Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Trịnh Hòa là ngôi sao hạng hai. Tức là loại chìm nghỉm trong tất cả cái loại chìm nghỉm. Trong chốn showbiz vàng thau lẫn lộn này, Trịnh Hòa là một trong số ít nghệ sĩ không có ai chống lưng, hơn nữa do tuổi đã vượt quá hai mươi nên càng có nguy cơ bị các tiểu thịt tươi khác chiếm chỗ, công ti đào thải không thương tiếc. Vì thế Trịnh Hòa đi đến một quyết định: Phải đi tìm kim chủ. ٩(๑`н´๑)۶ Nhưng là ai mới được?  Trịnh Hòa vô cùng rối rắm, vì mấy năm lăn lộn trong ngành giải trí, cậu chính xác vẫn là một tiểu bạch thỏ trong chuyện lên giường lấy lòng người ta, quan hệ cũng chả có rộng rãi gì, thế nên đành phải nhờ mai mối thôi. Nhưng không ngờ, người Trịnh Hòa được “mai mối” cho lại là Bạch Ân - ông trùm hô mưa gọi gió không chỉ trong giới giải trí mà còn trong thương nghiệp, doanh nghiệp… vân vân. ( ͡° ͜ʖ ͡°) Thế là một mối quan hệ ra đời, hai người chầm chậm bước vào thế giới của đối phương, cuối cùng yêu nhau. Kết HE viên mãn. (♡ >ω< ♡) Nghe tóm tắt cốt truyện thì đơn giản vậy thôi, nhưng “Gửi ngài kim chủ sâu không lường được” có lẽ còn vượt xa cả mong đợi của bạn đấy. Đây là câu chuyện hay nhất về showbiz mà mình đọc đến thời điểm hiện tại. Văn phong Yên Tử thoải mái, edit lại mượt, Trịnh Hòa là một tiểu thụ rất đáng yêu, Bạch tiên sinh thì… ờm, là mẫu thần kinh độc chiếm công mình thích nhất.(*´▽`*) Ổng tuy lạnh lùng nhưng đối xử với Trịnh Hòa rất tốt, rất dịu dàng, không bao giờ phải để cậu chịu ủy khuất. Qủa thật là vừa đọc vừa thấy con tim tan chảy vì sự ngọt ngào của bộ này, hơn nữa bộ này đáng yêu theo kiểu không phải khiến người ta cười haha tràn cả nước mắt đâu, mà là kiểu vừa đọc vừa mỉm cười kiểu hoa hậu ấy. ( 〃´艸`) Đừng nhìn số chương mà nản nhé. Thực ra mỗi phần chỉ là một phân đoạn ngắn thôi, giống như nhật kí ấy (nhưng không phải nhật kí nhé). Cá nhân mình thì đọc một lèo và cảm thấy không mệt cũng không nản. Trích vài đoạn trong truyện ra cho mọi người đọc cùng để thấy sự đáng yêu của truyện nè: ___________________ Trịnh Hòa đi mua đồ, qua cửa hàng thú cưng thì làm gãy hàng rào của người ta, bất đắc dĩ phải mua một con chó về ( ͡° ͜ʖ ͡°) : “Bạch tiên sinh mở cửa, thấy một người, một chó cùng một núi túi mua hàng chất đống ngoài cửa. Lặng đi 2s tự hỏi, Bạch tiên sinh cúi người xuống, xoa đầu con chó: “Trịnh Hòa, sao về muộn thế?” Trịnh Hòa cầm túi mua sắm, định bỏ vào phòng: “Mua đồ tốn hơi nhiều thời gian.” Bạch tiên sinh tiếp tục nói chuyện với con chó: “Trịnh Hòa, em mua gì thế?” sau đó ngẩng đầu, nhìn Trịnh Hòa, “Ôi chao, lại còn mua hẳn một người về cơ à?” Trịnh Hòa: “…” Husky chạy qua chạy lại, Trịnh Hòa tìm một chỗ sạch sẽ trong vườn, đặt nhà cho chó xuống. Bạch tiên sinh đứng cạnh cửa, hỏi: “Sao đột nhiên em lại muốn mua chó?” Trịnh Hòa hoàn toàn lơ đi cái lý do thật rằng cậu ngã sấp xuống hàng rào, nói bừa: “Em thấy nó rất hợp với em.” Bạch tiên sinh ‘à’ một tiếng thật dài, cười hỏi: “Thế cái hàng rào có hợp với em không?” Trịnh Hòa: “…” ….................... Khi Trịnh Hòa cho chó ngố ăn nhầm kẹo cao su: “Ở một mình quá chán, Trịnh Hòa ôm chó ngố ngồi xem phim. “Oăng!” Husky bị Trịnh Hòa ôm vào lòng, cảm thấy khó chịu nên cứ cựa qua cựa lại. “Im nào.” Trịnh Hòa lấy hai miếng khoai tây chiên, đút cho chó ngốc một miếng, mình ăn miếng còn lại. Husky ăn xong khoai tây, chưa đầy 2s lại oăng oẳng kêu. “Đã bảo im mà!” Trịnh Hòa tiện tay đút kẹo cao su cho nó, chó ngố không để ý, há miệng ăn ngon lành. Đút xong, Trịnh Hòa mới nhận ra chó ngố vừa ăn kẹo cao su, vội vàng bóp chặt cổ nó, lay qua lay lại: “Sao mày lại ăn? Nôn ra mau!!! Bạch tiên sinh! Trịnh Hòa sắp chết rồi!” Bạch tiên sinh đang trong thư phòng, nghe Trịnh Hòa kêu thế, giật hết cả mình. Đóng máy tính, xóa hết văn kiện bí mật, Bạch tiên sinh tháo kính xuống, mở cửa xuống lầu: “Sao lại bảo mình chết cơ chứ?” Trong phòng khách, Trịnh Hòa dùng cặp mắt rưng rưng nhìn con chó, chó bị Trịnh Hòa bóp cổ đến thập tử nhất sinh. Xung quanh một người một chó là một đống đồ ăn vặt, TV còn đang chiếu phim. Bạch tiên sinh đột nhiên thấy đau đầu. “Bạch tiên sinh… Trịnh Hòa sắp chết rồi…” Trịnh Hòa thút thít nói. Bạch tiên sinh giờ mới nhớ ra con chó kia cũng tên Trịnh Hòa, thở phào: “Có chuyện gì?” “Nó, nó ăn kẹo cao su… là lỗi của em…” Trịnh Hòa ôm Husky, lòng đầy hối hận. Bạch tiên sinh dừng một chút, kéo tay Trịnh Hòa ra, nói: “Không sao, em cứ buông nó ra đi.” Trịnh Hòa không hiểu sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo: “Em buông… sau đó làm gì? Đưa nó đi rửa ruột?” “Không cần.” “Chẳng nhẽ nó chỉ còn đường chết?” Hốc mắt Trịnh Hòa đã đỏ hoe. “Không phải, ý tôi là – chó không chết nếu ăn nhầm kẹo cao su.” Bạch tiên sinh vỗ vai Trịnh Hòa như vỗ một cậu bé tiểu học “Về sau em phải học tập thêm.” ….............. Trịnh Hòa come out kiểu đáng yêu ( từ khi còn bé ): ( ͡° ͜ʖ ͡°) “Giới tính của Trịnh Hòa đã là bí mật mà cả nhà đều biết, từ lúc 3 tuổi cậu đã để lại manh mối. Một ngày, khi cả nhà đang bàn chuyện tương lai, ông Trịnh ôm Trịnh Hòa, cười hỏi: “A Hòa, mai sau con muốn làm gì ?” Trịnh Hòa nắm bàn tay mũm mĩm lại, trả lời rất nghiêm túc: “Con muốn làm cô dâu!” _____________ _______________ Nói chung, kim chủ của Trịnh Hòa bự rất bự, tình cảm giữa hai người cũng rất thắm thiết (>y<) Nhưng thần kinh lại không được ổn định cho lắm. Vì sao? Vì nhà họ Bạch ai sinh ra cũng có trí thông minh vượt trội, dẫn đến “thiên tài thì hay bị điên”. Họ Bạch có cả một tập đoàn bác sĩ tâm lí để điều trị cho thành viên gia tộc. Và chứng bệnh Bạch Ân mắc phải là rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Trong truyện có đề cập. Và cũng chính từ sự phát bệnh đột ngột của ổng, mối quan hệ của hai người mới thăng tiến thần kì. Nói chung bộ này có nhiều cái hay lắm. Mình muốn trích nhiều đoạn ra ghê mà muốn review ngắn nhất cho mọi người nên đành chịu vậy.  Muốn biết thêm thông tin chi tiết thì hãy nhảy hố ngay “Gửi ngài kim chủ sâu không lường được” thôi. (∩`ω´)⊃)) Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Tơ Chiêu Nghi *** Quỷ súc công là gì? Nói thật trước giờ chưa đọc bộ nào là quỷ súc công Quỷ súc công là công tàn nhẫn, vô tình, không lương thiện, không có lòng tư bi. Nhân thê thụ là gì? Ôi hôm qua lướt facebook, có bạn bảo nhân thê thụ là gái giả thành nam á làm mình cười lăn lộn nhân thê thụ theo mình hiểu là thụ đảm đang, dịu dàng, hiểu chuyện, bao dung như 1 người vợ ý. nên mới gọi là nhân the đó :”> Mình nghĩ phải là nhân thê thụ thì mới thông cảm và kiên nhẫn nổi với mấy bạn quỷ súc công, tại bạn công này “tâm thần” lắm. Mình mê truyện giới giải trí từ lâu lắm rồi, cái thời mình mê, mới có mỗi bộ Siêu sao tính cái gì hoàn, đọc không đủ đô :)) thời ý Siêu Sao còn đang edit cơ, chắc khoảng 1,2 năm nhưng cảm giác lâu lắm rồi ý. Bây giờ thì nhiều lắm mình đọc không xuể, Ôn Văn Nho Nhã, Cự tinh j j đó, v.v Bộ này thì nhiều người đề cử lắm, nhưng lúc nó mới hoàn mình chưa hứng thú lắm, giờ mới đọc, giờ đọc thì đúng là quá ổn, quyển 2 của truyện này vừa hoàn chính văn, Ngáo đang edit phiên ngoại. Sao mình lảm nhảm nhiều thế nhỉ? Tai vì có nhiều thứ muốn nói quá, phần nào in nghiêng đều là mình tự kỉ hết nhá. Mình cop word truyện này lâu rồi, từ lúc chưa có vụ report nhà cửa cơ, đọc xong word rồi giờ lại lên đọc onl để like cho Ngáo Chả biết bạn ý có sợ luôn cái con độc giả này không :-ss Trong số các nhà editor chắc có mỗi bạn Ngáo là bị rì pọt nhưng vẫn rất kiên cường lập nhà mới, post lại truyện, không hề nao núng, ngay cả mấy trò set pass, private bạn ý hình như cũng không làm. Thật là ngưỡng mộ! Trong khi rất nhiều nhà editor hoảng loạn, xong rồi pri hoặc pri hẳn hoặc nghỉ edit thì Ngáo vẫn mở rộng cửa chào đón mọi người làm 1 reader im lặng như mình thấy vui lắm, tại vì mình chả bao giờ comment nên hầu như các bạn editor chả biết mình là ai ???? Thấy mình đúng là muộn tao. Mình thực ra thì không phản đối chuyện các nhà private, kể cả có private hẳn thì mình cũng không dám ho he gì vì mình hiểu edit là 1 công việc đòi hỏi nhiều công sức, nhất là những người edit tâm huyết, edit từ ngữ đa dạng, chú thích tỉ mỉ. Chỉ có 1 điều mình ghét đó là có những nhà editor mình cảm giác hơi kiêu, chưa kể còn bất lịch sự, cảm giác reader như nô lệ của họ ý ???? Có nhà đồng ý cho mình vào, mình comt cảm ơn, chị ấy cũng rep, xong đùng 1 ngày bị kick ra, mình còn tưởng mình quên chưa request, nên xin vào lại, xin vào được rồi lại đùng 1 cái bị kick @@! Inbox chị ấy hỏi thì chị ấy đọc nhưng không trả lời, đúng là chạnh lòng. .~ Biết rằng nhà chị ấy nhiều người đọc, nhiều view, nhưng mà thế này cũng chảnh quá rồi nhỉ? Mà chả phải chảnh, bất lịch sự quá, mình request vào để đọc truyện chứ mình cũng không có hành động copy gì cả, word chỉ có bộ nào siêu hay mình mới cop thôi =.= Chị ấy là editor lão làng rồi, mình đọc đam cũng lâu nhưng mà hầu như chỉ like không comment, xong còn đổi nick nên chắc chị ấy cũng không biết mình. Thực sự thì sau chuyện này mình khá là buồn, các bạn hỏi chị ấy là ai? Dạ đó là chị Hoại Băng ????  Than thở thế này mình cũng chỉ muốn làm rõ một chuyện đó là những nhà nào như Fangsui Fan, Fiery, Phù Anh Các, Ngáo, Huyết Phong đều là những nhà edit cần phải được trân trọng :((((( không các bạn ấy lại khó tính thì chỉ có reader thiệt thôi TT..TTTT Quay lại với review thì truyện này nhìn số chương rất khủng nhưng nó viết dưới dạng tổng hợp của nhiều siêu đoản văn, mỗi chương chắc khoảng 100-150 chữ, rất ngắn, hơn 400 chương nhưng cũng chỉ có 180k chữ. Truyện ngắn, rất ngọt ngào ấm áp. Thụ tên là Trịnh Hoà, em nó là ngôi sao hạng hai, đã lăn lộn ở giới sô bít đã 8 năm, sắp hết hạn hợp đồng với công ty quản lý, lựa chọn duy nhất có thể giúp Trịnh Hoà ngóc đầu lên trong giới giải trí là tìm 1 kim chủ – 1 đại gia bao dưỡng, nâng đỡ, bơm tiền cho em nó ở các dự án. Sau đó em nó đến BEACHER – 1 club và gặp Bạch tiên sinh – Bạch Ân rồi hai người bắt đầu câu chuyện tình. Bạch Ân là tổ hợp của các loại tính cách như: ôn nhu, bá đạo, lạnh lùng, thâm tình, quan tâm, nóng nảy, đa nghi, ghen tuông, tàn nhẫn, máu lạnh. Các loại tính cách mâu thuẫn nhau đều xuất hiện, thế mới nói Bạch Ân là quỷ súc ) Trịnh Hoà thì là chuẩn nhân thê luôn, dịu dàng, bao dung, có ghen tuông, đảm đang, nấu ăn ngon, giỏi việc nhà, dâm đãng, quyến rũ, ngốc ngốc. Trời ơi đáng yêu cực! Truyện có rất nhiều tình tiết bỉ bựa đọc không nhặt được mồm. Mời các bạn đón đọc Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được của tác giả Yên Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
Lúc cậu ba tuổi, cô sáu tuổi. Đôi tay của cô đem gương mặt của cậu bé bóp méo, lộ ra hai cái răng sâu đen kịt, nói: "Này, gọi chị đi”. Cậu hung hăng chụp được hai tay của cô, quay đầu bước đi. Cô đi theo phía sau mông, la lớn: “Lần sau phải gọi chị là chị.” Cậu mười bốn tuổi, cô mười bảy tuổi. Cô cầm một lá thư viết cho bé trai thầm mến, cười hì hì tiến tới trước mặt cậu, "Em trai, cậu nói xem, cậu ta sẽ thích chị chứ?" Cậu đoạt lấy lá thư ném vào thùng rác, thuận tay chụp ly mỳ ăn liền của cô ăn còn dư lại, xoay người rời đi. Cô đi theo sau mông cậu, tru tréo: "Cậu viết thư tình dùm chị đi”.   Cô hai mốt tuổi, cậu mười tám tuổi. Sắc mặt cậu lo lắng nhìn cô cùng với lá thư tình viết lần thứ N cho nam sinh khác. Ở trong ánh mắt của cậu, cô rơi lệ đầy mặt, tay run run đem lá thư của mình ném vào thùng rác, thuận tiện đậy nắp ly mỳ ăn liền còn dư lại.  Cô hai lăm tuổi, cậu hai mươi hai tuổi. Sau khi cậu đem cô giải quyết tại chỗ, lục tìm CMND của cậu và thẻ căn cước của cô, thuận tiện từ trong ví tiền của cô lấy 9 đồng, đi đổi thành quyển sổ màu hồng của hai người. Cô choáng váng đầu, sau khi ký tên mới phát hiện, con ngựa nhỏ của cô biến thành con sói. ---------------------------------------------- Đường Kiều từ nhỏ đã sống chung với ông bà ngoại trong khu nhà tập thể, có cá tính rất mạnh mẽ và gan dạ. Có thể nói cả tuổi thơ của cô đều xoay quanh với hai người con trai là Ngu Châu và Chu Chú. Ngu Châu ngày bé là một cậu con trai gầy yếu, xấu xí. Nhìn giống như dân chạy nạn, luôn bị bắt nạt bởi những đứa lớn hơn, cho tới khi Đường Kiều xuất hiện cậu lại càng khổ hơn. *haha* Chu Chú - một tiểu thiếu gia ương bướng, thà chết cũng không gọi Đường Kiểu bằng chị. Từ bé, đã luôn cao ngạo với cô bé, mặc dù Chu Chú nhỏ hơn Đường Kiều tận ba tuổi. Người bạn gái thân duy nhất của Đường Kiều có lẽ là Chu Du - chị của Chu Chú, từ ngày cô bé có thêm người bạn. Cả hai như hình với bóng, đến nỗi làm một người từ không thèm chú ý, đến việc yêu thích cô lúc nào cũng chẳng hay… Cùng lớn, cùng ăn, cùng ngủ, đến khi trưởng thành, Đường Kiều ra ngoài thuê nhà sống riêng, Chu Chú cũng không tha cho cô. Một phút sau liền dọn theo cô ra ngoài mà sống *hắc hắc, anh nhà không có gì ngoài mặt dày cả*. Sau đấy, cho dù Đường Kiều xem mắt bao nhiêu lần thì đều bị tên kia phá rồi đến mức người ta chẳng dám gặp lại cô. “Lần trước cô đang ăn cơm với người ta, cậu ta bỗng nhiên xuất hiện trên bàn cơm, cậu ta nói đói bụng, sau đó đem đồ ăn trước mặt cô quét sạch, quét không còn một chút.  Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, lại gọi một đống món ăn giá cả xa xỉ, vô luận ăn thế nào cũng không đủ no, ngược lại cậu ta rất hào phóng trả tiền, từ đó về sau người bạn trai kia liền biến mất trong thế giới của cô.  Lần trước, cô đang cùng một bạn trai ở trong rạp chiếu bóng xem phim, đến đoạn "Tình cảm mùi mẫn" Đường Kiều đang lo lắng có nên dựa đầu vào trên vai đối phương hay không, chợt từ phía sau mọc ra một cái tay, đem lấy đầu cô đang nghiêng qua, cứng rắn đẩy trở về vị trí cũ. "Cản trở tôi." Mặc dù Đường Kiều không có quay đầu nhìn xem là ai nhưng giọng nói này, tuyệt đối là Chu Chú, con mẹ nó Chu Chú, cậu ta giống như âm hồn đeo bám.  Còn có lần trước nữa. . . . . . Còn có lần trước trước nữa. . . . . . Vô số lần. . .” Điều đặc biệt đáng nói nhất ở đây là, những người cô đi xem mắt đều do Chu Du giới thiệu, chị cậu ta vui vẻ giới thiệu, cậu ta vui mừng đi phá hư. Hai chị em bọn họ chính là khắc tinh của Đường Kiều cô. --------------------------------------- Câu chuyện sự trưởng thành của bốn người: Đường Kiều, Chu Chú, Chu Du  và Ngu Châu. Dễ thương nhất là kỉ niệm tuổi thơ của đôi nam nữ chính. >”< Anh Chu Chú đáng yêu, yêu nhưng không nói chỉ dùng hành động mà làm thôi, từ bé đã có tính sở hữu cao cực kì, chẳng cho bất cứ người khác phái nào động vào chị nhà đâu. *haha* Còn chị nhà thì mạnh mẽ ngoài xã hội, nhưng trước mặt anh thì cứ như tiểu bạch thỏ, bị con sói đói dụ dỗ ăn sạch sành sanh rồi mới chịu theo người ta về chung một nhà. ~>•
Nam Thần Trong Lốt Mèo
Văn án:   A Hàm phát hiện hàng xóm mới chuyển đến là một nam thần cao lãnh. Thật ra A Hàm cũng không có ý định gì với anh ấy, chỉ là cực kì cực kì thích chú mèo mun thanh lịch quý phái mà nam thần nuôi.   Nhưng lâu dần, cô phát hiện ra một bí mật kinh thiên, cứ mỗi lần cô gặp phải nam thần thì không thấy chú mèo kia. Còn mỗi khi chú mèo ở chung với cô, chẳng bao giờ thấy "chủ nhân" là anh tìm kiếm, hỏi han gì.... Chuyện không tưởng nhưng lại thật sự là vậy!!! Nam thần chính là con mèo đen đó! Mèo đen chính là nam thần!!!!   Chuyện thần thoại gì thế! Thế vụ cô vẫn cả ngày ôm mèo hết thơm lại cọ, còn trần truồng lắc mông đi tìm thức ăn mèo cho mèo ta thì sao?! Có phải cô cũng nên đập đầu vào đập phụ chết quách đi luôn không?!   “Dù bi thương, cũng tuyệt không hối hận. Nồng cháy như ngọn lửa thiêu đốt cả chính mình, ấy mới là mạn châu sa hoa.” *   Ý nghĩa của hoa Bỉ ngạn luôn làm người đọc cảm thấy thổn thức, một tình yêu không hối hận.   Hoa bỉ ngạn -  Mạn châu sa hoa, Mạn Châu là hoa, Sa Hoa là lá, Sa Hoa là nam chính của chúng ta.   “Bản thể của anh và Mạn Châu là một cây mạn châu sa hoa mọc bên dòng suối vàng ở cõi âm. Anh là lá, Mạn Châu là hoa. Sau mấy ngàn năm tu luyện, họ đã nhìn trộm được Thiên đạo.   Song, ngay khi cây mạn châu sa hoa nọ sắp tu thành Phật, nội đan của nó đã bị linh hồn của một con mèo nuốt mất một nửa.   Và một nửa nội đan con mèo ăn mất kia chính là lá -- Sa Hoa. Kể từ đó, Sa Hoa đành mặc mình đầu thai luân hồi theo linh hồn mèo.   Trong những kiếp mèo ngắn ngủi của mình, duy nhất khắc ghi trong trí anh là cô gái có cái tên A Hàm.” *   Cô gái A Hàm ấy chính là người đặc biệt đối với Sa Hoa, cô không dùng ánh mắt nhìn anh như một con súc sinh, cô hết sức quan tâm nâng niu một chú mèo đen như anh. Để đến khi chú mèo đen ấy chết rồi, lòng nó vẫn khắc ghi hình bóng cô gái kia, muốn đến bên cô.   Sa Hoa từ chối đi lên con đường đến Hoàng tuyền, từ chối đầu thai luân hồi, bỏ đi cơ hội tu luyện, chỉ muốn có được tình yêu của A Hàm, cho dù hồn phi phách tán cũng tuyệt đối không hối hận.   A Hàm từng cảm thấy chàng trai nhà đối diện này rất bí ẩn, anh mặc toàn thân màu đen, da trắng không còn sức sống, âm u lạnh lùng. Nhưng nam thần hàng xóm có nuôi một chú mèo đen, giống y như chú mèo đã mất của cô nhiều năm trước.    A Hàm luôn muốn ôm ấp bé mèo, nhưng kỳ quái mỗi khi cô ôm mèo, hôm sau nam thần lại sang mắng cô “quấy rối tình dục” mèo của anh.   Nam thần luôn lúc ẩn lúc hiện, chồng chất quái lạ, anh nói với A Hàm anh tin vào luân hồi, tin vào con đường hoàng tuyền nở đầy hoa bỉ ngạn. Anh cũng tin vào duyên phận.   ***   Bây giờ đến cảm nhận của mình nhé. Bình thường thì ai cũng sẽ vướng phải chút sai lầm nho nhỏ, hậu quả thì không ảnh hưởng đến ai chỉ làm cho bản thân bị tức vô cùng! Một lần chia buồn cho bản thân.   Đã lâu lắm rồi mình mới đọc một truyện nhạt đến như vậy, tính cách nam nữ chính không biết phải nói ra sao. Nữ chính ngoài chút mê mèo, mê trai thì còn lại tác giả hoàn toàn không đề cập đến. Nam chính ngoài vẻ ngoài lạnh lùng xinh đẹp âm lãnh như một quý tộc ma cà rồng thì đến nói cũng không chịu nói, nói thì không nói lại cứ hay dỗi bỏ đi, thề là mình không thích kiểu nội tâm này.   Tình tiết truyện không có gì ngoài đặc biệt, xử lí tình huống vớ vẩn vô cùng. Nữ chính yêu nam chính đúng kiểu không cần lý do và không biết yêu từ bao giờ.   Em yêu anh không? Em giả vờ nói không yêu anh để anh ôm trái tim trống rỗng và linh hồn vụn vỡ đi đầu thai. Lại yêu mà giấu, giấu rồi đau, rồi đến đoạn cuối chắc mẩm anh hồn phi phách tán, đã gục ngã, đã đi đến chỗ Mạnh bà, đùng một cái quay về nhân gian nói anh được tu bổ linh hồn rồi, có thể sống hết kiếp này cùng em =))) Thật lòng không hiểu nổi luôn á.   Cộng với văn phong hơi tưng tưng và đoản mạch, thứ duy nhất níu kéo mình lại với truyện đến cùng chính là những ý nghĩa hay hay của hoa Bỉ ngạn - dù mấy cái đó mình cũng đã đọc được từ lâu.   Dù mình lâu nay sống hơi nghiệp, luôn muốn có người cùng rơi vào mấy cái hố đau cùng với mình, nhưng với truyện này mình chân thành khuyến cáo, đọc xong đọng lại chỉ còn vài dấu “???”. Truyện có số chương ít nên tốn không nhiều thời gian “vui vui rảnh rảnh” thì bạn đọc thử mình cũng không cản nha!!!   _____   * Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review Góc Review:   Nội dung của truyện được thể hiện rõ ở tựa đề. Đó là một câu chuyện về một nam thần có thể hoá thành mèo. Vừa hay, nữ chính A Hàm rất thích mèo, nên thường xuyên chọc ghẹo “mèo đen nam thần” này. Thân thế của nam chính cũng có chút kỳ ảo. Sa Hoa vốn là lá của cây mạn châu sa hoa trong khi đó Mạn Châu là hoa của cây mạn châu sa hoa. Mạn Châu muốn tu thành Phật nhưng Sa Hoa lại không chịu đầu thai vì anh sợ sẽ quên mất A Hàm. Vì truyện chỉ là đoản văn ngắn, lại còn chẳng có bao nhiêu nội dung, nên mình xin dừng phần spoil trước cốt truyện tại đây nhé. Sau đây là một vài nhận xét của mình về truyện: Thứ nhất, việc nữ chính yêu nam chính siêu nhanh khiến mình không thể tưởng nổi. Ngoài vẻ đẹp, nam chính không được miêu tả nhiều, phần tình cảm của cặp đôi chỉ gói gọn trong một chương nhưng đó là khi cả hai đã trải qua một đêm rồi @@ Tình yêu của Sa Hoa dành cho A Hàm bắt nguồn từ lúc nào mình cũng chẳng rõ. Từ lúc anh làm mèo đen được cô nuôi hay sau này mới có? Chi tiết tác giả viết rằng Sa Hoa nhớ mãi không quên A Hàm dù nhiều lần bị chuyển kiếp thành mèo vì cô không coi anh là súc sinh. Mình không hiểu nổi tác giả đang nghĩ gì nữa. Dù chỉ là một câu chuyện ngắn, nhưng chí ít cũng phải hợp lý một chút chứ! Thứ hai, mình không hiểu tại sao dù nam chính chưa từng nói tên của anh cho nữ chính, nhưng cô vẫn gọi đúng tên anh. Thứ ba, trước đó Sa Hoa bị chuyển kiếp thành mèo hoài vì nội đan của anh bị con mèo nuốt, trong số những lần làm mèo, anh nói rằng bản thân có ấn tượng nhất với A Hàm. Có điều, nhân duyên “mèo – người” của anh khá ngắn khi nhanh chóng bị chết. Sau đó anh trở lại thành mèo yêu và làm hàng xóm của A Hàm. Mình khá thắc mắc vì sao lúc làm mèo yêu, Sa Hoa lại có thể nhớ rõ để quay lại báo ân A Hàm. Trong khi sau này lại bảo rằng luân hồi qua cửa Mạnh Bà sẽ quên hết mọi chuyện? Chẳng lẽ vì khi trước là mèo hoàn toàn và bây giờ là lúc người lúc mèo nên mới có sự khác biệt chăng? Tóm lại, mình không có chút ấn tượng nào về truyện này vì nội dung thiếu muối lẫn đường (sủng), tính cách nữ chính tầm thường còn nam chính thì chẳng có gì đặc sắc. Đến cả văn phong của truyện cũng khá trẻ con và non tay, chẳng lẽ do người dịch nhỉ? Mình cảm thấy tốn thời gian đọc truyện này thật sự khá phí dù chẳng mất đáng kể gì… Mời các bạn đón đọc Nam Thần Trong Lốt Mèo của tác giả Lượng Nhược Tinh Thần.
Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Bên trong căn phòng sang trọng, một cô gái thân thể trần truồng bị treo trên không trung, ngọn roi vô tình từng chập, từng chập rơi vào trên da thịt trắng nõn. Đôi mắt hắn bén nhọn sáng quắc, lời nói lạnh tanh từ môi mỏng phun ra: "Nói, nghiệt chủng trong bụng cô là của ai?" Ninh Tự Thủy suy yếu, không còn chút hơi sức, giọng điệu kiên quyết: "Nghiệt chủng là của anh!" "Nếu không chịu nói, thì cô mang theo nghiệt chủng của mình cùng nhau xuống Địa ngục". Hắn ở bên trong thư phòng thân mật với người khác, cô chân trần bước qua năm thước lửa than ra đi, mới phát hiện …… từ trước đến giờ, cô không có cách nào, không ngừng yêu thương hắn. Trong bệnh viện, cõi lòng cô đầy mong đợi hắn xuất hiện, cô cho rằng hắn sẽ quan tâm mình, nhưng cô không nghĩ đến, rốt cuộc ……… Đầu ngón tay của hắn xẹt qua da thịt non mềm của đứa trẻ, cười lạnh: "Cô nhìn xem, vóc dáng của nó rất giống cô ………… cũng hèn mọn như nhau". "Đừng . . . . . ." Thân thể nhỏ bé từ trời cao cấp tốc rơi xuống, máu tanh trào ra lạnh lẽo, so với pháo hoa càng lạnh lẽo hơn. Ba năm hôn nhân triền miên hoan ái, nổ lực hết mình, đổi lấy cũng chỉ là sự trả thù điên cuồng của hắn, tổn thương, đổ vỡ. Lễ đính hôn ngày đó, hắn trả lời phỏng vấn trên TV, tin tức truyền trực tiếp hình ảnh của hắn và cô dâu vô cùng ân ái mà ở trong phòng tắm, nơi nơi đầy máu tươi, cô dùng phương thức đoạn tuyệt ……..... dùng máu tươi của mình để rửa sạch, xóa hết ba năm tình cảm. . . . . . Hy Yên giới thiệu vắn tắt văn án, tên sách, nghe nói nội dung cũng không tệ lắm, hoan nghênh mọi người xem trước văn án, quyết định tiếp tục theo dõi hay tạm biệt! Lần đầu edit truyện ngược, mong mọi người ủng hộ  *** Giữa không trung, ánh đèn thủy tinh màu vàng nhạt, ấm áp tỏa ra; trong căn phòng nhỏ được thiết kế sang trọng, xa hoa, sàn nhà gỗ Italy thủ công được phủ lên thảm lông cừu cao cấp, mềm mại khó tin. Chỉ nhìn cũng làm người ta cảm thấy ấm áp. Cô gái bị treo trên không trung, cả người trần truồng, ánh sáng mờ mờ trực tiếp chiếu thẳng trên da thịt của cô; hai chân bị kéo ra nhục nhã, dùng dây thừng kéo ra, chỗ kín đáo cũng hiện ra. Roi da trong tay từng chập, từng chập vô tình rơi vào trên thân thể cô, roi da và da thịt tiếp xúc phát ra âm thanh giống như miếng thịt bị đặt trên lò nướng nóng rực, phát ra âm thanh chát, chát. Đôi con ngươi sắc bén của hắn nhìn chằm chằm, lời nói lạnh tanh từ môi mỏng phun ra: "Nói, trong bụng cô là nghiệt chủng của ai?" Ninh Tự Thủy ngẩng mặt lên, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng, nước mắt trên gương mặt đã khô cạn không biết bao nhiêu lần, đau đớn nói: "Cái này là nghiệt chủng của anh!" “Chát …..” Roi da lại vô tình rơi vào trên da thịt của cô, sợi roi buộc chặt người cô phát ra âm thanh lạnh lẽo, con ngươi sắc bén, cô quật cường như vậy làm cho hắn càng thêm khẳng định, trong bụng của cô là con hoang của người khác. "Ninh Tự Thủy, cô cho rằng tôi không nở động đến cô sao?" Ninh Tự Thủy nhếch môi nở nụ cười thê lương: "Trên thế giới này, còn có cái gì mà anh không dám làm sao?" Con ngươi lạnh lùng của hắn nheo lại. Vứt roi da trong tay trên mặt đất, không nhìn những vết thương trên người cô. "Nếu không chịu nói, vậy thì cô hãy mang theo nghiệt chủng của mình cùng nhau xuống địa ngục". Có tiếng chân xoay người rời phòng. Ánh đèn đã lên rực rỡ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nhà đốt đèn, đầu ngón tay thon dài kẹp mẩu thuốc lá chợt lóe sáng, mái tóc rũ xuống, vóc người cao gầy của hắn, làn khói trắng lượn lờ, khiến người ta cảm thấy hắn cũng không tồn tại chân thật. "Kỷ thiếu gia, chị dâu đã hôn mê. Vết thương đã xử lý, chỉ là cô ấy có dấu hiệu sinh non, nếu còn tiếp tục như vậy một lần nữa, đứa bé sẽ không giữ được". Đường Diệc Nghiêu đứng sau lưng hắn, hắn quay qua, quét ánh mắt tức giận làm cho lòng người sinh ra sợ hãi. "Ừ". Kỷ Trà Thần môi mỏng cuối cùng chỉ phun ra một chữ. Mắt phượng thâm trầm sâu thẳm, cất giấu quá nhiều thứ. Mặc dù đã đi theo hắn mười năm,Đường Diệc Nghiêu cũng chưa bao giờ hiểu rõ hắn. "Thật ra thì. . . . . . Chuyện này có hiểu lầm gì không? Ba năm nay, chị dâu đối với anh ngoan ngoãn phục tùng, nói chuyện với anh cũng không dám lớn tiếng. Làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với anh? Kỷ thiếu gia, Ninh Tự Thủy không phải. . . . . .như những người phụ nữ khác. . . . . . "Đường Diệc Nghiêu". Kỷ Trà Thần không nhẹ không nặng kêu tên hắn, xoay người lại, ánh mắt bén nhọn rơi trên người Đường Diệc Nghiêu, trong giọng nói tràn đầy ý tứ cảnh cáo. Đường Diệc Nghiêu âm thầm thở dài một cái, đi theo hắn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu một chút tính tình của hắn. Giờ phút này vẫn không muốn ngồi trên mông cọp nhổ lông đít. "Tạm thời giữ lại đứa bé". Đường Diệc Nghiêu xoay người, trong nháy mắt đó nghe hắn hạ giọng nói, không nghe ra buồn vui. Không khỏi cười một tiếng, Kỷ thiếu gia chính là như thế, trong nóng ngoài lạnh, đối với Ninh Tự Thủy vĩnh viễn không hạ được quyết tâm. Ninh Tự Thủy mở mắt ra nhìn hoàn cảnh quen thuộc, ngón tay không khỏi vuốt ve trên bụng khô quắt; nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi ra, bên tai cô tất cả đều là giọng nói lạnh lẽo vô tình của hắn, "Nghiệt chủng. . . . . . Nghiệt chủng. . . . . ." Yêu thương Kỷ Trà Thần, nhất định là thất bại thảm hại của cô. Mời các bạn đón đọc Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! của tác giả Kỷ Hy.
Dựa Vào Hơi Ấm Của Em
Truyện Dựa Vào Hơi Ấm Của Em của tác giả Cúc Tử là truyện ngôn tình xoay quanh cuộc sống của các nhân vật như Chu Lạc.  Cuộc sống xung quanh biết bao nhiêu người, ai ai cũng có đôi có cặp, vậy mà nhìn lại Cô nàng Chu Lạc vẫn chưa có ai bên cạnh. Có phải do bản thân nàng quá thông minh khiến không chàng trai nào dám đến gần chăng? Nhưng rồi một hôm, có hai chàng trai tới với nàng, nàng bối rối không biết bản thân nên làm gì, nên chọn ai bây giờ?? *** Trong khi, các bạn nữ học cùng với cô, các nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình rồi, vậy mà Chu Lạc thì. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại Nguyên nhân của chuyện này cũng chỉ đơn giản vì Chu Lạc là một thần đồng, cô đã học vượt cấp, vào đại học từ năm 14 tuổi. Tôi đã nghĩ đến điều đó! Không có bạn bè cùng trang lứa, không có người có cùng suy nghĩ, đến khi ra trường, đi làm, lại trở thành một kẻ cuồng việc, tới lúc nhận ra cần tìm ý trung nhân, lo chuyện chung thân đại sự thì lại đã Chu Lạc cũng đã trở thành thành viên của “Hiệp hội những người muộn chồng” nói thẳng ra là “Hội Ế”. Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Tôi đã nghĩ đến điều đó! Mua cuốn sách này lúc đang được giảm giá, giá trên tiki khá tốt so với giá bìa. Cá nhân mình rất thích bìa sách này, màu xanh lá cây nhẹ nhàng, với lại giấy in cũng dày dặn nữa. Tình tiết câu chuyện nhẹ nhàng, lời văn mạch lạc. Truyện không có quá nhiều nhân vật phụ mà thay vào đó tập trung chủ yếu vào hai nhân vật nam nữ chính, Chu Lạc và Đại Đổng. Mặc dù vậy nhưng mình vẫn thích nhân vật nam phụ Diệp Minh Lỗi hơn, chỉ tiếc là phân đoạn dành cho anh này hơi ít. *** Và rồi, ngay trong thời điểm “đỉnh cao” của cái sự ế, cuộc sống của Chu Lạc đột nhiên bị xâm nhập bởi 2 đối tượng vô cùng “khả nghi”. Cái gì cũng có cái giá của nó! Một người thông minh, láu lỉnh nhưng kém tuổi cô, một người đẹp trai, giàu có nhưng ngạo mạn. Cái gì cũng có cái giá của nó! Cả hai người khiến cho mọi chuyện đến với Chu Lạc đều rối như một mớ bòng bong. Nói gì thì cũng phải nói cho có lí. Rốt cục thì ai trong hai người này sẽ là người thành công trong việc giải cứu Chu Lạc khỏi “Hiệp hội những người muộn chồng”?. Nói gì thì cũng phải nói cho có lí. Một điểm cho thiết kế bì vì nhìn là có cảm giác lãng mạn tuy nhiên hình thực tế của trang bìa không sắc nét. Nội dung thì có vẻ mới mẻ vì nam chính vẫn đẹp trai, tài giỏi nhưng không giàu có như những truyện khác, thêm vào đó nam phụ thì hội tụ cả đẹp trai, tài giỏi và giàu có nhưng không ỷ thế, cậy quyền làm khó người khác, còn nữ chính thì do được gọi là thần đồng nên vì thế mà thể chất không theo kịp tài trí nên mới bị liệt vào hàng ế. Tuy nhiên tình huống để hai nhân vật chính xa nhau thì không hợp lý nên chỉ được bốn sao thôi. *** Rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân Chu Lạc, đều không hiểu tại sao cô lại cũng gia nhập vào “Hiệp hội những người muộn chồng”. Cô không xấu, không nghèo, không cường quyền, không có những thói quen sinh hoạt hay sở thích xấu, tính cách mặc dù không dịu dàng lắm nhưng cũng tuyệt đối không khó tiếp xúc. Nói tóm lại, vẫn là một cô gái thích hợp làm dâu với mọi gia đình, mọi hoàn cảnh. Không những thế, từ khuôn viên trường đại học cho tới đơn vị công tác hiện nay, những người xung quanh cô, động vật giống đực đều chiếm đa số. Các bạn nữ cùng học với cô, các nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình rồi. Dường như trước đây không lâu, bản thân cô vẫn là một cô bé vô lo vô nghĩ, vui mừng hồ hởi tham dự tiệc cưới của các anh, các chị. Chỉ hai năm gần đây, Chu Lạc phát hiện tần số tham dự tiệc cưới của mình bỗng trở nên ít hơn, sau đó, khi cô bắt đầu tới tấp nhận được thiệp mời dự tiệc đầy tháng, tiệc tròn một trăm ngày tuổi, tiệc sinh nhật... thì Chu Lạc thực sự cảm thấy có điều gì bất thường – tất cả bọn họ đều đã bỏ rơi cô! Cho dù là thành tích học tập hay thành tích công tác, mà ngay cả thi chạy một trăm mét trên sân vận động, Chu Lạc chưa từng bị rớt lại phía sau như vậy, thật đáng buồn, đáng than thở, đáng xấu hổ! Tại sao cô lại chậm chạp ngốc nghếch như vậy? Tại sao không sớm phát hiện ra sự ngắn ngủi của tuổi xuân và sự quý báu của thời gian? Sau khi vận dụng bộ óc với chỉ số IQ hơn người của mình để tiến hành suy nghĩ thấu đáo một hồi, cuối cùng Chu Lạc đã tìm ra được kẻ cầm đầu gây tội ác – thầy giáo tiểu học của cô. Đó là một anh chàng cắt đầu đinh ngốc nghếch, vừa mới tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, chắc rằng năm đó cũng là một chàng trai trẻ bừng bừng khí thế, cái đó gọi là rung đùi tự đắc. Sau khi phát hiện ra trong lứa học sinh đầu tiên của mình, có cô bé “thần đồng” Chu Lạc với năng lực nhận thức và học tập vượt xa các bạn cùng độ tuổi khác, anh chàng liền mừng vui phấn khởi như bắt được vàng, chạy nhảy luồn lách khắp nơi cổ động cô vượt cấp. Bố và mẹ với lòng hư vinh cực cao của cô cũng trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta, với mưu trí của mấy người hợp lại, bọn họ đã rút ngắn gần một nửa nhiệm vụ học tập vui vẻ của cô nhanh như một cộng một bằng hai. Từ đó, đưa cô vào một chặng đường đau thương, khác biệt hẳn so với mọi người. Sau khi học vượt cấp, Chu Lạc luôn được mọi người ca tụng là “thần đồng”. Thực ra, khi thi đại học, đã có mầm mống ca tụng rồi, bởi bì, tuy trường đại học mà cô thi đỗ cũng là “211”[1], cũng là “985”[2], nhưng lại không phải là hai trường thuộc hàng những trường đầu bảng. Mặc dù vậy, vì tuổi còn nhỏ, mới chỉ mười bốn, nên cô vẫn được đông đảo mọi người ca tụng một thời gian, các báo đài địa phương cũng đua nhau đưa tin, đăng ảnh. Mời các bạn đón đọc Dựa Vào Hơi Ấm Của Em của tác giả Cúc Tử.