Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Nhật Đề Đăng

VĂN ÁN Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà. Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc. Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối. --- Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng. --- Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi. --- Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi. Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!” Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?” Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại. Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?” Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương. Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ. Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*” _____ (*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ. *** Gió Bắc thổi thê lương, mùa đông lạnh giá tiêu điều, thành Lương Châu chìm trong sự im lặng chết chóc. Như dự báo một điềm chẳng lành ập đến. Giờ khắc này, thành Lương Châu xác chết la liệt, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng thấu tận trời xanh, cả toà thành như một nấm mộ khổng lồ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên chói tai. Xa xa có một con quạ bay đến đậu trên mái hiên. Tiếng quạ quạ ghê rợn xé nát màn đêm tĩnh mịch, rồi tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư,… Chúng tụ lại thành đàn, bóng đen bay rợp trời, đáp xuống đường lớn ngõ nhỏ của toà thành trì, giẫm lên thi thể chất đầy đường. Một đôi giày vải màu vàng nâu giẫm lên con đường chính của thành Lương Châu, không biết lúc đó con quạ nào đã đậu xuống, chỉ biết ngay sau đó nó đã trở thành một mớ máu thịt hỗn độn. Chủ nhân của đôi giày vải là một cô gái mặt váy trắng, thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, giữa khung cảnh đỏ tươi ảm đạm này, tựa như một đoá sen trắng nở rộ giữa vũng máu. Nàng cầm một cái dây chuyền ngọc trong tay, sợi dây ngoắc ở ngón trỏ không ngừng xoay vòng, sắc xanh của ngọc bích ánh lên lấp lánh. “Xem ra là giết hết dân trong thành rồi…” Cô gái cất giọng bình thản. Nếu như là cô nương bình thường thấy cảnh tượng máu me kinh hoàng thế này, hẳn là sẽ sợ đến ngất đi, nhưng mà đáng tiếc Hạ Tư Mộ không phải cô nương bình thường. Nàng là quỷ. Khi một người nào đó chết đi mà vẫn chưa hoàn thành tâm nguyên, lưu luyến ở lại nơi trần gian thì sẽ hoá thành linh hồn lang thang không thể đầu thai, những linh hồn này ăn thịt lẫn nhau, trải qua trăm năm biến thành quỷ. Những con quỷ khát máu. Khéo thay, Hạ Tư Mộ chính là con quỷ đến đây tìm đồ ăn. Màn đêm đen kịt, giơ tay không thấy đủ năm ngón, trong thành trì, thi thể rải rác nằm chồng chất lên nhau, nhưng không thể ngăn cản bước chân của Hạ Tư Mộ, nàng di chuyển một cách linh hoạt, thuận lợi mà tìm được điểm đặt chân giữa đống thi thể. Nhưng vừa đi được sáu bước, chân nàng bị một cánh tay bắt lấy. “Cứu với…Cứu…” Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn, một người đàn ông bị đao đâm vào bụng, máu thịt lẫn lộn ôm chân nàng. Mặt bê bết máu chẳng nhìn rõ ngũ quan, ánh mắt tuy đã rã rời nhưng vẫn run rẩy chỉ về một phía. “Cứu… Con trai ta.. Cứu… Cầu xin ngươi” Hạ Tư Mộ nhìn sang hướng hắn ta chỉ, nơi đó có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị vài xác chết đè lên chỉ nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt. Đứa bé này vẫn còn hơi thở yếu ớt nhưng mắt nhắm nghiền, hẳn là bị ngất. Hạ Tư Mộ nhìn lại tên đàn ông nhếch nhác đang thoi thóp dưới chân, nói: “Con trai ngươi vẫn tốt, chỉ có ngươi là sắp chết thôi.” “Cứu cứu…” Người đàn ông kia dường như không nghe thấy Hạ Tư Mộ nói gì, vẫn ngoan cố cầu xin. Vì vậy Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, chống tay lên đầu gối, nhìn gã đàn ông chẳng còn sống được bao lâu: “Giờ ta ăn ngươi rồi cứu con trai ngươi ngươi có chịu không? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, người bị quỷ ăn sẽ mất đi một hồn hoả, chuyển kiếp sẽ gặp nhiều tai ương, không biết phải luân hồi bao nhiêu lần mới khôi phục được đâu.” Người đàn ông mê man suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, kinh hoảng trợn to đôi mắt đục ngầu, hai tay run rẩy. “Không đồng ý?” Hạ Tư Mộ quay đầu lại. Người đàn ông rùng mình trong chốc lát mới nước mắt lưng tròng thều thào: “Nguyện… Ta nguyện ý…” Hạ Tư Mộ cảm thấy thương hại, híp mắt cười: “Được rồi.” Sau đó nàng lưu loát túm tóc gã đàn ông nọ kéo lên, cắn vào cổ gã, hàm răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào mạch máu khiến máu lập tức phun ra, bắn tung toé lên mặt Hạ Tư Mộ. Sợi dây chuyền trong tay nàng sáng lên rồi từ từ mờ đi. Cánh tay người đàn ông buông thõng xuống vũng máu, một đốm sáng từ cơ thể gã bay lên, hoà vào màn đêm. Con người vốn có ba hồn hoả, hai cái ở hai bên vai và một ở đỉnh đầu, khi chết đi chúng sẽ hợp làm một, tựa như ánh sáng bay lên trời cao, như sao băng ngược dòng — Đây chính là cái chết mà chỉ có quỷ mới có thể nhìn thấy. Một ác linh cao cấp như Hạ Tư Mộ sẽ ăn hồn hoả trên đầu người. Thiếu đi một cái hồn hoả, linh hồn sẽ mờ đi rất nhiều. Chỉ vì tình cha con một đời mà phải chịu khổ bao nhiêu kiếp, chẳng lẽ lại lợi nhiều hơn mất hay sao? Thế nhưng đám phàm nhân này cứ hết lần này đến lần khác thích trao đổi như vậy. Hạ Tư Mộ dứt khoát buông tay ta, thân thể gã đàn ông rơi bịch xuống đất. Cùng với âm thanh trầm đục này, bình minh cũng dần ló dạng. Màn đêm tối đen như mực được những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên. Dường như cảm nhận được mắt trời sắp mọc, lũ quạ lần lượt tản đi. Nàng vỗ vỗ tay, bước qua những xác chết trên mặt đất, lần theo vết máu kéo dài cả đoạn đường do người đàn ông kia bò tới, đi về hướng con trai gã. Thành thật mà nói, với năng lực của Hạ Tư Mộ, nàng có trực tiếp ăn thì gã cũng chẳng thể chống cự được. Tuy nhiên, để thành quỷ với cấp bậc như hiện tại thì nàng cũng có quy tắc riêng, Hạ Tư Mộ rất tôn trọng thức ăn của mình, một khi đã chấp nhận trao đổi thì sẽ thực hiện cho bằng được. Sau khi bước đến đống thi thể, nàng duỗi tay nhấc những cái xác đang đè lên đứa bé ra. Nào ngờ cái xác này bị thương ở cổ, vừa nhấc lên đầu đã lìa khỏi thân, cơ thể be bét máu lại rơi xuống người đứa bé. Thằng nhỏ bị nện đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu. Hạ Tư Mộ bất đắc dĩ cầm cái đầu bẩn thỉu, trừng mắt với cái đầu cũng đang trợn mắt do hoảng sợ mà chết. “Quân đội Đại Lương tới!” Một tiếng hét truyền tới từ cổng thành phía xa, giọng hét này có vẻ là của một lão già, phỏng chừng là dùng hết sức lực mới hét được như thế, run rẩy tưởng như sắp rách cả cổ họng. Từ xa đã nghe thấy tiếng người ồn ào và tiếng vó ngựa, hơi thở mạnh mẽ của sự sống như một cơn lốc xua tan tử khí nơi đây, xung quanh có những tiếng reo hò mừng rỡ và một vài người sống sót chui ra từ hầm trú ẩn, một đám người thê lương tụ tập lại trên con phố. Cổng thành cuối phố chậm rãi mở ra, trời quang mây tạnh, ánh ban mai lần nữa xuất hiện, vô số móng ngựa và binh lính bước vào con đường nhuốm đầy máu, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy cuối. Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn tới, lập tức chú ý nam nhân đứng ở đầu hàng. Hắn ta trông khá trẻ, vẫn là một chàng thiếu niên, cưỡi trên con bạch mã cao lớn, khoác trên người áo giáp màu bạc, đưa lưng lại với ánh sáng. Nam nhân này dáng người thon dài mà rắn chắc, lông mày sắc cạnh và sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như sao có chút xếch lên kia. Quả là một nam nhân anh tuấn và khí phách. Hắn đứng đối diện với ánh mặt trời, tựa như lưỡi đao sắc bén chẻ đôi bóng tối. Đây là lần đầu tiên Hạ Tư Mộ gặp Đoạn Tư, bình minh ló dạng, vạn vật đều bừng tỉnh, đúng là một ngày đẹp trời, thế nhưng khung cảnh lại chẳng đẹp chút nào —- Nàng giống như đứng giữa tầng tầng thi thể, ôm đầu của một người đàn ông đã chết mà đau buồn khóc lóc. Chàng thiếu nhiên quét mắt nhìn một vòng toà thành bi thảm, hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía xa xăm. Người Hạ Tư Mộ cũng bê bết máu như những người sống sót khác nên không thu hút sự chú ý của người thiếu niên. Nàng ném cái đầu trong tay đi, tò mò nhìn về phía hắn. Chính xác thì Hạ Tư Mộ đang nhìn thanh kiếm ở thắt lưng hắn, thân kiếm dài đen nhánh, chuôi kiếm được chạm khắc bằng bạc. Thị lực của quỷ rất tốt, nhìn qua là có thể thấy hoa văn chi tiết trên thanh kiếm, Hạ Tư Mộ thấy thanh kiếm này rất quen, đã từng thấy ở đâu rồi nhỉ? Nàng lục lọi ký ức dài đằng đẵng của mình, chợt nhớ ra, đây không phải là linh kiếm Phá Vọng do dượng của nàng khi còn sống đúc ra vào hơn ba trăm năm trước sao? Phá Vọng là linh kiếm chỉ thua mỗi Bất Chu, kiếm nhận chủ, người trong tiên môn ao ước có được nó biết bao, vậy mà thiếu niên thoạt nhìn chỉ là một tướng quân bình thường, không phải người tu tiên này lại có được Phá Vọng Kiếm? “Tướng quân đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến cứu chúng ta!” Một gã đàn ông ở bên phải Hạ Tư Mộ khóc lóc chạy qua, đụng nàng lảo đảo suýt ngã. Thấy gã kia chạy ra đường quỳ xuống mà lạy, Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn dân chúng xung quanh người thì buồn thảm, người thì kinh hỉ, thấy mình có vẻ lạc loài quá. Có phải nàng cũng nên khóc không? Nàng suy nghĩ một chút, cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Nàng nước mắt lưng tròng, nở nụ cười hạnh phúc khi gặp được vị cứu tinh, xách váy đá tên đang ngáng đường trước mặt, chạy đến trước ngựa của tiểu tướng quân hô: “Tướng quân đại nhân, người Hồ Khế trước khi rút lui đã tàn sát hết người trong thành, nơi này tử thương vô số, ngài đến cứu chúng ta đấy sao!” Thiếu niên ghìm ngựa, binh sĩ phía sau hắn cũng lần lượt dừng chân. Hắn quan sát dân chúng, trên mặt là sự bình tĩnh khó có được ở độ tuổi này, dõng dạc nói: “Ta là thống lĩnh Đạp Bạch quân Đại Lương, Đoạn Tư, kẻ xâm lược đã bị đánh lui về phía Bắc sông Quan, từ nay thành Lương Châu lại thuộc về Đại Lương.” Dừng một chút, hắn tiếp: “Chỉ cần có ta ở đây, người Hồ Khế sẽ không thể vào thành Lương Châu dù chỉ nửa bước.” Dân chúng may mắn còn sống sót vừa vui vừa đau lòng oà khóc, Hạ Tư Mộ cũng hét lên hai tiếng, bày ra bộ mặt cực kỳ bi ai, kéo ống tay của thiếu niên. Binh lính bên cạnh người thiếu niên rút đao, Hạ Tư Mộ run rẩy lệ nóng quanh tròng, thiếu niên liền khoát tay ý bảo bọn họ dừng tay. Sau đó rút khăn tay ra đưa cho Hạ Tư Mộ: “Lau máu đi.” Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, gân tay xanh tím nổi lên rõ ràng, có thể nhìn ra đây từng là một đôi tay tôn quý không đụng nước xuân, nhưng giờ đây nó đã chằng chịt vết thương, nếm đủ sương gió. Hạ Tư Mộ nín khóc, lúc nhận khăn tay còn tranh thủ sờ nắn tay hắn một phen, cúi đầu lén cười hả hê. Quả nhiên, nàng diễn một vai cô nương xinh đẹp mảnh mai thật xuất thần, vừa nũng nịu khóc đã làm người ta mềm lòng, không những không đuổi đi mà còn tặng khăn tay. Chỉ là ban nãy nàng có thử bắt mạch của thiếu niên này, hắn đúng là không có chút linh lực nào cả, là người thường. Kỳ lạ, Phá Vọng kiếm vậy mà lại ngoan ngoãn để cho một người bình thường sử dụng? Hắn là chủ nhân của Phá Vọng kiếm sao? Đang suy nghĩ miên man, Hạ Tư Mộ đột nhiên thấy hình ảnh trước mắt dần mờ đi, tự nhủ không ổn rồi, thân thể này sợ là sắp ngất. Nàng vội vàng chỉ vào đứa trẻ trong đống xác gần đó hét lên: “Giúp ta cứu đứa bé đó!” Sau đó chỉ thấy thân thể nàng nghiêng ngả, ngã xuống trước ngựa của vị tiểu tướng quân kia. Nhập vào thân xác của tiểu cô nương nũng nịu cũng có chỗ xấu, chính là thân thể này đã quen được chiều chuộng từ bé, mới một đêm không ngủ đã không chịu nổi mà ngất luôn. Hạ Tư Mộ thoát khỏi thân xác, lơ lửng giữa không trung khoanh tay thở dài. Người thường hiển nhiên không thể thấy Hạ Tư Mộ đang lơ lửng, tiểu tướng quân kia cúi đầu nhìn thoáng qua cô nương đáng thương ngã trước ngựa, nói với phó tướng phía sau: “Đưa nàng ấy xuống chăm sóc cho tốt.” Dừng một lát, hắn từ tốn nói: “Truyền lệnh xuống, hôm nay ở lại thành chỉnh đốn lại quân số, ngoại trừ canh gác quan trọng, những người còn lại tìm cách cứu những bá tánh còn sống sót. Nếu lợi dụng cơ hội trộm cắp, xử theo quân pháp.” Phó tướng nhận lệnh, Hạ Tư Mộ thấy thân thể của mình bị mấy tên lính nhấc dậy mang đi cũng nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa lấy một viên minh châu ra, cất tiếng gọi: “Phong Di.” Viên minh châu ước chừng to bằng quả trứng bồ câu, trong suốt như pha lê, sáng lấp lánh, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trên được khắc rất nhiều phù văn li ti. Không lâu sau, trong minh châu truyền đến một giọng nói nam nhân, tựa như vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng ngáp. “Khách quý nha, lão tổ tông! Trời còn chưa sáng ngài tìm ta làm gì?” Hạ Tư Mộ không để ý mấy lời oán than của hắn ta, trực tiếp nói: “Giúp ta điều tra một người, là người của triều đình.” “Lão yêu ngài hứng thú với triều đình từ bao giờ thế. Là ai? “Người giữ Phá Vọng kiếm.” Nam nhân ở trong minh châu im lặng một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Phá Vọng kiếm trở lại hậu thế rồi à? Chủ nhân của nó tên gì?” “Tên…” Hạ Tư Mộ híp mắt, quay đầu nhìn vị tướng quân trẻ đang dần đi xa. Này là vấn đề lớn nha. Hắn… tên gì nhỉ? Lúc nhìn thấy hắn, trong mắt nàng chỉ có ba chữ sáng trưng—- “Phá Vọng kiếm”, còn tên hắn là gì.. nàng không để ý. Đại khái là chết lâu quá rồi, chết rồi thì có nhiều chuyện chẳng buồn nhớ làm gì. Nam nhân trong minh châu dường như đoán được Hạ Tư Mộ không chú ý tên của người ta, cười ha hả, hình như hắn đang rửa mặt, trong minh châu truyền ra tiếng nước chảy róc rách. “Chưa bàn tới tên của hắn, ngài điều tra hắn xong thì định làm gì, đoạt lấy Phá Vọng kiếm à?” “Ta cần Phá Vọng kiếm làm gì? Ta đâu có tu tiên.” Nhìn bóng dáng thiếu niên mặc áo bào trắng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hạ Tư Mộ suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là dạo này chán quá, mấy chục năm mới có cơ hội nghỉ ngơi một lần, muốn tìm vài chuyện thú vị, nếu quốc sư đại nhân cũng rảnh thì chơi với ta đi.” “Ôi chao! Lão tổ tông ơi, ngài buông tha cho ta đi, nếu ngài thăm dò được tên hắn thì ta sẽ tra cho ngài.” Minh châu loé lên một cái rồi lại mờ đi. Cái tên trong minh châu kia là Hoà Gia Phong Di, là chắt trai đời thứ hai mươi của dượng nàng đã chết cách đây hơn ba trăm năm, một tên Huỳnh Hoặc tai tinh am hiểu thuật nguyền rủa. Hắn ta giấu giếm thân phận làm việc cho triều đình, hiện tại đã trở thành quốc sư. Bấm ngón tay tính thử, dù nàng được coi là tổ tông của Phong Di nhưng cũng là tổ tông xa cách mười tám con phố, bây giờ quan hệ vẫn còn tốt như này, hơn phân nửa là nhờ nàng từ khi Phong Di còn bé đã không ngừng đến quấy rầy, đánh nhau với hắn ta. Hạ Tư Mộ cất minh châu vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sáng chói ấm áp chiếu xuống vũng máu trên mặt đất phản xạ lấp lánh. Nàng chắp tay sau lưng, thong dong đi qua những con người đang khóc lóc, kẻ bi thương, phẫn nộ, người chạy tới chạy lui tìm kiếm người thân, gom nhặt thi thể của dân chúng, dương dương tự đắc tựa như một vị khách không mời mà đến. Nhân gian gặp nạn nhưng bầu trời vẫn như thế, đẹp đẽ và trong vắt. Niềm vui và nỗi buồn của vạn vật trên đời này đều khác nhau, cỏ dại vốn khô hạn nhiều ngày nay được tưới mát bởi máu tươi hẳn là cảm thấy hôm nay trời thật đẹp. Mời các bạn mượn đọc sách Bạch Nhật Đề Đăng của tác giả Lê Thanh Nhiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trăng Trong Lồng
Trung Quốc, năm 1997. Trật tự các bang phái ở 3 thành phố lớn là Thượng Hải, Macau và Hồng Kong vừa được sắp xếp lại không lâu nhưng cũng chỉ là thế cục tạm thời. Người đứng đầu Trần Tông Nguyệt, là một người đàn ông 40 tuổi có vẻ ngoài anh tuấn cường tráng, trầm tĩnh như nước nhưng mức độ tàn nhẫn thì còn nổi tiếng hơn cả diện mạo. Trong một góc nhỏ của thành phố Thượng Hải, cô gái Hoàng Anh trẻ trung xinh đẹp chuẩn bị bước sang tuổi 20. Cha cô mắc nợ bị người ta chém chết, mẹ nghiện ngập đang ở tù. Nhưng hoàn cảnh như vậy, không ngăn nổi sự trưởng thành đầy khí chất của Hoàng Anh. Nhờ có người anh họ theo Trần Tông Nguyệt làm tay chân, cô quen được anh. Đối với một người ở trên cao như Trần Tông Nguyệt, Hoàng Anh hiểu rất rõ vị trí của mình. Trái tim thiếu nữ loạn nhịp trước sức hút quá lớn của anh nhưng cô cũng không có ý định kìm lại. Muốn gặp thì lập tức chạy đi gặp, tìm đủ mọi lý do. Muốn hỏi thì hỏi, đủ mọi chuyện trên đời. Trong lòng cô, cảm giác đối với anh chính là kính đến sinh tình. Vừa sợ vừa yêu, không thể không sợ mà cũng không thể không yêu.   Kỳ lạ thay, Trần Tông Nguyệt âm trầm lạnh lùng đó cũng rất kiên nhẫn với cô. Lúc chỉ có hai người, anh đôi khi còn tỏ ra một chút tùy hứng quan tâm, một chút cưng chiều ưu ái. Hoàng Anh nào có thể cưỡng lại được mật ngọt như thế này, không chút nghĩ ngợi chính thức xem anh là chỗ dựa. Bất cứ khó khăn uất ức gì dù là nhỏ nhất, cô cũng chạy đến tìm anh. Vậy nên, không nhanh không chậm, hai người cách nhau 20 tuổi hút chặt lấy nhau như hai thỏi nam châm. Trần Tông Nguyệt có được chỗ đứng trong bang hội như ngày hôm nay, đâu phải chuyện dễ dàng. Không nói tới ân oán ngày xưa, chỉ bằng vị trí của anh hiện giờ, nếu anh nói không, thì chắc chắn Hoàng Anh có tài giỏi đến đâu cũng không thể bước vào cuộc đời của anh nửa bước. Thế nhưng, anh lại cho cô vào để dần dần “được phép” hiểu về anh.  Ở nhà của Trần Tông Nguyệt, cô gặp được Lý Giai Hoàn. Theo như tin tức mà mọi người đều biết, cô ta chính là cháu nội của Chu lão gia Chu Trần Câu, cũng chính là cha nuôi của Trần Tông Nguyệt. Nói như vậy nghĩa là, cô muốn ở bên cạnh anh kiểu gì cũng phải giáp mặt cái cửa ải này. Mà quả thật, hoàn cảnh tạo nên tính cách. Cô nàng Lý Giai Hoàn, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hoàng Anh, nhưng sống trong cảnh nhung lụa từ nhỏ khiến cô ta chẳng coi ai ra gì. Trong mắt cô ta, Hoàng Anh chỉ giống như đám phụ nữ rẻ tiền suốt ngày đeo bám Trần Tông Nguyệt. Suy nghĩ như vậy, thái độ đương nhiên không thể khác, cô ta không có lời nói nào sạch sẽ dành cho Hoàng Anh. Nhưng mà có điều, cô ta đánh giá sai đối tượng rồi. Hoàng Anh cho dù lớn lên trong bần hàn và những trận đòn từ sự oán hận không lý do của người mẹ nghiện ngập, cô cũng không phải là một cô gái dễ bắt nạt. Sự thật là mấy trò vặt của Lý Giai Hoàn chẳng làm gì được Hoàng Anh cả, thậm chí còn bị cô cắn ngược lại. Cũng chẳng còn cách nào khác, Lý Giai Hoàn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn cô thoải mái ở bên cạnh Trần Tông Nguyệt. Nhưng đó chưa phải là tất cả, sở dĩ Lý Giai Hoàn phần nào e ngại Hoàng Anh còn bởi vì từ trên người cô luôn tỏa ra một loại khí chất mà không phải ai cũng có được. Cô không phải xinh đẹp nhất nhưng tuyệt đối là xinh đẹp, vừa có nét thanh thuần đáng yêu của một thiếu nữ đang dậy thì, lại có nét quyến rũ của một con hồ ly biết cách dụ hoặc đàn ông. Nhưng tất cả những mặt đó chỉ có Trần Tông Nguyệt được thưởng thức. Cho nên, dù mục đích ban đầu của anh có là gì đi nữa, dường như nó cũng đang dần thay đổi.  Bản thân Hoàng Anh cũng không biết tại sao mình lại được Trần Tông Nguyệt để mắt đến, cũng không biết sự tự tin của mình từ đâu mà có. Nhưng Trần Tông Nguyệt lại biết. Cốt cách của cô, chính là từ dòng máu chảy trong người. Không phải vô duyên vô cớ mà mẹ cô lại thường xuyên đánh đập cô, cũng không phải thần duyên số mỉm cười để cô đến bên Trần Tông Nguyệt. Tất cả mọi thứ đều có liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Anh, cũng là của Lý Giai Hoàn. Sự ích kỷ của một người cha không ra gì đã khiến cuộc đời của hai cô gái có duyên sinh cùng ngày, lại hoàn toàn thay đổi. Đúng vậy, Hoàng Anh mới chính là cháu gái ruột của Chu lão gia, ông trùm khét tiếng một thời.  Lý Giai Hoàn sống 20 năm trong cái nôi của băng đảng xã hội đen, dù cố hết sức bắt chước thì cũng chẳng thể nào có nổi phong cách ấy. Thế nhưng Hoàng Anh, dù sống ở khu ổ chuột thì sự ngông cuồng và bản lĩnh của dòng máu bang hội vẫn sục sôi trong người. Cho nên, người có thể đứng cạnh Trần Tông Nguyệt chỉ có thể là Hoàng Anh cô mà thôi. Hai con người vốn dĩ đã có suy nghĩ không giống với bình thường, ở cạnh nhau chính là phù hợp nhất. Trần Tông Nguyệt xuất phát từ thù hận năm xưa, cả gia đình anh bị Chu lão gia đuổi cùng giết tận mới tiếp cận Hoàng Anh. Kế hoạch ban đầu chính là khiến cho cô yêu anh, sau đó… không kịp có sau đó, thì anh lại yêu cô mất rồi.  Tình yêu của Trần Tông Nguyệt thật sự rất quái dị, bởi vì anh hận cô, nhưng lại không thể để cô chết. Bao nhiêu năm sống bằng thù hận, nếu cô chết rồi, anh phải sống tiếp thế nào đây?  Thế nên, cuối cùng Trần Tông Nguyệt lấy trái tim mình ra để đặt cược. Anh cược rằng, Hoàng Anh sau khi biết được thân thế của mình có phản bội anh hay không? Cô là con chim Hoàng Anh, có thể bị anh nhốt trong lồng nhưng anh lại không đủ tự tin có thể nắm giữ trái tim cô. Anh không giỏi cá độ, nhưng lần cược này anh thắng.  Hoàng Anh biết được thân thế, nhưng cô không hề mảy may quan tâm. Mối quan tâm của cô chưa bao giờ thay đổi. Anh là trời, là đất, là duy nhất, là tất cả. “Chỉ cần anh là Trần Tông Nguyệt, là Hollywood của cô, cô sẽ nguyện làm một ngôi sao xinh đẹp, vứt bỏ luân thường và đạo lý.” Ở vào thời đại đó, yêu một người đáng tuổi bố mình đã là vượt khỏi luân thường rồi. Nhưng Hoàng Anh không ngại, cô có một tình yêu chấp niệm đối với Trần Tông Nguyệt. Cô ích kỷ, cô chiếm hữu, một cách rất “xã hội đen”.  “Anh không yêu em cũng không sao, anh thương em là được, em sẽ yêu anh, sau này anh chính là người thân của em.” Có thể trong một hoàn cảnh khác, người con gái nói ra câu này sẽ nhận được không ít sự đánh giá. Nhưng đối với Hoàng Anh, suy nghĩ này lại hoàn toàn chấp nhận được. Cô lớn lên không có tình thương của cha, mẹ ở tù nhiều hơn ở nhà, về thì chỉ đánh cô đến chết đi sống lại. Lúc đó, người che chở cho cô chính là Trần Tông Nguyệt.  Rồi đột nhiên ở đâu bỗng xuất hiện một người muốn cô gọi bằng ông nội, muốn cô giúp ông ta ép chết anh. Con người không có tình thương thì lấy đâu ra thù hận? Đương nhiên cô không thể mà cũng sẽ không giúp. Cũng giống như việc cô chưa bao giờ bắt anh phải nói yêu cô, vì cô biết rằng, bắt anh thừa nhận tình yêu với kẻ thù cũng chẳng khác nào giết anh thêm lần nữa. Thật ra bản thân Hoàng Anh cũng đang đặt cược cho chính mình. Cô cược rằng, tình yêu của cô có đủ khiến Trần Tông Nguyệt quên đi rằng cô là cháu gái của kẻ thù, để có thể cho cô tiếp tục ở cạnh anh hay không?  Hoàng Anh đã đen đủi ngay từ lúc sinh ra cho đến ngày gặp được anh. Có lẽ tất cả vận may của cả đời đều dồn hết cho lần cược này. Nên, cô thắng. Trong ván bài của số phận này, Trần Tông Nguyệt và Hoàng Anh đều thắng. Những người gây ra tội ác năm xưa đều phải trả giá đắt. Đây không phải là câu chuyện của những nhân vật cổ tích, mà là hiện thực của xã hội thời bấy giờ. Có thù phải trả, muốn thắng phải mạnh.  Trần Tông Nguyệt tay nhuộm đầy máu tanh, đạp lên xác người để bảo toàn mạng sống. Hoàng Anh không vị nể máu mủ tình thân, chỉ quan trọng tương lai của cô và Trần Tông Nguyệt. Nói họ ích kỷ cũng được, nói xã hội không công bằng cũng không sai. Bởi vì vốn dĩ, ở tại thời điểm đó, cảnh sát và xã hội đen chính là bằng hữu, trắng đen không thể phân định rạch ròi. Pháp luật còn không minh bạch, thì công bằng xã hội có cần được nhắc đến không?  Đương nhiên, thời đại ấy qua rồi, cho nên chúng ta cũng không cần dùng đạo đức quá khắt khe để đánh giá, hãy coi như đang xem lại một bộ phim xã hội đen Hong Kong vào những năm cuối thập niên 90, để thấy được giữa sự nhiễu nhương của xã hội, đã có một cuộc tình lặng lẽ nở hoa. ____________ " ": trích từ truyện  Review by #Lâm Tần - Review Sách *** Ngoài cửa phòng trà Long Duyệt, Hoàng Anh vịn vào tay của tài xế, cúi đầu xuống xe, sau đó cô hơi quay cái đầu ngẩng cao sang một bên, cởi ruy băng màu lục vàng thắt dưới cằm ra, bỏ mũ cói xuống, quan sát bảng hiệu phòng trà. Vừa hay Tiền Thừa đang ở quầy lễ tân tầng một, từ khi chiếc xe ô tô ngoài cửa dừng lại trên con đường chật hẹp, anh đã nhìn thẳng vào vầng sáng khiến người ta loá mắt – thần thái và động tác của cô. Hoàng Anh cúi mặt xuống đi vào phòng trà, nở nụ cười với anh, cú điện thoại lần trước còn muốn anh đi chết đấy. Tiền Thừa hất cằm sang bên cạnh, ra hiệu cô lên tầng cùng. Chiều ngày hôm sau từ Hong Kong về, Hoàng Anh vứt bừa mũ sang một bên, ngồi lên chiếc ghế tựa rộng lớn ở tầng ba, liếc nhìn cái lồng chim treo trên cửa sổ, trong nhốt một con chim nhỏ màu hạt dẻ, nó đang lắc lắc đầu, chải chuốt lại lông mình. Tiền Thừa ngồi đối diện cô, thuận mồm hỏi, “Ăn gì?” Hỏi xong lập tức hối hận. Phòng trà bán trà và bánh ngọt, cô coi nơi này là quán rượu, không chỉ gọi đồ ăn nóng, xíu mại gan heo, bánh bao nước[1]nhân cua, còn đòi một cốc trà sữa uyên ương. Tiền Thừa giả vờ thân thiện, “Có muốn thêm đá không?” [1] Bánh bao nước (thang bao): là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, lớp vỏ bên ngoài là bột mì được cán rất vỏ mỏng nhưng bên trong là phần nhân đặc biệt. Đó là “thạch da lợn”. Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo. Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ “béo” hơn nhiều so với bánh bao thông thường. Khi ăn bánh, bạn sẽ phải dùng đến ống hút, sau khi hút xong nước, bạn có thể dùng đũa hay dĩa để ăn vỏ và phần nhân còn lại như một chiếc bánh thông thường. Hoàng Anh cười đáp, “Được đấy.” Anh lộ nguyên hình, “Được cái đầu mày! Xuống tầng rẽ trái trả tiền trà, đi thong thả không tiễn!” Tiền Thừa nghiêng người ngồi trên ghế, cong ngón tay lên gõ bàn một cái, cuối cùng vẫn đi xuống tầng lấy mấy lồng hấp trà bánh, một ấm Bích Loa Xuân lên. Hoàng Anh bận bịu kéo cái khay đựng sẵn tách trà đến, nhanh nhẹn nhấc hai tách đặt trên bàn. Lúc Tiền Thừa châm trà, cô đã gắp một cái bánh bao nước lên, lượn thìa múc, cắn một miếng, khá bỏng miệng, không kịp hút nước sốt chảy ra bên môi, ngón áp út cô quệt một đường, lại mút vào. Tiền Thừa ghét bỏ giật mấy tờ giấy ăn ra nhét cho cô. Hoàng Anh gẩy đũa một cái, cái bánh bao nước chỉ còn da nhân vào miệng, vừa quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, có lẽ quá lâu không gặp, dường như Tiền Thừa cũng không cà lơ phất phơ như trước, mặc áo T-shirt đen, nom đứng đắn hơn chút. Mời các bạn đón đọc Trăng Trong Lồng của tác giả Đảo Địch.
Tình Muộn
Câu chuyện này thật phần nào ứng với câu “ Cô cướp bạn trai tôi, tôi sẽ ngủ với ba của cô”  Tùng San là một cô gái xinh đẹp, tính tình thẳng thắng, gia đình thuộc loại trung lưu, kết quả học tập tốt, có một người bạn trai gắn bó ba năm, cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ viên mãn và kết thúc bằng một đám cưới ấm áp hạnh phúc. Nhưng mà định mệnh nào cho nữ chính toại nguyện như vậy, nếu không đã chẳng có truyện cho chúng ta đọc :v  Vào ngày sinh nhật của Cố Lâm Lâm, cô bạn tiểu thư cùng phòng KTX với Tùng San, ấy vậy mà ngang nhiên cướp đi bạn trai của cô lúc đó là Chu Trường An. Rồi cũng trong ngày hôm đó cô đã gặp Cố Trì Tây – ba của Cố Lâm Lâm ...và hai người chính thức dây dưa từ lúc này.   "-Con gái chú vừa cướp bạn trai tôi, xoay lưng lại thì chú đã bảo tôi làm má 2 của cô ta, chú rảnh quá hay chú thấy đám nhà báo thiếu tin giật gân nên tạo cơ hội vậy?  "-Em bảo em kiếm đàn ông giàu bao nuôi em để trả thù con bé, đơn giản thôi, chọn anh cho bớt việc. Bên đây anh cúp tiền ăn sáng của nó, bên kia anh mua LV hay Prada cho em xài. "Chú à, chú cho con hỏi một câu, cô ấy là con gái ruột của chú à? Sao con thấy chú thù cô ấy hơn cả con vậy?!" Cố Trì Tây lớn hơn Tùng San 23 tuổi, chính xác là con rể tương lai và mẹ vợ bằng tuổi nhau :v Chính điều này đã làm Tùng San đắn đo rất lâu mới quyết định đến với anh. Con đường chinh phục vợ của Cố Trì Tây quả thật rất gian nan và nghiệt ngã nha, bị chị này ngược lên ngược xuống nhưng anh vẫn luôn mỉm cười và bao dung cho cô. Lúc đầu khi Tùng San vẫn còn bài xích anh kể cả sau khi hai người xxoo, anh vẫn âm thầm bên cô, dù cho cô đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý cỡ nào, làm tim anh đau cỡ nào anh đều mỉm cười và nói “ được”. Khi gia đình Tùng San gặp nạn, cô không còn cách nào phải chạy đến nhờ vả anh, nhưng Cố Trì Tây lại không lợi dụng lúc này mà ép buộc cô. Anh nói “Không sao, anh luôn đợi, đợi một ngày em lại quay về bên anh” Đối với Cố Trì Tây, cuộc đời của anh chỉ như mặt trời đã lặn, tình yêu hay hôn nhân từ rất lâu đã chỉ còn là vấn đề có cũng được và không có cũng chẳng sao, đó chính là lý do ngày xưa khi được nhờ vả anh không ngại ngần mà kết hôn rồi chăm sóc cho người vợ và con gái trên danh nghĩa hiện giờ của mình. Để rồi bây giờ khi tình yêu của anh, bình minh của anh xuất hiện đó lại trở thành một trong những rào cản khiến hai người khó đến với nhau.  Bạn bè phản đối, gia đình phản đối, rồi ánh mắt dị nghị của người ngoài, những điều đó đối với một người trải đời như Cố Trì Tây quả thật không khó giải quyết, nhưng với anh, quan trong hơn chính là suy nghĩ chưa thể vượt qua tất cả để ở bên anh của Tùng San. Anh yêu cô, yêu từ rất lâu, anh đã chờ cô năm năm, vậy không lý do gì anh lại không thể tiếp tục dùng tình yêu của mình để củng cố cho sự kiên định của cô.  Cuối cùng khi sự thật được phơi bày: hôn nhân trên danh nghĩa 20 năm của Cố Trì Tây, việc Cố Lâm Lâm không phải con gái ruột của anh , việc 5 năm trước anh đã gặp Tùng San… Một cái kết hạnh phúc viên mãn cho Cố Trì Tây và Tùng San, kéo theo cũng là những cái kết có lẽ là xứng đáng cho những nhân vật còn lại. Truyện không có tiểu tam, nhưng có vài nam phụ yêu nữ chính cũng rất đáng thương. Tình bạn, tình người, tình đời trong câu chuyện cũng đáng làm ta suy nghĩ. Truyện này tính cách nam chính thật sự được miêu tả rất hay, sự trầm ổn rất đúng với lứa tuổi của mình, nhưng vẫn có những phân đoạn tác giả miêu tả sự dồn nén được đẩy lên cao trào làm người đọc đau xót giùm anh.  Đọc xong có lẽ sẽ có nhiều người không thích tính cách nữ chính ở những chương đầu, vì ngang bướng đôi khi hơi quá đáng, nhưng nhìn chung thì truyện vẫn hay, vẫn đáng để đọc.  ------------ Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hôm nay khó có khi Tùng San tan làm sớm, bản kế hoạch mà cô phải thực hiện cuối cùng cũng hoàn tất, ông chủ thấy gần đây cô đã dốc sức quá nhiều, nên liền cho cô nghỉ ngơi một tuần, thật hào phóng. Lúc về đến nhà xương cốt cô như muốn rã ra, mấy ngày nay ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, mấy buổi tối phải ở lại văn phòng cả đêm, cô nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, quầng thâm mắt so gấu trúc còn sậm hơn. Lương Cửu và Giai Kỳ đi nhà trẻ chưa về nên cô lên tầng, thay quần áo tắm rửa một cái, sau đó định ngủ một chút rồi đi đón lũ trẻ, kết quả đầu vừa gặp gối mắt đã díu lại. Trong mơ, cô cảm thấy có một đôi tay đang dao động trên cơ thể mình, như mát xa, nhẹ nhàng lại mềm dẻo, lực đạo vừa phải. Cô thoải mái ưm một tiếng, lật người nằm lỳ trên giường, đôi tay kia cũng theo tư thế của cô ấn dọc theo toàn bộ lưng cô, động tác nước chảy thành sông, dứt khoát điêu luyện. Lúc hai tay sắp đi sâu xuống dưới, cô bừng tỉnh, vung tay lên đánh vào người nào đó trên người mình, "Đừng làm loạn!" Luôn thừa dịp cô ngủ dùng chiêu này, có sáng kiến hơn chút được không. Cố Trì Tây cười xấu xa, "San San, không phải em đang ngủ sao?" Tùng San chỉ xương bả vai, "Ấn nơi này, nơi này đau.” Cố Trì Tây ngoan ngoãn thu tay đặt tại vị trí cô chỉ, ngón tay dùng sức ấn huyệt vị, hắn luôn có thể vừa vặn tìm đúng vị trí, nhấn một cái đi xuống, toàn bộ bả vai và cánh tay của Tùng San đều tê rần cả. "A...” Tùng San bị hắn ấn kêu thành tiếng. Chính lúc đau nhức mỏi nhừ này ấn vào một cái, rõ ràng đau hơn, nhưng sau khi đau đớn qua đi là cảm giác cơ bắp thả lỏng thoải mái bất ngờ, sảng khoái khó diễn tả bằng lời. Cố Trì Tây cười hỏi: "Muốn nữa không?" Tùng San không thèm nhìn hắn, "Đương nhiên, nhanh lên!" Cố Trì Tây cười, lại ấn xuống một cái, gần đây bà xã đại nhân của hắn ngày càng lớn lối, hoàn toàn xem hắn như thợ đấm bóp. Hơn nữa thái độ lúc nào cũng như hoàn toàn hợp tình hợp lý. Chỉ là hắn cũng không phải ấn không, một bàn tay đặt tại huyệt vị của cô dùng sức, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi... Hắn sờ làn da của vợ mà than thở, "Ừm, gần đây em mệt mỏi đến gầy đi, sờ vào có thể thấy xương rồi.” Tùng San dở khóc dở cười, "Anh sờ chỗ đó đương nhiên là thấy xương rồi! Ngay cả xương sườn mà cũng sờ không tới, anh cho là em béo tới mức nào!" Cố Trì Tây cười, "À? Thật không, vậy tại sao nơi này sờ không thấy xương?" Bàn tay to dùng sức nắm lấy nơi nào đó. Tùng San lại la thất thanh "A" vung tay lên mạnh mẽ đánh một cái lên người hắn, "Anh sờ lung tung một cái nữa thử xem!" Vì thế người nào đó liền hưởng ứng lời kêu gọi, từ phía sau lưng ôm lấy cô, hai tay cùng nhau đưa tới phía trước, "Được, vậy anh sở lại thử xem.” Tùng San muốn tránh cũng kịp rồi, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần hắn dùng cái tư thế này đánh lén cô, cô liền không có lần nào chạy thoát. Vì thế đành phải sử dụng chiêu dụ dỗ, tội nghiệp nói: "Ông xã, anh đừng làm loạn, đã mấy giờ rồi, chúng ta cùng đi đón bảo bối về đi.” Mời các bạn đón đọc Tình Muộn của tác giả Thương Cẩm Duy.
Phôi Sủng
Thật ra thì bản thân tôi không hiểu nghĩa của chữ “phôi” trong “Phôi sủng”, nhưng sau khi đọc xong truyện này thì mạo muội xin phép giải thích như sau, “Phôi sủng” đại khái chính là cưng chiều từ trong trứng, tức là vô cùng cưng chiều, cưng chiều hết mực và theo từ ngữ mà dân ngôn tình hay gọi chính là “siêu sủng”.   Vâng, đây cũng chính là cách mà Thẩm Ý Đông đối xử với Nam Nhược, cô gái duy nhất khiến anh không cách nào giữ được hình tượng lạnh lùng của mình mỗi khi ở trước mặt cô.Cũng đúng thôi, ai bảo anh ngày đó ỷ mình đẹp trai cool ngầu, lại còn học giỏi mới không thèm để ý đến con gái nhà người ta. Ngày còn học trung học, Nam Nhược vốn nhỏ hơn Thẩm Ý Đông một lớp, nhưng mà đã dũng cảm đứng trước mặt anh và bạn bè tuyên bố: “Em cảm thấy, chúng ta là trời sinh một đôi.”   Tính cách của Nam Nhược vốn là như vậy, cô rất xinh đẹp, dáng người cũng hấp dẫn, nhưng lại không hề yếu đuối. Cô tự tin, mạnh mẽ, muốn thì sẽ cố gắng đạt được. Chỉ có điều, lẽo đẽo sau lưng Thẩm Ý Đông lâu như vậy, anh cũng chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt. Mãi cho đến...   Bảy năm sau.   Lúc Thẩm Ý Đông gặp lại Nam Nhược, cô đã là siêu mẫu quốc tế, vẫn xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại xem anh như người qua đường. Đương nhiên Thẩm Ý Đông không phục, chẳng phải ngày trước cô theo đuổi anh mãnh liệt lắm sao? Mặc dù anh đúng là có chút vô tình, nhưng chẳng phải cô cũng không nói lời nào biến mất đó sao? Để anh bơ vơ lạc lối tận 7 năm. Chuyện này ai mới là người có lỗi đây????   Trong bụng thì ấm ức đùng đùng như vậy, nhưng ngoài mặt đương nhiên không thể quá nóng nảy, nếu không sẽ dọa cô chạy mất lần nữa, thế nên Thẩm Ý Đông quyết định, dùng cách của mình lừa người đẹp về nhà. À không, về công ty trước đã.    Nam Nhược đồng ý ký hợp đồng làm người mẫu cho công ty của Thẩm Ý Đông. Hỏi cô tại sao ư? Không có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy vẫn không quên được. Phải, anh là mối tình đầu của cô, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô phải khổ sở trong một thời gian dài, nhưng như vậy thì sao? Cô vẫn luôn là cô gái cá tính mạnh mẽ, không quên được thì cứ nhớ thôi, tại sao phải tránh?   Thế nên, mọi người bên trong bên ngoài từ lớn tới nhỏ nhìn cặp đôi oan gia này với ánh mắt không thể nào hiểu nổi.   Đường đường là tổng giám đốc hô mưa gọi gió lại có thể dịu dàng như nước với một cô người mẫu chỉ vừa mới ký hợp đồng? Còn cô người mẫu kia, luôn hòa nhã nhẹ nhàng với tất cả mọi người, chỉ riêng với tổng giám đốc là mặt nặng mày nhẹ, không lườm thì liếc, lại còn thường xuyên nổi giận. Thế giới đảo lộn rồi sao?   Quả thật là thế giới đảo lộn rồi, cho nên trong một lần nghe rất vô lý nhưng lại vô cùng thuyết phục, hai người lên giường. Nghe có vẻ kháng cự nhưng lại ngầm cho phép. Cuối cùng kết quả chính là sau đó không lâu, cục cưng xuất hiện. À không, chính xác là hai cục cưng xuất hiện mới đúng. Một là em bé trong bụng Nam Nhược, người còn lại đương nhiên chính là cô.   Thuận nước đẩy thuyền, mặc dù bất ngờ nhưng là chuyện đặc biệt vui mừng, Thẩm Ý Đông lập tức kéo cái người vẫn đang mơ mơ hồ hồ kia đi đăng ký kết hôn. Cứ thế mà nên duyên vợ chồng. Phần còn lại của câu chuyện là cuộc sống ngọt ngào của hai người muốn bù đắp cho quãng thời gian 7 năm trống vắng kia.   Nhưng các bạn đừng vội, chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Tuy rằng bây giờ cả hai người đều đang đứng trên đỉnh cao của thành công, hạnh phúc ngọt ngào, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, họ đã trải qua những gì mới đến được hôm nay.   Sự biến mất đột ngột của Nam Nhược năm ấy, cùng với thân phận thật sự của cô, vẫn luôn là một bài toán không có lời giải. Ở bên nhau lâu dần, Thẩm Ý Đông mới biết được, thật ra cô cũng không hề dễ dàng hơn anh. Từng bị bệnh, từng phải điều trị, từng tưởng như không thể thoát ra nổi, vậy àm lại cố hết sức quay về bên cạnh anh một lần nữa. Cũng giống như Thẩm Ý Đông, năm đó cô rời đi, phải dùng 7 năm để hối hận.   “Tôi yêu em. Sau khi em yêu tôi. Tôi yêu em. Trước cả khi tôi biết được sự có mặt của tình yêu này.”   Thẩm Ý Đông dùng 7 năm này để đi tìm cô, giữ mình trong sạch chờ cô quay về. Nam Nhược từng hỏi anh, nếu cô không quay về thì sao?   Thẩm Ý Đông không trả lời, nhưng trong lòng rất rõ, cô không về thì anh tiếp tục đi tìm, dù sao thì chỉ cần biết cô ở nơi nào thì anh đều có thể mang cô về bên anh. Chuyện này không thể thương lượng.   Thẩm Ý Đông chính là bá đạo như vậy, ngay cả lúc đi học cũng đã như vậy rồi, bá đạo đến nỗi tình cảm của mình cũng không nhận ra. Sau này hối hận, lại tiếp tục bá đạo tìm mọi cách trói cô bên mình. Tuy Nam Nhược có chút tức giận, nhưng sâu trong tim lại vô cùng ngọt ngào. Thế nên đây là một câu chuyện cực kỳ sủng ngọt.    Truyện có nói về một mảng của showbiz,nhưng không đi sâu, chỉ tập trung vào tình cảm cảu nhân vật chính. Không quá kịch tính cao trào, nhưng lại đầy bất ngờ.   Bắt đầu bằng những màn “giao đấu” đầy tình ý của Thẩm Ý Đông và Nam Nhược, diễn tiến bằng những tình huống vừa hài hước vừa dễ thương của hai người thích “vần vũ”, cuối cùng kết thúc bằng những khung cảnh lãng mạn của riêng hai người.   Những bất ngờ không đến từ hai nhân vật chính, mà đến từ những người xung quanh, tưởng thân mà lại không thân, tưởng không quan hệ mà lại vô cùng mật thiết, tưởng bị lãng quên nhưng thực ra là luôn nhớ, tưởng chỉ có một mình trên đời nhưng thì ra là không phải. Rất nhiều những bất ngờ đan xen với nhau, tạo nên sự bền vững trong mối quan hệ của Thẩm Ý Đông và Nam Nhược.   Tình yêu cần có sự khởi đầu, cũng cần có thời gian khảo nghiệm. Thẩm Ý Đông may mắn bởi vì cuối cùng Nam Nhược quay về và vẫn còn yêu anh. Nhưng không phải ai cũng được như vậy.   Cho nên, đã yêu thì phải cố gắng tự mình nắm lấy, thanh xuân có hạn, không ai có thể chờ đợi mãi một người đến cả tình cảm trong lòng mình mà cũng không biết. Vì thế, một là hãy dũng cảm nói cho người đó biết, hai là tự sống cuộc sống của mình một cách thật tốt đẹp, bạn nhé?   --------------------   " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Giữa trưa, Thần Viêm Nghiêu bị một cuộc điện thoại gọi tỉnh. Vừa mới ngủ chưa được bốn tiếng nên trông anh ta có vẻ rất bực mình, nhấc điện thoại lên cũng không thèm nhìn đã rống với đầu bên kia, "Có chuyện gì?" Đối phương ngẩn ra. Ngay sau đó có một âm thanh còn hét to hơn cả anh ta, "Đi ra mở cửa cho ông!" Giọng truyền vào trong màng nhĩ, Thần Viêm Nghiên co người trong phòng điều hòa run rẩy, kéo điện thoại ra xa một chút thì nhìn thấy ảnh hiện trên màn hình di động. Dứt khoát tắt loa ngoài, nói với người ở bên kia điện thoại: "Thẩm Ý Đông, cậu con mẹ nó có bệnh à! Hù chết ông!" Tuy nói thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn ngồi dậy, đi tới phòng đọc sách ở tầng hai, nhấn cái nút bên cạnh màn hình giám sát, mở cửa cho anh. Lại lẹt xẹt lẹt xẹt chạy về phòng của mình, leo lên giường, như thể con cá ướp muối, tiếp tục nằm. Mấy phút sau Thẩm Ý Đông đẩy cửa phòng anh ta ra. Đi tới bên giường hất chiếc dép xuống, đạp hai phát lên mông anh ta, "Mắng tôi có bệnh? Con mẹ nó cậu chán sống rồi?" Thầm Viêm Nghiêu trở mình ôm lấy chân anh, "Tiểu Đông Đông, đừng gắt gỏng như vậy chứ. Hù chết người ta." Thẩm Ý Đông khinh bỉ rút cái chân về, chán ghét lườm anh ta. Nhìn thấy anh ta quấn cả người trong chăn hai cánh trần truồng đặt ở bên ngoài, Thẩm Ý Đông dứt khoát đi qua ngã lưng nằm xuống đè lên bắp chân anh ta, mặc kệ anh ta có gào thét ra sao cũng không đứng lên. Hai người ầm ĩ một lúc Thầm Viêm Nghiêu mới đưa tay phải lên chống lấy đầu, quay đầu nhìn anh, hỏi: "Công ty của bố cậu sao rồi?" Thẩm Ý Đông nằm ngửa trên giường, cả tay chân mắt mũi miệng đều hướng lên trần nhà, anh nhìn trần nhà đăm đăm, ánh mắt cũng mất dần tiêu cự. "Sau khi chú Thần rót vốn vào thì công ty đã có chuyển biến rồi. Hai ngày trước tôi đến công ty một chuyến, nói rằng vẫn hoạt động ổn. Chắc cỡ một hai năm nữa sẽ tốt lên thôi." Thần Viêm Nghiêu đưa tay ra vỗ vỗ lên mặt anh. "Vốn chuyện cũng không to tát gì cho cam, tôi nghe bố tôi nói rồi, bọn họ đã sớm bàn chuyện hợp tác, cậu cứ thích làm nhặng chuyện lên rồi lo lắng." Lần này, hiếm thấy Thẩm Ý Đông không phản bác lại, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Thần Viêm Nghiêm cảm thấy kì lạ, bò qua dựa đầu vào vai anh, hỏi: "Lại chuyện gì đây? Sao nhìn uể oải chán đời thế?" Thẩm Ý Đông không trả lời. Thần Viêm Nghiên khoát tay lên vai anh, ra vẻ là anh em tốt với nhau, "Tôi đã nói với cậu rồi, mấy thứ phim kia xem một chút thôi sẽ không sao đâu, vui vẻ tuốt là xong thôi. Nhưng mà tuốt nhiều quá sẽ hại thận đấy!" "Cút." Mời các bạn đón đọc Phôi Sủng của tác giả Nghiễn Lãng.
Hoa Đào Khuynh Quốc
Hôm bữa lúc tớ đang đợi tàu, playlist tình cờ phát mấy câu hát thế này: “Muốn nhìn em cười, muốn cùng em náo, muốn ôm em trọn vẹn vào lòng... chắc em cũng biết, trái tim anh đập, toàn bộ đều vì em” (*). Trong đầu tớ lúc ấy không hiểu sao liền nảy ra ba chữ “Lý Thừa Dục”, cảm giác giống như ca sĩ kia đang hát lên tâm tư sâu kín của chàng nam chính trong cuốn “Hoa đào khuynh quốc” mà tớ mới đọc hôm trước vậy. Lý thừa tướng tuổi trẻ tài cao, thân phận thần bí, sau khi nữ đế Huyết Nguyệt qua đời thì trở thành người nắm giữ triều chính, bước một bước liền có thể có được ngôi vị cửu ngũ trí tôn. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, Lý thừa tướng năm lần bảy lượt viết thư tới Tư Không triều, kính xin Nhiếp tướng quân, người được cho là huyết mạch duy nhất của hoàng tộc Huyết Nguyệt về làm nữ đế.  Hành động của chàng không chỉ khiến dân chúng hai nước xôn xao, còn khiến cho Tư Không hoàng đế đoán không ra ý định của chàng. Bọn họ kẻ nghi ngờ, người phản đối. Bởi không ai biết được, nhiều năm trước trên chiến trường, là chính giọng nói của nàng kéo chàng ra khỏi cõi chết, là chiếc nhẫn nàng để lại dẫn lối cho chàng trở về cố hương. Nàng đối với chàng không chỉ là vừa gặp đã yêu mà còn là một loại tín ngưỡng. Lần này chàng muốn nàng trở lại, một nửa là vì giang sơn xã tắc, nửa còn lại là tư tâm của mình. Bởi vì yêu nàng, mỗi một thói quen, mỗi một sở thích của nàng chàng đều ghi nhớ. Nàng tới Huyết Nguyệt, sợ nàng không quen phong vị, chàng tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn, chỗ ở, cùng nàng trò truyện, cùng nàng say rượu ngắm trăng. Bởi vì yêu nàng, chàng chu tính mọi việc, lo liệu trăm bề, bảo vệ nàng trước bá quan văn võ, thay nàng trừ phản tặc Tây Sơn. Dù thân phận thần bí của chàng vô cùng cao quý, dù chàng mưu lược vô song, chỉ vì nụ cười của nàng, Lý Thừa Dục nguyện cả đời trở thành một trung thần, chờ đợi bên cạnh nàng. *** Nàng đã từng là Thanh Long tướng quân vang danh thiên hạ, là kẻ thù khiến Huyết Nguyệt vừa kinh sợ vừa nể phục. Nhiếp Thanh Lan dùng mười năm thanh xuân để yêu một người, vì hắn bao lần vào sinh ra tử, vì hắn mà gánh trên mình tội bất trung. Nàng không cầu vị trí mẫu nghi thiên hạ, càng không mong cùng hắn một đời một kiếp một đôi. Thứ nàng muốn không nhiều, nhưng hắn lại chẳng thể cho. Không những thế, chính tay hắn còn đẩy nàng đến “lòng địch” chỉ vì những mưu toan trong lòng hắn. Hắn tuyệt tình khiến trái tim nàng hiểu rõ, cũng khiến nàng từ bỏ đoạn tình cảm này. Nhiếp Thanh Lan tới Huyết Nguyệt, có lẽ ban đầu vẫn trong tâm thế Thanh Long tướng quân của Tư Không triều. Nhưng Lý Thừa Dục đã khiến nàng hiểu được, cho dù nàng không sinh ở Huyết Nguyệt nhưng nàng không thể phủ nhận dòng máu Huyết Nguyệt đang chảy trong người mình. Vì vậy, nàng bắt tay với Lý thừa tướng, cốt để ổn định triều cương khiến cho Huyết Nguyệt trở nên tốt đẹp hơn.  Trong những ngày tháng đấu tranh với đám văn võ bá quan như hổ rình mồi ấy, có một người vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Chàng tỉ mỉ quan tâm săn sóc, chàng dịu dàng an ủi dỗ dành, chàng lo lắng bảo vệ khiến nàng động tâm. Có lẽ, lúc bắt đầu nàng chọn Lý Thừa Dục làm Hoàng phu chỉ có một nửa là tình cảm mà thôi, nhưng lại không biết từ lúc nào, dù nàng ngẩng đầu hay cúi đầu, trong mắt trong tim nàng đều là Lý Thừa Dục.  *** Lý thừa tướng không chỉ tài giỏi mà còn là một người đàn ông dịu dàng, thâm tình. Chàng yêu một người nhiều năm lại chỉ dám giữ hình bóng người đó trong tim. Nếu không phải vận mệnh trùng hợp, có lẽ cả đời này cứ như vậy, dõi theo nàng từ phía xa. May mắn thay cơ duyên xảo hợp, để chàng có thể lại gần nàng. Nhiếp Thanh Lan trong mắt thiên hạ là nữ hán tử, một thân anh khí, nhưng trong lòng chàng, nàng mãi mãi là một đóa hoa đào cần được nâng niu. Chàng yêu nàng, đem hết sức lực để yêu, không muốn nàng sầu càng không muốn nàng rối rắm. Dù biết nàng quyết định lấy chàng không phải tất cả bởi yêu nhưng chàng nguyện ý chờ đợi, đến một ngày khi nàng nhìn lại liền nhìn thấy chàng trong trái tim mình. Tư Không Thần là một hoàng đế kiêu ngạo, hắn vì nghiệp lớn có thể hy sinh tất thảy bao gồm cả tình yêu hoặc giả như hắn quá tự tin, cho rằng cả đời này, trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng chỉ có hắn. Hắn tự phụ nên không hiểu được sự ác độc, tuyệt tình của hắn đã khiến Nhiếp Thanh Lan nhận rõ kết cục của đoạn tình này, từ nay về sau chẳng còn hy vọng gì với hắn. Tư Không Thần yêu Nhiếp Thanh Lan, chỉ tiếc rằng tình yêu ấy vĩnh viễn mang theo mưu lợi danh quyền khiến trái tim nàng rạn nứt, thay đổi. Ngày hắn đẩy nàng tới Huyết Nguyệt, cũng là ngày hắn tự tay cắt đứt duyên tình giữa hai người, giống như cái cách hắn tự tay bẻ gãy nhành hoa đào mà hắn tặng cho nàng vậy. Nhiếp Thanh Lan là một cô nàng mạnh mẽ, quyết đoán. Nàng yêu Tư Không Thần nhiều năm, bán mạng cho hắn, đến cuối cùng đổi lại vẫn là con số không. Ngày nàng rời đi, cũng là ngày nàng quyết tâm bỏ lại những lưu luyến, si mê với hắn. Dù vài chục năm tình cảm không dễ quên nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà cùng hắn dây dưa, ủy khuất chính mình.  Nhiếp Thanh Lan không nghĩ bản thân có thể yêu một người nhanh đến vậy. Tuy vài tháng ngắn ngủi nhưng sự dịu dàng của chàng, sự quan tâm của chàng, những nỗ lực để bảo vệ nàng khiến con tim nàng xao động. Rồi không biết từ lúc nào, đôi mắt hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời ấy in sâu trong tâm trí nàng, chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng, khiến nó trở nên rực rỡ sống động. Nhiếp Thanh Lan yêu Tư Không Thần nhưng đó đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai, người nàng muốn cùng nắm tay đi hết đoạn đường dài này là phu quân Lý Thừa Dục của nàng. *** Với tớ, Trạm Lộ giống như người lạ thân quen khi mà tớ đã đọc không ít tác phẩm của tác giả này, nhưng số truyện nhớ được thực sự không nhiều. “Hoa đào khuynh quốc” là một trong số ít những truyện của Trạm Lộ khiến tớ ấn tượng, bởi bút lực mạnh mẽ, cách chuyển biến tình huống hợp lý, tuyến nhân vật ổn định, cảnh H được lồng ghét logic không quá đà, vừa thỏa mãn sắc tính lại có chiều sâu thưởng thức.  “Hoa đào khuynh quốc” thực sự khiến tớ có cảm giác đông qua, xuân tới, hoa đào chớm nở, không phô trương choáng ngợp, ngược lại có chút dịu dàng, có chút day dứt rồi lại có cảm giác thỏa mãn để có thể bật thốt lên “rốt cuộc hoa đào cũng nở, người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau”.  ____________ (*): Lời bài hát Một lần là tốt rồi - Dương Tông Vỹ  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Hoa Đào Khuynh Quốc của tác giả Trạm Lộ.