Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiên Sinh Đến Từ 1930

1930来的先生 - 白云诗 Thể loại: đam mỹ, dân quốc xuyên việt, hiện đại, đô thị, showbiz, ngọt, sủng, 1x1, HE, có H. Số chương:  88 chương + x phiên ngoại Edit: Dờ thiếu hiệp Chuyển ngữ với sự cho phép của tác giả, cảm ơn chị rất nhiều ụwụ - --------------------------- Văn án: Mặc dù cậu là người mẫu không có tài năng gì, nhưng cậu có mặt nha. Không phải nói cứ có mặt là có cơm ăn sao??? Sao cậu vẫn chưa nổi??? Mong muốn được nỏi tiếng của người mẫu tuyến 38 đã dồn nén đến mức sắp hoá thành thực chất rồi. Sau đó cậu gặp được cơ duyên của mình: một đại kim chủ từ trên trời rơi xuống - Tiên sinh, anh nói anh đến từ năm 1930? Dân quốc xuyên hiện đại kỹ năng tình thoại max level ôn nhu phúc hắc tổng tài công x Hiện đại dương quang đơn thuần trước ngốc bạch ngọt sau thành đại thần thụ Phong cách của chương 1 không giống những chương sau. Không phải là trùng sinh chuyển kiếp. Hình thức nuôi thẻ R, nhân vật chính lúc đầu có vẻ vô dụng, chương 36 mới bắt đầu làm người một lần nữa. Xin hãy duy trì sự lý trí và kiên nhẫn. Không phải sảng văn, bàn tay vàng rất ít, là kiểu bùn nhão từ từ trát lên tường. Muốn vào phát sướng ngay thì xin hãy đi đường vòng, xin hãy đi đường vòng, xin hãy đi đường vòng. Chuyện quan trọng phải nói ba lần. *** [review] TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930 | Bạch Vân Thi Tác giả: Bạch Vân Thi  Thể loại: đam mỹ, dân quốc xuyên việt, hiện đại, đô thị, showbiz, ngọt, sủng, 1×1, HE, có H, Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng edit: Hoàn Edit: wattpad Văn án: Trừ khuôn mặt ra, cậu người mẫu tuyến 38 không hề có bất cứ tài năng gì, niềm mong muốn được nổi tiếng sắp tràn ra cả ngoài màn hình. Sau đó cậu gặp được phúc đức ba đời, một đại kim chủ bất ngờ từ trên trời rơi xuống — Tiên sinh, anh nói anh đến từ năm 1930? Dân quốc xuyên hiện đại kỹ năng tình thoại max level ôn nhu phúc hắc tổng tài công x Hiện đại dương quang đơn thuần trước ngốc bạch ngọt sau thành đại thần thụ Phong cách của chương 1 không giống những chương sau. Không phải là trùng sinh chuyển kiếp. Hình thức nuôi thẻ R, nhân vật chính lúc đầu có vẻ vô dụng, chương 36 mới bắt đầu làm người một lần nữa. Xin hãy duy trì sự lý trí và kiên nhẫn. Không phải sảng văn, bàn tay vàng rất ít, là kiểu bùn nhão từ từ trát lên tường. Muốn vào phát sướng ngay thì xin hãy đi đường vòng, xin hãy đi đường vòng, xin hãy đi đường vòng. Chuyện quan trọng phải nói ba lần. WARNING: Cách hành văn của tui không được tốt mọi người thông cảm nhé ^^ REVIEW LẦN NÀY CÓ SPOIL MỘT TÍ! CẨN THẬN!!! Review Trích lời editor: – Đây là đam mẽo quảng bá du lịch Nam Kinh. Đọc xong tự dưng muốn đi Nam Kinh. Phần lớn ảnh minh họa trong truyện đều đến từ những người đi phượt Nam Kinh sau khi đọc/nghe 1930 =)) – Không thế thân x3000. Ai nói tôi cắn á. – Quan trọng: Đừng vội kết luận bất kỳ nhân vật hay tình tiết nào khi chưa đọc hết toàn bộ truyện, bởi vì sẽ sai đấy. /=))))))/ Đây là một bộ truyện khiến cho toi vừa khóc vừa cười như 1 con điên :)) Cách tác giả hành văn rất hay, nhẹ nhàng nhưng không gây nhàm chán cho người đọc, cũng phải cảm ơn editor vì có thể chuyển ngữ mượt mà như thế, làm cho câu chuyện được truyền tải tới đọc giả một cách trọn vẹn nhất. Bắt đầu câu chuyện có lẽ các bạn sẽ cảm thấy Bạch Dương vừa ngu vừa dại vừa cao vừa ngạo, và có lẽ các bạn cũng sẽ có một cảm giác không được tốt với Bạch Dương. Cơ mà đừng vì thế mà drop nhé, vì đây là một bộ truyện thật sự hay luôn ấy. Có câu “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” và Bạch Dương chắc hẳn là 1 người như thế, phải nếm thử đắng thì mới có thể trưởng thành. Sẽ có nhiều tình tiết khiến các bạn cảm thấy rằng sao thụ trong này ngu thế lì thế, nhưng không riêng gì các bạn, ngay cả bản thân Bạch Dương ắt hẳn cũng cảm thấy như vậy, nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ khác, Bạch Dương ngày càng trưởng thành hơn, lớn hơn sau khi gặp nhiều biến cố trong sự nghiệp của mình. Còn về Kim baba, Kim gia gia, Kim tổng tài, Kim Thế An, thật sự là một công mà toi thích vô cùng. Kim baba xuyên từ dân quốc tới, đã từng nghĩ mình chỉ có thể yêu một mình Lộ Sinh, nhưng khi gặp Bạch Dương rồi mới biết được yêu thực chất là gì. Các bạn đừng nghĩ là Thế An yêu cả hai người Bạch Dương và Lộ Sinh nhé ^^ nâu nâu nâu (điều quan trong phải nói 3 lần), cái này thì toi không nói ra đây nhé, vì có lẽ Kim Thế An hiểu rõ hơn ai hết, các bạn cứ đọc truyện rồi sẽ hiểu thoii. Cơ mà khúc cuối nghe như kiểu Kim baba là một thằng tra công vậy =))) mọi người bình tĩnh nhé Có lẽ Kim baba và Bạch Dương chỉ có thể thuộc về nhau mà thôi, dù có trải qua bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa thì đường nối sinh mệnh của hai người vẫn còn đấy, không thể đứt rời. Bên cạnh đó còn có cp Lý Niệm – Chung Việt nữa, khá hay, cơ mà sẽ phải trải qua một hành trình đầy gian nan để có thể có được tình yêu ^^ Lần review này mình thật sự muốn dành vài lời để nói về Kim Thế An xuyên từ hiện đại về quá khứ. Thật sự thì ngay đầu truyện mình không hề nghĩ rằng Kim Thế An này sẽ yêu một ai đó đích thực, sẽ không vì yêu nước mà cam tâm tình nguyện bỏ một cuộc sống giàu sang yên ổn để tham gia tòng binh kháng giặc. Đọc tới đoạn này thật sự là mình khóc rất nhiều luôn ấy, mình thật sự cảm thấy có lỗi với Kim Thế An lắm vì đã từng nghĩ hắn như thế. Nhưng hắn đã chứng minh rằng mình đã làm được, không hề vô dụng như những gì mọi người từng nghĩ. Rồi tới đoạn hắn sống tới hơn 80 năm sau, gặp được Thế An và Bạch Dương của hiện tại, yếu ớt mà nói rằng sau khi hắn chết đi thì hãy rải tro của hắn và Lộ Sinh trải theo dòng sông Trường Giang. Thật sự thì tình yêu của Kim Thế An dành cho Lộ Sinh làm mình rất cảm động, bây giờ ngồi viết review, trích lại những câu văn, mình vẫn còn phải khó. “Hắn đi cùng dòng thời gian, kháng chiến kết thúc, hắn rời khỏi Trung Quốc, bởi vì hắn không muốn nhìn một hồi loạn thế kia nữa. Sau Cải cách, hắn không nhịn được mà nhớ về tổ quốc, rốt cuộc cũng trở về cố hương.” “Thời gian vô tình như thế, có một số việc chính là định mệnh không thể thay đổi. Hắn gặp Lộ Sinh, đã là tam sinh hữu hạnh.” “Ngọc giai sinh bạch lộ, linh lung vọng thu nguyệt. Tên của cậu ấy vì Lộ Sinh mà đặt như vậy.” “Thời gian khúc chiết một đời một kiếp, phải chăng chỉ là một giấc mộng Tần Hoài?” Có lẽ hắn xuyên về quá khứ là một điều tốt trong nhân sinh của hắn, có thể gặp được Lộ Sinh, nhân duyên của mình, cũng có thể không nhìn thấy cảnh cha mẹ hắn đấu đá nhau vì công ty chứ không phải vì hắn. Có lẽ nhân sinh như thế là mãn nguyện rồi. Nghe nói cp này có một truyện riêng mà hình như chưa có ai edit, mình thấy tag là OE :(( tên truyện là Linh Lung Nguyệt cho bạn nào muốn tìm đọc nhé Phiên ngoại sẽ là một hồi cẩu lương của nam nam nữ nữ =))) mọi người vẫn hãy bình tĩnh nhé =)))) Lời cuối vẫn muốn nói là NHIỆT LIỆT ĐỀ CỬ !!!!! *** _ TIÊN SINH ĐẾN TỪ 1930 _ (Phần 2) Tác giả: Bạch Vân Thi Thể loại: Đam mỹ, dân quốc xuyên việt, hiện đại, đô thị, showbiz, ngọt, sủng, 1×1, HE, có H. ------ 4, Nếu hai phần review trước tôi đã giới thiệu với các bạn về hai nhân vật chính, thì đến đây không thể không bàn về tình yêu của họ - một câu chuyện tình yêu hết sức ngọt ngào và dễ thương, sẽ làm tim bạn quíu quíu! Chương 1, trong quá khứ, vì đam mê côn khúc mà Kim Thế An có nhận bao dưỡng một người tên Bạch Lộ Sinh. Tiếc rằng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Bạch Lộ Sinh đem lòng yêu Thế An, trong khi anh chỉ xem cậu là tri kỉ, quý mến vì tài năng của cậu. Một tình yêu sai trái đã hủy hoại hai con người, cũng đẩy Kim Thế An vào cái chết thương tâm rồi trùng sinh đến hiện đại. Bạch Dương có gương mặt hoàn toàn giống với Bạch Lộ Sinh, cứ tưởng rằng là Bạch Lộ Sinh tái thế. Cũng vì lẽ đó, mà dường như rất nhiều người đã hoang mang rằng, liệu có chăng vì tình duyên dang dở ở kiếp trước mà Thế An đem lòng yêu Bạch Dương chăng? Câu hỏi này trở thành khúc mắt của rất nhiều người, và sau này cũng là cái gai gây trắc trở trong mối tính An Dương. Thế nhưng, càng đi sâu vào câu chuyện, ta mới thấy Bạch Dương là độc nhất vô nhị, cậu vốn không là thế thân của ai cả, cũng chẳng là bản sao của ai. Cậu tốt đẹp và thuần khiết nên hoàn toàn xứng đáng được Thế An yêu thương. Tình yêu của anh dành cho cậu trước sau một lòng, anh từng nghĩ “Tập tập minh châu, quang hà như chi, nhất triêu tại thủ, hạnh hạ như chi, lưỡng thế thù đồ, vô cảm trì chi” rằng “Anh cảm thấy mình đã phải lòng một người xa vời không thể với tới. Bởi vì quá tốt, cho nên đã định trước sẽ không thuộc về hắn”. “Thế An nghĩ, hắn đã hai kiếp làm người, những người hắn từng gặp, những con đường hắn đi qua thật sự kể không hết. Nhưng Bạch Dương quả thực là người đáng yêu nhất, hỏi cậu đáng yêu ra sao, hắn không thể trả lời rõ. Chính là chỉ cần cậu ở đó, cuộc sống của Kim Thế An sẽ trở nên đầy màu sắc, tâm hôn như bay lên chín tầng mây, nhẹ nhàng thoảng qua trong làn gió xuân” Lằn ranh giữa tình tri kỉ và tình yêu vốn dĩ rất mỏng manh. Giống như có những người chỉ có thể là bạn thân nhưng lại chẳng bao giờ có thể là người yêu. Tình yêu vốn là một thứ cảm xúc không thể nói lí lẽ, chỉ là trong một giây phút nào đó, khi gặp mặt được người đó, nhịp tim bạn bổng lạc nhịp mà thôi! Tôi thích câu chuyện không đi theo lề thói cũ, rằng tiền kiếp nhân sinh, chúng ta trùng sinh đâu nhất thiết để sửa chữa sai lầm trong quá khứ, mà đơn giản chỉ bởi vì tình yêu đích thực của chúng ta đang chờ đợi ở một nơi xa xôi nào đó, và ta cần phải tìm đến nó mà thôi! Trình tán tỉnh của Kim Thế An tiên sinh cũng độc nhất vô nhị. Bởi dù sao anh cũng là một “ông chú” đến từ năm 1930. Anh dùng lối nói trịnh trọng của người xưa, dùng lối nói cũ kỉ, tỏ tình bằng cách viết thư, đoạn thơ tôi trích phía trên cũng chỉ là một trong những thơ ca cổ mà Kim Thế An dùng để bày tỏ lòng mình. Ví như, “Đêm nay đêm nào, đưa thuyền theo dòng Hôm nay hôm nào, được cùng vương tử thuyền chung Xấu hổ làm sao, người không mắng mỏ Lòng muộn phiền mà không dứt, được quen vương tử Núi có cây, cây có cành, lòng mến chàng, chàng chẳng biết” Lời của người xưa vừa sâu kín nhưng cũng đầy tình cảm nồng nàn, cứ thế rót đầy mật vào tim gan người đọc. Tình yêu của Kim Thế An và Bạch Dương say đắm mà quấn quít lại mang một màu sắc rất riêng chỉ có ở họ mà thôi. Họ cùng nhau đi qua biết bao thử thách, cùng nhau học hỏi và trưởng thành. Tình yêu đó không đáng để ngưỡng mộ hay sao? 5, Trái ngược với nét bình hòa của hai nhân vật chính, câu chuyện của những nhân vật phụ như Chung Việt, Lý Niệm, Lý Kim, Tiểu Khương lại đầy phức tạp và rắc rối hơn nhiều. Chung Việt đam mê âm nhạc nhưng bị tât nói lắp nên không cách nào thành nghệ sĩ. Chỉ đến khi gặp Bạch Dương cậu mới có cơ hội để tỏa sáng. Nhân vật đặc biệt nhất phải kể đến là Lý Niệm. Con người anh ta lạnh nhạt và đầy lí trí, dường như bất khả xâm phạm. Trái tim anh ta thực sự là dành cho ai? Anh ta luôn toát ra vẻ tự hành hạ bản thân, vậy nguyên nhân xâu xa là gì? Lý niệm ẩn chứa quá nhiều bí ẩn, mà khi bạn đã tìm ra được lại là một hồi thống khổ bi thương mà mãi mãi anh không muốn đối mặt. Những con người này mỗi người một cách yêu, có kẻ thầm lặng, có kẻ kiên trì, có kẻ bất chấp, có kẻ hi sinh cũng có kẻ ích kỉ - nhưng mỗi người sẽ cho ta một trải nghiệm và suy ngẫm nào đó, đáng thương hay đáng trách, kết cục cũng là tổn thương lẫn nhau. Đến cuối cùng, đâu mới là cách để đi đến hạnh phúc. Bạn đọc sẽ hồi hộp đến tận những chương cuối cùng để tìm ra câu trả lời 6, Như tôi đã nói, “Tiên sinh đến từ 1930” là một cuộc hành trình dài đưa bạn khám phá rất nhiều điều mới mẻ, không chỉ có lịch sử, địa lý, thơ ca, tình yêu, tình bạn, tình tri kỉ, nỗi hận thù mà còn là thế giới giải trí lắm chiêu nhiều trò. Cùng một câu chuyện, chúng ta đến với cả hai lĩnh vực của nghệ thuật là điện ảnh và ca hát. Những chiêu trò nào để lăng xê một người ca sĩ, những yếu tố nào để khiến một diễn viên thành công. Làm cách nào để chống lại xì – căng – đan. Một bộ phim được quay và duyệt qua từng khâu như thế nào. Có thể nói, tác giả đã dựng nên một khung cảnh rất chân thực về giới giải trí, những thế lực, những câu chuyện nghề, chuyện đời trong đó. 88 chương truyện thôi, ấy vậy mà Bạch Vân Phi đã thực sự truyền tải được rất nhiều điều thú vị trong câu chuyện của mình, mà để viết hết, chắc hẳn tôi còn phải ra thêm phần 3,4 cho bài review này. Đây là một câu chuyện mà tôi hi vọng sẽ được thật nhiều người yêu thích và thưởng thức nó, một tác phẩm sẽ để lại trong lòng chúng ta thật nhiều dư vị. Bài review này, tôi có sử dụng bản dịch của editor Dờ Thiếu Hiệp. Cảm ơn bạn đã đem đến một bộ truyện thật hay và ý nghĩa, cảm ơn vì công sức và tình yêu mến mà bạn dành cho nó. Tất cả chúng ta đều vì yêu mà đến với bộ truyện này Mời các bạn đón đọc Tiên Sinh Đến Từ 1930 của tác giả Bạch Vân Thi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Thể loại: xuyên không, gia đấu Edit + Design: Ndmot99 ???????????? Beta: Yuri318 Bỗng chốc môt ngày nàng lại được xuyên không về cổ đại vào thân xác của Diệp Dung Hoa là môt thiên kim tiểu thư của Diệp gia tộc. Đáng tiếc là phụ thân mất sớm, không chỉ vậy mà mẫu thân tái giá, bản thân trở thành đứa trẻ mồ côi. Trên không có huynh đệ giúp đỡ, dưới chỉ có thứ muội ác độc. Nãi nãi ngoài mặt yêu thương, nhưng thực chất là kẻ máu lạnh vô tình, vì lợi ích gia tộc mà sẵn sàng vứt bỏ người thân. Bá phụ tàn nhẫn, vì nhi tử của mình mà lợi dụng đứa cháu gái này. Đường tỷ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ mong nàng nhanh nhanh đi chầu Diêm Vương. Thứ muội liên tục hãm hại vì muốn cướp đoạt phu quân, thay nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đáng hận nhất là mẫu thân ruột thịt, nhiều năm bỏ mặc nay lại vì kế nữ bảo bối mà đá nàng một cước. Lúm đồng tiền trên mặt như đoá hoa xinh đẹp, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh... Ta không hại người, nhưng nếu các ngươi đã tự mình tới cửa, vậy đừng trách ta vô tình... Những kẻ nợ ta, từng người từng người đều phải trả giá. Lấy chồng sao? Bổn cô nương phải có tiền tài, trái có ruộng đất, cần gì cùng ngươi tranh tới sứt đầu mẻ trán? Ông trời cho nàng cơ hội, hiện tại nàng có thể ủy khuất bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không phải chính mình... *** Mây đen dày đặc cuối chân trời, mưa rơi liên tục làm xoa dịu không khí nóng bức của ngày hè, mang tới cảm giác thoải mái dễ chịu cho con người. Mấy ngày trước, hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia còn bị phơi nắng tới mệt mỏi, hiện tại mọi thứ như được bơm thêm sức sống, xuân ý dạt dào. Mấy tiểu nha đầu ngồi ở góc hành lang vui vẻ trò chuyện. Cánh cửa mở ra, Trần ma ma mặc áo màu xanh đội ô đi vào. Vạt áo ướt một mảng bà ấy cũng không quan tâm, chỉ vội vội vàng vàng. Đám nha đầu thấy vậy liền đứng lên, cung kính hành lễ: "Trần ma ma." Trần ma ma làm như không nghe thấy, chỉ mím môi đi vào. Mấy nha đầu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tới cửa, nha đầu canh giữ bên ngoài liền vén rèm. Một đại nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra, thấp giọng nói: "Trần ma ma đã về." Nàng vừa nói vừa đưa bà khăn tay. Trần ma ma đưa ô cho nha đầu bên cạnh, sau đó nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, hỏi: "Hương Vân, phu nhân đâu?" Hương Vân thành thật đáp: "Phu nhân đang ở trong chờ ma ma." Trần ma ma gật đầu, lau người thêm mấy cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, nhanh chóng đi vào. Gian phòng bên trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc áo gấm màu hồng thêu hoa, váy màu xanh cẩm, búi tóc đeo cây trâm vàng phượng ngậm trân châu chống cằm ngồi tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt. Một tiểu nha đầu quỳ bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà. Lư hương kỳ lân dịu dàng toả hương, mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, không khí trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường. "Phu nhân." Trần ma ma đi tới, quỳ gối hành lễ. Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu kia lặng lẽ lui ra. Trần ma ma đứng lên, đi tới rót trà đưa cho Kỷ thị. Kỷ thị uống một ngụm, ngón tay mơn trớn theo miệng ly, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?" Không đợi Trần ma ma trả lời, nét mặt của bà liền trở nên nghiêm túc, "Nhất định không được xảy ra sai sót." Trần ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng nên mới trở về bẩm báo một tiếng." "Chuyện ngươi làm, ta rất an tâm." Sắc mặt Kỷ thị vô cùng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát ý. Bà đặt ly trà xuống bàn, quay đầu ngắm mưa bên ngoài: "Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc xong xuôi, xử lý luôn mấy người kia đi." "Việc này phu nhân cứ yên tâm." Trần ma ma gật đầu, "Người bên Hải Đường uyển có phải..." Kỷ thị trầm ngâm một lát mới trả lời: "Trước mắt cứ nhốt lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng không thể vì đám nô tài đó mà hủy thanh danh của ta ở Diệp gia này." "Vâng, nô tỳ biết rồi." Trần ma ma nhẹ giọng đáp. Kỷ thị đưa mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, ngươi lui xuống trước đi." "Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Trần ma ma đáp lời một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài. Hương Vân và Hương Lăng cùng đi vào hầu hạ. Kỷ thị cụp mắt xuống, trên người tỏ ra cổ khí lạnh lẽo. Hương Vân Hương Lăng cúi đầu, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng. Ra khỏi phòng, Trần ma ma căng ô đi về hướng Tây. Qua hành lang gấp khúc tới hoa viên, bà một đường đi thẳng tới Hải Đường uyển. Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư..." Trần ma ma gác ô dưới mái hiên, đẩy cửa đi vào, nhíu mày nhìn Thạch ma ma đang rưng rưng nước mắt: "Sao vậy? Ngũ tiểu thư chẳng qua chỉ mới hôn mê mấy ngày, người không phải còn tốt lắm sao? Các ngươi khóc cái gì, nếu truyền ra ngoài, lão phu nhân sẽ lột da các ngươi!" Nhìn chén thuốc đặt trên bàn ngay mép giường, bà ta tiếp tục: "Mau đút thuốc cho Ngũ tiểu thư, uống hết chén thuốc này, Ngũ tiểu thư sẽ nhanh chóng khỏe lại." Thạch ma ma vội lau nước mắt, duỗi tay kiểm tra: "May mà còn ấm." Thạch ma ma đứng dậy ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ đang hôn mê vào lồng ngực, sau đó kêu Lê Hoa đưa thuốc cho mình. Bà cẩn thận cầm thìa, vừa đút thuốc cho thiếu nữ vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, uống thuốc thôi." Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, một chút phản ứng cũng không có. Thạch ma ma đưa thuốc tới miệng nàng, nước thuốc cứ thế chảy xuống, Lê Hoa ở cạnh vội vàng lau khô. Thạch ma ma gấp tới độ không biết phải làm thế nào. "Thuốc này phải uống hết mới được." Trần ma ma lên tiếng, "Lê Hoa, ngươi đi lấy cây đũa tới đây." Lê Hoa gật đầu, nhanh chóng đi tìm cây đũa mang về. Ba người toát hết mồ hôi mới đút xong chén thuốc cho nữ tử trên giường. Thạch ma ma và Lê Hoa cơ hồ vui mừng tới muốn khóc, bà cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn. Sau đó Thạch ma ma đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Diệp Dung Hoa hôn mê nằm trên giường tựa hồ bất an, đầu đột nhiên lắc lư, hai tay thống khổ nắm lấy vạt áo trước ngực. Thạch ma ma hoảng sợ, vội giữ nàng lại: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?" "Tiểu thư." Lê Hoa cũng vội nhào tới. Diệp Dung Hoa nằm trên giường tựa như càng thêm thống khổ, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, cả người theo đó run lên, qua một lúc lâu mới dừng lại. "Tiểu thư, tiểu thư..." Thạch ma ma hoảng sợ gọi, một tay cẩn thận kiểm tra hơi thở của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không... Không còn thở nữa. Lê Hoa cũng duỗi tay kiểm tra, sợ hãi mà khóc rống lên. Thạch ma ma vội lau nước mắt, xoay người cầu xin Trần ma ma: "Trần ma ma, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, ngươi đi tìm phu nhân, cầu xin phu nhân mời thái y tới xem bệnh cho tiểu thư được không?" Trần ma ma liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ tiểu thư Diệp Dung Hoa, nhíu mày hỏi: "Ngũ tiểu thư sao vậy?" Lê Hoa vừa khóc vừa ôm chặt chân của Trần ma ma: "Ma ma, cầu xin người hãy cứu lấy tiểu thư." Trần ma ma chán ghét nhìn hai người, bà vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu nữ đang nằm trên giường, lập tức cả kinh mà lui một bước: "Tắt thở rồi!" "Không, tiểu thư còn thở." Thạch ma ma lắc đầu, vừa rống vừa khóc. "Trần ma ma, cầu xin ma ma hãy cứu lấy tiểu thư." Lê Hoa cũng ai oán khóc. "Đám nô tài vô dụng các ngươi, dám chăm sóc chủ tử tới mất mạng." Trần ma ma quay đầu, quát, "Người đâu, đem đám người này nhốt vào phòng củi cho ta." Mấy bà tử dáng người thô kệch xông vào, chỉ trong chốc lát đã kéo toàn bộ người của Hải Đường uyển đi xuống. Tiếng mưa tí tách bầu bạn cùng tiếng khóc bi ai, xót xa vô cùng. Tiếng khóc xa dần, nơi này chỉ còn lại tiếng mưa rơi. Mời các bạn đón đọc Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ của tác giả Tây Trì Mi.
Cả Đời Chỉ Yêu Em
Thể Loại: Ngôn Tình, đô Thị, Sủng, ngọt,ngược. ###  Tác giả không giới thiệu văn án của câu chuyện, nhưng nữ chính yêu người con gái khác nhưng lại hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình để lấy nam chính chỉ mong người phụ nữ mà cô yêu có thể hạnh phúc là cô vui. Trích đoạn: Anh hỏi cô: "Nếu trong lòng yêu Hứa Khai như vậy, tại sao còn trèo lên giường của tôi!" Cô nói: "Bởi vì không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh ấy đính hôn với anh." Phó Kiến Văn thâm trầm hút thuốc lá, cách làn khói bạc, híp con mắt lại.. *** Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể ép buộc tôi làm như thế... Nhưng mà tôi yêu Hứa Khai, nếu như có một ngày anh ấy trở về, biết sự thật, tôi nhất định sẽ trở thành tảng đá ngáng chân hai người, Hạ Hàm Yên... cô dám đánh cược với tôi không!" Hạ Hàm Yên lúng túng không dám trả lời, đáy mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, long lanh như muốn trào nước mắt ra nhất là ở dưới mưa như thế này càng làm cho người ta cảm thấy muốn được bảo vệ che chở cho cô ta. Tố Tâm đứng đó, nhìn chằm chằm Hạ Hàm Yên,Chờ cô ta trả lời. Mãi một lúc lâu sau không thấy Hạ Hàm Yên nói gì, Tố Tâm mới xoay người rời đi, khi cô vừa xoay người, nhìn sang bên kia đường thấy...một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc Bentley tao nhã làm cô nhất thời sửng sốt. Người đàn ông kia vô cùng cao lớn, ngũ quan tinh xảo, trên người anh ta toát ra khí chất cao lãnh cấm dục. Một người đàn ông có cả khí chất và gương mặt thu hút như thế, bất luận ở nơi nào cũng đều phát ra hào quang vô cùng chói mắt, nhưng lại làm người ta không thể không liếc nhìn anh ta lấy một cái... Người đó đúng là Phó Kiến Văn! Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Phó Kiến Văn, Tố Tâm lại có cảm giác hổ thẹn, một loại cảm giác rất bất an. Rõ ràng không xác định có nên giúp Hạ Hàm Yên không, rõ ràng còn chưa làm cái gì,chỉ nhìn thấy Phó Kiến Văn đã khiến cô vô cùng hoảng loạn, chột dạ. Một cơn gió xen lẫn nước mưa kéo tới, như thể thổi xuyên qua người Tố Tâm làm cô lạnh buốt cả người... Tố Tâm một tay nắm chặt lòng bàn tay của mình,một tay gắt gao nắm chặt cán ô, không muốn tiếp tục nhìn về phía người đàn ông kia nữa, muốn dời đi nhưng thân thể lại giống như tượng đá cứng ngắc không cách nào nhúc nhích. Đi theo Phó Kiến Văn ra ngoài còn có một người đàn ông trung niên... Thấy Phó Kiến Văn muốn hút thuốc, người đàn ông trung niên kia nịnh nọt châm thuốc cho Phó Kiến Văn. Mưa phùn dính ướt tây trang và tóc của Phó KIến Văn, một tay anh ta đút vào túi quần trông có chút bễ nghễ hờ hững tư thái, trên nét mặt tự mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng kiêu căng tự phụ... Cùng đi với Phó Kiến Văn còn có bạn tốt của anh ta là Lục Tân Nam, từ phía trên Hương Cư vừa ra tới, liền nhìn thấy Tố Tâm đứng bên đường, hắn hơi kinh ngạc, mắt phượng híp lại, hướng về Phó Kiến Văn đi tới. "Uông tổng,ngài đi mua hộ tôi một bao thuốc lá được không?!" Lục Tân Nam giọng nói nhẹ nhàng,người đàn ông trung niên bên cạnh Phó Kiến Văn gật đầu liên tục, rất sảng khoái: "Không thành vấn đề, Lục tổng!" "Cảm ơn!" Lục Tân Nam nói cám ơn không có một thành ý. Nhìn người đàn ông mập mạp Uông tổng kia chạy ì ạch rời đi, Phó Kiến Văn dập điếu thuốc lá trong tay. Lục Tân Nam lấy ra một hộp thuốc lá,đưa một điếu cho Phó Kiến Văn, nhếch môi cười: "Lão Phó,người trong lòng của cậu đang ở bên kia đường kìa." Phó Kiến Văn dừng châm điếu thuốc, ngước mắt nhìn về phía Lục Tân Nam vô cùng thâm trầm. Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá, hai tay bỏ túi, cằm hướng về Phía Hạ Hàm Yên đang đứng: "Không chọc cậu nữa, kia chẳng phải vị hôn thê Hạ Hàm Yên của cậu sao..." Điếu thuốc lá nhen nhóm, sương trắng từ giữa kẽ môi bốc lên, Phó Kiến Văn cất cái bật lửa, mắt nhìn về phía đối diện. Mịt mờ mưa bụi rõ ràng đã làm mờ đi khuôn mặt từ phía đường bên kia của Phó Kiến Văn, nhưng Tố Tâm vẫn cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ áp bách cô, khiến cho cô càng thêm hoảng loạn.   Mời các bạn đón đọc Cả Đời Chỉ Yêu Em của tác giả Mạc Vân Trà Sữa.
Bí Mật Thanh Xuân
“Tôi thường nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng tôi. Đó quả thật là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, thân mình ngắn ngủn kéo theo cái đuôi thật dài, trải rộng như đôi cánh, mãi chẳng chịu rời đi. Một chiếc đèn vẫn sáng, nhưng một ca khúc đã được hát xong. Một vở kịch còn chưa kết thúc, một tình yêu đã đi đến cuối con đường. Chúng tôi cúi chào cảm ơn. Và tấm màn mới chuẩn bị được kéo ra. Có lẽ đời người chính là như vậy, kết thúc, bắt đầu, lại bắt đầu, rồi lại kết thúc... Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải gánh lấy khổ đau và hạnh phúc của mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.” Cô nữ sinh Tiểu Nhĩ Đóa từng gây cảm động lòng người một lần nữa “tái xuất giang hồ” trong tác phẩm văn học mang tên “Bí Mật Thanh Xuân”, thế nhưng nào ngờ đây lại là câu chuyện còn phức tạp hơn cả “Tai Trái”. Cuộc sống của một người chưa từng yêu thầm thì sẽ không thể nào trở nên hoàn chỉnh được, vì vậy mà chủ đề xuyên suốt trong “Bí Mật Thanh Xuân” là những câu chuyện về thầm yêu, có phải là sẽ rất hấp dẫn hay không? Đan xen giữa tình cảm, âm mưu, lợi dụng và những hiểu lầm không đáng có, Tiểu Nhĩ Đóa và Trương Dạng sẽ cùng nhau đối mặt như thế nào? Hãy cùng đợi chờ những bí mật dần dần hé lộ qua từng trang sách “Bí Mật Thanh Xuân” – nơi lưu giữ toàn vẹn những kí ức trưởng thành cùng những mối tình câm, những mối tình thầm của mỗi người chúng ta, bạn nhé.  *** “BÍ MẬT THANH XUÂN” – khúc ca hoàn hảo cho những tháng năm 17 tuổi yêu thầm… 1. Thích một ca khúc thì lặng lẽ nghe, thích một người thì đứng từ xa ngắm nhìn. 2. Vào những năm tháng thanh xuân ngây ngốc ấy, mình đã nhận ra một chuyện. Thích một người không thích mình, thực sự là một chuyện khá mệt mỏi. 3. Không ai mãi mãi 17 tuổi, nhưng mãi mãi có người 17 tuổi. Nguyện vọng lớn nhất vào năm 17 tuổi của mình chính là có đủ dũng cảm để lặng lẽ thích cậu. 4. Thứ gì là của cậu, người khác có làm thế nào cũng không lấy đi được. Thứ gì không là của cậu, cậu muốn cướp cũng không cướp được. 5. Trên đời này có hai việc khó làm nhất, một là tha thứ, hai là buông tay. 6. Tôi luôn có đủ tự tin, rằng cậu ấy nhất định sẽ là siêu nhân xuất hiện trong những giây cuối lúc tôi gặp nguy nhất. Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy cũng có thể trở thành siêu nhân của người khác bất kỳ lúc nào. 7. “Thật ra, cuộc đời của mỗi người, sẽ không phải chỉ yêu mỗi một người thôi, đúng không?” 8. “Nếu như có một người, không biết là vì sao mà luôn nhớ đến cô ấy, có thứ gì ngon là muốn dẫn cô ấy đi ăn đầu tiên, có phim gì hay là muốn xem cùng với cô ấy đầu tiên, đó là vì lý do gì?” “Em thích cô ấy rồi.” “Sao có thể thế được! Em với cô ấy lớn lên cùng nhau, xem nhau như người nhà vậy…” “Em chắc chắn đã thích cô ấy từ lâu rồi, chỉ là em không biết, không phát hiện ra thôi.” 9. “Đoàn Bách Văn, tôi thực sự thích cậu. Đây là bí mật duy nhất và cuối cùng của tôi.” “BÍ MẬT THANH XUÂN” – Nhiêu Tuyết Mạn Cho những tiếc nuối tuổi thanh xuân chưa kịp nói lên lời. *** Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn Cây bút 7x nổi tiếng trong dòng văn học thanh xuân với văn phong tinh tế, cốt truyện cảm động, bút pháp đa dạng linh hoạt. Các tác phẩm tiêu biểu: “Tai trái”, “Đồng hồ cát”, “Bí mật thanh xuân”. Trưởng thành và chín chắn giống như quả táo trên cây, chưa đến đúng thời điểm thì sẽ không rơi xuống. *** Mười bảy tuổi, tôi gặp cô ấy. Ngày khai giảng, khi cô ấy bước vào phòng học, tôi đã nghĩ cô ấy là bạn học cùng lớp, cầm giáo trình giúp giáo viên để nịnh bợ. Mãi đến khi cô ấy tự giới thiệu xong, cầm thước đứng trên bục giảng và đọc Thẩm viên xuân – Tuyết[1], tôi vẫn chưa tỉnh mộng. [1] Bài thơ của Mao Trạch Đông. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch) Tại sao trên thế gian này lại có một giáo viên vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa xuất sắc như thế được? Tôi như thấy “trúng số” khi được phân vào lớp của cô. Cô tên Lý Nhị. Ban đầu, mọi người đều gọi cô là cô Lý. Hơn một tháng sau, tôi mới biết biệt danh của cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Tôi phải thừa nhận rằng, trái tim đáng thương của mình nhanh chóng bị cái biệt danh có một không hai kia làm cho sống dở chết dở. Một tối nọ, tôi viết vô số chữ “Tiểu Nhĩ Đóa” kín cả tờ giấy, sau đó viết thêm ba chữ nhỏ tí xíu ở góc: Đoàn Bách Văn. Trên mảnh giấy chứa chan tình cảm với chi chít những chữ “Tiểu Nhĩ Đóa”, ba chữ “Đoàn Bách Văn” nằm đó lén lút hệt như đôi mắt tí hon cất giấu ý đồ xấu xa. “Đoàn Bách Văn, em chưa nộp quỹ lớp phải không?” Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Em không có tiền.” Tôi trả lời. Cô đứng cạnh bàn học của tôi, thẳng tay lấy ra tờ năm mươi đồng mà tôi để trong hộp bút, hỏi: “Đây là gì?” Tôi giả ngây giả ngô: “Tiền to quá, em sợ cô không có tiền trả lại.” Cả lớp cười ồ lên. Cô trả lại tờ tiền cho tôi. Mùi hương đặc biệt tỏa ra từ những ngón tay của cô – mùi hoa nhài của ban mai tháng Sáu. Trong thoáng chốc tôi như bị điểm huyệt, toàn thân mềm nhũn. Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thanh Xuân của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.
Làm Vợ Bác Sĩ
Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi từ từ kết hôn sau. Anh lại chọn cách chiếm hữu cô làm cô sợ cũng vì đứa bé mà cô chọn giả chết rời bỏ anh. Đỗ Hoàng Ngân:” Buông ra! Đừng...” Cao Dương Thành:” Buông em ra? Cho anh ăn no trước đã >.