Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vừa Gặp Đã Thương

♠ Tên gốc: Một Niệm Mới Gặp ♠ Hán Việt: Nhất Niệm Sơ Kiến ♠ Tác giả: Tống Cửu Cận ♠ Edit: Le Ciel ♠ Độ dài: 165 chương chính văn + 24 phiên ngoại ♠ Thể loại: Hiện đại, Ngọt, Sủng, Giới giải trí, Đô thị tình duyên, Ấm áp, 1v1, HE ♠ Văn án 1: Thẩm Vọng Tân ra mắt năm năm, gương mặt lúc nào cũng hòa nhã ấm áp, được công nhận là tốt tính, sau đó hợp tác với người mới Tô Tinh Dã trong bộ phim ≪Quyền Mưu≫, trở thành cặp đôi màn ảnh hot nhất bấy giờ, CP “Vọng Tinh” nổi danh thiên hạ. Trong một buổi phỏng vấn, Tô Tinh Dã bị phóng viên hỏi có ấn tượng gì về Thẩm Vọng Tân. Tô Tĩnh Dã mỉm cười nhìn ống kính, điềm nhiên nói: “Thầy Thẩm là đàn anh, quan tâm tôi như một người anh trai vậy.” Phỏng vấn xong, Tô Tĩnh Dã về nhà, đèn còn chưa kịp bật thì tay đã bị nắm lấy, sau đó bị áp vào bức tường lạnh lẽo, cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của ai kia, nghe anh nói: “Ngoan, gọi một tiếng đi.” Im lặng vài giây, cô kề vào trán anh, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Gọi cái gì?” ♠ Văn án 2: Tô Tinh Dã có khí chất thanh tao lạnh lùng, là “thần tiên tỷ tỷ” trong lòng fans, cho đến một hôm nào đó cô bỗng đăng Weibo. Tô Tinh Dã S: Fans của ca ca mau like, share, comment đê! Tặng tạp chí của ca ca cho 12280 người may mắn!!! Kèm theo tấm ảnh hóa đơn mua tạp chí thành công cùng tài khoản Weibo sáng lấp lánh: Tinh Tinh muốn gả cho ca ca Mãn Thiên Tinh: Đm!! Tinh Bảo bị nhầm nick?!!! Lượng Tân Tân: Khí phách này tụi tui biết!! Cái nick này tụi tui cũng biết!! Đm!!! Cư dân mạng: Rúng động bay màu!!! *** Reviewer: Chun Poster: LMM@PHC Liệu trong chúng ta có mấy ai tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đối với mình rất khó để có cảm giác yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên vì mình nghĩ đó chẳng qua là sự cảm nắng nhất thời. Thế nhưng sau khi đọc xong “Vừa gặp đã thương”, mình đã có một cách nhìn hoàn toàn khác về điều này. Tô Tinh Dã là thiên kim tiểu thư của Tô gia, thế nhưng cô không hề có thói ương ngạnh, đỏng đảnh, chanh chua thường thấy ở một cô tiểu thư nhà giàu, trái lại cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có khí chất thanh tao và biết cách đối nhân xử thế. Mặc dù có ngoại hình xuất sắc và gia thế tốt, nhưng cô lại là một cô gái thiếu thốn tình cảm và dễ bị tổn thương. Giống như Thẩm Vọng Tân từng nói rằng “cô là một công chúa nhỏ cô độc và nhạy cảm”. Còn Thẩm Vọng Tân, bề ngoài anh là một chàng trai ấm áp như gió xuân, luôn thân thiện với mọi người nhưng bên trong anh lại là một người cứng rắn và quật cường. Chính anh là người đã sưởi ấm trái tim và thế giới cô độc của Tô Tinh Dã. Lần đầu tiên họ gặp nhau là khi Tô Tinh Dã nhận lời mời đóng vai Tiên Nhạc trong bộ phim “Triêu Dương Công chúa”. Mặc dù cả hai không đóng chung phân cảnh nào trong phim, thế nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là trái tim cô đã bị hẫng đi một nhịp. Có một câu nói mà mình thấy khá hay, đó là: “Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời”. Câu này hoàn toàn đúng với Tô Tinh Dã, vì cô đã “say” Thẩm Vọng Tân kể từ khi nhìn thấy anh. Sau lần gặp gỡ ấy, Tô Tinh Dã từ một vũ công chuyên nghiệp đã bước chân vào giới giải trí phức tạp. Một phần là vì cô muốn đến gần anh hơn, phần còn lại là vì cô đã cô đơn quá lâu, cũng chính vì cô đơn quá lâu nên sau khi cảm nhận được sự náo nhiệt vui vẻ thì cô lại luyến tiếc nó. Khi đọc đến đây mình cứ nghĩ Tô Tinh Dã chỉ nhất thời tùy hứng, thậm chí mình còn nghi ngờ sự lựa chọn của cô ấy. Thế nhưng sự thật chứng minh rằng Tô Tinh Dã luôn nghiêm túc với sự lựa chọn của mình, không những thế cô còn làm rất tốt cả hai vai trò là diễn viên và vũ công chuyên nghiệp. Ngay cả việc yêu Thẩm Vọng Tân cũng là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô. Thẩm Vọng Tân vốn là người thông minh, dĩ nhiên anh nhận ra Tô Tinh Dã thích mình. Ban đầu anh nghĩ tình cảm của mình dành cho cô là do anh chưa thoát khỏi vai diễn. Vì thế anh đã lao đầu vào công việc để cố gắng không nghĩ đến cô, anh muốn dùng bận rộn để giúp mình mau chóng thoát khỏi mớ bòng bong này. Nhưng sự kiên trì của anh lập tức tan thành mây khói, bởi anh đã nhận ra mình thực sự thích cô, là Thẩm Vọng Tân thích Tô Tinh Dã. Nhan đề “Vừa Gặp Đã Thương” phần nào cho ta hiểu được câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính. Trong tình yêu ta không thể nói trước được điều gì, vì mỗi người có một cách yêu riêng, một cách cảm nhận riêng và hơn hết là chúng ta có những rung cảm khác nhau khi yêu. Dù là yêu lâu dài hay yêu từ cái nhìn đầu tiên thì điều quan trọng nhất vẫn là cách mà chúng ta chịu trách nhiệm với những cảm xúc và sự lựa chọn của mình, giống như cái cách mà Tô Tinh Dã đã làm vậy. Xuyên suốt câu chuyện tình cảm của đôi trẻ rất ngọt ngào. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi và chán chường với những drama và muốn cân bằng lại cảm xúc, hay chỉ đơn giản là bạn thích những câu chuyện ngọt ngào thì đừng bỏ lỡ “Vừa Gặp Đã Thương” của Tống Cửu Cận nhé. *** Vào một buổi chiều mùa hè, ánh chiều tà dần tắt, ánh sáng màu vàng chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh sạch sẽ, lưu lại từng vết loang lổ lấm ta lấm tấm trên sàn nhà. Một lúc lâu sau, tiếng nhạc trong phòng tập từ từ ngừng lại. Một cô gái mặc bộ trang phục múa màu đen đang ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, mái tóc dài đen nhánh được búi lên, đang khom người xếp lại giày múa của mình.  “Tinh Dã?” Một giọng nữ ôn hòa truyền tới từ cửa phòng tập.  Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người lại nhìn nơi âm thanh phát ra, là cô giáo dạy múa của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?”  Ôn Viện mỉm cười đi về phía cô: “Tinh Dã, chuyện lần trước cô nói với em đã suy nghĩ đến đâu rồi?”  Chuyện này nên bắt đầu kể từ tháng trước. Chú họ của Ôn Viện, Triệu Hoa, là một đạo diễn, hiện tại đang ưu tiên quay một bộ phim cổ trang đại IP [*], mà vẫn còn một nhân vật trong kịch bản chưa tìm được diễn viên thích hợp. Đúng lúc được Ôn Viện mời sang trường học của bọn họ xem biểu diễn văn nghệ, rất khéo chính là Triệu Hoa vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng người đang múa chính trên sân khấu, Tô Tinh Dã.  [*] Phim được chuyển thể từ sản phẩm trí tuệ (tiểu thuyết) được đầu tư lớn  Bộ phim truyền hình mà Triệu Hoa hiện đang quay có tên là ≪Triêu Dương Công chúa≫, trong kịch bản có một nhân vật nữ thứ N là Tiên Nhạc cô nương, có kỹ thuật múa rất cao, tuy rằng không có nhiều cảnh diễn, nhưng lại là một vai rất đáng chú ý trong phim. Là một trong những nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu xuất hiện đã được miêu tả như thế này.  “Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh lệ, như một nàng tiên, nàng mặc một bộ váy lụa trắng dài, eo không đủ một nắm tay, nàng xoay tròn, làn váy xòe ra như một đóa hoa sen, một nụ cười khi ngoài đầu nhìn lại, tất cả phong tình đều quẩn quanh đuôi mày…” Cũng bởi vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa xuất hiện một hình tượng mỹ nữ tiêu chuẩn, nhưng từ lúc khởi động máy đến nay đã sắp nửa tháng mà từ đầu tới cuối ông vẫn chưa tìm được Tiên Nhạc cô nương phù hợp theo ý mình, mãi đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn nhảy, mỹ nữ trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.  Ôn Viện được ông nhờ đi khuyên Tô Tinh Dã đóng vai khách mời Tiên Nhạc cô nương.  Tô Tinh Dã hỏi: “Nhưng cô Ôn, em không phải xuất thân chính quy, như vậy cũng không sao à?”  Ôn Viện nỗ lực khuyên bảo: “Nhân vật này mỗi lần xuất hiện chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại cũng không nhiều, chuyện này em không cần lo đâu.”  Kỳ thực còn một câu Ôn Viện không có nói ra, đó chính là Tiên Nhạc thuộc loại băng sơn mỹ nhân, mà điểm này thì lại có chút tương đồng với Tô Tinh Dã. Cô đã làm giáo viên dạy múa của cô ấy hai năm, trông thấy người này luôn nhẹ tựa mây gió, dường như vĩnh viễn cũng không hề có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô vậy, nói thẳng ra chính là lạnh lùng vô cảm.  Tô Tinh Dã hơi rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ thật kỹ, hai giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức.” Sau khi trở lại ký túc xá, Triệu Hoa lại lần nữa liên lạc với cô qua WeChat.  Triệu Hoa: [Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đã đồng ý nhận vai Tiên Nhạc cô nương này rồi hả?]  Tô Tinh Dã: [Vâng. Nếu như tôi làm không tốt, hi vọng đạo diễn Triệu chỉ dẫn nhiều hơn.]  Triệu Hoa: [Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ khiêu vũ giống như bình thường cô hay làm là được rồi.]  Triệu Hoa: [À phải rồi, trường học của các cô rất nhanh sẽ cho nghỉ hè phải không? Vậy cô xem, đầu tháng Bảy có thể vào tổ không?]  Hiện tại đã là đầu tháng Bảy rồi, trường của bọn họ sẽ cho nghỉ hè từ ngày 13, đến giữa tháng là có thể trực tiếp vào tổ. Vì thế, cô trả lời lại: [Có thể ạ.]  Sau khi được nghỉ hè vào ngày 13 tháng 07, Tô Tinh Dã trực tiếp thuê xe tới sân bay, lúc ở trên taxi, cô mới báo với người nhà một tiếng.  “Tinh Tinh, sao em lại không nói sớm chứ? Chị thấy mình nên đi cùng em tới Hàng Châu mới phải đó?”  “Chị Vân, chị không cần lo lắng cho em đâu, em cũng đâu còn là đứa trẻ nữa.”  Dương Vân là quản gia phụ trách chuyện sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô vẫn luôn do chị ấy xử lý, nên tự nhiên cảm tình giữa cả hai rất tốt, khó trách chị ấy lại muốn đi Hàng Châu cùng cô.  “Nhưng mà…”  Tô Tinh Dã cắt ngang lời chị: “Em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.”  Dương Vân hiểu tính cô, thấy thế cũng chỉ có thể dặn dò cẩn thận một phen, sau đó lại hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này có cần nói cho ông chủ biết không?”  Tô Tinh Dã suy nghĩ một lát: “Không cần nói đâu.”  Dương Vân ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, rồi “ôi” một tiếng.  Khi đến sân bay Hàng Châu thì đã hơn chín giờ tối. Triệu Hoa sợ cô không tìm được chỗ, còn cố ý phái nhân viên đoàn phim đến đón cô.  Nhân viên này đã xem qua ảnh của cô, bởi vậy ở trong đám người vừa liếc mắt đã nhận ra cô ngay, cô ấy cảm thấy ở ngoài đời Tô Tinh Dã còn đẹp hơn trong hình, khí chất ưu việt, thật không hổ là người học múa, chẳng trách đạo diễn Triệu lại kiên trì muốn cô đóng vai khách mời như thế. Đứng sững vài giây, cô ấy mới phản ứng lại, hướng về phía cô vẫy tay: “Cô Tô, cô Tô.”  Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay với mình, vừa vẫy vừa chạy tới gần.  “Chào cô, cô Tô. Tôi là nhân viên Tiểu Mặc của đoàn phim Triêu Dương, đây là thẻ công tác của tôi. Đạo diễn Triệu bảo tôi đến đón cô.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ công tác cho Tô Tinh Dã xem.  Sau khi xác nhận thẻ công tác, Tô Tinh Dã hơi gật đầu với cô ấy.  Tiểu Mặc đưa tay định đón lấy hành lý của cô, nhưng Tô Tinh Dã lễ phép từ chối: “Không sao đâu, tôi tự xách được mà.”  Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc len lén đánh giá cô vài lần. Kỳ thực cô ấy ở trong giới này không phải mới một, hai ngày, cũng đã gặp qua rất nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp, cho nên Tô Tinh Dã cũng không phải cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, loại phong độ này không thể dùng từ ngữ để hình dung, thanh lệ xuất trần, đại khái chính là vậy.  Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn phim đang ở, lúc này đã là mười giờ hơn. “Cô Tô, chúng tôi đã dùng danh nghĩa đoàn phim để thuê một phòng cho cô rồi. Nhóm của đạo diễn Triệu vẫn đang ở tổ phim. Sáu giờ sáng mai tôi sẽ đến gọi cô, sáu giờ rưỡi chúng ta xuất phát, tôi sẽ dẫn cô vào tổ. Hôm nay đã trễ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút nhé?”  Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”  “Không phiền, không phiền đâu.”  Sáu giờ sáng hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ đến gõ cửa phòng Tô Tinh Dã. Nhưng gõ vài tiếng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, không khỏi nói thầm trong lòng, chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?  Đương lúc cô ấy ảo não sao tối qua lại không xin số điện thoại hay WeChat thì trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cô ấy theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang thì nhìn thấy người mà cô cho rằng còn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã.  Lúc này, cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, mái tóc đen dài được buộc sau gáy, không trang điểm mà để mặt mộc.  Tiểu Mặc nhìn cô, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Sao cô giống như là bị một cô gái mê hoặc vậy?!!  “Cô Tô, cô đi chạy bộ buổi sáng sao?”  Tô Tinh Dã đi tới trước mặt, ôn hòa gật đầu với cô ấy một cái: “Ừ, đúng vậy.”  Tiểu Mặc im lặng, chẳng trách dáng người lại tốt như vậy, mà các vũ công đều biết kiềm chế bản thân, không tốt mới là lạ!  “Thật ngại quá, chờ tôi mấy phút, tôi tắm rửa thay quần áo là xong rồi.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc.  Tiểu Mặc gật đầu liên tục: “Được, được, không cần vội.”  Khoảng chừng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ thể thao trên người đã đổi thành áo phông trắng, quần bò đen cạp cao, mang giày thể thao, tóc đã sấy khô xõa ra phía sau. Không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng. Tiểu Mặc cảm thấy ngoại trừ khí chất xinh đẹp bên ngoài, cô còn là mỹ nữ mặt mộc nữa!  Phim trường tại Hàng Châu có vô số đoàn phim. Sau khi xuống xe, cô đi theo Tiểu Mặc vào gặp gỡ đoàn phim ≪Triêu Dương Công chúa≫.  Từ xa Trì Hủ nhìn thấy một bóng người cao gầy, trong mắt lộ ra nét vui mừng. Cậu ta nói với trợ lý bên cạnh một tiếng rồi bước nhanh tới trước, khoác tay lên vai Thẩm Vọng Tân, nói vẻ cợt nhả: “Anh, chào buổi sáng.”  Thẩm Vọng Tân bị người ta ôm, thân thể hơi cong lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: “Ừ, chào.”  Thật ra đây là lần đầu bọn họ hợp tác với nhau, nhưng bởi vì tuổi của tất cả mọi người đều xấp xỉ nhau, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sự thân thuộc không tên nên đặc biệt thích tán gẫu với anh.  “À, đúng rồi, để em kể cho anh nghe một chuyện.”  “Nói.”  “Thì trong kịch bản của chúng ta có một nhân vật là Tiên Nhạc cô nương mà. Vừa nãy em nghe nhân viên nói đã chọn được diễn viên rồi. Sáng nay sẽ vào tổ, là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh, có người nói rằng trông rất xinh đẹp.”  Thẩm Vọng Tân gật đầu “ừ” một tiếng.  Trì Hủ: “Anh chỉ ừ thôi hả?”  “Nếu không thì sao?”  “Ôi, anh à, anh cũng nhạt quá rồi đấy?”  Trì Hủ có chút nhụt chí, tuy bọn họ chỉ mới quen biết nhau một thời gian nhưng cậu thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy cái sự không gần nữ sắc đến cực hạn.  Trên đường đến phòng hóa trang, Trì Hủ không hề báo trước kéo tay Thẩm Vọng Tân lại: “Đợi đã… anh xem kìa, người đang đi chung với Tiểu Mặc bên kia chính là Tiên Nhạc phải không?”  Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng ngón tay Trì Hủ, quả nhiên nhìn thấy một cô gái có vóc người mảnh khảnh đang đứng cạnh Tiểu Mặc, đưa lưng về phía họ.  “Chẳng lẽ người học múa nào cũng có dáng người thẳng tắp như vậy sao?”  Lưng của cô gái rất thẳng, tóc dài chấm lưng, áo phông trắng đóng vào trong quần bò đen.  “Chỉ cần nhìn bóng lưng thôi em cũng biết nhất định cô ấy rất đẹp.” Không chờ Thẩm Vọng Tân trả lời, Trì Hủ lại tiếp tục kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, từ trước tới nay em chưa từng gặp cô gái nào có eo nhỏ như thế. Anh nói xem, eo của cô ấy có tới 60 không?”  Thẩm Vọng Tân: “…..”  Trì Hủ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh, anh xem chúng ta có cần tới đó chào hỏi không?”  Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái: “Tôi thấy chắc cậu chưa bị đạo diễn Triệu mắng đủ nhỉ?”  Trì Hủ: “…..” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới bị đạo diễn Triệu mắng cậu liền thấy kinh hãi. Dù chỉ mới vào tổ được một tháng nhưng cậu đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức hoài nghi cuộc đời, đã vậy còn bị bóng ma tâm lý nữa. Mời các bạn đón đọc Vừa Gặp Đã Thương của tác giả Tống Cửu Cận.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Thanh Sam Lạc Thác
Chia tay - một tình yêu tan vỡ - không bao giờ là sự dễ chịu đối với cả hai người. Nhưng có người nhanh chóng vượt qua được nỗi đau, có người lại trọn cách sống chung cùng kỷ niệm và cũng có những người tự nhiên hình thành một sự "miễn dịch" với tình yêu. Bảy năm trước, Tạ Nam khi đó chỉ là một cô sinh viên năm thứ tư đại học, chưa kinh nghiệm, không việc làm chính thức, gia đình cô cũng chỉ ở mức bình thường, vậy mà cô lại phải gánh trên vai một gánh nặng kinh tế không hề nhỏ, cô phải kiếm tiền để trả góp cho một căn hộ chung cư. Đáng lẽ gánh nặng này sẽ không đè nặng lên cô đến thế nếu như anh - người đàn ông khi đó đã cùng cô tô vẽ nên giấc mơ về một ngôi nhà đầm ấm hạnh phúc của riêng hai người - không nói với cô hai từ "chia tay". Hạng Tân Dương, cô và anh đã yêu nhau trong suốt ba năm, những tưởng hạnh phúc hôn nhân đang chờ đón ngay sau khi cô tốt nghiệp thì đột nhiên anh lại tự tay mình hủy đi toàn bộ tình yêu của hai người, anh nói rằng: "chúng ta đừng gặp lại nhau nữa" và sau đó, anh kết hôn với một người con gái khác. Tất cả những thứ Hạnh Tân Dương để lại cho cô là gánh nặng trả góp hàng tháng cho căn hộ chung cư mà hai người dự định mua cùng với một trái tim tan vỡ. Trong suốt bảy năm tiếp đó, Tạ Nam lao mình vào công việc, cô tìm mọi cách có thể để kiếm tiền, trang trải trả góp cho căn hộ và khẳng định năng lực bản thân. Mọi người khuyên cô hay bán căn hộ để không phải chịu áp lực kinh tế, nhưng cô không làm vậy, trong suốt thời gian ấy, Tạ Nam không hề bước chân đến nơi đó dù chỉ một lần. Dường như trong căn hộ ấy, cả tình yêu và kỷ niệm cũng đều được Tạ Nam chôn vùi. Sau bảy năm để trống, Tạ Nam đã quyết định dọn đến căn hộ ấy để ở vì Cao Như Băng - cô bạn gái thân thiết ở cùng Tạ Nam chuẩn bị đi lấy chồng. Tại đây, cô đã tình cờ quen biết với Vu Mục Thành - một người đàn ông thành đạt, đẹp trai và luôn lạc quan. Qua nhiều cơ hội tình cờ gặp gỡ, họ quen biết và bắt đầu yêu nhau. Mục Thành rất quan tâm săn sóc Tạ Nam, anh cũng biết về quá khứ của cô nhưng điều đó cũng không làm anh bận tâm. Tạ Nam cảm động, dần dần từng bước đã sống chung với anh. Nhưng do tâm lý mặc cảm, dễ bối rối, lại hay suy nghĩ Tạ Nam luôn sống trong sự cảnh giác không thoải mái. Lại thêm sự trở về của Hạng Tân Dương cùng những lời lẽ đàm tiếu xung quanh mối tình của Tân Dương và Tạ Nam khi xưa khiến cho Mục Thành hiểu lầm rằng Tạ Nam chưa dứt hẳn với quá khứ và chỉ coi anh như một cái phao cứu sinh chứ không phải người yêu. Và rồi, Mục Thành bỏ đi... Câu chuyện sẽ diễn biến ra sao? Tạ Nam cuối cùng sẽ thực sự vượt qua quá khứ và đón nhận Vu Mục Thành? Cô sẽ làm thế nào để anh hiểu và quay về với cô? "... Em sợ em sẽ ôm lấy anh khẩn cầu anh đừng bỏ đi, đến lúc đó anh sẽ rất khó xử, còn em thì càng căm hận bản thân." "Bởi vì em không có niềm tin vào bản thân mình. Em đã từng có một mối tình, đã bỏ hết công sức ra mà vẫn không níu giữ được anh ấy ở lại. Em nghi ngờ liệu em có năng lực giữ được chân người khác không..." *** "Ngày mùng Bốn, Tạ Nam áy náy nói với bố mẹ rằng mình phải đi họp lớp, nên ăn xong cơm trưa sẽ trỏ' về thành phố. Bố mẹ chuẩn bị cho cô những món ăn cô vẫn thích, gói gọn gàng rồi chất đầy trong cốp xe của cô, họ còn mua thêm vài chai tinh dầu hạt tiêu, để cô mang về cho Như Băng. Trong dịp nghỉ Tết, đường cao tốc không nhộn nhịp xe như ngày thường. Gần bốn giờ, cô về đến tiểu khu, dừng xe bên cạnh vườn, rồi mở cốp xách đồ lên. Đến nơi dập thẻ đi vào, đang cố gắng đưa tay ấn mật mã cửa thì di động của cô đổ chuông. Tạ Nam đoán là Vu Mục Thành, trên đường cô đã nhận được cuộc điện thoại của anh, hỏi cô đang ở đâu, còn dặn dò cô lái xe cẩn thận. Cô cố gắng mở cổng toà nhà, lấy thẻ mở cửa từ, rồi đi vào bếp để đồ trên bàn ăn, sau đó lấy điện thoại vẫn đang đ chuông ra nghe, thấy một số lạ, cô vội vàng bắt máy. “Xin chào.” “Xin gọi Hạng Tân Dương nghe điện.” Một giọng nữ xưng xưng vang lên trong điện thoại. Tạ Nam kinh ngạc: “Xin lỗi, chị nhầm số rồi”. “Đủ rồi, Tạ Nam, đừng giả bộ nữa, tôi là Đường Lăng Lâm.” “Tôi biết chị là ai, nhưng chị gọi nhầm rồi, nếu chị muốn tìm chồng chị thì đâu cần gọi điện cho tôi.” “Nếu anh ấy chịu nghe điện của tôi, việc gì tôi phải gọi cho cô. Tết nhất, tôi không muốn nói những lời khó nghe, xin cô đưa máy cho anh ấy.” “Chị Đường à, hay tôi gọi chị là phu nhân Hạng nhé. Chị có biết giờ chị rất quá đáng không? Tôi và Hạng Tân Dương chia tay đã bảy năm rồi. Chị không tìm được anh ấy, đó là việc của chị, không liên quan gì tới tôi. Chị đến tòa báo mà đăng tin tìm người thất lạc, hoặc đưa lên đài, báo cảnh sát, tùy chị, đừng làm phiền tôi nữa.” Tạ Nam tắt điện thoại, ngồi phịch xuống sofa. Cô chẳng còn chút vui vẻ háo hức nào nữa, chiếc điện thoại run lên bần bật theo nhịp đôi tay. Cô vội ném chiếc điện thoại xuống ghế, hai tay giữ chặt lấy nhau, nhưng vẫn không thể kìm được cơn run rẩy ấy. Ngồi ngây ra chốc lát, cô gọi điện cho Như Băng. ... Mời các bạn đón đọc Ở Lại Nơi Này Cùng Anh của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng - Thanh Sam Lạc Thác
“Hướng Viễn, em chỉ là một cô gái bình thường, hoàn toàn không phải người có trái tim rộng mở và dung hòa được tất cả mọi thứ như anh nói. Tình yêu em mong đợi là duy nhất, là độc chiếm, anh có thể cho em không?”  “Không phải em muốn chiếm hết con người và trái tim anh, nhưng em không rộng lượng đến mức để bạn trai đem người con gái khác đặt ở vị trí ưu tiên, quan trọng hơn… Anh thấy đấy, có lẽ anh cho rằng em hiền lành thì đúng là anh chưa hiểu hết về em rồi.”  …  “Tình cảm xem ra còn yếu mềm hơn cả căn nhà kia, cho nên càng cần chúng ta phải trân trọng, bảo vệ. Xán Xán, anh đã từng thất bại trong chuyện tình cảm, điều tồi tệ hơn là anh không biết tự kiểm điểm lại để trưởng thành, chín chắn hơn. Lúc gặp em, anh chỉ là một người đàn ông trầm lặng, em để ý đến anh khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau khi ở cạnh bên em, anh mới biết bản thân mong muốn điều gì. Anh cũng đã nghi ngờ và không thể xác định liệu mình có phải là người mà em mong chờ hay không. Có lẽ, khi đem so sánh với những người cùng theo đuổi, em sẽ dễ dàng nhận ra nhược điểm của anh. Thế nhưng ít nhất anh cũng nên làm được đến mức không dễ dàng rời đi, không dễ dàng từ bỏ.”  *** Khi Vương Xán nhận được điện thoại của bạn trai cũ Hoàng Hiểu Thành là lúc cô vừa kết thúc buổi phỏng vấn, đang trên taxi trở về tòa soạn. Bình thường Vương Xán đều bắt xe bus, nhưng hôm nay thời tiết thật quá nóng bức. Cô nhìn ánh mặt trời chói chang rồi quyết định nên yêu làn da của mình một chút, không nên tiếc tiền quá làm gì. “Alo, Vương Xán à? Chào em, có nhận ra anh không?” Nhìn dòng số lạ, Vương Xán hoàn toàn không nhận ra ai, đành vờ hỏi: “Xin lỗi, chỗ tôi ồn quá, tôi không nghe rõ, xin hỏi ai đấy ạ?” Đầu dây bên kia nói tên, Vương Xán giật bắn mình. Người bạn trai cũ hai năm không hề liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại tất nhiên không phải là chuyện bình thường. “Rất bất ngờ phải không?” Hoàng Hiểu Thành cười lớn nói: “Anh đến Hán Giang công tác. Công việc ngày hôm nay cũng xong rồi, anh chuẩn bị về Thượng Hải, từ giờ đến lúc máy bay cất cánh vẫn còn chút thời gian, tự nhiên anh rất muốn gặp em.” Vương Xán trầm ngâm. Cô không phải là người nhớ lâu thù dai. Khi tiễn anh đi cô đã hiểu hết, tất nhiên không đến mức hai năm sau chia tay mà vẫn canh cánh trong lòng. Cô không mong chờ anh gặp anh lần nữa, nhưng cũng không có lý do nào để từ chối cả. .... Mời các bạn đón đọc Thanh Mai Của Chàng, Trúc Mã Của Nàng của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác
Cô gái Nhâm Nhiễm không đón nhận tình cảm của thanh mai trúc mã Kỳ Gia Tuấn, mà lại yêu Kỳ Gia Thông - anh cùng cha khác mẹ với Gia Tuấn. Kỳ Gia Thông là con riêng nên trưởng thành một cách độc lập, tính cách lãnh đạm, nhưng dần dần đã rung động trước sự dũng cảm, ngây thơ của Nhâm Nhiễm. Hai người cùng sống một cuộc sống xa rời mọi người, nương tựa vào nhau, nhưng cuối cùng Nhâm Nhiễm vẫn theo Kỳ Gia Tuấn đi du học ở Úc. Kỳ Gia Thông nhận ra anh không quên được Nhâm Nhiễm nên hai năm sau đã đến Úc thăm cô, nhưng vì hiểu lầm mà thất vọng trở về. Khi gặp lại nhau, Nhâm Nhiễm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ ngày nào. Tình cảm từ đơn giản, rõ ràng trở nên phức tạp, người mà cô yêu sâu đậm năm xưa đã trở nên xa lạ, đột nhiên quay đầu lại, ánh đèn đã rực rỡ, ai là người mà bạn nguyện đợi chờ mãi mãi? *** Nhâm Nhiễm hết cách, biết rõ rằng không dễ gì xua đuổi được Trần Hoa, cô đành dọn dẹp chén bát rồi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh, vào vai một kẻ nhếch nhác, ngán ngẩm trò chuyện. “Trần Tổng, có chuyện gì muốn nói?” Trần Hoa rút di động ra, nhấn một phím, âm thanh ầm ầm được phát ra. Nhâm Nhiễm ngơ ngác, những âm thanh có lẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa đối với người khác nhưng khi vang vào tai cô, cô nhận ra nó ngay, đó là tiếng sóng đặc trưng ở Song Bình. Song Bình là một hòn đảo nhỏ tựa bồn địa, đất bốn bề cao trũng ở giữa. Hòn đảo chỉ có một bãi cát dài hẹp, chung quanh toàn những vách núi dựng đứng rất cao và nhấp nhô các hang động lớn nhỏ. Sóng biển ở đấy vỗ vào bờ, cuộn ra rồi dồn dập vỗ ngược trở lại, thoạt nghe thì như tiếng sét đang gầm rú, nhức nhối kinh người. Nhưng một khi đã quen, bạn có thể cảm nhận được tiết tấu của nó, hoàn toàn khác với tiếng sóng vỗ theo từng nhịp dịu dàng ở những nơi khác. Đã mấy năm, âm thanh này và cả con người đang trước mặt, vẫn luôn khuấy đảo lòng cô, bất kể đi đến một bãi biển nào, cô đều nhớ lại, so sánh… ... Mời các bạn đón đọc Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa - Thanh Sam Lạc Thác
Khi tình yêu đến lần nữa là một chuyện tình mang đậm màu sắc thực tế. Truyện không có những gây cấn cao trào như là ghen tuông hãm hại nhau, bậc phụ huynh dùng tiền để chia rẻ đôi nam nữ, liều lĩnh xong vào chốn nguy hiểm cứu người mình yêu, vân vân… Toàn bộ câu chuyện là sự kết hợp hài hòa giữa tình cảm và sự nghiệp của những thanh niên trẻ. Mỗi nhân vật đều tồn tại trong vòng xoay của việc làm, yêu đương, gia đình,… Nữ chính – Diệp Tri Thu xuất hiện với hình ảnh một cô gái bị người mình yêu suốt 6 năm phản bội. Nam chính – Hứa Chi Hằng thì lại là một anh chàng đến từ Thượng Hải và không hề có ý định sẽ ở lại lâu. Họ gặp nhau với tư cách chủ nhà và người thuê nhà. Tính cách của nhân vật được bộc lộ từ hành động chứ không đơn giản là lời kể suông. Câu chuyện gây cuốn hút bởi sự phát triển nhẹ nhàng và tự nhiên của tình cảm. Tri Thu sau lần bị phản bội đã mất niềm tin vào đàn ông cũng như tình yêu. Chí Hằng muốn bước vào trái tim cô không có cách nào khác là giúp cô xóa đi vết thương cũ và gây dựng niềm tin mới. So với Chí Hằng thì nhân vật Diệp Tri Thu được xây dựng công phu hơn. Phần lớn nội dung trong truyện là kể về quá trình cô bước ra khỏi công ty Tố Mỹ và vào làm ở Tín Hòa. Tài trí và năng lực làm việc không mệt mỏi đã đưa cô gái trẻ đến với thành công bằng chính đôi chân của mình. Trong ngôn tình, người ta thường gặp kiểu phụ nữ ‘bên ngoài mạnh mẽ nhưng tâm hồn yếu đuối”, còn Diệp Tri Thu này thì ngược lại “vẻ ngoài yếu đuối mà bản lĩnh vô cùng mạnh mẽ”. Cô ấy không phải kẻ gục ngã trước rào chắn tình cảm mà là lý trí rũ bỏ để tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên. Câu truyện kể rất cụ thể về các chiến lược kinh doanh, cách thức mà Tri thu đưa công ty Tín Hòa vào nề nếp trật tự. Khiến ta hiểu thêm về ngành thời trang và sự vận động của thị trường may mặc. Cô đã làm việc hết mình, cống hiến hết mình cho tập thể, là hình tượng đáng ngưỡng mộ của các phụ nữ thành đạt. Truyện nêu lên một chân lý trong cuộc sống: “…luôn có những cuộc gặp gỡ rồi đi qua nhau, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên nhân duyên, nhưng không phải mối nhân duyên nào cũng có nghĩa là sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Đời người có biết bao thay đổi, có người mà bạn ngỡ rằng có thể chia sẻ buồn vui cả chặng đường dài thì lại chỉ có thể cùng bạn đi một quãng đường mà thôi. May mà chúng ta luôn có mơ ước về sự vĩnh cửu và không bỏ lỡ khi tình yêu mới lại đến…” Đây là đoạn mình thích nhất trong truyện. Ngoài Hứa Chí Hằng còn có Tăng Thành, là một người mà cô có thể lựa chọn để nương tựa đến cuối đời. Nhưng trong cuộc sống ngoài cái duyên còn có cái nợ. Nếu Tăng Thành thổ lộ sớm hơn một tí thì câu chuyện sẽ được viết khác và tình yêu của Diệp Tri Thu sẽ tốt đẹp theo một hướng khác. Dù sao đi nữa thì duyên phận cũng khó lòng đoán trước. Cho dù yêu ai, chọn ai thì hãy cứ yêu hết mình và luôn biết hướng về tương lai. Toàn bộ tác phẩm là màu sắc rực rỡ của nhiệt huyết tuổi trẻ. Tất cả họ đều mang trong mình khao khát thành công trong sự nghiệp và hạnh phúc trong tình yêu. Nhìn chung, đây là cuốn sách thực tế, thú vị. Văn phong nghe khá triết lý và có đầu tư. Tác phẩm thể hiện cái nhìn đa diện trong mọi hoàn cảnh. Khiến cho người đọc phải yêu mến và cảm thông cho nhân vật dù họ có vào vai phản diện *** Thach Sam Lạc Thác là một cây bút không nổi bật nhưng rõ ràng là một tác giả có nền tảng vững vàng. Văn phong của cô sâu sắc, tinh tế và rất lạc quan. Nhân vật trong truyện Thạch Sam Lạc Thác luôn là những tuýp người trưởng thành, không có những kiểu trẻ măng mười tám đôi mươi mà đều từ hơn hai mươi lăm tuổi trở lên để vào đời và từng trải. Các tác phẩm của đã được xuất bản tại Việt nam: Thời Gian Trôi Mãi Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Ở Lại Nơi Này Cùng Anh Gia Cố Tình Yêu Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa Nếu Như Yêu Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa *** Lần đầu tiên Hứa Chí Hằng không tin vào khả năng phán đoán của anh trai mình - Hứa Chí Tín, khi đó anh trai hai mươi bảy tuổi. Còn anh, năm ấy hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Đến kỳ nghỉ hè, anh về nhà, trong buổi đoàn viên, anh trai thông báo quyết định kết hôn vào mùa thu. Bố mẹ mừng ra mặt, mẹ mở ngay quyển lịch Vạn niên để chọn ngày hoàng đạo. Hứa Chí Hằng cười nói: "Vậy sao lúc đi đón em và Mục Thành, chẳng thấy chị Tư Thanh nói gì đến chuyện cưới xin nhỉ?". Tư Thanh là chị gái Vu Mục Thành, tên đầy đủ là Vu Tư Thanh. Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh đã yêu nhau hơn hai năm, nhưng lúc này Chí Hằng thấy vẻ mặt bố mẹ và anh trai có gì đó khác khác. Hứa Chí Tín ho khù khụ mấy cái rồi nói: "Con có hẹn, con xin phép đi trước". Hứa Chí Tín đi rồi, mẹ mới cười và nói: "Chí Hằng, anh trai con và Tư Thanh đã chia tay nhau rồi, sau này con đừng nói chuyện này trước mặt anh trai con nữa nhé!". Hứa Chí Hằng hết sức ngạc nhiên, hai họ Hứa - Vu có quan hệ làm ăn lâu dài, tính ra đã gần hai mươi năm rồi, tình yêu của Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh cũng được hai bên gia đình ủng hộ và coi đó như mối lương duyên tốt lành. Mùa xuân vừa qua, hai anh em họ Hứa và hai chị em họ Vu cùng đi di lịch, hai anh chị vẫn còn rất mặn nồng. Hứa Chí Hằng vốn coi tình cảm trai gái có chia tay cũng là chuyện bình thường, nhưng anh trai - một người rất chín chắn trong mắt anh - lại đột nhiên có ý định kết hôn, tình cảm thay đổi còn nhanh hơn những mối tình không đầu không cuối nhan nhãn ở trường khiến anh khó hiểu. ... Mời các bạn đón đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.