Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiều Khâm

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Bạch Du đều thuận buồm xuôi gió, bị thương thì đều khỏi rất nhanh, kể cả bị ốm cũng không ngoại lệ.  Mãi cho đến năm mười bảy tuổi, cô mơ một giấc mơ. Cuộc sống của cô ở trong mơ tương phản hoàn toàn với thế giới hiện thực, không những không có tiền mà còn bị coi như công cụ kiếm tiền, đến cuối cùng thậm chí còn bị mù, ngay cả chàng trai đã cố cứu giúp cô cũng không có kết cục tốt đẹp. * Tùy Khâm sống một cuộc đời tăm tối, ban ngày đi học, buổi tối đi làm, thỉnh thoảng còn đánh nhau. Cuộc sống cứ như vậy không có gì thay đổi, ngoại trừ những vết thương và cơn đau không thể giải thích được luôn xuất hiện trên cơ thể. Mãi cho đến một ngày có một cô gái có nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày xông vào cuộc sống của anh: “Tùy Khâm, bây giờ đến lượt tớ cứu giúp cậu.” Tùy Khâm cười lạnh, tự cho mình là Bồ Tát chắc? * Không ngờ rằng, ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người lại trở thành bí mật chẳng thể nói ra của Tùy Khâm. “Bồ Tát nhỏ, em muốn nuông chiều tôi kiểu gì đây?” * Rất lâu trước đây, Tùy Khâm đã từng cầu nguyện với Bồ Tát. “Dù cho thế giới có đảo lộn vẫn mong em luôn bình an.” * Bạch Du là tên gọi khác của Tinh Tinh – nghĩa là ngôi sao, vậy nên tên gọi ở nhà của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh. Sau khi thi đại học xong, Lâm Bạch Du hỏi: “A Khâm, cậu muốn học ngành gì?” Tùy Khâm: “Muốn ngắm sao* cả đời.” *ngôi sao trong tiếng Trung có phiên âm là Tinh Tinh. Sau đó, đài thiên văn tuyên bố một hành tinh mới do anh phát hiện và được đặt tên là “Sao Lâm Bạch Du”, vĩnh viễn ghi dấu trong lịch sử thiên văn. Lúc mọi người đang chú ý, Tùy Khâm viết một câu lên mạng xã hội: “Tặng cho bà xã của tôi, cùng với tất cả những người đang ngắm nhìn vũ trụ.” * Vườn trường, cứu rỗi lẫn nhau. Câu cuối trích từ cuốn “Kim chỉ nam ngao du bầu trời đêm của một nhà thiên văn học”. – Từ khóa tìm kiếm: vai chính: Lâm Bạch Du, Tùy Khâm | Vai phụ: | cái khác:  Một câu giới thiệu tóm tắt: Vì em mà đảo lộn thế giới. Ý chính: Trái tim hướng về phía ánh sáng. * Câu cuối trích từ cuốn “Kim chỉ nam ngao du bầu trời đêm của một nhà thiên văn học” của Giáo sư Trịnh Xuân Thuận, tựa Việt có tên Một đêm Une nuit by Trinh Xuan Thuan do NXB Trẻ phát hành. *** Nữ chính trong sảng văn Quốc Khánh năm 2013, thời tiết trong trẻo, phố lớn ngõ nhỏ đều treo cờ đỏ và một vài biểu ngữ dịp quốc khánh. Chạng vạng lúc tan tầm và tan học, đường Nhân Dân bỗng nhiên xảy ra một vụ tai nạn giao thông, vô số người bị thương và hôn mê được đưa đến bệnh viện. Lâm Bạch Du cũng ở trong số đó. Nhưng mà cô cũng rất may mắn, chỉ đi ngang qua bị quẹt một cái, cổ tay bị xước một vết nhỏ, nhưng không biết vì sao lại ngất đi. Từ mười phút trước, Lâm Bạch Du đã tỉnh, cô nhìn chằm chằm cánh tay một lúc lâu, miệng vết thương dần dần thu nhỏ cho đến khi biến mất. Mấy y tá bận đến xoay vòng vòng, rốt cuộc đến phiên Lâm Bạch Du, thấy nốt ruồi đỏ giữa ấn đường của cô, y tá hơi sửng sốt. “Đưa tay ra.” Nhìn thấy cổ tay trơn bóng không tì vết, cô ấy "ồ" một tiếng: “Vết thương đâu?” Lâm Bạch Du nói rất có khí phách: “Hẳn là chị nhìn lầm rồi, tôi không bị thương.” Y tá nghe thế thì nửa tin nửa ngờ, nhưng mắt thấy là thật: “Chẳng lẽ người bị thương của vụ tai nạn này quá nhiều nên tôi nhớ nhầm người à…” Chờ sau khi cô ấy rời đi, Lâm Bạch Du mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này. Từ nhỏ đến lớn, trên cơ bản cô chưa từng bị thương, nói đúng ra là cho dù bị thương, miệng vết thương rất nhanh sẽ biến mất. Không chỉ là miệng vết thương, bao gồm cả cảm mạo, vân vân... Việc kỳ lạ này vẫn luôn là bí mật của nhà họ Lâm, trước giờ chưa có người nào khác biết, Lâm Bạch Du vẫn cảm thấy mình là người may mắn. Nói không chừng mình là nữ chính trong sảng văn, con cưng của trời. Nhưng vào lúc nãy, cách nghĩ của Lâm Bạch Du đã thay đổi. Bởi vì trên đường tới bệnh viện, cô đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô không sống cuộc sống của sảng văn, trong đầu cô hiện lên một đoạn phim khổ tình, cô lại là nữ chính trong kịch bản phim khổ tình ấy. Cô không chỉ không phải là bạch phú mỹ[*], sống trong một tòa nhà cũ nát. [*] Bạch phú mỹ: Chỉ hình tượng một cô gái trẻ trắng trẻo giàu có xinh đẹp. Mà còn vô cùng thảm! Nghe nói giấc mơ thì trái ngược với hiện thực, quả thật quá tương phản. Ví như ở hiện thực, cha mẹ Lâm Bạch Du đều còn sống. Nhưng ở trong mơ, khi cô lên cấp hai, cha mẹ vì làm việc nghĩa mà qua đời. Bởi vì tuổi còn nhỏ, còn chưa thành niên, cả nhà bác cả bình thường không liên lạc gì mấy xuất hiện, lo hậu sự cho cha mẹ Lâm Bạch Du, sau đó nhận nuôi cô, cũng lấy đi tiền bồi thường. Ban đầu, Lâm Bạch Du cho rằng bọn họ là người tốt. Sau đó, bọn họ lộ ra gương mặt thật. Bởi vì chuyện làm việc nghĩa mà có bên truyền thông của địa phương tới phỏng vấn Lâm Bạch Du, cô sinh ra ngoan ngoãn lại xinh đẹp, học hành giỏi giang, phần lớn khán giả rất tốt bụng nên tự tổ chức quyên góp. Cả nhà bác cả đương nhiên lấy đi tiền quyên góp. Bởi vì số người xem và độ chú ý rất cao, sau đó lại có một ít đơn vị truyền thông muốn tới đưa tin, dường như bác cả lại thấy được cơ hội phát tài. “Tinh Tinh, tiền bồi thường của cha mẹ cháu không nhiều, sau này cháu còn phải sinh hoạt, đi học, cho nên nếu mọi người hỏi cháu, cháu phải khóc, bọn họ mới có thể cho tiền cháu.” Bạch Du là tên gọi khác của ngôi sao (tinh tinh), cho nên nhũ danh của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh. Cô nghe mấy lời này, nghe đến cấp ba. Cả nhà bác cả có được lợi lộc, ban đầu không ngừng nhận phỏng vấn, sau đó độ hot biến mất, họ bắt đầu chủ động tìm chương trình TV, ép Lâm Bạch Du ghi hình. Mấy chương trình đó cũng không phải là tốt, Lâm Bạch Du trở thành công cụ kiếm tiền của bọn họ. Không khóc thì nhỏ thuốc nhỏ mắt, hoặc là véo cô. Đương nhiên những khoản quyên góp đó chỉ có một phần là có thể tới tay cô. Lâm Bạch Du sờ đôi mắt xinh đẹp của mình, cô thích nhất là đôi mắt của mình, kết quả là trong mơ, vì số lần khóc quá nhiều làm cho cô không nhìn rõ mọi vật lắm. Trong mơ, cô chịu khổ, muốn rời khỏi nhà bác cả. Kết quả sau khi thi đại học, thông báo trúng tuyển bị mất, còn bị em họ[*] thay mình đi học đại học, cô thì vì đủ 18 tuổi nên bị đuổi ra khỏi nhà. [*] Ở bên Trung chị em họ thường tính theo ai sinh ra trước là anh/chị. Hai mắt Lâm Bạch Du từ nhìn mọi vật không rõ ràng cho đến nhìn gì cũng là những đường nét mơ hồ. Cô như thế này, căn bản không cách nào sinh hoạt như bình thường. Có thể nói là thảm tới cực điểm. Có lẽ là vì quá thảm, rốt cuộc lúc sau cũng xuất hiện một vài chuyện tốt. Ví như, hai mắt cô không hỏng hoàn toàn, nhưng Lâm Bạch Du cơ bản không nhìn thấy được người ta nhặt về, dốc lòng chăm sóc. Cô không nhìn rõ người đàn ông kia trông như thế nào, nhưng nghe người khác đều gọi anh là anh Tùy. Sau đó, cô thật sự bị mù, nhưng đã làm phẫu thuật. Nhưng chuyện tốt cũng không tốt được quá lâu. Bởi vì làm xong giải phẫu, còn đang trong giai đoạn khôi phục, Lâm Bạch Du bị cảnh sát cứu ra. Gia đình bác cả lần nữa xuất hiện, nói cô bị cầm tù. Người cứu cô bị liệt kê các loại tội, là một vai phản diện. Bởi vì anh là vai phản diện, cho nên việc đã làm đều sai. … Nên rất thảm. Lâm Bạch Du không có cách nào không để tâm đến giấc mơ này, cô thuận buồm xuôi gió mười bảy năm, vốn chưa từng mơ giấc mơ đáng sợ như vậy. Trở nên nghèo! Trở thành người mù! Cô mở mắt, chuyện đầu tiên làm chính là mở túi ra, sau khi thấy mấy trăm tệ bên cạnh thẻ học sinh mới yên tâm. May quá, tiền vẫn còn. - Tóm lược lại nội dung của bộ phim khổ tình trong mơ một lượt, Lâm Bạch Du vẫn phần nào hoài nghi đối với những nội dung không thật đó. Ví như vừa rồi cô thật sự tìm ra được đường Nam Hòe. Từ khi chuyển đến thành phố Phong Nam, Lâm Bạch Du chưa hề biết còn có con đường này. Lâm Bạch Du nghĩ tới nghĩ lui bèn ngồi lên xe buýt số 39. Cô đã tra đường, trạm cuối của tuyến 39 chính là đường Nam Hòe. Gần đến nơi, hành khách trên xe buýt đều là các bà lão quẹt thẻ người già để ra ngoài mua rau, đều không kiêng nể gì mà nhìn về phía cô gái đang đứng. Tuyến đường này bọn họ đã đi vài chục năm, trên cơ bản đều quen biết nhau, cũng không thấy nhà ai có họ hàng xinh đẹp như vậy. Trắng đến lóa mắt, đặc biệt là nốt ruồi son giữa mày, như đứa bé trên tranh tết, tiên nữ dưới chỗ Quan Âm ngồi. “Tới đường Nam Hòe rồi, mời xuống xe ở cửa sau.” Lâm Bạch Du như trút được gánh nặng, nhanh chóng xuống xe. Đập ngay vào mắt là một con hẻm nhỏ rách nát, đầu ngõ có một cây hòe lớn, đây là một hẻm cũ, cũng có thể gọi là khu dân nghèo. Cửa sổ mấy nhà ở gần đầu hẻm mở rộng, nhô ra quần áo đang phơi trên móc ở ban công, còn có thể thấy chiếc qu4n lót màu hồng xinh đẹp. Trong mơ, cô ở chỗ này. Hiện tại, Lâm Bạch Du đang mặc chiếc váy công chúa mới tinh màu trắng và giày da, đứng trên phiến đá xanh bẩn thỉu, nhìn hiện thực và giấc mơ trùng khớp thì chỉ cảm thấy thần kỳ. Hóa ra thật sự có đường Nam Hòe. Lâm Bạch Du nhớ lại giấc mơ kia, nhà người bác cả hút máu ở đây, cô được đưa tới đây nuôi nấng, ở 6 năm liền. Chẳng qua trong đầu xem kịch giống như cưỡi ngựa xem hoa, cô cũng không nhớ rõ một vài chi tiết nhỏ. Lâm Bạch Du đảo qua đầu đường Nam Hòe, một bà lão đang rửa rau, mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, mẹ đánh con… Đều trùng khớp với những người trong mơ. Giống như trong hiện thực, chỉ có một mình cô khác biệt, tách rời khỏi đường Nam Hòe. Ngay cả tiệm tạp hoá đầu hẻm cũng còn. Lúc này, trong tiệm tạp hóa ngoại trừ Vương Quế Hương mà Lâm Bạch Du từng gặp ở trong mơ thì còn có một người đàn ông đeo dây chuyền vàng. “Cái này thật sự có thể lên TV sao?” Ánh mắt Lâm Bạch Du dừng trên mặt Vương Quế Hương, sau đó lại dừng trên cái mâm có hoa văn phức tạp trong tay người đàn ông. Gần đây đang thịnh hành một chương trình giám định bảo vật, không ít người đều lục lọi đồ gia truyền, mơ giấc mơ đẹp về đồ cổ đáng giá hàng chục triệu. Cũng có người lợi dụng điều này giả danh lừa bịp, trong nhà Vương Quế Hương có cái mâm thời Dân Quốc, cứ như vậy mà bị kẻ lừa đảo lừa đi mất. Sau đó hàng xóm láng giềng ở đường Nam Hòe thấy cái mâm của nhà họ Vương trên TV, chẳng qua khi đó đã thành đồ của kẻ lừa đảo. “Đương nhiên, chỉ cần chuyên gia giám định là đồ cổ, bà sẽ phát tài.” Người đàn ông thề thốt: “Bà đồng ý là được.” “Đồng…” “Chú có thẻ công tác chứ?” Lâm Bạch Du bước vào tiệm tạp hóa: “Thím Vương, thím phải xác định ông ta là nhân viên công tác của chương trình mới được.” Vương Quế Hương chợt nhìn thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp, không phản ứng kịp làm sao cô lại quen mình: “Đúng đúng đúng, thẻ công tác!” Người đàn ông nhìn về phía Lâm Bạch Du, vẻ mặt không vui, cầm sợi dây chuyền vàng lên: “Tôi cần gì lừa các người? Nhìn xem đây là cái gì! Tôi mà phải lừa người khác?!” Lâm Bạch Du hất cằm lên: “Vậy chú để chúng tôi xem thẻ công tác.” “Còn nữa, chú à, sợi dây chuyền trên cổ phai màu rồi kìa.” Vương Quế Hương trừng to mắt, quả nhiên nhìn thấy trên bề mặt hạt châu lộ ra một phần màu đen: “Đồ giả!” Bà giành cái mâm lại, thịt trên mặt theo động tác mà run lên, đối phương ngây ra nên không có sức bằng bà. “Chương trình gì, không lên không lên!” “Bà mới phai màu!” Người đàn ông cuống quýt buông tay, thấy chuyện tốt bị phá, lại thấy dường như Lâm Bạch Du là học sinh nên tay cũng nâng lên theo: “Xen vào việc người khác!” “Thím Vương.” Người đàn ông chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua phía sau lưng, cái tay vốn muốn vung ra dừng giữa không trung. Lâm Bạch Du quay đầu lại. Thiếu niên đứng ở cửa ngũ quan sắc nét, quần áo màu trắng. Anh nhìn liếc người đàn ông đeo dây chuyền vàng, đi vào tiệm tạp hóa. Ánh mặt trời lúc chạng vạng dừng trên mặt anh, rõ ràng là màu ấm, nhưng Lâm Bạch Du lại nhìn ra trong ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng mang theo cảm giác xa cách lạnh lẽo. Vương Quế Hương hỏi: “Muốn mua gì?” “Băng cá nhân.” Lâm Bạch Du cảm thấy giọng này rất quen tai, dường như đã nghe ở đâu đó rồi. “Lại là băng cá nhân, cháu ba ngày thì hai ngày bị thương, sao mà cứ không dứt được.” Vương Quế Hương hùng hùng hổ hổ, lấy ra một hộp băng cá nhân: “Lần này bị thương ở đâu?” “Cánh tay.” “Đã nói rồi, ở chỗ thím không bán chịu.” Lâm Bạch Du thấy thiếu niên đặt một đồng lên quầy tính tiền. Vương Quế Hương nhét trở lại, sửa miệng: “Ngày mai cháu giúp thím trông tiệm nửa ngày là được.” Lúc rời khỏi tiệm tạp hóa, thiếu niên và Lâm Bạch Du chạm mắt nhau. Anh lia mắt, ánh mắt dừng ở nốt ruồi giữa ấn đường của cô vài giây. Cô rạng rỡ xinh đẹp không hợp với nơi này. Lâm Bạch Du theo bản năng lui về phía sau một bước, nhìn anh cầm băng cá nhân rời đi, biến mất ở con hẻm dơ bẩn. Mà kẻ lừa đảo vừa rồi còn muốn động thủ đã nhân lúc bọn họ không chú ý mà chạy từ sớm. “Thím Vương, tâm địa thím thật tốt.” Cô quay người lại. Trong mơ, tiệm tạp hóa cũng là nơi cô thường xuyên tới mua. Chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên thấy ở hiện thực, thế mà cô lại không có chút cảm giác xa lạ nào, cứ như đã quen biết với Vương Quế Hương rất lâu. “Nói hươu nói vượn! Cháu khen tôi thì tôi cũng không bán chịu đâu!” Vương Quế Hương cự tuyệt lời đánh giá này, bỗng nhiên nhớ tới: “Sao cháu biết tôi họ Vương?” Lâm Bạch Du cũng không thể nói, cháu quen biết thím trong mơ. Cô tìm một cái cớ: “Cháu đến tìm họ hàng trước kia. Lúc trước nghe bác ấy nói về thím, nhưng không biết bác ấy có còn sống ở đây không.” Vương Quế Hương cũng không nghi ngờ: “Người ở đây tôi đều quen, cháu nói xem.” “Thím quen Lâm Hữu Chí chứ?” “Chưa từng nghe.” Lâm Bạch Du đổi vấn đề: “Không ở số 54 ạ?” Vương Quế Hương lắc đầu: “Ở số 54 không phải họ Lâm, là họ Tùy.” Họ này khiến Lâm Bạch Du nghĩ tới một người khác. Một người đàn ông phạm tội chồng chất, lại dang rộng cánh tay đối với cô, anh bị miêu tả thành vai phản diện, xấu xa như thế, vậy ở hiện thực hẳn là rất tốt nhỉ. Vương Quế Hương đánh giá trên người Lâm Bạch Du mặc không phải là váy bình thường, cũng không biết khi nào nhà họ Tùy lại có thêm một người bà con. “Cháu là họ hàng nhà đó à? Tôi khuyên cháu đừng nên đến đó.” Bà đè thấp giọng: “Nhà đó đều không phải người tốt.” Cũng không biết là chuyện gì, Vương Quế Hương rất thích cô gái lần đầu tiên gặp mặt này, đường Nam Hòe không có cô gái ngoan như vậy. “Thấy nam sinh vừa mua băng cá nhân kia không, chính là ví dụ, bị ngược đãi không ít.” Vương Quế Hương khinh thường nói: “Tùy Khâm có thể sống đến được giờ cũng không dễ dàng.” Nghe thấy cái tên này, Lâm Bạch Du sửng sốt. Cái tên này và vai phản diện trong mơ là cùng một tên. Trùng hợp như vậy. ** “Mong em mỗi năm bình an, cho dù thế giới có đảo điên.” - -----oOo------ Mời các bạn mượn đọc sách Chiều Khâm của tác giả Khương Chi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả - Thị Kim
Văn án 1: Có một loại chủ nợ, ngươi mượn tiền của hắn, hắn không cần ngươi trả tiền, chẳng phải ngươi còn cái khác để trả sao, mà còn phải trả cả vốn lẫn lãi kìa! Bởi vì nàng mượn hắn “ba lượng bạc”, nên bị hắn "ức hiếp", thủ đoạn của hắn quả thật "làm người ta tức lộn ruột”. Văn án 2: Ba lượng bạc dẫn đến "Mầm tai họa", làm đảo loạn nhân duyên của ba người  Thái tử tranh giành rất nhã nhặn, ám sát rất thong dong, quyến rũ rất nhẹ nhàng, giao dịch rất đau lòng  Tuy rằng quen biết nhau quá muộn, hiểu nhau quá trễ, nhưng may mắn là gặp nhau lúc chưa gả.  Lúc mới gặp gỡ, nàng còn chưa cập kê, đã kiểng chân nhưng vẫn chưa tới vai hắn, điều không ngờ là nàng còn nhỏ vậy mà hứa hôn rồi, song cũng bị từ hôn. Sớm chiều ở chung, nàng duyên dáng yêu kiều như nụ hoa chớm nở, chẳng qua, từ khi nào thì mối tình đầu trong lòng nàng lại là một nam tử khác? Mặc dù tình cảm bị tổn thương, nàng vẫn hồn nhiên không phát hiện ra tình yêu của hắn dành cho nàng, thậm chí thần không biết quỷ không hay lại đính hôn với nhau. Lúc này đây, hắn quyết định sẽ không buông tay nữa. Thân là Thương Lan Vương thì sao? Hắn muốn phá vỡ quy củ mấy trăm năm nay, cưới một nữ tử bình dân. Thân là Đại sư huynh thì thế nào? Hắn không thèm nghe theo cái môn quy vô lý đó, cái gì mà đồng môn không thể lấy nhau, hắn thề nhất định sẽ cưới tiểu sư muội của hắn. Mặc dù trải qua gian khổ, nhưng may mắn là nàng vẫn chưa gả đi, cho dù chân trời góc biển, ta cũng theo nàng. Nội dung nhãn hiệu: cường thủ hào đoạt. Nhân vật chính: Ti Điềm, vai phụ: Thương Vũ, Bùi Vân Khoáng, Thiệu Bồi, Tạ Thông, Lâm Tây Yến, Tô Phiên, Mông Lý Hải Đường. *** Ti Điềm cho là Tề Dương đã đi rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên, mí mắt cứ giật giật. Mấy ngày nay an ổn không có chuyện gì, nàng còn tưởng rằng Tề Dương sớm đã rời khỏi thị trấn, không ngờ Tề Dương vậy mà còn chưa đi. Chẳng lẽ Tề Dương đã báo tin cho Thương Vũ, sau đó chờ hắn đến? Nàng có chút bối rối, cảm giác giống như nàng nghĩ chuyện này quá mức đơn giản. Nàng vẫn cảm thấy nếu Thương Vũ tâm tâm niệm niệm muốn lấy Vân Ý, nàng rời khỏi cũng đã ba năm, mặc dù hắn từng có nhiều tình ý đối với nàng, nhưng đã mấy năm rồi, chỉ sợ cũng đã phai nhạt đi. Cho dù hắn biết tung tích của nàng, còn nghe nói nàng đã gả người khác sinh con, chỉ sợ chỉ biết cười trừ, mây trôi nước chảy mà thôi. Thế nhưng Tề Dương đến thám thính ngày sinh của Ti Thượng, làm cho nàng cảnh giác. Mặc dù hắn đã sớm quên mình, thế nhưng hắn cũng không có thể tùy ý để huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài? Nàng có chút hối hận, có lẽ vừa nhìn thấy Tề Dương nên lập tức rời đi mới đúng. Nàng nghĩ tới đây, lập tức nắm tay Ti Thượng đi ra khỏi cửa hàng, định thương lượng với mẫu thân chuyện rời khỏi. Mới đi ra đường cái, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện môt ông lão lão, giơ tấm biển thầy tướng số đoán chữ, nhìn thấy nàng và Ti Thượng liền chào đón, "Ai nha, dung mạo của tiểu công tử thật sự như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy một cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu đi?" Ti Điềm lập tức nổi giận, tiểu tử Tề Dương này cũng có tâm nhãn quá rồi, còn dùng biện pháp này đến hỏi thăm. Nàng cất cao giọng, nói với thầy tướng số: " Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." Nói xong, nàng dắt tay Ti Thượng bỏ đi. ... Mời các bạn đón đọc May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả của tác giả Thị Kim.
Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
Mộc Lăng có một gốc Vọng Thiên Thụ, xem như bảo bối. Bắt được tiểu tặc trộm gỗ, một tên mười bảy mười tám tuổi như hắn lại khi dễ một đứa bé trai bảy tám tuổi, đùa một chút thả đi, lại đùa lại thả, lại thả lại đùa. Dã tiểu tử lúc đầu còn ngang ngạnh, sau đó trộm gỗ bị sét đánh, liền ngoan ngoãn, Mộc Lăng chữa bệnh cho nó, cứu mạng nó. Sau đó khỏi bệnh, tiểu tử trước khi đi còn hướng mặt lên đại thụ hô to: “Họ Mộc kia, từ hôm nay trở đi ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.” Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, thiên hạ đệ nhất người tốt. Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, thiên hạ đệ nhất đại phôi đản. Một ngày đầu thu, Mộc Lăng đi xa, đi tìm dược liệu có thể làm cho mình trường mệnh bách tuế, trước khi xuất hành hắn tự thỏa thuận ba điều: Một, không lo chuyện bao đồng! Hai, không lo chuyện bao đồng! Ba, không lo chuyện bao đồng! *** Rét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng… Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt. “Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.” “Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng. Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a! Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách. “Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.” Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!” ... Mời các bạn đón đọc Hảo Mộc Vọng Thiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa - 11 Giờ Phải Ngủ
Chu Tự Hằng - ông trùm trong giới công nghệ thông tin quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh. Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ... "Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy." ‘’Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi.” ‘’Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình đã có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời.” ‘’Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi, Minh Nguyệt” * ‘’Thanh mai trúc mã: Câu chuyện tình yêu từ thời xe đẩy em bé đến xe ngựa bí đỏ” - ‘’Từ một cậu trai hư trở thành giám đốc đầy quyền lực, Chu Tự Hằng tỏ tình năm 26 tuổi’’ - ‘’Vì em, anh trở thành một người tốt hơn’’ - * ‘’Con người có 206 khúc xương, nhưng ngay chính khoảnh khắc gió thổi làm tốc váy cô lên, hắn đã có 207 khúc’’ (Thêm khúc nào tự hiểu nha :)) * Mẩu chuyện nhỏ: Chu Ngộ hỏi bố: “Bố có thể dùng một câu nói để hình dung về mối tình đầu của mình không?’’ Chu Tự Hằng trả lời: “Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…” Minh Nguyệt đỏ bừng mặt... ________________ ‘’Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…” Đây là câu chuyện kể về một mối tình từ lúc bé tí đến khi trưởng thành của hai nhân vật chính. Là câu chuyện kể về tiểu thiên sứ đã cứu vớt cuộc đời tiểu ác ma như thế nào. Là câu chuyện chỉ xoay quanh Minh Nguyệt bé nhỏ đáng yêu, xoay quanh vầng trăng sáng trong đẹp đẽ dịu dàng đó. Chu Tự Hằng - Minh Nguyệt đã định rằng đời này sẽ mãi bên nhau. __________________ Vào một đêm tuyết lớn, cái lạnh tràn ngập cả thành phố, Chu Xung nhận được điện thoại từ cục công an. Đó là lúc cuộc đời của anh rẽ ngang, khi định mệnh bỗng nhiên ném vào thế giới của anh một đứa con trai bé nhỏ chưa tròn tháng. Từ đây, nhóc con với cái tên anh đặt Chu Tự Hằng là tất cả những gì anh có. Cậu là kết quả của những cuộc tình phong lưu anh không thể nhớ tên và biết mẹ ruột của cậu là ai. Cứ thế, anh trở thành bố của đứa nhỏ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp cùng tiền bạc. Anh khi ấy, muốn đem tất cả mọi thứ đặt dưới chân con trai nhỏ của mình. Nhưng vốn là một người không được ăn học đàng hoàng tử tế, lại tự mình bươn chải vươn lên bằng đủ mọi thủ đoạn ở thành phố này. Nên anh không biết cách quan tâm và yêu thương như vốn dĩ một người bố nên làm. Anh chỉ biết nuông chiều, để mặc cậu bé Tự Hằng có thể nghịch ngợm phá phách, bất kể thứ gì anh đều sẵn lòng cho cậu. Cuộc sống của hai bố con cứ lặng lẽ trôi qua như thế, tẻ nhạt, chán ngắt và thiếu chút quan tâm dành cho nhau. Dù cho, anh đã cố gắng đến như thế nào thì có những chuyện chung quy là không thể. Tự Hằng lúc đó là cậu nhóc khá đáng thương, cậu có mọi thứ mà đứa trẻ khác ao ước, chỉ duy nhất tình cảm trong lòng là những mảnh vá chắp ghép không hoàn chỉnh. Và rồi, mọi thứ thay đổi khi nhóc con Minh Nguyệt chào đời. Cậu bé Tự Hằng khi ấy mới chỉ mấy tuổi mà thôi nhưng đã nhận định với cả thế giới rằng cô bé Minh Nguyệt mới sinh kia chính là "vợ nhỏ" của mình, đời này kiếp này sẽ yêu thương và bảo vệ, mãi mãi. Mặc dù, cậu còn chẳng hiểu hết câu nói trọn đời trọn kiếp có ý nghĩa như thế nào nữa cơ. Thấy nhóc con nhà người ta tắm, cậu thế mà không biết xấu hổ đi nhìn, còn mạnh miệng tuyên bố: “Con cũng nhìn thấy người Tiểu Nguyệt Lượng rồi, cũng hôn môi em ấy rồi’’ “Cái này người ta gọi là bá vương ngạnh thượng cung”. Sau này nếu chú Minh với dì Giang không muốn gả con gái cho cậu cũng không được, cậu thấy hết nên sẵn lòng chịu trách nhiệm nhé :v :v Còn nhỏ mà tính toán bá đạo quá. Cậu còn cho nhóc Minh Nguyệt cả đống kẹo, sau đó thì hếch mũi kiêu ngạo nói với nhóc rằng: “Cho em hết nè, thấy anh tốt với em không?”. Hay khi nhóc con mới biết nói, từ đầu tiên thốt ra là Chu ca ca, cậu liền trân trọng khen ngợi: “Em đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu và thông minh nhất anh từng thấy” :v :vCạn lời luôn á. Thế mà mấy hôm trước còn than thở giận dỗi nói với mọi người rằng: “Sao em lại ngốc thế chứ. Mãi mà chưa nói được” ???????? Chưa kể, Tự Hằng bé tí mỗi lần thề thốt với nhóc Minh Nguyệt còn dám đem "chim nhỏ" ra đảm bảo nữa á. Thế là, bị nhóc Minh Nguyệt đòi xem "chim nhỏ". Cậu vừa xấu hổ vừa bối rối liền chạy trối chết, trước khi biến mất còn không quên mắng nhóc Minh Nguyệt là "lưu manh" đùa giỡn cậu ????????. Chỉ tội nghiệp nhóc con kia, chả hiểu gì cả liền bị gán cho tội danh muốn bóc tem chim nhỏ "zai nhà lành" :v :v  Nhưng bá đạo nhất hẳn là màn tỏ tình năm 16 tuổi của Tự Hằng nè, đảm bảo đọc xong cười phun nước luôn á: "Không có bất kì màn dạo đầu nào, đầu óc cậu trống rỗng, trực tiếp nói với Minh Nguyệt: “Chúng mình yêu sớm đi.” Dừng một lát, cậu bỗng xấu hổ nói thêm một câu đã giấu trong tim bấy lâu nay: “Anh thích em.” Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại. ... Chu Tự Hằng cứng đờ cả người, trong lòng trống vắng vô cùng. Cậu vò đầu bứt tai, cũng không thèm để ý máu đã dính lên tóc, lúc này cậu thật sự muốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùng sự tức giận để che giấu đi sự bối rối, quát lên: “Sao em không nói lời nào? Không đồng ý thì thôi! Con mẹ nó, rốt cuộc em đang làm cái gì thế hả!!!” Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Em đang gật đầu.” :v :v  Nhóc con Minh Nguyệt vốn là công chúa nhỏ của bố mẹ, từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành lại có thêm hoàng tử Chu Tự Hằng yêu thương quan tâm chăm sóc. Cuộc đời của Minh Nguyệt cứ thế được gắn chặt với cái tên Chu Tự Hằng này. Minh Nguyệt còn có nghĩa là "vầng trăng sáng". Cô bé như một thiên thần nhỏ đến bên Chu Tự Hằng, trao cho cậu nụ cười hồn nhiên cùng trái tim đầy ấm áp. Và khi cậu lạc bước trong mớ hỗn độn cùng nổi loạn ở tuổi trưởng thành, chính cô đã đưa tay ra nắm lấy cậu. Ánh trăng đó đã dẫn lối cho Tự Hằng đi qua những tháng ngày tăm tối. Sâu tận trong tim, Tự Hằng biết rằng, Minh Nguyệt là nơi mềm nhẹ nhất của mình. Thế giới này cho dẫu có u ám đến thế nào đi nữa thì ánh trăng đó vẫn luôn rực rỡ dịu dàng như vậy. Minh Nguyệt là của Tự Hằng. Và Tự Hằng chỉ dành riêng cho Minh Nguyệt. Từ 2 tuổi đến 6 tuổi, từ 6 tuổi đến 16 tuổi, từ 16 tuổi đến 26 tuổi, từ 26 tuổi đến trọn đời. Đó là những cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tự Hằng. Và ở đó luôn có sự hiện diện của Minh Nguyệt. Số kiếp đã định sẵn, họ sinh ra là dành cho nhau rồi. Trọn đời yêu thương, không xa không rời.  "Đều tại vầng trăng gây họa" đơn thuần là câu chuyện với nội dung mang màu sắc tươi vui nhẹ nhàng và rất cuốn hút. Đặc biệt ở những phân đoạn đầu khi cả hai còn thơ bé được miêu tả cực kỳ tốt. Đọc mà như được hòa mình vào một bầu trời dễ thương luôn, cute hạt me quá trời quá đất á. Chưa thấy truyện nào tác giả viết tốt và đáng iu vậy. Phân đoạn sau là khi cả hai dần lớn lên, rắc rối, mâu thuẫn, nổi loạn nhưng không đánh mất bản chất cùng nội dung truyện hướng đến. Vì vậy, mình xin khẳng định truyện đậm chất sủng ngọt ấm áp, không dành cho FA vì đọc sẽ GATO chết mức ???????? Trong truyện, mỗi nhân vật đều khiến mình cực kỳ yêu thích dù chính hay phụ. Nam chính Tự Hằng thông minh bản lĩnh, đã nhận định thì không thay đổi. Cách anh yêu thương quan tâm chở che và bảo vệ Minh Nguyệt thật khiến mình ghen tỵ. Những việc đó tuy nhỏ nhặt nhưng lại chạm vào tim người đọc. Khi anh tết tóc cho cô, khi anh đưa cô chiếc áo trong ngày cô gặp sự cố, khi anh dậy sớm nấu sữa đậu nành cho cô mỗi sáng... Mọi thứ chầm chậm lại nhẹ nhàng chạm vào nơi yếu mềm trong trái tim. Yêu một người chính là như vậy. Thế giới rộng lớn đến nhường nào đều không quan trọng. Chỉ cần em ở đó, mọi khoảng trống đều được lấp đầy.  Nữ chính Minh Nguyệt người cũng như tên, là vầng trăng sáng đáng yêu dịu dàng và dễ thương gần hết phần thiên hạ. Cô may mắn khi sinh ra trong một gia đình đầy tình cảm ấm áp. Lại may mắn hơn nữa khi có một hoàng tử Tự Hằng luôn ở bên cạnh từ khi cô chào đời đến khi đi qua những năm tháng trẻ thơ, thanh xuân, trưởng thành rồi đi đến trọn cuộc đời. Bố nam chính Tự Hằng cũng là nhân vật nổi bật nhận được sự yêu thích từ độc giả rất lớn. Là một người đàn ông có bản lĩnh tài năng lại vô cùng thủ đoạn trên thương trường, phong lưu trên tình trường. Cuộc đời ông biến cố lớn nhất là Chu Tự Hằng, đứa con trai của một trong những cuộc tình thoáng qua. Nhưng ông lại dành cho Tự Hằng tất cả mọi thứ ông có. Cho dù cách quan tâm của ông có khác người hay đôi khi không theo lẽ tự nhiên nhưng sau mọi thứ, Tự Hằng là điều quan trọng nhất với ông. Giống như ông từng nói, trước khi có Tự Hằng ông chỉ yêu bản thân, sau khi có Tự Hằng ông chỉ yêu anh. Tấm lòng người bố, sâu đậm như thế, cảm động như thế, máu mủ tình thân không cách nào dứt. Vì vậy, đừng bận tâm truyện đang edit mà hãy nhảy hố ngay nhé. Một câu chuyện đáng yêu và hấp dẫn thế này không nên bỏ lỡ chút nào đâu ạ. Mà kết thúc là một đám cưới ấm áp ngọt ngào và vô cùng viên mãn luôn đó ạ
Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim
Cố Tuần: Theo đuổi rồi đá, đá lại theo đuổi, em chơi vui lắm hả? Tưởng chừng Hổ Phách là người phức tạp nhưng hóa ra là người rất đơn giản. *** Phòng ngủ chính và phòng khách trống không là vì Cố Tuần muốn để cho Hổ Phách tự bày trí theo sở thích của mình, thế nhưng trong phòng khách cái gì cũng có, Hổ Phách bị Cố Tuần bế đến giường đôi, vẫn còn rất mù mịt: “Anh nói vậy là có ý gì?” Cố Tuần cười như không cười: “Không có ý gì cả, chỉ là thấy có nên khiến em nhớ lại hay không?” Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, Cố Tuần cầm tay Hổ Phách đặt lên cơ bụng mình, cởi từng cái nút áo ra, “Lúc cởi nút áo lần đó em cũng như thế này…” Ngón tay Hổ Phách nóng lên, muốn rút tay về, da mặt nóng hổi, phủ nhận: “Em không có.” “Em dám nói nói em không có à?” Cố Tuần áp xuống một nụ hôn nóng bỏng, như dấy lên ngọn lửa trong người cô. Váy bay đến chân giường. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Mình Em của tác giả Thị Kim.