Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lộ Diện

Nếu bạn cần một quyển sách trinh thám, hình sự có thêm chút kinh dị, ở mức độ vừa phải, xem giải trí, hấp dẫn mà không quá hại não thì có lẽ Lộ diện (The cradle will fall) của M.H. Clark sẽ đáp ứng được và không làm bạn thất vọng. Mary Higgins, sinh năm 1929 ở Mỹ, đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi đến được với nghề viết văn. Cha mất sớm, hoàn cảnh khó khăn nên ngay khi học xong trung học, Mary phải lo giúp gia đình bằng cách nhanh chóng tìm một công việc. Bà đã làm thư ký rồi làm tiếp viên hàng không trước khi lập gia đình với Warren Clark. Lấy chồng một thời gian sau, Mary mới có thể theo đuổi sự nghiệp văn chương bằng nghề viết báo. Cuộc sống tưởng chừng đang yên ổn thì người chồng đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại một mình Mary với năm đứa con nhỏ. Người phụ nữ này không hề nhụt chí mà còn nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết. Bà lao vào viết sách và lấy tên là Mary Higgins Clark. Tác phẩm đầu tiên, Tiểu sử George Washington, ra đời khi bà đã 40 tuổi, không đem lại mấy thành công. Mary quyết định chuyển sang thể loại truyện trinh thám. Cuốn tiểu thuyết Where are the children (Con của chúng ta đâu) xuất bản năm 1975, lập tức trở thành sách best-seller. Sau thành công của tác phẩm này, Mary bắt đầu gặt hái những thắng lợi lớn. Những phụ nữ giàu có, quyến rũ, những tội ác bí hiểm và bầu không khí căng thẳng đáng sợ là những đặc điểm nổi bật khiến cho câu chuyện luôn tạo được một hấp lực mạnh mẽ. Một số độc giả sau khi đọc truyện của bà đã phát biểu: “Cảm ơn Mary đã khiến tôi nhiều lần toát mồ hôi trong những đêm thức trắng đọc truyện của bà. Một khi đã bước vào thế giới đó thì bạn không thể rời xa được, chừng nào bạn chưa đọc xong. A Cry in the night (Tiếng thét trong đêm), The cradle will fall (Lộ diện), No place like home (Không đâu bằng ở nhà mình) đều là những tiểu thuyết tuyệt vời”. Một độc giả khác nhận xét: “Điều mà tôi thích ở nhà văn này là bà biết cách tạo ra những tình tiết lôi cuốn gây cảm giác hồi hộp. Thêm vào đó là phong cách viết dễ đọc nên những câu chuyện của bà hết sức gần gũi với đời thường”.   *** Mary Higgins, sinh năm 1927 ở Mỹ, đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi đến được với nghề viết văn. Cha mất sớm, hoàn cảnh khó khăn nên ngay khi học xong trung học, Mary phải lo giúp gia đình bằng cách nhanh chóng tìm một công việc. Bà đã làm thư ký rồi làm tiếp viên hàng không trước khi lập gia đình với Warren Clark. Lấy chồng một thời gian sau, Mary mới có thể theo đuổi sự nghiệp văn chương bằng nghề viết báo. Cuộc sống tưởng chừng đang yên ổn thì người chồng đột ngột qua đời trong một cơn đau tim, để lại một mình Mary với năm đứa con nhỏ. Người phụ nữ này không hề nhụt chí mà còn nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết. Bà lao vào viết sách và lấy tên là Mary Higgins Clark. Tác phẩm đầu tiên, Tiểu sử George Washington, ra đời khi bà đã 40 tuổi, không đem lại mấy thành công. Mary quyết định chuyển sang thể loại truyện trinh thám. Cuốn tiểu thuyết Where are the children (Con của chúng ta đâu) xuất bản năm 1975, lập tức trở thành sách best-seller. Sau thành công của tác phẩm này, Mary bắt đầu gặt hái những thắng lợi lớn. Những phụ nữ giàu có, quyến rũ, những tội ác bí hiểm và bầu không khí căng thẳng đáng sợ là những đặc điểm nổi bật khiến cho câu chuyện luôn tạo được một hấp lực mạnh mẽ. Một số độc giả sau khi đọc truyện của bà đã phát biểu: “Cảm ơn Mary đã khiến tôi nhiều lần toát mồ hôi trong những đêm thức trắng đọc truyện của bà. Một khi đã bước vào thế giới đó thì bạn không thể rời xa được, chừng nào bạn chưa đọc xong. A Cry in the night (Tiếng thét trong đêm), The cradle will fall (Lộ diện), No place like home (Không đâu bằng ở nhà mình) đều là những tiểu thuyết tuyệt vời”. Một độc giả khác nhận xét: “Điều mà tôi thích ở nhà văn này là bà biết cách tạo ra những tình tiết lôi cuốn gây cảm giác hồi hộp. Thêm vào đó là phong cách viết dễ đọc nên những câu chuyện của bà hết sức gần gũi với đời thường”. Một con người không mệt mỏi Ba mươi năm viết truyện với 40 tiểu thuyết, trong đó nhiều tác phẩm đã được dựng phim, Mary Higgins Clark đã tạo cho mình một sự nghiệp đáng tự hào với nhiều giải thưởng và vinh quang. Bà đã nhận được nhiều giải của các cơ quan văn hóa, lịch sử xã hội, giáo dục Mỹ, Pháp, Ireland; đã từng làm Chủ tịch Hội các nhà văn trinh thám Mỹ năm 1987; Chủ trì Hội nghị Tội ác quốc tế tại New York năm 1988 và vinh dự đón nhận tước hiệu Hiệp sĩ Văn học và Nghệ thuật của Pháp vào năm 2000. Nhưng giải thưởng có ý nghĩa hơn cả có lẽ vẫn là sự mến mộ mà độc giả dành cho bà. Hầu hết các tác phẩm của Mary đều trở thành sách best-seller. Đối với nhiều người, truyện trinh thám chỉ được đọc để giết thời gian tại các bến xe nên đa phần được in khổ nhỏ bỏ túi, nhưng tại Mỹ, trên 50 triệu cuốn sách khổ lớn của bà đã được bán ra. Còn tại Pháp, con số này trên 20 triệu. Ở VN, độc giả có thể dễ dàng tìm được các tác phẩm của bà tại bất kỳ nhà sách nào trên toàn quốc. Những cuốn sách Chiếc nhẫn oan gia, Xác chết ngoài biển khơi, Rình rập, Lộ diện, Tiếng thét trong đêm đều đã trở nên quen thuộc đối với những người thích thể loại trinh thám. Năm 1999, một cuộc thăm dò đã đưa Mary Higgins Clark lên vị trí thứ hai thế giới trong số các nhà văn được nhiều độc giả trên 18 tuổi ưa thích. Một tâm hồn trẻ trung, hiện đại Đã 77 tuổi nhưng Mary vẫn không ngừng tạo ra những món ăn tinh thần hợp khẩu vị bạn đọc trẻ và chúng vẫn luôn mới mẻ, cuốn hút. Cuốn tiểu thuyết mới đây nhất Two little girls in blue, 2006 (Hai cô bé trong đại dương) đã chứng tỏ điều đó. Câu chuyện kể về gia đình Frawley, trong buổi tối sinh nhật của hai con gái sinh đôi 3 tuổi là Kelly và Kathy, ông bà Frawley đã bị cảnh sát hỏi thăm, chị giữ trẻ bị ngất đi, còn hai cô bé mất tích. Sau khi giao 8 triệu USD tiền chuộc theo yêu cầu của bọn bắt cóc, ông bà Flawley chỉ nhận lại được Kelly trong một chiếc xe hơi bỏ không. Còn số phận Kathy thế nào? Mọi người dường như tuyệt vọng, nhưng Kelly bằng linh cảm vẫn biết người chị song sinh của mình còn sống. Tình huống gay cấn trong câu chuyện khiến người đọc bị cuốn vào số phận các nhân vật cho đến trang cuối cùng. Năm 2007, Mary sẽ cho ra đời tác phẩm mới mang tên Santa Cruise mà bà viết chung với con gái mình là Carol Higgins Clark. Với sự nghiệp thành công và con cái thành đạt, Mary tự nhận mình là người hạnh phúc. Hiện nay, bà đang sống cùng với người chồng thứ hai, John Coheeney, tại Manhattan, New York. Bất chấp tuổi tác, những ý tưởng trong bà vẫn rất dồi dào và bà vẫn tiếp tục viết những câu chuyện ly kỳ, bí hiểm, khiến người đọc luôn phải trông ngóng, mong đợi những điều bất ngờ bà mang tới. Với 200 triệu cuốn sách bán ra trên thị trường, bà là một trong những nhà văn có số lượng độc giả nhiều nhất hiện nay. Với một sự nghiệp sáng tác đồ sộ, bà đã chứng tỏ vị trí số một thế giới trong thể loại truyện trinh thám. Các tác phẩm đã được xuất bản ở Việt Nam:   1. Where Are The Children? (1975) có 3 bản dịch + Ngôi nhà cạm bẫy + Rình rập + Truy tìm nhân chứng 2. A Stranger Is Watching (1977) / Cáo sa mạc 3. The cradle will fall (1980) / Lộ diện 4. A Cry in the Night (1982) / Tiếng hét trong đêm khuya 5. All around the town (1992) có 3 bản dịch + Một quá khứ kinh hoàng + Thành phố buồn + Vĩnh biệt thơ ngây 6. Remember Me (1994) có 2 bản dịch + Bí ẩn trong tòa nhà cổ + Xác chết ngoài biển khơi 7. Let Me Call You Sweetheart (1995) / Xin cho tôi gọi cô là em yêu 8. The Lottery Winner (1996) / Chuộc chồng 9. Pretend You Don't See Her (1997) có 2 bản dịch + Trang nhật ký đẫm máu + Nhân chứng bị săn đuổi 10. You belong to me (1998) / Chiếc nhẫn oan gia 11. Where Are You Now? (2008) / Giờ này anh ở đâu? *** Nếu tâm trí không bị cuốn hút bởi vụ kiện mà nàng vừa thắng thì hẳn Katie không ôm cua nhanh đến thế. Nhưng lúc đó, nàng đang trong tâm trạng thích thú với phán quyết của tòa. Phải gay go lắm nàng mới thắng kiện. Điều đó càng khẳng định Roy O’Connor là một trong những luật sư sáng giá nhất của New Jersey. Trong khi xét xử, tòa đã không kể đến những lời thú tội của bị cáo và điều đó khiến sự buộc tội càng trở nên khó khăn. Nhưng cuối cùng Katie đã thành công trong việc làm cho ban hội thẩm hiểu rằng Teddy Cppeland là người đã sát hại đã man cô Abigail Rawling trong một vụ cướp có vũ trang. Có mặt tại phiên tòa, Margaret - chị của Rawling, đã bước đến bên Katie - sau khi tòa tuyên án và nói: "Thưa cô Katie De Maio, thật không thể ngờ nổi. Trông cô có dáng vẻ của một sinh viên, tôi đã nghĩ rằng cô chẳng thể làm gì được, vậy mà mỗi lần lên tiếng là cô mang lại cho phiên tòa những chứng cứ hữu ích. Cô đã giải thích cho mọi người biết về những gì mà người đàn ông đó đã làm hại Abby. Nhưng cuối cùng sự việc sẽ ra sao ?" Katie đáp: "Với tư pháp lý lịch đó, hẳn hắn ta sẽ phải sống phần đời còn lại trong tù thôi". "Cầu Trời lắng nghe lời cô" - Mrgaret Rawling nói. Bà kín đáo thấm những giọt lệ trên đôi mắt nhạt màu vì tuổi tác rồi nói tiếp: "Tôi rất buồn khi phải mất Abby. Chúng tôi chỉ có hai chị em. Tôi bị dằn vặt bởi cái ý nghĩ rằng, hẳn em tôi đã phải khiếp sợ lắm. Thật là tồi tệ nếu thủ phạm thoát khỏi bị trừng phạt". "Và hắn đã không thoát khỏi", - Katie thầm nghĩ. Mãi nhớ lại những lời nói của người chị nạn nhân nên nàng không để ý đến con đường phía trước và nhấn thêm ga. Chiếc xe đột nhiên lao nhanh khi rẽ ở khúc quanh. Và trượt dài trên mặt đường đóng băng. "Ồ !... không". - Katie thốt lên và bám lấy vô lăng. Con đường nhỏ thật âm u. Chiếc xe trượt nhanh ra khỏi lộ và quay ngược đầu. Katie trông thấy những ánh đèn xe từ xa đang tiến đến. Nàng cố hướng xe theo chiều trượt, nhưng không thể làm chủ được chiếc xe đang lao lên lề đường phủ băng, tựa một vận động viên trượt tuyết chuẩn bị nhảy. Bốn bánh chỏng chơ, chiếc xe nằm trên lề đường một lúc mới rơi xuống sườn dốc, về phía cánh đồng có trồng nhiều cây. Có cái bóng âm u sừng sững phía trước, đó là một cây xanh cổ thụ. Chiếc xe va chạm vào thân cây cùng với sự rung chuyển thật mạnh. Katie bị đẩy mạnh vào vô lăng rồi hất ngược ra sau. Nàng đưa hai cánh tay ra phía trước, cố che khuôn mặt khỏi những mảnh kính xe đang tung tóe. Nàng thấy đau buốt nơi hai cổ tay và đầu gối. Đèn xe và những đèn hiệu nơi biển kiểm soát đều tắt ngúm. Tất cả tăm tối tựa như những tấm màn nhung phủ xuống. Nàng nghe có tiếng còi hụ vọng đến từ nơi xa. Rồi có tiếng cửa xe mở ra, một làn không khí lạnh ập vào, và nàng nghe có tiếng: "Chúa tôi, Katie De Maio đây mà !" Nàng thấy cái giọng nói đó khá quen. Chắc là Tom Goughlin, một nhân viên hình sự còn trẻ. Tuần qua, anh đã tham dự phiên tòa với tư cách là nhân chứng. Cũng lại giọng nói đó: "Cô Katie đã bất tỉnh". Katie muốn phủ nhận điều đó, nhưng nàng không thốt được nên lời. Nàng cũng không thể mở mắt. Lại giọng nói cất lên: "Cánh tay cô ấy đẫm máu. Hình như một động mạch đã bị đứt". Có ai đó nắm lấy cánh tay nàng và dùng một cái gì đó để siết chặt nó. Một giọng nói khác cất lên: "Tom à, có lẽ cô ấy bị chấn thương. Bệnh viện Westlake gần đây. Cậu hãy ở đó với cô ấy, để tôi đi gọi xe cứu thương". Katie thấy mình bềnh bồng, bềnh bồng. Nàng thầm nghĩ, "Tôi vẫn khỏe, chỉ có điều tôi không thể đến bên các bạn được". Có những bàn tay nâng nàng lên và đặt xuống trên cái cáng. Rồi một cái chăn được phủ lên mình nàng. Tuyết tan làm cho nàng cảm thấy ran rát ở mặt. Nàng được khiêng đi. Có tiếng xe khởi động. Xe cứu thương. Những cánh cửa xe mở ra, đóng lại. Katie thầm nghĩ, phải chi mình có thể nói cho họ hiểu. Nàng muốn nói, "Tôi đang nghe các bạn nói đây. Tôi nào có bất tỉnh". Tom đọc lớn tên nàng: "Kathleen De Maio, trú tại Abbington. Cô ấy là phó biện lý. Không, cô ấy chưa tái giá. Cô là vợ của cố thẩm phán Demaio". "Vợ của cố thẩm phán John De Maio". Katie cảm thấy cô đơn tột cùng. Nàng mở to mắt và sau đó là tiếng nói: "Cô Katie đã hồi tỉnh. Thưa cô Katie, cô bao nhiêu tuổi ?" Một câu hỏi khá bài bản. Cuối cùng, nàng có thể nói: "Hai mươi tám tuổi" Một ai đó tháo cái garô mà Tom đã buộc quanh cánh tay nàng. Nàng cố nén cơn đau để khỏi cau mặt khi nhân viên cấp cứu khâu vết thương. "Phải chụp X quang". - Bác sĩ trực phòng cấp cứu nói "Cô may mắn đấy, cô Katie à. Chỉ bị bầm một vài nơi chứ không gãy xương. Cô không nên lo sợ. Mọi việc sẽ ổn thôi". "Chỉ là..." Katie cắn môi. Nàng từ từ định thần và cố trấn tỉnh để không bị rơi vào nỗi sợ hãi vì phải nhập viện. Tom hỏi: "'Cô có muốn tôi báo tin cho chị cô không ? Như vậy tối nay sẽ có người trực bên cô". "Thôi, đừng. Molly vừa bị cảm cúm. Cả nhà đều bị cả". - Giọng nàng thật nhỏ khiến Tom phải cúi người để có thể nghe được. Tom nói: "Cô hãy yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ qua. Tôi sẽ đưa xe cô vào trạm sửa chữa". Chiếc giường lăn được đẩy vào góc phòng, ngăn cách bởi một tấm màn. Máu nhỏ từng giọt theo cái ống nhỏ gắn nơi cánh tay phải của nàng. Đầu óc nàng dịu dần. Nàng thấy đau buốt ở cánh tay trái và hai đầu gối. Nàng thấy đau toàn thân. Nàng đang trong bệnh viện chỉ một mình thôi. Cô y tá vuốt tóc và sờ trán nàng rồi nói: "Thưa cô Katie, mọi việc đều ổn cả rồi. Rồi cô sẽ chóng bình phục thôi. Tại sao cô khóc chứ ?" "Tôi đâu có khóc". - Tuy nói vậy nhưng Katie không thể ngăn được nước mắt. Giường của nàng được đẩy vào một căn phòng. Cô y tá trao cho nàng một viên thuốc và cốc nước rồi nói: "Thuốc này sẽ giúp cô được yên ổn". Katie biết chắc đó là thuốc ngủ. Nàng chẳng muốn uống chút nào bởi thứ thuốc đó luôn làm nàng gặp phải cũng chỉ những cơn ác mộng đó. Nhưng nàng thấy tốt hơn là không nên nói ra làm gì. Cô y tá tắt đèn. Đôi chân cô di động thật êm khi cô rời phòng. Căn phòng lạnh ngắt. Khăn trải giường lạnh và ráp. Katie thầm nghĩ, phải chăng những khăn trải giường ở bệnh viện đều lạnh như thế này ? Rồi nàng chìm vào giấc ngủ dẫu biết rằng mình sẽ không thoát khỏi mộng dữ. Nhưng lần này cơn ác mộng lại có một vẻ khác hẳn. Katie thấy mình đang chơi trò tụt dốc. Xe trượt càng lúc càng lên cao và sườn dốc càng lúc càng thẳng đứng. Rồi nàng không còn điều khiển được nữa. Nàng cố lèo lái nhưng xe vẫn cứ lệch hướng, trật bánh và rơi xuống. Trước khi thấy mình bị bẹp dí trên mặt đất, Katie đã giật mình thức giấc, run lẩy bẩy. Tuyết tan rơi lã chã trên ô kính. Katie mệt mỏi gượng dậy. Cánh cửa sổ chưa được kéo xuống hẳn nên tấm sáo lay động và gió lùa vào phòng. Katie quyết định sập hẳn cửa và kéo tấm sáo lên như thế có thể nàng sẽ dễ ngủ hơn. Sáng mai, nàng sẽ về nhà. Nàng quá sợ bệnh viện rồi. Nàng lảo đảo đi về phía cửa sổ. Bộ áo ngủ của bệnh viện ngắn củn cởn khiến đôi chân nàng lạnh run. Đã vậy, tuyết tan càng làm cho cái lạnh dữ dội hơn. Giờ đây, chẳng còn tuyết nữa mà là mưa. Katie tựa người vào mép cửa và nhìn ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Lộ Diện của tác giả Mary Higgins Clark & Lê Thành (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lời Hứa Của Bóng Đêm - Maxime Chattam
New York, đại đô thị của mọi điều khả thể. Của mọi sự thái quá. Nơi những tòa nhà cao tầng chọc trời đối lập với một thế giới ngầm rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất, nơi sinh sống của những người vô gia cư. Nơi những gã đàn ông tự biến mình thành những con ma cà rồng, để chiếm đoạt hoàn toàn cuộc đời các nạn nhân. Nơi công nghiệp làm phim khiêu dâm không chuyên phát triển một cách đáng lo ngại. Nơi người ta rao bán cái chết được quay lại một cách trực tiếp. Trong vòng xoáy đó, chàng nhà báo Brady O’Donnel theo chân Rubis, một phụ nữ bí ẩn và quyến rũ, từng bước dấn thân vào cuộc điều tra tột cùng nguy hiểm. Cửa địa ngục đã mở ra trước anh, kẻ quyết tâm chạy theo lời hứa của bóng đêm. *** Review: Dù Maxime Chattam là nhà văn Pháp nhưng câu chuyện trong LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM lại diễn ra trên đất Mỹ; phần “lời cảm ơn” phía cuối đã làm tôi “tin” vào những tình tiết, sự kiện trong tác phẩm này. Tôi cảm tưởng tất cả chỉ là cái cớ mà tác giả “ngụy tạo” thông qua câu chuyện trinh thám, bằng cuộc rượt đuổi chạy đua cùng thời gian – hòng phơi bày trước độc giả những điều lớn lao hơn so với sự cần thiết của tác phẩm trinh thám thông thường: Đọc để giải trí. “Phim khiêu dâm là kết tinh của tất cả những gì xã hội chúng ta từ chối thừa nhận, tất cả những gì thuộc về bản chất của con người mà không một cuốn sách nào đề cập đến. Nếu lịch sử loài người là một ngôi nhà, tôi cho rằng phim khiêu dâm chính là tầng áp mái.” (trang 28) LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM không dành cho những tâm hồn mong manh, dễ vỡ, hay con tim trong sáng chưa vẩn đục bởi những điều gọi là dục vọng của con người và sẵn sàng nhảy đong đỏng, bịt mắt che tai, thậm chí xấu hổ đỏ mặt khi ai đó đề cập đến sex. Brady – 42 tuổi, phóng viên tự do, trước đó anh được một tạp chí uy tín mua độc quyền bài phóng sự của mình. Tuy phóng viên tự do, anh có cuộc sống tạm gọi đầy đủ, không phải chật vật với các khoản chi. Không những thế, anh lại còn kết hôn với người vợ đẹp làm thám tử. Đôi khi sự hoàn hảo, bình lặng ngày này sang ngày khác khiến ta nhàm chán; mối quan hệ vợ chồng anh đang trên đà “suy thoái” (tôi cảm giác bản thân mình khó tìm được chữ hay hơn), họ chẳng còn nhiệt tình, chân thành trong từng lời nói, hành động; thậm chí họ không đứa con chung, Brady đã chạm đến ngưỡng giới hạn trong cuộc sống khi phải “chật vật” kiếm tìm từ ngữ giao tiếp cùng vợ mình. Để cứu vãn tình thế, anh chia sẻ câu chuyện của mình cho người bạn thân, người bạn ấy gợi ý cho anh đề tài mới thông qua các mối quan hệ mình có: Ngành công nghiệp khiêu dâm, với hy vọng quan hệ giữa Brady và vợ mình tốt đẹp trở lại, không gì khác tấn công trực diện vào phim sex thay vì ái ngại. Trước lúc chàng phóng viên ra về, anh bạn thân Pierre dúi vào tay Brady tờ bướm là bức ảnh với chân dung cô gái cùng số điện thoại và địa chỉ trang web. Mọi chuyện diễn ra từ đây...  Nếu Brady truy cập đường link xem bộ phim như – những – con – người – bình – thường – khác thì đâu gì xảy ra! Nhưng không! Anh rảnh đời, anh quan sát tỉ mỉ gương mặt cô gái mang nghệ danh Rubis có vẻ đang bị cưỡng hiếp, anh cảm thấy căm phẫn hành động của người đang ông trong đoạn phim, anh cảm giác xót xa cho Rubis, anh nhấc điện thoại lên hẹn gặp cô. Hai người gặp mặt, Rubis bị Brady từ chối cho mình “thổi kèn”, cô rút súng và bắn nát mặt mình. Câu chuyện điều tra rẽ theo 2 nhánh: toán cảnh sát và đích thân Brady điều tra; anh muốn khám phá bí mật đằng sau link phim mình xem, anh khó hiểu tại sao cô gái tự sát trước mặt anh và những lời trăn trối góp thêm phần thôi thúc tính tò mò trong anh của Rubis. Anh phát hiện ra “thế giới ngầm” trong ngành công nghiệp phim khiêu dâm.  Càng lúc anh càng lún sâu vào mặt tối của ngành công nghiệp vốn dĩ số đông nghĩ đến đây là một “công việc nhẹ nhàng” với mức thù lao ngất ngưỡng, danh tiếng, và diễn viên sống an nhàn với vài tập phim. Brady đã lâm vào tình thế “leo lên lưng cọp” buộc anh cưỡi nốt đến khi tìm ra mấu chốt cuối cùng. Những ám ảnh dày vò anh, sự tò mò cám dỗ anh, anh không còn con đường nào khác dẫu biết nguy hiểm. Khép lại LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM, tôi “thương” Brady nhiều hơn – anh chỉ là con chốt trên bàn cờ được sắp đặt sẵn. Ngay từ đầu, tôi nghi nghi “mối quan hệ đồng nghiệp” đơn thuần của vợ Brady rồi, haiz... Để “gây thương nhớ cho độc giả”, Chattam đã bẻ một cái kết theo hướng rất hỡi ôi làm những người tin vào tình yêu ở đời sẽ trào máu họng, khiến những người yêu trinh thám “điêu đứng” và gây “bứt xúc, bức bối” cho ai đã mua cuốn ngày. Tôi “nghe” được những mẩu chuyện bên lề, cách kết thúc, sự ghê tởm làm nên đặc trưng riêng, thương hiệu tác giả Chattam. Điểm cá nhân: 9/ 10 (Nếu tác giả biết “tiết chế” một chút về những phân đoạn về sex hay rao giảng về dục vọng con người, tôi sẽ cho điểm tuyệt đối; cách viết của tác giả thì khỏi chê vào đâu được: từ dẫn chuyện, thắt – mở nút, chia chương,... tất cả rất tuyệt vời) Cuốn sách đáng đồng tiền bát gạo, xứng đáng cho chúng ta móc hầu bao! Người viết: Nguyễn Vỹ *** Maxime Chattam sinh năm 1976 tại Herblay, Val-d’Oise. Thuở nhỏ, anh rất hay đến Mỹ và thường xuyên lưu lại New York, Denver hoặc Portland – nơi anh lấy làm bối cảnh cho tiểu thuyết Linh Hồn Ác. Năm 23 tuổi, sau khi viết hai tác phẩm mà không gửi tới bất kỳ nhà xuất bản nào, Maxime đăng ký theo học một khóa về tội phạm học ở trường Saint-Denis.   Cuốn tiểu thuyết kinh dị đầu tay của anh, Triều Đại Thứ Năm, đã được xuất bản dưới danh Maxime Williams vào năm 2003 và đạt giải Tiểu thuyết hư cấu tại Liên hoan Gérardmer. Hiện Maxime Chattam dành toàn bộ thời gian của mình cho sự nghiệp viết lách, đặc biệt chuyên về thể loại trinh thám kinh dị.   Sau bộ ba tiểu thuyết Linh Hồn Ác, Trong Bóng Đêm và Những Bùa Chú, anh còn viết ba tiểu thuyết hết sức ăn khách khác: Linh Hồn Ác Lời Hứa Của Bóng Đêm Máu Thời Gian Trong Bóng Đêm Những Bùa Chú Những Bí ẩn Của Sự Hỗn Loạn Những Loài Ăn Mồi ... Mời các bạn đón đọc Lời Hứa Của Bóng Đêm của tác giả Maxime Chattam.
Trước Khi Nhắm Mắt - Higashino Keigo
Bạn gây ra lỗi lầm, bạn đã nhận lỗi và chịu phạt, và đột nhiên bạn quên đi đúng cái đoạn lỗi lầm đó, với những ký ức còn lại thì bạn biết lỗi lầm như thế 99% là mình không sẽ không mắc phải, vậy 1% đó liệu có uẩn khúc gì, bạn muốn tìm hiểu nó hay đơn giản chỉ là tiếp tục cuộc sống hiện tại, liệu chúng ta có bỏ lỡ gì không?  *** Minae mở to mắt, cố nhìn xem chuyện gì đang diễn ra. Khi ấy, “thứ đó” ở ngay trước mắt cô. “Thứ đó” là bộ hãm xung của ô tô. Cái hãm xung đó đang cố nuốt trọn cơ thể cô... Xương sườn cô gãy răng rắc, dạ dày, nội tạng như đang vỡ tung. Mọi việc diễn biến như thước phim quay chậm. Minae hiểu ra cái ô tô đang cố nghiền nát mình. Sau lưng cô có một bức tường, cô đang bị kẹp giữa ô tô và bức tường đó như nhân bánh sandwich… *** Vẫn là Higashino Keigo với phong cách dung dị thân thuộc không lẫn đi đâu được nhưng cũng thổi bùng ngọn gió mới lạ trong quá trình xây dựng mô-típ ngỡ quen mà lạ. Ký ức của Shinsuke tựa hồ một cuốn phim đen trắng bị hỏng đôi chỗ với những âm thanh rè rè và thứ ánh sáng chớp nhoáng không rõ nội dung. Anh cũng không mấy quan tâm lắm, bởi lẽ, đó là đoạn ngắn cuộc đời chẳng mấy tốt đẹp, vui vẻ gì - thứ “trải nghiệm” mà anh những muốn quên đi. Thế nhưng, khi người đàn ông xa lạ mang tên Kishinaka Reiji tấn công anh, rồi sau đó tự sát tại nhà riêng, với cuốn sổ phác họa những khuôn mặt ma nơ canh kì dị để lại, phần tò mò trong con người anh bị đánh thức. Anh lao vào công cuộc sửa chữa cuốn phim đời mình. Để rồi sau đó, ngỡ ngàng và kinh hoàng nhận ra sợi dây liên đới giữa anh với người đàn ông đã chết, giữa anh với cô gái có khuôn mặt y hệt bức phác họa ma nơ canh mang ánh mắt thê lương đến rợn người ở trang cuối cùng của cuốn sổ phác họa. Sợi dây trói nghiến anh với những người đã chết, sợi dây thít chặt anh với những người đang sống. Tất cả nối với nhau bằng vụ tai nạn giao thông xảy ra một năm rưỡi về trước! Vụ tai nạn cướp đi mạng sống của một cô gái trẻ, để lại nỗi đau cho người chồng hết mực yêu thương vợ, cứa những nhát âm thầm mà sắc bén khiến tâm hồn kẻ gây tai nạn rỉ máu. Có một kiểu lý luận, đại ý như thế này: kẻ bị tai nạn giao thông bao giờ cũng có lý lẽ của riêng mình. Nhưng tai nạn cũng như một quân súc sắc, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện nhiều mặt xấu. Và rằng, người gây tai nạn đã tìm cách bù đắp bằng tiền, bằng những năm tháng  trong tù, bằng nỗi ăn năn “được thể hiện” trước người thân của người bị hại. Vậy, không phải nên bằng lòng với những khoản bồi thường ấy, rồi thanh thản sống tiếp hay sao? Tuy nhiên, bấy nhiêu đó có đủ cho mạng sống của một con người, có cân xứng với bấy nhiêu năm lẽ ra phải được sống rực rỡ và hạnh phúc, mà rốt cuộc, chỉ còn là những mảnh vụn xương và thịt bị nghiến nát dưới bộ hãm xung của ô tô, như số phận của Kishinaka Manae - cô gái tuổi đời còn rất trẻ, còn đong đầy niềm ham sống mãnh liệt hay không? Liệu với người bị tai nạn, khi hình ảnh cuối cùng còn in vào đồng tử họ là khuôn mặt của kẻ đã giết mình, họ có thanh thản ra đi, hay tận sâu đáy mắt là “ánh sáng còn vương vấn cuộc sống, ánh sáng uất hận khi phải đón nhận cái chết, ánh mắt căm phẫn dành cho kẻ khiến mình lâm vào cảnh ngộ này”? *** Higashino Keigo, sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học. Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inói chuyện với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải thưởng Chuokoron lần thứ 7. Higashino Keigo là cái tên bảo chứng tuyệt đối cho sức hút của dòng văn trinh thám thiên về phân tích tâm lý nhân vật. Chất liệu trong tác phẩm của ông bình dị và gần gũi đến mức, dù là độc giả lần đầu tiên làm quen hay là fan trung thành đã theo ông qua từng ấy tác phẩm đều phải thốt lên ngạc nhiên, bởi dưới ngòi bút của ông lại có thể trở nên nhức nhối mà đa chiều đến vậy. Một số tác phẩm của Higashino Keigo đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam:  Phía Sau Nghi Can X - Higashino Keigo Bạch Dạ Hành - Higashino Keigo Bí mật của Naoko - Higashino Keigo Thánh Giá Rỗng - Higashino Keigo Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya Hoa Mộng Ảo Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ Trước Khi Nhắm Mắt ... Mời các bạn đón đọc Trước Khi Nhắm Mắt của tác giả Higashino Keigo.
Ngăn Kéo Trên Cùng - Nakamura Fuminori
Một cuốn tiểu thuyết ấn tượng của tác giả Nakamura Fuminori - tiểu thuyết gia sáng giá của nền văn học Nhật và nhận được rất nhiều các giải thưởng. "Ngăn kéo trên cùng phần tăm tối" là câu chuyện về Kozuka Ryodai một cậu bé lớn lên trong một gia đình “không bình thường” và cậu bị chính mẹ mình tống vào Trung tâm Hỗ trợ Trẻ em và bị bỏ mặc kể từ đó. Sau này, cậu được nhận nuôi và rồi trở thành bác sĩ.  Kozuka đã gặp gỡ và nhận điều trị tâm lý cho Yukari - một cô gái bất hạnh đang phải chịu đựng những chấn thương tâm lý vô cùng nghiêm trọng. Tình cảm nảy sinh đã thôi thúc Kozuka không ngừng nỗ lực chữa trị cho Yukari, thế nhưng biện pháp duy nhất giúp được cô gái ấy là xoá sạch những ký ức đau buồn của cô. Và điều này đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ quên luôn cả Kozuka. Yukari rời khỏi Kozuka, bắt đầu một cuộc sống mới nhưng rồi tình cờ gặp lại người quen cũ, những ký ức đau khổ ngày xưa theo đó bị khơi dậy và cô biến mất. Sự biến mất của Yukari khiến Kozuka gần như sụp đổ. Và rồi anh khám phá ra một bí mật, và một kế hoạch "ăn miếng trả miếng", một kế hoạch tinh vi của một bác sĩ điều trị tâm lý đồng thời cũng là một bệnh nhân có vấn đề về tâm lý đã sẵn sàng. *** Ngăn kéo trên cùng – phần đen tối là tác phẩm thứ mười bảy của Nakamura Fuminori, kể về cuộc hành trình tìm kiếm danh tính thật của gã đàn ông mang tên Kozuka Ryodai. Ngay từ khi bắt đầu câu chuyện, tác giả đã đặt ra một bối cảnh tăm tối, nhân vật chính lần mò trong bóng đêm để tìm kiếm câu trả lời xem thực sự hắn là ai? Tại một căn nhà ọp ẹp, đồ đạc đơn giản, phía góc tường một chiếc va li trắng toát nằm chỏng trơ, toát lên mùi vị của địa ngục. Hắn nín thở đọc từng trang hồi ký ai đó vứt lại. Mỗi chương hồi qua đi, chân tướng của Kozuka Ryodai dần dần xuất hiện tựa hồ một ngọn đèn hải đăng đang soi rọi xuyên đêm tối. Chiếc chìa khóa trong ngăn kéo thứ ba dẫn đến cái va li, manh mối cuối cùng để khép lại màn kịch. Không cưỡng lại được sự tò mò, hắn mở vội mở thứ đáng nhẽ không nên mở. Giống như chiếc hộp pandora thuộc về bóng tối, mọi tai ương đã giáng thẳng xuống hắn ngay khi tiếng “tách” của va li vang lên. Đột nhiên một gã đàn ông xa lạ tiến vào, kéo hắn chạy trốn. Hóa ra Kozuka Ryodai là cậu bé lớn lên trong một gia đình “không bình thường” và hắn bị chính mẹ mình tống vào Trung tâm Hỗ trợ trẻ em và bị bỏ mặc kể từ đó. Sau này, hắn được nhận nuôi và rồi trở thành bác sĩ. Kozuka đã gặp gỡ và nhận điều trị tâm lý cho Yukari - một cô gái bất hạnh đang phải chịu đựng những chấn thương tâm lý vô cùng nghiêm trọng. Tình cảm nảy sinh đã thôi thúc Kozuka không ngừng nỗ lực chữa trị cho Yukari, thế nhưng biện pháp duy nhất giúp được cô gái ấy là xoá sạch những ký ức đau buồn của cô bằng cách đau đớn. Và điều này đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ phải quên cả Kozuka. Yukari rời khỏi Kozuka, bắt đầu một cuộc sống mới nhưng rồi tình cờ gặp lại những thằng khốn đã hạ đời cô, những ký ức đau khổ ngày xưa theo đó bị khơi dậy và cô đột ngột biến mất. Sự biến mất của Yukari khiến Kozuka gần như sụp đổ. Và rồi anh khám phá ra một bí mật, và một kế hoạch "ăn miếng trả miếng", một kế hoạch tinh vi của một bác sĩ điều trị tâm lý đồng thời cũng là một bệnh nhân có vấn đề về tâm lý. Vậy gã đàn ông mở chiếc va li là ai? Người giúp hắn bỏ trốn là kẻ nào? Và quan trọng nhất Kozuka Ryodai là nhân vật mấu chốt ra sao? Nakamura Fuminori tung hỏa mù độc giả. Anh đánh lừa, dắt mũi người đọc bằng những bằng chứng tưởng chừng như chắc chắn nhưng vẫn khiến người ta bất ngờ khi đi tới cái kết. Trong Ngăn kéo trên cùng – phần tăm tối, không có ai là chính diện hay phản diện. Họ chỉ đơn giản đang thực thi lý tưởng và giải quyết tư thù cá nhân. Kẻ nào cũng có lý do để cho rằng mình đang làm đúng. Một ván bài mở ra, nhân vật chính là một kẻ thông minh khi thâu tóm nạn nhân của mình bằng những trò chơi tâm lý. Trong tác phẩm thứ mười bảy của mình Nakamura có sử dụng những chi tiết có thực để xây dựng câu chuyện. Đó là vụ thảm án liên hoàn do một tử tù mang tên Miyazaki gây ra. Một nguồn cảm hứng lớn lao giúp Ngăn kéo trên cùng ra đời thành công. *** Nakamura Fuminori là một trong những tiểu thuyết gia sáng giá của văn học Nhật Bản đương đại. Trong sự nghiệp văn chương của mình, anh tập trung thể hiện và sáng tác các tác phẩm mang hơi hướm tự sự trinh thám, phảng phất không khí kinh dị, tạo cho độc giả một cảm giác hồi hộp, lạnh gáy mỗi khi lật giở từng trang sách. Nakamura Fuminori đã gặt hái không ít giải thưởng danh giá, mặc dù tuổi đời, tuổi nghề còn rất trẻ. Điển hình là tác phẩm Đứa bé trong lòng đất đã chiến thắng giải thưởng Akutagawa năm 2005 và giải thưởng Ōe Kenzaburō cho Kẻ móc túi vào năm 2010. Chưa dừng lại ở đó, cùng Đen tối, anh trở thành người Nhật Bản đầu tiên được trao giải David Goodis – một giải thưởng văn học của Hoa Kỳ dành cho những tác giả có cống hiến lớn trong năm. Giới phê bình Nhật Bản luôn dành cho Nakumura những lời khen ngợi có cánh. Dưới ngòi bút sắc sảo của mình, anh đã tái hiện một kỷ nguyên chân thực về tầng lớp đói nghèo, khốn khổ trong xã hội Nhật Bản đương đại. Tội ác cũng xuất phát từ bối cảnh ấy, mối quan tâm này thường xuyên bị tảng lờ trong địa hạt văn chương và tác giả cũng cho rằng tình thế đó luôn tiềm tàng chết chóc, nguy hiểm như một quả bom trực chờ phát nổ. Khác với những tiểu thuyết gia đương thời, Nakamura Fuminori đi sâu hơn vào khía cạnh tâm lý. Anh cố gắng lý giải những khoái cảm chết chóc và cơn cuồng sát của kẻ sát nhân dưới lăng kính tâm lý và khoa học. Chính vì vậy yếu tố trinh thám và sự li kỳ có thể bị kéo giảm nhưng tác giả đã kịp để lại dấu ấn cho người đọc bằng một kho kiến thức tâm lý được đan cài khéo léo, dễ hiểu xuyên suốt mạch chính tác phẩm. Mời các bạn đón đọc Ngăn Kéo Trên Cùng của tác giả Nakamura Fuminori.
Kẻ Móc Túi - Nakamura Fuminori
Một gã trai sống lang bạt ở Tokyo bằng tài móc túi thiên bẩm: móc túi thuận cả hai tay. Gã với tay móc mọi thứ của người khác nhưng lại quay lưng với thế giới. Một ngày, tay trùm Yazuka bắt gã thực hiện ba phi vụ “nhỏ”: lấy trộm điện thoại di động của một người đàn ông; lấy một vật nhỏ có dính vân tay của một người đàn ông khác kèm theo vài sợi tóc của hắn; đánh tráo tập tài liệu mà một người đàn ông luôn mang theo bên người sao cho ít nhất hai ngày sau hắn mới phát hiện ra. Hai phi vụ đầu được gã thực hiện suôn sẻ, cho tới phi vụ cuối cùng… Và số phận hai mẹ con cô gái điếm mới quen đột nhiên nằm trong tay gã… Giữa sự sống và cái chết, ánh sáng bất ngờ soi rọi lên cuộc đời kẻ móc túi… “Cuốn sách này không dành cho những người ưa thích tiểu thuyết trinh thám truyền thống. Một câu chuyện thông minh, thuyết phục và cảm động bất ngờ.” – Laura Wilson, The Guardian *** Cuốn sách viết về cuộc đời của một chàng trai hành nghề móc túi, anh sống cô độc, quay lưng với thế giới loài người. Nhưng ẩn sâu trong con người ấy tình thương vẫn luôn thổn thức... Chắc hẳn với những ai đã quá quen với dòng tiểu thuyết noir (tiểu thuyết đen) sẽ không còn xa lại với cái tên Nakamura Fuminori. Bước chân vào văn đàn Nhật Bản, ông đã nhận được khá nhiều giải thưởng như Shincho với tác phẩm Ju (Khẩu súng), giải thưởng Noma dành cho tác giả mới với tác phẩm Shako (Chắn sáng), giải Akutagawa với tác phẩm Tsuchi No Naka No Kodomo (Đứa trẻ trong lòng đất), giải Oe Kenzaburo với tác phẩm Kẻ móc túi...   Với tác phẩm Kẻ móc túi, nam tác giả đã gây được tiếng vang lớn trong lòng fan tiểu thuyết đen. Minh chứng rõ ràng nhất là tác phẩm đã bán trên 250.000 bản tại Nhật Bản và được dịch sang 12 thứ tiếng. Tác phẩm kể về một chàng trai tên Nishimura, anh sống lang bạt ở Tokyo bằng tài móc túi thiên bẩm của mình. Nishimura hành nghề điêu luyện đến mức có thể móc túi thuận cả 2 tay. Đặc biệt, điều khiến độc giả phải tò mò ở chàng trai này cách hành xử và suy nghĩ. Bản thân anh có thể với tay móc mọi thứ gì của những người xung quanh nhưng lại quay lưng với thế giới thực tại. Nishimura chọn cách sống cô độc. Trong thâm tâm anh luôn tồn tại ý nghĩ cuộc đời mình sống cũng chẳng khác gì một người đã chết, không người thân, bạn bè, không gì hết. Số phận đưa đẩy, một biến cố lớn đã đến trong cuộc đời chàng trai có tài móc túi thiên bẩm này. Anh đã được một ông trùm Yazuka để mắt tới, ông yêu cầu Nishimura phải làm cho mình 3 việc: lấy trộm điện thoại di động của một người đàn ông; lấy một vật nhỏ có dính vân tay của một người đàn ông khác kèm theo vài sợi tóc của anh ta và cuối cùng là đánh tráo tập tài liệu mà một người đàn ông luôn mang theo bên người sao cho ít nhất 2 ngày sau người chủ nhân mới phát hiện ra đồ mình đã bị đánh cắp. Mời các bạn đón đọc Kẻ Móc Túi của tác giả Nakamura Fuminori.