Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Thứ 41 - Bô-rít La-vrê-nép

Bô-rít La-vrê-nép là nhà tiểu thuyết và kịch tác gia. Ông sinh năm 1891 ở Khéc-sơn (U-cờ-ren) và là Cựu sinh viên luật học trường Đại học Mạc-tư-khoa. Trong thời kỳ nội chiến ông chiến đấu trong hàng ngũ Hồng quân. Bước đầu sáng tác văn học của ông bắt đầu từ năm 1912. Người ta biết ông ở tập truyện ngắn “Gió” (1924) hai tập tiểu thuyết ngắn, “Người thứ 41” (1926) và “Một truyện bình thường” (1924) đều lấy đề tài trong cuộc đại cách mạng Nga. Vở bi kịch “Phá vây” của ông diễn lần đầu năm 1928 được coi như một trong những tác phẩm đẹp nhất của nền kịch nói xô-viết. Ngoài ra ông còn viết một loạt truyện ngắn và kịch về đời sống ở biển; trong đó hai tác phẩm nổi nhất là “Tiếng hát của Hắc-hải” (1944) và “Về những người sống ở biển”. Ông mới mất tháng giêng năm 1959. NGƯỜI THỨ 41 được coi là một trong những tiểu thuyết mẫu mực của nền văn học xô-viết sau Cách mạng tháng Mười. Tác phẩm gần như trở thành cổ điển tuy nó mới ra đời cách đây trên 30 năm. Bằng một bút pháp thật tinh tế, lối bố cục nhịp nhàng chặt chẽ, cách xây dựng điển hình thật đặc biệt, tác giả đưa ra cái ranh giới giữa tình yêu và lý tưởng, giữa hai thứ nhân sinh quan khác nhau như nước với lửa. Ma-ri-út-ka, nhân vật chính trong chuyện, một nữ chiến sĩ Hồng quân trẻ tuổi và xinh đẹp, xuất thân là một cô gái nghèo nhưng lại thích làm thơ và thích mơ mộng, Ma-ri-út-ka yêu rất say và thù cũng rất sâu. Giết kẻ địch mà vẫn yêu, và kẻ địch, ngoài cái óc nhơ bẩn của nó, còn có một cặp mắt đẹp, cử chỉ dáng điệu nho nhã và tài kể chuyện của nó làm cho Ma-ri-út-ka phải say mê. Cách dựng nhân vật phản phái một cách táo bạo và cũng rất thành công của La-vrê-nép làm cho câu chuyện sâu thêm, đậm hơn và cũng thực hơn. NGƯỜI THỨ 41 đã hai lần được xây dựng thành phim ảnh. Lần thứ nhất vào năm 1927 do nhà đạo diễn đã quá cố Pơ-rô-ta-dô-nốp lấy tên là: “Con quỷ của thảo nguyên”. Ba mươi năm sau, nhà đạo diễn trẻ tuổi và rất có tài là Tru-khơ-rai dựng lại chuyện này lần thứ hai. Phim “Người thứ 41” đem đi dự Đại hội điện ảnh quốc tế ở Can-nơ năm 1957 đã làm chấn động dư luận thế giới. Riêng ở Việt-nam ta, bộ phim của Tru- khơ-rai xây dựng theo tiểu thuyết của Bô-rít La-vrê-nép cũng đã thu phục được hàng chục vạn trái tim. NGƯỜI DỊCH Mời các bạn đón đọc Người Thứ 41 của tác giả Bô-rít La-vrê-nép.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy
Mọi chuyện bắt đầu vào một đêm tháng Tư thanh mát, khi cô vợ xinh đẹp nóng bỏng bị hất khỏi chiếc du thuyền sang trọng xuống lòng đại dương ngay vào đêm kỷ niệm hai năm ngày cưới bởi chính người chồng yêu dấu! Bội bạc, ngoại tình, hay còn mưu toan ghê gớm gì khác khiến gã phải làm chuyện tày đình? *** "Vẫy vùng giữa vũng lầy" - Bình Bồng Bột dịch từ tác phẩm "Skinny Dip" - mang nội dung tội phạm theo phong cách hài hước. Bình Bồng Bột (tên thật: Trần Minh) dành một năm qua để dịch tiểu thuyết xuất bản năm 2004 của Carl Hiaase. Anh chọn tựa đề Vẫy vùng giữa vũng lầy nhằm thể hiện thế mắc kẹt của nhân vật chính và cả những người liên quan trong cuộc sống, công việc và sự lựa chọn của họ. Nhan đề cũng liên quan chặt chẽ tới vùng đầm lầy Evanglades, bang Florida, bối cảnh diễn ra phần lớn câu chuyện. Tác phẩm có khởi đầu "mở toang": Một vụ mưu sát mà thủ phạm hạ sát nạn nhân ngay từ trang đầu tiên. Tuy nhiên, cách dẫn dắt của tác giả Carl Hiaasen khiến người đọc phải tò mò, do nạn nhân không chết, còn nguyên nhân của vụ án hết sức mù mờ. Độc giả sẽ cố lần theo trang sách tìm cho ra nguyên nhân người chồng hất cô vợ xinh đẹp, nóng bỏng, thông minh và giàu có xuống biển từ boong du thuyền ngay trong đêm kỷ niệm hai năm ngày cưới. "Vẫy vùng giữa vũng lầy" do Nhà xuất bản Hội Nhà văn và Tao Đàn ấn hành, ra mắt trong tháng 1. Ảnh: Tao Đàn. Đi theo hành trình của người vợ lần tìm lý do chồng hạ sát mình, cuốn truyện đưa độc giả đến với những bí mật động trời của giới nhà giàu Mỹ, nhưng cũng là những câu chuyện hết sức thời sự trên thế giới: nạn đầu độc môi trường, chuyện chính quyền cấu kết với giới tài phiệt lũng đoạn kinh tế, bóc lột người lao động, hay nạn mua bán bằng cấp, làm giả số liệu, tống tiền... Dưới ngòi bút của tác giả Carl Hiaasen - một cựu nhà báo của Miami Herald và Tribune Content Agency - các câu chuyện, hội thoại hài hước mang đậm văn hóa đại chúng Mỹ liên tiếp hiện ra, với những ví von về các ngôi sao ca nhạc, điện ảnh, thời trang, thể thao như ban nhạc The Beatles, nữ hoàng nhạc đồng quê Shania Twain, danh hài Jim Carrey, phim James Bond. Cũng như nhiều tác phẩm hiện đại Mỹ, tiểu thuyết có nhiều nhân vật kỳ dị, hành động khác thường khiến độc giả phì cười nhưng không quá bất ngờ. Không cần một cái kết đóng, dứt khoát hay có hậu, Vẫy vùng giữa vũng lầy làm độc giả thỏa mãn khi khép lại trang cuối vì đã trải qua một hành trình hồi hộp, gay cấn nhưng dần dần gỡ được các nút thắt một cách hợp lý. Giống các tiểu thuyết tội phạm Mỹ, truyện không thiếu các màn nổ súng, rượt đuổi lẫn tình ái mùi mẫn. Bình Bồng Bột có bản dịch khá thành công, truyền tải được nguyên vẹn nội dung và còn sáng tạo trong việc chuyển ngữ. Bản dịch thể hiện được giọng văn hài hước, châm biếm, sử dụng đầy rẫy ngôn ngữ thời thượng phù hợp với lớp trẻ những vẫn không mất đi "chất Mỹ", đem lại sự thú vị và sảng khoái cho người đọc. Nếu cần hoàn thiện hơn, có lẽ chỉ là việc còn nhiều thuật ngữ, danh từ riêng cần được chú thích rõ ràng hơn cho bạn đọc đại chúng ở lần tái bản. Tiên Long - vnexpress.net *** Trong 3 ngày cuối mùng của Tết vừa qua (mùng 6 đến mùng 9 Tết) mình đã xuất sắc đến không tin được khi đã đọc xong cuốn sách mới nhất của Tao Đàn là Vẫy vùng giữa vũng lầy của Carl Hiaasen (dịch Bình Bồng Bột). Cuốn tiểu thuyết 420 trang sặc mùi bạo lực, chính trị, xã hội, môi trường và cả những cảnh phim con heo nữa. Quá nhiều yếu tố thuộc nhóm sách mình chưa bao giờ ưu tiên tìm đọc trước giờ. Lý do duy nhất mình đọc nó chính là do anh Bình Bồng Bột dịch. Mình mê anh Bình Bồng Bột sau khi đọc Phút 89: Tự truyện Lê Công Vinh, “CR7 vs Messi, Khổ luyện và Thiên tài” và gần nhất cuốn Tự truyện siêu nặng ký nghĩa đen lẫn nghĩa bóng: Mike Tyson – Sự thật trần trụi (lúc này ảnh để tên chấp bút là Trần Minh). Mình được biết là ảnh còn 2 cuốn tự truyện khác nữa là Tự truyện Hoàng Thùy Linh: Vàng anh và phượng hoàng với Tôi là Ibrahimovic. Nhưng vì đã đọc 3 cuốn thể loại tự truyện rồi nên mình không có dự định đọc tiếp 2 cuốn này. Vì vậy khi biết và thấy những người anh, chị chia sẻ cuốn tiểu thuyết dịch mới nhất của anh Bình Bồng Bột mình vứt hết liêm sỉ đã xin vợ lì xì ngay. Mời các bạn mượn đọc sách Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy của tác giả Carl Hiaasen & Bình Bồng Bột (dịch).
Kẻ Cắp Sách
“Một. Biên. Kịch. Bị. Rơi. Vào. Khủng. Hoảng. Phong. Độ. Đã. Giết. Một. Biên. Kịch. Khác. Và. Rồi. Ăn. Cắp. Cuốn. Sách. Của. Người. Chết.” Ơ! Hơn hai mươi chữ cái rồi. Ôi thật là, không được vượt quá hai mươi chữ. Biên kịch đã dặn không cần đếm xỉa gì đến mấy cái tác phẩm có bản tóm tắt dài quá hai mươi chữ. Hay là thế này? “MỘT. BIÊN. KỊCH. RƠI. VÀO. KHỦNG. HOẢNG. PHONG. ĐỘ. NÊN. GIẾT. NGƯỜI. RỒI. ĂN. CẮP. NGUYÊN. TÁC. CỦA. NGƯỜI. CHẾT”   “Kẻ Cắp Sách mang đến hơi thở mới cho thể loại sách trinh thám Hàn Quốc. Nó thật sự có ma lực khiến tôi không thể nào rời mắt cho đến tận trang cuối cùng.” - Giám đốc Cha Seungjae - Chế tác phim “Ký ức kẻ sát nhân”, “Gian lận” “Căn phòng giam cầm trong Kẻ Cắp Sách kinh hãi đến rùng mình. Đâu đó trong xã hội hiện nay, cái phòng giam ấy cũng đang tất bật quay trở lại.” - Nhà văn Son Aram *** Trong khi ấy, “Kẻ cắp sách” là tiểu thuyết trinh thám Hàn Quốc của tác giả You Sun Dong từng đạt giải Sáng tác Văn học Hàn Quốc lần thứ 3 và được chuyển thể thành bộ kịch nổi tiếng.  Cuốn sách là câu chuyện về một biên kịch tiếng tăm sắp “hết thời”, đến gần cái tuổi 40, ông ta trở nên thất bại và chìm dần trong giới biên kịch… Bằng lối kể chuyện điềm tĩnh, giọng văn sâu lắng không kém phần ly kỳ của mình, You Sun Dong đã tái hiện lại câu chuyện ấy bằng những lát cắt rất sinh động, hồi hộp cho người đọc. Đây là thể loại sách trinh thám có đủ các yếu tố ganh ghét, tình yêu, phản bội, sỉ nhục, bắt cóc và trả thù. Căn phòng giam cầm trong “Kẻ cắp sách” phản ánh mặt tối đâu đó trong xã hội hiện nay. Nhà văn Tiểu Chi chia sẻ, dù mỗi người đều có cảm giác và định nghĩa khác nhau về sự hạnh phúc, nhưng hạnh phúc cũng có thể tăng lên khi chia sẻ với những người xung quanh. Đây thật sự là câu chuyện ấm áp về tình bạn và tình yêu thương với mọi người. Đó cũng là nét văn học rất hiện đại, song song giữa với các giá trị truyền thống, giống như một đất nước Hàn Quốc thu nhỏ. *** YOU SUN-DONG Biên kịch, đạo diễn người Hàn Quốc, xuất thân từ khoa kịch nói, trường Đại học HanYan. Là một người không ngừng cố gắng với mong muốn mang đến cho khán giả những tác phẩm xuất sắc. Ông từng viết kịch bản cho các bộ phim "Tác phẩm đại tác chiến", "Hãy bán vào trái tim tôi" và đạo diễn những tác phẩm điện ảnh như "Công tố viên ma cà rồng” (phần 2), "Câu chuyện thứ hai: thực tập sinh". *** LỜI GIỚI THIỆU TÔI NGHĨ RẰNG, CUỘC ĐỜI KÌ DIỆU Ở CHỖ NHỮNG VIỆC NẰM TRONG KẾ HOẠCH THÌ KHÔNG THÀNH, NHƯNG NHỮNG THỨ KHÔNG CÓ TRONG KẾ HOẠCH LẠI ẬP ĐẾN BẤT NGỜ. Ngay cả quá trình tôi bắt đầu làm biên kịch viết kịch bản, rồi trở thành đạo diễn, và trong cuộc sống riêng tư, kết hôn rồi sinh hai đứa con, không thể nói đó là những việc nằm trong kế hoạch dự tính của tôi, mà đơn thuần chỉ là một chuỗi những việc “bất ngờ ập đến”. Năm 2017, một lần nữa, chuyện nằm ngoài kế hoạch lại xảy đến, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết. Cơ duyên ra đời của Kẻ Cắp Sách diễn ra thế này. Lúc ấy, bộ phim nằm trong “kế hoạch” tôi dự tính đã không thành công, còn vợ tôi thì đang mang thai đứa con đầu tiên ngoài “kế hoạch”, nên tôi nghĩ mình phải làm gì đó để xua tan nỗi cực nhọc của cô ấy. Thế là, tôi quyết định mỗi ngày sẽ kể vợ nghe đôi chút những câu chuyện hay lẩn quẩn trong đầu mình bấy lâu nay với hy vọng chúng mang lại niềm vui nho nhỏ cho cái bụng ngày càng to kia. Dĩ nhiên, cùng lúc đó, tôi cũng muốn tự trói mình vào sợi dây cương của kẻ viết văn, để bản thân đừng xao nhãng những con chữ. Những kỳ truyện của Kẻ Cắp Sách cứ thế xô đẩy nhau thành dòng chữ nằm ngay ngắn trên trang giấy, đều đặn mỗi ngày giống như mấy kỳ tiểu thuyết được đăng tải trên tạp chí. Nhưng khác là nó chỉ phục vụ duy nhất cho một độc giả mà thôi. Giờ đây ngồi nghĩ lại, thật sự không thể hiểu tại sao khi ấy, mỗi ngày trôi qua, tôi lại có thể viết ra những thứ không tốt cho thai nhi như thế. Nhưng cũng thật may mắn, vợ tôi cảm thấy thích thú và vui vẻ tận hưởng từng dòng chữ. Hơn nữa, cô ấy còn dành cho tôi những lời động viên ấm áp và không quên kèm theo mấy lời khuyên “lạnh lùng buốt giá”. Quan trọng hơn cả, nếu tôi lỡ dù chỉ một ngày truyện thôi, vợ sẽ dồn ép đến tận chân tường hỏi cho ra lẽ vì sao thất hứa với độc giả. Lúc đó, trông cô ấy không khác gì người vừa bị kẻ khác xù tiền vậy. Cuối cùng, Kẻ Cắp Sách đã đoạt giải trong cuộc thi “Sáng tác văn học toàn quốc Hàn Quốc” và được chuyển thể thành kịch cũng như truyện tranh webtoon. Dù vậy, tôi không dám nghĩ sẽ chuyển thể nó thành tiểu thuyết. Dẫu cho cuốn sách đã dày 150 trang giấy A4, nhưng đối với tôi, nó chỉ mang dáng dấp của một tác phẩm tiểu thuyết, còn để gọi là tiểu thuyết thực thụ thì có phần ngượng ngùng và xấu hổ. Bẵng đi vài năm bị xếp trong góc, thì giờ đây, tôi lại cầm đến nó sau lời đề nghị của giám đốc Park Kwang Woon đến từ nhà xuất bản. Anh mong muốn nhìn thấy Kẻ Cắp Sách được hóa thân thành tác phẩm tiểu thuyết. Giờ đây, đọc lại bản thảo sau vài năm xa cách, tôi nhận ra những khiếm khuyết chưa từng thấy trước đây, và thầm nghĩ, nếu khắc phục được chúng thì ít nhất, nó có thể trở thành một “áng văn gần giống với tiểu thuyết”. Hoặc nếu không được, thì chí ít, nó cũng là một tác phẩm thú vị, đáng để đọc. Vì thế, tôi hạ quyết tâm phải biến nó thành tiểu thuyết. Cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn mong muốn được gửi lời cảm ơn đến tất cả những vị giám đốc, họa sĩ và giáo sư đã giúp tôi khai sáng “tâm thế người biên kịch” trong mình, tìm ra nguồn cảm hứng và chuyển thể thành công cuốn sách này. Cũng xin gửi lời cảm ơn đến gia đình, người thân đã luôn ủng hộ dù bản thân con còn nhiều thiếu sót. Con yêu mọi người nhiều. Và anh cũng không quên dành tặng cuốn sách này cho em - người vợ thương yêu, độc giả đầu tiên và cuối cùng của anh. Mặc dù, trong lòng anh chưa bao giờ thôi băn khoăn liệu cuốn sách này có phải món quà phù hợp dành tặng cho vợ hay không. Cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến bạn, quý độc giả đáng mến đang cầm trên tay cuốn sách này. Vì có bạn, tôi mới tồn tại. Một ngày tháng 12 khép lại năm 2017. You Sun Dong *** MICHELANGELO NGẨN NGƠ NHÌN KHỐI ĐÁ HOA CƯƠNG CAO SÁU MÉT SUỐT BA THÁNG TRỜI. Cuối cùng, ông cũng phát hiện David trốn trong đó. Công việc cần làm bây giờ chỉ đơn giản là dùng búa và đục gọt đẽo những phần thừa của phiến đá. Vì vẻ đẹp tuyệt đối ngự trị hoàn hảo trong chính sắc thái vốn có và tự bản thân nó. Bên trong căn phòng tối. Cái không khí đen quánh khiến người ta chẳng rõ đó là phòng hay nhà kho. Chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, lập lòe phát ra từ màn hình laptop, hắt lên dáng hình một chàng trai bắt chéo chân, ngồi bất động như đá. Gương mặt thô ráp, nhợt nhạt. Râu ria lộn xộn, đôi môi nứt nẻ. Đầu tóc rối như người vô gia cư, còn móng tay thì đầy ghét cáu bẩn, đang đặt trên bàn phím. Nếu ai đó tận mắt thấy, hẳn sẽ nôn mửa mất. Đôi mắt kia mà ngừng chớp, người ta sẽ chẳng lý gì không tin người đàn ông ấy là một xác chết. Rốt cuộc, trạng thái đó, tư thế đó đã duy trì bao lâu rồi? Một tuần, hai tuần, một tháng hay ba tháng, như Michelangelo từng làm? Như vậy đó. Bây giờ, anh ta nhìn chăm chăm vào màn hình laptop, hệt Michelangelo trước đây từng ngắm nghía phiến đá không rời. Màn hình trống trơn, không có lấy một con chữ. Duy chỉ có con trỏ đang nhấp nháy như trêu ngươi. Với một nhà văn, còn nỗi sợ hãi nào lớn hơn? Nhưng càng sợ thì lại càng phải nhìn kỹ. Vì đến một khoảnh khắc nào đó, nỗi sợ sẽ biến mất, nhường chỗ cho nhà văn nhớ về quá khứ, nhìn thấy hiện tại và nghe tương lai thì thầm. Đã đến lúc dùng búa và đục để gọt bỏ những thứ không cần thiết. Cứ như thể trạng thái đó, bản chất đó đã từng tồn tại. Những ngón tay trên bàn phím bắt đầu nhúc nhích, như chiếc máy hoen gỉ được khởi động sau một thời gian dài, với tiếng kim loại va vào nhau ken két. KẺ CẮP SÁCH Đã viết được 3 chữ. Có lẽ là tựa sách. Tiểu thuyết này phải trở thành sách hay nhất anh từng viết. Nhất định là như thế. Mời các bạn mượn đọc sách Kẻ Cắp Sách của tác giả You Sun-Dong & Đoàn Văn Thuỳ (dịch).
Là Tôi Đã Giết Cô Ấy
Vùng nông thôn yên bình, một cô gái bị bệnh tâm thần thắt cổ ở rừng đào. Trên cổ cô ấy có không biết bao nhiêu vết bóp cổ, trên người còn có dấu vết bị ngược đãi. Cảnh sát Lương Hi vừa từ thành phố đến vùng nông thôn này, cô cố chấp cho rằng không phải cô gái kia tự sát, quyết định vi phạm chỉ đạo của đồn trưởng mà điều tra vụ án này. Chồng của cô gái tâm thần là một người què, gã phủ nhận việc mình giết hại vợ, cũng nói cho Lương Hi một sự thật kinh người: Đứa bé trong bụng vợ không phải của gã. Lương Hi lần theo manh mối này mà tiếp tục điều tra, và rồi, cô biết được rất nhiều chuyện mà cô gái này không muốn người khác biết. Người chết hai mươi mốt tuổi, đã từng hoạt bát, rộng rãi, là người duy nhất có hy vọng thi đậu vào đại học trọng điểm của trường trung học trấn Lương Vân. Sau khi người chết bỏ học đã từng ở bệnh viện tâm thần hai tuần. Người chết và tên côn đồ trên đường có quan hệ mờ ám. Người chết có nghi vấn bị gã bán hàng rong xâm hại. Người chết có mâu thuẫn với chủ cửa tiệm băng đĩa trên đường. … Vì sao người chết lại bị mắc bệnh tâm thần? Và vì sao lại trở thành thi thể trong rừng đào bí ẩn kia? … Chân tướng về cô gái này dần được Lương Hi điều tra và vạch trần. … Tag: Tình yêu chốn nông thôn, huyền nghi trinh thám, trưởng thành, thời đại mới. Lập ý: Tự cứu vớt chính mình. *** Mùa hè nóng nực. Tào Quốc An đi một đôi sandal da màu nâu dơ bẩn, tay ông đang xách một chiếc túi ni lông màu đỏ đựng bánh bao thịt, ông loạng choạng đi đến cổng lớn của đồn cảnh sát. Ông liếc nhìn tấm biển của đồn cảnh sát, mấy chữ “xã Lục Trình” trông cực kỳ chướng mắt, không biết một nét trong chữ “đồn” đã bị tên nhóc nào lấy mất, chỉ còn lại một vết keo bẩn thỉu. Vừa nghĩ đến khoản phí “như trứng chọi đá” phải bỏ ra cho tấm biển tồi tàn này, ông đã cảm thấy đau răng, chắc là chẳng cần sửa lại làm gì, được ngày nào thì hay ngày đó vậy. Tào Quốc An tặc lưỡi, ông đẩy cánh cửa sắt loang lổ vết gỉ sét ra, xốc đôi sandal rồi đi về phía căn nhà gạch loang lổ màu xám trắng trước mắt. Ông đi một cách ung dung, ánh mắt quan sát mọi nơi một cách đầy ngẫu nhiên, đầu thuốc lá rơi trên mặt đất, vết bẩn trên tường, cỏ dại giữa các viên gạch, chiếc xe Santana màu đen mà đơn vị khác bỏ đi – cũng là chiếc xe mà Tào Quốc An tốn trăm cay nghìn đắng mới lấy được từ trong huyện về, tất cả đều đập vào trong mắt. Chớp mắt một cái mà ông đã đến nơi này bốn năm rồi, mới đầu ông còn tràn đầy nhiệt huyết mà chạy đến đây lập nên đồn cảnh sát xã Lục Trình, còn bây giờ thì không chỉ mỗi công việc rối tinh rối mù, mà cuộc sống cũng rối bời không thôi, Tào Quốc An nghĩ thôi mà đã thấy bực bội. Ông xoa xoa lồng ngực, chỗ hôm qua bị đánh hãy còn âm ỉ đau, nếu không phải là một cảnh sát, thì e là hôm qua Tào Quốc An đã đánh đồ chó đó một trận thật tàn nhẫn rồi. Tào Quốc An vừa âm thầm chửi bới vừa đi vào phòng làm việc. Phòng làm việc bố trí sáu chiếc bàn làm việc đối diện nhau, chiếc bàn làm việc ở giữa bên trái có một cậu trai trẻ đang vùi đầu bận rộn. Cậu tên là Lâm Sinh Nguyên, đã đến đây được hai năm, do Tào Quốc An tuyển cậu vào. Tào Quốc An lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Sinh Nguyên, ngón trỏ cong lại, khẽ gõ lên chiếc bàn. Lâm Sinh Nguyên mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, thấy Tào Quốc An, sắc mặt cậu chợt sợ hãi: “Đồn… đồn trường, chú đến rồi.” “Ừm.” Tào Quốc An đằng hắng giọng, nhìn về phía chếch chếch đối diện, hỏi với chất giọng trầm thấp: “Lão Phương đâu?” “Chú ấy… chú ấy nói là muốn đi bón phân cho ruộng nên sẽ đến muộn một chút ạ.” Tào Quốc An nhíu mày, ông đưa cổ tay lên mà nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, Phương Châu Minh này thật là, ỷ vào lý lịch của mình mà thường xuyên làm việc cầm chừng, chẳng chịu coi ông ra gì cả. Tào Quốc An không vui, ông bèn ném túi ni lông xuống, hương thơm của bánh bao toả ra và quẩn quanh chóp mũi Lâm Sinh Nguyên ngay tức thì. “Của cậu!” Tào Quốc An chỉ để lại hai chữ như thế. Lâm Sinh Nguyên cúi đầu ngửi ngửi, sắc mặt sáng sủa hẳn lên, cậu vạch mở túi ni lông ra, âm thanh của chiếc túi ni lông vang lên sột soạt. “Cảm ơn đồn trưởng ạ, bây giờ không có cơm của chú Dương nên cháu cứ phải ra ngoài quán ăn, cháu sắp không ăn nổi nữa rồi.” Cậu nói. “Ngày mai anh ấy sẽ quay về.” Tào Quốc An nói xong thì đi đến bên cạnh bàn làm việc sát cửa sổ. Trên bàn làm việc đặt hai bình mực nước, một đỏ một đen, một chiếc điện thoại để bàn, có cả một chồng tài liệu, mấy quyển sách, mấy cây bút. Đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, chỉ có một xấp giấy báo ném lộn xộn trên bàn, trông nó vô cùng nổi bật. Tào Quốc An cầm một xấp trên cùng lên, nhanh chóng lướt mắt qua và nhìn vào. Ngày tháng trên trang đầu tiên của xấp báo là: Thứ hai, ngày 21 tháng 7 năm 1997. “Mẹ nó.” Tào Quốc An ném tờ giấy báo lên bàn rồi nói: “Bưu điện có đáng tin không vậy, lại muộn mất hai ngày, tin tức mới cũng thành tin tức cũ, còn xem cái quái gì nữa!” “Đồn trưởng…” Lâm Sinh Nguyên vừa nhai vừa giải thích cho Tào Quốc An: “Bọn họ nói, trừ phi lái máy bay, còn không thì không có cách nào nhanh hơn nữa.” Tào Quốc An “hừ” một tiếng, kéo ghế ra rồi đặt mông ngồi xuống, ông ngã về phía sau, chiếc ghế cũ nát đó phát ra âm thanh kẽo kẹt. Sau đó ông lại mò mẫm túi áo đồng phục để lấy hộp thuốc lá và cái bật lửa, bật lửa chỉ còn lại một chút ít gas dưới đáy, ông bật mấy lần liền mới quẹt ra được đốm lửa nhỏ. Tào Quốc An châm điếu thuốc, hút mạnh mấy ngụm, ông dựa vào lưng ghế, ngẩn ngơ mà nhìn lên trần nhà. Quạt trần trên đỉnh đầu quay quay phát ra tiếng kêu cọt kẹt, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ vang lên những thanh âm chói tai, đường phố ngoài kia truyền đến tiếng nổ rang ầm ầm của xe máy đi ngang qua. Tào Quốc An dựa vào lưng ghế, hết hút thuốc rồi lại nhả khói, trong đầu ông thì lại đang nghĩ đến cuộc điện thoại mà mấy ngày trước vừa nhận được. Trong trí nhớ của Tào Quốc An, không có người nào bằng lòng đến chỗ xa xôi hoang vắng như xã Lục Trình này, thị trấn nhỏ hẻo lánh này cách huyện hàng trăm ki-lô-mét, núi thì cao mà đường thì lại xa, một chuyến xe khách đi từ huyện đến đây phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Cũng vì giao thông không thuận lợi, kinh tế kém phát triển, nên có hơn một nửa số lao động trẻ tuổi khỏe mạnh của xã đã đi ra ngoài để kiếm sống, còn một nửa thì đang làm nghề trồng trọt, kiếm sống dựa vào ông trời. Tào Quốc An từng rất chán ghét nơi này, nhưng ông là quân nhân đã xuất ngũ, quân nhân xem việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, ông phục tùng mệnh lệnh của cấp trên nên mới cắm rễ ở chỗ này. Ban đầu, khi vừa đến nơi này, ông không nể nang ai mà tìm ủy ban xã mượn nhà, ủy ban không lay chuyển được nên đành cho ông mấy căn phòng chuẩn bị làm chỗ mua bán súc vật trên phố, nơi đó chính là đồn cảnh sát xã Lục Trình hiện giờ. Đồn cảnh sát có hai dãy phòng, trước và sau, dãy trước là khu vực làm việc, có năm căn phòng, phía trong cùng bên trái là phòng thẩm vấn và phòng tạm giam, bên phải là phòng hồ sơ, căn phòng lớn nhất ở giữa là phòng làm việc; dãy sau là khu vực sinh hoạt, có bốn căn phòng, một nhà bếp, ba phòng ngủ, có một phòng riêng là nhà vệ sinh. Tào Quốc An, Lâm Sinh Nguyên và cả chú Trần đều sống ở trong đồn, Phương Châu Minh thì ở tại nhà của mình. Tào Quốc An vẫn luôn nói với bên trên rằng, trong đồn cần có “nguồn máu” tươi mới, nhưng bên trên lại chẳng chịu điều người đến, sau khi Tào Quốc An thúc giục mấy lần thì cũng không thúc giục nữa, ông nghĩ, về công việc thì ba người bọn họ có thể miễn cưỡng mà đảm đương được, thêm một người nữa đến thì phải nhường chỗ ở, phiền phức lắm, chẳng thà cứ cho qua đi thôi. Nhưng mấy hôm trước bên trên lại gọi điện thoại đến, nói có một sinh viên vừa tốt nghiệp muốn đến xã Lục Trình làm việc. Đã thế, người này còn là phái nữ. Tào Quốc An nghe tin này mà như sét đánh ngang tai, ông nhấn mạnh với bên trên rằng, người mà đồn cảnh sát cần là đàn ông trẻ tuổi, chứ không phải là một nữ sinh được nuông chiều. Nữ sinh viên thì có thể làm được gì cơ chứ? Được nuông chiều từ bé, tính tình nóng nảy, không gây ra phiền phức gì đã là tốt lắm rồi. Nhưng thái độ của bên trên kiên quyết, không cho ông bất kỳ cơ hội thương lượng nào. Tào Quốc An nói không lại, chỉ đành thỏa hiệp, mấy ngày nay ông nôn nóng khó chịu, ngày nào cũng buồn rầu u ám vì chuyện này. Thấy hôm nay chính là ngày mà cô gái đó đến, Tào Quốc An càng không yên lòng. “Lúc nào cô gái đó đến vậy?” Tào Quốc An mặt ủ mày chau hỏi Lâm Sinh Nguyên. Lâm Sinh Nguyên sững sờ, lập tức hiểu người mà Tào Quốc An đang hỏi đến là đồng nghiệp mới chưa từng gặp mặt đó, cậu nói: “Sáng hôm nay nhận được điện thoại rồi ạ, nói là chuyến xe khách hơn mười giờ sáng đó.” “Đợi gần tới khi ấy thì cậu đi đón cô ấy.” “Hả?” “Lẽ nào để tôi đi à?” “Không phải, đồn trưởng. Cô ấy nói…” Lâm Sinh Nguyên đằng hắng, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà Tào Quốc An chưa từng nghe thấy bao giờ mà nói lại rằng: “Không cần đón, tự tôi có chân.” Mắt Tào Quốc An nheo lại, ông ném ánh mắt sắc lẹm về phía Lâm Sinh Nguyên. Lâm Sinh Nguyên giật mình, giải thích: “Cô ấy nói thế thật đấy ạ, cháu không bịa đặt đâu.” Tào Quốc An hừ lạnh một tiếng: “Một cô nhóc thôi mà giọng điệu cũng ghê gớm thật đấy, không đón thì không đón, chúng ta đợi cô ta.” Đồng hồ trên tường cứ tích tách, tích tách mà xoay đều, theo dòng thời gian dần trôi, mặt trời cứ lên cao dần, sự khô hanh trong không khí càng lúc càng nhiều, Tào Quốc An không ngừng thay đổi tư thế, nhưng dù có thay đổi thế nào thì vẫn thấy không thoải mái, cơn đau từ vết thương nơi lồng ngực làm ảnh hưởng đến ông, nếu không nghĩ đến chuyện mình là cảnh sát, thì hôm qua ông rất muốn đánh người đó một trận dữ dội. “Mấy giờ rồi?” Lâm Sinh Nguyên quay đầu nhìn lên trên tường, nói: “Mười giờ rồi ạ.” Tào Quốc An liếc nhìn về phía cổng đồn cảnh sát, chẳng có ai xuất hiện cả, ông chuyển sang nhắm mắt lại, dựa người vào lưng ghế, hơi thở phì phò phát ra từ lỗ mũi như đã giải tỏa bao khó chịu trong lòng ông. Mấy phút sau, hình như ngoài cổng vang lên tiếng “bịch bịch bịch”. Tiếng động này vang từ xa đến gần, Tào Quốc An mở mắt ra, lòng đầy cảnh giác mà nhìn ra bên ngoài. Một bóng người gầy yếu đứng ngay cửa phòng làm việc, cô đứng ngược chiều sáng nên người ta chẳng thể thấy rõ khuôn mặt của cô. Tào Quốc An vừa muốn mở lời hỏi chuyện thì bóng người đó đã nói: “Xin hỏi ai là Tào Quốc An – đồn trưởng Tào?” Giọng nói trong trẻo nghe hơi nghiêm túc, khiến cho Tào Quốc An chợt nhớ đến vị lãnh đạo bộ đội, ông trả lời: “Là tôi. Cô là Lương Hi?” “Vâng.” Lương Hi đi về phía trước, chìa tay ra và cúi chào: “Chào đồn trưởng Tào, tôi là Lương Hi, cảnh sát mới đến.” Chân mày Tào Quốc An nhíu chặt lại, ông cẩn thận quan sát Lương Hi, gương mặt trắng ngần, mắt phượng mày ngài, dáng người mảnh khảnh, tóc dài chạm bả vai, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca-rô và quần jeans, chân thì đi một đôi giày thể thao thời thượng, tay trái cô đang đỡ một chiếc vali màu đỏ có bánh xe, tay phải thì cầm một chiếc bình giữ nhiệt, trông có vẻ rất đắt tiền. Vừa nhìn đã biết là cô chưa từng trải qua bất kỳ nỗi khổ cực gì, Tào Quốc An thầm thở dài. Tào Quốc An không biết rằng, trong lúc ông đang quan sát Lương Hi thì cô cảnh sát nhỏ mới đến này cũng đang lén quan sát ông. Khi còn ở trong huyện, Lương Hi đã từng nghe đến tiếng tăm của Tào Quốc An, cô cho rằng vị quân nhân đã xuất ngũ – cũng là người lập nên đồn cảnh sát xã Lục Trình trong miệng người khác là một người trung niên có tinh thần khá tốt, thế nhưng, xem ra là không phải như thế rồi. Tào Quốc An trước mắt đang khom lưng, sắc mặt giống như trái khổ qua già đã qua mùa vụ thu hoạch, trên người ông đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát không hề vừa người, hai chiếc cúc áo gần cổ áo đang mở bung ra, cái bụng bị quần áo thít chặt lại, dây nịt trên lưng không thể nịt lại được, cả người trông vừa lôi thôi nhếch nhác vừa sa sút tinh thần. Khác xa với dáng vẻ trong tưởng tượng của Lương Hi, Lương Hi bất giác lộ ra vẻ mặt thất vọng. “Cô chính là Lương Hi à, nghe danh không bằng gặp mặt, tôi là Lâm Sinh Nguyên.” Mạch suy nghĩ của Lương Hi bị Lâm Sinh Nguyên gọi về, cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía người trước mắt này. Người tên Lâm Sinh Nguyên này thì lại mặc đồng phục khá cẩn thận tỉ mỉ, có điều, vẻ mặt cậu vàng như nến, gầy trơ xương, trên đầu ngón tay gầy nhom còn dính mấy giọt mực carbon, xem ra là người làm công việc liên quan đến giấy tờ. “Xin chào.” Lương Hi duỗi tay ra, bắt tay tượng trưng với Lâm Sinh Nguyên. “Đây là bàn làm việc của cô, chúng tôi đều làm việc trong phòng làm việc này.” Lâm Sinh Nguyên được bàn tay mềm mại nhẵn mịn của Lương Hi nắm lấy nên tâm trạng phơi phới bủa vây cậu, cậu nhiệt tình chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh cho Lương Hi. Bấy giờ Lương Hi mới có thời gian quan sát môi trường bên trong phòng làm việc. Cô nhìn quanh một lượt cả phòng làm việc này, trên vách tường có mấy miếng dán tường đã tróc, vốn dĩ căn phòng đã không lớn cho lắm, mà vì có thêm sáu chiếc bàn nên trông nó có vẻ chật chội hơn hẳn, chuyện khiến Lương Hi thấy khó hiểu hơn nữa đó chính là, sáu chiếc bàn làm việc này có kích cỡ không đều nhau, màu sắc không giống nhau, giống hệt như chúng được vơ vét từ nơi khác đến vậy. Trước khi đến thì Lương Hi đã chuẩn bị tư tưởng xong xuôi, thế nhưng, cô không ngờ rằng ngay cả môi trường làm việc mà cũng lộn xộn như thế này. Cô đi theo Lâm Sinh Nguyên đến bên cạnh bàn, quay sát chiếc bàn và cái ghế một chút, rồi cô duỗi một đầu ngón tay ra lau lau mặt bàn. “Tôi vừa mới lau, sạch sẽ lắm.” Lâm Sinh Nguyên nói. Lương Hi khẽ gật gật đầu, bình tĩnh gỡ bình giữ nhiệt xuống, đặt lên trên bàn. “Cảm ơn.” Cô nói. “Đừng khách sáo, trong hộc tủ thì tôi đã đặt mấy món đồ văn phòng phẩm cho cô, cô tự lấy nhé.” “Được,” Lương Hi chợt hỏi: “Còn một người đồng nghiệp nữa đâu rồi?” “Hả?” Lâm Sinh Nguyên sững sờ. “Ở đây,” Lương Hi chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: “Chắc là có người mà nhỉ? Sao chú ấy lại không đến?” Lâm Sinh Nguyên bỗng hiểu ra: “Lão Phương à, chú ấy đi…” “Anh ấy đi thị sát rồi.” Tào Quốc An ngắt lời Lâm Sinh Nguyên: “Người mới, chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm.” Lương Hi bĩu môi. “Cô là người của Học viện Cảnh sát tỉnh thật ư?” Tào Quốc An nhìn Lương Hi, như thể là đang dò xét, hình như ông đang nghi ngờ lai lịch của cô. “Đúng, chắc chắn là thật, chuyên ngành trinh sát hình sự.” Lương Hi đáp. Tào Quốc An ngả người ra sau, nói: “Chỗ này của chúng tôi chỉ là một chốn nhỏ bé, không cần đến chuyên ngành có học vấn cao như thế.” Theo bản năng, Lương Hi phản bác: “Chốn nhỏ bé cũng có thể sẽ có người phạm tội.” Tào Quốc An kinh thường mà liếc Lương Hi, kiểu người trẻ tuổi này ông đã gặp nhiều rồi, tự cho mình là đúng, tự cho mình là giỏi, ắt rằng sau này sẽ phải chịu khổ. Ông hừ lạnh một tiếng, lười biếng dạy bảo rằng: “Tôi không quan tâm cô thế nào, nếu đã đến xã Lục Trình thì phải tuân thủ quy tắc, đừng gây chuyện.” Lương Hi còn muốn nói thêm vài câu, có điều, cô còn chưa kịp mở lời thì một giọng nói thảm thiết đã ập vào màng nhĩ cô. “Không ổn rồi! Đồn trưởng Tào! Tai nạn chết người rồi!” Một bóng người vội vã xông vào đồn cảnh sát.. Mời các bạn mượn đọc sách Là Tôi Đã Giết Cô Ấy của tác giả Mặc Dữ.
Bóng Ma
Một bài viết dẫn đến một vụ án? Trần Khả Ý viết một bài về bạo lực học đường thu hút được sự chú ý của toàn cư dân mạng, một tháng sau cô mất tích đầy bí ẩn. Trong khi mọi người đang lo lắng tìm kiếm thì Trần Khả Ý lại một mình xuất hiện ở đồn cảnh sát sau ba ngày mất tích. Trong ba ngày này đã xảy ra chuyện gì? *** "Cái bóng trong khu dạy học" là một bộ phim truyền hình về vấn đề bạo lực học đường rất nổi gần đây. Nữ chính Tiểu Nhiễm bị đám người Vương Tinh Tinh bắt nạt, cuối cùng ôm sự suy sụp về cả thể chất và tinh thần mà tự sát. Câu chuyện sau đó xoay quanh cuộc điều tra và thu thập bằng chứng của cảnh sát, từng bí mật trong khu dạy học bị đào ra. Trần Khả Ý vừa xem xong bộ phim này, bây giờ đang xem cư dân mạng mắng chửi phim trên Weibo. Vương Tinh Tinh đã tập thể dục buổi sáng chưa: Không thể không nói trường điểm ít xảy ra vấn đề như thế này hơn rất nhiều, học sinh cơ bản đều bận học hành. Trường học cũng có chỉ tiêu của mình, tri thức biến tướng thay đổi số phận bản thân. Mị yêu dưa hấu Ba Ba: Bản chất con người vốn xấu xa mà, thực ra hầu hết mọi người đều là Vương Tinh Tinh. Nụ hoa tổ quốc: Cái bình luận có nhiều lượt like nhất ở trên kia, bản thân mình đen tối thì đừng đại diện cho những người khác chứ. Thời thanh xuân đã qua: Tôi phát hiện những người từng chịu cảnh bị bắt nạt đang tập trung nhiều vào đám người Vương Tinh Tinh, nhưng trong mắt tôi, cả cái lớp này là một tập thể bạo lực. Nếu như có một người chịu vươn tay ra giúp đỡ thì Tiểu Nhiễm sẽ không tuyệt vọng đến thế. Trần Khả Ý nhìn quan điểm trên màn hình, mạch suy nghĩ của cô trôi về mười năm trước, những gì cô đã từng làm, đã từng chứng kiến, và cả những người chỉ tồn tại trong quá khứ. Cô gõ bàn phím: Bạn có đang là một phần tử bạo lực học đường? Trời đã khuya, ngón tay Trần Khả Ý hơi ửng đỏ vì tiếp xúc với không khí lạnh quá lâu. Hơi lạnh ẩm ướt giống như một hàng kim nhỏ dày đặc không ngừng kíc.h thích da thịt, nhưng cô cứ như người máy không chút cảm xúc, đôi mắt dưới cặp mắt kính nhìn chằm chằm vào màn hình laptop như không có tiêu cự, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, trong phòng chỉ văng vẳng tiếng lạch cạch. Ngày hôm sau, một bài viết có tiêu đề "Bạn có đang là một phần tử bạo lực học đường?" nhảy lên hot search, mà một tháng sau tác giả Trần Khả Ý cũng vô cớ mất tích. Theo pháp luật có liên quan trong nước, có rất nhiều bên chịu trách nhiệm về hành vi bạo lực học đường. Thứ nhất, bên chịu trách nhiệm chính là người bắt nạt, người đó sẽ bị xử phạt tùy theo tình huống bắt nạt. Thứ hai, người giám hộ phải chịu trách nhiệm bồi thường dân sự. Cuối cùng là trường học, nếu trường học không thực hiện nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho học sinh thì sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới và một số trách nhiệm khác. "Luật trách nhiệm pháp lý xâm quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" (*) (*) Luật trách nhiệm pháp lý xâm quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là luật ở CHND Trung Hoa có hiệu lực vào ngày 1 tháng 7 năm 2010. Luật này bao gồm các lĩnh vực sơ suất bao gồm thương tích cá nhân và sơ suất y tế. Mời các bạn mượn đọc sách Bóng Ma của tác giả Tam Mộc Lâm.