Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ly Hồn Ký

Văn án: Mới đầu, chỉ là cô phát hiện trong nhà có một vị ốc đồng tiên sinh. (1) Sau đó thì cô bắt đầu có một bạn trai mà người khác không nhìn thấy được. Đúng lúc cô đang tưởng mình sẽ có một người chồng ‘quỷ’, cảm ơn trời đất, linh hồn anh cuối cùng cũng trở về xác. Danh sách thuộc tính của nam chính: Debuff: nhược điểm: Ly hồn, khi đối mặt với nữ chính chỉ số thông minh là âm. Buff: ưu điểm: đẹp trai √ cao to √ nấu nướng √ chiều vợ √ trung khuyển √ kiếm tiền √ làm việc nhà √…. Nam chính: (# ̄▽ ̄#) muốn cưới được vợ, điểm mấu chốt là phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp và vào được phòng ngủ của cô ấy! Nữ chính: Trong biển người mênh mông rộng lớn em chỉ có một linh hồn để bầu bạn…. Thôi quên đi, em sắp bị sự ngu ngốc của anh làm cho khóc rồi đấy, anh có biết không? (1) Ốc đồng tiên sinh: người đàn ông lý tưởng trong lòng các cô gái P/s 1: Trong trạng thái ly hồn, linh hồn và thể xác bị chia lìa, nhưng trạng thái của linh hồn không giống như quỷ hồn, cụ thể là ‘ly hồn ký’ có thêm vài yếu tố kì ảo, nội dung cụ thể có thể ấn vào Chương 1: Giới Thiệu. P/s 2: Chỉ có ngọt sủng không ngược, hoan nghênh mọi người nhảy hố. ---- Đầu tiên mình muốn hỏi là mọi người đọc văn án có cảm thấy thích thú không ạ? ^^ “Ly Hồn Ký” có nội dung khá lạ, nam chính Bạch Tuyên bị tai nạn nhưng thay vì được trọng sinh hay tỉnh lại hoặc xuyên không thì thân thể anh ấy vẫn nằm trong bệnh viện và linh hồn thì lang thang vất vưởng bên ngoài, không mục đích, không ai nhìn thấy, cho đến khi anh gặp được Kim Thu. Nữ chính Kim Thu chắc chắn là một sự tồn tại đặc biệt đối với Bạch Tuyên, chỉ có Kim Thu mới nhìn thấy, nghe thấy và chạm được Bạch Tuyên. Còn Bạch Tuyên thì chỉ chạm được những gì mà Kim Thu đã chạm qua, một sự tồn tại "lệ thuộc". Kim Thu cũng chỉ là một cô gái bình thường - ý mình là cô ấy không có thiên nhãn hay là pháp sư gì gì đó các kiểu nên khi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ – mà thật ra chẳng khác gì hồn ma xuất hiện trong nhà mình, cô đã cực kì hoảng sợ. Người đàn ông đó còn trơ trơ ngây thơ vô tội không biết mình tự ý vào nhà người khác là sai trái nữa cơ ???????? Linh hồn Bạch Tuyên đi theo Kim Thu như một bản năng, anh quấn quít lấy Kim Thu mặc cho bị xua đuổi. Vì đơn giản, anh cảm nhận được mình rất hạnh phúc khi đến gần bên cô. Nhưng, có ai thắc mắc vì sao giữa hàng vạn con người Bạch Tuyên lại chỉ tìm đến Kim Thu không ạ? Rõ ràng là nơi anh bị tai nạn và nơi Kim Thu ở là hai thành phố cách xa nhau. Kim Thu cũng chắc chắn mình chưa từng gặp Bạch Tuyên và Bạch Tuyên cũng chưa một lần rời khỏi thành phố nơi anh sinh sống. Nhưng tại sao anh lại thấy Kim Thu vô cùng quen thuộc? Tại sao giữa hai người lại có những kí ức hệt như nhau? Tất cả sẽ được vén màn từ từ và thật sự rất bất ngờ đó nha. Bạch Tuyên đã mất đi kí ức mà chỉ còn nhớ được mỗi tên mình. Nhưng với các thuộc tính như ngây ngô một cách vô sỉ, mặt dày theo đuổi, thê nô, thích bị ngược đãi, cộng với vẻ ngoài siêu soái, Bạch Tuyên nhanh chóng đốn gục trái tim Kim Thu. Dù anh hoàn toàn không phải một con người bình thường bằng xương thịt, nhưng Kim Thu vẫn chấp nhận yêu anh. Vì anh là người đã bên cô lúc cô cần, sưởi ấm trái tim cô và yêu thương tôn trọng cô vô điều kiện. Hai người ở bên nhau bình bình yên yên và trải qua nhiều chuyện cực dở khóc dở cười. Nếu đem ra tưởng tượng thì trong mắt người ngoài Kim Thu luôn trong trạng thái nói chuyện một mình ????????. Vốn Kim Thu đã nghĩ nửa đời còn lại cô sẽ ở bên một người yêu vô hình như vậy. Lúc đó, cô vẫn đi làm còn Bạch Tuyên thì ở nhà làm “chàng ốc” ngoan hiền. Nhưng Bạch Tuyên bất ngờ quay về lại thân thể và tác giả đã mở ra cho chúng ta một câu chuyện hoàng tử lọ lem vô cùng ngọt ngào. Bạch Tuyên vốn là một cậu ấm thủ đô, một cậu ấm tự kỉ sống ngơ ngác hơn 26 năm cuộc đời, một "bông hoa" được hai nhà nội ngoại chở che trong lồng kính. Vốn dĩ Bạch Tuyên không muốn quay về thân thể vì anh sợ bóng sợ gió, sợ Kim Thu ghét bỏ trước kia mình ngốc nghếch. Ban đầu, mình nghĩ linh hồn Bạch Tuyên đơn thuần nhưng chắc khi về lại cơ thể sẽ "mạnh mẽ cường đại" lên đúng chuẩn đại boss. Nhưng không hề nhé. Khi linh hồn quay về thể xác, Bạch Tuyên dù có thông minh lên chút nhưng vẫn rất đơn thuần, vẫn ngốc ngốc đáng yêu như vậy. Và mục tiêu làm việc của anh cũng chỉ vì để kiếm tiền nuôi vợ, không muốn vợ phải đi làm việc vất vả - kể cả việc nhà, cơm nước, áo quần :v Thú vui của Bạch Tuyên trước sau như một, vẫn là "cầu vuốt lông, cầu ôm ấp, cầu yêu thương" :v. Nói đúng ra thì Bạch Tuyên là một thê nô có đẳng cấp, đúng chuẩn đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão, để vợ làm việc là tội ác tày trời. “Trong suy nghĩ của Bạch Tuyên, vợ là để thương yêu, là bảo bối dùng để ôm vào lòng. Để vợ làm việc là tội ác tày trời.” * Đọc “Ly Hồn Ký” bạn sẽ không bị tức ngực hay khó thở bởi vì tình tiết truyện không có nhiều cao trào đâu ạ. “Ly Hồn Ký” như một câu chuyện cổ tích của hoàng tử và lọ lem, không có sự hiện diện của phù thủy xấu xa, không có sự ngăn cách về gia thế sang hèn. Vì đơn giản thê nô Bạch Tuyên rất yêu thương và sủng ái vợ, đối mặt với vợ chỉ số thông minh luôn auto về 0 và các yếu tố bên ngoài căn bản cũng không tác động đến não Bạch Tuyên được :v Trong câu chuyện tình yêu này mình thích cách Kim Thu kiên định với tình yêu của cô ấy, không có tâm lí thoái chí hay nản lòng trước vấn đề ở bên một con rùa vàng như Bạch Tuyên. Mình cũng thích cách Bạch Tuyên yêu thương Kim Thu. Anh không màng sĩ diện, không để các nhân tố khác làm tình yêu của họ nảy sinh bất cứ nguy cơ nào từ trong suy nghĩ. Và điều cuối cùng mình muốn nói chính là: "đây đúng là một câu chuyện cổ tích" thật ngọt ngào đáng yêu đến mức khiến người khác ghen tỵ . Vì bây giờ để tìm thấy một người đàn ông hoàn hảo thương vợ thê nô như Bạch Tuyên hẳn là gần tuyệt chủng rồi ạ ???????? --- Trích đoạn: Kim Thu chăm chú nhìn anh một lúc, ung dung thong thả nói: “Nhưng là em mơ thấy mình cầm roi quất anh.” Cô liếc, “Hoàn toàn khác với chuyện anh muốn.” “Hả, cái gì vậy.” Anh thất vọng bò xuống, chạy ra khỏi phòng, Kim Thu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền thấy anh cầm một chiếc thắt lưng của cô đi vào, bò trở lại giường, cung kính nói: “Đến đây đi chủ nhân.” “…” Đây là logic gì vậy? Kim Thu hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Anh mang theo vài phần ngại ngùng: “Thì ra vợ thích chơi trò này, tuy rằng anh chưa từng thử qua, nhưng anh sẽ rất nghe lời, đến đây đi, đừng khách sáo.” --- Kim Thu véo một cái trên mông anh, Bạch Tuyên gào khóc một tiếng: “Vợ, em đừng luôn sờ mông anh như vậy, thật giống như đang sờ con nít.” “Không được à, em rất thích đó.” Kim Thu lại hung ác véo một cái, cười tủm tỉm hỏi lại, “Không thể sao?” Bạch Tuyên cởi quần ra, ngoan ngoãn nằm sấp: “Không có, vợ à em sờ đi.” Cuộc sống thật tươi đẹp, đời người chuyện hạnh phúc nhất chẳng lẽ không phải là phơi nắng để vợ chải lông cho sao? ----- * Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Review by Lạc Dung   Bỗng một ngày nọ, bạn bỗng dưng có cảm giác có ai đi đó nhìn mình, đi theo mình, thậm chí những thứ bạn quên chưa làm bỗng tự dưng đã được làm hết rồi, ví dụ như tối quên vứt rác, hôm sau đã thấy túi rác đó ở bãi rác, hay quên tài liệu làm việc ở nhà, hôm sau đã thấy nó ngay ngắn trên bàn làm việc, hoặc là hôm sau tỉnh dậy thấy có người lấy kem đánh răng hộ cho, còn chuẩn bị cả nước ấm cho mình uống, trong khi bạn lại ở một mình việc thì chắc chắn ai cũng sẽ sợ muốn chết. Nhất là khi bạn còn sợ ma, có lẽ đã bị dọa đến muốn ngất xỉu rồi, làm gì còn bình tĩnh được chứ. Nhưng không, đây là ngôn tình, và dù có là ma, thì cũng là một con ma siêu đẹp trai, lại còn thê nô, lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Ly Hồn Ký là câu chuyện kể về nữ chính Kim Thu và con ma (Nói chính xác chỉ là một linh hồn bị thoát xác, chứ chưa chết, nhưng gọi con ma cho nhanh) Bạch Tuyên đẹp trai, thê nô đến nỗi không thể thê nô hơn được nữa, lại cực kỳ trung khuyển, luôn luôn bám dính lấy Kim Thu. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là lúc Kim Thu đang tắm, bị trượt chân thì Bạch Tuyên vội hiện hình đỡ Kim Thu, tất nhiên đỡ là việc bình thường thôi, nhưng chàng trai này lại đặt tay đúng vào phần ngực của Kim Thu, và lúc đó đang tắm, thì đương nhiên phải khỏa thân rồi. Vậy đấy, tình huống không mấy đẹp mặt cho lắm. Độc giả có thể hiểu mà. Và lần gặp mặt chính thức của hai người (Trên kia chỉ là lần gặp mặt chưa chính thức và rất ngại ngùng) là lúc Kim Thu dán bùa lên cánh cửa, đang dán thì nam chính Bạch Tuyên xuất hiện hỏi: “Nhà không có quỷ, em dán bùa làm gì thế?” Và tất nhiên Kim Thu sợ gần chết. Sợ thì sợ nhưng thấy con ma này đẹp trai quá nên Kim Thu cũng đơ ra mất 1 lá. Ai mà chẳng yêu cái đẹp, nhất là trai đẹp nữa chứ hí hí hí ♥ Và cũng vì vừa đẹp trai lại tốt bụng nên Bạch Tuyên đã được ở lại nhà Kim Thu. Nói đi cũng phải nói lại, Kim Thu ngoài miệng thì sắc bén nhưng lại dễ mềm lòng. Tuy cũng có điều kiện này nọ, nào là cách xa 10m, hay không được đụng chạm vào người, nhưng lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén, sớm muộn gì mấy điều kiện cũng bị xóa bỏ thôi. Thế là bắt đầu cuộc sống một người một ma đầy màu sắc, từ từ thích ứng rồi bắt đầu yêu nhau. Có lẽ vì Bạch Tuyên là linh hồn nên cũng rất hay liên quan đến các con ma khác, trong truyện nhiều lần nhắc đến vài con ma hay xuất hiện, nào là con ma ở nhà đối diện (Nhà đối diện có một cô gái chết oan nên biến thành ma), rồi lại còn có ma nữ nhập vào đồng nghiệp của Kim Thu, kể cả đến lúc Bạch Tuyên quay trở lại thể xác rồi nhưng vẫn gặp ma. Người ta gọi là có duyên đấy. Mấy đoạn này đọc không ghê lắm, chỉ là hơi sờ sợ thôi. Kim Thu mặc dù cũng sợ nhưng dần cũng quen luôn rồi. Ở đầu truyện, Bạch Tuyên mang đến cho người đọc một cảm giác đây là chàng trai hào hoa, phong nhã, đã tuấn tú nhanh nhẹn lại còn dịu dàng, rất biết quan tâm Kim Thu nhưng về sau, rõ ràng là một con chó lớn bám người, bám chặt, lại còn thê nô đến nỗi mất hết cả hình tượng. Nhiều lúc cực giống một đứa trẻ con trong thân xác người lớn, cũng biến thái nữa, thật sự rất biến thái, quá biến thái và… cũng đáng yêu. À còn hơi ngốc, ừ nhiều lúc ngốc thật. Nhưng cái này có lý do cả. Vì sao lại nói là biến thái? Lần đầu tiên hiện hình Bạch Tuyên đã vô tình đặt tay lên ngực Kim Thu và nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô, Kim Thu đã mặc định cho rằng đây là một con ma háo sắc, sau đó Bạch Tuyên nhiều lần nói thích Kim Thu, muốn ôm hôn, muốn được ở bên cạnh Kim Thu, và nhiều lần đã sinh ra phản ứng sinh lý với Kim Thu, ngay trước mặt cô nàng luôn, Bạch Tuyên cũng nhiều lần thẩm du nữa mà toàn bị Kim Thu phát hiện và bắt gặp… Cái này, đúng là biến thái rồi, nhưng đàn ông con trai ai chẳng vậy, chúng ta nhìn vào thấy cũng bình thường thôi :))) Bạch Tuyên vốn bị tai nạn giao thông mà hồn lìa khỏi xác, lúc linh hồn rời khỏi cơ thể thì tự động tìm đến Kim Thu và cứ đi theo thôi. Nói là linh hồn nhưng cũng chỉ có một mình Kim Thu chạm vào được Bạch Tuyên thôi (Phải chạm vào được chứ, không chạm thì hôn làm sao được, xxoo làm sao được). Còn nói đến lý do vì sao hồn lìa khỏi xác thì tự động đi theo Kim Thu thì là do hai người đã có duyên từ kiếp trước. Ở kiếp trước, nữ chính Kim Thu đã vẽ Bạch Tuyên, sau đó nhờ khát vọng mãnh liệt của Kim Thu mà Bạch Tuyên ngưng tụ lại, bước ra khỏi tranh và quan tâm chăm sóc đến Kim Thu, theo truyện thì gọi là họa linh đấy, sau Kim Thu chết, Bạch Tuyên cũng luôn ở bên. Đến kiếp sau, Bạch Tuyên ra đời, lúc ra đời thì vẫn bình thường, nhưng sau một đêm lại trở thành một đứa trẻ ngây ngốc, chỉ số thông minh thấp kém. Cũng chỉ là vì Bạch Tuyên cảm nhận được cô sắp ra đời, nên tách một phách khỏi thân thể, bay về phía xa. Một nửa linh hồn thì ở trong cơ thể suốt 20 năm, nửa còn lại thì vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô, thỉnh thoảng có xuất hiện, sau đó lại bị quên đi, nhưng vẫn chưa bao giờ rời xa Kim Thu. Cho đến lúc xảy ra tai nạn giao thông,  nửa linh hồn kia của Bạch Tuyên cũng ra ngoài, sau đó hai linh hồn hợp lại làm một. À kiếp này nam chính là con nhà giàu, là một rùa vàng chính hiệu đó. Nữ chính ngôn tình đều thế, vơ đại một đám cũng toàn kim cương vương lão ngũ hoặc cao phú soái :))) Về phần nữ chính Kim Thu thì từng có người yêu cũ thời đi học, cô nàng này mạnh mẽ, không bánh bèo hay thánh mẫu, cũng chẳng bạch liên hoa, nói chung là dạng nữ chính bình thường nhưng đều làm vừa lòng người đọc. Lúc đầu mới đọc mình chỉ nghĩ là một câu chuyện sủng ngọt hết sức bình thường, không ngờ giữa hai người lại có duyên phận này, cảm thấy rất bất ngờ cũng rất xúc động. Truyện cũng không có tiểu tam tiểu tứ gì, HE và edit cực mượt. Nhiệt liệt đề cử ♥   Review Hoa Tuyết: Cô nhân viên công sở Kim Thu có ngoại hình bình thường, tính cách bình thường, gia cảnh bình thường,… một ngày nọ lại gặp chuyện bất thường. Cô linh cảm rằng trong nhà mình đang có “ai đó” đang và cứ luôn theo dõi mình -_- Và linh cảm đó ngày một rõ ràng hơn khi “ai đó” trong nhà cô bắt đồng hành động ngày càng lộ liễu hơn như giặt quần áo cho cô, làm cơm cho cô, dọn dẹp nhà cho cô…. điều đó làm Kim Thu rất hoang mang (nếu là mình thì mình bỏ nhà đi ngay và luôn rồi chứ) Rồi đến một ngày những lo sợ mơ hồ đó cũng biến mất, thay vào đó là nỗi sợ tột cùng vì “ai đó” đã hiện hình lên để cứu Kim Thu khi cô bị ngã. Lúc đấy, Kim Thu mới biết thì ra ma còn có thể đẹp trai như vậy, đẹp trai đến nỗi cô muốn sợ cũng không sợ được, muốn đuổi “nó” đi cũng đuổi không đành. Một phần vì “anh ma” Bạch Tuyên cực kỳ đẹp trai, lại cực kỳ biến thái, à không, là cực kỳ thích Kim Thu. Luôn chăm lo quấn quýt cho Kim Thu nên cô tạm thời cho anh ở lại nhà mình với điều kiện không được lại gần cô, và đương nhiên là điều kiện ấy không có hiệu lực, vì mỗi lần ở cạnh Kim Thu, Bạch Tuyên luôn vồ lấy cô ôm hôn làm nũng, đúng vậy, là làm nũng, vì Bạch Tuyên là một con ma đẹp trai có tính cách dễ thương đáng yêu. Và rồi người gần ma lâu ngày cũng hết sợ, và chuyển sang yêu. Kim Thu cứ tưởng sẽ ở bên cạnh một linh hồn như thế đến suốt đời, cho đến khi tất cả các bí ẩn được giải thích, thân thế của Bạch Tuyên, lý do anh đến bên cô và lý do chỉ có mình cô có thể thấy được linh hồn của anh. Tất nhiên cuối cùng Bạch Tuyên được trở về thân thể của mình và sống như một người bình thường ở bên cạnh Kim Thu như một cặp vợ chồng bình thường rồi. Ưu điểm của truyện này là nội dung khá mới mẻ, 100% sủng ngọt đáng yêu. Khuyết điểm là (đối với mình) truyện nhiều tình tiết vô lý, nữ chính (đối với mình) là gan dạ đến không tưởng tượng được luôn, đọc hơi chán, mình lướt hơi bị nhiều luôn đó, chỉ đọc giải trí thôi. ^^   Mời các bạn đón đọc Ly Hồn Ký của tác giả Thanh Thanh Lục La Quần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Em (Thủ Túc)
Nhân vật chính: Hách Tịnh, Đan Nhĩ Tín, Đan Nhĩ Nhã, Vu Hạo Dương, Vu Tĩnh Hàm. Phối hợp diễn: Hách Kính, Lương Thanh, Đan Dũng, Vu Tự Cường, Lí Băng.   Vì nguyên nhân gì mà một thiếu nữ có thể học cách bình thản đến lạnh lùng đối mặt với mọi việc ...Sau đó lại sống dậy lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ? Phải trải qua những gian khổ và thử thách khó khăn ra sao mới biên một thiếu niên vốn cá tính bướng bỉnh, lại cực kì phản nghịch ...Trở thành một thanh niên vĩ ngạn, đủ sức đảm đương tứ phía?   Những chuyện đã trôi qua, những khi nhớ lại, thật khiến con người cảm thấy bồi hồi, ca thán Khi đó mới phát hiện những trải qua bao nhiêu bất trắc, bao chuyện không như ý, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu bât công Cuối cùng mới cùng nhau đi được đến ngày nay Đây là câu chuyện về tình yêu và tình thân, có thêm lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhân sinh và giá trị con người cần một ít gì đó để lên men. *** Ánh hoàng hôn trong ngày hè tươi sáng, trên mặt cỏ của hoa viên Nhai Tâm ở trung tâm thành phố C, vài thiếu niên có dáng vẻ học sinh hoặc ngồi hoặc đứng, có người vừa cười vừa tán gẫu, có người đùa giỡn, còn có người tràn đầy hăng hái quan sát người đi đường tới lui, nhìn như thoải mái thư giản, lại tràn đầy sức sống. “Đan Nhĩ Nhã, khoa kiến trúc đại học A không phải đã chọn mày sao, còn chăm chỉ như vậy làm gì?” Một thiếu niên mày rậm nhanh nhẹn chui đầu vào nhìn bức vẽ của bạn học, bất mãn gây ầm ĩ, sau khi tới gần xem lại la to lên:“Vẫn đang vẽ về căn phòng rách nát đó à! Bên kia có một mỹ nữ, mày vẽ lại được không?” “Mỹ nữ, ở đâu?” Có người hấp tấp như ra-đa dò sóng. “Trong mắt Lão Tân ngoại trừ hóa học ra bà lão đều thành mỹ nữ, mày cũng tin!” “Mày còn nói nữa, liền phía trước cái kia, nếu người đó quay đầu lại không xấu, tao khẳng định sẽ theo đuổi cô ấy!” Người nói lời này rõ ràng có danh dự khá cao, mọi người đều bị lời nói của cậu thiếu niên đó hấp dẫn, một đám người đều xúm lại đây. Nhìn theo hướng chỉ của người đó, vài thiếu niên đem ánh mắt ngắm nhìn bóng lưng của hai cô bé ở con đường đối diện. Trong hai người có một cô bé tròn tròn mập mạp, dáng người giống trẻ con, đương nhiên không có khả năng là mục tiêu nhiệm vụ, chờ nhìn đến người cao kia, nháy mắt nhóm người này đã im lặng không ít. Cô bé có thân hình cao gầy thon thả, tóc đen tuyền được cột thành kiểu đuôi ngựa, hơi gợn ở phía sau cổ, tạo nên một độ cong đẹp. Người mặc chiếc áo T- shirt xanh thẫm không tay, chiếc quần ngắn màu trắng, quần áo mộc mạc mà lại đeo lên lưng một cái balô màu hồng chói mắt, cho dù màu sắc đậm nhạt, đều không thể đoạt được ánh sáng rực rỡ trên người cô bé, tay chân cô bé thon dài cân xứng, không quá đầy đặn, gầy không thấy xương, làn da lại trắng như ngọc, óng ánh trong suốt. Vòng eo cô bé rất nhỏ, cặp mông no đủ dưới chiếc quần ngắn màu trắng, một đôi chân thon dài, đường cong rất đẹp nhất là từ bắp chân đến mắt cá chân, đẹp đến độ như đi ra từ tranh. Xuống chút nữa, dưới đôi chân nhỏ nhắn mang một đôi giày xăng đan bằng da màu nâu, đi lại nhẹ nhàng trên các bậc thang, tóc đuôi ngựa đung qua đung lại, kéo theo một nhóm người ở phía sau nhìn chằm chằm cô bé khiến trong lòng của các thiếu niên theo đó mà đung đưa. Có người nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng một tiếng nói:“Nói không chừng là chỉ diễn trò ở phía sau thôi, không phải có câu nói này sao? Nữ sinh đại học C vừa quay đầu lại, núi lở đất rung nước chảy ngược......” Mời các bạn đón đọc Anh Em (Thủ Túc) của tác giả Cúc Tử.
Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ
Đó là một cô gái xinh đẹp, một vẻ đẹp có thể khiến bất cứ người phụ nữ khó tính và nhiều chuyện nhất cũng phải gật đầu công nhận. Nhưng đó lại là một người đẹp “trống rỗng” – ít ra là trong con mắt của nhiều người là vậy. Tại sao lại “trống rỗng” bởi vì cô gái ấy không thuộc dạng con gái thông minh sắc sảo, cũng không không có tài năng đặc biệt, thậm chí đôi khi còn gặp vấn đề về ngôn ngữ khi gặp người lạ hoặc đứng trước đám đông. Nhiều người chỉ để ý đến vẻ đẹp của cô gái ấy rồi tự áp đặt những suy nghĩ của họ vào cô để cuối cùng họ nói rằng “cô chỉ là một con búp bê” và bỏ đi mà không thèm đếm xỉa đến những điều ngay từ đầu cô đã nói “tôi xin lỗi, tôi không làm được”. Cô gái “búp bê” đó chính là Vệ Tử. Là một người đơn giản, Vệ Tử chỉ muốn bình yên sống, không thông minh nhưng cô chăm chỉ cần mẫn, không sắc sảo nhưng cô hiền lành lương thiện, không màu mè như những cô gái năng động mà cô chân chất tự nhiên. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình cô đều cố gắng, cố gắng hết sức để đạt được. Với bản tính trầm lặng nên Vệ Tử luôn cố gắng để thu mình lại trong một thế giới nho nhỏ của riêng cô nhưng chính khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng bóc cũng vóc dáng thanh tú của cô đã khiến Vệ Tử luôn trở thành mục tiêu của nhiều ánh nhìn, nhiều sự việc và cả nhiều đau khổ. Người con trai đầu tiên khiến cô rung động lại chỉ coi cô là mục tiêu theo đuổi để chứng minh cho sức hút của anh ta. Người con trai thứ hai theo đuổi cô lại vì cô mà gây chuyện với cả thành viên ủy ban thành phố khi ông ta định sàm sỡ cô. Và rồi, người con trai cuối cùng – một người mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh có tình cảm với cô – lại là người phải vì cô mà trả giá nhiều nhất. Từ bỏ học vị thạc sĩ đang học tại Mỹ, bán cả cổ phần tại công ty do chính anh thành lập vài năm trước, liên hệ với xã hội đen và lăn lộn trong giới casino Mỹ để tìm cho được người có thể cứu cô. Một người đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, thậm chí đã phải trả một cái giá rất đắt nhưng… anh vẫn không giữ được bước chân cô rời khỏi thành phố Bắc Kinh – chốn không bao giờ bình yên với cô… *** Vệ Tử là một người đẹp, thuộc diện người đẹp mà dù là các bà hay soi mói khi nhìn thấy, dù có bĩu môi cũng phải nói một câu “mặt mũi cũng xinh xắn”. Nhưng người đẹp nếu như ít trí tuệ, tính cách lại hơi đặc biệt thì bạn đoán xem sẽ như thế nào? Dương Sương vừa đếm số tiền học bổng mới nhận về, mí mắt chẳng buồn nâng lên, nói: “A Tử không thích tiền, thì cả đời này cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu”. Lấy chiếc tai nghe ra khỏi tai, soi gương nhìn lại hiệu quả của chiếc mặt nạ mới đắp, Vũ Di ngẩng đầu lên một cách điệu đà: “Lại còn cái miệng của cậu ấy nữa chứ, không biết câu nào thì nên nói, câu nào cần phải để ý đến trường hợp và đối tượng”. Lưu Hiểu Tinh, người đang sa vào bể tình, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với bạn trai, trước khi mở sách vở ra, bổ sung một câu: “Mình thì lại thấy Vệ Tử tuy có chút ngơ ngác ngờ nghệch, nhưng cũng là một người rất đáng yêu, hơn nữa hình thức lại khá, cho nên nói không chừng cậu ấy sẽ là người lấy chồng sớm nhất và lấy được người tốt nhất”. “Chị cả đúng là người rộng lượng, nhưng chúng tớ cũng đâu phải là kẻ xấu. Nếu cậu ấy có thể nhanh chóng rời phòng tự học trở về ký túc xá, tiện thể mang một ít nước sôi về đây, thì tớ cũng sẽ chúc mừng cho cậu ấy.” Dương Sương nhanh chóng cất chỗ tiền đi, bổ sung tiếp một câu: “Ngoài cậu ấy ra, tất cả chúng ta đều được học bổng. Không biết có nên mời vị khách ấy không?”. Vũ Di liếc xéo Dương Sương: “Cậu được loại một, mình và chị cả loại ba, làm sao có thể như nhau được? Hơn nữa, xét đến việc hằng ngày xách nước làm vệ sinh, thì việc mời Vệ Tử một bữa cơm cũng chẳng đáng gì”. Dương Sương trợn mắt đang định nói câu gì đó, thì thấy cửa kêu “cộc” một tiếng rồi bật mở ra, Vệ Tử vai đeo cặp sách, hai tay xách một phích nước nóng bốn lít rưỡi, oai phong lẫm liệt ở cửa: “Cuối cùng cũng làm xong bài tập rồi. Hôm nay hơi muộn một chút, mọi người đi rửa ráy đi!”. Tiếp đó là rút khăn mặt, lấy quần áo, tiếng xô chậu, hộp xà phòng va vào nhau loảng xoảng, trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ từ lúc đó đến khi đi ngủ, giữa phòng ở và nhà tắm vang lên tiếng cười nói rôm rả, thấp thoáng những bóng hồng qua lại, khiến người ta cảm giác như đang đứng giữa khu chợ sầm uất. “Vệ Tử, cái ông chú họ trông có vẻ giàu có đến đón cậu lần trước ấy, rút cục đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sau khi tắt đèn, Lưu Hiểu Tinh thu dọn sách vở, nằm xuống giường nhưng chưa ngủ ngay được, mở miệng lên tiếng bắt đầu chủ đề câu chuyện trước lúc đi ngủ. “Đúng vậy, sau khi về sao cậu không nói gì thế.” Vũ Di cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vì từ trước tới giờ Vệ Tử không phải là người có thể giấu được điều gì lâu trong lòng, chuyện dù vặt vãnh đến đâu cũng đem ra xin ý kiến mọi người.   Mời các bạn đón đọc Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ của tác giả Cúc Tử.
Cần Gì Quá Đa Tình
Đinh Dật và Thẩm Trường Đông có thể xem như từ hàng xóm mà quen biết rồi trở thành thanh mai trúc mã của nhau. Đinh Dật từ bé trước mặt ba mẹ, người lớn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt, nhưng chỉ có Thẩm Trường Đông mới biết đằng sau vẻ bên ngoài đó là một tính cách mạnh mẽ chẳng kém gì con trai.  Câu chuyện này mang cho tôi rất nhiều cảm xúc đồng điệu để nhớ về tuổi thơ. Đánh nhau với bạn học, cởi truồng tắm mưa với người bạn thân thanh mai trúc mã của mình ( à cái này tui chém thêm nha, nhưng đại khái 2 anh chị cũng na ná như vậy), hay lo sợ nghĩ mình bị bệnh nan y trước những thay đổi trong cơ thể của tuổi mới lớn ..vv.. Những tình tiết đó đã mang lại rất nhiều những tình huống dở khóc dở cười trong truyện.    Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến một ngày, gia đình Thẩm Trường Đông phải chuyển đến thành phố khác. Lúc đó mặc dù không được nói kỹ càng, nhưng vẫn làm cho bạn đọc nhận ra được sự thay đổi tình cảm của cả hai. Tính tình nam chính cũng khá trầm tính, không nóng nảy bồng bột như nữ chính, nên tình cảm ấy, mãi đến khi vào đại học mới “ ló đuôi cáo” ra.  Khoảng thời gian xa cách đó, khi Đinh Dật chưa phát hiện ra thay đổi trong lòng mình, cô cũng từng cảm nắng một bạn học khác, tuy nhiên, tình cảm chưa kịp phát triển thì đã bị rất nhiều yếu tố khác dập tắt ( đọc truyện sẽ rõ nhé:v ). Thế là nữ chính lại ôm tình trạng độc thân để bước vào đại học ở Bắc Kinh. Cũng tại ngôi trường đại học này cả hai đã xác định mối quan hệ. Trước đó khi rất nhiều lần nam chính đã nói bóng gió, nhưng xin lỗi, mặc dù IQ nữ chính cũng cao, nhưng EQ đôi khi cũng chẳng hiểu nổi mở mức nào, nên không còn cách nào khác, Thẩm Trường Đông đành phải giăng lưới thôi.  “Sau khi lớn lên hai người rất ít khi thân mật với nhau, giờ phút này cô bị Thẩm Trường Đông ôm trong ngực, phát hiện ra sau khi cậu ôm cô vào ngực không nhúc nhích, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, Đinh Dật cảm thấy khuôn mặt cô cũng nóng bừng.     Qua một lúc lâu Đinh Dật thấy cậu vẫn không có ý định buông tay, không nhịn được đẩy cậu: “Làm sao vậy, ngủ quên rồi à?”     Thẩm Trường Đông thở dài: “Sói xám vây quanh làm sao mình ngủ được.”     “Bạn nói gì?” Đinh Dật nghe rõ nhưng không hiểu ý cậu muốn nói gì.     “Đinh Dật, muốn nói với bạn một chuyện.” Thẩm Trường Đông lôi kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, bên cạnh là cây xanh tươi tốt, gió khuya thổi tới làm cho không khí càng thêm mát.     “Chuyện gì?” Đinh Dật chống hai tay ngồi trên ghế đá, hai chân duỗi ra phía trước, bận rộn một ngày rồi giờ để cho gân cốt giãn ra một chút.    “Có biết thời sinh viên phải làm ba chuyện không?” Thẩm Trường Đông đổi đề tài.    “Không biết, phải lo học thôi.”     “Đó là đương nhiên. Ba chuyện đó là học tập, công tác đoàn cùng tình yêu.”     “Ha ha, thật ý nghĩa, hôm nay mình nghe các anh khóa trên nhắc về công tác đoàn rất nhiều còn khuyên mình tham gia, mình đang suy nghĩ, bạn nói xem công tác đoàn có chiếm nhiều thời gian không?”     “Mình cảm thấy cậu lựa chọn một hai cái mà cậu thích là được, chọn nhiều quá không có tinh thần cũng vô dụng. Về vấn đề tình yêu, bạn có suy nghĩ gì không?”     Đinh Dật chợt tức giận đứng lên: “Còn nói nữa, mình còn tưởng trường này nhiều con trai như vậy chắc chắn sẽ có một vài người dễ nhìn, ai ngờ hôm nay đập vào mắt đều là ếch, nếu tiếp tục  như vậy mình làm sao có cơ hội yêu đương nữa?”     Khóe miệng Thẩm Trường Đông khẽ run rẩy, lấy lại bình tĩnh nói: “Đã như vậy chỉ sợ con gái trường mình cũng như vậy, vậy hai chúng ta giúp đỡ nhau thôi.”     Đinh Dật trợn to mắt nhìn cậu, từ trước đến giờ khả năng suy luận của cô rất tốt, không nghĩ sai, không nhịn được hỏi: “Bạn nói hai chúng mình làm thành một đôi?”     Thẩm Trường Đông gật đầu: “Như vậy mới không uổng phí cuộc sống đại học.” Cả câu chuyện là những chuỗi ngày thanh xuân ngọt ngào của hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, có đôi chút phong ba nho nhỏ từ những người thích thầm thương trộm nam và nữ chính, nhưng rất nhanh đều được giải quyết rõ ràng, không gây ức chế cho người đọc. Quan điểm về tình bạn, tình yêu, hôn nhân gia đình đều được tác giả khắc họa rất rõ ràng. Truyện khá gần với cuộc sống, ấm áp và chân thật, rất đáng để đọc.  ---------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đinh Dật lưu luyến nhìn cuốn sách “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ” trên tay, kì kèo mè nheo nhét vào trong ngăn bàn. Bây giờ là tiết toán, nghe nói cô giáo hơn bốn mươi tuổi, tính khí nóng nảy có thể nói đứng đầu thế giới, thường không trả lời đúng một câu liền lật đổ phòng học, Đinh Dật ngồi hàng đầu tiên đã được huấn luyện có thể bắt được hộp phấn bay tới bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể bảo vệ viên phấn nguyên vẹn. Dĩ nhiên bị một viên phấn ném trúng không phải là không có, cho nên lớp trưởng Đinh Dật luôn gương mẫu, tận lực giả bộ làm học sinh ngoan ngoãn, chỉ hy vọng không chọc giận khủng long bạo chúa, vì vậy loại sách này không thể xuất hiện trước mắt cô giáo. Tóc mái lại dài rồi, không nhịn được thổi bay tóc trên trán. Trên mép tóc cách trán nửa tấc có một cái sẹo, mẹ cùng bác Thẩm chọn cách để tóc mái để che lại. Thật ra thì vêt sẹo kia không rõ lắm, da cô không dễ đen như vậy, vết sẹo sau này nhạt màu chuyển thành màu trắng, năm năm sau đó nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy rõ. Nhớ khi đó mặt cô đầy máu tươi, người lớn hai nhà đều bị dọa sợ, vội vàng đưa cô tới bệnh viện nơi mẹ làm việc băng bó vết thương, mẹ ôm cô khóc: “Con bé này vốn đã xấu xí, ngoại trừ làn da là ưu điểm, bây giờ mặt lại bị thương như vậy, tương lai còn ai muốn lấy nữa chứ!” Ba cùng bác Thẩm nghe vậy cũng rất lúng túng, Thẩm Trường Đông sau khi về nhà bị đánh một trận, phạt quỳ gối trong sân, không cho vào nhà cũng không cho ăn cơm. Không ngờ một cậu bé bảy tuổi từ trước đến giờ rất yếu đuối lại không nói tiếng nào ngoan ngoãn chịu phạt, còn ba mẹ cô nhìn không chịu được liền kéo cô qua khuyên bảo. Cô cũng thấy chuyện này không thể trách Thẩm Trường Đông nên theo ba mẹ sang xin vợ chồng bác Thẩm bỏ qua cho con trai. Ông bà Thẩm cũng là người thương con, nếu không phải con trai gây họa sẽ không phạt như vậy, huống hồ phạt con trai quỳ trong sân là để cho ông bà Đinh nhìn thấy, thấy ông bà khuyên liền ỡm ờ cho con trai đứng dậy vào nhà. Thẩm Trường Đông lại không thấy vui, mặc dù không khóc thút thít nhưng dưới ánh đèn trong sân cũng có thể thấy đôi mắt sưng đỏ, cậu nhíu lông mày, lo lắng nói: “Bác gái nói mặt Đinh Dật xấu không ai lấy nữa, con muốn hỏi có phải con sẽ phải lấy bạn ấy không?” Người lớn hai nhà nghe hỏi sửng sốt, Thẩm Trường Đông thấy người lớn không phản ánh gì, cảm thấy đã có đáp án chính xác, không nhịn được lại mím miệng quỳ xuống: “Con tiếp tục quỳ vậy.” Thẩm Trường Đông vì bản thân mà lựa chọn. Người lớn hai nhà hiểu được liền cười ầm lên, khoảng cách giữa Đinh Dật cùng Trầm Trường Đông cũng bắt đầu từ đó. Đinh Dật từ nhỏ đã đứng đầu nhà trẻ, thành tích học tập tốt, chưa từng đánh nhau, có thể nói văn võ song toàn. Tự nhiên bây giờ vì Thẩm Trường Đông mà bị không ít con nít ghét bỏ, thù này không báo không phải là người! Từ đó về sau, hộp cơm của Thẩm Trường Đông căn bản sẽ lọt vào dạ dày cô, lý do là vóc dáng của cô lùn cần bổ sung dinh dưỡng, cặp sách của cô đều đưa cho hắn đeo, cũng với lý do cô lùn, không thể bị đè ép. Nhưng dù vậy, năm năm qua đi cô vẫn thấp nhất lớp, đến năm lớp sáu vẫn chỉ có thể ngồi bàn đầu. Mời các bạn đón đọc Cần Gì Quá Đa Tình của tác giả Cúc Tử.
A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Sao
Văn án:   “A Kiều ở Phong Đô làm quỷ rất nhiều năm. Mắt thấy người quen tới tới lui lui. Chỉ có nàng là không thể đầu thai chuyển thế. Mạnh Bà nói cho nàng biết rằng: “Ngươi có một tâm nguyện, còn chưa được đáp ứng.” A Kiều bừng tỉnh đại ngộ, thằng nhãi Lưu Triệt còn thiếu nàng một tòa kim ốc.   Bồi thường kim ốc cho ta, ta muốn đầu thai!   A Kiều vốn chỉ nghĩ muốn đòi Lưu Triệt chuyển thế bồi thường nàng một tòa kim ốc. Đòi nợ ra sao lại đem chính mình nhốt vào trong?”   Trần A Kiều là Hiếu Vũ Trần Hoàng Hậu, từ nhỏ đã được đính ước gả cho Giang Đông Vương Lưu Triệt (sau lên ngôi trở thành Hán Vũ Đế). Ngày còn ân ái, chàng từng hứa, nếu thú được nàng sẽ tặng nàng một tòa kim ốc. Thế nhưng duyên cạn, tình tan, chàng vì Vệ phu nhân mà phế truất nàng, còn khiến nàng mất mạng.   A Kiều ở Phong Đô làm quỷ rất nhiều năm, những người quen cũ đã lần lượt qua cầu đầu thai, ngay cả kẻ thù truyền kiếp Vệ Phu Tử của nàng cũng đi rồi. Thế nhưng, chỉ có mình nàng không thể bước qua cầu. Niệm tình nghĩa nhiều năm, Mạnh Bà nói cho nàng biết, muốn đầu thai, nhất định phải gỡ được tâm niệm, mà tâm niệm đó chính là tòa kim ốc mà Lưu Triệt từng hứa tặng nàng kia.    A Kiều quyết chí đầu thai, dưới sự chỉ điểm của Sở Phục mà tìm đến “giải mộng tư” xin giúp đỡ. Hồ Dao nói chỉ cần báo mộng, mặc kệ khiến Hán Vũ Đế lo sợ hay áy náy, chỉ cần khiến chàng truyền lời trả cho nàng kim ốc, tâm nguyện của nàng ắt sẽ được giải. Thế nhưng, cho đến lúc cuối đời, Lưu Triệt cũng không một lần nhắc đến chàng đã vài lần mộng thấy Trần hoàng hậu, đừng nói đến việc tặng kim ốc.   Thế rồi, Liễu Vạn Thanh ở “giải mộng tư” chỉ cho nàng một cách, chỉ cần nàng có thể khiến cho chuyển thế của Lưu Triệt đồng ý tặng nàng một “tòa kim ốc”, cho dù chỉ là một món đồ trang sức khắc hình kim ốc, thì tâm kết này của nàng sẽ được giải.    A Kiều mang theo một lá hoàn dương phù, sốc lên tinh thần, trở lại dương thế, nhờ một chút “quan hệ” của Liễu đại nhân, thành công trở thành một cô học sinh cao trung, đến ở nhờ nhà Hạng Vân Độc - chuyển thể gần nhất với Lưu Triệt, bắt đầu quá trình “đòi kim ốc” của mình.   Hạng Vân Độc là một đồng chí cảnh sát nhân dân ưu tú, lại bởi vì một sự cố, cảm thấy có lỗi với người bạn chí cốt mà từ chức. Trong lúc đang “thất nghiệp”, đồng chí Hạng lại bị mẹ ruột của mình giao cho nhiệm vụ chăm sóc họ hàng xa của dượng Trần. Chính từ giây phút đấy, cuộc đời đồng chí cảnh sát Hạng bị “bám chặt” bởi A Kiều.    Thế nhưng, đồng chí Hạng thì đang thất nghiệp, còn cô Kiều lại chỉ là học sinh cấp ba, không có việc làm thì nguy cơ cao là cả hai người đều phải ra đường mà ở, còn không có gà để ăn.    Vì thế, chú cảnh sát Hạng nhận điều tra vài vụ án, nhưng mà mấy vụ án này đều rất kỳ quái, tìm mãi mà không ra manh mối. Trong lúc anh Hạng đau đầu, lại được cô Kiều dùng vài “mánh khóe” giúp đỡ mà phá được án. Cũng nhờ các vụ án này, mà tình cảm giữa hai người ngày một nhân lên.   Cuối cùng, A Kiều cũng chinh phục được trái tim Hạng Vân Độc, còn khiến anh cam tâm tình nguyện tặng cô một tòa kim ốc. Nhưng lúc này,  A Kiều lại chẳng còn muốn đầu thai, bởi vì cô chợt nhận ra, không biết từ bao giờ chính cô đã tự nhốt mình vào tòa kim ốc của Hạng Vân Độc mất rồi.   Một người, một quỷ, một kẻ ở trần thế còn một người lại ở Phong Đô. Kết thúc của cuộc tình này rồi sẽ như thế nào? Liệu có giống như trong quá khứ, duyên cạn, tình tan, mỗi người một nơi? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé.   ***   Trần A Kiều là con gái của Quán Đào trưởng công chúa, gia thế hiển hách, xuất thân cao quý khi có cả ngoại tổ phụ và cửu cửu đều là hoàng đế. Sau này, lại được Giao Đông Vương Lưu Triệt vừa ý, thú nàng làm chính thất, trở thành thái tử phi, sau là hoàng hậu.    Bởi vì xuất thân của mình, A Kiều từ nhỏ đã được chiều chuộng, lại được dạy dỗ vô cùng kỹ càng. Nàng là một cô nương tính tình cách mềm mại, lại tinh quái, thông minh. Lúc trước bởi vì tin nhầm người, lại bị Vệ Tử Phu hãm hại mà mất mạng. Đến cuối cùng, vì một lời hứa lúc xưa của kẻ bạc tình, mà ôm chấp niệm không thể đầu thai.   Ngàn năm qua đi, nhìn người cũ lần lượt uống canh Mạnh Bà rồi qua cầu, A Kiều cảm thấy bản thân cũng đã đến lúc phải rời nơi này. Thế nhưng, tâm kết chưa giải, chẳng thể đầu thai. Vì thế, nàng theo sự sắp đặt của Liễu đại nhân, quay lại nhân thế, tìm chuyển thế của Lưu Triệt đòi “tòa kim ốc” của mình.    Cho dù đã ngàn năm làm quỷ, tính tình A Kiều vẫn không hề thay đổi, vẫn là một cô bé vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại thông minh tinh nghịch. Vốn là hoàn dương để “theo đuổi” đồng chí Hạng, lại không biết từ lúc nào, trái tim nàng bị Hạng Vân Độc chinh phục.    Thứ A Kiều muốn, không phải là một “tòa kim ốc” mà là trái tim cảnh sát Hạng.   Hạng gia từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lúc mặc đồng phục là đồng chí cảnh sát khiến tội phạm khiếp sợ, nhưng cởi cảnh phục lại mang một khuôn mặt lạnh khiến cho không ai dám đến gần. Hạng Vân Độc sống hơn ba mươi năm, ngoài sợ mẹ ruột, cũng chỉ có duy nhất Trần Kiều khiến anh khuất phục.    Ban đầu, chăm sóc cô là do bị ép, sau lại bởi những vụ án kỳ lạ mà chú ý đến cô hơn, đến cuối cùng, không biết từ lúc nào ánh mắt anh lại không thể rời khỏi A Kiều nữa. Anh cam nguyện đưa cô một tòa “kim ốc”, thế nhưng đúng lúc mặn nồng cô lại phải rời đi.    Năm năm xa cách, cuối cùng cô cũng trở lại, thế nhưng, bởi vì thân phận cách biệt, liệu còn có thể bên nhau?   ***   “A Kiều hôm nay đầu thai sao” là một câu chuyện thú vị, kết hợp hài hòa giữa yếu tố linh dị thần quái và phá án. Những vụ án trong truyện đều được sắp xếp một cách hợp lý, có sức hấp dẫn kết hợp với yếu tố tình cảm ngọt ngào, hài hước của các nhân vật.   Bút lực của tác giả chắc chắn, nội dung phong phú,sử dụng một cách thông minh điểm tích “kim ốc tàng kiều” để dẫn dắt nội dung truyện. Điểm đáng tuyên dương của tác giả là không bôi đen các nhân vật khác để làm nổi bật nhân vật chính, đặc biệt là đời sau của Vệ Tử Phu.    Đây là một bộ truyện đáng đọc, vừa thú vị, vừa hài hước lại siêu ngọt, thích hợp cho cả các bánh bèo yêu màu hường và các thanh niên mê phá án. Tớ xin thế trên tiền lì xì năm nay là đây là một bộ truyện vừa có nội hàm, vừa có thể giải trí nên bạn cứ yên tâm nhảy hố nhé.    Chúc bạn đầu năm may mắn và hẹn gặp lại trong các bộ truyện tiếp theo.    ____   Văn án được edit bởi #Gian Thần page #RVNT0105   Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** A Kiều tại Phong Đô thành trụ rất nhiều năm, đến tột cùng có bao nhiêu năm, chính nàng cũng coi như không rõ ràng. Phong Đô chính là thọ chung mà chết quỷ hồn nhóm tạm cư chỗ, chờ đầu thai canh giờ vừa đến, vong hồn danh phù liền trình đưa Phong Đô đại đế ngồi xuống bảy mươi lăm ti, từ sai người tiếp dẫn, nên đầu hướng nơi nào liền đầu hướng nơi nào. A Kiều đợi lại chờ, đợi lại chờ, như thế nào cũng đợi không được chính nàng đầu thai ngày nào đó, buồn đến độ khoái lông dài. Nàng này vừa cảm giác lại ngủ liên nguyệt, tại ngọc sàng thượng phiên cái thân, tế bạch tay nhỏ bé che hơi thở mùi đàn hương từ miệng đánh cái ngáp, toàn bộ quỷ nghiêng dựa vào trên giường, treo hai chỉ tuyết trắng chân ngọc, suy nghĩ nửa ngày cũng không tưởng xuất hôm nay muốn làm chút cái gì hảo. Than thở một tiếng, đương quỷ không ý tứ. Chôn cùng Đào Dũng thị nữ làm bạn đến lâu, cũng có thể biết chút chủ nhân tâm tư, phủng kính thị nữ phủng kính, chải đầu thị nữ chải đầu, dục thay A Kiều ăn diện, hảo xuất này tứ phương mộ thất tán giải sầu đi. A Kiều chân thượng huyền kim lục lạc "Linh linh" rung động, thập phần đánh không nổi tinh thần, túc trường mi: "Sở Phục nơi nào đi?" Tượng đất rốt cuộc là tượng đất, tuy là biết chủ nhân tâm ý, nhiều năm như vậy như trước miệng không thể nói, A Kiều hỏi cũng là hỏi không, khí chiêm chiếp phiên cái thân. Đương quỷ thật đúng là không ý tứ. "Nương nương, Vệ Tử Phu tiện nhân kia xuống dưới!" Sở Phục từ bên ngoài lảo đảo bay vào đến, hai chỉ tay vịn đầu đi xuống bái, A Kiều chính giác nhàm chán, tà tại ngọc sàng thượng lại buồn ngủ, mắt thấy lại muốn ngủ tiếp một tháng, vừa nghe lời này "Đằng" ngồi dậy. Môi đỏ mọng nhếch lên, một đôi mắt xán như minh tinh: "Đương thật?" Sở Phục đầu tiếp được không bền chắc, một kích động liền hơi kém liền lại ngã xuống, nhanh chóng đem hệ tại cổ thượng cẩm mang trói chặt một chút: "Nàng hóa thành bụi ta cũng nhận được, tuyệt kế sẽ không nhìn sai." Rốt cục có việc làm! Mời các bạn đón đọc A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Sao của tác giả Hoài Tố.