Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Hồng Hoang Bắt Đầu Đến Chư Thiên Vạn Giới

Từ Hồng Hoang bắt đầu đến Chư Thiên Vạn Giới. Xuyên qua Hồng Hoang đột phá hỗn độn đại đạo cảnh sau, bắt đầu xuyên qua mỗi cái thế giới. Chứng kiến mỗi cái thế giới nhân vật chính trưởng thành. Quyển sách vô địch văn. *** Đường Minh Diệu mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đường Minh Diệu "Ta không phải bị xe đụng phải sao? Sao lại ở đây? Đây là đâu vậy." Đường Minh Diệu nhìn vào trong tầm mắt đều là một mảnh xám mênh mông, khắp nơi đều là khí thể màu xám bay lên. Đường Minh Diệu "có ai không, đây là nơi nào..." Không biết kêu bao lâu, Đường Minh Diệu mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình vậy mà lại bay lên, hơn nữa thân thể còn không có một bóng mờ. Khi Đường Minh Diệu còn đang ngây người cách không biết bao xa đã nổi lên một gợn sóng. Giữa gợn sóng có một luồng khí màu vàng, khí thể màu vàng xuyên qua không gian và thời gian, trước mặt Đường Minh Diệu thoáng cái đã xuất hiện, sau đó chui vào trong đầu Đường Minh Diệu. Đường Minh Diệu chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, vô số thông tin trong đầu lại nhanh chóng bị đại não hấp thu. Đường Minh Diệu đau "Đau! Đau!" Đường Minh Diệu chỉ cảm thấy đau đớn ở sâu trong linh hồn khó có thể chịu được, đây là đau đớn mà hắn sống hai mươi mấy năm nay chưa từng có. Không biết qua bao lâu, Đường Minh Diệu đã không còn đau đớn, chỉ cảm thấy một mảnh suy yếu, đây không phải là sự suy yếu của thân thể, mà là trên tinh thần hoặc là sự suy yếu của linh hồn. Hiện tại Đường Minh Diệu chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả. Không biết đã qua bao lâu, tinh thần mới từ từ chuyển biến tốt đẹp. Lấy đúng lúc này, Đường Minh Diệu mới bắt đầu xem xét, trong đầu vừa rồi tin tức khiến hắn sống không bằng chết. Đường Minh Diệu: "Ta đã xuyên không rồi sao? Hơn nữa còn là, thời đại Bàn Cổ xuyên qua còn chưa khai thiên tích địa diễn hóa thành Hồng Hoang, Ma Thần Hỗn Độn hoành hành." "Vậy hiện tại ta có thể tính là Hỗn Độn Ma Thần không? Không đúng, tin tức vừa rồi sợi khí thể màu vàng kia đưa kết hợp với tiểu thuyết Hồng Hoang ta thấy ở hiện đại, hiện tại Bàn Cổ còn chưa sinh ra, nào có Hỗn Độn Ma Thần nào? Vậy ta có thể tính là Hỗn Độn Ma Thần không?" Đường Minh Diệu: "Mặc kệ nó, mặc kệ nó có phải là Hỗn Độn Ma Thần hay không, chỉ cần nó cường đại ở đâu cũng ăn thịt, dù sao thế giới Hỗn Độn cũng là nơi cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh mới có thể sống lâu." "Đúng rồi! Xem xem đạo kim sắc khí thể kia có cho ta tu luyện công pháp hay không, dù sao Hỗn Độn thế giới đâu đâu cũng có Hỗn Độn khí, hiện tại tu luyện, so với Bàn Cổ sau khi khai thiên, Tiên Thiên linh khí diễn biến ở thế giới Hồng Hoang sẽ mạnh hơn!" Đường Minh Diệu nhắm mắt lại sửa sang lại vô số tin tức trong đầu. Không biết qua bao lâu, có lẽ ngàn năm, vạn năm, Đường Minh Diệu mới sửa sang lại tin tức trong đầu. Vừa nãy đạo khí thể màu vàng kia không biết từ đâu đến, lại tồn tại bao lâu. Bất quá bên trong có một bộ công pháp, một ít tin tức và bí văn của hinh Hồng Mông Huyền Lục thế giới Hỗn Độn. Đường Minh Diệu nhìn《 Hồng Mông Huyền Thiên Lục》 chia làm mười hai tầng. Tu vi Hỗn Độn thế giới lần lượt là: Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Hỗn Độn Kim Tiên, Hỗn Độn Đại La Kim Tiên, Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên, Hỗn Độn Vô Thượng Kim Tiên, Hỗn Độn Thiên Cảnh, Hỗn Độn Chí Tôn cảnh, Hỗn Độn Đạo Tổ cảnh, Hỗn Độn Đại Đạo Cảnh. 《 Hồng Mông Huyền Thiên Lục》 này thực sự quá mạnh, trong tin tức mà đạo khí thể màu vàng kia đưa, tu luyện đến tầng thứ mười chính là Hỗn Độn Đại Đạo cảnh, tầng thứ mười hai đều không nhìn thấy. Trước tiên không cần quan tâm nhiều như vậy, vẫn nên tu luyện trước đi! Đường Minh Diệu nhắm hai mắt lại vận chuyển tầng thứ nhất của 《 Hồng Mông Huyền Thiên Lục》. Chỉ thấy Hỗn Độn Chi Khí trong vòng ngàn dặm điên cuồng vọt tới linh hồn Đường Minh Diệu. Hỗn Độn không biết bao nhiêu năm, thời gian không biết đã qua bao lâu, có lẽ ngàn vạn năm, ức vạn năm, Hỗn Độn Chi Khí xung quanh rung chuyển một trận. Náo động còn đang không ngừng khuếch trương một trăm triệu. Một tỷ, trăm ức dặm mới dừng khuếch trương. Sau đó, hỗn độn chi khí trong trăm ức dặm, lấy tốc độ nhanh hơn vọt tới linh hồn thể của Đường Minh Diệu, tiến vào bên trong linh hồn thể của Đường Minh Diệu. Linh hồn thể Đường Minh Diệu không ngờ lại biến lớn. Linh thể trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, cuối cùng trăm vạn trượng mới ngừng biến lớn. Sau đó lại bắt đầu từ từ nhỏ đi, từ trăm vạn trượng nhỏ đi đến mười vạn trượng, Đường Minh Diệu thân thể, tất cả đều từ từ ngưng thực, cuối cùng biến nhỏ thành một mét chín lúc. Hỗn Độn Chi Khí trong phạm vi trăm ức dặm, mới bắt đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại, không rung chuyển như trước. Mà linh hồn hiện tại của Đường Minh Diệu đã hóa thành thực thể. Đường Minh Diệu nhíu mày, mở hai mắt ra nói: "Cuối cùng cũng tu luyện tầng thứ ba 《Hồng Mông Huyền Thiên Lục 》, hiện tại tu vi của ta hẳn là Hỗn Độn Kim Tiên." "Tu luyện vẫn có chút chậm. Bất quá thu hoạch lớn nhất của lần tu luyện này không phải là tăng lên tu vi, mà là rốt cuộc đem linh hồn ngưng luyện ra thực thể, cũng chuyển hóa linh hồn thành thần hồn Hỗn Độn, chỉ cần đang ngưng luyện ra thân thể, cũng chuyển hóa thân thể thành Hỗn Độn đạo thể. Có thể một lòng tu luyện tăng lên tu vi." Nói là làm, chỉ thấy Đường Minh Diệu vung tay phải lên, ngàn vạn dặm Hỗn Độn Chi Khí tụ thành một khối, đoàn Hỗn Độn Chi Khí kia từ từ biến thành một cơ thể giống như đúc Đường Minh Diệu. Hơn nữa Hỗn Độn Chi Khí xung quanh cũng đang từ từ cường hóa thân thể này. Không biết đã qua bao lâu, dù sao thế giới Hỗn Độn cũng không có khái niệm thời gian. Đường Minh Diệu: "Với tu vi linh hồn của ta hiện tại, tối đa chỉ có thể cường hóa một bộ thân thể tới đây." Chỉ thấy linh hồn thể Đường Minh Diệu bay về phía cỗ thân thể này, lướt qua trước mặt nhìn một chút. Đường Minh Diệu tự luyến nói: "Không tệ! Không nghĩ tới ta còn đẹp trai như vậy. Thôi bỏ đi, dung nhập vào trong thân thể này trước đã, dù sao thân thể có thể so với không được sao?" Chỉ thấy linh hồn thể Đường Minh Diệu từ từ dung nhập vào trong bộ thân thể này. Cũng không lâu lắm, thân thể này chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt lóe lên một vòng khí thể màu vàng. Đường Minh Diệu nắm chặt tay nói: "Vẫn là có thân thể tốt hơn." Đường Minh Diệu đột nhiên vung tay phải về phía trước, chỉ thấy Hỗn Độn Chi Khí trong vòng ngàn dặm rung chuyển. Đường Minh Diệu: "Thân thể này hẳn là có cấp bậc Tiên Thiên linh bảo đỉnh cấp! Không tệ! Không tệ! Hiện tại Bàn Cổ còn chưa xuất thế mà tranh thủ thời gian tu luyện, miễn cho đến lúc đó độ không quá Khai Thiên Lượng Kiếp. Trước tiên tăng tu vi lên đến Hỗn Độn Đại La Kim Tiên lại ra ngoài tầm bảo." Một cái lắc mình Đường Minh Diệu biến mất ngay tại chỗ. Trong Hỗn Độn không nhớ năm tháng, không biết từng có bao nhiêu thời gian trôi qua một góc của thế giới Hỗn Độn, phạm vi một trăm triệu dặm đột nhiên chấn động một mảnh Hỗn Độn Chi Khí không lâu sau lại bình tĩnh trở lại. Đường Minh Diệu: "Cuối cùng cũng tu tới đỉnh phong của Hỗn Độn Đại La Kim Tiên, thân thể vẫn không tăng lên tới cấp bậc tiên thiên chí bảo. Được rồi, đi khắp nơi một chút, xem có thể gặp được một ít bảo vật trong Hỗn Độn không. Dù sao kiếp trước nhìn những tiểu thuyết kia, đều viết rất nhiều bảo vật ở thế giới Hỗn Độn." Không biết Đường Minh Diệu bay bao lâu, chỗ phía trước trăm triệu dặm, Hỗn Độn khí lộ ra càng thêm cuồng bạo. Đường Minh Diệu nhíu mày: "Hỗn Độn khí nơi này, so với địa phương khác, càng thêm cuồng bạo, khẳng định có bảo vật gì đó. Ta đi xem một chút." Đường Minh Diệu lại bay một đoạn thời gian, rốt cuộc nhìn thấy bên ngoài vạn dặm, lơ lửng một bản thư lục màu vàng kim. Đây là bảo vật cấp bậc gì vậy, cách còn có vạn dặm đã bắt đầu cảm thấy áp lực. Được rồi, trước tiên thu sách này lại rồi nói sau. Đường Minh Diệu càng bay càng gần, cảm giác áp lực càng lớn, sau khi tới ngàn dặm, tốc độ càng chậm như ốc sên. Đường Minh Diệu kiên trì: "Cố gắng lên! Nhất định phải kiên trì không qua được khó khăn nhỏ này, sao có thể chống đỡ nổi Khai Thiên Đại Kiếp." Chín trăm dặm, tám trăm dặm, bảy trăm dặm... Đến một trăm dặm, thân thể Đường Minh Diệu bắt đầu xuất hiện từng vết rách, bản năng thân thể bắt đầu vận chuyển 《Hồng Mông Huyền Thiên Lục》. Chỉ thấy Hỗn Độn khí chung quanh tụ tập lại, bắt đầu chữa trị thân thể Đường Minh Diệu. Cứ như vậy, vết rách do áp lực xuất hiện, Đường Minh Diệu dần được Hỗn Độn khí chữa trị. Thân thể Đường Minh Diệu cường độ, thế mà bắt đầu từ từ tăng lên. Năm mươi dặm, bốn mươi dặm, ba mươi dặm, cuối cùng mười dặm. Đường Minh Diệu chỉ cảm thấy gông xiềng trong thân thể đột nhiên bị mở ra. Một mực kẹt ở thân thể đỉnh phong của Tiên Thiên Linh Bảo, rốt cuộc đột phá đến sơ cấp Tiên Thiên Chí Bảo. Đường Minh Diệu lập tức cảm giác không được bản sách màu vàng này mang tới cho mình áp lực cho mình. Đường Minh Diệu: "Cuối cùng cũng đột phá đến cấp bậc tiên thiên chí bảo sơ cấp rồi, hay là luyện hóa quyển sách này trước đi." 《 Hồng Mông Huyền Thiên Lục》 so sánh với tu vi cảnh giới của thế giới hỗn độn: Tầng một: Kim Tiên Tầng hai: Đại La Kim Tiên Ba tầng: Hỗn Độn Kim Tiên Tầng bốn: Hỗn Độn Đại La Kim Tiên Năm tầng: Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên Sáu tầng: Hỗn Độn Kim Tiên vô thượng Tầng bảy: Hỗn Độn Thiên Đạo cảnh Tầng tám: Hỗn Độn Chí Tôn cảnh Tầng chín: Hỗn Độn Đạo Tổ cảnh Tầng mười: Hỗn Độn Đại Đạo cảnh Tầng mười một:?? Tầng mười hai:? Mỗi cảnh giới chia làm: sơ. Trung, đỉnh phong. Như: Hỗn Độn Kim Tiên sơ kỳ. Hỗn Độn Kim Tiên trung kỳ, Hỗn Độn Kim Tiên hậu kỳ, Hỗn Độn Kim Tiên đỉnh phong. Cấp bậc bảo vật Hỗn Độn: Tiên Thiên linh bảo, Tiên Thiên chí bảo, Hỗn Độn linh bảo, Hỗn Độn chí bảo. Mỗi loại linh bảo lại chia: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp. Bốn cấp ví dụ như: sơ cấp tiên thiên linh bảo, trung cấp tiên thiên linh bảo. Cao cấp tiên thiên linh bảo, đỉnh cấp tiên thiên linh bảo. Hỗn Độn chí bảo chỉ có một cái là cấp. Mời các bạn mượn đọc sách Từ Hồng Hoang Bắt Đầu Đến Chư Thiên Vạn Giới của tác giả Thối Hậu Tựu Thị Hướng Tiền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khiêu Vũ Với Quỷ - Keri Arthur
Nikki James - một nữ thám tử tư đã trở thành nguyên nhân cuộc chiến giữa hai người đàn ông: Micheal - một ma cà rồng hơn 300 tuổi đã có những hành động khác với đồng loại của mình để dần dần tiến vào cuộc đời và chiếm trọn trái tim vốn tưởng chừng đã lạnh giá của cô, và hai là Jasper - một ma cà rồng ít tuổi hơn nhưng đầy dã tâm. Jasper quyết tâm trả thù Micheal bởi anh đã giết anh của y và hiện đang tiếp tục săn đuổi hòng kết liễu chính Jasper để thế giới có một cuộc sống hòa bình, thân thiện hơn.  Nikki biết rằng tình yêu giữa cô và Micheal thực sự nguy hiểm, nhưng nếu muốn tồn tại cô phải tin vào anh. Tuy nhiên, tình yêu của anh có đủ mạnh để có thể bảo vệ cô khỏi kẻ báo thù điên rồ đến từ địa ngục?  Là cuốn đầu tiên trong bộ truyện giả tưởng 4 cuốn viết về Nikki và Micheal, Khiêu vũ với Quỷ (Dancing With The Devil), tác giả Keri Arthur đã mang đến cho bạn đọc một câu chuyện tình yêu đầy cảm động giữa hai nhân vật tuy thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.  Một tình yêu mãnh liệt, một tương lai đầy thử thách đã khiến khiêu vũ với Quỷ trở thành một trong những cuốn sách đáng đọc nhất trong năm "là cuốn đầu tiên của bộ truyện hay, câu chuyện ma cà rồng lãng mạn đến tuyệt vời này sẽ khiến bạn đọc luôn muốn đọc thêm nữa và muốn sưu tầm cho đủ bộ". Bộ Khiêu Vũ Với Quỷ gồm có: Khiêu vũ với Quỷ, Trái tim trong bóng tối, Đuổi theo bóng tối, Nụ hôn tạm biệt bóng đêm *** Ác quỷ đang chờ họ... Cỗng vào nhanh chóng hiện ra lờ mờ trước mắt họ, một cái hố rộng ngoác được viền gỗ trông lâu đời hơn Lyndhursti. Già hơn cả Michael. “Thanh gỗ chẵng cũ đến mức ấy đâu,” anh nói, vừa đưa cô cái đèn pin vừa cười nửa miêng. “Này em cầm lấy.” Cô rọi đèn lên lối vào. Luồng sáng chỉ đi được một đoạn rồi bị bóng tối dày đặc nuốt chửng. Nhưng thế là đủ để nhìn thấy những dấu chân. Michael ngồi xổm xuống và rờ rẩm đường viền của những dấu vết. “Thây ma,” anh nói, chỉ vào một dấu chân hơi bị kéo lê ở góc. “Thấy không? Chúng đi rất nặng nề, và kéo lê bàn chân. Jasper sẽ không để lại dấu vết. và hắn chắc đã vác Jake vào.” “Chúng ta biết hắn cài bẫy sẵn.” Vậy tại sao linh cảm của cô chưa xuất hiện và báo động điều gì? “Sẽ không có gì đâu.” Michael đứng lên, phủi bụi trên bàn tay. “Jasper lại đang dùng lưới linh cảm - anh có thể cảm thấy nó đang dao động. Nó trùm lên cả khu vực này, và có lẽ là đang cản trở khả năng của em.” Thế nhưng chiếc đồng hồ vẫn đập tích tắc giữa những ngón tay cô “Em vẫn cảm nhận được Jake.” “Chẵng qua là vì Jasper muốn em tìm thấy anh ta”. Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em trở nên vô dụng à?”. “Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử,và tấm lưới sẽ tóm được em nếu em làm thế”. Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình thường, thoát khỏi những khả năng khiến cô trở nên đặc biệt, cô biết từ sâu thẳm rằng mình đã dừa vào chúng quá nhiều và không thể để mất. Khoảng thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô cực kì vô dụng khi không có chúng. Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.” Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cúng là không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh đuổi quỷ dữ. “Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm. Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như người thường. “Đi thôi.” Ai đó đi theo cô. Một người cô không nhìn thấy hay nghe thấy qua các giác quan bình thường, nhưng sự hiện diện của người đó làm linh cảm cô xao động khá mạnh. Một người mang nhiệm vụ giết chóc. Gió xao xác, lướt những ngón tay lạnh buốt trên gáy cô. Nikki run rẩy nhìn theo những cái bóng xung quanh một cách bồn chồn. Cô chưa bao giờ sợ bóng tối, mà thật ra còn thấy nó như một đồng minh, đặc biệt là những ngày tung hoành thời trẻ. Nhưng đêm nay có điều gì đó kì quặc trong sự im lặng, một dấu hiệu của nguy hiểm nguy ẩn chứa trong màn sương mờ đang chầm chậm xoáy. .... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Với Quỷ của tác giả Keri Arthur.
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng - Phẫn Nộ Tùng Thử
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng là câu chuyện huyền huyễn hay về một vu yêu luôn gây ra tai họa nhưng theo đó cũng khiến bản thân hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vu yêu luôn mang theo xú danh trên người, tại sao vu yêu không thể làm người tốt? Ta nhất định sẽ phá tan cái tư tưởng thối tha kia, tự lập ra một con đường mới. Và theo lời của editor Gà Đồng thì: "Thần tác, cmn thần tác" *** ‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia, hiện tại còn chỉ là một cô bé có vẻ ngoài khá đáng yêu. Nàng có một mái tóc dài gợn sóng màu vàng óng, một dáng người ma quỷ đến mức cả pháp bào thùng thình cũng không che dấu được, khuôn mặt phì nộn đáng yêu mang theo chút khí chất thiên nhiên mơ hồ, kèm với một đôi kính mắt màu bạc tô điểm thêm vẻ học thức. Dù là lần đầu gặp mặt, ta lại thấy Olivia rất quen thuộc, có lẽ vẻ học thức kia khá giống Margareth và Eliza, nhất là khi đôi mắt kính đặc trưng đều chỉ là vật trang sức. Dù một bên kính đã bay đâu không biết, dù trước mặt có khách đến thăm, Olivia vẫn để tâm tư dạo chơi tận chân trời, không một chút phòng bị, vết bẩn trên mặt cũng không lau, cả phòng khách bị nổ tung lộn xộn cũng không thu dẹp. Có vẻ vị thiên tài trong truyền thuyết này có dây thần kinh vô cùng lớn. Mặt khác, ta cũng đã biết vì sao Kathleen lại phản cảm với Olivia như vậy. “Hoá ra là ‘giai cấp’ mâu thuẫn.” Nhìn thân hình của Olivia mà xem, một bộ pháp bào mặc trên người nàng, nhờ những đường cong động lòng người, biến trờ thành một bộ lễ phục. Còn nếu Kathleen mặc nó, ha ha… ... Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng của tác giả Phẫn Nộ Tùng Thử.
Linh Sát - Quỷ Chi Khúc
Trong thiên địa, Thần Ma Tịch Diệt.    Sau khi chết đều phải nghe theo tiếng gọi của ta, bởi vì ta chính là vong linh pháp sư.    ***    Nàng là thiên tài toàn hệ ma pháp mọi thứ đều tinh thông nhưng lại chỉ tha thiết với vong linh ma pháp, vì sao?    Nàng là thiên kim mắc nạn, cùng huynh trưởng ẩn cư nơi sơn dã nhưng vẫn không thoát khỏi sự đuổi giết của sát thủ, vì sao?    Trùng sinh nàng biến thành nàng!    Nàng, sao có thể là phế nhân? Sao có thể là kẻ yếu?    Thiên tài rơi xuống, nàng lại một lần quật khởi, lại thay đổi đến bất ngờ như thế nào.    Một thân quần áo giả nam trang, một nét cười thoáng hiện, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một vong linh pháp sư, soạn nên một khúc ca thần thoại.    Giữa lửa địa ngục, nàng nhẹ nhàng bay múa, dáng người như hoa sen.    Trên đỉnh tuyết nhai, nàng ngạo nghễ đứng vững, đôi mắt mỉm cười, khuynh đảo chúng sinh.    Bước trên con đường mạo hiểm, chuyện lạ không ngừng, bí cảnh tái hiện.    Xem nàng làm thế nào một tay vén mây, một tay che trời, rung chuyển Thánh Vân đại lục!    (Giới thiệu vắn tắt vô năng, hết thảy mời xem tác phẩm, một câu mèo khen mèo dài đuôi, nội dung tuyệt đối phấn khích.)    *** Có mỹ nam, có quái thú, có pháp bảo, có mạo hiểm, cần gì có đó, YY vô hạn! Nữ chính lớn dần, giai đoạn trước ẩn giấu thực lực, giai đoạn gữa cường đại vô cùng, giai đoạn sau nhòm ngó ngôi báu toàn thiên hạ! *** Hai luồng gió đen từ bàn tay hắn xuất hiện, mãnh như rồng, liệt như hổ, gào thét về phía Sở Lạc Lạc và người mắt tím. Sở Lạc Lạc chắn ở trước mặt người mắt tím, pháp trượng cầm trong tay vung lên, lập tức biến ra lá chắn cực mạnh, mỗi tầng được tạo thành từ một loại nguyên tố. Nhưng mà gió xoáy màu đen lại nhanh chóng đột phá được tấm chắn. Sở Lạc Lạc không ngờ sau khi ma hóa lại có thể có sức mạnh lớn như vậy, đôi mắt màu hổ phách mở to, trong nháy mắt khi gió xoáy đến thì không gian bỗng nhiên văn vẹo, hai người đã được dịch chuyển đến nơi khác. Nhưng tiếng cười to điên cuồng như ma âm xuất hiện. Gió xoáy kia giống như có mắt, lập tức quay đầu lại lao về phía nàng. Mi tâm của Sở Lạc Lạc lóe ra một luồng sáng vô hình, nàng không kịp dùng ma lực để phòng ngự cho nên công kích tinh thần đã tự động phát ra. Công kích tinh thần tự phát so với lốc xoáy có chuẩn bị mà đến, đánh nhau, kết quả không cần nghĩ cũng rõ. Sở Lạc Lạc rên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn liền như diều đứt dây ngã về phía sau. Trong nháy mắt, kết giới do nàng tạo ra lập tức tan rã. Những người ở trên quảng trường ước chừng đã đợi suốt bảy ngảy bảy đêm. Đến khi bọn họ cảm nhận được luồng năng lượng rất lớn dao động thì chỉ thấy thiên hạ trong tâm bọn họ đã rơi vào lòng người mắt tím. "Lạc Lạc...." Nhìn nam nhân áo trắng kia lại muốn ra tay một lần nữa, Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng và Lệ Vô Ngân vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp ra tay thì Ngọc Lưu Ly đã như tia chớp bay thẳng vào mi tâm của Sở Lạc Lạc. Đôi mắt màu hổ phách mở ra, nàng đã rời khỏi lòng người kia, trong nháy mắt, không gian trước mặt nàng xuất hiện vết rách, chỉ thấy cánh tay nàng vươn vào bên trong vết rách đó. Bóng trắng đang điên cuồng lao về phía nàng bỗng nhiên cứng ngắc giữa không trung, hắn rống to ra tiếng, chỉ thấy một hư ảnh trong suốt đang dần dần thoát khỏi thân thể của hắn. Bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một ngụm máu đen, hư ảnh kia lại trở về thân thể hắn. Người mắt tím thấy vậy cũng nhanh chóng đưa tay vào bên trong vết rách không gian mà Sở Lạc Lạc chế tạo, chăm chú dùng toàn bộ tinh thần lực để lôi kéo, bắt giữ linh hồn. Đến khi vết rách không gian biến mất, trong tay hắn và Sở Lạc Lạc, mỗi người nắm một nửa hư ảnh. Hư ảnh đã bị chia thành hai nửa không ngừng giãy dụa trong tay bọn họ, bóng trắng trên không trung đã sớm rơi xuống.... "Giao hắn cho ta xử lý đi!" Người mắt tím nói. "Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lúc này, ba người nam nhân đều chạy về phía nàng, Sở Lạc Lạc mỉm cười gật đầu, tùy ý ném nửa hư ảnh cho người mắt tím. Khi hai nửa hư ảnh hợp lại, người mắt tím lấy viên thủy tinh đen giờ đã trở nên trong suốt ra. "Cho ngươi nếm thử cảm giác cô tịch trong ngàn năm bị phong ấn!" Nhưng mà hắn không ngờ linh hồn tà ác kia vẫn còn có thể công kích, nó nháy mắt hóa thành một luồng sáng đen, tay phải của người mắt tím lập tức máu tươi chảy đầm đìa, nhưng mà luồng sáng đen kia lại đang đánh thẳng về phía sau lưng Sở Lạc Lạc. ... Mời các bạn đón đọc Linh Sát của tác giả Quỷ Chi Khúc.
Dạ Đàm Bồng Lai Điếm - Xương Bồ
Vi Trường Ca - bảo chủ của Thiên Hạ bảo cùng Tô Vọng Ngôn -  đại công tử của Tô Gia ở Lạc Dương là hai nhân vật chính của hai tác phẩm này. Một người anh tuấn phong lưu, văn võ song toàn, một người lãng từ hào hoa, học rộng tài cao, ngạo khí ngất trời, hai người họ là quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tình như huynh đệ. Cả hai cùng nhau bước vào những cuộc phiêu lưu đầy ma mị, huyền bí, cùng trải qua những giờ khắc sinh tử trong Dạ đàm bồng lai điếm để tìm kiếm những đáp án cuối cùng đằng sau tấm màn liêu trai ban đầu. Thế nhưng những gì họ tìm thấy lại đầy bất ngờ… "Trời đất là quán trọ của muôn vật, thời gian là khách ghé của trăm đời. Đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được cáo là bao? Chỉ là năm tháng đằng đẵng khiến người già cỗi. So với việc bị những thứ phiền não ngoài thân quấn lấy, chẳng bằng một chiếc thuyền con, neo thuyền mà hát, ngắm trăng soi ngoài bãi, bắt lấy khoảnh khắc đẹp đẽ, thế gian diệu kỳ, lại chẳng thong dong, tự tại hay sao?" *** “Cố Niệm và Cố Phán… Bọn họ có thật sự được Cố phu nhân đón đi không?” Tô Vọng Ngôn chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vậy. Lúc đó, cậu và Vi Trường Ca đang ngắm trăng trên sông. Hoàng hôn xuống, hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng nước từ thượng du, sau hai canh giờ thì neo lại giữa một bãi bồi nông. Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, cười như không có việc gì: “Có lẽ vậy… Có lẽ là Cố phu nhân dẫn họ đi, hoặc là chính bọn họ muốn đi —— ai biết được?” “Ta thì mong là họ thực sự được Cố phu nhân đón đi…” Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn man mác: “Tuy họ sống lâu hơn chúng ta, nhưng sâu trong lòng, lại vẫn chỉ là hai hài tử mãi không lớn. Dù là gian nan tới mức nào, họ vẫn kiên trì không thay tên đổi họ, bắt từng ‘mẫu thân’ của mình đều phải mang họ Cố, khi nghe chúng ta nói từng gặp Cố phu nhân thì vô cùng vui vẻ… Aii, kỳ thực họ cũng chỉ là hai đứa trẻ bị lạc mất phụ mẫu mà thôi…” Vi Trường Ca cười cười nhưng không cho ý kiến. —— bất chợt, y nhớ lại gương mặt nho nhỏ của Cố Phán, cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt đó. Y đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, nếu ngươi không thuận miệng bịa ra phong thư kia, có lẽ huynh muội Cố gia cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra chân tướng như vậy.” “Tuy không ai biết được trong phong thư năm xưa Cố phu nhân đã viết gì, nhưng người cùng tâm trạng, có lẽ cũng không khác gì những nội dung đó đâu?!” Tô Vọng Ngôn cười nhẹ, cúi đầu nhìn vào lòng sông. Một lát sau, thấp giọng hỏi: “Vi Trường Ca, trên đời này thật sự có Bồng Lai, có tiên sơn sao? Nếu như thật sự có Bồng Lai, thì nơi đó rốt cuộc như thế nào? Nói cho cùng thì là một nơi có thể thỏa mãn mọi ham muốn của con người, hay là một nơi căn bản không có ham muốn gì cả?” Vi Trường Ca suy nghĩ một lúc, rồi lại suy nghĩ một lúc nữa, cuối cùng không trả lời. May mà Tô Vọng Ngôn cũng không nhất định phải chờ câu trả lời của y. Vi Trường Ca đứng dậy. Đêm đó, trăng đặc biệt sáng, trên dãy núi xanh phía xa, mơ hồ có thể thấy được sắc đỏ của lá phong trải khắp núi. Thuyền con neo bên một đồng hoa, hòa cùng gió sông, chung quanh đều là sợi bông bay phất phơ mờ mịt, trải rộng mênh mang, ngay đến con thuyền nhỏ cũng mờ đi trong bụi hoa trắng xóa. Trên sông có đôi ba ngọn đèn thuyền chài, chậm rãi chuyển động. Còn ánh trăng nhộn nhạo theo dòng nước dập dềnh, như thể vật sống. Bỗng thấy một chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi trôi trên sông, trên thuyền truyền tới tiếng khóc lớn. Một ngư phụ ôm đứa trẻ còn đang bọc trong tã lót thong thả đi lại trên đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm một khúc hát ru, nhẹ nhàng đong đưa đứa trẻ. Nhưng đứa bé đó không biết vì sao vẫn cứ khóc oa oa. Lập tức, có một giọng nam sang sảng lớn tiếng hỏi: “Sao hài tử cứ khóc liên tục thế?” Theo tiếng nói, một hán tử trẻ tuổi cao lớn thô kệch đi ra từ trong buồng nhỏ, vụng về đón lấy đứa nhỏ từ tay ngư phụ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc nữa! Còn khóc nữa Long Vương gia gia sẽ tới bắt con đó nha!” Ngư phụ kia mỉm cười đứng một bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ lại. Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền càng đi càng xa, đột nhiên cười khẽ thành tiếng. “Ngươi cười gì thế?” “Ta nhớ khi ta còn nhỏ, mỗi lần quấy khóc là vú em cũng dọa ta như thế, bà cứ luôn nói ‘Còn khóc à, khóc nữa để cho Quỷ Vương bắt con đi’.” “Quỷ Vương? Đó là cái gì?” ... Mời các bạn đón đọc Dạ Đàm Bồng Lai Điếm của tác giả Xương Bồ.