Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cổ Cầm Dị Truyện (Tuyết Ảnh Sương Hồn)

Một thiếu nữ thanh xuân đứng khoan thai trên thuyền, khẽ xoay người lại. Ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt sắc như thiên tiên.

Vị công tử trẻ tuổi nhất thời giật mình. Không phải vì tướng mạo xinh đẹp, mà chàng còn cảm giác như trông thấy một điều gì đó rất thân thuộc.

Chợt cất tiếng hỏi: “Cô nương, xin hỏi danh thơm của nàng là gì?”

Cô nàng xuân sắc nhìn nốt ruồi chu sa ở đuôi lông mày của chàng, nhoẻn miệng cười: “Lục Đồng, ta tên là Lục Đồng.”

Vòng luân hồi tựa như bánh răng, có nhiều thứ cứ luôn chuyển động mãi không ngừng. Tìm mua: Cổ Cầm Dị Truyện TiKi Lazada Shopee

Ví như tình, ví như duyên.***

Bên cầu Nhị Thập Tứ, dưới tán cây Thược Dược cách chừng trăm trượng.

Trác Dật Phi là khách quen của Nguyên phủ, khi đến cũng không cần phải thông báo. Hắn ôm Viên Viên đi thẳng vào trong vườn.

Trong vườn có gốc cây cổ Tùng trăm năm, cao to sừng sững. Dưới gốc cây Tùng là một cái bàn đựng cầm, Nguyên Thích Chi đang ngồi ngay ngắn đánh đàn ở đấy.

Gió mát rười rượi, đàn cầm cất lên, tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách, gió lạnh lùa quanh cây.

Kỹ năng luyện cầm như thế lại phát ra từ tay một nhi đồng nhỏ tuổi. Người nghe tiếng cầm tấu, không ai không thể khen cậu quả thật là một thần đồng.

Trác Dật Phi cũng tự giác dừng lại, sợ quấy nhiễu cậu.

Viên Viên ở trong lòng lại nhảy xuống dưới, bước chân nho nhỏ chạy lon ton đến gần.

Tiếng đàn dừng lại, Nguyên Thích Chi nhìn thấy Viên Viên chạy tới, ngạc nhiên hỏi.

“Muội là ai?”

“Viên Viên.”

“Viên Viên?” Nguyên Thích Chi khó hiểu nghiêng đầu sang, thì thấy Trác Dật Phi đứng cách đó không xa, lập tức đứng lên chào.”Trác tiên sinh đến ạ!”

“Thích Chi, đây là Viên Viên, cháu ngoại của ta.”

“Thì ra là cháu ngoại của Trác tiên sinh.” Nguyên Thích Chi lại quay sang nhìn Viên Viên, thấy nàng mút ngón tay nhìn cậu cười ngây thơ.”Muội thật đáng yêu.”

“Viên Viên, mau gọi Thích Chi ca ca.”

“Thích Chi ca ca.”

Viên Viên gọi tên cậu, giọng nói non nớt, ngọt ngào khiến cậu vui vẻ lâng lâng.”Viên Viên muội muội, để huynh dẫn muội đi chơi nhé?”

“Được ạ.”

Thế là, tiểu ca ca sáu tuổi nắm tay tiểu muội muội hai tuổi bước ra ngoài.

***

Rằm mười lăm tháng Tám, trăng tròn sáng vằng vặc.

Ở trên Sấu Tây Hồ, có một con thuyền nhỏ.

“Lục Đồng, Dao Cơ hóa ra lại chuyển thế thành Viên Viên, cháu gái ngoại của ta. Ta đã giúp nàng ấy gặp Nguyên Thích Chi, là Tần Tình chuyển thế. Hai đứa bé vừa gặp đã thân, ngồi chơi chung với nhau cả ngày. Đến khi định tách ra liền khóc sướt mướt không chịu đi. Nguyên phu nhân liền cười nói: ‘Thích Chi thích chơi với Viên Viên muội muội như vậy, thế mẫu thân cưới bé ấy về làm dâu cho con được không?’ Nguyên Thích Chi trả lời ngay: ‘Được, con muốn cưới Viên Viên muội muội làm vợ.’ Vậy là đoạn nhân duyên này của họ, hẳn là có thể viên mãn tại kiếp này.”

Trác Dật Phi nhìn hồ nước nói rất nhiều chuyện, nhưng mặt hồ vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.

“Lục Đồng, ta không nên thường thường đến nói chuyện với nàng. Nàng đang ở đây tĩnh tâm tu hành, ta làm vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến nàng. Thế nhưng hiện giờ ta không thể nhịn được. Lục Đồng, đã qua ba năm rồi, ta thật sự rất nhớ nàng. Giá như có thể được gặp nàng thêm một lần nữa thì tốt rồi.”

Trăng sáng như gương, chiếu rọi xuống tận đáy hồ. Mặt hồ dao động, từng vòng sáng tròn lan tỏa xung quanh. Vòng sáng càng lúc càng mạnh, từ nhu hòa dần trở nên mãnh liệt, có vầng sắc cầu vồng biến ảo lóe lên.

Trác Dật Phi đứng ở giữa hồ rực rỡ, tim đập nhanh, tay bất giác nắm chặt mép thuyền: “Lục Đồng, là nàng sao?”

Vòng sáng như khói mờ tách ra thật lộng lẫy. Một thiếu nữ mặc y phục màu tuyết tựa như sen trắng nở rộ trong muôn vàn hào quang rực rỡ. Lục Đồng, Lục Đồng đã đến. Nàng tựa như tiên nữ bay nhẹ nhàng đáp xuống thuyền.

“Lục Đồng, sao nàng có thể ra khỏi mặt hồ vậy?” Trác Dật Phi đến cầm tay nàng, bàn tay mềm mại như tơ, trắng noãn như ngọc.

“Nàng đã khỏe, da thịt nàng không còn cứng như gỗ nữa.”

Lục Đồng cười dịu dàng, muốn nói lại thôi.

“Thật tốt quá, chẳng phải nàng bảo cần mất bảy năm sao? Thế mà chỉ mới ba năm đã rời được, thật sự là quá tốt.” Trác Dật Phi cảm thấy hạnh phúc đến bất ngờ, hắn hưng phấn muốn nhảy dựng lên.

“Không phải như thế, Dật Phi, hôm nay là ngày rằm Trung Thu tháng Tám. Tinh hoa mặt trăng trong đêm nay đạt cực thịnh. Ta yên lặng tu suốt ba năm, để mượn dịp này mới có thể tạm thời ra hồ.”

Sắc mặt Trác Dật Phi chuyển trắng: “Ý của nàng là nàng sắp phải trở về?”

“Đúng vậy, ta sắp phải nhanh chóng quay về trong hồ rồi. Dật Phi, ta có lời muốn nói với chàng, chàng hãy nghe rõ nhé.”

Sắc mặt Lục Đồng ngưng trọng, Trác Dật Phi đột nhiên cảm thấy có điều không ổn.

“Dật Phi, chàng cũng biết, ta vốn chưa tu hành đủ thành Mị. Lần trước tu vi bị tổn hại nên chỉ có thể biến thành hình người dưới ánh trăng. Sau khi bị hao tổn tu vi, ta lại không thể yên tâm tu luyện, cố gắng cưỡng ép chính mình ra khỏi hồ. Trên thực tế, tu vi đã hao tổn lại thêm hao tổn. Nếu như ta muốn tu thành hình người nguyên vẹn, phải tốn chừng hơn trăm năm tu luyện, không còn cách nào khác.”

“Ngày đó lúc chia tay, ta nói chỉ cần mất bảy năm, thật ra là lừa gạt chàng. Ta nghĩ bảy năm ấy sẽ giúp chàng dần dần quên ta. Nhưng ta không ngờ, suốt ba năm qua, chàng đều chèo thuyền ra hồ trò chuyện với ta hằng đêm. Dật Phi, ta dùng toàn bộ công lực, cố gắng biến thành hình người để lên gặp chàng là vì muốn làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Lục Đồng đưa tay xoa mi tâm của hắn, đầu ngón tay chợt lóe tinh quang.”Cho chàng quên ta.”

Ánh trăng lu mờ, mặt hồ tĩnh lặng như đang say ngủ.

Chiếc thuyền nhỏ lay động giữa sóng nước, bên trong thuyền, Trác Dật Phi đã nằm ngủ say giấc. Lục Đồng cúi đầu nhìn hắn. Một giọt nước mắt rơi xuống đuôi lông mày của hắn, hóa thành một nốt ruồi chu sa nho nhỏ.

“Dật Phi, ít nhất phải hơn trăm năm sau ta mới có thể tu thành hình người. Chàng lại không thể chờ ta lâu đến vậy, ta cũng không thể để chàng vì ta mà cô độc cả đời. Cho nên, quên ta bây giờ, là điều tốt nhất với chàng. Cả đời này, ta và chàng có duyên không phận. Kiếp sau khi chàng luân hồi chuyển thế, ta sẽ giống như Dao Cơ tìm kiếm Tần Tình mà tới tìm chàng.”

Trong đêm Trung Thu, Trác Dật Phi đi cả đêm chưa về.

Ngày hôm sau người nhà mới phát hiện hắn không ở trong phòng. Ân Nhược Dương biết được vội vàng chạy ra Sấu Tây Hồ tìm người. Khi đến thì thấy hắn đang nằm ngủ say trên một chiếc thuyền cập bến bên bờ hồ.

Sau khi tỉnh lại, Ân Nhược Dương liền hỏi: “Dật Phi, sao huynh lại tới Sấu Tây Hồ vậy, muốn gặp Lục Đồng à?”

Trác Dật Phi mờ mịt: “Ai là Lục Đồng?”

Ân Nhược Dương giật mình. Suy nghĩ kỹ lại, không lỗ mãng nói tiếp. Chỉ chậm rãi xem xét lời nói của hắn, và nhận ra Trác Dật Phi đã hoàn toàn quên mất chuyện cổ cầm.

Thắc mắc vô cùng nhưng cũng đành chịu. Ân Nhược Dương thở dài: Người Yêu khác đạo, quên đi cũng tốt.

Mùa xuân năm sau, Tam tiểu thư của Tri Phủ Dương Châu đến tuổi cập kê. Tri phủ đại nhân gả nàng cho Trác Dật Phi, người mà ông ta coi trọng trước giờ. Một đôi phu thê hòa hợp, có thể nói trời sinh một đôi. Sau khi kết hôn cầm sắt hài hòa, ân ái đến già.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tuyết Ảnh Sương Hồn":Ai Là Định Mệnh Của AiChàng Trai Năm ẤyCổ Cầm Dị TruyệnGặp Anh Trong Hàng Vạn NgườiHữu Duyên Thiên Niên Lại Tương HộiLuôn Có Người Đợi AnhNhững Tháng Năm Hổ Phách 2Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cổ Cầm Dị Truyện PDF của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Rừng Na-uy
Tiểu thuyết Rừng Na-uy Tiểu thuyết Rừng Nauy – Haruki Murakami Rừng Na-Uy là tiểu thuyết của nhà văn Nhật Bản Murakami Haruki, là dòng hồi tưởng của nhân vật chính là chàng sinh viên bình thường Watanabe Tōru. Tác phẩm này đã đưa Murakami lên thành một trong những nhà văn hàng đầu của Nhật Bản. Cậu ta đã trải qua nhiều cuộc tình chớp nhoáng với nhiều cô gái trẻ ưa tự do. Nhưng cậu ta cũng có những mối tình sâu nặng, điển hình là với Naoko, người yêu của người bạn thân nhất của cậu, một cô gái không ổn định về cảm xúc, và với Midori, một cô gái thẳng thắn và hoạt bát. Các nhân vật trong truyện hầu hết là những con người cô đơn móc nối với nhau. Có những nhân vật đã phải tìm đến cái chết để giải thoát khỏi nỗi đau đớn ấy. (Rừng Nauy còn là tác phẩm được Tony Buổi Sáng khuyên đọc trong cuốn Trên Đường Băng của mình). Có thể bạn sẽ thích: Hai Số Phận Tiếng gọi nơi hoang dã Những người khốn khổ Câu chuyện xảy ra với bối cảnh là nước Nhật những năm 1960, khi mà thanh niên Nhật Bản, như thanh niên nhiều nước khác đương thời, đấu tranh chống lại những định kiến tồn tại trong xã hội. Murakami miêu tả những sinh viên cải cách này như những tên đạo đức giả và thiếu sự kiên định. Rừng Na-Uy được dịch sang tiếng Việt và xuất bản lần đầu tiên vào năm 1997 do Kiều Liên và Hải Thanh thực hiện, Bùi Phụng hiệu đính. Năm 2006 bản dịch mới của Trịnh Lữ được xuất bản. Cả hai bản dịch đều được dịch từ tiếng Anh.
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh – Nguyễn Nhật Ánh Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh vẽ lên một bức tranh của tuổi thơ với những suy ngẫm giản dị thôi nhưng gần gũi đến lạ. Từng câu chuyện trong Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh như viết cho chính bạn, kiểu như lá thư tình đầu đời của cu Thiều chẳng hạn… ngây ngô và khờ khạo. Nhưng Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh hình như không còn trong trẻo, thuần khiết trọn vẹn của một thế giới tuổi thơ nữa. Cuốn sách nhỏ nhắn vẫn hồn hậu, dí dỏm, ngọt ngào nhưng lại phảng phất nỗi buồn, về một người cha bệnh tật trốn nhà vì không muốn làm khổ vợ con, về một người cha khác giả làm vua bởi đứa con tâm thầm của ông luôn nghĩ mình là công chúa,… Những bài học về luân lý, về tình người trở đi trở lại trong day dứt và tiếc nuối. Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh lắng đọng nhẹ nhàng trong tâm tưởng để rồi ai đã lỡ đọc rồi mà muốn quên đi thì thật khó. Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh – Nguyễn Nhật Ánh Cuốn sách viết về tuổi thơ nghèo khó ở một làng quê, bên cạnh đề tài tình yêu quen thuộc, lần đầu tiên Nguyễn Nhật Ánh đưa vào tác phẩm của mình những nhân vật phản diện và đặt ra vấn đề đạo đức như sự vô tâm, cái ác. 81 chương ngắn là 81 câu chuyện nhỏ của những đứa trẻ xảy ra ở một ngôi làng: chuyện về con cóc Cậu trời, chuyện ma, chuyện công chúa và hoàng tử, bên cạnh chuyện đói ăn, cháy nhà, lụt lội,… Xem thêm: Những bộ truyện hay của Nguyễn Nhật Ánh Giết Con Chim Nhại Bay Trên Tổ Chim Cúc Cu “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” hứa hẹn đem đến những điều thú vị với cả bạn đọc nhỏ tuổi và người lớn bằng giọng văn trong sáng, hồn nhiên, giản dị của trẻ con cùng nhiều tình tiết thú vị, bất ngờ và cảm động trong suốt hơn 300 trang sách. Cuốn sách, vì thế có sức ám ảnh, thu hút, hấp dẫn không thể bỏ qua.”
Xách ba lô lên và đi - Tập 1: Châu Á là nhà, đừng khóc
Xách ba lô lên và đi – Tập 1: Châu Á là nhà, đừng khóc Bước chân của Huyền khởi đầu cho trào lưu mới trong giới trẻ Việt: Khát khao vươn ra thế giới, đi và trải nghiệm hay còn được gọi là phong trào Xách ba lô trên vai và đi. Cô bé quyết chí làm “Ta ba lô” không chỉ để thỏa mãn khát khao khám phá, trưởng thành mà còn đem hình ảnh, văn hóa Việt Nam đến với bạn bè năm châu. Xách ba lô lên và đi – Tập 1: Châu Á là nhà, đừng khóc – Huyền Chip Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh để đi như Huyền. Điều thú vị toát ra từ con người Huyền nằm trong sự khác biệt và dám khác biệt. Cô bé ấy dường như đứng ngoài khuôn mẫu thông thường của một nhân vật quan trọng. Bạn đã bao giờ ước mình sẽ đi vòng quanh thế giới chưa, chắc là có rồi. Nếu bạn đang ở độ tuổi 20, chắc hẳn đã từng 1 lần đã nghĩ “viển vông” như thế, nhưng cái điều bạn nghĩ đến đầu tiên là phải có tiền, bởi đi nhiều như thế thì cần rất nhiều tiền, rồi thì sau đó sẽ không dám nghĩ đến nữa. Nhưng Huyền đã đi mà chỉ có 700usd thôi. Chính những thiếu thốn đó đã thôi thúc Huyền lên đường, cô bé không “đợi đủ đầy để đi”. Đó dường như là điều đặc biệt nhất ở cô bạn 9x Huyền Chip. Sau khi được báo chí rầm rộ về chuyến đi “ngông” của mình, Huyền bỗng trở nên nổi tiếng, nhiều nhà xuất bản đã tìm đến Huyền để đặt hàng em viết sách. “Xách ba lô trên vai và đi” đã ra đời đơn giản như thế. Nhưng để có được những trang viết, những sự kiện xuất hiện như trên sách thì không phải là điều đơn giản. Huyền nói: “động lực khiến tôi lao vào viết ngay quyển sách này không gì khác ngoài việc tôi muốn truyền cảm hứng khám phá, phiêu lưu mạo hiểm đến những bạn trẻ, hãy mạnh dạn vác ba lô đến những vùng đất xa xôi mà bạn chưa một lần được đặt chân đến”.
Tôi là Bêtô
Tôi là Bêtô – Nguyễn Nhật Ánh Tôi là Bêtô – Nguyễn Nhật Ánh Tôi Là Bêtô  viết theo phong cách hoàn toàn khác so với những tác phẩm trước đây của Nguyễn Nhật Án. Những phát hiện của chú chó Bêtô đầy thú vị, vừa hài hước, vừa chiêm nghiệm một cách nhẹ nhàng “vô vàn những điều thú vị mà cuộc sống cố tình giấu kín ở ngóc ngách nào đó trong tâm hồn của mỗi chúng ta”. Nguyễn Nhật Ánh đã được đông đảo bạn đọc biết đến qua các tác phẩm quen thuộc như Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, Thằng quỷ nhỏ, Trại hoa vàng, Bong bóng lên trời, Cô gái đến từ hôm qua… Với Tôi là Bêtô, đây là lần đầu tiên tác giả viết một tác phẩm qua lời kể của một chú cún. Trong thiên truyện này, thế giới được nhìn một cách trong trẻo nhưng lồng trong đó không thiếu những ý tứ thâm trầm, khiến người đọc phải ngẫm nghĩ. Có thể bạn sẽ thích: Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ Cô gái đến từ hôm qua Mời các bạn đón đọc bộ truyện Tôi là BêTô của tác giả Nguyễn Ngọc Ánh. Đừng quên chia sẻ sách lên facebook cho bạn bè cùng đọc và đăng ký nhận sách hay mỗi tuần.