Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Bạn đang đọc truyện Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư của tác giả Xuân Đao Hàn. Gia tộc mừng rõ, lại trào dâng hy vọng, cũng đem hết thảy vốn liếng, tài nguyên để bồi dưỡng thiên tài nhà họ.   Vậy mà Bạch Tiên Tiên - thiên tài trăm năm khó gặp này lại sợ ma   Là kiểu người nửa đêm không dám xuống giường đi vệ sinh   Bạch Tiên Tiên thề sẽ chống đối gia tộc đến cùng, quyết thi đại học vào ngành kỹ thuật cơ khí và kiên trì đi trên con đường khoa học.   Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá hay Showbiz Là Của Tôi của cùng tác giả. *** Đạo môn nhà họ Bạch vốn đã suy tàn trăm năm qua, cuối cùng cũng sinh ra được một thiên tài có linh cốt bắt ma bẩm sinh Cả gia tộc mừng vui khôn xiết, chờ mong cô chấn hưng gia tộc, lấy lại danh vọng Vậy mà Bạch Tiên Tiên - thiên tài trăm năm khó gặp này lại sợ ma Là kiểu người nửa đêm không dám xuống giường đi vệ sinh Bạch Tiên Tiên thề sẽ chống đối gia tộc đến cùng, quyết thi đại học vào ngành kỹ thuật cơ khí và kiên trì đi trên con đường khoa học Năm cô tốt nghiệp đại học, cuối cùng trưởng lão của gia tộc cũng chịu thỏa hiệp Trưởng lão: Không ép con nữa, ông sẽ sắp xếp cho con một vị trí thực tập tại bệnh viện thành phố, sửa xe cứu thương, đi làm đi Bạch Tiên Tiên: Dạ cảm ơn trưởng lão! Con sẽ sửa chữa đàng hoàng! Cô ra đi trong sự sung sướng, thế mà lại phát hiện công việc của mình là trông coi nhà xác Trưởng lão: Rèn luyện can đảm cho ông Nhà xác có một đồng nghiệp mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, không thích nói chuyện Anh ngoan ngoãn cần cù, gặp người là tránh, vừa dễ thương vừa thấy cưng Ở nhà xác Bạch Tiên Tiên trải qua cuộc sống cá muối được người bạn đáng yêu nuôi ăn Cho đến một ngày, cô tận mắt thấy anh vô cảm bóp nát một cái đầu của ác quỷ Sau này Bạch Tiên Tiên còn phát minh ra thần khí bắt ma tự động tất cả trong một Khai sáng ra trào lưu bắt ma theo phong cách mù cộng điếc Trở thành người đầu tiên điều khiển robot từ xa đánh cho đám ác quỷ chạy tán loạn Đạo sĩ sử dụng xong đều khen “Tuyệt” [Cô nàng sợ ma mạnh nhưng không biết mình mạnh X Cao thủ mắc chứng ám ảnh sợ xã hội bẩm sinh nhìn thấy ma] [Một người sợ ma, một kẻ sợ người; CP hiển linh xứng đôi vừa lứa] (*) Thiên sư: Tổ chức Đạo giáo đầu tiên xuất hiện trong thế kỉ thứ hai sau CN, khi Trương Đạo Lăng khởi xướng phong trào Thiên sư đạo tại tỉnh Tứ Xuyên năm 142. Trương Thiên Sư tên thật họ Trương tên Lăng, người đất Phong (nay là huyện Phong, tỉnh Giang Tô), một hậu duệ của Trương Lương. Trương Lăng từ nhỏ đã mê Đạo Đức Kinh, thiên văn, địa lý, Hà Đồ, Lạc Thư, thông đạt Ngũ Kinh; khi trưởng thành từng làm quan huyện lệnh ở Giang Châu, thuộc Ba Quận (nay là Trùng Khánh, Tứ Xuyên), thời Hán Minh Đế. Về sau, ông từ quan, ẩn cư trong núi Bắc Mang Sơn học đạo trường sinh. Thời Hán Thuận Đế (khoảng 115 TCN – 20 SCN đến 144 SCN) Trương Lăng vào Ba Thục, tu đạo ở núi Hạc Minh Sơn (cũng gọi Cốc Minh Sơn), xưng là Tam Thiên Pháp Sư Chính Nhất Chân Nhân. Về sau khi truyền đạo trong dân gian, nói rằng mình được Thái Thượng Lão Quân truyền đạo Chính Nhất Minh Uy, phong làm Thiên Sư. Vì vậy, dân gian gọi đạo của ông là Thiên Sư Đạo. *** Tám giờ sáng, con đường trước cổng lớn của bệnh viện nhân dân thành phố Vân Xương bị tắc nghẽn do xe cộ chặn kín. Trong khi các nhân viên bảo vệ đang hò hét để điều tiết giao thông thì một chiếc Santana cũ kỹ màu trắng cố chen chúc đậu trước cổng bệnh viện. Bạch Tiên Tiên cởi dây an toàn ra. Đợi xe dừng lại hẳn, cô lập tức nhảy xuống. Vừa đóng cửa xe, cô vừa nói: “Ba, con vào trước nhé. Ba lái xe chậm thôi, sáng sớm xe đông lắm, ba đừng để tông vào đuôi xe của người ta đó.” Một đạo sĩ trong bộ áo dài màu lam đang ngồi ở ghế lái, mái tóc thưa thớt được búi theo kiểu đạo sĩ, trên sống mũi có đeo một cặp kính lão, ông ấy đang cầm vô lăng được khắc hình Bát quái, kết hợp giữa công nghệ hiện đại và các yếu tố Đạo môn, thoạt nhìn tưởng như là bọn lừa đảo bịp bợm trong giang hồ. Bạch Tiên Tiên xách túi chạy chưa được hai bước thì bị ông ấy gọi lại. “Tiên Tiên, quay lại! Quay lại đây! Ba còn đồ chưa đưa cho con!” Bạch Tiên Tiên quay đầu lại, thấy ba cô lấy ra một cái móc khóa hình thú bông Pikachu từ trong thùng xe, nhoài người ra ngoài cửa sổ xe đưa cho cô: “Treo cái này lên túi nhé con, lúc nào cũng phải mang theo, đừng làm rơi đấy.” Mắt Bạch Tiên Tiên sáng lên: “Ba còn chuẩn bị quà nhậm chức cho con nữa hả?” Sau đó, cô nhìn thấy ba cô “cạch” một tiếng bứt đầu Pikachu ra, bên trong là một lá bùa màu vàng được gấp lại thành hình tam giác. Đưa cho cô xem xong, Bạch Hướng Vọng gắn đầu nó lại: “Âm khí trong bệnh viện nặng lắm. Mấy ngày trước ba nhờ trụ trì vẽ một lá bùa trừ tà cho con đấy, khai quang trước mặt tượng Tam Thanh rồi.” Bạch Tiên Tiên: “...” Bạch Hướng Vọng thấy cô im lặng, lo lắng cô không chịu nhận, bèn cố rướn người ra ngoài: “Ngụy trang này không ai biết đâu. Ba cũng không đến bệnh viện tìm con, cầm đi!” Vì hai người nấn ná quá lâu nên bảo vệ gần đó đã đi tới thúc giục: “Lái đi, lái đi! Không được đậu xe ở đây.” Bạch Tiên Tiên đưa tay nhận lấy, bấy giờ Bạch Hướng Vọng mới hài lòng ngồi xuống lại ghế lái. Trước khi đi, ông dặn dò: “Phải luôn mang theo nghe chưa!” Bạch Tiên Tiên khoát tay: “Biết rồi, ba đi nhanh đi.” Nắng mùa hè vô cùng rực rỡ. Santana hòa vào dòng xe. Bạch Tiên Tiên cúi đầu gắn Pikachu lên túi đeo, lại ngẩng đầu nhìn mấy chữ to “Bệnh viện nhân dân thành phố” đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, rồi vừa hít sâu một hơi vừa siết chặt nắm tay. Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức bước chân vào đời, từ một sinh viên đại học ngây ngô, nay cô đã trở thành người của xã hội rồi! Trong thời đại ngày nay, sinh viên đại học tràn ngập khắp nơi nên rất khó tìm việc làm. Họa hoằn lắm một sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy bình thường như cô mới có thể vào làm việc ở bệnh viện khi vừa mới ra trường. Mặc dù chỉ là sửa chữa xe cứu thương, nhưng kỹ sư không phân biệt địa vị cao thấp! Dù gì cũng là cơ khí cả thôi, sửa xe và sửa tàu vũ trụ chẳng khác nhau là bao... nhỉ? Bạch Tiên Tiên nhắn tin cho chú trưởng khoa phòng nhân sự của bệnh viện mà cô đã thêm số vài ngày trước, rồi mạnh mẽ kiên định bước vào bệnh viện. Nghe nói đại trưởng lão nhà họ Bạch từng cứu mạng chú trưởng khoa này, thế nên lần này cô có thể suôn sẻ vào nhận việc là do chú trưởng khoa đó muốn báo ơn. Bạch Tiên Tiên nhanh chóng nhận được tin trả lời, bèn tìm theo địa chỉ trưởng khoa gửi tới. Mới sáng sớm, bệnh viện đã chật cứng người, trần đời này e rằng không có bất kỳ nơi nào chứng kiến nhiều ca sinh lão bệnh tử, đắng cay ngọt bùi như trong bệnh viện cả. Hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cửa văn phòng khép hờ, Bạch Tiên Tiên liếc nhìn vài lần, nghe bên trong có một giọng nam trung niên hùng hậu đang mắng người, nên cô không dám gõ cửa, bèn đứng sát vào mép tường chờ người trong phòng cúp điện thoại. Khi cô đang chờ, cửa bỗng bị mở toang, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt giận dữ đi ra. Thấy cô, ông ấy hơi sững sờ, lập tức chuyển từ tức giận sang vui mừng trước vẻ mặt căng thẳng của Bạch Tiên Tiên. Ông ấy hỏi kèm theo đôi mắt sáng rỡ: “Cô là cháu gái của ông Bạch à?” Bạch Tiên Tiên vội trả lời: “Chào chú Vu, con chính là Bạch Tiên Tiên.” Vu An Định niềm nở nắm tay cô: “Chào con, chào con, chào con! Chào mừng con gia nhập vào bệnh viện của bọn chú, mau vào đây đi.” Văn phòng được lắp máy lạnh đầy đủ. Vu An Định đã chuẩn bị sẵn hợp đồng lao động, chẳng những ông ấy tự rót nước cho cô mà còn đích thân lo liệu thủ tục vào làm việc cho cô. Bạch Tiên Tiên được quan tâm mà hoảng hồn bởi sự nhiệt tình của ông ấy. Trong lúc cô xem hợp đồng, Vu An Định ngồi đối diện nhìn cô một cách tha thiết. Bạch Tiên Tiên cứ có ảo giác chú trưởng khoa này rất tôn kính mình thế nào ấy. Hợp đồng là mẫu hợp đồng lao động tiêu chuẩn, không có vấn đề gì cả, chỉ có điều chỗ chức vị được viết là “hậu cần”. Thấy Bạch Tiên Tiên mải nhìn chỗ đó, Vu An Định giải thích: “Chú sẽ trả lương và đóng đủ năm loại bảo hiểm cho con, nhưng dù gì con cũng phải có một chức vị chính thức, vì vậy chú đã quy nó về hậu cần.” Bạch Tiên Tiên cảm thấy câu này hơi lạ, nhưng cô nghĩ sửa xe cứu thương hình như đúng là hậu cần, bèn không băn khoăn nữa. Vì thế, cô ký tên mình vào, chính thức nhận việc. Vu An Định cực kỳ vui mừng, kích động xoa xoa tay: “Có con ở bệnh viện, sau này chú có thể yên tâm rồi!” Bạch Tiên Tiên nghĩ thầm chẳng lẽ xe cấp cứu của bệnh viện thành phố rất hay bị hỏng hóc à? Vu An Định cất hợp đồng, lại tha thiết nói: “Tiên Tiên, chú dẫn con đi mang tài liệu vào kho trước, rồi sẽ dẫn con đến chỗ làm việc xem thử nhé.” Bạch Tiên Tiên ngoan ngoãn gật đầu, theo Vu An Định ra ngoài, nghe ông ấy vừa đi vừa nói: “Tính chất công việc của con khá đặc thù, không cần phải quẹt thẻ đi làm đúng giờ đâu. Chú cũng không chuẩn bị phòng làm việc đặc biệt gì cho con, nhưng mà ký túc xá của công nhân viên rất gần bệnh viện. Nếu con không làm thêm việc khác thì tốt hơn con nên dành nhiều thời gian ở bệnh viện nhé.” Vu An Định quay sang nhìn cô, lặp lại câu ban nãy: “Có con ở đây chú yên tâm rồi!” Bạch Tiên Tiên hơi hoang mang. Đại trưởng lão được nể đến thế sao? Mình không cần phải đi làm đúng giờ luôn cơ á? Nghe trưởng khoa nói hình như mình có thể làm thêm nghề khác nữa à? Vu An Định lại quay qua hỏi: “Chắc ông Bạch đã 90 tuổi rồi đúng không? Thân thể vẫn còn khỏe mạnh chứ? Mấy hôm trước ông ấy gọi điện thoại cho chú, nghe giọng còn khỏe mạnh lắm!” Bạch Tiên Tiên tỏ ra khéo léo: “Rất khỏe ạ. Cám ơn chú Vu đã nhớ đến ông.” Vu An Định giơ ngón cái với cô: “Bảo ông ấy là thần tiên cũng không ngoa đâu.” Ông ấy lại hạ thấp giọng, ra vẻ bí ẩn: “Nhà họ Bạch của con có bản lĩnh thật đấy!” Nhắc đến đề tài này, Bạch Tiên Tiên thật sự không dám nhận bừa. Suy cho cùng, cô chẳng học được chút bản lĩnh nào của gia tộc cả. Trong lúc họ chờ thang máy, điện thoại di động của Vu An Định reo lên. Vừa nhìn hiển thị cuộc gọi, gương mặt phơi phới của ông ấy đột nhiên tối sầm lại. Ông ấy ra hiệu cho Bạch Tiên Tiên rồi đi qua chỗ khác bắt máy. Bạch Tiên Tiên đứng ở cửa thang máy, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo. Trong nhóm lớp đã có hơn 999+ tin nhắn. Hôm nay Thị trường nhân tài(*) tổ chức hội chợ việc làm với quy mô lớn nên khá nhiều bạn trong lớp đến tham gia. Cô kéo lên trên thì thấy tên mình được nhắc đến trong nhật ký trò chuyện. (*) Thị trường nhân tài là thị trường nơi các doanh nghiệp, cơ sở tuyển dụng và tuyển dụng người lao động, người lao động nộp đơn xin việc và nộp hồ sơ. Sự phát triển mạnh mẽ của Internet đã phát triển thành thị trường nhân tài tại các địa điểm thực tế, thị trường nhân tài trực tuyến và thị trường tuyển dụng nhân tài trong khuôn viên trường. - Đỗ Anh Tư: Hôm nay nóng quá đi, phí hết cả lớp trang điểm của tớ, phiền chết! - La Bặc: Cậu đi nộp đơn chứ đâu phải thi sắc đẹp - Đỗ Anh Tư: Sắc đẹp là một trong những ưu thế đó được chưa? Xung quanh tớ toàn là 985/211, tớ lấy gì đấu với người ta. Tớ đâu có được như ai kia, vừa tốt nghiệp đã được nhận vào bệnh viện thành phố rồi - Tần Sương: Ai hả? Ngành học này của tụi mình còn có thể vào bệnh viện làm á? Làm gì? Sửa xe cứu thương à? - Đỗ Anh Tư: Nhà cậu mới có mạng hả? - Tạ Ý: Nhan sắc có thể trở thành ưu thế của cậu thì bối cảnh cũng có thể trở thành ưu thế của Tiên Tiên, đừng có ghen tị ở đây? - Đỗ Anh Tư: Buồn cười nhỉ. Tôi cần gì phải GATO với một thầy bói cơ chứ? - Tạ Ý: Cậu nói năng tôn trọng người khác chút đi. - Đỗ Anh Tư: Chẹp. Nghe nói cậu lại bị công ty từ chối nữa hả? Hay bảo Bạch Tiên Tiên tặng cho cậu một lá bùa tìm việc suôn sẻ đi? Nhưng mà có loại bùa này sao ha ha ha ha ha ha - Tạ Ý: Cậu lo cho thân cậu trước đi, đồ GATO - La Bặc: Chuyện riêng thì inbox riêng đi, không được cấu xé nhau trong nhóm lớp ... Bạch Tiên Tiên thoát ra rồi gửi tin nhắn cho Tạ Ý: Cậu đừng để ý đến Đỗ Anh Tư Tạ Ý là bạn cùng phòng đại học của cô, một người giường trên và một người giường dưới. Cô ấy nhanh chóng trả lời: Đồ GATO, cho cậu ta tức chết luôn. Mặc kệ cậu ta đi, cậu nhận việc chưa? Hoàn cảnh làm việc thế nào? Đồng nghiệp có hòa đồng không? Bạch Tiên Tiên đang cúi đầu gõ chữ trả lời thì cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra. Trong thang máy hình chữ nhật có một người đàn ông mặc áo đồng phục xanh lam đang đẩy giường bệnh. Anh đeo khẩu trang, cúi đầu, mái tóc xõa ngang mày khiến người ta không thể thấy rõ mắt anh. Ánh sáng trắng toát lạnh lẽo phản chiếu trong thang máy có vẻ đầy u ám và rùng rợn. Người nằm trên giường bệnh bị vải trắng che kín từ đầu đến chân. Bạch Tiên Tiên vừa nhìn thì tóc gáy toàn thân đã dựng ngược hết cả lên. Không đợi người đàn ông mở lời, cô vội nhảy phắt lên trốn dạt sang bên cạnh. Người đàn ông đó không nói một lời, chỉ đẩy xác ra khỏi thang máy. Anh trông dong dỏng cao và gầy guộc trong bộ đồng phục áo liền quần màu xanh lam kia, nhưng dường như anh không tốn chút sức nào khi đẩy chiếc băng ca đó, vẫn là tư thế cúi đầu và đẩy xe thẳng về phía trước. Bạch Tiên Tiên nấp ở khúc cua không dám nhìn ra đằng trước. Cô chắp hai tay lại lẩm bẩm niệm hai tiếng “A Di Đà Phật” nhưng chợt cảm thấy hơi sai, cô bèn vội vàng sửa miệng: “Tổ sư gia phù hộ, bình tĩnh khi thấy sự lạ, bình tĩnh khi thấy sự lạ!” Yên lành không lo học, gặp chuyện cứ khấn tổ sư gia. Một gương mặt đang cười tủm tỉm ló ra bên cạnh cô: “Tiên Tiên?” Bạch Tiên Tiên run rẩy vì hoảng sợ. Quay đầu lại, cô thấy Vu An Định đang tươi cười: “Để con chờ lâu rồi, đi thôi.” Bạch Tiên Tiên thà chết chứ chẳng muốn vào cái thang máy đó đâu. Thế nhưng, cô ngẫm lại, thang máy trong bệnh viện nào không từng chở người chết chứ? Cô đành phải cầm túi có treo Pikachu, thấy chết không sờn bước vào trong. Sau khi đến văn phòng hồ sơ để giao tài liệu, Vu An Định lại đưa cô đến nơi làm việc. Xe cứu thương của bệnh viện đang đậu ngoài bãi, có thể ra vào bất cứ lúc nào. Bạch Tiên Tiên thầm nghĩ văn phòng của mình hẳn phải ở ngay cạnh bãi đậu xe, một gian phòng nhỏ tiện cho cô nghỉ ngơi lúc tan làm là đủ rồi. Thang máy đi thẳng xuống tầng chót. Hầu như mỗi một tầng của bệnh viện đều có kẻ đến người đi, tuy nhiên tầng này lại vô cùng im ắng, chẳng có nổi một bóng người. Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào qua cửa sổ kính ở hai bên hành lang, nhưng dường như nó đã mất đi độ ấm trong quá trình khúc xạ và trở thành thứ ánh sáng lạnh buốt. Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa thấy quái lạ. Lại thấy Vu An Định dừng trước một cánh cửa, rồi quay lại tha thiết nói: “Chính là ở đây.” Cửa phòng được mở ra. Cửa sổ thông gió trên tường được che bằng rèm dày, từng đợt hơi lạnh luồn qua khe cửa, khiến Bạch Tiên Tiên phải ngập ngừng khi nhìn vào trong. Căn phòng mờ tối, vài chiếc giường chứa thi thể được sắp xếp gọn gàng trong căn phòng nhỏ đó. Anh chàng mặc bộ đồng phục áo liền quần màu xanh mà cô vừa đụng mặt ở cửa thang máy đang bế một cái xác lên giường. Vu An Định nói vô cùng niềm nở: “Nhà xác của bệnh viện chúng ta được xây ở tầng chót, phong thủy rất tốt. Bên cạnh là phòng nghỉ của con, bắt sáng rất tốt, sau này con vào ở rất tiện.” Bạch Tiên Tiên lập tức ngất luôn tại chỗ. Mời các bạn mượn đọc sách Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư của tác giả Xuân Đao Hàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Kiếp Chủ
Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, 3000 đại đạo tại ngực. Hàn môn thiếu niên quật khởi, khổ đọc mười năm thấy được chân kinh! Cuối cùng được một kiếm ra Huyền Hoàng, một tay hộ thương sinh! Ba ngàn năm đại kiếp giáng thế, cũng chỉ làm trong lòng bàn tay Thần Binh, từ đây trên Tiên lộ, ai dám anh kỳ phong? Tác giả của Lược Thiên Ký , viết chắc tay lắm , bạn đọc yên tâm nha. *** "Tại tiên môn chúng ta a, lĩnh nhiệm vụ không gọi lĩnh nhiệm vụ, gọi lĩnh phù chiếu, có phù chiếu, cũng là có có tư cách làm nhiệm vụ kiếm thù lao, đả hảo chiêu hô về sau, có phương diện này công việc, tự nhiên là thông tri ngươi tới nhận, Linh Dược giám nhiệm vụ là nhiều nhất, bất quá thù lao thấp nhất, nhưng thích hợp ngươi tới làm, những cái nhiệm vụ khác thù lao khả năng cao đến dọa người, lại không phải tạp dịch đệ tử có thể làm được!" Ngồi Tôn quản sự một chiếc rách rưới Mộc Diên kia, hai người chậm rãi từ từ bay đến trên Thanh Lô Phong sau Ngọc Phong Nhai. Phương Nguyên quan sát bốn phía một phen, đã thấy một tòa cổ phác đại điện này, chung quanh tràn ngập thanh đạm mùi thuốc, chung quanh có không ít tạp dịch vừa đi vừa về bận rộn lấy, cũng thỉnh thoảng có tiên môn đệ tử ngự kiếm vãng lai. Trong một mảnh bận rộn cảnh tượng, dưới cổ tùng ở cửa điện, đang có một cái đầu bạc lão ông, tại cùng một vị tuổi không lớn lắm váy đỏ nữ hài nhi đánh cờ, xem ra thanh tĩnh nhàn nhã, rất có ý cảnh. "Vị kia liền là Linh Dược giám tổng quản. . ." ... Mời các bạn đón đọc Đại Kiếp Chủ của tác giả Hắc Sơn Lão Quỷ.
Cửu Thiên Khuynh Ca - Trúc Yến Tiểu Sinh
Mãnh liệt nhất, đớn đau nhất, say đắm nhất phải là việc nàng mở từng lớp khóa trái tim mỏng manh để đặt vào đó cái tên Trọng Uyên. Chàng không phải là Đông phương Thanh đế Phục Nghi trong sách ghi chép, cũng không phải là Nguyệt Hoa thượng thần Phất Tức của hiện tại, chàng chỉ là người sẵn sàng chịu ba trăm lôi hình thay nàng nơi Lôi Trạch, dám bỏ hết công lao tu tập ngàn năm vì nàng… Rốt cuộc là thứ tình yêu gì lại có thể khiến chàng tình nguyện hy sinh tất cả vì nàng? Tại hạ nhưng mà là vương mẫu trên núi một cái không quá chịu đợi gặp Tiểu Phượng hoàng, như thế nào có thể được nguyệt hoa thượng thần chi chiếu cố. Không thể tưởng được này cái gọi là nguyệt hoa thượng thần nhưng mà là cái cầm đèn đốt lửa phái đi, chỉ là như thế này bất nhiễm trần tục nhân, vì sao sẽ là ủy khuất như vậy? Thì ra của ngươi nguyên thân, cư nhiên như vậy đáng yêu… Từ nay về sau, ta còn là gọi ngươi tiểu sủng hảo. Cửu Thiên huyền nữ, thanh đế Trọng Uyên, nhạc thần Trường Cầm. Cũng hoặc là vương mẫu sơn hạ điềm xấu chim chóc Tiểu Bạch hoàng, chiết cánh hậu thế nguyệt hoa thượng thần, hóa thành mây khói chẳng biết đi đâu thái tử Trường Cầm. Đó là một về Ngũ Đế chi chiến trước sau, không khổng lồ mà lại không ngược luyến tiểu chuyện xưa. Sơn hải hồng hoang trung thần tiên, tiện tay mà viết, ba phần thực đến thất phân bịa đặt. *** Lâm Yên chỉ là một tiểu cô nương chưa đầy ba tuổi nhưng thiên bẩm thông minh đĩnh ngộ, là tiểu thần tiên được chú ý nhiều nhất từ trước đến nay. Thế nên từ nhỏ cô bé đã có khí chất nổi trội hơn hẳn những bạn bè cùng trang lứa. Cô thích nhất là được khai đàn thuyết pháp bên bờ suối Dao Sơn. Giữa đám đông tiểu bằng hữu đồng lứa xúm xít vây quanh, Lâm Yên tỏ vẻ uyên thâm lắm, bắt đầu kể chuyện bằng một câu thế này: Cha nói rằng… Dân chúng bốn bề Dao Sơn đều biết cha Lâm Yên là ai, cho nên chỉ cần nghe những lời ấy là đã đủ tò mò háo hức lắm rồi. Lâm Yên càng được dịp thể hiện, khua khoắng tay chân, chỉ trỏ đông tây, nói chưa tròn chữ nhưng vẫn liên thiên như đúng rồi, chốc chốc còn dụ thêm được vài linh thú chưa được khai sáng tìm đến lắng nghe. Một ngày nọ, Lâm Yên vừa kể hết đoạn “Âm phù kinh” cha giảng cho bèn đưa mắt trông về phía xa, thấy con đại dã thú vẫn ngồi yên vị ở chỗ cũ, đôi mắt sáng quắc không thôi liếc nhìn mình. Cô bé cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nghiêng đầu săm soi mấy lần, nói với đám bạn vài câu gì đó, rồi nhanh chân chạy như bay về phía đại dã thú. Nếu là một đứa trẻ bình thường, nhất định đã phải sợ hãi lắm, hoặc ít ra cũng không tự dấn thân vào chốn nguy hiểm như thế. Nhưng Lâm Yên thì khác hẳn. Thân thể khỏe khoắn, hơn nữa sau lưng lại có một cao nhân đắc đạo phi phàm. Tuy tiểu cô nương hãy còn thấp bé, nhưng số pháp bảo cất trong thắt lưng không ít hơn chục loại. Chẳng trách từ trước tới giờ Lâm Yên luôn hành xử vừa quyết đoán vừa cẩn trọng, không e sợ điều gì. Đại dã thú thấy Lâm Yên đuổi theo bèn quay người chạy về phía rừng sâu. Lâm Yên cho là nó sợ mình, nên càng bám sát, miệng la lớn: “Nè, ngươi chớ có chạy…”. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Thiên Khuynh Ca của tác giả Trúc Yến Tiểu Sinh.
Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Nhược Ngã Túy
Lạc Thủy thượng thần nhặt được một con hổ màu tím trên đường lại chưa từng tu luyện thành hình người. Nếu như nàng đã không được chào đón thì mình tạm nuôi vậy. Ba trăm năm sau, Lạc Thủy thượng thần vì bảo vệ con hổ tím đó mà bị thương, sau đó hổ tím được giao cho Đạp Vũ thượng thần chăm sóc dùm. Con hổ tím liều mạng lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ta không muốn, ta muốn đi theo ngài, theo ngài có thịt ăn.” Lạc Thủy thượng thần an ủi nó: “Ngoan, nghe lời.” Yên lặng rồi lại yên lặng, chung quy có chút cảm giác không ổn, nhưng lại không nghĩ ra cái gì nữa, chỉ có thể nói với Đạp Vũ thượng thần: “Đừng cho người khác ức hiếp nàng.” Đạp Vũ không ngờ người quyết đoán, lạnh lùng như Lạc Thủy lại có lúc dong dài đến vậy. Hắn dừng một chút rồi vui vẻ giống như đám yêu ma quỷ quái đang ăn ngon xem kịch vui lại giống như chúng tiên hớn hở đến hội bàn đào ăn uống. Quạt ngọc lay động hai cái, nụ cười phong lưu lại mang chút nghiêm trang bảo: “Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ có được không? ài, ta đây, một sư phụ vừa mạnh mẽ lại đẹp không chê vào đâu được, đến lúc đó tiểu nha đầu ở cùng ta sớm sớm chiều chiều chung một mái nhà, chắc chắn sẽ nảy sinh tìm cảm ám muội với ta, như vậy sẽ tạo nên một đoạn sư đồ cấm luyến chấn động lục giới, vang đội cổ kim, làm cho thiên địa quỷ thần phải xúc động a!” Lạc Thủy thượng thần trước sau vẫn không có biểu hiện gì, dường như có nhíu mày suy nghĩ một lúc, giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong tai mọi người: “Nếu như muốn một đoạn sư đồ cấm luyến, nàng còn chưa bái ta làm thầy.” …. Hỏa phượng kiêu ngạo bay lướt tới, con hổ nhỏ nghi hoặc: “Ta và ngươi quen biết nhau sao?” Con hỏa phượng nào đó tức giận nói: “Sở Từ.” Con hổ nhỏ chợt hiểu ra: “Thì ra là con chim nhỏ màu đỏ kia à.” Con hỏa phượng kiêu ngạo xinh đẹp nào đó tiếp tục tức giận nói: “Cái gì con chim nhỏ màu đỏ! Bổn đại gia là hỏa phượng! Hỏa phượng!” Tiếp tục thở dài: “Ài, khó trách người không nhận ra, chưa thấy hỏa phượng à? Huống chi lúc đó bổn đại gia bị ám toán nên trọng thương, thu nhỏ nguyên hình…” …. A, con đường thành tiên thật dài? Con hổ nhỏ dựng tai lên, ào ào nói: “Ai nói ta muốn thành tiên? Ta muốn thành thần!” Giàu nhất lục giới? Được cưng chiều nhất lục giới? Nữ thần đáng yêu? Đều là mây bay! Con hổ nhỏ nào đó ở trong lòng ngực ấm áp thơm mát của vị thần nào đó nghiêm túc tổng kết: “Hạnh phúc chính là có thịt ăn, có thoại bản đọc, có đánh nhau, ờ, còn có vị thần nào đó ôm…” Hãy nhìn xem con hổ nhỏ, bước đường đi lên sung sướng thành thần. *** Duyệt Nhi có một giấc ngủ ngon nhất từ khi đến Thánh giới, lúc tỉnh dậy thì Tức Mặc Ly đã không còn ở Yểm Tịch sơn. Cô hổ nhỏ buồn thiu, rầu rĩ không vui ăn điểm tâm Ninh Tê làm. Đang nghĩ xem một lúc nữa đi đâu chơi thì được thì Ngu Ngư đã hốt ha hốt hoảng chạy tới bẩm báo: “Duyệt Nhi cô nương, Cấp Quỳnh Thánh quân ở chủ sơn nói muốn gặp cô, phụ thân bảo ta đến hỏi cô, nếu cô không muốn gặp, vậy người sẽ ngăn lại.” Duyệt Nhi nhớ lại mấy đoạn chơi xấu trong thoại bản, cười hắc hắc nói: “Nói với nàng ta, bổn quan bệnh rồi, không tiện gặp người khác.” Mọi người:…………. Ngu Ngư ho khan một tiếng, nhịn cười không được nói: “Vậy tại hạ trước đi bẩm báo với phụ thân.” Không ngờ Cấp Quỳnh còn mặt dày đến thế, nàng ta không dùng địa vị thân phận của Thánh quân tới gặp Duyệt Nhi, mà nói đơn giản là muốn gặp Duyệt Nhi. Theo như cách nói của Cửu Kiếm, nàng ta nhất định là đến châm ngòi ly gián. Cấp Quỳnh nhiều lần tới gặp không có kết quả, sau đó trực tiếp giao đấu với Ngu Cực, cũng bất chấp thể diện, bay tới Yểm Tịch sơn tìm Duyệt Nhi. Lúc tìm được Duyệt Nhi, nàng đang ở trong hồ ngồi trên ngọc liên, đôi chân thon dài trắng nõn ngâm trong nước đùa nghịch cùng mấy chú cá. ... Mời các bạn đón đọc Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về của tác giả Nhược Ngã Túy.
Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến - Thập Tứ Khuyết
Chuyện xưa viết về một vị muội muội lên núi tu chân gặp được các loại sự kiện ly kỳ, cuối cùng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi  ~ ——————————— Giang Dạ Bạch, nữ nhi của kẻ giàu nhất thiên hạ, từ nhỏ không có mục tiêu  gì, không có theo đuổi  gì. Bởi vì  mọi thứ chiếm được rất dễ dàng.  Sau lại đi vào Thục Sơn mới hiểu được mình nhỏ yếu, tính mệnh tùy thời đều có thể mất đi. Cố gắng sinh tồn, có điểm nét phác thảo tính cách dần dần trở nên cứng cỏi, dũng cảm, cho dù lại gian nan khốn cảnh, cô nương ấy cũng có thể cười đi đến cuối cùng!  Luôn cảm thấy cô nương này có chút ngốc nghếch.  Luôn lo lắng nàng bị người ta lừa, kỳ thật là nàng giả trư ăn thịt hổ!  Làm bộ như bị ức hiếp, kì thực ở trong bố cục từng bước đều lưu lại đường lui cho mình.  Chính là cảm tình luôn không thể khống chế, nàng vẫn là dần dần thích cái tên Cảnh Nguyên mà nàng cảm thấy thực dối trá kia, ở thời điểm cuối cùng tuyệt vọng,  trong lòng nàng thậm chí còn có chút vi hi vọng, hi vọng hắn cuối cùng có thể cứu nàng. ... Nam chính nhìn như vô tình, kì thực thâm tình, thật sự là che giấu quá sâu.  Không nghĩ tới  tất cả mọi việc đều là vì nữ chính, chỉ là vì một cái kết cục đã  định .  Hắn trả giá rất nhiều, một mình vượt qua bao nhiêu gian nan.  Lại nhìn đến người kia vẫn là không thể nhận mặt, không thể yêu nhau, thậm chí chỉ có thể dùng thần sắc thật lãnh đạm đối đãi nàng.  Đợi cho đến cuối cùng mới dám đem lòng tràn đầy vui mừng tiết lộ ra.  ... Nam phụ cũng cực kỳ thâm tình, nhưng tình cảm của hắn đến mức chấp mê mà nhập ma. *** Cảnh Nguyên với quyết tâm cùng nghị lực lớn nhất của một nam nhân, đã thản nhiên tiếp nhận chuyện thực sự Giang Dạ Bạch cũng đến Thục Sơn. Sau đó, xoay người đi tìm Quỳnh Hoa, bắt hắn cứu người. Lúc này hắn rốt cục đã tìm được chỗ an trí thiên thư. Đó là —— Giang Dạ Bạch. Vào lúc Quỳnh Hoa thi pháp cứu Giang Dạ Bạch, Cảnh Nguyên bất động thần sắc lợi dụng áo tàng hình của hắn, đem thiên thư lặng lẽ đưa vào cơ thể Giang Dạ Bạch. Làm được hết thảy người không biết quỷ không hay, Quỳnh Hoa đang thi pháp, cùng Nhất Cửu bên trong Giang Dạ Bạch cũng không phát hiện. Tiếp theo tất cả đều thuận lý thành chương .... Mời các bạn đón đọc Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến của tác giả Thập Tứ Khuyết.