Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý

Bạn trai cũ của Trịnh Thư Ý bắt cá hai tay, ông cậu của “tuesday” lại đi Rolls-Royce Phantom, thậm chí biển số xe là một dãy ngũ quý siêu ngầu. Chia tay được vài hôm, Trịnh Thư Ý lại bắt gặp chiếc xe Roll-Royce Phantom biển số ngũ quý ở trước cổng khách sạn. Nhớ đến gã bội bạc và cô ả thảo mai của anh ta cứ như hình với bóng, cô lại cảm thấy khó chịu. Muốn tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu á? Nằm mơ nhé! Lại còn muốn làm người thân với tôi ư? Được thôi, tôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với tôi. Không biết lúc ấy Trịnh Thư Ý lấy tự tin ở đâu ra, cô nở nụ cười nhẹ nhàng gõ cửa sổ ghế sau Roll-Royce Phantom. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trẻ tuổi nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ đằng sau cặp mắt kính. Con tim Trịnh Thư Ý khẽ nảy lên: Ả thảo mai kia trông chả ra sao mà cậu cô ta lại đẹp trai thế này ư? Vài tháng sau, Trịnh Thư Ý thân mật kéo tay người đàn ông ngồi vào ghế sau Roll-Royce Phantom, nhìn thấy ả thảo mai và tên bội bạc kia từ xa, cô ngang ngược ngoắc tay với bọn họ: “Thấy người lớn sao không chịu đến chào?” Gương mặt cô ả tái mét như màu gan heo, chậm rãi bước tới, nhìn tài xế đang ngồi trên ghế lái, gọi một tiếng, “Chào cậu.” Trịnh Thư Ý: “…?” #Tôi tốn công tốn sức rốt cuộc lại cua lộn người?# #Ngại quá anh gì ơi, bây giờ chúng ta không quen nhau nên xin anh buông tay nhau ra!# *** Lưu ý: Nữ chủ có động cơ không thuần khiết, nếu không  yêu xin đừng làm trái tim nhau đau. :)) Một câu chuyện tình giữa thánh thả thính và đại gia sỉ lẻ “nước đá” =)) *** Trịnh Thư Ý là một mỹ nhân điển hình, nhưng không phải bình hoa thông thường, mà là bình hoa có não :))) Trịnh Thư Ý tốt nghiệp đại học hạng A, ra trường thì vào làm ở tạp chí Kinh tế – Tài chính, phấn đấu 3 năm thì cũng coi như là phóng viên có số có má, tít bìa mỗi quý cô cũng chiếm nhiều lần. Mỹ nhân hiếm có khó tìm như Trịnh Thư Ý ai cũng nghĩ cô sẽ theo chân đại gia, nhưng thật ra người yêu của cô rất bình thường, đó là bạn đại học theo đuổi cô hơn 2, 3 năm, nhân viên làm công ăn lương bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ hơn người khác ở chỗ kiên trì theo đuổi cô, cho cô thấy rằng anh ta xem cô như cả thế giới. Nhưng rất tiếc anh người yêu này chỉ là nam phụ, à không, phải gọi là “tra nam aka người yêu cũ mất não” :))) Anh bạn trẻ này cắm cho Trịnh Thư Ý một cái sừng dài, chạy theo một cô Tuesday nhà giàu có ông cậu đi Rolls-Royce Phantom, thậm chí biển số xe là một dãy ngũ quý siêu ngầu, khi chia tay còn để lại cho cô mấy câu đại loại như “Anh yêu em nhất, nhưng ở bên em thì chừng nào mua được nhà, mua được xe…” gì đó. (Mấy thanh niên để ý dòng chữ tui in đậm gạch chân nha, huyền học ở chỗ đó đó :))) Muốn tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu á? Nằm mơ nhé! Lại còn muốn làm người thân với tôi ư? Được thôi, tôi đây sẽ làm mợ của mấy người, để đến khi cần nịnh nọt thì mấy người cũng phải cung kính với tôi. Trích bản chuyển ngữ của bạn Jeongie Vậy đấy, cô nàng Trịnh Thư Ý vừa bị cắm sừng tức muốn điên rồi, lao vào thả thính “cậu út” của ả Tuesday. Tiền á? Bà đây thèm vào, bà không cần tiền, bà chỉ muốn danh phận “mợ út” thôi đứng trên mấy người thôi!! Ai ngờ ông cậu út kia không phải đại gia vừa già vừa mập vừa hói mà là một anh nhà siêu giàu vừa trẻ vừa đẹp, quan trọng là một phú nhị đại vô cùng có não. “Cậu út” Thời Yến – giang hồ xưng tụng đại gia nước đá :). Bởi vì á, mỗi lần Trịnh Thư Ý làm đủ trò con bò thả thính thì chỉ toàn bị tạt cho vài xô nước đá thôi :). Ý Ý cô nương trước giờ chưa bao giờ tán trai, nhưng đã bắt đầu tán rồi thì toàn nghĩ ra mấy trò con bò, mỗi lần xấu hổ thì trốn mất tiêu, mấy ngày sau lại tung tăng vờn tới vờn lui trước mặt “cậu út”, không những vậy còn khá là đắc ý: “Liệt nữ sợ triền lang” mà! Ông cậu “Thời Yến” như đã nói thì không phải anh nhà giàu mất não, mà là một con cáo già của giới Tài chính thành phố – CEO ngân hàng Minh Dự. Thời Yến biết tỏng cô phóng viên kia tiếp cận mình không phải mục đích gì tốt lành. Nhưng mà quả thật cô nàng là kiếp nạn của anh rồi, là kiếp nạn mà từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã để ý đến, biết cô tiếp cận mình không phải vì tình yêu, biết cô diễn xuất trước mặt mình, hằng ngày đùa giỡn mình, nhưng Thời Yến vẫn không ngăn được cảm xúc của bản thân. “Cậu út” gài cô cháu gái Tần Thời Nguyệt “hàng thật giá thật” tới thực tập bên cạnh Trịnh Thư Ý, nhưng ngờ đâu cô cháu gái mới là người làm cậu út tức điên, lúc nào cũng tuồn “tin hành lang” về Trịnh Thư Ý, khiến ông cậu không muốn nghĩ đến cũng phải nghĩ đến, không muốn nhớ đến lại càng không thể không nhớ đến :))) Cũng phải dùng dằng lắm “cậu út” mới chấp nhận số phận, nhưng giả bộ “đại gia nước đá” chưa được bao lâu thì Thời Yến chịu không nổi nữa, bởi vì bên cạnh cô nàng diễn xuất tệ hại kia sao mà lắm vệ tinh thế, khiến anh lúc nào cũng đứng ngồi không yên. Thời Yến từ để ý, nhượng bộ, dung túng đến ghen lên ghen xuống, cảm xúc lúc nào cũng lộn lên lộn xuống mấy vòng :))) Thế rồi câu chuyện nào cũng phải đến cao trào, như các thanh niên đã để ý dòng in đậm gạch chân bên trên, Tần Thời Nguyệt là cháu gái chân chính của Thời Yến, mà Thời Yến cũng chỉ có một cô cháu gái đằng ngoại này thôi. Vậy nên cô cháu gái Tuesday kia là cháu gái của ông cậu út nào đó, còn ông cậu út Thời Yến là cậu út “pha ke” :))) Giấc mộng làm “mợ út” của tra nam vỡ tan tành, cậu út “pha ke” biết được sự thật nên giận thật rồi. Đến lúc này thì Trịnh Thư Ý thật sự biết mình sai rồi, cô đùa giỡn Thời Yến, đùa tới mức biến giả thành thật đem trái tim giao cho người ta, nhưng mà Thời Yến thì giận cô thật, không muốn nhượng bộ cô nữa, càng không muốn diễn cùng cô nữa. — Tui là đường phân cách hết spoiler, các thanh niên đi đọc truyện đi nhá – Truyện có 69 chương là hoàn chính văn các thanh niên ơi, nên spoil nữa thì tui spoil hết cả bộ truyện mất ; ___ ; Cho nên giờ là đến phần vài dòng kết review nha. Đọc cũng nhiều bộ tổng tài các thể loại rồi, nhưng cách xây dựng Thời Yến trong truyện này làm tui khá thích. Thời Yến khi yêu cũng lo được lo mất, nghĩ rằng Trịnh Thư Ý không yêu mình, sợ cô tiếp cận mình chỉ vì tiền của mình thôi. Đến khi quyết tâm rồi thì Thời Yến mặc kệ, cô ấy tham tiền thì tiền cũng là của mình, cô ấy ham mê sắc đẹp của mình thì cũng là thích mình thôi, dù sao thì cô cũng chạy đâu cho thoát :))) Trong lòng hốt hoảng lắm nhưng ngoài mặt thì luôn khoác lên mình vỏ bọc của đại gia nước đá, lắm lúc bị Trịnh Thư Ý tặng cho mấy quả bơ tức lên tức xuống, đến khi phát hiện ra sự thật kia thì giận lắm, nhưng yêu quá rồi, không bỏ được, chỉ có thể thầm oán: “Em không phải là kiếp nạn lớn trong cuộc đời anh sao?” Trích bản chuyển ngữ của bạn Jeongie Thật ra thì ban đầu đọc chắc sẽ có nhiều thanh niên không thích Trịnh Thư Ý lắm giống tui. Hà cớ gì vì tra nam với nữ trà xanh kia mà mình phải hi sinh hạnh phúc cả đời đi làm “mợ út” đại gia chứ? Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói -_- Nhưng mà càng đọc càng thấy Trịnh cô nương vừa tội vừa moe thế nào ấy các thanh niên ạ. Đã đóng vai “nữ chính tâm cơ” rồi thì đóng cho trót, ai dè bả tán trai ngu ngốc như mấy bé teen làm tui cười muốn nổ phổi. Giữa đường lại còn yêu luôn đại gia nước đá kia để ổng bơ cho rồi ngồi khóc giữa công ty. Nhưng mà tính cách bả rất thú vị nha, đại gia nước đá cao tay thì bả cũng không vừa, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nam nữ chính cho nhau “ăn hành” không ít! :))) Truyện có 69 chương thôi, nhưng mỗi chương khá dài, hai anh chị vờn nhau làm tui đọc mà quắn quéo hết cả lên, cảm giác ăn cơm chó nó vừa quắn quéo vừa anh ách trong lòng các thanh niên ạ :)) Chỉ tiếc rằng tác giả chưa đào sâu vào tình cảm của Trịnh Thư Ý, nếu vậy thì bộ truyện sẽ hay hơn nhiều theo cảm nhận của tui. Cuối review chân thành cám ơn bạn chuyển ngữ Jeongie đã làm việc chăm chỉ để bọn tui được đọc bộ truyện này. Bài review này như lời cảm ơn của tui và ngàn trái tim tới bạn nhaaaaa. Lâu lâu đề cử bộ này các thanh niên nhé! Quỳnh Văn *** Giang Thành cuối thu, năm giờ ba mươi chiều. Mặt trời đã bị mây che khuất từ lúc nào, ánh nắng bị giam giữ trong những tầng mây, cố gắng giãy dụa nhưng chỉ phát ra được chút ánh sáng le lói. Trịnh Thư Ý đang nằm sấp trêи bàn ngủ gà ngủ gật, trêи trán cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng. Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy lảnh lót trong tiếng gõ bàn phím dồn dập và đầy máy móc, kéo Trịnh Thư Ý ra khỏi cơn mơ. “Xin chào, xin hỏi cô có phải là Trịnh Thư Ý, phóng viên của tuần san Kinh tế và Tài chính đúng không ạ?” Trịnh Thư Ý nhận điện thoại, cố gắng tỉnh táo để nói chuyện, “Đúng là tôi đây, xin hỏi anh là?” “Tôi là Trần Thịnh, trợ lý của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự, tháng trước quý tạp chí và Thời tổng Thời Yến đã hẹn phỏng vấn, thời gian đã hẹn là ngày mai, cô còn nhớ không?” Trịnh Thư Ý tỉnh táo ngay lập tức, đồng thời vô thức ngồi thẳng người dậy. Chuyện này đương nhiên là cô nhớ rồi. Trong thời gian này, cô đã nghe rất nhiều về cái tên Thời Yến này. Anh tốt nghiệp ở châu Âu, trở về tiếp nhận ngân hàng tư nhân Minh Dự trực thuộc tập đoàn Minh Dự, kể từ đó danh tiếng của anh được truyền đi khắp nơi trong giới. Những người trong giới lúc đó cũng không coi chuyện này là chuyện tốt, vì dù sao thì trạng thái hoạt động của ngân hàng đã ngập tràn nguy cơ, thậm chí còn có nhà bình luận về tài chính đã thay đổi cách diễn đạt nghiêm túc, cho rằng Thời Văn Quang lấy công ty nhỏ chỉ còn chút hơi tàn để cho con trai mình chơi đùa. Nhưng sau khi Thời Yến làm chủ ngân hàng Minh Dự, anh kiên quyết giải quyết các vấn đề như phụ thuộc quá mức vào hoạt động kinh doanh tiền gửi và cho vay hay các rủi ro có thể xảy đến, đề cập đến cơ chế quản lý và kiểm soát nguy hiểm, sấm rền gió cuốn thay đổi càn khôn. Hai mươi bảy tuổi, Thời Yến khiến toàn bộ giới tài chính chú ý đến mình, hào quang liên tục tỏa sáng, các lời mời phỏng vấn cũng làm nổ đường dây nóng của văn phòng tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự. Mặc dù tiếng tăm vang xa nhưng các bài phỏng vấn về anh lại ít đến thảm thương. Dù có là công ty truyền thông đứng đầu cũng khó mà nhận được cơ hội phỏng vấn anh, nếu lấy được vài câu trả lời cũng đủ để làm tiêu đề chói mắt trêи trang bìa. Trịnh Thư Ý nghe nói tổng biên nhà cô đã từng giúp đỡ Thời Yến một việc nhỏ nên mới hẹn được ngày phỏng vấn. Lúc chủ biên giao nhiệm vụ này lại cho Trịnh Thư Ý, toàn bộ nhân viên trong tòa soạn đều hâm mộ cô. Cái tên “Thời Yến” này có thể hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông, điều này có nghĩa là phóng viên nào có thể phỏng vấn anh cũng sẽ nhận được sự chú ý của mọi người. Nhưng cú điện thoại này lại khiến Trịnh Thư Ý trở nên lo lắng, cô cẩn thận hỏi lại, “Có phải có thay đổi gì không ạ?” “Chuyện là thế này…” Trần Thịnh nói, “Thời gian phỏng vấn vốn đã hẹn vào chín giờ sáng mai, nhưng vì Thời tổng có việc riêng nên ngày mai không thể phỏng vấn được.” Trịnh Thư Ý, “Thế còn sau đó…” “Mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng không có lịch trống.” Trần Thịnh nói, “Thế nên thời gian phỏng vấn lùi lại đến một tuần sau thì có tiện không ạ?” Không được. Việc đăng bài phỏng vấn chỉ có hiệu lực trong một thời gian nhất định, lần này vòng đi vòng về cũng sẽ mất thêm một tuần, mọi chuyện cũng đã muộn rồi. Trịnh Thư Ý vội vàng nói, “Tuần sau thì thật sự không được rồi, anh xem thử có thể nhín ra một chút thời gian được không ạ? Phỏng vấn qua điện thoại cũng được nữa!” Trần Thịnh, “Chuyện này sợ là không được rồi, tôi không thể nói rõ với cô nhưng quả thật nếu muốn nhanh nhất thì phải đến tuần sau anh ấy mới có lịch trống.” “Vậy còn tối nay thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Tối nay anh ấy có rảnh không? Chỉ ba tiếng thôi, nếu không thì hai tiếng cũng được.” Không chờ Trần Thịnh trả lời, Trịnh Thư Ý cắn răng nói tiếp, “Một tiếng thôi cũng được! Anh làm ơn giúp tôi được không?” Trần Thịnh im lặng một lát, hạ giọng nói, “Tối nay Thời tổng có một bữa tiệc khá quan trọng, có lẽ… tôi chỉ nói là có lẽ thôi nhé, trong lúc đó có thể nhín chút thời gian, cô thấy…” “Tôi sẽ đến đó đợi!” Trịnh Thư Ý đồng ý ngay lập tức, “Anh cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ đến đó đợi.” Loading... Trước khi cúp điện thoại, Trần Thịnh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, “Cô Trịnh à, tôi có thể sắp xếp cho cô nhưng tôi không đảm bảo rằng Thời tổng có rảnh hay không, có thể cô sẽ mất công một chuyến đấy.” Trong ống nghe chỉ truyền lại tiếng “tút tút” máy móc, quanh quẩn bên tai cô hồi lâu, sau đó, Trịnh Thư Ý lại nằm bẹp xuống bàn, sự căng thẳng dần dần biến mất, theo sau đó là trạng thái trống rỗng, thẫn thờ. Được phỏng vấn Thời Yến là chuyện cô nên vui vẻ mới đúng. Nhưng sự nhạy cảm trong “ngày dâu” vào lúc này lại càng mạnh hơn, tâm trạng của cô không hề tốt mà thậm chí trong lòng còn có chút chua chát. Hôm nay là sinh nhật của bạn trai cô là Nhạc Tinh Châu. Đây là lần sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người họ ở bên nhau. Nhạc Tinh Châu còn đặt trước nhà hàng, mua vé xem phim, chờ cô tan làm sẽ cùng nhau đón sinh nhật. Bây giờ cô không những không thể cùng bạn trai đón sinh nhật, mà cô còn phải vác cái thân đau ốm này đi làm việc, thậm chí còn có khả năng đi không một chuyến. Trịnh Thư Ý ngồi dậy, từ từ nhắm mắt lại, hít vào mấy hơi thật sâu, sau đó tắt máy tính rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khổng Nam đang vùi đầu viết bản thảo, nghe thấy động tĩnh bên bàn đối diện thì ngẩng đầu lên hỏi, “Cô sao thế?” Trịnh Thư Ý chống lên bàn để lấy điểm tựa đứng lên một lát, chờ đến khi cơn đau thắt dưới bụng qua đi, cô mới trả lời, “Phỏng vấn sớm, tối nay tôi phải đi rồi.” “Hả?” Lúc này Khổng Nam mới chú ý đến sắc mặt của Trịnh Thư Ý. Mặc dù cô có làn da trắng nõn, nhưng lúc này mặt cô lại trắng bệch không có chút máu, vẻ ốm yếu hiện rõ lên gương mặt, hoàn toàn không còn cảm giác hoạt bát sinh động như bình thường. “Cô có khỏe không đấy?” “Không khỏe cũng phải đi thôi, tôi còn cách nào nữa đâu.” Trịnh Thư Ý đi đến cạnh máy in, ôm một chồng văn kiện, cụp mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất ngây ngẩn một hồi. Máy in vẫn làm việc đều đều, từng trang giấy ngăn ngắn xuất hiện xếp đống ở trước mặt. Không biết điện thoại của ai reo lên, Trịnh Thư Ý bỗng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt rồi cũng lấy điện thoại mình ra. Có lẽ cô nên gọi cho Nhạc Tinh Châu nói trước một tiếng với anh, nhưng vừa mở danh bạ ra, đối phương như có thần giao cách cảm đã gọi điện đến. “Em yêu, khi nào em tan tầm? Anh đến đón em nhé?” Trịnh Thư Ý dựa vào máy in, ngón tay vẽ vòng tròn trêи mặt báo, “Ngại quá, em có một cuộc phỏng vấn đột xuất khoảng chừng hai tiếng, nên có lẽ không ăn tối cùng anh được rồi.” Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hôm nay em không được khỏe, tối nay chắc cũng không đi xem phim được luôn.” Nhạc TInh Châu nghe thấy thế thì thở dài, “Thôi được rồi, anh tìm bạn đón sinh nhật tạm vậy.” “Vâng, em xin lỗi anh.” Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, cô lí nhí, “Lần sau em sẽ bù cho anh nhé?” Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp điện thoại, cô ấy đổi tay cầm bút, tay kia chống cằm, cười tít mắt, “Cho bạn trai cô leo cây à?” “Nếu không thì sao bây giờ?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo cây hay sao?” “Ây, đáng thương quá đi, bạn trai thân yêu của cô lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất cơ hội đón sinh nhật cùng cô rồi.” “Cô nói cứ như tôi đi đón sinh nhật cùng với Thời Yến ấy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đến một bên đóng thành tập, “Tôi cũng không biết nói gì luôn, ngay cả mặt mũi Thời Yến ra sao tôi còn chả biết, thế mà lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.” Khổng Nam có hơi khó tin, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn trai cô không nói gì hết hả?” “Mấy chuyện thế này thì nói gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ rồi nói, “Anh ấy không nói gì, bày tỏ mình đã hiểu.” “Chậc, bạn trai cô hiểu chuyện quá mức cho phép đấy.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Chẳng giống bạn trai tôi gì cả, bám người muốn chết. Nếu tôi mà cho anh ấy leo cây thì dù là nguyên nhân gì thì anh ấy nhất định sẽ giận tôi.” Trịnh Thư Ý thất thần trong thoáng chốc. “Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau, cô theo bản năng rút tay về mới tránh không bị máy đóng sách đâm rách da. Nhưng cơn đau nhói trêи đầu ngón tay không hề thuyên giảm, thậm chí còn lan vào tận trong lòng. Một tay Trịnh Thư Ý cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động, cô thất thần đứng trước máy in một hồi lâu. “Tôi tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa hộp thuốc sang, “Tôi thấy cô đã uống thuốc giảm đau rồi, cầm cái này đi, nhớ uống sớm đấy, đừng để đến lúc phỏng vấn lại đau đến mức ngất đi.” Nói xong, cô ấy xích lại gần cô, thì thầm, “Nếu cô thất bại thì mấy người đang nhìn chằm chằm cô chẳng phải vui chết mất sao.” Trịnh Thư Ý không buồn đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại hai chữ “hiểu chuyện”. Có phải Nhạc Tinh Châu hiểu chuyện quá mức cần thiết rồi hay không? Hơn nữa, cô vừa nói mình không được khỏe, mà Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô không khỏe ở đâu. Một khi trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ nào đó thì sẽ khó mà kiềm hãm không cho nó nảy mầm trong lòng. Trịnh Thư Ý hoảng hốt ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại chần chừ một lát, sau đó nhắn tin cho Nhạc Tinh Châu. Trịnh Thư Ý: Anh có buồn không? Nhạc Tinh Châu:? Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu mà, công việc quan trọng hơn. Sau này chúng ta còn nhiều cái sinh nhật để ở bên nhau mà. Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, vừa nãy em bảo em không khỏe, sao thế? Em bệnh hả? Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là do đang trong mùa “dâu” nên cô khá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều rồi. Trịnh Thư Ý: Không có gì, đến mùa “dâu” nên khó chịu TAT. Nhạc Tinh Châu: Tội nghiệp cục cưng quá. Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu thế? Sau khi kết thúc anh sẽ đón em. Địa chỉ mà Trần Thịnh gửi cho cô là trang viên Warner ở phía tây ngoại thành. Đang vào giờ tan tầm nên đường bị kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, chuyển từ tàu ngầm sang xe buýt rồi đón taxi, mất một tiếng đồng hồ mới đến chỗ hẹn. Nói không bực bội là giả, trêи đường đi không biết cô đã mắng Thời Yến bao nhiêu lần rồi. Nơi Trần Thịnh sắp xếp giúp cô là khu nghỉ ngơi ở trêи lầu của bữa tiệc. Chỗ này rộng rãi lại vô cùng lộng lẫy, cũng vắng người, có thể khiến sự cô đơn của một người phóng đại gấp trăm lần. Mời các bạn mượn đọc sách Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý của tác giả Kiều Diêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Tình yêu là một đóa hoa có thể mọc trên bất cứ mảnh đất nào, tỏa ra những điều kì diệu mà chẳng bao giờ bị cái lạnh của mùa Thu hay băng giá của mùa Đông khuất phục, nở rộ và ngát hương quanh năm, ban phúc cho những người đã tặng nó và những người nhận nó. Và chỉ có tình yêu, mới có thể giúp bạn vượt qua những năm dài tháng rộng với biết bao thử thách, mới có thể giúp bạn nắm chặt tay nhau đi qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mà tình vẫn trong và lòng vẫn sáng như buổi ban đầu. Mùa Đông Dài là bản tình ca dành tặng cho những cô gái có một nửa của mình là những chàng trai súng vác trên vai đầu đội sao trời, dành tặng cho những chàng trai có một nửa trái tim yêu dành cho Tổ quốc và một nửa trao tặng người thương. Người ta quen gọi những ngày lạnh là Mùa Đông Còn anh thì gọi mùa Đông là mùa nhớ Dẫu anh không ở bên cạnh em nhắc nhở Nhưng trời lạnh rồi, nhớ giữ ấm nhé em! “… Anh không bao giờ quên được, vào một buổi tối tuyết rơi đầy trời, anh đã nhìn theo đoàn tàu đưa Hà Tiêu dần dần rời xa anh ra sao. Điều duy nhất mà anh có thể làm khi đó là, mệt mỏi nằm ngửa trên mặt đất, nhìn sắc đêm điểm xuyết những hoa tuyết trắng muốt vương khắp đất trời, đen thẳm mà lấp lánh sáng ngời, hệt như đôi mắt Hà Tiêu của anh.” *** Truyện Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu kể về một chuyện tình của hai người. Anh gặp cô lúc anh chỉ là một tập sự, cô để lại cho anh nhiều ấn tượng không thể quên. Rồi một ngày cô rời đi vì hoàn cảnh của mình. Anh vẫn chờ đợi dù không biết có thể gặp lại cô hay không. Một thời gian sau anh trở thành quân nhân cao cấp, anh đã gặp lại cô.... Lần này anh không để cô có cơ hội rời xa mình, anh bắt cô ký vào giấy!!!! Rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào mời các bạn đón đọc.... *** Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả. Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi." Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?" "Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh." Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh. Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi." Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.
Linh Hồn Mê Đắm - Bồng Vũ
Linh hồn mê đắm là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết "Đông Phương Mỹ Nhân" của tác giả Bồng Vũ. Cuốn sách kể về tình yêu cuồng si nhưng cũng đầy mâu thuẫn, đau đớn và mất mát của Đông Phương Thiên Kiêu - em trai của Đông Phương Phong Hoa (nhân vật chính trong tập 1 - Lời nguyền mỹ nhân). Thiếu gia thứ hai của gia tộc Đông Phương cũng đồng thời là phó tổng phụ trách kinh doanh cả trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân - Đông Phương Thiên Kiêu - một người nổi tiếng với tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch. Cũng như những người mang họ Đông Phương, anh có một vẻ ngoài vô cùng thu hút nhưng chính bản thân anh lại vô cùng căm ghét diện mạo hấp dẫn này. Bởi tất cả chỉ vì lời nguyền thần bí từ ngàn năm trước. "Chiếm được sứ mỹ nhân Cả họ toàn người đẹp Hồng nhan dễ tàn lụi Mệnh không quá ba mươi" Nếu một người được sinh ra đã biết trước ngày chết của mình thì cảm giác đó kinh khủng đến mức nào? Và nếu biết trước ngày chết nhưng dù có làm thế nào cũng không thoát khỏi, mỗi một ngày trôi qua là một bước chân tuyệt vọng bước về phía cái chết. Tất cả sự bế tắc và tuyệt vọng ấy cứ lặp đi lặp lại trong gia tộc Đông Phương của anh từ cả nghìn năm nay. Cha anh, cô chú anh, ông anh hay cả tổ tiên anh đều có một diện mạo xinh đẹp nhưng tất cả họ đều không thể sống quá 30 tuổi. Và hiện tại, ngay chính bản thân anh cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai mươi sáu năm nay anh và các anh em của anh đều kiếm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền oan nghiệt này và thật may mắn, cơ hội của họ đã đến khi anh cả của anh - Đông Phương Phong Hoa - tìm được một người con gái có thể hy sinh để giúp cả gia tộc anh. Nhưng tiếc thay, chính tình yêu lại là bước cản lớn nhất, Đông Phương Phong Hoa vì người con gái ấy mà nguyện chấp nhận cái chết, vậy còn anh, chẳng lẽ một Đông Phương Thiên Kiêu kiên quyết, mạnh mẽ cũng sẽ phải chấp nhận buông xuôi theo sự an bài của số phận? Không, anh sẽ không từ bỏ, không một ai có thể phá hủy hy vọng của anh, chỉ cần một tia hy vọng anh sẽ theo đuổi đến cùng. Thế nhưng, thật đau đớn cho Thiên Kiêu khi chính người con gái mà anh yêu lại tự tay đập vỡ hy vọng cuối cùng của gia tộc anh. Chính là người con gái lạ lùng ấy - Hắc Tĩnh. Hắc Tĩnh là ai và tại sao cô lại hận Đông Phương Thiên Kiêu đến mức muốn đẩy cả gia tộc anh tới cái chết? Đông Phương Thiên Kiêu sẽ làm gì khi con đường giải lời nguyền đã rơi vào bế tắc tuyệt vọng? Anh sẽ làm gì với Hắc Tĩnh khi mà chính bản thân anh vừa yêu vừa hận cô như vậy? *** "Ngươi sẽ toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này." "Cô……" Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! Không là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng. "Yên tâm ta sẽ đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng." Hắc Dao cười lạnh. Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông không nổi. "Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm không thèm đếm xỉa tới ngươi." Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ đi vào mang mọi đồ đạc đi. Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang đi. Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. Không! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng…… Nàng hò hét nhưng không hết ra được. "Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta sẽ thích. Ha ha……" Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng đi ra. Mở ra di động đã thu lại giọng nói của Hắc Tĩnh. " 9 7 2 4 1 4 6" Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi. Ầm! Cả 1 đám thuộc hạ được thuê đã ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ. Đây chính là "sói" của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! Thật quá mạnh "Cô ấy đâu?" Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí. ... Mời các bạn đón đọc Linh Hồn Mê Đắm của tác giả Bồng Vũ.
Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Câu truyện bắt đầu khi Vệ Lãnh Hầu soán ngôi đoạt vị - Chém đầu tên hoàng đế hoang dâm của một hoàng cung thối nát, đất nước mục rữa. Giữa hoàng cung đầy máu tanh, giữa một đám con cháu hoàng tộc run lẩy bẩy cùng đám phi tần của tiên hoàng. Vệ Lãnh Hầu chọn ra một hoàng tử thất sủng để làm hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ung dung làm Thái phó chấp chưởng triều đình. Chẳng ai ngờ rằng, tên nhóc hoàng tử yếu ớt gầy nhom đó lại trở thành phiền toái lớn nhất trong cả cuộc đời của vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết này. Đến nỗi sau này nghĩ lại, bạn ý chỉ nghĩ sao lúc đó mình không giết quách tên nhóc rắc rối này đi để bây giờ khỏi phải khổ sở như vậy :)))) Tưởng chừng như Niếp Thanh Lân là một hoàng tử thất sủng yếu hèn, nhưng Niếp Thanh Lân lại hết sức thức thời và thông minh. Che giấu sự khôn ngoan của mình, Niếp Thanh Lân trở thành một vị hoàng đế bù nhìn đạt chuẩn trong mắt Vệ Lãnh Hầu: ngoan ngoãn, nghe lời. Trước mặt vị hoàng đế thực sự của đất nước này, Niếp Thanh Lân luôn hiền lành, nhu thuận, như con chó nhỏ quẩy đuôi bên Vệ Lãnh Hầu: đưa món quà ăn vặt mà mình thích nhất, nói những lời nịnh nọt tâng bốc vị Thái phó cao ngạo này. Thế rồi, đôi mắt sáng trong linh hoạt, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng giống con trai chút nào, gương mặt mềm mại xinh xắn, cùng với vài món đồ ngọt của Niếp Thanh Lân đã làm trái tim vị Thái phó lạnh lùng động lòng. Vệ thái phó mơ hồ, hoang mang, chống cự trước tình cảm của mình, cố gắng tránh tên nhóc con kia, kiềm hãm dục vọng của mình. Nhưng tất cả đều vô ích, vì khi giật mình nhận ra thì Niếp Thanh Lân đã len lỏi vào tận sâu trong hắn lúc nào không hay. Cứ tưởng trong lòng nhóc con kia cũng có hắn, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chẳng những không thích, mà Niếp Thanh Lân còn một lòng muốn thoát khỏi hắn. Cũng nhờ lần chạy trốn này mà Vệ Lãnh Hầu phát hiện ra bí mật động trời của tên nhóc con này. Thì ra, nhóc con không phải là nhóc con, mà là "bé con" cơ :)) Biết được sự thật, gạt được hết những rào cản cấm kị, Vệ Lãnh Hầu lại càng táo tợn dữ, bé con này chỉ có thể là của hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời mà thôi. Nói chung đây là câu truyện tình yêu ngọt ngào đầy thú vị của hoàng đế nữ phẫn nam trang và vị gian thần kia. Hay đơn giản hơn, đây là câu truyện kể về con đường thê nô không lối về của vị Thái phó nọ. ???? "Hiện tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ không đủ. Đây là nữ tử đã bị thế gian lãng quên, nhưng lại là trứng gà của một mình Vệ Lãnh Hầu hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết bé trứng gà này quá muộn, để nàng không nơi nương tựa một mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy." Nói chung truyện đọc thú vị lắm =)) trước giờ mình siêu nhát đọc cổ đại, thế mà bộ này tương đối dài, lại đọc liền tù tì 1 ngày hết sạch. Ngoài tình cảm của nam nữ chính, phần cung đấu, chính trị cũng rất hay và hấp dẫn. Mình nghĩ truyện này là 1 trong vài truyện ngược nam mình thấy tương đối thỏa mãn. Bạn Niếp Thanh Lân không tim không phổi, không biết yêu là gì, lại còn một đám hoa đào bu xung quanh bạn ấy làm bạn Vệ Lãnh Hầu cứ nổi sùng lên, cứ nơm nớp mà kè kè bu quanh Thanh Lân suốt, vì để hở ra là có người nhào tới cướp liền ???? À, nam chính không sạch, lúc trước trong phủ có thiếp thất, nhưng từ khi gặp nữ chính thì sạch bong. Thậm chí sau này, vì nữ chính vẫn mãi không chịu mở lòng vì sợ Vệ Lãnh Hầu lên ngôi sẽ có hậu cung này nọ, bạn ý liền chấp nhận bỏ ngôi vị, để nữ chính lên làm Nữ đế. "Giang sơn và mỹ nhân, bản hầu đều muốn, nhưng nếu ta an vị trên long ỷ kia lại làm cho kiều thê không thể yên lòng, thì ta sao xứng là đại trượng phu? Tâm nguyện của thần đó chính là mở ra thời thịnh vượng thái bình cho Đại Ngụy, nhưng nếu như có thể làm cho lòng của bé trứng gà buông xuống khúc mắc, thì ta nguyện đứng bên cạnh nữ đế, ủng hộ bé trứng gà nhà ta, hạnh phúc bình an đến thiên thu! Quần thần đương nhiên đều sẽ phục tùng Nữ đế theo cách riêng của họ, nhưng thỉnh bệ hạ nhớ kỹ, thần cam nguyện đứng bên cạnh bệ hạ đó là bởi vì tình yêu chân thành của thần đối với bệ hạ, không muốn bệ hạ thân ở hậu cung lại ngày ngày lo sợ không yên..." KZ   *** Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng thì nhớ, cái nào lờ mờ thì quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, không phải quote đâu, nội dung sẽ tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện đi. Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì thì review phát nữa cho xôm tụ. Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích. Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế! Nam chính của chúng ta xuất hiện lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua. Nam chính lên sàn bằng một loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong thì chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, anh còn có một ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, anh nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng không bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta không bị rối loạn nhân cách theo đống tên của anh, phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi anh là Thái phó. Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa thì mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng không bạc đãi anh, trong nhà anh bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ không bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia anh cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu anh lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy anh cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá đi chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là anh bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. Anh từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng yêu đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng đi, nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây không phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!! Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán gái và chiều người yêu. Như đã nói ở trên, Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là một rổ. Thái phó tán gái cách nói thì thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối. Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm thì cũng chỉ: “Trăng hôm nay cao quá, anh muốn hôn vào má” Nhưng với Thái phó-không-bạc-đãi-bản-thân thì nó phải có trọng điểm kiểu như: “Trăng hôm nay cao tít, anh muốn hôn vào…” Vậy vậy đấy! Tình yêu của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của anh với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn! Giờ nói đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng yêu là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu trên tay lắm nhé). Sau này lộ ra là gái thì Thái phó lại tạo một thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai thì là Hoàng thượng, lúc nào làm gái thì là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng không bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường. Hoàng thượng hồi bé có anh trai sinh đôi, nhưng mà anh bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa thì chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như một thằng con giai, không phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng không hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng. Như sau... Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải đi lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ thì có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti một cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng không học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó. Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó đang làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải đi tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm. Nói đến nội tâm, thì Hoàng thượng là một cô gái thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời đi, đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng không muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình yêu của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, thì tình yêu của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ thì nàng cũng chỉ là một trong đám phi tử, nàng không muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình yêu của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để cô bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, cô thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi anh Thái phó từ khi yêu cô thì quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ thật hiểu lòng nhau!!!! Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ đi, hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động một tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi đi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: Anh đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của anh đây! Trong cả quá trình thì Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay không thì tôi không nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình yêu này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình một vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng một bước chân thôi. Thái phó của chúng ta đã tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội đi hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước một bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng không, người đi bước cuối cùng vẫn là Thái phó, anh chấp nhận bước thêm một bước nữa, tiến vào vòng tròn của cô bé kia, tạo cho cô bé sự an toàn tuyệt đối. Anh tặng cho người mình yêu toàn bộ con người anh, tất cả những gì anh có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, anh có thể kéo cô bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, anh đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin thì 5 năm, 10 năm. Nhưng vì anh lại quá yêu cô bé Hoàng thượng đó, anh không muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa… Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là anh, haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay trên ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó thì chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân yêu hậu đó cũng nên. Quá trình thúc đẩy tình yêu của đôi trẻ này tất nhiên là không thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là một trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có một bạn giai gì ý, dốc lòng đi làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành sẽ lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con gái Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn không mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ không với tính tốt của anh, kiểu gì anh cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có một góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy. Ngoài ra còn một loạt các nhân vật phụ nữa, không hề thừa một ai, và cũng không thể thiếu một ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công thì đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma thì lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên thì lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả anh cả ả biến mất khỏi hoàng cung. Không có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt thì lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão thì lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có một nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là một mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, không lẫn đi đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng yêu, có người vừa đáng ghét vừa đáng yêu. À, chuyện H. Truyện thì chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại nói năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi. Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, một phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng không biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi một chương là một lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng sẽ rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí một chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi sẽ ôm về đọc vài lượt nữa. Oanh Nguyen Mời các bạn đón đọc Giấc Mộng Đế Vương của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.
Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần - Công Tử Hoan Hỉ
Mỗi cuộc tao ngộ, không cẩn thận thì sẽ trở thành một kiếp một đời.  Trang công tử hào hoa du thuyền trên hồ, tự dưng cứu phải một kẻ đồng môn mà hắn chưa từng buồn nhìn mặt, thậm chí muốn chối bỏ quan hệ. Ngờ đâu… Nghĩa cử đó khởi đầu cho muôn vàn rắc rối. Cuộc sống của hắn thay đổi. Số phận của hắn thay đổi. Vận may bỏ hắn mà đi. Những ước mơ đổ vỡ, những hạnh phúc rời xa, tuổi thanh xuân đi qua và dồn đến biết bao là nghĩa vụ. Nhưng giữa những trùng trùng khó khăn đó, kẻ đáng ra phải ghé vai cùng chịu trách nhiệm lại ngoảnh mặt làm ngơ, đem sự lạnh lùng hờ hững trả lời cho bao tâm sự ấp ủ và nhớ mong của hắn. Không chịu buông xuôi ở đây, hắn bèn tìm cách truy thu, không lấy được lãi thì ít ra cũng vãn hồi về chút vốn…  Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Cuộc sống đời thường Tinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó. Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thân thể thuận thế xoay mình vào trong, Tề Gia nằm cạnh bị hắn bao kín. Bây giờ đang mùa xuân, hai người một chăn là vừa. Trong chăn ấm áp, mặt Tề Gia đỏ lựng như thoa son, da thịt trắng muốt ấm mềm. Thôi Minh Húc nửa tỉnh nửa mê dùng móng vuốt sờ mó xuôi ngược, cổ, ngực, eo, chân… Vùi mặt vào hõm cổ Tề Gia hà hơi. “Đừng…” – Tề Gia dần dần tỉnh giấc, ngơ ngác mở miệng, con ngươi đen láy lơ mơ nhìn đỉnh đầu Thôi Minh Húc: “Ưm?” Hiển nhiên là chưa tỉnh táo. “Ha…” – Thôi Minh Húc cười trườn lên nhéo khuôn mặt mềm mại của y. Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tề Gia, Tề Gia xoay đầu muốn né: “Ngứa.” – Giọng cũng mơ hồ. Tề Gia lúc này là thú vị nhất, người chưa tỉnh hẳn, nằm dưới thân Thôi Minh Húc, đần đần mà tùy ý con cọp Thôi Minh Húc này mới sáng sớm đã đưa miệng đến, đưa đến gần, ăn một bữa no nê. “Ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc tốt bụng kéo mặt Tề Gia qua, chậm rãi cúi đầu… gãi ngứa. Dùng miệng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.