Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọc Lụa Vàng

Cuối cùng thì Lục Đình Trấn cũng tìm được cô người yêu giả c hết của mình. Ánh nắng không thể xuyên qua rèm cửa màu đen dày dặn, Lục Đình Trấn quăng chiếc bật lửa sang một bên, nheo mắt nhìn Chương Chi Vi đang ngồi trên sofa màu lục sẫm. Tựa như một khối ngọc trầm mình trong đầm sâu. Trông cô thật yếu đuối và bơ vơ: “Rốt cuộc phải thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?” Lục Đình Trấn lặng thinh. Khói đàn hương vấn vít, tựa như ba năm trước. Ba năm trước, Chương Chi Vi cũng như thế này, ngồi trên chiếc giường màu lục sẫm, hai tay ôm lấy vai mình, mắt sáng lấp lánh. Lúc ấy, cô vừa hân hoan vừa thẹn thùng mà hỏi: “Cháu có thể ở bên cạnh chú mãi mãi không?” Tác giả có lời muốn nói: 1. Thời gian đầu Chi Vi yêu đương kiểu trẻ con, từ đắm chìm trong tình yêu rồi dần dần tỉnh ra, 1v1, ai gu hiện thực không nên nhảy hố. 2. Bối cảnh tham khảo Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986. Đây đã được coi là thời hiện đại, mọi cuộc đối thoại đều dùng tiếng phổ thông, vì vốn từ tiếng Quảng Đông của tác giả có hạn. 3. Ai theo đuổi truyện mang đậm phong cách Hồng Kông xin dừng bước, bộ truyện này không dính dáng đến ân oán hào môn, cũng không liên quan đến cuộc đấu đá của các bang phái phạm pháp, chỉ có hai người yêu đương “anh đuổi em chạy”. 4. Ngọc lụa vàng có độ cứng cao, tính chất ổn định, mượn ngọc quý để tượng trưng cho tính cách kiên định của nữ chính. 5. Ai bị cuồng nam chính chớ có xem. Nếu gu chúng ta không giống nhau, không hợp nhau thì bạn yêu à, tuyệt đối đừng xem. *** Ngày mà Chương Chi Vi hỏi Lục Đình Trấn: “Cháu có thể ở bên chú mãi mãi không?”, anh đã trả lời rằng: “Chẳng ai có thể mãi mãi ở bên một người khác.” Nếu Lục Đình Trấn biết có một ngày anh nhận được tin Chương Chi Vi biến mất ở một nơi cách anh rất xa, anh sẽ không trả lời như vậy. Nếu Lục Đình Trấn biết rằng có một ngày anh nguyện cho cô tất cả những gì cô muốn nhưng Vi Vi của anh thì không còn nhận được nữa rồi, anh sẽ trả lời khác đi. Anh biết khi hỏi câu ấy, Chương Chi Vi đã dùng tất cả sự dũng cảm, tất cả tình yêu nồng cháy, ngây ngô, bất chấp luân thường đạo lý của cô, nhưng anh lại bỏ lỡ nó mất rồi… *** Cuộc đời của Lục Đình Trấn trái ngược hoàn toàn với Chương Chi Vi, từ khi sinh ra anh đã có được mọi thứ tốt đẹp: ngoại hình điển trai, có tiền tài, có quyền thế hiếm ai sánh bằng. Còn Chương Chi Vi chỉ là một cô nhi, nhờ cha nuôi của cô dùng thân mình bảo vệ cho ông chủ Lục mà cô được nhà họ Lục nhận nuôi. Mối quan hệ giữa họ không tồi, từ nhỏ Chương Chi Vi đã biết làm nũng với anh, ngày ngày gọi anh “chú Lục ơi”, “chú Lục à”. Lục Đình Trấn cũng vui vẻ chiều chuộng cô giống như nuôi một em gái nhỏ, tạo điều kiện tốt nhất cho cô học tập, làm đại tiểu thư nhà họ Lục. Lâu dần trái tim thiếu nữ của Chương Chi Vi không thể kháng cự sự dịu dàng, chiều chuộng của anh, cô đắm chìm trong bể tình. “Đáng tiếc người sa vào lưới tình dường như chỉ có một mình cô.” Tình yêu của Chương Chi Vi có sự cố chấp của trẻ con, cô nghe theo mọi sắp xếp của Lục Đình Trấn miễn là anh vui, nghe nói anh thích người thông minh, Chương Chi Vi sẽ dốc lòng học hành, anh thích mái tóc dài đen mượt, cô sẽ không nhuộm không cắt. Chương Chi Vi chỉ muốn mình được giống như những người bạn khác, hẹn hò, yêu đương thân mật với người khác giới, mà người này chỉ có thể là Lục Đình Trấn. Anh có thể cho cô mọi điều kiện sống tốt nhất, duy chỉ có điều cô muốn này anh lại tránh né hết lần này tới lần khác. Dù cho một ngày họ phát sinh ra “chuyện kia”, thì mối quan hệ của họ vẫn mắc kẹt giữa người tình và chú - cháu. Chương Chi Vi chấp nhận dâng hiến và hy sinh để chứng minh tình yêu của cô. Cô đặt cược mình có thể thắng được tình yêu của anh, trói được trái tim anh, họ có thể vượt qua luân thường đạo lý, người người lên án để ở bên nhau. “Nhìn đi, cháu yêu chú biết bao, yêu chú đến nỗi ngay cả những khổ sở và đớn đau cháu cũng chịu đựng được, còn chú có yêu cháu không?” Lục Đình Trấn vẽ nên một tương lai cho Chương Chi Vi, anh nói cô chỉ cần dùng sáu năm học thành tài, đến những vùng trời mới mở mang tầm mắt, nếu cô vẫn muốn lấy anh thì quay về anh sẽ chiều theo mong muốn của cô. Chương Chi Vi cho rằng anh chỉ viện cớ thôi, nhưng vì anh chưa từng nói dối nên lời hứa này của anh như “lưỡi móc một củ cà rốt”, dụ dỗ cô ra sức học hành, thuận lợi tốt nghiệp sớm để sớm được đứng bên cạnh anh. Rơi vào bể tình có thể làm người ta trở nên mù quáng. “Từ lâu Chương Chi Vi đã yêu anh, kính trọng anh, sùng bái anh, tựa như thiên đường đã ném xuống dưới một sợi dây mây, Chương Chi Vi nắm lấy nó chẳng hề do dự, chẳng thèm bận tâm sợi dây ấy sẽ đưa cô lên thiên đường hay ném cô xuống vực thẳm.” Chương Chi Vi có lẽ vẫn sẽ ngây thơ như thế nếu như không có một ngày cô phát hiện sự thật về thân phận của mình. Thì ra nhà Lục không ai là thật lòng tin tưởng cô, thậm chí có người còn ghét cay ghét đắng cô. Bí mật này đồng nghĩa với việc cô trở thành con dâu của nhà học Lục là điều không bao giờ có thể xảy ra. Lục Đình Trấn cũng biết điều ấy nhưng anh che giấu quá kín kẽ, vậy anh có tin cô không? Tin cô ở bên anh không vì lý do gì khác, tin cô sẽ không bao giờ phản bội anh. Và nếu anh biết nhà họ Lục sẽ không chấp nhận Chương Chi Vi, tại sao anh còn định ra một lời hứa khó thành? Số phận cho cô một cơ hội để rời đi. Chương Chi Vi vẫn đặt cược một lần vào tình yêu của Lục Đình Trấn, tin rằng anh đã bỏ qua những thù hận trong quá khứ và thật sự muốn ở bên cô. Nhưng thực tế phũ phàng khiến Chương Chi Vi tỉnh ngộ. Lục Đình Trấn quá lý trí, lý trí đến mức giống như không có khả năng yêu người khác. Trên danh nghĩa họ là chú cháu nhưng thực ra còn chẳng được bằng người tình. Lục Đình Trấn sẽ không bao giờ hạ mình dỗ cô sau khi cãi vã, “anh là cậu chủ Lục ăn trên ngồi trốc, là chú Lục của cô, là bậc cha chú, dạy bảo cô cũng là chuyện hiển nhiên. Trong mối tình này, Chương Chi Vi vẫn luôn đứng ở thế yếu, dường như mọi thứ đều phải phụ thuộc vào người khác, dựa vào chút nuông chiều lọt qua kẽ tay của Lục Đình Trấn.” Nếu đã vậy Chương Chi Vi quyết định phải rời đi, cô phải thoát khỏi anh, thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào của anh. Càng ở cạnh bên anh, nhận được sự chiều chuộng dịu dàng anh ban phát sẽ chỉ càng làm cô lún sâu vào trong bẫy, cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh, sinh con cho anh, làm bà hai bà ba trong bóng tối đáng thương của anh. Chương Chi Vi còn cắt phăng đi mái tóc dài để thể hiện quyết tâm từ bỏ của mình. Nhưng trí thông minh của Lục Đình Trấn là không thể xem thường được. Kế hoạch bỏ trốn của cô nhiều lần bị anh lật tẩy hoặc chặn trước khiến con đường thoát đi vô cùng khó khăn. Chương Chi Vi chỉ còn cách sắp xếp một hành trình giả c hết, chỉ có biết tin cô đã không còn trên đời thì anh mới buông tha cho cô mà thôi. Ngày Lục Đình Trấn biết tin, anh như mất đi nửa linh hồn. Anh không ngờ chỉ một phút yếu lòng chấp nhận cho cô đi chơi mà lại mất đi cô mãi mãi. Vi Vi của anh còn quá trẻ, nếu tất cả không phải là sự thật, nếu cô trở lại bên anh một lần nữa, anh nhất định sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn. Cô không muốn học nữa, vậy thì không cần học nữa. Tiền của anh đủ nuôi cô cả đời. Cô muốn kết hôn, thế thì kết hôn thôi. Cô muốn một danh phận, vị trí bà Lục chỉ có thể dành cho cô mà thôi. Nhưng mọi thứ đã muộn rồi. Vi Vi đã không còn cần nữa. Cô đã vô số lần nói “cháu yêu chú”, nói đến khô cả miệng, nói với tất cả sự chân thành chờ mong, vậy mà cô chưa lần nào được đáp lại. “Thậm chí Vi Vi còn chưa nghe thấy câu “Tôi yêu em". Một câu cũng không.” Lục Đình Trấn đau khổ không chấp nhận sự thật, anh tìm kiếm những sự bất thường dù là nhỏ nhất để tin rằng cô vẫn còn sống, anh điên cuồng tìm kiếm Chương Chi Vi khắp mọi ngóc ngách từ Malaysia sang Anh Quốc, chỉ cần còn một tia hy vọng nhỏ nhoi thì anh sẽ bắt lấy mà không ngừng đuổi theo, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần Vi Vi trở lại bên anh, anh chấp nhận trả giá tất cả. *** Sau khi Chương Chi Vi “mất” đi thì chúng ta mới thấy được mặt thâm tình đáng thương của chú Lục nhà ta. Vừa phải gian nan chạy khắp nơi tìm vợ, xong rồi tìm được thì bị đuổi như đuổi tà. Xin lỗi chú nhen không có chú người ta còn trưởng thành hơn, độc lập giỏi giang hơn, người ta thành cô Chương ưu tú rồi, không có mộng mơ đổi thành họ Lục nữa đâu. Hỏi chú có yêu cháu không chú không thèm trả lời hả? Giờ người ta đổi lại thành: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?”. Sao? Chú có thấy bên má rát rát chưa? Màn vả mặt ngoạn mục khá là đau đến từ vị trí cô Chương ưu tú. Mà chú Lục chỉ có thể ẩn nhẫn chiều theo ý muốn của cô. Người đã mất đi một lần sẽ biết trân trọng nâng niu khi tìm lại được, thà bị cô xua đuổi còn hơn trải qua khoảng thời gian như sống trong địa ngục kia. *** Truyện đưa ta về với bối cảnh Hồng Kông, Malaysia, Anh Quốc những năm 1982 - 1986, cách tác giả miêu tả thật sự có thể giúp ta phần nào mường tượng ra được khung cảnh tráng lệ ngày đó với những ông chủ lớn, những băng nhóm tính toán lẫn nhau, những người dân di cư nghèo khổ cùng cực. Hơi thở thời đại qua từng câu chữ được khắc họa một cách sống động. Một điều nữa mình vô cùng vô cùng thích ở truyện này là các cảnh H được miêu tả rất đặc biệt. Trời ơi mình chưa đọc truyện nào mà cảnh H tinh tế dã man như thế. Không hề trần trụi nhưng vẫn có sự gợi tình da diết, nó nên thơ nó lãng mạn làm sao ấy. Nên dù không thật sự rõ ràng có thịt ăn nhưng mình vẫn rất rất hài lòng. Nhà chuyển ngữ cũng đã dịch cực kỳ mượt mà, từng câu chữ trơn tru không chỗ nào cấn. Đọc những dòng trong đoạn chú Lục biết tin Vi Vi mất đau khổ vật vã mà thấy thương muốn khóc theo luôn á. Mình đọc truyện với tâm thế truyện thể loại vả mặt nam chính với các motip thường thấy, không ngờ cuốn theo các tình tiết truyện mà đọc luôn một lèo. Cuối cùng thì mình đánh giá đây là một truyện rất đáng đọc, không phải vì nội dung thì cũng phải vì những câu chữ quá xuất sắc. Mong là bạn đọc sẽ có được trải nghiệm mới lạ và hay ho. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: La Hán *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Sau khi ngủ trưa dậy, Chương Chi Vi mới hay tin Lục Đình Trấn đã về. “Chú Lục có mang gì về cho cháu không?” Chương Chi Vi lấy tờ báo phủ trên mặt mình xuống, trên mặt báo nồng nặc mùi mực, được hong khô* rồi mới mang ra. Cô không ghét thứ mùi khó ngửi này, chỉ quay sang hỏi vú Trần: “Mấy giờ chú ấy về? Giờ đang ở đâu ạ?” *Ngày xưa báo giấy chưa có kỹ thuật in tân tiến, báo in xong được đưa đến nhà dân mực vẫn còn ướt, phải hong khô trước để người đọc không bị dây mực vào tay. “Cậu chủ đang ở bên chỗ lão gia, nói là chập tối mới qua đây.” Vú Trần bưng cốc nước đường, dỗ Chương Chi Vi uống: “Cô chủ uống cái này trước đi đã, để tôi giúp cô chọn quần áo.” Chương Chi Vi đảo mắt: "Không cần, để cháu tự chọn.” Cả căn phòng sáng sủa thoáng đãng, trong ngoài toàn là cây cối xanh tươi. Chương Chi Vi chỉ mặc áo ngủ, vươn người uống cốc nước đường. Hạt sen đã được người ta dùng tăm khêu bỏ nhân đắng, trộn cùng hạnh nhân và hạt bo bo ninh thành nước đường. Mấy ngày trước cô mê món chè khoai lang nấu cùng gừng già và đường phên vàng, đến giờ lại không thích nữa. Sự ham thích của thiếu nữ đến vội mà đi cũng vội, Lục Đình Trấn chiều chuộng cô, muốn gì cũng cho chứ nói gì đến một bát nước đường đỏ. Ánh mặt trời chói chang, Chương Chi Vi ăn mấy miếng là hết một bát, vú Trần than vãn không ngớt rằng cô không ra dáng cô chủ, Chương Chi Vi lau miệng: "Cháu có phải họ Lục đâu, ra ngoài cũng chẳng làm họ mất mặt.” Cô đi tắm, cũng chẳng bận tâm đến chuyện lộ thân trước mặt vú Trần, quanh đi quẩn lại trong nhà chỉ có hai người họ. Vú Trần hoảng hốt cầm chiếc khăn tắm khô ráo bao lấy người cô, hết lời khuyên bảo: “Thì cũng phải giữ thể diện cho cậu chủ chứ.” Cậu chủ mà vú Trần nói chính là Lục Đình Trấn, chủ nhân của căn nhà này. Chương Chi Vi mệnh khổ, bố mẹ nguyên quán ở Phúc Kiến, sau này di cư sang Malaysia. Vào những năm năm mươi sáu mươi, Đông Nam Á bài trừ người Hoa, bố mẹ cô lại vội vã dẫn cô bỏ trốn, bôn ba đến sống ở North Point, quận phía Đông đảo Hồng Kông. Có điều, bố mẹ của cô không chịu đựng được mà chết ở nơi này, hàng xóm nhà Chương Chi Vi thấy cô đáng thương nên đã nhận nuôi cô. Lúc mới đầu người hàng xóm này thấy cô đói khát quá đáng thương mới đưa cho cô miếng bánh, sau đó khi nhận lương sẽ tiện tay mua cho cô bộ váy, hoặc chiếc cặp sách… Mua mãi mua mãi, chú ấy đã đưa Chương Chi Vi đến trường đi học, nhận cô làm con gái của mình. Người hàng xóm này không có họ, người khác đều gọi chú ấy là “A Man”, cái tên này nghe chừng thì có vẻ hơi nữ tính, nhưng A Man lại là một người đàn ông thô kệch hàng thật giá thật. Hồi nhỏ Chương Chi Vi bị bạn nam cùng lớp giật đồ, ngồi trên đất khóc lóc, cũng là A Man đi tới, mỗi tay xách một đứa lên. Kể từ ngày hôm đó, dù là trên đường hay ở trong trường cũng chẳng có ai dám bắt nạt Chương Chi Vi nữa. Khi Chương Chi Vi học cấp hai, A Man qua đời. Đó là một chuyện ngoài ý muốn, A Man đỡ một phát súng cho ông chủ của chú ấy, trước khi chết ông chủ hỏi chú ấy còn việc gì chưa yên tâm, ông ấy sẽ thu xếp thay. A Man mở to mắt, thở không ra hơi, trong miệng thì trào máu tươi, lấy một hơi nói với ông ấy rằng mình có một cô con gái, tên là Chương Chi Vi. Ông chủ Lục con cháu thưa thớt, chỉ có một người con trai tên là Lục Đình Trấn. A Man đã đi theo ông chủ Lục gần chục năm, trung thành tận tụy, còn không tiếc mạng sống cứu ông ấy. Mối ân tình này, ông chủ Lục không thể không báo đáp. Ông ấy là một người trọng nghĩa khí, sau đó đã đón Chương Chi Vi ra khỏi căn nhà cũ nát, xem cô là cô chủ của nhà họ Lục, cho cô đi học ở tu viện Maryknoll, ăn mặc đi lại cái gì cũng tốt nhất, để cô sống cuộc sống giàu sang phú quý. Có điều vấn đề xưng hô hơi loạn, Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn cách nhau hơn tám tuổi, chưa đến chín tuổi nhưng vẫn phải gọi anh một tiếng “chú Lục”. Bởi vì lúc sinh thời A Man làm việc cho ông chủ Lục, gọi ông ấy một tiếng “bố già”*. Khi qua đời, A Man được an táng một cách long trọng vẻ vang, người người đều biết ông chủ Lục trọng nghĩa khí, trọng ân tình. Không tin? Thử nhìn Chương Chi Vi lúc này đi, ấy thế mà lại là cô cả nhà họ Lục cơ đấy. *Từ gốc (老豆) trong tiếng Quảng dùng để gọi cha. Chương Chi Vi không chịu mặc bộ váy mà vú Trần chọn, cô không thích mấy thứ rườm rà này, chỉ mặc áo trắng váy trắng giày trắng. Hôm nay gió to, cô đành phải khoác thêm chiếc áo len cardigan sáng màu trong tiếng càm ràm của vú Trần, vội vàng xuống lầu, bảo tài xế đưa cô đến gặp Lục Đình Trấn. Tài xế tươi cười khen chú cháu hai người tình cảm sâu sắc, Chương Chi Vi chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói một lời. Chú cháu tình cảm sâu sắc? Nói ra thì cũng chẳng sai, nhưng chưa chắc đã là cái “tình” kia, mà là “tình dục” thì đúng hơn. Biệt thự nhà họ Lục khiêm tốn kín đáo, tọa lạc tại một nơi thanh vắng, Chương Chi Vi và bà Lục - cũng chính là vợ của ông chủ Lục khá thân thiết, chỉ là hôm nay đối phương không có nhà, nghe nói là đi xem phim. Lại nghe người ta nói Lục Đình Trấn cũng không có nhà, anh và ông chủ Lục đến công ty, ngay cả tách trà trong nhà cũng chưa uống xong. Chương Chi Vi không gặp được người nhưng cũng không thất vọng. Cô đội mũ cói, vào vườn hoa phơi nắng, ngủ một giấc, nghe thấy hai con hầu đang xì xào tám chuyện với nhau ở trong vườn hoa. Thật là khéo, người được nói đến chính là cô, sự tồn tại lạ lùng nhất ở nhà họ Lục - Chương Chi Vi. “... Nghe nói ông chủ Lục tốt bụng nên mới giữ cô ta lại.” Một con hầu bĩu môi nói: “Tôi nghe vú Trương nói, bây giờ ông chủ Lục bắt Chương Chi Vi chuyển đi là vì sợ cô ta gây ra chuyện gì đó với cậu chủ.” Chương Chi Vi biết vú Trương, đó là người hầu lâu năm ở trong gia đình này, chăm sóc Lục Đình Trấn đến khi anh trưởng thành. Quan hệ của Chương Chi Vi và bà ta không tốt, hai người đã cãi vã không ít lần. “Nghe nói cô ả kia nửa đêm dụ dỗ cậu chủ, bị bà chủ bắt gặp.” Một người khác nói: "Bà chủ chỉ có một người con trai là cậu chủ, rồng đi với rồng, phượng đi với phượng, nhà họ Lục cũng chẳng có quy tắc lấy nhiều vợ, sao có thể chứa chấp cô ta.” “Thế á, thế á?” Chương Chi Vi sấn lại gần, hỏi: “Có thật không?” Đám người hầu một phen hú hồn, thấy cô có vẻ lạ mặt: "Cô là?” Chương Chi Vi hạ giọng nói: “Vú Trương sai tôi qua đây.” Dừng lại một thoáng, cô lại nói: “Vú Trương nói như vậy sao? Lần trước tôi nghe bà ấy nói với người khác, tôi còn tưởng là nói đùa cơ.” Đám người hầu không hề nghi ngờ: "Không chỉ có mình vú Trương đâu, còn có La Chí lái xe cho cậu chủ cũng nói Chương Chi Vi bị đuổi đi rồi.” Chương Chi Vi nói: “Cảm ơn nha, cô tên gì đấy?” Một con hầu đáp: “Tôi tên là Tiểu Nguyệt.” Lại chỉ sang người bên cạnh: "Nó tên là Trân Lệ, còn cô?” Chương Chi Vi nhấc mũ xuống, mái tóc đen xõa tung, cô mỉm cười nói với hai con hầu: “Tôi là Chương Chi Vi.” Trong ánh mắt kinh hãi của hai con hầu, Chương Chi Vi cầm mũ, xoay người bỏ đi. Đây không phải lần đầu tiên Chương Chi Vi nghe thấy những chuyện như này từ miệng của đám người kia. Chương Chi Vi đã sống ở nhà họ Lục được mấy năm, tháng trước đột nhiên phải chuyển đi, sống ở căn nhà mà Lục Đình Trấn mua, vợ chồng ông chủ Lục còn đưa một người qua cho cô sai sử; Còn Lục Đình Trấn đã đi Ma Cao ngay sau hôm ấy, đi một mạch cả tháng trời. Một cô con gái đang được sống sung sướng, đột nhiên lại bị đưa ra bên ngoài, cộng thêm bây giờ cô đã thành niên, tuổi xuân như hoa, Lục Đình Trấn lại là thanh niên độc thân chưa vợ. Tuy gọi nhau là chú cháu, nhưng từ lâu đã có một số người thêu dệt nên vô số lời đồn đại hoang đường. Có người xì xào bàn tán rằng Chương Chi Vi dụ dỗ không thành còn bị Lục Đình Trấn chán ghét đuổi đi, có người tận mắt trông thấy. Rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không? Chẳng ai biết được. Chỉ có hai con hầu bị dọa đến mức ôm chầm lấy nhau, run lên cầm cập, thấp thỏm bất an, chỉ sợ Chương Chi Vi mách lên trên đuổi bọn họ ra ngủ ngoài đường. Sau khi chuyển đi vào tháng trước, Chương Chi Vi không qua đây lần nào nữa, ai mà biết hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện? Hơn nữa còn không có dáng vẻ hung hãn như trong lời đồn mà trái lại giống một cô bé hồn nhiên ngây thơ hơn, quanh người toát lên khí chất thanh thuần trong trẻo, mộc mạc lại lanh lợi, không hề diêm dúa như vú Trương nói. Thấp thỏm chờ đợi đến tối, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đến. Chương Chi Vi đã đứng ở ngoài cổng từ sớm, gió thổi lạnh cả chân. Cô co người ôm chặt hai vai, buổi chiều mới ăn một bát nước hạt sen, cơm tối còn chưa ăn chỉ vì đợi Lục Đình Trấn về nhà. Chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ tiến vào, Chương Chi Vi nhận ra xe của Lục Đình Trấn, cô đứng trên bãi cỏ, gió đêm khiến vạt áo khoác sáng màu của cô bay bay, cô nhìn đăm đăm vào chiếc xe không chớp mắt lấy một lần. Có người khom người mở cửa xe phía sau, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt bước xuống xe, dáng dấp cao lớn, thon gầy. Ánh trăng đêm nay nhạt nhòa, chỉ có đôi mắt anh ánh lên ánh sáng trầm tĩnh, Chương Chi Vi đã chạy về phía anh, tươi cười chào anh: “Chú Lục!” Cô không dám sà vào lòng anh, chỉ đứng cách anh ba bước. Ánh mắt của Lục Đình Trấn cuối cùng cũng đặt trên người cô, hỏi: “Xem quà chưa? Có thích không?” Chương Chi Vi hỏi: “Quà ư?” “Buổi chiều đã sai người đưa đến chỗ vú Trần - Cháu chưa về nhà sao?” Lục Đình Trấn nhìn cô: "Đợi cả buổi chiều à?” “Vâng.” Chương Chi Vi nói: "Cháu nghe vú Trần nói chú đã về, ngóng chờ chú mãi đấy!” Lục Đình Trấn thở dài: "Chú đã bảo là chú sẽ đến thăm cháu mà.” Chương Chi Vi cất bước theo anh: "Nhưng cháu muốn gặp chú sớm hơn xíu thôi mà.” Lục Đình Trấn không nói gì nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong từ lâu. Bà Lục ăn xong đã đi ngủ, ông chủ Lục có chuyện muốn nói với Lục Đình Trấn. Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn đi gặp ông ấy, chỉ có một mình Chương Chi Vi chậm rãi ăn bánh kem ngàn tầng, xuýt xoa khen ngợi: “Vú Trương, tài nghệ của bác Vương càng ngày càng tốt nhỉ.” Vú Trương cúi người rót sữa, mỉm cười nhắc nhở cô: “Cô chủ, cô quên rồi sao, bác Vương đã không còn làm việc ở đây nữa rồi.” Sau lưng bà ta, con hầu Trân Lệ đang bê một bình hoa bách hợp to vật vã, hồn vía để lên mây, mấy lần suýt cắm hoa bách hợp ra khỏi bình hoa. Chương Chi Vi ngạc nhiên kêu lên: “Cháu nhớ ra rồi, có phải bác Vương bị cắt lưỡi vì đơm đặt về người khác không?” Vú Trương vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi thì lại nghe nói là vì thua bạc.” Chương Chi Vi lắc đầu, bỏ dĩa xuống: "Giống nhau cả, thua bạc phải chặt ngón tay hoặc chặt tay, còn đơm đặt, nói xấu người khác cũng đáng bị cắt lưỡi.” Vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, vú Trương giật nảy mình, quay lại nhìn thấy con hầu Trân Lệ đang nhìn trân trân vào bình hoa thủy tinh đã vỡ nát, mặt xám như tro tàn. Trên sàn nhà vương vãi mảnh vỡ, nước chảy lênh láng, hoa bách hợp dập gãy, tung tóe trên đất trông vô cùng lộn xộn. Vú Trương hạ giọng dạy dỗ con hầu tay chân vụng về này, mới nói được mấy câu thì Lục Đình Trấn đã đi tới. Anh cởi áo vest, vắt lên cánh tay, nhìn thấy đống lộn xộn này cũng không nổi giận, nói với vú Trương: “Chỉ vỡ cái bình hoa thôi mà, dạy bảo mấy câu là được rồi, không sao cả. Có điều vú Trương à, bà là người cũ ở trong nhà, nếu đã nhận mấy đứa hầu nhỏ tuổi này thì phải biết lối dạy dỗ cẩn thận.” Vú Trương cúi đầu: "Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.” Lục Đình Trấn cũng không nói nhiều, xoay người gọi Chương Chi Vi: "Đi, về nhà.” Vú Trương càng cúi đầu thấp hơn. Chương Chi Vi đứng dậy, cô ghét thời tiết nóng bức nên đã cởi chiếc áo len cardigan mà vú Trần khăng khăng bắt cô mặc, bây giờ không biết đã để ở chỗ nào. Nghĩ lại cũng chỉ là một cái áo, cô vội đuổi theo bước chân của Lục Đình Trấn, ra khỏi nhà họ Lục. Ánh trăng mông lung, Lục Đình Trấn giở áo vest của mình ra, khoác lên vai cô rồi khép chặt vạt áo. Lục Đình Trấn có dáng người cao lớn, ngay cả áo vest cũng to, thoáng chốc đã che kín người Chương Chi Vi. Anh bình thản nói: “Áo ngực cũng không mặc, còn ra thể thống gì.” Chương Chi Vi tựa đầu lên vai anh, Lục Đình Trấn không đẩy ra. Cô áp má vào cánh tay anh, dụi mấy cái, nhắm mắt nói bằng giọng êm ái: “Lần trước chú Lục xé mất cái áo ngực duy nhất của cháu rồi, bảo cháu mặc kiểu gì đây?” Mời các bạn mượn đọc sách Ngọc Lụa Vàng của tác giả Đa Lê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm - Hoàng Hề
Tạ Lâm, thân là nguyên lão ba triều, đại thần quyền cao chức trọng, quyền khuynh triều dã, một tay che trời. Tạ Lâm, thân là “lão” gian thần xảo trá, chèn ép dân chúng, gian thần xu nịnh của đương triều, tội vô cùng đáng chém! Tạ Lâm tư liệu kèm theo: 26 tuổi, “nữ” gian thần đã có tuổi. Thừa tướng đại nhân của đương triều lại là con gái, Tạ Lâm, ngươi dám lừa trẫm! Long nhan của vị hoàng đế luôn bị Tạ Lâm khi quân phạm thượng tràn đầy vẻ tức giận: Gian thần xu nịnh, quỳ xuống cho trẫm! Tạ Lâm thản nhiên: “ Nhưng tiên hoàng cha của người đã nói thần không cần phải quỳ.” Hoàng đế tức đến lông tóc dựng đứng: “Vậy bắt tên này lại, áp giải đến tẩm cung của trẫm!!” Văn án khẩu vị nặng: Hoàng đế Đại Bảo mới đăng cơ, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng sự trông nom dạy dỗ của vị thừa tướng bụng dạ đen tối, luôn khiến thân thể và tâm trí của hắn phải cung phụng cho vương triều Đại Chu. Trong khi đó, hắn không có giây nào phút nào là không muốn trừng trị dạy dỗ ngược lại tên thừa tướng đen tối này: Quỳ xuống, tên gian thần xu nịnh kia! Ai là S, ai là M? Cái này phải dựa vào giá trị chất xám, và cả sự liều mạng chém giết của giá trị vũ lực mới có thể quyết định được! Một câu văn án thông thường nhất: Nhật ký chốn quan trường hiện hành do đích thân gian thần xu nịnh Tạ Lâm làm đạo diễn, mặc sức quan sát chốn quan trường muôn hình vạn trạng. *** Làm hoàng đế thật không hề dễ dàng. Ít ra là Úy Trì Chính thấy như vậy. Hoàng đế uy quyền cao thì sao chứ, Tạ thừa tướng ho một tiếng, ngài phải cun cút nghe lời ngay. Lần đầu Úy Trì Chính được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết này là lúc hắn bị phái về kinh cầu quân cứu viện. Một đường bôn ba trên ngựa, hắn mệt muốn đứt cả hơi, chưa được quỳ lạy thánh nhan thì đã đụng phải Tạ thừa tướng ngoài cửa. Tạ Lâm năm nay 27 xuân xanh, tuổi còn trẻ mà đã phục vụ qua ba đời quân vương, là đại thần giám quốc quyền khuynh thiên hạ, gặp hoàng đế được phép miễn quỳ. Hắn, nói đơn giản, chính là gian thần hàng thật giá thật trong mắt dân chúng. Chờ đến khi Úy Trì Chính vào triều dâng tấu xin quân tiếp viện mới càng khôi hài. Hoàng đế Minh Trọng Mưu không nói hai lời đã chuẩn tấu. Chỉ có thừa tướng vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền ấy, lặng lẽ lắc đầu. Kết quả, không cần đoán cũng biết, hoàng đế thất bại thảm hại. Hoàng đế Minh Trọng Mưu tuổi mới ngoài đôi mươi, vừa mới chân ướt chân ráo đặt mông ngồi lên ghế rồng được hai năm, vẫn còn là một con hổ giấy trong tay Tạ Lâm. Hắn vốn bị ép ngồi vào cái vị trí này, mỗi ngày đều âm thầm phản kháng, đối nghịch với Tạ thừa tướng. Ai nói hoàng đế là sung sướng, muốn gì làm nấy, lại còn có cả hàng dài phi tần chờ hầu hạ. Đối với Minh Trọng Mưu, hắn thiếu hẳn đoạn "hàng dài phi tần", lại thêm đoạn "đối phó với Tạ thừa tướng đáng ghét xấu xa". Hoàng đế làm gì cũng phải được Tạ thừa tướng cho phép. Tấu chương trước khi phê duyệt phải được Tạ thừa tướng đồng ý. Tạ thừa tướng nói đông, hắn nhất định không được ngó sang bên tây. Ngọn lửa kháng chiến âm ỉ cháy trong lòng tiểu hoàng đế Minh Trọng Mưu, cho tới khi Úy Trì Chính xuất hiện - một làn gió mới trong triều, không hề sợ uy quyền của Tạ Lâm. Hoàng đế vui như bắt được vàng, âm thầm giữ Úy Trì Chính ở lại kinh thành, giao cho hắn một chức quan. Từ đó, kế hoạch lật đổ gian thần Tạ Lâm bắt đầu được hoàng đế thực hiện.   Mời các bạn đón đọc Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm của tác giả Hoàng Hề.
Phía Sau Áo Cưới - Phong Tử Tam Tam
Tớ đã từng nghe rằng, những đứa trẻ có hoàn cảnh bất hạnh thường có ý chí nghị lực hơn người. Bởi vì chúng đã từng nếm trải mùi vị của khổ đau, nên càng muốn thoát khỏi nó để có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, để trả thù những người phải trả thù. Những đứa trẻ như thế, thấu hiểu sự đời hơn ai hết, nhưng cũng vô tình hơn ai hết.  Lục Lan Xuyên là một người có hoàn cảnh như vậy.  Khi Lục Lan Xuyên vẫn còn nhỏ, bố mẹ anh đã qua đời do tai nạn giao thông. Trở thành trẻ mồ côi, lại bị họ hàng ghẻ lạnh, anh dường như đã trưởng thành sau một đêm. Hoàn cảnh khắc nghiệt ấy đã tôi luyện lên một Lục Lan Xuyên trầm tĩnh, luôn hành xử theo lý trí, thậm chí là vô tình. Đối với anh, người thân duy nhất trên đời chỉ có mình em gái là Lục Tử Tây. Lục Lan Xuyên và Lục Tử Tây nương tựa vào nhau mà sống bao nhiêu năm, tình cảm dành cho nhau cũng gắn bó sâu đậm hơn hẳn những cặp anh em bình thường.  Lần đầu Lục Lan Xuyên gặp Tô Tú là khi Tô Tú làm gia sư dạy kèm cho Lục Tử Tây. Tô Tú năm ấy mười chín tuổi, là sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Sau đôi lần gặp gỡ, Tô Tú và Lục Lan Xuyên rất nhanh đã nảy sinh tình cảm và họ cứ thuận theo tự nhiên mà đến với nhau.  Lục Lan Xuyên hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp, năm ấy là giai đoạn sự nghiệp của anh đang phát triển. Tô Tú lại rất hợp với anh, cô không tra hỏi khi anh dự tiệc xã giao, lại có thể bên cạnh động viên an ủi những lúc anh cần. Tình cảm của Lục Lan Xuyên và Tô Tú nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi, thoáng chốc đã trải qua hai năm yêu nhau.  Khi Lục Lan Xuyên cầu hôn, Tô Tú cũng đã đồng ý. Đáng lẽ cô và anh đã có một cái kết đẹp đẽ, nhưng đáng tiếc, một biến cố lớn đã hủy đi tất cả, khiến mối quan hệ của cả ba người Lục Lan Xuyên, Lục Tử Tây và Tô Tú đi vào bế tắc.  Sau khi dự một buổi tiệc, Tử Tây và Tô Tú lái xe về nhà. Lục Tử Tây chưa có bằng lái, dù Tô Tú khuyên nhủ thế nào vẫn nhất quyết giành lái xe, nhưng lại vô tình đâm trúng một người phụ nữ. Vì quá sợ hãi, Lục Tử Tây đã lái xe bỏ chạy. Lục Lan Xuyên biết chuyện, vốn định dùng quan hệ để chạy chữa cho em gái mình. Lục Tử Tây vừa đậu vào đại học, tiền đồ rộng mở biết bao, làm sao anh có thể để em gái mình vào tù được.  Nhưng chưa kịp làm gì thì cảnh sát đã ập đến nhà anh để lấy lời khai. Trong sự truy hỏi của cảnh sát, Lục Lan Xuyên đã khai rằng, Tô Tú mới là người lái xe, là Tô Tú đâm phải người. Chỉ một lời khai của Lục Lan Xuyên, đã đẩy Tô Tú xuống địa ngục thăm thẳm.  Lục Lan Xuyên thuyết phục được người nhà nạn nhân rút đơn kiện, Tô Tú không phải ngồi tù. Nhưng báo chí đã biết được việc này, một nữ sinh viên đại học danh tiếng lái xe đâm trúng người rồi bỏ trốn là tin tức nóng hổi đến nhường nào. Họ không hề biết chân tướng sự thật là gì, nhưng lại thêu dệt trên báo như họ mới là người trong cuộc vậy. Miệng lưỡi thiên hạ vốn là con dao sắc bén, càng ngày càng đi sai sự thật. Câu chuyện trên báo chí đã thêu dệt đến nỗi nói Tô Tú là người được bao nuôi, vì vậy mới không chịu hình phạt của pháp luật.  Kết quả, những lời nói vô căn cứ của cánh nhà báo đã khiến Tô Tú bị nhà trường đuổi học, cha cô cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với cô. Chỉ vì sai lầm của Lục Tử Tây và sự bao che của Lục Lan Xuyên, đã khiến Tô Tú đánh mất cả tương lai và gia đình của mình. Mặc dù, cô chẳng hề có lỗi gì cả.  Tuy Tô Tú không ngồi tù, nhưng quan hệ giữa cô và anh em Lục Lan Xuyên đã không còn có thể hồi phục như xưa nữa. Cô dứt khoát ra đi, dù Lục Lan Xuyên đã níu kéo. Cuối cùng, anh chỉ đưa cho cô một phong bì, muốn Tô Tú giấu kín chân tướng sự thật.  Tô Tú và người nhà nạn nhân bị xe đâm từng nói một câu thế này: "Lục Lan Xuyên, sớm muộn gì anh cũng gặp báo ứng."  Khi ấy Lục Lan Xuyên đã trả lời rằng, có tiền bạc, có quyền thế, người như anh không sợ báo ứng.  Nhưng mà cuộc sống vốn rất công bằng, bạn đã từng gây ra những gì, thì cuộc sống sẽ bồi lại bạn những thứ ấy. Báo ứng vốn không chừa một ai. Chỉ là báo ứng của Lục Lan Xuyên, đến muộn một chút.  Năm năm sau, Lục Lan Xuyên đã là doanh nhân thành đạt có tiếng. Trong tay anh dường như có tất cả, tiền bạc, quyền lực, địa vị. Hiện giờ anh đã có một người phụ nữ khác ở bên cạnh, cuộc sống có thể nói là vô cùng đầy đủ. Anh có khả năng hô mưa gọi gió trên thương trường, bên cạnh còn có bạn gái là người dẫn chương trình nổi tiếng.  Lục Lan Xuyên gặp lại Tô Tú, cô đã không còn là cô gái vô tư của năm xưa, mà đã trở thành một người trầm lặng. Đôi mắt cô đã không còn ánh lên những vui tươi, mà thay vào đó lại chất chứa vô số tâm tư phức tạp. Lục Lan Xuyên gặp lại người cũ, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại chính là cảnh cáo cô, nói rằng anh không hề muốn nhìn thấy cô lần nào nữa. Quá khứ của cả hai, là Lục Lan Xuyên dứt khoát gác lại, không muốn có bất cứ dính dáng nào với Tô Tú nữa.  Nhưng chẳng hiểu ông trời sắp xếp thế nào, mà những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cô và anh ngày càng liên tục. Khi Lục Lan Xuyên nhìn thấy Tô Tú đứng bên cạnh một người đàn ông khác, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Có thể nói, kể từ khi gặp lại Tô Tú, cô giống như một cái bóng bao trùm lấy cuộc sống vốn đang diễn ra bình thường của anh.  Gặp lại cô, khiến anh không khống chế được mà thường xuyên hồi tưởng lại quá khứ, rồi bị chính những ký ức đau thương đó ăn mòn, linh hồn mệt mỏi đến khó chịu. Từng cảm xúc, từng lời cô nói như gieo vào tim anh bao cảm xúc lạ thường. Để rồi cuối cùng Lục Lan Xuyên nhận ra, anh muốn Tô Tú quay về bên anh.  Đối với Tô Tú, việc gặp lại Lục Nam Xuyên là một sai lầm trong cuộc đời cô. Cô không thể nào quên được năm năm trước đây lý tưởng của cô đã bị phá hủy như thế nào, khiến cuộc sống hiện tại của cô còn tệ hơn một con kiến nhỏ bé. Tô Tú tránh Lục Lan Xuyên như tránh tà, chỉ hận Lục Lan Xuyên không thể biến mất khỏi thế gian này. Nhưng cô với anh lại gặp lại hết lần này đến lần khác, để rồi cuối cùng anh nói rằng muốn theo đuổi cô.  Tô Tú vốn nghĩ Lục Lan Xuyên chỉ nói bừa, không ngờ anh lại thật sự theo đuổi cô. Càng không ngờ hơn nữa, Lục Lan Xuyên không biết có phải bị điên rồi hay không, anh nói rằng, muốn kết hôn với cô.  Người như Lục Lan Xuyên, thủ đoạn không bao giờ thiếu. Anh đã muốn thứ gì, thì sẽ dùng mọi cách để đạt được, kể cả Tô Tú.  Có thể nói, Tô Tú đối với việc nối lại tình xưa với Lục Lan Xuyên vô cùng chán ghét. Nhưng Lục Lan Xuyên lại dùng em gái và cha Tô Tú để gây sức ép với cô, đe dọa cô bằng cách gây khó dễ cho sự nghiệp của một người bạn đang theo đuổi Tô Tú. Không thể chống đối lại với người như Lục Lan Xuyên, Tô Tú không còn cách nào khác phải đồng ý kết hôn với anh.  Cả hai cứ lẳng lặng đi đăng ký kết hôn, thậm chí người nhà hai bên không hề hay biết. Không có hôn lễ hoành tráng, không có váy cưới lung linh lộng lẫy, cũng chẳng có màn cầu hôn lãng mạn. Tô Tú cứ thế trở thành vợ của Lục Lan Xuyên, chuyển đến ở nhà anh.  Nhưng cho dù quan hệ của hai người đã là quan hệ vợ chồng, nhưng sự lạnh nhạt và chán ghét Tô Tú dành cho Lục Lan Xuyên không hề thay đổi. Cho dù Lục Lan Xuyên vẫn luôn bước ở phía sau, nhưng Tô Tú chưa từng một lần quay đầu nhìn anh. Cuộc hôn nhân này, từ lúc bắt đầu đã chẳng mấy tốt đẹp, chỉ có sự cố gắng của một mình Lục Lan Xuyên, thì liệu có thể duy trì được bao lâu chứ?  Bao nhiêu bạn bè của Lục Lan Xuyên đều nói Tô Tú không hề yêu anh, hôn nhân vốn dĩ phải do tình yêu bồi đắp. Ai cũng nói rằng cuộc hôn nhân này sẽ chẳng có kết cục tốt, Lục Lan Xuyên cần gì phải cực khổ như thế, chẳng thà buông tay. Nhưng chỉ có một mình Lục Lan Xuyên biết, đến nước này, anh đã chẳng thể nào buông tay Tô Tú được nữa. Cho dù cả đời này cô vẫn chán ghét anh như thế, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ.  Lục Lan Xuyên biết rằng bản thân năm năm trước đã phạm sai lầm to lớn, hiện giờ anh rất muốn bù đắp cho Tô Tú. Lục Lan Xuyên ép buộc Tô Tú bước vào cuộc hôn nhân vốn không tình nguyện này, anh chỉ mong có thể đối tốt với cô mỗi ngày, để cô cảm nhận được tình cảm của anh, để cô có thể giống như năm xưa mà yêu anh lần nữa.  Nhưng Lục Lan Xuyên không biết rằng, thứ mà năm xưa anh tước đoạt của Tô Tú quá nhiều, vốn đã chẳng thể bù đắp được. Bởi vì trên đời này, không phải lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa được.  ... Thật sự đọc xong truyện này tớ chỉ mong kết truyện là SE. Nếu đặt trường hợp bản thân là nhân vật nữ chính, tớ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào tha thứ cho lỗi lầm năm xưa của Lục Lan Xuyên.  Năm ấy Lục Tử Tây vừa đỗ đại học, tiền đồ rộng mở, hơn nữa Lục Lan Xuyên và Lục Tử Tây là người thân duy nhất của nhau, anh phải bảo vệ em gái mình là điều tất nhiên. Nhưng tại sao Lục Lan Xuyên lại có thể vì bảo vệ em gái mình mà đổ tội cho Tô Tú. Tô Tú khi ấy là sinh viên trường đại học danh tiếng sở hữu thành tích xuất sắc, cô là con gái cưng của cha, là chị gái trong nhà. Đáng lẽ Tô Tú đã có một tương lai tươi sáng, tiền đồ vô hạn.  Nhưng chỉ vì lỗi lầm của Lục Tử Tây mà tương lai cô bị dập tắt một cách phũ phàng. Tô Tú bị nhà trường đuổi học khi chỉ một năm nữa là tốt nghiệp, cô biến thành tâm điểm của dư luận, cha cô cũng vì miệng lưỡi thiên hạ mà lạnh nhạt với cô. Tô Tú không có bằng đại học, mặc dù năng lực rất tốt nhưng chẳng thể đi làm như người khác, cô chỉ có thể xin việc ở công ty nhỏ, làm chức vụ thấp nhất đã bao lâu mà chẳng được thăng chức.  Lục Lan Xuyên hi sinh Tô Tú để bảo vệ tiền đồ của Lục Tử Tây, vậy còn tương lai của Tô Tú, ai sẽ bảo vệ đây? Tất cả mọi biến cố này là do Lục Lan Xuyên gây ra cho Tô Tú, vì vậy ngay cả việc xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không có tư cách. Là hai anh em Lục Lan Xuyên mắc nợ Tô Tú, nhưng món nợ này không thể trả được. Vì vậy mà khi thấy Lục Lan Xuyên theo đuổi rồi ép buộc Tô Tú kết hôn với mình, tớ cảm thấy nực cười lắm. Bởi vì anh hoàn toàn không có tư cách đó.  Câu chuyện kết thúc tại thời điểm Lục Lan Xuyên phá sản và ly hôn với Tô Tú. Tô Tú có cơ hội hoàn thành chương trình học đã từng bỏ lỡ và đi nước ngoài du học. Trong đời Lục Lan Xuyên chỉ có hai người quan trọng nhất, một là Lục Tử Tây, hai là Tô Tú. Ấy vậy mà giờ đây Lục Tử Tây qua đời, Tô Tú cũng rời khỏi anh mà đi. Sự nghiệp, tình yêu, tình thân, một Lục Lan Xuyên vốn nắm trong tay tất cả, thoáng chốc chẳng còn lại thứ gì.  Tớ nghĩ, đây chính là báo ứng. __________ "": trích từ truyện *** Thứ Năm một ngày tháng Sáu nắng chói chang như thường lệ, nhưng đối với Lục Lan Xuyên mà nói, đây lại ngày bắt đầu một chuỗi tai kiếp. Hôm nay hắn đi ăn tối với Diệp Vận Thanh, vốn chỉ định đưa cô về đến dưới nhà nhưng Diệp Vận Thanh cứ kéo tay hắn không chịu buông, giọng nói như muốn lấy lòng: "Vừa hay gần đến sinh nhật anh rồi, quà em đã mua từ sớm, đi lên xem một chút nhé?". Thật ra, Lục Lan Xuyên không có hứng thú với món quà cô nhắc đến, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của cô, hắn vẫn không thể nhẫn tâm từ chối được. Hai người bước vào thang máy, trong lúc chờ đợi chỉ có mình Diệp Vận Thanh liến thoắng. Cô ấy luôn luôn hoạt bát, những lúc ở bên cô hầu như không cảm thấy buồn chán bao giờ. "Em trai của em sắp thi vào cấp ba rồi, anh không biết tên tiểu tử thối đó khiến người ta nhức đầu thế nào đâu. Ngày nào tan học về nhà cứ ngồi trước máy tính không chịu rời đi, chỉ còn thiếu việc bưng cơm đến đút vào miệng nó. Bố mẹ em lại rất chiều nó, em nói gì cũng không lọt tai...". Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có giọng nói ríu rít của cô, Lục Lan Xuyên chỉ im lặng nghe, không hề có thêm phản ứng nào khác. Anh biết Diệp Vận Thanh nói những điều này chỉ vì không tìm được chủ đề nên lảm nhảm thôi. Cô có thói quen nói hết mọi chuyện với hắn, lúc này hay như mọi khi đều không cần hắn trả lời bất kỳ điều gì. Quả nhiên Diệp Vận Thanh nhanh chóng nói tiếp: "Lát nữa nếu nó làm phiền anh, anh giúp em dạy dỗ nó mấy câu, nó chỉ chịu nghe anh nói thôi". Thời gian hai nhà quen biết nhau cũng không ngắn, nhiều năm trước cùng sống trong con ngõ cũ kỹ trên đường Bắc Hậu, mặc dù mấy năm gần đây hai nhà lần lượt chuyển đi, nhưng vẫn còn liên lạc qua lại. Hơn nữa quan hệ giữa Diệp Triệu Kỳ - anh cả của Diệp Vận Thanh và Lục Lan Xuyên lại càng không cần phải nói, từ nhỏ đã là anh em thân thiết. Vậy còn quan hệ với Diệp Vận Thanh thì sao?   Mời các bạn đón đọc Phía Sau Áo Cưới của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.
Khế Ước Quân Hôn (Hợp Đồng Quân Hôn) - Yên Mang
Lâm Tuyết thề: Nếu không phải cùng đường, cô tuyệt đối sẽ không uất ức bản thân gả cho người đàn ông này – cuồng tự đại kiêu ngạo còn cộng thêm binh lính càn quấy thói quen tinh trùng lên não. “Cô, tới từ đâu thì chạy về đó đi, nhà của tôi không chào đón cô!” Đây là lời mở đầu khi bọn họ vừa gặp mặt. “Tôi, đến đây không có ý định đi nữa! Chỉ có điều anh yên tâm, người tôi muốn gả là anh trai anh, không phải anh!” *** Bị dồn vào bước đường cùng lựa chọn hợp đồng quân hôn, khiến cô  biến thành phu nhân thượng tá có tiếng không có miếng! Thất thân thì thôi đi, cùng lắm thì chỉ có làm mà không yêu, nhưng không cẩn thận mất đi trái tim, nên làm cái gì bây giờ? “Anh định làm gì? Chúng ta chính là vợ chồng hợp đồng!” Nhìn thấy con thú hoang nào đó mang theo hơi thở nguy hiểm dần đến gần, cô kinh hoàng nhắc nhở. Anh không chút do dự đẩy cô ngã xuống giường mềm thơm mát, lưu manh cười quỷ dị: “Trên hợp đồng cũng không quy định anh không thể sử dụng quyền lợi làm chồng!” *** Anh, quyền quý quân đội kinh đô, đội trưởng đội Phi Ưng lục quân dã chiến, anh hai mươi bảy tuổi vinh dự nhận quân hàm thượng tá! Truyền thuyết, vị sĩ quan thượng tá chiến tích huy hoàng này, cho rằng thành tích chiến đấu kiêu ngạo nhất cả đời chính là chinh phục cô, hơn nữa đóng gói khiêng về nhà làm vợ! Cô, đồn đại bị vứt bỏ hai lần! Danh dự, trong sạch tất cả đều bị hủy, gia tộc xuống dốc, chồng chưa cưới trước từng bước ép sát. Mỗi một lần gặp rủi ro, đều có anh kịp thời xuất hiện, anh giống như thần hộ mệnh có mặt ở bất kỳ đâu trong sinh mệnh của cô! Là trùng hợp? Là có ý định? Hay là duyên phận trời cao định sẵn? *** “A!” Cô hét ầm lên, không thể nhịn được nữa kêu: “Lương Tuấn Đào, anh cầm tinh con chó à? Thích cắn người như vậy!” Người đàn ông xấu xa này, không có việc gì cứ thích lấy cắn cô ra làm tiêu khiển. “Sai, anh cầm tinh con hổ, chuyên thích ăn thịt em!” Nói xong anh hóa thân thành con mãnh hổ xấu xa đánh về phía con cừu nhỏ ngon miệng. Ôi thôi thương thay! Cô lại bị anh lột sạch da xương nuốt đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn! Cô cầm tinh con dê, anh cầm tinh con hổ, thầy bói phán bọn họ ở cùng tương khắc. Thật ra, không cần nghe thầy bói nói mò cô đã rất rõ ràng, cùng với anh không phải “Đưa dê vào miệng cọp” trong truyền thuyết sao? Phúc hắc gặp lạnh lùng, trầm mặc đối kháng với khó chịu, tình mới PK tình cũ, một loạt va chạm lớn kịch liệt, tia lửa bắn ra bốn phía, diễn truyền kỳ quân lữ phấn khích! *** Thượng tá Lương cưng chiều vợ vô độ nói với vợ yêu: “Vợ, có ông đây làm chỗ dựa cho em ai cũng không cần sợ, họa sụp xuống có lớn hơn nữa cũng có ông đây thu trận thay em! Tên trứng thúi nào dám có ý đồ với em, anh trực tiếp phế kẻ đó! Kẻ nào không sợ chết dám bắt nạt em tổn thương em, ông đây để cho kẻ đó xuống địa ngục!” *** Lời người phàm hiểu ra: Lương Tuấn Đào –– cảnh giới yêu cao nhất chính là một thói quen, thói quen cô tùy hứng làm nũng, thói quen cô cố tình gây sự, thói quen cô yêu ai yêu cả đường đi lối về. Mạc Sở Hàn –– quý trọng luôn hiểu rõ sau tiếc nuối, tiếc nuối như thế nào cũng không hiểu được quý trọng trước mắt. Vân Thư Hoa –– khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải là yêu, không phải là hận, mà là người quen dần dần trở nên xa lạ. *** Biết được Lăng Lang đến tìm mình, Hoắc Vân Phi thật sự hơi giật mình. Anh và Lăng Lang là bạn nối khố, gần như cởi truồng cùng nhau lớn lên, sau đó, thừa kế sự nghiệp của cha mình, Lăng Lang lẫn lộn vào trong giới súng ống đạn dược, anh lẫn lộn trong giới thuốc phiện, đều thuận buồm xuôi gió, rất có khuynh hướng trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy. Chỉ có điều cũng bởi vì ai bận việc nấy, những năm gần đây cơ hội gặp nhau ít lại càng ít, nhiều lắm tán gẫu chút việc nhà từ trong điện thoại, báo lại tình huống gần đây của nhau cũng không tệ rồi. Cho nên lần này Lăng Lang tiến đến nhất định có chuyện quan trọng, nếu không không có khả năng đặc biệt chạy đến Myanmar tìm anh! Bước chân vội vã chạy tới phòng tiếp khách, nhìn thấy Lăng Lang đã đợi ở đó. Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, dáng người có thể so với nam model của thế giới, quanh thân lộ ra khí phách vương giả, tai trái đeo ba khuyên tai bạch kim khảm kim cương, trong dương cương * lộ vẻ quyến rũ kỳ lạ, quả thật điên đảo chúng sinh! (*) Dương cương: chỉ người cá tính kiên cường, dũng cảm, chính nghĩa, quyết đoán. Đây chính là Lăng Lang, nhân vật khiến người cả Đông Nam Á nghe tiếng mất mật! “Cậu sao lại đột nhiên chạy tới!” Hoắc Vân Phi cho Lăng Lang lễ ra mắt chính là một đấm hung hăng, “Đều không báo trước, muốn làm đột kích bất ngờ cho tôi sao!” Vững vàng nhận lấy quả đấm Hoắc Vân Phi vung tới, Lăng Lang cười ha hả: “Tôi cũng không phải vì vợ của cậu, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy tới bắt kẻ thông dâm!” ... Mời các bạn đón đọc Khế Ước Quân Hôn (Hợp Đồng Quân Hôn) của tác giả Yên Mang.