Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mùa Xuân Ở Nam Thành

 Sau tám năm, Hứa Nguyện trở về quê hương và gặp lại nam sinh mình thầm mến thời trung học. Trải qua năm tháng, người đàn ông vốn đã xuất sắc càng trở nên trưởng thành và trầm ổn, vị thế cao đến mức không thể chạm tới. Cô và anh chính là mây trên trời và bùn dưới đáy sông. **********************   Lần đầu gặp lại Hứa Nguyện, Minh Vọng vẫn chưa nhận ra cô, nhưng anh vô thức ghi nhớ ngoại hình của cô. Bên trong vùng núi đá hoang dã, anh không nhịn được liếc nhìn cô thêm vài lần. Lần gặp thứ hai vẫn không nhận ra đây là bạn học cũ, nhưng cô lại mạnh mẽ thu hút sự chú ý của anh. Trước cửa sổ dưới ánh trăng, bước chân anh có chút ngập ngừng. Sau vài lần tình vô tình hay cố ý chạm mặt, trong buổi họp lớp, Hứa Nguyện bất ngờ cho biết hai người trước đây là bạn học. Minh Vọng sửng sốt. Hứa Nguyện nghĩ, mây và bùn cách xa ngàn dặm, e rằng sau này cũng chỉ có thể từ xa vọng tưởng. Không ngờ Minh đại thiếu gia nghe xong lại sững sờ, cảm khái thở dài, sau đó bắt đấu tính kế bạn học cũ. Anh cười thầm: "người quen càng dễ xuống tay." **********************    Bề ngoài là công tử phong độ, trước mặt bạn học cũ mới lộ ra bản chất “lưu manh.” Với mọi người, anh là Minh đại thiếu gia lạnh lùng nghiêm khắc. Đóng cửa lại, Minh đại thiếu gia liền biến thành vật nhỏ dính người, giả say gọi bạn học cũ là "vợ." Xa cách tám năm, bây giờ gặp lại. Sau màn sương mù dày đặc, cô mới nhìn rõ ở thành phố phương Nam ấy vẫn có người chờ cô trở về. Đem người thầm mến nhiều năm về nhà. Tên anh và tên cô, ghép lại là Nguyện Vọng - 【HE】 - Đoàn tụ - Hai thiếu niên thầm mến nhiều năm. Nhân vật chính: Hứa Nguyện, Minh Vọng Một câu giới thiệu vắn tắt: Quê cũ có người đang chờ Lập ý: Tình yêu là thẳng thắn và tín nhiệm *** "Có muốn nghỉ ngơi ở phía trước không?" huấn luyện viên trên ghế lái phụ hỏi.   Hứa Nguyện ngước mắt nhìn.   Phía trước là hồ nước, hai bên bờ liễu rũ, vạn sợi tơ xanh theo gió nhẹ lay động.   Mặt nước in bóng trời xanh mây trắng, tinh khôi như một tấm gương soi.   Những con chim lưót ngang qua tạo nên những gợn sóng.   "Cũng được."   Hai cô gái ngồi ghế sau dựa vào cửa sổ xe cũng đồng ý.   "Bật đèn, đạp côn, đạp nhẹ phanh, đậu bên phải."   Hứa Nguyện làm theo, xe từ từ dừng lại bên bờ hồ.   Đậu xe xong, hai cô gái ngồi ghế sau bước xuống, nhìn hồ nước rồi đề nghị: "Hứa Nguyện, chị có muốn chụp ảnh chung với bọn em không?"   "Mọi người đi đi, tôi muốn nghỉ một chút." Hứa Nguyện lấy áo gió từ băng ghế sau đưa cho họ.   "Được. Huấn luyện viên, chúng ta chụp ảnh đi."   Huấn luyện viên phất phất tay, "Đi nhanh về nhanh."   Hai cô gái vui vẻ chạy về phía trước.   Huấn luyện viên nghĩ tới điều gì, lớn tiếng quát: "Cẩn thận! Đừng tới gần mặt nước!"   "Hiểu rồi!" Giọng nói từ xa truyền đến.   Hứa Nguyện gấp lại chiếc áo gió màu lam, rút trong túi ra một điếu thuốc lá đưa cho huấn luyện viên.   Huấn luyện viên gài điếu thuốc sau tai, lấy trong tay phụ lái một chiếc ná cao su, bảo cô cùng đi dạo vòng qua dãy núi phía trên hồ, nhưng Hứa Nguyện lắc đầu.   Huấn luyện viên bật cười, cầm chiếc ná cao su đi ra ngoài, cô chậm rãi bước dọc theo nền bê tông bên bờ hồ chứa nước.   Đường đi vòng quanh hồ, dẫn tới phía sau.   Cô đi dọc con đường với điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng đá nhẹ những viên sỏi dưới chân.   Hai bên hồ, ngoài những rặng liễu rũ xuống còn có những loài hoa dại không biết tên nở rộ.   Mặt nước mênh mông gợn sóng.   Sau khi rẽ vào khúc cua, cô thấy một chiếc xe coupe màu xám đậu ở sườn núi phía trước, Hứa Nguyện liếc nhìn thì thấy logo Mercedes-Benz.   Cô dừng lại, không đi về phía trước nữa mà đứng cạnh mép hồ.   Gió xuân thổi tung mấy sọi tóc loà xoà trước trán cô.   Hứa Nguyện đưa tay ra, nhẹ nhàng vén tóc, đưa điếu thuốc trong tay lên miệng, một tay cầm bật lửa, châm thuốc.   Sau khi rít một hơi, cô ném chiếc bật lửa vào túi, ánh mắt nhìn về rặng liễu trước mặt.   Làn khói chậm rãi bay ra từ đôi môi đỏ mọng, từng sợi từng sợi tản ra trong không trung.   Nhiệt độ ở Nam Thành mấy ngày nay nóng lạnh thất thường, sau trận mưa lớn mấy ngày trước, hai ngày nay nhiệt độ đã ấm dần lên, có vẻ như mùa xuân đang về.   Cánh cửa phía sau cô đóng sầm một tiếng.   Có tiếng bước chân đi tới.   Hứa Nguyện giơ tay rít nhẹ điếu thuốc.   Bên cạnh có người đứng, một cỗ khí thế bao phủ xuống.   Cảm giác này khiến cô không thoải mái lắm, nhả khói, cô nghiêng mắt nhìn lại.   Cái liếc mắt này khiến cô sững sờ trong giây lát, tim như ngừng đập.   Dường như băng tuyết đang tan, gió thổi qua khe núi.   Trong lòng cô nghe thấy tiếng hồi sinh của vạn vật.   Trái tim cô đập dồn dập, thậm chí ngày càng nhanh hơn.   Người đàn ông cầm hộp thuốc lá trong tay, thấy cô đang châm thuốc, ánh mắt anh từ điếu thuốc lướt qua mắt cô, cách xa một chút, anh hỏi: "Cho tôi mượn bật lửa được không?"   Ánh mắt chạm nhau, mới phát hiện cả hai đều mang vẻ lãnh đạm.   Mặt nước lặng đi, ngay cả gió cũng dịu hơn, núi non yên tĩnh trập trùng, người đàn ông lại liếc nhìn cô thêm một chút.   Chóp mũi là hơi thở thơm mát của cơ thể đàn ông, khiến cô có chút tỉnh táo lại.   Đó là Minh Vọng.   Khí chất và ngoại hình của anh là không thể nhầm lẫn, dáng người cao lớn thẳng tắp, phong thái lạnh lùng uy nghiêm khiến cô hoảng hốt trong giây lát.   Trong tâm trí Hứa Nguyện, khuôn mặt của thiếu niên năm xưa dần trùng lắp với người đang đứng trước mặt.   Đã bao lâu rồi cô không gặp anh?   Hình như là tám năm rồi.   Thời gian trôi thật nhanh.   Thấy cô chỉ nhìn mình không nhúc nhích, người đàn ông hơi nhướng mày.   Chỉ với một động tác nhỏ này, hơi thở của Hứa Nguyện bị ngưng trệ trong giây lát, động tác tùy tiện của anh cũng có thể toát ra sự gợi cảm.   Cô tỉnh lại, lấy chiếc bật lửa trong túi ra đưa cho anh.   Một bàn tay thon dài vươn ra, xòe bàn tay để dưới tay cô, tránh sự đụng chạm.   Hứa Nguyện nín thở, nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của anh, nhẹ nhàng đặt xuống.   Vừa đặt xuống thì chuông điện thoại reo, cô lấy máy ra, là từ Tô Châu, chắc là lỗi lắp ráp sản phẩm nên cô xoay người nhận cuộc gọi.   Sau khi Minh Vọng cầm lấy chiếc bật lửa, anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ. Cô mặc một chiếc áo gió gọn gàng, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen ngắn ngang vai.   Mặt nước phản chiếu ánh sáng chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp lướt qua trước mắt anh.   Chớp chớp mắt, nhưng anh cũng không nhìn đi chỗ khác.   Người phụ nữ lúc này đang nghiêng người nói chuyện điện thoại, mái tóc ngắn xõa xuống một nửa, vươn tay vén lên, lộ ra lỗ tai nhỏ.   Toàn thân cô toả ra khí chất lạnh nhạt, nhưng anh lại có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.   Anh vừa nhìn vừa lấy một điếu thuốc trong hộp ra, gõ gõ điếu thuốc.   Sau đó anh cụp mắt xuống, khui một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại màu trắng bạc, bỏ đầu thuốc lá vào đó rồi nhẹ nhàng xoay xoay, để cho thuốc lá dính một chút bột phấn.   Từ khóe mắt, anh nhìn thấy người phụ nữ đang nhìn anh sau khi kết thúc cuộc gọi, anh hơi ngước mắt lên nhìn cô, mang theo ý hỏi: Có muốn thử một chút không?   Tim Hứa Nguyện đập nhanh hơn khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh, cô quay đầu lại, giữ bình tĩnh không nhìn anh nữa.   Người đàn ông cũng không quan tâm.   Anh ngậm thuốc trong miệng, cầm bật lửa lên châm lửa, rít một hơi rồi nhìn chiếc bật lửa trên tay.   Chiếc bật lửa này rất phổ biến, trên đó có in tên một trường học lái xe, so với chiếc xe đối diện, nó rẻ đến đáng thương.   Minh Vọng nhìn theo, chậm rãi nhả khói, trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt mũm mĩm nhưng lạnh lùng, khẽ mỉm cười.   Có mùi bạc hà thoang thoảng quyện với mùi thuốc lá xộc vào đầu mũi.   Hứa Nguyện nghe thấy tiếng cười trầm đục của người đàn ông, không khỏi quay đầu lại nhìn.   Cô luôn biết rằng anh rất cao từ thời học cấp ba, nhưng bây giờ anh còn cao hơn cô tưởng tượng.   Chiếc áo sơ mi đen gọn gàng, ống tay áo xắn lên một nửa, trên cổ tay là chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ.   Đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen, hông thắt dây lưng, đi kèm đôi giày da sáng bóng.   Anh đưa tay, trả chiếc bật lửa lại cho cô và nói: "Cảm ơn."   Hứa Nguyện nhận lấy, khẽ lắc đầu.   Minh Vọng quay người hút một điếu thuốc, sau đó bước trở lại xe.   Một lúc sau, một thanh niên mặc Âu phục giày da từ chiếc coupe chạy tới, anh ta mở cửa tài xế, lên xe rồi khởi động.   Chiếc coupe rời đi.   Nhìn dòng xe qua lại, Hứa Nguyện thẫn thờ buông tay.   Anh không nhận ra cô.   Cũng không biết nên vui hay nên buồn.   Nhưng mà, không nhận ra nhau cũng là điều bình thường.   Rốt cuộc, mặc dù hai người học cùng lớp từ năm thứ hai đến năm thứ ba của trường trung học, nhưng họ không có điểm chung nào cả.   Cô có thể nhận ra anh trong nháy mắt là dựa vào toàn bộ sự chú ý cô dành cho anh ngày đó.   Cũng dựa vào những lời hỏi thăm tin tức về anh trong những năm qua.   Hứa Nguyện rít một hơi thật sâu, nhìn đến khung cảnh xung quanh, đây là quê hương của cô, nhưng cô rời đi đã nhiều năm rồi.   Chiếc coupe chạy với tốc độ cao, khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về phía sau.   Minh Vọng dựa lưng vào ghế, hỏi: "Tình hình ở khu đất đó thế nào?"   Trợ lý Trương Dũng vừa lái xe vừa trả lời: "Chuyện ổn định rồi. Tiếp theo là số tiền đền bù, cuối năm là có thể xây dựng nhà máy".   Minh Vọng miễn cưỡng gật đầu.   Trương Dũng hỏi: "Sếp, bây giờ chúng ta đi đâu?"   Minh Vọng một tay xoay xoay chiếc hộp kim loại màu trắng bạc, nhìn về phía xa xăm, "Đến biệt thự số 8 đi, bọn lão Từ đang đợi."   "Vâng" Trương Dũng đạp chân ga.   Dinh thự số 8 là toà nhà bốn tầng tọa lạc bên dòng sông Nam Thành, là nhà hàng đặc sản, tầng trên cùng là khu vui chơi giải trí.   Chiếc Mercedes-Benz đậu trong gara dưới lòng đất, sau đó cả hai đi thẳng lên tầng tám.   Tầng tám là phòng hoàng đế, bài trí sang trọng, chơi những bản nhạc Quảng Đông cũ.   Trương Dũng mở cửa, bên trong đang sôi nổi đánh bài, Minh Vọng đi vào, trầm mặc một lát.   Từ Hà Diệp cười nói: "Cuối cùng chịu tới rồi?"   Minh Vọng cười, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế.   Một cô gái từ trong bước tới, rót một ly rượu đưa cho anh.   Minh Vọng nhận lấy.   Những ngón tay của cô gái như vô tình trượt qua mu bàn tay anh.   Xoay cổ tay, lắc nhẹ chiếc ly, Minh Vọng không quan tâm, coi như không cảm thấy.   Cô gái hơi thất vọng, sau đó lặng lẽ đứng bên cạnh anh.   Sau khi nhấp một ngụm rượu, anh cầm lá bài lên, chậm rãi nhập cuộc.   *******************************************************************************************   Bên bờ hồ gió càng lúc càng mạnh.   "Quay lại!" Huấn luyện viên đứng bên cạnh xe, hai tay che miệng hét lớn.   Hứa Nguyện cử động đôi chân tê dại, đi về phía xe tập.   Chuyến về không phải do Hứa Nguyện cầm lái mà do một trong hai cô gái ngồi ghế sau.   Hứa Nguyện ngồi ở băng ghế sau, cửa kính xe mở hờ, gió xuân thổi qua, làm tung bay mái tóc của cô.   Huấn luyện viên ngồi trên ghế lái phụ, vừa châm một điếu thuốc thì cô gái lái xe rẽ gấp làm anh ta ho sặc sụa, vội vàng bẻ lái, sau khi xe chạy bình thường, anh ta tựa cửa xe ho khan, mặt mày đỏ ửng.   "Huấn luyện viên, anh không sao chứ?" Cô gái ngồi ở ghế sau lo lắng nhìn huấn luyện viên.   Hứa Nguyện cũng nhìn lên.   Huấn luyện viên giơ tay vẫy vẫy, một lúc lâu sau mới chậm lại.   "Khụ ~ tôi già rồi, cũng không bỏ được thuốc lá..." Huấn luyện viên lắc đầu nói, cầm lên cốc giữ nhiệt lớn nhấp một ngụm trà.   "Huấn luyện viên, hay anh thử thuốc lá điện tử đi." Cô gái đề nghị.   "Không." Huấn luyện viên lắc đầu, "Cái kia không có tác dụng, tôi hút còn cảm thấy buồn nôn, căn bản không quen."   "Tôi bỏ không bỏ được, đã hút mấy chục năm rồi."   Hứa Nguyện đột nhiên nhớ tới Minh Vọng vừa rồi, cô hỏi: "Huấn luyện viên, anh có muốn thử một cái gì đó giống như loại dịch thanh cho phổi không?"   Huấn luyện viên quay sang nhìn Hứa Nguyện, sau đó trầm ngâm một lúc, "Cái này hình như cũng được, tôi chưa thử."   Hứa Nguyện cười nói: "Tôi cũng chỉ thấy người khác dùng, hiệu quả cụ thể phải dùng mới biết."   Huấn luyện viên gật đầu, "Một người bạn của tôi hình như cũng dùng, tôi đi hỏi anh ấy xem." Sau đó quay người cầm điện thoại lên.   Hứa Nguyện quay về phía cửa sổ xe, gió xuân thổi mạnh, mang theo khô khốc và cuồng bạo.   Chợt nhớ lại tuổi trẻ của mình cách đây đã lâu.   Người ta nói thiếu nữ luôn mơ về mùa xuân.   Và giấc mơ của cô luôn ẩn chứa một bí mật.   Sau khóa huấn luyện quân sự vào năm đầu tiên của trường trung học, sức khỏe của ba cô bắt đầu giảm sút nghiêm trọng, ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.   Ông phải ở lại bệnh viện để hóa trị.   Vào thời điểm đó, cô thường phải bỏ lớp tự học buổi chiều để đến bệnh viện chăm sóc cha mình.   Đó là một buổi chiều sau khi lập đông, Hứa Nguyện trốn học như thường lệ.   Mời các bạn mượn đọc sách Mùa Xuân Ở Nam Thành của tác giả Từ Thụ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương
Chuyện may mắn nhất trong đời Nhẫm Cửu là “nhặt” được một “đại nhân vật” hôn mê bất tỉnh mang về nhà, chờ ngày lấy làm phu quân! Chuyện kém may mắn nhất trong đời Sở Cuồng là trúng tập kích trọng thương, đã vậy muốn tìm lại thiết bị bay trở về còn phụ thuộc vào nữ thổ phỉ Nhẫm Cửu! Chiến binh mạnh mẽ, lý trí Sở Cuồng vừa chống lại kẻ thù truy sát, vừa phải nhẫn nhịn nữ thổ phỉ theo đuổi. Rốt cuộc là Nhẫm Cửu bỏ cuộc hay Sở Cuồng không chịu được mà đầu hàng đây!? Cửu Lộ Phi Hương là tác giả của trang tiểu thuyết Tấn Giang, một em gái mũm mĩm thích ăn thịt, thường viết truyện vừa, trong tác phẩm không tỏ vẻ uyên thâm hay màu mè, cách hành văn ngắn gọn, dễ hiểu và hài. *** Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại. Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần. Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.” Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài. “Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.” Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Gia, Đừng Làm Vậy của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi.“Thư Tình, trên đời này có vô vàn những điều chưa chắc chắn. Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng, chỉ cần nơi đó có anh là em có thể yên lòng mơ một giấc mộng bình yên và tươi đẹp…” Truyện Người Đàn Ông Của Tôi của tác giả Dung Quang thuộc thể loại truyện ngôn tình, đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm trong tình yêu đó là những con người thuộc thế hệ và tầng lớp khác nhau. Nội dung quyển này có thể gọi là cùng chủ đề với tác phẩm Tình Sinh Ý Động của Tùy Hầu Châu. Đó là thầy và trò, họ gắn bó với nhau trong từng buổi học, từng con chữ nhưng cô học trò lại cảm nắngvà tấn công thầy của mình. Anh làm sao có thế từ chối tình cảm kia và giữ trọn vẹn chữ thầy to lớn trong lòng mọi người đây! *** Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ. “Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô. Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ. Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, thản nhiên nói một câu: “Lên xe”. Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..”. Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”. Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”. Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa. Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: “Lên xe”. ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Ông của Tôi của tác giả Dung Quang.
Oan Gia Độc Miệng - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi. *** Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc thô tục hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai. Cái bản mặt thối của thầy Hồ cứ như mới được vớt từ trong hầm cầu ra, nước miếng văng tung tóe mà quát Tần Chân: “Nhìn đường! Nhìn đường! Tôi bảo cô lái xe chứ không bảo cô sửa xe, cô cứ dán mắt vào vô lăng làm cái gì? Đằng trước có xe mà nhìn không thấy hả? Tôi phục cô luôn, cả người cứng đơ như rô bốt mà học lái xe làm gì? Đi bôi chút dầu trơn rồi hẵng lái tiếp, nhé?” Ông ta đã tụng cả buổi rồi, càng tụng Tần Chân càng cứng đơ, tay chân cũng không biết nên để đâu. Sắp tới giao lộ, thầy Hồ lại bắt đầu la mắng cô: “Lần này nếu cô mà lộn chân ga với phanh xe thì tôi cho cô biết, cô đừng bao giờ mơ tới chuyện học lái xe nữa! Sớm biết cô đần như vậy thì lúc đầu tôi đã không thèm thu cái bao thuốc kia của mẹ cô.” ... Mời các bạn đón đọc Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.