Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Phù Dung bị ép buộc bước vào cuộc hôn nhân vốn không thuộc về mình. Cô phải chấp nhận mọi sự trả thù của Từ Ngưng Viên. Từ Ngưng Viên từng bước từng bước tra tấn, chà đạp Phù Dung, đẩy cô xuống tận cùng đau khổ. Nhưng rồi anh lại bất cẩn ném luôn trái tim mình vào trong đấy cùng với Phù Dung. Yêu – Hận đan xen. Rốt cuộc là yêu hay là hận? … “Từ Ngưng Viên, tôi hy vọng khoảng thời gian sau, nếu anh có nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm nay... sẽ không cảm thấy hối hận.” “Bởi vì dù cho anh có hối hận. Tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh!” *** “Bác sĩ. Bác sĩ. Làm ơn cứu mẹ tôi.” Phù Dung vội vã níu lấy tay một gửi bác sĩ mà cầu xin sự giúp đỡ. Hôm nay cô vừa đi học về đã thấy mẹ cô – bà Dung Hoa đã nằm xỉu trước cửa. Phù Dung sợ hãi mà đưa mẹ vào bệnh viện, nhưng đến giờ này vẫn chưa có ai đoái hoài gì đến mẹ con cô cả. Người bác sĩ nhìn bộ dáng lam lũ của Phù Dung, bộ quần áo cũ đã ngả màu, gương mặt hốc hác. Ông nhíu mày rồi bước đến bên cạnh giường xem xét bệnh nhân. “Bệnh nhân có bệnh trong người nhiều năm. Tình trạng ngất xỉu vì nghỉ ngơi quá ít, tụt huyết áp, máu không đủ nuôi dưỡng não bộ. Mau đưa vào phòng phẫu thuật.” Sau một loạt các quy trình kiểm tra, ông quay lại nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn sang một người y tá ra lệnh. Cô y tá lập tức gật đầu sau đó vội vàng sai người đẩy giường bệnh của bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Phù Dung mừng rỡ, quẹt đi nước mắt trên mặt chạy theo phía sau mẹ mình. “Này cô bé.” Cô y tá khi nãy nhận được chuẩn đoán bệnh của bác sĩ khẽ kéo tay Phù Dung lại. “Tổng chi phí cho ca phẫu thuật là gần năm mươi triệu đồng. Em mau đi thanh toán ngay rồi quay lại đưa biên nhận cho chị nhé.” Phù Dung sững người, nhận tờ giấy hóa đơn từ tay chị y tá. Trong lòng Phù Dung trở nên cực kỳ lo lắng, hiện tại dù cô có bán hết những thứ trong nhà đi thì cũng chưa chắc có đủ mười triệu đồng, lấy đâu ra năm mươi triệu cơ chứ? “Chị ơi, chi phí này có thể đóng sau được không ạ?” “Không được đâu em. Theo quy định thì cần phải đóng phí phẫu thuật trước thì mới có thể tiến hành phẫu thuật được.” Chị y tá dùng ánh mắt e ngại nhìn Phù Dung. Những chuyện tương tự như vầy không phải chưa từng xảy ra tại bệnh viện. “Nhưng… hiện tại em chưa thể nào có đủ số tiền này. Chị có cách nào giúp em không. Em xin chị đó. Làm ơn cứu mẹ em với.” Phù Dung run rẩy mà mở lời hỏi lại, trong lòng cô thật sự đang rất sợ hãi. Gia đình của cô chỉ có mẹ và cô thôi. Từ nhỏ đến giờ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau trong căn nhà nhỏ. Bây giờ mẹ lại xảy ra chuyện như vậy cô thật sự không biết phải làm như thế nào cả. “Rất xin lỗi.”, Giọng chị y tá trở nên lạnh lùng hơn, gập lại tập hồ sơ trên tay: “Em có khoảng ba tiếng để chuẩn bị số tiền này. Nếu sau ba tiếng chi phí vẫn chưa được thanh toán thì cuộc phẫu thuật sẽ bị hủy bỏ.” Dứt lời, chị y tá quay lưng bỏ đi để lại Phù Dung đứng ngây người, mắt đỏ ngầu vì khóc. Môi cô bị cắn nát vì ngăn đi tiếng nức nở của mình. Phù Dung ngồi phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo, hơn hai mươi năm sống trên đời đây là lần mà Phù Dung cảm thấy tuyệt vọng nhất. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong đầu suy nghĩ xem có thể liên hệ với ai để xin giúp đỡ. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi Phù Dung vẫn chẳng có thể nghĩ được ai có thể giúp mình trong lúc này cả. Cô gọi hết người này đến người khác để cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những lời từ chối. Thời gian trôi qua đã hai tiếng, càng lúc Phù Dung càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Lộc cộc… Lộc cộc… Tiếng giày cao gót đi trên sàn gạch vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Phù Dung không để ý đến nó, hiện tại trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cả người run lên vì sợ hãi. Cô sợ sau ba tiếng nữa mẹ cô không được phẫu thuật, sợ trên thế gian này sẽ chỉ còn lại một mình cô cô độc. “Này.” Trước mặt Phù Dung xuất hiện hình ảnh một đôi chân thon dài trên giày cao gót, tiếng nói vọng từ trên đỉnh đầu. Phù Dung chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người vừa bắt chuyện với mình, sau đó mắt đột nhiên trừng lớn. Một người con gái xinh đẹp, trên người chỗ nào cũng đều xuất hiện đồ hiệu. Nhưng thứ khiến Phù Dung kinh ngạc hơn tất cả là gương mặt của cô ta. ‘Đây chẳng phải là gương mặt của mình sao?’ Trong lòng Phù Dung giật thót, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ là cô đang mơ? Người con gái vừa mới xuất hiện mặc bên ngoài một chiếc áo vest dài. Cô ta thấy Phù Dung nhìn thì khẽ gỡ kính mát ra mà đối mặt với Phù Dung. “Có nghe tao đang nói chuyện hay không? Trở thành con ngốc luôn rồi à?” Tiếng nói mang hàm ý châm chọc khiến Phù Dung bừng tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào người con gái với khuôn mặt giống y hệt mình mà hỏi: “Cô là ai?” “Ồ. Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?”, Cô ta cười khẩy rồi mới nói tiếp: “Tao còn tưởng mày là một con ngốc không biết nói chuyện, như vậy thì coi như công tao đến đây vô tích sự rồi.” “Rốt cuộc thì cô là ai? Cô muốn gì?” Những lời nói khinh người của cô gái trước mặt đã hoàn toàn chọc giận Phù Dung. Vì sao lại có một người giống với cô như vậy? Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, vào lúc này? “Hừ. Mày muốn có tiền để phẫu thuật cho mẹ mày đúng không?” Cô gái xa lạ vẫn tiếp tục dùng giọng nói khinh thường đó mà đối thoại với Phù Dung. “Đúng.” Phù Dung đứng thẳng dậy. Chiều cao của cô và người con gái xa lạ này trùng khớp với nhau. Hai người đứng bên cạnh không khác gì hai giọt nước. “Tao có thể giúp mày.” “Trước hết cô có thể nói cho tôi biết cô là ai được không?” Phù Dung ngắt ngang lời nói của cô ta mà hỏi ra thắc mắc của mình. Trong lòng của Phù Dung càng cảm thấy hoảng sợ hơn, cô dường như đoán được sắp tới cuộc sống của mình chắc chắn sẽ không thể nào còn bình yên như trước nữa rồi. “Vậy ra chuyện tao là ai còn quan trọng hơn mạng sống của bà già đó à?”, Người con gái xa lạ cười mỉa mai, nhìn gương mặt trở nên xám ngoét của Phù Dung rồi mới nói tiếp: “Tao là Nhạc Thanh Dao, được xem là con gái duy nhất của nhà họ Nhạc. Bố tao vừa mới mất cách đây hai ngày. Mày biết chứ?” Phù Dung cố gắng lục lọi trong ký ức của mình về thông tin nhà họ Nhạc. Nhạc Gia là gia đình giàu có bật nhất ở Sài thành. Nhạc tiểu thư từ nhỏ đã hống hách, ỷ vào gia thế khủng của mình mà thường không xem ai ra gì. Bây giờ thì Phù Dung có thể hiểu được lý do vì sao mà cô ta cứ luôn dùng những từ ngữ mang tính gây hấn với mình như vậy rồi. “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa vì sao cô lại muốn giúp tôi?” Phù Dung nhìn Nhạc tiểu thư khó hiểu. “Hừ. Mày không thấy gương mặt của tao hay sao? Tao với mày là chị em song sinh. Mày có hiểu hai từ song sinh này không hả?” Thái độ của Nhạc Thanh Dao càng trở nên quá quắc hơn khi bộc lộ thân phận thật sự của mình. “Nếu mày muốn tao giúp mày đóng viện phí, thì ngoan ngoãn cút về chịu tang người ba đáng kính kia cho tao. Kể từ nay mày sẽ là Nhạc Thanh Dao, là tiểu thư duy nhất của Nhạc Gia. Đã rõ chưa?” Phù Dung nghe những lời của Nhạc Thanh Dao nói mà đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Chị em song sinh? Thái độ của chị ta như vậy có giống đang đi nhận lại em gái không cơ chứ? Thay thế vị trí của Nhạc Thanh Dao. “Chị đang nói cái gì vậy? Tôi với chị là chị em song sinh?”, Phù Dung có chút không thể tiếp nhận sự thật này: “Còn nữa, nếu tôi với chị đúng là chị em thì chị phải giúp tôi cứu mẹ. Vì sao chị lại còn đặt điều kiện với tôi?” “Hừ. Chuyện này mày không cần quan tâm.”, Nhạc Thanh Dao quăng cho Phù Dung một ánh mắt xem thường: “Nếu mày muốn tao đóng viện phí cho bà già đó, thì phải chấp nhận điều kiện của tao.” “Chị…” Phù Dung mở to mắt mà nhìn vào gương mặt giống mình trước mặt, thái độ cay nghiệt của chị ta khiến Phù Dung hoàn toàn ớn lạnh. “Mày mau quyết định đi. Xem ra đám người ở đây sắp không chờ được nữa mà chuẩn bị tống cổ bà già đó ra khỏi giường bệnh rồi kìa.” Nhạc Thanh Dao nhìn thoáng qua phía bên trong giường bệnh, rồi quay lại nhìn Phù Dung mà thúc giục. Phù Dung nghe Nhạc Thanh Dao nói mà trở nên hoảng loạn, cô chạy gấp vào bên trong nhìn người mẹ đã chăm sóc mình hơn hai mươi năm nay. Gương mặt của bà Dung Hoa tái nhợt không chút sức sống. Nước mắt trên mặt Phù Dung chảy càng ngày càng nhiều, nhanh chóng ướt đẫm cả một mảnh ga giường lớn. “Tôi đồng ý.”, Phù Dung cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà quay lại cầu xin Nhạc Thanh Dao: “Chị mau giúp mẹ tôi phẫu thuật ngay đi.” “Tốt. Sẽ hoàn thành ngay thôi.” Nhạc Thanh Dao nhếch miệng cười, hài lòng nhìn Phù Dung rồi phất tay ra hiệu cho tên cận vệ đi thanh toán chi phí phẫu thuật. “Chuyện tao hứa với mày đã làm được. Bây giờ đến phiên mày giữ lời hứa. Mau ra ngoài đi, bên ngoài có một chiếc đen chờ sẵn, đám người trong đó sẽ giúp mày thay đổi ngoại hình thành tao. Nhạc Thanh Dao này có bao giờ là một con nhà quê giống như mày vậy cơ chứ.” “Tôi có thể chờ đến sau khi có kết quả phẫu thuật rồi mới rời đi không?” Phù Dung vẫn đang ở bên cạnh giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay bà Dung Hoa. Trong lòng cô thật sự không muốn rời khỏi đây, cô muốn được nhìn thấy mẹ cô bình an vượt qua ca phẫu thuật trước đã. “Không được.” Giọng nói chua ngoét của Nhạc Thanh Dao lại vang lên, thẳng thừng từ chối yêu cầu của Phù Dung. “Mày phải đi ngay, thời gian không kịp rồi. Người đàn ông đó chắc đang trên đường đến đám ma rồi. Mày không thể ở đây đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc được.” Nhạc Thanh Dao gấp gáp nói, lúc nhắc đến bốn chữ ‘người đàn ông đó’ trong mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn hiếm thấy. “Mày đừng có mà giở trò lật lọng với tao. Đừng nói là dừng lại cuộc phẫu thuật, nếu tao muốn thì dù cho mày có tiền đi chăng nữa thì cả cái đất nước này cũng không có cái bệnh viện nào dám nhận chữa trị cho mẹ con mày đâu.” Nhạc Thanh Dao thấy Phù Dung vẫn đang lưu luyến bên cạnh giường bà Dung Hoa thì lập tức trở nên tức giận, cô ta nghiến răng mà đe dọa. Phù Dung nghe thấy hết mọi lời nói của Nhạc Thanh Dao. Cô hôn khẽ vào bàn tay nhăn nheo của bà Dung Hoa rồi thở dài đứng dậy. “Cô yên tâm. Một khi tôi đã nhận lời cô thì sẽ giữ đúng lời hứa của mình”, Phù Dung vừa chỉnh lại chiếc chăn trên người bà Dung Hoa vừa nói: “Chỉ hy vọng cô giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi thật tốt.” “Yên tâm. Tao chắc chắn sẽ thuê người đến coi bà già này.” “Tốt.” Phù Dung gật đầu, sau đó bước đi ra khỏi phòng bệnh. Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng y tá, bác sĩ đẩy bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Tiền viện phí đã được thanh toán, ca phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu. Phù Dung siết chặt bàn tay để ngăn bản thân mình không quay trở lại chạy theo giường bệnh của bà Dung Hoa. Cô cứng nhắc đi thẳng xuống đường, leo lên chiếc xe màu đen tăm tối mà Nhạc Thanh Dao đã chuẩn bị trước đó. Trịnh trọng tuyên bố: Mời các bạn mượn đọc sách Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn của tác giả Đóm Hoả Lệnh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Từng Niên Thiếu - Cửu Dạ Hồi
Trong cuộc đời mỗi con người, gặp gỡ rồi ly biệt là điều không thể tránh khỏi. Có một số người gặp gỡ và ly biệt chỉ trong khoảnh khắc, nhưng có một số người khoảnh khắc tưởng như ngắn ngủi kia lại là một đời một kiếp. Tạ Kiều và Tần Xuyên dường như đã gặp nhau quá sớm, ký ức của hai người là những mảng màu đan xen khó mà phân biệt rõ ràng. Năm đó, khi họ chơi trò nối chữ ba từ, trong lúc hoảng loạn, cô cố ý hét lên ba từ “Em yêu anh”. Năm đó, dưới gốc cây hòe già gió thổi xào xạc, cô chăm chú nhìn anh, anh dừng lại vài giây, chầm chậm cất lời: “Là người bạn quan trọng nhất.” Năm đó, bên cạnh cô có một người con trai khác, bên cạnh anh cũng đang tồn tại một cô gái khác, hai người họ rõ ràng sống trong cùng một thế giới nhưng lại chỉ như hai đường thẳng song song. Năm đó, anh nói: “Nếu năm ba mươi tuổi chưa có ai lấy cậu, tôi sẽ lấy cậu”. Hai người họ cứ bình lặng đi bên nhau, chờ đợi đối phương, không dám tiến lại quá gần cũng chẳng nỡ rời xa, chỉ sợ vì một chút sơ sẩy nào đó sẽ vô tình lạc mất nhau. Họ gọi những mảnh ghép của thủa thiếu thời bên nhau ấy là tình hữu nghị trong biển cát thời gian. Dường như, thứ tình cảm ấy chỉ cần không nói ra sẽ vĩnh viễn không tồn tại. Nhưng thời gian sẽ dần dần để lại vết tích của nó trong cuộc đời mỗi con người, và tình yêu cũng sẽ tự nó ngân lên giai điệu thuộc về riêng mình. Mời các bạn đón đọc Từng Niên Thiếu của tác giả Cửu Dạ Hồi
1 Cm Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo
Đây là một câu chuyện tình yêu giữa một cô gái tên Kỷ Ức thiếu thốn tình thương của gia đình và một chàng trai (tên Quý Thành Dương) lòng mang đầy hoài bão. Họ gặp nhau rất sớm, chàng trai ấy đã trở thành "một centimet ánh dương" cuối cùng, là hy vọng, là niềm tin và tình yêu của cô; còn cô cũng là ký ức, là nỗi nhớ, là điều mà anh muốn bảo vệ khi rời quê hương đi tới những vùng nguy hiểm vì công việc. Bởi hiểu lầm, họ đã lạc mất nhau trong những tháng năm tuổi trẻ. Anh không muốn cô chờ đợi mình vô vọng nên đã ra đi, cô lại những tưởng anh phản bội tình cảm của hai người. Rất nhiều năm sau, họ mới gặp lại, và nhận ra tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như thủa ban đầu. *** Với "1cm ánh dương", quả thực Mặc Bảo quá xuất sắc khi khiến người đọc cảm thấy day dứt đến vậy. Truyện không cao trào, cứ nhẹ nhàng và êm ái như bao câu truyện khác của MB thôi, nhưng lại khiến mình khóc, và day dứt. Mỗi câu mỗi chữ kể về cô bé Kỷ Ức, đều dễ dàng làm người ta đau đớn đến vậy, vì những điều cô bé ấy phải trải qua, phải chịu đựng, vậy mà chưa bao giờ cô bé ấy oán trách cuộc đời, oán trách bố mẹ bỏ rơi, ông bà không quan tâm, Kỷ Ức chỉ lặng lẽ cố gắng, chịu đựng, mạnh mẽ và hiểu chuyện hơn rất nhiều so với lứa tuổi của mình. Nhiều lúc, mình cứ nghĩ khi gặp hoàn cảnh ấy, khi bị cả gia đình trách móc vì vướng vào vụ Vương Hành Vũ xích mích với Triệu Tiểu Dĩnh, khi cả gia đình chẳng ai đứng về phía mình, nếu là người khác, chắc cô bé sẽ tự kỉ đến mức tìm đến những suy nghĩ tiêu cực mất, nhưng thật may, vì bên cạnh cô bé, luôn có chú út Quý - Quý Thành Dương. Với mình, Quý Thành Dương chính là ánh dương đối với cuộc đời của Kỷ Ức, anh luôn nhẹ nhàng, chiều chuộng, biết lo nghĩ, biết chăm sóc cho cô bé Tây Tây chưa lớn của anh, luôn để Kỷ Ức cảm thấy yên tâm, an toàn và được bảo vệ mỗi khi gần anh, mỗi khi nghe giọng anh, mỗi khi nhớ đến anh. Một điều mình thích ở truyện của Mặc Bảo, đó chính là nam chính luôn không hoàn hảo quá đáng, cũng có đôi chút khuyết điểm, không nói những lời hoa mỹ như các "soái ca" khác, nhưng cái cách mà nam chính của Mặc Bảo yêu, thực sự quá "tình". Không nói nhiều, chỉ hành động, tình cảm nhẹ nhàng, từ từ xây đắp, rồi mỗi ngày một lớn dần, nam chính thâm tình đến mức, khiến người đọc cảm thấy như mình cũng đang được "tắm trong kẹo" khi lật qua từng trang sách. "1 cm ánh dương" còn khiến mình "đã" hơn, khi viết về tình bạn của Noãn Noãn và Tây Tây đáng yêu quá đỗi, 2 cô bé thân thiết với nhau từ thuở bé thơ, ở bên nhau, nhìn nhau trưởng thành, cũng có khi trục trặc, giận nhau, nhưng sau tất cả, tình bạn ấy vẫn thắm thiết như ngày đầu. "1cm ánh dương" không chỉ khiến mình khóc vì tình yêu, tình bạn, hay cuộc đời của Kỷ Ức, mà còn khiến mình day dứt khi nói về cuộc chiến tranh giữa Iraq và Mỹ sau thảm hoạ 11/9, về những người phóng viên chiến trường, họ chính là những anh hùng không vũ khí trên chiến trường chiến tranh, với đạo đức nghề nghiệp cao cả. Mình đã suýt rơi nước mắt khi đọc đến đoạn nói về những phóng viên hi sinh trên chiến trường: "Những người bạn thân yêu của tôi, tuy không ai ghi nhớ tên của các bạn. Nhưng các bạn, là những vị vua không ngai chân chính". Mình còn cảm thấy thoả mãn ở chỗ, phần hậu kỳ, Mặc Bảo có viết về dòng thời gian, điều này giúp mình lại một lần nữa, như đang được chứng kiến Tây Tây lớn lên, và tình yêu của họ cũng ngày một lớn dần theo từng năm, từng tháng, từng mùa. Một cuốn truyện "đủ": đủ ngọt, đủ tuyệt, đủ thực tế, đủ day dứt, đủ để người ta nhớ về và đủ để độc giả đọc đi đọc lại mỗi khi cần relax. Mình viết không hay, nhưng lại thích bày vẽ, thích dài dòng, vì thế mong mn không "ném đá" review của mình, hehe... nói tóm lại là, nếu như mọi người cần một cuốn truyện để relax cuối tuần này, thì đừng ngại mà đọc "1cm ánh dương" nhé.   Mời các bạn đón đọc 1 Cm Ánh Dướng của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Mối Lương Duyên Trời Đánh - Hoa Thanh Thần
AudioBook Mối Lương Duyên Trời Đánh   "Có người yêu bình lặng, có người yêu nồng nhiệt, lại có người yêu rất vụng về. Người luôn làm ra vẻ như không quan tâm đến bạn thật ra ánh mắt lại luôn vô tình trôi về phía bạn, vì yêu, vì quan tâm nên luôn tìm cách ăn miếng trả miếng. Tình yêu bình lặng của những người bình thường luôn có hạnh phúc, rung động riêng của nó. Một vụ "huyết án" do chiếc quần lót "vô tội" gây ra, cô gái keo kiệt và chàng trai độc miệng chẳng cách nào chạy khỏi "nghiệt duyên". "Hàng ngàn hàng vạn mối tình, hàng ngàn hàng vạn cách thể hiện, như Kỷ Ngôn Tắc và Viên Nhuận Chi, tình yêu giữa họ cứ thế xoay vần, nhưng người đọc dần dần vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc. Có lẽ tác giả và "nửa kia" cũng đang rất hạnh phúc, nên sự ấm áp mới tràn ngập cuốn sách như vậy... Ghen tị-ing." Mời các bạn đón đọc Mối Lương Duyên Trời Đánh của tác giả Hoa Thanh Thần.
Cặp Đôi Trời Định - Thập Tứ Lang
AudioBook Cặp Đôi Trời Định   Bạn đang đọc truyện Cặp Đôi Trời Định của tác giả Thập Tứ Lang trên website đọc truyện online. Nữ chính rất đáng yêu với những suy nghĩ và phát ngôn té ghế, có thể khiến người ta dở khóc dở cười hay lăn đùng ra chết ngất vì nội thương.  Nàng năm nay sắp mười sáu – tuổi xanh mơn mởn như thế mà sắp bị liệt vô hàng “gái ế” bởi đến giờ này mà chưa ai dám tới hỏi cưới nàng, chỉ vì nàng lỡ bị phán rằng: “Số mệnh kỳ lạ, mạng khắc phu, phu quân phải là nửa người nửa quỷ mới tránh được kiếp số này.” Để đập tan lời phán vô căn cứ kia cha nàng quyết tâm kiếm cho nàng một tấm chồng thật hoàn hảo, nàng lại càng quyết tâm phải sắm bằng được mới thôi, nàng không tin mình không thể thực hiện được phi vụ mua bán này…  Nếu bạn đã đọc bộ truyện tranh “Vùng Đất Xa Xăm” và “Kyo mắt quỷ” thì chắc chắn bạn sẽ bắt gặp hình ảnh của Quỷ Thiên Đường Izaku và Kyo trong nhân vật Lục Thiên Kiều, không chỉ về tính cách, ngoại hình, thân thế, cách biến thân mà cả cách yêu và bảo vệ người mình yêu nữa. Mang trong người dòng máu của bộ tộc Chiến quỷ nhưng không thuần khiết, là Phiêu kị tướng quân nhưng lại bị đưa đi trông coi hoàng lăng. Tự dưng một ngày nọ thánh chỉ giáng xuống, lập tức thành thân trong vòng 2 tháng. Biến kiếp sắp tới, chưa biết thế nào, vậy chỉ còn cách: “Đào hôn hoặc là trói cô dâu lại trả về nhà …”.  Ai biết đâu được là mối nhân duyên trời định sẵn kia chứ, tránh không được, trốn không xong … thôi thì làm một cặp vợ chồng đẹp đôi trời sinh đi.  Mời các bạn đón đọc Cặp Đôi Trời Định của tác giả Thập Tứ Lang.