Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Tên truyện: Xuân thiên lai liễu tựu đãng dạng [ 春天来了就荡漾 ] Tác giả: Diệp Sáp - 叶涩 Thể loại: hiện đại, ấm áp, oan gia, hài hước, 1×1, HE Edit: Tiêu Ngân (chap 1 - 60) & girl_sms Nhân vật chính: Dương Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu Nhân vật phụ: mụ mụ của Tiểu Thảo, Lương Nhiên, Vương Oánh Oánh, Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm Nhân vật khác: Manh... Văn án: Lần đầu tiên gặp mặt đã đặt "ngoại hiệu" cho nàng Làm nàng xấu hổ trước mặt mọi nhân viên... Làm cho phong thái "cao cao tại thượng" của nàng bị dìm hàng... Làm chết con cá yêu quý của nàng... Có thể nói chỉ có một người mới khiến Phong Uyển Nhu cảm xúc rối loạn, đứng ngồi không yên, vô cùng bực mình trước mọi tình huống... khiến nàng tức giận nhưng lại không thể làm gì được hơn Không ai khác là Dương Tiểu Thảo Rốt cuộc, Một người vừa hậu đậu, vừa suy nghĩ đơn giản, ngây ngây ngốc ngốc... Một người vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại vô cùng lạnh lùng... Lại có duyên phận với nhau! *** Khẩn trương ngồi ở trên ghế, Dương Tiểu Thảo nhìn nhìn những người trước mắt đang cúi đầu vội vàng kí kí lật lật giấy tờ trên bàn, dường như hoàn toàn không để ý nàng đang ngồi chờ phỏng vấn, mọi người vẫn bận rộn như không có việc gì. Tổng cộng có ba người phỏng vấn, hai phụ nữ và một người đàn ông, ah, người đàn ông nhìn có vẽ không khó khăn lắm, nhìn dáng vẽ cũng không phải là dân IT điển hình, chân mang giày da, một bộ quần áo toàn màu trắng thoạt nhìn giống như tiểu Bạch mã vậy, cô gái kế bên cũng nhìn còn rất trẻ, nàng cúi đầu kí các giấy tờ bên cạnh thoạt nhìn rất giống một trợ lý. Cuối cùng là người phụ nữ còn lại, khuôn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như băng, nhìn thái độ này, hẳn phải là lão bản a. "Tên gọi là gì" "Dương Tiểu Thảo" "Cái gì?!" "... Dương Tiểu Thảo!" "Ý tôi hỏi là đại danh!" Nam nhân ngồi đối diện ngẩng đầu, có chút khó chịu nhìn Tiểu Thảo, dường như cũng không muốn quan tâm quá nhiều, ngay cả đại danh cũng báo cáo không xong? Tiểu Thảo hơi rụt rè cái cổ nhìn hắn một cái không nói gì. Một bên nữ nhân khuôn mặt lạnh như băng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng là tên này" Giọng nói thật là dễ nghe, Tiểu Thảo có chút nghi ngờ không biết nàng có học qua khóa huấn luyện thanh giọng nào không, tại sao lại có giọng nói dễ nghe đến như vậy. Nam nhân nghe nàng nói như vậy cũng không tiếp tục truy cứu, đẩy cặp kính trên sống mũi, hỏi " Vừa mới tốt nghiệp đại học sao?" Tiểu Thảo gật đầu, đúng vậy, nếu không phải mới tốt nghiệp thì làm sao lại đến công ty nhỏ của các người đây. Nam nhân nghe xong gật đầu, chỉ qua nữ nhân khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn không có gì thay đổi nói "Đây là Phong tổng của chúng ta, Phong Uyển Nhu" "Vâng!" "Tôi tên là Lương Nhiên, phó tổng" "Vâng!" Tiểu Thảo rất nhanh đáp lại, trong mắt một chút dao động cũng không có, người đàn ông đang giới thiệu cho nàng hôm nay giống như là đang bán cải trắng, không có chút cảm giác gì. Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng nàng tuyệt đối không hề để ý hay lãng phí một chút tế bào trí nhớ nào, quản lý là Lương tổng chính là Sơn tổng, Phong tổng vẫn là Vũ tổng, về sau gặp mặt trực tiếp nên gọi là 'biệt đội tổng hợp' thì tốt rồi. "..." Lương Nhiên thấy Tiểu Thảo trả lời thái độ có chút thờ ơ liền trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái sau đó tiếp tục nói: "Tôi giới thiệu cho cô biết Phong Tổng, là muốn cho cô biết Phong Đằng vẫn luôn coi trọng các cuộc phỏng vấn" Là bởi vì nhân lực công ty quá ít đi... Tiểu Thảo trong lòng thầm nghĩ tới, lúc này bất thình lình một ánh mắt lóe sáng chợt phóng tới, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu chợt run lên một chút, khuôn mặt liền đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu. "Phong Đằng tuyển nhân viên điều quan trọng nhất chính là muốn nhân viên đối với công ty có lòng trung thành" Chứ không phải là do công ty không có tài giữ được nhân viên vì thế họ mới đi ăn máng khác sao... "Chúng tôi phỏng vấn cũng rất đơn giản, trước tiên là hỏi ba vấn đề, sau đó nói về một ít tri thức chuyên ngành là được, chỉ có một yêu cầu, đó chính là phải ăn ngay nói thật..." Lương Nhiên sau khi nói xong, Tiểu Thảo máy móc gât đầu, ăn ngay nói thật sao, chuyện vô cùng đơn giản. "Câu hỏi thứ nhất, thích khóa học gì nhất?" Tiểu Thảo có chút ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu dò xét Lương Nhiên, câu hỏi này với công việc có quan hệ sao? Lương Nhiên vẫn chăm chú nhìn nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng biết đây không phải nói giỡn. Hắn cần biết rõ vì vậy mới hỏi trọng điểm khóa học Tiểu Thảo thích là gì để sắp xếp vào đúng bộ phận. " Khóa thể dục ạ..." Tiểu Thảo trả lời rất thành thật, người trợ lý bên cạnh còn thiếu chút nữa là đem cây viết đâm thủng tờ giấy đang viết, một bên Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, vẫn không hề nói gì. Lương Nhiên ho khụ một tiếng, gật đầu, đã rất lâu cũng chưa từng thấy được đứa nhỏ nào thành thật đến như vậy. "Nói tiếp đi, từ nhỏ đến lớn tự hào nhất là chuyện gì?" Tiểu Thảo suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: "Đó là thời gian học Trung học tham gia cuộc thi kéo co, lúc đó đang tới tuổi dậy thì, cho nên rất khỏe, vì vậy nhờ vào dáng người có ưu thế nên đã giúp lớp chúng tôi đạt được thành tích nhất trường" Trợ lý lúc này nghe xong cười đến nghẹn đỏ cả mặt, Lương Nhiên cũng không kìm được trược tiếp cười lên tiếng, còn Phong Uyển Nhu thì có hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, nhưng vẫn như cũ không nói chuyện. "Được, câu hỏi cuối cùng, cảm thấy cuộc sống đại học như thế nào?" "Rất bận rộn..." "À... Có rất nhiều môn còn muốn học sao?" Lương Nhiên có chút hoài nghi xem xém Tiểu Thảo, nhìn nàng như thế nào cũng không ra dáng một sinh viên mới tốt nghiệp. "Không có, chỉ là vẫn phải vội vàng thi lại" "..." "Dương tiểu thư" Từ đầu đến cuối Phong Uyển Nhu ở một bên không hề lên tiếng, lúc này lại mở miệng, Tiểu Thảo nghe thấy liền vội vàng gật đầu. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, bởi vì trong phòng mở điều hòa, áo khoác bên ngoài chỉ khoác một nữa, để lộ ra bên trong chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài chiếc áo len cashmere bao bọc hai bộ ngực có đường cong cực mê người, khuôn mặt nàng vẫn không có biểu tình gì, khắp người tỏa ra hơi lạnh như băng làm cho người ta dường như cảm thấy được có một áp lực vô hình vây chặt, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, nhìn đến khi thấy Tiểu Thảo mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống thì Phong Uyển Nhu lúc này mới mở miệng "Cô đến để biểu diễn tạp kỷ sao?" "..." Tiểu Thảo bị giây giết, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên nhìn chằm chằm Phong tổng, xem xét thấy ánh mắt đang lạnh lùng nhìn nàng, nàng liền nhặt túi, đứng dậy, nhìn chăm chú ba người một lượt rồi nhanh chóng liền bỏ chạy. Cánh cửa kia vừa đóng lại, Lương Nhiên gục xuống bàn cười một tràng muốn không đứng dậy nổi "Ai uiii nhân tài a, quả thực là nhân tài mà, haha" Phong Uyển Nhu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt nàng lại có nhè nhẹ ý cười. Người trợ lý bên cạnh cầm lấy sơ yếu lý lịch của Tiểu Thảo sơ lược nhìn qua, liền lắc đầu, buồn bực nói "Cô Tiểu Thảo này đúng là kỳ quái, rõ ràng lý lịch sơ lược rất tốt nào là đàn dương cầm cấp chín, tin học cấp bốn, tiếng anh cấp sáu... tinh thông như thế này, nàng viết như thế này chỉ muốn thổi phồng thôi sao?" "Ha ha" Lương Nhiên chợt cười, bên cạnh Phong Uyển Nhu ngoéo một cái môi, liền lấy lý lịch sơ lược của Dương Tiểu Thảo xem kỹ. "Nhìn cô ấy xem, tôi thấy đứa nhỏ này đúng là rất thú vị, dù sao tuyển dụng một người giúp vui như vậy cũng tốt. Gần đây công ty có chút ảm đảm, nếu tuyển cô ấy vào thì sẽ giúp cho bầu không khí trở nên sinh động hơn đấy chứ" Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Lương Nhiên. Lương Nhiên vừa thấy nàng như vậy, vội vàng lắc đầu giải thích "Uyển Nhu, cô xem đi, công ty chúng ta quy mô dù sao cũng còn nhỏ, ngươi có năng lực như vậy không thể không lưu lại được. Nhưng xem xét lại cái tên Tiểu Thảo, chỉ là nhìn tên thì có vẽ chịu làm, nhưng nói đến vừa rồi người ta giới thiệu cũng không sai biệt lắm, thích thể thao hẳn là rất chăm lao động, lại là người thành thực nữa" Phong Uyển Nhu không phản ứng Lương Nhiên, cầm lý lịch sơ lược của Tiểu Thảo cần thận xem qua. ** Tiểu Thảo mang theo túi xách rời khỏi một đống người khuôn mặt chán chường đang ngồi chờ phỏng vấn mà chạy mất dép, nàng vừa mới rời khỏi cửa, Tiểu Thảo liền gọi điện thoại cho mẹ báo cáo. "Mẹ ơi, phỏng vấn lại hỏng" "Cái gì? Lại hỏng?! Đứa nhỏ này, sao lại thế này, đây là lần thứ mấy rồi?!" "Đúng vậy, lần này đích thân Tổng giám đốc tự mình phỏng vấn, hỏng cũng là chuyện bình thường" "Cái gì? Tổng giám đôc? Tên là gì?" Tiểu Thảo nắm di động, nhíu mày suy nghĩ, gọi là gì... Gọi là gì nhỉ? Suy nghĩ một hồi liền nói: "Tên cũng rất không hay, gọi là 'Phong Cắt Thịt'" "Cái gì? Làm gì có ai tên gọi như vậy?" "Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói gì cả, con cúp máy đây, đúng rồi... con phỏng vấn không đạt tâm tình thật không tốt lắm, mẹ có thể làm cho người ta khoai tây chiên để ăn được không? "Không được!" Điện thoại liền tắt, Tiểu Thảo nhìn di động, thở dài, lắc lắc đầu, lê bước chân nặng nề hướng đến chợ,nàng đành chuẩn bị đi mua vài củ khoai tây để đem về nhà làm. Bởi vì yêu nhất món khoai tây chiên giòn, thế nên Tiểu Thảo vô tư nói chuyện không để ý đến xung quanh, lúc này có một vẽ đẹp vô cùng lộng lẫy đang đứng ở cửa chính của Phong Đằng, chính là Phong Uyển Nhu nhu hòa lương thiện. Lương Nhiên cười đến miệng mở to cả mòm, hắn quay sang nhìn khuôn mặt như muốn chuyển xanh của Phong Uyển Nhu, thở gấp nói: "Cắt thịt a, đừng quá nóng giận, người ta dù sao cũng không phải cố ý" Phong Uyển Nhu không nói lời nào, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Thảo, liền nheo lại ánh mắt. "Ai... đứa nhỏ này đúng là, nói làm chi cho người thính tai nghe, một chút ý tứ cũng đều không có, quên đi Uyển Nhu,cô cũng đừng quá nóng giận, dù sao cũng không tuyển nàng. Tôi có xem qua vài người sau đó, có một số chàng trai và các cô gái khác cũng được lắm, sẽ không nhận cô ấy đâu" Thật ồn ào, Lương Nhiên vẫn cho rằng lúc nào cũng cho rằng hắn có chừng mực, Phong Uyển Nhu ôm lấy hai tay khoanh trước ngực, nhìn xa xa thân ảnh gầy cao của Tiểu Thảo liền lắc đầu. "Không, chọn nàng!" Mời các bạn đón đọc Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng của tác giả Diệp Sáp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tà Áo Học Sinh - Nhiêu Tuyết Mạn
Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm Tiểu Hoa, thiếu nữ Y Lam, ngôi sao nổi tiếng Y Lam) đã miêu tả một cách sinh động quá trình trưởng thành đầy đau khổ và hân hoan của cô gái tên “Tiểu Tam Nhi”, đặc biệt là phần “Thiếu nữ Y Lam” đã một lần nữa thể hiện kết cấu câu chuyện hoàn mỹ và khả năng kể chuyện tuyệt vời của Nhiêu Tuyết Man, khiến ta không thể không say mê. Đọc cuốn sách tiểu thuyết giống như ta đang xem một bộ phim điện ảnh cảm động về tuổi thanh xuân. “… Mới chỉ sống 20 năm mà mình cảm thấy dường như đã sống mấy cuộc đời rồi. Có lúc mình nghĩ, không biết bao giờ mới là điểm tận cùng. Điều duy nhất mình cảm thấy may mắn chính là mình vẫn còn dũng khí, vẫn có thể kiên cường để sống tiếp, sống cho người khác xem, cũng sống để cho chính mình xem…” *** Lại là mùa hè. “Tà áo học sinh” đoạt giải thưởng quốc tế, Y Lam cũng đoạt được “Giải thưởng diễn viên mới được yêu thích nhất”. Bộ phim thứ hai này của cô càng được chú ý hơn, chắc chắn doanh thu sẽ nhiều hơn hẳn bộ phim trước. Tạp chí giải trí thường xuyên có tin tức về cô, liên quan đến thân thế và tình yêu của Y Lam, trở thành vấn đề quan tâm nhất của nhiều người hay chuyện, một bài viết mới nhất có tiêu đề là: Y Lam ngừng đóng phim để xuất giá, Diệp My tự sát vì tình. Y Lam không hề biết tin tức này, cô đang bận rộn thu dọn hành lý thì có tiếng chuông cửa. Y Lam qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn thấy Tiểu Lạc, vội vàng mở cửa. “Tiểu Lạc, sao cậu lại đến đây?” Thấy Tiểu Lạc mặt đầm đìa mồ hôi, Y Lam vội vã mời cậu vào. Tay Tiểu Lạc đang cầm chặt một tờ báo, khuôn mặt nặng nề, ngồi xuống sô pha, hỏi Y Lam: “Cậu vẫn chưa đủ nổi tiếng sao? Cậu phải tuyên truyền quảng cáo thế nào nữa mới cảm thấy đủ đây?” ... Mời các bạn đón đọc Tà Áo Học Sinh của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.
Người Yêu Kẹo Ngọt - Xảo Lạc Chi
Tình yêu không thể hòa tan Tình yêu, dù thế nào đi nữa, cũng mang trong mình sự kỳ diệu và ngu ngốc đến lạ kỳ. Khác với thông lệ của những tiểu thuyết tình yêu “người lớn” đầy bất trắc, gian nan và rối rắm, Xảo Lạc Chi đã thổi hương vị “cổ tích” với bà Tiên kẹo và “Công chúa Feodora” màu nhiệm để mang đến cho Người yêu kẹo ngọt sắc màu lung linh huyền ảo vô cùng hợp gu với những trái tim lãng mạn của độc giả trẻ tuổi. Đậu Giáng, biệt danh “Đậu Tương đội sổ nghìn năm” là một cô gái hậu đậu, có thể gọi là “thiểu năng” trong con đường học tập nhưng lại có sự đam mê vô tận với thế giới kẹo ngọt. Cô luôn là tâm điểm trêu ghẹo và bắt nạt của bạn bè trong lớp, đặc biệt là cô gái kiêu căng An Lạp. May thay, anh hùng lớp trưởng Tống Chân Hi điển trai luôn xuất hiện đúng lúc để cứu “mỹ nhân”. Chính vì vậy, Đậu Giáng luôn trăn trở mọi cách để “lừa” Tống Chân Hi ăn viên kẹo màu nhiệm để anh yêu thương và phục tùng, chiều chuộng cô vô điều kiện. Nhưng sự đời trớ trêu lại khiến Cung Trạch Minh - đệ nhất xếp hạng từ trên xuống vốn lạnh lùng, kiêu căng và đặc biệt sợ hãi sự mang lại ô uế của Đậu Giáng - lại nuốt phải viên kẹo thần trong lớp học nấu ăn. Tình yêu không thể hòa tan, nhưng siêu nhân Cung Trạch Minh của trường Sâm Vĩnh lại có thể tan chảy! Đôi môi có vị kẹo bông ngọt ngào nhất, nước mắt có vị nước dâu tây hảo hạng, ngón tay có vị thơm ngon của kẹo nho… Cuộc sống của Đậu Giáng như lật sang trang mới với “sự mời gọi hấp dẫn” của ba anh chàng cực điển trai: Một Cung Trạch Minh siêu nhân, một Tống Chân Hi với mái tóc xoăn quyến rũ và một Lý Băng Thụy suốt ngày dính lấy câu tỏ tình yêu thương cô. Liệu Đậu Giáng sẽ nghiêng về ai? Liệu phép thuật của Bà Tiên Kéo có là thật và diệu kỳ đến thế? Tình yêu của đôi trẻ nào sẽ đâm hoa? Một cuộc tình trẻ con nhiều đấu khẩu, hiểu lầm, hiểm nguy mà cũng rất mực yêu thương chân thành thật sự là những thước phim rất đẹp và trong sáng khiến tâm hồn của mỗi chúng ta như được sống lại thời kỳ trẻ dại và ấm áp vô cùng.“Hừ! Em nhớ đấy! Vì anh yêu em, nên từ hôm nay trở đi em chính là số một! Số một độc nhất! *** Tôi cố gắng hết sức để chạy, đầu tôi không ngừng quay ngang quay dọc, dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Cung Trạch Minh, cậu ở đâu? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vận động mạnh như vậy, bây giờ đôi chân yếu ớt của tôi không thể nâng đỡ nổi thân hình mập mạp của tôi nữa. Nhưng tôi không dám dừng lại, cảm giác sợ hãi bủa vây ở trong lòng như một chiếc roi không ngừng thúc giục tôi, khiến tôi tiếp tục tiến lên phía trước. Tôi sợ, sợ rằng Cung Trạch Minh sẽ tan chảy ở một nơi nào đó mà tôi không biết mất! Ôi... Đồ ngốc! Đồ ngốc! Cái đồ đại ngốc này! Chạy đi đâu rồi không biết! Cái tên Cung Trạch Minh này, rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Nếu... nếu... nếu cậu ấy bị tan chảy ở một nơi nào đó, thì mình phải làm thế nào! Tôi chạy đến con đường nhỏ ở trong trường, đây là nơi mà tôi đã gặp thần kẹo, đây cũng là lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm mà Cung Trạch Minh mang lại cho tôi. Những hàng cây rậm rạp, ngăn đi ánh nắng như thiêu như đốt của mặt trời, đem lại cảm giác mát mẻ cho con đường nhỏ trải đầy đá. Còn có những cơn gió nhè nhẹ, len lỏi qua những tán lá, đem lại sự tươi mát của thiên nhiên. Nhưng trong không khí mát mẻ này, tôi lại không cảm nhận được hơi mát nào, từng hạt mồ hôi vã ra chảy ròng ròng xuống hai bên má. Cung Trạch Minh, rốt cuộc là cậu ta đi đâu nhỉ? Tôi hoàn toàn không biết, chỉ biết dựa theo bản năng chạy đến tất cả những nơi hiện lên trong đầu tôi, để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Từ thư viện mà Cung Trạch Minh thường hay lui tới đến bãi cỏ yên tĩnh sau khu nhà kí túc của giáo viên, đến những con đường nhỏ đầy cây xanh, tôi đều chạy qua đó, để tìm kiếm. Trường Sâm Vĩnh mặc dù không lớn lắm, nhưng nó cũng không hề nhỏ, lần này tôi tìm kiếm, hầu như là đã chạy một vòng quanh trường. ... Mời các bạn đón đọc Người Yêu Kẹo Ngọt của tác giả Xảo Lạc Chi.
Nếu Như Anh Yêu Em - Hiểu Nguyệt
"Khi trái tim... đã có chốn về, có những lãng mạn chỉ là ấm áp, có những ấm áp chỉ là lãng mạn, và có những điều chẳng là gì, không còn là gì nữa..." Cuộc đời này nếu chỉ còn lại trong giây lát thì em còn nợ một câu: "Em yêu anh!" Một mối tình "tay ba" đầy rung động và quyến rũ của ba con tim, nhưng trong đó thật sự chỉ có hai người yêu nhau. Mối tình đầu của Đồng Đồng đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên. Mãi cho đến vài năm sau, đôi khi bất chợt nhớ lại, Đồng Đồng lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả, một nỗi đau mang tên Mộng Hàn và những lúc như thế thì cô lại càng khẳng định được rằng cô vẫn còn yêu Mộng Hàn rất nhiều... Dù cho anh ra đi để lại cho cô bao nhiêu câu hỏi mà không bao giờ có lời giải đáp. Anh đến và đi khỏi cuộc sống của đời cô nhanh như một cơn gió thoảng, mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho cô nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với cô đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất. Đôi khi Đồng Đồng tự hỏi: "Tình yêu là gì chứ? Khi mới quen biết nhau, tình yêu là những lời hứa hẹn, là những nụ hôn nồng nàn, là sự cháy bỏng khi lần đầu tiên chạm vào nhau, sự xa lạ, dường như đã dung hòa ngọn lửa trong nhau, đã từng là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với hai chữ tình yêu này, không có tình yêu, hôn nhân với tôi cũng chỉ là một ảo tưởng." Sự mong nhớ, sự chờ đợi đã khiến trái tim cô trở lên khô cằn, và cô tưởng như đã "không thể yêu" thêm được ai từ khi Mộng Hàn bỏ đi. Cuộc sống với một trái tim băng giá... lại khiến nhiều trái tim rung lên vì cô. Nhưng cô lại không thể đáp lại bất kỳ một ai bởi... yêu... hận với cô là Mộng Hàn. Càng yêu bao nhiêu cô lại càng hận anh bấy nhiêu. Vì trong tim Đồng Đồng chỉ có một hình bóng duy nhất đó là Mộng Hàn, cô biết được điều này khi cô và anh chia tay. Chỉ khi xa nhau, chỉ khi trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống cô mới hiểu thấu trái tim mình. Ba năm sau... Đồng Đồng gặp lại một Mộng Hàn hoàn toàn khác. Người khiến cô càng hận lại càng yêu... Tình yêu của cô và Mộng Hàn như một trò "cút bắt" người này đuổi theo người kia, cứ thế như một vòng tròn mà không sao thoát ra được. "Nếu như anh yêu em" là một câu hỏi nghi hoặc của Đồng Đồng mà cần Mộng Hàn giải đáp, và sự giải đáp của anh chính là "Anh yêu Em"... Sự xa cách chỉ làm bùng ngọn lửa tình yêu của hai người và khiến hai người hiểu rằng họ sinh ra để dành cho nhau. Tưởng Nhược Phàm - người thứ ba trong cuộc tình này, nghĩ mình đã thắng trong cuộc chiến "tình yêu" độc chiếm con tim của Đồng Đồng và anh tin tưởng rằng anh là người sẽ làm cho Đồng Đồng hạnh phúc nhất. Nhưng Tưởng Nhược Phàm không biết rằng, người mà Đồng Đồng mãi mãi yêu lại chính là Mộng Hàn, cho dù hai người có thể xa cách nhưng họ luôn hướng về nhau.. Có một câu nói đã trở thành chân lý: "Con đường tình yêu muôn đời vẫn thế". Chỉ có hai người cùng bước về phía trước... dù bao dung hay cố gắng bao nhiêu thì trên con đường đó người thứ ba vốn không thể tồn tại dù chỉ là chiếc bóng và tiểu thuyết "Nếu như anh yêu em" đã lý giải cho điều này. *** Lâm Uyển Uyển mang thai rồi! Tin này đối với Uông Tường mà nói thì vừa mừng vừa lo. Hơn một năm nay, tình cảm giữa anh ấy và Uyển Uyển sớm đã nhạt nhẽo đi. Người phụ nữ từng kết thúc tình cảm mười mấy năm giữa anh ấy và vị hôn thê, khiến anh ấy có một cảm giác nói không nên lời. Ngoại trừ cảm giác đổ mồ hôi trên giường ra, thì anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng họ không chỉ chưa từng gần nhau, mà ngược lại càng ngày càng xa cách. Cô ấy luôn thích so sánh, trước đây cô ấy so sánh anh ấy với Mộng Hàn, sau này cô ấy lại so sánh anh ấy với bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh… Có một độ anh ấy thường xuyên đi công tác xa nhà, gần như không muốn trở về căn nhà mà họ chung sống. Hai chữ “chia tay” anh ấy không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng anh ấy cuối cùng vẫn không thể nói ra được. Anh ấy sợ, anh ấy không cam tâm, anh ấy không muốn thừa nhận việc ban đầu anh ấy bỏ rơi người phụ nữ có tình cảm mười mấy năm để đổi lấy cô ấy là một sai lầm, kết cục như vậy anh ấy không chịu đựng nổi. Tâm trạng anh ấy hôm nay vẫn rất tốt, tình trường không được như ý, sự nghiệp được như ý, anh ấy vừa được đề bạt là Phó Giám đốc bộ phận tiêu thụ, không chỉ là lương cơ bản sẽ tăng lên ba nghìn đồng. Tình như vậy, lương cơ bản và thưởng cuối năm thôi, một năm cũng có mười lăm, mười sáu vạn rồi, thêm vào tiền thưởng nhóm mỗi tháng, nhà lầu xe hơi cách anh ấy không còn xa nữa. Anh ấy thậm chí cảm thấy đứa con này chính là đến cứu anh ấy, có lẽ từ nay về sau tất cả sẽ khác, hạnh phúc từng xa xôi, cuối cùng vẫn không hoàn toàn bỏ rơi anh ấy. Lúc anh ấy về tới nhà, Uyển Uyển đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt lạnh như băng. Vừa mang thai, thân hình cô ấy đã thướt tha yểu điệu như vậy, anh ấy không kiềm chế nổi ham muốn lao đến ôm cô ấy, báo tin vui cho cô ấy. ... Mời các bạn đón đọc Nếu Như Anh Yêu Em của tác giả Hiểu Nguyệt.
Mong Ước Lâu Bền - Trúc Âm
Một tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt của đôi nam thanh nữ tú - giữa cô gái xinh đẹp thông minh, quyết đoán, có gia cảnh nghèo hèn với chàng trai tuấn tú, con cháu một gia tộc giàu có, nắm giữ những trọng điểm kinh tế và chính trị của Trung Hoa Đại Lục. Họ bị ngăn cản bởi tay một bà mẹ quyền lực, song luôn quyết tâm đến cùng cho dù sau này có chuyện gì sảy ra họ cùng sẽ ở bên nhau suốt đời. Không phải bởi tiền bạc hay quyền lực chi phối cô bé Lọ Lem đi tìm "con rùa vàng", thế mà cô đã bỏ đứa bé mới chưa đầy 2 tháng tuổi, ra đi với tấm vé du học Úc, không một lời từ biệt và chỉ để lại lời nhắn: " Sáu năm, đợi đến một ngày em có thể đứng ngang hàng với anh, em sẽ trở lại tìm anh!" 6 năm sau, Thừa Nghiệp - một doanh nghiệp lớn mới thành lập mở rộng thị trường tại Trung Hoa đại lục, nhanh chóng bứt phá, vượt qua những tập đoàn hùng mạnh nhất trong nước, chiếm lĩnh thị trường. Giới truyền thông không tìm ra bất cứ thông tin nào về tổng giám đốc của Thừa Nghiệp - họ chỉ biết đến bà tổng giám đốc dước cái tên Cherry, hành sự kín đáo, trước nay chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, ngoài ra không ai biết gì hơn... Chàng trai vẫn đợi 6 năm, cho đến ngày cô trở về, thành một bà tổng giám đốc cao sang, quyền quý thì cũng là lúc anh chính thức nói lời chia tay cô. Nhưng cô không từ bỏ, quyết định theo đuổi anh đến cùng, thì tình cờ phát hiện anh đang ở bên "vợ và một đứa con trai"... Sáu năm cô đi đã sảy ra những chuyện gì, liệu mong ước ở bên nhau trọn đời liệu có còn là quá muộn? *** Hai người không nói chuyện nữa mà chỉ ngồi trầm ngâm. Nhân viên phục vụ đánh xe của Khả Nhi đến trước cửa. Khả Nhi hỏi: -Trên đường em về nhà có đi qua khách sạn của anh, tiện đường nên chúng ta cùng đi chứ? Dương Phàm không từ chối liền mở cửa xe cho Khả Nhi, lấy tay chặn nóc xe để Khả Nhi ngồi vào trong ghế lái rồi mới đi vòng lại và ngồi vào ghế bên cạnh. Vừa khởi động xe thì Khả Nhi nhận được điện thoại. Cô nhìn vào màn hình…là mẹ cô đang gọi. Khả Nhi lập tức nghe máy. -Khả Nhi…- Tần Tuyết Liên hốt hoảng: -Con mau vào bệnh viện nhân dân ngay! -Bệnh viện?- Khả Nhi giật mình, sốt ruột hỏi: -Mẹ làm sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào?-Mẹ không sao, là Tương Vũ…- Tần Tuyết Liên thở dài: -Tương Vũ ngốc nghếch…nó cắt cổ tay tự tử con ạ! Vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu, còn đang hôn mê. Cô chú Triệu gặp phải cú sốc này đã sụp đổ hoàn toàn. Còn cả Lập Lập nữa, nó mới có 4 tuổi… Khả Nhi kinh hoàng: -Tương Vũ tự sát? Con đến ngay đây!- ném điện thoại xuống, Khả Nhi hốt hoảng khởi động xe, bàn tay run rẩy dữ dội, phải khởi động xe mấy lần mới được. Dương Phàm nắm chặt lấy tay Khả Nhi: -Để anh lái xe cho. Em gọi điện cho mẹ hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ... Mời các bạn đón đọc Mong Ước Lâu Bền của tác giả Trúc Âm.