Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Giới thiệu: Người qua đường Giáp: Vu Thịnh Ưu là người thế kỷ 21. Người qua đường Ất: Nói bậy,nàng sống ở cổ đại. Người qua đường Giáp: Không,nàng vừa bị tác giả phái đi xuyên qua. Người qua đường Ất: Xuyên qua? Tốt như vậy sao? Ta cũng muốn đi! Người qua đường Giáp: Hừ hừ,xuyên qua tất nhiên là tốt.Đáng tiếc người ta bị tác giả bỏ quên. Người qua đường Ất: Kia… Thịnh Ưu làm sao giờ,không có tác giả bảo hộ,tiền đồ nữ chủ nhấp nhô lắm a… Người qua đường Giáp: Muốn biết? Vậy xem đi. Người qua đường Ất: Để ta xem xem…A ui…đáng thương quá… Dạo này không đọc truyện mới nên thôi chúng ta ôn lại truyện cũ nhé. Có những bộ truyện không còn khiến chúng ta rung động như thuở ban đầu nhưng cũng có những câu chuyện vẫn giữ nguyên giá trị theo thời gian. Nhớ hồi nào yêu thích Đạo tình là thế, mà giờ đọc lại tui chỉ cảm thấy sởn gai ốc vì mùi atsm. Nhưng cho dù có phải đọc đi đọc lại Hoa tư dẫn bao nhiêu lần, thì câu chuyện vẫn khiến tui rơi nước mắt thổn thức trong lòng. Dạo đầu mùi mẫn thế chỉ để giới thiệu cho mọi người bộ truyện xưa như trái đất, cái bộ ngôn tình xuyên không đời đầu với mô típ nữ chính ngốc + hám trai + vô dụng. Để bước vào truyện này có 3 tôn chỉ cần nhớ: 1. Truyện tấu hài là chính. Don’t take it serious! 2. Nữ chính vô dụng, cực kỳ vô dụng, mê trai đầu thai không hết, chống chỉ định thanh niên nghiêm túc 3. Nhắc lại lần nữa, truyện tấu hài, đừng trông mong nữ chính thân mang bàn tay vàng đại sát tứ phương. ***   Rồi, giờ thì vào phần review. Vu Thịnh Ưu nhờ làm fan cứng bao năm mà được tác giả thân yêu cho một vé ưu đãi xuyên không về thời cổ đại, trở thành con gái cưng của thần y nổi tiếng giang hồ. Không chỉ thân phận hoành tráng, Vu Thịnh Ưu còn được đặc quyền sống giữa bầy mỹ nam sư huynh sư đệ, mỗi người một vẻ, người nào cũng mang đặc trưng của “nam chính bộ ngôn tình xx hoặc yy nào đó”. Đại sư huynh mặt lạnh ngầu lòi, Nhị sư huynh phong hoa tuyệt nhã, Tam sư huynh thân thiện hiền lành, Tứ sư huynh ôn tồn ấm áp, Lục sư đệ hoạt bát đáng yêu. Vu Thịnh Ưu với bản tính mê trai đầu thai không hết cảm thấy tác giả chính là mẹ ruột của mình. Nhưng đời không như là mơ. Một năm nào đó, đại sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó, nhị sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó nữa, tam sư huynh được ánh sáng của đảng, à nhầm, ánh sáng tình yêu chói qua tim, đi lấy vợ nốt. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi còn Tứ sư huynh cũng không tệ. Kết quả, Tứ sư huynh cặp kè với Lục sư đệ thành một đôi thần tiên quyến lữ. Vu Thịnh Ưu cạn lời. Ấy, mỹ nam đi lấy vợ, mà vợ không phải nữ chính, thế này còn gọi là ngôn tình được sao. Không được, tác giả mẹ kế sau một khoảng thời gian bị cửa kẹp đầu cuối cùng cũng bẻ hướng câu chuyện theo quỹ đạo vốn có của nó. Vu Thịnh Ưu đột nhiên nhận được một mối hôn nhân từ trên trời rơi xuống. Vu Thịnh Ưu hớn hở xách váy về nhà chồng, so với đám cỏ thơm ngon ngào ngạt nhưng chẳng thuộc về mình, nàng sẵn lòng tung tẩy đi ngắt hoa thơm cỏ lạ ở bên ngoài. Ôi chao, nhà chồng nàng không chỉ máu mặt số một số hai giang hồ, mà ứng cử viên làm chồng nàng còn đến tận ba người, tùy nàng lựa chọn. Vu Thịnh Ưu hoan hỉ, tác giả quả nhiên là mẹ ruột. Nhưng đời không như là mơ. Ba anh em Cung gia, thằng út đẹp trai…chỉ được một nửa gương mặt, nửa kia bị hủy hoại nghiêm trọng, thằng hai nom đẹp mắt ngon ăn, kết quả…què một chân mất rồi. Cũng may, còn được ông anh cả, tứ chi toàn kiện, tuấn tú đẹp trai. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi không nên quá tham lam, chất lượng hơn số lượng. Kết quả…A hị hị, nàng vớ phải chồng ngốc rồi! Từ đó trở đi chính là những màn gà bay chó sủa khi nữ chính quậy tưng giang hồ, xen kẽ là âm mưu dương mưu, người thân hóa thù địch, đương nhiên, vẫn mang phong cách tấu hài là chính, đến trùm cuối vẫn tấu hài. Cái mình thích ở truyện này là phong cách tấu hài rất duyên. Nhớ hồi đó cũng đọc một bộ giang hồ tấu hài phong cách tương tự thế này Báu vật giang hồ, nhưng bộ đó viết hài rất kịch và hơi vô duyên, mình không thích. Bộ này tấu hài, nhưng hài đúng chỗ, bi đúng lúc. Truyện vẫn có những khoảng lặng, những lúc bi thương, và tác giả viết những khúc đó rất chất, hoàn toàn quên khuấy đây thực ra là một câu chuyện hài. Ngoại trừ chương 1 văn phong lộn xộn, lúc thì ngôi thứ nhất, lúc thì ngôi thứ ba, những chương sau tác giả viết lên tay hẳn (không biết có nhờ công bạn edit không). Mình thích cái cách tác giả viết khúc mắc tình yêu của nam phụ Cung Viễn Hàm với Vu Thịnh Ưu, thích cái cách tác giả đẩy khúc mắc lên cao trào khi nam chính Cung Viễn Tu bỗng nhiên hết ngốc. Trêu chọc, bảo vệ một ai đó thành thói quen, ngỡ rằng đó là trách nhiệm bảo vệ người thân nhưng đến khi người chịu trách nhiệm thực sự đó xuất hiện, thì tất cả những tâm tư tình cảm này đột nhiên trở nên dư thừa. Có thể nói nhân vật Cung Viễn Hàm là nhân vật khai sáng cho fetish ngược nam của tui (khụ). Chưa kể cách tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính giữa một Viễn Tu ngốc và Viễn Tu thông minh cũng cực kỳ chân thực và hợp lý. Thông thường, những bộ có nam chính ngốc thì nam chính sẽ ngốc luôn từ đầu tới cuối, hoặc là giả ngốc. Còn bộ này là ngốc thật, sau thì hết ngốc, và tính cách trước và sau khi hết ngốc như hai con người hoàn toàn khác biệt, giải quyết không khéo thì tuyến tình cảm trở nên lộn xộn và khiễn cưỡng ngay. Nhưng hiển nhiên là bút lực tác giả cực tốt, vừa hài vừa bi, khiến nút thắt này được giải quyết êm ru và thuyết phục. Có hai phân đoạn đắt giá khiến mình nhớ mãi không quên truyện này. Một là cảnh đêm hội thất tịch, Vu Thịnh Ưu, Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Tu mỗi người đều đi dự hội, cùng đeo mặt nạ, nhưng lại chẳng biết ai kia cũng có mặt. Ai sẽ tháo mặt nạ của ai, ai sẽ giữ lòng mình, ai lại chẳng giữ được lòng. Cực kì kích thích và kịch tính. Khoảnh khắc mặt nạ Cung Viễn Hàm được tháo, cứ ngỡ kết cục đã định, lại chẳng ngờ lòng nàng không như lòng ta. Đôi lúc thoáng nghĩ, nếu Vu Thịnh Ưu có chút tình cảm nam nữ với Viễn Hàm, chỉ sợ anh chàng không rút lui nhanh gọn lẹ đến vậy. Cũng may, nữ chính tuy mê trai, sợ chết, cùng nghìn lẻ một tật xấu, nhưng không đu đưa, ngây ngô nhưng chung tình. Đoạn thứ hai mình thích là về nam phụ khác. Anh chàng bị gọi là Bàn Tử vì béo quá béo. Nhưng trong môn phái của anh, béo là đẹp, béo là tốt. Thế là anh chàng có một sự tự tin vô biên vào sự đẹp trai anh minh thần võ của mình. Bi kịch là thẩm mỹ của ảnh không hợp Vu Thịnh Ưu, nên khỏi phải nói, ảnh bị loại ngay từ vòng gửi xe. Ấy vậy mà ảnh cũng có một cô bé theo đuổi đấy chứ. Cô bé xinh xắn, giàu có, tài giỏi mê anh như điếu đổ. Khi anh bị Vu Thịnh Ưu từ chối, đau lòng thốt ra “Ta không đẹp trai, không giàu có, không giỏi võ sao?” Cô bé liền đáp : “Không mà, anh đẹp trai, giỏi võ, giàu có nhất mà” “Vậy sao Ưu không thích ta?” “Vậy Y Nhân không đẹp, không giỏi, không giàu có sao?” “Đương nhiên xinh đẹp, giỏi giang và giàu có rồi” “Thế sao anh không thích Y Nhân” Đoạn đối thoại này vừa buồn cười lại có gì đó chua xót. Đơn phương là thế đấy, không phải bản thân không tốt, chỉ là người ta không thích mình thôi. Cả bộ truyện lúc tấu hài thì khiến người ta cười vỡ mật, lúc trầm lắng lại khiến người ta đau thắt cả lòng. Ầy, đã lâu không viết review, tay cũng cứng rồi. Có nhiều điều muốn nói về truyện này nhưng chỉ viết được đến đây thôi. Bạn nào thích hoài niệm những năm tháng xưa hoặc thích trải nghiệm cảm giác mới lạ thì đọc bộ này cũng được. Phong cách tấu hài là chính, bảo đảm không vui không lấy tiền *** Thánh Y sơn, là nơi vô cùng lạnh ở phương bắc, mỗi khi mùa đông đến tuyết bay tán loạn, màu trắng bao phủ, đẹp đến mức tận cùng, lại lạnh lẽo đến mức tận cùng. Năm nay Thánh Y sơn, cũng vẫn như mọi năm, vừa vào đông liền nổi tuyết, trên sơn đạo, tuyết đã đọng đến mắt cá chân. Trên nền tuyết lâu không có người đi, bị một nam tử đột nhiên xâm nhập in xuống một chuỗi dấu chân, nam tử kia mặc một bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn về phía sau, hắn cúi đầu, không bung dù, tuyết rơi trên tóc cùng vai hắn thật dày, hắn cũng không ngừng lại, đi bộ lên đỉnh núi, động tác của hắn nhanh nhẹn, bộ pháp nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là một người võ nghệ không tầm thường. Chưa đến một hồi sau, hắn lên tới đỉnh núi, trên đỉnh núi, một tòa trang viên khí phái hiện lên trước mắt, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba chữ ‘Thánh Y phái’ trên cửa lớn tòa trang viện, tiến lên phía trước, nhẹ gõ cửa. Gia đinh trông cửa là một lão bá tuổi hơn năm mươi, mở cửa ra, nhìn nam tử, lễ phép hỏi:“Vị công tử này…… A!” Khi lão thấy rõ mặt hắn, kinh hỉ kêu lên:“Là Mạt Nhất đại hiệp! Sao ngài lại đến đây?” “Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.” “Mạt Nhất đại hiệp mời tiến vào, Bạch đại phu đang ở Thiên viện, lão đưa ngài tới đó.” “Làm phiền.” “Mạt Nhất đại hiệp khách khí , đây là tiểu nhân phải làm .” Gia đinh lão bá liếc mắt nhìn Mạt Nhất một cái, lão dẫn hắn đi qua hai hành lang dài, qua một hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi:“Mạt Nhất đại hiệp, Cung tam công tử không cùng ngài đến sao?” Mạt Nhất sửng sốt một chút, cuối cùng lãnh đạm trả lời:“Không có.” “A, đáng tiếc .” Gia đinh lão bá có chút thất vọng a một tiếng. Mạt Nhất có chút kỳ quái nhìn lão, không biết vì sao lão lại thất vọng như thế. Kỳ thật hắn không biết, khi trùng kiến Thánh Y phái, Mạt Nhất cùng Cung Viễn Hạ mỗi ngày đều đấu võ, đây không chỉ là tiết mục người Thánh Y phái thích xem, ngay cả dân chúng dưới chân núi, mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều, không có việc gì làm cũng đều xách ghế ngồi xa xa nhìn. Đấu võ, phấn khích! So với bọn mồm mép đầu đường, xem thích hơn tới mấy trăm lần! Từ sau khi Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất đi, dân chúng Thánh Y sơn mất mát thật lâu, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về. Ngàn mong vạn chờ, cuối cùng Mạt Nhất cũng đã trở lại, nhưng mà Cung Viễn Hạ không trở lại, ai đánh cùng hắn đây? Không có người đánh cùng hắn, bọn họ xem sao được? Ai, thất vọng, thất vọng a! “Nhị công tử, Mạt Nhất đại hiệp cầu kiến.” Cửa phòng bị mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn hắn tỏ vẻ sớm biết, nói:“Giờ mới trở về.” Mạt Nhất ôm quyền hành lễ:“Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta tốt không?” “Tốt không, chính ngươi đến xem thì biết.” Vu Thịnh Bạch nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Đi theo ta.” Mạt Nhất hơi hạ mắt, đi theo Vu Thịnh Bạch, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Vu Thịnh Bạch bung dù, đưa hắn đi vòng vèo mấy vòng, rốt cục dừng lại bên ngoài một sơn động, nhìn Mạt Nhất nói:“Hắn ở bên trong.” Mạt Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, hắn đi vào, chỉ thấy trong sơn động có tám hỏa lò, trên hỏa lò đang đun thuốc, trong sơn động còn nóng bức hơn so với tháng bảy mùa hè, Mạt Nhất đưa mắt nhìn, ở giữa sơn động, có một chiếc giường đá, mặt dưới giường bị vét sạch, làm thành bếp lò, bên trong củi cháy rất vượng. Trên giường đá, một nam nhân đang nằm, hé ra dung nhan tuyệt thế, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, hắn mặc hoa phục sắc đỏ thẫm, tóc dài như mực xõa xuống hợp cùng y phục màu đỏ, tản ra một vẻ xinh đẹp yếu ớt đến mức tận cùng. “Mạt Nhất tham kiến môn chủ!” Mạt Nhất chỉ liếc nhìn một cái, không dám nhìn nhiều, hắn cung kính quỳ xuống, cúi đầu, trong ánh mắt có sự trung thành trước sau như một. Nhưng người trên giường đá không hề có động tĩnh, không giống trước kia, không đợi hắn quỳ xuống, đã cười sang sảng kéo hắn đứng lên. Mạt Nhất lẳng lặng quỳ, y không nói, hắn sẽ không đứng lên. Vu Thịnh Bạch nhìn trên người giường, than nhẹ một tiếng:“Ngươi đứng lên đi, hắn còn đang ngủ.” Mạt Nhất siết chặt tay, có chút khẩn trương hỏi:“Môn chủ người…… ... Mời các bạn đón đọc Ai Nói Xuyên Qua Hảo của tác giả Tử Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng - Qifu A
Lưu Minh Dư ngẩng đầu nhìn mặt đối phương, rồi nhìn thử thân hình của người ấy, cuối cùng quan sát đến quần áo của hắn, lòng chợt phát hiện ra một điều. Lâm Kiều nói không sai, những người có thể át đi màu hồng như thế này thật là hiếm thấy...  Những bất ngờ khi quen cậu trai thích mặc đồ màu hồng Vương Vĩnh Chí khiến cuộc sống tình cảm của Lưu Minh Dư rẽ ngoặt sang một hướng khác, dần dần tự chấp nhận giới tính thật của chính mình.  15 truyện ngắn tình cảm trong tập truyện ngắn của Qifu A khiến cuộc sống trong khuôn viên đại học trở nên sôi động và đa sắc tới bất ngờ.  *** Anh nghĩ với tính tình của Triệu Tử Uất thì thế nào cũng sẽ từ chối vài câu, trong bụng đã chuẩn bị một loạt câu động viên khuyên nhủ. Nhưng chưa kịp nói gì, Triệu Tử Uất đã mừng rỡ và giằng lấy “điện thoại cũ” trong tay anh. “Anh Vương, anh thật tốt, anh trai em cũng có một cái điện thoại Iphone, rất tiện dụng. Nhưng bây giờ điện thoại của em vẫn chưa đến nỗi không sử dụng được, nên cứ nghĩ mãi chưa biết có nên mua hay không.” Cậu ta nhảy cẫng lên giống như một đứa trẻ, cậu ôm lấy Vương Liên Vũ: “Anh còn tốt hơn cả anh trai em nữa!” Vương Liên Vũ lòng rộn ràng. Hey, đây là lần đầu tiên họ thân mật như vậy, tặng điện thoại lại được một cái ôm, ai bảo là không xứng đáng? Anh còn sợ Triệu Tử Uất không thèm để ý quà anh tặng, bây giờ lại vui thế này thì tốt quá. Vương Liên Vũ không có gì ngoài tiền bạc. Lần sau, anh sẽ tặng tiểu thiên sứ của mình một máy tính xách tay, không biết là có thể đổi được một chiếc hôn không nhỉ? “Nếu anh tốt hơn cả anh trai em thì đừng gọi anh là anh Vương, gọi Liên Vũ nhé!” Triệu Tử Uất được dỗ dành, lòng vui sướng nên cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã đổi giọng, gọi một tiếng “Liên Vũ”, làm tim anh đập thình thịch, lý trí bỗng hóa cánh chim bay đi thật xa. Nhưng không vui được bao lâu, một câu hỏi của Triệu Tử Uất vang lên. “Liên Vũ, Iphone của anh sao không có pin dự trữ?” “Hả……?” ... Mời các bạn đón đọc Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng của tác giả Qifu A.
Tiểu hồ ly PK Đại ca Sói Xám - Lam Yên Hiểu Nguyệt
Lần đầu tiên họ gặp nhau khi cô đã là tiểu tiên oai phong lẫm liệt trong khi anh chỉ mới là một tân thủ chân ướt chân ráo bắt đầu vào sự nghiệp chơi game. Nhưng chỉ một câu nói mang tính bùng nổ "lần sau muốn chết cứ gặp ta" của anh khiến mối nghiệt duyên của hai người cả ở trong game lẫn đời thực hoan hỉ bắt đầu! Câu nói của chàng tân thủ Phong Diệp Vô Nhai ấy khiến Kỷ Hiểu Nguyệt đang bất lực trơ mắt đứng nhìn nhân vật Tế Nguyệt Thanh Thanh của mình bỏ mình vong mạng quyết tâm mạnh mẽ tiến hành cuộc báo thù người không biết, quỷ không hay. Kết quả của cuộc báo thù ấy khiến anh trong game rơi vào con đường ma đạo; anh ngoài đời lần đầu tiên nếm trải cảm giác "bị người khác đá" ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng cùng lúc đó lại mở sang một trang kế hoạch báo thù hoành tráng khác. Mục đích ban đầu là rửa hận cho lòng tự tôn bị chà đạp, rồi dần biến thành cuộc báo thù lấy vui. Bởi có ai đó rất thích nhìn vẻ mặt tức giận trước màn hình của cô hồ ly nhỏ. Cuối cùng kế hoạch báo thù mang mục đích lớn nhất ấy là biến cô tiểu tiên tinh nghịch trở thành người mãi mãi ở bên mình, đời game hợp nhất. Cuộc gặp gỡ trong game để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, cuộc gặp gỡ ngoài đời lại chẳng sáng sủa gì hơn khi mà Tề Hạo hội đủ những điều kiện mà Hiểu Nguyệt căm ghét và đã thẳng thắn đặt ra khi tìm hiểu một chàng trai nào đó: Ấy là không thích người lăng nhăng, có quyền, lại có tiền. Sau những cuộc chạm trán nảy lửa giữa đời và game ấy liệu cô hồ ly nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt khoác lên mình tấm áo cừu non có thắng nổi đại ca sói xám Tề Hạo vào phút chót khi địch ở trong tối ta ở ngoài sáng? *** Rất nhiều năm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tề Hạo cầu hôn mình trong trạng thái gần như khỏa thân Tề Hạo nói: “Vậy càng có thể chứng minh tấm chân tình của anh với em!” Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ nói: “Sau này không cho phép anh được bơi trước mặt người khác!” Tề Hạo nhanh chóng hiểu ý của bà xã, anh gật đầu nói: “Cơ thể của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em”. Kỷ Hiểu Nguyệt: “!@#$#!” Người vô liêm sỉ vĩnh viễn vô liêm sỉ! *** Về việc gặp gỡ cha mẹ hai bên. Mẹ Kỷ Hiểu Nguyệt thấy con gái được cầu hôn trên TV, sung sướng đến rơi nước mắt. Hôm đó, bà định kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới với bố Kỷ để về nhà xem cậu con rể, nhưng bố Kỷ phân tích rất hợp lý rằng: Dù họ có quay về cũng không gặp được cô con gái và cậu con rể còn đang du lịch kia, có vậy mẹ Kỷ mới chịu từ bỏ ý định. Kỷ Hiểu Nguyệt và Tề Hạo trở về cũng gây nên xôn xao trong dư luận. Tổng giám đốc Tề và Tề phu nhân trong lời đồn đại cùng nhau quay về, đó đương nhiên là một tin tức lớn, sân bay tràn ngập phóng viên. Còn việc vì sao lại là sân bay mà không phải là bến tàu, vấn đề này nên để Tề Hạo trả lời. Tề Hạo thoải mái nói: “Tối hôm đó, Hiểu Nguyệt mệt quá nên tôi không đành lòng đánh thức cô ấy”. Vì lỡ giờ thuyền chạy, Tề Hạo đã rất “nhân đức” gọi điện thoại hủy phòng của anh và Kỷ Hiểu Nguyệt trên thuyền, sau đó bắt đầu một tuần trăng mật ý nghĩa, thế nên mới quay về muộn như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu hồ ly PK Đại ca Sói Xám của tác giả Lam Yên Hiểu Nguyệt.
Nhà Bên Có Sói - Gia Diệp Mạn
Tần Tiểu Mạn, hai tư tuổi bị mẹ "cuốn gói" ra khỏi nhà, gửi gắm cô đến công ty của "trúc mã" Cố Lãng - hàng xóm thân hữu của nhà cô. Cố Lãng - hắn là ai? Hắn là thiên tài trong số bao nhiêu thiên tài hay là soái ca trong số bao nhiêu soái ca. Tần Tiểu Mạn và Cố Lãng, họ đích thực là đôi thanh mai trúc mã. Hai người chênh nhau năm tuổi, từ nhỏ, lẽo đẽo theo sau Cố Lãng ưu tú xuất sắc là Tần Tiểu Mạn chậm chạp lề mề. Cô vốn nhan sắc tầm thường, cho dù có thể nào, hắn với cô vốn cũng chỉ là anh hàng xóm với em gái nhà bên. Nhưng chẳng hiểu sao hắn nhất quyết giữ cô bên cạnh... Kết cục, không biết với Tần Tiểu Mạn là cô đang gặp phúc hay gặp họa đây? Tình cảm của cô có còn được trọn vẹn khi cô phát hiện ra "trúc mã" của lòng cô còn đội lốt một con "quỷ sa tăng"? *** Cháo gà —— Hai năm sau, việc giành nhau đặt tên cho hai đứa nhóc nhà họ Cố cũng kết thúc. Cố Lãng nhìn hai cái tên trong sổ hộ khẩu “Cố Hiểu Manh, Hiểu Nhiễm” , lại nhìn cô vợ ngồi bên cạnh rất vui vẻ, đành phải ngoan ngoãn chấp nhận, vô cùng đồng cảm với thằng con trai yêu quý, con à, cha không phải cố ý đặt tên này cho con đâu T___T… . “A, cháo trứng tốt lắm đấy!” Tần Tiểu Mạn chạy vào nhà bếp, mang cái bao tay dày vào, làm bữa tối cho cục cưng. Hai cái bát nhỏ, mỗi bát đập một quả trứng gà, bỏ vào nồi háp cách thủy, trứng gà liền đông lại thành một khối mềm mềm, thêm chút dầu vừng, dùng cái muỗng khuấy đều sẽ giống như cháo, vàng ruộm, ừm, Thơm thật là thơm! Trong phòng khách, hai đứa nhóc đang lăn lộn trên sàn nhà, vui đùa ầm ĩ…Cố Lãng trái lại tha thiết mong chờ đi vào bếp, “Vợ ơi, anh đói. Có của anh không?” Tần Tiểu Mạn thật thà: “Không có.” Mắt thấy vẻ mặt Cố Lãng đìu hiu, cô vội dỗ dành, “Anh muốn ăn em… làm nữa cho anh là được mà.” Ném cho cô ánh mắt u oán, Cố Lãng xoa xoa cái dạ dày lép kẹp của mình, đi ra phòng khách gọi cục cưng ăn cơm. ... Mời các bạn đón đọc Nhà Bên Có Sói của tác giả Gia Diệp Mạn.
Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita - Noãn Noãn Phong Khinh
“Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất”. Một chàng trai có sống mũi cao, đôi mắt sâu ẩn chứa nỗi buồn không dễ gì cảm nhận được. Đôi môi mỏng rất kiên quyết và lúc nào cũng mím chặt. Nếu có những vệt máu ở khóe miệng trong những lúc ẩu đả thì chỉ càng khiến cho cậu ta đẹp trai hơn mà thôi… Trình Vũ Kiệt - người con trai làm cho bất kỳ ai cũng phải xiêu lòng. Phương Văn Húc, chàng công tử không chỉ tuấn tú điển trai mà còn là người thừa kế của tập đoàn Phương Thị nổi tiếng giàu có. Giành giải quán quân của cuộc thi “Super Boy”, vì thế Văn Húc với sức quyến rũ của mình đã trở thành đối tượng của không biết bao nhiêu cô gái mơ mộng trong trường. Nhưng từ khi Trình Vũ Kiệt xuất hiện, vị trí quán quân ấy của anh dần dần bị soái ngôi. Hai con người ấy trở thành đối thủ của nhau trong, cả trong học tập lẫn trên tình trường. Rồi họ cùng đem lòng yêu một người con gái ấy - đáng yêu, chân thật, dũng cảm và luôn lạc quan phóng khoáng. Người con gái ấy mang tên Kha Mộng Kì. Duyên số đã đem họ đến với nhau tại học viện Khải Thịnh, để những con người ấy yêu nhau và cũng mang đến cho nhau không ít những nỗi khổ đau vô tận… Có lẽ bạn đã quá quen thuộc với những mối tình tay ba ủy mị và phải có một người ra đi trong ngậm ngùi luyến tiếc. “Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita!” cũng không nằm ngoài chiều hướng ấy. Vẫn là sự đối đầu giữa một công tử giàu có và chàng trai lạnh lùng bí ẩn để chinh phục người mình yêu, nhưng cách khai thác tình tiết và nội tâm của tác giả lại vô cùng tinh tế! Không quá nhiều những tình tiết gay cấn, không có lắm những cảnh ủy mị xót xa, câu chuyện đưa bạn đến một tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng, không ồn ào phô diễn. Nó nhịp nhàng, uyển chuyển như một điệu nhảy quyến rũ đắm say và cái kết đem lại cho người đọc cảm giác mãn nguyện về một tình yêu chân thật giữa cuộc đời. Ngày đầu tiên mà Mộng Kì gặp gỡ Vũ Kiệt thì thật trớ trêu thay, anh đang hôn một người con gái trong làn sương mù ở học viện. Cô gái ấy là Lâm Phương Phi, người đã vì vẻ quyến rũ của Vũ Kiệt mà chia tay với người tình Văn Húc. Kể từ đó, câu chuyện về những con người này gắn kết với nhau như một mối dây không thể tách rời của số phận… Cho đến bây giờ, khi tất cả những kí ức về hình hài nhân vật đã dần nhạt phai, thì có lẽ điều mà tôi nhớ mãi chính là những dòng miêu tả về Vũ Kiệt. Tôi hình dung được dáng hình anh mỗi khi quay lưng bỏ đi, dù là dưới ánh nắng chói chang đi chăng nữa, thì ánh nắng cũng soi lộ rõ một vẻ cô đơn - cô đơn đến độ không ai có thể không rung động và cảm thương vì sự cô lẻ ấy. Có lẽ vì vậy mà Mộng Kì yêu anh ấy, cô luôn tìm cách chạm vào tâm hồn mênh mông dường như không bao giờ chấp nhận mở cửa cho bất kì ai. Mộng Kì muốn bước vào thế giới ấy, để hiểu anh, và để yêu anh… Thế nhưng cứ mỗi lần cô tưởng như mình đã đến gần anh thì anh lại lùi xa cô một bước. Ở con người ấy, có những bí mật âm thầm chẳng thể sẻ chia và mãi mãi u sầu. Rồi câu chuyện tình ấy sẽ đi về đâu? Ai mới là người có thể đem lại tình yêu và chỗ dựa cho cô gái ấy? Những dòng cảm xúc trôi qua trong lòng độc giả để cảm nhận được một điều: “Tình yêu là sự rung động lần đầu gặp gỡ, càng là sự kiên trì nỗ lực của đôi bên. Khi chỉ còn lại một người kiên trì thì đã đến lúc nên từ bỏ”… Tình yêu, đôi khi thầm kín nhưng chân thành vẫn cứ có thể cảm hóa trái tim người. Nếu bạn đã từng xem bộ phim “Nấc thang lên thiên đường”, hẳn sẽ còn nhớ đến câu nói - “Tình yêu là sự trở về”. Phải, cho dẫu trải bao sóng gió, khổ đau và những phút giây lầm lạc, thì tình yêu vẫn trở về nơi nó cần và nó phải ngự trị. “Khi kiên trì trở thành vô vọng thì có lẽ tất cả đã chấm dứt”, chỉ còn lại một người lạc lõng cô độc bước đi trên con đường dài về phía trước. Cho dẫu nho nhã bao nhiêu, phóng khoáng ra sao, thành công đến thế nào, thì khi vắng đi người con gái mình yêu, trái tim của người đàn ông ấy cũng chỉ còn lại nỗi trống trải khôn nguôi… Bức ảnh hoàn mỹ về người con trai ấy, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, thanh tao - nhưng vô nghĩa! Một câu chuyện nhẹ nhàng, giản dị nhưng khó phai trong lòng độc giả. - “Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất” - Một chân lý tưởng chừng giản đơn nhưng không phải bất cứ ai trong cuộc đời cũng dễ dàng nhận thấy . Và bạn biết không? Tình yêu lặng thầm đôi khi lại chính là tình yêu sâu sắc nhất… *** Công ty đĩa nhạc Bách Tín. “Kiệt, lần chụp hình này rất thành công”. Tiểu Kiều mở máy tính ra, cho Trình Vũ Kiệt xem những bức ảnh đã qua xử lý photoshop. “Ờ”. Mắt Trình Vũ Kiệt không hề nhìn vào màn hình, chỉ trả lời một tiếng. “Nghe bộ phận phát hành nói, CD của cậu đã tiêu thụ được hơn ba trăm nghìn đĩa. Lần đại diện quảng cáo này dự tính còn giúp cho việc tiêu thụ CD tốt hơn, cậu có thể sánh với King rồi đấy”. Tiểu Kiều đứng bên cạnh vui vẻ nói. “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi”. Trình Vũ Kiệt thờ ơ đáp. “Ừ…”. Tiểu Kiều biết Trình Vũ Kiệt kiệm lời, nhưng báo tin tức tốt như vậy mà anh không hề vui mừng, Tiểu Kiều cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô không muốn đi sâu vào chuyện đời tư của người khác, liền bỏ đi. Nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ nhàng, Trình Vũ Kiệt không chịu được, liếc nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình, anh trông phóng khoáng biết bao, nho nhã biết bao, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn, đây thực sự là một bức ảnh hoàn mỹ. Nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi chuyển ánh mắt. Cho dù anh nho nhã bao nhiêu, thành công bao nhiêu thì vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng, bởi đã không còn Kha Mộng Kì. Anh cứ nghĩ lần này về nước nói rõ hết mọi chuyện với cô, thì cô có thể hiểu được lòng anh, hai người vẫn có cơ hội ở bên nhau, nhưng anh đã sai, tất cả hoàn toàn không như suy đoán của anh. Sự lạnh nhạt, dứt khoát của cô đối với anh, không cho anh một cơ hội vì không muốn làm tổn thương đến Phương Văn Húc, điều này khiến anh vô cùng đau lòng. Có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng cô ấy vẫn là cô gái năm nào, tình cảm của cô đối với anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn yêu thương anh. Cho dù ba năm đã qua đi, anh vẫn chắc chắn như vậy. Chính vì có sự chắc chắn đó, nên anh vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc. Cho dù cô ấy đã là người yêu của người khác… Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, anh không bỏ cuộc không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh. Câu cuối cùng mà cô nói với anh “Chúng ta là không thể, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế” lúc nào cũng giằng xé anh, khiến anh cứ ngẩn ngơ mỗi khi làm việc. Lẽ nào cô ấy thực sự đã quên anh, yêu Phương Văn Húc rồi sao? Vấn đề này anh đã từng nghĩ đến. Từ những lời Kha Mộng Kì nói với anh không khó để nhận ra điều đó, cô ấy không muốn chia tay với Húc, điều này nói lên điều gì? Hôm đó sau khi chia tay Kha Mộng Kì, anh nhìn đằng sau lưng cô, anh biết hai người ngày càng xa nhau. Từ đó, anh không thể bước vào thế giới của cô nữa. Nếu cô ấy không còn yêu anh nữa, nếu cô ấy đã yêu Phương Văn Húc, anh còn gì để theo đuổi? Người ta đã thành đôi thành cặp, lẽ nào anh còn muốn cướp Kha Mộng Kì từ tay Phương Văn Húc như năm xưa đã từng cướp đi Lâm Phương Phi? Cứ cho là cướp được Kha Mộng Kì thì sao? Trái tim của cô sớm đã không còn chỗ cho anh nữa, cướp lại cũng có ý nghĩ gì? Tất cả sự kiên trì chẳng qua cũng chỉ là của riêng anh. Khi kiên trì trở thành vô vọng, có lẽ tất cả đã chấm dứt. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, sự buông tay của anh sẽ tác thành cho hạnh phúc của hai người họ. Chỉ còn lại một mình anh lạc lõng, cô độc bước về phía trước. Ngoại truyện Lâm Phương Phi Mùa đông một năm trước. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trời lạnh đến đông cứng lại khiến người ta vui thêm vài phần. Lâm Phương Phi nhìn qua cửa sổ, thấy tuyết càng lúc càng dày, hứng lên muốn chơi trò chơi thời nhỏ, liền gọi điện cho Phương Văn Húc. ... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita của tác giả Noãn Noãn Phong Khinh.