Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Alex (Cơn Giận Dữ Của Địa Ngục)

"Tôi chỉ tìm cách viết những cuốn sách mà Hitchcock sẽ muốn dựng thành phim." - PIERR LEMAITRE -   Một cô gái hấp dẫn bị bắt cóc, lột trần rồi nhốt trong một cái lồng chật hẹp, xung quanh là bầy chuột đói. Cảnh sát tìm ra hung thủ ngay trước khi hắn định tự sát nhưng lại không thấy nạn nhân. Một sát thủ máu lạnh với hành trình như không hề định trước, giết những người như chỉ tình cờ gặp với cùng một cách thức: đập vào đầu rồi đổ nửa lít axit sunfuric đậm đặc vào cổ họng. Ai là nạn nhân, ai là đao phủ, hay đao phủ lại chính là nạn nhân? Có cần tìm ra sự thật, hay công lý mới là điều cốt yếu? Được viết bởi cây bút từng đoạt giải Goncourt năm 2013, ALEX sẽ khiến độc giả không thẻ buông lời một giây với đầy cảm xúc chất chứa, đi từ thái cực này đến thái cực khác... BẠN HÃY ĐỌC ĐI NHƯNG ĐỪNG ĐỂ BỊ ĐÁNH LỪA *** Alex khoái chí lắm. Đã gần một tiếng đồng hồ cô hết thử rồi lại ngần ngừ, hết đi ra rồi trở vào, thử đi thử lại. Những bộ tóc giả. Cô sẵn sàng nán lại đây hàng chiều, hàng chiều liền. Cách đây chừng ba bốn năm, cô tình cờ phát hiện cửa hàng này trên đại lộ Strasbourg. Cô không nhìn ngó kỹ mà chỉ bước vào vì tò mò. Cô choáng váng vô cùng khi đội bộ tóc hung lên đầu, mọi thứ ở cô đều thay đổi đến mức cô đã ngay lập tức mua bộ tóc giả ấy. Alex có thể mang trên người gần như bất cứ thứ gì vì cô thực sự rất xinh đẹp. Trước đây thì chưa phải như vậy điều đó chỉ bắt đầu từ khi cô bước vào tuổi thiếu niên. Hồi trước, cô là một con bé xấu tệ và gầy đét. Nhưng lúc đã được khởi động thì, cứ như một cơn sóng ngầm, cơ thể bỗng nhiên lột xác, giống như phim tua nhanh, chỉ trong vòng mấy tháng Alex trở nên đẹp rực rỡ. Bởi chẳng một ai, tính luôn cả cô, còn trông đợi điều đó nữa, nên cô chưa bao giờ thực sự tin nổi ân sủng bất ngờ này. Giờ vẫn chưa tin nổi. Chẳng hạn, cô chưa từng tưởng tượng một bộ tóc giả màu hung lại có thể hợp với mình đến thế. Đúng là cả một khám phá. Cô đã không ngờ đến tầm vóc và sức mạnh của sự thay đổi. Một bộ tóc giả thì thật giả tạo, nhưng khó mà giải thích nổi, cô thấy như thể đúng là có điều gì đó mới mẻ vừa xảy ra trong đời mình. Thật ra thì cô chưa bao giờ đội bộ tóc giả ấy. Về đến nhà, cô nhận ngay ra rằng chất lượng của nó hết sức tồi tệ. Trông nó rất giả, xấu xí, thảm hại. Cô đã vứt nó đi. Không phải vứt vào thùng rác mà vào một ngăn kéo tủ. Thỉnh thoảng cô mới lôi ra rồi ngắm mình đội nó. Bộ tóc giả này trông có khủng khiếp đến đâu, như thể muốn hét lên: “Tôi được làm từ ni lông tổng hợp rẻ tiền”, thì cũng không ngần Alex nhìn thấy trong gương một tiềm năng mà cô sẵn lòng tin tưởng. Cô đã quay lại đại lộ Strasbourg, bỏ thời gian nhìn ngắm những bộ tóc giả chất lượng tốt, đôi thứ hơi quá đắt với đồng lương y tá thời vụ của cô, nhưng là những bộ ta có thể thực sự đội trên đầu. Và thế là cô đã quyết. Lúc đầu, thật không dễ dàng, phải cả gan dấn bước. Khi mà bản tính con người ta, tức là Alex, chất chứa nhiều mặc cảm, thì phải mất đến nửa ngày trời mới gom đủ dũng khí làm việc đó. Trang điểm sao cho thật ngon lành, chọn quần áo, giày và túi xách cho thật hợp (tức là chọn ra những gì có thể sử dụng từ đống đồ có sẵn, chứ đâu thể mỗi lần đổi kiểu tóc là lại đi mua hết thảy đồ mới…) Nhưng sau đó ta đi ra phố và ngay lập tức trở thành một người khác. Không hoàn toàn là một người khác, chỉ gần như vậy thôi. Và, cho dù điều đó không làm thay đổi cuộc đời thì nó cũng giúp ta giết thời gian, nhất là khi ta chẳng còn trông chờ gì nhiều nữa. Alex thích những bộ tóc giả theo khuôn mẫu, những bộ tóc gửi đi các thông điệp rõ ràng như: “Tôi biết anh đang nghĩ gì” hay “Tôi cũng rất giỏi môn toán.” Bộ tóc cô đang đội hôm nay nói lên một điều gì đó như: “Anh sẽ không tìm thấy tôi trên Facebook đâu.” Cô cầm lên một mẫu mang tên “Urban choc”, đúng lúc đó thì nhìn thấy hắn qua cửa kính. Hắn đứng trên vỉa hè đối diện, đang làm ra vẻ đợi ai đó hoặc một điều gì đó. Đây là lần thứ ba trong vòng hai tiếng. Hắn đi theo cô. Giờ thì cô đã chắc chắn rồi. Tại sao lại là mình? Đó là câu hỏi đầu tiên cô tự đặt ra. Cứ như thể bất kỳ đứa con gái nào cũng có thể bị đàn ông theo đuôi, trừ cô. Cứ như thể chẳng phải cô vẫn thường xuyên cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, ở khắp nơi, trên tàu xe, ngoài phố. Trong các cửa hiệu. Alex vừa mắt đàn ông mọi lứa tuổi, đó chính là lợi thế khi ta ở tuổi ba mươi. Dẫu vậy, cô vẫn luôn luôn thấy ngạc nhiên. “Có biết bao nhiêu cô gái khác khá hơn mình nhiều.” Luôn thiếu tự tin, Alex ấy, luôn ngập trong ngờ vực. Từ hồi còn bé. Cô mắc tật nói lắp mãi cho đến tuổi thiếu niên. Thậm chí giờ vẫn vậy, vào những lúc cô bối rối. Cô không biết tay kia, bởi nếu có biết thì một vẻ ngoài như thế hẳn đã để lại một dấu ấn sâu sắc, không, cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Và rồi, một người đàn ông năm mươi tuổi đi theo một cô gái ba mươi… Chẳng phải cô khư khư với những nguyên tắc, mà chỉ là chuyện này làm cô thấy ngạc nhiên. Alex cúi xuống xem các mẫu khác, làm ra vẻ do dự rồi đi sang phía bên kia cửa hàng, đến một góc có thể quan sát vỉa hè. Hắn có dáng xì po, trông có vẻ khó cựa quậy bên trong bộ quần áo quá chật, dạng đàn ông nặng cân. Vừa vuốt vuốt một bộ tóc giả màu vàng hoe, gần như ngả sang bạch kim, cô vừa nhớ lại xem lần đầu tiên mình nhận ra sự hiện diện của hắn là khi nào. Trên tàu điện ngầm. Cô đã thấy hắn ngồi ở cuối toa. Ánh mắt họ giao nhau và cô đã kịp nhìn thấy nụ cười mà hắn gửi đến cho cô, nụ cười cố làm ra vẻ mơn trớn, làm thân. Điều cô thấy không thích trên khuôn mặt hắn là như thể trong cái nhìn của hắn có một định kiến nào đó. Nhưng nhất là, cặp môi hắn quá mỏng. Theo bản năng, cô lấy đó làm nghi ngại, cứ như thể tất cả những ai môi quá mỏng đều mang bên trong mình điều gì đó, những bí mật không thể giãi bày, những điều độc ác. Và cái trán dô của hắn nữa. Cô không kịp nhìn cặp mắt hắn, thật đáng tiếc. Theo cô, mắt thì không thể đánh lừa, cô vẫn luôn luôn đánh giá người khác như vậy, căn cứ vào ánh mắt. Lẽ dĩ nhiên là trên tàu điện ngầm, cô chẳng muốn mất thời gian với thể loại người như thế. Không tỏ ra quá phũ phàng, cô quay mặt sang hướng khác, quay lưng về phía hắn, lục tìm chiếc máy MP3 để trong túi xách. Cô bật bài Nobody’s Child, và đột nhiên nghĩ hình như đã nhìn thấy hắn hôm trước hoặc hôm trước nữa, ở dưới nhà. Hình ảnh quá mờ mịt, cô không chắc lắm. Chắc phải ngoái nhìn thêm một lần nữa thì mới hòng điều động lại được ký ức mờ ảo kia, nhưng cô không muốn tỏ vẻ khuyến khích hắn. Điều chắc chắn là sau khi chạm trán trên tàu điện ngầm, nửa tiếng sau đó cô lại thấy hắn trên đại lộ Strasbourg, đúng lúc cô quay lại chỗ này. Cô vừa đổi ý, cô muốn xem lại bộ tóc giả màu nâu dài vừa phải có nhiều lọn, đột nhiên cô quay phắt lại và nhìn thấy hắn, cách một quãng, trên vỉa hè, hắn dừng sững lại, làm ra vẻ đang nhìn một cửa kính. Sau cửa kính đó bày quần áo phụ nữ. Cho dù hắn có cố tỏ ra chăm chú đến đâu cũng vô ích… Alex đặt bộ tóc giả xuống. Chẳng có lý do gì, thế nhưng hai tay cô vẫn run lên. Ngốc thật. Hắn thích cô, hắn ta đi theo cô, thử vận may, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không tấn công cô trên phố. Alex lắc đầu như thể muốn sắp xếp suy nghĩ cho ngay hàng thẳng lối và, khi cô lại nhìn ra vỉa hè, người đàn ông đã biến mất. Cô nghiêng đầu nhìn sang phải rồi sang trái, nhưng không, chẳng có ai, hắn không còn ở đó nữa. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn nhưng cảm giác ấy có phần hơi quá. Tuy cô cứ không ngừng tự nhủ “Ngốc thật” nhưng dù gì hơi thở của cô cũng trở lại bình thường hơn. Ra đến cửa, cô không thể ngăn mình dừng lại, kiểm tra thêm một lần nữa. Giờ thì như thể chính sự biến mất của hắn mới làm cô thấy lo lắng. Alex xem đồng hồ đeo tay, rồi ngước nhìn trời. Thời tiết dễ chịu, sẽ còn sáng ít nhất thêm một tiếng nữa. Không muốn về nhà. Chắc cô sẽ phải ghé một tiệm tạp hóa. Cô cố nhớ xem trong tủ lạnh còn những gì. Cô thực sự quá ít để tâm đến chuyện chợ búa. Mối bận tâm của cô dồn cả vào công việc, vào tiện nghi riêng (Alex hơi có chút ám ảnh vì những thứ ấy) và, mặc dù cô không muốn tự thú nhận điều này cho lắm, vào quần áo và giày dép. Và túi xách. Và những bộ tóc giả. Cô những muốn mối bận tâm của mình hướng vào tình yêu thì hơn, nhưng tình yêu là một chủ đề riêng biệt, cái khoảng buồn thảm trong đời cô. Cô từng hy vọng, từng mong muốn, thế rồi cô từ bỏ. Giờ cô không còn muốn nấn ná ở chủ đề này nữa, cô cố sao càng ít nghĩ đến nó càng tốt. Cô chỉ gắng sức để không biến nỗi tiếc nuối ấy thành chứng nghiện xem ti vi, khiến cô tăng cân, hay làm cô trở nên quá xấu xí. Dẫu vậy, tuy sống độc thân nhưng hiếm khi nào cô cảm thấy cô độc. Cô có những dự đồ mà cô hết sức thiết tha, chúng giúp cô tổ chức quỹ thời gian. Còn về phần tình yêu, thì xôi hỏng bỏng không rồi, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Và cũng bớt khó khăn nhiều kể từ khi cô chuẩn bị sẵn tinh thần rằng mình sẽ ở vậy suốt đời. Dẫu có một thân một mình, Alex vẫn cố sống sao cho bình thường, tự tìm lạc thú. Ý nghĩ đó thường xuyên giúp cô, cái ý tưởng tự tìm cho mình những lạc thú nho nhỏ, ý tưởng cho rằng cả cô cũng có quyền được hưởng chúng, như những người khác. Chẳng hạn, cô đã quyết định tối nay sẽ quay lại quán Mont-Tonnerre trên phố Vaugirard để ăn tối. Cô đến hơi quá sớm. Đây là lần thứ hai cô tới đây. Lần đầu tiên là vào tuần trước, và đương nhiên người ta vẫn còn nhớ một cô gái tóc hung xinh đẹp ăn tối một mình. Tối nay, cô được chào hỏi như một khách quen, mấy anh phục vụ huých khuỷu tay vào nhau, vụng về tán tỉnh cô khách xinh đẹp đôi chút, cô mỉm cười, và các anh chàng thấy cô thật kiều diễm. Cô muốn ngồi đúng cái bàn hôm trước, lưng quay ra đường, nhìn vào phía trong phòng, cô cũng gọi nửa chai vang Alsace lạnh như lần trước. Alex thở dài, cô thích ăn, thậm chí cô còn phải dè chừng chuyện ăn uống, phải tự nhắc nhở mình điều đó suốt. Trọng lượng cơ thể cô cứ lên xuống chẳng khác gì con lắc yoyo. Tuy nhiên, cô vẫn kiểm soát khá tốt vấn đề này. Có lên đến mươi, mười lăm cân, biến dạng cả đi, thì cũng chỉ cần hai tháng là cô đã lại quay về với trọng lượng ban đầu. Vài năm tới, cô sẽ không còn chơi trò này được nữa. Cô rút quyển sách của mình ra và gọi thêm một cái dĩa để giữ trang trong lúc ăn. Cũng như tuần trước, ngồi đối diện cô, hơi lệch về phía tay phải, vẫn là anh chàng tóc hạt dẻ rất sáng màu. Anh ta ăn tối với các bạn. Họ mới có hai người, nghe họ nói chuyện với nhau thì những người khác sắp đến. Anh ta nhìn thấy cô ngay lập tức, lúc cô vừa bước vào, cô làm ra vẻ không quá để ý thấy anh ta đang nhìn mình rất khiếp. Sẽ như thế này suốt bữa. Ngay cả khi những bạn bè khác đã tới, ngay cả khi họ đã lao vào những cuộc trò chuyện bất tận về công việc, về các cô gái, về phụ nữ, lần lượt kể cho nhau nghe những câu chuyện trong đó họ là nhân vật chính, thì anh ta vẫn không ngừng nhìn cô. Alex rất thích tình huống này nhưng không muốn công khai khích lệ anh ta. Anh ta không tệ, chừng bốn mươi, bốn lăm tuổi, chắc từng đẹp trai, uống hơi quá nhiều rượu nên mặt mũi trông buồn thảm. Với Alex, khuôn mặt này tạo ra nhiều cảm xúc. Cô uống cà phê. Hành động nhượng bộ duy nhất, được tính toán rất kỹ lưỡng: một ánh mắt hướng về người đàn ông kia khi cô rời khỏi quán. Chỉ một cái nhìn. Alex rất giỏi làm chuyện này. Chỉ thoáng qua thôi nhưng cô thực sự cảm nhận được cảm giác đau đớn khi anh ta đặt lên cô ánh mắt thèm muốn ấy, nó làm bụng cô rộn lên, như một dấu hiệu của buồn bă. Alex không bao giờ tự nhủ thành lời, những lời lẽ có thực, khi đụng đến cuộc đời cô, như buổi tối hôm nay. Cô thấy rõ rằng trí óc mình đang đăm đắm vào những hình ảnh bất động, như thể cuốn phim đời cô bị đứt, cô không thể trở ngược, không thể tự kể lại chuyện, không thể tìm ra từ ngữ được nữa. Lần sau, nếu cô ở lại muộn hơn, có thể anh ta sẽ đứng đợi cô sẵn ở bên ngoài. Cứ đợi xem. Mà có chứ. Alex biết rất rõ chuyện sẽ xảy ra như thế nào. Vẫn cứ là gần như theo cùng một cung cách. Những lần cô tái ngộ với đàn ông chẳng bao giờ tạo nên câu chuyện thật đẹp, nhưng ít nhất thì đó cũng là một phần trong bộ phim cô từng xem và vẫn còn nhớ. Thế đấy, chuyện là vậy. Trời đã tối hẳn và thời tiết rất dịu mát. Một chiếc xe buýt vừa dừng ở bến. Cô rảo bước, tài xế nhìn thấy cô trong gương chiếu hậu nên đợi cô, cô khẩn trương hơn, nhưng đúng lúc bước lên thì, không, cô đổi ý, cô sẽ đi bộ một lúc, cô sẽ bắt một chiếc xe buýt khác trên đường, cô ra hiệu cho tài xế, anh ta đáp lại bằng một động tác tỏ vẻ nuối tiếc, như thể muốn nói rằng trên đời quả thật có số mệnh. Dù sao anh ta cũng mở cửa: — Sau xe tôi không còn xe nào khác nữa đâu, đây là chuyến cuối của tối nay rồi… Alex mỉm cười, phác một cử chỉ biết ơn. Kệ thôi, cô sẽ đi bộ vậy. Cô sẽ đi theo ngả phố Falguière, rồi sau đó là phố Labrouste. Cô đã ở khu phố này được ba tháng, bên phía cửa ô Vanves. Cô liên tục chuyển nhà. Trước đây, cô ở cửa ô Clignancourt, còn trước đó nữa là phố Commerce. Có những người ghét chuyển nhà, còn cô lại thấy đó là một việc cần thiết. Cô khoái lắm. Cũng có thể, cũng như với đám tóc giả, đó là cảm giác được thay đổi cuộc đời. Cứ lặp đi lặp lại như thế. Rồi đến một ngày, cô sẽ đổi cách sống. Trước mặt cô, cách vài mét, có một chiếc xe tải nhẹ màu trắng đang đỗ, hai bánh ghếch trên vỉa hè. Để đi qua, Alex nép sát vào tòa nhà, cô cảm thấy có ai đó, một người đàn ông, chưa kịp ngoảnh đầu lại cô đã lĩnh một cú đấm trời giáng vào khoảng giữa hai vai. Cô mất đà, ngã bổ nhào về phía trước, trán đập mạnh vào thân xe làm phát ra một âm thanh đùng đục, cô quăng mọi thứ đi để tìm chỗ bám nhưng không quờ được gì, hắn tóm lấy tóc cô nhưng vớ phải bộ tóc giả. Hắn bật chửi thề, câu chửi mà cô không hiểu, và điên cuồng dùng một tay túm cả một mớ tóc của cô, lần này là tóc thật, còn tay kia hắn nhằm thẳng vào bụng cô, cú đấm đủ sức giết chết một con bò. Alex còn không kịp hét lên vì đau, cô gập người lại, nôn thốc. Gã đàn ông khỏe thật, vì hắn xoay người cô về phía hắn dễ như xoay một tờ giấy. Hắn vòng tay quanh người cô, giữ chặt lấy và nhét một nắm vải vào sâu trong miệng cô, đến tận cổ họng. Là hắn, gã đàn ông ở tàu điện ngầm, trên phố, chỗ cửa hàng, là hắn. Trong một tích tắc, mắt họ giao nhau. Cô gắng sức lấy chân đá hắn nhưng giờ hắn đã siết chặt lấy hai cánh tay cô, như một cái ê tô, cô không tài nào làm được gì hòng chống lại sức mạnh này, hắn giật cô chúi xuống, hai đầu gối cô không trụ nổi, cô ngã xuống sàn thùng sau xe. Hắn co chân đạp mạnh vào đoạn thắt lưng cô, Alex bắn vào trong thùng xe, má chà xuống sàn. Hắn leo lên sau cô, sỗ sàng xoay người cô lại, tì đầu gối lên bụng cô và tung một cú đấm vào mặt. Hắn ra đòn cực mạnh… Hắn thực sự muốn làm cô đau, hắn thực sự muốn giết cô, đó là ý nghĩ chạy qua óc Alex vào lúc cô phải nhận cú đấm ấy, đầu cô dộng xuống sàn, nẩy lên, một cú va chạm khủng khiếp, đúng chỗ đó, đằng sau đầu, chẩm, đúng rồi, Alex tự nhủ, chỗ đó gọi là chẩm. Ngoài từ ấy ra, cô chỉ có thể nghĩ được rằng mình không muốn chết, không phải như thế này, không phải bây giờ. Cô nằm co quắp ở tư thế bào thai, trong miệng đầy thứ mửa ra, đầu chực nổ tung, cô cảm thấy hai bàn tay mình bị giật thật mạnh ra sau lưng, bị trói lại, cả hai cổ chân nữa. Mình không muốn chết bây giờ, Alex tự nhủ. Cửa thùng xe đóng sập lại, máy nổ, vù một cái chiếc xe rời khỏi vỉa hè, mình không muốn chết bây giờ. Alex bất tỉnh nhưng vẫn ý thức được chuyện đang xảy đến với mình. Cô khóc, nghẹn cả thở vì khóc. Tại sao lại là mình? Tại sao lại là mình? Mình không muốn chết. Không phải là bây giờ. Mời các bạn đón đọc Alex (Cơn Giận Dữ Của Địa Ngục) của tác giả Pierre Lemaitre & Cao Việt Dũng (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dòng Sông Kỳ Bí - Dennis Lehane
Tên sách: Dòng Sông Kỳ Bí (full p rc, pdf, epub)  Nguyên tác: Mystic River  Tác giả: Dennis Lehane  Thể loại: 100 Cuốn tiểu thuyết Trinh thám - Kinh dị hay nhất mọi thời đại,  Văn học phương Tây    Dịch giả: Quỳnh Lê     Nhà xuất bản: Hội Nhà văn     Giá bìa: 115.000     Số trang: 552    Kích thước: 14 x 20.5 cm     Ngày phát hành: 10-04-2014     Nguồn: luv-ebook.com    Ebook:  Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Dòng Sông Kỳ Bí - Dennis Lehane       Giới thiệu: Tựa như dòng sông mênh mang, dầy đặc chảy trong thành phố, dòng đời cũng dẫn đưa con người qua những chặng đường không giải thích được, mà đôi khi chúng ta gọi là định mệnh. Chuyện bắt đầu với ba cậu bé, khoảng 10 tuổi, lớn lên tại một khu lao động, East Buckingham, của tỉnh Boston: Jimmy Markum, Dave Boyle và Sean Devine. Các cậu thích cùng nhau chơi banh hockey trong xóm. Một ngày nọ, quả banh lọt vào cống, không lấy ra được. Xoay qua trò chơi khác, nghịch ngợm, các cậu hùa nhau viết tên lên mảnh xi-măng mới trám xong, chưa kịp khô. Cậu thứ ba, Dave mới viết tên nó nửa chừng, thì có người đàn ông dừng xe lại, mắng ba đứa nhỏ. Cả ba tưởng là những người này thuộc nhà chức trách, nên khi người đàn ông bắt Dave vào xe, để đem tới sở cảnh sát, thì Dave, vì bị bắt quả tang, sợ quá vâng lời leo lên xe. Đến đây, khán giả đều hiểu rằng, ba cậu bé đã bị lừa, và Dave đã bị một tên quỷ râu xanh đem trẻ con về nhà lợi dụng, làm trò mờ ám. Bốn ngày sau Dave chạy thoát được. Tuy may mắn trở về được với gia đình, nhưng từ đó Dave là một người khác, cậu không còn nhập bọn với hai người bạn trẻ kia nữa, vì cậu đã đánh mất tuổi thơ vô tội. Tiểu thuyết đã được chuyển thành phim do đạo diễn Clint Eastwood, phim hay, đan xen nhiều thứ vào nhau, tình bạn, tình cảm gia đình, chưa coi nhớ coi nghen Mời các bạn đón đọc Dòng Sông Kỳ Bí của tác giả Dennis Lehane.
Archimedes thân yêu - Cửu Nguyệt Hi
Tên eBook: Archimedes thân yêu (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Cửu Nguyệt Hi Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Văn học phương Đông   Editor: ::Fei::Yang::   Nguồn: liufeiyang.wordpress.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Văn án:   Nhà logic học chỉ số thông minh cực cao, Ngôn Tố (nghiêm túc) Cái gì cũng biết, chỉ không biết tình cảm;   Nhà sinh vật học chỉ số thông minh hơi cao, Chân Ái (tình yêu chân thành) Cái gì cũng tốt, trừ việc thường hay xuất thần, thật ra chính là phản ứng chậm;    Thế là --    Lúc cô không có phản ứng,    Ngôn Tố: Dây thần kinh cung phản xạ của cô có thể quấn năm vòng quanh trái đất.    *cung phản xạ: là đường dẫn truyền xung thần kinh từ cơ quan thụ cảm -> trung ương thần kinh -> cơ quan phản xạ.    Lúc cô có phản ứng,    Chân Ái: Cảm thấy lạnh.    Ngôn Tố: Đó là vì thận dương hư, cũng có thể là do thiếu máu, tuyến giáp tiết hormon không đủ..    Chân Ái: Cảm ơn!    Lúc anh tin tưởng cô,    Ngôn Tố: Đương nhiên cô sẽ không giết người. Nếu cô giết người, nhất định sẽ dùng cách độc ác hơn nhưng không đánh mất sự tao nhã.    Chân Ái: Cảm ơn!    Lúc anh không tin tưởng cô, anh đã nghiêm túc ném mình vào tình yêu đích thực…    Thật ra đây là một quyển ngôn tình + trinh thám, có Ngôn Tố, có Chân Ái.   Mời các bạn đón đọc Archimedes thân yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Kẻ Mạo Danh - Jeffrey Archer
Tên Ebook: Kẻ Mạo Danh (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Jeffrey Archer   Thể Loại: Tiểu Thuyết, Trinh Thám, Hiện Đại, Văn học phương Tây   Dịch Giả: Trần Hoàng Cương, Lê Đình Chi   Đánh Máy: mọt sách   Nguồn: vnthuquan.net   Ebook: http://www.dtv-ebook.com   Eboook Kẻ Mạo Danh Jeffrey Archer full prc pdf epub Giới Thiệu: Kẻ Mạo Danh là cuốn tiểu thuyết mới nhất của Jeffrey Archer. Và là 1 trong 2 quyển sách vừa được giới thiệu tại Việt Nam, bộ còn lại là Ấn Tượng Sai Lầm. Với một phong cách đậm chất Archer đã cho ra mắt một câu chuyện hấp dẫn trong Kẻ Mạo Danh, cuốn hút độc giả ngay từ những trang đầu tiên của Kẻ Mạo Danh. Bị buộc vào tội danh mà mình không gây ra, Danny Carwright đã lãnh án 22 năm. Anh thề sẽ đòi lại công lý và bắt những kẻ đã tống anh vào tù phải trả giá bằng cách sử dụng thời gian của mình một cách khôn ngoan. Jeffrey luôn có cách gây cho người đọc sự ngạc nhiên và trong truyện này ông đã sử dụng tối đa khả năng đó. Có thể nói, đây là một trong những cuốn hay nhất của ông kể từ khi cầm bút. Cuốn truyện dày nhưng thời gian dành cho từng trang thật là đáng giá. Trong khi những cuốn sách khác thiếu đi sự hoàn hảo thì đây là một cuốn đầy đủ và đem lại sự thoả mãn cho người đọc. Jeffrey Archer quả là một tác giả tầm cỡ thế giới. Vậy là bắt đầu cuốn Kẻ Mạo Danh, tiểu thuyết có sức thuyết phục nhất của Jeffrey Archer, với loạt nhân vật sẽ đọng mãi trong tâm trí người đọc ngay sau khi bạn đọc hết trang cuối cùng. Từ một người vô tội, giờ Danny trở thành kẻ vượt ngục - “Kẻ Mạo Danh”, trong mắt người khác, anh chẳng khác một kẻ ăn cắp, tên lừa đảo khi lợi dụng danh phận của Nick để tiến thân, trở nên giàu có… Họ đâu biết đằng sau sự mạo danh này, Danny đã phải đấu tranh, day dứt và phấn đấu như thế nào. Liệu rằng hành trình đầy mạo hiểm và gian nan của Danny có kết thúc tốt đẹp? Liệu rằng tội lỗi của những kẻ hỡm hĩnh kia: Spencer Craig - luật sư, Gerald Payne - quản lý tư vấn địa ốc, Lawrence Davenport - ngôi sao phim truyền hình có bị phơi bày trước ánh sáng?... Mời các bạn đón đọc Kẻ Mạo Danh của tác giả Jeffrey Archer.
Trở lại Thiên Đường - Barbara Delinsky
Tên eBook: Trở lại Thiên Đường (full prc, pdf, epub) Tác giả: Barbara Delinsky Thể loại: Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây   Nguyên tác: An Accidental Woman   Người dịch: Văn Hòa, Võ Đệ   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Nhà phát hành: Văn Lang   Khối lượng: 450 gam   Kích thước: 13x19 cm   Ngày phát hành: 08/2008   Số trang: 540   Giá bìa: 81.000đ   Type: vqsvietnam, Tornad, traicana81, lemontree123, bống yêu, picicrazy, hathao, thanhbt   Tạo prc: thanhbt   Nguồn: tve-4u.org   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Trở lại Thiên Đường Giới thiệu Heather Malone đã ở Lake Henry mười bốn năm qua, được biết đến là một phụ nữ tốt và hiền lành. Cô đang sống với Micah Smith, một người góa vợ, và hai cô con gái riêng của anh. Nhưng FBI đã đến đưa cô đi với tội danh giết người tại California cách đây 14 năm và đã chạy trốn khỏi bang. Phản ứng của người dân địa phương là choáng váng và vô cùng hoài nghi. Ngay cả những người thân bên cô cũng tự hỏi mình và đã nhận ra rằng họ đã hầu như không biết gì về cuộc sống trước đây của cô. Poppy Blake là người bạn thân nhất của Heather. Một cư dân lâu đời lớn lên ở Lake Henry, Poppy đang phải ngồi xe lăn do một tai nạn xe trượt tuyết gần một chục năm trước. Tai nạn này cũng đã cướp đi người bạn ấu thơ và để lại cảm giác tội lỗi qua sai lầm trong quá khứ, hơn khuyết tật hiện nay của cô. Kể từ đó, cô đã làm việc chăm chỉ để xây dựng lại cuộc sống của mình. Writer Griffin Hughes ban đầu đi đến Lake Henry để điều tra một câu chuyện liên quan đến Lily Blake, chị gái của Poppy. Nhưng Poppy đã thu hút và khiến anh quay trở lại. Tuy nhiên, một lời nhận xét vô tình với anh trai của mình, một nhân viên FBI, đã cung cấp tin tức cho việc dẫn Heather quay lại quá khứ. Để chuộc lại lỗi lầm, Griffin buộc mình phải tìm ra bí ẩn quá khứ của Heather. Trên đường tìm kiếm, anh đã trở thành chìa khóa để giải phóng Poppy khỏi quá khứ và giúp cô thấy được những khả năng tốt đẹp trong tương lai. Barbara Delinsky đã viết một câu chuyện đan xen chặt chẽ và hấp dẫn, đề cao các giá trị của cộng đồng, tình bạn, và quyền năng cứu chuộc của tình yêu. Mời các bạn đón đọc Trở lại Thiên Đường của tác giả Barbara Delinsky.