Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Miền Linh Dị - Nhật Bản

Lần theo dấu kẻ thù, hai người bạn tìm sang Nhật Bản, nào ngờ, lại bước nhầm lên con tàu ma ám, tiếp tục những trải nghiệm kinh hoàng trên biển. Nhật Bản chào đón họ với những truyền thuyết kỳ bí rùng rợn. Đảo Miyajima với thế trận cột đèn âm sát và cổng Otorii huyền thoại trên sóng nước, ma khói núi Rokko, yêu tinh cáo đỏ núi Phú Sĩ... Theo suốt chặng đường phiêu lưu là những cuộc gặp gỡ gay cấn với những người đàn bà bị rạch miệng Kuchisake-onna, thằng bé đèn lồng, thủy quái Kapka, người mèo Bekeneko, và mối tình đầy tuyệt vọng với một nữ thuật sĩ xinh đẹp. *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** “Anh Takahashi, anh có biết hôm ấy tôi sợ thế nào không?” Y tá Tonomi vừa giúp Takahashi thay băng xong. “Thấy anh bê bết máu me xông vào, tôi lại cứ tưởng là gặp ma giữa ban ngày cơ đấy.” “Làm phiền cô quá.” Takahashi gắng gượng cúi rạp người xuống, bỗng thấy đầu óc choáng váng. “Anh cứ nằm yên đừng cử động.” Tonomi vội vàng đỡ lấy Takahashi. “Mà anh Takahashi, anh làm thế nào mà đầu anh lại thành ra nông nỗi này?” Takahashi gượng cười lắc đầu, thầm nghĩ: “Việc này sao có thể nói với cô được!” Ba ngày trước... Tuy đầu thu còn nóng, nhưng trên sân thượng tầng 27, gió thổi vù vù lạnh ngắt. Takahashi di chân dụi tắt đầu mẩu thuốc lá cuối cùng, lập cập đúng dựa lan can. Đứng đây nhìn xuống, xe cộ trên đường chẳng khác gì đàn kiến dày đặc di chuyển thành dòng. Một cơn gió mạnh ập đến khiến Takahashi loạng choạng. Nhưng anh không hề thấy sợ, bởi vì, từ lâu rồi anh đã không còn muốn sống. Khủng hoảng tài chính, áp lực công việc, mồ côi cha mẹ, bị bạn gái đá, không trả được nợ, dường như tất cả mọi chuyện xui xẻo trên đời đều đổ cả lên đầu anh. Sống không hy vọng, chết quách cho xong. Hơn một tháng nay, suy nghĩ đó cứ trở đi trở lại trong đầu anh, và anh cũng đã nhiều lần tìm đến cái chết. Lần này, chắc là sẽ thành công. Takahashi gượng cười, nhắm mắt lại, dang tay từ từ ngả người về phía trước, thả cơ thể vào trong không trung. Cảm giác rơi tự do thình lình dừng lại, dường như có người chụp lấy chân anh, ngay sau đó là cảm giác đau choáng váng vì cú va đập. Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang treo ngược giữa không trung, mép quần Jeans móc vào một cái móc sắt chìa ra ngoài lan can. Trèo trở lên trên, Takahashi chán chường ngồi phịch xuống nền xi măng, hét ầm lên như thằng điên. Dường như chỉ có vậy mới giải tỏa được Cơn uất ức trong lòng. Tại sao? Tại sao lại xui xẻo tới mức tự sát cũng thất bại? Từ lâu, Takahashi đã mất đi lòng tin với cuộc sống, anh đã thử đủ mọi cách thức để tự sát. Nhưng lần nào cũng vậy, cứ vào thời khắc cuối cùng lại xảy ra sự cố bất ngờ, kiểu gì anh cũng không thể chết được. Đang chuẩn bị thọc tay vào ổ điện, cầu dao đột nhiên đứt phựt. Cầm nắm thuốc ngủ trong tay, sờ đến bình nước thì không còn một giọt, vòi nước máy cũng không tài nào vặn mở được. Treo cổ thì đứt dây thừng. Cắt cổ tay thì sờ mãi chẳng thấy dao đâu, muốn đập lấy miếng kính thì kính chỗ nào cũng như kính cường lực, đập hết hơi cũng không cái nào vỡ. Nhảy cầu thì vừa uống mấy ngụm nước lịm đi, mở mắt ra đã thấy nằm thẳng cẳng trên bờ, mặc dù anh chẳng hề biết bơi... Giờ tới nhảy lầu cũng bị cái móc câu giữ lại! Tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra được, anh đã thử suốt lượt, vẫn cứ không chết nổi. Trong cõi u minh như thể có ai đang bỡn cợt anh, bất kỳ việc gì anh muốn làm cũng đều thất bại, kể cả tự sát. Takahashi đấm ngực thình thịch, đôi mắt trợn trừng chợt liếc thấy đường ống dẫn nước chạy dọc tháp nước ban công thì nhảy bật dậy, cắm đầu lao thẳng vào đó. Trong cơn choáng váng, anh mơ hồ nghe có tiếng con gái kêu thét lên. Lúc tỉnh lại, trước mắt anh trắng lòa như tuyết. Cơn đau tại mũi kim truyền cắm trên tay khiến anh biết rằng mình chưa chết. Không biết kẻ rỗi hơi nào lại mò lên sân thượng vào đúng giờ làm việc để cứu anh. Cứ để anh chảy máu đến chết có hơn không! Takahashi đấm mạnh xuống giường bệnh. “Ồ? Anh Takahashi, trên cổ anh có nốt ruồi này!” Tonomi tò mò chớp chớp mắt. “Ở Edo quê tôi có một truyền thuyết nói về nốt ruồi mọc trên cổ đấy, anh có muốn nghe không?” Takahashi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm. Nếu Tonomi quay về phòng trực, vậy thì ở đây chỉ còn lại một mình anh. Anh luôn mang một nỗi sợ hãi khó hiểu với bệnh viện, nên khẽ gật đầu đồng ý. Tonomi kéo ghế lại gần, nhấc hai chân lên ghế, hai tay ôm gối ngồi thu lu như con mèo: “Nghe nói những người có nốt ruồi trên cổ là mang theo oán khí từ kiếp trước đầu thai đến kiếp này đấy.” Takahashi bất ngờ khi Tonomi bắt đầu bằng một câu chuyện rùng rợn đến vậy, anh vô thức sờ lên cổ, trong lòng dấy lên một nỗi thấp thỏm. Dưới đây là lời kể của Tonomi... Iwashima là võ sĩ nổi tiếng nhất thời Edo, chém đầu vô số địch thủ, đến năm mươi tuổi, được Thiên hoàng phong danh hiệu “Trảm vạn người”. Theo lý mà nói, lẽ ra Iwashima phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng ông ta càng ngày càng rầu rĩ. Là một võ sĩ lừng lẫy một phương, không có con nối dõi quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn. Tiếc thay thế thiếp đã sắp nhiều hơn cả nô bộc, nhưng lại chẳng ai có thể mang thai. Iwashima tìm suốt lượt danh y khắp cả nước, thậm chí mời cả tăng nhân, thầy âm dương làm phép, nhưng chẳng bà vợ nào có động tĩnh gì. Mọi người đều xì xào rằng do Iwashima sát nghiệp quá nặng nên gặp quả báo, tuyệt tử tuyệt tôn. Những lời này đến tại Iwashima, ông ta đùng đùng nổi giận, xách thanh kiếm võ sĩ do Thiên hoàng ngự ban giết sạch tất cả những kẻ phao tin đồn nhảm, chặt đầu treo trên tường quanh phủ võ sĩ cho đến khi bị gió hong khô thành một đống thủ cấp quắt queo. Từ đó, không ai còn dám nói ra nói vào nữa. Càng đáng ngạc nhiên hơn là chúng một năm sau, phủ Iwashima bỗng giăng đèn kết hoa chuẩn bị ăn mừng con trai Iwashima đầy trăm ngày. Tin này khiến cả thành Edo chấn động. Sao trước đó chưa bao giờ nghe thấy mảy may động tĩnh mà giờ Iwashima lại đã có con trai rồi? Có người nhiều chuyện tình lúc người nô bộc nhà Iwashima là Kenjiro ra phố mua đồ liền kéo anh ta vào uống rượu, đến khi ngà ngà liền tìm cách dò hỏi. Kenjiro đang ngất ngưỡng lập tức tỉnh như sáo, xua tay rối rít hoảng loạn bỏ đi ngay. Điều này càng khiến mọi người đoán già đoán non. Thế là tin đồn lan khắp, nói rằng Iwashima bị thương trong chiến trận không thể sinh con, đứa trẻ, Hideo, chắc chắn là do tiểu thiếp của Iwashima dan díu với người khác sinh ra. Tin đồn truyền tới tại Iwashima, Iwashima chỉ cười, chẳng buồn đếm xỉa. Nhưng mấy hôm sau đã thấy thêm một cái thủ cấp nữa trên tường, là đầu của Kenjiro. Máu nhỏ xuống tường, khô đặc lại như một đạo bùa kỳ dị. Tiệc đầy trăm ngày của con trai Iwashima cuối cùng cũng tới, hầu hết các võ sĩ trong thành Edo đều tới chúc mừng, đương nhiên cũng có nhiều người tìm đến để hóng tin. Iwashima chẳng quan tâm, ai tới cũng vui vẻ đón tiếp. Rượu quá ba tuần, người thiếp mới cưới năm ngoái là Koyomi liền bế con ra. Trên khuôn mặt bụ bẫm xinh xẻo của đứa bé loáng thoáng mấy phần giống Iwashima. Sự nghi ngờ liền tiêu tan, mọi người nhiệt tình chúc mừng Iwashima, Iwashima cũng uống tới tuý luý. Nhưng không ai chú ý tới vẻ ai oán thể thiết trong nụ cười của Koyomi. Thời gian vùn vụt trôi qua, Hideo đã sắp bảy tuổi, càng lớn càng tuấn tú và giống Iwashima. Những đứa con ra đời vẫn không hề giảm bớt tính hiếu sát của cha nó. Cứ cách một khoảng thời gian, trên tường nhà lại có thêm cái đầu người mới. Người qua kẻ lại ai thấy cũng khiếp sợ, nhưng vì trí tò mò cố hữu, nên thường kéo nhau đến xem bức tường như một “kỳ quan”. Tuy nhiên cũng có người tinh ý phát hiện ra, từ sau tiệc trăm ngày, không ai còn nhìn thấy Koyomi - mẹ của Hideo nữa. Nô bộc trong nhà Iwashima đều nhớ kỹ một mệnh lệnh: tuyệt đối không được bén mảng tới hậu viện, bằng không lập tức chém đầu. Nhưng vẫn có gã nô bộc gan lì lên tới gần hậu viện nghe ngóng, ngay hôm sau liền bị Iwashima lột da sống. Từ đó trở đi, khu hậu viện giống như một Iwashima thứ hai, vừa nhắc tới đã khiến mọi người tái mặt. Không ai biết bên trong khoá nhốt thứ gì. Nhưng sợ thì sợ, trong phủ võ sĩ vẫn xì xầm đồn đại, trước khi chết, người nô bộc bị lột da không ngừng làm nhảm: “Ma, ma...” Và cứ tới đêm khuya ngày đầu tháng và cuối tháng, bầu trời không trăng, trong hậu viện lại vọng ra những tiếng “thịch... thịch...” kỳ quái, giống như có ai đang đi lại, bước chân rất nặng nề. Một hôm, Hideo ra phố chơi trong vòng vây kín mít của rất nhiều nô bộc. Ngẫu nhiên gặp một thầy âm dương vấn du bốn phương, vừa nhìn thấy Hideo, ông ta đã chỉ vào nốt ruồi trên cổ cậu bé nói: “Người có nốt ruồi này mang theo oán niệm và ký ức của kiếp trước, không biết là ai mà gây ra sát nghiệp nặng nề đến thế?” Tuy thầy âm dương ở Nhật Bản rất được trọng vọng, nhưng đám nô bộc vẫn bắt lấy ông ta đánh cho một trận thậm tệ. Thầy âm dương thì không được gây thù kết oán với người bình thường. Sau khi lau sạch máu me, ông ta dò hỏi được đứa trẻ là con trai của Iwashima “Trảm vạn người” , liền hỏi han tìm tới tận phủ của ông ta. Khi nhìn thấy hàng dãy đầu người quắt queo treo lủng lẳng trên tường, thầy âm dương liền bật cười vang: “Ha ha! Quả báo sắp tới rồi!” Nói xong, ung dung bỏ đi. Sự việc nhanh chóng đến tai Iwashima, ông ta chau mày, cầm thanh kiếm katana trong tay, lẩm nhẩm tính toán: “Còn một tháng nữa là đến sinh nhật của Hideo, còn một tháng nữa!” Nhưng quả báo mãi chưa thấy đến như lời thầy âm dương dự báo, phủ võ sĩ sóng yên gió lặng thêm một tháng nữa, sinh nhật bảy tuổi của Hideo đã tới. Yến tiệc hết sức linh đình. Trong tiệc, Hideo cầm kiếm múa một bài, rồi chém chết một người nô bộc như sự tuyên bố trưởng thành, toàn bộ yến tiệc tưng bừng hoan hỉ. Mọi người lũ lượt chúc mừng Hideo có một người con trai tuổi nhỏ tài cao. Hôm đó, Iwashima uống rất nhiều, khi về phòng nghỉ đã là nửa đêm. Mọi người ai cũng ngủ say sưa, nhưng Iwashima vẫn tỉnh táo, cầm thanh kiếm võ sĩ lên, kéo từ gầm giường ra một cái bao, âm thầm đi tới trước cổng hậu viện, móc ra một chùm chìa khoá. Trong sân, lại vang ra những tiếng “thịch... thịch...” Iwashima nhếch mép cười, trong mắt lóe lên một tia hung ác. Ông ta mở khoá, chầm chậm gõ sợi xích gì sét quấn quanh cửa. “Két...” Cánh cửa bị đẩy mở. Trong sân hậu viện rợp bóng cây, có một người đang chậm chạp bước xung quanh một gốc đại thụ. Cứ đi mấy bước, bóng người lại vung chiếc dùi gỗ trong tay gõ vào thân cây. Chân hắn bị cùm khoá nặng trịch, áo quần rách nát gần như không che nổi cơ thể da bọc xương, từ xa nhìn lại, chẳng khác gì một bộ xương biết đi đang lòng vòng dưới ánh trăng trắng bệch. “Đại nhân, xác người và da người hôm nay đâu?” Bộ xương lắng tai nghe rồi ngẩng đầu “nhìn” sang Iwashima. Đằng sau bộ tóc dài rối bù dính bết là hai hốc mắt đen ngòm không còn ánh sáng. “Một lần cuối cùng này nữa thôi, con trai đại nhân sẽ biến thành người... Koyomi, Koyomi vẫn khoẻ chứ?” “Tất nhiên là khoẻ.” Iwashima lạnh lùng đáp, tiện tay ném cái bao xuống trước mặt con người da xương đó. Từ trong bao lăn ra một người đàn bà béo tròn nhưng bẩn thỉu cáu ghét, cơ thể trần truồng sặc mùi phân và nước tiểu. Vừa nhìn thấy bộ xương, người đàn bà há miệng định hét lên, nhưng không thể phát ra thành tiếng. Trong cái miệng há hốc không còn thấy lưỡi, và trên cổ có một vết thương ở ngay thanh đới. Hai tay hai chân bà ta mềm nhũn không thể cử động, gân tay gân chân đã đứt từ lâu. Bộ xương sờ vào người đàn bà béo tròn, hỏi: “Đại nhân, lần này là sống à?” Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản của tác giả Dương Hành Triệt & Thúy Hương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Âm Trung Của Quỷ
Nội dung chính của câu chuyện nói về một sinh viên xa nhà phải ở nhà trọ là  Toàn cũng bắt đầu từ ngày đó  cuộc đời cậu gặp nhiều những biến cố xảy đến liên tiếp. Cậu được tiếp xúc với những thế lực không tồn tại ở thế giới này và qua đó hiểu được câu chuyện của một cuộc đời khác *** Ngoài trời mưa tầm tã, trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ tối heo hút, bầu không khí đang nặng như chì. Toàn vừa biết kết quả thi đại học. Số điểm không hề thấp nhưng vẫn quá xa vời với chữ "Đỗ". Bố Toàn hút điếu thuốc phì phèo, giọng đay nghiến: "Hổ cho bao nhiêu năm đầu tư ăn học, là con bác sĩ mà không đỗ nổi ngành Y, tao quá nhục vì mày!". Toàn cúi mặt ê chề, không dám nói gì. Bao nhiêu năm nay, sống trong một gia đình gia giáo, truyền thống, tất cả những gì Toàn làm chỉ có thể là vâng lời. Cậu nhu nhược và yếu đuối. Thi Y vốn dĩ không phải mong muốn của cậu, nhưng vì bố cậu muốn, cậu vẫn cố chiều lòng ông. " Không được!"- Bố Toàn đập tay xuống bàn " Bằng giá nào tao cũng phải để cho mày học cho được!". Thế là hè năm đó, bố Toàn gửi Toàn lên Thái Nguyên để học trường Y trên đó. *** Lần đầu xa nhà với một chàng trai vốn dĩ được bao bọc từ bé như Toàn sẽ có đôi chút khó khăn. Toàn ở cùng với bác họ, gia đình có cả thảy năm người ở trong một căn nhà be bé bên cạnh đồi chè. Toàn ở cùng với phòng với Bin- cậu em họ xa còn cô bé Bông ngủ cùng bố mẹ. Việc học tập trên trường mới rất vất vả, sau một ngày học miệt mài trên trường, có một đống bài tập chờ Toàn xử lý. Cũng vì thế mà cậu lơ là việc nhà, bác gái không vừa ý ra mặt. Một hôm, sau một bữa cơm, Toàn biết ý bèn vội vàng rửa bát rồi vào trong phòng. Cảm thấy bức bí, thấy cậu em rủ ra ngoài chơi hóng mát, Toàn vội gật đầu đồng ý. Đằng sau ngôi nhà nhỏ là đồi chè, không biết ai là chủ. Màn đêm buông xuống, gió hiu hiu khiến từng tán cây xao động. Hai anh em đi dạo dưới trăng, thằng cu Bin nhanh nhẹn hái trộm mấy lá chè về để pha uống. Trong tiếng gió Toàn nghe thấy tiếng sáo liu hiu xa xa đâu đó. Chợt nghe tiếng gọi: "Toàn...ơi". Toàn giật mình nhìn quanh, con đường vắng chẳng một bóng người. Toàn hỏi Bin: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"- Cậu bé lắc đầu rồi cắm cúi đi tiếp. Lại có tiếng: "Đây này...Đây...này". Toàn lạnh toát sống lưng. Nhìn lên trên đỉnh đồi Toàn chợt thấy một bóng đen đang đứng im nhìn xuống, bờ vai nhô lên một cách khó hiểu. Người lạ chợt lúc lắc cái đầu, nghiêng cổ sang trái, lại nghiêng cổ sang phải...Toàn túm lấy áo Bin, ngoắc ngoắc nó nhìn lên trên. Nhìn lại lần nữa, bóng người đã biến mất. Toàn toát mồ hôi hột, giục thằng bé em mau về. Về đến nhà, Toàn chẳng dám kể với ai. Đêm ấy vắt tay lên trán Toàn suy nghĩ, thằng cu Bin thì đã ngủ từ bao giờ. Toàn thấy có điều gì lạ lắm. Hình như, hình như vai người đó cao hơn bình thường...Toàn cảm giác như là, người đó quay cổ ngược từ đằng trước ra đằng sau vậy...Rùng mình, Toàn cố nhắm mắt ngủ. *** Đêm Rằm Trung Thu, con đường làng náo nhiệt. Trẻ em chạy qua lại, tới nhà văn hóa xin bánh kẹo. Toàn ở nhà học bài, nhìn ra cửa sổ đối diện giường ngủ thấy bé Bông đang thơ thẩn chơi ngoài vườn. Toàn gọi hỏi: " Em không đi chơi hả Bông?". Cô bé 6 tuổi ngẩng lên chạy lại, vịn tay vào khung sắt đáp: "Em chơi ở nhà vui hơn, có chú này cho em nhiều bánh kẹo lắm." Toàn lo lắng. Thời buổi này bắt cóc nhiều lắm, bao nhiêu vụ rồi còn gì. Toàn ngó ra vườn xem ai đang lân la cạnh con bé. Nhưng chẳng thấy ai cả. Hai bác thì đều đi vắng cả rồi, hôm nay ai cũng phải tham gia tổ chức Trung Thu cho bọn trẻ trong làng. Người lớn thì tụ tập uống trà tán chuyện, bọn trẻ con diễu quanh. Còn mình Toàn ở nhà nhận nhiệm vụ trông bé Bông. Toàn vội giục Bông vào nhà. Cô bé bướng bỉnh: "Em không vào đâu, ở ngoài này vui hơn, chú ý cho em nhiều bánh trung thu lắm, anh ăn không?" Cô bé hồn nhiên đưa tay qua khung sắt, mở nắm tay ra Toàn thấy bên trong toàn là đất. Cô bé nhoẻn miệng cười, hàm rang dính đất nhoe nhoét. Toàn giật mình quát: "Bông! Sao em lại ăn đất bẩn thế hả!". Con bé trợn tròn mắt bảo: "em ăn bánh chú kia cho mà". Nói rồi con bé chỉ tay về phía đồi chè. Liên tưởng đến việc lần trước, Toàn lại lạnh sống lưng. Cậu chạy thẳng ra vườn bế thốc Bông vào. Con bé giãy giụa, khóc lóc ầm ĩ. Toàn rửa ráy cho cô bé rồi đóng cửa sổ nhìn ra đồi chè vào, ngồi chờ mọi người về. Về nhà, bác gái thấy con bé nhem nhuốc, khóc lóc ỉ ôi, lại trách khéo Toàn. Không ai biết sự việc kì quái vừa xảy ra hôm nay. Khác máu tanh lòng, ở với bác họ không được thoải mái, Toàn đành xin bố mẹ cho ra ở trọ. Bố mẹ cũng đồng ý. Toàn tạm biệt căn phòng nhỏ nhìn ra đồi chè, ước ao không bao giờ phải quay lại ngủ thêm 1 đêm nào ở đây nữa. Tuy nhiên, Toàn không biết rằng, những ngày tháng sau này còn nhiều điều kinh khủng hơn thế. Mời các bạn đón đọc Âm Trung Của Quỷ của tác giả Thục Linh.
Nghiệp Chướng
“ Trong cuộc sống chúng ta thường nghe đến cái “ Nghiệp “ mà mỗi người phải gánh. Nghiệp của kiếp trước chưa trả hết thì kiếp sau phải trả. Đôi khi “ Nghiệp” được hình thành ngay trong cuộc sống hiện tại, những lầm lỗi gây ra trong một gia đình sẽ bị báo ứng vào con cái, anh chị em, người thân của họ với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nói đơn giản “ Nghiệp “ chính là khi bạn mắc lỗi và tai ương sẽ giáng xuống đầu chính những người thân của bạn. Con người sống thường không biết, không chú ý hoặc không quan tâm đến cái “ Nghiệp “ của mình. Họ sống ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và họ quên mất một điều : Cho dù họ có chết đi thì “ Nghiệp “ vẫn còn. Không chỉ thế, nếu gây Nghiệp Chướng quá nặng thì hậu quả sẽ không phải chỉ một người gánh chịu mà còn là rất nhiều người và đáng sợ hơn nó sẽ còn kéo dài cho đến nhiều đời kế tiếp. “ Đó là những lời nói của anh Huấn nói với tôi trong cuộc nói chuyện cách đây một tháng. Và hôm nay, khi đứng bên trên huyệt mộ nhìn người ta đang thòng dây thừng đưa quan tài anh xuống dưới cái hố mới được đào cách đây một ngày, trời thì mưa rả rích. Tháng 7 mưa ngâu, hay người ta còn gọi là Mưa Thất Tịch. Nhưng giữa nghĩa địa hoang vắng, nổi lên những nấm mồ lạnh lẽo, nhiều ngôi mộ đã phủ rêu xanh, nước ve trắng đã chuyển sang màu ố đen kịt. Tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ anh Huấn như xé tan cái bầu không khí u ám, đau thương đến tột cùng này. Bởi đây là đứa con trai thứ 3 của bà Hoài được đưa xuống mồ trong 6 năm qua. Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com “ Kịch…kịch..” Nền đất bùn khá trơn bởi trời mưa nên vất vả lắm người ta mới đặt được chiếc quan tài nằm ngay ngắn đúng vị trí của huyệt mộ đã được đào sẵn. Cũng chẳng có ai đi đưa ngoài những người thân trong gia đình anh Huấn, tôi đúng ra cũng bị vợ bắt ở nhà bởi vì không chỉ riêng vợ tôi mà cả làng này đều rùng mình hoảng sợ khi anh Huấn qua đời. Cái họ sợ không phải là cái chết của anh Huấn, mà đã 6 năm nay, cách 2 năm một lần cứ vào ngày mùng 10 tháng 7 âm lịch, một người con của bà Hoài lại chết. Dân làng gọi đó là Trùng Tang. Nhưng không đi sao được khi mà nhà tôi với nhà anh Huấn chỉ cách nhau đúng một giậu mồng tơi. Trong số 4 người con của bà Hoài thì anh Huấn là người thân với tôi nhất, có lẽ cũng do tuổi của anh Huấn là trẻ nhất so với những người còn lại. Bà Hoài có cả thảy 4 người con, ba trai, 1 gái. Chồng bà Hoài đã qua đời cách đây cũng khá lâu. Ba người con trai lần lượt sinh năm 1972, 1975, 1980, còn người con gái sinh năm 1977. Anh Huấn là con út, anh hơn tôi 10 tuổi nhưng vì gần nhà nên từ bé tôi đã rất thân với anh. Bà Hoài năm nay cũng đã trên 80 tuổi, nếu phải nói ở đây ai là người bất hạnh nhất thì chính là bà Hoài. Sống đã gần hết cuộc đời, mái tóc của bà Hoài giờ đây bói không ra một sợi tóc đen. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của chồng, rồi cái chết của ba cậu con trai. Nhìn tấm lưng còng cúi rạp, phủ phục trên nền đất bùn, bàn tay bà Hòa túm chặt những khóm cỏ giày xéo trong đau đớn tuyệt vọng tôi thấy bà Hoài thật đáng thương. Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó là một câu chuyện được chú ý. Dân làng ngay từ cái chết của người con trai thứ 2 của bà Hoài đã truyền tai nhau những câu chuyện kỳ bí về cái mảnh đất mà gia đình bà Hoài đang ở. Những câu chuyện thoạt nghe qua có vẻ sẽ không ai tin, nhưng nó là sự thật. Bởi nếu là người dân bên ngoài đồn tôi cũng chẳng tin, nhưng những điều mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây lại được chính một người trong gia đình bà Hoài kể lại. Người đang nằm trong quan tài bên dưới cái huyệt đang dần bị phủ kín kia, anh Huấn. Nghiệp Chướng Full Truyện Ma mới nhất của tác giả Trường Lê Mời các bạn đón đọc Nghiệp Chướng của tác giả Trường Lê.
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Ngày nay mọi người sống trong cuộc sống hiện đại mà liệu có còn tồn tại những loại bùa chú, ma thuật nữa hay không? Ngoài ra còn có ma quỷ tồn tại trên đời này không? Liệu có những đạo sĩ trừ ma diệt quỷ? Cùng đón đọc truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ của Trần Hữu Khương để phần nào có được câu trả lời cho riêng mình nhé. Tóm tắt truyện: Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của một người bạn mà một cậu học trò bình thường nghiện truyện ma bỗng chốc trở thành đạo sĩ tập sự. Từ đó, Lâm lại phát hiện ra nhiều điều kì lạ về chính bản thân mình. Liệu rằng cuộc sống của Lâm có bị đảo lộn? *** " - Tha thu... Lôi Phá Quyền...! Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn... " Lâm chăm chú đọc bộ truyện "Tôi là đạo sĩ" của tác giả Nguyễn Điệp. Hắn rất thích bộ truyện này, luôn mơ ước trở nên bá đạo như nhân vật Đ trong truyện, đi khắp nơi trừ gian diệt ác với những khả năng dị thường... Mạc Lâm - một thiếu niên 17 tuổi, hiện đang theo học tại một trường nội trú tư thục của thành phố, lực học cũng không phải là yếu nhưng cũng tạm đủ để lên lớp đều đều. Sở thích của cậu là tìm hiểu về những bí ẩn tâm linh trong cuộc sống và đọc các tiểu thuyết kinh dị. Ước mơ của Lâm là trở nên bá đạo, sở hữu nhiều dị năng như các nhân vật chính trong các bộ truyện như "Đạo sĩ tản mạn kì", "Vùng đất vô hình" hay cực ngầu, nhiều tài phép như huyền thoại Lâm Chánh Anh... Vậy nên Lâm luôn chìm đắm trong mớ suy nghĩ viễn vông, tư tưởng luôn ở trên mây khiến vẻ bề ngoài lúc nào cũng khù khờ, lờ đờ như mấy thằng thiểu năng. ... - Lâm! Lâm...xuống dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ coi! Đi học cả tuần về rồi cứ ở trên phòng suốt là sao? Chẳng là hôm nay chủ nhật, Lâm về nhà vào cuối tuần để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần học mới. Và như thường lệ lại nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm mấy bộ truyện yêu thích. Cho tới khi nghe mẹ gọi. - Dạ...! Con xuống liền... - Lâm uể oải đáp, mắt rời khỏi màn hình laptop, gấp máy lại rồi bước xuống lầu. - Mày coi dọn dẹp nhà kho cho gọn lại, để mẹ đem mớ đồ cũ cất vô cho đỡ chật nhà, đồ đạc gì đâu tha về cả đống... Lâm miễn cưỡng bước vào nhà kho cùng cây chổi, dọn nhà kho là công việc mà cậu ghét nhất... - Khụ khụ! Bụi bặm gì dữ vậy trời! Lâm vừa quét vừa than thở. - Ế! Có cái gì vậy ta? – Cậu chú ý đến một chiếc hộp nhỏ đặt trên nóc tủ đồ cũ - "Nguyễn Đ nhờ vớ được cái hộp của bà nội mà trở thành đạo sĩ bá đạo, có khi nào..." - Lâm thầm nghĩ, mừng rỡ khi mình đang trong hoàn cảnh giống nhân vật Đ, biết đâu lớ ngớ lại vớ huy chương thì bá cmn đạo rồi. Nhanh chóng, Lâm lôi ngay chiếc hộp xuống, phủi lớp bụi dày bám trên nắp và mở ra. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, mọi giác quan hoạt động hết công suất. Hai tay run run mở chốt khóa, đẩy nhẹ nắp hộp ra. Lâm tưởng tượng trong hộp sẽ là một quyển sách cũ kỹ ghi đủ mọi loại bùa chú ấn quyết trừ tà. Nhưng đời thì méo bao giờ như mơ...à nhầm, méo như truyện... bên trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một quyển vở hiệu....ba cây bút cùng những dòng chữ và nhiều con số: "Cô 6 bán chè: 26 - 50 ngàn. Chị 7 đầu xóm: 39 - 70 ngàn. ......." - Mắc thằng bố nó! Làm mừng hụt - Lâm bực bội ném chiếc hộp vào một góc rồi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà kho sau đó về phòng nghiền ngẫm tiếp những chương cuối dang dở của bộ "Tôi là đạo sĩ". Mà có cái Lâm rất bực đó là tác giả Nguyễn Điệp viết truyện rất ngắn, vừa liếc cái là hết ngay nên lúc nào cũng phải đợi tầm 3-4 chap truyện Lâm mới bắt đầu đọc. ________________ Sáng đầu tuần... - Ê Lâm, dậy đi, cô gọi mày kìa - Tuấn - bạn thân của Lâm đang lay mạnh. - A...a...a...Tha thu...Lôi Phá Quyền...! - Lâm đứng bật dậy la lớn, hai tay đẩy mạnh về trước làm bà cô già giật mình xém chút té ngửa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, Tuấn lắc đầu ngao ngán... - Ra hành lang đứng ngay cho tôi...! _________ -Còn nữa- Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Kinh Kỳ của tác giả Trần Hữu Khương.
Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó... *** Đang bắt đầu chuẩn bị lên đàn để giải ngãi thì lão sư thầy của thằng cà lăm mới lên tiếng. -Khoan đã! Giọng chú Lâm ngơ ngác hỏi: -Có chuyện gì vậy sư? Lúc này sư mới hạ giọng lại và nói: -Kiếp nạn lần này thầy sẽ giúp chịu thay cho cả nhà con, thầy chỉ có một thỉnh cầu là sau khi thầy diên tịch thì hãy thu nhận thằng bé cà lăm này làm đệ tử, thằng bé rất tội nghiệp, cả nhà nó đều bị mấy ông thầy pháp khác bên tàu thư ếm liên lụy đến cả nhà… Ông chú nghe đến đây mà người ổng cứ run run, ngay cả tôi sau khi nghe sư thầy nói về hoàn cảnh của thanh niên cà lăm thì cũng không khỏi rùng mình… tự trong tâm tôi khi gặp phải kiếp nạn ở làng chú Lâm và giờ nghe thêm cái này nữa nên hơi khiếp sợ những cuộc chiến như vậy, nó không đẫm máu nhưng sự tàn bạo của nó lại kinh khủng hơn bao giờ hết. Bùa mà làng chú Lâm dính phải cũng có tầm ảnh hưởng y như vậy, nếu giải được thì phải chết cả ba đời luôn chứ không phải nhận cho riêng mình, đó cũng chính là lí do vì sao tôi luôn lo sợ chú giải bùa. Quay trở lại hiện trường! Lúc này chú Lâm đang thủ sẵn trên tay mớ bùa kèm nhang đèn, sau khi nghe sư ra mặt giúp đỡ cho kiếp nạn này của chú mà lúc đó tôi nhìn chú Lâm cứ thấy chú ái náy thế nào ấy, cũng không lạ gì khi chuyện này nó còn liên lụy đến cả nhà sư thầy nữa nên chú Lâm đã lắc đầu từ chối. -Thưa sư! Có lẽ đây là ý trời rồi cho nên con không muốn bất cứ ai phải gánh chịu thay con, dù cho có tận diệt tam tộc thì con cũng vẫn phải làm. Nói rồi chú Lâm quay nhìn tôi, chú lại xoa đầu tôi rồi nói trong nghẹn ngào. -Long à...! Ai am Sơ Ri....!!! Hãy tha lỗi cho chú nghe con. Ngay lúc này chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng reo lên phát đúng bài nhạc. “Em đi xa quáaaa…. Em đi xa anh quáaaa…. Là la lá” ♪ Càng làm cho không khí trở nên u uất đến nhối lòng, rồi cái giây phút chú đưa tay lên chuẩn bị phá đảo thì cùng lúc đó sư thầy nhanh chóng đánh chú Lâm ngất xỉu, kêu tôi và thằng cà lăm dìu chú về nhà, để lại một mình sư thầy ở lại giải quyết. Dù tôi biết rằng điều đó là vô cùng nghiệt ngã đối với chú khi phải nhờ đến sư thầy cứu giúp trong khi bản thân chú lại là một đạo sĩ cao tay, trước khi đi sư có nói với hai người bọn tôi rằng: -Nhiệm vụ này phải là của thầy! Bởi không khi tự nhiên thầy dẫn thằng cà lăm đến gặp Lâm và con, giờ con đã hiểu chưa??? Tôi gật đầu, còn riêng thằng cà lăm thì ôm sư phụ của hắn khóc nức nở, sư thầy còn nhắn nhũ cậu ấy rất nhiều thứ, xong xuôi rồi mới theo tôi trở về nhà. Suốt đêm hôm đó không ai ngủ được, tiếng kêu la thất thanh của những người dân trong làng vẫn cứ ráo riết như xe cứu hỏa, những ngôi nhà nhỏ mọc sang sát nhau dù nghe rõ những âm thanh đó nhưng vẫn tuyệt nhiên đóng kín cửa như không có chuyện gì xảy ra. Tôi và thằng cà lăm ở trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn cứ phát ra đều đặn, ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng càng về sau nó lại càng mạnh và dồn dập hơn, nó khiến cho hai thằng đực rựa núp sau cánh cửa ấy sợ đến nổi thất kinh hồn vía luôn vậy, những âm thanh tạp chất bên ngoài cứ như một dàn hợp ca vậy. Tiếng gió trời se lạnh thổi ồn ào trong đêm, tiếng bước chân ngoài cửa “lộp cộp” rồì đùng vội vã, tiếp theo lại đến tiếng ai đó khóc như ai oan trong đêm. Tôi và thằng cà lăm vẫn cứ ngồi bệch dưới sàn nhà và dựa lưng chắn ngang ở cửa mặc cho những tiếng đập cửa cứ như bom tấn bên ngoài, lúc đó tim tôi đập thình thịch mà không sao hiểu được, kiểu như phải cố thoát khỏi một thứ gì đó đang sắp giết tôi. Cho đến khi đến canh ba, gà bắt đầu gáy thì trong lúc vật vờ chú Lâm tỉnh lại sau mấy tiếng nằm bất tỉnh, thì mới biết là mọi chuyện đã quá muộn, sư thầy đã tự tay giải bùa thay cho chú. Mà phải nói thật là công lực của thầy cũng cứng vãi ra luôn, mới đập nhẹ sau gáy ông chú một phát là ổng lăn ra xỉu tại chỗ rồi, chứ gặp người thường thì ổng cũng không dễ bị đánh lén vậy đâu. Một thời gian sau, sau cái đêm kinh khủng đó… chú Lâm, tôi và cả thằng cà lăm lên chùa thắp hương cho sư thầy, thằng cà lăm chính là thằng khóc nhiều nhất. Cũng chả trách được vì hai thầy trò khá là giống nhau về hoàn cảnh, cả hai người đều là cô nhi và được đem vào chùa từ rất sớm, cho nên khi được thầy nhận làm đệ tử từ năm mười tuổi cho đến bây giờ thì cậu ta luôn luôn xem thầy của cậu như là một người cha vậy. Riêng về phần tên đạo sĩ đáng ghét kia thì mãi đến vài tháng sau đó, bác Dương từ bên Tàu gọi qua cho chú Lâm hay tin là ông bạn năm xưa của ổng đã bị xe đụng chết thì ông chú Lâm nhà tôi mới biết. Các bạn biết rồi đó! Ở đời có nhân có quả… cho nên làm chuyện gì cũng phải biết suy trước tính sau, nếu việc lợi mình mà hại người thì tuyệt đối đừng nên làm kẻo tổn phước rồi đến một ngày phải gặp họa. Bản thân tôi từ sau chuyện đó thì chú lại trả tôi về quê với mẹ, bảo với tôi là sau này nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại, cũng từ đó tôi và chú mất liên lạc với nhau luôn, tôi cũng không biết hiện giờ chú Lâm đã chu du đến thế giới nào rồi nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng … “Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký” tài giỏi nhất vẫn chỉ có mỗi mình chú Lâm nhà tôi thôi… À khoan!!! Câu chuyện về chú Lâm vẫn còn tiếp diễn chứ? … ^^ sẽ tiếp diễn! Nhưng gặp lại chú Lâm khi nào thì đó lại là bí mật.:v Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký của tác giả Tiểu Hỏa Long.