Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút - Nhân Gian Tiểu Khả

Đây là một câu truyện về sự trân trọng! Đó là thời sôi nổi của anh, anh đã tùy tiện chà đạp lên tình cảm của một cô gái, anh quen với sự sùng bái và dịu dàng của cô, đối với cô anh là tất cảm cô tốt với anh và yêu anh, đó là chuyện đương nhiên. Cuối cùng cô rời xa anh, rời xa con người không thể hứa hẹn với cô là anh. Nhiều năm sau, anh quay về miền đất cũ, lúc này anh đã công thành doanh toại, chỉ muốn tìm lại người con gái mà anh đã đánh mất vì anh nhận ra, trên thế giới này chỉ có một người như cô. Cô là dòng nước mắt chảy vào lòng anh, không có cô trái tim anh sẽ cạn khô. Nếu biết trân trọng hơn một chút, liệu có phải sẽ không có một kết cục như vậy? Đây là một câu chuyện về sự tin tưởng! Anh trúng tiếng sét áí tình của cô, thầm yêu trộm nhớ cô suốt một thờì gian dài. Anh may mắn vì không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu nhất. *** Suy nghĩ sau khi đọc truyện: Tôn Dương, người viết lời giới thiệu cho truyện này quá xuất sắc, viết rất hay nên khi đọc truyện thấy không thỏa mãn được kỳ vọng. Tôn Dương đã viết những câu thế này: “Chúng ta yêu sâu đậm 1 người, thầm yêu, thầm nhớ, lúc buồn bã, lúc đau thương, chúng ta biết phải đối xử tốt với người ấy, thậm chí muốn hái trăng sáng trên cao tặng cho người ấy. Thời gian trôi qua, dần dần chúng ta nhận ra, khát vọng đối với tình yêu của mình ngày càng nhiều, mãi mãi luôn thiếu thốn 1 chút, chỉ 1 chút mà thôi. Vì vậy chúng ta cố gắng đi tìm hạnh phúc mà mình mong đợi, đến khi làm cho tình yêu cạn khô mới nhận ra, chúng ta luôn không hiểu tình yêu là gì. đọc câu chuyện của người khác, rơi nước mắt của chính mình.” “Bắt đầu từ lúc nào chúng ta không tin vào tình yêu, bắt đầu từ lúc nào chúng ta không dám nói đến chuyện ở bên nhau mãi mãi, bắt đầu từ lúc nào chúng to sùng bái vật chất mà xa rời tín ngưỡng với tình yêu? Chúng ta đã quen với việc bước vào 1 mối tình mới rồi rời bỏ nó, sau đó coi đấy như những bài học rèn luyện trong tình yêu. Thế giới của chúng ta quá nông nổi, nông nổi đến mức không đủ tâm để chân thành cống hiến cho 1 tình yêu trọn đời, trọn kiếp. Sau đó chúng ta mở miệng nói về hiện thực, nhưng không che giấu khát vọng có 1 tình yêu vững bền mãi mãi theo thời gian ở trong tim, thứ tình cảm ấm áp sống chết bên nhau đến đầu bạc răng long đó lắng đọng từng giọt từng giọt theo ngày tháng.” “Khi tụ tập bạn bè cũ, nhắc đến tình yêu, họ nói, mỗi con người đều phải yêu 3 lần trong cuộc đời, mối tình đầu là để tận hưởng hương vị của tình yêu, mối tình thứ 2 là người bạn không thể không yêu, mối tình thứ 3 là người thích hợp để chung sống với bạn nhưng có thể bạn sẽ không yêu nhiều như thế.” “Trên thế giới này, vốn dĩ mỗi người không thể tự quyết định con đường của mình, cảnh núi non tươi đẹp và hoa nở rực rỡ cũng chỉ có thể nhìn ngắm và ngưỡng mộ mà thôi.” Mỗi câu, mỗi chữ là trải nghiệm, là suy nghĩ của Tôn Dương, “là 8x đang ở cái đuôi của tuổi 20, bắt đầu tuổi 30” gào thét ngưỡng vọng về tuổi trẻ với những điều tiếc nuối không chỉ về tình yêu mà là “tình yêu vĩnh viễn”. Với những người đã bắt đầu ngưỡng tuổi 30, khái niệm tình yêu không còn là nồng nàn, không là máu lửa, không là nông nổi mà là hiện thực, là trầm lắng – không là “sống chết bên nhau” mà chính là “nắm tay đi trọn 1 đời”. Tiếc là khi mình chính thức đọc vào truyện thì lại không thấy truyện hay như những điều Tôn Dương đã viết nữa. ^^ Về Viên Nhược Hồng trước vậy, soái ca trong truyện là mối tình đầu cũng là tình cuối của Duyệt Tâm. Thời trai trẻ anh ta có quá nhiều điều kiện để đùa bỡn với tình cảm của không biết bao nhiêu cô gái, mối tình nào đi qua cũng là “cuộc chơi phút chốc”, trái tim anh ta chưa dừng lại ở 1 ai, kể cả Duyệt Tâm, dù rõ biết Duyệt Tâm yêu mình thì anh ta đối với cô chỉ là tốt hơn 1 chút so với những người con gái khác, chỉ có vậy mà thôi. Viên Nhược Hồng là 1 nhân vật hiếm trong giới ngôn tình khi sự thay đổi của anh ta không phải do tác động của nữ chính hoặc biến cố nào khác mà do chính những trải nghiệm trong cuộc sống của anh ta. Điều này làm mình tương đối thích thú. Trải qua thời trai trẻ ăn chơi đủ đường, đến độ chín chắn Viên Nhược Hồng chán ngán với những cuộc tình sớm nở tối tàn, anh ta khao khát 1 nơi bình yên đi về mỗi lúc mệt mỏi thì nhớ đến 1 năm nào đó trong ký ức có 1 người con gái hiền lành đã yêu anh ta bằng tình yêu thuần khiết chẳng hề toan tính. Trong hoàn cảnh đó Viên Nhược Hồng gặp lại Duyệt Tâm vẫn là người con gái hiền lành đó nhưng đã là vợ người khác. Mình cho rằng Viên Nhược Hồng ban đầu để ý Duyệt Tâm vì 1 chút không cam tâm, trong quá khứ anh là cả thế giới của cô ngoành đi vài năm giờ cô đã là vợ người khác. Con người Viên Nhược Hồng cao ngạo tự tin là vậy nên khi nhận ra thứ bản thân mong muốn sớm đã chẳng thể lấy, người con gái mà anh ta nghĩ cả đời sẽ ở đó ngây ngốc chờ anh ta sớm đã là vợ người khác, quả thật không cam tâm. Chỉ là hiện tại dù sao anh ta cũng chẳng còn là chàng công tử nông nổi bồng bột và tình yêu với Duyệt Tâm trở nên sâu sắc anh ta cam tâm rút lui hi vọng người con gái đó được hạnh phúc. Buông tay cũng là 1 cách người người khác chân thành. Về Cố Nam, người đến sau trở thành chồng của Duyệt Tâm. Cố Nam đến với Duyệt Tâm khi biết rằng trong lòng cô có hình bóng 1 người con trai khác mà xét về ngoại hình, trí tuệ, gia thế anh chẳng bao giờ sánh được. Thời son trẻ đó thứ Cố Nam tâm tâm niệm niệm hơn Viên Nhược Hồng chính là trái tim anh dành cho Duyệt Tâm tuyệt đối là chân thành. Cũng chính vì tình cảm chân thành đó đã làm Duyệt Tâm cảm động. Tiếc thay vì là cảm động chứ không rung động mà sau này cho dù họ đã trở thành vợ chồng thì 3 chữ “Viên Nhược Hồng” vẫn luôn là tử huyệt của Cố Nam. Anh trao cho cô tình yêu nhưng không hoàn toàn tin tưởng Duyệt Tâm khiến cho cô từ 1 cô gái hiền lành trong sáng thành người phụ nữ nhẫn nhịn đôi khi là ngu ngốc. Cố Nam yêu thương Duyệt Tâm nhưng lòng anh không yêu tất cả những gì thuộc về cô; anh không yêu thương gia đình cô, tất cả chỉ là nghĩa vụ. Trong bao năm lấy nhau Duyệt Tâm luôn khổ sở, luôn tủi hổ vì hoàn cảnh gia đình mình, luôn nhẫn nhịn đến cùng cực sự đay nghiến từ mẹ anh khi bà cho rằng Duyệt Tâm là vật cản trên con đường thành công của Cố Nam, gia đình cô là kẻ ăn bám, gánh nặng của Cố Nam. Dần dần giữa họ không còn thấu hiểu, chỉ là 1 bên chịu đựng đến ngu muội còn 1 bên cho rằng mình có quyền lấn lướt người kia. Dần dần giữa họ là 1 bước tường vô hình Cố Nam không chịu nổi sự tẻ nhạt của Duyệt Tâm, anh không còn thấy người con gái mình yêu trước kia. Duyệt Tâm không chịu nổi sự nghi kỵ của Cố Nam, có lý giải đến mấy cũng chẳng thể hiểu người con trai từng bao dung, yêu thương cô hết mực sao lại thay đổi đến vậy. Chính lúc này sự xuất hiện của Viên Nhược Hồng chẳng khác nào là 1 đòn giáng mạnh vào hôn nhân của Cố Nam – Duyệt Tâm. 1 Viên Nhược Hồng thành công mọi mặt, đủ tài đủ lực xem gánh nặng của gia đình Duyệt Tâm chỉ là 1 viên đá nhỏ. 1 Viên Nhược Hồng tự tin đĩnh đạc so với trước kia chỉ hơn không kém lại còn mở lòng yêu thương Duyệt Tâm khiến Cố Nam chẳng thể bình tĩnh nổi. Họ sống trong cùng 1 ngôi nhà, mỗi đêm cùng trên 1 giường mà những gì họ cùng với nhau trần trụi chỉ là chuyện ấy để giải tỏa thì việc ly hôn là tất yếu. Đặc biệt sau khi Duyệt Tâm sảy thai thì mọi hi vọng về hôn nhân giữa cô và Cố Nam trở nên tuyệt vọng. Mình khá là không thích khi NGTK cho Cố Nam 1 kết cục vô cùng đau thương, anh ta mất đi tất cả và mất luôn tương lai của bản thân, thực ra anh ta không đánh phải nhận kết cục đến mức đó. Xét cho cùng người may mắn đến cuối cùng vẫn là Viên Nhược Hồng và Duyệt Tâm, họ về bên nhau hưởng 1 tương lai hạnh phúc để lại sau lưng nỗi đau khổ của nhiều người. Nếu là mình có lẽ mình sẽ không đưa ra cốt truyện để Duyệt Tâm về với Viên Nhược Hồng. 1 người phụ nữ vượt qua nhiều nỗi đau, đặc biệt nỗi đau mất con không nhất thiết phải tiếp tục cần 1 người đàn ông khác bên cạnh. Nếu mình là Duyệt Tâm sẽ nhất định không nắm tay làm lại với Nhược Hồng bởi anh ta gợi lên nỗi đau về đứa con đã mất, anh ta gợi lên nỗi đau từ 1 gia đình tan vỡ. Mối tình thứ 3 trong cuộc đời có thể đến hoặc có thể không, người phụ nữ mạnh mẽ chắc chắn vẫn sẽ bước lên để sống tốt hơn. *** Sáng hôm sau, Duyệt Tâm gọi điện cho Viên Nhược Hồng xin nghỉ phép rồi đến bệnh viện. Mẹ Cố Nam nhìn thấy Duyệt Tâm giống như nhìn thấy quỷ, ngạc nhiên hồi lâu rồi mới lấy lại được bình tĩnh. Duyệt Tâm không chào bà vì cảm thấy không cần thiết. Người cô không để tâm, cho dù thế nào cũng không thể làm tổn thương đến cô. Duyệt Tâm hỏi Cố Nám: “Cố Nam vẫn ổn chứ?” Cố Nám sợ mình sẽ bật khóc. Lúc đêm, bác sĩ đã nghĩ Cố Nam thật sự không sống được nữa. Cố Nám không dám tin vào sự thật em trai mình từ bỏ cuộc sống khi còn rất trẻ, cô cùng mẹ khóc suốt đêm. Duyệt Tâm cầu xin bác sĩ cho cô gặp Cố Nam, cô chỉ muốn nhìn thấy anh một lát. Mẹ Cố Nam không đồng ý: “Cô là người ngoài, căn cứ vào đâu mà đòi gặp con trai tôi? Muốn gặp cho vui sao? Nói cho cô biết, không có chuyện đó.” Cố Nám ngăn mẹ: “Mẹ, mẹ không thể nói Duyệt Tâm như vậy. Lẽ ra cô ấy là người ở bên Cố Nam suốt đời, cô ấy là người gần gũi nhất…Chúng ta mới là người ngoài.” Tinh thần của bà không tốt, bị con gái nói thế nên bà giống như một quả bóng da xịt hơi, suy sụp: “Rốt cuộc là tôi nợ ai? Nợ ai? Trời ơi…” Bác sĩ hỏi Duyệt Tâm: “Cô là gì của bệnh nhân?” Duyệt Tâm từ tốn nói: “Vợ, không lâu trước đây là thế.” Bác sĩ gật đầu rồi để cô thay trang phục vào phòng ICU. “Những người bị bỏng nặng sợ nhất là bị nhiễm trùng, vì thế, cô không được ở trong đó quá lâu.” Bác sĩ dặn dò Duyệt Tâm. Duyệt Tâm gật đầu ra hiệu với bác sĩ, chắc chắn mình sẽ tuân thủ quy định. Nhìn thấy Cố Nam nằm trên giường bệnh, Duyệt Tâm chỉ nói một câu: “Xin lỗi!” Toàn thân Cố Nam bó băng trắng toát, anh nằm yên lặng và bất động. Lúc cô nói xin lỗi anh, anh cũng không có phản ứng gì. Nếu trước đây, Duyệt Tâm làm điều gì đó sai và xin lỗi anh, cho dù đang ngủ Cố Nam cũng tỉnh dậy trách cô. Nhưng bây giờ, anh chỉ nằm yên lặng trên giường bệnh, đợi chờ số phận quyết định. Duyệt Tâm giống như một người bạn cũ nhẹ nhàng nói chuyện với anh: “Vì sao anh lại uống nhiều rượu thế, làm mình bị thương! Anh biết không? Em luôn lo lắng cho anh ngày nào đó uống nhiều rượu quá sẽ hại dạ dày. Trước đây em không dám khuyên anh vì sợ anh nổi nóng mà cáu giận em. Bây giờ anh nằm đây không nói gì, em mới dám nói như thế…Thật ra rèm cửa trong nhà đều có móc treo, chỉ cần tháo ra là được, thật không ngờ anh cũng nghĩ đến việc giặt rèm cửa…” Cô nói chuyện, nước mắt chảy khắp mặt. Lúc cô bước ra khỏi bệnh viện, Viên Nhược Hồng gọi điện cho cô, giọng anh lo lắng, chan chứa tình cảm chân thành và quan tâm: “Duyệt Tâm, Cố Nam…Cậu ấy khỏe hơn chưa?” Duyệt Tâm thở một hơi thật sâu rồi dịu dàng nói: “Vâng, khá hơn rồi.” Viên Nhược Hồng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục hỏi: “Có cần anh đến đón em về công ty không?” Duyệt Tâm thông cảm cho anh mấy ngày nay bận rộn nên từ chối để anh yên tâm làm việc. Viên Nhược Hồng khuyên cô vài câu rồi nói: “Nếu Cố Nam có việc gì cần giúp đỡ, hãy nói với anh.” Duyệt Tâm không thể lý giải hành động của anh, dù sao anh và Cố Nam trước đây cũng đã từng xảy ra nhiều khúc mắc. Cô hỏi Viên Nhược Hồng: “Anh không để ý đến chuyện em đến bệnh viện thăm Cố Nam sao?” Nếu Duyệt Tâm không thể hiện tình cảm của cô đối với anh, Viên Nhược Hồng nghĩ anh sẽ để ý. Với lòng tốt của Duyệt Tâm, anh sợ hai người sẽ nhân cơ hội này duyên cũ lại lành. Nhưng bây giờ anh đã hiểu tình cảm của Duyệt Tâm nên thấy yên tâm, anh tin lúc này Duyệt Tâm đi thăm Cố Nam chẳng qua vì muốn lòng mình được yên tĩnh. Vì thế, anh không do dự lắc đầu: “Nói không để ý là giả dối, nhưng anh tin em và cũng ủng hộ em.” Có điều gì quan trọng hơn tin tưởng một người một cách vô điều kiện? Chỉ một câu nói nhưng khiến Duyệt Tâm hài lòng, cô cảm thấy sau nhiều năm, tâm hồn của Viên Nhược Hồng trở nên cao thượng hơn, đây là phẩm chất tốt một người đàn ông trưởng thành cần có. Trước khi tắt điện thoại, Duyệt Tâm ngại ngùng nói một câu: “Cảm ơn anh, Nhược Hồng!” Không phải là tổng giám đốc Viên hay ông Viên mà là gọi tên một cách thân mật và gần gũi: Nhược Hồng. Viên Nhược Hồng đắm chìm trong cảm giác vui mừng và ấm áp. Anh trai Lưu Bảo hàng ngày đến gây sự ở bệnh viện, sau đó còn đến nhà Cố Nam khiến hàng xóm xì xào bàn tán. Bạn thân từ nhỏ của Cố Nam là Vệ Đông khuyên nhủ ông Cố lúc đó đã về nhà dưỡng bệnh: “Bác, chúng ta đưa cho họ ít tiền để họ khỏi làm phiền suốt ngày đêm như thế.” Ông Cố không quản lý tiền bạc trong nhà, bàn với bà Cố, bà không đồng ý, liên miệng nói không có tiền. Ông Cố nói: “Số tiền di dời nhà dùng để làm gì?” Bà nói cứng phải cho Cố Nám mua nhà, ông Cố trách: “Con gái đã gả đi rồi, đâu cần bà phải mua nhà. Hơn nữa, nhà chồng nó cũng không cần chút tiền mọn của chúng ta.” Bà Cố ngụy biện: “Vậy để tiền cho Cố Nam lấy vợ.” Lời nói này càng khiến ông Cố bực bội: “Hai vợ chồng Cố Nam vốn sống với nhau rất tốt, bà làm ầm ĩ khiến hai đứa bỏ nhau, bây giờ ảnh hưởng đến cả tính mạng. Bà còn nói là lấy vợ cho con trai được sao?” Vệ Đông không khuyên gì nữa, yên lặng thở dài. Cuối cùng vẫn là vợ chồng Cố Nám ra mặt, lấy tiền bồi thường di dời nhà đến nhà Lưu Bảo, tranh luận hồi lâu mới giải quyết ổn thỏa. Buổi chiều hôm Duyệt Tâm đến thăm Cố Nam, Cố Nám gọi điện thoại cho cô thông báo Cố Nam đã tỉnh, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, Duyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm. Vài ngày sau Duyệt Thanh về quê. Mời các bạn đón đọc Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồng Nhan Loạn - Đóa Đóa Vũ
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều. Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi. Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực. Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia. Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh. Trích đoạn "Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh đã định sẽ trở thành vợ vua. Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất hiện trong tay hai người con gái tú mỹ tuyệt luân, một như vầng dương rực rỡ, một như khuôn nguyệt lấp lánh. Mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, tất sẽ biến loạn. "Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên"?   Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Loạn của tác giả Đóa Đóa Vũ.
Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi
Em nhớ anh mỗi khi vui vẻ và hạnh phúc, bởi anh là người em muốn sẻ chia. Em nhớ anh mỗi khi buồn bã và thất vọng, bởi anh là người hiểu thấu lòng em. Em nhớ anh mỗi khi em cười và khóc, bởi em biết chỉ có anh mới có thể nhân lên nụ cười trên môi và lau khô nụ cười trên má em. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất trong những đêm dài em thao thức, nghĩ về tất cả những giây phút tuyệt vời khi chúng ta cùng ở bên nhau. “Hóa ra tình yêu chính là, cho dù anh có thay đổi khuôn mặt, lãng quên ký ức. Đôi mắt em vẫn sẽ vì anh mà ngời sáng. Trái tim em vẫn sẽ vì anh mà loạn nhịp.” *** Thế gian này, mọi thứ sẽ già nua, duy chỉ có tình em là trẻ mãi. Thế gian này, bao điều dối trá, duy chỉ có tình em vẫn mãi sáng trong. “Chỉ có tình yêu, dù bạn đeo mặt nạ đi chăng nữa, người yêu bạn vẫn sẽ đi về phía bạn, dù cô ấy không hề biết người đó là bạn, nhưng trái tim sẽ dẫn đường cho cô ấy…”   Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Ký Ức của tác giả Lâm Địch Nhi.
Đời Này Không Đổi Thay - Huyền Mặc
Sách Nói Đời Này Không Đổi Thay   Anh vốn là kẻ ngông cuồng tự đại, khi còn nhỏ vì bị bức ép mà phải dồn cô bạn thanh mai trúc mã của mình vào biển lửa, từ đó về sau anh hao tâm tổn sức làm biết bao chuyện nhằm bù đắp cho cô, ngày cầu hôn cũng là ngày cô quay lưng phản bội anh. Tình nghĩa nhiều năm hóa ra cũng chỉ là lời nói dối. Còn cô cả đời kiên cường, nhẫn nhịn, nhưng vì âm kém dương sai mà tận mắt chứng kiến cái chết của người mình yêu, từ đó cô đóng cửa trái tim mình nhất quyết gìn giữ lời thề ước cùng người đã khuất. Khi cây tường vi đã đi qua bốn mùa, tóc đã dài lại lần nữa cắt đi, không biết đã gặp gỡ bao lần, nhưng tất cả chỉ là trong giấc mộng. Ba năm sau, cơ duyên xảo hợp, cố nhân tương phùng, từng bước xích lại gần nhau, chẳng thể chia xa. Bên cạnh cô giờ đây có một người mới theo đuổi, một vị giảng viên đại học tưởng như nho nhã dịu dàng nhưng thân phận chứa đựng một bí mật không ngờ. Lan Phường lần nữa dậy sóng, hồi ức của mười năm sinh tử dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tình yêu là tồn tại mãi mãi.   Mời các bạn đón đọc Đời Này Không Đổi Thay của tác giả Huyền Mặc.
Nữ Tặc Giang Bắc - Tiên Chanh
Tạ Thần Niên vốn xuất thân từ dòng dõi trâm anh đầy quyền lực, nhưng đã theo nghĩa phụ, một tay bất mãn với đời nên bỏ vào núi làm thổ phỉ, từ khi còn quấn tã. Năm mười sáu tuổi, cô sơn tặc ngổ ngáo của Thanh Phong trại đã tình cờ gặp gỡ chàng thế tử Vân Tây vương. Để rồi từ đó, một chiếc lưới long trời lở đất được giăng ra, kéo theo đó là hàng loạt những việc ngoài ý muốn: nghĩa phụ đột ngột biến mất, nguy cơ chiến tranh bùng nổ, một thiếu niên thần bí có võ công cao cường, tai hoạ trút xuống Thanh Phong trại... Trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng rồi cô sơn tặc ấy cũng tái khởi nơi tro tàn, uy danh vang thiên hạ. Thế nhưng, nàng có thể cố gắng giữ chữ "nghĩa" ấy đến cùng không. Và rằng, chàng có thật lòng thật dạ không? Yêu và hận sẽ đi đâu về đâu? "Chàng sẽ nắm chặt tay ta, mãi chẳng rời xa, cùng đi tới nơi cùng trời cuối đất chứ?"   Mời các bạn đón đọc Nữ Tặc Giang Bắc của tác giả Tiên Chanh.