Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trái Tim Thiếu Nữ

[Thể loại: Ngôn Tình, Tiểu thuyết, Truyện Sủng, Hiện Đại ] Thể loại: nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, vườn trường, ngọt sủng, HE, đô thị tình duyên, 1v1 Văn án:  Thời niên thiếu Mạnh Tư Duy từng thích Bùi Thầm, thích đến oanh oanh liệt liệt, trong trường không có là không biết Mạnh Tư Duy thích Bùi Thầm, thích đến mức dẫn dắt đội thi đấu của trường đến vị trí thứ nhất chỉ vì muốn nghe Bùi Thầm đọc đến tên của cô, thích đến nỗi từ bỏ thể dục bắt đầu ngày đêm bù lại bài học của tiết văn hóa, nhất định phải thi vào chung một trường đại học với Bùi Thầm. Chỉ tiếc có một số việc nhất định phải dựa thiên phú, ví dụ như học hành. Ngày Bùi Thầm nhận được thư thông báo của một ngôi trường danh giá, liếc nhìn điểm số ảm đạm của Mạnh Tư Duy, lạnh lùng bước qua cô, không nói một câu nào. Mạnh Tư Duy về đến nhà, mẹ cô cầm kính tìm một ngôi trường đại học gà rừng nào đấy mà cô có thể học, cô mở quyển lưu bút ra, cuối cùng cũng nhìn thấy dòng lưu bút Bùi Thầm để lại cho cô, anh viết một câu: Không biết tự lượng sức mình. Cuối cùng lần này Mạnh Tư Duy cũng thất tình, vứt quyển lưu bút đi, dọn dẹp đến trường học lại. Nhiều năm sau trong buổi họp lớp, có người nói với cô Bùi Thầm cũng đến. Mạnh Tư Duy đáp “Ồ”, tìm được người đàn ông vẫn kiêu ngạo bắt mắt nhất trong đám người như khi trước, cảm thán ánh mắt của mình năm đó không tệ, sau đó nói nói cười cười, cuối cùng ánh mắt cô cũng không còn dừng lại trên người anh. Tất cả các bạn ở đây đều cảm thán thời thế đổi thay, Mạnh Tư Duy lại có thể liếc mắt nhìn Bùi Thầm thêm một cái cũng lười, e là Bùi Thầm đã quên mất người tên Mạnh Tư Duy rồi. Mãi cho đến khi sau này có người gửi một đoạn video vào nhóm bạn học, trong màn đêm, Bùi Thầm ôm lấy Mạnh Tư Duy từ phía sau, hạ giọng khẩn cầu: “Đừng đi.” —— Thời đại lưu lượng các đoạn video ngắn là vua, khi các cơ quan đều đang sứt đầu mẻ trán hết sức vì nhiệm vụ khảo hạch KPI tuyên truyền, Cục Công an thành phố bất ngờ nắm giữ được “nhân tố nổi tiếng”, nữ cảnh sát cấp dưới Mạnh Tư Duy lần đầu tiên lên sóng được những người nghiện sắc đẹp điên cuồng nhấn ba triệu lượt thích, lần thứ hai lên sóng tay không quật ngã hai người đàn ông to cao. Vì thế Cục Công an thành phố nhân lúc còn đang nóng đẩy ra một loạt các đoạn video tuyên truyền ngắn như “Cảnh sát Tiểu Mạnh hướng dẫn mọi người cảnh giác với ma túy kiểu mới” “Cùng Mạnh Tư Duy đề phòng lừa đảo qua mạng”, số liệu KPI một bước lên trời, các tập thể đại quan phương hào cực kỳ hâm mộ. Chẳng mấy chốc đã có người đào ra được một tài khoản mạng xã hội nhỏ đã rất nhiều năm không dùng của mật mã lưu lượng Mạnh Tư Duy, một đoạn lịch sử vui buồn lẫn lộn đảo theo đuổi cuồng nhiệt thời thiếu nữ trên tài khoản này bị công khai cho toàn thiên hạ. Ngay lúc toàn thể mạng xã hội đang đau lòng khóc lóc vì chuyện này, cuối cùng nhân tố nổi tiếng cũng online lần nữa —— Mạnh Tư Duy: “Chuyện cũ năm xưa, đã quên, chớ cue” “Hoạt động xem mắt quy mô lớn dành cho thanh niên trong độ tuổi thích hợp ở thành phố XX, tôi là thí sinh thứ một trăm năm mươi hai báo danh tham gia xem mắt. Nhanh bấm vào đường link liên kết bên dưới để cùng tôi đi tìm mối tình duyên thế kỷ! Link đăng ký www. tôi muốn thoát ế pcsjb+.com” Tag: Đô thị tình duyên Yêu sâu sắc Dốc lòng nhân sinh Ngọt văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Mạnh Tư Duy *** Reviewer: AI_Mộc Miên Designer: AI_Nha Thanh Có nhiều lúc Mạnh Tư Duy nhớ về hình ảnh cô gái trẻ tuổi, sôi động nhiệt tình theo đuổi Bùi Thầm ngày còn ở lứa tuổi 17, 18 của mình mà cũng không hiểu tại sao mình có thể làm được. Rất nhiều người thời đi học đều từng thầm thương một cô bạn anh chàng nào đó, nhưng có thể theo đuổi hết mình, không đụng tường nam chẳng quay đầu thì không phải ai cũng làm được. Mạnh Tư Duy là một trong những người đã làm được điều ấy, chẳng qua, không thu được kết quả khả quan. … Trước khi trở thành một nữ cảnh sát nhân dân xinh đẹp đáng tin như bây giờ, Mạnh Tư Duy từng là một cô gái thể thao năng động, rạng rỡ và cực kỳ vô tư, là cầu thủ khúc côn cầu trên sàn nổi bật nhất thành phố C năm ấy. Cô không phải kiểu người vừa giỏi văn hóa vừa tốt thể thao như hình mẫu lý tưởng của nhiều người, ngược lại, Mạnh Tư Duy giỏi thể thao vì cô yêu thể thao, vì cô dành rất nhiều thời gian tâm sức cho nó, và theo đó thì tất nhiên, việc học của cô cực kì nát. Mạnh Tư Duy thật sự không phải kiểu người của học hành. Vậy nên, sau này, cô có thể vì một người mà từ bỏ thời gian chơi khúc côn cầu của mình để đâm đầu vào học tập, bù lại những lỗ hổng kiến thức đã để đó hàng bao nhiêu năm nay, thật sự là khó mà tin được. Ở trường trung học Trường Nghi, chuyện Mạnh Tư Duy đơn phương Bùi Thầm đã là chuyện công khai không ai không biết. Các bạn học đa phần chỉ cười nhạo Mạnh Tư Duy, người ta thì mây tầng nào gặp mây tầng ấy, còn Mạnh Tư Duy đường đường là một kẻ học hành dốt nát lại nhất quyết mơ tưởng chàng trai đứng đầu toàn trường. Học sinh ấy mà, việc học là chính, nên họ sẽ thường để ý tới những con người vừa xinh đẹp vừa học giỏi hoặc có thể chu toàn mọi mặt về học tập và thể thao, còn kiểu người xinh xắn giỏi vận động như Mạnh Tư Duy thì không. Cô có thể khiến toàn trường không cách nào rời mắt khỏi cầu thủ mang áo số 7 trên sân đấu nhưng khi kết thúc trận đấu rồi, tất cả dư âm đều theo gió mà bay, còn lại chỉ là ấn tượng về một bạn nữ học hành kém cỏi. Nhưng với Mạnh Tư Duy thời ấy thì việc này không ảnh hưởng gì tới cô, thích ai ghét ai là quyền riêng của mỗi người, giống như cô thích Bùi Thầm và giống như mọi người không thích cô. Tuy Mạnh Tư Duy lớn lên trong một gia đình đơn thân nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân không phải một người hạnh phúc. Cô có người mẹ yêu thương ủng hộ cô hết mực, được theo đuổi đam mê của mình, gặp được chàng trai mình thích, có bạn bè có huấn luyện viên đồng hành. Vậy thì còn việc gì mà cô phải phàn nàn nữa. Mạnh Tư Duy rất lạc quan, rất tươi sáng, rất biết tránh nặng tìm nhẹ, cô rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng ánh mặt trời này lại không thể làm tan chảy khối băng cứng đầu là Bùi Thầm. Có lẽ chúng ta nên nói một chút về anh chàng Bùi Thầm này. Người có thể làm Mạnh Tư Duy yêu thích tất nhiên không phải người bình thường, anh đẹp trai, cao ráo, còn học cực kì giỏi, có thể đứng đầu cả thành phố C cũng không vấn đề gì. Nhưng anh lại rất lạnh nhạt, về cơ bản, Bùi Thầm sẽ chỉ duy trì sự lịch sự cơ bản với tất cả mọi người, không chủ động trò chuyện hay kết thân với bất kỳ ai. Điều kì lạ duy nhất là, cái lịch sự cơ bản này lại không được áp dụng với Mạnh Tư Duy. Bùi Thầm luôn bày tỏ sự từ chối và ghét bỏ Mạnh Tư Duy rất thẳng thắn, chưa bao giờ nể mặt cô, từ ngày đầu tiên quen biết cho tới tận khi tốt nghiệp vẫn vậy. Ngầu  và đẹp trai nhưng lại phũ phàng. Vậy mà Mạnh Tư Duy vẫn thích anh, thích vô cùng thích, không phải cô không thấy sự từ chối rõ ràng của Bùi Thầm, mà là cô luôn có cách tư duy lạ lùng, có thể chỉ ra tất cả những hành động của Bùi Thầm không phải vì ghét cô. Cô có thể buồn một buổi tối, rồi sáng hôm sau lại rạng rỡ chào hỏi Bùi Thầm. Cô chưa bao giờ từ bỏ chàng trai mình thích, cô không học giỏi nhưng cô có thể nỗ lực dưới tư cách đội trưởng, dẫn đội khúc côn cầu của trường vào vòng chung kết giải đấu thành phố, chỉ vì muốn Bùi Thầm tới xem cô thi đấu, đọc tên cô trong buổi tuyên dương trước trường. Đó chính là cách theo đuổi tình yêu của cô gái tên Mạnh Tư Duy, một cô gái không đụng tường nam không quay đầu. Có những lúc, bạn thân của Mạnh Tư Duy là Chung Ý còn tưởng bức tường nam kia sẽ không tồn tại với Mạnh Tư Duy, nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục yêu thích Bùi Thầm như thế. Cho đến buổi tối hôm đó, khi idol của Chung Ý sập nhà, khi cô gọi điện tới khóc lóc với Mạnh Tư Duy, đó cũng là ngày mà Mạnh Tư Duy đã đụng phải tường nam. Suốt hai năm quen biết, cho tới gần ngày tốt nghiệp, điều duy nhất Bùi Thầm không từ chối cô đó là viết cho cô một dòng lưu bút, đó là thứ mà cô đã nâng niu bao nhiêu ngày tháng, là động lực để cô học tập, dùng tất cả khả năng của mình để bù đắp kiến thức, dù học đến mức buồn nôn cũng không bỏ cuộc, chỉ vì muốn vào cùng một trường với Bùi Thầm. Nhưng sau tất cả nỗ lực, khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ "không biết tự lượng sức mình" trong quyển lưu bút, dường như tình cảm của Mạnh Tư Duy cũng rơi vỡ tan tành. Những người hết mình theo đuổi tình yêu thường cũng rất dứt khoát, Mạnh Tư Duy là thế. Lần cuối cùng gặp nhau thời học sinh, cô gửi Bùi Thầm một lời chúc, chúc anh sau này sẽ sống thật tốt, rồi từ đó trở đi, cô đã không còn quan tâm tới người tên Bùi Thầm nữa. … Rất nhiều năm trôi qua, lâu đến mức khi nhắc lại cái tên Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy còn phải tốn công suy nghĩ một chút xem đây là ai mới nhớ ra, à, là người mà cô đã từng rất thích ở năm tháng cấp ba đó. Sau khi thi trượt đại học lần đầu năm ấy, Mạnh Tư Duy đã học lại, đỗ vào trường cảnh sát, tốt nghiệp thì trở thành một nữ cảnh sát nhân dân nuôi ước mơ vào đội hình sự của phân cục Trung Ninh thành phố C. Cô vẫn là một cô gái lạc quan cầu tiến như ngày nào, tuy đã trưởng thành hơn, có nhiều thứ phải gánh vác hơn nhưng tâm hồn của cô thì vẫn tươi sáng như thế. Cô sống rất tốt, rất vui vẻ, ở đại học còn từng yêu đương một lần, ra trường thì tiếp tục theo đuổi lý tưởng sống, dường như Bùi Thầm đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí cô, chỉ đôi khi nhắc lại thì thoảng qua một chút rồi lại thôi. Cho đến khi cô gặp gỡ người bạn cùng phòng mới của mình, gặp lại gương mặt đã vắng bóng bao nhiêu năm nay trong trí nhớ cô, cô còn có thể tự nhiên cất lời chào hỏi: “Xin chào, Bùi Thầm.” “Em là Mạnh Tư Duy.” “Chúng ta từng là bạn học.” “Trước kia em từng theo đuổi anh.” … Mọi chuyện xảy đến như thể chẳng ai lường trước được, rất nhiều thứ nối đuôi nhau đi tới trong cuộc sống này, mãi lâu về sau, khi Bùi Thầm đã từ Bùi Thầm trở thành anh Bùi, người nhà của cảnh sát Mạnh thì vẫn khiến nhiều người không thể ngờ tới. Trong quá trình đó, có nhiều thứ về ngày xưa cũ đôi khi lướt qua một thoáng, về trò đùa dai của một bạn học, về một người luôn lặng lẽ nhưng hóa ra mới là người nặng tình hơn cả. Mạnh Tư Duy có đôi khi sẽ cảm thán, nếu ngày ấy mình nhìn kĩ dòng lưu bút đó hơn một chút thì liệu mọi chuyện có khác không? Nhưng chẳng ai trả lời được câu hỏi ấy, hiệu ứng cánh bướm là thế, một lần vỗ cánh của chú bướm nhỏ lại gây ra giông lốc ở nơi xa xôi nào đó. Tuy chỉ là những điều rất nhỏ nhặt nhưng nó đã thay đổi hành trình của cả chặng đường trong tương lai, tối hôm đó, Mạnh Tư Duy chỉ nhìn dòng lưu bút của Bùi Thầm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là thật, thời gian bảy năm không chút liên hệ giữa hai người cũng là thật. Chẳng ai có thể thay đổi quá khứ, bây giờ có thể ở bên nhau một lần nữa không phải do duyên phận, mà bởi vì chàng trai lặng thầm lạnh lùng khi xưa cuối cùng đã dám theo đuổi tình cảm trong lòng mình. Rất nhiều chuyện đã xảy ra cho đến khi Bùi Thầm và Mạnh Tư Duy về bên nhau, nhưng tựu chung, đó vẫn là nỗ lực đến từ hai phía, vì tình yêu mà họ mới nên một mái nhà. Hơn bảy năm trước, Mạnh Tư Duy chưa từng hối hận khi đã theo đuổi Bùi Thầm mãnh liệt như thế. Bảy năm sau này, Mạnh Tư Duy cũng rất thoải mái thừa nhận, cô vẫn còn thích anh. Còn Bùi Thầm, anh là một người lặng lẽ, tâm tư của anh chẳng cho ai biết, nhưng không có nghĩa là anh vô tình, có người có thể xác định tâm ý rồi hết mình vì tình yêu như Mạnh tư Duy, nhưng cũng có người phải tốn rất nhiều năm mới dám đuổi theo tâm ý trong lòng mình, đó chính là Bùi Thầm. Anh dùng bảy năm nhớ nhung một người rồi mới dám tiến tới gần người ấy, đó là cách nuôi nấng tình yêu của anh, chẳng có gì là sai, có chăng thì chỉ là hơi muộn một chút mà thôi. … “Trái Tim Thiếu Nữ” của tác giả Ma An là một bộ truyện mình khá đề cử cho các bạn tìm đọc. Với mình thì mình rất thích cách xây dựng nhân vật trong bộ truyện này, dứt khoát thẳng thắn, lạc quan tươi sáng. Câu chuyện xoay quanh Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm cùng những người xung quanh họ, chủ đề liên quan nhiều tới đời thường và ngành nghề của cảnh sát nhân dân. Tình tiết bộ truyện rất mạch lạc dễ hiểu, giải quyết rõ ràng những nút thắt được đưa ra, có lúc rất hài hước, có lúc thì rất cảm động. Nhìn chung, đây là một bộ truyện tương đối cuốn hút đó các bạn. Các bạn có thể tin tưởng và tìm đọc ha! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cá ăn muối cá vẫn ươn *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết   Mời các bạn mượn đọc sách Trái Tim Thiếu Nữ của tác giả Ma An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bao Dưỡng
Review Omachi:   Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi! Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?” Trần Đệ: “Cái này thì không nói…” Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.” Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?” Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.” Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?” “Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?” “…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?” “Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?” Giang Trạch: “…” Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.” Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?” Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;) *** Kim chủ Trình Sâm là gay kín mà kiên quyết không nhận, thấy bạn bè bao dưỡng thiếu niên thì sĩ diện tìm giai cho đỡ thua sút. Sinh viên Từ Niên vì mẹ bệnh, thân học trường nổi tiếng phải ủy thân làm tình nhân của người ta. Cái cốt truyện nghe qua thì có vẻ ngược nhưng hoàn-toàn-không nhé. Từ Niên tỉnh như ruồi, kim chủ cho bao nhiêu tiền cũng nghĩ ra chỗ để xài, dịu dàng ngoan ngoãn hết mình chỉ mong tối về tài khoản tăng lên vài con số. Trình Sâm thủ thân như ngọc, tiểu tình nhi dụ dỗ từ đầu truyện tới cuối truyện, ròng rã suốt ba năm trời mới chịu để người ta ăn, à nhầm, ăn người ta. Truyện cute, xem không thể không cười trước độ moe của công (má ơi, moe không chịu nổi luôn) và độ tỉnh của thụ. Tuy ngắn nhưng đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Bao Dưỡng của tác giả Tĩnh Thủy Biên.
Án Mạng Đêm Động Phòng
Review bởi: Mều Ngu fb//hoinhieuchu ---  Bạn nào từng đọc Công chúa quý tính chắc không còn lạ gì tác giả này. Theo đánh giá cá nhân thì tuy phong độ tác giả có hơi thất thường nhưng truyện này đọc giải trí ổn, dễ thương, nhẹ nhàng hài hước, không sóng gió gì mấy.  Truyện mở đầu bằng cảnh nữ chính Lâm Tiểu Chúc bị tên lưu manh Tiêu Ngân Đông trói lại nhét lên kiệu ép gả. Tiêu Ngân Đông cậy bố làm to nên hở ra là cưỡng bức gái nhà lành, trêu chọc phụ nữ, đi thanh lâu như cơm bữa. Nữ chính vì chống cự nên đêm động phòng lỡ tay đập 1 phát, Tiêu Ngân Đông chết queo... Chị sợ hết hồn mà vẫn phải ở lại với cái xác đã lạnh ngắt đến sáng để tìm đường trốn. Nào ngờ, trời sáng, "cái xác" tỉnh dậy... Cơ mà, con gấu chó ngốc nghếch 1 tiếng cô nương 2 tiếng cô nương, động 1 tí đỏ mặt này là ai... Tính cách nam nữ chính khá ổn, nữ chính thông minh tốt tính biết co dãn, nam chính thần kinh thô dễ thương, bà mẹ chồng yêu thương con mù quáng, lúc đầu phản đối quyết liệt cơ mà về sau cũng không gây khó dễ gì,... Nam chính là điểm sáng của truyện này, sống trong rừng từ bé, 10 tuổi mới học tiếng người (mà nữ chính nghi ngờ đến giờ vẫn chưa học xong, lại là tướng quân suốt ngày đánh đánh đấm đấm nên chuyện tình cảm như tờ giấy trắng, ngố hết chỗ nói, lắm lúc làm người ta chỉ biết câm lặng.  Trích đoạn: Tiêu Ngân Đông nghi ngờ: “Tiểu Chúc, sao nàng lại nói ta là con gấu?” Tiểu Chúc trợn mắt nghĩ thầm, vì huynh ngốc như gấu ấy… Nhưng bên ngoài nàng vẫn cười cười: “Bởi vì chàng giống như con gấu, nhìn rất đáng tin cậy.” Tiêu Ngân Đông vô cùng cảm động: “Thật ư… Tiểu Chúc à, nàng cũng rất giống con thỏ.” Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “Vì sao?” Tiêu Ngân Đông thật thà nói: “Khi ta còn ở ngoài biên ải, thứ nhìn thấy vừa mắt nhất chính là thỏ trắng, có một binh sĩ được người thân tới thăm đã đem theo con thỏ đó đến, mỗi khi nhìn thấy nó, ta lại cảm thấy… nó đáng yêu hơn cáo trắng.” Tiêu Ngân Đông: “Hơn nữa, con gấu cũng có thể bảo vệ con thỏ!” Câu nói ấy, giống như một lời thề son sắt vậy… Gò má Tiểu Chúc ửng đỏ, nàng vội nói: “Sau đó con thỏ ấy thế nào?” Tiêu Ngân Đông lộ vẻ tiếc nuối: “Bị lột da rồi nướng ăn.”  Bên cạnh gấu chó theo đuổi thỏ trắng thì cũng có chút âm mưu giành ngai vàng, cơ mà nhìn chung không ảnh hưởng đôi chính cho lắm. Nam chính bị hạ dược suýt làm thịt nữ chính nên sống chết đòi chịu trách nhiệm, theo đuổi dây dưa một hồi mới bắt đầu có tình cảm. Nữ chính biết thân phận của nam chính từ đầu nên không có khúc mắc hiểu lầm gì, giúp đỡ qua lại một thời gian thì nước chảy thành sông mà đến với nhau thôi. Truyện có 1 nam phụ, nữ chính trước đây từng có tình cảm với anh này, cơ mà sau nhận ra ảnh cũng không tốt như chị nghĩ, vẫn là gấu chó đáng yêu hơn nên không dây dưa lằng nhằng.  Ngoài ra còn có vài nhân vật phụ nữa cơ mà nhìn chung khá là nhạt nhòa, không để lại ấn tượng gì mấy. Truyện khá ngắn, nội dung đơn giản, đọc  *** Trên con phố ven sông, tiếng trống chiêng ồn ào náo nhiệt cả một góc phố, đi đầu là một chiếc kiệu hoa bình thường cùng đám người khua chiêng gõ trống kia đi thẳng về phía nhà họ Tiêu. Dân chúng đứng hai bên đường xem náo nhiệt thành hai hàng thẳng tắp, một người phụ nữ trung niên kéo kéo người bên cạnh nhỏ giọng khẽ hỏi: "Bà này, có phả iNhị công tử nhà họ Tiêu lấy vợ không thế?" "Làm gì có chuyện đó, tuy rằng cũng có phô trương đấy, nhưng nếu nhà họ Tiêu thật sự đón dâu, sao có thể bình thường thế này." Người kia lắc đầu. "Nghe nói mấy ngày trước Tiêu nhị công tử vừa mắt một cô gái nhỏ làm trong tú phường[1] phía đông thành, có lẽ chính là người đó đấy." "Gì cơ? Người làm trong tú phường ư? Có thể bước chân vào cửa nhà họ Tiêu cũng coi như cô ta tốt số." "Cũng chả phải tốt số gì đâu, tiếng xấu của tiểu ác bá nhà họ Tiêu kia không phải bà không biết. Cưới vào cửa chắc chắn không thể làm chính thê, miễn cưỡng lắm cũng chỉ làm một thị thiếp nhỏ bé... Nghe nói cô gái kia liều chết không theo, vì muốn danh chính ngôn thuận nên Tiêu nhị công tử mới dùng cách này... Trước đây chẳng phải gã toàn trực tiếp cưỡng bức rồi trả cho một ít bạc cho xong chuyện rồi sao? Haizz, đúng là gây nghiệp chướng mà!!!" "Thế có là gì, chỉ e cô gái kia cố ý làm thế. Có thể vào cửa nhà họ Tiêu, dù làm thị thiếp vẫn còn sướng hơn ngày đêm quần quật làm ở tú phường. Nếu không thì vì sao trước kia liều chết không theo, nay lại thành thân, chẳng phải cô ta đãđồng ý rồi đấy ư?" "Bà nói cũng có lý..." Hai người thảo luận vô cùng ồn ào, mà bên trong kiệu hoa, người được mệnh danh là "cô người làm đầy tâm cơ" Lâm Tiểu Chúc đang nước mắt lưng tròng, ra sức vặn vẹo tay chân, cố gắng làm dây thừng xiết chặt cơ thể nàng giãn bớt ra. Hôm nay nàng vẫn giống như thường ngày đến tú phường làm việc, mấy ngày qua không thấy gã ác bá Tiêu Ngân Đông lảng vảng quanh đây, Lâm Tiểu Chúc đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng mình cứ không chú ý tới hắn, hắn sẽ tự thấy mất mặt mà tự động rút lui, không trêu chọc mình nữa. Ai ngờ nàng vừa mới ngồi xuống thì có mấy người vạm vỡ xông vào, ngang nhiên vác nàng ra bên ngoài. Lâm Tiểu Chúc thét chói tai, những người làm xung quanh và bà chủ nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, đang định ngăn cản thì một gã bặm trợn quay đầu lại nói: "Chúng ta là người của Tiêu nhị công tử, nếu các người dám cản trở, hậu quả các ngươi tự đi mà gánh lấy!" Vì thế nàng ngang nhiên bị chúng bắt đi.... Lâm Tiểu Chúc nhớ lại cảnh đó, đôi mắt lại rưng rưng rơi lê. Sau đó nàng bị trói cả chân lẫn tay, còn bị nhét khăn vào miệng khiến nàng không thể phát ra âm thanh kêu cứu. Sau đó lại bị ném vào tay mấy người đàn bà, họ tắm rửa cho nàng, rửa mặt chải đầu, thay y phục. Mấy lần nàng muốn chạy trốn đều bị đám người đó lạnh lùng chặn lại, cuối cùng bị trùm khăn voan lên đầu, ném vào trong kiệu hoa. Nghe thấy tiếng chiêng trống ồn ào bên ngoài, dù Lâm Tiểu Chúc không hiểu thì cũng vẫn đoán được mình đang bị dẫn tới nhà họ Tiêu, gả cho Tiêu Ngân Đông! Nàng sợ chết khiếp! Nàng cứ tưởng rằng Tiêu Ngân Đông chỉ giở trò trêu ghẹo nàng mà thôi, ai ngờ trêu ghẹo không được, hắn lại cố chấp muốn lấy nàng!!!! Đoạn đường này không quá dài, nhưng Lâm Tiểu Chúc lại cảm giác như mình sắp chết đến nơi... Nàng không cam lòng gả cho gã ác bá Tiêu Ngân Đông kia...  Mời các bạn đón đọc Án Mạng Đêm Động Phòng của tác giả Tựu Mộ,
Tôi Yêu Nhân Dân Tệ
Một nữ sinh điềm tĩnh ít nói, bề ngoài dịu dàng nhưng bản chất cầm thú; nguyên hình là một kẻ bại hoại lưu manh giả danh tri thức; xấu xa tới tận xương tuỷ nhưng có chết cũng không thừa nhận;... Những câu nói trên quả là hoàn toàn phù hợp để miêu tả không một ai khác ngoài Nhậm Minh Bích.  Trước những cơn giông bão thường là sự tĩnh lặng. Có lẽ cuộc sống mười bảy năm không sóng gió của Nhậm Minh Bích chỉ là giai đoạn bình yên trước khi bước vào hành trình nổi sóng của nửa sau cuộc đời. Mà khi Nhậm Minh Bích đánh nhau với Ngôn Tô Kính, gặp phải Ngôn Siêu Kế - chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, chính là bước ngoặt báo hiệu, những tháng ngày yên ổn bình lặng của cô đã-kết-thúc-rồi. Như đã nói ở trên, Nhậm Minh Bích là một thiếu nữ trong ngoài không đồng nhất. Đứng trước gương mặt yêu nghiệt của Ngôn Siêu Kế, bản chất cầm thú bị lộ ra triệt để khiến cô phải thốt lên: "Em lôi chú của Ngôn Tô Kính ra #@%$..... Anh ấy là người của em!"... trước ánh mắt kinh hoảng của rất nhiều người... hơn nữa tất cả bọn họ đều là giáo viên...   Chỉ vì câu nói trong vô thức mà mọi tội lỗi bị truyền tới tai Thái Hậu nhà cô, bà bắt cô phải tới ngay nhà Ngôn Tô Kính một tháng để bồi thường cho người ta. Nhưng Ngôn Siêu Kế là chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, tới nhà chú của cậu ta... nhìn từ mặt nào đó cũng là đến nhà cậu ta phải không. Nhậm Minh Bích giữ nguyên ý nghĩ ngây thơ đó trong đầu, đến nhà Ngôn Siêu Kế, vừa bắt đầu cuộc sống làm nữ giúp việc, cũng vừa phát triển vui thú gian tình... ---- Các bạn biết đến kiểu hình nam chính phúc hắc, độc đoán chuyên quyền, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến bạn knock out nhưng vẫn làm bạn yêu muốn chết chưa? Nếu chưa thì cứ nhìn ông chủ Ngôn đây thì bạn sẽ hiểu thôi.  Biến thái và phúc hắc, phải nói họ là một đôi trời sinh, khi đọc những dòng văn tả về tình huống khi hai người ở bên nhau… tôi khuyên bạn không nên uống nước để tránh sặc :v  Vào ngày sinh nhật của ông chủ Ngôn cao quý, bạn nhỏ Nhậm đã giành tặng anh một món quà vô cùng đặc biệt: “Đây là trò quỷ gì?” “Quần lót siêu nhân điện quang đó! Loại nào cũng có, siêu nhân Leo, siêu nhân Ace, siêu nhân Deyja,..v.v…” Ông chủ Ngôn lên giọng, không dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?” “Đúng rồi! Thích không?” “.........Tôi còn nhớ rõ quần lót quái thú của em. Em muốn tôi đánh em sao?” Ông chủ Ngôn không giải thích, chỉ cười đặc biệt thâm hiểm. O__O “......” (Về phần đánh như thế nào, đánh ra sao, tôi xin phép không tiếp tục bật mí :v) Ngôn Siêu Kế là một nhân vật nam chính được xây dựng với motif điển hình: có tiền, có quyền, có vóc dáng tốt, có khuôn mặt đẹp,... và hơn hết là có một bản tính vô cùng lưu manh. Anh không phải là một người sẽ nói lời đường mật, nhưng anh lại thuộc trường phái hành động, một khi đã yêu là phải thể hiện một cách mãnh liệt, bộc lộ tất cả tình cảm của anh với Nhậm Minh Bích, cho dù đôi khi những hành động ấy sẽ khiến bạn phải sa-mạc-lời… :v Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ ông chủ Ngôn là một vưu vật vừa tuyệt trần thanh cao vừa hoàn hảo phải không? Ô no no, nhầm to rồi, hóa ra ai cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm của anh… tôi khuyên bạn không nên ăn uống để tránh nghẹn :v … Ha ha! Ngôn Siêu Kế nhất định chưa từng học qua tiếng Anh! Lại thêm một phát hiện có ích có thể chế nhạo anh ta. Tôi không thể đợi được muốn thử: “You are pig.” Xe bất chợt dừng lại. Anh ta xoay đầu, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô có ý gì?” “Tôi đang khen anh rất đẹp trai mà. You are dog.” Mặt anh ta hoàn toàn đen xuống. “Tôi đang khen anh xinh đẹp! Không phải cười nhạo anh không hiểu tiếng Anh….” ------- Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc bộ truyện này, thế nhưng giọng văn hài hước của tác giả vẫn làm tôi cảm nhận được cảm giác vui vẻ, không nhàm chán. Tuy nhiên những tình huống không mới mẻ cho lắm, và đôi khi lại hơi cố tình để những tình huống truyện tiếp theo có thể xảy ra; thêm một điều tôi không thích lắm trong truyện là khi Trùng Tiền Hữu Điểu có vẻ như đã cưỡng ép, cưỡng ép làm cho Ngôn Tô Kính có tình cảm với “mợ nhỏ tương lai” của mình, phần nào đó tôi đã nghĩ diễn biến này là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng trên tất cả, “Tôi yêu nhân dân tệ” vẫn sẽ mang đến cho bạn những tràng cười sảng khoái, tiểu thuyết này sẽ là một lựa chọn đáng được ưu tiên để giải trí giết thời gian, giúp bạn quên đi những áp lực. -------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mười tám năm nay, trong mắt người lớn tôi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, trong mắt thầy cô giáo là một học sinh lễ phép dịu dàng ít nói, trong mắt bạn học là một nữ sinh trầm lặng điềm tĩnh, nhưng ở trong mắt một người, tôi lại bị xé mất cái áo văn minh, lộ ra bản chất cầm thú. Người này chính là đồng đảng của tôi, Liễu Lam Lam. Liễu Lam Lam nói, cho dù là ai chỉ cần ở dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ sáng rực như tia X quang của cô ấy cũng sẽ lộ nguyên hình. Mà nguyên hình của tôi chính là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo…..những lời ở trên tôi kiên quyết không thừa nhận, Phật nói không thể đề cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của bản thân. So (vì thế), sự cố bắt đầu. Lần đầu tiên tôi gặp Ngôn Siêu Kế là ở phòng giáo vụ của trường học. Vì sao tôi ở đó ư? Bởi vì tôi đánh nhau. Sự kiện này khiến cho nhiều thầy cô giáo hoảng hốt đến rơi vỡ mắt kính, bởi vì bình thường tôi coi như cũng là một nữ sinh lễ phép dịu dàng ít nói, gần ba năm qua ở trường trung học này căn bản không có làm chuyện gì khiến thầy cô giáo bận tâm. Ai ngờ lúc sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lòi ra một sự cố như vậy? Cho nên các thầy cô giáo khăng khăng cho rằng đây là vấn đề của một đương sự khác. “Ngôn Tô Kính! Mỗi ngày em gây chuyện còn chưa đủ? Bây giờ còn bắt nạt cả nữ sinh! Em, em có muốn hoàn toàn xéo khỏi cái trường này không!” Giáo viên chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn một cậu thiếu niên nhuộm tóc năm màu sáu sắc. “Con mẹ nó, ông đây đã nói không có bắt nạt cô ta! Ông đây xem thường việc bắt nạn con gái!” Cậu thiếu niên căm giận mắng. gương mặt trắng ngần có vài vết bần bầm tím, hơn nữa lại nằm ngay gần viền mắt. “Là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, Ngôn Tô Kính rốt cuộc em có phải đàn ông không!” Giáo sư Giáp căm giận bất bình. "Ông đây là đàn ông" “Tốt, cậu ta đã thừa nhận cậu ta bắt nạt bạn học.” Giáo sư Ất quyết đoán khẳng định.!   Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Nhân Dân Tệ của tác giả Trùng Tiền Hữu Điểu.
Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.