Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Điều tuyệt vọng nhất chính là nhìn từng người mà mình đem lòng yêu thương lần lượt rời xa. Đôi tay muốn nắm lấy để có thể níu giữ, lại chỉ có thể buông lơi. Bao nhiêu đau đớn và bi ai, bao nhiêu chua xót và yếu mềm... Trái tim bi thương đến nghẹn lời... Kiếp trước, Đào Cẩn đã từng gánh chịu tất cả những bi kịch bất hạnh như vậy. Phụ thân nàng vì thiếp thất mà vô tình đẩy mẫu thân đến cái chết. Khi ấy, nàng quá nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện nên không thể cứu lấy mẫu thân. Nàng để cho bà mất đi với đệ đệ đang mang trong bụng, một xác hai mạng. Chuyện này, là cỡ nào thương tâm với nàng kia chứ. Vậy mà, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, khi người ca ca thầm thương vì bảo vệ nàng mà bị kẻ xấu hãm hại, sau cùng thì tự vẫn chết. Ca ca quá đau buồn rồi cứ thế bỏ đi biệt tích... Đào Cẩn bơ vơ lạc lõng ở thế giới này, từng ngày trôi qua là những oán hận và khổ sở. Giá như, nàng có thể bảo vệ mẫu thân, ca ca... khỏi những tai ương này. Giá như, tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi. Tỉnh giấc rồi, sẽ không còn nước mắt và đau buồn đến thế. Tỉnh giấc rồi, trái tim cũng thôi không còn đau đớn nữa….   Và ông trời đã nghe thấu lời nguyện cầu đầy tuyệt vọng của nàng, cứ thế cho nàng thêm một cơ hội nữa để có thể xoay chuyển vận mệnh bất hạnh của mình… . . . Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Đào Cẩn đã thật sự trùng sinh quay về lúc thơ bé, khi mà tất cả mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi bi kịch. Lần này, nàng nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân và ca ca thật tốt, không để cho ai hay bất cứ điều gì thương tổn đến họ. Mẫu thân sẽ bình an vui vẻ mà sống, ca ca sẽ không vì quá đau buồn mà rời đi nữa. Những kẻ đã phá hủy gia đình nàng và đẩy họ vào con đường tuyệt vọng lúc trước, nàng sẽ từng chút một đòi lại, không nhân nhượng, không mềm yếu, không tha thứ.  Tuy nhiên, vì đã biết trước vận mệnh nên nàng xác định rõ, có một số người nhất định không nên chọc vào. Đó chính là Ngụy vương Giang Hành - người sau này sẽ lên ngôi hoàng đế, một kẻ lạnh nhạt xa cách và nắm trong tay quyết định sinh - tử toàn bộ số phận của Đào gia. Thậm chí, nàng còn cảm thấy rằng, tốt nhất là mình nên ôm chặt “cái đùi vàng” này lại, tích cực xây dựng quan hệ thật thân thiết bằng bối phận nàng gọi hắn một tiếng là “cửu cửu”. Ít nhất, sau này nếu Đào gia có xảy ra chuyện gì thì nàng vẫn còn một con đường để có thể cầu tình được. Thế nhưng dù đã sống hai đời, trải qua rất nhiều chuyện nhưng khi đứng trước Giang Hành nàng vẫn không khỏi run sợ. Khí chất lạnh lùng uy nghiêm của người này quả thật không phải đùa đâu ha. Vì thế, khi gọi Giang Hành bằng hai tiếng “cửu cửu”, trái tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ cảm thấy sợ hãi và muốn chạy trốn à :v :v  Giang Hành năm nay 27 tuổi, quanh năm chinh chiến và đóng quân ở Tống Châu cách xa đế đô vạn dặm. Chàng không có thiếp thất cũng chưa từng trải qua nhi nữ tình trường gì hết, nói chung là “sạch bong sáng bóng - hơi nhừ” chút so với nam nhân thời bấy giờ mà thôi. Dù vậy, thì luận theo bối cảnh thân thế, quyền lực cùng nhan sắc thì chàng chính là một “cái đùi vàng” vô cùng hoàn hảo mà bất kỳ ai cũng đem lòng mơ ước. Đáng tiếc, lạnh lùng cùng vô tình với nữ nhân chính là phong cách mà chàng không cần học cũng thực hiện vô cùng tốt. Vậy mà, khi đối diện với tiểu cô nương Đào Cẩn bé nhỏ, chàng luôn không còn là chính mình. Có thể, ngay lần đầu nhìn vào đôi mắt to sáng của nàng, nghe nàng gọi hai tiếng “cửu cửu”, biết nàng rất sợ hãi mình lại vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, điều ấy làm chàng ấn tượng. Rồi lần chàng cứu nàng từ trên cao xuống, đôi tay to lớn ôm toàn bộ thân thể nàng, nhìn thấy nàng run rẩy lại nảy sinh thương tiếc. Và có lẽ, cảm giác muốn bảo hộ yêu thương chở che cho nàng bắt đầu xuất hiện trong lòng là khi nhìn nàng vì bị bệnh tim mà đau đớn từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi cứ thế ngất đi. Khoảnh khắc ấy, rõ ràng đã có cái gì đó lặng lẽ đổi thay trong lòng chàng mất rồi. Đào Cẩn, tiểu cô nương tươi sáng như mặt trời mới hôm qua còn cười đùa vui vẻ nói chuyện cùng chàng mà hôm nay đã như chiếc lá thu héo rũ ngoài kia, tùy thời đều có thể rơi xuống. Nghĩ đến điều ấy, trái tim chàng thắt lại, đau đớn. Nếu có thể, muốn đem tất cả gió mưa giông tố quét qua cuộc đời nàng dừng chân ngoài cửa, để nàng vẫn mãi là Đào Cẩn khỏe mạnh bình an mà sống. Khi biết về bệnh tình của Đào Cẩn, Giang Hành càng cảm thấy yêu thương và muốn chở che cho cô gái nhỏ này nhiều hơn. Vì thế, chàng chẳng ngại vì nàng mà làm cả những điều nhỏ nhặt tầm thường nhất. Ban đầu, tình cảm của Giang Hành chỉ xuất phát từ sự thương tiếc và chút động lòng nhỏ bé. Bởi xét theo thân phận thì chàng là “cửu cửu” của nàng, cho dù không có quan hệ huyết thống thì vẫn là “cửu cửu”.  Vậy nên, chàng đã nghĩ rằng đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, sủng ái nàng là chuyện phải làm mà chẳng hề suy tư điều gì. Cho đến khi, những sợi tơ yêu thương trong lòng chàng bắt đầu cuộn vào nhau, càng ngày càng bền chặt, không cách nào dứt ra được nữa. Đến lúc này, chàng mới biết, hóa ra hai chữ “Đào Cẩn” đã từ từ khắc sâu vào tim chàng lúc nào không hay rồi. Thế nhưng, cô nhóc kia thật đáng ghét, không hiểu lòng chàng thì thôi đã đành vì nàng còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm đi. Đằng này,nàng cứ vô tư mà đối xử tốt với tên nam nhân khác trước mặt chàng nữa chứ. Đáng giận hơn cả là chàng “ăn giấm chua” muốn no rồi, mà tiểu cô nương kia còn không thèm để ý quan tâm chàng. Thật hận đến nghiến răng. Vì vậy, đôi lúc Đào Cẩn lại không hiểu rốt cuộc mình làm sai gì mà cửu cửu Giang Hành nhìn nàng như thể muốn cắn nàng một miếng vậy đó :v :v  Kỳ thật, Giang Hành vốn muốn là đợi nàng lớn lên thêm tí nữa thì nói chuyện yêu đương nhưng bất ngờ có một số sự việc xảy ra khiến chàng nhanh chóng quyết định đẩy nhanh kế hoạch. Đây là lúc nữ phụ Tần Mộ Mộ xuất hiện, cũng nhờ nàng ta mà Giang Hành bắt đầu bộc lộ bản chất tàn nhẫn ác độc của mình. Bởi chàng không phải là người mà ai cũng có thể tính kế được. Theo đúng kịch bản kiếp trước thì Tần Mộ Mộ rất lợi hại, còn có thể bên cạnh Giang Hành sau này nữa. Còn kiếp này, nàng ta vừa mới giăng bẫy tính kế Giang Hành thì đã bị lật tẩy rồi. Có lẽ kiếp trước, chàng không thèm so đo tính toán đối với chuyện nữ nhi tình trường vì chàng không quan tâm cũng không cần quan tâm. Bởi không yêu nên ai bên mình cũng như nhau mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, nhìn thấy Đào Cẩn tức giận đến vậy chàng mới biết mức độ nguy cấp của sự việc. Nên, Tần Mộ Mộ kia, ngươi xui xẻo rồi. Khó khăn lắm, chàng mới có thể nhích từng chút một quan hệ với Đào Cẩn mà dám phá hoại ư? Thật không muốn sống tốt. Vậy là, nàng ta và cả nhà đều bị trừng trị thích đáng. Đọc mà sảng khoái ghê vậy đó. Đối với nữ phụ muốn chen chân vào thì không cần nhân nhượng gì hết. Tiêu diệt được cứ việc tiêu diệt :v :v  Lúc này, Đào Cẩn mới mơ hồ phát hiện ra tình cảm của cửu cửu Giang Hành đối với mình. Có phải sự việc có chút sai lầm ở đâu không nhỉ? Sao nàng chỉ muốn “ôm đùi vàng” để bảo vệ bản thân và gia đình thôi mà bây giờ lại thành Giang Hành ôm nàng vào trong ngực vuốt ve yêu thương thế này. Thật muốn khóc. Vậy nên, thấy cửu cửu Giang Hành là nàng chạy trốn, nhất quyết cách xa ra được chừng nào hay chừng ấy. Nhưng mà thật không ngờ rằng, Giang Hành luôn lạnh nhạt khó gần lúc trước bây giờ lại thô bỉ vô sỉ hết biết như vậy chứ. Chàng ta cứ lẻn vào phòng của nàng mà ôm ấp rồi sờ sờ thơm thơm nàng hoài á. Hại nàng chỉ cần nghe thấy thị nữ kêu tên chàng là đã nhanh chóng đóng hết cửa xong trốn vào chăn rồi. Thế mà, cái tên vô sỉ này cũng không tha cho nàng, lén lút nhảy vào phòng không nói, còn quang minh chính đại hỏi nàng vì sao khóa cửa. Và nàng đã trả lời một câu vô cùng thiếu muối khiến mình bật cười như này nè: “Trời lạnh, sợ cửa hở” :v :v  Giang Hành à! Công cuộc truy thê của cửu cửu còn gian nan lắm đấy nha ^^ Nhưng mà mn yên tâm nghen, gì chứ thê tử mà Giang Hành đã chọn thì làm sao mà trốn thoát được. Và thế là, khi Đào Cẩn 15 tuổi - Giang Hành 30 tuổi hôn lễ được cử hành. Phải nói đây là hôn lễ giữa đại thúc - loli thì đúng hơn :v Khỏi nói tiếp cũng biết, cuộc sống sau này của Đào Cẩn như thế nào rồi ha. Giang Hành yêu thương sủng ái nàng vô cùng, còn làm cho nàng sinh mấy bánh bao nhỏ vô cùng đáng yêu nữa chứ. Đọc mà muốn nghẹn ngào cái độ sủng ngọt sâu răng của bộ truyện luôn đấy. Vậy nên, truyện này chỉ thích hợp cho những bạn yêu thích kiểu trùng sinh quay lại sữa chữa vận mệnh và viết nên một chuyện tình yêu lãng mạn ngọt ngào thôi ạ, không có chút ngược nào luôn á.  #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây. Nàng thoáng mím đôi môi anh đào, dường như muốn đem nó nhìn ra cái đến tột cùng. Đôi mắt trong suốt như mặt hồ, nhìn chăm chú, một hồi lâu sau mới xoay đi, “Hôm nay là ngày gì?” Ngọc Minh bình tĩnh trả lời, “Mùng ba tháng sáu.” Mùng ba, cách ngày giỗ mẫu thân nàng Ân thị còn có hai ngày. Ân thị Vu Minh Huy qua đời năm mười lăm tuổi, đến nay đã qua bảy năm. Bà là mẫu thân thân sinh của Đào Cẩn, gả cho tể tướng Đào Lâm Nguyên sau sinh được một trai một gái, đang muốn sinh lần thứ ba thì lại bởi người suy yếu, cuối cùng không thể sinh nở bình an, một xác hai mạng. Đào Cẩn chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn phía đình viện, trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn. Kỳ thật mẫu thân không phải khó sinh, lúc đó đại phu đã chuẩn đoán không có vấn đề, huống chi khi sinh nàng cùng đại ca ra đều thuận lợi, sao lại nói khó sinh liền khó sinh đây? Truy cứu nguyên nhân, có lẽ có người từ trong làm khó dễ mà thôi. Lúc ấy nàng còn nhỏ, không biết bảo vệ tốt cho mẫu thân, trơ mắt nhìn bà hương tiêu ngọc vẫn, lại bất lực. * Thời tiết Trường An càng ngày càng nóng, giống như đang nung trên một chậu than cực nóng, dù cho nàng chỉ mặc một bộ đồ hoa lụa mỏng, cũng chống đỡ không nổi cái cảm giác oi bức này. Đào Cẩn có làn da trắng như tuyết, giống như tuyết trên đỉnh núi lóng lánh trong suốt, làn da này còn phơi nắng không đen, không biết gây nên bao nhiêu ghen tỵ của hào môn quý nữ. Nàng không phải nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng bởi vì có một khuôn mặt nhu thuận non nớt, tạo cho người khác một cảm giác ngây thơ. Chỉ có người thân cận nhất mới biết, cô nương này kỳ thật có một bụng ý nghĩ xấu, không hề vô tội giống như vẻ bề ngoài. Làm nàng mất hứng, có thể đem ngươi chỉnh đến khổ không thể tả. Phỉ Thúy đem bức rèm vén lên, Bạch Nhụy bưng một chén đường chưng tô lạc ướp lạnh lại, cầm lên cái bát men xanh nhạt, “Quận chúa ăn vài thìa canh giải nhiệt đi.” Đây là món ăn Đào Cẩn thích nhất, nàng múc một thìa, vừa cho vào miệng đã tan, có ướp băng mỏng quả thật đã giải nhiều nhiệt khí. Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Phu Nhân Tâm của tác giả Phong Hà Du Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên - Ngữ Lục
Năm năm trước, tại một của tiệm thời trang, ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, cô đã biết mình không thể không yêu anh. Khi đó anh đang chọn quà sinh nhật cho người con gái mình yêu. Năm năm trôi qua, cô trở thành một người bạn tâm tình của anh, thân thiết và thấu hiểu. Anh tìm đến cô như một thói quen trong những khoảnh khắc cô đơn và trống rỗng. Cô vẫn âm thầm yêu anh, còn anh vẫn lặng lẽ yêu người con gái ấy. Người con gái ấy là Băng Lan, là cô em gái nuôi mà anh đã chăm sóc nâng niu từ bé. Băng Lan không yêu anh nhưng không dám từ chối anh vì cô ấy cảm thấy mình cần phải trả ơn nuôi dưỡng của gia đình anh. Ngay khi biết được tâm sự của Băng Lan, mặc dù đau khổ nhưng điều duy nhất anh nghĩ đến là giải thoát cho cô ấy khỏi gánh nặng trả ơn này. Giải pháp anh chọn chính là cưới một người con gái khác và người anh chọn chính là người con gái khiến anh cảm thấy gần gũi nhất, chính là cô. - "Chúng ta kết hôn được không?" Anh nói. Tôi cũng biết, anh sẽ nói như thế, không phải vì anh yêu tôi, mà vì anh yêu người đó. Chỉ vì không muốn người con gái kia phải cảm thấy dằn vặt và mặc cảm, anh chấp nhận rút lui. Anh làm tất cả những điều này là vì cô ấy. Vì một người anh yêu, lấy một người anh không yêu, có lẽ chỉ có anh mới làm được việc ngốc ngếch đó mà thôi. Đã biết rõ tất cả những điều đó, thế nhưng cũng không có cách nào để từ chối. Có phải tôi thực sự còn ngốc hơn anh không?.... *** Từ hai giờ tới năm giờ sáng ngày Mười ba tháng Tám năm 2002, mưa sao băng Anh Tiên [1] đạt tới mức cực đại, chỉ cần đứng ở một nơi rộng rãi là có thể quan sát được bằng mắt thường. [1] Tên tiếng Anh là Perseus Tôi đang tối mắt tối mũi vì bản thảo thì đọc được một bản tin, trong đầu liền xuất hiện biết bao nhiêu ảo tưởng đẹp đẽ, tôi lập tức gọi điện thoại cho A Vy: “Chúng ta có thể cùng thức đêm để viết truyện, đến lúc ba giờ sáng sẽ hẹn nhau đi ra ngoài để ngắm mưa sao băng. Thử nghĩ xem, chúng ta có thể cùng lúc nhìn thấy một ngôi sao lướt qua bầu trời. Điều này chẳng phải là rất lãng mạn sao?”, tôi rất vui vẻ, tấm tắc khen ngợi ý kiến mình vừa đưa ra. “Thức đêm viết truyện”, ở đầu dây bên kia A Vy nói, “Xin lỗi nhé, tớ nộp bản thảo rồi, không muốn tiếp tục thưởng thức mùi vị địa ngục đó nữa đâu. Tớ có thể gọi cậu dậy lúc ba giờ sáng, nhưng ở chỗ chúng tớ không ngắm được sao băng”. A Vy thấy đề nghị của tôi chẳng lãng mạn chút nào. Tôi không can tâm, lại tiếp tục gọi điện cho một người bạn khác là A Chi: “Thức đêm viết truyện? Thôi đi. Tớ đã viết đến chương chín rồi, việc gì phải thức đêm với cậu nữa.” Lại một gáo nước lạnh dội lên đầu tôi… Haizzz, mình quên mất! A Chi ngoan ngoãn chứ đâu giống mình. ... Mời các bạn đón đọc Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên của tác giả Ngữ Lục.
Gửi Người Tôi Yêu - Vũ Hoa
Thời học cấp hai, trong một lần đụng phải xe đạp địa hình mà Hứa An Ly gặp Đường Lý Dục, một cậu học sinh học trên mình mấy lớp. Tình cảm trong trẻo lớn dần theo năm tháng. Đường Lý Dục vào đại học B, tại Thanh Đảo. Hứa An Ly cũng nỗ lực thi vào đại học B. Tình yêu mà Hứa An Ly dành cho Đường Lý Dục vẫn tràn trề, nhưng phía Đường Lý Dục sau thời gian xa cách đã tìm thấy tình yêu với Thẩm Anh Xuân, một cô gái xinh đẹp, xuất thân trong gia đình giàu có, cha mẹ của Thẩm Anh Xuân đang sống bên Mỹ. Hứa An Ly vì muốn quên Đường Lý Dục nên đã yêu Tần Ca. Nhưng đó chỉ là mối tình lấp đầy khoảng trống. Để chứng tỏ sự cao thượng của mình với Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly đã nhiều lần đấu tranh tư tưởng để quên Đường Lý Dục. Nhưng càng nỗ lực, cô càng thấy đau khổ. Hứa An Ly đã quyết định dâng hiến cho Tần Ca để "dứt tình" với Đường Lý Dục. Có lẽ cuộc đời của Hứa An Ly đã yên phận và trở nên đẹp đẽ nếu Đường Lý Dục không bị tai nạn, nguy hiểm đến tính mạng, anh bị mất trí nhớ. Hứa An Ly đã bất chấp tất cả để quay về chăm sóc Đường Lý Dục, cô nhận ra tình yêu mình dành cho Đường Lý Dục thật mãnh liệt. Đúng lúc cô và Đường Lý Dục đang ở bên nhau, Thẩm Anh Xuân từ Mỹ trở về. Hứa An Ly, Thẩm Anh Xuân, liệu ai sẽ là người chiếm được trái tim Đường Lý Dục ở phần kết câu chuyện hấp dẫn này? *** Tần Ca lặng lẽ đứng trong góc khuất, nhìn theo bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài của Đường Lý Dục và Hứa An Ly tựa lưng vào nhau, nghiêng nghiêng in trên mặt đường, họ đang tranh nhau một bông hoa, nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt rất hiểu nhau, không cần ngôn ngữ. Anh ngẩn người ra nhìn theo họ. Mười ngón tay nắm chặt. Đó là một cảm giác vừa đau vừa chua xót, bỗng nhiên bị dồn nén đến không thể thở nổi. Mỗi lúc như vậy, anh sẽ vỗ vỗ vào đầu tự bảo mình đừng suy nghĩ lung tung, suy tính hơn thiệt! An Ly! Rất muốn anh và em cũng có thể được như vậy, cho dù không nói với nhau một lời nào, cho dù chỉ là nắm tay nhau trong ánh hoàng hôn, trong lúc em vui hay buồn. Anh cùng em đau khổ một cách vô duyên vô cớ. Anh cùng em ngắm nhìn sự thay đổi luôn phiên của ngày tàn tháng tàn. Anh cùng em mơ về tương lai tốt đẹp. Anh có thể cho em tất cả. Ở bên anh, em cũng rất dịu dàng. Nhưng tại sao anh đã cố gắng rồi lại cố gắng, em vẫn không thể yêu anh? Em đã từng nói cố gắng rồi lại cố gắng, thì sẽ yêu được anh. Em! Không! Yêu! Anh! ... Mời các bạn đón đọc Gửi Người Tôi Yêu của tác giả Vũ Hoa.
Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba - Liên Tâm
Cho dù tình yêu có hạn sử dụng. Dù cho sự phản bội chỉ là việc sớm muộn. Nhưng nếu không chiến đấu, sao có thể nuốt giận được chứ? Nào ta cùng xem... Cuộc chiến đấu giữa bà xã và bồ nhí chính thức mở màn... Đây là cuốn tiểu thuyết giúp cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay! Yêu nhau 10 năm, điều hạnh phúc nhất chính là có thể nằm bên anh, lặng lẽ nhìn anh đến lúc đầu bạc. Kết quả, xảy ra cuộc phong ba bão tố chống lại kẻ thứ ba, khiến cuộc hôn nhân của chúng ta rơi vào bước đường cùng. Cuối cùng, chúng ta chỉ còn lại con đường duy nhất, làm người dưng, chỉ có thể đi lướt qua nhau. Trước đây, anh từng nằm ngay bên cạnh em, giơ tay là có thể sờ thấy. Giờ đây, em chỉ buồn vì không thể nắm tay anh đi cùng đến cuối cuộc đời. Câu Chuyện bắt đầu với những sóng gió trong một gia đình trẻ. Một ngày nọ, Diệp Tử tình cờ phát hiện ra chồng mình có nhân tình, thậm chí, cô gái này còn chuyển đến sống ở cùng khu nhà với vợ chồng cô. Cô chấp nhận tha thứ, cho chồng một cơ hội để quay về với gia đình nhưng tình cảm giữa hai người đã bắt đầu có rạn nứt. Vừa giải quyết xong việc của cô bồ nhí của chồng, Diệp Tử lại phải đối mặt với cô người yêu cũ của chồng mới đi du học nước ngoài về. Cô ta tên Tiểu Nhã, là một người phụ nữ có nhiều mưu kế và rắp tâm cướp lại người yêu cũ từ tay Diệp Tử. Dù rằng tình yêu chỉ có hạn sử dụng, dù rằng với những khúc mắc và lừa dối liên tiếp xuất hiện khiến cho việc chia tay chỉ còn là sớm muộn, nhưng nếu không chiến đấu thì sao Diệp Tử có thể nuốt hận được? Có thể nói, đây là tác phẩm khiến cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay, là lời kêu gọi những người phụ nữ hãy mở to mắt nhìn v cuộc hôn nhân của mình, dũng cảm đối diện với sóng gió, kiên trì nhưng cũng nên biết buông tay đúng lúc….  *** Diệp Tử: “ Em đã từng nằm ngay bên cạnh anh, giơ tay ra là có thể sờ thấy. Giờ đây gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, thật xa xôi diệu vợi.” Em đã từng yêu một người đàn ông, yêu suốt mười năm, em và anh ấy yêu nhau bảy năm, cưới nhau ba năm. Em vẫn luôn cho rằng, mười năm như vậy có thể kéo dài mãi mãi, sống với nhau trọn một đời. Em sẽ hạnh phúc đi cùng anh đến cuối cuộc đời. Cho đến tận khi tóc bạc phơ, chúng ta cùng nắm tay nhau hồi tưởng lại mấy chục năm cuộc đời, vẫn có thể ôm nhau thắm thiết ngọt ngào, trở về với dất Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ước vọng xa xỉ. Em vẫn luôn sợ hãi cô đơn, sợ hãi ngày nào đó người khác sẽ cướp mất anh, sợ trái tim của anh không còn thuộc về em. Kết quả là, tất cả đều thành sự thực. Em đang giãy giụa trong đau khổ, em đang gào thét trong nỗi tuyệt vọng. Nhưng anh lại đang ôm người phụ nữ khác, đang nói những lời đường mật. Đến cuối, cuộc hôn nhân cùa chúng ta cuối cùng cũng bị sự phản bội nuốt chửng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ là sự xa lạ, mối duyên phận đi lướt qua nhau. Còn em thì lại vẫn ngoan cố muốn nắm giữ bầu không khí hư vô này, một mối tình hư vô. Ông xã, em đã từng nước mắt đầm đìa hỏi anh, liệu đã bao giờ thực sự yêu em chưa. Anh không lên tiếng. Cho đến cuối, anh trả lời em. Anh nói tình cảm chưa bao giờ thay đổi. Tất cả mọi việc đều là âm mưu của Tiểu Nhã. ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba của tác giả Liên Tâm.
Có Lẽ Là Yêu - Lý Lý Tường
Ngay từ đầu có lẽ là gặp dịp thì chơi, Nhưng là theo dây dưa không ngừng xâm nhập, Bất luận là không cam lòng cũng hoặc khinh thường, Chân chân giả giả mơ hồ tầm mắt. Hỏi thế gian tình là gì, Này trải qua quá hỉ nộ ái ố, Ước chừng là yêu . *** Vệ Khanh về đến nhà, thấy nhà cửa ầm ĩ, trong phòng khách bừa bộn, quần áo, túi bóng chất đống trên sofa, giầy mỗi chiếc một nơi, linh tinh rải rác khắp nơi, đồ chơi vất lung tung, không có người quản lý… Vội đẩy cửa bước vào, thấy vợ đang ngồi trên thảm thu dọn quần áo, bên cạnh là một túi du lịch cỡ lớn. Con trai thì im lặng không giống như thường ngày, lúc này ăn mặc chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi trên giường, cầm sách, lật từng tờ một, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cũng không ồn ào đòi ôm giống ngày thường, nhìn trộm mẹ nhóc một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách. Không khí vô cùng nặng nề, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: “Chu Dạ, em đang làm gì thế?” Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi tới trước tủ quần áo, cầm toàn bộ áo trên giá xuống, lại mở thêm một cửa tủ nữa, lấy toàn bộ quần áo của Vệ Chu xuống. Vệ Khanh hoảng hốt, giữ cô lại: “ thế…” Chu Dạ không để ý tới hắn, cố ý kéo một cái vali nhỏ xuống đất, “rầm” một cái, trầm đục, đinh tai nhức óc. Rõ ràng là, tâm tình cô lúc này vô cùng khó chịu, tốt nhất không nên chọc giận cô. Vì thế hắn quay lại ôm con, nói: “Tiểu Chu Chu ngoan, nói cho cha biết, mẹ con làm sao thế?” Vệ Chu ngồi trên đùi hắn, yếu ớt nói: “Mẹ nói cha hư, muốn dẫn cục cưng về nhà.” Vệ Khanh ngẩn người, quay đầu hỏi: “Về nhà? Em muốn về đâu?” Chu Dạ đóng sầm cái vali thật mạnh, hung hăng nói: “Về Thượng Lâm!” Hắn vội đứng dậy, ôm vai cô, cợt nhả nói: “Về Thượng Lâm làm gì chứ?” Chu Dạ liếc hắn một cái, dùng sức đẩy hắn ra, bảo con: “Cục cưng đi xuống dưới kéo mẹ đi cùng.” Quả nhiên Vệ Chu chậm rãi bò xuống giường, không nói một tiếng, kéo ống quần cô. ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Là Yêu của tác giả Lý Lý Tường.