Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

9527

Review bởi: #Phương_phở -------  Nữ bác sĩ Trung y >< Nam cảnh sát 9527: Số hiệu thẻ ngành 9527: Yêu giang sơn - Yêu mỹ nhân 9527: Gươm đã có vỏ - Chớ lại gần (Hamilk) "Số hiệu này từng theo tôi suốt một đời. Giờ đây, nó thuộc về em. Và tôi cũng thuộc về em." (Tiêu Trì)  Motif truyện không hề mới, cốt truyện vẫn mang đặc điểm chính của ngôn tình, nam cường gặp nữ soái. Tuy nhiên việc lồng ghép các tình huống truyện diễn ra hợp lí, các tình tiết truyện diễn ra nhanh, qua đó tính cách nhân vật hiện ra rõ nét, và lôi cuốn.  Nam chính: Tiêu Trì. Đẹp trai, nam tính, góc cạnh, có sức đảm đương, có trách nhiệm và yêu nghề. Đặc biệt vô cùng lưu manh. Khi đã nhận định ai đó cả đời thì sẽ đeo bám không buông. Máu ghen vô cùng ghê gớm. Dù vậy bởi không bao giờ chịu đầu hàng trước khó khăn, và tinh thần luôn luôn "Nhây" cao độ. Người ta càng ghét thì anh đây càng quấn. Hơi tí là đụng chạm skinskip, sờ được thì sờ, hôn được thì tất nhiên không chịu bỏ qua. Ấy vậy mới đánh bại bao tình địch quá nguy hiểm.  Nam chính gặp nữ chính từ vài năm trước, trúng ngay tiếng sét ái tình với người ta, chưa kịp tiếp cận thì người ta lại xuất ngoại mất luôn. Không sao, vậy thì anh đây "ăn vạ", đánh tiếng làm thân với người nhà chị. Trong những năm chị đi học ở nước ngoài, anh là bệnh nhân của ông nội chị, đến châm cứu, chữa đau thắt lưng, tiện thể bầu bạn với ông cụ luôn. Bởi vậy chị vừa về nước, số lần lân la đến nhà ăn cơm, đòi châm cứu còn nhiều hơn trước.  Nữ chính: Kiều Mộ, thông minh, xinh đẹp, nữ mặt than, văn võ song toàn. Học Trung y, vì sự cố nên dây thần kinh mặt bị "liệt", không thể hiện được cảm xúc, cũng may về sau có thể chữa khỏi. Mặt chị lạnh quanh năm suốt tháng, đầu chị còn lạnh hơn. Khi có kẻ theo dõi, cắt đuôi, có kẻ đột nhập vào nhà, cầm gậy ra phang, dù trong lòng vẫn sợ run. Số hoa đào của chị còn mấy nụ liền, tuy nhiên vì chị chẳng thèm thích, cũng một phần vì hoa đào chưa kịp nở thì bị nam chính đập cho tan nát. Vì đặc điểm nghề nghiệp nên chị buộc phải động chạm với nam chính, nhưng với cái tính lưu manh, bám dính như ai kia thì có "ít cũng xuýt ra được nhiều". Trời ơi tim bay tung toé luôn!  Chị này cũng soái, lưu manh cũng chẳng kém cạnh. Lần đầu gặp mặt, cũng vừa thoát nạn sau việc giải cứu con tin, chị đã vạch quần anh ra rồi ngó vào xem, còn tỉnh đến mức phải alo ngay cho đứa bạn thân: rằng hàng họ của chàng ta cũng chỉ như mẫu vật trong phòng thí nghiệm thôi à, với cái gương mặt tỉnh bơ như đúng rồi=)) Khi gặp nhiều tình huống nguy hiểm mà chị vẫn có thế lí trí, bình tĩnh để tự cứu nguy cho mình. Đến tình địch nhăm nhe anh cũng phải cam bái chịu thua. Chị đây chẳng thèm ghen đâu nhớ ????????Tính cách độc lập, can đảm và mạnh mẽ ấy bảo sao anh không chết mê chết mệt.  Truyện không tập trung nhiều về quá trình phá án nhiều, chỉ lấy cái cớ, làm nền để tuyến tình cảm nhân vật được lên sàn thôi. Vì thế những âm mưu hay mưu kế trong truy bắt tội phạm không được đi sâu, nên nhiều khi cảm thấy, ngủ dậy đọc sang đoạn khác đã thấy kẻ ác đã bị bắt rồi ý. Đổi lại truyện có boss cuối truyện nên việc dẫn dắt hay móc nối tình tiết không bị khiên cưỡng, nên điểm trừ có thể bỏ qua. Vì công việc nam chính là cảnh sát nằm vùng, nguy hiểm nhiều, nên cũng chẳng dám cầu nhiều, vì nhiệm vụ lần này đặc biệt khó khăn, nên trước khi đi còn để lại di thư, tài sản cho chị thừa kế.  Tình tiết truyện nhanh, không khí truyện khiến mình như đang xem về bộ phim về đề tài trinh sát, mọi việc cứ xoay vòng vòng, việc phối hợp ăn ý, cái đầu tỉnh táo của hai nhân vật khiến mình đọc vừa lôi cuốn, vừa lại thấy ngọt. Nói chung túm cái váy thưởng điểm cộng cho tuyến tình cảm của đôi chính, nói thật là truyện đời thường nên cũng chẳng dám mần mò đòi hỏi gì thêm.  Truyện độ dài vừa phải, đọc không cảm thấy lê thê. Tuy nhiên truyện có điểm trừ là cách hành văn đoạn đầu hơi trúc trắc, nên phải đọc kĩ. Tuy nhiên khi bắt kịp nhịp truyện này của tác giả thì mình thấy cũng ok. Do vậy bạn nào không đọc quen convert đoạn đầu sẽ cảm thấy hơi khó hiểu, diễn không thoát ý. Điểm ngược lại mấy chương vài đầu truyện diễn biến cũng đã nhanh rồi nên việc hiểu truyện cũng nhanh, và không thể không đọc tiếp được.  P/s: Bài viết chủ mang tính chất cầu Edit, chị Hamilk đang có ý định edit, và đang gạ gẫm thêm nhiều người khác làm bộ này nhưng vì việc edit diễn đạt thoát ý ra được giọng văn của tác giả hơi khoai nên chị em cũng chỉ cầu trời phù hộ cho chị đừng bỏ cuộc thôi =)) *** Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Kiều Mộ là một cô gái rất đặc biệt. Tốt nghiệp chuyên ngành bác sĩ đông y, đã từng tham gia chiến dịch tình nguyện bác sĩ không biên giới, sau 2 năm học nghiên cứu sinh ở nước ngoài thì quay về nhà giúp ông nội trông coi phòng khám đông y Nhân Tế Đường. Những ai đã từng tiếp xúc với Kiều Mộ có lẽ đều có chung một nhận xét, cô rất lạnh lùng, là một vẻ đẹp băng giá không ai dám chạm vào. Cả bên ngoài lẫn bên trong, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bởi vì Kiều Mộ rất đẹp, nhưng khuôn mặt lại không hề có biểu cảm. Vì một tai nạn nghề nghiệp, trong lúc cô nghiên cứu châm cứu các huyệt vị trên mặt thì vô tình bị một quả bóng đập trúng. Nhưng cô chưa từng oán trách, cũng chưa từng bỏ cuộc. Sự đặc biệt của Kiều Mộ không chỉ dừng lại ở đó, mà còn là sự lý trí và bản lĩnh trong mọi tình huống. Thái độ của cô đối với mọi thứ xung quanh mình đều rất rõ ràng, từ tình cảm cho đến tình thân. Cô xinh đẹp giỏi giang như vậy, đương nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng người mà cô không thích thì đến một cơ hội xem xét cũng không hề có. Câu trả lời dành cho người đàn ông theo đuổi cô suốt 15 năm, không phân biệt nổi là yêu thương hay là bù đắp, lại chính là: “Xin lỗi, tôi không ghét anh. Bởi vì ghét cũng là cách để nhớ một người.” Vì không muốn nhớ đến anh, cho nên đến cả sự chán ghét cũng không muốn dành cho anh. Kiều Mộ tàn nhẫn như vậy đấy. Nhưng suy cho cùng, đó lại là cách tốt nhất cho đối phương. Theo đuổi một ảo tưởng không bao giờ trở thành sự thật không phải là việc mà một người trưởng thành nên làm. Tuy rất lạnh lùng với tình cảm cá nhân nhưng Kiều Mộ lại rất ấm áp đối với tình cảm gia đình. Mặc dù ông nội Kiều vô cùng nghiêm khắc nhưng cô lại đón nhận một cách vui vẻ. Mặc dù cô bạn thân Hứa Thanh San truyền bá mê tín dị đoan có cuộc sống vô cùng rắc rối nhưng Kiều Mộ lại sủng bạn đến vô đối. Chỉ cần bạn thích, thì cô sẽ ủng hộ hết mình, cho dù biết trước hậu quả kiểu gì cũng bắt mình dọn dẹp. Mặc dù không hề thích các trò trêu chọc của một người đàn ông hay đến Nhân Tế Đường điều trị, nhưng vì đó là người mà ông nội coi trọng, nên cô vẫn tận tình chăm sóc. Người đàn ông vô lại ấy là Tiêu Trì. Đối với thể loại lưu manh có văn hóa là đã không thể chống đỡ rồi, huống chi đây lại là lưu manh có chức có quyền. Kiều Mộ công nhận, anh có vẻ ngoài rất hoàn mỹ, ngoại trừ những vết sẹo chằng chịt bên dưới lớp áo kia.  Ban đầu, cô không mấy hứng thú với con người này, chỉ không hiểu tại sao anh ta cứ quấn lấy mình. Nhưng rồi dần dần, hình như cô hiểu ra được một chút. Là anh kiên trì nhớ đến cô sau một lần gặp gỡ vô tình vào nhiều năm trước. Lúc ấy Kiều Mộ không ấn tượng nhưng Tiêu Trì khắc sâu trong lòng. Bởi vì nhờ có cô, anh mới không phạm sai lầm, mới có thể tiếp tục con đường phục vụ công lý và chính nghĩa. Thật ra, rất nhiều người luôn thắc mắc, tại sao Kiều Mộ và Tiêu Trì lại có thể ở bên nhau? Một người tỉnh táo lạnh như băng, một người không khác gì bọn vô lại có học thức cả. Thế nhưng, để diễn tả phần tình cảm này, Kiều Mộ chỉ có 1 chữ “hợp”. Chính vì hợp nhau, cho nên ở bên nhau rất vui vẻ. Chính vì hợp nhau, cho nên không cần nói cũng hiểu. Chính vì hợp nhau, cho nên tôn trọng công việc và nỗi khổ của đối phương. Bằng lòng làm một chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt, bằng lòng làm một chốn quay về mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ. “9527, số hiệu này theo anh cả đời, nay thuộc về em, anh cũng thuộc về em.” “Vậy thì, phải giữ mạng của em mà quay về đấy.” Kiều Mộ không cản anh, cũng không lo lắng ra mặt khiến anh phân tâm. Đã có lúc cô không rõ trong lòng mình có phải là thích anh không, bởi vì cô thừa nhận mình nhớ anh, thừa nhận mình nóng ruột vì anh, nhưng không đến mức không có anh thì không sống nổi. Nhưng mà, trải qua một trận chiến cam go với tội ác, Kiều Mộ chợt thức tỉnh. Từ lúc nào, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng chờ anh, “chờ anh đuổi bóng tối đi, giẫm trên ánh sáng và trở về bên cô.” ….. Cả một câu chuyện chỉ có một vụ án, cũng không có tầng tầng lớp lớp những bí mật không có hồi kết nhưng “9527” là một câu chuyện đặc biệt. Bởi vì, thân phận của Tiêu Trì được tiết lộ ngay từ đầu, danh tính thủ phạm cũng được biết từ những manh mối đầu tiên. Câu chuyện kể về quá trình điều tra và đi tìm chứng cứ để bọn chúng phải nhận sự trừng trị của pháp luật. Xét về yếu tố trinh thám phá án, thì có lẽ “9527” chưa thực sự gay cấn nhưng xuyên suốt câu chuyện này, nổi bật nhất chính là tình cảm rất đáng trân trọng giữa người với người. Đó là tình bạn già giữa ông nội Kiều, ông nội Hứa hay bác Trần A hàng xóm. Đó là tình chiến hữu của những đồng đội luôn kề vai sát cánh bảo vệ cuộc sống, lúc bình thường thì nhí nhố tếu táo nhưng lúc làm việc thì vô cùng thận trọng nghiêm túc. Đó là tình cảm phức tạp của người đàn ông mang tên Tần Bân dành cho Kiều Mộ, có áy náy, có luyến tiếc và một chút không cam lòng từ bỏ.  Đó là tình cảm giữa những người thân trong gia đình, sẽ không để cho họ gặp bất cứ một mối nguy hiểm nào. Ngay cả khi người cha là một tội phạm thì cũng không muốn để cho con mình phải chịu bất cứ một vết nhơ nào. Đó là tình bạn sâu sắc không gì ngăn cách của hai cô bạn bên nhau từ nhỏ đến lớn, không ghen tị,  không giận hờn trách móc, chỉ có yêu thương và sẵn sàng có mặt trong tất cả những cột mốc cuộc đời người còn lại.  Cuối cùng, đó là tình cảm đã trở thành tín ngưỡng của anh chàng cảnh sát chìm Tiêu Trì và cô bác sĩ đông y xinh đẹp giỏi giang Kiều Mộ. Đối với Tiêu Trì, Kiều Mộ giống như một quả dứa vậy, luôn luôn đứng thẳng, bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào. Hung dữ với anh đấy, nhưng cũng thật dịu dàng. Cô không có nhiều biểu cảm trên gương mặt, nhưng tất cả dù ít dù nhiều, cũng đều dành cho anh. Như vậy là đủ rồi. Không cần biết anh ra ngoài lăn lộn thế nào, nguy hiểm ra sao, nhưng nếu anh bị thương thì hãy về nhà, em nhất định sẽ băng bó cho anh, sẽ cho anh một cơ thể khỏe mạnh nhất để tiếp tục chiến đấu. Chỉ cần anh an toàn trở về thôi. Được không, Tiêu Trì? Không cần biết ngoài kia có bao nhiêu khó khăn đang chờ anh, nhưng chỉ cần có em ở phía sau, anh nhất định dũng cảm xông lên, hoàn thành nhiệm vụ và trở về bên em. Cuộc sống mà anh mang đến có thể không êm đềm nhất, nhưng sẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất. Được không, Kiều Mộ? __________ " ": trích dẫn từ truyện

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Như Hoa Như Sương Lại Như Gió - Vương Thinh
Với những ai đã đổ vỡ trong chuyện tình, khi tới với cuốn Như hoa như sương lại như gió của tác giả Vương Thinh sẽ hiểu và đồng cảm với những hành động của nhân vật. Như hoa như sương lại như gió khắc họa lạ số phận của những con người trẻ tuổi sống trong chiến tranh. Ở họ luôn có một điểm chung, sống hết mình với trái tim và tình yêu luôn rực cháy, sẵn sàng dấn thân vào cuộc chiến sinh tử. Thậm chí,  những người trẻ ấy chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình vì một ngày mai tươi sáng đẹp hơn. Cuốn sách xoay quanh nhân vật Đoàn Tư Kỳ, một cô gái tuổi 18 với vẻ ngoài yếu đuối cùng trái tim dịu dàng nhưng trải qua biến cố lớn trong cuộc đời, cô gái ấy từng bước, từng bước trở thành một nữ đặc công đầy gan góc. *** Mùa thu năm 1928.   Dải Vũ Xương, Lỗ Hạng đất rộng người thưa, ấy là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất.   Từ đây phải mất một ngày đường mới đến được thành phố Vũ Xương náo nhiệt, bởi vậy các điền chủ lũ lượt bán đất bán ruộng để chuyển về thành phố. Một số công xưởng lớn hay tin liền nhân cơ hội ép giá đất rồi san bằng hơn mấy chục mẫu ruộng, nhanh tay xây dựng nhà xưởng. Dõi mắt ra xa, giờ chỉ thấy từng dãy nhà ngói nối tiếp nhau tạo thành vòng tròn, trông chẳng khác gì phố nằm trong phố.   Gần đó còn có một khu nghĩa địa. Đối với dân làm ăn buôn bán thì sự tồn tại của nó là điều vô cùng không may mắn. Vậy mà người ta vẫn giữ nó lại, bởi người chết là kẻ giữ bí mật đáng tin cậy nhất, hơn nữa người chết còn là công cụ đắc lực nhất để dọa người sống. Vì bí mật này nên nó nghiễm nhiên tránh được mọi sự dòm ngó của đủ loại khách lạ, giống như tấm biển trinh tiết sừng sững treo trước cửa nhà vậy. Nó nhắc nhở những kẻ đứng sau tấm biển không được phép vượt qua Lôi Trì(*) nửa bước, nếu không chắc chắn sẽ phải bỏ mạng. Có lẽ vì vậy nên chẳng ai ngờ doanh trại huấn luyện sĩ quan tình báo của một tổ chức bí mật lại nằm ở miền sơn cước cằn cỗi, hoang vu này.   (*) Lôi Trì nay là địa phận phía nam huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Thời Đông Tấn, đó là phòng tuyến cuối cùng của nhà Tấn, nếu vượt qua Lôi Trì thì thành Lịch Dương sẽ thất thủ. Bởi vậy, Lôi Trì còn dùng để ám chỉ phạm vi hoặc giới hạn cuối cùng.   Để khắc phục những chế độ chưa hoàn thiện trong tổ chức gián điệp từ trước tới nay và tránh hậu quả phải gánh chịu do năng lực tổng thể của các học viên tình báo được tuyển sinh theo hình thức chuyển nguyện vọng quá yếu kém, lãnh đạo cấp cao của Học viện Tình báo quyết định lấy lý do nhà trường chiêu sinh miễn phí để âm thầm tuyển chọn năm mươi học sinh nam nữ khắp các tỉnh thành trên cả nước, hòng huấn luyện họ trở thành những học viện ưu tú của khóa đầu tiên. Tổng chỉ huy phụ trách việc huấn luyện là một sĩ quan tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tuổi nghề lại cứng nhất và xuất thân từ lớp huấn luyện chính quy trong nhiều năm. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là kẻ nham hiểm và quyết đoán nên nội quy và phương thức huấn luyện do hắn đích thân đề ra vô cùng hà khắc. Giờ đây, năm mươi thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn chính là những nữ học viên “may mắn” được tuyển chọn. Họ đều là những con cừu bị dỗ ngon dỗ ngọt vào tròng. Ban đầu, các cô đều chọn cách kháng cự lại vị chỉ huy, nhưng chẳng mấy chốc tất cả đều ngoan ngoãn khuất phục dưới sự uy hiếp của súng lục và roi mây.   Qua một đêm đấu tranh, các cô gái đã kiệt sức. Giữa thao trường lồng lộng gió thu, các cô như những con chim gãy cánh, không còn sức lực lái gió trốn thoát. Vườn trường trong mơ thoắt biến thành doanh trại âm u, những thanh niên với bầu nhiệt huyết chính nghĩa bỗng trở thành những binh sĩ lưng đeo súng trường với khuôn mặt vô cảm. Các cô co cụm lại với nhau, im lìm như ve sầu ngày đông, không còn cơ hội trả đòn. Mấy cô gái đứng hàng đầu tiên còn chưa kịp bước ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ tối qua, giọng khản đặc khóc không thành lời, chỉ nghẹn ngào nấc lên những tiếng yếu ớt bằng chút sức lực cuối cùng. Một vài cô lúc mới đến báo danh vẫn ra vẻ đại tiểu thư, giờ cũng vứt bỏ thiệt hơn, đẳng cấp, run rẩy lén thò tay ra khỏi ống tay áo, nắm chặt tay những bạn học xung quanh. Không biết từ đâu có mấy con quạ đen liệng ngang qua, vội vã bay lướt trên đỉnh đầu. Từng tràng dài những tiếng “quạ… quạ…” giống như tiếng khóc than ai oán thường nghe thấy lúc tinh mơ khiến người ta rùng mình ớn lạnh.   Cuối cùng, tay sĩ quan huấn luyện đứng đối diện các cô gái cũng im lặng, ánh mắt lạnh lùng bao quát xung quanh. Đôi đồng tử phản chiếu tia nhìn lạnh băng không chút thương xót của loài dã thú vô tình khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Trong nhóm nữ sinh có một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, thần thái khác hẳn những người còn lại, nét mặt cô cứng đờ nhưng không phải vì sợ, mà ngược lại, cô là người bình tĩnh nhất, đầu ngẩng cao, điềm nhiên như không.   Nửa tiếng sau, viên chỉ huy vẫn chưa mở miệng. Không những vậy, hắn còn hạ lệnh mang đồ pha trà đến, đặt lên bàn để tiện thưởng trà. Dường như hắn không hề ý thức được rằng có người đang căng thẳng chờ đợi phán quyết cuối cùng của số mệnh. Hương trà Long Tĩnh nồng đượm vương khắp không gian, thực không hợp thời hợp cảnh chút nào. Các cô gái ngửi thấy mùi trà, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một lúc lâu sau, viên chỉ huy vẫn không nói không rằng, uống thêm một chén trà nữa. Các cô gái trên thao trường run lập cập đếm từng giây trôi qua. Đột nhiên có một bóng người chạy vụt đến trước bàn của viên chỉ huy, cướp chén trà trong tay hắn và ném mạnh xuống đất. Tiếng chén sứ rơi vỡ đã phá tan một góc im lìm, đồng thời cũng xé vụn đoạn hồi ức nào đó thành từng mảnh nhỏ.   Các cô gái chứng kiến cảnh ấy, vô thức kêu thầm đầy kinh ngạc: “Cậu ấy chết mất thôi!” Vậy mà tiếng khởi động súng ống bốn phía vẫn chưa vang lên, vì ánh mắt các binh sĩ đều nhất tề hướng về phía viên chỉ huy, nhưng hắn vẫn không hạ lệnh.   Viên chỉ huy im lặng trong giây lát rồi thong thả rời khỏi chỗ ngồi, bước đến gần cô gái đang đứng chắn trước bàn, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô. Mặt hắn bình thản như mặt hồ yên ả, không hề nổi giận, thậm chí còn không buồn liếc nhìn cô gái to gan ngông cuồng kia lấy một cái. Dáng vẻ lơ đễnh hàm chứa ẩn ý khó diễn tả thành lời.   “Hôm qua, huấn luyện viên Quảng đã nói rất cặn kẽ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Bắt đầu từ bây giờ, các cô sẽ trở thành những gián điệp được bồi dưỡng chuyên nghiệp khóa đầu tiên. Sau này, các cô phải hết mình vì Tổ quốc, đó chính là nhiệm vụ suốt đời. Nếu ai không tuân thủ nội quy và có ý định chạy trốn thì sự trừng phạt dành cho các cô ngày hôm qua chính là một ví dụ xương máu.” Ngừng lại một lát, hắn chỉ vào nữ học viên đang đứng sau lưng, nói tiếp: “Trừ cô này ra, thời gian huấn luyện ngày hôm nay của mọi người đều kéo dài hơn thường lệ. Nếu hôm nay đối diện với các cô là kẻ địch thì các cô sẽ phải trả giá thê thảm bởi chính sự yếu đuối của mình. Là một nhân viên tình báo, đầu tiên, các cô phải có lòng dũng cảm hơn người gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần. Nhưng giờ đây, biết rõ tôi đang cố tình kéo dài thời gian mà các cô không hề có ý thức đối phó, thậm chí không ai dám cất lời hỏi. Cho nên sự trừng phạt này là để các cô ghi nhớ rằng, bất luận phải đối diện với nhiệm vụ khó khăn đến mức nào, vào lúc nào, ở nơi nào, các cô đều phải dốc sức chiến đấu đến cùng. Trong bài học đầu tiên, huấn luyện viên Quảng đã dạy những kiến thức cơ bản nhất về đánh cắp tín hiệu. Tôi không muốn thấy học viên nào trượt môn này. Ngoài ra, phía bên kia lưới thép là trại tập trung của học viên nam, nghiêm cấm học viên nữ bước chân sang đó! Tốt nhất đừng để tôi biết có người phạm luật. Ngay cả cô…” Cuối cùng hắn cũng nhớ đến thiếu nữ vừa mạo phạm mình. “Tuy cô khá can đảm nhưng khi nãy đã vi phạm nội quy nghiêm trọng nhất của tổ chức. Đó là phục tùng! Các cô bắt buộc phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của cấp trên. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của tất cả các gián điệp.”   Hắn xua tay, mấy tên lính lập tức lùa các cô gái vào gian nhà ngói gần đó chẳng khác gì người ta lùa vịt. Chỉ duy nhất thiếu nữ vừa mạo phạm hắn khi nãy là ngoại lệ, vì hắn còn có lời muốn nói riêng với cô. “Đứng đây đến hai giờ chiều, cô mới được tiếp tục tham gia huấn luyện cùng mọi người. Nếu không thể vượt qua khảo nghiệm này thì cô sẽ không bao giờ còn cơ hội đứng ở đây.”   Ý hắn rất rõ ràng, nếu cô không vượt qua thì chỉ còn đường chết, nhưng thiếu nữ nghe xong lại đột nhiên muốn cười, lẽ ra cô nên òa khóc mới phải chứ. Huấn luyện viên đã bỏ đi từ lúc nào, cô hoàn toàn không hay biết.   Giờ phút này, cô chỉ biết một điều duy nhất: Chờ chết!   Giờ ăn trưa, có học viên nữ lén mang nước cho cô gái bị phạt nhưng lại bị cảnh vệ tuần tra gần đó bắt gặp và đuổi thẳng cổ, thế là họ đành đứng đằng xa dõi nhìn. Mọi người đều không hiểu vì sao một cô gái yếu đuối lại có thể can đảm đến vậy, càng không thể hiểu nổi vì sao viên chỉ huy hà khắc là thế mà lại dễ dàng bỏ qua cho sự xấc xược của cô. Chỉ có Tăng Cửu Nhã luôn nhạy cảm và tinh tế hơn người là lờ mờ nhận thấy, dường như viên chỉ huy quen biết cô gái này, bởi khoảnh khắc cô đập vỡ chiếc chén, ánh mắt của viên chỉ huy như thể đồng tình với hành động đó.   Nhưng trên đời này làm gì có sự thù hận và nỗi căm hờn nào vô duyên vô cớ, oan có đầu nợ có chủ, mọi chuyện đều có nhân có quả. Hoặc giả cùng với sự trôi chảy của thời gian, chẳng ai ngờ lại gặp phải biến cố ngày hôm nay. Thời khắc đầu tiên mãi mãi là thời khắc đáng nhớ và để lại nhiều dư vị nhất.  ... Mời các bạn đón đọc Như Hoa Như Sương Lại Như Gió của tác giả Vương Thinh.
Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi
Hoa Hồng Giấy là một trong những tác phẩm thành công nhất của nhà văn trẻ Lâm Địch Nhi. Mặc dù bộ tiểu thuyết hai tập này chưa chính thức xuất bản nhưng đã được đông đảo độc giả Trung Quốc khen ngợi và chào đón. Tại Việt Nam, Hoa hồng giấy được mong đợi như một tác phẩm có giá trị viết về đề tài tình yêu, hôn nhân. Hoa Hồng Giấy là câu chuyện xoay quanh cuộc hôn nhân của nữ y tá Bạch Nhạn thông minh, cá tính, mạnh mẽ với Khang Kiếm – vị trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang với tương lai rộng mở. Tuổi thơ của Bạch Nhạn không êm đềm, mẹ là nghệ sĩ và rất đa tình, phong lưu, thuở nhỏ gần như Bạch Nhạn không có bạn bè, chỉ có Thương Minh Thiên là cậu bạn hàng xóm chịu chơi với cô. Với Bạch Nhạn, Thương Minh Thiên là người yêu, người anh, người cha, người bạn, là hơi ấm, là niềm hy vọng, là tất cả ngày mai. Tuy nhiên, do rất có ác cảm với mẹ Bạch Nhạn nên mẹ Thương Minh Thiên đã không đồng ý cho anh yêu thương Bạch Nhạn. Dù không đến được với nhau, họ vẫn hứa hẹn là cả hai đều phải hạnh phúc. Trước khi chia tay, Thương Minh Thiên đã tặng Bạch Nhạn một bông hoa hồng giấy, đây là chỗ dựa tình cảm cho cô trong những năm tháng không êm đềm sau này. Trở thành y tá của Bệnh viện số 1 Tân Giang, Bạch Nhạn những tưởng rằng cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới sau khi kết hôn với Khang Kiếm – trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang. Tuy nhiên, cô không thể ngờ rằng mình không hề được hưởng những giây phút ngọt ngào của cuộc sống lứa đôi bởi đây là cuộc hôn nhân được sắp đặt với một âm mưu đầy toan tính: Khang Kiếm lấy cô với mục đích trả thù cho mẹ mình bởi 24 năm về trước, mẹ Bạch Nhạn chính là người đã phá hoại hạnh phúc gia đình anh, vì quá tủi nhục, mẹ anh đã nhảy lầu tự vẫn nhưng không thành, để lại di chứng liệt nửa người, đồng thời cũng khiến Khang Kiếm thực sự không còn niềm tin vào hôn nhân. Sau khi trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, Khang Kiếm ngày càng thấu hiểu và nể phục Bạch Nhạn vì sự thông minh, cá tính nhưng không kém phần dễ thương ở một người con gái từ nhỏ sống không có cha, luôn tự lập và rất biết giữ lửa cho gia đình. Tình yêu âm thầm nảy nở, nhưng đến khi Khang Kiếm biết được rằng anh đã không thể rời xa Bạch Nhạn thì cô đã chủ động đề nghị chia tay bởi không thể chấp nhận cuộc hôn nhân toan tính không xuất phát từ tình yêu đó. Tình yêu của Khang Kiếm và Bạch Nhạn sẽ đi đâu về đâu? Ai sẽ trả lại cho họ niềm tin về hôn nhân khi những bất hạnh của thời thơ ấu luôn đeo bám họ? Một chút ngược, một chút hài, một chút cay đắng, một chút ngọt ngào…. Tất cả đã tạo nên bộ truyện Hoa Hồng Giấy với các tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn đan xen. Tác phẩm thực sự lôi cuốn người đọc bởi lối miêu tả chân thực, đi sâu vào nội tâm nhân vật. Tình yêu, tình bạn chân thành, những âm mưu, toan tính… trên chốn quan trường Trung Quốc khiến độc giả như được thưởng thức một bộ phim đầy kịch tính. Đọc Hoa hồng giấy, độc giả phát hiện ra rằng, tác phẩm chứa đựng những tình cảm và thông điệp rất đáng để chúng ta phải suy ngẫm: Cuộc sống luôn tiềm ẩn những rủi ro khó lường, chỉ những người phụ nữ khéo giữ lửa mới có thể mãi giữ cho tình yêu, hôn nhân ngọn lửa nồng nàn, mãnh liệt. *** Bạch Nhạn tự cảm thấy mình có thể được coi là một “thục nữ”. Về chiều cao, hơn 1m66 một chút, ở miền Nam cũng được coi là cao ráo; về cân nặng, 50kg là khá cân đối, mảnh mai như mĩ nữ. Dáng dấp mềm mại, cộng thêm đôi mắt to sáng lấp lánh và làn da trắng mịn, lại thêm hai cái lúm đồng tiền xinh xinh, mỗi lần mỉm miệng cười lại lộ ra đầy ý vị, một hình ảnh thục nữ hiện đại đầy sức sống. Nhưng, cô nàng thục nữ này khi bị ném vào Bệnh viện Nhân dân số Một Tân Giang, lại trở thành nhân vật bình bình trong mắt các thiên thần áo trắng mà thôi. Chẳng hiểu sao, Bệnh viện Nhân dân tuyển y tá hình như không phải tuyển người tài, mà là tuyển người đẹp, người sau xinh đẹp hơn người trước. Nhưng hôm nay, cô nàng bình bình Bạch Nhạn này lại là người đẹp nhất. Ai dám qua mặt cô dâu mới đây? Bạch Nhạn đứng trước gương xoa mặt, lắc hông, nhún vai một cách khoa trương, hờ hững vuốt mái tóc đã được tết thật khéo, vén chiếc khăn voan gài trên đầu, bất chợt mỉm cười rạng rỡ. Hồi còn học trường y tá, Bạch Nhạn từng đi dạo với Liễu Tinh mấy vòng quanh sân vận động, không hiểu sao lại nói tới chuyện sau này muốn lấy người như thế nào? Liễu Tinh nói dù lấy ai đi chăng nữa, thà lấy người già hơn chứ không lấy người ít tuổi hơn. Đàn ông ít tuổi hơn mình, có thể trao thân nhưng không thể gửi phận. Đẹp trai quá không tin cậy được, cũng không được lấy người quá giàu, nếu không không biết sẽ phải chia sẻ với bao nhiêu người phụ nữ khác! Bạch Nhạn liền cười nói, vậy có thể lấy một người có quyền không? Liễu Tinh lườm cô, người có quyền thế đều chọn đám môn đăng hộ đối, dù cậu có đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cùng lắm cũng chỉ được làm người hầu cho người ta sai bảo mà thôi. Khi đó chỉ là nói đùa, Bạch Nhạn cho rằng chuyện đó mãi mãi chẳng bao giờ liên quan đến mình. Gia cảnh giàu có và sự nghiệp mĩ mãn là tấm gấm vóc dày, cái gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là bông hoa tô điểm. Đối với một nhân viên y tá bình thường trong bệnh viện, một cô gái không biết cha mình là ai, điều cô ấy coi trọng không phải là hoa trên gấm, lấy được một viên chức nhà nước là đã có thể cười thầm rồi, những chuyện khác đều quá xa vời, không thực tế. Bạch Nhạn là một người thực tế. Không ngờ, cô không đánh nhau sứt đầu mẻ trán, lại có thể lấy được một “thanh niên quyền quý”. Tân Giang là một thành phố cấp tỉnh, chồng cô là trợ lý thị trưởng của thành phố này, tháng trước vừa tròn ba mươi tuổi, từ trên tỉnh xuống để đánh bóng tên tuổi, hiện được giao phụ trách việc xây dựng thành phố, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở. - Được rồi, đừng có giày vò trái tim tổn thương của bọn này nữa, biết là cô lấy chồng xịn, chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi thưa phu nhân tỉnh trưởng tương lai. Đám y tá đứng chật kín căn phòng trang điểm, giận dỗi lườm nguýt Bạch Nhạn. Bạch Nhạn sợ làm hỏng lớp trang điểm, không dám thể hiện nhiều cảm xúc, nhếch nhếch khóe miệng, ngồi xuống. ... Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Giấy của tác giả Lâm Địch Nhi.
Thần Xạ Nhà Thanh - Đông Nhất Phương
Do hầu hết các chương là file ảnh nên sẽ chỉ có định dạng pdf. Truyện Thần Xạ Nhà Thanh một trong những tác phẩm truyện nổi tiếng thuộc thể loại lịch sử có xen lẫn đôi chút yếu tố truyện quân sự của tác giả Đông Nhất Phương. Nội dung câu chuyện về nhân vật Lý Chấn - anh là một tay súng bắn tỉa đặc chủng.  Trong một lần làm nhiệm vụ gặp phục kích, sau khi cùng địch liều mạng đã vô tình xuyên không trở lại đời Thanh, đúng lúc chiến tranh nha phiến lần thứ hai đã tới gần. Một súng nơi tay, ta có thiên hạ! Mời các bạn đón đọc Thần Xạ Nhà Thanh của tác giả Đông Nhất Phương.