Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Review bởi: Tâm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu “Hẹn hò một năm chưa đủ để tiến tới hôn nhân sao?” “Anh cảm thấy thời gian vừa đẹp. Mình đã cùng nhau đi qua bốn mùa, sau này sẽ còn đón thêm rất nhiều xuân hạ thu đông bên nhau nữa. Tháng Một tới em còn chưa xuất hiện. Tháng Hai về, em ngủ nhà kế bên. Tháng Ba qua, mưa trắng đất trắng trời. Tháng Tư đến, hoa tường vi nở rộ. Tháng Năm đẹp như mơ, mình ngồi đối diện, đợi tháng Sáu thong thả đi về. Tháng Sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương bay. Tháng Bảy vui buồn đan xen, sóng lúa lao xao quyện vào đồng cỏ, trải đến chân trời. Tháng Tám về, anh giấu tình không nói. Tháng Tám anh là nước trong chai, em là mây trên trời. Tháng Chín và tháng Mười là đôi mắt, mắt ôm cả biển khơi, em ở trên mặt biển, anh ở dưới làn nước. Tháng Mười Một chưa đến, em nhìn qua cửa sổ thấy tháng Mười Hai ở phía xa xa. Tháng Mười Hai tuyết trắng tung bay, tuyết phủ ngập tràn…. Một bài thơ với câu từ bay bổng như vẽ ra câu chuyện tình yêu giữa Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung tựa như tên hai người khi được ghép lại: ‘Ôn hòa ung dung, năm tháng an bình’, vô cùng xứng đôi, vô cùng tốt đẹp, vốn dĩ đã là trời sinh một đôi như Ôn Thiếu Khanh thường hay nói.. Ôn Thiếu Khanh là một chàng trai dịu dàng, tao nhã, khi khám bệnh thì ăn nói nhẹ nhàng, trên bàn mổ thì oai phong mạnh mẽ. Anh chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có một cô gái mang tên Tùng Dung nói với anh rằng cô sẽ vung đao bảo vệ anh chu toàn trong thế giới của cô. Tùng Dung là một cô gái điềm đạm, lão luyện, dựa vào ba tấc lưỡi gây dựng tiếng tăm trong giới luật sư. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông tên “Ôn Thiếu Khanh” khiến cô ngoài miệng thì á khẩu nhưng trong lòng lại nở hoa rực rỡ. Vốn họ quen nhau từ rất sớm, vừa gặp đã yêu nhưng do thời điểm không thích hợp lại thêm một người ở giữa khiến thứ tình cảm mới chớm nở ấy không thể bung mình nở rộ. Họ đành phải tiếp tục gieo hạt tình yêu ấy trong lòng rồi ươm mầm trong chờ đợi. Nhiều năm về sau, khi gặp lại, không phải là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mà là sự yêu thương kiên trì và chiều chuộng từ Ôn Thiếu Khanh, từ sự dũng cảm của Tùng Dung đã thúc đẩy họ bước đến bên nhau. “Em nói xem, vì sao đàn ông phải lấy vợ? Cuộc đời của một người đàn ông nếu muốn hoàn chỉnh, thì ngoài vài trận đánh nhau ra, còn phải tìm một người phụ nữ, yêu thương nâng niu cô ấy thật cẩn thận, giúp cô ấy giải quyết mọi phiền não, cả đời bình an hạnh phúc bên nhau, như vậy mới là cuộc đời hoàn chỉnh.” Trong chuyện tình yêu này, đối với mình, người cố gắng nhiều hơn là Ôn Thiếu Khanh, người cho đi nhiều hơn là Ôn Thiếu Khanh. Trong công việc hay cuộc sống, Tùng Dung là một cô gái độc lập, mạnh mẽ, luôn luôn tự mình đối mặt với mọi vấn đề dù đó là những nguy hiểm rình rập xung quanh nhưng trong tình cảm, Tùng Dung là người khá dè dặt, sợ hãi được mất. "Tên anh viết ra chỉ có vài centimet ngắn ngủi, vậy mà đi xuyên qua bao năm tháng dài đằng đẵng của em" – Cả thanh xuân của Tùng Dung chỉ có bóng hình Ôn Thiếu Khanh. Đi qua năm tháng học nghiên cứu sinh, qua cả những năm tháng cô đơn khi cô một mình du học ở nước ngoài xa xôi. Ngày qua tháng đổi, ba chữ Ôn Thiếu Khanh đã bén rễ trong lòng cô, nhớ nhung không dứt. Với Ôn Thiếu Khanh, một bên là bạn thân, một bên là người mình yêu, một bên là sự nghiệp, anh đã hoàn thành xuất sắc để có thể bảo vệ được cả ba thứ nhưng vẫn luôn đầy tự hào nói rằng “thì ra, em là niềm hạnh phúc tuy bé nhỏ nhưng đích thực tôi muốn gìn giữ nhất…” Đây là một câu chuyện êm đềm, không nhiều sóng gió hào môn gia tộc hay máu chó mà hoàn toàn là ngọt, sủng xen lẫn hài hước. Hạnh phúc nhỏ của anh là một truyện nằm trong hệ liệt truyện của Đông Bôn Tây Cố. Mình search tên nhân vật thì Ôn Thiếu Khanh còn xuất hiện trong các truyện khác của tác giả như: “Hai cầm cùng vui”, “Chỉ muốn cùng em – chính là tốt nhất”, “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ”. Chắc hẳn đây là hệ liệt về chuyện tình yêu của bốn chàng đẹp trai chơi thân với nhau rồi. Ngoài ra, truyện còn có dàn nhân vật phụ (trừ các cặp chính của truyện khác ra) vô cùng ấn tượng và đặc sắc. Nhất là cậu em họ của Tùng Dung là Chung Trinh luôn luôn đáng yêu và hài hước trong mọi tình huống. Đối với mình, đây không phải là một cuốn xuất sắc, nhưng rất thích hợp đọc để thêm yêu đời và tin tưởng vào tình yêu =)). Và đặc biệt dịch giả với vốn từ phong phú nên truyện càng thêm ngọt ngào, thi vị. Nếu bạn là fan của hiện đại và ngọt sủng thì đừng bỏ qua truyện này nhé. ps: Đính chính xíu, bốn quyển không phải hệ liệt hội bạn thân ạ, chỉ là Ôn Thiếu Khanh làm cameo hơi bị nhiều thôi ????. *** Review Mẫn Mẫn:   Nếu mọi người thắc mắc sao dạo này mình bỗng chăm đột xuất, mình chỉ có thể nói mình cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Nhưng thôi kệ, nhân lúc còn hăng máu thì tranh thủ viết. :3 Mình biết đến Đông Bôn Tây Cố từ rất lâu trước đây, mình bắt đầu thích tác giả này khi lần đầu đọc được bộ truyện “Ngoảnh lại mỉm cười bắt đầu JQ” của bả. Văn phong của bả rất nhẹ nhàng, có nhiều đoạn rất hài hước, cũng rất ngọt ngào, và đương nhiên cũng không thiếu sự cảm động. Sau đó mình cũng đọc thêm một vài bộ khác nhưng lại không khiến mình yêu thích như lần đầu tiên đọc được bộ truyện đã nói trên. Nội dung không quá xuất sắc, và cũng có phần hơi lí tưởng hoá, nhưng mình là một con người thích hoài niệm, cho dù có những bộ truyện mình đọc trước đây có thể bây giờ đọc lại mình sẽ không thấy nó hay như ngày trước đã từng cảm thấy, nhưng mình sẽ vẫn luôn dành cho nó một tình cảm đặc biệt. Hôm nay mình quyết định review một truyện đã được xuất bản cũng khá lâu của Đông Bôn Tây Cố, hình như cũng là bộ truyện đầu tiên của bả được xuất bản ở Việt Nam. Dù nó vốn có bìa sách riêng rồi, nhưng mình vẫn muốn tự des một bìa khác, chỉ vì một lần tình cờ mình thấy được một tấm ảnh rất phù hợp với bộ truyện này. Thực ra mình đọc truyện này rất lâu rồi, cũng cap lại vài trích dẫn để sau này viết review. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh phía trên, thì hiện tại mình mới bắt đầu viết review đây. Truyện có tên là “Hạnh phúc nhỏ của anh”, nghe tên thôi cũng cũng rất nhẹ nhàng ấm áp phải không ạ? Đây là câu chuyện về một cô gái yêu thầm một chàng trai, chàng trai cũng thích cô gái, nhưng cả hai lại không nói ra, sau này khi gặp lại, bao nhiêu chuyện tình dở khóc dở cười lại kéo hai người lại gần nhau. Tùng Dung là một nữ luật sư xinh đẹp, sắc sảo, dựa vào ba tấc lưỡi gây dựng nên tiếng tăm trong giới luật sư. Trái ngược với cô, Ôn Thiếu Khanh là một bác sĩ tài giỏi, ngoại hình xuất sắc, chỉ nghe tên thôi cũng có thể tưởng tượng ra đó là một người đàn ông điềm đạm nho nhã. Ngày trước, cô từ đàn anh khoá trên Lâm Thần quen biết người bạn tốt của anh, Ôn Thiếu Khanh. Dần dần, cô bị anh thu hút, thích anh từ lúc nào không hay. Sau này khi Lâm Thần tỏ tình với cô, cô dùng một câu “không thích luật sư, chỉ thích bác sĩ” cự tuyệt anh, sau đó lại bỏ trốn ra nước ngoài, biệt tăm biệt tích. Sau khi về nước, xui xẻo thế nào cô lại gặp lại Ôn Thiếu Khanh, lại còn ở cùng một toà nhà, chung một tầng lầu với anh. Đúng là sợ cái gì thì trời cho cái đấy. =))) Vào một ngày nào đó, hai người chạm mặt ở thang máy, lúc này, Tùng Dung hết đường trốn, lại bị anh bất thình lình hỏi một câu. “Nghe nói, em bảo với người khác là em thích anh?” Bạn học Tùng Dung chết trân tại chỗ =)) Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tùng Dung hết trốn lại tránh, cố gắng ít chạm mặt anh nhất có thể, Ôn Thiếu Khanh cũng nhạy cảm phát hiện điều đó. Nhưng mỗi khi cô muốn trốn, anh lại càng muốn gặp cô. Sau đó, hai người chung đụng thường xuyên, càng lúc càng thân thiết, thậm chí Tùng Dung còn bị tài nấu nước của Ôn Thiếu Khanh mua chuộc, ngày ngày sang nhà anh ăn chực. Đúng chuẩn kiểu muốn theo đuổi nàng thì trước tiên phải tóm được dạ dày của nàng. Ôn Thiếu Khanh là điển hình của mẫu đàn ông lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Từ khi gặp lại Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh đúng là phí không ít sức để có thể khiến cô thừa nhận việc cô thích mình. Ôn Thiếu Khanh: “Thông thường bệnh nhân sẽ trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình chấp nhận mình bị bệnh, giống như em không thể tiếp nhận việc em yêu anh!” Tùng Dung đỏ bừng mặt: “Em không yêu anh!”. “Giai đoạn thứ nhất là giai đoạn chối bỏ, em không chịu chấp nhận hiện thực!” “Anh nói linh tinh!”. “Giai đoạn thứ hai là giai đoạn căm phẫn.” “Kệ anh nói sao thì nói. Em mệt rồi, về trước đây.” “Trong trường hợp cá biệt, bệnh nhân sẽ có hiện tượng phản ứng bất ngờ với mục đích vùng vẫy vào phút chót.” Tùng Dung tức giận: “Em không yêu anh.” Đúng kiểu vịt chết mà còn mạnh miệng =))) Khi bị cô dỗi mấy ngày liền, vì muốn gặp cô, anh để bản thân bị bắt vào cục cảnh sát vì tội uống rượu lái xe, khiến Tùng Dung phải chạy đến bảo lãnh cho anh. Ôn Thiếu Khanh là một bác sĩ có y đức, anh cũng luôn dạy học trò của mình phải như thế, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ để học trò của mình chịu ấm ức. “Bố mẹ các em nuôi các em lớn đến chừng này, các em vất vả học y bao năm như vậy không phải là để đứng đây cho người ta sỉ nhục,…Tất nhiên là bác sĩ không được đánh người, nhớ là phải cởi áo blouse ra trước. Thực ra ban đầu không muốn dạy các em bài học này đâu. Các em học y, biết rõ đánh vào đâu khiến người ta đau nhất mà chỉ để lại vết thương nhẹ nhỉ…” Sau đó đương nhiên là Tùng Dung phải chạy đến bão lãnh cho anh và đám học trò. Lúc đó, cô cũng kiên định nói với anh rằng: Cô sẽ tung hoành trong lĩnh vực của mình, bảo vệ anh chu toàn. Mà Ôn Thiếu Khanh, lần đầu tiên được một người con gái nói như vậy với mình, đáy lòng cũng rung động. Tùng Dung có một cậu em họ tên là Chung Trinh. Oái oăm thay, thầy hướng dẫn luận văn của cậu lại là Ôn Thiếu Khanh. Thấy bà chị họ mình ế lâu năm, cậu chàng rất muốn giới thiệu chị của mình với Ôn Thiếu Khanh, nhưng anh luôn từ chối. Sau này thì anh mới biết lúc đó bản thân dại dột cỡ nào =)) Bề ngoài của Ôn Thiếu Khanh là một người điềm đạm, nho nhã. Nhưng Tùng Dung biết, người đàn ông này chẳng như vẻ bề ngoài chút nào. Ít nhất là một luật sư như cô, đứng trước Ôn Thiếu Khanh, chưa bao giờ chiếm được lợi thế, lúc nào cô cũng phải á khẩu trước miệng lưỡi sắc bén của anh. Quả thật là hổ thẹn danh tiếng luật sư của cô. Ôn Thiếu Khanh có nuôi một con chó, đặt tên là “Nhường Chút”. Cứ khi nào anh và Tùng Dung cãi nhau thì Nhường Chút đều bị anh hành hạ đủ kiểu. =)) “Sao mày lại lên giường? Đã bảo mày không được lên giường cơ mà? Mày bị rụng lông đen từ lúc nào vậy? Hoá đen rồi à? Hay chuẩn bị tiến hoá thành gấu trúc?” Cái miệng đúng là độc địa không ai bằng. Nói xong còn chưa thấy thoải mái, Ôn Thiếu Khanh còn lấy cái dây buộc tóc của Tùng Dùng buộc một chỏm trên đỉnh đầu Nhường Chút. =))) Không chỉ thế, Ôn Thiếu Khanh còn tự nhận bản thân chưa bao giờ coi mình là quân tử. Theo lời của cậu chàng Chung Trinh thì là: “Mặc áo blouse vào thì là mặt người dạ thú, cởi ra thì là cầm thú chính hiệu.” Quả thật Ôn Thiếu Khanh đã không phụ “lời khen tặng” này của Chung Trinh rồi. =)) Ôn Thiếu Khanh cầm thú, nhưng cũng chỉ cầm thú trước mặt Tùng Dung. “Giáo sư Ôn, học trò của anh có biết cái bộ dạng này của anh không?” Ôn Thiếu Khanh vừa lắc đầu, vừa nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ: “Họ làm gì có cái phúc ấy. Chỉ có một mình em được nhìn thôi.” (Về phần cầm thú ra sao, xin mời đọc truyện :3) Không chỉ cầm thú mà còn suốt ngày đi thả thính con gái nhà người ta. Khi Tùng Dung hỏi xin sách chép tay của anh,… Ôn Thiếu Khanh nói: “Đây là sính lễ anh dành dụm từ nhỏ. Lấy đồ của anh thì phải làm vợ anh.” Khi anh cùng Chung Trinh thi gắp đậu… “Nhỡ thua thì phải làm sao ạ?” “Thua?” Ôn Thiếu Khanh cười liếc Tùng Dung: “Thua thì gán nợ chị họ cậu làm vợ tôi.” Khi Ôn Thiếu Khanh vì muốn mau chóng rước vợ về dinh mà theo chân Tùng Dung đến tận quê nhà của cô. “Cháu chưa kể cho mọi người nghe chuyện của chúng cháu. Thật ra cháu với Tùng Dung quen nhau nhiều năm rồi, mặc dù gần đây mới hẹn họ, nhưng cô ấy đã yêu thầm cháu bao năm mà cháu không biết, thế nên cô ấy mới sầu não phiền muộn, tích tụ lâu ngày thành tật.” Tùng Dung lúc này quả thật câm nín không biết nói gì =)) Thế nhưng vô lại thì vô lại, lúc cần cưng chiều săn sóc thì nam chính của chúng ta cũng rất cưng chiều săn sóc, thậm chí dung túng khiến người khác phải bất bình. Chung Trinh: “Chị họ, chị đang gãy xương, phải ăn kiêng?” Tùng Dung: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao” Nhìn sang Ôn Thiếu Khanh “Đúng không?” Ôn Thiếu Khanh: “Ừ.” Chung Trinh: “Sếp? Sếp có phải là bác sĩ không thế? Bệnh nhân không nghe lời mà sếp còn dung túng?” Ôn Thiếu Khanh: “Mặc áo blouse vào thì là bác sĩ, cởi ra rồi thì không phải nữa.” Nếu có ai nói cô không tốt, anh cũng sẽ không nể mặt đáp trả. “Luật sư Tùng đúng là một người đặc biệt. Nhưng phụ nữ mạnh mẽ quá sẽ không tốt. Bác sĩ Ôn thấy có đúng không?” Ôn Thiếu Khanh trả lời không kiêng nể: “Đàn ông vô dụng mới nói thế.” Khi anh bó bột tay cho cô, bị đám học sinh của mình vây quanh (Chung Trinh đã bị đuổi ra =)) ), anh cũng không quên tuyên bố chủ quyền. Ôn Thiếu Khanh: “Đau thì kêu lên, chịu đựng là không đau nữa à?” Tùng Dung: “Anh cố tình đấy à?” Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, đã có sinh viên đứng cạnh cười động viên cô: “Không đâu, thầy Ôn đối xử với bệnh nhân rất tốt.” Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý: “Ừ, người phụ nữ của mình thì tất nhiên mình phải thương rồi.” “…” Tùng Dung vẫn luôn thích Ôn Thiếu Khanh, từ trước đến nay vẫn như thế. Cho dù nhiều lúc cô bị anh nói đến tức điên nhưng lại á khẩu không phản bác được, thì trong thâm tâm cô vẫn vụng trộm vui vẻ vì bọn họ càng ngày càng thêm gần gũi. Tùng Dung là một cô gái bề ngoài thì có vẻ mạnh mẽ, cô có thể nhìn báo cáo pháp y với hình ảnh xác chết thối rữa mà không hề hấn gì, nhưng kì thực cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng sẽ có lúc cô yếu đuối, trước người con trai mình thích thầm bao năm, cô cũng sẽ chùn bước. Ôn Thiếu Khanh, Thật ra có một điều anh không biết, đó là em từng coi anh như một ước mơ. Anh vẫn luôn là ước mơ của em. Là ước mơ, không phải lý tưởng. Vì nếu là lý tưởng thì em còn có thể phấn đấu cố gắng để thưc hiện, nhưng ước mơ thì chưa chắc. Bởi biết đâu đó chỉ là một ước mơ hão huyền, xa với đến độ khiến em đôi lúc muốn buông xuôi. Cho đến một ngày, anh quyết định ngả bài với cô. Lúc này, cô mới biết thì ra, anh cũng thích cô, thích từ rất lâu, nhưng cô vẫn luôn không chịu tin tưởng. “Sao anh lại phải nói linh tinh? Vốn là anh thích em trước, sau đó nhờ Lâm Thần mới biết được rằng em đã nói với cậu ấy là em thích anh.” “Không thể nào!” “Sao lại không thể? Tùng Dung, em thật sự cho rằng anh không biết người dùng tài khoản của Chung Trinh đấu với anh trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em bỏ trốn vì một câu “Không thích luật sư mà thích bác sĩ”, khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, em đã từng hỏi anh xem anh có thích em hay không  chưa?”   Tùng Dung thì thầm:“Chốn có chân lý, dẫu muôn vàn khó khăn ta cũng phải đi tới. Câu này Chung Trinh từng nói với em rồi…” “Vậy chắc chắc là em không biết câu tiếp theo” Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ngày càng êm dịu, bất chợt thốt ra một câu: “Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung.” “Tùng Dung, anh nói là anh thích em.”    Khi bạn thích một ai đó, rồi chợt phát hiện người đó cũng thích mình, đó quả thật là một sự may mắn. Đương nhiên, cậu chàng Chung Trinh cũng bị bà chị họ trả đũa một phen vì cái tội lắm mồm để anh phát hiện ra cô thầm thích anh trong game. =))) Sau đó thì thế nào, sau đó thì xác định quan hệ, ân ái mặn nồng. Tùng Dung cảm thấy cuộc sống của mình hiện giờ thật tuyệt. Cô không biết nấu cơm, Ôn Thiếu Khanh sẽ nấu cho cô. Cô không biết giặt quần áo, Ôn Thiếu Khanh sẽ dạy. Thỉnh thoảng cô có bệnh vặt, Ôn Thiếu Khanh sẽ chữa giúp. Dường như anh vẫn luôn luôn ở đó, thế nên khi anh bỗng dưng phải tạm rời xa, cô sẽ hoảng hốt, sẽ rối bời.   Những lúc Tùng Dùng bị anh làm tức điên lên sẽ luôn nổi máu nghề nghiệp hô hào muốn gửi văn bản luật sư cho anh, khiến Ôn Thiếu Khanh dở khóc dở cười. Một ngày Chung Trinh đến nhà anh liền tò mò hỏi: “Sếp, sao nhà sếp lại nhiều văn bản luật sư thế?” “Tôi và chị họ cậu đang chơi một trò chơi tên: Bất đồng ý kiến gửi văn bản luật sư.” “Người ta yêu nhau gửi thư tình, sao hai người lại gửi văn bản luật sư?” “Cậu có ý kiến?” “Chị họ gửi văn bản luật sư cho sếp, sếp đáp lễ chị ấy cái gì? Dao phẫu thuật à?” Sau đó,…Chung Trinh bị đá ra khỏi phòng =))))) Tiếp theo thì thế nào? Đương nhiên là cầu hôn, kết hôn, về chung một nhà rồi :3 “Anh nghĩ kĩ thật chưa? Thật ra chúng ta…tính miễn cưỡng cũng chỉ mới hẹn hò được hơn một năm thôi.” Ôn Thiếu Khanh tiến lên mấy bước đứng trước mặt Tùng Dung nắm chặt tay cô, “Chưa đủ sao? Anh cảm thấy thời gian vừa đẹp. Mình đã cùng nhau đi qua bốn mùa, sau này sẽ còn đón thêm rất nhiều xuân hạ thu đông bên nhau nữa. Tháng một tới em còn chưa xuất hiện, tháng hai về em ngủ nhà kế bên. Tháng ba qua mưa trắng đất trắng trời, tháng tư đến hoa tường vi nở rộ. Tháng năm đẹp như mơ, mình ngồi đối diện, đợi tháng sáu thong thả đi về. Tháng sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương bay. Tháng bảy, vui buồn đan xen, sóng lua lao xao quyện vào đồng cỏ, trải đến chân trời. Tháng tám về, anh giấu tình không nói.Tháng tám anh là nước trong chai, em là mây trên trời. Tháng chín và tháng mười là đôi mắt, mắt ôm cả biển khơi, em ở trên mặt biển, anh ở dưới làn nước.” Tùng Dung cũng từng đọc được bài thơ của nữ thi nhân này, thì thầm nói theo: “Tháng mười một chưa đến, em nhìn qua cửa sổ thấy tháng mười hai ở phía xa xa. Tháng mười hai tuyết trắng tung bay, tuyết phủ ngập tràn.” …Một lát sau cô mới lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ còn kiên định: “Ôn Thiếu Khanh, anh nghĩ cho kĩ nhé, Luật Hôn nhân gia đình chỉ bảo vệ tài sản của anh, không bảo vệ tình yêu của anh.” Ôn Thiếu Khanh cười kéo Tùng Dung vào lòng, nói khẽ vào tai cô: “Tình yêu của anh, anh sẽ tự mình bảo vệ.”   Bên em nửa đời, hạnh phúc của anh. Tình anh sâu đậm, hạnh phúc của em. Một nét mi cười, một tùng dung. Một đời một kiếp, một đôi người. Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh của tác giả Đông Bôn Tây Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá, giá một lượng một tháng, ở một năm hết 12 lượng bạc. Thật sự là một ít tiền dư cũng không có. Bằng hữu cùng khoa thi nói, hàng xóm cách vách của ta được nhận bổng lộc ba nghìn sáu trăm lượng một năm, có thể qua đó tống tiền ăn cơm chùa! Ta nói, mơ à, cũng không nhìn xem hàng xóm của ta là ai, có thể để cho một tiểu bối như ta lợi dụng bừa bãi hay sao? *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt của tác giả Triệu Hi Chi.
Nếu Như Em Yêu Anh
Nếu như em yêu anh thì chỉ cần anh sống tại nơi đó khỏe mạnh, bình an, để anh biết rằng tình yêu của em không phải là gánh nặng trên đôi vai anh, em chỉ cần thấy anh là...đủ. Nếu em yêu anh, ngắm nhìn anh hạnh phúc...em sẽ theo đuổi anh theo cách riêng của em. Trích đoạn:  "Thái Dương, nhà em ở đâu?" "Nơi có những áng mây, rất cao, chỉ cần một cơn gió thổi, liền tan tác" Cô khẽ nhắm mắt trả lời. ---- "Thái Dương, ai là Khổng Bồi?" Đầu óc mông lung giữa cơn say, Thái Dương đã đáp lời: "Tôi không phải thái dương, thái dương chính là Khổng Bồi. Tôi là hướng dương theo dõi mặt trời. Trời tối rồi, thái dương cũng khuất núi, tôi chẳng tìm thấy đường về?" ---- Tiểu Mỹ cất lời: "Màu cam là màu của thái dương, màu lam là nhà của thái dương. Nhà của mặt trời chính là bầu trời, màu lam" Thái Dương giật mình, nhà của thái dương chính là bầu trời màu lam... Khổng Bồi chính là thích màu lam, cho nên anh muốn cho thái dương một nơi chốn vĩnh viễn là nhà. ---- Khổng Bồi ôn hòa chậm nói: "Thái Dương là trái tim, đập trung bình mười vạn lần một ngày, dùng hai ngàn gallon máu mang đi khắp các huyết mạch dài hơn sáu vạn dặm Anh trong cơ thể, nuôi sống từng tế bào, tim ngừng đập sự sống cũng chẳng còn" "Khi tình yêu đã phai tàn, tóc mai đã trắng xóa, chân bước khập khiễng, Thái Dương sẽ dần tàn úa. Tớ đã yêu cô ấy như vậy thì sao có thể dưng lên một cái lồng để giam giữ cô ấy. Nhìn cô ấy vô lo vô nghĩ, ít nhất tớ còn có thể thở được, có thể vì cô ấy mà buồn mà vui" ---- "Em mệt mỏi quá, có lẽ "đại sinh đại diệt" mới có thể "bất sinh bất diệt", vì vậy em quyết định ra đi" Hy vọng kiếp sau sẽ được gặp lại anh, cùng nhau sống chết, nắm tay nhau đến bạc đầu răng long" Cảm ơn anh đã nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy. Thái Dương tuyệt bút" Editor: Đây là một truyện cũ từ năm 2008. So với thời điểm đó đây là một truyện hay, và bây giờ cũng hay như vậy. Truyện gắn nhãn ngược tâm nhưng các bạn thích ngọt đừng sợ, vì tất cả các nhân vật đều là những người rất hiểu chuyện. Trong lòng, trong mắt họ chỉ có đối phương, không người thứ ba nào có thể len vào. Ngược chẳng qua vì họ quá nghĩ cho nhau mà thôi, nên có thể xem như ‘sủng’ trá hình vậy. Editor cũng là người sợ những cái ngược vô duyên vô cớ. Nên các bạn yên tâm nha. *** Bạn Tũn Còi, editor, giới thiệu rằng đây là bộ truyện được viết năm 2008, vào thời điểm đó nó là một bộ truyện hay, và ngay cả bây giờ vẫn vậy. Mình đồng ý! Một chuyện tình đẹp nhưng buồn về hai trái tim cách nhau 18 năm tuổi trẻ. “Chàng sinh ta chưa sinh Ta sinh chàng đã già Ta xa chàng chân trời  Chàng cách ta góc bể”   Đây chính là câu chuyện mình luôn tưởng tượng khi nghĩ về những mối tình ngăn cách bởi tuổi tác. Khổng Bồi gặp Thái Dương năm cô 10 tuổi, năm anh 28 tuổi. Anh là em trai của cha dượng cô, sau khi cha dượng và mẹ bị chính cha đẻ cô giết hại, Thái Dương được Khổng Bồi đưa về nuôi nấng. Trong lòng Khổng Bồi, cô là con gái ngoan của anh. Anh nuôi cô, yêu chiều cô, dạy dỗ cô như con gái mình. Kể cả khi gặp mặt uống rượu với anh em chiến hữu, câu chuyện quen thuộc của anh chỉ xoay quanh “Thái Dương nhà mình”: Thái Dương nhà mình học rất giỏi, Thái Dương nhà mình nấu cơm rất ngon, Thái Dương đạt giải thưởng, Thái Dương bị ốm, Thái Dương khỏi bệnh rồi… tưởng như anh sẽ mãi ngờ nghệch bao bọc cô dưới đôi cánh người cha, cho đến một ngày năm cô 17 tuổi, anh phát hiện Thái Dương cần tình yêu của mẹ, anh muốn kết hôn, tìm mẹ cho cô. 17 tuổi, đang thời nông nổi bồng bột nhất, người cô yêu nhiều năm muốn kết hôn, lại thêm tác động từ chuyện buồn của bạn thân. Thái Dương uống thuốc ngủ tự tử, để lại cho Khổng Bồi một bức thư tuyệt mệnh. “Hy vọng có kiếp sau, hy vọng được gặp lại anh, hy vọng cùng anh hẹn thề, sống chết bên nhau, nắm lấy tay người, răng long đầu bạc.” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đọc thư, lần đầu, trước mặt đồng nghiệp, trước mặt bạn bè, khóc chết lặng. Đời người như mộng. Câu này nghe rất nhiều lần nhưng đến khi đọc truyện này mình mới cảm thấy thấu hiểu đôi chút. Những năm tháng bình yên, chúng ta sống như những người mộng du, hư hư ảo ảo, chẳng hay từ sâu thẳm trái tim, điều mong ước nhất là gì, người quan trọng nhất là ai? Vào giờ phút gần như vuột mất cô, anh mới nhận ra mình yêu thương cô đến nhường nào. Không phải tình cha con, không phải ân dưỡng dục, là tình yêu đơn thuần của người đàn ông dành cho người phụ nữ. Ấy nhưng anh ghê tởm mình, anh phỉ nhổ mình vì đã yêu chính đứa bé một tay nuôi lớn. Khương Bồi lo, anh lo Xã hội sẽ nhìn nhận cô ra sao đây? Người đời sẽ khinh bỉ cô thế nào đây? Luật pháp sẽ kìm cặp nhường nào, anh bây giờ vẫn đang là người giám hộ của cô. Khổng Bồi yêu, một tình yêu dằn vặt. Anh cứ như gần như xa, như mơ như thực với Thái Dương thêm 9 năm nữa. 9 năm, Thái Dương trổ mã, là một cô luật sư thông minh xinh đẹp, học được cách vì người vì mình, thứ không đổi, chính là trái tim trong lồng ngực cô vẫn luôn dịu dàng đập vì anh, người chú không chung huyết thống. Thái Dương nói, cô không phải thái dương, Khổng Bồi mới là thái dương, anh là mặt trời còn cô là đóa hướng dương. Trời tối, mặt trời lặn, cô bơ vơ chẳng biết đường về. Truyện không dài, 20 chương, văn phong mượt mà nhưng buồn ủ ê. Nhiều lúc đọc mình thấy bất lực với tình cảm của Khổng Bồi lắm! Mình tự hỏi yêu thôi sao dằn vặt nhau nhiều đến thế. Nhưng Khổng Bồi người đàn ông này, trầm ổn, chín chắn, dịu dàng, chu toàn, chính vì thế nên anh luôn nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ từ khi Thái Dương còn là một cô học sinh 17 tuổi đến khi cô trở thành nữ luật sư 26 tuổi Anh nghĩ từ năm mình còn là người đàn ông hoàng kim hơn ba mươi tuổi đến năm anh 44 tuổi, vành tóc mai đã bạc, dấu vết thời gian để lại. Anh nghĩ trọn 9 năm. Anh lo sợ. Anh sợ tiến tới, anh sẽ trở thành lồng giam cánh bay của cô. Anh sợ khi anh chân mỏi, già nua bệnh tật, cô đương tuổi xuân phơi phới. Thế nhưng khi Thái Dương hỏi, anh có muốn cô kết hôn với người khác không, Anh trả lời không, không yêu, đừng kết hôn. Anh mâu thuẫn là thế! Vừa yêu vừa lo, vừa dịu dàng lại cố phải tỏ ra xa cách, vừa nhớ thương lại không dám lại gần. Tình yêu ngăn cách 18 năm, sao mà khổ quá! Khi anh đứng trước mặt cô, nói ba tiếng “Anh yêu em”. Ba chữ này không tiểu thuyết tình cảm nào không nhắc tới. Lời tỏ tình không hoa mỹ, không dài dòng, nhưng lại khiến người đọc buốt tim gan. Một lời “anh yêu em” gói gọn ngày ngày tháng tháng yêu trong đau khổ. Một lời “anh yêu em” kèm theo câu nói “kiếp này chúng ta chỉ có duyên phận cha con” 15 năm sớm chiều bên nhau là 15 năm anh cho cô một mái nhà. 15 năm bầu bạn là 15 năm anh đứng tên dưới vai trò người giám hộ hợp pháp của cô. 15 năm anh yêu màu xanh, là vì Thái Dương, vì bầu trời xanh là nhà của mặt trời, anh yêu màu xanh, anh cho cô một gia đình Vĩnh viễn. 9 năm như xa như gần, là thời gian dày vò cả hai. 18 năm cách trở, bùi ngùi xen lẫn tiếng thở dài. “Nếu như em yêu anh, Chỉ cần biết anh đang ở nơi đó, biết anh được khỏe mạnh bình yên, biết tình yêu của em không trút thêm gánh nặng lên đôi vai anh, biết vẫn còn được nhìn thấy anh… là đủ. Nếu như em yêu anh, em sẽ dõi nhìn anh hạnh phúc… có anh theo cách của riêng em” 30-09-2017 Cúnnn - quyencunsk10.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Nếu Như Em Yêu Anh của tác giả Bố Lạc.
Cậu Chủ Hồ Đồ
Ba quy định người hầu thế kỷ mới là gì? Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ. Thế mấy mệnh lệnh mờ ám thì sao? Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ. Thế tức là cả chọn người yêu như thế nào cậu ấy cũng phải nhúng tay vào sao? Thứ ba, tuyệt đối không được yêu cậu chủ. Ừm, xem ra quy định cuối cùng dễ nhất ấy nhỉ.. “Tôi phải thừa kế gia sản. Cho nên kết hôn đi, không được nói chuyện này ra”. Điểm chỉ vào bản giao kèo kết hôn một năm, thế này một cô hầu như cô cũng được coi là chim sẻ hóa phượng hoàng đấy nhỉ? Ấy ấy cậu chủ cậu chủ, chơi trò kết hôn với cậu một năm thì cũng không sao, nhưng mà trong thời gian đó cô thích người khác thì làm thế nào? Ví dụ như phó tổng ở công ty tuy đối xử với cô rất nghiêm khắc, lại còn dữ như chằn, nhưng có vẻ rất được đấy! Làm thế nào á? Li hôn chứ sao! Bộ nói li hôn là li hôn được sao? Không đơn giản vậy đâu, cô hầu!!! Tác giả Tinh Dã Anh: Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình. Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi. Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt! *** Thứ nhất, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu chủ, mệnh lệnh hợp lý hoàn toàn nghe theo, không hợp lý cũng phải cố nghe theo, nhưng mệnh lệnh có hợp lý hay không đều do cậu chủ quyết định. Thứ hai, chiều theo mọi sở thích của cậu chủ, cậu chủ thích người hầu cũng thích, cậu chủ ghét người hầu cũng ghét, cậu chủ đánh người, người hầu phải ở cạnh ném đá. Thứ ba, NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP YÊU CẬU CHỦ. Đó là ba quy định vàng của người hầu thế hệ mới nói chung và của Diêu Tiền Thụ nói riêng kể từ năm 6 tuổi cô trở thành người hầu của cậu chủ Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc. Diêu Tiền Thụ là một cô gái trẻ tự ti với thân phận thấp hèn, cực kì nghe lời đến mức điên rồ, ngây ngây ngô ngô, đảm đang nhưng đầu óc có vấn đề. Còn cậu chủ Cẩm Ngọc thì đúng là một người kiêu ngạo bẩm sinh, luôn khó tính, khó chịu khó chiều, không ngừng làm đủ thứ hạch họe Tiền Thụ mỗi ngày. Mười chín tuổi, cậu đột nhiên bỏ nhà đi du học, Tiền Thụ ở nhà lại đi chăm cho chó của cậu cẩn thận hơn cả người. Năm năm sau, cậu đột nhiên trở về và kiên quyết muốn cô KẾT HÔN?!!!! Đây là một câu chuyện kết hợp phong cách của manga Nhật Bản và drama thần tượng của Hàn Quốc, cộng thêm một chút khùng điên của hoạt hình Mỹ, Cậu chủ hồ đồ tạo nên một bối cảnh phi thực tế và có phần hoang tưởng, nhưng lại diễn tả nó rất chân thực. Nữ chính ngu ngơ đọc rất buồn cười, vì tuyệt đối phụng mệnh không dám trèo cao nên cô không bao giờ tơ tưởng đến cậu chủ. Cô còn có một chiếc túi thần kì, luôn mang theo mọi thứ cần thiết cho cậu chủ bất kể mọi lúc, bất kể mọi nơi, mặc dù đa số lần toàn bị cậu chủ phũ lại. Diêu Tiền Thụ lần đầu phản ứng lại Cẩm Ngọc là đòi… ly hôn với anh. Còn Cẩm Ngọc, với bề ngoài kiêu ngạo, tính tình ngang ngược khó chiều, luôn bực mình và hỉ nộ thất thường, ai cũng tưởng chừng anh không yêu nữ chính đến thế. Nữ chính lại càng không ngờ luôn. Tuy nhiên, sau cái bề ngoài ấy, anh ta cũng chỉ là một chàng trai bối rối trong tình yêu. Có vài chi tiết khá dễ thương như: Vương Oánh xuất hiện, xinh đẹp và mê hoặc. Cẩm Ngọc bận suốt ngày vì công việc, tối muốn mới về nhà. Thế là lại hiểu lầm và cãi vả. Cô ghét thứ nước hoa nồng nặc của phụ nữ khác trên người anh. Thế là Cẩm Ngọc tự giác tránh xa ra, không để cô chịu đựng cái mùi khó ưa đó, vậy mà cô lại nghĩ anh lạnh lùng. Cô đâu có biết khi nhìn thấy cô ngủ gục trên sofa cậu chủ cao quý đã vội vã tắm thật sạch rồi mới bế cô về phòng. Ngày xưa chỉ có cung tần tắm rữa hầu vua chứ nào có vua tắm rữa phục vụ cung tần!? Diêu Tiền Thụ cứ trốn trong cái thế giới đầy quy tắc và định kiến, cô ngốc nghếch và ngây thơ, làm sao nhìn ra những tình cảm mà cậu chủ dành cho mình? Hết lần này đến lần khác, cô luôn làm anh tổn thương… Tuy nhiên, cuối cùng họ vẫn hiểu được nhau và yêu nhau. Thêm văn phòng hài cười ra nước mắt của tác giả, đảm bảo không hay không lấy tiền! Mời các bạn đón đọc Cậu Chủ Hồ Đồ của tác giả Tinh Dã Anh.
Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ
Xuyên qua nàng trở thành người bị chồng bỏ, cuộc sống dầu muối tương giấm thiếu thốn thật khó khăn. Cũng may ông trời thương xót, cho nàng mang theo tùy thân không gian đến làm ruộng. Trồng hoa nuôi cỏ qua ngày, nhặt con trai nuôi chơi. Không ngờ cha của con trai tìm tới cửa, thế nhưng lại là một mỹ nam. Thật tốt, vào cửa dễ nhưng ra cửa khó, muốn cướp con thì đứng qua một bên. Ngươi nói cái gì, ngươi là chồng trước? Con là ta sinh?Mẹ nuôi biến thành mẹ ruột? Chồng trước ngươi đừng lên mặt, ta bị chồng bỏ ta sợ ai? *** Nói như nào nhỉ, cốt truyện thì cũng tạm, mấy cái con nhỏ nhưng thông mình thfi mình cũng gặp nhiều rồi, truyện viết hơi bị nhanh, buff hơi quá, đọc như mấy bộ đời đầu xuyên không ấy ~ nữ chính về cổ đại, sống 1 mình mà có vẻ dễ dàng quá, không bị gò bó thúc ép, toàn trốn trông nhà nhưng vẫn kiếm được tiền, vừa gặp nam chính , mới share mấy công thức nấu ăn đã tính đòi cổ phần công ty rồi, hơi quá à nha =))  Nhưng thôi cũng tạm, bố khỉ mấy đoạn diễn biến tâm lí cứ tđn ấy, quả cuối, kén rể mà gặp ông chồng trước, đù đáng ra nên chốt vào mặt ổng là: bà đây giàu mà, bà sống 1 mình nuôi con cũng ok nhá :v ~ Có phải ngon không. Ông nam phụ trả thù nửa vời vkl =))) Ông nam chính kiểu lạ lol, mù thôi chứ có bệnh nan y sắp chết đâu mà phải giấu :V Còn 1 chuyện nữa là bản edit =)) – 1 điểm vì bản edit, rồi còn vì sao ai đọc tự hiểu. *** Cá nhân ad đọc đc nửa thì thấy thú zị :V Và phát hiện ra 1 điều là đa phần điền văn, nữ chủ sẽ bán lạp xưởng ‘ – ‘ Ad cũng thích ăn lạp xưởng :v *** ”Cút... Liễu gia ta thật mất mặt xấu hổ vì đứa nữ nhi là ngươi... Đừng quỳ ở cửa Liễu gia ta.” Sau khi dứt lời, cánh cổng lớn trước mặt nữ tử "loảng xoảng" một tiếng rồi đóng lại. Từng trận gió lạnh thổi qua, thân mình đơn bạc kia lẳng lặng quỳ ở nơi đó, trên bầu trời từng bông tuyết trắng noãn dần dần lay động theo chiều gió, vào lúc chạng vạng trời đông giá rét càng thêm vài phần cảm giác thê lương. Thật lâu sau sau, nữ tử quỳ trên mặt đất ở ngoài cổng, cuối cùng sâu kín nhìn thoáng qua cửa chính đóng chặt, đỉnh đầu đầy tuyết trắng, bước chân lảo đảo đi đến phía ngoài thành. ***** ”Ôi... Đau quá...” Tô Nhược Hàm nằm ở trên giường thống khổ rên rỉ, vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng của mình vô cùng đau đớn, sau đó bỗng nàng mạnh mẽ mở to mắt. Nhìn đỉnh đầu màn (mùng) có hai mảnh mụn vá màu trắng, trong mắt của nàng lộ ra một chút thần sắc nghi hoặc rồi ngồi dậy, trong nhà nàng khi nào thì có đồ lỗi thời như vậy? Từ nhỏ nàng lớn lên ở thành thị, trên cơ bản trong nhà vốn không có dùng qua màn... Đưa tay lau cần cổ của mình, phát hiện ngón tay vừa đụng vào một cái liền đau rát, lông mày Tô Nhược Hàm cau chặt nhớ lại, rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cổ đau như vậy? Hơn nữa thời điểm vừa mới mở miệng, nàng phát hiện chính mình rất khó khăn nói thành tiếng. Vào lúc này nàng hồi tưởng mới ngạc nhiên nhớ lại, ở trong trí nhớ cuối cùng, nàng giống như... giống như uống say, sau đó... sau đó thì đi ngủ. Chẳng lẽ lúc này là đang nằm mơ? Nói thật, bản thân Tô Nhược Hàm cũng có chút không tin tưởng, dù sao sự đau đớn ở trên cổ kia, một chút cũng không hề giống như đang nằm mơ. Xoay người từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở mái tóc dài buông xuống trước ngực... Oa a, từ bao giờ tóc nàng lại dài như vậy, tóc này ít nhất cũng có thể dài tới thắt lưng, tóc của bản thân nàng là cắt ngang vai có được không? Trong lòng ẩn ẩn hiện lên một chút phỏng đoán. Đây là xuyên qua... Hay là trùng sinh...??   Mời các bạn đón đọc Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ của tác giả Đạm Vũ.