Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Máy Ảnh Ma Ám (Quái Đàm Hiệp Hội)

Căn phòng đã từng có người chết. Nhóm kể chuyện ma nhóm họp tại đó. Họ có bảy người, quyết định sẽ kể bảy câu chuyện trong bảy đêm.

Đêm thứ nhất:

Vương Thổ kể chuyện về chiếc tủ sách trên ban công. Anh cùng vài người bạn ra ngoài thuê nhà. Khi chuyển đồ tới, anh luôn có cảm giác đằng sau có ai đó nhìn mình.

Đêm thứ hai:

Sau đêm kể chuyện chiếc giá sách nuốt đồ, Vương Thổ lập tức biến mất. Hội kể chuyện chỉ còn lại sáu người. Tìm mua: Máy Ảnh Ma Ám TiKi Lazada Shopee

Đêm thứ ba:

Vương Thổ chết, Thẩm Thiên lo sợ sau khi kể chuyện liệu có tới lượt mình, thâm tâm mọi người tự hỏi: “Hội kể chuyện ma có nên tiếp tục không?” Quả nhiên buổi nói chuyện lần này không thấy Thẩm Thiên đâu…

Đêm thứ tư:

Mặc cho việc mỗi tuần hội kể chuyện ma lại thiếu đi một người…Tuy nhiên việc nhóm họp để kể chuyện ma không thể dừng lại được nữa.***

Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm người đọc đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống đẹp. Với cuốn truyện bạn đang cầm trên tay chúng tôi cũng hi vọng bạn đọc xong "cái chết" để hiểu ý nghĩa của "tồn tại". Đọc xong "Truyện ma quỷ" để bạn hiểu giá trị của "cuộc sống".

Chính bạn là người làm nên cuộc sống!

Văn học hiện nay như một bữa tiệc buffer mà mỗi chúng ta đều có thật nhiều cơ hội chọn món mình yêu thích. Đối với tôi chọn được món ăn ngon cũng là cả một nghệ thuật. Chọn chuyện ma khi tiết trời đang vào đông, sẽ làm cái ma càng ma hơn cuốn hút hơn. Đối với mùa đông thì chuyện ma cũng như thể một cái áo rét. Mùa đông này của bạn thế nào!?***

Một ngày cuối tuần đầu đông, đêm khuya xuống làm cả thành phố biến mất cái vẻ ồn ào náo nhiệt của cái buổi ban ngày. Thế ngay vào đó là một bầu không khí lành lạnh. Trên đường đôi lúc mới gặp được vài bóng người qua lại. Một cơn gió vút qua thổi tung đám lá bên đường. Trên trời cao xanh thẳm lửng lơ vài đám mây lẻ loi. ánh trăng mờ ảo soi xuống rặng cây xa xa, loáng thoáng có tiếng người bàn tán về kiến trúc của căn nhà cũ kĩ ấy.

Một tòa nhà cổ với bốn tầng theo phong cách Nhật Bản. Nấm mốc bao phủ bức tường dày đặc. Các loại cây leo bò kín không còn nhận ra hình thù bức tường nữa. Điều đó thể hiện khu nhà cũng có lịch sử lên đến sáu bảy mươi năm rồi. Tòa nhà nay đã cũ đi nhiều nhưng từ vật liệu xây dựng và hình thức bên ngoài của tòa nhà vẫn nói lên rằng: Thời huy hoàng đây ắt phải là biệt thự của một người quyền thế.

Sau ngần ấy năm nên cũng dễ hiểu sao tòa nhà biến thành khu hoang vắng thế này. Vàng bạc của cải nhiều đến đâu cũng khó bảo toàn.

Sau cải cách, tòa nhà bị một đơn vị chiếm làm khu ở tập trung cho công nhân. Thoáng một cái đã có hơn ba mươi hộ gia đình dọn đến ở kín tòa nhà. Cửa lớn ở chính giữa tòa nhà với mười mấy bậc thềm toàn làm từ đá cẩm thạch. Cầu thang được làm từ gỗ thượng đẳng, thế nên qua mấy chục năm lịch sử rồi giờ vẫn dùng được. Nhưng mỗi khi có người đi lại là tiếng kẽo kẹt lại vang lên, đông người lên xuống một chút thì thật đinh tai nhức óc.

Theo đà phát triển của thành phố biến khu dân cư này thành một khu phố ồn ào. Nhưng với dáng vẻ như vậy tòa nhà thật lạc lõng giữa quang cảnh hiện đại của cả thành phố. Số phận của khu đất này lại bị một ông chủ vô danh mua lại. Họ dự tính sau mười tháng ở đó sẽ mọc lên một tòa cao ốc làm siêu thị. Vì cái dự án đó mà các hộ gia đình vốn dĩ ở đây lâu năm đều từ từ dọn đi hết, chỉ còn lại một vài sinh viên mới tốt nghiệp là còn ở lại. Bởi lẽ tiền thuê nhà rẻ và họ cũng chẳng vội vàng gì chuyển đi nơi khác. Những sinh viên đầu tiên dọn đến đây ở chỉ có Trương Khiết và Vương Thổ, không lâu sau họ giới thiệu với bạn bè và có thêm vài thanh niên dọn đến ở chung.

Dưới chân cầu thang ngập ngụa rác thải của những người ở trọ trước đây để lại khi họ dọn đi. Và nếu có ai đó qua đây vào buổi tối, đi lên cầu thang ắt hẳn sẽ nghe thấy những âm thanh nghe như tiếng người nghiến răng kèn kẹt dội lại mà khó tránh khỏi cảm giác rờn rợn.

Tầng một có căn phòng nhỏ là nơi mà các hộ dân ở đây làm kho để đồ. Còn có một gian phòng có vẻ rất lâu rồi không còn ai ở cả. Theo lời kể của chủ cũ căn nhà thì ở đó đã từng có người chết nên gần như không có ai qua lại đó nữa. Cửa ra vào bị mạng nhện giăng đầy, Vương Thổ lần nào đi qua đây đều ngó trước nhìn sau chẳng phải vì sợ mà vì cậu rất tò mò.

Cuối tuần trước Trương Khiết ngồi lì trong phòng, lên mạng đốt thời gian, mở QQ (mạng chat của Trung Quốc) nhưng không có ai trên mạng cả, bộ dạng coi vẻ hơi thất vọng. Vài giây sau tiếng chim cánh cụt tít tít báo có người để lại tin nhắn, anh ta nhởn nhơ mở QQ xem tin. Dòng tin nhắn làm cậu hiếu kỳ vì của một cái nick lạ với nội dung "Bây giờ tôi đến tìm bạn". Anh ta lục tung phần danh mục bạn bè để tìm kỹ xem lời nhắn đó của ai nhưng vô tác dụng. Không có một liên hệ nào để tìm ra manh mối hết. Thêm vào đó người nhắn cũng không nhắn gì nữa cả, kỳ quái. Ngoài bạn học ra thì là bạn thân mà gần đây cũng không thấy ai đến tìm anh ta cả. Người chủ của dòng tin nhắn là ai mà sao không tài nào đoán ra được! Trương Khiết nghĩ thầm "thôi kệ vậy", không tìm hiểu nữa. Bạn bè có đến thì cũng sẽ gọi điện, cậu quay ra tập trung làm việc khác.

Vương Thổ buồn chán đến tìm Trương Khiết ngồi nói chuyện. Vương Thổ vốn dĩ đối với chuyện tâm linh rất hứng thú, nhất là những chuyện thuộc loại hồn vía ma quỷ. Chỉ cần nhắc đến chủ đề này là cậu có thể nói không ngớt, hai người nói từ phim ma cho đến chuyện kinh dị Nhật v.v... Thế nào là ma núi, ma suối, ma đói... Họ nói tất cả chuyện cổ quái ma quỷ bốn phương mà tỉnh queo đầy cuốn hút làm cho ai cũng tò mò. Những thanh niên có trí tưởng tượng phong phú như họ đều thích khám phá cái mạo hiểm, cái kinh dị.

Thạch Nham đưa ra gợi ý, đều là đốt thời gian vậy tại sao chúng ta không tổ chức một câu lạc bộ "Hội kinh dị". Mỗi cuối tuần chúng ta tụ họp để nghe một người kể về câu chuyện ma mà họ thấy tâm đắc nhất, và thành viên giới hạn là cư dân trong tòa nhà này. Như nắng hạn gặp mưa rào, ý kiến được mọi người cùng ủng hộ, tất cả thành viên gồm bảy người. Vài ý kiến đầu tiên đưa ra nhằm làm cho không khí của những buổi kể chuyện thêm phần kì bí gồm: đóng cửa, tắt đèn... trong căn phòng đêm tối mọi người lắng nghe những câu chuyện ma kinh điển.

Những cô bé, cậu bé đâu biết ngày họ tụ tập lại với nhau cũng là ngày mà câu chuyện kì bí có thật sẽ xảy đến với họ cũng bắt đầu.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Quái Đàm Hiệp Hội":Bảy Ngôi Làng MaBí Mật Trái Tim Bị Đánh CắpChuyện Quái Dị Ở Công SởHọc Viện Y Học Đáng SợMáy Ảnh Ma ÁmTấm Gương Ma QuáiTrò Chơi Kinh Dị

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Máy Ảnh Ma Ám PDF của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl
Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl Lâu Đài Của Pháp Sư Howl Sophie Hatter là con gái cả trong gia đình có ba cô con gái, sống tại thành phố phép thuật. Cô khéo tay và đang làm chủ một cửa hàng bán mũ nho nhỏ, sống một cuộc đời bình dân. Cô đang sống và làm việc yên ổn trong cửa hiệu bán mũ của bố mẹ ở Ingary, xứ sở của những đôi ủng bảy lý và áo tàng hình thì bỗng một ngày, mụ phù thuỷ xứ Waste xuất hiện biến cô thành bà già xấu xí. Quyết tâm giải cứu bản thân mình. Bối cảnh tiểu thuyết phần lớn đặt tại một xứ sở giả tưởng gọi là Ingary, có thủ đô là Kingsbury. Phía Tây Nam của Ingary là miền hoang dã khắc nghiệt nên được gọi là xứ Waste. 80 Ngày Vòng Quanh Thế Giới Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn Bảy Viên Ngọc Rồng – Dragon Ball Vì vướng phải lời nguyền của mụ phù thuỷ mà cô bị biến thành một bà lão. Cô bỏ cửa hàng của mình và ra đi làm người hầu cho Lâu đài của pháp sư Howl khét tiếng khắp thị trấn vì ăn tim các cô gái trẻ. Tại đây cuộc sống mới của Sophie thực sự bắt đầu. Thư viện Sách Mới trân trọng gửi đến bạn đọc cuốn tiểu thuyết Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl.
Cánh Buồm Đỏ Thắm
Cánh Buồm Đỏ Thắm Cánh Buồm Đỏ Thắm Có lẽ không cần nói nhiều về cuốn sách này, bởi cái tên Cánh Buồm Đỏ Thắm đã quá nổi tiếng với bạn đọc Việt Nam. Một tác phẩm lãng mạn khó quên dành cho bạn trẻ. Tôi cứ ngỡ chỉ có bản in của thời Liên Xô, nhưng khi tìm hình ảnh bìa thì phát hiện có rất nhiều bản in tiếng Việt khác nhau; như vậy rõ ràng cuốn sách vẫn luôn hấp dẫn bạn đọc qua dòng thời gian. Câu chuyện một cô bé – cô gái lớn lên ở một làng quê ven biển, với mơ ước sẽ có một chàng trai xứng đáng đến đón mình trên một chiếc thuyền với những cánh buồm đỏ thắm. Tác phẩm đã đem đến cho con người sự hy vọng và niềm tin vào những điều ta mơ ước, dù nghe có vẻ viễn vông. Mơ ước – điều mà con người luôn giữ được trong mọi hoàn cảnh. Đồi gió hú Cuốn theo chiều gió Thép Đã Tôi Thế Đấy Cánh Buồm Đỏ Thắm là một cuốn sách giản dị, không mang nặng những triết lý lớn lao. Những bạn trẻ muốn tìm một phút lặng thấm đẫm lãng mạn, hãy đọc Cánh buồm đỏ thắm. Truyện cũng đã được dựng thành phim với nhiều người hâm mộ. Thư viện Sách Mới trân trọng gửi đến bạn đọc tác phẩm này. Đừng quên chia sẻ sách cho bạn bè và đăng ký email nhận thông báo sách hay hàng tuần.
Sở Lưu Hương Truyền Kỳ
Sở Lưu Hương Truyền Kỳ Sở Lưu Hương Truyền Kỳ Sở Lưu Hương là người chấn danh thiên hạ, trong giang hồ đầy dẩy những lời đồn về nhân vật này. Mẫu hình nhân vật này là một người đàn ông trong mơ tưởng của các phụ nữ, anh ta là đạo soái, đẹp trai, có tánh phong lưu, thích mạo hiểm, thich hưởng thụ, thích cấp thời hành lạc, không bị danh lợi bó buộc, chỉ làm những gì mình thích và không ai có thể cưỡng bức anh ta. Có thể nói Sở Lưu Hương là một nhân vật vô tiền khoáng hậu ở điểm anh ta không bao giờ giết người. Sở Lưu Hương tuy thân tại giang hồ, nhưng lại có tín niệm vào sự trang nghiêm của luật pháp. Sở Lưu Hương cho rằng mạng người không thể do cá nhân tuỳ tiện quyết định sống chết mà buộc phải có một hệ thống nghiêm cẩn quyết định. Sở Lưu Hương cũng đại diện cho hình tượng hiệp đạo lịch lãm cao nhã. Anh ta cho rằng tôn trọng người khác trước hết phải tôn trọng bản thân mình. Vì vậy khác với những nhân vật giang hồ phong trần, Sở Lưu Hương rất coi trọng ăn mặc và phong thái. Truyền Kỳ Mạn Lục Hồng Lâu Mộng Ỷ Thiên Đồ Long Ký Vì ngoại hình lịch lãm và tính cách phong lưu, Sở Lưu Hương cũng là nhân vật rất đào hoa trong tiểu thuyết võ hiệp Cổ Long. Anh ta có rất nhiều tình nhân, đi đến đâu cũng lưu lại một mối tình. Thậm chí kẻ thù của Sở Lưu Hương đa phần cũng là đàn bà. Ngoài ra sở Lưu Hương còn có ba người hồng nhan tri kỷ là là Tô Dung Dung, Tống Điềm Nhi, Lý Hồng Tụ mà anh ta tôn trọng chẳng khác nào em gái ruột thịt. Bên cạnh đó, Sở Lưu Hương còn là người trọng tình nghĩa, coi trọng công lý, thích xen vào chuyện thiên hạ, hay ra tay can thiệp vào công việc bất công, nên lúc nào cũng được bạn bè và mỹ nữ kính nể. Anh ta còn là một người sành điệu trong ẩm thực, biết cách ăn mặc nhất và cũng là tay cờ bạc hào phóng nhất. Bất kể là ai, người trong hắc đạo hay bạch đạo, đều nhìn nhận Sở Lưu Hương là người độc nhất vô nhị trên đời. Suốt đời hành hiệp của nhân vật này Sở Lưu Hương được coi là chưa từng thất bại bao giờ. Bất luận là kẻ có võ công cao hơn nhiều, Sở Lưu Hương cũng có cách dùng mưu cơ và tâm lý để ứng phó. Không chỉ đánh bại kẻ thù mà còn khiến cho đối thủ khâm phục.
Gái Điếm
Gái Điếm Gái Điếm – Nguyễn Văn Học Bán dâm là một nghề nhạy cảm luôn khiến nhiều người tò mò và các cuốn sách tự truyện của những “kẻ trong nghề” – dù số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay – vẫn luôn trở thành best-seller. Gái Điếm tuy không phải là tự truyện của một cô gái đích danh nhưng nhà văn Nguyễn Văn Học đã miêu tả các cuộc trao đổi, ngã giá trần trụi khiến độc giả có thể đỏ mặt. Để moi được tiền từ trong túi hắn, trong túi tất cả những gã đàn ông, tôi chịu đựng tất cả. Cái bụng sệ kềnh càng hắn đè lên người, lên chân, lên cả đầu, nằng nặng, ngạt thở. Tôi chấp nhận cả cái miệng thum thủm của hắn hôn hít lên môi, lên da thịt, lên bầu vú… Mùi hôi miệng phả nồng nặc. Có thể bạn quan tâm: Cô Giáo Thảo Emmanuelle – Tập 2 Nhục Bồ Đoàn Mại dâm luôn là vấn đề nhức nhối do những hệ lụy mà nó mang lại, dù trên thế giới có hơn 20 nước đã hợp pháp hóa nghề này. Với những cô gái này, đằng sau các cuộc mua bán thân xác, vui chơi trụy lạc là tột cùng của tủi nhục và đau khổ. Và họ luôn mong xã hội cảm thông hơn. Nguyễn Văn Học là nhà văn luôn đau đáu về thân phận gái bán hoa và viết rất nhiều về đề tài này. Gái điếm của anh dường như nhìn thấu mọi đau đớn và tâm tư của lớp người đáy xã hội.