Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kẻ Bị Truy Nã

Hiếu Tân (dịch)   Ly kỳ, thương tâm, với những nhân vật mang tính cách mà bạn đọc không thể nào bỏ qua, Kẻ bị truy nã là tác phẩm trinh thám xuất sắc vế thế giới hậu 11 tháng Chín của John Le Carré, một trong những tác giả hay nhất trong thể loại tiểu thuyết tình báo thế kỷ 20, người góp mặt trong danh sách “50 nhà văn Anh vĩ đại nhất sau năm 1945” do tờ Times bình chọn. *** Một trong những tác giả hay nhất trong thể loại tiểu thuyết tình báo thế kỷ 20. Giữa đêm tối mịt mùng, một thanh niên Nga gần chết đói được chở lậu đến Hamburg, trong chiếc ví đeo trên cổ hắn là  một số tiền mặt đáng ngờ. Gã là một người Hồi giáo mộ đạo. Hay là không? Gã xưng tên là Issa. Một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới văn phòng Tommy Brue, chủ ngân hàng tư nhân Anh sắp phá sản trên đất Đức. Cuộc chuyện trò ngắn ngủi giữa chủ ngân hàng dạn dày với nữ luật sư trẻ xinh đẹp đã khởi đầu cho một cú lật nhào cuộc sống của tất cả những người liên quan. Cùng lúc, Issa và chiếc chìa khóa mở tài khoản Lippizzaner bí mật trở thành mục tiêu săn đuổi và giành giật của cả ba cơ quan tình báo khét tiếng phương Tây, nhân danh “Cuộc chiến chống khủng bố”. Ly kỳ, thương tâm, với những nhân vật mang tính cách mà bạn đọc không thể nào bỏ qua, Kẻ bị truy nã là tác phẩm trinh thám xuất sắc vế thế giới hậu 11 tháng Chín của John Le Carré, một trong những tác giả hay nhất trong thể loại tiểu thuyết tình báo thế kỷ 20, người góp mặt trong danh sách “50 nhà văn Anh vĩ đại nhất sau năm 1945” do tờ Times bình chọn. *** Lời khen tặng dành cho Kẻ bị truy nã “Tăm tối, xuất sắc, mê hoặc” - Independent on Sunday “Đầy sức mạnh” - Guardian “Một trong những lời đáp hư cấu phức tạp nhất trước cuộc chiến chống khủng bố từng được xuất bản” - Guardian, Anh “Kẻ bị truy nã mang trong nó mọi yếu tố có thể khiến tác giả của nó trở  thành một trong những người quan sát quan trọng nhất trong giai đoạn lịch sử này của chúng ta.” - Telegraph, Ấn Độ “Nếu ngày nay tiểu thuyết ly kỳ trở thành một thể loại mang tính thời sự nhất thì đó hẳn là nhờ công của ngài le Carré.” - Il Sole, Ý “Vừa lôi cuốn vừa đáng tin đến khủng khiếp.” - La Repubblica, Ý “John le Carré vẫn có tài năng và sinh lực bền bỉ mà nhiều nhà văn trẻ phải ghen tị… Cùng với Kẻ bị truy nã, ông đã cống hiến cho chúng ta một trong những tiểu thuyết hay nhất của mình, đậm đặc những đặc điểm đã làm nên thương hiệu của ông: những đoạn đối thoại được chạm khắc tinh xảo, phân tích tâm lý sâu sắc và sự lộn xộn của hoạt động tình báo quốc tế.” - Libre Belgique, Bỉ “Một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất mà ông đã viết. Có lẽ là quyển hay nhất, có thể lắm... Đây là cuốn sách mạnh mẽ nhất, đầy khí lực nhất của Le Carré. Nó liên quan rất nhiều đến nhịp điệu kể chuyện hầu như hoàn hảo và chất văn xuôi thú vị của nó, nhưng còn liên quan nhiều hơn đến những xúc cảm của độc giả của nó... Một cuốn tiểu thuyết phi thường.” - New York Times Book Review “Giống như Graham Green trước ông, Le Carré sành sỏi thu lượm thông tin trong khi dẫn dụ người đọc vào chính cái cơn mê cuồng vì tò mò đã lôi cuốn các nhân vật của ông...Một câu chuyện được xử lý tốc độ một cách tuyệt khéo, được chế tác một cách dị thường.” - San Francisco Chronicle “Chắc chắn là một trong những quyển hay nhất của ông - có cốt truyện phức tạp, hành văn đẹp, có sức đẩy, đầy tinh thần trách nhiệm đạo đức, nhưng có tính thời sự như những tít báo hàng ngày.”- Los Angeles Times “Le Carré vẫn cứ là đẳng cấp trên so với những hàng xóm của ông trong danh sách các sách bán chạy nhất. Con sư tử đáng nể của tiểu thuyết trinh thám và chính trị ly kỳ tiếp tục khẳng định rằng thể loại này không rời bỏ một giọng điệu đạo đức, cũng như không nên từ bỏ ngôn ngữ thuyết phục.” - Chicago Sun-Times “Le Carré [viết] với một độ kiềm chế tao nhã và một thính giác tuyệt vời. Những đoạn đối thoại của ông căng và sắc nhọn... Le Carré tinh tế trong phân tích những đấu đá tranh giành tệ hại trong nội bộ làng tình báo.” - Boston Globe “Một tập hợp tính cách tuyệt vời, phức tạp, mà chỉ Le Carré mới làm ra nổi.” - Washington Times “Một tiểu thuyết tình báo cực hay... Trong bản cáo trạng về cuộc chiến chống khủng bố, Le Carré đã vẽ nên chân dung chung của những người vô tội bị kẹt trong cái mạng lưới bủa vây bừa bãi của nó.” - GQ “Căng thẳng trong diễn biến, linh hoạt đầy màu sắc khi mô tả khung cảnh Đức và đầy tinh thần truy cầu sự thật khi trình bày Cuộc chiến chống khủng bố.” - Seattle Times “Văn xuôi [của Le Carré] là vô song.” - Newsweek “Một cuốn sách đẹp - cuốn hay nhất của ông... Không nhà tiểu thuyết Anh nào - và rất ít nhà văn kiệt xuất trên thế giới - viết về những sự kiện chính trị hiện thời một cách sắc bén và đầy tưởng tượng như Le Carré.” - Sunday Times (London) “Một cốt truyện phức tạp, thỏa mãn... Văn của Le Carré giữ được vẻ trong sáng và không hào nhoáng; nó trần trụi như những gián điệp của ông, những kẻ đội lốt hơn là chơi dao găm.” - Telegraph “Le Carré xử lý các chất liệu của ông bằng những nét nhẹ nhõm mong manh hiếm hoi, thường thiếu vắng trong những chân dung hiện thời về chống khủng bố: nó là một thứ thôi miên đen, lung linh.” - Independent on Sunday “Vị trưởng lão trong làng tiểu thuyết gián điệp ly kỳ... Ông không bao giờ để lọt khỏi tầm mắt những chiều kích con người trong các nhân vật của ông. Hấp dẫn và đầy những pha hồi hộp.” - Mail on Sunday “Đối thoại của Le Carré đột ngột, nhịp nhàng và hóm hỉnh.” - Sidney Morning Herald “Một nhà tiểu thuyết được ban tặng tài năng gần như một sự kết hợp kỳ lạ giữa những điểm ưu việt nhất của Graham Green và Joseph Conrad.” - Weekend Australian “Một trong những quyển sách hay nhất của ông.” - L’Express “Một kiệt tác văn chương quyến rũ.” - Die Zeit *** Một nhà vô địch quyền Anh hạng nặng người Thổ đang thơ thẩn khoác tay mẹ đi dạo dọc một đường phố Hamburg thì không thể trách anh ta không nhận ra mình đang bị một gã trai gầy nhom mặc áo choàng đen theo dõi. Melik Lớn, như anh được biết đến và ngưỡng mộ trong vùng này, là một chàng trai thân hình đồ sộ, râu ria tua tủa, trông nhếch nhác và tốt bụng, với nụ cười tự nhiên toác đến mang tai và mớ tóc đen buộc lại sau gáy như cái đuôi ngựa, dáng đi lắc lư, nghênh ngang, không có mẹ đi bên thì anh cũng đã choán hết nửa vỉa hè. Ở tuổi hai mươi anh đã là một người nổi tiếng trong cái thế giới nhỏ bé của mình, mà không chỉ về tài nghệ trên võ đài: anh còn là đại biểu trẻ được câu lạc bộ thể thao Hồi giáo bầu lên, ba lần chiếm ngôi á quân trong Giải Vô địch Bắc Đức môn bơi bướm 100 mét, và như thể thế vẫn còn chưa đủ, anh còn là thủ môn xuất sắc trong đội bóng đá ngày thứ Bảy. Giống như phần lớn những người to con khác, anh quen được người ta nhìn hơn là nhìn người khác, đó là một lý do nữa vì sao gã trai còm nhom theo dõi anh đã ba ngày đêm liền mà chưa bị phát hiện. Hai người lần đần tiên chạm mắt nhau khi Melik và mẹ anh, Leyla, từ văn phòng du lịch al-Umma bước ra, vừa mua vé máy bay để về dự đám cưới em gái của Melik ở làng quê họ bên ngoài Ankara. Melik cảm thấy có ai đang nhìn mình chằm chằm, anh đảo mắt nhìn quanh thì đối mặt với một gã trai cao bằng anh, gầy đét, với bộ râu lởm chởm, đôi mắt sâu hoắm đỏ ngầu và một chiếc áo choàng đen dài đủ trùm đến ba lão phù thủy. Gã có chiếc khăn trùm đầu hai màu đen trắng quấn quanh cổ và một chiếc túi yên lữ hành bằng da lạc đà đeo trên vai. Gã trân trân nhìn hết Melik rồi qua Leyla mẹ anh. Rồi gã lại nhìn sang Melik, không chớp mắt, nhưng khẩn cầu anh bằng đôi mắt trũng sâu, tha thiết. Tuy nhiên cái vẻ khốn quẫn tuyệt vọng của gã trai chẳng có gì để Melik phải bận tâm cho lắm, vì văn phòng du lịch nằm ở bìa một phòng đợi nhà ga xe lửa chính, nơi đủ loại linh hồn tội lỗi - những người Đức lang thang, người châu Á, người Ả-rập, người Phi và người Thổ Nhĩ Kỳ như anh, nhưng kém may mắn hơn - suốt ngày lảng vảng, chưa kể đến những người cụt chân ngồi xe lăn chạy điện, những tay buôn ma túy và khách hàng của chúng, những kẻ ăn mày và chó của họ, và một chàng cao bồi bảy mươi tuổi đội mũ rộng vành mặc quần cưỡi ngựa bằng da đính bạc. Vài người có công việc, còn một số ít chẳng có chuyện quái gì để đứng trên đất Đức này mà may mắn lắm là được dung túng theo một chính sách bần cùng có chủ ý, trong khi chờ lệnh trục xuất tức khắc, thường đến với họ vào lúc rạng sáng. Chỉ những kẻ mới đến hoặc những kẻ ngang ngạnh điên rồ mới dám liều mạng. Những kẻ sống chui bất hợp pháp khôn ngoan hơn bao giờ cũng tránh xa các nhà ga. Một lý do chính đáng nữa để bỏ qua gã trai kia là bản nhạc cổ điển mà ban quản lý nhà ga cho mở oang oang hết cỡ trong khu vục này của phòng đợi, phát ra từ những bộ loa nhắm kỹ. Mục đích của nó còn lâu mới là để lan tỏa ra cảm giác bình yên và hạnh phúc tới các thính giả, mà là để tống cổ họ đi. Bất chấp những trở ngại ấy, khuôn mặt của gã trai gầy nhom vẫn in hằn lên ý thức của Melik và trong một khoảnh khắc thoáng qua anh cảm thấy ngượng vì hạnh phúc của mình. Tại sao anh lại phải ngượng nhỉ? Một điều tuyệt diệu vừa xảy ra, và anh nóng lòng gọi điện cho em gái để báo rằng mẹ của họ, Leyla, sau sáu tháng săn sóc người chồng ốm nằm chờ chết, và sau một năm khóc thương ông đến tan nát cả cõi lòng, đang mừng quýnh lên vì sắp được về dự đám cưới con gái, và đang cuống lên về đủ chuyện, nào không biết nên mặc gì, nào của hồi môn có đủ lớn không, nào chàng rể mới thật bảnh trai khiến ai cũng tấm tắc khen, cả em gái của Melik cũng khen. Vậy thì tại sao Melik lại không được huyên thuyên với mẹ? Anh đang làm thế, thật say sưa, suốt quãng đường về nhà. Là do sự im lặng của gã trai gầy guộc kia, lúc sau anh xác định thế. Những nếp nhăn trên một gương mặt còn trẻ như mặt mình, vẻ mặt mùa đông của hắn vào một ngày xuân đẹp đẽ. • • • Hôm ấy là thứ Năm. Và vào tối thứ Sáu, khi Melik cùng Leyla vừa ra khỏi nhà thờ thì gã lại xuất hiện, vẫn gã trai đó, vẫn chiếc khăn và áo choàng rộng quá khổ đó, núp mình trong bóng tối một khung cửa đầy bụi bẩn. Lần này Melik nhận thấy cái thân hình gầy trơ xương đó có dáng đứng nghiêng nghiêng, như thể gã vừa bị đấm bật ra và giữ nguyên góc nghiêng lệch ấy cho đến khi có ai bảo gã đứng thẳng lên được rồi. Và cái nhìn rực lửa thậm chí còn mãnh liệt hơn hôm trước. Melik nhìn thẳng vào đôi mắt trân trối ấy, anh ước giá mình chưa nhìn, và anh nhìn lảng đi. Và cuộc chạm trán lần thứ hai này càng ít có khả năng xảy ra bởi vì Leyla và Melik rất hiếm khi đi nhà thờ, ngay cả một nhà thờ ôn hòa dùng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Từ 11/9, các nhà thờ Hồi giáo ở Hamburg đã trở thành chốn nguy hiểm. Vào nhà thờ không nên vào, hay vào đúng nhà thờ nhưng gặp thầy tế không nên gặp, thế là ta có thể thấy mình và gia đình nằm trong danh sách theo dõi của cảnh sát đến hết đời. Không ai nghi ngờ rằng gần như trong mỗi hàng tín đồ cầu nguyện đều có những kẻ mật báo đi đêm với chính quyền. Không một ai, dù là người Hồi giáo hay chỉ điểm cho cảnh sát, hay cả hai, có thể quên rằng thành Hamburg đã từng là nơi vô tình chứa chấp ba tên không tặc ngày 11/9, chưa nói đến những đồng bọn của chúng, thành viên của nhóm khủng bố, những kẻ âm mưu, hoặc quên rằng Mohammed Atta*, kẻ lái chiếc máy bay đầu tiên đâm vào tòa Tháp Đôi, đã thờ vị thần đầy thịnh nộ của hắn trong một đền thờ bình thường ở Hamburg. Mohammed Atta (1968-2001) là sinh viên Ai Cập học ở Đức cuối những năm 1990. Cùng với Ziad Jarrah, Marwan al-Shehhi và Ramzi Binalshibh lập thành cái gọi là Chỉ bộ Hamburg. Nhóm này sau đó liên kết với al-Qaeda, và Atta là tên không tặc khống chế chiếc máy bay đầu tiên đâm vào tòa Tháp Đôi, 11/9/2001. Mời các bạn đón đọc Kẻ Bị Truy Nã của tác giả John Le Carré.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thược Dược Đen - James Ellroy
Tác giả viết thược dược đen trong hai năm 1985-1986 và đề tặng nó cho mẹ. Khi viết xong, ông khóc rống lên. Nhưng rồi ông quyết định một cách nhẫn tâm rằng, ông sẽ xuất hiện trước công chúng và sử dụng cái chết của mẹ như một công cụ để quảng bá cho cuốn sách. Tác giả hiểu, đó là việc quá dễ dàng để thu hút sự quan tâm của cánh báo chí. Một cậu bé ấy mượn một vụ án khác để khóc than cho cái chết của người mẹ mà lúc đó, cậu ta không mấy tiếc thương. Vượt qua những bi kịch tuổi thơ, cậu bé trở thành một nhà văn ăn khách. Cậu viết cuốn sách, đề tặng mẹ. Ông đã làm như vậy, đã ra đường, liến thắng kể câu chuyện đó để tiếp thị cho cuốn sách của mình. Ông nghĩ, ông chính là kẻ đã giết chết mẹ mình bằng cách đó…” Tiểu thuyết Thược dược đen được sáng tác trên cơ sở một vụ án giết người có thật xảy rả ở Los Angeles năm 1947 và cái chết của mẹ tác giả vào năm 1958 khi ông mới 10 tuổi, sau khi bà đã bị hãm hiếp. Kẻ giết người của cả hai vụ án mạng này đều lặn mất tăm. Kết hợp giữa hiện thực và hư cấu để viết ra cuốn tiểu thuyết Thược dược đen vào năm 1987. Chính ý tưởng này đã tạo nên giá trị toàn cầu cho cuốn sách và đưa James Ellroy lên địa vị nhà văn trinh thám hình sự số một của Hoa kỳ. *** - “Sự khám phá đầy cuốn hút nỗi ám ảnh của tâm lý tình dục… Được viết bởi một cây bút phi thường” - Tờ the times - “Một trong những cuốn sách hiếm hoi được viết dưới ngòi bút xuất chúng và bạn sẽ phải thúc ép người khác đọc” - Tờ time out - “Câu chuyện tuyệt vời về tham vọng, sự điên khùng, niềm đam mê và sự lừa dối” - Tờ Publishers` Qeekly - “Tác giả thể loại tiểu thuyết hình sự kiệt xuất thời nay” - Tờ Independent. *** Trong suốt cuộc đời tôi không biết cô ấy là ai. Cô ấy sống trong tôi thông qua người khác, và cái chết của chính mình. Quay lại quá khứ, đi tìm sự thực, tôi tự tạo ra một cô gái bé nhỏ bạc mệnh, một con điếm bằng tất cả khả năng của mình. Giá mà tôi có thể lãng quên cô trong một vài lời báo cáo ngắn ngủi của một thám tử, một bản sao gửi văn phòng điều tra những vụ án mạng bất thường, hay đơn thuần chỉ là những công việc giấy tờ qua loa đại khái. Điều duy nhất khiến tôi không thực hiện được ước muốn của mình đó là cô ấy không cho phép tôi làm như vậy. Cô ấy muốn tất cả bọn họ biết đến mình và sự thực đó thật ác độc. Và vì tôi nợ cô ấy quá nhiều, tôi lại là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện nên tôi buộc phải nhận trách nhiệm viết ra cuốn hồi ký này. Nhưng trước khi xảy ra vụ Thược dược đã có tình bạn của chúng tôi, và trước đó đã có chiến tranh, những quy định của quân đội, và những cuộc vận động diễn ra ở Phòng cảnh sát trung tâm nhắc nhở chúng tôi rằng cảnh sát cũng là những người lính mặc dù chúng tôi không được nổi danh như những người lính trực tiếp đánh quân Đức, hay quân Nhật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, tuần tra viên phải tham gia luyện tập đổ bộ đường không, luyện tập trong đêm tối, và luyện tập sơ tán hỏa hoạn khiến chúng tôi phải mỏi mòn đứng trên đường phố Los Angles mà hy vọng một chiếc Messerschmitt[1] tấn công để không cảm thấy mình như những tên ngốc. Năm 1942, tôi tốt nghiệp Học viện cảnh sát và đó cũng là lúc tôi gặp Lee. Trước đó tôi đã nghe nói về Lee, và cả hai chúng tôi đều đã lập những kỷ lục của riêng mình: Lee Blanchard xếp hạng võ sĩ hạng nặng 43-4-2, từng là tiêu điểm chú ý ở nhà thi đấu Legion của Hollywood; còn tôi: Bucky Bleichert, võ sĩ hạng trung xếp hạng 36-0-0, từng được tạp chí Ring bầu chọn đứng thứ 10, có lẽ vì ông chủ bút Nat Fleisher thích cách tôi chế nhạo đối thủ bằng hàm răng rất dài của mình. Nhưng những con số đó không nói lên được toàn bộ câu chuyện. Lee Blanchard có những cú đấm rất mạnh, thường tấn công đến sáu đòn mới phòng thủ một đòn, một võ sĩ tấn công kinh điển; tôi thì lại nhảy nhót với những cú đấm thẳng và cú móc vào bụng, hai tay lúc nào cũng giơ cao vì sợ những cứ đòn đánh vào đầu cùng với hàm răng to kia sẽ làm tôi xấu thêm. Phong cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Lee và tôi như dầu với nước, và mỗi khi chúng tôi áp sát vai nhau tôi lại tự hỏi: Ai sẽ là người chiến thắng? ... Mời các bạn đón đọc Thược Dược Đen của tác giả James Ellroy.
Người Đàn Bà Trong Bóng Đêm - Cornell Woolrich
Trong Người Đàn Bà Trong Đêm, người đọc cũng như nhân vật sẽ phải đau đầu vì làm thế nào một người phụ nữ có thể biến mất hoàn toàn như vậy, đến nỗi mọi người xung quanh cũng chối bỏ sự tồn tại của cô? Mỗi chương của cuốn sách là nỗ lực tìm kiếm và cũng là sự thất vọng. *** Cornell Woolrich (1903-1968) - cha đẻ của tiểu thuyết trinh thám đen, bậc thầy của sự hồi hộp. Với cách kể và dẫn dắt đầy lôi cuốn, mỗi tác phẩm của ông không hẳn là cuộc kiếm tìm chân dung kẻ sát nhân mà còn đưa lên sân khấu những nghịch lý về sự thật bị che giấu và những bất ngờ không đoán trước. Cornell Woolrich được coi là một trong những nhà văn có sức ảnh hưởng lớn, đưa thể loại truyện noir fiction (tiểu thuyết đen) đến đỉnh cao của sự thành công. Ông cũng là tác giả trinh thám có số lượng truyện chuyển thể thành phim nhiều nhất thế giới, trên trang IMDB có tới 103 bộ phim được ghi tên ông. Những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Woolrich thường trở thành đề tài nghiên cứu sáng giá liên quan đến “kỷ nguyên của thể loại phim noir”. Tấn công, hoang tưởng, mối đe dọa, cái chết, là những chủ đề xuyên suốt trong tác phẩm của Woolrich. Ngoài ra, khi nói đến tiểu thuyết của tác giả này, hình tượng người phụ nữ với “tính nữ” cũng là một nét tiêu biểu. Trong truyện của ông có những nỗi sợ hãi chẳng rõ ràng, cảm giác luôn bị đe dọa. Các nhân vật thì luôn trong một cuộc chạy đua với thời gian. Theo đó là những nỗi tuyệt vọng ngày càng lấp đầy. Điều đặc biệt trong truyện của Woolrich chính là những “anh hùng” thường là nạn nhân, bị buộc tội về tội ác mà họ không thực hiện, hoặc phạm tội vì những đau buồn, tuyệt vọng và bất công trong cuộc sống. Thế giới Woolrich tạo ra giống như một mê cung, đánh lạc hướng suy luận của người đọc. Tác giả đặt ra những “cái bẫy” cho các nhân vật chính không may mắn của mình và sau đó chờ đợi nhân vật chính sa vào bẫy và độc giả bị đánh lừa. Đầu tiên là tính bất khả thi. Tính “không thể” được sử dụng Woolrich làm cho tình huống trở nên khó hiểu hơn, che giấu sự thật đằng sau. Dường như, trong các tác phẩm của Woolrich các nhân vật ban đầu bao giờ cũng khởi điểm từ tình yêu, sự chung thủy, từ những điều tốt đẹp nhưng sau đó, bởi vì sự "tham lam" mà dần dần đánh mất đi bản ngã của chính bản thân mình. Kết hợp với đó, yếu tố bạo lực cũng được áp dụng triệt để để mang đến cảm xúc mãnh liệt cho người đọc. Với sự khai phá mới cho tiểu thuyết trinh thám, Cornell Woolrich đã cung cấp những ẩn dụ về sinh mệnh con người thật rẻ mạt, cái thứ đạo đức trắng đen lẫn lộn. Bằng lối kể hấp dẫn, luôn giấu kín sự thật, mỗi tác phẩm của ông luôn làm người xem phải tò mò. Ở Việt Nam, nhiều truyện ngắn của Cornell Woolrich đã được dịch và đăng trên tạp chí Kiến Thức Ngày Nay vào cuối thập niên 1990, Cô Dâu Đen (The Bride Wore Black) được xuất bản năm 2018. *** Chín rưỡi. Đến giờ này thì dòng người xếp hàng cũng đã vãn hẳn, một vài người chen ngang cũng đã được mời ra ngoài. Trong cửa hàng lúc này không có ai, hoàn toàn yên tĩnh, ngoài Lombard và người phụ tá trẻ tuổi. Lombard ngồi ngả người trên ghế, trề môi dưới ra và thổi một hơi dài từ cằm lên trán, khiến cho những sợi tóc lòa xòa trên trán bay tung lên. Ông ta mặc vest, cổ áo sơ-mi để mở. Ông ta lấy từ trong túi – lúc này đang bị kẹp trên ghế do bị ngồi đè lên – ra một chiếc khăn tay, đưa lên chấm chấm chỗ này, chỗ kia trên mặt. Xong việc thì chiếc khăn có thêm những vệt xám. Mọi người chẳng buồn phủi bụi mấy thứ đó khi quẳng xuống trước mặt ông ta. Có vẻ như họ nghĩ rằng bụi càng dày thì sẽ được tính giá càng cao. Lombard dùng khăn lau tay rồi vứt nó đi. Ông ta ngoái đầu lại, nói với người nào đó ở khuất sau chồng chương trình nhà hát cao như núi. “Cậu về được rồi, Jerry. Sắp hết giờ rồi. Nửa tiếng nữa thì tôi cũng đóng cửa thôi. Qua giờ cao điểm rồi.” Một cậu thanh niên gầy gò, tầm khoảng mười chín tuổi, nắn chỉnh lại một vài tờ chương trình trên núi rồi bước ra, mặc áo khoác vào. Lombard lấy một ít tiền. “Đây là mười lăm đô-la tiền công cho ba ngày, Jerry.” Cậu thanh niên tỏ ra thất vọng. “Ngày mai ông không cần tôi nữa à?” “Không, ngày mai tôi cũng không còn ở đây,” Lombard trầm ngâm. “Tôi nói với cậu thế này. Cậu có thể bán đống này như bán giấy vụn, gọi đồng nát đến, chắc cậu cũng kiếm thêm được một ít.” Cậu thanh niên trố mắt nhìn Lombard. “Trời. Ông ngồi đây tìm mua ba ngày liền chỉ để vứt đi hay sao?” ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Bà Trong Bóng Đêm của tác giả Cornell Woolrich.
Kẻ Tình Nghi - Drusilla Campbell
Cuốn sách đề cập đến một vấn nạn nóng hổi của xã hội thông qua câu chuyện của Donny - tên tội phạm giết người ở tuổi vị thành niên. Kẻ tình nghi kể về hành trình tìm kiếm sự thật của cô luật sư trẻ Sophie Giraudo - người vừa mở một văn phòng luật mới tại thành phố quê hương mình - San Sebastian, California. Đúng trong khoảng thời gian ấy, bà Thống đốc đáng kính bị bắn trọng thương trong buổi lễ kỷ niệm sinh nhật bà tại công viên thành phố. Điều đáng kinh ngạc hơn cả tội ác chính là nhận dạng của sát thủ, một đứa trẻ vị thành niên có vẻ ngoài ngoan ngoãn tên là Donny.  Khao khát muốn tìm hiểu sâu nguyên nhân khiến một người không có tiền sử bạo lực lại phạm tội ác kinh khủng như thế, Sophie tình nguyện nhận cậu bé làm thân chủ của mình. Cô biết, ít nhất việc này sẽ mang lại cho mình một khoản thù lao hậu hĩnh. Nhưng rồi cô nhân ra mình tiếp nhận vụ án này vì cả những động cơ cá nhân. Sophie muốn chứng minh với bà mẹ luôn bao bọc mình rằng cô không còn là đứa trẻ tuổi teen không biết sợ hay tự hủy hoại bản thân như trước; chứng minh cho người chồng cũ rằng cô không phải là kẻ thua cuộc và để chứng minh với chính mình rằng những bi kịch thuở thiếu thời không thể ảnh hưởng đến cô nữa. Trong quá trình chạy đua tìm ra sự thật, Sophie buộc phải thỏa hiệp với quá khứ của mình, chiến đấu vì những gì cô cho là đúng đắn... ngay cả khi điều đó phải mạo hiểm đánh đổi bằng danh tiếng và cả mạng sống của cô. Mặc dù hành vi phạm tội của Donny là quá rõ ràng, nhưng điều lạ lùng là khi cảnh sát ập đến, cậu cũng không chạy trốn mà chỉ luôn miệng nói “Cháu xin lỗi!” Điều đó như ngầm báo hiệu về những ẩn số đằng sau vụ nổ súng ấy. Sophie tin chắc vào suy đoán của mình và cô lao vào cuộc tìm kiếm với hi vọng sẽ tìm ra được điều bí mật có vai trò giảm nhẹ tội cho Donny. Càng dấn sâu vào cuộc sống của Donny, cô càng khám phá được nhiều bí mật khủng khiếp. Cậu có một gia đình không hạnh phúc, một người mẹ lập dị, ích kỷ, sẵn sàng hy sinh người khác vì lợi ích của mình, một người cha bỏ nhà đi và có hạnh phúc riêng. Điều đó đã có tác động không ít tới tính cách của cậu. Niềm an ủi duy nhất Donny là cuộc sống ở Trang trại của Roman, nơi cậu được tham gia chương trình “Trở thành người đàn ông” dưới dự dẫn dắt của Roman Devane -một người có tình yêu thương vô bờ bến với những đứa trẻ ngỗ ngược, luôn mong muốn cải tạo và mang lại một cuộc sống tốt hơn cho chúng. Liệu chương trình này có thực sự mang lại những ảnh hưởng tích cực đến cho Donny? Khi sự thật dần được hé lộ, Sophie kinh hoàng nhận ra Donny cùng nhiều cậu bé khác là những nạn nhân của một kẻ ấu dâm đồng tính bệnh hoạn. Câu chuyện của Donny cũng gợi Sophie nhớ đến quá khứ của mình, một vết thương kinh hoàng ma cô luôn muốn lãng quên. Đó chính là nguyên nhân sâu xa cô muốn bảo vệ Donny Crider.  Bằng lối dẫn truyện cuốn hút, Drusilla Campbell đã đưa người đọc đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bên cạnh đó, lối miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế cũng mang đến thành công cho tác phẩm. Kẻ tình nghi giống như một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đến xã hội về thực trạng nhức nhối của nạn ấu dâm. Câu chuyện còn mang đến những bài học đáng suy ngẫm về sự cảm thông giữa người với người trong xã hội. Hơn thế nữa, tác giả còn đặt ra câu hỏi để ngỏ về bản chất thật của con người đằng sau vẻ ngoài của họ… Khi nhận định về các tác phẩm của Drusilla Campbell, Judy Reeves, tác giả cuốn sách A Writer’s Books of Days đã viết: “Không một nhà văn nào viết về bản chất của sai lầm và sự mong manh của nhân loại xuất sắc như Drusilla Campbell.” *** Kẻ Tình Nghi (In Doubt) là câu chuyện kể về hành trình tìm kiếm sự thật của cô luật sư trẻ Sophie Giraudo - người vừa mở một Văn phòng Luật mới tại thành phố quê hương mình - San Sebastian, California. Đúng trong khoảng thời gian ấy, bà Thống đốc đáng kính bị bắn trọng thương trong buổi lễ kỷ niệm sinh nhật bà tại công viên thành phố. Điều đáng kinh ngạc hơn cả tội ác chính là nhận dạng của sát thủ, một đứa trẻ vị thành niên có vẻ ngoài ngoan ngoãn tên là Donny. Khao khát muốn tìm hiểu sâu nguyên nhân khiến một người không có tiền sử bạo lực lại phạm tội ác kinh khủng như thế, Sophie tình nguyện nhận cậu bé làm thân chủ của mình. Cô biết, ít nhất việc này sẽ mang lại cho mình một khoản thù lao hậu hĩnh. Nhưng rồi cô nhận ra mình tiếp nhận vụ án này vì cả những động cơ cá nhân. Cô muốn chứng minh với bà mẹ luôn bao bọc mình rằng cô không còn là đứa trẻ tuổi teen không biết sợ hay tự hủy hoại bản thân như cô đã từng, chứng minh cho người chồng cũ rằng cô không phải là kẻ thua cuộc và để chứng minh với chính mình rằng những bi kịch thuở thiếu thời không thể ảnh hưởng đến cô nữa. Trong quá trình chạy đua tìm ra sự thật, Sophie buộc phải thỏa hiệp với quá khứ của mình, chiến đấu vì những gì cô cho là đúng đắn... ngay cả khi điều đó phải mạo hiểm đánh đổi bằng danh tiếng và cả mạng sống của cô. Mặc dù hành vi phạm tội của Donny là quá rõ ràng, nhưng điều lạ lùng là khi cảnh sát ập đến, cậu cũng không chạy trốn mà chỉ luôn miệng nói “Cháu xin lỗi!” Điều đó như ngầm báo hiệu về những ẩn số đằng sau vụ nổ súng ấy. Sophie tin chắc vào suy đoán của mình và cô lao vào cuộc tìm kiếm với hi vọng sẽ tìm ra được điều bí mật có vai trò giảm nhẹ tội cho Donny. Càng dấn sâu vào cuộc sống của Donny, cô càng khám phá được nhiều bí mật khủng khiếp. Cậu có một gia đình không hạnh phúc, một người mẹ lập dị, ích kỷ, sẵn sàng hi sinh người khác vì lợi ích của mình, một người cha bỏ nhà đi và có hạnh phúc riêng. Điều đó đã có tác động không ít tới tính cách của cậu. Và chương trình “Trở thành người đàn ông” mà cậu tham gia có thực sự ảnh hưởng tích cực đến cậu. Câu chuyện của Donny cũng gợi Sophie nhớ đến quá khứ của mình, một quá khứ cô luôn muốn lãng quên. Chính vì quá khứ kinh hoàng ấy mà cô muốn bảo vệ Donny Crider. Bằng lối dẫn truyện cuốn hút, Drusilla Campbell đã đưa người đọc đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Bên cạnh đó, lối miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế cũng mang đến thành công cho tác phẩm. Kẻ Tình Nghi cũng mang đến những bài học đáng suy ngẫm về sự cảm thông giữa người với người trong xã hội. Hơn thế nữa, câu chuyện còn đặt ra một vấn đề đáng suy ngẫm về bản chất thật của con người đằng sau vẻ ngoài của họ… ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Tình Nghi của tác giả Drusilla Campbell.
Kẻ Săn Người - Christophe Guillaumot
Cuốn tiểu thuyết trinh thám, trong đó kẻ giết người hàng loạt giăng bẫy cả những thanh tra hàng đầu trong ngành cảnh sát Pháp. Bao cuộc rượt đuổi, bao giả thiết, bao sự bất đồng ý kiến, bao ngờ vực giữa các đồng nghiệp, bạn hữu… Vậy cuối cùng, kẻ giết người hàng loạt kia thực sự là ai? Dưới ngòi bút của Christophe Guillaumot, các sự kiện diễn ra cứ đan xen nhau, các tình tiết hấp dẫn, ú tim, khiến bạn đọc hồi hộp cho đến tận trang cuối cùng của truyện. *** Một vợ chánh thanh tra bị bắt cóc, một sĩ quan cảnh sát mẫu mực bị vu cáo hiếp dâm gái làm tiền, một con gái tố cáo cha, một người vợ thuê thám tử tư theo dõi chồng, một người đẹp của công ty gái gọi hạng sang phải lòng khách hàng… Tất cả những người này đều làm việc trong ngành cảnh sát hay pháp y, thông hiểu nghiệp vụ, năng động, tình đồng đội cao thượng, luôn chia sẻ ngọt bùi, nhưng bỗng một hôm, có một sự kiện xảy, chẳng có gì còn như trước được nữa. Chánh thanh tra Piere Saint Hilaire được cử đi Italy dự hội thảo trong mấy ngày. Anh say sưa giữa thiên nhiên như mộng như ảo của thành phố Florence, những nhà bảo tàng, những bức tranh cổ, những dòng sông, những cây cầu... Anh quay về Pháp với sự tiếc nuối vì chưa khám phá hết thành phố mang dấu ấn mạnh mẽ của thời Phục Hưng này. Tối đó, trên tàu, trong khoang nằm chỉ có hai người, anh làm quen với một người đàn bà xinh đẹp nhưng có vẻ huyền bí. Cô ta muốn quyến rũ anh, nhưng đã chỉ nhận được những lời tâm sự chân thành nhất của chánh thanh tra về người vợ yêu của mình, bỗng dưng bị mất tích từ 17 tháng nay. Mờ sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, cô gái đã biến mất, chỉ để lại cho Pierre vài dòng chữ khó hiểu, chứng tỏ cô ta, trước cả khi gặp anh thì đã rất am hiểu cuộc sống riêng tư của gia đình anh. Tâm tư bối rối, anh nhận được tin khẩn cấp nhờ can thiệp của người dưới quyền mình, trung úy Caramany. Trung úy bị cáo buộc đã hãm hiếp một cô gái làm tiền, và giết người phi tang... Về đến Paris, anh phát hiện ra nhiều điều ma quái: rằng vợ anh vừa chết, con gái anh - Eve - là bác sĩ pháp y đã trực tiếp mổ khám nghiệm một xác chết mà không hề hay biết đó là mẹ mình, người dưới quyền anh lại chính là hung thủ giết vợ anh, nhưng rồi cuối cùng cũng đã bị giết chết… Rồi chính anh cũng sa vào bẫy kẻ giết người giăng ra… *** — … kiểu hà hơi với một chiếc bàn là ấy mà! — Gì cơ? — Khi các bạn đồng nghiệp của ông ập vào nhà tôi, thì tôi đang thực hành hà hơi với một chiếc bàn là. Rất tiện lợi nhé, thưa ông Chánh thanh tra! — Nhưng ông thấy điều đó là bình thường à, khi hôn một cái bàn là? — Không hề nhé! Ông nhầm rồi, thưa ông Chánh thanh tra! Tôi phải thi lấy chứng chỉ về hiểu biết các phương tiện cứu nạn trong hai ngày nữa, và chiếc bàn là là một phương tiện rất tốt để kiểm tra xem bạn truyền hơi cho nạn nhân có đúng cách không. — Ông đang đùa đấy à? — Không, ông thổi vào ống dẫn vẫn dùng để đựng nước và đặt tay mình lên các lỗ thông hơi. Những người hướng dẫn khuyên chúng tôi làm thế. Tôi thề đấy, thưa ông Chánh thanh tra! Hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, cằm ấn sâu trong hai lòng bàn tay và những ngón tay áp trọn lên hai má, Trung úy Caramany chăm chú nhìn, với vẻ thương hại, kẻ điên khùng vừa bị một đội tuần tra cảnh sát bắt về phòng làm việc của anh. Căn phòng quay ra một mảnh sân bé tí tẹo và không hề có một tia sáng bên ngoài nào lọt vào. Một chiếc đèn bàn duy nhất chỉ vừa đủ rọi sáng vô số những tập hồ sơ chất ngổn ngang đầy bàn làm việc. Trận mưa rào tháng ba không ngớt khiến những ống máng đầy ứ, nước mưa tràn ra ngoài, rơi xuống đất, gây tiếng động ồn ã. Xa xứ sở miền Nam quê hương, anh giữ lại sâu trong tâm khảm mình vựa nắng chói chang ấy. Nguồn sáng bất tận này hiện trên mặt anh thành nụ cười thường nhật, cho phép anh bộc lộ tính khí dễ chịu trong mọi tình huống. — Theo bản báo cáo, ông đã quẳng qua cửa sổ một chiếc ti vi và hai chiếc ghế còn gì? — Chuyện đó, chính xác đấy, thưa ngài Chánh thanh tra! Mặc dù bực mình vì những câu “Chánh thanh tra” liên tục tuôn ra, nhưng Trung úy Caramany cũng không buồn chỉnh lại cách gọi ấy của kẻ bị tạm giữ kia. Với kiểu phát hàng loạt những tập phim cảnh sát hình sự trên đài truyền hình, dân chúng chẳng còn phân biệt được cấp bậc của các viên chức ngành cảnh sát, như thể những người cấp dưới chỉ thành thục ba vụ đi sao chụp photocopy hay pha cà phê không vậy. Chính anh đã từ chối chiến đấu với những cối xay gió, và tham gia vào những cuộc viễn chinh chống lại thói mù đặc ấy. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Săn Người của tác giả Christophe Guillaumot.