Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Nam Dị Truyện

Năm Cảnh Hưng thứ bốn mươi ba, huyện Cốc Dương, trấn Sơn Tây, đêm rằm tháng Bảy. Một gã phù thủy đang lập trận thu nạp âm binh giữa bãi chôn người. Phạm Đình Quyết, dòng dõi của một gia đình chín đời làm nghề khâm liệm đã vô tình chứng kiến cảnh tượng kinh dị này. Từ đây, hắn bắt đầu bước chân vào một thế giới chưa từng biết. Hắn dần dần khám phá ra bí mật của gia đình mình. Và thân phận thực sự của hắn, một Lạc Vu Điện Súy của Trấn Quốc Hội, nơi tập hợp những phù thủy cao tay, những nhà huyền thuật xuất sắc đang âm thầm bảo vệ Đông Kinh trước sự tấn công của giáo phái Hàng Long tà đạo từ ngoại bang. Một câu chuyện về thế giới của phù thủy, vong hồn, bùa ngải, huyền thuật, tà thuật. Kinh dị, huyền bí, li kỳ, nhưng cũng đầy hào sảng. *** Hắn đã vượt qua ngôi làng ấy. Ngôi làng mà người ta gọi là ngôi làng ma. Hắn đã vượt qua nghĩa địa ấy. Nghĩa địa của ngôi làng ma. Bây giờ hắn đứng trước một rặng tre lớn. Trên khuôn mặt hắn, mồ hôi chảy thành từng hàng, thậm chí ngay cả trong cái không khí lạnh lẽo này. Khuôn mặt ấy, cái khuôn mặt nhợt nhạt vì vừa trải qua một trận chiến mà trước khi dấn thân vào, hắn cũng không thể tin chắc mình có thể vượt qua hay không, bấy giờ có chút co giật. Cả đời hắn xuất hiện hai cơn co giật như thế, lần đầu tiên là vào một đêm mưa. Một ánh chớp lóe lên, kéo dài trên bầu trời. Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng hắn vẫn giật mình khi tiếng sấm vang lên sau đó vài khoảnh khác. Hắn đã bật chăn, vụt dậy, đẩy cửa chạy sang phòng bố mẹ hắn. Thật lạ, trong căn phòng, đèn vẫn sáng. Hẳn là đã khuya lắm rồi, nhưng đèn vẫn sáng. Cơn tò mò làm hắn không bước vào ngay mà ghé mắt qua cửa để nhìn. Hắn thấy bố hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một chiếc thìa, xúc ăn một vật gì đó. Một chậu cây cảnh đặt trong phòng che khuất món ăn của bố hắn, món ăn mà cứ nhìn theo cách ăn của bố hắn thì hẳn là ngon lành lắm. Khi ấy hắn đẩy cửa vào, toan làm mặt giận với bố vì không cho mình ăn cùng. Khi ấy, hắn thấy món ăn khoái khẩu của bố hắn. Đó là một cái đầu người! Trên bàn, một cái đầu người được đặt ngay ngắn trên đĩa. Phần đỉnh của cái đầu bị cắt phạt đi nhưng không quá sâu, như thể nếu cắt sâu quá thì “thức ăn” sẽ bị rớt ra vậy. Hắn có thể thấy được cái cán thìa nhô lên từ cái lỗ ấy. Như thể khi ăn xong người ta không đặt thìa xuống mâm mà đặt vào trong bát vậy. Khuôn mặt đờ đẫn của người chết không hề vương chút máu nào, hẳn là người ta đã rửa sạch trước khi sử dụng. Nhưng trên khuôn mặt ấy, ánh mắt trợn ngược của người chết không được vuốt mắt cho thấy nỗi hãi hùng của những giây phút cuối cùng khi sống. Cái miệng há hốc càng xác nhận cho sự kinh hãi ấy. Có cái bớt nhỏ trên trán người chết. Cái bớt nhỏ này, lại tô điểm cho sự kinh hoàng của hắn càng trở nên kinh hoàng hơn. Cái bớt xanh nhỏ bé này, là của mẹ hắn! Hiển nhiên, bố hắn khi nãy đã xúc lấy não của mẹ hắn mà ăn. Năm thìa! Bố hắn ăn toàn bộ bộ não của mẹ hắn chỉ trong năm thìa. Khi ấy, hắn mới năm tuổi. Năm thìa, hắn nhớ rất rõ, bởi từng chi tiết của bữa ăn diễn ra trong đầu hắn một cách tỉ mỉ đến hàng ngàn lần. Tận đến bây giờ, mỗi khi thức giấc, hắn vẫn có thói quen lẩm bẩm đếm từng thìa… Lần thứ hai, khi cơ mặt hắn co giật, chính là bây giờ. Trên đùi trái của hắn, máu đã ướt đẫm đến tận đôi giày vải. Hắn hiểu, nhờ vết thương chí mạng ấy, mà hắn sống sót. Hắn lê từng bước chân nặng nhọc vào bên trong lũy tre tối tăm. Có một tiếng hát ru văng vẳng đâu đó… Phía trên cái gò đất cao chưa đến hai trượng này, một cây đa khổng lồ đen đúa trong đêm đầy những rễ đâm từ trên cao xuống đất như một con quái thứ đang tìm cách chui xuống đất. Có một ngôi nhà nhỏ nằm lọt trong những móng vuốt ấy. Ngôi nhà sáng đèn. Cái thứ ánh sáng phát ra từ ngôi nhà nhỏ này quá mỏng manh yếu ớt so với bóng tối hùng vĩ bao trùm lấy nó, thành ra, nó chỉ đủ sức cho thấy những rặng tre đung đưa một cách ma quái khắp nơi xung quanh ngôi nhà Hắn bước chậm rãi đến trước cửa, toan đẩy ra. Chợt bên trong có tiếng nói yếu ớt vọng ra: – Hồ Nguyên Tấn, ngươi cũng có thể vượt qua “mê hồn địa” của ta thực ư? Hồ Nguyên Tấn lại đáp: – Tại hạ có uống một viên “đoạn trường[1] tễ”. Có tiếng cười nhạt bên trong nhà. – Chỉ có thế thôi sao? Hồ Nguyên Tấn bấy giờ đáp: – Tại hạ… Tại hạ… phải tự đâm vào đùi mình, chân bên phải, hẳn là… thành tật rồi. Tấn lại nhói đau, trên đùi hắn, con dao nhọn vẫn xuyên ngang qua đùi, khiến cho mỗi khi cử động, hắn đều cảm thấy đau thấu tâm can. Máu vẫn không ngừng rỉ ra trên đôi dao ấy. Trong nhà vang lên một tràng cười lớn, tuy yếu ớt nhưng cực kỳ ma quái, một tiếng nói cất lên: – Hay lắm, uống thuốc độc để cơn đau đớn giúp ngươi được tỉnh táo hơn, đến khi không chịu được thì tự đâm vào chân mình để cả hai cơn đau cùng hợp lực khống chế sự mê muội, từ đó thoát qua được “mê hồn địa” của ta. Cái nghĩa địa này, không dùng được nữa. Nói rồi tiếng ở trong nhà bật lên một tràng cười sảng khoái, như thể vừa được xem một vở tuồng hay vậy. – Ngươi đã mất công như thế, để ta cho ngươi xem cái ngươi vất vả đi tìm. Ngươi hãy vào đây… Hồ Nguyên Tấn nghe nói thế thì hít một hơi rất sâu, đẩy của bước vào. Trong nhà, tất cả mọi vật dường như đều được làm từ gỗ, một cái ban thờ lớn chiếm đến nửa gian nhà, một cái sập gụ lớn bóng lộn chắc nịch, bên trái có một tủ sách lớn với vô số sách sắp đầy, một bộ bàn ghế mà trên bàn vẫn còn bày một ấm trà có lẽ mới pha vì vẫn còn có thể thấy mùi thơm ngào ngạt và bốc khói từ ấm, tất cả đều được làm bằng gỗ, được khảm ốc rất cầu kỳ và tinh xảo nhưng vẫn tránh được sự diêm dúa dễ thấy ở đồ khảm ốc. Mọi đồ vật được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ, chắc hẵn vẫn được thường xuyên lau dọn tỷ mỉ. Phía bên phải ngôi nhà có một cánh cửa nhỏ ngăn giữa hai phòng. “cạch” một tiếng, Tấn thấy cánh cửa này mở ra, để lộ ra bên trong một căn phòng hẳn cũng chỉ thắp một ngọn nến trong đó. Bóng đen vừa mở cửa đứng nguyên ở đó như mời hắn vào. Trống ngực hắn đập thình thịch, nhưng đích đã ở rất gần làm tâm trí hắn nhộn nhạo. Hắn bước tới gần cánh cửa, từ đây hắn có thể thấy rõ hơn bóng đen đứng đó. Đấy là một dáng hình phụ nữ mềm mại, yểu điệu nhưng hơi gầy gò, đầu nàng hơi cúi xuống đúng như cung cách của một người dưới, mái tóc người này không búi lên như những người phụ nữ Đại Nam thời ấy vẫn làm, mà xõa tóc che đi phần lớn khuôn mặt. Mặc dù thân hình người này tao nhã nhưng khi đến gần, hắn có thể thấy rõ hơn nước da nhợt nhạt đến xanh xao của nàng. Hắn biết nàng là ai. Đột nhiên nàng ngẩng cao đầu, để lộ bộ mặt xương xẩu và đôi mắt mở to, đôi mắt này thâm quầng mà đục ngàu máu rất hung tợn, nó không hề có lòng đen mà chỉ dày đặc những tia máu kết thành một màu đỏ thẫm cho cả đôi mắt. Trên gương mặt ấy, đôi môi cũng tái ngắt đi đến thâm đen như vừa đi giữa trời lạnh. Hàm răng đều đặn như những hạt lựu đỏ au những máu… Hiển nhiên, đó là một ma nữ. Ma nữ này vùng lên toan nhảy xổ vào Tấn. Tấn bình thản nhìn nó. Ngay lúc này phía bên trong có tiếng quát: – Mai con, đừng làm thế, không ích gì đâu. Ma nữ nghe thấy thế lại thôi không nhảy vào hắn nữa. Nó vẫn gầm ghè như một con chó bị chủ quát nhưng vẫn chỉ chực tấn công người khách lạ. Đầu ma nữ hơi cúi xuống theo lệnh người trong nhà nhưng đôi mắt vẫn hướng lên một cách giận dữ làm phần trắng trong con mắt chiếm đến quá nửa, khiến cho vẻ dữ tợn càng tăng thêm bội phần. Tấn dường như không quan tâm đến ma nữ này, thản nhiên lướt qua trước mặt nó. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn lướt qua như thế, ma nữ liền thét “Á” một tiếng man dại, bật ngược về sau đến một trượng. Tấn không thèm quay mình lại, chỉ đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Chợt lại có một tiếng “Á” vang lên. Nhưng đây không phải là tiếng của ma nữ, mà là tiếng của Hồ Nguyên Tấn. Dưới ánh đèn leo lét nhảy múa một cách ma quái, hắn mở to đôi mắt đến hết mức có thể. Trong chốc lát, hắn quên cả cơn đau, bởi hắn thấy một thứ kinh dị nhất từ trước đến giờ. “Thứ đó”, đang nằm trên giường! [1] Thuốc làm đứt ruột Mời các bạn đón đọc Đại Nam Dị Truyện của tác giả Phan Cuồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vô Thượng Quật Khởi - Bảo Thạch Miêu
Tử Nhật giữa trời, thiên địa cự biến, hạo nguyệt có thiếu, hư không tương liên! Kinh lịch một trận được xưng là đại phá diệt tai nạn Địa Cầu, phần lớn sinh vật trực tiếp chết đi, nhân loại tại sau cùng khu vực an toàn đau khổ thủ vững, thế nhưng là bọn họ đối mặt, không chỉ là biến dị hung thú, còn có kia tùy thời đều có thể phá vỡ không gian bích lũy, tiến vào Địa Cầu to lớn Nguyên Thú! Sinh trưởng tại nguy nan ở giữa thiếu niên La Vân Dương, được thuộc tính điều tiết khí, từ đó đi lên một điều quật khởi con đường! *** "La Vân Dương!" Vạn Thế chi chủ xem đi ra La Vân Dương, con ngươi bên trong đột nhiên lóe lên một tia nghi hoặc. Hắn đã mượn thể trọng sinh, chưởng khống lực lượng, so này dĩ vãng, không biết tăng cường bao nhiêu. Hắn thấy, dĩ vãng La Vân Dương cùng mình so sánh, quả thực là không đáng giá nhắc tới. Chỉ cần mình nguyện ý, trong nháy mắt, liền đủ để cho La Vân Dương hôi phi yên diệt. Cũng chính bởi vì có tự tin như vậy, cho nên hắn mới mặc cho La Vân Dương trưởng thành. Nhưng là tình huống hiện tại, lại làm cho hắn từ trong lòng phát lạnh, bởi vì lúc này La Vân Dương biểu hiện ra lực lượng, hắn dĩ nhiên nhìn không thấu. Làm sao có khả năng! Mình đã trở thành hủy diệt chi chủ, hết thảy đều hẳn là tại trong lòng bàn tay của mình, này La Vân Dương, chính mình làm sao lại chưởng khống không được đâu? Mời các bạn đón đọc Vô Thượng Quật Khởi của tác giả Bảo Thạch Miêu.
Pokémon: Nhân Vật Phản Diện (Thần Kỳ Bảo Bối Chi Phản Phái Giác Sắc) - 23333
Pokémon thế giới đã bị ta chơi hỏng a ! Sao sao làm sao bây giờ a ? cvt : mình giới thiệu sơ lược qua vì tác viết giới thiệu quá ít , main xuyên qua thế giới Pokémon và có được hệ thống Vua Hải Tặc (One Piece) , sau khi main hoàn thành nhiệm vụ sẽ được rút thưởng các loại kỹ năng , vật phẩm có trong One Piece . thế giới trong truyện ko phải toàn màu hồng như trong anime ai fan ruột Pokémon thì cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, Main khá đê tiện vô sỉ ai thấy không hợp thì ầm thầm ra đi đừng ném gạch mình nhé. ps: tên main mình tự đổi sang tiếng anh cho hợp với truyện có sai sót gì ace bỏ qua cho. ps1: truyện đã hoàn thành (câu chuyện này cùng nhân vật đơn thuần hư cấu, như có tương đồng, đơn thuần trùng hợp, không nên bắt chước. ) *** Đám nữ hài tử trên mặt lộ ra vui sướng biểu lộ, thành công , vậy thì mang ý nghĩa tất cả mọi người có thể thu hoạch được lần này tiến hóa cơ hội . Nhưng là Akari cũng không định thừa nước đục thả câu, theo hắn một cái ý niệm trong đầu, theo sát lấy liền cải biến mình những nữ nhân này Gien. Rất đơn giản thao tác, nhưng là hiệu quả, chính là trường sinh bất tử, hoàn toàn thoát ly ~ nhân loại cái này giống loài. Hắn cũng không biết, có được kéo dài tuổi thọ về sau, lẫn nhau ở giữa tình yêu lại - có thể kiên trì bao lâu. Nhưng là nói tóm lại, dù là chỉ có một ngàn năm, một vạn năm, có lẽ cũng là hắn vô tận sinh mệnh đủ _ lấy trân quý ký ức. Thân thể biến hóa, tự nhiên là bị đám nữ hài tử ý thức được . Diễm Linh Cơ tức thời tiến lên, cho chúng nữ giải thích một chút đến cùng là chuyện gì xảy ra. Cứ việc mình nam nhân là cái thần, loại chuyện này có chút không khoa học, nhưng là khoa học cuối cùng vốn chính là thần học . Mời các bạn đón đọc Pokémon: Nhân Vật Phản Diện (Thần Kỳ Bảo Bối Chi Phản Phái Giác Sắc) của tác giả 23333.
Thang Máy Thế Phẩm - Lemony Snicket
Quyển sách bạn đang cầm trong hai lòng bàn tay bây giờ - thực tế là bạn đang cầm nó và bạn có hai bàn tay - là một trong hai quyển sách trên thế giới sẽ cho bạn thấy sự khác biệt giữa "lo lắng" và "lo âu". Quyển còn lại dĩ nhiên là từ điển, và nếu tôi là bạn, tôi sẽ đọc cuốn đó thay vì cuốn này. Giống quyển sách này, từ điển sẽ cho bạn thấy "lo lắng" nghĩa là "lo lắng một điều gì đó" - ví dụ, bạn sẽ cảm thấy lo lắng khi bạn được dùng món kem mận cho món tráng miệng, vì bạn lo nó sẽ có vị kinh khủng - trong khi từ "lo âu" nghĩa là "gặp rắc rối khi làm phiền", cảm giác của nó là khi bạn được phục vụ món cá sấu sống cho món tráng miệng, bạn sẽ đắng đo không biết khi ăn, bạn sẽ ăn nó, hay nó sẽ ăn bạn. Nhưng không giống quyển sách này, từ điển cũng chứa đựng những từ ngữ dễ chịu nhiều hơn để chiêm nghiệm. Ví dụ trong từ điển, từ "bong bóng", hay từ "con công", "kỳ nghỉ", hay là các từ "quyền" "sáng tác" "tác giả" "đã" "bị" "hủy bỏ" tạo nên một cậu lúc nào cũng dễ nghe. Vì vậy nếu bạn đọc từ điển thay vì quyển sách này, bạn có thể bỏ qua phần "lo lắng" và "lo âu", rồi đọc một cái gì đó không làm bạn thức cả đêm khóc ròng và vò đầu bức tóc. *** Lời dịch giả: Đây là tập 6 của series truyện "Những cuộc phiêu lưu bất tận" đã được nxb Kim Đồng xuất bản 4 tập, nhưng vì lý do gì đó truyện đã ngưng phát hành ở Việt Nam. Vì thế mình đã dịch tiếp tập 5, cho bạn đọc - những người yêu thích series này. Do không có nhiều kinh nghiệm trong dịch thuật, mong các bạn thứ lỗi và góp ý. Tony Nguyễn *** Bộ sách Những Cuộc Phiêu Lưu Bất Tận gồm có: Sự Khởi Đầu Đầy Xui Xẻo Nhà Nuôi Rắn Xấu Số Bi Kịch Hồ Nức Nở Trại Cưa Hãi Hùng Học Viện Khắc Nghiệt Thang Máy Thế Phẩm Ngôi Làng Tồi Tệ Bệnh Viện Thù Hận ... Mời các bạn đón đọc Thang Máy Thế Phẩm của tác giả Lemony Snicket.  
Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh - C. S. Lewis
CHUYẾN DU HÀNH ĐẾN NƠI TẬN CÙNG CỦA THẾ GIỚI Narnia… nơi người ta có thể hóa thành rồng, nơi các vì sao có thể di trên mặt đất… và nơi mà mọi chuyện có thể xảy ra. Nhà vua trẻ tuổi Caspian sau khi giành lại được ngôi báu, đã tiến hành chuyến đi tìm lại những cận thần bị ông chú chiếm ngôi vua lưu đày. Chuyến đi càng xa, những người trong đoàn, Trên con tàu Hướng tới Bình minh càng thấy vượt quá sức tưởng tượng của mình. Bởi vì, NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI cũng chính là nơi bắt đầu… *** Biên niên sử về Narnia viết về một thế giới tưởng tượng, những phép màu và một thế giới song song cùng tồn tại với thế giới của chúng ta. Biên niên sử về Narnia dựng nên một thế giới tưởng tượng, kỳ ảo nhưng có những cơ sở của hiện thực - điểm khác biệt với Harry Potter. Biên niên sử về Narnia là một tác phẩm hư cấu có giá trị nghệ thuật cao trên nhiều phương diện: Một tác phẩm có cấu trúc cân đối, hoàn chỉnh, tính tư tưởng quán xuyến từ đầu đến cuối ; là tinh thần đấu tranh cho chính nghĩa, cho con người, đặc biệt là một tình yêu thiên nhiên, hoà mình với thiên nhiên, coi cỏ cây hoa lá, muông thú cũng có tính bản thiện và có nhu cầu được cộng sinh trong thế giới của muôn loài và cho muôn loài. Một tư tưởng rất nhân bản và đang được nhân loại đề cao. Bộ sách Biên niên sử về Narnia giúp bạn đọc có ý thức tốt hơn về môi trường thiên nhiên cũng như môi trường văn hoá. Và đặc biệt có thể nhìn cuộc đời với một đôi mắt " ngây thơ " hơn. Biên niên sử về Narnia hấp dẫn nhờ một cốt truyện cổ điển, có mâu thuẫn, cao trào và giải quyết mâu thuẫn, thể hiện một trí tưởng tượng rất cao, mang dấu ấn của cá tính sáng tạo của nhà văn. Từ tập 1 đến tập 7 của Biên niên sử về Narnia, thế giới tưởng tượng được xây dựng và phát triển một cách vừa khác biệt vừa nhất quán với toàn bộ và theo cấp độ tăng tiến, khiến người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác với những hình tượng độc đáo, kỳ thú không hề bị lặp lại. Bộ sách Biên niên sử về Narnia gồm có: Tập 1: Cháu trai Pháp Sư Tập 2: Sư Tử Phù Thủy và cái Tủ Áo Tập 3: Con Ngựa và Cậu Bé Tập 4: Hoàng Tử Caspian Tập 5: Trên con tàu hướng tới Bình Minh Tập 6: Chiếc ghế Bạc Tập 7: Trận chiến cuối cùng Biên niên sử về Narnia đưa ra một hệ thống nhân vật phong phú, có cá tính : không có nhân vật nào lẫn với nhân vật nào, dù là con vật hay con người đều có những nét đặc biệt đáng ghi nhớ. Lối giải quyết mâu thuẫn của tác giả, tự nhiên, không gượng ép và đặc biệt là nhẹ nhàng, thoải mái không gây nên những cảnh quá dữ dội có thể ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ. Theo bình chọn của tạp chí Big Reader : Biên niên sử về Narnia có tên trong danh sách 21 cuốn sách được độc giả Anh yêu thích nhất (trong danh sách 100 tiểu thuyết thế giới). Bộ truyện được chuyển thể sang tác phẩm điện ảnh trở thành là bộ phim ăn khách của thế kỷ 21. *** Clive Staples Lewis sinh năm 1898 tại Belfast. Ông làm nghiên cứu sinh và là trợ giảng bộ môn Văn học Anh tại trường Magdalen, Oxford và sau này là giáo sư bộ môn Văn học thời kỳ Trung cổ và Phục hưng tại Đại học Cambridge, nơi ông làm việc cho đến khi qua đời vào năm 1963. Clive Staples Lewis viết rất nhiều sách về phê bình văn học và Đạo cơ đốc, với tác phẩm nổi tiếng “The Screwtape Letters”, cùng với bốn cuốn tiểu thuyết khác dành cho người lớn. Bộ truyện “Biên niên sử Narnia”, gồm 7 tập, là bộ truyện duy nhất ông viết cho trẻ em. *** Eustace không thích những anh em họ nhà Pevensie là Peter, Susan, Edmund và Lucy. Nhưng nó rất khóai chí khi nghe tin Edmund và Lucy sẽ đến nhà nó ở ít ngày. Bởi vì sâu thẳm trong lòng, nó khoái được lên mặt chỉ huy và bắt nạt người khác. Mặc dầu nó chỉ là một oắt con, đứng mới chỉ đến tai Lucy, nó gì đến chuyện là đối thủ của Edmund trong một trận ẩu đả, nhưng nó biết có khối cách làm cho người khác phải khốn đốn nếu nguwofi ấy ở trong nhà mình với tư cách là một người khách bất đắt dĩ. Edmund và Lucy thật lòng không muốn đến nhà dượng Harold và dì Alberta . Nhưng không thể tránh được chuyện này. Bố được mời thỉnh giảng ở Mỹ trong vòng 16 tuần vào mùa hè này và mẹ cần phải đi với bố bởi vì bà chưa có một kỳ nghỉ thực sự nào trong suốt 10 năm qua. Peter phải dùi mài kinh sử cho một kỳ thi tuyển và anh sẽ phải học suốt cả mùa hè dưới sự kèm cặp của giáo sư Kirke, chủ của ngôi nhà mà bốn anh em đã có những cuộc phiêu lưu tuyệt vời vào năm chúng đi sơ tán. Nếu giáo sư vẫn còn sống trong dinh thự đó ông sẽ muốn tất cả bốn anh em đến với ông. Nhưng sau dạo ấy bằng một cách nào đó ông đã trở nên nghèo túng và bây giờ phải sống trong một ngôi nhà nhỏ tí chỉ có một phòng ngủ. Sẽ tốn kém lắm nếu cho cả ba đứa trẻ sang Mỹ nên chỉ có mình Susan được đi. Người lớn trong nhà nghĩ rằng Susan là một cô gái xinh nhất nhà và sẽ không phải lắm nếu bắt cô làm thêm trong dịp hè (mặc dù ở một khía cạnh nào đó làm việc vào kỳ nghỉ hè không phải là điều gì mới mẻ đối với những cô gái tuổi Susan). Mẹ bảo Susan đáng được thưởng một chuyến đi Mỹ, Edmund và Lucy cố không ganh tị với may mắn của chị nhưng thật không có gì chán bằng việc phải trải qua một mùa hè ở nhà dì Alberta . - Đối với anh mọi chuyện còn tồi tệ hơn nhiều, - Edmund nói, - ít nhất em cũng còn có phòng riêng, anh lại phải ở chung với cái thằng lỏi đạt kỷ lục bốc mùi, cái thằng Eustance ấy. Câu chuyện này bắt đầu vào một buổi chiều khi Edmund và Lucy tìm được một vài phút quý giá để ngồi bên nhau. Tất nhiên chúng nói chuyện vè Narnia, một đề tài bí ẩn và riêng tư giữa bọn chúng. Tôi cho rằng hầu hết chúng ta đều có một nơi chốn bí mật nào đó, nhưng đối với hầu hết mọi người đó chỉ là một vùng đất tưởng tượng. Edmund và Lucy may hơn những người khác trong khía cạnh này. Đất nước bí mật của chúng là có thật. Chúng đã đến đấy tới hai lần, không phải trong một trò chơi hay một giấc mơ mà trong hiện thực. Tất nhiên, chúng đã đến đấy nhờ vào một phép màu, đó là cách thức duy nhất để đến được Narnia. Có một lời hứa hoặc gần như một lời cam kết đã đưa ra ở Narnia rằng một ngày nào đó chúng sẽ quay lại đây. Bạn có thể hình dung là mỗi khi có dịp hai đứa lại thao thao không biết chán về đề tại này như thế nào. Hai anh em đang trong phòng Lucy, ngồi trên mép giường ngắm nghía bức tranh treo trên bức tường đối diện. Đó là bức tranh duy nhất trong nhà mà chúng thích. Dì Alberta lại không ưa nó chút nào (đó là lý do tại sao nó được treo trên tường một phòng gác xép phía sau) tuy vậy dì không thể vứt đi bởi đó là quà mừng cưới của một người mà dì không muốn làm mếch lòng. Bức trang vẽ một con tàu – một con tàu đang giương buồm lướt thẳng về phía bạn. Mũi tàu mạ vàng có dáng dấp như một cái đầu rồng với cái miệng há to. Con tàu có một cột buồm vuông rất lớn màu tím đậm. Hai bên hông tàu – cái mà bạn có thể nhìn thấy nơi đôi cánh mạ vàng của con rồng chấm dứt – có màu xanh lá cây. Tàu đang chồm lên một cột song lớn màu xanh da trời và cái dốc của con sóng đang đổ về phía bạn, dềnh lên với bọt nước và bọt song. Rõ ràng con tàu đang lao đi rất nhanh, một trận gió xám làm cho nó hơi lạng sang mạn tàu bên trái (Nếu bạn định đọc câu chuyện này và nếu bạn không biết rõ, hãy hình dung trong đầu, phía trái con tàu khi bạn nhìn thẳng vào nó là mạn trái, còn phía bên phải là mạn phải. ) Ánh nắng màu mật ong đổ lên tàu từ phía bên trái và dòng nước ở phía này có màu xanh lá cây pha sắc tím. Phía bên kia có màu xanh đậm hơn do bóng con tàu hắt xuống. - Vấn đề là, - Edmund nói, - nếu không cải thiện được tình hình thì Lu ạ, em hãy ngắm nhìn con tàu Narnia khi em không có cách gì đi đến đấy. - Đúng thế, ít ra còn hơn không cò gì để làm. – Lucy nói. – Nó đúng là một con tàu rất Narnia. Mời các bạn đón đọc Trên Con Tàu Hướng Tới Bình Minh của tác giả C. S. Lewis.