Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Đã Ăn Hết Những Cây Sing-A Ngày Ấy? - Park Wan-suh

“Chỉ ngày mai thôi là mình lại được trèo qua đồi, lội qua cánh đồng và băng qua con suối. Mình sẽ được hít thở thỏa thích thứ không khí hòa trộn từ mùi hương của cỏ cây, hoa rừng và phân xanh”. Đó là một trong những đoạn miêu tả những hoài vọng ấu thơ tươi đẹp nhất của tác giả trong cuốn “Ai đã ăn hết những cây sing-a ngày ấy ?”.  Không ồn ào, hào nhoáng như điện ảnh hay âm nhạc, văn chương Hàn Quốc, đặc biệt là dòng văn chương đương đại đến với độc giả Việt Nam khá e dè. Sau vài cuốn nổi bật gần đây, như: “Chơi Quiz - show”, “Hãy chăm sóc mẹ”, “Người ăn chay”… thì “Ai đã ăn hết những cây sing-a ngày ấy” là một món lạ, vừa mang hơi hướng tự truyện, vừa phảng phất nét lãng mạn hư cấu của văn chương. Câu chuyện được dẫn dắt bởi một cô bé lớn lên trong gia đình nhiều thế hệ tại thôn Parkjeok - nơi chôn giấu tất cả những gì tươi tắn, đẹp đẽ nhất của thời thơ ấu. Những trò chơi con trẻ, bè bạn, lối xóm… rồi cây và hoa, những đêm trăng hay những con đường mòn nhập nhoạng tối, những ngày rộn ràng lễ, tết… ở thôn Parkjeok trong ký ức của cô bé đẹp đến nao lòng, đến nỗi, việc cùng bạn bè lối xóm… đi nhà xí cũng trở thành trò chơi tuyệt vời khó quên. Mọi việc chỉ thay đổi khi người mẹ quyết định phải cho con cái học hành ở thủ đô Seoul - và rồi cũng rất nhanh chóng, câu chuyện chuyển sang một bối cảnh khác - nơi mà tất cả những gì thuộc về thôn Pakjeok tươi đẹp chỉ còn là hoài niệm. Hai anh em cùng mẹ liên tục chuyển nhà, chịu đựng cuộc sống khốn khó của người nhập cư, những ngày người mẹ phải nhận may đồ cho kỹ nữ - một việc được cho là nhục nhã thời kỳ đó - để kiếm tiền nuôi hai anh em ăn học… rồi thời tao loạn, đến họ tên cũng phải đổi sang tiếng Nhật, học ở trường Nhật, chữ Nhật, đọc sách “thánh hiền” của Nhật… Điều đặc biệt còn ở chỗ, câu chuyện của nhân vật của gia đình cũng chính là thân phận của cả đất nước Hàn Quốc trong suốt cả một chặng đường dài lịch sử, từ giai đoạn hòa bình yên ấm cho đến khi phải đi hết thời tao loạn này đến thời tao loạn khác. Từ thời kỳ đô hộ của Nhật Bản, cho đến những năm tháng diễn ra cuộc đấu tranh giữa hai miền Nam - Bắc trên bán đảo Triều Tiên. Và như lời người dịch - câu chuyện không phải được đọc bằng từ, bằng chữ, mà là bằng cảm xúc, những cảm xúc xuyên suốt năm tháng, qua lăng kính của tác giả, khi còn là một cô bé con đến lúc trưởng thành, chứng kiến hết những bi kịch gia đình, bi kịch của đất nước và dân tộc. *** Park Wan-Suh (1931-2011) sinh ra tại huyện Gaepung, thuộc tỉnh Gyeonggi-do. Tốt nghiệp trường trung học nữ Sookmyung, từng nhập học tại khoa Văn trường Đại học Seoul năm 1950, song bà lại không thế tiếp tục sự nghiệp học hành, bởi đó cũng chính là thời gian cuộc chiến tranh hai miền Nam - Bắc Hàn bùng nổ. Đạt giải thưởng của tạp chí "Phụ nữ Đông Á" ở độ tuổi 40, với tiểu thuyết "Cây trụi lá", Park Wan-suh chính thức đăng đàn. Kế từ đó cho đến tận những năm của tuổi 80, bà vẫn chứng tỏ được độ sung sức và dẻo dai của một cây bút tài năng với nhiều tác phẩm có giá trị. Thế giới tác phẩm của Park Wan-suh thường tập trung vào các chủ đề lớn như bi kịch chiến tranh, cuộc sống của tầng lớp bình dân, vấn đề phụ nữ v.v...; song, mỗi tác phẩm lại biểu lộ một cách nhìn đầy cá tính rất đặc biệt và chứa đựng những cảm xúc chân thực đầy tính nhân văn, nên có thể nói thế giới tác phẩm của bà luôn thể hiện một cách đầy đủ và sâu sắc về cuộc sống xung quanh. Các giải thưởng mà nữ tác giả đã nhận được: Giải thưởng tác giả văn học Hàn Quốc (1980) Giải thưởng văn học Lee Sang (1981) Giải thưởng văn học Đại Hàn Dân Quốc (1990) Giải thưởng văn học Di San (1990) Giải đặc biệt của Hội văn hóa Trung ương (1993) Giải'thưởng văn học hiện đại (1993) Giải thưởng văn học Kim Dong-in (1994) Giải thưởng văn học Daesan    (1997) Giải thưởng văn học Manhe    (1999) Giải thưởng văn học Hwang Sun-won (2001) Các tác phẩm đã xuất bản: Tiểu thuyết: "Cây trụi lá", "Buổi chiêu liêu xiêu", "Mùa khát", "Năm hạn hán của đô thị", "Cái bóng của sự tham vọng", "Kiêu căng và mộng tưởng", "Người phụ nữ đứng đó", "Em vẫn còn đang mơ chăng?", "Không thể quên", "Ai đã ăn hết những cây Sing-a ngày ấy?", "Ngọn núi đó có thực ở đó chăng?", "Câu đùa đã lâu", v.v... Tập truyện ngắn: "Dạy cho biết xấu hố", "Mùa hè phản bội", "Cái cọc của mẹ", "Đi tìm bông hoa", "Bức hình minh họa của ngày tàn", "Hãy nói cho một lời", "Em quá cô đơn" v.v... Tùy bút: "Sự tán dương dành cho kẻ sau cùng", "Bản hợp xướng cho một người hát", "Phong cảnh chỉ có hai người nam nữ", "Niềm hy vọng được sống", "Sao tôi chỉ thấy bực với những điều nhỏ nhặt?", "Làm người lớn, làm con người", v.v... Mời các bạn đón đọc Ai Đã Ăn Hết Những Cây Sing-A Ngày Ấy? của tác giả Park Wan-suh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trí Thông Minh Của Em Thật Uổng Phí
“Là mối tình đầu của một ai đó thật sự rất tuyệt vời, nhưng là tình cuối một ai đó mới chính là hạnh phúc.” Hà Trăn Trăn - một cô nàng chỉ có ăn, ngủ và hàng ngày lấy thú vui viết truyện trên weibo để sống lại là một người may mắn. Cô có mối tình từ thời trung học, chàng trai đó chính là tình đầu vô cùng vô cùng ngọt ngào của cô, tưởng như sắp tu thành chính quả, sắp vác được tên siêu cấp đẹp trai về nhà. Có ai ngờ rằng tên kia lại mất tích không dấu vết, hắn sống sao chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết, nhưng cô lại không biết. Mang tâm trạng thất tình, cô liền chọn cách đi du học, trốn tránh nơi không còn hắn. Nào ngờ rằng mấy năm sau trở về, hắn không những thành đạt mà còn là trợ thủ đắc lực của ba Hà. Hà Trăn Trăn cứ ngỡ đây là lần gặp mặt đầu tiên sau bao năm cả hai xa cách, nhưng lúc đó cô không biết rằng từ những trang truyện cô viết lên weibo ngày đầu tiên, luôn có một fan trung thành theo dõi, không những thế, để ủng hộ và khích lệ cô, anh ta còn lấy cốt truyện cô sáng tác vẽ thành truyện tranh, lôi kéo thêm nhiều độc giả. Việc trò chuyện với người fan ấy mỗi ngày đã trở thành thói quen của Trăn Trăn, và không nói chắc ai cũng có thể đoán ra, tên đấy là Cố An Thành - mối tình đầu sâu sắc của cô. Câu chuyện về sau càng đáng yêu hơn ở những màn đối đáp, những cái hôn vội, cái ôm bất ngờ giữa hai người  An Thành và Trăn Trăn, bên cạnh đó, bố Hà cũng góp không ít sức khi giao con gái rượu duy nhất của mình cho An Thành dạy dỗ. “Cố An Thành chưa bao giờ biến mất hoàn toàn trong lòng cô. Anh vẫn luôn chiếm một vị trí cố định, rất chắc chắn, gió thổi cũng không lung lay, cô muốn quên, nhưng không thể quên được.” ----------------------------------------- “...Cố An Thành đặt bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay cô, tay nắm tay dạy cô từng chút một. Nhưng mà làn da chỉ mới tiếp xúc được ba giây, Hà Trăn Trăn đã nhảy lên như lửa đốt, “Tôi…tôi tự làm được, tôi hiểu mà! Về nhà tôi làm lại lần nữa rồi sẽ gửi cho anh!” Không đúng, không đúng, tim đập không đúng, nhiệt độ cơ thể cũng không đúng. Tất cả đều không đúng. Cô xách túi đi về phía cửa, vừa mở vặn nắm cửa, Cố An Thành đã vội vàng gọi cô, “Hà Trăn Trăn! Đứng lại!” Trong lòng Hà Trăn Trăn rất rối: Tôi không nghe, tôi không nghe thấy gì hết Cô chạy nhanh đến trước cửa thang máy thì Cố An Thành cũng đuổi kịp tới nơi, nét mặt anh còn có phần lo lắng, “Khoan hãy đi!” Trong đầu Hà Trăn Trăn xuất hiện hàng loạt các lời kịch cẩu huyết, cuối cùng đại não không chịu được cũng thốt ra một lời thoại kinh điển, “Cố An Thành, anh đừng ép tôi!” Trong nháy mắt, Hà Trăn Trăn thề rằng, cô nhìn thấy vẻ mặt Cố An Thành đờ ra ngây ngẩn. Cùng lúc đó, cô cũng bị mình dọa cho hết hồn. Yên lặng như chết, một lúc sau Cố An Thành mới đi tới trước mặt cô, ánh mắt đầy phức tạp, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài như có như không. Anh cởi áo ra, khoác áo qua ngang hông Hà Trăn Trăn rồi thắt lại. Cô mờ mịt nhìn anh. Hình như khó khăn lắm Cố An Thành mới có thể mở miệng được, khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay bây giờ lại ửng lên nét đỏ, cuối cùng anh thấp giọng nói, “Cô… kỳ kinh nguyệt của cô đến rồi.” Hà Trăn Trăn: "….” ----------------------------------------- Nói đi cũng phải nói lại, An Thành thật sự rất yêu Trăn Trăn, yêu đến bất lực ☺️. Trừ việc anh bỏ đi lúc trước, còn lại hoàn toàn anh không làm tổn thương nữ chính thêm lần nào, đem mọi sự cưng chiều điều bù đắp cho Trăn Trăn, từ việc theo dõi weibo hàng ngày từ lúc cô du học. Vì anh biết cô ngốc này sẽ sống một cuộc sống hồ đồ, cô chưa từng biết mình mong muốn gì, suy nghĩ lại cực đơn thuần, nên việc cô chìm đắm trong sáng tác có lẽ là việc duy nhất mà cô thích làm. Vì thế mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây anh đều vào đọc truyện cô viết, luôn để lại một bình luận nhỏ khích lệ cô. Càng đọc mình càng hâm mộ nữ chính, có một người con trai đem hết tim gan mà yêu cô, có những người bạn rất đáng yêu luôn xung quanh và giúp đỡ cô. Kết truyện sẽ làm bạn nở nụ cười với hạnh phúc viên mãn của cặp đôi này nhưng cũng có một chút tiếc nuối với cô bạn thân của Trăn Trăn, vì cô ấy cũng có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, nhưng có lẽ nó chỉ là một kỉ niệm làm cô ấy mãi nhớ đến sau này, không may mắn như nữ chính có thể cùng người mình thương vào lễ đường. :) Nếu các bạn thấy hay hãy Like và Share ủng hộ Review Team nhé. ❤️ #Hồ_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nghe nói tiểu thư Hà mới từ Canada về nước tháng trước, đã cảm thấy quen với cuộc sống ở trong nước chưa?” Hà Phỉ Phỉ cong môi lên cười cười, “Thời gian tôi ở trong nước so với ở nước ngoài vẫn lâu hơn hiều, sao lại không quen được chứ.” Nói xong, cô cúi đầu dùng cái muỗng inox khuấy khuấy ly cà phê, nhân tiện liếc nhìn thời gian trên đồng hồ. Lý Thành Hạo cũng cười, “Đúng vậy, cô xem tôi đó, hỏi một vấn đề dư thừa. Nhưng mà mấy năm nay thành phố Hàng Châu thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện thú vị, nhiều nơi vui chơi mọc lên, nếu như tiểu thư Hà có hứng thú, tôi có thể cùng cô đi dạo xung quanh đây một chút, ở nước ngoài có tốt cũng không tốt hơn nước mình được, tiểu thư Hà, cô nói có đúng không?” Hà Phỉ Phỉ gật gật đầu, mang theo chút hời hợt, “Đúng là ở trong nước vẫn tốt hơn.” “Vậy cô. . . . . .” Lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Hà Phỉ Phỉ vang lên, cắt đứt lời nói mới nói được một nửa của Lý Thành Hạo. Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại lên nhìn, sau đó cười cười xin lỗi với Lý Thành Hạo nói, “Thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” “Không sao, cứ nhận đi, lỡ có chuyện quan trọng.” Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại di động đi vào toilet, “Này, Nhuỵ, cái người này sao mà gọi đúng lúc thế, mình đang muốn trốn đi vệ sinh đây.” Hướng Nhuỵ ở đầu bên kia điện thoại cười to một tiếng, trêu ghẹo cô, “Đại tiểu thư Hà cũng có ngày hôm nay sao, thật là vui quá đi, sắp có chuyện vui rồi.” Hà Phỉ Phỉ chậc lưỡi một tiếng, “Cậu lại là người xấu tính như vậy à, mẹ mình đang muốn lừa mình đi xem mắt, mình cũng nên nhanh chóng tới chỗ cậu để tránh thôi.” “Tổ tông của tôi, xin cậu đừng làm vậy, cái tổ chim sẻ nho nhỏ của mình không chứa được pho tượng phật lớn như cậu đâu, cậu đó, vẫn nên ngoan ngoãn trở lại nói chuyện phiếm với đối tượng hẹn hò đi, mình còn phải chuẩn bị tài liệu để đi họp đây.” “Vậy, vậy mình phải làm gì bây giờ, tìm lý do gì để bỏ chạy đây.” Hướng nhụy suy nghĩ một chút, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Ôi chao, ôi chao, cái vị họ Lý kia nhân phẩm tướng mạo như thế nào?” “Đều rất giỏi, so với những phú nhị đại (Thế hệ giàu có thứ hai ở Trung Quốc) khác thì giỏi hơn nhiều.” Hướng Nhụy vỗ đùi, “Chính là như vậy, nhìn khắp nơi xem, cậu còn bị thua thiệt sao? Bây giờ về nhà cậu cũng khó ăn nói với dì, sự nghiệp vạn dặm của nhà họ Lý và Hà thị của chúng ta gần đây có chút liên quan, đoán chừng là dì và chú cũng vì chuyện này mới sắp xếp cho các cậu gặp mặt một lần, sau này trên thương trường cũng dễ nói chuyện, cậu cố nhịn đi, tối mình mời cậu đi ăn bữa tiệc lớn." Mời các bạn đón đọc Trí Thông Minh Của Em Thật Uổng Phí của tác giả Thời Nhĩ.
Búp Sen Xanh
Búp sen xanh là tiểu thuyết đầu tiên viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh và cũng là tiểu thuyết lịch sử nổi tiếng nhất của nhà văn Sơn Tùng. Xây dựng nên hình tượng Hồ Chí Minh từ khi cất tiếng khóc chào đời tại Làng Chùa quê ngoại tới khi rời Bến Nhà Rồng ra đi tìm đường cứu nước, tác phẩm được tác giả dày công sưu tầm tư liệu có liên quan và chấp bút trong thời gian dài, bắt đầu từ năm 1948 và hoàn thành năm 1980. Búp sen xanh viết về thời thơ ấu và niên thiếu của Hồ Chí Minh trong độ dài khoảng 300 trang khổ sách thông thường, được nhà văn chia làm 3 chương: "Thời thơ ấu", "Thời niên thiếu" và "Tuổi hai mươi". Những biến thiên của lịch sử, của gia đình nội ngoại hai bên và quá trình định hình nhân cách, ra đi tìm đường giải phóng dân tộc của vĩ nhân Nguyễn Sinh Cung - Nguyễn Tất Thành trong khoảng 20 năm, cuộc chia tay trên Bến Nhà Rồng ngày 5 tháng 6 năm 1911 giữa Út Huệ và Nguyễn Tất Thành, được tác giả kể lại bằng những trang văn xúc động. Trong Búp sen xanh, tác giả cũng đưa người đọc về với làng quê xứ Nghệ những năm đầu thế kỷ 20, nơi ấy là làng Sen quê nội, làng Hoàng Trù quê ngoại của Hồ Chí Minh, với những câu dân ca, bài vè, câu ví dặm. Theo bước chân của Hồ Chí Minh khi còn thơ ấu với tên gọi Nguyễn Sinh Cung , đến khi trở thành một người thanh niên với tên Nguyễn Tất Thành, người đọc lại biết đến kinh thành Huế cổ kính, dòng sông Hương lững lờ, với đình Dương Nổ, trường Pháp-Việt Đông Ba, trường Quốc Học hay Bến Nhà Rồng, với tất cả những phong tục tập quán, lời ăn tiếng nói mỗi một vùng được thể hiện một cách tự nhiên, chân thật.   Thực ra có thể xếp “Búp Sen Xanh” vào nhóm tác phẩm văn học dành cho thiếu nhi và là tác phẩm nổi tiếng nhất viết về chủ tịch Hồ Chí Minh trong suốt thời thơ ấu cho đến khi rời Việt Nam sang Pháp. Búp Sen Xanh là nơi tiểu thuyết và lịch sử đã gặp nhau và hoạ nên một giai đoạn trong cuộc đời người Cha già của dân tộc Việt Nam. Nơi ấy, có quê nhà xứ Nghệ, có làng Sen, có khung dệt của mẹ, có lời dạy của cha, có những người bạn và những kỷ niệm ấu thơ. Nơi ấy có xứ Huế mà trong cuộc sống nghèo khổ có trăn trở tuổi trẻ, về con người, về vận mệnh dân tộc, có mất mát và đau thương... Búp Sen Xanh vượt ra ngoài những giới hạn của một tác phẩm thiếu nhi, có thể làm bất kỳ ai rung động đến rơi nước mắt trong đêm chia ly, khi người con từ biệt cha ra đi để tìm một con đường cho chính mình và cho dân tộc. Một phần cuộc đời, trọn vẹn lý tưởng và dấn thân... Búp Sen Xanh không chỉ là câu chuyện về lãnh tụ mà còn là câu chuyện để làm người. *** Nhà văn, nhà cách mạng Sơn Tùng: "Năm 1941, ở tuổi 16, tràn đầy nhiệt huyết, Sơn Tùng đeo ba lô hoà vào dòng chảy của cơn lốc cách mạng. Ban đầu ông hoạt động trong phong trào thanh niên, sinh viên thủ đô. Sau khi Hà Nội giải phóng, Sơn Tùng vào học tại trường Đại học nhân dân và sau đó trở thành cán bộ tuyên truyền của Đảng. Năm 1961 ông về viết cho báo Nông nghiệp và từ cuối năm 1962 là phóng viên của báo Tiền phong. Năm 1967 ông được điều vào Nam thành lập và phụ trách tờ Thanh niên giải phóng. Năm 1971 ông bị thương nặng và rời chiến trường miền Nam mang trên mình 14 vết thương, 3 mảnh đạn còn găm trong sọ não. Nửa người bên phải hầu như bị liệt, thần kinh chéo bị tổn thương nặng, mắt bên phải bị mờ. Ông được đưa sang Trung Quốc chữa bệnh và được vào viện điều dưỡng 3 năm liền. Sau đó ông xin về nhà và … luyện khí công. Với nghị lực phi thường, ông khổ luyện từ 2h sáng tới 8h tối, sức khoẻ ông dần dần bình phục. Trí nhớ cũng hồi phục dần. Khi tay phải duỗi ra được, chân tập tễnh bước thấp bước cao, Sơn Tùng đã lao vào công việc. Điều đầu tiên mà ông làm là truy tìm cho được tác giả của lá Quốc kỳ mà trong những năm tháng ở chiến trường miền Nam ông đã dày công tìm kiếm. Hàng chục chuyến đi, hàng ngàn giờ lao tâm khổ tứ, cuối cùng ông đã tìm ra được cho chúng ta tác giả Quốc kỳ: Nguyễn Hữu Tiến". “ Trong đầm gì đẹp bằng sen Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng Nhị vàng bông trắng lá xanh Gần bùn mà chẳng hoi tanh mùi bùn”. Loài hoa sen tinh khiết ví như tâm hồn Bác vậy luôn giản dị đến vô cùng “ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ” quả đúng là như vậy Bác sinh ra trong thời loạn lạc nước mất nhà tan nhưng Bác không chịu đứng nhìn thực dân Pháp đày đoạ dân ta làm càn ở trên nước Nam này được và rồi Bác đã quyết chí ra đi tìm đường cứu nước tìm lối thoát mới cho dân tộc. Và có lẽ một băn khoan lớn nhất của độc giả là sự xuất hiện hình tượng người con gái Sài Gòn có tên là Út Huệ ở gần cuối sách. Với những tình tiết hấp dẫn như vậy sao chúng ta không một lần thử đọc và cảm nhận tác phẩm này.   Mời các bạn đón đọc Búp Sen Xanh của tác giả Sơn Tùng.
Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm
Hãy tưởng tượng! Bạn "được" xuyên không Một chuyện thú vị biết dường nào, gay cấn biết dường nào, hồi hộp biết bao, kích động biết bao... Bạn đang nghĩ mình sẽ xuyên tới thời đại nào á??? Thôi khỏi nghĩ, hiện đại thôi Vậy sao gọi là xuyên nhỉ??? Ừ được mà, xuyên vào phim đó! Phim rất rất rất rất máu chó đó nhaaaaaa Chà, vậy làm nữ chính hay nữ phụ? Cũng không phải *lật bàn* cuối cùng là saoooooo? Ấy ấy chỉ là xuyên thành điện thoại di động thôi mà 。◕_________◕。 Thế là nữ chính của chúng ta oanh liệt biến thành chiếc điện thoại của nam phụ trong một bộ phim truyền hình đầy máu chó Hiuuu thế này chẳng khác nào nữ chính của chúng ta lúc nào cũng "trần truồng" nhỉ? Đã vậy còn bị anh giai "sờ mó" khắp người nhể? Chưa hết nha... Khi hết pin thì phải "sạc" nha. "Cắm" dây vào nhaaa =))))))) - Nhân vật phản diện Boss: Tiểu Bảo Bảo, anh muốn nhìn **! - Cái máy: Boss, điện thoại di động không có công năng ấy! - Nhân vật phản diện Boss: Cho nên, yêu nghiệt, em còn không mau mau biến thân đi?!! - Cái máy: "......" Sớm biết không kể cho anh ta chuyện Tây Du Ký rồi. - Nhân vật phản diện Boss: Tiểu Bảo Bảo, anh muốn xem phim sex!  - Cái máy: Boss, điện thoại di động không có tính năng ấy!  - Nhân vật phản diện Boss: Cho nên, yêu nghiệt, em còn không mau biến thân đi?!!  - Cái máy: "......" Sớm biết không nói cho anh ta chuyện Tây Du Ký rồi.  *** Mỗ nữ trọng sinh, lại trọng sinh vào một bộ phim truyền hình cẩu huyết của Đài Loan. Được rồi, thể loại này bạn đã từng xem qua? Vậy bạn đã thấy qua heo nái biến thành điện thoại di động chưa? Không sai, mỗ nữ đã biến thành điện thoại di động, sau đó điện thoại ấy lại bi kịch trở thành vật sở hữu của nam phụ phản diện ~~~ BOSS phản diện: Bé cưng, anh muốn xem phim 3X! Mỗ điện thoại: BOSS, điện thoại không có chức năng đó! BOSS phản diện: Cho nên, yêu nghiệt, em còn không mau biến thân!!! Mỗ điện thoại: “…” Biết thế không kể Tây Du Ký cho anh nghe. Truyện này có một cái cốt truyện điên rồ hết sức, cực kì điên rồ. Nữ chính xuyên vào một cái phim Đài Loan dài tập, dài lê thê đã chẳng, đi dính với nam phản diện đã chẳng, lại còn không được làm người mà bị nuốt quách vào một cái điện thoại. Bạn không nghe lầm đâu, nữ chính biến thành một cái ĐIỆN THOẠI. Nữ chính có hai lần nâng cấp, nên dần dà cũng trở thành dạng người. Ban đầu, nữ chính nhập vai vào game chăm sóc trẻ em, vai đứa trẻ con cho nam chính giải sầu. Nam chính này cũng hơi bị bựa bựa, khùng khùng, thân là phản diện nhưng bị bệnh thích trẻ con có điều bề ngoài lạnh lùng, chả ai ưa mà cho trẻ con lại gần. Anh đành phải chơi game cho đỡ ghiền. :)) Sau khi nữ chính thành người thì còn khó đỡ hơn khi cô vẫn còn chỗ cắm sạc đằng sau mông và vẫn là một cái điện thoại, khó đỡ cực kì luôn. Mà không có đủ điện sạc là cô sẽ chết, thế là mỗi lần sạc lại phải … cắm. Truyện này ngay từ cái tựa đề đã toát lên sự quái dị và biến thái rồi, bựa một cách kinh hồn, mới đọc sẽ bị ngã ngửa vì mớ logic trong truyện nó đi lệch khỏi mọi motif thường thấy. Nữ chính tiểu bạch thỏ, ngây thơ nhưng không ngu ngốc, đọc yêu cực kì. Nam chính thì vừa bựa vừa điên, hài hước không đỡ được. “Boss, chỗ đó không thể cắm vào” về phương diện hài hước thực sự là một món ăn giải trí rất tốt cho não của bạn sau những ngày căng thẳng mệt mỏi hoặc chìm trong ngược thân ngược tâm với cuộc đời. Hài đau ruột, hài đến nội thương. Kể cả mấy đoạn có sắc thì vẫn cứ hài được. Sau khì nữ chính giúp anh nam chính thoát kiếp nam phụ phản diện trong phim, rồi hai người cũng yêu nhau và có cái kết HE nên yên tâm.  *** Linh hồn của nữ chính Kim Nguyên Bảo bị xuyên vào chiếc điện thoại di động của nam chính Ngôn Sóc – nhân vật phản diện trong phim Em, cô gái socola mà mẹ cô đang xem. Tại đây cô gặp Baidu và “tiểu thư” Hệ thống. Cô còn trở thành nhân vật trong game Hệ thống bồi dưỡng cục cưng, trở thành “cục cưng” Bảo Bảo. Chi tiết này làm mình nhớ tới phim Chàng hoàng tử tôi yêu (Trung Quốc), nam chính cũng khá giống như Kim Nguyên Bảo bị xuyên qua máy trò chơi của nữ chính. Nam chính có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại thích trẻ con, mà chẳng đứa trẻ nào dám lại gần anh, nên mới chơi game này. Mình xem truyện này vì tên truyện quá đặc sắc, khá mập mờ =) Cốt truyện mới lạ nữa, nên mình bỏ qua những cmt chê mà nhảy hố luôn. Thế nhưng mình khá thất vọng vì chẳng thấy hài hước gì cả, cốt truyện mới lạ nhưng chẳng biết do giọng văn của tác giả hay do editor mà văn phong nhàm chán, nội dung khó hiểu. Mình cố đọc tới chương 20, nhưng đành bỏ cuộc vì giọng văn và nội dung. Mình chỉ cho truyện này 1.5/5 điểm thôi.   Mời các bạn đón đọc Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm của tác giả Cẩm Chanh.
Anh, Em Sai Rồi
Tô Tiểu Lai: Anh, em sai rồi. Trình Thiếu Phàm: Sai thế nào? Tô Tiểu Lai: Em không nên đi học muộn, không nên thường xuyên trốn học. Trình Thiếu Phàm: Chỉ có vậy? Tô Tiểu Lai: Thỉnh thoảng đêm không về ký túc xá. Trình Thiếu Phàm: Là thỉnh thoảng sao? Tô Tiểu Lai: Em thề với ánh trăng, tuyệt đối chỉ thỉnh thoảng. Trình Thiếu Phàm: 3 năm đại học có 81 đêm không về ký túc xá, chỉ là thỉnh thoảng? Tô Tiểu Lai: Ách… Anh, em sai rồi. Trình Thiếu Phàm: Sai thế nào? Tô Tiểu Lai: Thế nào cũng đều sai rồi … Nhận xét cá nhân: Cuối cùng cũng tìm được bộ truyện thích. Truyện này hài hước, dễ thương, không hề đau buồn, lâm ly bi đát gì.  *** Lâm Vi Vi bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Tô Tiểu Lai đang nằm hấp hối trên bàn, Lâm Vi Vi cảm thấy không đúng tí nào, hình ảnh Tô Tiểu Lai lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, cô chưa bao giờ thấy qua, cô biết Tô Tiểu Lai là một thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình thì kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng không sợ trời không sợ đất, là người một ngày ăn năm bát cơm, đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn không biết xấu hổ nói to : Không cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ 13 ngày không đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ....... Lâm Vi Vi không thể không nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ thật chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện một chút, ngẫm lại phòng 308 đã bao lâu rồi không được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên Lâm Vi Vi liếc mắt một cái đã nhận ra Tô Tiểu Lai hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại. Mời các bạn đón đọc Anh, Em Sai Rồi của tác giả Hoàng Hôn Tứ Hợp.