Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nói Luôn Cho Nó Vuông

Sau thành công rực rỡ của Cư xử như đàn bà suy nghĩ như đàn ông, Steve Harvey - tác giả thông thái kiêm ngôi sao hài kịch đã cho ra đời thêm một cuốn sách nữa. Nói luôn cho nó vuông làm sáng tỏ câu hỏi từng khiến nhiều phụ nữ đau đầu: "Rốt cuộc trong các mối quan hệ, đàn ông thực sự nghĩ gì?" Cách viết nhẹ nhàng của đã giúp cuốn sách thoát khỏi sự nhàm chán của những lời khuyên khô khan. Nhiều khả năng, độc giả sẽ có cảm giác như đang ngồi trước một chương trình truyền hình trực tiếp, lắng nghe, đặt câu hỏi với Steve rồi gật gù trước những câu trả lời. Chẳng có người đàn ông nào hoàn hảo nhưng chúng ta buộc phải thừa nhận rằng, rất có thể hành trình tìm kiếm, thấu hiểu và giữ chân người đàn ông của cuộc đời mình sẽ trở nên dễ dàng và thú vị hơn! *** ĐƠN GIẢN QUÁ HÓA PHỨC TẠP Xưa, tôi có xem một chương trình hình như Giọng hát Việt hay gì đấy kiểu thi thố về ca hát. Tôi nhớ một buổi thi giám khảo Thanh Lam đã phê bình cô ca sĩ nọ vì chọn bài hát không đúng tuổi. Tôi không nhớ chính xác từ Diva dùng là gì nhưng tôi hiểu ý là bài hát quá dừ với người thi, dù cô thể hiện nó không tệ. Thế là cô thí sinh này đốp chát lại, tôi cũng không nhớ nguyên văn, đại ý là ca khúc được sáng tác không giới hạn độ tuổi người hát. Lúc ấy tôi nghĩ giám khảo không sai mà thí sinh cũng chẳng đúng. Âm nhạc thế mà văn chương cũng vậy. Chỉ cần biết chữ và muốn, ai cũng có thể đọc Nói luôn cho nó vuông. Thế nhưng tôi nghĩ nó dành cho đối tượng độc giả nữ phải có ít nhiều trải nghiệm với người khác phái. Tất nhiên bạn dễ dàng có được suy luận này của tôi bằng cách đọc lời giới thiệu nhưng tin tôi đi, vì tôi là phụ nữ đã kết hôn vừa tiếp xúc Steve Harvey. Những quyển sách khác, nếu không hợp với độ tuổi, kiến thức hay trải nghiệm... thì ít nhiều bạn cũng sẽ thu lượm được gì đó, không cái này thì cũng cái kia. Còn Nói luôn cho nó vuông với những hiểu biết về bản chất đàn ông sẽ dễ là sáo rỗng, nếu bạn chưa nếm qua họ. * Một, ít khi nào tôi thấy sự ngắn gọn mà súc tích lại phát huy hiệu quả cao như trong câu trả lời của Steve Harvey với khán giả: Điều gì khiến đàn ông hạnh phúc? Steve Harvey trả lời: Bánh quy. Đơn giản. Hiển nhiên. Luôn luôn. Hài hước. Nghiêm túc. Mọi sắc thái này đều được gợi lên bởi tên gọi nghe vào rất ngọt tai kia. Bánh quy là gì? Là một thuật ngữ của tác giả. Tôi không định giải thích nghĩa của nó vì có thể các bạn đã biết, còn nếu chưa, hãy để đầu óc của bạn bay lượn. Tôi định nói là tôi khá sốc. Anh bạn của tôi bảo rằng, khi đàn ông đối diện phụ nữ, điều họ nghĩ đến đầu tiên là hình ảnh cô ấy xoay quanh cái giường. Hai quan điểm này là một đi. Nhưng với anh bạn, tôi cho rằng đó là quan điểm của cá nhân anh ấy. Còn với Harvey, tôi có cảm giác quan điểm này bị đánh đồng cho hầu hết đàn ông, thậm chí với tác giả thì tuyệt đối là tất cả họ. Lại nói về giọng điệu của tác giả khi nâng quan điểm từ cá nhân ông lên số đông. Thường, tôi không thích cái gì tuyệt đối cả, và tôi tin là không có gì tuyệt đối hết. Nhưng Harvey hết lần này đến lần khác làm tôi không có thiện cảm. Ông thường xuyên khẳng định bản chất nọ kia của đàn ông không dừng ở số đông mà là tất cả. Tôi không nghi ngờ gì lời của một người đàn ông nói về suy nghĩ, quan điểm, bản chất... của chính đàn ông. Đó như thể họ phơi nội tâm mình trên bàn giải phẫu mà pháp y không ai khác ngoài họ. Còn gì chân thật hơn thế? Nhưng tôi vẫn cứ không tin ở giá trị tuyệt đối mà tác giả thường nhấn mạnh. * Hai, tôi nghĩ mình đến với Steve Harvey hơi trễ, tuy rằng nếu có sớm hơn thì cũng chưa chắc đúng thời điểm nữa. Không có đứa trẻ nào phải lớn lên mà không có một người cha trong gia đình, và một phần thiên tính trong bản năng người mẹ của bạn là muốn con cái mình được sống trong một gia đình nguyên vẹn nếu đây là sự lựa chọn sau cùng. Điều này thật đáng giá. Nhưng có đáng chăng khi đứa con của bạn thấy mẹ nó lúc nào cũng sống trong khổ sở? Ai sẽ được lợi nếu bạn tất bật với công việc nấu nướng, dọn dẹp, nuôi dạy con, và chỉ nhận lại những đau khổ và thất vọng, chứ không phải những gì bạn muốn và cần? Liệu có tốt cho tất cả nếu con bạn không biết đến yêu thương và lòng kính trọng là gì? Tôi thậm chí còn nghe phụ nữ nói rằng vì lợi ích của con cái, họ đơn giản sẽ chỉ chịu đựng cuộc sống chung được thu xếp ấy cho đến khi bọn trẻ tốt nghiệp, sau đó thì họ sẽ ra đi. Hạnh phúc mà phải chờ đợi như thế thì lâu quá. Nhiệt thành tán đồng quan điểm trên của ông! Tôi không chê trách gì quyết định của những ông bố bà mẹ ở vào hoàn cảnh này. Đó là cuộc sống của họ và tôi hay bất cứ ai cũng đều không có quyền phán xét. Nhưng nếu là họ, tôi không nghĩ mình đủ kiên trì với một gia đình như thế, và ngược lại, một gia đình như thế không đáng để tôi hy sinh. Tình thương mà chúng ta thường cho rằng sẽ bị thiếu hụt nếu vắng bóng người cha trong gia đình có thể được bù đắp bằng nhiều cách thức lạc quan và hiện đại, cho dù vợ chồng có không còn đầu gối tay ấp. Nhưng chẳng gì có thể hâm nóng tình cảm hai trái tim đã nguội lạnh, kể cả những nụ cười tràn ra khóe mắt của con cái. Mà tôi thì cho rằng, hạnh phúc gia đình chỉ được xem là chân thật khi vợ chồng cảm thấy hạnh phúc vì có người kia ở bên (không phải lấy hạnh phúc của con cái thay vào, đó là lấp liếm). Vì vợ chồng là khởi nguyên của gia đình. Thử nghĩ mà xem, nếu vợ chồng tôi vui vẻ với nhau nhưng con cái lại không ngoan ngoãn thì có dễ sống hơn là con cái vui vẻ (?) nhưng vợ chồng tôi lại hục hặc lẫn nhau? Thật thì cũng khó đưa ra đánh giá đấy nhưng may thay chúng tôi dễ buồn vu vơ mà cũng chóng vui với những điều vụn vặt. * Ba, có ngược đời không khi tôi chưa đọc Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông nhưng đã đến với Nói luôn cho nó vuông? Cũng chẳng ai bắt tôi phải đọc quyển thứ nhất của ông trước mà, phải không? Nhờ thế tôi đã không chán ngấy mỗi khi Harvey nhắc đến tựa sách Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông suốt cuốn Nói luôn cho nó vuông. Chỉ là tôi biết ông đã lặp ý ít nhiều so với cuốn trước. Tự nhiên tôi nhớ đến Vô cùng tàn nhẫn, vô cùng yêu thương. Trong quyển này, Sara Imas đã lặp ý rất rất nhiều giữa các phần. Đành rằng nhắc đi nhắc lại thế cũng có tác dụng giúp độc giả ghi nhớ ít nhiều nhưng cũng đồng thời khiến quyển sách dày hơn mức cần thiết. Và Nói luôn cho nó vuông như chính tên của nó, hẳn chỉ là bổ khuyết của Cư xử như đàn bà, suy nghĩ như đàn ông? * Tóm lại, quyển sách giúp bé gái, cô gái, người đàn bà(1) hiểu hơn về nửa kia (chưa tìm được hoặc tìm được rồi hoặc đã mất). Còn tôi, đọc xong chẳng hiểu thêm được mấy tí ngoài kinh nghiệm đã có: Đàn bà phức tạp nên khó hiểu thì cũng chịu đi. Đàn ông đơn giản thế mà cũng chả dễ hiểu đâu mấy mẹ ạ, bằng không, người ta xuất bản sách viết về họ làm quái gì. ____ (1) Bé gái, cô gái, người đàn bà: Tên một tác phẩm của T. M. Koxtưgova, R. I. Rakitina với nội dung về sự phát triển tâm sinh lý và thể chất từ khi bé gái mới sinh đến lúc là cô gái, là người đàn bà. *** Review sách: Nói luôn cho nó vuông - Steve Harvey Giáng sinh Gấu ko đi chơi ở nhà đọc sách viết review cho các bạn nà ???????? Đây là quyển thứ 2 của Steve Harvey mà mình đọc rồi vì thấy khá thích lối viết của ông ý trong Cử xử như đàn bà Suy nghĩ như đàn ông. Cách viết ở quyển này vẫn ko đổi, vẫn là những mẩu chuyện nhỏ ví dụ trong đời sống để ta thấy được những điều mà có thể chúng ta đều đã gặp, đều đã thấy nhưng chưa thể nói ra thành lời hoặc 2 giới ko thực sự chia sẻ với nhau do những sự khác biệt về giới tính. Thêm vào đấy thì mình thích cách viết của Steve ở 2 điểm: hài hước và rất tôn trọng phụ nữ. Sách của ông có 1 phần nội dung chỉ ra cái sai của phái nữ, đôi lúc nêu ra thói xấu của phái nữ nhưng lại rất nhẹ nhàng, ko tạo ra cảm giác chối bỏ và tự vệ khi bị nói xấu. Nội dung của cuốn này về 1 vài khía cạnh nào đó thì hay và thực tế hơn cuốn trước. Nếu như ở Cư xử như đàn bà Suy nghĩ như đàn ông nói về những gì cô gái cần biết và cần làm để có thể chọn đc người đàn ông tốt, giữ được hôn nhân hạnh phúc, nghĩa là hướng về hôn nhân nhiều hơn thì Nói luôn cho nó vuông có vẻ hướng về phụ nữ trẻ nhiều hơn. Mình thấy thế vì trong sách đề cập tới cả những mối quan hệ và những khái niệm mới mẻ đang dần trở nên phổ biến gần đây như ONS, FWB hay Sugar daddy và sugar baby. 1 Điều mình khá bất ngờ khi đọc sách của ông là tuy trông ông có vẻ ko đc đứng đắn cho lắm (maybe vì dáng vẻ, vì bộ râu, và vì ông đã ly hôn 2 lần) nhưng thật sự ông là người rất tôn trọng phụ nữ và đề cao người phụ nữ truyền thống (mình cảm nhận thế). Ông khuyên các cô gái phải cẩn thận với những thằng ctrai đầy kĩ năng trực chờ ở ngoài để lừa bạn cho chúng ăn bánh quy. Ông chỉ thẳng ra bản chất thật sự của mấy mối quan hệ toxic trên khi mà xã hội bh giường như đang có vẻ che bớt đi sự xấu xí của chúng và vẽ ra những cái tên, những định nghĩa bắt tai cho chúng. Câu mình thích nhất trong chương nói về cái này là "Not all daddies are always sweet as sugar" :)). Đó là phần mà mình thích nhất nên là nhớ nhất, ngoài ra sách còn viết về suy nghĩ và tư duy về yêu đương của đàn ông ở các độ tuổi, được viết ra bởi 1 người đã trải qua hầu hết các nấc thang trong cuộc đời nên cũng khá thú vị. Thêm vào đấy thì phần ko thể thiếu trong sách của Steve đó là nhắc lại những điều các cô gái luôn biết nhưng nhiều khi (cố tính hoặc vô tình) quên (hoặc ko thèm để tâm tới) trong khi lại thật sự cần nhớ. Nói chung đây là 1 cuốn sách khá ổn về tâm lý mà ko bị học thuật quá, ko bị sáo rỗng quá (vì thật sự mình thấy khá đúng) mà lại đủ vui để giải trí. Bạn nào mùa đông này mà chưa có gấu để đi chơi có thể nằm nhà đọc sách này thẩm thấu để ủ mưu năm mới có ny nha ???????????????? Score: 9/10 Mời các bạn đón đọc Nói Luôn Cho Nó Vuông của tác giả Steve Harvey.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Sửa Đàn Dương Cầm - Miyashita Natsu
Một câu chuyện cảm động được kể và dẫn dắt bởi thứ ngôn ngữ ngữ tinh tế giàu cảm xúc. Chứa đựng những xúc cảm chân thật về đàn dương cầm – thứ nhạc cụ khiến con người ta mê đắm bởi âm thanh kì diệu mà nó phát ra bởi đôi tay tài hoa của người nghệ sĩ. Cuốn tiểu thuyết đã khắc họa rõ nét  sự trưởng thành trong tâm hồn của một chàng trai trẻ, quyết tâm theo đuổi đam mê trở thành một người sửa đàn dương cầm chuyên nghiệp. Narrator Tomura nhân vật chính của câu chuyện lớn lên trong một ngôi nhà nhỏ tại một làng quê hẻo lánh phía sau ngọn núi thuộc vùng Hokkaido. Vì làng không có trường trung học nên anh chàng đã rời quê nhà để đến học ở thành phố vào năm 16 tuổi. Năm thứ hai tại trường trung học, Itadori – một người sửa đàn dương cầm ghé thăm trường. Bị lôi cuốn bởi sự khéo léo cũng như kĩ năng thuần thục của ông trên những dây đàn, Tomura đã ngay lập tức xin được trở thành học trò. Itadori  khuyên cậu hãy học xong trung học rồi đăng ký vào ngồi trường dành riêng cho những người sửa đàn dương cầm trên đảo chính của Honshu. Ở tuổi 20, Tomura hoàn thành xong khóa học hai năm tại trường, cậu trở về Hokkaido để làm việc tại cửa tiệm nhạc cụ của Itadori. Vẫn còn nhiều hạn chế trong hiểu biết âm nhạc cũng như kinh nghiệm làm việc, Tomura dần dần xây dựng được cho mình ý nghĩa của việc trở thành một người sửa đàn dương cầm trong những lần tiếp xúc với Yanagi – một đàn anh có nhiều hơn cậu 7 năm kinh nghiệm, và cũng là người hướng dẫn trực tiếp cậu trong công việc. Những hoài bão của tuổi trẻ cùng những tháng ngày miệt mài bên cây đàn dương cầm liệu có được đền đáp xứng đáng cho những nỗ lực đã bỏ ra ? Liệu con đường trở thành một người thợ đàn thực thụ có dễ dàng? Liệu con đường đi của cậu có đúng đắn không? Hay cũng như bao người trẻ vẫn hoang mang trên đôi chân của chính mình? Trong số các khách hàng của anh là hai chị em sinh đôi Kazune và Yuni, vẫn còn ở độ tuổi trung học. Một căn bệnh bất ngờ khiến Yuni không thể chơi piano. Một người coi piano như nguồn sống bỗng chốc phát hiện ra căn bệnh mình không thể chơi đàn được nữa. Liệu Yuni sẽ sống ra sao khi chơi đàn là sự sống của cô? Liệu Yuni có từ bỏ cuộc sống khi cô không còn khả năng chơi đàn nữa? Với tư cách là một thợ sửa đàn Tomura sẽ phải làm gì để giúp được họ? Điểm nhấn của cuốn sách chính là việc tiếng đàn dương cầm được người thợ chăm sóc và âm thanh phát ra trưởng thành theo từng ngày, từng giờ. Những âm thanh ngày càng trong trẻo và có hồn ấy tựa như sự trưởng thành trong nhận thức của một con người, nhất là người gắn bó và dành hết tâm huyết cho nó. “Tiếng đàn không cầu kì mà lặng lẽ, nhưng những hạt phân tử đó quá nhỏ bé, đến mức lắng sâu vào mọi ngõ ngách trong tâm hồn. Tiếng đàn không mất đi mà còn đọng mãi trong tim. Và đâu đó trong tim, ta nghe thấy có tiếng gõ cửa trong lòng mình.” Cuốn sách này thích hợp để nhâm nhi vào những ngày thảnh thơi, khi bạn thả trôi tâm trí của mình vào những trang sách đắt giá này, khi đi đến cuối cuộc hành trình, bạn sẽ mỉm cười vì hạnh phúc hoặc rơi nước mắt vì đồng cảm. Nhưng điều đọng lại sau cùng là những bài học giúp bạn trưởng thành hơn. Hãy dành tặng cuốn sách này cho những ai đang băn khoăn trên hành trình theo đuổi đam mê của mình. Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn ! *** Ban đầu khi đọc cuốn tiểu thuyết này mình còn không hiểu lắm về chủ đề mà tác giả định nói đến ở đây là gì nhưng sau khi đọc xong thì thấy nó rất có ý nghĩa. Câu chuyện được kể theo mạch cảm xúc của nhân vật Tomura vốn là một cậu bé sống trên núi, khi xuống học cấp 3 dưới thành phố thì tình cờ cậu đã được nghe tiếng đàn dương cầm do một người bậc thầy lên dây đàn tạo ra, từ đó cậu đã tìm ra con đường cho chính bản thân mình. Tiếp theo là quá trình cậu học hỏi và phát triển, tích lũy kinh nghiệm để trở thành 1 người thợ lên dây đàn giỏi. Bên cạnh đó cũng không thể không nhắc tới 2 chị e sinh đôi nhà Sakura, đây là 2 nhân vật cũng để lại ấn tượng sâu sắc với tiếng đàn tuyệt vời. Qua cuốn sách, mình có thể hiểu được rằng nếu muốn làm tốt 1 cái gì đó thì phải thực sự cố gắng và đam mê nó, dù có thể gặp thất bại nhưng tới 1 lúc nào đó nhất định mình sẽ tốt lên. Cũng giống như con đường học tiếng Nhật phía trước của mình, phải thực sự yêu thích nó, cố gắng hơn nữa và 1 ngày nào đó nhất định mình sẽ làm được.   Mời các bạn đón đọc Người Sửa Đàn Dương Cầm của tác giả Miyashita Natsu.
Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki - Yagisawa Satoshi
Bị người yêu lừa dối, Takako bỏ việc và rơi vào chuỗi ngày ngủ triền miên để trốn tránh nỗi buồn. Thế rồi, một cuộc điện thoại từ người cậu ruột cả 10 năm trời không gặp đã đánh thức cô khỏi cơn mộng mị. Takako đồng ý đến trông hiệu sách nửa buổi giúp cậu chỉ để làm vừa lòng mẹ. Nhưng thật ngoài tưởng tượng, chờ đợi cô là hiệu sách Morisaki cũ kỹ với thế giới của hàng nghìn cuốn sách chứa trong mình cả thời gian và lịch sử. Sách đã chữa lành vết thương trong lòng cô. Và hơn thế nữa, Takako tìm thấy bao nhiêu điều mới mẻ và thú vị mà trước đây cô chưa từng biết đến.Câu chuyện nhẹ nhàng mà sâu lắng, đặc biệt với những ai có sở thích sưu tầm sách cổ. *** Giọng kể nhẹ nhàng đặc trưng của văn học Nhật, cốt truyện đơn giản không quá gay cấn nhưng cũng đủ cao trào, Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki như một làn gió mát lành giữa trưa hè nắng cháy. Đọc Yagisawa Satoshi, ta thấy có chút âm hưởng của “chàng trai chạy bộ" Ichikawa Takuji với Em sẽ đến cùng cơn mưa và Nơi em quay về có tôi đứng đợi. Không lâm li bi đát như phim Hàn, cũng không lý tưởng hoá như ngôn tình Trung Quốc, văn học lãng mạn Nhật Bản mang một màu sắc riêng, bằng phẳng và ý tứ như tính cách con người nơi đây. Với Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki, ta bắt gặp những người bạn hiền lành và có phần nhút nhát, nhưng tìm được sự bình yên và hạnh phúc trong những giây phút dũng cảm hiếm hoi. Mời các bạn đón đọc Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki của tác giả Yagisawa Satoshi.
Nho Sĩ Đô Vật - Toan Ánh
Toan Ánh, là một tác giả lão thành, hay chính xác hơn, một nhà phong tục học có bề dày nghiên cứu, đã từng quen thuộc với độc giả Việt Nam cũng như độc giả nước ngoài qua các tác phẩm đượm màu sắc dân tộc như Làng xóm Việt Nam, Phong tục cổ truyền, Hội hè đình đám, Tinh thần trọng nghĩa Đông Phương, Người Việt đất Việt. Tác giả không hạn chế mình trong những công trình nghiên cứu, mà còn hoạt động trong lĩnh vực truyện ngắn như Sau lũy tre làng, tiểu thuyết phong tục như Ký vãng, Nho sĩ đô vật. NHO SĨ ĐÔ VẬT được hoàn thành cách đây 15 năm, vào cuối thu 1980. Và nay, tôi được hân hạnh trực tiếp đọc tập bản thảo viết tay ấy. Nhìn tập bản thảo, tôi bồi hồi nghĩ rằng đây là một di vật lịch sử, giá nó có thể đến với độc giả trong nguyên trạng thì lại hay hơn. Giấy được tác giả dùng để viết là những tờ giấy nhỏ, cũ, được sản xuất tại miền Nam trước năm 1975. Một mặt giấy đã được in tóm tắt nội dung cuốn Hội hè đình đám II của chính tác giả. Cứ mỗi hai tờ giấy nhỏ ấy được cẩn thận dán nối lại với nhau hầu có diện tích lớn hơn, để tác giả có đủ chỗ viết vào mặt sau, nơi không có chữ in. Đấy là một chứng tích quý giá nói lên lòng yêu nghề không bờ bến của tác giả. NHO SĨ ĐÔ VẬT đến với độc giả trong khung cảnh thời gian của phong trào Cần Vương, khung cảnh không gian là đất Phong Châu xưa của miền Vĩnh Yên (Vĩnh Phú ngày nay). Nhân vật chính là một chàng nho sinh, nhưng thay vì trói gà không chặt, chàng nho sinh ấy lại rất giỏi đấu vật. Ở đây, tình yêu đôi lứa được lồng trong tình yêu nước, tình bạn hữu. Đặc biệt hình ảnh một thiếu nữ dịu dàng, biết làm thơ, biết têm trầu cánh phượng đưa ta trở về sống trong cảnh quan xã hội một thời còn đượm màu Nho giáo của Việt Nam. Xin trân trọng giới thiệu cùng độc giả NHO SĨ ĐÔ VẬT, hy vọng rằng qua tập sách này, độc giả sẽ lại làm quen với các chàng đô vật dũng mãnh, các cụ Tiên chỉ đạo mạo, với các tập tục ngày xưa quyện trong không khí lễ hội, trong tinh thần đấu tranh của dân tộc Việt Nam vào những năm cuối của thế kỷ XIX. Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 22 tháng 3 năm 1995 TS Tôn Nữ Quỳnh Trân (Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Đông Nam Á, Viện Khoa học Xã hội tại TP. Hồ Chí Minh) Mời các bạn đón đọc Nho Sĩ Đô Vật của tác giả Toan Ánh.
Người Tìm Thấy Mặt - Alexander Romanovich Belyaev
Alexandre Beliaev là một trong những nhà văn mở đầu và nổi tiếng nhất trong lĩnh vực khoa học viễn tưởng ở Liên Xô trong thế kỷ này. Những truyện “Đầu giáo sư Dowell”, “Người cá”, “Người tìm thấy mặt” của ông được bạn đọc ở nhiều nước rất hâm mộ vì những ý tưởng táo bạo dựa trên cơ sở khoa học của ông được thể hiện bằng ngôn ngữ văn học tuyệt đẹp, song chủ yếu vì những lý tưởng nhân đạo, tiến bộ và hòa bình mà ông yêu cầu với khoa học, nhằm phục vụ con người. Trong toàn bộ sự nghiệp văn học viễn tưởng gồm hàng trăm tiểu thuyết và truyện ngắn của ông, “Người tìm thấy mặt” được sáng tác vào giai đoạn gần cuối đời, lúc tài năng và kinh nghiệm sống của ông đã tới đỉnh cao, và lập tức chiếm vị trí nổi bật. Đây là câu chuyện khá độc đáo về một nghệ sĩ trong xã hội tư bản, một ngôi sao điện ảnh Mỹ. Tonio Presto là một nghệ sĩ vĩ đại. Tonio Presto cũng là một người xấu xí thảm hại. Presto là một con người có tâm hồn tuyệt vời và những cảm hứng sáng tác thiên tài. Nhưng Presto lại là người chỉ thoạt nhìn đã không ai nhịn nổi cơn buồn cười đến đau cả ruột. Một thiên tài trong bộ mặt thằng ngốc, một anh hề tự nhiên bất đắc dĩ như một bi kịch suốt đời, một tâm hồn câm lặng chịu đau khổ vì không có khả năng làm cho người đời hiểu mình. Một con người xấu xí dị dạng phải chịu mang tật nguyền suốt đời ư? Bộ mặt quái thai sẽ che giấu suốt đời bộ mặt của người nghệ sĩ chân chính ư? Con người có quyền tiêu diệt sự quái dạng trên cơ thể mình, tự cải thiện mình, cứu chữa sai lầm của thiên nhiên không? Biến mình thành người bình thường, đẹp đẽ, khỏe mạnh như mọi người có vi phạm gì đạo đức và pháp luật không? Bấy nhiêu câu hỏi dằn vặt Tonio Presto và cũng là bấy nhiêu điều kiện tạo nên bi kịch đời anh, tạo nên những cái cớ cho kẻ thù tấn công và hãm hại anh. Ngay những người lao động trung thực hết sức yêu mến thần tượng của mình - nghệ sĩ hài vô song Tonio Presto - cũng không cho phép anh tước mất của họ nguồn vui vô giá là bộ mặt gây cười của anh! Tài năng của nghệ sĩ khi đã đi sâu cắm rễ trong tình yêu thương và trọng vọng của quần chúng, có còn là sở hữu riêng của nghệ sĩ hay đã thành tài sản tinh thần của cả xã hội? Vấn đề chọn đường đi không còn là chuyện riêng của Presto nữa. Với bộ mặt bình thường, anh lại phải phấn đấu cực kỳ gian khổ để giành lấy quyền mang bộ mặt mới đó và đưa nó trở lại vinh quang xưa. Câu chuyện Tonio Presto dám thay đổi mặt mình, dám đứng ra chống lại các tờ-rớt lũng đoạn ngành điện ảnh để bênh vực quyền lợi cho các diễn viên và nhân viên bình thường, về thực chất là sự tố cáo lối sống Mỹ làm cho khoa học, nghệ thuật, con người trở thành thối nát, tước bỏ của con người quyền mang bộ mặt thật của mình. Đó cũng là câu chuyện về sự hình thành tính cách con người, về cuộc đấu tranh của con người để thực hiện ước mơ của đời mình. KIM HẢI  *** Alexander Romanovich Belyaev (1884-1942), là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng người Nga. A.Beljaev được đánh giá là một trong những người đặt nền móng cho loại truyện khoa học viễn tưởng Xô-viết. Năm 30 tuổi, Belyaev bị nhiễm bệnh lao. Trong suốt thời kỳ dưỡng bệnh, ông đọc khá nhiều tác phẩm nổi tiếng của các nhà văn như Jules Verne, H. G. Wells, và Konstantin Tsiolkovsky, chúng là nguồn cảm hứng cho những sáng tác sau này của ông. Sau khi khỏi bệnh, Belyaev trở lại Matxcơva và bắt đầu viết văn. Năm 1925 cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đầu tiên của ông - Đầu Giáo Sư Dowell được xuất bản.  Những năm cuối đời, Belyaev vẫn dành phần lớn thời gian cho công việc viết lách. Belyaev chết đói ở thị trấn Pushkin của Liên Xô vào năm 1942 khi thị trấn này bị Đức Quốc Xã chiếm đóng.  Một số tác phẩm nổi tiếng của A.Belyaev có thể kể đến: Đầu Giáo Sư Dowell (1925), Chúa Tể Thế Giới (1926), Người Cá (1928), Bột Mì Vĩnh Cữu (1928), Người Bán Không Khí (1929), Ngôi Sao KEZ (1936), Người Bay Ariel (1941),...   A.Beljaev được đánh giá là "một trong những người đặt nền móng cho loại truyện khoa học viễn tưởng", với những tác phẩm như Người bay Ariel, Người cá, Bột mì vĩnh cửu, Đầu giáo sư Dowel...Các tác phẩm đặc sắc của ông đều mang một nội dung xã hội sâu sắc, trong đó có cả tính khoa học, tính hấp dẫn và tính hài hước. Tác giả đã đề cập đến những vấn đề khoa học và kỹ thuật trong tương lai, chinh phục vũ trụ, sinh vật học, sinh lý học, y học ..v..v và có những dự kiến hết sức táo bạo. Mời các bạn đón đọc Người Tìm Thấy Mặt của tác giả Alexander Romanovich Belyaev.