Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sư Tử

Sư tử (nguyên bản tiếng Pháp: Le Lion), tác phẩm của nhà văn người Pháp Joseph Kessel, là câu chuyện về một cô gái và chú sư tử của cô. Patricia có một tài năng hiếm có: trò chuyện với thú vật, và cô bé nghĩ mình có thể điều khiển mọi thứ. Cô bé nổi tiếng với cả thú vật và con người. Câu chuyện được thuật lại thông qua một người đàn ông Pháp trong chuyến viếng thăm Kenya. Câu chuyện xoay quanh tình bạn giữa Patricia và chú sư tử King, được Patricia nuôi từ khi mới sinh ra. Ouriounga, một thiếu niên người Maasai mong muốn kết hôn với Patricia đã quyết định thể hiện mình bằng cách giết sư tử, như tục lệ ở bộ tộc cậu. Tuy nhiên, chú sư tử mà cậu chọn giết lại là King. Cha của Patricia đã bắn King để bảo vệ Ouriounga khỏi cái chết. Cái nhìn lý tưởng của Patricia về thảo nguyên châu Phi tan vỡ, cô bé đầu hàng trước yêu cầu của mọi người và rời đi cùng với người kể chuyện, đi học tại một trường nội trú ở Nairobi. Irene và Louis Kamp đã chuyển thể cuốn tiểu thuyết thành kịch bản cho bộ phim cùng tên năm 1962, với sự tham gia của William Holden, Trevor Howard, Capucine, và Pamela Franklin. *** Joseph Kessel sinh ra ở Clara, Achentina, ngày 10-02-1898. Cha ông là người Nga gốc Do Thái chạy trốn sự truy nã của Sa hoàng, sang Pháp học ngành Y. Nước Pháp trở thành Tổ quốc tinh thần của gia đình Kessel từ đấy. Bác sĩ Kessel tình nguyện đi làm thầy thuốc cho một khu di dân nông nghiệp Do Thái ở Achentina, và Joseph Kessel ra đời ở Tân Thế Giới.   Khi gia đình trở về Pari, Joseph chuẩn bị thi cử nhân văn khoa trong khi vẫn mơ ước trở thành một diễn viên hài kịch. Nhưng một dịp tốt đã đến, cho phép ông làm việc tại tòa báo Journal des débats, tờ báo hàng ngày có uy tín nhất ở Pari. Ở tòa báo, người ta vẫn còn thấy chiếc ghế bành của Chateaubriand để đó.   Thế rồi chiến tranh xảy ra, và vừa đúng lúc mười tám tuổi, ông bỏ hẳn sân khấu và tạm thời bỏ nghề báo để làm phi công. Chính trong nghề này mà ông tìm thấy nguồn cảm hứng cho tiểu thuyết Phi đoàn. Nhà phê bình Henry Clouard cho rằng Kessel là người đầu tiên viết mảng văn học về hàng không.   Năm 1919, Kessel tình nguyện sung vào quân đội viễn chinh của Pháp sang Siberi. Ông đã kể lại chuyến đi ấy trong tiểu thuyết Thời hoang dã. Ông trở về qua Trung Quốc, Ấn Độ và khép lại vòng đi thế giới đầu tiên.   Sau đó, ông luôn luôn ở vị trí hàng đầu thuận lợi cho việc quan sát thời sự. Ông tham gia cuộc nổi dậy của Ái Nhĩ Lan chống lại nước Anh. Ông được chứng kiến những bước đầu của chủ nghĩa phục quốc Do Thái. Hai mươi năm sau, ông nhận được giấy nhập cảnh vào nước Ixraen non trẻ, tờ visa mang số 1. Ông đi theo những người buôn nô lệ cuối cùng trên biển Đỏ cùng với Henri de Monfreid. Ông được thấy những bước đầu của bưu điện Hàng không cùng với Mermoz và Sain Exupery. Ở nước Đức đang thời biến động, ông gặp “người đàn ông mặc áo đen xoàng xĩnh, chẳng có vẻ gì lịch sự, chẳng có vẻ gì quyền thế, chẳng có chút gì ưa nhìn, của một người đàn ông nào đó, vẻ buồn buồn và khá tầm thường”. Người đó là Hitler.   Sau cuộc chiến năm 40 mà ông bắt đầu trong một trung đoàn công binh và kết thúc ở vị trí một phi công của nước Pháp tự do, Joseph Kessel lại trở về nghề văn và nghề báo. Ông được bầu và Viện Hàn Lâm Pháp tháng 11 năm 1962. Ông mất năm 1979.   Joseph Kessel là tác giả của hơn hai mươi tiểu thuyết và truyện như: Phi đoàn, Những trái tim trong trắng, Sư tử, Tiểu đoàn trên không, Đoàn quân bóng tối, Chợ nô lệ, Người đàn bà đi qua quán cà phê…  *** Tôi dâng tặng tiểu thuyết này tới cơ quan quản trị các Vườn quốc gia Kênya đã có công bảo tồn sự sống hoang dã miền đông Phi châu cho các thế hệ tới, để ca ngợi lòng tận tụy nhiệt thành của những con người gánh vác trách nhiệm các khu bảo tồn đó, đặc biệt để ca ngợi bạn tôi, ông giám đốc Tabêrê, trong ngôi nhà anh tôi đã phác họa xong chủ đề câu chuyện này.   Các sự kiện trong câu chuyện diễn ra tại bảo tồn Ambôlêsi. Hẳn là mỗi khu vườn quốc gia đều có một vị giám đốc. Thế nhưng tính các vị giám đốc trong cuốn sách này cũng như tính các bà vợ và cô con gái ông lại hoàn toàn do tác giả tạo ra. Là các nhân vật tiểu thuyết, các tính cách đó chẳng có chút gì chung với gia đình Tabêrê cả. Dẫu sao tôi cũng ngỏ lời cám ơn anh vì anh đã chia sẽ với tôi những kinh nghiệm lâu đời và hiếm hoi của anh về các giống thú hoang. Không được anh giúp sức, cuốn sách này hẳn đã không thể nào ra đời. *** Phải chăng nó đã vành mi mắt tôi để coi thử trong đó có gì? Tôi không thể đoán chắc điều đó. Khi thức giấc, rõ ràng tôi đã thấy như là có một ngọn bút lông mềm và nhám dạo dọc khuôn mặt mình, thế nhưng khi tỉnh dậy hẳn thì tôi lại thấy nó đang ngồi rất ngoan ở ngang tầm cái gối và nhìn tôi chăm chú.   Tầm vóc nó không lớn hơn một sọ dừa. Bộ lông mọc ngắn của nó có màu vỏ dứa khô. Với bộ lông như thế từ đầu ngón chân tới đỉnh hộp sọ, trông nó như thể mặc lông dệt. Riêng cái mặt lại phủ bằng một thứ mặt nạ satanh đen, xuyên qua đó long lanh hai giọt nước: đôi con mắt.   Trời chưa rạng hẳn, nhưng cây đèn bão đêm qua tôi quên tắt vì mệt cũng đủ sáng để tôi nhìn thấy rành rành trên nền tường vôi trắng vị sứ giả bất ngờ đó của bình minh.   Vài giờ sau, sự hiện diện của nó hẳn sẽ là chuyện bình thường đối với tôi. Nó có cả bầy sống trên những cây cao xung quanh gian lều; nhiều gia đình đông đủ giỡn chơi trên cùng một cành cây. Nhưng bữa qua, lúc chiều sẩm tối mới tới đây, người kiệt lực. Vì vậy, vào lúc này, tôi đã nín thở mà nhìn con khỉ tí xíu ngồi rất gần mặt tôi.   Cả nó cũng không nhúc nhích. Cả đôi giọt nước bên trong cái mặt nạ satanh đen cũng bất động.   Trong đôi mắt nhìn ấy không thấy sợ sệt, nghi kỵ và cả tò mò nữa. Tôi chỉ là đối tượng cho một sự xem xét nghiêm túc, vô tư.   Thế rồi cái đầu dệt lông ấy, to bằng nắm tay trẻ nhỏ ở tuổi còn nằm trong nôi, bỗng ngoẹo về bên trái. Đôi mắt khôn ngoan lộ ra một vẻ buồn rầu, thương hại. Nhưng đó là buồn thương cho tôi.   Tưởng chừng đôi mắt ấy mong muốn cho tôi những chuyện tốt lành, muốn đem cho tôi một lời khuyên. Nhưng lời khuyên gì vậy?   Lúc đó hẳn tôi đã có một cử động vô ý. Thế là cái nắm tròn màu ngà ngà vàng đó nhảy vụt lên, bay từ bàn này sang ghế kia cho tới khung cửa sổ để ngỏ, và tan biến đi trong sương mù buổi sáng.   Quần áo đi rừng của tôi từ đêm qua vứt đó vẫn y nguyên dưới đất cạnh chân giường, gần cây đèn bão.   Tôi lấy mặc vào và đi ra ngoài hiên.   Bữa chiều qua, mặc dù trời tối mù mịt, tôi nhớ rằng có để ý thấy những bụi gai lớn bao quanh gian lều mình ở, và trước lều là một cánh rừng thưa mênh mông chạy dài hút trong màn đêm bí ẩn. Nhưng lúc này sương mù đã che kín hết. Vật chuẩn duy nhất cho tôi chỉ còn ngay trước mặt tôi, nối với trời cao trên nóc thế giới, cái bàn khổng lồ chứa tuyết vĩnh cửu quanh đỉnh núi Kilimanjarô.   Một tiếng động giống như có ai lăn vội những con xúc xắc đã khiến tôi ngoảnh nhìn về những bậc cầu thang gỗ thô dẫn tới hàng hiên. Một con linh dương thong thả, ung dung leo lên các bậc tam cấp.   Một con linh dương thực sự, nhưng rất nhỏ xinh, tai nó không chấm đầu gối tôi, sừng giống như những lá thông, và vó chỉ to bằng móng tay.   Con vật kỳ diệu chui từ sương mù ra ấy chỉ dừng lại khi gặp mắt cá chân tôi và nó ngẩng mõm lên với tôi. Tôi khom xuống hết sức thận trọng và chìa bàn tay về phía cái đầu gọt giũa hết sức đẹp đẽ, hết sức tinh tế. Con linh dương nhỏ không cựa quậy. Tôi sờ vào hai cánh mũi nó, ve vuốt chúng.   Nó để mặc tôi, mắt nó nhìn chăm chú vào mắt tôi. Và trong vẻ trìu mến câm lặng của đôi mắt ấy tôi thấy có điều gì đó cũng hệt như khóe nhìn đến là buồn và đến là khôn ngoan của chú khỉ con. Cả lần này nữa, tôi cũng không đủ khả năng để hiểu.   Dường như muốn tạ lỗi vì không nói được, con linh dương liếm các ngón tay tôi. Rồi nói khẽ khàng gỡ mồm khỏi tay tôi. Sau đó, vó chân nó lại tạo ra trên bậc thang gỗ tiếng những quân xúc xắc lăn đi. Nó đi khuất.   Tôi chỉ còn có một mình.   Nhưng trải qua mấy giây lát ấy, bình minh nhiệt đới vốn ngắn ngủi lạ lùng đã nhường chỗ cho rạng đông.   Từ trong lòng bóng tối, ánh sáng đột ngột vọt ra, lộng lẫy, sáng lóa, rạng rỡ. Tất cả bừng lên, long lanh, lấp lánh.   Những mũi tên hồng xuyên qua tuyết trên đỉnh Kilimanjarô.   Khối sương mù dày đặc bị sức nóng mặt trời đào bới, phá phách, hút đi, đã tản ra thành những màng mỏng, thành cột, thành cuộn, thành đường xoắn, thành những khối, những giải, những sợi, và thành vô vàn hạt nhỏ tựa như bột kim cương.   Cỏ lúc thường, khô cứng và màu vàng, lúc này trông mềm ra và lộng lẫy sương mai.   Trên những cây mọc rải quanh lều tôi ở, ngọn cây có những chùm gai lúc này đã được chuốt bóng lại, chim đang hót và khỉ đang kêu choe chóe.   Và đằng trước hàng hiên, khói sương dần dần tan biến để mở ra một khoảng ngắt xanh càng vô cùng khoáng đãng và bí ẩn, và tít sâu trong đó vẫn còn những đám mây nho nhỏ mới tụ đang chập chờn bay và đến lượt chúng cũng lại bốc đi nốt.   Tấm màn này vén lên tiếp tấm màn kia, trái đất mở màn diễn những trò ban ngày và của muôn loài.   Sau hết, ở cuối cánh rừng thưa, nơi vẫn còn bám lại một dải sương mờ nhẹ như lông tơ, thấy có bóng nước long lanh.   Hồ? Ao? Hay đầm nước lầy? Không phải loại nào cả, mà chỉ là một vùng nước rộng. Bên dưới hẳn là có những mạch nước ngầm yếu ớt và nước không đủ sức lan xa hơn nữa, chỉ run rẩy lăn tăn giữa những đám cỏ cao, giữa những lau sậy và những bụi cây rậm rạp.   Những con thú tụ tập bên đầm nước.   Trong chuyến viễn du tôi vừa thực hiện tại vùng Đông Châu Phi, dọc theo các con đường lớn và đường mòn - Kivu, Tanganyika, Uganda, Kenya - tôi đã thấy nhiều con thú đó. Những bầy thú bị tiếng xe ầm ầm xua đuổi tan tác, những bóng hình thoăn thoắt, hốt hoảng, rồi biến mất.   Đôi khi tôi cũng có dịp rình trong giây lát một con thú hoang, việc đó chỉ thực hiện được từ rất xa hoặc kín đáo, có thể nói là xem trộm cũng được.   Tôi đã chiêm ngưỡng những tư thế của những sinh mệnh tự do và thuần khiết ở chốn rừng rậm khô khan với một tình cảm đặc biệt pha lẫn thèm khát, hào hứng, ước ao và thất vọng. Dường như được gặp lại một thiên đường tôi từng mơ ước, từng quen biết từ thuở nào không còn nhớ nổi. Tôi đã kề ngưỡng cửa thiên đường ấy mà không thể vượt qua.   Hết gặp gỡ này sang gặp gỡ khác, tôi chợt thấy có nhu cầu - hẳn là một nhu cầu - trẻ con nhưng ngày càng thúc bách - được thấy mình nhập vào cõi hồn nhiên trong trắng của những buổi đầu đã rất xa xưa của thế giới.   Vì thế, trước khi trở lại châu Âu, tôi đã quyết định ghé qua một trong những Vườn hoàng gia xứ Kênya, những khu bảo tồn có những luật lệ cực kỳ khắt khe chở các thú hoang được sống trong tất cả các hình thái đời sống của chúng.   Và giờ đây, chúng kia rồi.   Mời các bạn đón đọc Sư Tử của tác giả Joseph Kessel.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Định Mệnh
Zachary Benedict Stanhope được sinh ra trong một gia đình giàu có nhất ở Ridgemont. Anh có vẻ ngoài đẹp trai, sang trọng với tính tình kiêu ngạo đặc trưng cho đám đàn ông nhà Stanhope. Nhưng khi một vụ xô xát bi thảm dẫn đến việc anh bị tống ra khỏi nhà, anh phải làm việc ở một xưởng phim ở Hollywood để kiếm sống. Nhờ vào vẻ ngoài của anh, anh sớm được khám phá và trở thành một ngôi sao điện ảnh và cuối cùng đã đoạt giải giải thưởng Oscar cho diễn viên / đạo diễn xuất sắc nhất. Nhưng định mệnh lại một lần nữa thay đổi số phận của anh khi người vợ ngoại tình của anh bị giết chết ngay trên cảnh quay do anh làm đạo diễn, Zack bị kết tội 45 năm tù ... Julie Mathison là một cô bé mồ côi lớn lên ở những trại mồ côi. Vì vậy, cho đến năm 11 tuổi, cô là một cô bé thất học chưa từng được người lớn chỉ dẫn, và cô dành nhiều thời gian trên đường phố học cách đánh cắp và nối dây nóng khởi động xe hơi. Số phận của Julie được thay đổi khi một bác sĩ tâm lý để mắt đến cô. Kể từ đó cô được gia đình Mathisons nhận nuôi. Julie tự hứa với lòng là sẽ làm hết sức mình để trở thành một người hoàn hảo để đáp lại tình cảm của gia đình Mathisons. Hơn một thập niên sau, định mệnh sắp đặt hai người gặp nhau. Khi Zack trốn tù và buộc phải bắt cóc Julie khi cuộc đào tẩu của anh không diễn ra theo đúng kế hoạch. Chẳng bao lâu, sự rắc rối bắt đầu khi Julie thấy mình là một con tin sốt sắng, và Zack phát triển cảm giác muốn bảo vệ cô, một chuyện mà anh chưa bao giờ cảm thấy đối với bất cứ phụ nữ nào trước đây, thậm chí với đối vợ anh cũng không. Khi Zack cho cô quay về nhà, cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục cả thế giới rằng Zack vô tội. Nhưng cô bắt đầu khám phá ra nhiều chuyện làm cho cô nghi ngờ sự vô tội của Zack. Kết thúc là cô đã phản bội anh, vì thế gây cho cả hai nhiều sự đau khổ và bất hạnh. Liệu Zack có tha thứ cho những gì cô đã làm? Và liệu anh sẽ mãi phải sống như một tên tù vượt ngục ? Muốn biết kết quả thì mời lót dép ngồi đọc. Truyện này nếu dịch đúng theo tựa đề là "Hoàn Hảo", nhưng TT thấy dùng tên "Định Mệnh" hợp với truyện hơn ... *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Trong căn hộ áp mái ở thành phố Chicago, bạn hàng xóm và phù rể trước đây của Zack, Matt Farrell, nhìn thấy cô con gái đang chạy như bay vào phòng, theo sau là mẹ bé, rồi nhảy chồm lên đùi anh. Với mái tóc vàng óng mượt mà và đôi mắt xanh, Marissa giống hệt Meredith, luôn luôn làm Matt  phải phì cười mỗi khi thấy họ   “Cha nghĩ bây giờ là giờ ngủ trưa cơ mà” anh nói với cô con gái   Cô bé nhìn vào kho sách báo khổng lồ mà anh đang theo dõi, và nhanh chóng hiểu lầm đó là những cuốn truyện cổ tích.   “Đọc truyện. Cha. Trước đã. Làm ơn mà”   Trước khi trả lời, Matt tò mò nhìn Meredith, chủ tịch Bancroft & Company, một chuỗi thương hiệu độc quyền được sáng lập bởi tổ tiên cô, và cô nhìn anh cười vô vọng.   “Hôm nay là chủ nhật mà” cô nói “Những ngày chủ nhật thì khá đặc biệt. Em nghĩ giấc ngủ trưa có thể đợi thêm vài phút”   “Mẹ nói được rồi kìa” anh vừa nói vừa ôm cô bé vào lòng, trong đầu nghĩ ra câu chuyện. Meredith thấy tia sáng thú vị lóe lên trong mắt anh khi cô xếp ghế ngồi nghe, và cô nhận ra nguyên do của việc đó ngay khi Matt bắt đầu   “Ngày xửa ngày xưa” giọng anh ra chiều nghiêm túc “có một nàng công chúa xinh đẹp ngồi trên ngai vàng ở Bancroft&Company”   “Mẹ?”   “Mẹ” Matt xác nhận “Bên cạnh xinh đẹp và tuyệt diệu, nàng công chúa này còn rất thông minh. Nhưng một ngày kia” giọng anh trở nên nghiêm trọng đến tàn khốc “nàng để một tay nhà băng đầu độc ác tư tiền của nàng vào một công ty mà – ”   “Chú Parker?” Marissa toe toét hỏi   Meredith che dấu nụ cười vì lời miêu tả vị hôn phu trước đây của Matt và vội vàng nói   “Cha nói đùa đấy. Chú Parker không độc ác đâu con”   “Đây là câu chuyện của anh mà” Matt tóe miệng cười tranh cãi rồi lại tiếp tục “Trong lúc đó chồng của công chúa là một người rất rành về lãnh vực kinh doanh đã cảnh báo cô không được làm vậy, nhưng cô vẫn làm bằng mọi giá” anh nhấn mạnh “Nàng công chúa còn tin chắc đến mức đánh cược với chồng là thị trường cổ phiếu sẽ lên, nhưng nó đã không. Nó đã giảm hai điểm hôm thứ 6. Con có biết nàng công chúa thua cái gì trong cuộc cá cược với chồng không?” .... Mời các bạn đón đọc Định Mệnh của tác giả Judith McNaught.
Điều Kỳ Diệu
Với một bà mẹ đáng ghét và mưu mô luôn kìm kẹp sát sao nàng trong việc kết hôn, Julianna Skeffington biết rằng nàng chỉ có một cơ hội cho bản thân mình để có một cuộc sống như nàng muốn: trở nên trọn vẹn, hoàn toàn, tuyệt đối BỊ HỦY HOẠI. Lang thang trong một khu vườn vào một buổi tối muộn, nàng tình cờ gặp một người đàn ông đeo mặt nạ và cầu xin chàng hủy hoại nàng, làm say mê chàng với sự trong trắng và hấp dẫn của nàng. Đổi lại chàng cũng quyến rũ nàng bằng kinh nghiệm của chàng, và cả hai người đều chìm đắm trong sự ham muốn lẫn nhau. Nàng không biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ là người mà nàng đã kiên quyết chối từ - Nicholas DuVille. Cuốn sách này là một truyện ngắn trong tuyển tập "A holiday of Love" được viết bởi các tác giả Jill Barnett, Annette Lamb, Jude Deveraux, và Judith McNaught." Bốn cuốn trong tuyển tập này là: + Change of Heart, By Jude Deveraux + Miracles, By Judith McNaught + Daniel& the Angel, By Jill Barnett + Hark! The Herald, By Arnette Lamb --- ------ ------ ------- Đây là cuốn truyện dành cho những người yêu thích Nicholas DuVille qua Whitney, my love và Until you. Cuối cùng, chàng Nicki cũng đã tìm được một nửa của mình, tìm được điều kỳ diệu của mình. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Những bức tường bọc lụa của căn phòng khách rộng lớn trong ngôi nhà thôn quê oai vệ gần London của Nicholas DuVille được nối liên tiếp bởi những bức tranh vô giá của các bậc thầy vĩ đại và được trang hoàng bằng những báu vật đã từng làm vinh danh các cung điện. Ngay lúc này trong phòng đang có vị chủ nhân của nó cùng với bốn người bạn thân thiết nhất của chàng – Whitney và Clayton Westmoreland và Stephen và Sheridan Westmoreland. Cha mẹ của vị chủ nhân cũng hiện diện trong dịp đặc biệt này – Eugenia và Henri DuVille. Vị khách thứ bảy là Bà công tước quả phụ Claymore, người mà ngoài việc là bạn đặc biệt của hai vị trưởng bối nhà DuVille, còn có vinh dự là mẹ của cả Clayton và Stephen. Trong ngày đặc biệt này, những vị khách ngồi theo hai nhóm tách biệt trong căn phòng rộng rãi. Một nhóm gồm có những ông bố bà mẹ, Eugenia, Henri, và bà Công tước quả phụ. Nhóm còn lại gồm có bốn người bạn của Nicholas DuVille, những người cũng đã trở thành những ông bố bà mẹ, nhưng tất nhiên là trẻ hơn nhóm kia . Người thứ bảy trong căn phòng, Nicholas DuVille, không ngồi với nhóm nào, bởi vì chàng vẫn chưa phải là một ông bố. Chàng đang chờ để trở thành một ông bố, ngay đây thôi. Hai người bạn cùng giới với chàng, những người đã phải chịu đựng và đã vượt qua được sự chờ đợi thử thách hệ thần kinh này thì đang khá thích thú quan sát sự khổ sở của chàng. Họ thích thú là bởi vì Nicholas DuVille đã nổi tiếng trong những thành viên của giới quí tộc cấp cao nhờ vào khả năng giữ điềm tĩnh, thậm chí là khiếu hài hước không gì sánh được của chàng, trong những tình huống làm cho những quí ông cũng từng trải như chàng phải vã mồ hôi và chửi thề. Tuy nhiên, ngày hôm nay huyền thoại về sự tự kiềm chế đó không còn tồn tại. Chàng đang đứng bên cửa sổ, bàn tay phải lơ đãng nắn bóp những cơ bắp căng thẳng nơi gáy. Chàng đang đứng đó bởi vì chàng đã đi qua đi lại chỗ cái thảm nhiều đến nỗi khiến cho mẹ của chàng phải nói với chàng một cách vui vẻ là chỉ nhìn thấy chàng làm việc đó thôi cũng khiến bà sắp kiệt sức. .... Mời các bạn đón đọc Điều Kỳ Diệu của tác giả Judith McNaught.
Nghị Lực Người Đàn Bà
Những trang cuối cùng của Người đàn bà đích thực khép lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng xong, nó dày quá. Sau mỗi trận vật vã với sách như này, tôi tự nhủ lòng rằng lần sau không đọc những cuốn tiểu thuyết quá dày như thế này nữa. Nhưng rồi lần nào tôi cũng chịu thua chính mình khi những cuốn sách dày cộm cứ hút hồn tôi. Lần này lại là văn học cổ điển. Có người nhận xét Người đàn bà đích thực là đối thủ nặng kí của Cuốn theo chiều gió. Tôi thì không biết, vì Cuốn theo chiều gió tôi mới đọc được ½ vì một cái lí do vớ vẩn nào đó tôi đã bỏ ngang mà chưa có cơ hội đọc lại. Gấp trang cuối lại, tôi biết mình sẽ không bao giờ đọc lại cuốn tiểu thuyết này một lần nào nữa. Bởi giống như người ta chỉ sống một lần trên đời, tôi cũng muốn chỉ nhìn thấy Emma Hactor sống một lần trước mắt thôi thôi. Tôi đã quan sát cuộc đời ấy với một sự tò mò mãnh liệt, từ khi nàng còn là cô gái 14 tuổi cho đến khi nàng là bà cụ 89. Chứng kiến sự thăng trầm của một đời người, mà lại không phải là một người bình thường cho lắm, thì là một chuyện rất thú vị. Nhìn cô gái 17 ấy yêu, rồi nhìn người đó đi lấy chồng, mà đời nàng cay nghiệt, lấy tới 3 người chồng, thực đọc xong tôi cũng không nhớ nổi hết chồng nàng nữa. Nàng đẹp, tất nhiên là không phải đẹp tầm thường, không chỉ đẹp vẻ bề ngoài mà cái đẹp tỏa ra từ khí chất con người nàng. Bởi vậy đàn ông yêu nàng, si mê nàng. Thế mà rồi khổ, nàng toàn lấy những người nàng không yêu, nàng lấy chồng vì cần một tấm chồng. Cuộc đời nàng là hành trình của sự trả thù, hành trình tìm kiếm sự giàu có và quyền lực. Rồi cuối cùng thì nàng cũng đã đạt đến đỉnh cao, từ một kẻ hầu trở thành người đàn bà giàu nhất nước Anh. Nhưng liệu cuộc đời nàng có hạnh phúc? Tôi không thể trả lời được, vì chính tôi cũng không biết thế nào mới là một cuộc đời hạnh phúc. Tôi đọc, đôi khi tự so sánh mình với Emma. Rõ ràng là tôi không giống chút nào, Emma ngay từ trẻ đã là một cô gái thông minh, sắc sảo và đặc biệt là sức mạnh, là nghị lực phi thường của nàng. Tôi đương nhiên là một bánh bèo vô dụng chính gốc, chả làm được việc gì cho ra hồn chứ đừng nói đến việc lập một đế chế như người đàn bà ấy. Tất nhiên là nếu ngoài đời có một người phụ nữ như vậy, thì tôi phải trăm lần ngã mũ kính phục. Cuộc đời Emma có quá nhiều thăng trầm, và có thể gọi đó là một cuộc đời lớn. Đọc Người đàn bà đích thực, ta sẽ có thêm một hình mẫu để học tập về nghị lực sống phi thường. Và còn một điều rất quan trọng góp phần làm nên giá trị tác phẩm, đó là bối cảnh lịch sử làm nền cho cuốn sách, một phần câu chuyện diễn ra trong cuộc tấn công của phát xít Đức nhằm vào Anh và các nước đồng minh. Những yếu tố lịch sử này luôn tạo cho những cuốn sách mang sức hút riêng, mang màu sắc thực hơn. Có lẽ dư âm đọng lại lớn nhất trong tôi là hình ảnh người đàn bà với đầu óc thông minh, trái tim nhân hậu nhưng cũng là một khối rắn chắc của tinh thần mạnh mẽ quật cường mà không một khó khăn nào trên cuộc đời có thể quật ngã, Emma Hactor, đó là một hình ảnh đẹp lạ lùng, gây ám ảnh cho người đọc mãi về sau. Tôi thì tôi không nghĩ một vài dòng review có thể nói lên được cái hay của tác phẩm, chỉ là tôi muốn ghi lại cảm xúc của mình mà thôi. Còn tác phẩm, nó là dành cho những kẻ chịu khó đọc nó, quả ngọt không dành cho những người không chịu lao động mà. ---------------------------------- -- [ ad Cỏ ????] -- *** Vài nét về Barbara Taylor Bradford Sinh ra ở Lees, Yorkshire, nước Anh. Năm 16 tuổi, bà làm phóng viên cho tờ The Yorkshire Evening Post. Đến năm 20 tuổi, bà là ký giả chuyên viết bình luận cho báo chí ở Luân Đôn. Năm 1979, bà viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên: Woman of Substance. Và tiếp theo là 7 cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất:Voice of the heart, Hold the dream, Act of Will, To be the best, The woman in his life, Remember và Angel. Phần lớn các tác phẩm của bà đã được thực hiện thành phim truyền hình nhiều tập. Các tác phẩm cửa bà đã được ấn hành 21 triệu bản tại Mỹ và 48 triệu bản bằng 34 thứ tiếng khác nhau trên toàn thế giới. Một số trong các tác phẩm nói trên của bà cũng đã được dịch ra tiếng Việt. Barbara Taylor Bradford hiện sống ở New York và Connecticut với chổng là ông Robert Bradord, một nhà sản xuất phim điện ảnh. Tác phẩm:   Thiên Thần Ba Tuần Ở Paris Chuyện Tình Như Huyền Thoại Tên Gọi Khác Của Tình Yêu Những Người Đàn Bà Trong Đời Anh Người Thừa Kế Khát Vọng Yêu Đương Đời Vẫn Đáng Sống Niềm Vui Chiến Thắng Nghị Lực Người Đàn Bà Em Thuộc Về Đâu Nhớ Người đàn bà đích thực ... Mời các bạn đón đọc Thiên Thần của tác giả Barbara Taylor Bradford.
Giai Điệu Hạnh Phúc
ZURICK, 2002 Người phụ nữ cao mảnh khảnh, mặc áo quần rất đẹp. Cô ta đứng bên cửa sổ trong căn phòng sáng lờ mờ, đưa mắt nhìn ra những đỉnh núi phủ đầy tuyết sáng long lanh trong ánh mặt trời chiều. Cô thích Zurick, đây là nơi xinh đẹp. Cô hy vọng sẽ sống ở đây. Cô quay người lại khi cửa phòng mở, một người đàn ông bước vào, chìa tay ra để bắt tay cô. Cô vội bước tới bắt lấy tay ông ta, mắt nhìn ông đăm đăm. - Kết quả như thế nào? - Cô hỏi bằng giọng nho nhỏ, bình tĩnh. - Tôi sung sướng được nói rằng X quang cho chúng ta biết có nhiều dấu hiệu khả quan hơn chúng ta đã lo sợ vào lúc đầu. Vấn đề khó khăn không đúng, chúng tôi có thể giúp cô được. Tôi tin chắc ông ấy sẽ bình phục. Nhưng phải chậm chứ không nhanh được. Cuối cùng được như thế là quý hóa rồi, phải không? Chúng tôi tin chúng tôi có thể làm được như thế. - Phải, ông nói đúng, thời gian và sức lực mới đáng giá. Và tiền bạc nữa. Tôi rất tin tưởng ông. Tôi hoàn toàn tin ông. Người đàn ông nghiêng đầu đáp lễ một cách duyên dáng. - Làm ơn chờ tôi ít phút, sau đó tôi sẽ đến văn phòng của ông để bàn về các chi tiết. - Được thôi, thưa bà, - ông ta đáp và đi ra khỏi phòng. Người phụ nữ bước đến góc phòng, nhìn xuống thi thể nằm bất động trên chiếc giường hẹp, đầu và mặt băng bó. Cô ta để tay lên vai y, thì thào nói: - Sẽ ổn thôi. Anh sẽ ổn. Không có tiếng trả lời, không nhúc nhích động đậy. Không có gì hết. Cô ta biết y còn sống. Các bác sĩ đã xác nhận như thế. Bây giờ cô biết họ sẽ đem sự sống của y về cho cô. Ông giám đốc bệnh viện vừa nói với cô như thế. Cô ta cúi xuống hôn lên một bên má được băng bó, rồi bước đi. Cô không muốn rời khỏi y, nhưng cô phải đi. Cô băng qua phòng để ra cửa, miệng lẩm bẩm: - Anh sẽ khỏi, anh yêu à. Y phải khỏi. Cô ta đang mang thai đứa con của y, đứa con được mong ước. Đứa con sẽ được đặt tên Jonathan Ainsley, giống như bố nó, Angharad Hughes Ainsley cười một mình. Cuối cùng họ sẽ thắng. Vì họ là những kẻ thắng cuộc. Jonathan đã nói với cô ta như thế vào hôm y kết hôn với cô. *** Vài nét về Barbara Taylor Bradford Sinh ra ở Lees, Yorkshire, nước Anh. Năm 16 tuổi, bà làm phóng viên cho tờ The Yorkshire Evening Post. Đến năm 20 tuổi, bà là ký giả chuyên viết bình luận cho báo chí ở Luân Đôn. Năm 1979, bà viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên: Woman of Substance. Và tiếp theo là 7 cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất:Voice of the heart, Hold the dream, Act of Will, To be the best, The woman in his life, Remember và Angel. Phần lớn các tác phẩm của bà đã được thực hiện thành phim truyền hình nhiều tập. Các tác phẩm cửa bà đã được ấn hành 21 triệu bản tại Mỹ và 48 triệu bản bằng 34 thứ tiếng khác nhau trên toàn thế giới. Một số trong các tác phẩm nói trên của bà cũng đã được dịch ra tiếng Việt. Barbara Taylor Bradford hiện sống ở New York và Connecticut với chổng là ông Robert Bradord, một nhà sản xuất phim điện ảnh. Tác phẩm:   Thiên Thần Ba Tuần Ở Paris Chuyện Tình Như Huyền Thoại Tên Gọi Khác Của Tình Yêu Những Người Đàn Bà Trong Đời Anh Người Thừa Kế Khát Vọng Yêu Đương Đời Vẫn Đáng Sống Niềm Vui Chiến Thắng Nghị Lực Người Đàn Bà Em Thuộc Về Đâu Nhớ Người đàn bà đích thực ... Mời các bạn đón đọc Giai Điệu Hạnh Phúc của tác giả Barbara Taylor Bradford.