Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vũ Điệu Của Trung Tá

Một người là sinh viên trẻ tuổi dạt dào Một người là trung tá bá đạo thâm trầm Cô gặp anh, từ cự tuyệt  cho đến chấp nhận Lặng lẽ quay đầu, thì ra, cô chưa bao giờ là điệu nhảy trong lòng. *** Review “Vũ điệu của trung tá” ~ mii ~ Đọc xong cuốn “Vũ điệu của trung tá” trong hai ngày cuối tuần, tự nhiên muốn viết chút gì đó cho câu chuyện này. Lần đầu viết review truyện, mọi người cho ý kiến nhé Đầu tiên, cám ơn chị eyahim đã dịch truyện ^^ Dạ Mạn không phải là cái tên quá nổi tiếng trong giới tác giả ngôn tình Trung Quốc, nhưng chất lượng những tác phẩm của Dạ Mạn thực sự làm tôi khá hứng thú. Cốt truyện tuy không lạ, nhưng cách xây dựng tình huống truyện và cách xây dựng tâm lý nhân vật đã làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. “Vũ điệu của trung tá” kể về tình yêu suốt mười năm của Hàn Sơ Vũ dành cho Tịch Hạo Trạch. Sơ Vũ là cô sinh viên nhà nghèo, từ nhỏ mẹ bỏ cô đi theo một người quân nhân, cô sống với cha và mẹ kế, cùng với đứa em trai Hàn Thần. Cuộc sống sẽ bình lặng trôi qua nếu như Sơ Vũ không gặp Hạo Trạch – chàng quân nhân thâm trầm, chín chắn. Từ ánh mắt đầu tiên, cô đã nhận ra đó là chàng trai năm xưa, cháu trai người ông là cấp trên của ông nội Sơ Vũ, là anh trai năm xưa đã bắt cua thả vào người cô, là chàng trai đền cho cô quả cầu thủy tinh mà cô yêu quý trân trọng, và cũng là tình cảm thầm kín nhưng nhẹ nhàng suốt thời thơ ấu của cô. Cô yêu anh! Đúng vậy, rất yêu, yêu bằng cả con người mình. Vì chuyện mẹ bỏ đi năm xưa nên cha Sơ Vũ đặc biệt chán ghét “quân nhân”, thế nhưng với tình yêu của mình dành cho anh, Sơ Vũ đã chấp nhận đánh đổi nhiều thứ: cô xin cha thấu hiểu cho tấm lòng mình, cô làm theo lời mẹ chồng, đến làm việc tại Đoàn nghệ thuật Quân đội. * “Ba, con thích anh ấy.” Miệng cô cong lên, cười nhẹ. Sơ Vũ thường nghĩ đến một câu thơ “Nhớ rõ năm tháng còn nhỏ, anh thích nói chuyện để em cười, trong mộng hoa vui vẻ biết bao nhiêu” . Ngày bé cô vẫn luôn mơ một giấc mộng nhưng trưởng thành lên cô không dám nghĩ nữa, cô chỉ có thể đặt Tịch Hạo Trạch vào một loại là giấc mơ của cô. Khi hạnh phúc một lần nữa đến gõ cửa, cô vẫn không khống chế được chính mình. Cô do dự từ từ vươn tay ra cho Tịch Hạo Trạch, mong đầu kia sẽ không vứt bỏ cô. Sơ Vũ ngẩng đầu, kiên định nhìn Hàn Đức Quần: “Ba, con muốn hạnh phúc của con.” * Và rồi tình yêu của họ đã được đáp đền bằng một đám cưới và một mái ấm hạnh phúc, nơi có người chồng cô yêu thương, nơi có bố mẹ chồng quan tâm, có người ông hiền từ, cô em chồng hoạt bát và cháu gái Nữu Nữu xinh xắn. * Tiếng đàn nhẹ nhàng trên thuyền truyền đến tai anh, khóe miệng anh giật nhẹ, cũng không so đo với cô, ngón tay gõ gõ trên tay lái, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe lên: “Sơ Vũ, hay là chúng ta đánh cuộc đi, bây giờ em hãy đứng đó, nếu trong vòng 15 phút, tôi tìm thấy em, đêm nay em… sẽ phải đi theo tôi?” Sơ Vũ đột nhiên nghẹn lại, mặt đỏ lên, cô cắn môi, bên tai truyền đến tiếng đàn du dương. Gió lạnh phơ phất thổi tới, làm cho đầu óc cô đang mê man bỗng dưng tỉnh táo. “Sao? Không dám ư!” Tịch Hạo Trạch mỉm cười. “Vì sao tôi phải thách đố cùng anh?” “Nếu tôi không tìm thâý em, tôi có thể đồng ý với em một nguyện vọng. Coi như là quà tết Nguyên tiêu, ví dụ như…” Tịch Hạo Trạch cố ý dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện tham gia vào đoàn nghệ thuật của người bạn kia, đương nhiên, em cũng có thể từ chối.” Lời nói của anh giống như thuốc phiện mê hoặc cô, cô há miệng thở dốc, hô hấp cũng nhanh hơn . “Bây giờ tôi đếm đến 3 nếu cô không trả lời coi như tôi chưa nói gì.” Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên. “1 “ “2 “ “3 “ * “Người thứ ba” là một nhân vật không-thể-thiếu trong motip truyện ngôn tình. Ở đây cũng vậy, Dạ Mạn đã thành công khi miêu tả Tô Y – người con gái tài đức vẹn toàn – là mối tình đầu sâu sắc của Hạo Trạch. Thế nhưng đứng trước tình yêu, con người dù cao thượng đến đâu cũng trở nên ích kỷ. Cô đã chọn con đường chia rẽ tình cảm của Sơ Vũ để cướp Hạo Trạch về bên mình. Hạo Trạch cứ mãi kiếm tìm hình bóng của Tô Y trên người Sơ Vũ, nhưng phải đến giây phút người vợ của anh bị sảy thai, anh mới biết anh yêu cô rất nhiều! Anh không biết tình yêu đó bắt đầu từ đâu, anh chỉ biết khi nhìn thấy cô đau đớn, tim anh đau gấp trăm ngàn lần, khi thấy cô tuyệt vọng, anh hận không thể mắng bản thân mình vạn lần. Anh yêu cô! Khi anh nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Vào lúc này thân thế của Sơ Vũ và người mẹ ruột của cô cũng được tiết lộ, điều này càng làm cho cục diện thêm mong manh và bế tắc. Cách giải quyết vấn đề để cho Sơ Vũ và Hạo Trạch quay về bên nhau của Dạ Mạn rất đặc biệt, thật sự làm độc giả bất ngờ và cảm thấy viên mãn. Còn về chuyện bất ngờ như thế nào, xin mời các bạn đón đọc câu chuyện tại nhà eyahim.wordpress.com =)))) Tuyến nhân vật phụ cũng TMD máu chó =)))) Thật may mắn đây không phải là truyện ngược, kết thúc của truyện rất dễ thương và cảm động với sự chào đời của tiểu quỷ Tịch Lạc và Tịch Hàm. Cả nhà từ lớn đến bé đều yêu mến, bảo vệ Lạc Hàm, chỉ có ông bố già Hạo Trạch bị cho ra rìa. Thật đáng đời, haha =))) * Ngày đầu hè, từng làn gió nhẹ thoảng qua, trông sân thoang thoảng hương mộc lan. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Tịch Hạo Trạch vừa từ bên ngoài trở về, căn nhà yên tĩnh. Anh thay quần áo xong đi vào phòng ngủ thì thấy hai con đang ngon giấc ngủ say. Dáng ngủ của Tịch Lạc rất thục nữ, hoàn toàn tương phản với anh trai, chăn gối đã sớm bị cậu bé đạp xuống. Tịch Hạo Trạch vuốt trán con trai rồi cẩn thận đắp lại chăn. Nét mặt của hai đứa đã dần rõ ràng, Tịch Hàm càng ngày càng giống Sơ Vũ, nhất là đôi mắt, những lúc con trai nhìn anh cười, tựa như nụ cười Sơ Vũ dành cho anh hôm hôn lễ. Tịch Hạo Trạch mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cậu bé. * ”Sơ Vũ, cám ơn em.” Tâm có bình an thì trời mới sáng. * Đây là một câu chuyện rất đáng đọc, hãy thưởng thức nhé! *** Hàn Sơ Vũ thích Tịch Hạo Trạch. Rất lâu rồi, từ khi chỉ mới là một cô bé 7 tuổi. Ấn tượng tuổi thơ quá sâu đậm, đến nỗi thật nhiều năm sau này, khi gặp lại nhau lần nữa, cô đã lập tức nhận ra anh.   Duyên phận, nói đến là đến. Tịch Hạo Trạch không nhận ra Hàn Sơ Vũ, nhưng ngay trong đêm nhìn thấy cô múa trên sân khấu, anh đã tự mình ra một quyết định. Theo đuổi Hàn Sơ Vũ, cưới cô về nhà. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Thật ra, ngoại trừ Tịch Hạo Trạch, mọi người ai cũng thấy bất ngờ, sao có thể nhanh như vậy? Nhưng biết nói sao đây, kể từ lúc Hàn Sơ Vũ nhận ra anh, tất cả những hoài nghi cũng đều được cô hoặc là nhẹ nhàng bỏ qua, hoặc là tự mình tìm cho anh một lý do.    Có lẽ là anh còn có chút ấn tượng với cô, có lẽ là tiếng sét ái tình, cũng có thể vì anh đã đến tuổi lập gia đình mà công việc thì quá bận? Sao cũng được, Hàn Sơ Vũ cảm thấy sự chân thành của anh là thật, sự xuất hiện đúng lúc của anh trong lúc gia đình cô gặp khó khăn cũng là thật.   Họ kết hôn.   Hàn Sơ Vũ là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, lại rất hiểu chuyện, cho nên cô rất nhanh được mọi người trong nhà anh yêu mến. Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người thật sự êm đềm tốt đẹp. Mặc dù có lúc Hàn Sơ Vũ cảm thấy Tịch Hạo Trạch có gì đó hơi lạ, nhưng sự quan tâm chăm sóc đúng mực của anh dành cho cô, khiến Hàn Sơ Vũ một lần nữa lựa chọn tin tưởng.   Cho đến ngày người kia quay về.   Đúng vậy, đó là người cũ của Tịch Hạo Trạch, cũng là người mà cho dù đã rời đi nhiều năm vẫn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, theo một cách mà ít ai ngờ tới nhất.   Hàn Sơ Vũ thừa nhận, trái tim cô rất nhỏ bé, cho nên rất nhiều năm cũng chỉ có thể chứa đựng hình bóng của một người. Chính vì nhỏ bé, cho nên cô cũng không thể nào chấp nhận được việc mình chỉ là thế thân của một ai đó. Cô biết rõ, Tịch Hạo Trạch đã ba mươi tuổi, đẹp trai chững chạc, sao có thể giống như cô chưa từng yêu đương? Nhưng mà…   “Tịch Hạo Trạch, anh có thể không yêu em, nhưng sao có thể xem em như một kẻ thế thân chứ? Anh có biết em đã thích anh bao nhiêu năm rồi không?”   Khi nghe người vợ đầu ấp tay gối mà mình đã bắt đầu yêu thương thực sự nói câu này, Tịch Hạo Trạch như chết lặng. Nhưng anh không thể phản bác, bởi vì Hàn Sơ Vũ đã nói đúng một phần.   “Sơ Vũ, xin lỗi em.”   “Xin lỗi em, chuyện lúc đầu.”   “Xin lỗi em, vì đã không nói rõ mọi chuyện.”   Tịch Hạo Trạch thừa nhận, nguyên nhân anh chọn cô một phần bởi vì cô cũng là diễn viên múa giống người cũ của anh. Sau mối tình dang dở đó, Tịch Hạo Trạch xác định, mình muốn tìm một người để đi cùng suốt quãng đường còn lại, mặc kệ có phải là yêu hay không, anh cũng sẽ cho người ta một cuộc sống hạnh phúc.   Nhưng anh sai rồi. Suy nghĩ ích kỷ đó của anh đã vô tình làm tổn thương cô gái đã yêu anh sâu đậm, cũng làm tổn thương chính anh, bởi vì anh muộn màng nhận ra, tình yêu đã đến.   Cô gái nhỏ dịu dàng đó, vì anh mà đã nhún nhường biết bao, vì anh mà đã bỏ mặc cảm xúc của bản thân, cho đến khi phát hiện, tất cả chỉ là lừa dối.    “Tịch Hạo Trạch, làm thế nào mới có thể ly hôn?”   Khi Hàn Sơ Vũ thốt ra câu nói này, không khác nào một nhát dao đâm thẳng vào tim Tịch Hạo Trạch. Thì ra, Hàn Sơ Vũ không yếu đuối như anh nghĩ, thì ra khi bị tổn thương, cô cũng có thể quyết liệt như vậy. Nhưng tất nhiên, chuyện này là không thể. Tịch Hạo Trạch biết mình sai, nhưng không thể để cô cứ như vậy mà rời đi được. Bởi vì Hàn Sơ Vũ chỉ nói đúng phần đầu, còn phần sau, lý lẽ thuộc về anh.   Chọn cô giống người cũ là lỗi của anh, nhưng trải qua những ngày tháng bên cạnh Hàn Sơ Vũ, anh đã hiểu rằng, đây là một lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời của anh. Anh đã thực sự yêu cô mất rồi. Vì chính cô, chứ không phải là một ai khác.   Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, Hàn Sơ Vũ không còn tin anh nữa.   “Em vẫn yêu anh, nhưng đã không còn chấp nhất phải ở bên anh nữa rồi.”   Để người con gái mình yêu nói ra câu này, Tịch Hạo Trạch cảm thấy mình chết ngàn lần cũng không xứng đáng với tình yêu của cô. Nhưng anh là ai chứ? Anh là một trung tá lẫy lừng, chưa từng có trận chiến nào mà anh chưa đánh đã bỏ cuộc.    Thế nên, cho dù vợ anh giận dỗi anh, không cho anh biết sự tồn tại của hai hạt đậu mới nảy mầm trong bụng cô, lặng lẽ tìm nơi hẻo lánh để trốn tránh anh, thì anh cũng nhất quyết phải mang cô về nhà cho bằng được.   Kết cục đương nhiên là Hàn Sơ Vũ không thể nào so tài với Tịch Hạo Trạch được rồi. Đàn ông đã yêu vào, thì đánh chết cũng không chịu đi, mà đây còn là một anh quân nhân vừa cứng vừa thẳng! Tuy vẫn còn rất giận, nhưng Hàn Sơ Vũ biết, Tịch Hạo Trạch cũng chẳng dễ dàng gì. Sau khi thân phận của cô được tiết lộ và một loạt những biến cố khác, Tịch Hạo Trạch cuối cùng cũng hiểu ra một điều, không có cái gì gọi là người cũ, chỉ có hiện tại và tương lai của anh với Hàn Sơ Vũ mới là quan trọng nhất.   Tịch Hạo Trạch, em kết hôn với anh là vì em yêu anh. Tuy anh không dùng tiền đề này để kết hôn với em, nhưng em lựa chọn tin tưởng anh một lần nữa.   Hàn Sơ Vũ, cho dù anh kết hôn với em với lý do gì đi chăng nữa, thì tình yêu anh dành cho em bây giờ là thật, là em thật sự đã khiến anh yêu em.   Cảm ơn em, đã… tha thứ cho anh. _____   “ “: Trích từ truyện Review Lâm Thái Y - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Vũ Điệu Của Trung Tá của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọn Đời Trọn Kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo
Trình Mục Dương tôi, trước 14 tuổi chỉ tin Phật, sau 14 tuổi chỉ tin cô ấy!" 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài 2.2 vạn km, đường bờ biển dài hơn 1.8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Với sự rộng lớn như vậy, chúng ta vốn nên sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, tương đương với “Trung Quốc. ”Đối với những người Trung Quốc kiếm tiền vất vả ở vùng biên giới chết chóc tại Moscow mà nói, chính là “Đấng cứu thế.” Trong con mắt của những gia tộc cùng nhau chi phối biên giới Trung Quốc lâu nay, người đàn ông này là một trong những Hoa Kiều “Quân hoả thương nhân” (buôn bán vũ khí)  lớn nhất. Nhưng đối với cô, hắn là một cậu bé lai xinh đẹp khi cười giống như một con mèo Ba Tư hoặc là giống như một con cáo. *** “Trọn đời trọn kiếp” của tác giả Mặc Bảo Phi Phi. Trước khi đọc tôi những tưởng đây sẽ là một câu chuyện “ngược tâm” điển hình. Có thể nội dung có nét “ngược tâm” thật, nhưng tôi chỉ có thể nói bao trùm toàn thể bằng hai chữ “mơ hồ”. Rằng mối quan hệ trước đây của hai người ở Bỉ. Thân phận thật sự bị che dấu và quá trình phát sinh tình cảm, mọi thứ như bị lấp lại trong một tầng sương mờ, còn lại chỉ là những chi tiết hành động kích thích nhưng lại quá khó hiểu ( có thể nguyên nhân nằm ở tôi ). Cũng có thể đó là một dụng ý của tác giả để khiến tác phẩm hấp dẫn, phải chăng. Khi hai nhân vật chính bị lôi kéo vào biết bao nguy hiểm và thoát chết trong gang tấc, thật sự vẫn không thể làm tôi hài lòng. 3 sao có thể là hơi khắt khe nhưng đối với thang điểm của bản thân 4 sao vẫn chưa đến. Nội dung sơ lược kể về Nam Bắc và Trình Mục Dương. Hai con người nằm trong 4 gia tộc đứng đầu, thân phận đặc biệt nên cách sống cũng được rèn giũa qua năm tháng, khác nhau có điều một người là do hứng thú còn một người là cam tâm tình nguyện, bước vào vũng lầy máu tanh. Hai người từng quen biết nhau với một thân phận khác, khi gặp lại một thân phận khác, liệu họ sẽ ra sao? Một mạng được cứu về và trọn đời trọn kiếp. Nhưng nói chung sau khi đọc, bản thân tôi không có quá nhiều ấn tượng với nhân vật, nếu có cũng là những màn đấu trí và âm mưu bẫy rập thường gặp được lý tưởng hoá trong thế giới ngầm. Cùng với bản năng sinh tồn và may mắn tột độ của họ. Trên hết, đây là ý kiến cá nhân mang tính chủ quan. Mọi người có thể đọc và đưa ra một nhận xét khác. *** Ngồi trên tàu hỏa vào ban đêm luôn có cảm giác mọi thứ đầy hư ảo. Bên tai Nam Bắc là tiết tấu âm vang của bánh tàu hỏa chạy qua đường ray, cô tựa người lên vách tường của khoang tàu, có thể cảm giác đôi chút rung động. Tất cả những tiết tấu này đều có quy luật, âm thanh, xúc cảm, đều có thể khiến người ta nhớ lại vô số mảnh ghép ký ức xưa cũ. “Em nhớ, lần đầu tiên mình ngồi tàu hỏa…” Cô dùng cánh tay kéo chăn, áp má lên trên, ngắm Trình Mục Dương ngồi cạnh cửa sổ. Còn hắn đang mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi đôi dép trắng, ngồi đó lật xem tờ báo trong tay. Bên cạnh hắn có một ấm trà. Giống hệt một buổi sáng tinh mơ nào đó bên hồ Thiên Đảo, khi hắn và cô còn chưa bắt đầu. “Rất đặc biệt sao?” “Cũng hơi.” Giọng Nam Bắc trầm xuống, “Đoàn tàu hỏa đó vô cùng rách nát, ngồi bên trên cảm giác cơ thể nghiêng ngả, lúc ấy em không biết tại sao mình phải ngồi trên con tàu không thoải mái như vậy nên khóc mãi. Ấy? Anh đừng cười, anh biết hồi đó em chỉ mới mấy tuổi thôi, lần đầu chịu cực khổ nên quả thực chỉ biết khóc nhè.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó? Em nhớ mình ngồi trên tàu một đêm, anh trai bế em một đêm, nhỏ tiếng dỗ dành suốt. Trời sáng, tàu dừng tại một nơi hẻo lánh, sau khi anh trai để em lại nhà ga cũ kỹ, liền tìm dây thừng trói tay chân em, còn bịt cả miệng em, rồi tìm thấy mấy mảnh vải và chiếu rách nát phủ lên người em, anh ấy trói em như vậy những một ngày.” Trình Mục Dương cau mày nhìn cô. Song cô có vẻ vui mừng đắc ý, cảm giác hồi ức kia chẳng hề buồn bã chút nào. “Khi đó em căm ghét Nam Hoài vô cùng, ban ngày trời nắng như vậy nên rất khó chịu, còn có rất nhiều côn trùng nữa, em hận Nam Hoài lắm, cảm thấy anh ấy muốn hại chết mình.” “Sau đó?” “Sau đó à, thì không có sau đó nữa.” Nam Bắc cười khẽ, ngửa mặt nằm trên giường, “Anh ấy trở về, đưa em đi, cho em ăn uống. Rồi tiếp tục tìm một nơi khác trói em như vậy, không cho em cử động hay lên tiếng suốt mấy tiếng đồng hồ, có lúc là một ngày một đêm, xong lại quay về đưa em đi. Cho đến khi em lớn, không còn khóc nhè, biết rằng anh ấy làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy sát bọn em, lúc đó em mới không căm ghét anh ấy nữa.” Dứt lời, cô liền im lặng. Chỉ có Nam Hoài biết hồi nhỏ cô hận anh nhiều đến mức nào. Cô cắn Nam Hoài, để lại những vết sẹo đầy trên cánh tay anh. Hồi đó quả thật cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Trần Thế - Mộc Phạn
Lăng Lạc Trần, một cô bé phải sống trong cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống khắc nghiệt nơi đây đã tôi luyện cho cô tính cách sớm chín chắn điềm tĩnh hơn các bạn cùng trang lứa. Năm 5 tuổi cô được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận làm con nuôi, nhưng số phận bất hạnh vẫn không chịu buông tha cho cô, 18 tuổi - khi vừa hay tin mình đỗ vào trường đại học C danh tiếng với tương lai rộng mở trước mắt, ba mẹ nuôi cô đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông đầy khuất tất. Vì trả nợ cho ba mẹ, nuôi em và chuẩn bị tương lai cho chính mình, Lăng Lạc Trần đồng ý cùng Lâm Tự ký kết một bản hợp đồng hôn nhân, và cái giá của bản hợp đồng đó là 50 vạn Nhân Dân Tệ. Lâm Tự - Cháu đích tôn của gia tộc họ Lâm ba đời độc đinh, người nối nghiệp trong tương lai của Lâm thị, đang bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn sinh con nối dõi tông đường. Trước sự thúc giục của ba mẹ và ông nội, cùng lúc đó lại gặp Lạc Trần, với suy nghĩ “Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, để người lớn trong nhà yên tâm, thế là đủ rồi.” anh đã đề nghị trả nợ cho Lạc Trần và bắt đầu một cuộc hôn nhân có thỏa thuận với cô. Sau một thời gian chung sống, Lạc Trần dần dần nảy sinh tình cảm với Lâm Tự, nhưng khi cô bày tỏ tình yêu đó của mình với Lâm Tự, anh đã từ chối. Lạc Trần đau khổ thu mình vào vỏ ốc, tiếp tục cuộc sống hôn nhân với mong muốn nhanh chóng kiếm tiền để trả hết nợ cho Lâm Tự, thanh lý hợp đồng này. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lạc Trần vô tình gặp lại anh bạn Sở Kinh Dương, một người bạn khi xưa cùng sống trong cô nhi viện với cô, nỗi ám ảnh của tuổi thơ cô. Sở Kinh Dương đã làm mọi cách để xóa bỏ hình ảnh đáng sợ của mình trong ký ức của Lạc Trần, anh âm thầm theo sau giúp đỡ Lạc Trần, âm thầm chờ đợi cô, và anh cũng chính là người tìm ra nguyên nhân dẫn đến tai nạn thương tâm của ba mẹ nuôi cô. Trong thời gian này, Lâm Tự vì sự phát triển của Lâm thị mà quyết định trả tự do cho Lạc Trần trước thời hạn của hợp đồng để kết hôn với con gái nhà họ Hứa. Vì sức ép của gia đình và cũng vì những hiểu lầm đáng tiếc, anh đã buông tay để cô ra đi. Nhưng cho đến khi cô hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của anh và để lại một khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy, anh mới biết điều mình thực sự đã đánh mất chính là tình yêu. Liệu cuối cùng Lạc Trần có thể tìm thấy hạn phúc của mình không? Với Sở Kinh Dương - người luôn yêu cô tha thiết- hay với người chồng “hợp đồng” Lâm Tự- người đã mang lại cho cô quá nhiều tổn thương nhưng cô lại không thể ngừng yêu anh? *** Con người sống trong trời đất này, cũng giống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử) Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đã ghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn, đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có những suy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sống theo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hy vọng. Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Về việc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vào hôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô không từ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trước một bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mau vái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô. Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi người xuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình, trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết những người yêu thương mình một cách vô điều kiện nhất trên thế giới này đã từng có lúc sống với mình, như thế là đủ rồi. Trên đường về, Lạc Trần hỏi: “Sao hôm nay lại đưa em tới đây?”. Cô và Sở Kinh Dương duy trì một mối quan hệ hết sức kỳ lạ. Thỉnh thoảng họ vẫn gặp riêng nhau nhưng không phải là hẹn hò, chỉ giống những người bạn cũ cùng ngồi nói chuyện, cùng làm những việc vui vẻ. Cũng có thể vẫn có thứ gì đó luôn chắn ngang giữa họ nhưng cả hai đều biết, cần phải tránh xa nó ra. Sở Kinh Dương nhìn đường, một lúc sau mới trả lời: “Bởi vì tới giờ anh mới có thể xác định chắc chắn em đã tìm được phương hướng cho mình, có thể sống độc lập, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Em như vậy mới có thể khiến họ an lòng. Đương nhiên, em cũng còn phải cảm ơn vì họ đã cho em sinh mạng này”. Lạc Trần rất cảm kích trước sự quan tâm ân cần của Sở Kinh Dương, đúng ba năm sau anh mới để cô phải đối diện với chuyện này. Lạc Trần không phải chỉ một lần thử tưởng tượng xem cha mẹ đẻ của mình trông như thế nào nhưng hiện ra trước mắt cô vẫn là hình ảnh thuần phác của cha mẹ nuôi. Cô tin, cha mẹ đẻ của mình cũng là những người lương thiện như thế. Lạc Trần đã sớm quyết định, sau khi Lạc Sa thi đỗ vào đại học sẽ đưa em đến vái lạy cha mẹ nuôi. Người nhà không chỉ là khởi điểm của sinh mạng mà còn là nguồn sức mạnh và dũng khí của sự sống, cho dù họ không còn trên thế giới này nữa. Nhớ tới họ, hoài niệm về họ, sau đó nỗ lực mà sống, dường như là việc duy nhất mà chị em cô có thể làm. Sau khi Mông Mông tốt nghiệp vẫn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, thi vào học nghiên cứu sinh ở đại học Quốc Phòng. Gia nhập quân đội dường như đã là số mệnh của cô ấy. Phòng làm việc của hai người vẫn được giữ lại, Lạc Trần là vì hứng thú, còn Mông Mông thì muốn giữ lại nơi này để khi nào cô ấy rảnh rỗi còn có chỗ đến chơi. Có điều Mông Mông bận tới mức chẳng thấy mặt mũi bao giờ. Tốt nghiệp hơn một năm, số lần cô ấy đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là họ vẫn còn liên lạc điện thoại với nhau, Lạc Trần chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải Mông Mông đã bị đưa tới căn cứ bí mật nào để huấn luyện rồi không. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Mông Mông đã cùng Lạc Trần tâm sự thâu đêm. Cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Lạc Trần, cậu có biết cuộc sống sinh viên không thể thiếu được trải nghiệm gì không? Đó chính là những buổi tối nói chuyện thâu đêm suốt sáng với các bạn cùng phòng. Nói gì ư? Nói về lý tưởng, về cuộc đời, quan trọng nhất là, nói về những nam sinh mà chúng ta đặc biệt yêu quý hoặc đặc biệt ghét. Cậu thiếu bài học này, hôm nay chúng ta sẽ học bù”. Vì vậy, tối hôm đó cô ấy và Lạc Trần đã nói chuyện cả đêm, nhưng dường như buổi học bù này là dành cho Mông Mông bởi Lạc Trần gần như không có cơ hội để nói. Mông Mông kể chuyện gia đình mình, cuộc sống của mình, nói về những lựa chọn, về những người con trai cô ấy thích và ghét. Mời các bạn đón đọc Trần Thế của tác giả Mộc Phạn.
Thủy Sắc Yên Chi - Nhạc Tiểu Mễ
[ Thủy Sắc Yên Chi- Nhạc Tiểu Mễ] Đoản văn , SE, dành cho những trái tim luôn biết rung động vì những tấm chân tình, đau thương mà đuổi theo chàng từ kiếp này sang kiếp khác. tóm tắt "Vô số lần, ta rất muốn nói cho hắn biết, ta có một cái tên rất đẹp chính là Thủy Sắc. Mà vô số lần, tiếng kêu gào nhỏ như tiếng muỗi này lại chỉ có thể giống như một dãy lụa đỏ nắm chặt lấy cổ họng của ta, làm ta không thể nói nên lời. …. Ngón tay dài mảnh của hắn mơn trớn lên vành tai xinh xắn của nàng. Bởi vì ta có thể gọi nàng, Thủy Sắc." *** Tôi là một người hầu gái mang tên Thủy Sắc. Khi lần đầu gặp anh ta trời đất xung quanh tôi dường như sụp đổ. Có lẽ tôi nên biết rằng người thiếu nữ khi ngẩn ngơ vì ai đó là đã rơi vào lưới tình. Khi thấy nữ nhân khác quyến rũ anh ta, tôi chỉ thấy rằng tim mình thật đau. *** Một năm sau. Triều đình tiêu diệt loạn đảng, chấm dứt thời loạn lạc. Đỗ Đạt trở lại Chu gia tìm Thủy Sắc, nhưng lại nghe tin cô vì uy hiếp chủ nhân thả một người tên Đỗ Đạt mà bị đánh chết. Lại một năm sau nữa Đỗ Đạt lấy vợ, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ tiếc là bị câm điếc. Đến ngày hoa nở, Đỗ Đạt thoa son nước lên môi kiều thê, khẽ hôn, rồi rơi lệ. Có biết tại sao ta chọn nàng không? Ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt ve vành tai xinh xắn. Vì ta có thể gọi nàng là Thủy Sắc. Mời các bạn đón đọc Thủy Sắc Yên Chi của tác giả Nhạc Tiểu Mễ.
Thời Gian Hoa Nở - Tô Lạc
Khi còn nhỏ, họ là thanh mai trúc mã… Thời gian trôi qua, khoảng cách về địa lý…khiến họ dần xa nhau và rồi mất liên lạc. Nhiều năm sau gặp lại, chàng hữu ý khi vẫn ôm ấp trong tim mình hình bóng của cô nàng Chu Tiểu Viên nhưng nàng lại vô tình vì đã không còn nhận ra Thang Hi Hàn của thời ấu thơ. Liệu tình yêu có quay trở lại? Liệu những kí ức đơn phương có khiến chàng giữ mãi trong lòng những cảm xúc nguyên vẹn về nàng? Cô nàng Chu Tiểu Viên chưa-bao-giờ-có-bạn-trai, trong một lần đi xem mặt, tình cờ gặp lại người bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ - Thang Hi Hàn. Điều kì lạ là cô không hề nhận ra người bạn ấy. Nhưng trong cô, dường như có một điều đó đã nảy nở. Cô nhận ra mình đã yêu Thang Hi Hàn. Thang Hi Hàn – một người con trai từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cảm người thân, người luôn luôn “bị” Chu Tiểu Viên bắt nạt hồi bé, nhưng anh không hề lấy đó làm điều khó chịu, ngược lại, anh cảm nhận được, mình đang tồn tại, mình vẫn được mọi người biết đến và quan tâm. Sau một thời gian sống gần nhà Tiểu Viên, gia đình anh chuyển đi, gia đình Tiểu Viên cũng không còn ở nơi cũ. Trong một lần anh bị ông bắt đi xem mặt, khi nghe thấy cái tên “Chu Tiểu Viên”, anh rất tò mò và muốn đi xem thử, người tên Chu Tiểu Viên ấy có phải là cô bạn Chu Tiểu Viên ngày nhỏ không. Anh vô cùng bất ngờ khi nhận ra chính là cô. Anh dần cảm mến sự ngây thơ và thuần khiết của cô. Tình cảm của hai người như một chồi non, đâm sâu bám rễ vào lòng đất. Do một sự cố xảy ra, bọn họ đã chuyển đến sống gần nhà nhau. Và rồi… Rất nhiều năm sau này, anh đứng trước mặt em, hạnh phúc đến quên mất chính mình. Vào lúc ấy, em lại không hề nhận ra anh. Có lẽ nào, anh của rất nhiều năm trước chẳng để lại trong em chút ấn tượng nào sao? Em có biết rằng, anh đâu có yếu đuối đến mức để cho em bắt nạt như vậy, anh đâu có ngốc nghếch đến mức chẳng thể nhận ra những trò nghịch ngợm của em… Anh làm như vậy, chỉ bởi vì, anh muốn được nhìn thấy trên gương mặt em một nụ cười hồn nhiên và vô tư. Nếu như em chưa từng nhớ đến những gì đã xảy ra giữa chúng ta trước kia, nếu như em chẳng hề quan tâm đến chúng ta của bây giờ, nếu như tất cả chỉ là do anh ngu ngốc và nghĩ vậy, thì em bảo anh phải làm sao để giữ mãi trong lòng những cảm xúc về em? *** Lời tựa Vẫn còn nhớ như in về một thời thơ ấu, anh hay nói chuyện, em thích cười. Thời gian như nước chảy, mang tuổi thanh xuân về một nơi xa mãi. Câu nói “Anh yêu em” đã bao lần muốn thốt lên mà chẳng dám mở lời, đến hôm nay mới được nói cùng em… Nếu anh biết rằng có một ngày mình sẽ yêu em đến vậy, anh nhất định không để cho thanh mai là em rời xa trúc mã là anh. Bạn đã bao giờ thưởng thức trà chưa? Nhấc tách trà lên, từ từ cảm nhận mùi thơm dịu dàng của trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để cho nước trà tan trong miệng, và cuối cùng, một vị ngọt thanh tao nhưng sâu đậm sẽ đọng lại nơi đầu lưỡi. Đó cũng chính là cảm giác của tôi khi dịch xong cuốn tiểu thuyết này. Một câu chuyện nhẹ nhàng, không quá nhiều tình tiết hồi hộp, gay cấn, nhưng khi đọc xong, dường như một vị ngọt da diết cứ phảng phất đâu đây. Hy vọng, sau khi gấp cuốn sách nhỏ này lại, đặt nó xuống, bạn sẽ khẽ nhắm mắt, để cho vị ngọt ấy dần dần lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể mình, và cảm nhận… Khi tôi đặt dấu chấm câu cuối cùng cho bản dịch cuốn tiểu thuyết bạn đang cầm trên tay, trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn status mà mình đã viết trên facebook: “Không hiểu sao, tôi luôn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng số phận rồi cũng sẽ đưa những người yêu nhau trở về bên nhau theo những cách khó hiểu và phi lý nhất.” Đúng vậy, vì Trái Đất tròn nên những người yêu nhau sẽ lại về với nhau. Chỉ cần bạn có niềm tin, và trái tim hai người vẫn luôn hướng về nhau, thì sẽ có một ngày, bạn được hạnh phúc! Tình yêu giản dị như thế đấy, mà sao cứ khiến con người ta bồi hồi mãi không thôi… Phạm Minh Tuấn *** Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thành Thang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi. Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiên dạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sống của ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay. Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng không để ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợi cho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nội dung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiến người khác phải điên đầu chứ nhỉ? Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại sao ngày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?” Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ý nghĩa hay thế còn gì?” [1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và “sinh tài” có âm đọc gần giống nhau. Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nào cũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoai tây hay hành gì đó?” Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc, đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt, phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đều là những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!” Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!” Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cười méo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-! Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hoa Nở của tác giả Tô Lạc.