Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan

Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết  Đóa Mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan Truyện có đan xen yếu tố kinh dị, Phật giáo,hoàn hồn mượn xác,tình yêu qua vài kiếp,…  Giới thiệu về bối cảnh và các địa điểm trong câu chuyện Bối cảnh của câu chuyện xảy ra ở vùng Đôn Hoàng và Tân Cương. Vì vậy, trước khi vào truyện, Phạm sẽ giới thiệu sơ qua về hai vùng đất này.  1. Đôn Hoàng Là một thị xã thuộc đại cấp thị Cửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, nằm trong một ốc đảo sa mạc. Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá (trong truyện gọi là bích hoạ). Còn trong thực tế, Đôn Hoàng còn mang trong mình nhiều di sản văn hóa cổ đại rất quý giá. Nói đến Đôn Hoàng, không thể không nhắc tới núi Minh Sa nằm ở phía Nam ngoại ô cách thành phố Đôn Hoàng khoảng 5km, rặng núi này được hình thành bởi những hạt cát vàng to bằng hạt tấm chạy dài 40 km dọc “Con đường tơ lụa”. Giữa những cồn cát núi Minh Sa là một nguồn nước trong vắt có tên là Nguyệt Nha Tuyền dài 218 mét. Một điều rất lạ, Nguyệt Nha Tuyền bốn bề là những dải cát mênh mông mà chẳng bao giờ bị phủ lấp. Cạnh bên, một thành lầu có tên là Ngọc Môn Quan đứng sừng sững trên mỏm đồi sỏi đá (cách thành phố Đôn Hoàng chừng 90 km về phía Tây Bắc). Từ nơi đây có thể phóng tầm mắt về phía những cồn cát, lăng tẩm cổ còn sót lại cùng những thiên nhiên kì thú tiềm ẩn vẻ hoang sơ ở Đôn Hoàng. Đây cũng là một địa điểm được nói đến trong câu chuyện. Lịch sử lâu đời đã ươm ủ nên nền văn hóa cổ rực rỡ cho Đôn Hoàng, nơi đây hiện vẫn còn lưu giữ một khối lượng lớn các văn hiến ghi chép cùng hành lang tranh họa Mạc Cao dài tới 25 km. Hang Mạc Cao là trung tâm văn hóa và nghệ thuật của xứ Đôn Hoàng, đây là cụm hang đá lớn nhất Trung Quốc. Khi khai quật hang động, vô số thợ thuộc các triều đại của các thế hệ đã điêu khắc trên vách rất nhiều tượng Phật, vẽ rất nhiều bích họa. Mặt khác, do hang Mạc Cao Đôn Hoàng nằm trên nút “con đường tơ lụa”, nên nó cũng là nơi gặp gỡ của tôn giáo, văn hóa, kiến thức giữa phương đông và phương tây. Những bức bích hoạ này và vị trí đặc biệt của hang Mạc Cao và vùng đất Đôn Hoàng trở thành cảm hứng cho tác giả viết “Đoá mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan”. 2. Vùng Tân Cương Tân Cương nghĩa là ‘biên cương mới’, tên gọi này được đặt từ thời nhà Thanh. Tân Cương chiếm khoảng một phần sáu diện tích toàn Trung Quốc và một phần tư chiều dài đường biên giới quốc gia. Tân Cương được chia thành Bồn địa Dzungarian ở phía bắc và Bồn địa Tarim ở phía nam (nơi xảy ra câu chuyện giữa hai nhân vật chính). Vùng trung lưu vực sông Tarim thuộc nam Tân Cương, nằm trên tuyến giữa của con đường tơ lụa. Tân Cương vào thế kỉ thứ năm bị chia ra làm hai Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết. Nhưng Tây Đột Quyết lại dùng quân cát cứ, đôi khi làm loạn, thậm chí còn đem quân đánh lại Trung Nguyên. Là một bộ lạc du mục, nên sự thống trị của Tây Đột Quyết ở Tây Vực cực kì dã man. Họ cướp bóc lương thực, súc vật của các nước nhỏ, đốt phá làng mạc, thành quách, bắt bớ tù binh, nô lệ. Thương khách lai vãng trên con đường to lụa đôi khi cũng bị uy hiếp, cướp đoạt. Tây Đột Quyết còn mưu đồ lũng đoạn việc buôn bán tơ lụa của Trung Quốc với phương Tây. Sau khi nhà Đường thống nhất Trung Nguyên, các tiểu quốc ở Tây Vực và các quốc gia Tây Á tấp nập cử sứ thần về triều yêu cầu nghiêm trị bọn Tây Đột Quyết để khôi phục con đường tơ lụa. Trong đó có Lâu Lan, Vu Quốc, Quy Tư… Thế là trước hết nhà Đường đem quân tiểu trừ lực lượng Tây Đột Quyết ở nam Thiên Sơn, vào năm 658 CN, nhà Đường đặt An tây Đô hộ phủ tại Quy Tư, xác lập vị trí vững chắc của chính quyền trung ương tại đây. Và câu chuyện của chúng ta nói về chuyện một thái tử của Vu Quốc sang nhà Đường làm con tin trong thời điểm này. 3. Quốc gia Lâu Lan Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỉ thứ II Trước Công nguyên nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biết nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương. 4. Lịch sử Của “CON ĐƯỜNG TƠ LỤA” Trung Quốc - Về địa lí: Con đường tơ lụa bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng còn đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản. Nó có chiều dài khoảng 7 nghìn cây số. - Về lịch sử: Trung Quốc là nước đầu tiên tìm ra cách trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa sớm nhất trên thế giới vào thế kỉ 3 TCN. Tơ lụa thời đó được dành riêng cho vua chúa và hàng quí tộc, sau này lụa tơ tằm được đưa đi các vùng. Con đường tơ lụa dần dần được hình thành từ đó. Thế kỉ 2 TCN, Trương Khiên nhận lệnh từ Hán Vũ Đế đi về phía Tây tìm người Nguyệt Chi nhằm kết đồng minh chống lại quân Hung Nô. Trải qua nhiều gian khổ, Trương Khiên đã tìm được người Nguyệt Chi ở nơi là miền Bắc Ấn Độ ngày nay. Trên đường về ông cùng tùy tùng đã mang theo nhiều sản vật mà triều đình rất quan tâm. Nhờ đó những tuyến đường nhỏ trước đây đã được kết nối lại với nhau, nhiều tuyến mới được khai phá và an toàn hơn do được sự bảo vệ của triều đình. Tuyến đường mà Trương Khiên đã khai phá được người đời sau gọi là Con đường tơ lụa. -Về giao lưu văn hóa: Con đường tơ lụa là một con đường huyền thoại nối liền Trung Hoa rộng lớn với vùng Tây Á kì bí, nó gắn liền với hàng ngàn câu chuyện truyền thuyết xa xưa. Không đơn thuần chỉ là huyết mạch thông thương buôn bán của những “thương nhân lạc đà”, Con đường tơ lụa còn là một hành trình văn hóa, tôn giáo đa dạng được hòa trộn. ( Đó là một vài thông tin cơ bản trước khi chúng ta bước vào câu chuyện. *** Nguyện lòng kiếp sau, luôn vì thê quân, tốt xấu không phân li. Nay ta yếu nhược, không thể như trước, thỉnh gửi hai bông hoa, lấy dâng cho Phật. (Ứng lời thái tử Thụy theo lời kinh Phật). Phần một: Dấu chu sa Phật ấn Dù ở trong lịch sử của thời kì mông muội - mù mờ - dã man, tàn khốc và đầy rẫy vu thuật, bói toán, tô-tem[1] cũng không thể chống đỡ nổi với quyền thế. Có những nhà sử học so sánh nó với ác ma, ngón tay thô cứng, đốt ngón tay chỉ hơi dùng sức gấp lại sẽ nứt ra một khe hở và có âm thanh truyền ra. Rất nhiều sinh mệnh vô vọng bị nó thao túng đã phải tuẫn táng cùng với nó. Sau mấy ngàn năm tăm tối, văn minh bị xé rách thành từng mảnh, nhưng văn minh đã học được cách bao dung, dệt thành một tấm lưới, lại vô tri giác thay đổi, đồng hóa dã man… [1] Tô-tem: đồ đằng - vật tổ - vật thể tự nhiên, hay gặp nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình. Nguyệt Ấn Thần nhớ ra đoạn văn trên này khi đang ngồi trên xe lửa đến cột mốc biên giới tỉnh Cam Túc, nhìn qua cửa sổ xe, có thể thấy những hàng bạch dương hồng nhạt héo rũ phất phơ bay theo từng cơn lốc cát vàng. Chúng khiến không khí hoang vu kéo dài đến tận nền văn minh nhân loại ở ngay bên cạnh, nếu người cũng vì hoàn cảnh mà từng bước dã man như tằm ăn rỗi, vậy văn minh sẽ lấy tư thế gì để đồng hóa nó? Cô hơi chau mày rồi mở mắt, giữa ấn đường[2] có một vết thương nho nhỏ màu đỏ sậm, phảng phất như dấu chu sa của mĩ nhân. [2] Ấn đường: điểm giữa hai hàng lông mày. Khi ghi danh thi vào nghiên cứu sinh, các giảng viên đều nói đùa với cô: Không nên học hội họa, lẽ ra nên vào khoa khảo cổ - diện mạo cô cực kì giống một cô gái thời cổ đại: cằm nhỏ lại nhọn, hai gò má trắng nõn và nốt chu sa giữa hai hàng lông mày. Dù ai nhìn vào cũng cho rằng cô sinh ở thời cổ đại! Cô luôn mỉm cười thản nhiên, như một cô gái trong bức hoạ thời Tống bước ra, vạt váy nhẹ nhàng phất phơ. Tranh đời Tống chú trọng ở nét bút trau chuốt và thuân mặc[3], thoạt nhìn vết tích trên mặt giấy Tuyên Thành, trong lòng cô cũng choáng váng khi nhìn từng thước tấc gương mặt, hoặc sâu hoặc nông, vì sắc thái trên đó với gương mặt cô như một. Cho nên, bản thân Nguyệt Ấn Thần cũng nghĩ cô giống bức tranh Tống Triều, theo thời gian chậm rãi mai một, nhàn nhạt vui giận, nhàn nhạt sầu thương, phảng phất như Đức Phật phổ độ chúng sinh, khóe miệng hơi nhếch vẻ thận trọng, khiến người khác nhìn vào không thể đoán ra là hờn hay giận, là buồn hay vui. [3] Thuân mặc: một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung. Những cô gái ít khi, hoặc không bộc lộ tâm tư ra ngoài như thế rất khó đàm luận chuyện tình yêu, cô nghĩ. Trên tay cô là một chiếc vòng tay anh trai tặng, màu xanh lục đậm, được khắc thành hình bảy đoá hoa sen, chính giữa là năm bông sen, hai hoa còn lại ở hai sườn, không biết dùng loại vật liệu gì màu xanh đen kết lại, mộc mạc, cổ xưa lại xinh đẹp. Chiếc vòng này nằm ở bưu điện hơn một tháng, khi Giang Hòa lấy về giúp cô, anh nói đùa, “Anh trai em thật là kì quái, thứ đồ thế này mà cũng chuyển cho em.” Chưa ai thấy Nguyệt Ấn Thần tức giận như ngày hôm đó, cô lập tức chia tay với anh, cũng là người yêu duy nhất ở đại học. Sau này, cô cũng không thể lí giải tại sao lúc ấy cô lại nổi giận, có lẽ là mơ hồ cảm thấy Giang Hòa không nên châm chọc tấm lòng của người anh trai đang ở xa cô. Có lẽ ở trong lòng Ấn Thần, Trục Lỗi là một vị thần linh luôn luôn khiến cho người khác phải tôn kính và ngưỡng mộ, thậm chí khi Trục Lỗi lỡ tay làm cô bị thương, cuối cùng lưu lại một vết sẹo nhỏ giữa trán, cô cũng cảm thấy anh như là một vị thần vì vất vả giải thoát cho cô mà lưu lại một dấu vết, hoà với máu, biến thành ấn kí đỏ sậm kì ảo trên cơ thể cô. Cũng vì vậy, Giang Hòa nói cô không bình thường. Người học nghệ thuật rất không bình thường, có lẽ. Nhớ tới Giang Hòa, cô luôn sẽ nhếch khóe miệng, cười nụ. Anh là một người cởi mở, thích mang sự cởi mở của anh bao phủ những người xung quanh. Nếu không phải anh kiên quyết nói chiếc vòng tay Trục Lỗi tặng thành một bộ xương khô, Ấn Thần có lẽ sẽ không chia tay với anh. Xương khô? Giang Hòa thật biết nghĩ ra cách làm khó! Ấn Thần tinh nghịch gẩy móng tay vào giữa vòng tay, nheo mắt nhìn. Chiếc vòng khá nặng, chủ yếu là bởi vì bảy bông sen kia. Cô không biết loại gỗ nào có thể sinh ra sức nặng lớn như vậy với một vật nhỏ như thế này. Còn vương một loại hương khí nhàn nhạt của cây hoắc diệp[4]. Nghe anh trai nói loại hương hoắc diệp quý báu này chỉ có ở Tây Vực thời cổ đại, dùng làm cống phẩm cho hoàng đế. [4] Hoắc diệp: một loại cây có lá rất thơm, dùng làm thuốc. Vậy cô có thể gọi là nửa quý tộc? Một cô bé con 7, 8 tuổi ngồi đối diện cô nhìn chằm chằm tay cô, “Oa” một tiếng khóc ré lên, bổ nhào vào lòng một thiếu phụ, rấm rứt: “Mẹ, con sợ...” Mẹ cô bé âm thầm nén giận, liếc mắt nhìn Ấn Thần một cái, rồi mới quay sang an ủi con gái. Ấn Thần ngơ ngác ngồi tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ. Sao chứ, cô có làm gì dọa con bé ấy sao? Xe lửa chậm rãi chạy vào trạm dừng Đôn Hoàng. Ấn Thần cười cười tỏ vẻ có lỗi với hai mẹ con, xách hành lí chuẩn bị xuống.p> Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn nàng, hỏi mẹ: “Mẹ, đó là quỷ sao?” Mẹ cô lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, lẩm bẩm: “Không phải, không phải, làm sao có thể?” Ấn Thần sửng sốt, nhìn về phía vòng tay, vẫn là màu xanh đen, hoa sen như cũ, bảy đóa. Đôn Hoàng là một thành phố cổ xưa và thần bí. Vào thế kỷ thứ 4 sau công nguyên, giới tăng lữ dùng bùn đất ở đây, nặn ra cánh tay Quan Âm tròn và nhẵn mịn đầu tiên, bắt đầu từ khi đó, cái tên Đôn Hoàng đã không còn gắn liền với những bánh xe lịch sử của trần gian.p> Khi Ấn Thần đi ra sân ga, toà thành cổ bị phủ trong ánh tịch dương của bầu trời chiều hôm, hiện lên dưới ánh sáng vàng rực, bóng loáng, cát vàng ở phía sau làm tăng thêm lịch sử phong trần, khiến Đôn Hoàng thoạt nhìn như một vị mĩ nhân tuổi xế chiều, sa mỏng hư vô mịt mờ che khuất mặt nàng, những đường nét như có như không làm cho thâm tâm người khác sinh ra ý niệm muốn trộm ngó toàn cảnh. Sự huyền bí làm con người khắc khoải. Mời các bạn đón đọc Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan của tác giả Đồng Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gián Nhỏ
Tác giả: Một Chén Cháo Độ dài: 4 chương+1 phiên ngoại Thể loại: Truyện ngắn, tưởng tượng, hài hước Chuyển ngữ: Diệp Thần   Một con gián nhỏ nép người vào thành bát. Anh đẹp trai vừa hát vừa rửa chén, la lá la là la. Mấy anh rửa bát đẹp trai đều hát hay như vậy sao. Gián nhỏ yêu ai yêu cả đường đi, đã đẹp trai thì làm gì cũng đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn của gián nhỏ đỏ bừng lên. Gián nhỏ năm nay mới tròn 1 tuổi, vừa dọn đến căn nhà này khoảng 3 tháng trước. Hết cách rồi, nhà trước phun thuốc lợi hại quá, gián em dính thuốc 1 lần đã chết. Gián nhỏ đau lòng hết sức, nhìn em gái bị bọc trong khăn giấy ném vào thùng rác. Gián nhỏ không dám ở lại căn nhà kia ăn vụng đồ ăn nữa, đói bụng đành chạy ra ngoài, lạc vào nhà anh đẹp trai. Tính anh đẹp trai vốn lười, đến thuốc diệt gián cũng không mua. Mẹ của anh đẹp trai từng đến phun thuốc hộ anh, lại không ngờ phun thuốc quá hạn. Về căn bản thì anh đẹp trai không sợ gián. Từ đó, gián nhỏ ở lại nhà anh. 3. Gián nhỏ bò đến thùng rác cạnh bồn nước, ăn vụng bánh mì quá hạn bên trong. Bánh mì anh đẹp trai mua là vị sữa trứng, gián con rất thích, ngọt ngọt ngậy ngậy rất dễ ăn. Phòng bếp nhà anh đẹp trai không có thuốc diệt gián. Gián nhỏ cảm thấy thật vui vẻ. Nhưng anh đẹp trai rất chăm đổ rác, nếu không nắm chặt thời gian sẽ không có đồ để ăn. Anh đẹp trai vẫn yêu sạch sẽ lắm. Gián nhỏ lại đau lòng, anh đẹp trai thích sạch sẽ sẽ không thích con gián bẩn thỉu. 4. Anh đẹp trai ngồi xem ti vi, vừa xem vừa bình luận hăng hái. Mấy anh đẹp trai xem bóng đá đều thế này à, gián nhỏ yên lặng nghĩ, bò đến đằng sau ti vi, tiếp tục ngắm anh đẹp trai. Bên ngoài trời đã tối. Đừng bị cảm đấy, anh đẹp trai thiếu ngủ, gián nhỏ lo lắng lắc lắc râu. 5. Đến lúc trận bóng nghỉ giữa hiệp, anh đẹp trai đi vệ sinh. Gián nhỏ cũng bò qua, đứng trên bậu cửa liếc mắt một cái, gián nhỏ đỏ mặt chạy mất. Lớn thật. Anh đẹp trai rửa sạch tay, đem một cái túi bỏ vào lò vi sóng, lát sau bên trong thơm mùi bắp rang. Lại là vì sữa trứng, hẳn là anh đẹp trai rất thích vị này. 6. Gián nhỏ nhìn anh đẹp trai cao giọng hò hét, không cẩn thận lộ ra 2 cái râu sau ti vi. Vừa vặn lại bị anh đẹp trai vô ý nhìn thấy. Gián nhỏ sợ tới mức quay đầu trốn về phòng bếp. Anh đẹp trai lắp bắp kinh hãi, cầm dép lê ném qua, ném trúng gián nhỏ làm gãy 3 cái chân. Gián nhỏ dùng cái chân còn lại che đôi mắt đang nhăn tít. Đau quá. 7. Thấy không có đồ đè lên chân mình nữa, gián nhỏ nhấc chân quan sát tình hình. Anh đẹp trai vẫn đang dơ dép lê nhắm vào nó, anh vẫn đang do dự có nên đập tiếp hay không. Gián nhỏ dùng sức bò dậy, kéo mấy cái chân gãy tìm cách bỏ trốn. Anh đẹp trai phía sau không đuổi theo. 8. Gián nhỏ núp trong chạn bát không dám đi ra. Bụng nó sôi ùng ục, nhưng mà anh đẹp trai vẫn đang xem bóng đá ở bên ngoài, thùng rác thì trống trơn, chả có cách nào để tìm đồ ăn. Tuy rằng gián nhỏ chịu đói được, nhưng cảm giác đói bụng vẫn thật khó chịu, nó lại nhớ về những ngày thấp thỏm, đề phòng ở nhà cũ. Từ ngày bước vào nhà anh đẹp trai, nó chưa từng bị đói ngày nào. Gián nhỏ sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, lại nhìn mấy cái chân gãy. Mũi nó thấy cay cay. 9. Gián nhỏ nghe thấy tiếng anh đẹp trai tắt ti vi chuẩn bị đi ngủ. Gián nhỏ chờ đến khi đèn tắt hết, lặng lẽ bò ra khỏi chạn bát, khập khiễng lết đến phòng khách. Gián nhỏ tìm thấy mấy viên bắp rang rơi trên mặt đất ở phòng khách, viên nào cũng tỏa ra mùi sữa trứng. Còn cả vị ngón tay của anh đẹp trai. Gián nhỏ vui vẻ bò đến chỗ bắp rang, đây là đồ anh đẹp trai để lại đó. 10. Ngày nào anh đẹp trai cũng ra ra vào vào phòng bếp rất nhiều lần, nấu cơm, rửa chén, lấy đồ ăn vặt. Anh đẹp trai làm cơm vừa thơm lại vừa ngon, gián nhỏ rất thích ăn cơm thừa soái ca để lại. Tuy rằng đồ ăn đều nguội hết rồi. Gián nhỏ muốn ngồi cùng anh đẹp trai trên bàn ăn ăn đồ ăn nóng. Giống như chị xinh đẹp hay tới nhà anh đẹp trai ấy. Mời các bạn đón đọc Gián Nhỏ của tác giả Một Chén Cháo.
Đến Lượt Em Yêu Anh
Thời gian gần đây trí nhớ của tôi ngày càng kém đi, rất nhiều kí ức lẫn lộn với nhau, việc mất công sức phỏng đoán những đoạn kí ức vụn vặt luẩn quẩn trong đầu chỉ khiến tôi thêm ngẩn người. Đôi khi tôi không nhớ nổi hình dáng của anh, cố gắng chắp vá nhưng đều vô ích, hoàn toàn thay đổi, dẫu phác họa trong đầu thế nào chăng nữa cũng đều khác xa với tưởng tượng. Thế nhưng, bạn có tin không, dẫu trở thành một khối hóa thạch, tôi cũng không thể nào quên được câu viết ở trang cuối cùng ấy. “Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ.” Tôi sẽ không để cho bất cứ ai nhìn thấy nó, mỗi khi ở một mình, tôi đều vuốt nhẹ từng con chữ ấy, lẳng lặng mỉm cười, và rồi trong lòng bỗng trào dâng đầy lo âu tựa như thủy triều cuồn cuộn, sau đó nhắm mắt lại. Nước mắt đẫm mặt. *** Tôn Ca Duệ Gặp Tôn Ca Duệ là khi tôi vừa tròn mười chín, cả tâm hồn vô cùng trong trắng và thuần khiết, không có bất cứ dấu vết nào của nước mắt và tổn thương ăn mòn. Tôi và Lan San kéo va li đứng giữa cổng trường quan sát dòng người xung quanh, không biết làm thế nào. Tân sinh viên và phụ huynh khắp nơi trong trường đông như mắc cửi, dòng người bốn phía chen chúc nhau càng khiến không gian thêm chật chội. Tôi vốn tưởng có thể dựa vào cô bạn Lan San vô cùng khéo miệng của mình để tìm được chỗ tiếp đón tân sinh viên, nào ngờ mới ngoảnh lại nhận được một gương mặt còn hốt hoảng hơn cả mình. Cô nàng lay mạnh cánh tay tôi, phải làm sao giờ, Cẩm Niên, bọn mình sẽ chết nóng ở chỗ này mất. Đúng như nó nói, trong không khí tràn ngập hơi người cực nóng, dường như đến hô hấp cũng trở thành một loại cực hình. Tôi tiện tay kéo cô bạn sang hỏi người mặc áo trắng gần đó, xin lỗi cho hỏi chỗ làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên ở chỗ nào vậy ạ? Bóng người màu trắng quay người lại nhìn hai đứa chúng tôi đang đầm đìa mồ hôi rồi mỉm cười, tôi và Lan San không hẹn mà cùng cảm thán: A! Đúng là cô gái xinh đẹp khiến người ta phải ngước nhìn, trong sự hối hả và nhộn nhịp với dòng người, chỉ có duy chị ấy cả người thoáng mát, xinh đẹp thoải mái, tựa như thiên thần hạ trần xuống Trái Đất. Đến tôi là con gái còn không cầm nổi lòng nữa là. Có thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của chị ấy đây? Tôi chăm chú nghĩ hồi lâu, nhưng chỉ nghĩ được ra bốn chữ. Quà tặng trời ban. Chỉ cần bốn chữ này, không cần từ nào khác. Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần, tuy không trang điểm nhưng cũng đủ để hạ gục một đống người béo gầy xung quanh. Chị ấy nắm tay tôi, giọng nói vui tươi thân thiết, để chị dẫn hai đứa đi. Trên đường chị ấy hỏi thăm tên hai đứa chúng tôi, tôi chân thành trả lời. Tô Cẩm Niên, Ninh Lan San. Chị ấy khen, tên hay quá. Chị tên là Cố Lương Tịch. Lan San khen, tên chị cũng rất hay. Chị ấy chán nản lắc đầu, cái tên này quá bạc bẽo, e là vô phúc. Tôi nghẹn lời, không biết đáp trả ra sao. Cũng may đã đến nơi cần đến, chị ấy chỉ tay vào trong, hai em tự vào nhé. Tôi vội vàng cám ơn, chị xinh đẹp, cảm ơn chị. Chị ấy ngẩn người, nheo mắt nhìn tôi, Cẩm Niên, em đúng là em bé đáng yêu, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chị, khoa Tây Ban Nha – Cố Lương Tịch. Đẩy cửa ra, bên trong không ồn ã như tôi tưởng, tôi quan sát xung quanh rồi thản nhiên gõ lên bàn của một chàng trai gần đó, này! Người đó ngẩng đầu lên, tôi lập tức ngây người. Rốt cuộc đây là sao, sao hôm nay tôi toàn gặp được những gương mặt không phải của người phàm thế này. Tóc người ấy cắt rất ngắn, sạch sẽ nhưng quá sắc bén, tràng mày như mực vẽ, tóc mai như đao, trong đôi mắt dập dờn sự dịu dàng xao động, biểu hiện lười nhác, không nói lời nào nhìn tôi chăm chăm. Ánh mắt tôi lướt qua mái tóc rồi xuống khóe mắt, lông mày của người ấy, đứng hình tại chỗ, hoàn toàn đã quên đây không phải là trường cấp ba, miệng méo xệch, không phát ra được một tiếng. Một lúc sau, Lan San lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, anh ơi, bọn em đến nhập học. Người ấy nhìn tôi bất giác nở nụ cười, anh không phụ trách việc tiếp đón. Sau đó người ấy chỉ vào người đối diện, hai em đến chỗ cậu ấy nhé. Trong lúc quay đi tôi chợt nhìn thấy bảng tên của người ấy, ba chữ đó từ đây gieo mầm vào trong xương tủy, không thể nhổ ra. Tôn Ca Duệ. Em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư? Gặp lại người ấy là nửa tháng sau. Hôm ấy, buổi trưa ở căn-tin, Lan San bỗng nhiên ném đũa xuống, khẽ rên y như tinh thần sụp đổ hoàn toàn vậy, Cẩm Niên, mấy thứ này đâu phải cho người ăn! Tôi thở dài, cũng ném đũa theo, tối đến mình đi ăn lẩu. Mấy chị khóa trên nói gần trường có một quán lẩu, đồ ăn rất ngon. Buổi tối chúng tôi mang theo cái bụng đói đến quán đánh chén. Vừa ngồi chưa ấm chỗ thì có người gọi tên tôi. Xuyên qua hơi nước mờ mịt, chị Lương Tịch vẫy tay với chúng tôi, lại đây ngồi. Chị ấy mặc váy hồng, trông cực kì quyến rũ. Nhìn sang, ngồi cạnh gắp rau giúp chị ấy là Tôn Ca Duệ áo trắng như tuyết. Tim tôi bỗng trật mất một nhịp, hô hấp như dừng lại. Móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay, đến hoa mắt chóng mặt. Lương Tịch nhiệt tình bắt chuyện với tôi đang ngồi bên phải chị ấy, cười hỏi tôi, sao không thấy em đến tìm chị? Tôi nhỏ giọng đáp, em còn chưa thuộc đường mà. Chị ấy cười ha ha, nói với người ấy, Cẩm Niên chính là em khóa dưới em vừa nhắc với anh đấy, hôm khai giảng đứng ở cổng trường như trẻ con bám em không rời ấy. Người ấy nhìn thoáng qua tôi rồi gật đầu mỉm cười. Tôi bỗng dưng mất khẩu vị. Mới ăn qua loa vài miếng rau tôi đã gác đũa, Lương Tịch tò mò hỏi, đồ không ngon hay em muốn giảm béo thế? Tôi còn chưa kịp mở miệng Lan San đã cướp lời, nó vẫn thế đấy ạ, khi còn bé em từng nghe bà ngoại nó kể, thức ăn đời người vô hạn, ai ăn xong trước thì người đó chết trước. Chắc nó muốn làm xà tinh ngàn năm ấy mà. Tôi nhoài người véo má nó một cái, mọi đều đều cười nghiêng ngả. Lương Tịch kéo chúng tôi lại, thân thiết nắm tay tôi, Cẩm Niên ngoan, nói cho chị biết, vì sao em muốn sống lâu thế? Tôi cúi đầu, khẽ đáp, bởi vì em muốn sống lâu hơn người em yêu… Xung quanh lại được một trận cười vang, chỉ có mình Lương Tịch dịu dàng ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi sợ hãi ngẩng đầu, đối diện với người ấy, em nghĩ, nếu em chết trước, tất nhiên người yêu của em sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi em, cho nên em nhất định phải sống thọ hơn người ấy, em muốn lấy thân phận vợ để tổ chức tang lễ cho người ấy, không muốn người ấy phải lưu luyến trần thế mà sống ở thế giới khác mỉm cười đón tiếp em. Cả bàn đều yên lặng, Lương Tịch thở dài, xoa mặt tôi. Cẩm Niên, em đúng là em bé ngoan. Nụ cười trên đôi môi người ấy hơi xa vời, chầm chậm tiến vào mắt tôi. Ánh mắt y như ngọn lửa. Từ đầu đến cuối, anh chưa nói một lời. Tạm biệt mọi người, tôi và Lan San đi thẳng vào một quán net. Tôi viết nhật kí blog: “Lần đầu tiên gặp được người ấy ở ngôi trường xa lạ này, sinh mệnh tôi khắc lên một vết thương đầu tiên, mang tên thất vọng. Thì ra tình yêu không cần nhiều thời gian để nuôi dưỡng bởi nó sẽ từ từ mọc lên. Đôi khi, tuy chỉ là một giây vội vã nhưng sai cả một đời.” Tôi đã nghe lời đồn về tình yêu của họ, đúng là rất đẹp đôi. Tôi cũng tin rằng, bên cạnh người ấy chỉ có chị ấy, dẫu là ai cũng không xứng. Tối nay tôi vô tình nhìn thấy sợi dây đỏ buộc trên cổ tay trái của người ấy, một đầu dây đỏ khác, buộc ở tay phải của chị ấy. Tôi che chắn lòng mình thật cẩn thận, sợ nó bỗng tuôn ra máu tươi. Thì ra, không chỉ kiếp này. Sang cả kiếp sau. Chị ấy đã xác định từ lâu. Đời đời kiếp kiếp, không xa không cách, đẹp đẽ biết bao. Nhưng là người ấy, em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư? Nhìn chiếc màu đen, và rồi, nước mắt lẳng lặng tuôn ra. Mời các bạn đón đọc Đến Lượt Em Yêu Anh của tác giả Độc Mộc Châu.
Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ
CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.
Bổ Đầu Khó Làm
"Cương Đình mặc áo trắng từ trên cây nhảy xuống, rất vừa lòng với diễn xuất của Long Đại, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu y tỏ ý khen ngợi: “Diễn được lắm. Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ !” “Dạ, công tử!” Ba anh em Long gia từ chỗ tối bước ra, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu hành lễ với Cương Đình. “Lần sau ở bên ngoài không cần hành lễ, đỡ mất công ta đáp lễ!” Cương Đình chắp một tay sau lưng, khẽ gật đầu, tay kia phe phẩy quạt che trước mặt : “Các ngươi giả dạng sát thủ đi ám sát Mân Hạ, đừng để cho nàng ta nhận ra …… Tuyệt đối không được làm nàng bị thương. Nếu để trên người nàng có vết xước nhỏ, ta sẽ rút sạch máu trên người các ngươi!” “Vâng, công tử !” Trong chốc lát, bóng dáng cả ba người biến mất tại chỗ. Long Đại khó hiểu vuốt vuốt cằm: “Công tử, Mân tiểu thư mà biết chuyện, sau này nhất định sẽ tìm ngài tính sổ!” Cương Đình khép quạt lại, tỏ vẻ phản đối: “Ngươi nói xem, đến lúc đó ta mặc một lớp lụa mỏng lượn qua lượn lại trước mặt nàng, liệu nàng có còn nhớ đến lỗi lầm khi trước của ta nữa không?” *** Cương Đình nhìn Mân Hạ, trong lòng hối hận không thôi, rõ ràng là việc của hắn, không nên để liên lụy tới nàng như vậy: “Có hối hận vì đã ở lại cùng ta không?” “Không biết Long Nhị và Tả tướng bên kia thế nào rồi.” Mân Hạ gượng gạo chuyển chủ đề, bây giờ hối hận thì còn có tác dụng ư? Huynh đệ Long gia nghe vậy cũng không giấu nổi lo lắng, hi vọng tình hình của Long Nhị khá hơn bọn y bây giờ. Cương Đình thấy Mân Hạ không nói tiếp cũng chỉ thở dài, nhất định trong lòng nàng đang rất giận hắn: “Các ngươi cho rằng Long Nhị không đánh lại một lão già hơn năm chục tuổi à?” Huynh đệ Long gia gật gù cảm khái: “Thật là, Tả tướng còn bao nhiêu phúc thì tranh thủ hướng nốt đi thôi, Long Nhị hắn mạnh lắm!” “Phượng Mân, chúng ta không cần phải đóng kịch nữa đâu!” Cương Đình nhẹ giọng lên tiếng, lời nói ra mang theo ngập tràn hoài niệm. Mân Hạ khẽ cười lạnh một tiếng, tâm tình chôn giấu dưới đáy lòng bình thường không nhớ đến, giờ nghe hắn nhắc lại, đủ mọi tư vị bỗng nảy lên. Khi xưa nàng một mực theo đuổi, còn hắn trước sau đều lạnh nhạt hờ hững, giờ lại muốn khơi chuyện trêu chọc người khác ư? “Khi còn trẻ thì chẳng biết buồn rầu, một lòng mong câu ước hẹn, cuối cùng tự mình chuốc lấy chán nản, hiện tại chuyện gì cũng đã trải qua, ta đã quên sạch từ lâu rồi, huynh không cần tiếp tục bận tâm.” “Khi nàng đi rồi ta mới phát hiện, khoảng trống trong lòng đó chẳng có gì có thể lấp đầy.” Cương Đình cúi đầu, giọng rất khẽ. Hắn đã từng cảm thấy Mân Hạ cứ bám riết lấy mình vô cùng phiền phức, nhưng thời gian trôi qua trong lòng cũng dần chấp nhận, ngay đúng lúc hắn định mở lời cầu hôn thì nàng lại biến mất, dường như muốn xóa sạch sự tồn tại của bản thân. Mân Hạ dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, tâm đã nguội lạnh, lời thổ lộ còn có ích gì: “Ta đã từng khổ sở vì huynh, đó là vì ta để ý đến huynh. Nhưng hiện tại ta chẳng cảm thấy có chút dằn vặt nào, là bởi, ta không cần đến huynh nữa rồi!” Trong khoảnh khắc đó, trái tim Mân Hạ bỗng đập mạnh, nàng hiểu rõ nếu bản thân thực sự đã quên Cương Đình thì sẽ không vì câu nói vừa rồi của hắn mà rung động. Ngược lại với yêu là hận, nàng không hận, không yêu, nhưng đồng thời cũng không buông tay, bao nhiêu tâm tình đều chôn sâu dưới đáy lòng, những điều hắn làm vì nàng, nàng đều thản nhiên tiếp nhận, và cũng chỉ có vậy mà thôi. Rầm, rầm … rầm. Nơi Long Nhị và Tả tướng biến mất bỗng phát ra động tĩnh. Huynh đệ Long gia kích động chạy tới thăm dò: “Nhị ca, là huynh phải không ?” “Các huynh đệ, là ta đây. Công tử, sổ sách đều đã lấy được rồi!” Vừa dứt lời, cửa hầm ầm ầm hai tiếng rồi từ từ mở ra. Cả đám vội kéo đến vây quanh Long Nhị, gã rút đoản đao bên hông cắt đứt dây trói cho từng người: “Lão cáo già kia định nhốt chết ta dưới hầm, nhưng lão đâu có ngờ công tử đã sớm đoán được, đưa cho ta bản đồ từ trước.” Bảy người lại vội vàng nhảy xuống hầm, Long Nhị đi trước dẫn đường, mò mẫm nửa canh giờ rốt cục cũng nhìn thấy ánh trăng bên ngoài. Cương Đình lớn tiến cảm thán, ít nhiều trong lòng dâng lên cảm giác bội phục, thật hiếm thấy ai biết nghĩ xa như lão: “Lão cáo già giảo hoạt, vậy mà có thể đào hầm thông đến tận ngoài thành!” Mân Hạ liếc nhìn vẻ mặt của hắn rồi lại ngước đầu ngắm không trung, điềm nhiên hỏi: “Cương Đình, số bạc huynh cướp đã trả về Tây Bắc chưa?” “Gì chứ, nàng thực sự coi ta là cướp đấy à?” Cường Đình cười cười đầy cân nhắc, nhưng đợi một hồi không thấy Mân Hạ đáp lời đành sờ sờ mũi, chủ động báo cáo: “Ta là phụng theo hoàng mệnh mới đi cướp, chứ bình thường dù có đến năm lá gan cũng không dám chặn đầu xe của tông đốc Tây Bắc đâu à!” Long Đại kéo đến một con ngựa, Mân Hạ thản nhiên nhận lấy dây cương, liếc mắt nhìn Cương Đình: “Ta – Phượng Mân, ở điện Khai Minh đợi huynh trở về!” “Được, gặp lại ở điện Khai Minh, Mân điện hạ của ta!” Cương Đình nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng Mân Hạ thúc ngựa rời đi. Long Đại đứng bên cạnh kéo tay áo hắn, khó xử hỏi nhỏ: “Công tử, vậy chúng ta quay về thế nào ?” “Các ngươi đều là cao thủ võ lâm, chạy bộ về hẳn là không thành vấn đề. Còn ta…đành làm phiền các ngươi thay nhau cõng vậy!” Vừa dứt lời, đám huynh đệ Long gia đã tái mặt nhìn nhau, Cương Đình bật cười lắc đầu: “Đi thôi…cùng nhau chạy bộ về!” Mời các bạn đón đọc Bổ Đầu Khó Làm của tác giả Vô Danh.