Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa - 11 Giờ Phải Ngủ

Chu Tự Hằng - ông trùm trong giới công nghệ thông tin quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh. Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ... "Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy." ‘’Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi.” ‘’Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình đã có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời.” ‘’Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi, Minh Nguyệt” * ‘’Thanh mai trúc mã: Câu chuyện tình yêu từ thời xe đẩy em bé đến xe ngựa bí đỏ” - ‘’Từ một cậu trai hư trở thành giám đốc đầy quyền lực, Chu Tự Hằng tỏ tình năm 26 tuổi’’ - ‘’Vì em, anh trở thành một người tốt hơn’’ - * ‘’Con người có 206 khúc xương, nhưng ngay chính khoảnh khắc gió thổi làm tốc váy cô lên, hắn đã có 207 khúc’’ (Thêm khúc nào tự hiểu nha :)) * Mẩu chuyện nhỏ: Chu Ngộ hỏi bố: “Bố có thể dùng một câu nói để hình dung về mối tình đầu của mình không?’’ Chu Tự Hằng trả lời: “Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…” Minh Nguyệt đỏ bừng mặt... ________________ ‘’Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…” Đây là câu chuyện kể về một mối tình từ lúc bé tí đến khi trưởng thành của hai nhân vật chính. Là câu chuyện kể về tiểu thiên sứ đã cứu vớt cuộc đời tiểu ác ma như thế nào. Là câu chuyện chỉ xoay quanh Minh Nguyệt bé nhỏ đáng yêu, xoay quanh vầng trăng sáng trong đẹp đẽ dịu dàng đó. Chu Tự Hằng - Minh Nguyệt đã định rằng đời này sẽ mãi bên nhau. __________________ Vào một đêm tuyết lớn, cái lạnh tràn ngập cả thành phố, Chu Xung nhận được điện thoại từ cục công an. Đó là lúc cuộc đời của anh rẽ ngang, khi định mệnh bỗng nhiên ném vào thế giới của anh một đứa con trai bé nhỏ chưa tròn tháng. Từ đây, nhóc con với cái tên anh đặt Chu Tự Hằng là tất cả những gì anh có. Cậu là kết quả của những cuộc tình phong lưu anh không thể nhớ tên và biết mẹ ruột của cậu là ai. Cứ thế, anh trở thành bố của đứa nhỏ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp cùng tiền bạc. Anh khi ấy, muốn đem tất cả mọi thứ đặt dưới chân con trai nhỏ của mình. Nhưng vốn là một người không được ăn học đàng hoàng tử tế, lại tự mình bươn chải vươn lên bằng đủ mọi thủ đoạn ở thành phố này. Nên anh không biết cách quan tâm và yêu thương như vốn dĩ một người bố nên làm. Anh chỉ biết nuông chiều, để mặc cậu bé Tự Hằng có thể nghịch ngợm phá phách, bất kể thứ gì anh đều sẵn lòng cho cậu. Cuộc sống của hai bố con cứ lặng lẽ trôi qua như thế, tẻ nhạt, chán ngắt và thiếu chút quan tâm dành cho nhau. Dù cho, anh đã cố gắng đến như thế nào thì có những chuyện chung quy là không thể. Tự Hằng lúc đó là cậu nhóc khá đáng thương, cậu có mọi thứ mà đứa trẻ khác ao ước, chỉ duy nhất tình cảm trong lòng là những mảnh vá chắp ghép không hoàn chỉnh. Và rồi, mọi thứ thay đổi khi nhóc con Minh Nguyệt chào đời. Cậu bé Tự Hằng khi ấy mới chỉ mấy tuổi mà thôi nhưng đã nhận định với cả thế giới rằng cô bé Minh Nguyệt mới sinh kia chính là "vợ nhỏ" của mình, đời này kiếp này sẽ yêu thương và bảo vệ, mãi mãi. Mặc dù, cậu còn chẳng hiểu hết câu nói trọn đời trọn kiếp có ý nghĩa như thế nào nữa cơ. Thấy nhóc con nhà người ta tắm, cậu thế mà không biết xấu hổ đi nhìn, còn mạnh miệng tuyên bố: “Con cũng nhìn thấy người Tiểu Nguyệt Lượng rồi, cũng hôn môi em ấy rồi’’ “Cái này người ta gọi là bá vương ngạnh thượng cung”. Sau này nếu chú Minh với dì Giang không muốn gả con gái cho cậu cũng không được, cậu thấy hết nên sẵn lòng chịu trách nhiệm nhé :v :v Còn nhỏ mà tính toán bá đạo quá. Cậu còn cho nhóc Minh Nguyệt cả đống kẹo, sau đó thì hếch mũi kiêu ngạo nói với nhóc rằng: “Cho em hết nè, thấy anh tốt với em không?”. Hay khi nhóc con mới biết nói, từ đầu tiên thốt ra là Chu ca ca, cậu liền trân trọng khen ngợi: “Em đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu và thông minh nhất anh từng thấy” :v :vCạn lời luôn á. Thế mà mấy hôm trước còn than thở giận dỗi nói với mọi người rằng: “Sao em lại ngốc thế chứ. Mãi mà chưa nói được” ???????? Chưa kể, Tự Hằng bé tí mỗi lần thề thốt với nhóc Minh Nguyệt còn dám đem "chim nhỏ" ra đảm bảo nữa á. Thế là, bị nhóc Minh Nguyệt đòi xem "chim nhỏ". Cậu vừa xấu hổ vừa bối rối liền chạy trối chết, trước khi biến mất còn không quên mắng nhóc Minh Nguyệt là "lưu manh" đùa giỡn cậu ????????. Chỉ tội nghiệp nhóc con kia, chả hiểu gì cả liền bị gán cho tội danh muốn bóc tem chim nhỏ "zai nhà lành" :v :v  Nhưng bá đạo nhất hẳn là màn tỏ tình năm 16 tuổi của Tự Hằng nè, đảm bảo đọc xong cười phun nước luôn á: "Không có bất kì màn dạo đầu nào, đầu óc cậu trống rỗng, trực tiếp nói với Minh Nguyệt: “Chúng mình yêu sớm đi.” Dừng một lát, cậu bỗng xấu hổ nói thêm một câu đã giấu trong tim bấy lâu nay: “Anh thích em.” Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại. ... Chu Tự Hằng cứng đờ cả người, trong lòng trống vắng vô cùng. Cậu vò đầu bứt tai, cũng không thèm để ý máu đã dính lên tóc, lúc này cậu thật sự muốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùng sự tức giận để che giấu đi sự bối rối, quát lên: “Sao em không nói lời nào? Không đồng ý thì thôi! Con mẹ nó, rốt cuộc em đang làm cái gì thế hả!!!” Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Em đang gật đầu.” :v :v  Nhóc con Minh Nguyệt vốn là công chúa nhỏ của bố mẹ, từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành lại có thêm hoàng tử Chu Tự Hằng yêu thương quan tâm chăm sóc. Cuộc đời của Minh Nguyệt cứ thế được gắn chặt với cái tên Chu Tự Hằng này. Minh Nguyệt còn có nghĩa là "vầng trăng sáng". Cô bé như một thiên thần nhỏ đến bên Chu Tự Hằng, trao cho cậu nụ cười hồn nhiên cùng trái tim đầy ấm áp. Và khi cậu lạc bước trong mớ hỗn độn cùng nổi loạn ở tuổi trưởng thành, chính cô đã đưa tay ra nắm lấy cậu. Ánh trăng đó đã dẫn lối cho Tự Hằng đi qua những tháng ngày tăm tối. Sâu tận trong tim, Tự Hằng biết rằng, Minh Nguyệt là nơi mềm nhẹ nhất của mình. Thế giới này cho dẫu có u ám đến thế nào đi nữa thì ánh trăng đó vẫn luôn rực rỡ dịu dàng như vậy. Minh Nguyệt là của Tự Hằng. Và Tự Hằng chỉ dành riêng cho Minh Nguyệt. Từ 2 tuổi đến 6 tuổi, từ 6 tuổi đến 16 tuổi, từ 16 tuổi đến 26 tuổi, từ 26 tuổi đến trọn đời. Đó là những cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tự Hằng. Và ở đó luôn có sự hiện diện của Minh Nguyệt. Số kiếp đã định sẵn, họ sinh ra là dành cho nhau rồi. Trọn đời yêu thương, không xa không rời.  "Đều tại vầng trăng gây họa" đơn thuần là câu chuyện với nội dung mang màu sắc tươi vui nhẹ nhàng và rất cuốn hút. Đặc biệt ở những phân đoạn đầu khi cả hai còn thơ bé được miêu tả cực kỳ tốt. Đọc mà như được hòa mình vào một bầu trời dễ thương luôn, cute hạt me quá trời quá đất á. Chưa thấy truyện nào tác giả viết tốt và đáng iu vậy. Phân đoạn sau là khi cả hai dần lớn lên, rắc rối, mâu thuẫn, nổi loạn nhưng không đánh mất bản chất cùng nội dung truyện hướng đến. Vì vậy, mình xin khẳng định truyện đậm chất sủng ngọt ấm áp, không dành cho FA vì đọc sẽ GATO chết mức ???????? Trong truyện, mỗi nhân vật đều khiến mình cực kỳ yêu thích dù chính hay phụ. Nam chính Tự Hằng thông minh bản lĩnh, đã nhận định thì không thay đổi. Cách anh yêu thương quan tâm chở che và bảo vệ Minh Nguyệt thật khiến mình ghen tỵ. Những việc đó tuy nhỏ nhặt nhưng lại chạm vào tim người đọc. Khi anh tết tóc cho cô, khi anh đưa cô chiếc áo trong ngày cô gặp sự cố, khi anh dậy sớm nấu sữa đậu nành cho cô mỗi sáng... Mọi thứ chầm chậm lại nhẹ nhàng chạm vào nơi yếu mềm trong trái tim. Yêu một người chính là như vậy. Thế giới rộng lớn đến nhường nào đều không quan trọng. Chỉ cần em ở đó, mọi khoảng trống đều được lấp đầy.  Nữ chính Minh Nguyệt người cũng như tên, là vầng trăng sáng đáng yêu dịu dàng và dễ thương gần hết phần thiên hạ. Cô may mắn khi sinh ra trong một gia đình đầy tình cảm ấm áp. Lại may mắn hơn nữa khi có một hoàng tử Tự Hằng luôn ở bên cạnh từ khi cô chào đời đến khi đi qua những năm tháng trẻ thơ, thanh xuân, trưởng thành rồi đi đến trọn cuộc đời. Bố nam chính Tự Hằng cũng là nhân vật nổi bật nhận được sự yêu thích từ độc giả rất lớn. Là một người đàn ông có bản lĩnh tài năng lại vô cùng thủ đoạn trên thương trường, phong lưu trên tình trường. Cuộc đời ông biến cố lớn nhất là Chu Tự Hằng, đứa con trai của một trong những cuộc tình thoáng qua. Nhưng ông lại dành cho Tự Hằng tất cả mọi thứ ông có. Cho dù cách quan tâm của ông có khác người hay đôi khi không theo lẽ tự nhiên nhưng sau mọi thứ, Tự Hằng là điều quan trọng nhất với ông. Giống như ông từng nói, trước khi có Tự Hằng ông chỉ yêu bản thân, sau khi có Tự Hằng ông chỉ yêu anh. Tấm lòng người bố, sâu đậm như thế, cảm động như thế, máu mủ tình thân không cách nào dứt. Vì vậy, đừng bận tâm truyện đang edit mà hãy nhảy hố ngay nhé. Một câu chuyện đáng yêu và hấp dẫn thế này không nên bỏ lỡ chút nào đâu ạ. Mà kết thúc là một đám cưới ấm áp ngọt ngào và vô cùng viên mãn luôn đó ạ <3
______________ " ": trích dẫn từ truyện #Lạc_Hậu Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Review bởi: Hoshino Ha - fb/hoinhieuchu " Năm 1993, tôi sáu tuổi, nhà hàng xóm có có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc bố mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy" " Năm 2003, tôi mười sáu tuổi, suốt ngày đánh nhau, không học vấn không nghề nghiệp, tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi" “Năm 2013, tôi hai mươi sáu tuổi, ngày 4 tháng 1 cùng vị hôn thê kết hôn, dùng tất cả nhũng gì mình có để thề với vợ chưa cưới , rằng sẽ yêu cô ấy suốt đời” “Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường, vị hôn thê đều có chung một cái tên, đó là vợ của tôi, Minh Nguyệt." Chu Tự Hằng là cậu bé không có mẹ. Bố cậu là một trong những thương nhân thành công nhất nhưng ông cũng vô cùng phong lưu. Mẹ Chu Tự Hằng là ai không ai biết, cậu bé được đưa về từ đồn cảnh sát, cả thành phố đều biết. Chu Tự Hằng lớn lên cùng bảo mẫu và ngời giúp việc. Những năm tiểu học cậu là học sinh đứng đầu lớp, là tấm gương tiêu biểu của trường. Nhưng cấp 2 cấp 3 Chu Tự Hằng là học sinh cá biệt, là Tung Hoành ca chỉ giỏi đánh nhau nhờ bố tài trợ cho trường mới được đi học. Bố của Chu Tự Hằng có lẽ không phải là người bố tốt nhất, nhưng ông yêu Chu Tự Hằng nhất, chỉ là ông không có thời gian cũng chẳng biết thể hiện. Ông không trách mắng khi cậu đánh nhau, khi nộp bài trắng vì ông thấy có lỗi với cậu, vì đêm ông ở cùng nhân tình chứ không về nhà, vì ông cũng không biết mẹ Chu Tự Hằng là ai trong số những người đó. Bên cạnh Chu Tự Hằng còn có một vầng trăng nhỏ, là cô bé hàng xóm xinh xắn và ngoan ngoãn cùng lớn lên với cậu, đắp cho cậu người tuyết giống bố cậu vào đêm sinh nhật để cậu bớt cô đơn. Là cô bé đã giúp cậu từ học sinh cá biệt có thể phấn đấu thi đậu vào Thanh Hoa. “Tại … tại sao cậu lại mắng tớ?” “Tôi mắng cậu, đúng, tôi mắng cậu cậu làm được gì?” “Tớ tự nhủ mình…mình phải kiên cường.” Đây là tác phẩm thứ 2 của tác giả 11 Giờ Phải Đi Ngủ mà mình đã đọc và thú thực là tác giả này viết cực chắc tay, cuốn sau đọc còn hay hơn cuốn trước. Nội dung truyện rất bình thường, không có gì quá mới nhưng truyện thực sự rất nhẹ nhàng, vô cùng ngọt ngào nhưng cũng khiến mình muốn rơi nước mắt trước tình cảm của hai bố con Chu Xung – Chu Tự Hằng hay mối tình thanh mai trúc mã của Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt. Các nhân vật trong truyện được xây dựng rất gần gũi, diễn biến tâm lý một cách tự nhiên và hợp logic. Chu Tự Hằng không thể trong một đêm từ hạng 1365 toàn trường lên ngay hạng nhất mà cũng không phải chỉ có Minh Nguyệt ở bên cạnh giúp đỡ cậu. Truyện hàm chứa nhiều chi tiết cảm động, cực lực hoan nghênh các bạn đọc thử để thấy Chu Tự Hằng 15 16 tuổi là một cậu thanh niên đang “phản nghịch” ra sao nhưng mỗi ngày vẫn tự làm sữa đậu nành cho Minh Nguyệt uống ???? hay dù giận nhưng vẫn quan tâm đến sức khỏe của bố. Chu Xung vẫn giữ những tấm bằng khen của Chu Tự Hằng hồi tiểu học…. Cô bé Minh Nguyệt đốt những tờ báo gọi Chu Tự Hằng là con riêng sẽ "đi đâu khi bố cậu tái giá" trên bục giảng lớp…Mỗi nhân vật trong truyện đều có khó khăn riêng, đều có nét đẹp riêng và dần dần trưởng thành hơn, “đẹp hơn”. Đề cử mạnh mẽ cho các bạn thích sủng mà không muốn hường phấn, không quá thích sủng nhưng cũng không muốn ngược và đặc biệt là các bạn không có “thanh mai trúc mã” hay có cũng như không.   Mời các bạn đón đọc Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa của tác giả 11 Giờ Phải Ngủ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ - Cố Mạn
“Lời xin lỗi không nên có nhất trên thế giới này, chính là xin lỗi vì tình yêu của chính mình.” Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ là tác phẩm mới nhất của Cố Mạn, tác giả của những tiểu thuyết ăn khách tại Việt Nam trong thời gian vừa qua: "Bên Nhau Trọn Đời", "Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên", "Sam Sam Đến Đây Ăn Nào". Một câu chuyện mang đậm phong cách lãng mạn nhẹ nhàng và khó quên của Cố Mạn, những cung bậc tinh tế trong tình yêu được tác giả đưa vào câu chuyện một cách khéo léo, người đọc có cảm giác như hòa cùng nhân vật chính trải nghiệm qua những thăng trầm trong tình cảm của cô. Đối với các độc giả yêu thích truyện của Cố Mạn, chính lối hành văn nhẹ nhàng, hài hước mà không kém phần sâu sắc của tác giả là yếu tố hấp dẫn người đọc ngay từ những trang văn đầu tiên. Tôi như ánh dương rạng rỡ là một trong những tác phẩm mang đầy sức cuốn hút như thế của Cố Mạn. Nhân vật nữ chính Nhiếp Hy Quang với biệt danh Dưa Hấu là một cô gái với vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng nhưng bên trong lại rất cá tính và mạnh mẽ. Đối với Dưa Hấu, hạnh phúc đơn giản là những điều bình dị và gần gũi trong cuộc sống. Sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng gia đình cô cũng không hạnh phúc khi bố cô lại yêu một người phụ nữ khác. Tình yêu mà Dưa Hấu dànhcho Trang Tự không ủy mị mà trầm lặng, ấm áp. Trang Tự là một nhận vật nam chứa đầy mâu thuẫn. Anh ta yêu Dưa Hấu nhưng lại để mặc cô hiểu lầm chuyện mình với Dung Dung mà không một lời giải thích. Trong khi đó, anh chàng Lâm Tự Sâm lại xuất hiện với một tư thái hoàn toàn khác. Mạnh mẽ và tràn đầy quyết đoán, anh công khai tình cảm mình dành cho Dưa Hấu, bảo vệ và luôn đứng về phía cô bất cứ lúc nào: “Anh đợi em tặng anh một vầng dương rạng rỡ”. Cố Mạn đã đem đến cho độc giả một tác phẩm tuyệt vời với cách xây dựng hình ảnh, tính cách nhân vật đầy cá tính. *** Cuối tháng Ba của năm cuối đại học, tôi kết thúc kỳ thực tập ở một cơ quan chuyên về kế toán, trở lại đại học ở Nam Kinh. Thực ra tôi rất muốn nằm ì ở nhà thêm mười ngày nửa tháng nữa để làm con sâu lười, nhưng rõ ràng tình mẹ bao la của mẹ tôi đã sắp cạn, thế là tôi, sau khi ấm ức quét sạch tủ lạnh trong nhà, đành nặng nề mệt mỏi lê tấm thân về Nam Kinh.   Lúc còn ở trên xe tôi gửi tin nhắn cho các bạn trong phòng ký túc xá: Dưa Hấu tớ đã lăn về Nam Kinh rồi đây, các cậu phải đứng xếp hàng ở cổng trường chào đón đó nhé!   Mười phút sau mới nhận được tin nhắn của Tư Tịnh: Cậu là ai, không quen.   Tôi cười hì hì, ngón tay bấm nhanh: Haizzz, vậy thì thôi, tội nghiệp tớ tay trái một con gà, tay phải một con vịt, nặng quá đi thôi, hay là tớ vứt lại trên xe cho rồi.   Lần này chỉ cách mười giây, và không chỉ một tin nhắn.   Tư Tịnh: A! Người yêu ơi hóa ra cậu về rồi à, đứng ở cổng trường đừng đi đâu, chị sẽ ra đón.   Tiểu Phượng: Dưa Hấu, ngày ngày nhớ mong mà không gặp, đến nay đã cùng gặm đùi vịt.   … Thật nhiệt tình tới mức sởn cả da gà.   Vừa xuống taxi, quả nhiên trông thấy một đám người rất nổi bật đứng ngay trước cổng, phòng của chúng tôi tổng cộng có sáu người, mà lại đến tận chín kẻ, năm nữ bốn nam…   Tất cả có một con gà một con vịt, đâu cần đưa cả họ hàng tới chứ? Tôi thầm hối hận đã không gặm trước một cái đùi gà trên taxi cho rồi.   “He he he he… Mọi người thật là trịnh trọng quá…”   Lão đại bước tới nhéo tai tôi: “Đồ chết tiệt, cậu thật biết lựa lúc mà về, bọn này hôm nay sẽ ăn liên hoan ở Hà Thịnh”.   Tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện với hai chữ “Hà Thịnh” – Hà Thịnh = cá hấp dưa chua ngon nhất = thịt sợi xào ngon nhất = đậu phụ xào thịt cua ngon nhất… ... Mời các bạn đón đọc Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ của tác giả Cố Mạn.
Niếp Môn - Ân Tầm
Lãnh Tang Thanh nghĩ mãi cũng chẳng ngờ cô lại giống như hành lý đóng gói bị ném không thương tiếc, cùng với người Niếp môn thiết lập quan hệ. Niếp môn, cô chưa từng nghe nói qua nhưng thật sự lại có thể tồn tại một nhân vật nổi tiếng, thần bí và có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Mỗi khi đối mặt với hắn, lúc thì dịu dàng lúc lại khiến cô không khỏi hoang mang. Cho đến khi cô nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn tú hệt nhau cũng là lúc cô dần tỉnh ngộ. Những câu hỏi xoay quanh trong đầu cô, khuôn mặt thanh nhã nào cùng cô dùng cơm, lúc ôm cô ngủ là ai? Khi bí mật được hé lộ, cô phát hiện hắn vốn dĩ không yêu đàn ông, khiến cô mơ hồ hoảng sợ, trong vô ý cô mở chiếc hộp Padora hay vì cô đã bị cuốn vào một kế hoạch thương trường đã được sắp đặt tỉ mỉ từ lâu? “Em có biết lúc hoa anh đào sắp tàn, anh thấy môi em khẽ cười, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ thật giống như một bức tranh, tại cây anh đào đó, chợt nhớ lại từng chuyện đã trải qua, nhưng chỉ sợ mọi thứ đã thay đổi; thế giới này, nếu như thật sự có hai từ “nếu như” thì có thể làm lại một lần nữa, như vậy anh chỉ mong em nhớ, nụ cười dưới cây anh đào kia.” *** Thế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể thật sự gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực sự cũng đã từng ở nơi này.   ____________________________________   Hồng Kông , bên ngoài cửa hàng   Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như một tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng một chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi.   Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để yêu đương.   Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong một đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, cô nhân viên đang ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, thật giống con nít, trong nháy mắt cô cũng không dám xác định, dưới mũ lưỡi trai kia là gương mặt hết sức tinh túy, vừa lộ ra đã làm người khác hít thở không thông, nếu như là đàn ông thì nhất định là một nam nhân anh tuấn, nếu như là phụ nữ cũng nhất định mê hoặc tâm hồn kẻ khác, đường tầm mắt nhân tiện hạ xuống, quần áo rõ ràng không ăn nhập gì với nhau, lúc này mới định thần lại, cô nhân viên sớm quơ quơ thẻ tín dụng trong tay, chờ cô tháo tay nghe, sau đó nói một câu trong trẻo, "Vị tiểu thư này thật ngại quá, hình như thẻ tín dụng của cô đã bị đóng băng."   Lãnh Tang Thanh ban đầu không có phản ứng gì, sau vài giây mới chợt bừng tỉnh, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ còn kém người mẫu mặc áo ki-mô-nô trên tường kia một chút. "Bị đóng băng? Không thể nào..."   Mặt cô nhân viên đỏ lên, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái, "Cô, cô có lẽ nên kiểm tra lại."   Lãnh Tang Thanh đã sớm nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, hít sâu một hơi, nhận lại thẻ tín dụng từ cô nhân viên, còn kiểm tra cái gì nữa, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra anh trai cô là người làm việc này, trước khi tới đây, vị anh trai kính mến của cô vì để bức cô về nước đã bắt đầu áp dụng chính sách phong tỏa, đầu tiên là sai người chặn tất cả hoạt động xuất nhập cảnh của cô, làm hại cô bây giờ đi du lịch cũng không dám đi máy bay nữa, tiếp theo là đóng băng những cổ phiếu mang tên cô, lần này xem ra thật sự đã tới rồi, vậy mà ngay cả thẻ tín dụng của cô cũng đóng băng, quá độc ác!   Vương đại ca mặt lạnh trước mắt, cô cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình kỳ thực là một con cừu, một con cừu sắp bị giết. Cô luôn hiểu rõ cái gọi là thủ đoạn độc ác của nhà tư bản, nhất là thủ đoạn cao siêu trên tay của người đó, cô đã ngàn dặm xa xôi chạy trốn tới Hồng Kông này, không nghĩ tới thủ đoạn của anh có thể băng qua cả đại dương mà hướng tới đây! ... Mời các bạn đón đọc Niếp Môn của tác giả Ân Tầm.
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen - Ân Tầm
Hắn là tổng giám đốc của Lãnh Thị. Lạnh lùng vô tình, máu lạnh, nghiêm túc, độc tài là những miêu tả xác thực về con người hắn. Tưởng chừng tất cả sẽ phải run sợ trước “ám khí” hắn tỏa ra khi hắn trở thành lão đại một tay che trời của tổ chức Mafia, chẳng khác nào Diêm Vương cầm sổ phán xét số mạng kẻ khác. Cuộc đời hắn từ trầm uất, tẻ nhạt trở nên đa mùi vị khi tình cờ đấu khẩu cùng cô gái trong bar. Cô gái say mèm tự đấu giá chính mình. Ấy vậy mà hắn chỉ tung một đô để mua đêm đầu tiên của cô. Sau khi nếm trải một đêm không ngủ ấy, hắn ngạc nhiên khi tình cờ gặp lại cô với hình ảnh một nữ đặc công xinh đẹp của tổ chức Baby – M. Đương nhiên thân phận cô thay đổi đến chóng mặt như vậy cũng khiến hắn khó đoán cô là người như thế nào. Cho đến khi cô ngang nhiên cướp đi con chíp công nghệ đỉnh cao mà vẫn ra sức quyến rũ hắn. Hắn thầm nghĩ, chắc hẳn cô phải chán sống mới dám đối đầu với kẻ máu lạnh, tàn nhẫn như hắn. *** Đây là một mùa yêu thương, bất kể là bạn hay tôi, hay là… nhóm tứ đại tài phiệt điển trai… Trong bảng xếp hạng mười người tài giỏi và giàu có nhất thế giới, thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là nhóm tứ đại tài phiệt, gồm Lăng thị, Lãnh thị, Cung thị và Hoàng Phủ. Tứ đại tài phiệt như chiếm giữ bốn phương tám hướng của thế giới. Dù lĩnh vực kinh doanh khác nhau nhưng nói chung có thể tóm gọn trong mấy từ: “thế lực tương đối, thực lực tương đương”. Thật ra điều hấp dẫn hơn hết chính là người đứng đầu của nhóm tứ đại tài phiệt, gồm Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước. Bốn người này có thể được xem là những nhân vật truyền kì. Tập đoàn quốc tế Lăng thị - Người sáng lập: (Ông) Lăng Diệu Hồng - Thành viên gia đình: Đời thứ nhất: Lăng Diệu Hồng. Đời thứ hai: Lăng Thiếu Đường – Kỳ Hinh; Lăng Thiếu Nghị - An Vũ Ân. Đời thứ ba: Lăng Triệt – Lăng Lạc – Lăng Cổ - Tổng giám đốc đương nhiệm: Lăng Thiếu Đường - Tình tính: Cuồng ngạo, có tài, nóng nảy - Hai mươi tám tuổi tiếp nhận Lăng thị, chỉ trong hai năm đã phân bổ các chi nhánh, công ty con ra khắp nơi trên thế giới. Loại hình kinh doanh lên đến mười mấy ngành nghề lĩnh vực, nổi trội nhất chính là ngành tài chính, khách sạn cao cấp, thời trang, thông tin. - Sở trường: Võ nghệ tinh anh, am hiểu sử dụng các loại vũ khí, tinh thông Taekwondo, nổi tiếng với chiêu thức “Một chiêu chế địch”, Karate đạt đến đẳng cấp cao nhất, mỗi đòn đều chí mạng. Về cơ bản đã đạt được cấp độ của một sát thủ tinh anh trong tổ chức Mafia do từ nhỏ đã tiếp nhận đặc huấn. Tập đoàn quốc tế Lãnh thị - Người sáng lập: (Ông) Lãnh Diệc Thiên - Thành viên gia đình: Đời thứ nhất: Lãnh Diệc Thiên – Tạ Dĩ Vân. Đời thứ hai: Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi, Lãnh Tang Thanh - Tổng giám đốc đương nhiệm (Lão đại): Lãnh Thiên Dục - Tính cách: Âm trầm, lạnh lùng, nghiêm khắc, là một người đàn ông máu lạnh - Là người duy nhất trong nhóm tứ đại tài phiệt có hai thân phận trong cả giới hắc và bạch đạo. Khi Lãnh thị mới được thành lập thì cha mẹ bị ám sát, Lãnh thị sụp đổ. Hai lăm tuổi đã xây dựng lại Lãnh thị, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa tập đoàn vươn ra khắp thế giới, lĩnh vực kinh doanh tổng hợp, nổi bật nhất là ngành năng lượng, thông tin liên lạc và các ngành khoa học kỹ thuật mũi nhọn, trong đó nắm 38% tổng trữ lượng dầu mỏ trên toàn thế giới. - Sở trường: Hắn được gọi là lão đại, thủ lĩnh đứng đầu tổ chức Mafia, thi hành cán cân “dạy dỗ” với những kẻ có tội. Cùng học một thầy với Lăng Thiếu Đường nên chiêu thức võ nghệ cũng tương đồng nhau, chỉ khác một điều mỗi chiêu ra đòn của hắn đều vô cùng dũng mãnh. Không chỉ tinh thông Karate, Judo, Taekwondo, cách sử dụng kiếm mà còn nắm bắt được những tinh hoa trong võ công Trung Quốc. Bất kể trên thương trường hay trong giới hắc đạo đều là kẻ sắc bén, tàn nhẫn, có khả năng áp đảo, khiến người khác chỉ nghe tên thôi đã sợ đến mất mật. Tập đoàn quốc tế Cung thị - Người sáng lập: (Ông) Cung Doãn Thần - Thành viên gia đình: Cung Doãn Thần – Trình Sanh Xuyến, con trai độc nhất Cung Quý Dương - Tổng giám đốc đương nhiệm: Cung Quý Dương - Tính cách: Là một người lông bông và siêu cấp tà mị, vừa kiêu ngạo vừa tự tin. - Anh ta luôn bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội nhưng lại quỷ kế đa đoan. Dù là trò chuyện vui vẻ thì đôi mắt cũng lóe lên những tia sáng không thể khinh thường. Sau khi tiếp quản Cung thị đã mở rộng phạm vi hoạt động ra khắp mọi nơi, ngành nghề kinh doanh tổng hợp, trong đó không thể bỏ qua ngành chế tạo máy móc, là nguồn cung cấp các vũ khí quân sự lớn nhất. - Sở trường: Bẩm sinh đã am hiểu về các loại vũ khí, ngoài khả năng tinh anh về võ thuật thì còn là người cực kì giỏi về các loại máy móc, là một thiên tài phát minh các loại súng ống, đạn dược, cũng là một cao thủ trong việc điều khiển các loại máy móc và phương tiện giao thông. Boston – Mỹ, cuối thu mười năm về trước Đêm cuối thu, từng cơn gió thổi lạnh run người, thành thị dù phồn hoa đến mấy cũng có mặt tối, giống như thành phố Boston xinh đẹp này vậy. Ở ngoại thành nơi đây đang diễn ra một màn tranh quyền đoạt thế với những pha đánh nhau gay cấn! Gió lạnh thổi qua mặt hai người thanh niên trẻ tuổi, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Một người thì cực kì lạnh lùng còn người kia tràn đầy khí chất cuồng dã. ... Mời các bạn đón đọc Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen của tác giả Ân Tầm.
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Ân Tầm
Một cỗ quan tài lạnh lẽo được chôn vùi cả ngàn năm vừa được khai quật… Một người đàn ông và một cô gái bất ngờ bỏ mạng cùng lúc… Những sự kiện bí ẩn chưa từng được ghi lại trong chính sử… Tây Hán, 7 nước chiến loạn, nàng phụng chỉ nhập cung thi triển sở học phục vụ giang san. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến ánh mắt của vương gia địch quốc cũng phải đắm chìm… Vì hắn đi về phương Bắc xa xôi, vì hắn tiết lộ thiên cơ, vì hắn họa định cả nửa giang san, đến lúc quyến luyến thâm tình mới phát hiện, hắn muốn nàng chỉ là vì “Có Hoàn dư có cả thiên hạ.”. Kết tội nàng sử dụng vu thuật, nam nhân cao cao tại thượng với khuôn mặt băng lãnh tựa diêm vương đưa tay giữ lấy cằm nàng. “Bản vương hỏi lại lần nữa, đứa bé đâu?”. Nàng cất tiếng cười thê lương, “Người, vĩnh viễn sẽ không biết được!”. Bàn tay cứng rắn của hắn rời khỏi gương mặt nàng.“Hành hình!” Hắn cả đời tung hoành ngang dọc, cả đời chỉ động lòng vì một mình nàng, cả đời vì nàng mà công chiếm giang san, yêu thương nàng tới tận xương tủy nhưng cũng lại đích thân hạ lệnh giết nàng… Nàng tinh thông kỳ môn độn giáp, am tường y thuật, hiểu rõ thiên mệnh nhưng lại không cách nào đoán định được vận mệnh của mình… Mối tình của vị vương gia cuồng ngạo phương Bắc và nữ tử khuynh quốc đã trở thành truyền thuyết. Rõ ràng là yêu sâu đậm, rõ ràng là đau đến tê tâm liệt phế…trải qua ngàn năm sương gió, tình yêu, liệu còn có thể tiếp tục? Mối tình tương truyền cả ngàn năm, một đoạn tình cảm phong hoa tuyết nguyệt. Giang sơn - Hồng nhan, bên nào nặng hơn? *** Thời gian: Tháng 10 năm 2010, 9h tối Vào thu, cơn mưa lớn làm rụng vô số lá cây, tạo thành bầu không khí có chút lạnh lẽo. Sương mù bao phủ khắp nơi. Thấp thoáng trong màn mưa phía xa là một khối kiến trúc đồ sộ. Lớp sương mù bao phủ quanh đó nhanh chóng bị màn mưa xé rách, khiến bóng dáng nó dần hiện ra cùng với một bầu không khí có chút quỷ dị. Một chiếc xe thương vụ xa hoa màu đen dừng lại trước tòa nhà kia. Cửa chính tòa nhà cũng lập tức mở ra rồi mấy người đàn ông mặc đồ đen đi ra ngoài, trong đó có một người lập tức tiến tới phía cửa xe, giương ô chờ sẵn. Cửa xe vừa bật mở, đập vào mắt là ống quần tây bao lấy đôi chân dài, sau đó một người đàn ông dáng vóc cao lớn bước xuống. Màn mưa xối xả cùng lớp sương mù nhanh chóng vây lấy người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền kia. Chiếc ô đen che khuất tầm nhìn khiến người xung quanh không nhìn thấy rõ gương mặt hắn. Sau đó, hắn theo đám người áo đen đi vào tòa nhà. Từng giọt mưa điên cuồng đập vào kính cửa như muốn phô trương sức mạnh của mình. “Hách Liên tiên sinh, mời ngài xem thứ này.” Bầu không khí trong tòa nhà hoàn toàn tách biệt với hơi lạnh bên ngoài cửa sổ. Một người áo đen ước chừng 50 tuổi đưa một tờ báo cho người đàn ông kia, cũng nhân tiện thấy rõ được tướng mạo của hắn. Người đàn ông kia có một cặp mắt cực kỳ sắc bén, sống mũi cao có chút hơi khoằm hệt chim ưng khiến người ta dễ dàng nhận thấy không dễ gì chọc vào chủ nhân của nó. Ngũ quan cân đối thâm thúy với những đường nét tinh tế như được chạm khắc, Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, con ngươi màu hổ phách nhạt, thản nhiên liếc nhìn tờ báo, khóe môi cương nghị hơi nhếch lên. Bài báo ghi lại mấy ngày trước, cục văn vật phát hiện một lăng mộ từ thời Tây Hán bị vùi lấp dưới một huyệt mộ. Huyệt mộ nằm sâu dưới đất 11m, đường kính đáy 34m, cạnh bên dài 7, 3m, khoang chứa quan tài có chiều dài 6m. Do việc thi công đường cao tốc nên lăng mộ này được phát hiện một cách tình cờ. Tuy tấm quách che chắn phía ngoài lăng mộ đã bị đào phải nhưng quan tài vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Bài báo cũng cho biết, ngôi mộ này được táng tại phía chính diện trên sườn núi lăng Viêm Đế. Việc phát hiện các ngôi mộ từ thời Tây Hán ở khu vực này cũng là hoạt động khá thường xuyên. Khu Viêm lăng hiện giờ đã được xác định là khu mộ táng cấm khai quật, trước khi các công đoạn chính thức được tiến hành thì phải chờ sự cho phép chính thức của cục di sản văn hóa và khảo cổ. “Phát hiện lăng mộ thời Tây Hán này chỉ là chuyện sớm muộn. Cái tôi muốn không phải thứ này.” Người đàn ông kia rốt cục cũng mở miệng, thanh âm cũng hệt như tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, bình thản nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo. “Hách Liên tiên sinh, tôi biết ngài vẫn luôn có hứng thú với cổ vật từ thời Tây Hán. Ngài yên tâm, hiện chúng tôi có một phát hiện cực kỳ trọng đại, chỉ là…” Sắc mặt người đàn ông trung niên kia có chút chần chừ, vô thức liếc nhìn hắn… Hách Liên Túc Thiên - ông trùm trong lĩnh vực phân phối hàng hoá, sở thích duy nhất là nghiên cứu lịch sử đời Tây Hán. Phàm là đồ cổ thời Tây Hán, hắn đều nhất nhất can thiệp vào. Tất cả mọi người đều không biết rốt cục hắn muốn tìm kiếm cái gì, cũng không biết tại sao hắn lại có hứng thú với văn hóa thời Tây Hán như vậy. Không ai có thể tìm hiểu được, ngay cả những người bên cạnh hắn cũng không biết nguyên do. Người đàn ông này thực sự quá bí hiểm. Hách Liên Túc Thiên nhìn thẳng người đàn ông trung niên một hồi rồi hờ hững lên tiếng, “Nói xong rồi?” Từ giọng nói của hắn, không khó khiến người ta nhận ra tác phong cường thế đầy mạnh mẽ. “Lần khai quật cổ vật lần này thực sự vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Hiện trường lúc đó cũng rất kỳ quái, cũng rất khó để giải thích một cách khoa học.” Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Phiền Hách Liên tiên sinh theo tôi xuống tầng hầm một chuyến.” Hách Liên Túc Thiên hơi nhíu mày, vẫn không nói lời nào. “Hách Liên tiên sinh, cổ vật này còn chưa đưa ra công bố với giới truyền thông. Những nhân viên hữu quan đã đặt nó ở dưới tầng hầm. Bởi vì tình hình đặc thù nên tôi cũng không có cách nào mang nó tới cho ngài xem…” Hách Liên Túc Thiên nghe giải thích xong, khẽ gật đầu rồi một mình đi theo người đàn ông trung niên kia xuống tầng hầm… Mời các bạn đón đọc Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San của tác giả Ân Tầm.