Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phồn Giản - Quân Ước

ANH TỚI BẢO VỆ THẾ GIỚI - EM TỚI BẢO VỆ ANH Lời editor: - Nếu các bạn đã chán soái ca, mỹ nữ? Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn thích mẫu nam chính gia cảnh bình thường, chịu khó, bao dung độ lượng, yêu hết mình. Còn nữ chính có cá tính, dám yêu dám tranh đấu. Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn sợ đu hố mà k biết bao giờ editor mới làm xong. Vậy, xin mời các bạn uống miếng nước rồi quay lại cửa. - Đùa thôi, chào mừng các bạn đã đến với hố mới của Hamilk. *** Trước khi vào sân bay, điện thoại di động Nghê Giản để trong túi áo khoác sát đùi rung lên liên tục. Có lẽ Trình Hồng bị chọc giận sắp phát điên. Nghê Giản nghĩ vậy, lấy điện thoại ra, chờ nó không còn rung nữa, nhanh chóng nhấn nút tắt ném vào trong túi xách. Hàng chục tin nhắn chưa đọc trong hộp thư hoàn toàn bị bỏ qua. Hơn bốn giờ chiều, bay đến Bắc Kinh. Ngủ gần mười tiếng, đầu óc Nghê Giản quay cuồng. Từ nhà ga T1 đến nhà ga T2, nửa giờ sau ngồi máy bay bay đến thành phố C. Ai ngờ không lâu lắm, phi hành đoàn thông báo trục trặc kỹ thuật, máy bay phải quay lại sân bay để tiến hành kiểm tra. Nghê Giản hỏi người bên cạnh mới biết đã xảy ra chuyện gì. Lăn qua lộn lại chậm hai tiếng, chuyến bay bị hủy bỏ, Nghê Giản được xắp xếp bay chuyến 8:30. Lúc đến sân bay Vân Lâm của thành phố C, đã là mười một giờ đêm. Bên ngoài trời đang mưa, gió hơn lớn. Trong trí nhớ của Nghê Giản, tháng năm thời tiết phía nam lẽ ra phải ấm áp, nhưng lúc này cô đang rùng mình vì lạnh. Cô kéo khuy áo lên, một tay kéo chiếc va li nhỏ, một tay cầm chiếc túi xách màu trắng gạo, chạy chậm một mạch xuống dưới cầu vượt. Một lúc sau, trên mặt đầy nước mưa, áo khoác ướt một nửa, chỉ có chiếc túi ôm chặt trong lòng là may mắn thoát nạn. Nghê Giản khoác chiếc túi nhỏ lên vai tìm điện thoại. Tìm mấy lượt không thấy, cô cẩn thận lật tìm lần hai, phát hiện chiếc điện thoại thật sự không có ở đây. Cô nhớ, lúc trước vẫn thấy điện thoại ở sân bay Seattle, sau đó cô không hề chạm vào túi. Không đúng, sau khi chuyển máy bay cô có lôi một quyển sách từ trong túi ra. Nghê Giản dừng vài giây, xòe tay vuốt nước mưa trên mặt, bắt đầu tìm xe. Lúc này, với thời tiết như vậy, đừng nói khó tìm taxi, đến xe dù cũng cung không đủ cầu. Nghê Giản không ngừng tập trung vào hai chiếc taxi, xe còn chưa tới, đã có người chui vào. Cô chuyển sự chú ý của mình vào mấy chiếc xe dù. Cách đó không xa mấy chiếc xe đỗ thành hàng, lái xe đứng bên ngoài kiếm khách, nhiệt tình đến dọa người. Nghê Giản do dự một hồi, đi về phía chiếc xe dù cuối cùng đỗ ở trong góc. Cô quành ra sau trước, nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ. Đây là thói quen của cô, nhưng sau khi ghi nhớ cô mới nhớ là điện thoại đã bị mất. Chiếc xe đỗ ở vị trí không dễ thấy. Lúc Nghê Giản gõ cửa xe, người đàn ông trên ghế lái đang gọi điện thoại. " Vâng, cô ấy chưa trả lời, có lẽ vẫn đang tắt máy... Chú Nghê, chú không nên lo lắng, có thể đã đổi vé.. Vâng, được ạ". Nghê Giản gõ một lúc lâu, cửa sổ xe mới mở, cô thấy bên trong là một người đàn ông. Ánh sáng hơi tối, Nghê Giản không thấy rõ mặt anh ta, cũng không nhìn kỹ. Dù sao, có thể nhìn thấy bờ môi là được rồi. Cô cất tiếng hỏi: " Xin chào, có đi đến khu Tín Ninh không?". Người đàn ông khẽ sửng sốt. Nghê Giản đứng đó chờ anh ta gật đầu. Cô tin chắc anh ta sẽ đồng ý. Với kiểu thời tiết như thế này chạy đến sân bay kéo khách, nhất định là người rất muốn kiếm tiền. Thế nhưng đợi vài giây, người đàn ông vẫn không lên tiếng. Tuy dưới cầu mưa không xối đến, nhưng quần áo đầu tóc Nghê Giản đều ẩm ướt, gió thổi vào rất khó chịu. Cô rùng mình lần nữa. " Tôi sẽ trả anh phí cao". Cô nói. Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi nói: " Cô lên đi". Trông thấy môi anh ta động đậy vài cái, Nghê Giản khẽ thở hắt ra, nhanh chóng mở cửa sau, kéo chiếc va li nhỏ vào, tiếp đó đặt chiếc túi xách lên chỗ ngồi phía sau, người cũng ngồi vào theo. " Đến nhà trọ Kinh Vĩ đường Thất Thụ". Cô nói xong nhớ ra đây là xe dù, còn anh ta cũng không phải là lái xe taxi chuyên nghiệp. " Anh biết đường đi không?". Người đàn ông ừ một tiếng. Nghê Giản thấy anh ta không có phản ứng, ngồi thẳng lên hỏi lại lần nữa: " Anh biết đường đấy chứ?". Rốt cuộc, người đàn ông quay đầu nhìn cô một cái: " Tôi sống ở khu Tín Ninh". Nói xong anh ta khởi động xe. Vừa rồi anh ta quay sang, đèn xe đằng sau vừa hắt tới, Nghê Giản không chỉ thấy miệng anh ta nói, mà còn thấy rõ cả khuôn mặt của anh ta. Nhìn rất đứng đắn. Nhất là ánh mắt, sâu đen trong suốt. Mặc dù dáng dấp không phải kiểu chất phác hiền lành, nhưng làm cho người ta cảm thấy không giống như người xấu. ... Nghê Giản yên tâm, dựa người vào sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om. Nghê Giản bị đánh thức. Cô không biết mình đã ngủ như thế nào. Rõ ràng trên máy bay ngủ lâu như vậy. " Đến rồi". Người đàn ông trước mặt nói với cô. Nghê Giản dụi mắt ồ một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa hình như đã tạnh, đèn đường chiếu sáng mặt đất. Cô chui từ trong xe ra: " Mấy giờ rồi?". " 12:30 ". " Ồ". Nghê Giản lấy va li ra, rồi cầm chiếc túi xách đã bị mình ép thành gối. " Cảm ơn anh". Cô lấy từ trong túi ra ba tờ, đưa cho anh ta: " Đủ chưa?". " Một trăm là đủ rồi". Nghê Giản cảm thấy cô không nhìn lầm, người đàn ông này quả nhiên rất đàng hoàng. Cô nói: " Tôi đã nói sẽ trả anh phí cao mà". " Không cần". Anh ta rút một tờ từ trong tay Nghê Giản, quay người đi về phía ghế lái. Người đàn ông đóng cửa lái xe rời đi, Nghê Giản vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Gần nửa phút trôi qua, cô lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ đến bóng lưng của người đàn ông kia. Tô Khâm. Cái tên này bị hàm răng Nghê Giản nghiền nát một lần nữa. Nghê Giản cắn mạnh môi dưới, cảm giác đau đớn khiến cô nhanh chóng tỉnh táo. Chỉ là giống bóng lưng mà thôi. Nghê Giản kéo va li vào trong tiểu khu, đi được hai bước, phát hiện bất thường - Túi xách của cô đâu? Nghê Giản nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở. Người mặc áo ngủ cá sấu đứng trong cửa, làn da trắng nõn, tóc ngắn, hơi gầy, dáng dấp thanh mảnh, khó phân biệt nam nữ. Nghê Giản thở dài: " Tiểu Thiên". " Sao điệu bộ như ma thế này?". Người được gọi là " Tiểu Thiên" vừa lên tiếng, liền bị giọng nói bán đứng. Cô nàng là con gái, tên đầy đủ là Mai Ánh Thiên, người quen hay gọi là Tiểu Thiên. " Không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không liên lạc được, không phải có người đón cậu đấy chứ?". Mai Ánh Thiên xem ra rất bực, nhưng vẫn lập tức thò tay kéo va li của Nghê Giản vào. Chiếc va li mười hai kg trong tay cô nàng giống như một chiếc túi bánh mì. Nghê Giản vào cửa bước theo sau cô nàng, chiếc boot ngắn dẫm bùn nước lưu lại dấu chân trên sàn nhà sạch sẽ. Cô đá giày ra, đi bít tất dẫm trên sàn nhà. " Làm gì thế?". Mai Ánh Thiên lôi ra một đôi dép lê màu trắng xám từ trong tủ giày chỗ huyền quan: " Đi vào này". Nghê Giản rất nghe lời, xỏ dép đi đến bên cạnh sofa, cởi áo khoác vắt lên. Mai Ánh Thiên đưa cho cô cốc nước ấm. Nghê Giản lắc đầu: " Không muốn uống". Mai Ánh Thiên đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống sofa: " Xảy ra chuyện gì vậy?". " Mình làm mất bản vẽ". Lông mày Mai Ánh Thiên nhíu chặt: " Mất ở đâu?". Nghê Giản đem chuyện bực mình suốt dọc đường kể lại một lượt cho Mai Ánh Thiên. Mai Ánh Thiên nghe xong liền hỏi một câu: " Có nhớ biển số xe không?". Nghê Giản dừng một chút, gật mạnh đầu. Sự việc thoáng cái trở nên rất đơn giản. Nghê Giản biết Mai Ánh Thiên rất lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa rời giường liền đến bên tủ lạnh xem giấy nhớ, thấy trên đó viết một dòng địa chỉ. Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, ăn xong bữa sáng Mai Ánh Thiên để lại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm trung tâm dịch vụ sửa chữa ô tô Dương Quang. Mặc dù Nghê Giản sinh ra ở thành phố C, nhưng ngày bé thường sống ở Thành Đông, nên đối với Thành Tây có phần không quen. Bốn năm trước, cô theo Mai Ánh Thiên lén lút trở lại lần nữa. Nhưng ở được ba ngày thì bị Trình Hồng cho người tới bắt về. Trong ba ngày đó, cô chỉ kịp tới gặp mặt Nghê Chấn Bình. Nhớ tới Nghê Chấn Bình, Nghê Giản phát hiện mình đã quên một việc. Hôm qua bị mất điện thoại, đến bây giờ cô vẫn chưa liên lạc với Nghê Chấn Bình. Có lẽ, ông đang lo lắng. Cô dừng ở cửa tiểu khu ngẫm nghĩ một lát, đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mượn điện thoại, nhấn một dãy số. Nghê Chấn Bình thay mấy số điện thoại, cô không nhớ rõ, chỉ có số này cô chưa từng quên. Đó là số nhà riêng, vẫn giống như mười tám năm trước, không hề thay đổi. Bảy tuổi Nghê Giản rời khỏi ngôi nhà ấy, hai năm sau cô lén gọi về nhiều lần. Tuy lần nào cũng phải nhờ bà chủ béo của cửa hàng tiện lợi nghe điện hộ nhưng cô rất thỏa mãn. Chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến mười tuổi. Một ngày tháng sáu năm đó, Tŕnh Hồng sinh cho cô một đứa em trai, cả nhà đều rất vui mừng, cô ở trong chăn khóc cả đêm. Ngày hôm sau tan học, nhịn không được gọi điện cho Nghê Chấn Bình. Điện thoại kết nối, nhưng bà chủ nói cho cô biết người nghe điện phía bên kia là một phụ nữ. Từ đó về sau, Nghê Giản không còn gọi điện nữa. Cho đến cách đây bốn năm, trước khi quay về thành phố C, cô bảo Mai Ánh Thiên gọi điện cho Nghê Chấn Bình giúp mình. Sau lần gặp ấy, Nghê Chấn Bình đưa số cho cô lưu. Hai bố con cô thi thoảng nhắn tin cho nhau. Tai Nghê Giản không nghe được, gửi tin nhắn là phương thức liên lạc đường dài thuận tiện nhất. Nhưng hiện tại kiểu tình huống này lại không hiệu quả. Nghê Giản nhấn số xong liền nhờ cô gái trẻ bên cạnh nghe điện giúp. Cô gái trẻ hiểu rõ tình hình, vừa ngạc nhiên vừa nhìn cô thông cảm, vui vẻ giúp đỡ. Sau khi điện thoại được chuyển, cô gái trẻ dùng khẩu hình nói với Nghê Giản là phụ nữ. Nghê Giản nói: " Tôi là Nghê Giản, tôi tìm Nghê Chấn Bình". Cô gái trẻ thuật lại vào ống nghe: " Bên này là Nghê Giản, cô ấy muốn tìm Nghê Chấn Bình". Đầu kia, người phụ nữ hình như hơi ngạc nhiên một chút, mất một lúc mới trả lời: " Ông ấy không có ở đây, con gái bị bệnh, ông ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi, có chuyện gì không?". Cô gái trẻ nhắc chi tiết cho Nghê Giản. Nghê Giản thoáng dừng một lát rồi nói: " Tôi không có việc gì, chỉ muốn nói một tiếng cho ông ấy biết, là tôi đã trở về, cũng thu xếp ổn thỏa rồi. Hôm qua bị mất điện thoại, không liên lạc được với ông ấy, bảo ông ấy đừng lo". Lời nói sau khi truyền qua, đầu kia, người phụ nữ trả lời: " Tôi biết rồi". Nghê Giản cúp máy, cảm ơn cô gái tốt bụng, thanh toán tiền rời đi. Trung tâm dịch vụ sửa chữa xe Dương Quang nằm trên đường Lâm Phổ, thực ra là một cửa hàng sửa xe, thuộc khu phố cổ, hai năm qua đang được cải tạo lại, vì thế cảnh vật xung quanh rất bề bộn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đội phá dỡ. Nghê Giản vòng hai vòng mới tìm thấy đối phương. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn màu lam rộng mấy thước ở trên đỉnh, thoáng đối chiếu với tên cửa hàng ghi trên tờ giấy. Sau đó, nhìn vào bên trong tiệm, phát hiện tấm biển này hình như hơi cao. Cô lại gần, nhìn thấy chiếc xe đêm qua. Một thanh niên đang rửa xe bên cạnh trông thấy cô, đi đến hỏi: " Cô gái, rửa xe hay sửa xe vậy?". Nói xong nhìn lướt đằng sau cô, thấy không có xe, anh ta gãi gãi đầu nói: " ... Cô muốn gọi taxi? Hay là mua xe cũ?". Nghê Giản lắc đầu: " Xe này của anh à?". Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo ngón tay cô chỉ, đáp: " À, đây là xe của ông chủ chúng tôi. Cô thích chiếc xe này á... Nhưng mà chiếc này không bán đâu". Nghê Giản nói: " Tôi không mua xe, tôi tìm ông chủ của các anh". Anh ta nghi ngờ liếc nhìn cô: " Ông chủ của chúng tôi không có ở đây". Nghê Giản cau mày: " Tôi có thể nhìn trong xe được không?". " Cái này... cô muốn nhìn cái gì?". Bộ dạng chàng trai trẻ có chút khó xử: " Ông chủ chúng tôi rất quý chiếc xe, bình thường ngoại trừ anh Lục, bọn tôi đều không được sờ vào". " Đêm qua tôi đã ngồi xe này". Nghê Giản nói: " Tôi làm rơi đồ, nên muốn nhìn xem có trong đó không, được chứ?". Nói xong, cô liền thấy anh ta há hốc miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin:"... Đêm qua cô ngồi chiếc xe này sao? Cô và ông chủ của chúng tôi là... là...". " Tôi có thể xem không?". Nghê Giản ngắt lời anh ta. Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mấy giây sau, vẫn bối rối đáp: " Cái này... cô đợi một lát, tôi hỏi anh Lục đã". Nói xong, quay người chạy hai bước, hướng về phía bãi đậu xe có mái che cách đó không xa hô một tiếng: " Anh Lục, bên này có chuyện, anh lại đây một chút". Nghê Giản thấy xa xa phía bên kia một người đàn ông đang chui ra khỏi một chiếc xe tải. Anh ta mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, vóc dáng cao dong dỏng. Anh ta bước tới, cách Nghê Giản ngày càng gần. Cô nhìn rõ dáng dấp của anh ta, mi mắt giương lên. ... Mời các bạn đón đọc Phồn Giản của tác giả Quân Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cám Dỗ Chí Mạng - Mặc Bảo Phi Bảo
Vào nửa năm trước Trình Mục Vân và Ôn Hàn đã gặp nhau lần đầu tiên, khi đó Ôn Hàn quen biết với anh dưới danh nghĩa anh là một lạt ma quy y của Phật, một người đàn ông có Phật tính nhất mà cô từng gặp. Tuy nhiên trong một chuyến du lịch tới Nepal cùng bạn vào nửa năm sau thì cô vô tình gặp lại anh, vô tình ở chung trong một khách sạn, vô tình vướng vào một vụ án buôn lậu xuyên biên giới. Cô cho rằng anh là một lạt ma hoàn tục, nhưng kỳ thực anh mang trong mình một thân phận bí hiểm, một người đứng giữa ranh giới trắng và đen, thiện và ác, anh làm gì, nghĩ gì dường như không ai có thể đoán định. Họ như trúng tiếng sét ái tình, cứ như vậy mà chìm vào mối tình đầy nguy hiểm và kích thích. Lựa chọn ở bên anh, đồng nghĩa với việc cô lựa chọn một cuộc sống mà cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào... *** Trình Mục Vân uy danh vang cả đất nước Nga lẫn Trung Quốc năm xưa vì muốn tìm kiếm kẻ phản bội trong chiến dịch truy quét băng đảng buôn lậu xuyên quốc gia mà ẩn giấu thân phận, quy y làm lạt ma ở đất Tây Tạng. Tại đó, anh cùng Ôn Hàn có lần gặp mặt đầu tiên, cô coi anh là người đàn ông có phật tính nhất mà cô từng gặp, còn anh thì âm thầm e ngại trước sự xuất hiện của cô. Lần thứ hai gặp mặt là ở Nepal, Trình Mục Vân tưởng lầm cô gái nhỏ là người được gài tới thăm dò anh, nhưng anh không ngần ngại mà bộc lộ sự rung động của mình trước con người non nớt mà chấp nhất của Ôn Hàn. Lúc này, chuyến du lịch vui vẻ của Ôn Hàn cùng bạn bè bỗng đảo lộn hết vì những âm mưu đã được ấp ủ từ trước, còn cô thì cũng không có cách nào mà chìm đắm vào thứ cảm giác như chất rượu ủ lâu năm cùng nét hương thảo nồng ấm của vị lạt ma hoàn tục nguy hiểm mà quyến rũ kia. Người đàn ông ấy có quá khứ phức tạp, anh đứng giữa chính và tà, tự mình giữ giới theo phật từ năm mười lăm tuổi nhưng cũng chính là hiện thân của A tu la, là sự u ám của địa ngục giữa trần gian.   Mời các bạn đón đọc Cám Dỗ Chí Mạng - Mặc Bảo Phi Bảo.
Anh Có Thiếu Người Yêu Không? - Ngô Đồng Tư Ngữ
Đây là một câu chuyện theo đuổi tình yêu miệt mài của cô nàng “ốc sên” Trần Khinh đối với thiên tài y khoa Hạ Đông Giá. Có thể khái quát chuyện theo đuổi tình yêu của Trần ốc sên bằng câu: “Tốc độ nhanh nhất của ốc sên bò là 8,5m/giờ, mà Trần Khinh cảm thấy cô theo đuổi Hạ Đông Giá còn chậm hơn cả ốc sên”. Trần Khinh là một cô gái mập mạp, hơi ngốc nghếch nhưng thừa lòng nhiệt tình, tốt bụng, chân thành và rất cố chấp, cô đã thích anh chàng Hạ Đông Giá lạnh lùng, “xấu bụng” từ năm mười chín tuổi và thích anh suốt hai năm, liên tục tỏ tình và cũng liên tục bị từ chối. Nhưng cô càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, mãi cho đến khi phấn đấu thi vào cùng trường đại học với anh thì bỗng phát hiện ra một sự thật rằng anh đã có “người trong mộng”, tuy hai người đã sớm chia tay nhau. Cô quyết tâm từ bỏ, nhưng rồi biến cố cứ lần lượt đã nảy sinh: một trận động đất lớn xảy ra, Hạ Đông Giá thuộc nhóm người tình nguyện đến khu thiên tai để tham gia cứu hộ, Trần Khinh cũng bất chấp tất cả đuổi theo anh. Cũng chính lúc đó, nhiệt tình cùng sự cố chấp của cô đã khiến Hạ Đông Giá rung động; hay như Trần Khinh gặp phải những biến cố đánh mất đi người bạn thân nhất, bị những người bạn tin tưởng phản bội, đã khiến cho Hạ Đông Giá nhận ra được tình cảm của bản thân, quyết tâm yêu thương và bảo vệ cô;… *** “Nhưng rồi có ngày bạn sẽ nhận ra, điều đáng để chúng ta gìn giữ, trân trọng nhất chính là hiện tại, cho dù nó vất vả gian khổ đến mấy, vì hiện tại có hỉ nộ ái ố của chúng ta, có nỗ lực của chúng ta và có chúng ta.” "Tình yêu tuổi thanh xuân là thế, có những lời nói ra lại không có kết quả, nhưng có những mối tình không có kết quả chỉ vì ngại ngùng không dám nói ra." Mời các bạn đón đọc Anh Có Thiếu Người Yêu Không? của tác giả Ngô Đồng Tư Ngữ.
Tôi Không Hợp Yêu Đương - Bản Lật Tử
Hạ Duy, chủ một cửa hàng nail nho nhỏ, thiếu nữ đã gần 30 nhưng vẫn luôn mặc định mình chỉ 18, thích thả thính lung tung lừa gạt trái tim các cậu trai trẻ xong lại bóp nát trái tim người ta. Ấy ấy, bạn chớ đọc đến đây mà đã vội cho nữ chính là một người xấu xa, cái gì cũng có nguyên nhân cả. Lại nói dù đã từng quen vài người bạn trai, nhưng oái ăm thay khi người ta muốn nắm tay hay hôn cô thì cô lại cảm thấy buồn nôn và ghê tởm. Thế cho nên là cứ hể “thằng" nào mà muốn thân mật thì y như rằng bị cô “đá" ngay. Đây có thể xem là nguyên nhân nữ chính của chúng ta là gái già gần 30 mà vẫn là xử nữ đấy =]]] Còn nam chính của chúng ta? Vâng nam chính của chúng ta có thể nói là mẫu đàn ông mà đa số phụ nữ ngày nay đều ao ước. Đẹp trai, giàu có, nghiêm túc trong tình yêu, biết chăm lo nhà cửa và nấu ăn cực ngon - quả là một người chồng lý tưởng nhỉ? Vậy lý do gì khiến một người đàn ông hoàng kim như vậy vẫn là xử nam 30 năm?? Cũng có nguyên nhân cả? Chẳng là nam chính Giang Chi Châu cũng như nữ chính, bị mắc chứng bệnh sạch sẽ thái quá cũng như tính chiếm hữu quá mạnh. Anh không thể chấp nhận được việc người yêu của mình đã từng quen người khác. Đó, cho nên là dù gia đình anh đã cố mai mối không ít người, nhưng Giang tiên sinh của chúng ta vẫn không thể nào yêu đương nổi. Hai con người, hai số phận tưởng chừng không liên quan vậy mà lại có thể đến được với nhau. Và con người ta hay gọi đó là duyên phận. Và duyên phận của hai người là ở cùng chung cư, người tầng trên, người lầu dưới.  Duyên phận là cả hai cùng mắc chứng bệnh “sạch sẽ quái đản” kia :v  Duyên phận từ một chú mèo kiêu ngạo và một chú chó ngô nghê.  Duyên phận là một người nấu ăn ngon và một người thích ăn ngon. Duyên phận của họ bắt đầu từ những thứ rất nhỏ nhặt trong cuộc sống. Đọc truyện này thật sự làm mình cười muốn rụng răng. Nam chính của chúng ta đích thị là kiểu “trai thẳng" nói chuyện phũ phàng và thù dai lắm mọi người ạ. Nghĩ sao mà chỉ vì chị chậm trễ việc sửa ống nước làm phòng anh bị dột, mà anh qua thẳng tiệm làm nail của chị, đã thế còn thẳng tưng chỉ trích là “nước sơn móng tay rất có hại" nữa chứ :V khác nào đuổi khách của người ta đâu chứ. Nhưng chớ lo, nữ chính của chúng ta cũng chẳng vừa gì đâu, miệng mồm nhanh nhảu, đã thế còn thêm tính tình rất “tỉnh" nên mấy lời phũ kia của anh nhà cũng không làm chị tổn thương mấy đâu :V. Mà phải nói là mình cực kỳ thích hai anh chị này giận nhau luôn đấy. Chị thì cứ: “Em quyết định sẽ không để ý đến anh trong 24 giờ…”  “Em quyết định sẽ không đế ý đến anh trong 72 giờ…” Nhưng mà cứ đến buổi trưa, anh up hình “trưa nay ăn gì" thì y như rằng giận hờn gì đó chỉ là mây bây, đồ ăn ngon mới là chân lý. Hài hước không chỉ đến từ nhân vật chính mà còn từ dàn nhân vật phụ cũng dễ thương không kém. Hội chị em bạn bè của nữ chính vừa lầy vừa nhây thôi rồi. Thật sự đọc những chương có hội này, làm mình vô cùng hoài niệm về lũ bạn thời cấp ba đại học của mình ^^. Không biết cảm giác của mình đúng hay sai, nhưng với mình mạch truyện cũng như diễn biến khúc đầu truyện này so với những truyện trước của Bản Lật Tử có vẻ hơi chậm, nhưng xin yên tâm, càng về sau thì độ hài và sủng sẽ không làm bạn thất vọng đâu. Cá nhân mình thấy truyện vẫn mang phong cách của Bản Lật Tử. Vẫn là tình yêu đời thường, nhẹ nhàng nhưng vẫn không làm người ta chán, một điểm cộng mà mình quên nói nữa là mặc dù nam chính miệng có hơi phũ, hay ghen (mà cách ghen cực kỳ dễ thương luôn) nhưng tuyệt đối sủng vợ và là thê nô chính hiệu nha. Điểm trừ duy nhất của bộ truyện này là edit không mượt và lỗi chính tả nhiều. Nhưng nếu bạn yêu thích Bản Lật Tử cũng nhưng fan truyện 3S thì mình nghĩ hố này bạn phải nhảy đi thôi. :v Trích đoạn ghen với ngôi sao: “Mạc thiên vương kết hôn lâu rồi, ngay cả dấm chua của anh ấy mà anh cũng ăn sao?” “...” Giang Chi Châu nhếch miệng, nói với cô, “Anh không thích em thích người đàn ông khác, dù đó có là một ngôi sao đi chăng nữa.” …Hoá ra anh cũng ăn dấm với ngôi sao nổi tiếng nữa sao. “Được, em hứa em thích anh hơn em thích anh ấy, sau này sẽ cố gắng không nhắc đến tên anh ấy trước mặt anh nữa, nên... bây giờ mình có thể đổi phim của Mạc thiên vương xem được không?” Giang Chi Châu: “...” Trích đoạn hoá sói: “Được rồi, anh ước đi.” “Không cần phải ước được không?” Giang Chi Châu cảm thấy việc cầu nguyện với một chiếc bánh kem thật xấu hổ đó. Hạ Duy cảm thấy có bánh sinh nhật thì đương nhiên phải cầu nguyện rồi: “Nguyện vọng sinh nhật mà!” Giang Chi Châu im lặng một lúc lâu, quyết định thoả mãng nguyện vọng này của Hạ Duy. Hạ Duy thấy anh lầm bầm gì đó, tò mò hỏi: “Anh ước gì vậy?” “Muốn biết sao?” Giang Chi Châu vòng tay ôm lấy eo cô, giọng điệu trở nên mập mờ hơn: “Hy vọng tối nay chúng ta rất ân ái.” Hạ Duy: “...” Giang Chi Châu dứt lời lại hỏi cô: “Có cần mượn rượu trợ hứng không?” Hạ Duy: “...” Cô cảm thấy quả nhiên mình vẫn không hợp với yêu đương. ________ Review by #Hôn_Quân Bìa: #Lương Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Tôi Không Hợp Yêu Đương của tác giả Bản Lật Tử.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 4 - Huyền Sắc
Audio Sách Nói Tiệm Đồ Cổ Á Xá   Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Năm 238 trước công nguyên, Doanh Chính hai mươi hai tuổi dựa theo thông lệ tới cựu đô Ung nước Tần làm lễ đội mũ, dùng ngọc bích Hòa thị nổi tiếng thiên hạ để chế tác thành ngọc tỉ (Ngọc bích Hòa thị). Năm 232 trước công nguyên, Cơ Thanh nhìn hai con dấu sừng tê y hệt nhau, cuối cùng đập vỡ một trong hai cái (Ấn sừng tê). Năm 230 trước công nguyên, công tử Hồ Hợi chào đời, Tần Thủy Hoàng bắt đầu đại nghiệp thống nhất sáu nước. Năm 221 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, xưng là Thủy Hoàng đế. Năm 219 trước công nguyên, Triệu Cao tặng Hồ Hợi một chiếc Ti Nam tiêu (Ti Nam tiêu). Năm 214 trước công nguyên, Hồ Hợi ham hưởng lạc, xây dựng một khu đình viện theo mô hình bàn cờ Lục Bác (Cờ Lục Bác). Năm 213 trước công nguyên, Hồ Hợi vô cùng muốn Thanh Trấn Khuê mà phụ hoàng ban cho hoàng huynh Phù Tô (Thanh Trấn Khuê). Năm 210 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng chết trong khi tuần du, Triệu Cao dùng bút Bạch Trạch để sửa di chiếu, Phù Tô bị giết. Gã chủ tiệm bị lừa vào lăng Tần Thủy Hoàng, bị giết (Bút Bạch Trạch). Năm 209 trước công nguyên, Lưu Doanh có được một chiếc vu sơn mài luôn đầy nước (Vu Chấn Ngưỡng). Năm 207 trước công nguyên, triều Tần sụp đổ, Hồ Hợi "chết" (Chiếc Cân Đồng). Năm 202 trước công nguyên, loạn lạc cuối thời Tần, gã chủ tiệm đổi tên là Hàn Tín, quyết chiến với Hạng Vũ ở Cai Hạ, Hạng Vũ tự vẫn ở bên bờ Ô Giang (Ngu Mỹ Nhân). Năm 202 trước công nguyên, Lưu Bang lên ngôi lập nhà Đại Hán, chẻ trúc ghi thề, ban cho công thần đan thư thiết khế (Miễn Tử Bài). Năm 130 trước công nguyên, hoàng hậu Trần A Kiều bị phế truất, về ở trong cung Trường Môn. Năm 124 trước công nguyên, Hoắc Khứ Bệnh lấy được một chiếc gương đồng từ chỗ bà dì (Gương Ngư Văn). Năm 110 trước công nguyên, gã chủ tiệm mua được một con rối bằng gỗ ngô đồng (Rối Vu Cổ). Năm 105 trước công nguyên, Hán Vũ đế ngẫu nhiên mơ thấy Lý phu nhân đã mất đi vào giấc mộng, ban cho ông hương Hành Vu. Sau khi tỉnh dậy Hán Vũ đế tìm khắp nơi không thấy, nhưng ngửi thấy mùi hương, hương thơm hồi lâu không bay đi (Hương Hành Vu). Năm 3, lần đầu tiên từ đầu tới chân Vương Yến đeo trâm vàng, ngọc bội, xức phấn thơm, ăn vận đẹp nhất ngồi giữa cung Vệ Ương, trở thành hoàng hậu đại Hán. Nhưng phu quân của nàng lại nhìn nàng với ánh mắt thù địch (Mũ Giải Trãi). Năm 10, Lưu Tú dùng đồng Kim Thác Đao đổi lấy một chiếc bàn tính ở một gánh hàng, viên Định Bàn châu trên đó không di chuyển được (Định Bàn châu). Năm 186, cuối đời Hán, gã chủ tiệm làm thầy dạy học ở nhà họ Chu, dạy hai học trò là Chu Du và Chu cẩn (Lược Lưu Thanh). Năm 190, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp bị cầm tù, lúc sắp chết đói, thì được cho mấy chiếc bánh và một miếng câu đai bằng ngọc (Câu Đai Ngọc). Năm 422, khi Lưu Dụ trút hơi thở cuối cùng, đã bỏ con xúc xắc luôn giúp cho ông ta đánh bạc thắng xuống (Xúc xắc ngà). Năm 448, Thái Võ Đế nhà Bắc Ngụy thu được một bức tượng Phật đã nứt, phong trào diệt Phật làm quá gắt, phải chịu báo ứng khiến con cháu sau này đều chết sớm (Độc Ngọc Phật). Năm 560, Cao Trường Cung có được một chiếc mặt nạ quỷ vàng, đánh đâu thắng đó (Mặt nạ vàng). Năm 600, Dương Quảng khi ấy còn làm hoàng tử đã có được chiếc đạc Long Văn (Đạc Long Văn). Năm 705, vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc nhắm mắt xuôi tay, trong lăng tẩm của bà có một tấm bia Vô Tự khắc bằng đá Thọ Sơn (Vô Tự Bi). Năm 706, trong Á Xá trưng bày một chiếc váy có giá trị liên thành, gây ra một cuộc tranh giành theo đuổi trong giới thượng lưu ở Trường An một thời, chủ nhân của nó chính là An Lạc công chúa Lý Khỏa Nhi (Váy Chức Thành). Năm 719, Lô Sinh buồn bã vì không được như ý nguyện, vào kinh dự thi lại thi rớt. Một hôm trên đường đi qua Hàm Đan, anh ta tựa ghế ngủ trong một khách điếm, mơ thấy mình đỗ cao làm quan tới chức thượng thư bộ Hộ, con cháu đầy nhà, hưởng vinh hoa phú quý, kết quả khi tỉnh mộng thấy chủ nhà nấu cơm vẫn chưa chín (Gối Hoàng Lương). Năm 951, từ tiệm Á Xá, Triệu Khuông Nghĩa 12 tuổi có được chiếc rìu Thiên Việt mà chỉ thiên tử mới cầm được, sau đó phát hiện ra chiếc rìu này anh trai Triệu Khuông Dận cũng cầm được (Rìu Thiên Việt). Năm 1061, Vương Tuấn Dân đỗ trạng nguyên khoa thi năm Tân Sửu. Không lâu sau gã chủ tiệm nhặt được miếng ngọc Ông Trọng ngày càng nhiều vết nứt ở một ngõ hẻm trong Khai Phong phủ (Ngọc Ông Trọng). Năm 1066, tháng chín năm Nhâm Ngọ, đại tướng Tây Hạ Nhân Đa Hãn dẫn ba vạn tinh binh tấn công thành Hoàn Châu, đánh lâu không đổ. Con trai Vũ Tương Công là Địch Vịnh huyết chiến ba ngày, ba nghìn quân giết hơn vạn quân địch, cuối cùng vì tường thành sập đổ mà chiến bại. Ba nghìn quân không ai đầu hàng, hết lòng vì nước (Tiền Vô Bội). Năm 1100, thời Tống, Á Xá đặt ở Biện Lương Khai Phong. Gã chủ tiệm gặp Tống Huy Tông Triệu Cật. Áo Xích Long được thêu thêm rồng, Tứ Quý Đồ nhận chủ nhân (Tứ Quý Đồ). Năm 1135, thời Nam Tống, bên cầu Đoạn Kiều ở Tây Hồ, Hàng Châu, Bạch Lộ cho một thư sinh mượn ô (Ô Đạch Xà). Năm 1348, cuối thời Nguyên, gã chủ tiệm tìm thấy một cây nến quen thuộc trong một ngôi chùa nhỏ. Năm 1370, ngôi chùa đó được đổi tên là chùa Hoàng Giác, nhưng nến thì thiếu mất một cây quan trọng nhất (Nến Nhân Ngư). Năm 1371, ngoài chùa Hoàng Giác, Chu Nguyên Chương thôi không đuổi theo nến Nhân Ngư nữa, nhờ đó mà có được chiếc quạt có thể phân biệt lời nói thật và lời nói dối (Quạt Ngũ Minh). Năm 1390, cả nhà Hàn Quốc công Lý Thiện Trường bị chém giết, tịch thu tài sản, Lý Định Viễn ôm chiếc tráp đồng ông nội giao cho, âm thầm nghiến răng cầu nguyện (Thiên Như Ý). Năm 1532, những năm Gia Tĩnh triều Minh, Á Xá ở Tô Châu, Lục Tử Cương và Hạ Trạch Lan gặp nhau. Lục Tử Cương ở lại Á Xá, có được Ngô Đao. Nám 1542, Á Xá chuyển đến kinh thành, Lục Tử Cương và Hạ Trạch Lan lại gặp nhau, Côn Ngô Đao trùng phùng. Cung biến năm Nhâm Dần, Hạ Trạch Lan vì liên lụy mà chết. Khóa Trường Mệnh được hoàn thành (Khóa Trường Mệnh). Nám 1552, Lục Tử Cương bị chém đầu vì đắc tội với hoàng đế (Côn Ngô Đao). Năm 1554, Đô chỉ huy kiểm sự tỉnh Sơn Đông Thích Kế Quang mời phu nhân duyệt binh trong doanh trại (Giáo Khuất Lô). Năm 1673, những năm Khang Hy đời Thanh, Á Xá ở kinh thành, gã chủ tiệm giả làm con hát để tránh lệnh cạo đầu. Gã hẹn mua bản thảo của Hồng Thăng, ngăn ông bán Hề Mặc (Mực Đình Khuê). Năm 1759, tù trưởng bộ tộc Hồi Hoắc Tập Chiếm phản loạn bị triều Thanh truy giết, tướng quân Triệu Huệ bắt sống vương phi dâng tặng Càn Long. Càn Long phong làm Hương phi. Để lấy lòng nàng, Càn Long đã cho người thu thập bảy viên đá quý màu sắc khác nhau từ các nơi ở nước ngoài, làm thành một chiếc vòng tay hồi ức tặng nàng (Vòng Hương phi). Năm 1925, ngày 10 tháng 10 Bảo tàng Cố Cung Bắc Bình được thành lập. Năm 1933, ngày 6 tháng 2, lô đồ cổ văn vật đầu tiên của Cố Cung bắt đầu xếp lên xe vận chuyển, vì chiến loạn nên hàng triệu món đồ cổ bắt đầu bị di dời vạn dặm. Năm 1945, Cảnh Lăng (mộ của Khang Hy) bị trộm, chiếc chén Cửu Long tùy táng không biết đã mất đâu (Chén Cửu Long). Năm 1947, tháng 12 tại Triều Thiên Cung, Nam Kinh, tất cả văn vật đồ cổ bị di dời cuối cùng đã quy về một mối. Năm 1948, bắt đầu có nhiều văn vật liên tục được chuyển tới Đài Loan (Bồ Đề Tử). Năm 1965, trong quần thể mộ Vọng Sơn Sở gần thành phố Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc, khai quật được một thanh bảo kiếm sắc bén thời Chiến Quốc (Kiếm Việt vương). Năm 2008, Á Xá chuyển đến một con phố thương mại cổ kính ở Hàng Châu, một tối nọ bác sĩ đã mở cánh cửa của Á Xá. Năm 2008, gã chủ tiệm bán cho một tay luật sư trẻ tuổi chiếc nhẫn có hình xương hổ gồ lên (Hổ cốt thiếp). Năm 2010, có một thị dân ở Hàng Châu nói rằng gần thôn Pháp Vân dưới chân núi Linh Ấn, họ từng tận mắt chứng kiến thấy một con thần thú lạc đà alpaca cổ dài chân ngắn (Sơn Hải Kinh). Năm 2010, tiểu thuyết gia lừng danh Tiêu Tịch rơi vào vụ hung án, gây lên cuộc tranh luận về hướng phát triển nội dung của tiểu thuyết bán chạy trong nước (Ngọc Thủy Thương). Năm 2010, gã chủ tiệm và bác sĩ đi tìm chiếc áo ngọc sợi vàng còn lại, mà đã đi vào địa cung Tần lăng (Áo Xích Long). Năm 2011, Hồ Hợi phát hiện ra kiếp sau của hoàng huynh. Năm 2011, gã chủ tiệm và bác sĩ đi Ai Cập, tìm được cuốn sách Vong Linh có thể hiệu hồi những linh hồn từ viễn cổ (Sách Vong Linh). Năm 2012, Phù Tô chiếm cơ thể của bác sĩ, chủ tiệm bắt đầu thu thập 12 món đồ cổ đế vương để trấn áp Càn Khôn đại trận. Năm 2013, Lục Tử Cương tìm được một chiếc la bàn trong đống kỳ vật dị bảo ở Á Xá (Niết la bàn). Năm 2014, ở Yên Giao, Bắc Kinh phát hiện ra một ngôi cổ mộ thời Minh, khai quật được nhiều vật phẩm quý, trong đó có một đôi vòng ngọc chạm rỗng hình dải đồng, bên trong có thể nhìn thấy lạc khoản tên Tử Cương rất rõ ràng, được các chuyên gia bước đầu nhận định là vòng ngọc điêu khắc hiếm thấy của thợ khắc ngọc nổi tiếng Lục Tử Cương những năm Gia Tĩnh (Song Khiêu Thoát). Câu chuyện về Á Xá vẫn còn tiếp tục... Dòng thời gian 2000 năm của chủ tiệm vẫn đang đợi bổ sung dần dần ^_^   Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 4 của tác giả Huyền Sắc.