Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tham Hoan - Bát Trà Hương

Đều mang đến những tình khúc vàng như trong Cho Tới Bây Giờ Tùy Em, tựa truyện hay của tác giả Bát Trà Hương, lại ví tình yêu như tráo cúp, sự nghiệp như đai an toàn, hôn nhân là giọng đỡ. Đai an toàn của Lâm Tiểu Kiều đã chặt đứt từ lâu. Thẩm Gia Mộc lại nói, anh có thể che chở, không cần phải lo lắng đến giọt sương. Lâm Tiểu Kiều tùy tiện hai mươi năm, đưa lời nói của anh trịnh trọng đặt trong lòng. Kết quả, Thẩm Gia Mộc không cho cô sợi đai an toàn nhưng cũng cho cô một cuộc sống tốt. *** Có lúc, Lâm Tiểu Kiều hoài nghi có phải là cha mẹ không mong chờ mình đến thế giới này. Bọn họ đối với mình rất tốt, tốt đến nổi không có một tỳ vết nào, những thứ gì chị gái có thì cô cũng có một phần. Nhưng, so sánh với Lâm Tĩnh Hảo, cô cảm thấy từ nhỏ lớn lên, cha mẹ cho cô tất cả đều giống nhau cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Ngày hôm qua, Lâm Tĩnh Hảo làm ồn muốn mua chiếc váy xinh đẹp, vì vậy, Lâm Tiểu Kiều ngoan ngoãn chơi đất dẻo cao su bên cạnh cũng có một cái. Hôm nay, Lâm Tĩnh Hảo náo loạn muốn có một cái xích đu, như vậy, Lâm Tiểu Kiều ngồi một bên đọc truyện tranh cũng có một cái. Ở trong trí nhớ của Lâm Tiểu Kiều, những thứ đồ chơi mới lại kia, giống như tất cả đều là Lâm Tĩnh Hảo muốn, vì thế mình cũng có một phần, cho tới bây giờ cô chưa ngửa tay yêu cầu cha mẹ cái gì, cho nên, cô không thể nào biết, có phải bởi vì Lâm Tĩnh Hảo mà mình cũng thuận tiện có được một phần này nọ hay không Cố định hai mươi năm không có thay đổi hình thức dưới, hình như Lâm Tiểu Kiều cũng hiểu rõ hơn, ở nhà họ Lâm, cô "thuận tiện" cũng là chuyện đương nhiên. Lâm Tĩnh Hảo, xinh đẹp tao nhã, cử chỉ phóng khoáng,vũ đạo và piano không có gì là không giỏi, ở trong khu vườn, chị ấy chính là viên minh châu nhỏ, có rất nhiều đứa nhỏ vây quanh . Nhìn lại chính mình, diện mạo bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú mà thôi, cũng có piano và vũ đạo, cũng chỉ bình thường thôi. Ánh trăng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, bởi vì đối lập với ánh mặt trời mạnh mẽ. Lâm Tiểu Kiều nghe được hai bé gái ở trong vườn nói lời này, cười cười tự giễu, mình và Lâm Tĩnh Hảo là mặt trăng với mặt trời sao? Chỉ là, Lâm Tĩnh Hảo rất thích được nhiều người khen ngợi, còn mình thì thanh tĩnh vui vẻ, muốn làm gì cũng được, tâm tư của cha mẹ không đặt vào mình, không có quản thúc nên cũng thấy nhẹ nhàng. Hôm nay trong nhà có khách, Lâm Tĩnh Hảo phải có mặt, mà Lâm Tiểu Kiều thì có cũng được không có cũng không sao. Ở siêu thị đi dạo đến tốt mới về nhà, hai tay lại trống trơn, không phải không có tiền,là không có cái gì thích hợp, mua cũng lãng phí. Đèn đuốc trong nhà vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sang sảng của ba truyền ra, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy đi vào lúc này thì rất xấu hổ, cắn môi suy nghĩ một chút, dù sao tối nay quán ăn ven đường rất nhiều, đúng lúc có thể đi dạo sau bữa ăn. Khi đi đến vòng thứ ba thì cửa nhà họ Lâm mở ra, đi ra là một nam một nữ. Lâm Tiểu Kiều dựa theo ánh đèn đường mờ nhạt thấy rõ người phụ nữ là Lâm Tiểu Kiều, còn người đàn ông kia mặc một bộ quân trang, vành nón bị ép thấp nên thấy không rõ mặt. Đang do dự có nên đi tiếp vòng thứ bốn hay là qua đó chào hỏi, Lâm Tĩnh Hảo vẫy vẫy tay, hô một tiếng: "Tiểu Kiều." Lâm Tiểu Kiều sờ mũi, người đầy mồ hôi, cô chạy chậm qua, thở hổn hển cười ha ha hô một tiếng "chị", trước mặt người ngoài Lâm Tĩnh Hảo vĩnh viễn là một người dịu dàng, cười thỏa đáng, thân thiết kéo tay Lâm Tiểu Kiều, đến bên Thẩm Gia Mộc giới thiệu: "Đây là em gái của em, Lâm Tiểu Kiều.... .......Đây là con trai của dì Tần Tĩnh, Thẩm Gia Mộc." Trên mặt Thẩm Gia Mộc vẫn không có biểu tình gì như cũ, chỉ nhìn Lâm Tiểu Kiều gật đầu, không mặn không nhạt chào hỏi một tiếng: "Chào em." Lâm Tiểu Kiều đưa tay ra giữa không trung có chút xấu hổ, có hơi sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, bỏ tay vào trong túi áo khoác, cười nói: "Chào anh" Ba người cứ như vậy im lặng trong chốc lát, không khí yên tĩnh có vài phần quỷ dị, Lâm Tiểu Kiều không thoải mái nên nhíu cái mũi. Động tác nhỏ này của cô lại bị Thẩm Gia Mộc nhìn thấy, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao trong bữa tiệc tối vừa rồi, con gái nhỏ của nhà họ Lâm không xuất hiện, nhưng cũng lễ phép không nói ra miệng, cái mũi của cô nhíu lại thì kéo theo mấy sợi tóc đen khóa trong mấy tầng nếp nhăn, trong lòng Thẩm Gia Mộc cảm thấy khó chịu, luôn muốn đem sợi tóc kia xuống. Ngón trỏ động đậy mấy lần, rồi sau đó thở nhẹ ra một hơi, Lâm Tiểu Kiều đưa tay lên vô tình làm rơi sợi tóc kia xuống, buông nhẹ tay, sợi tóc đen kia nhẹ nhàng rơi trên mặt tuyết. Thị lực của Thẩm Gia Mộc rất tốt, sợi tóc rất nhỏ kia tạo nên trắng đen đối lập nhưng lại có vẻ chói mắt. "Em đang làm cái gì vậy? Thở mạnh như vậy, còn đầu đầy mồ hôi là sao?" Lâm Tĩnh Hảo chút bất mãn nhìn sang, trong giọng nói có dấu vết hết sức nhẫn nại. "Buổi tối ăn hơi nhiều nên chạy vài vòng." Lâm Tiểu Kiều đã sớm quen sự ghét bỏ của chị ấy, vỗ tuyết trên quần áo, tính tình dễ chịu trả lời chị. "Mũ đâu?" Lâm Tĩnh Hảo thấy em ấy không chút để ý như vậy lại cảm thấy không thoải mái, trong lòng cảm thấy vướng mắc. "A?" Hai tay Lâm Tiểu Kiều ôm đầu, trong chốc lát nhớ lại: "Thôi rồi, để quên trong quán ăn rồi." "Chừng nào em có thể không vứt đồ lung tung? Đi ra ngoài một chuyến, chưa mua được cái gì hết, lại ném mất đồ." "Không có việc gì, ngày mai em sẽ đi tìm, ông chủ quán rất tốt, sẽ giữ lại giúp em." Lâm Tiểu Kiều vẫn cười ha ha, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Gia Mộc, thấy đối phương đang nhìn mình, ngượng ngùng cười thu tầm mắt tầm: "Chị, hai người muốn đi ra ngoài hả? Lúc này bên ngoài rất lạnh, chị mặc nhiều áo vào, đừng để bị cảm." Lâm Tĩnh Hảo mặc một bộ đồ chống lạnh, bên trong còn mặc áo len dày, còn Lâm Tiểu Kiều thì trên cổ quấn đại một chiếc khăn quàng cổ, không vui vẻ khẽ hừ một tiếng. Thính lực của Thẩm Gia Mộc cũng không kém, cũng tự nhiên nghe được, anh nhíu mày, lên tiếng: "Nếu bên ngoài lạnh, vậy trở về đi, bị cảm cũng không tốt." Lâm Tĩnh Hảo nheo mắt lại, liếc nhìn Thẩm Gia Mộc một cái, xoay người đi mở cửa. Lâm Tiểu Kiều tiến lên, đi bên cạnh Thẩm Gia Mộc, nói một tiếng "Cảm ơn nha", nhanh như chớp chui vào phòng. Thẩm Gia Mộc vuốt cằm gật đầu, cuối cùng vào cửa chính, thuận tay đóng cửa chính lại, khi xoay người lại, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều, dán lưng vào góc tường của một cái phòng đối diện phòng ăn. Trong phòng khách vẫn còn mấy người vui vẻ nói chuyện trời đất, Lâm Tĩnh Hảo trở lại ngồi lên ghế sofa,hai tay khuôn phép đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài hơi nghiêng về một phía, tác phong của một thục nữ cần có. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo như vậy, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Tiểu Kiều đang về phòng,còn chưa kịp hồi tầm mắt, chợt nghe thấy âm thanh của mẹ mình. "Gia Mộc, con nên mang Lâm Tĩnh Hảo vào trong quân đội chơi, người trẻ tuổi tìm hiểu nhau không phải là chuyện xấu." Thẩm Gia Mộc hiểu được, hôm nay hai nhà cùng nhau tụ một chỗ, là vì chuyện tốt của mình và Lâm Tĩnh Hảo. Bọn họ giống như là một gia đình, đám hỏi, thân càng thêm thân. Nhiều năm anh ở quân đội, trên cơ bản chưa tiếp xúc qua con gái. Đến tuổi, trong nhà làm chủ kiếm một cô gái, không có trở ngại liền kết hôn. Đây là chuyện anh đã sớm chấp nhận, mà mẹ mình thích Lâm Tĩnh Hảo, anh cũng biết, cho nên, kết giao cùng Lâm Tĩnh Hảo. Mặc dù hai người ngầm hiểu nhau, nhưng cha mẹ hai bên không khép lại được. Thẩm Gia Mộc nhớ tới bộ dạng Lâm Tĩnh Hảo trách cứ Lâm Tiểu Kiều, cười cười, thuận nước đẩy thuyền chọn trúng cô gái trong ngoài bất đồng. Tần Tĩnh thấy tâm tư của Thẩm Gia Mộc không còn ở đây, nên cũng không nhiều lời, nhanh trí nói đến chuyện khác. "Trần Nhã, trong nhà em còn một cô con gái nữa đâu?" Lúc Tần Tĩnh nói lời này vẫn nắm tay Lâm Tĩnh Hảo, hai người thân thiết như hai mẹ con, "Chị nghe nói Tiểu Kiều cũng rất lễ phép." Thẩm Gia Mộc nghe được tên của cô, mi mắt giơ lên. Trần Nhã cười hỏi Lâm Tĩnh Hảo, người sau bĩu môi, nói Tiểu Kiều vừa mới trở về. Trần Nhã vừa nghe xong lời này có chút quở trách Lâm Tiểu Kiều, người làm trong nhà chạy nhanh đến gõ cửa phòng Lâm Tiểu Kiều, chắc cô gái nhỏ muốn ngủ, mặc áo ngủ ra mở cửa. "Trong nhà có khách, nhanh đi thay quần áo." Trong mắt Trần Nhã có chút bất mãn, ở ngoài miệng thì không trách cứ nhiều. Thẩm Gia Mộc đi qua xem, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều gạt hai sợi tóc, một tiếng "Vâng", rồi xoay người vào phòng, trên người cô mặc áo ngủ mỏng màu hồng nhạt, cả người giống như nụ hoa sen vừa mới nở, trẻ trung, non nớt, có lẽ sự đáng yêu cũng có chút trùng lặp. Tần Tĩnh che miệng ho khan hai tiếng, còn chưa ra tiếng, Thẩm Gia Mộc liền đứng dậy. "Mẹ, thời gian không còn sớm, ngày mai con còn phải về quân đội, nên đi về được chứ." Tần Tĩnh có chút không thỏa mãn, lôi kéo tay Lâm Tĩnh Hảo không thể buông ra được, Trần Nhã không phải không thấy được, thấy được, liền để cho Lâm Tĩnh Hảo tiễn mọi người ra cửa chung cư. Cô là cô gái mà đi ban đêm, thật là bất tiện, Thẩm Kiến Quần luôn miệng nói không cần, lúc này Trần Nhã mới thôi. Cả nhà lái xe đến, đi được nửa đường, chị Thẩm Gia Mộc là Thẩm Gia Giai không biết có chuyện gì, nhận được điện thoại thì vô cùng lo lắng lái xe đi, chỉ nói đợi lát nữa tới đón bọn họ. Nhà họ Lâm cách chung cư cũng không xa, Tần Tĩnh cảm thấy con gái không cần đến đón liền gọi điện thoại đợi ở chung cư. Một nhà ba người chậm rãi đi về phía trước, nhưng Tần Tĩnh rất hăng hái, lôi kéo Thẩm Gia Mộc nói chuyện về Lâm Tĩnh Hảo. "Gia Mộc, mẹ thấy Tĩnh Hảo rất tốt, vừa xinh đẹp, vừa có nhận thức, tin tưởng cách nhìn người của mẹ, tuyệt đối sẽ không sai!" Thẩm Gia Mộc nghe xong, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói chuyện. Biết rõ đạo lý, trước mặt người lớn thì ngoan ngoãn dịu dàng, sau lưng thì đối với em gái mình là răn dạy và ghét bỏ. Vừa nghĩ tới, bộ dạng của Lâm Tiểu Kiều cười ha ha khi bị nhắc nhở, Thẩm Gia Mộc cảm thấy trong lòng có một cảm giác khác lạ. Tần Tĩnh thấy Thẩm Gia Mộc có chút không đúng, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Con cũng đã trưởng thành, không nên kéo dài, kết hôn sớm rồi có con như vậy tốt hơn không? Con làm trong quân đội cả ngày thường mệt sống mệt chết, về đến nhà không có ai bưng cho một ly trà nóng, mẹ thấy đau lòng. Mẹ thấy Lâm Tĩnh Hảo rất thích hợp với con, thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm chúng ta, con nên nắm chặt nha." "Mẹ.... ..." Thẩm Gia Mộc thật bất đắc dĩ ,"Con với cô ấy chỉ gặp nhau vài lần, còn chưa hiểu nhau, làm sao có thể kết hôn nhanh như vậy?" "Cho nên vừa rồi mẹ nói con dẫn cô ấy vào quân đội chơi, xây dựng tình cảm cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi." Tần Tĩnh thấy chủ ý này rất tốt, nên vô cùng cao hứng đi về phía trước. Thẩm Gia Mộc đi theo phía sau, một tay để trong túi, lại nghĩ tới lúc trước Lâm Tiểu Kiều đưa tay kia ra, nhờ ánh đèn đường mờ nhạt, tuy không có trắng nõn cho lắm, thấy cũng non nớt, như vậy mới là bàn tay của cô gái, không giống như anh, có vài vết chai. Cho nên, khi cô ấy đưa tay ra thì anh cũng không đưa tay mình ra để bắt tay với cô, một bàn tay non nớt như vậy, sợ mấy vết chai trong lòng bàn tay của mình sẽ làm cho cô ấy đau. "Gia Mộc, chị con đang chờ, nhanh chút." Anh ta đáp một tiếng, vội vàng bước tới, lên xe. ... Mời các bạn đón đọc Tham Hoan của tác giả Bát Trà Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Trong Ván Mê Tình - Lục Xu
Cô chỉ là mật thám được cài bên cạnh tam thiếu nhà họ Diệp… Hắn giữ cô lại, rốt cuộc là vì cô rất đặc biệt, hay là có ẩn tình nào khác? Khi cô phát hiện nguyên nhân cái chết của tam thiếu phu nhân, phát hiện tình yêu đích thực hắn bảo vệ và tất cả bí mật ẩn giấu sau lưng của hắn, cô sẽ có kết quả thế nào? Điều chờ đợi cô là người qua đường đều biết, để vỗ về tình yêu đích thực của mình, tam thiếu một cước đá chết đứa bé trong bụng cô, không chút do dự đuổi cô ra khỏi phủ… *** Một cơn gió thổi tới, cành lá khô ào ào rơi xuống, trên tấm thảm lá dày đặc này, Lâm Văn Trúc cứ trấn định nhìn người đối diện như vậy, sắc mặt bình tĩnh, không phải là đã hạ quyết tâm, mà là sự chờ mong với tín niệm kiên định nào đó, còn về việc hắn có hoài nghi cô hay không, đã không còn quan trọng từ lâu, điều quan trọng là cô đã làm chuẩn bị xong rồi.   Diệp Khuynh Lăng trầm mặc nhìn cô gái ở đối diện, tay vươn ra giữa không trung, nắm lấy một chiếc lá khô, hắn bóp vụn chiếc lá từng chút từng chút một, vụn lá bay đi theo gió, lúc này hắn mới đi đến trước mặt cô.   Lâm Văn Trúc vẫn cố chấp nhìn hắn.   Chính là hai đôi mắt lúc nhìn người ta như có cùng bản chất.   Không hiểu sao lòng Diệp Khuynh Lăng sinh ra thứ cảm giác phẫn nộ, còn chưa suy nghĩ, cơ thể đã hành động theo bản năng, tay hắn đã vươn vào trong cổ cô, kéo sợi dây màu đỏ đã sớm phai màu kia, bao gồm cả mặt dây chuyền, hắn cầm trong tay, cho dù vì đau mà sắc mặt cô nhăn nhó hắn cũng không buông tay, “Ta mặc kệ cô là ai, cũng mặc kệ cô có mục đích gì, bây giờ cút ngay cho ta”. ... Mời các bạn đón đọc Người Trong Ván Mê Tình của tác giả Lục Xu.
Người Tình Nguy Hiểm - Mạc Nhan
Cuộc hành trình đi tìm lại ký ức đầy gian nan của một cô gái chính là nội dung của truyện Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan. Lúc tỉnh dậy thì cô biết mình đã mất trí nhớ, cô không còn nhớ chuyện gì nữa và bên cạnh cô lúc này có khẩu súng. Cô cảm nhận được bản thân mình rất mạnh mẽ nên quyết định sang Đài Loan để tìm sự thật về bản thân mình thật sự là ai? Ở đây cô gặp một người đàn ông và người đàn ông đó nhận cô là người tình của hắn? Bản thân hắn rất yêu cô, nhận biết được nếu ở bên cạnh cô hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào... *** "Vậy vì sao.. . ." "Tha thứ anh hiện tại mới nói cho em có một số việc tạm gác lại thời điểm cuối cùng nói sau có vẻ tốt." Sự thật đích thực quá sức chịu đựng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho cô không biết làm sao nói ra lời. "Đúng rồi, con chip kia —" nói trắng ra, xảy ra nhiều chuyện như vậy toàn bộ vì con chip kia gây nên, cô muốn biết nhất đúng là rốt cuộc con chip lưu lạc phương nào? Lôi Đình Lạc cười đến thần bí. "Đương nhiên là đặt ở chỗ an toàn nhất." Nói xong liền cầm lấy đồng hồ quả quýt ở ngực cô, không ai lường trước được đầu khác của thứ này ẩn dấu huyền cơ. ... Mời các bạn đón đọc Người Tình Nguy Hiểm của tác giả Mạc Nhan.
Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên
Chuyện kể về một vu nữ mồ côi, từ nhỏ bị nhốt trong sơn động tích phúc cho vịnh Tấn Vân cùng với tên sát thủ máu lạnh lưu lạc. Thẩm Thế Liên sinh ra trong một vùng hẻo lánh, từ lúc sinh ra, ngoài trưởng vịnh, Tiểu Ngưu lang và một số người trong vịnh thì nàng chưa từng gặp một nam nhân nào khác. Ngày cô gặp Phượng Thất Thiềm, là ngày máu tươi nhuộm đầy vịnh, hắn cầm kiếm đứng ở đầu dốc giọng trầm thấp mà hờ hững nói :"trốn nhiều năm như vậy, sống cũng đủ rồi" làm lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Nén lại sự sợ hãi trong lòng, nàng nói :"Tiên sinh, ta chỉ đi ngang qua thôi mà" *** Sau đó, Trương lão tà bị vạch mặt, nỗi oan mẹ ta phải gánh chịu nhiều năm rốt cuộc được giải bỏ. Còn ta thì xuất hiện trước con mắt mọi người với thân phận Thất phu nhân cùng thánh tế tân nhiệm của Phượng Minh Cô Thành. Ngày ta cùng Tiểu Phượng Tiên đưa Trương lão tà lên pháp trường, lúc được ngàn vạn thành dân vây quanh, ta trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong biển người. Là Tiếu Tiếu. Hắn đi theo xe tù chở Trương lão tà, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Trương lão tà bị chặt đầu, hắn mới bỏ đi, trước khi đi, hắn còn ngoái lại nhìn ta, sau đó cúi mình vái chào, rồi biến mất trong biển người đang vui mừng hò reo. Trong lòng ta không vui, đứng trên đài cao cho thành dân chiêm ngưỡng một lúc rồi quay về kiệu. Tiểu Phượng Tiên biết lý do ta buồn, chỉ ôm ta không nói một lời. ... Mời các bạn đón đọc Ngươi Là Cái Tay Nải của tác giả Nhĩ Nghiên.
Không Nhớ, Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
Ai đã quên, ai vẫn còn nhớ. *** Gần đêm ba mươi, Hạ Bồng Bồng bị các bạn học kéo đi hát karaoke, cũng may hôm qua trường học đã cho nghỉ, cô không cần lo lắng tối về ký túc xá không được. Nhưng cô cũng không thích hát lắm, cho nên cả đêm đều ngồi đó nghe người ta hát. Không biết tại sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại anh rất thích hát, có nhiều lần anh tắm rửa bảo cô trông chừng ở bên ngoài, cô nghe anh vừa tắm vừa hát, tuy điệu hát bị tiếng nước róc rách làm rời rạc, nhưng Hạ Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ca hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn. Khoan đã...cô đang tưởng tượng tới Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa sao? Hạ Bồng Bồng vội vàng lắc đầu, chắc chắn là trong KTV ồn ào quá, làm đầu óc cô rối loạn. Rạng sáng mọi người mới đi ra khỏi KTV, mùa đông ở thành phố J rất lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, Hạ Bồng Bồng tạm biệt sự ấm áp đi ra khỏi cửa lớn thì hắc xì một cái. Cái nhảy mũi này rất mạnh, đến nước mắt cô cũng rơi xuống, tầm mắt hơi mơ hồ, lúc cô mở mắt ra, lại thấy Hạ Đông Ngôn. Vẫn là khuôn mặt với nụ cười bất cần đời ngày xưa, vẫn là trời tối, vẫn dưới ánh đèn màu ấm. Thiếu chút nữa Hạ Bồng Bồng đã nghĩ rằng mình xuyên về ba năm trước. Người bạn bên cạnh vỗ cô một cái, "Hạ Bồng Bồng, tìm cậu à?" Cô quay đầy thì thấy người bên cạnh cô là bạn cùng học đại học chứ không phải bạn trung học, cô tỉnh táo lại, thì ra Hạ Đông Ngôn thực sự đã quay về. ... Mời các bạn đón đọc Không Nhớ, Không Quên của tác giả Trừu Phong Mạc Hề.