Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Kiếp Yêu

“Kiếp này ngài hãy thả nàng đi đi”. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi trên mình người ấy, một bộ áo trắng như muốn hòa vào màn tuyết. “Ta thả nàng thì ai thả ta đây?” Kiếp này đã định rồi. Dù có tìm đến mức nào đi nữa, vẫn có người tới trước hắn một bước, tìm được nàng. “Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài đừng quấn quýt không buông như thế…. sẽ hại nàng ấy thôi”. “Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao”.  Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao nhưng giọng điệu lại như thể đang cười: “Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp”. “Chỉ yêu như thế mà thôi….”. Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không được cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật.   Thanh Ương, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi. *** Một tác phẩm của Ôn Sưởng, nhắc đến Ôn Sưởng, nhiều bạn sẽ nghĩ ngay đến “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”. Giọng văn của “Vạn kiếp yêu” khá khác so với “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”, nếu hình dung giọng văn của “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân” là nhẹ nhàng xen lẫn vui vui, thì “Vạn kiếp yêu” lại là nhẹ nhàng xen lẫn bình thản, thậm chí là trầm buồn. Ấn tượng của mình xuyên suốt “Vạn kiếp yêu” là tình yêu của Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương quá sâu đậm, quá mãnh liệt, quá cố chấp, thậm chí là cực đoan, tình yêu ấy khiến Kỳ Hoa bất chấp tất cả mọi thứ, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ để được ở bên Thanh Ương, để Thanh Ương chỉ nhìn thấy một mình hắn. Bất cứ điều gì có liên quan đến an nguy của Thanh Ương đều có thể khiến Kỳ Hoa nảy sinh nộ khí ngút trời, có thể hủy diệt cả vạn vật. Truyện mở đầu bằng khung cảnh rất nhẹ nhàng, rất bình yên, Thanh Ương là tiên sinh dạy học trong một ngôi làng nhỏ, Kỳ Hoa là một “cá yêu”. Truyện mở ra một không khí rất nhẹ nhàng, rất thanh bình, chỉ đơn giản là câu chuyện tại một ngôi làng nhỏ, với những câu chuyện nhỏ, với một con rùa đen, với những đứa trẻ mà Thanh Ương dạy dỗ, với câu hát “Ân Kì Lôi”, với chiếc ghế dựa lúc nào cũng đong đưa trước sân nhà, với một nam tử mặc y phục có hoa văn gợn sóng. Giữa họ có những hiểu lầm, Kỳ Hoa tưởng rằng Thanh Ương yêu một người khác – Thẩm Vân Vọng. Kỳ Hoa không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn chỉ cho phép nàng yêu một mình hắn, chỉ cho phép nàng gả cho một mình hắn, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn. Kỳ Hoa đã giết chết Thẩm Vân Vọng, nhưng hắn không biết, thực ra rất nhiều chuyện không phải như những gì mắt đã thấy, tai đã nghe, người mà Thanh Ương yêu vẫn là Kỳ Hoa, nàng chấp nhận gả cho Vân Vọng cũng là vì Kỳ Hoa. Thanh Ương có buồn vì cái chết của thanh mai trúc mã Thẩm Vân Vọng chứ, nhưng nàng không bỏ được, không bỏ được tình yêu với Kỳ Hoa, vì yêu, nên hận thù buồn khổ cũng có thể chuyển hóa thành yêu. Hai người ở bên nhau, nhưng kiếp số đã định, Thanh Ương dần nhớ ra những kiếp trước của mình, kiếp nào cũng có bóng dáng của Kỳ Hoa trong sinh mệnh của nàng, kiếp nào nàng cũng yêu hắn, và kiếp nào nàng cũng qua đời khi tuổi thanh xuân vẫn chưa tàn, con đường phía trước vẫn đang rộng mở. Thanh Ương nhớ ra những lúc hai người bên nhau, dần dần cũng nhớ ra kiếp đầu tiên, kiếp mà nàng tên là Mạnh Quân Quy, từ đó, những hiểu lầm trôi nổi lại dần xuất hiện, quấn quýt vấn vương vào trí óc. Thanh Ương sợ hãi, sợ hãi rằng người mà Kỳ Hoa tìm kiếm bấy lâu rốt cuộc không phải nàng, hắn từ đầu đến cuối vẫn nhầm, sợ người mà hắn tìm là Đào Hề mà không phải Thanh Ương. Nàng là Thanh Ương, là Mạnh Quân Quy, là Lạc Tần, nhưng không phải Đào Hề. Nhưng Thanh Ương cũng không biết, thực ra từ đầu đến cuối, người mà Kỳ Hoa tìm luôn là nàng, chỉ có nàng, thực sự là nàng. Hắn làm rất nhiều việc vì nàng, hắn sẵn sàng hủy diệt cả thiên địa vì nàng, vì nàng mà nhập ma, từ thượng cổ chi thần mà thành ma. Số phận vẫn tàn nhẫn chia cắt hai con người yêu thương nhau tha thiết đến thế, Thanh Ương hiểu lầm, thân thể nàng tan vào vạn vật, nàng không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Chấp niệm của Kỳ Hoa quá sâu, hắn tìm nàng, nhưng tìm không thấy. Hắn vì nàng nhập ma, rồi lại thành thần. Sau này, khi Thanh Ương nhờ Phật Tổ mà được cứu sống, hai người dần gỡ bỏ những hiểu lầm. Cuối cùng, người có tình cũng về với nhau. Kỳ Hoa là của Thanh Ương. Thanh Ương chỉ là của mình Kỳ Hoa. Như đã nói, ấn tượng sâu sắc nhất của mình sau khi đọc “Vạn kiếp yêu” chính là tình yêu mà Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương. Khi Thanh Ương vẫn là Lạc thủy chi thần, hắn cưng chiều nàng, yêu nàng, ở bên nàng. Hơn mười kiếp Thanh Ương ở nhân gian, hơn mười kiếp Kỳ Hoa luôn ở bên nàng. Tình yêu ấy quá sâu đậm, nếu cuối cùng hai người vẫn không đến được với nhau, thì phải nói là tác giả quá tàn nhẫn vì họ hy sinh quá nhiều, chịu đau khổ quá nhiều, hiểu lầm quá nhiều, tình yêu ấy quá sâu sắc, sâu sắc đến mức không gì che giấu được, thế gian vạn vật cũng chẳng sánh bằng. Trong truyện còn có một vài câu chuyện nhỏ xen vào giữa, đó là câu chuyện của những người ở Thủy ngục, đọc những câu chuyện của họ, thực sự khiến mình càng thấm thía, càng hiểu sâu sắc: không phải cái gì mắt đã thấy, tai đã nghe cũng đều là sự thật, đừng bao giờ nhìn mọi sự một chiều. Câu chuyện của Đào Hề - nữ phụ trong truyện cũng khiến mình rất cảm động, nàng ấy là một người cố chấp, dám yêu, dám hết mình, yêu sâu đậm, nhưng người nàng yêu là Phật Tổ - người mang trong mình cả vạn chúng sinh, đối xử với chúng sinh công bằng. Thực ra Phật Tổ có yêu Đào Hề, nhưng đáng tiếc, trách nhiệm trên vai hắn quá nặng, hắn không bỏ được. Hắn không đáng trách, nhưng bất kỳ ai khi đọc truyện, cũng đều thấy tiếc thương cho Đào Hề. Kết, truyện hay, đáng đọc, có đan xen cả kiếp trước kiếp này. *** Đời này nàng chỉ có hai nguyện vọng —— hắn yêu nàng, nàng chết trên tay hắn. Hắn nói: "Chướng do lòng sinh ra, tâm chết thì chướng diệt." Nàng trốn trên cây đào, cười đáp. Một đời này, hắn không yêu nàng, nàng cũng không chết trên tay hắn. Nàng chỉ là người vì hắn mà chết, cũng không phải do hắn cầm đao cắt hết huyết mạch trong cơ thể nàng, tay của hắn vốn không hề vấy máu. Đúng là đáng hận mà ——một đời này, nàng không được hắn yêu, cũng không được hắn hận. Vậy một đời này rốt cuộc tại sao ta phải sống đây? Vì sao ta phải tồn tại nữa? Ta là tình chướng của chàng, sao chàng không cho ta một chút tình để lại? "Giờ chướng của chàng mới hết, có phải là, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không? A, trước kia, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không?!" Thanh Ương đi rồi, nàng điên cuồng hỏi hắn, ôm hắn, thấp kém lại tuyệt vọng đến thế. Hắn thương xót nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt đó như thể nhìn thấy con dân mình, lúc nào hắn cũng sẽ từ bi như thế. Hai người nhìn nhau, Đào Hề bật cười ha hả, cười rồi cười, cười đến lúc mặt đầy nước mắt, cười đến lúc không kêu được tiếng nào—— chẳng qua hắn chỉ một lòng yêu thương muôn dân trăm họ, vì lẽ đó mới không đành lòng để nàng phải chết; trong lòng hắn có chướng, nhưng không liên quan đến tình, hắn quá từ bi, vì thế mới không đành lòng thương tổn dù chỉ một sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh trong mắt hắn đều bình đẳng, sao có thể có tư tâm. Đào Hề a, sao cứ chấp nhất như thế, ngàn vạn năm qua bao đêm không chợp mắt, ngày không yên ngủ, chỉ một câu "không cầu được" mà hành hạ đến chết đi sống lại, sao lại không có tiền đồ như thế? Quá không có tiền đồ! Chấp nhận đi, chấp nhận thôi... Nàng sẽ chết mà, Đào Hề. Nhưng vì sao vẫn không nỡ bỏ? Lẽ nào nàng tình nguyện mỗi ngày mỗi đêm bị tình yêu giày vò đến chết cũng không quên? Nàng không nỡ cái gì? Nàng không thể không yêu hắn sao? Nàng không nỡ tình cảm mãnh liệt ngàn vạn năm qua sao? Phải, ta không nỡ. Đào Hề nở nụ cười, nàng úp mặt vào lòng bàn tay người kia, hai hàng lệ chảy. Ta yêu chàng mà... Người vẫn đang bất động để mặc nàng tựa vào vội vã chạy tới ao sen, ngàn tỉ năm trôi qua ánh mắt chỉ có từ bi lại dâng lên vẻ thê lương. Trả lại cho nàng. Ngày qua ngày, cây đào phía sau Phật tổ lại càng thêm khô héo, hoa lá khắp nơi đều rơi hết, cành cây trơ trọi yếu đuối, không còn chút dáng dấp năm xưa. Đào Hề cảm giác sinh mệnh trôi đi, lẳng lặng nhìn người trước mặt quay lưng ngồi đó —— một đời này, yêu chàng không hối hận; nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi phật châu, từng viên tròn tròn bóng loáng, màu gỗ đậm màu, cũng giống như trọng trách mà người đó vẫn mang, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng vẫn chỉ mới thiếu niên, nhưng đã phải gánh trách nhiệm Càn Khôn cửu giới muôn dân. Nhưng mà sắp không phải nữa rồi. Sắp không còn là phật nữa. Hắn vẫn không muốn mình là phật, hắn không làm phật được. Cánh hoa đào nhỏ nhỏ lẳng lặng nằm trong tay hắn, cánh hoa bắt đầu ố vàng, hơi nước dần biến mất, màu sắc tan đi, giống như nhìn một người từ độ tuổi dậy thì từ từ biến thành người già leo lắt, dần dần, dần dần, từng bước từng bước chết đi... Thiếu niên mặt mày trong sáng chậm rãi đưa tay lên, đặt nó đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống —— cẩn thận như thế, tình sâu như biển là thế, như gửi gắm hết những năm tháng yêu thương vào chiếc hôn này. Đời sau, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ cả đời không cưới; đời sau nữa, nếu nàng yêu ta, ta sẽ khiến nàng yêu ta trước. Ta muốn luân hồi làm người, không muốn làm phật nữa. Ta yêu nàng, Đào Hề. Mời các bạn đón đọc Vạn Kiếp Yêu của tác giả Ôn Sưởng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.
Thâm Sơn Có Quỷ
Cái tên truyện đã “thâm sơn” lại còn thêm chữ “ma quỷ” nghe thì có vẻ ghê rợn, nhưng đừng sợ, đây là một câu chuyện tình yêu rất ngọt ngào, cũng cực kì đáng yêu của hai kẻ ngốc. Vì ngốc nên cả hai đâu biết chuyện yêu đương như thế nào.   Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi tên Bạc Mang ở nơi thâm sơn cùng cốc, trên núi lại có môn phái Kiếm Các. Dưới chân núi có cô thôn nữ Tiểu Xuân chuyên dịch vụ cung cấp thảo dược cho đệ tử Kiếm Các.   Một ngày nọ, Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược nhà mình bị trộm. Nàng canh giữ rất lâu, nhưng tên trộm này chỉ đến vào ban đêm, lại còn xuất quỷ nhập thần, không rõ là người hay ma. Quyết không chịu “mất trắng” như vậy, Tiểu Xuân quyết định bám theo dấu vết của tên trộm vào tận rừng sâu. Và đó là khởi đầu của mọi chuyện.   Trong nơi núi rừng sâu thẳm, Tiểu Xuân đã khám phá ra một bí mật động trời. Tên trộm ngày ngày đến “hỏi thăm” vườn thảo dược của cô tên Lý Thanh, sống cùng một ông già “gần đất xa trời”. Mọi việc xoay quanh hai người này rất kì lạ, như là Lý Thanh không thể ra ánh sáng ban ngày, lại có sức khoẻ hơn người và sức mạnh kì bí, căn nhà nhỏ của họ cũng thường xuyên có những vị khách lạ mặt ghé thăm. Nhưng bên cạnh đó, Tiểu Xuân tốt bụng vẫn quyết định giúp đỡ hai người.   Mọi chuyện có lẽ cứ bình lặng tiếp diễn nếu một ngày kia, Kiếm Các khộng tuyển đệ tử. Tiểu Xuân muốn tham gia, nhưng nàng không có cây kiếm nào thích hợp. Đúng lúc nàng không biết làm thế nào thì Lý Thanh đột ngột biến mất, để lại cho nàng một thanh kiếm. Kể từ đó, hàng loạt nhân vật bí hiểm xuất hiện, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt thanh kiếm trong tay Tiểu Xuân. Thân phận thực sự của Lý Thanh là gì? Câu chuyện tình yêu giữa người và “quỷ” sẽ kết thúc như thế nào? Tất cả đều chờ đón bạn ở trong cuốn sách này.   Twentine là một tác giả viết chắc tay, bản edit truyện cũng khá mượt mà. Như đã nói ở đầu, truyện rất ngọt ngào, cũng ấm áp, ít ngược. Cách viết của Twentine đặc biệt ở chỗ cô ấy kể chuyện buồn bằng cái giọng khá dửng dưng, nhưng lại làm người ta suy nghĩ mãi. Tiểu Xuân và Lý Thanh đều là hai kẻ ngốc, không biết yêu là gì. Họ chỉ biết ở bên cạnh, bảo vệ lẫn nhau trong vô thức. Lý Thanh vì Tiểu Xuân mà chịu đứng dưới ánh nắng, dù biết chắc rằng mình sẽ phải chịu đau đớn tột cùng. Tình yêu của Lý Thanh ngây ngô mà chân thật, khiến người ta phải rơi nước mắt. Kể cả khi lí trí quên mất Tiểu Xuân, sâu thẳm trong tim Lý Thanh vẫn khắc ghi hình bóng nàng, không thể xoá bỏ.   “Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi.”   Tiểu Xuân là một cô gái tốt bụng, cũng rất hồn nhiên, tuy có mạnh mẽ nhưng không đến mức “nữ cường”. Nàng yêu hết mình, nhưng cũng không bi luỵ vì tình yêu. Các nhân vật nữ của Twentine luôn có tính cách khá thú vị, không bị bánh bèo hoá.   Trích đoạn ngọt ngào:   “Nếu ta vĩnh viễn cũng không thể nhớ lại, nàng còn có thể đối xử với ta như trước đây không?” Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh, hắn khẽ cúi đầu, vẻ mặt rất thâm trầm, rất bình tĩnh, đến mức có hơi nặng nề. Sắc mặt của hắn giống như một tảng đá khổng lồ, đè nặng trong lòng Tiểu Xuân, khiến nàng thở không nổi. Hồi lâu sau, Tiểu Xuân nghiêng mặt qua, từ từ tựa vào lưng Lý Thanh, khẽ nói: “Huynh là đồ ngốc….” Lý Thanh cúi đầu. Tiểu Xuân khẽ cười một tiếng, nói: “Ta vẫn sẽ đối với huynh như thế...” _______________   Review by Huyên Chiêu Nghi *** Lần đầu tiên Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược bị mất dược liệu là vào một đêm đầu hè. Khi đó, nàng vừa dùng cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi, nàng bưng ấm trà, vừa uống trà vừa tản bộ, đi một hồi thì đi đến vườn thảo dược, trong đêm, Tiểu Xuân cười híp mắt xem xét các loại dược liệu—- Sau đó, nàng phát hiện có điều lạ thường. Trên một mảng đất mềm rộng lớn trong một góc của vườn, có trồng rất nhiều cây cát cánh(1). Bề mặt bóng loáng không có lông, hạt màu vàng, thân cây thẳng tắp, nụ hoa màu xanh tím, tất cả đều vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng, sau khi Tiểu Xuân đi về trước mấy bước, nàng phát hiện nơi trồng cây cát cánh kia bị thiếu mất một gốc. Tiểu Xuân: “……” Ban đầu nàng còn cho rằng do trời quá tối, mắt mình kém nên còn đi vòng quanh mấy vòng nhìn xem, lúc này, nàng mới thấy rõ ràng, chỗ lẽ ra được trồng gốc cát cánh kia đã bị nhổ sạch. Nàng khẳng định là cây đã bị nhổ sạch bởi Tiểu Xuân nhận ra đây không phải là do thú hoang dã trong núi làm. Nếu thú hoang xuống núi, tàn phá bừa bãi trong vườn thảo dược, thì vườn này sẽ không chỉ bị thiếu mất một gốc cây như thế, dược liệu càng không thể nào mất luôn cả gốc rễ. Cho nên, rõ ràng là có người trộm. Mời các bạn đón đọc Thâm Sơn Có Quỷ của tác giả Twentine.
Nhánh Hồng Thứ Ba
Ơi thiếu niên trăn trở  nơi này giữa hai đoá hồng Tuổi trẻ vốn là những bài thơ bí ẩn Mà nhánh hồng ngoài kia vì ai chờ nắng Vì ai chịu gió vì ai ngậm sương… Truyện xoay quanh ba chàng trai: Vưu Tiểu Lâm, Mễ Thịnh và Tinh Trạch. Tinh Trạch động lòng với ba người theo thứ tự: Vưu Tiểu Lâm, Lục Hạo, Mễ Thịnh. Trong đó, Vưu Tiểu Lâm là tình đầu, Tinh Trạch đơn phương thầm mến và cũng từ người này nhận ra mình là gay. Nhưng rồi anh nhận ra chuyện tình này sẽ vô vọng nên chỉ mong ở bên làm bạn, giúp đỡ Vưu Tiểu Lâm. Lục Hạo là người thứ hai nhưng là người đầu tiên mà Tinh Trạch hẹn hò. Lục Hạo là người thành thật lại có chút khờ dại. Về sau, chuyện tình không thành do Lục Hạo phải đi định cư tại Mỹ. Còn Mễ Thịnh, Tinh Trạch quen gã do một lần tình cờ. Mễ Thịnh hơn Tinh Trạch 10 tuổi, là lão làng lăn lộn trong giới gay, có rất nhiều bạn tình. Với Mễ Thịnh, Tinh Trạch như ánh sáng cuối đường hầm của gã, gã phải giành cho bằng được dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Đến cuối cùng, Tinh Trạch sẽ chọn ai? Tình đầu Vưu Tiểu Lâm hay gã cuồng si Mễ Thịnh? Trước hết, tôi rất thích văn phong của tác giả. Rất chân thực, nhẹ nhàng và giản dị. Cách tác giả lồng ghép vào những yếu tố hiện thực như gia cảnh nhân vật bi thảm, đổi người yêu, 419,… Ngoài ra còn có lời tâm sự 90% dựa trên sự kiện có thật của chính tác giả. Cách miêu tả nội tâm cũng rất tốt, dễ dàng chiếm được thiện cảm cũng như sự đồng tình của người đọc. Tuy nhiên, truyện gắn mác chủ công nhưng góc nhìn của nhân vật Mễ Thịnh cũng không ít và được khai thác thêm về gia đình và rất nhiều điều xung quanh. Thế nhưng, truyện đã làm tôi thất vọng về mặt nội dung. Những chương đầu dường như tuyệt hơn rất nhiều với những gì hiện lên là một nhân vật trẻ tuổi tìm kiếm bản thân mình qua những câu chuyện tình. Ở những phần này, tác giả cũng rất tốt trong việc miêu tả Tinh Trạch rung động với Tiểu Lâm. Nhưng càng về sau, những gì gửi gắm trong tác phẩm càng bị lệch lạc đi. Có một vài chi tiết khiến tôi khá bất bình, tiêu biểu là sự phán xét của những người gay với Lục Hạo. Họ thậm chí còn chưa từng gặp Lục Hạo, nhưng họ lại phán xét rằng cậu ấy “chơi chán rồi bỏ và quay sang kết hôn”, gọi là “cái giống Bisexual bị phỉ bang hết cỡ”. Điều này khiến bản thân tôi, một người cũng là Bisexual cảm thấy khó chịu. Hay như chi tiết Mễ Thịnh cố ý quan hệ với Tinh Trạch. Đó là cưỡng hiếp, nhưng tác giả lại miêu tả nó rất lãng mạn và còn diễn tả nội tâm nhân vật Mễ Thịnh rất vui vẻ. Điều này vô hình chung đã đẩy tác phẩm ra xa khỏi cái mác hiện thực của nó. Nhìn chung, đây chỉ nên là một câu chuyện mang tính giải trí chứ chưa hẳn mang tính chất hiện thực. *** Hôm đó trời đổ tuyết. Không khí trắng xoá, âm thanh cũng bị hút hết, trên cao tuy không thấy trời xanh, nhưng cũng không u ám, mặt trời vẫn chiếu xuyên qua được những tầng mây, tạo nên một chút ánh sáng mỏng manh. Khí trời hôm đó có vẻ như rất thích hợp để làm nên một “ngày kỷ niệm.” Trần Tinh Trạch vừa mới mừng sinh nhật thứ 10 cách đó không lâu đang đứng trước cổng trường, nhìn vào bên trong trường qua song sắt —– Cậu bé kia mặc một chiếc áo lông vũ vạt ngắn, quấn khăn quàng cổ, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần mặt cũng trắng như tuyết. Trên lưng cậu bé ấy là một cái cặp nặng chình chịch đầy sách, trong tay còn ôm một chồng sách, trông rất nặng, cậu bé không sao thẳng lưng lên được. Trần Tinh Trạch nhìn thấy cậu ta không đeo găng tay. “Lại thêm tên nữa?” Trần Tinh Trạch ngoái đầu, Lý Ký đứng ngay sau lưng. Lý Ký là bạn cùng lớp với cậu, cũng là bạn phá làng phá xóm của cậu, đi học trễ hay cúp cua gì là chuyên môn dính nhau một cặp.   Mời các bạn đón đọc Nhánh Hồng Thứ Ba của tác giả Twentine.
Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo
Biên tập: Chung cư Doãn Gia - -- Câu chuyện ngắn về một đôi ngươi chạy ta đuổi, con sói đột lốt thỏ măm me ăn sạch cừu non. Sau đây là bàn luận về cách đặt bẫy để nhanh chóng tìm được người yêu. Bẫy số 1:  Anh đóng băng cô tại chỗ, chậm rãi chọc chọc: "Làm bảo tiêu cho tôi thì tôi thả cô ra." Bẫy số 2: Anh kéo cô tới miếu Nguyệt lão cười tủm tỉm: "Cho em một cơ hội! Kết hôn, thắng tranh tài phu thê thì em có thể không cần theo bảo vệ tôi nữa." Bẫy số 3: Anh kiên nhẫn chạy khắp bản đồ truy sát cô: "Phục hôn thì không giết em nữa, không phục hôn thì lúc nào cũng sẽ giết em." Bẫy số 4: Anh lột sạch đồ trên người xuống: "Chỉ cần em đồng ý, muốn làm anh thế nào cũng được." *** Phạm Tiểu Khanh vừa từ nhà vệ sinh quay lại đã thấy nhân vật của mình nằm sõng soài trên thảm cỏ xanh tươi, chết không rõ nguyên nhân. Khóe mắt cô giật giật, vô cùng tức giận. [Trò chuyện riêng] Trái tim của Khanh Khanh: Tam Thiên, anh quậy đủ chưa? [Trò chuyện riêng] Phồn hoa tam thiên: Em phục hôn với anh thì anh không giết em nữa. Phạm Tiểu Khanh cảm thấy đau đầu, cô xoa xoa huyệt thái dương, bỗng thấy thật bó tay. [Trò chuyện riêng] Trái tim của Khanh Khanh: Tại sao tôi phải nghe theo anh? Nói xong, cô che kênh trò chuyện, hồi thành sống lại. Thanh Thạch thấy cô không nói tiếng nào mà treo máy ở khu an toàn liền vô cùng thấu hiểu vỗ vai cô, vẻ mặt thông cảm, “Ở đây gả cũng không do mình nha, bằng không, cậu cứ theo đi?” Phạm Tiểu Khanh im lặng, chỉ thơ thẩn nhìn một mảng rừng cây đằng trước. Lúc gặp [Phồn hoa tam thiên], [Trái tim của Khanh Khanh] vẫn là một nhân vật nhỏ gà mờ, đang chui trong rừng kiếm lá nhân sâm làm nhiệm vụ. Còn đúng một vòng cuối cùng thì lại nhìn thấy một đoàn người cưỡi ngựa xông tới. Phạm Tiểu Khanh còn chưa kịp quay người đã bị kỹ năng quần công của [Phồn hoa tam thiên] giết chết luôn, Phạm Tiểu Khanh bi thương vô cùng, nhìn màn hình rồi ném phù hồi sinh ra, sống lại tại chỗ, ngay khi máu mãn lam đầy liền không nói không rằng khiêng đại đao sắc bén của mình chém thẳng lên người [Phồn hoa tam thiên].   Mời các bạn đón đọc Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo của tác giả Bắc Khuynh.