Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Nội dung chính của truyện Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh xoay quanh nhân vật nữ chính có cuộc đời rất thú vị. Trước đây cô sinh ra trong một gia đính rất giàu có nhưng đã bị sa sút. Không còn cách nào khác để kiếm tiền, cô phải nhờ vào thân hình đẫy đà của mình là bộ ngực rất đẹp trong các vai diễn để kiếm tiền. Anh- một vị trung tá trẻ tuổi tài ba, kỹ năng chiến đấu anh đều xếp hạng top và có lòng hi sinh rất dũng cảm. Số phận đưa đẩy thế nào trong một lần làm nhiệm vu anh lại cứu cô trong hoàn cảnh sống chết. Cũng chính vì chuyện đó mà báo chí để mắt đến tung tin làm cô tổn thương! Cô không cần anh chịu trách nhiệm nhưng sâu thẳm trong ánh mắt thì ngược lại...Cô cùng anh kết hôn vì...? Tiền hoặc tình? *** Văn Án -------- Cô là bình hoa ở trong giới giải trí dựa vào quy tắc ngầm leo lên vị trí cao hơn, dựa vào khuôn mặt và bộ ngực giành được một số vai diễn. Anh là trung tá trẻ tuổi nhất trong quân đội, tất cả các hạng mục nghiệp vụ đều đứng đầu, là người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh. Cô từng là thiên kim tiểu thư nhưng rơi vào cảnh sa sút, mẹ là người thân duy nhất của cô. Anh là con nhà danh gia vọng tộc có địa vị cao quý, là con trai độc nhất trong nhà, chuyện kết hôn của anh trở thành nhiệm vụ của mọi người trong gia đình. Trời xui đất khiến, ngoài ý muốn, anh dùng phương thức đặc biệt cứu cô trong lúc "nước sôi lửa bỏng", chuyện của bọn họ lan truyền khắp các tờ báo lớn và TV. Cô nói coi như cô bị tổn thất cũng không so đo, không cần anh chịu trách nhiệm, anh lời lẽ chính nghĩa trừng mắt với cô, nói cô phải chịu trách nhiệm với anh! Bị bức bách, cô vì tiền đồ tươi sáng của anh, cùng anh kết hôn. -------- Review ------- Truyện hay, nhẹ nhàng. Tình tiết có logic, vừa hấp dẫn, lâu lâu lại hài hước tí xíu.    Mình rất thích nam 9, tính cách thẳng thắng, bá đạo hay ghen một chút nhưng luôn quan tâm chăm sóc vợ mình. Nữ 9 thì tuy hay dùng scandal để nổi tiếng nhưng thật ra là do quản lý của chỉ sắp xếp hết, chị cũng không thích dấn thân vào showbiz nhưng vì hoàn cảnh nên mới thế thôi. Sau này 2 người yêu nhau thì nữ 9 giải nghệ rời showbiz (hình như vậy, mình không nhớ rõ tại đọc lâu rồi >.   Truyện có 1 chi tiết mà mình rất thích. Đó là một buổi tối nam 9 chở nữ 9 từ quân doanh về khách sạn để mai quay phim, không nhớ làm sao mà nữ 9 lại buồn vs khó chịu, thế là trên đường trở lại quân doanh nam 9 gọi đt hỏi chị mình làm sao để dỗ con gái vui rồi mua bánh ngọt với hoa hồng quay lại khách sạn tặng nữ 9... Phụ nữ nhiều khi chỉ cần có vậy, một người chồng biết quan tâm, để ý xem mình vui buồn ntn, rồi cùng chăm sóc, bảo vệ mình. Quá hạnh phúc rồi ^^    Rồi còn có lần anh đến phim trường xem, gặp đúng cảnh hôn của nữ 9, thế là tự hô cắt rồi dẫn nữ 9 đi không cho quay nữa, đạo diễn ngớ người luôn. "Miệng của em là của anh, cả người em cũng là của anh, muốn hôn hay làm gì khác cũng chỉ có thể là anh."  Bá đạo nhưng mà rất đáng iu. Nữ 9 phải dỗ dành khuyên nhủ lắm, cuối cùng mới quyết định xài diễn viên đóng thế.    Nói chung là đọc truyện thích nam 9 nhất, còn ghét nhất là bà quản lý của nữ 9 với ông anh rể Lạc Hướng Đông của nam 9. Có thể nói, đây là bộ truyện đầu tiên có dàn nhân vật phụ để lại nhiều cảm xúc nhất cho mình. Từ vụ bị cưỡng bức đến phát điên của mẹ Ôn, đến sự chịu đựng cùng tuổi thanh xuân mà chị Lục đã bỏ ra. Nổi khổ mất đi người yêu 10 năm của Văn Phong, sự khốn nạn đê tiện ích kỷ của ông Thành (ba nam phụ) & tên Lạc Hướng Đông chồng chị Lục.    À! Nếu bạn nào muốn đọc ngoại truyện thì bên "diễn đàn lê quý đôn" có đấy, chứ một số web khác mình thấy không có ngoại truyện, các bạn hỏi rất nhiều. ------------------------- Điểm: 9.5 / 10???? *** Đèn flash tanh tách tanh tách vang lên, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy các thớ thịt trên mặt mình mỏi nhừ, cô sắp rơi nước mắt rồi, nhưng cô lại không thể chuyển động, chỉ có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ tươi cười, sau đó hướng về từng ống kính trước mặt bày ra đủ loại tư thế khác nhau. "Ôn tiểu thư, bộ phim mới của cô qua một thời gian ngắn nữa là công chiếu, đối với phòng vé có kỳ vọng gì không?" Ôn Hoàn vẫn duy trì nụ cười như cũ, nói: "Tôi đối với bộ phim này rất có lòng tin, tin tưởng sẽ có thành tích tốt." "Ôn tiểu thư, có người tung tin nói đạo diễn Trương đối với cô đặc biệt quan tâm, xin hỏi hai người trong lúc đó có phải có quan hệ đặc biệt nào hay không?" "Đạo diễn Trương là một đạo diễn rất tốt, đối với tất cả các diễn viên đều rất quan tâm, không chỉ với riêng mình tôi." Trên mặt vì trong một thời gian dài vẫn giữ nguyên nụ cười như trước nên gần như các thớ thịt trên gương mặt đều bị đông cứng, trở nên có chút không giống là của mình nữa. "Ôn tiểu thư, trước đây có người chụp được ảnh cô và giám đốc bên phía nhà đầu tư bộ phim 'Không bao giờ quên' cùng nhau vào khách sạn, có người phỏng đoán nói sở dĩ cô lấy được vai nữ chính trong 'Không bao giờ quên' hoàn toàn là nhờ dựa vào quy tắc ngầm, vấn đề này cô có muốn nói gì không?" "Đúng vậy, Ôn tiểu thư giải thích một chút đi, có đúng như các báo đã đưa tin, cô thật ra là bởi vì theo ông lớn lên giường mới được các vai diễn này?" "Ôn tiểu thư, nói chút gì đi." ... Trong nhất thời tất cả các phóng viên đều nhao nhao lên, đổi thành người bình thường đối mặt với những vấn đề như vậy chắc chắn là muốn trở mặt, nhưng Ôn Hoàn vẫn duy trì nụ cười như cũ, cho dù tức giận nữa cũng sẽ không biểu hiện lên trên mặt. Bởi vì cô là ngôi sao, là nhân vật của công chúng, cô muốn giữ gìn hình tượng! Cô giữ nguyên khuôn mặt tươi cười nói: "Những thứ này đều là chuyện không thể nào, chắc là có vài người cố ý muốn bôi nhọ tôi." Nghe cô nói như vậy phóng viên tra hỏi gay gắt: "Cô nói có vài người là chỉ Lâm Ngải Vi sao, trước có tin nói hai người các cô vì tranh giành vai diễn lần này mà huyên náo rất không thoải mái." Ôn Hoàn buồn cười liếc mắt nhìn phóng viên nói: "Mọi người chớ nói lung tung, tôi cùng chị Ngải Vi quan hệ rất tốt." "Nhưng có người nhìn thấy cô và Lâm Ngải Vi hai người ở studio đánh nhau một trận." "Được rồi, thật xin lỗi các vị, Ôn Hoàn muốn đi vào, sau này hỏi lại sau, sau này hỏi lại sau." Người đại diện Lynda ở phía sau thức thời đứng dậy, kéo Ôn Hoàn đi vào trong hội trường. Vào phòng khách hội trường, đi ở bên cạnh Lynda có chút hưng phấn thì thầm: "Xem ra các trang đầu ngày mai không thiếu tin rồi." Ôn Hoàn đã thu lại nụ cười trên mặt, không nhìn chị ta, chỉ nói: "Em không thích scandal như vậy." Lynda nhìn cô một cái: "Có scandal mới có hào quang, bây giờ muốn dễ dàng nổi tiếng không có những scandal hỗ trợ ai biết em là ai." Ôn Hoàn mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Cô không thích mỗi ngày bị quay như vậy, bị phóng viên truy hỏi hôm qua cùng nhà sản xuất này ngủ, hôm nay cùng diễn viên kia đánh nhau. Cô cũng không thích rõ ràng trong lòng rất phẫn nộ nhưng vẫn phải tươi cười trả lời tất cả các câu hỏi của bọn họ. Cô thậm chí hoàn toàn không thích cuộc sống như bây giờ, cô không thích làm diễn viên, làm ngôi sao, nhìn như vẻ vang đẹp đẽ lắm sau lưng lại có bao nhiêu kinh khủng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, thế nhưng có mấy người có năng lực bởi vì có phải muốn là được đâu. Hôm nay là dạ tiệc lấy danh nghĩa quyên tiền từ thiện, dưới sự hướng dẫn của Lynda, Ôn Hoàn cùng mấy ông tổng chào hỏi xong có chút mệt mỏi liền ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn ly rượu, Ôn Hoàn dựa lưng vào ghế, cô không thích tiệc rượu như này, nói cách khác cô vốn không thích những nơi đông người, cho dù trước đây trong nhà thỉnh thoảng tổ chức cô cũng luôn lười xuất hiện. Khẽ nhắm mắt lại, thật là có chút mệt mỏi, tối qua phải họp báo đến rạng sáng mới được ngủ, sáng sớm chưa đến 5 giờ đã bị chị Lynda gọi điện đánh thức, có vài thứ cần phải công bố tiếp, một ngày qua đi thật là mệt mỏi. Cứ như vậy, chợp mắt chưa được một phút đồng hồ, đột nhiên cảm giác được sô pha mềm nhũn, có người ở bên cạnh cô ngồi xuống, dồn sức mở mắt chỉ thấy một người đàn ông tai to mặt lớn còn lồi bụng bia đang cười híp mắt nhìn cô. Ngồi thẳng người, Ôn Hoàn sau một giây lại giơ ra nụ cười hoàn mỹ không chút sơ hở nào: "Ông chủ Vương." "Ôn tiểu thư sao lại ngồi một mình ở đây?" Ông chủ Vương vừa nói xong đã xê dịch đến chỗ bên cạnh Ôn Hoàn, ông chủ Vương này không phải là ai khác, chính là vừa rồi trước khi vào đây Ôn Hoàn bị đám phóng viên kia bao vây, bọn họ nói giám đốc bên phía nhà đầu tư kia! Ôn Hoàn cười cười, nói: "Không có, mới vừa hơi mệt chút, đang chuẩn bị đứng dậy đây." Nói xong trực tiếp đứng lên, không để lộ dấu vết đem khoảng cách hai người tách ra. Không giống như bên ngoài nói, cô lấy được vai diễn là bởi vì cô dựa vào bộ ngực và dựa vào quy tắc ngầm cùng nhà sản xuất lên giường. Cô không hề ngủ cùng người đàn ông này, đừng nói là ngủ trên giường, để cho cô nhìn người đàn ông này vài lần cô sẽ cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Ban đầu vai diễn bây giờ của cô đúng là của Lâm Ngải Vi, mà vai của Lâm Ngải Vi ban đầu đạo diễn cũng định cho cô. Còn về phần sau này tại sao lại đổi vai của cô và Lâm Ngải Vi cho nhau cô cũng không rõ lắm. Chị Lynda cũng không nói cho cô biết vai này rốt cuộc là làm sao giành được, nhưng tuyệt đối cô và quy tắc ngầm không có một chút liên quan nào. Ông chủ Vương kia cũng đứng dậy, vốn cũng không cao mà dáng người lại tròn đứng cạnh Ôn Hoàn cao một mét bảy lại còn mang giày cao gót 7 cm, liền thấp hẳn hơn nửa cái đầu, trông cùng một cái thùng nước không có khác biệt. "Ôn tiểu thư chờ sau khi tiệc rượu kết thúc có thời gian không nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm, thế nào?" Nói xong mập mờ nháy mắt với Ôn Hoàn. Nhịn xuống kích động muốn ói ra, Ôn Hoàn cười từ chối nói: "Có thể cùng ông chủ Vương ăn là vinh hạnh của tôi, chỉ có điều sau khi tiệc rượu kết thúc tôi còn có một công bố phải đưa ra, sợ rằng không có thời gian." "Phải không, nhưng vừa rồi người đại diện Lynda của cô nói cô có thời gian mà." Ông chủ Vương không vui nhíu mày một cái. Ôn Hoàn cũng cau mày lại, cô không nghĩ tới Lynda lại đồng ý thay cô. Đúng lúc này, Lynda đi về phía bọn họ. Thấy cô ta qua đây, ông chủ Vương kia ngay lập tức chất vấn: "Lynda, chuyện là thế nào, không phải cô nói buổi tối Ôn tiểu thư không có việc gì sao, sao giờ Ôn tiểu thư nói còn có họp báo?" Nghe vậy, Lynda liếc nhìn Ôn Hoàn, ngay lập tức phản ứng kịp, vừa cười vừa nói: "Là tôi chưa kịp nói với Ôn Hoàn." Vừa nói vừa quay đầu sang nhìn Ôn Hoàn nói: "Buổi họp báo tối nay vừa rồi bên phía đài truyền hình gọi điện thoại cho chị nói hoãn lại, công bố kia cũng không cần đưa ra nữa, ông chủ Vương muốn cùng em ăn một bữa cơm, nói một chút chuyện về bộ phim tiếp theo." Ôn Hoàn cầm quai túi nắm tay thật chặt, sắc mặt cũng không lộ ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ quay đầu nói với ông chủ Vương: "Là vinh hạnh của tôi." Thấy cô đồng ý, tâm tình ông chủ Vương rất tốt, tiến lên đưa tay ra kéo tay Ôn Hoàn lại bị Ôn Hoàn khéo léo tránh được, liếc nhìn Lynda và ông chủ Vương nói: "Xin lỗi, tôi đi toilet." Nói xong trực tiếp xoay người đi ra cửa. Quay đầu trong nháy mắt nụ cười trên mặt cũng theo đó phai đi, trong lòng cười nhạt, ăn cơm ư, thật chỉ đơn giản là ăn cơm thôi sao? "Lynda thay cô đồng ý bữa tiệc?" Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng vang lên ở bên tai, quay đầu lại, Lâm Ngải Vi không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đang cười mà như không cười nhìn cô. Ôn Hoàn nhìn mắt cô ta, không muốn đấu võ mồm cùng cô ta, cô bây giờ chỉ muốn suy nghĩ thật kỹ về bữa tiệc tối nay làm thế nào đuổi được cái tên đàn ông kiêu căng buồn nôn não chứa đầy phân kia, xoay người muốn rời đi. "Nói cho cô biết, cái lão già kia ở trên giường rất biến thái." Lâm Ngải Vi nói xong, nửa ôm nửa cầm ly sâm banh bên người rời đi. Ôn Hoàn lại nhìn vào mắt cô ta, lúc này mới xoay người bỏ đi. Đợi đến lúc Ôn Hoàn từ trong toilet trở lại, ông chủ Vương bên cạnh Lynda đã rời khỏi, Lynda thấy cô vội vàng kéo cô qua nhỏ giọng nói ở bên tai: "Sửa sang một chút đi, ông chủ Vương đã đặt phòng ở bên cạnh khách sạn Marriot, bây giờ chị đưa em qua đó." "Em không muốn đi." Ôn Hoàn giật lại tay, xoay người sang chỗ khác. "Em nói cái gì đó." Lynda có chút tức giận nói: "Địa vị của ông chủ Vương ở trong cái giới này em còn không rõ sao, nếu như đắc tội với ông ta, vậy sau này em cũng đừng mong lăn lộn ở trong giới này nữa." "Chị không rõ ý của ông ta sao, thật chỉ đơn giản là ăn cơm thôi sao?" "Cho dù biết rõ ông ta có mưu đồ khác em cũng phải đi!" Lynda thái độ rất mạnh mẽ cứng rắn, một chút thương lượng cũng không có. "Em nói rồi, em có thể phối hợp với chị tất cả bao gồm diễn xuất lẫn hoạt động thương nghiệp, nhưng em không bao giờ bán mình." Đây là điểm mấu chốt của cô! Thấy cô như vậy, Lynda cũng biết khó mà nói cứng được, chỉ có thể mềm giọng nói: "Được rồi được rồi, cơm này em vẫn phải ăn, sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ em qua đó chị lập tức gọi cho bà Vương, em cũng biết bà Vương kia nổi tiếng là hổ cái mà." Nghe vậy, Ôn Hoàn nhìn vào mắt chị ta: "Thực sự?" Lynda khẳng định nói: "Đương nhiên, chị có thể để cho em bị tổn thất sao?!" Nếu như chị ta đã nói như vậy, Ôn Hoàn không còn lý do gì để từ chối, chỉ có thể gật đầu theo chị ta đi ra ngoài. Đến đó ông chủ Vương đã ở đấy, thấy các cô đi tới, mặt đầy thịt mỡ tươi cười nhìn các cô. Lynda cười nói vài câu xã giao xong thì tìm cớ rời đi. Ôn Hoàn tự nói với mình gắng sức không nhìn ông ta, trong lòng đếm thời gian chờ bà Vương sư tử Hà Đông kia đến đây gầm gào. Thấy cô cúi đầu vẻ mặt thận trọng, ông chủ Vương cười nói: "Ôn tiểu thư khát nước à, trước uống ngụm nước chanh đi, tôi mới vừa bảo nhân viên phục vụ ép đấy." Ôn Hoàn cũng không phải quá khát, chẳng qua vừa rồi ở yến tiệc có uống nhiều rượu đỏ, để tản đi mùi rượu trên người, không nghĩ nhiều bưng nước chanh nhấp một ngụm. Hai người nói một lát, vị trí ngồi của ông chủ Vương kia càng lúc càng gần sát bên người Ôn Hoàn, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy điều hòa trong phòng mở có chút cao, cả người bắt đầu có phần khô nóng. Ngay lúc ông chủ Vương chuẩn bị thò tay nắm lấy tay của Ôn Hoàn kéo qua, cửa phòng bị người khác mạnh mẽ đẩy ra. "Vương Đại Phúc, ông muốn làm gì!" Lynda quả nhiên nói được thì làm được, đẩy cửa vào không phải ai khác chính là hổ cái nhà họ Vương! Ông chủ Vương kia thấy thế bị dọa sợ rút nhanh tay về đứng dậy. "Vương Đại Phúc, ông là tên khốn kiếp, ông thật to gan dám mang hồ ly tinh tới đây." Nói xong xông vào cầm túi ném vào mặt của ông chủ Vương. E sợ chuyện bị làm lớn lên, ông chủ Vương vội vàng ôm vợ đẩy đi ra ngoài, miệng không ngừng nói về nhà giải quyết về nhà giải quyết. "Tên khốn kiếp, bà đây không để yên cho ông!" Bà Vương vừa đi vừa quát. Ông chủ Vương đâu còn dám mạnh miệng phản bác, chỉ là trước khi rời đi không nhịn được hướng về phía Ôn Hoàn đang ngồi nhìn thêm mấy lần. Ôn Hoàn không biết sao mình lại như vậy, cả người không có một chút sức lực, trong lòng dường như có một đống lửa, cả người như muốn bị thiêu cháy. Chống thân thể đứng dậy đi ra ngoài, choáng váng đi, cũng không biết đi tới đâu, chỉ cảm thấy mình đụng phải cái gì đó, mà vật kia giống như khối băng vừa vặn có thể giải trừ đống lửa trong lòng cô. Hao hết sức lực nâng mắt lên, chỉ cảm thấy trong tầm mắt mình xuất hiện một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, có chút lắc lư lơ lửng. Bây giờ Ôn Hoàn không có chút ý thức nào, chỉ có thể thuận theo dục vọng trong lòng mình đi tới gần phía trước, tay gắt gao víu chặt. Mời các bạn đón đọc Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh của tác giả Mạc Oanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vòng Tròn Đồng Tâm
Thể loại: Hiện đại, tỷ đệ luyến, ấm áp, tiểu ngược…HE Độ dài: 15 Chương + Ngoại truyện Converter: meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Một năm kia, lúc tình yêu nồng nàn triền miên nhất, cô quyết tuyệt chia tay làm anh bị thương nặng! Chính là trong lòng cô có nỗi khổ, bởi vì hai người không thể vượt qua được khoảng cách bảy năm ── Khi cô đã ra xã hội, Thẩm Vân Phái vẫn là sinh viên kiến trúc ở quán cà phê làm thêm, thành tích anh vĩ đại, tiền đồ vô lượng. Cô không muốn ràng buộc bước chân anh, đành phải làm đao phủ, cắt đứt đoạn tình này, cuối cùng cũng phải đi trên hai con đường khác biệt, Nhưng nhìn anh tan nát cõi lòng, Tôn Uẩn Hoa biết cả đời mình đều thua thiệt nam nhân này… Anh thích xem cô nhìn về phía ngoài cửa sổ suy ngẫm cắt hình, thích xem vẻ mặt cô cắn bút nhíu mày suy nghĩ, Cũng thích xem bộ dạng cuồng ăn kẹo phát tiết của cô khi gặp chuyện buồn bực. Khi Tôn Uẩn Hoa còn chưa chú ý tới anh, trong mắt đáy lòng anh đã tràn đầy bóng dáng của cô, Lúc tình đến nồng, trong kế hoạch của cuộc sống coi cô làm trung tâm, quy hoạch tương lai có cô… Nhưng, đã đều là chuyện cũ, của cô vô tình làm anh tan nát cõi lòng, dây cót tình yêu bị đứt! Anh xem cô là trục tâm đường tròn, mang theo lòng bị thương, từ nay không gặp lại, Không ngờ trời cao thiết kế một cái ràng buộc sâu nhất, nhiều năm sau lại làm cho hai người gặp lại?? *** Anh chú ý cô gái kia thật lâu. Lúc ban đầu sẽ lưu ý đến cô, là vì trên bàn cô đầy các loại kẹo màu sắc tiên diễm. Có kẹo mềm, sôcôla đường, kẹo nuga, kẹo đường, kẹo tình nhân… Ngay cả cái loại kẹo bảy màu trong suốt thực phục cổ đều có. Thoạt nhìn cũng rất ngọt. Anh chưa từng thấy qua cô gái nào thích ăn kẹo như vậy. “Tiểu thư, cửa tiệm cấm mang thức ăn ngoài vào.” Đó là đối thoại đầu tiên của bọn họ. “A, thật có lỗi, nhưng khi tôi làm việc không ăn đồ ngọt đầu sẽ không linh quang.” Cô nghiêng đầu, đối với anh lộ ra vẻ mặt “Thật sự là hao tổn tâm trí”. Cái loại biểu cảm ngây thơ nhưng sinh động này lại làm cho anh cảm thấy thật đáng yêu, lập tức trái tim rung lên một chút, nói không kịp suy nghĩ —— “Đặt trên ghế tựa đi, tôi cover cô.” (cover: bao bọc, trong câu này nôm na là bảo kê.) Mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, anh mới lĩnh ngộ, trong nháy mắt xúc động đó, thì ra là nhất kiến chung tình. Cô là khách quen trong tiệm, có khi một tuần sẽ đến hai ba lần, mỗi lần đến tổng sẽ mang theo một chồng lớn bản thiết kế thật dày, anh không cố định thời gian đi qua giúp cô thanh lý mặt bàn, thu dọn vỏ kẹo, cũng thuận thế liếc mắt nhìn bản thiết kế, đoán cô hẳn là làm thiết kế thời trang. Cô hiết kế thời trang trẻ em… Thực rực rỡ. Trừ này đó ra, anh không tìm thấy từ hình dung càng chuẩn xác. Có lẽ đây là trong cảm nhận của cô, tượng trưng cho đứa nhỏ, dùng màu sắc xinh đẹp tươi sáng, như là tràn ngập hy vọng vô hạn. Cô nhất định rất thích em bé. Anh thích xem cô chống gò má, nhìn ngoài cửa sổ suy ngẫm cắt hình, thích xem cô cắn cán bút đối với bản vẽ nhíu mày suy nghĩ, cũng thích bộ dạng cô khi gặp chuyện khó khăn, cuồng ăn kẹo phát tiết… Anh thích xem các loại biểu cảm thiên biến vạn hoá khi cô làm việc không tự giác lộ ra, mỗi một thần thái linh hoạt sinh động, anh đều lặng lẽ cất chứa dưới đáy lòng, lúc nào cũng chờ mong cô đến. Tình cảm tới rất khó hiểu, anh thậm chí không biết tên của cô, nhưng tuổi trẻ khi động lòng, vốn liền không có đạo lý gì đáng nói. Có một lần, anh hỏi cô: “Vì sao cô thích tiệm này?”   Mời các bạn đón đọc Vòng Tròn Đồng Tâm của tác giả Lâu Vũ Tình.
Vẽ Mắt
Convert: Meoconlunar Edit: Aries92 Beta: Đầm♡Cơ Truyện này cùng hệ liệt với truyện Thay tim nhé Khấu Quân Khiêm sống tại ngõ 44 phố Khởi Tình, làm nghề vẽ tranh kiếm sống nhưng kì lạ là hắn có thể vẽ núi vẽ biển vẽ nhà vẽ cửa nhưng không thể vẽ vật sống …có lẽ cũng vì bản thân hắn có chút khác thường. Vẽ vật sống gì cũng được nhưng chỉ cần thêm đôi mắt thì vật thể lập tức sống lại bay ra khỏi trang giấy, khiến cho hắn dù có vẽ cũng như không vẽ, còn phải tự mình chịu biết bao hậu quả. Thật là phiền chết! Cho đến ngày hôm đó, khi hắn đuổi theo con chó nhỏ chạy ra từ bức vẽ. Lúc đuổi đến nơi hắn vô tình gặp được một cô gái, kể từ đó trái tim ngốc nghếch của hắn bị sự dịu dàng ôn nhu của cô băt cóc. Trong lòng hắn tràn ngập nhiệt huyết yêu đương liền vẽ lại chân dung cô gái đó.Nhưng khi vừa ngủ dậy cô gái trong bức vẽ lại biến thành người thật xuất hiện trước mặt hắn.Chỉ có điều cô gái chạy ra từ bức vẽ này không hiểu bị lỗi chỗ nào. Gương mặt giống hệt tình nhân trong mộng của hắn nhưng tính cách lại khác một trời một vực. Người ta ôn nhu dịu dàng, cô nàng thì mỗi lần mở miệng đều khiến cho người khác hận không thể tự kết liễu đời mình. Còn nói đây là nhà của cô,đuổi không đi, lại không muốn ở chung cùng hắn? *** Cả cuộc đời của Khấu Quân Khiêm đều là sai xót trớ trêu của định mệnh. Nếu không phải ông trời cố ý trừng trị hắn thì chỉ có thể nói hắn xui xẻo rơi trúng vận mệnh này. Lần đầu có mặt trên đời đã có tên là Quân Khiêm đủ thấy cha mẹ hắn mong đợi ở hắn nhiều như thế nào. Từ nhỏ đã cho hắn theo con đường nghệ thuật với hy vọng khi lớn lên hắn sẽ có khí chất tao nhã,khiêm tốn của bậc quân tử. Chết tiệt! Từ ngày chui ra khỏi bụng mẹ đến nay hắn chưa từng biết thế nào là khiêm tốn. Học đàn violon không được hắn bực tức liền kéo đứt hết dây đàn. Hắn quả thực chính là phần tử bạo lực khiến cho gia sư vì sự phá phánh điên cuồng của hắn không thể không đuổi cổ hắn ra khỏi cửa. Chính vì vậy hắn mới bị bắt đi học vẽ. Nghe nói hồi bé khi chọn đồ vật đoán tương lai hắn không màng đến bất kì thứ gì cho dù thử đi thử lại mấy lần hắn vẫn chỉ cầm chặt chiếc bút vẽ không buông. Về chuyện này hắn thực sự nghi ngờ cha mẹ lừa hắn, Thứ cả đời này hắn chán ghét nhất chính là vẽ tranh. Kết quả hắn tùy tay vẽ bừa một bức họa ngay cả bản thân còn không nhìn ra là cái gì…chữ như gà bới… vậy mà tự nhiên bị nói có khả năng trời cho…đúng là vớ vẩn. Không ai nhìn ra hắn trời sinh là người hiếu động hay sao? Cho hắn đi học nhu đao kiếm đạo taekwondo hắn đều vui vẻ chứ loại nghệ thuật trầm tĩnh này không hợp với hắn, ok? Hắn đã quyết tâm đời này việc gì hắn cũng làm duy nhất hội họa là không bao giờ động đến Có điều… Hắn đời này cái gì cũng chưa từng làm, duy nhất chỉ có vẽ tranh thì làm…. Thật đúng là bi ai. Về phần tại sao hắn ghét vẽ tranh thì phải kể đến chuyện lúc nhỏ. Hắn còn nhớ bài tập năm nhất đề tài “điều bạn yêu nhất” Rất đơn giản !! Hắn không nghĩ ngợi liền vẽ chín con chim nhỏ, ngày hôm sau tự tin mang nộp…..kết quả chỉ còn một trang giấy trắng tinh. Phía dưới vẫn xót lại chữ ký của hắn còn cái gì cũng không có. Ai mà tin được hình trong bức vẽ lại có thể biến mất đến một giọt mực cũng chả còn? Dù cho hắn có giải thích thế nào thầy giáo vẫn nhận định hắn không làm bài tập lại còn cố ý nói dối, tội càng thêm nặng. Bao nhiêu năm qua chỉ cần nhắc đến hội họa đều không phải là chuyện tốt lành. Từ đó hắn rất ghét vẽ tranh. Hăn không muốn vẽ nhưng hình như có thế lực vô hình nào đó cố tình đẩy hắn vào con đường này. Mời các bạn đón đọc Vẽ Mắt của tác giả Lâu Vũ Tình.
Thay Tim
Convert: Meoconlunar Editor: Đầm♡Cơ + trucjang “Có muốn ── đi theo tôi hay không?” Ngày đó, điều làm cho cô chú ý tới hắn, là sự cô đơn trên người hắn – giống như cô. Hắn ngồi một mình ở chỗ rẽ cuối con ngõ nhỏ, ánh mắt cô đơn, thái độ ngoan cố, Cho dù có đợi ở nơi đó trăm ngàn năm, cũng không từ bỏ; Cô không đành lòng nhìn hắn lang thang bên ngoài, động tâm cho hắn ở nhờ một đêm, Nhưng mà không ngờ, hắn lại không chờ đợi nữa, nhắm mắt đi theo sau cô; Cô không hiểu hắn đang đợi ai, vì sao lại không đợi nữa, nhưng mà  Một người ăn cơm lữ hành, ngày ngày chỉ có chính mình nói chuyện với mình, cô mệt mỏi, Muốn có người chia sẻ tất cả, muốn ngả vào vòng tay ai đó sưởi ấm cho nhau, Muốn cuộc sống đơn điệu nhạt nhẽo này cũng có lúc đặc sắc; Hắn cô đơn, mà cô cũng muốn có người làm bạn, vậy thì có gì không thể? Cho nên, cô đồng ý, dẫn hắn về nhà, cũng muốn hắn hứa một điều ── “Cho đến khi tôi chết, anh không được rời khỏi tôi” *** #Review THAY TIM Tác giả: Lâu Vũ Tình Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, nhân - thú, kiếp trước kiếp này, cực ngọt, cực sủng, sạch, HE Độ dài: 10 chương + 4 phiên ngoại Tình trạng: Hoàn --------- Có một người đàn ông với đôi mắt cô quạnh lạnh lẽo, luôn ngồi ở chỗ rẽ cuối con ngõ nhỏ dường như đang chờ đợi một ai đó. Vào một ngày tuyết rơi dày đặc, Chu Ninh Dạ đã chứng kiến một cảnh tượng hết sức quỷ dị, người đàn ông ấy nằm sấp trên tuyết, những vầng sáng mông lung bao quanh người anh, anh chầm chậm… biến thành một con sói trắng. Đáng lẽ Chu Ninh Dạ phải hoảng sợ mà bỏ chạy, thế nhưng cơ thể cô giống như tự phản ứng, cô bình tĩnh chạy tới bên người con sói trắng, nhẹ nhàng vươn tay về phía anh, giọng nói khàn khàn khẽ hỏi: “Có muốn đi theo tôi hay không?” Dù đã biến hình thành con sói, nhưng ánh mắt anh không hề giống của một con thú, anh nhìn Chu Ninh Dạ chằm chằm, rồi nhích gần tới bàn tay đang đưa ra kia. … Khu vực Chu Ninh Dạ sống, trong mắt người dân xung quanh, phải nói là “ổ tụ tập của đám yêu ma tác quái”, âm khí nặng đến nỗi phải mời cả đạo sĩ về trừ tà, ai ở nơi đây không bấn loạn thần kinh thì cũng táng gia bại sản. Nhà Ninh Dạ ở là thuê của cô chủ trọ tên Tôn Y Nỉ, từ ngày cứu con sói trắng, nhà của cô có thêm một thành viên, anh tên là Lâm Giang. Lâm Giang rất ít nói, đa phần thời gian anh đều im lặng đi theo Chu Ninh Dạ, chỉ có đôi tay anh luôn bận rộn xách đồ, làm việc vặt phụ cô. Tính cách Chu Ninh Dạ vốn không nhiệt tình, có phần nghiêng về lạnh lùng, cô cảm thấy Lâm Giang trầm mặc như thế cũng là một chuyện tốt. Lâm Giang đi theo cô đã hai ngày nay, Chu Ninh Dạ cảm thấy mình đích thực là đang “nuôi” anh. Anh rất dễ chiều, chẳng đòi hỏi gì ở cô, ăn đồ gì, dùng cái gì, anh cũng không có ý kiến. Mỗi sáng rời nhà đi làm, Chu Ninh Dạ dặn dò Lâm Giang đợi cô trở về, thế là nguyên ngày hôm ấy, anh giống như một bức tượng chỉ đứng ngốc trước cửa nhà ngóng chờ cô, chẳng rời đi một bước, quên cả ăn uống. Đồng nghiệp đánh giá sau lưng Chu Ninh Dạ là người kiêu ngạo, khó ở chung; cô cũng biết bản thân mình lãnh đạm, nhưng không ngờ trong mắt của người khác mình lại như vậy. Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời, trong đầu Ninh Dạ hiện lên một gương mặt xa lạ nhưng đang dần trở nên thân thuộc, hóa ra, cuộc sống không chỉ có một mình cũng không tệ. Ít ra khi đi ăn, gọi đồ không bị người khác tranh chỗ; sự yên tĩnh của màn đêm cũng chẳng còn đáng sợ như trước; hơn nữa mỗi ngày tan tầm, đều có một người chờ cô về nhà. Hai chữ “về nhà” giống như một phép màu ấm áp, dần dần mở ra cánh cửa nào đó trong con tim cô độc của Chu Ninh Dạ. Chu Ninh Dạ thuê nhà đơn, trong nhà cô không có sofa để Lâm Giang ngủ, mỗi đêm anh đều nằm sấp trước cửa phòng cô. Ninh Dạ mềm lòng, cho phép anh ở trong hình dạng sói trắng nằm chung giường với cô, chỉ đơn giản vì cô tin anh, mà anh, cũng xứng đáng để cô tin tưởng. … Lâm Giang cực kỳ bỡ ngỡ với từng thứ trên thế giới này, từ khi đi theo Chu Ninh Dạ, anh rất nghe lời cô, nhưng dường như chỉ vậy không đủ. Anh không muốn cô bị người khác dèm pha sau lưng là bao nuôi đàn ông, anh tự nhận mình ngốc, nhưng anh muốn vì Ninh Dạ mà cố gắng làm việc. Lâm Giang không muốn rời xa cô, nhưng chỉ nghĩ đến cuộc sống của cô sẽ như bao con người khác, phải kết hôn, sinh con, không còn cần anh ở bên bầu bạn nữa,.. Anh cảm thấy nhói ở trong tim, không chỉ là thoáng qua, mà quặn thắt, giống như anh đã từng trải qua nỗi đau này từ rất lâu về trước... Trừ khi làm việc, Lâm Giang tranh thủ cả giờ nghỉ trưa ngắn ngủi chỉ để về nhà gặp cô, mỗi ngày anh đều nói: “Anh yêu Ninh Dạ nhất trên thế giới.”. Thử hỏi, một người đàn ông, trong lòng chỉ có bạn, làm mọi chuyện chỉ quan tâm tới tâm trạng của bạn, tấm chân thành như vậy, ai nỡ mà phụ bạc? Nhưng Chu Ninh Dạ phát hiện mình bị bệnh tim, trước kia chỉ có một mình, cô chẳng quá vướng bận, nhưng giờ có Lâm Giang, cô không dám nghĩ tới ngày phải rời xa anh. Nhưng cuối cùng Lâm Giang cũng phát hiện ra, anh chỉ hận mình không còn trái tim, vì trái tim duy nhất, anh đã dùng nó để cứu Ngưng Nguyệt từ hàng ngàn năm về trước. Tuy nhiên, có một điều Lâm Giang không biết, “Ngưng Nguyệt kiếp trước” từng lập lời thề, sẽ không động tâm với bất kỳ kẻ nào, không vướng vào tình cảm của ai. Vì cô muốn chờ anh, để một khi anh xuất hiện trong cuộc đời cô, họ sẽ không còn bỏ lỡ nhau nữa. “Vết thương của hắn cần một ngàn năm để bình phục, vậy ta liền chờ hắn một ngàn năm!” ---------- Mình mới đọc được khá ít truyện của Lâu Vũ Tình, và đến giờ “Thay tim” là tác phẩm mà mình ưng ý nhất, toàn bộ nhân vật trong truyện đều được xây dựng logic và dễ dàng chiếm được tình cảm của độc giả. Có một câu nói trong truyện mình cực kỳ tâm đắc “Đổi tim cho em, vì tim tôi, đã in đậm hình bóng em.” Lâm Giang dùng ngàn năm chờ đợi để đổi lấy một đời cùng Chu Ninh Dạ, Chu Ninh Dạ nguyện bảy kiếp tịch mịch, bảy kiếp cô đơn, chỉ đợi một đời nên duyên cùng anh. Một tình yêu cảm động, truyện cực kỳ sủng ngọt cute hột me luôn ạ, đề cử mãnh liệt để các bạn yên tâm HE nhảy hố nha ----------- Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: Cỏ Chiêu Nghi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban *** Truyện kể rằng cô gái Chu Ninh Dạ sống lạnh lùng cô độc, một hôm( đi công tác hay đi đâu đó ) cô thấy 1 người đàn ông cũng cô độc như cô ngồi ở trước 1 con hẻm suốt 3 ngày ko nhúc nhích, như thể đang chờ đợi ai đó. Đên nọ từ trên cửa sổ khách sạn nhìn xuống cô thấy chỗ người đàn ông đó vẫn ngồi phát sáng, chạy tới cô phát hiện lúc thì anh ta biến thành người khi lại biến thành sói, cũng có thể lo anh này chét rét, cô đã tới và hỏi anh có muốn đi theo cô ko, anh nhìn cô và lẽo đẽo theo cô từ đó. Chu Ninh Dạ thuê nhà ở một con hẻm có nhiều chuyện ma quái, cô và người sói Lâm Giang sống ở căn hộ số 58, từ đây cuộc đời Chu Ninh Dạ không còn cô độc nữa. Ăn cơm có người cùng ăn, có người cùng xem tivi ( anh sói này bị cuồng xem tizi a), có người đợi cô về nhà mỗi ngày ( cứ chỉ đi làm thì ảnh đứng luôn ở cửa tới lúc chiều chị về mới thôi ), có người để cô lo lắng, để cô quan tâm, để cô chiều chuộng,… cuộc sống vì thế ấm áp hơn. Sau vì thấy Lâm Giang cứ đứng cả ngày ở cửa đợi mình tới cả cơm trưa cũng quên ăn, cô dẫn anh theo tới chỗ làm, cô làm việc thì anh ngồi ở quán cafe chờ. Một hôm chờ qua giờ ăn vẫn chưa thấy cô anh liền chạy đi mua món cơm có lần cô nói rất ngon nhưng đắt, lên tới nơi thấy cô bù đầu với công việc, nhiều người giao việc cho cô còn họ bỏ đi ăn uống, sau lưng lại nói xấu cô khiến Lâm Giang cảm thấy đau lòng. Chu Ninh Dạ trời sinh lạnh nhạt, mồ côi từ nhỏ, cô độc sống đến năm 27 tuổi, người đầu tiên bước vào thế giới nội tâm và cuộc sống của cô là Lâm Giang. Người sói Lâm Giang vì muốn cô được hạnh phúc nên học cách làm việc, được sự giúp đỡ của cô chủ nhà kỳ quái Tôn Y Nỉ anh có được giấy tờ và tìm được việc, việc gì cũng làm không từ nan dù đó là việc bốc vác nặng nhọc. Chu Ninh Dạ trước giờ vốn không quan tâm tới mọi điều, dù có bị đồng nghiệp hãm hại, mọi người xa lánh cô cũng không để ý, nhưng từ khi có Lâm Giang cô bắt đầu biết cười, mọi người vì thế cũng hòa nhã với cô hơn, vì người đàn ông của mình cô bắt đầu muốn tìm cách cải thiện công việc nhằm ổn định cuộc sống sau này của cả hai. Từ đó cô hay đi làm về trễ hơn, hay phai gặp quản lý hơn, lần sinh nhật cô quản ly tặng quà và bày tỏ tình cảm, anh ta hôn cô không ngờ Lâm Giang đúng lúc đi về và thấy, anh hoảng hốt lo sợ, sợ một ngày cô tìm được nhân duyên của mình rồi cũng sẽ lấy chồng sinh con, bỏ lại anh trơ trọi trên cõi đời này. Lâm Giang co ro trở lại chỗ làm việc, ông chủ nhìn thấy điện thoại cho Ninh Dạ đón anh về, biết được lo sợ của anh, đêm đó cô đã chủ động cho anh biết rằng người đàn ông chân chính cô muốn ở bên cạnh là anh, kể cả tâm hồn lẫn thể xác đều là của anh. Để Lâm Giang bớt lo Ninh Dạ Nghỉ việc, cuộc sống của 2 người trần đầy tình yêu và hạnh phúc, cuối cùng hai kẻ cô độc đã gắn kết với nhau chặt chẽ nhất, đã trở thành của nhau, thành một thể thống nhất không thể tách rời. Bất hạnh ập tới khi Ninh Dạ phát hiện mình bị bệnh tim, vì muốn cô sống Lâm Giang tìm đến Tôn Y Nỉ bán mình lấy 10 triệu để Ninh Dạ phẫu thuật. Từ đó đồng nghĩa với việc anh không thể ở bên cô, không thể xách đồ hộ cô, không thể ủ ấm cô lúc ngủ, không thể ôm cô khi cô khóc. Nhìn hai kẻ cứng đầu đến phát chán, Tôn Y Nỉ quyết định cho Ninh Dạ nhớ về kiếp trước. 7 kiếp trước Ninh Dạ là Ngưng Nguyệt, người đã dạy Lâm Giang viết, dạy Lâm Giang sống ở thế giới loài người, người Lâm Giang yêu, người Lâm Giang đã dùng trái tim để cứu sống. Đúng vậy, 7 kiếp trước cô cũng bị bệnh tim, Lâm Giang lúc đó đã chịu mổ ngực lấy tim của anh cho cô, để cô sống một đời bình an hạnh phúc. 7 kiếp trước Ngưng Nguyệt đã nhờ 1 vị tiên nữ khóa lại thất tình lục dục của mình, sống 7 kiếp cô độc để đợi 1000 năm sau khi Lâm Giang dưỡng thương, muốn tiếp tục lại mối duyên tình đứt đoạn. Vốn người và yêu không thể buộc dây tơ hồng, cô dùng 7 kiếp quạnh quẽ để mong được gặp lại Lâm Giang, bù đắp cho anh, yêu thương anh, ở bên cạnh anh một kiếp không xa không rời. Hai người gặp nhau, cảm xúc kiếp trước kiếp này đan xen, họ không muốn rời xa nhau nữa, không muốn bỏ lỡ nữa, dù Ninh Dạ có phải chết, thì họ vẫn hẹn nhau kiếp sau Lâm Giang lại tiếp tục tìm cô, kiếp sau sau nữa họ vẫn muốn là của nhau không rời không bỏ. Tôn Y Nỉ là tiên nữ đã cứu Lâm Giang khi xưa bằng một khối hàn băng, bù lại nơi trái tim của anh. Lâm Giang vốn không tu luyện nhưng thành người là vì nuốt phải nguyên thần linh đan của chủ nhân Tôn Y Nỉ, Tôn Y Nỉ vốn luôn hối hận vì đã làm rơi viên linh đan này, nếu không Lâm Giang vẫn là con sói vô tư nơi rừng núi, không đau khổ, không bi thương, nhưng Lâm Giang không hối tiếc, anh cảm thấy đó mới là chuyện may mắn nhất trong đời, vì có viên linh đan mà anh mới gặp được Ngưng Nguyệt – Ninh Dạ. Tôn Y Nỉ thành toàn cho Lâm Giang và Ninh Dạ một kiếp bên nhau, bởi cũng có lúc cô phải lấy lại viên linh đan, nên Ninh Dạ và Lâm Giang không thể thực hiện như mong muốn để kiếp sau Lâm Giang đi tìm chuyển thế của Ninh Dạ. Tức là đời này khi Ninh Dạ chết đi, Lâm Giang cũng sẽ chết, nhưng họ đã quyết tâm ở bên nhau, được sống, được già, được chết cùng nhau đó mới chính là điều họ thực tâm khát vọng. Ninh Dạ và Lâm Giang, 1000 năm đau thương, 7 kiếp cô đơn lạnh lẽo, cuối cùng đã có thể ở bên nhau, nắm chặt tay nhau cùng sống, cùng chết, yêu thương nhau hết kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa họ vẫn sẽ nguyện tìm nhau vì tim họ chân chính thuộc về nhau. Phim Sói của Hàn Quốc, nữ chính cũng dạy nam chính cuộc sống con người, nhưng họ vô duyên như kiếp trước của Ninh Dạ, bởi cô cũng phải già và chết đi, còn anh là yêu nên sống mãi. Thay Tim làm người ta thỏa mãn hơn, vì cuối cùng sau bao đau khổ chờ đợi, sau bao tháng ngày tịch mịch họ vẫn kiên định tìm ra nhau. Thay Tim – vì người mình yêu chấp nhận mất đi trái tim sống trong đau đớn, cũng chỉ mong người có thể một đời an vui. Thay Tim – dù có phải không được ở bên cạnh người mình yêu thương, cũng chỉ mong người đó được khỏe mạnh sống tốt. Thay Tim – dù trái tim bệnh tật hành hạ đau đến chết đi, cuộc sống ngắn ngủi vẫn chỉ mong cùng người mình yêu bên nhau khăng khít không rời. Thay Tim – dù trái tim của cô đập hay khối hàn băng giúp anh sống, nó vẫn sẽ hòa chung một nhịp điệu duy nhất : yêu nhau. Truyện có 10 chương và 4 phiên ngoại, ngắn nhưng đủ, đạm mạc và giàu cảm xúc, một câu chuyện tình yêu cảm động, đọc xong ta cũng muốn đi tìm người để thay tim… cho trái tim ta cho ảnh.   Mời các bạn đón đọc Thay Tim của tác giả Lâu Vũ Tình.
Nợ Em Một Hạnh Phúc
Convert: muacauvong Edit: LiJi Beta: Mon "Không cho tôi một cơ hội để chứng minh thì làm sao biết kết quả? Nếu cảm giác khi chúng ta ở bên nhau mà không hợp thì anh có thể chia tay bất cứ lúc nào".  Thành ý, nghị lực và sự cố gắng của cô gái này thực sự đã làm anh ngạc nhiên. Anh không rõ rốt cuộc một người luôn sống an nhàn sung sướng như cô lại coi trọng anh ở điểm nào?  Rõ ràng là một cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, bên cạnh lại có không biết bao nhiêu người vĩ đại hơn anh mấy trăm lần theo đuổi, nhưng lại khăng khăng muốn ở bên người bình thường như anh...  Vì để chứng minh với anh mình không phải là một con búp bê chỉ biết làm đẹp, cô sẵn sàng từ bỏ cuộc sống xa hoa sung sướng, học cách giặt quần áo, nấu nướng, làm việc nhà, bắt đầu hiểu được cảm giác của người bình dân. Thậm chí có ý nghĩ kỳ lạ là "dùng cảm giác để yêu đương".  Tất cả sự thay đổi này chỉ để nói cho anh biết, cô là cô gái đáng để anh yêu... *** #REVIEW: NỢ EM MỘT HẠNH PHÚC Tác giả: Lâu Vũ Tình Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trần Thụy Thùy Lam - fb/hoinhieuchu ???? Trong một lần tình cờ mua sách cũ, nữ chính Thải Lăng có được quyển ghi chép kẹp trong quyển sách ấy, đó là quyển ghi chép vẩn vơ về tâm trạng và những nỗi lòng thầm kín của một chàng trai trẻ. Tình cảm sâu sắc ấy đã khiến cô cảm động. Duyên trời đưa cô đến gặp chàng trai tác giả quyển ghi chép cũ ấy qua một lần tai nạn giao thông, cô là thủ phạm, anh là nạn nhân. Để bù đắp cho anh, giúp anh hồi phục vết thương tốt, cô đến giúp việc cho anh ở cửa hàng sửa máy tính. Tính cách anh lầm lì ít nói, như một pho tượng gỗ ngốc nghếch, nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy là một trái tim chân thành say đắm. ???? Thải Lăng quý mến anh, yêu thương anh nên làm tất cả để theo đuổi và ở bên anh. Là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế mà cô không ngại leo bộ 6 tầng lầu lên nhà anh mỗi ngày để lo cơm nước giặt giũ dọn dẹp nhà anh, thậm chí chỉ để đợi anh về nói một câu chúc ngủ ngon. Dần dà, cô tiến vào lòng anh và bám rễ nơi đó. ???? Nhưng đúng lúc tình cảm họ đang mặn nồng thì cô gái tình đầu của anh quay về chỉ trích cô thậm tệ vì tưởng cô dùng thủ đoạn bỉ ổi chà đạp trái tim cô ả và cướp lấy anh. Thấy vẻ chần chừ do dự trên mặt anh, cô mỉm cười đau khổ và bỏ anh đi. Tám năm sau, tình cờ gặp lại nhau, giờ cô là giám đốc trẻ trung xinh đẹp, con gái chủ tịch, anh là nhân viên IT quèn trong công ty cô. Tám năm qua, anh đã hiểu rõ thấu triệt trái tim mình, rằng người anh thực sự yêu là ai, người đáng để anh yêu là ai. Anh muốn chuộc lỗi những sai lầm của mình trong quá khứ, bắt đầu theo đuổi cô, đem đến cho cô hạnh phúc mà cô xứng đáng. ???? Truyện ban đầu dễ thương, càng về sau càng lằng nhằng phức tạp, mệt mỏi. Mình ráng lết dữ lắm mới đọc được hết. Bản edit cà giựt, lúc tốt lúc không tốt. Tác giả quá sa đà vào miêu tả nội tâm nhân vật, xây dựng nhân vật rõ lằng nhằng, mặc dù nửa đầu truyện tác giả dẫn dắt rất hay và cuốn hút. Điểm tự chấm: 5/10. *** Thống kê là một ngành khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích các dữ liệu thống kê, tùy vào kết quả phân tích mà cho ra suy luận trong một phạm vi lớn, thế nên trong những trường hợp không có tính xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến. Nếu tình yêu cũng có nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà tôi thu thập, sắp xếp cùng phân tích đã đủ để đưa ra kết luận trong những trường hợp không có tính xác định được chưa? Nếu tình yêu cũng có tính khoa học. Em là nỗi bận tâm của tôi, không cần nghi ngờ gì nữa. Từ rất lâu trước kia đã tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp của em, nụ cười của em, niềm vui nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc gì, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt nhớ đến em. Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới em, cảm giác này làm ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi. Hoàn hồn lại, tôi mới để ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau lưng mình. Con chuột chết kia, có chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc cái gì mà chọc? Đang muốn quay đầu lại mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống. Tôi không ngờ thằng chó chết này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về phía trước… Rầm! Bàn bị đổ, sách vở rơi vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt động. Thầy giáo nhìn về phía bên này, cả phòng lặng ngắt như tờ. Cả đời tôi chưa từng muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc này. “Em này, em có ý kiến gì với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh mắt như muốn dồn người khác vào chỗ chết, tin tôi đi! Không, tôi muốn đổi ý, trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn nào đã đánh lén tôi. Buổi học đầu tiên đã khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”. Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ này của tôi coi như tương lai ảm đạm. Kết luận: Hôm nay đã chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học phải đi cầu an thôi. ———- Keng! Khuỷu tay vô ý chạm vào chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. May mắn thay trong nhà trải thảm lông rất dày nên không bị vỡ. Lạc Thải Lăng rút mấy tờ giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ đã cuốn mép không thể thoát khỏi tai nạn. Thống kê. Cô gần như đã quên mất còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay vẫn đặt ở đó, không có lật qua trang nào. Trên thực tế cũng không cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn mình uổng phí tiền bạc mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành phải đổi bữa tối thành cô mời. Vẩy cho hết vết nước dính trên mặt sách, một quyển ghi ghép mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một đoạn ghi chép. Theo suy đoán ban đầu, đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận ra được giáo viên dạy môn này vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì chủ nhân của cuốn vở sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế. Vài dòng cuối cùng làm cho cô vô tình cười ra thành tiếng. Lật đến phần đầu tiên của sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới bên phải có vết nước đã cũ, xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít tai nạn. “Tiểu thư, bữa tối của cô có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ. Cô thuận tay đem quyển vở kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người hỏi: “Ba cháu đâu?” “Ông chủ hôm nay bận tiếp khách, nói sẽ không về ăn cơm.” “Vậy à?” Cô nhỏ giọng đáp, hàng mi dài che khuất đôi mắt trong. “Tiểu thư?” “Cháu ăn trong phòng ăn, bác mang đến đó đi”. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Nhìn thân hình mảnh khảnh biến mất phía sau cửa, quản gia khẽ thở dài. Tấm lưng kia, thoạt nhìn hết sức cô đơn. Biệt thự lớn như vậy, chỉ một phòng ăn thôi mà đã mang cả hai phong cách Trung – Tây, trang hoàng rất thoáng đãng, lịch sự, tao nhã. Chỉ tiếc là chủ nhân rất ít khi sử dụng nó. Đây là cuộc sống của những người giàu có, ông biết, tiểu thư thật sự rất cô đơn. Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Hạnh Phúc của tác giả Lâu Vũ Tình.