Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh - Bán Tiệt Bạch Thái

Văn án: Lâm Đế rút khỏi giới giải trí, giải trí Tinh Chu mở buổi họp báo cuối cùng cho anh. Nói tới việc mấy năm nay anh làm từ thiện, anh nói: “Giúp bà xã hoàn thành tâm nguyện.” Nói tới lý do vì sao còn trẻ như vậy đã rút khỏi giới giải trí, anh nói: “Bởi vì bố vợ yêu cầu con rể phải là tổng tài bá đạo.” Giải trí Tinh Chu khóc…. Cho nên anh đều vì vợ của mình sao? Vậy chúng tôi và fan thì làm sao bây giờ? Phỏng vấn xong, fan và phóng viên đều nhìn thấy nam thần của họ ngồi xổm xuống cột dây giày cho Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng chống tay lên vai Lâm Đế, bất đắc dĩ nói: “Sớm biết vậy đã không đi giày trắng, xấu.” Lâm ảnh đế: “Rất đẹp.” Phóng viên: “…….” Fan: “…….” *** "Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là hạnh phúc của cả cuộc đời"* Lần đầu tiên Lưu Tử Đồng gặp Lâm Đế, cô giới thiệu với mọi người anh là bạn trai của cô. Có lẽ là do bất ngờ bởi Trần Châu, sư huynh cô vẫn yêu thầm bao năm, và sư tỷ - hai người mà vốn cùng cô theo học mỹ thuật Đường phái từ nhỏ, tại ngày hôm ấy lại đột nhiên thừa nhận họ đang hẹn hò. Hoặc là bởi một chút cảm giác kích thích, ngang bướng, tùy hứng bỗng nhiên nổi lên. Dù sao thì, hẳn là khi cô gái này sinh ra, tất cả những ngôi sao mang lại may mắn nhất đã toả sáng vào thời điểm đó rồi. Vì Lưu Tử Đồng cô thật cmn quá hời, người đàn ông tùy tiện chọn trúng lúc ấy chính là Lâm Đế, mà Lâm Đế anh lại là ai chứ?! Ảnh đế đang nổi như cồn, Weibo trăm triệu fan, ngoại hình, diễn xuất và khí chất đều xếp thứ hạng đầu, là nỗi khát khao của biết bao fan hâm mộ cuồng nhiệt. Nhưng người đàn ông vốn là ước mơ của hàng triệu thiếu nữ ấy, thế mà cũng có giấc mộng của riêng anh. Từ năm 7 tuổi, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Lưu Tử Đồng, thì hình bóng cô gái với mái tóc thắt bím, xinh đẹp đáng yêu vô ngần, tài năng hội hoạ thiên phú đã in sâu nơi đáy lòng anh. Thế nên nam thần vẫn nổi tiếng là vô cùng lạnh lùng lãnh đạm, không ham mê nữ sắc này, lại có thể dễ dàng bằng lòng làm bạn trai "hờ" cho cô tiểu thư nào kia chứ! Vốn là giả, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, có khi là Lâm Đế chủ động, có lúc là do Lưu Tử Đồng tiến tới, cả hai đã dần cảm mến, rồi yêu nhau, biến giả thành thật lúc nào chẳng hay. Có thể nói, mình rất thích giai đoạn hai người theo đuổi, thả thính và vờn nhau các kiểu này. Không hề trẻ con ngây ngô chút nào mà đúng kiểu nam nữ ở độ tuổi trưởng thành tán tỉnh và yêu đương, thích là nhích, tiếp xúc thân thể hết mức tự nhiên và hưởng thụ. Đấy cũng là nhờ Lưu Tử Đồng là một cô gái rất thành thục, chủ động, chuẩn hàng hiếm trong các kiểu nữ chính ngây thơ, luôn e thẹn và bị động trong "chuyện ấy ấy" gần đây. Tình cảm của hai người diễn tiến nhanh và mặn nồng, nhưng Lưu Tử Đồng đâu phải chỉ là một hoạ sĩ nổi tiếng bình thường, suy cho cùng, hội hoạ vẫn luôn là niềm yêu thích đơn thuần của cô mà thôi, bởi vì danh phận chính của cô là thiên kim tiểu thư duy nhất của Lưu gia, một gia tộc vô cùng giàu có và nổi tiếng. Mà khoảng cách lớn nhất trên thế gian, nào có phải là ta yêu người nhưng người không yêu ta, mà là chúng ta yêu nhau nhưng lại không cùng đẳng cấp với nhau. Chính bởi vấn đề xuất thân này, mà Trần Châu, vị sư huynh kia của cô đã không thể vượt qua Lôi Trì để đến với cô, và cũng vì nó, một Lâm Đế dù đẹp trai diễn xuất tốt nhưng không có bối cảnh bốn năm trước đã bị bạn gái tin đồn là nữ diễn viên Giang Lâm "đá". Nhưng việc khiến người ta bất ngờ nhất vẫn ở phía sau, bởi vì cái người tưởng chừng như gia cảnh hoàn toàn bình thường đó, ngày bé đã phải từ bỏ niềm yêu thích vẽ tranh vì nghèo khó, từng bước đi lên đạt được thành tựu chỉ nhờ thực lực của bản thân, có một người mẹ mù mà anh vẫn vô cùng kính yêu và hiếu thuận ấy, kì thật lại có... một thân phận bí mật hết sức, hết sức hoành tráng nha~ Vậy nên, mô típ của "Bức tranh ấy em vẽ vì anh" đúng là tuyệt không có gì mới. Mình đã từng chờ đợi sự đấu tranh vượt qua khoảng cách giàu - nghèo trong tình yêu của nam nữ chính, qua đó có thể thấy được tình cảm sâu đậm khắc cốt ghi tâm của họ dành cho nhau, nhưng rất tiếc là không có. Cuối cùng vẫn là một cô gái giàu có lấy một anh chàng giàu có hơn, công chúa kết đôi với hoàng tử mà thôi. Về nội dung truyện, cũng không có nét chấm phá gì quá đặc sắc, không có cao trào trong diễn biến. Nhưng lý do mà mình vẫn theo nó đến cuối chặng đường, ngoài sự chủ động trong tình yêu của nữ chính, thì phải nói rằng văn phong của tác giả khá duyên dáng, cuốn hút. Giống như có một mạch sóng ngầm mang tên đáng yêu cứ nhẹ nhàng chảy bên dưới, cuốn truyện mang đến cho độc giả một cảm giác rất dễ chịu, nhẹ nhàng, ngọt ngào khi đọc. Trong đó phải đặc biệt nhấn mạnh đến sự đáng yêu vô bờ bến, khiến cho bất cứ trái tim nào cũng khó thoát khỏi rung động của nam chính Lâm Đế. Một người đàn ông đẹp trai điên đảo chúng sinh, đa tài đa nghệ, xuất sắc tại mọi lĩnh vực mà anh ta chạm tới, bên ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng không còn là hình tượng quá mới mẻ nơi ngôn tình, nhưng người đàn ông này còn có một thứ vũ khí trí mạng khác: ấy là anh ta thật sự rất rất đáng yêu. Ví như khi tỏ vẻ thành thục dụ dỗ nữ chính, hay khi bị nữ chính quyến rũ, Lâm Đế sẽ lại lộ ra đôi tai đỏ ửng, đôi tai không biết nói dối "tố cáo" chàng trai này có bao nhiêu hồi hộp, thẹn thùng bên cô gái mà anh ta yêu. Lại ví như biệt danh "Lâm Đế ba ly" của anh, uống rượu đến ly thứ ba là say, mà mỗi khi say thì...ừm, mặc dù lăn lộn trong giới ngôn tình lâu rồi, nhưng đúng là chưa thấy người đàn ông nào khi say lại có thể ciu (cute) đến như thế... Nói chung, đó là cái kiểu dễ thương khiến người ta vô cùng thưởng thức, là nét điểm xuyến thêm cho người đàn ông trưởng thành càng bội phần thu hút, hấp dẫn đòi mạng khiến bạn không thể kháng cự. Nói về Lưu Tử Đồng, cô không chỉ có gia thế, nhan sắc, tài năng mà còn rất có cá tính, chính là kiểu cá tính mà các cô gái hiện đại gần đây luôn thích. Bình thường Lưu Tử Đồng hoà nhã, sống tình cảm, nghĩa khí, nhưng khi cần, cô xử lý rất kiên quyết và nhẫn tâm, đúng kiểu chị đại thứ thiệt. Chẳng hạn khi phát hiện nữ phụ Giang Lâm chuốc say nam chính, định giở trò mèo, không cần hỏi nhiều, chẳng nghe giải thích, lập tức liên tiếp giáng cho mấy cái tát, sau này lại dùng quyền lực của gia tộc để chèn ép cho cô ta không còn đường phát triển. Một số nữ nhân khác lởn vởn xung quanh tìm cách quyến rũ nam chính cũng bị nữ chính một cái liếc mắt dẹp cho bay màu hết luôn.... Đọc những đoạn này cảm thấy đúng là quá đã! Dầu vậy, nếu có điểm gì mình không thích lắm ở nữ chính, có lẽ là quan hệ chưa đủ rõ ràng của cô và nam phụ Trần Châu. Vốn hai người là sư huynh sư muội, tình cảm sâu sắc từ bé, nên dù xác định yêu đương với Lâm Đế, thì mối quan hệ đó vẫn còn đấy, đâu thể xoá bỏ. Cô yêu Lâm Đế, nhưng vẫn luôn tôn trọng và quý mến Trần Châu. Cơ mà có lẽ chính nhờ những điều này, thì tình yêu mà Lâm Đế dành cho Lưu Tử Đồng mới càng được bộc lộ một cách rõ rệt nhất. Lâm Đế si tình, biết Tử Đồng từng yêu thầm Trần Châu, hiển nhiên là rất hay ghen, thường biểu hiện bằng những hành động ấu trĩ kiểu như hỏi cô "Anh với anh ta ai đẹp trai hơn?!", rồi khi nhanh chóng được dỗ dành bằng lời khẳng định "Anh đẹp trai nhất", vậy là đã thấy thoả mãn (trẻ nhỏ dễ dỗ ????). Nhưng lúc Trần Châu gặp chuyện không rõ sống chết, Tử Đồng vì anh ta mà bôn ba, Lâm Đế lập tức thu xếp mọi công việc để đi cùng, an ủi và làm chỗ dựa cho cô. Có được tình yêu bao dung và đầy thấu hiểu của người đàn ông xuất sắc như vậy, Lưu Tử Đồng cmn còn không phải cô sinh ra dưới chòm sao chiếu mệnh tốt nhất ư?! Chốt lại, "Bức tranh ấy em vẽ vì anh" không quá xuất sắc nhưng đọc được. Đoạn đầu truyện mình thấy tác giả viết ổn hơn, cuối truyện thì tung hơi nhiều mật đường, lắm lúc khiến mình cảm giác như sắp bị ngộ độc đến nơi ????. Tựu chung, truyện phù hợp với những trái tim ham hư vinh và những độc giả không thích mang não khi đọc (ai mang não người đó thua nha). Vậy nên, bạn nào cảm thấy mình thích dạng truyện này thì mời nhảy hố ạ, reviewer là mình đây đã tận lực khách quan rồi đó nhá ????. P/s: Truyện có khá nhiều cảnh nóng, tiếc rằng toàn là kiểu H đóng cửa tắt đèn bảo nhau, người đọc chỉ có thể dựa vào hiện trường quần áo bị phá hoại, dấu vết cắn mút nơi người nam nữ chính...để tự hình dung mức độ kịch liệt khi "chiến đấu". Là một độc giả rất thiếu trong sáng, reviewer thật sự không thích điều này, hừ hừ ???? *, Trích dẫn truyện "Tháng sáu trời xanh lam" - Tâm Văn *** Sau khi hôn lễ được quyết định, hai người cũng đã lãnh chứng xong, cảnh quay của Lâm Đế ngày càng bận hơn, anh và Lâm Trứ nhanh chóng đến thành phố điện ảnh, Lâm lão gia rất muốn ở lại nhưng nếu ở lại một mình thì cảm thấy rất ngại, ông hỏi Lâm Trứ đang đi phía trước: “Phải về Kim Thành sao?” Lâm lão gia chần chờ, quay đầu nhìn Lưu lão gia và Lưu Tử Đồng mấy lần, hy vọng bọn họ mở miệng giữ mình lại, Lưu Tử Đồng nhìn ra được, cười nắm tay ông, nói: “Hay ông nội Lâm ở lại nhé.” Trong lòng Lâm Chấn vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại cứng đầu: “Không thể không đi…hai đưa cháu không có ai ở lại….” Theo bản năng ông nhìn Lâm Đế, Lâm Đế đứng sát bên người Lưu Tử Đồng, tay lướt điện thoại, không hề ngẩng đầu lên, quả nhiên không nói giúp ông cái gì, Lâm Chấn chua xót, ông nghiêng đầu qua nhìn Lâm Trứ. Lâm Trứ hơi khom lưng sửa sang hành lý, nhàn nhạt nhìn ông một cái rồi cũng quay đầu. Lâm Chấn: “!!!” Ngay sau đó ông nhìn về phía Lưu lão gia, Lưu lão gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi, ông vẫn nên về đi, mấy ngày nay ông ở đây làm tinh thần tôi luôn khẩn trương, quá mệt mỏi…” Lâm Chấn: “…..” Một giây sau ông nói với Lâm Trứ: “Mau đem hành lý của tôi xuống đi, chúng ta đi!” Sau đó tự mình bước ra cửa, vừa đi vừa lầm bầm: “Chờ Đồng Đồng đến ngày kết hôn tôi lại đến đây, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy ông già họ Lưu.” Lưu lão gia ‘ừ’ một tiếng: “Tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn gặp ông, đi thôi đi thôi….” Vì thế trong cơn giận dỗi, Lâm Trứ, Lâm Đế và Lâm lão gia rời thành phố S, trước tiên là đưa Lâm lão gia về Kim Thành, sau đó hai anh em mới chạy đi đóng phim. …… Sau khi Lâm Đế quay về lịch trình đóng phim, Lưu Tử Đồng lại bắt đầu trải qua những ngày giống như heo, mỗi ngày không phải ăn thì là uống, là ngủ, người trong nhà xem cô như quốc bảo, dì Chu cả ngày xoay quanh cô, Đỗ Nhu cũng thường xuyên dẫn theo dì Trần qua bên đó nói chuyện phiếm với cô, tình trạng nôn nghén của cô vẫn không tốt lên, nửa đêm có thể tỉnh dậy vì nôn khan. Cả nhà nhìn cô như thế thì ai nấy cũng đều ăn không ngon, mỗi ngày đều hầm canh, nấu tổ yến tẩm bổ cho cô, một ngày phải ba bốn bữa cơm, Lưu Tử Đồng cảm giác như mình là một con cá được chăm thịt, bụng thì vẫn chưa to nhưng người lại nhiều thêm một chút thịt, cằm cũng sắp thành hai mất rồi. Chu Tố Mẫn cũng bận rộn, bà bận chuyện của mình thì không nói, quan trọng nhất vẫn là hôn lễ của Lưu Tử Đồng, bất kể chuyện gì cũng tìm Lưu Tử Đồng thương lượng, hai mẹ con bàn bạc xong bà mới bắt tay vào làm, rất nhiều lần Chu Tố Mẫn nhịn không được nói: “Mẹ sinh con gái giống như đòi nợ vậy, sắp kết hôn đến nơi vẫn là mẹ chuẩn bị hết cho con.” Lưu Tử Đồng cắn trái nho: “Vậy mẹ không cần làm mà, con làm cũng được, vừa đúng lúc con cũng rảnh rỗi ở nhà.” “Làm cái gì mà làm, con cứ ngồi đó, nếu con tự làm thì ông nội con và Lâm lão gia sẽ giết mẹ mất.” Chu Tố Mẫn quăng cho cô cái nhìn, mấy ngày nay tuy bà có mệt nhưng vẫn rất vui, người thân quen xung quanh thì không nói, bạn bè của bà nhìn thấy bà như nhìn thấy vàng, cả ngày luôn xum xoe trước mặt, dù bà không nói lời nào thì cũng có người giúp bà khoe ra. “Nhìn kìa, Tố Mẫn chính là thông gia với Lâm gia ở Kim Thành đó!” “Về sau hai nhà liên hôn thì tài sản cũng không thể kể hết. Ngày trước…..” “Nghe nói Lâm lão gia có qua nhà bà ở một thời gian đúng không? Ây da Lâm Chấn nha… là tư lệnh uy chấn bốn phương đấy.” Tâm tư hư vinh của Chu Tố Mẫn lên đến đỉnh điểm, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn thấy là biết có chuyện vui. Vào tháng năm, Tháng năm phân, bức tranh của Lưu Tử Đồng được đem thi đấu ở Lê Thành, đồng thời ở đây cũng sẽ công bố thành tích, cô rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội được ra cửa, người nhà ai cũng phải đống nhưng cũng không muốn làm chậm trễ tiền đồ của cô, Lưu Tử Đồng một hai phải đi, họ cũng không có biện pháp đành đồng ý. May là Lê Thành cách thành phố S không xa, lái xe khoảng hai tiếng rưỡi là đến. Lưu Kiến Bang tự mình lái xe chở Lưu Tử Đồng đến khách sạn ở Lê Thành. Ông luôn dặn Lưu Tử Đồng phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt rồi mới lái xe rời đi. Nhìn chiếc xe đi xa Lưu Tử Đồng thở dài một hơi, lười biếng vươn vai, dẫn theo trợ lý vào khách sạn. Cô trợ lý nhỏ kéo hành lý, cô ấy muốn ở bên đây chơi hai ba ngày. Người tiến vào khách sạn ngày càng nhiều, đều là để tham gia triển lãm lần này, bọn họ đều là những người họa sĩ trong vòng mà Lưu Tử Đồng quen, họ vừa thấy Lưu Tử Đồng đến thì trước tiên đến chúc mừng, rốt cuộc quan hệ của cô và Lâm nhị thiếu gia cũng được công bố, người muốn lấy lòng cô rất nhiều, nhưng cũng có một số người bĩu môi đi qua. Thậm chí còn chanh chua mà nói: “Hiện giờ Đường Phái chỉ còn có mỗi mình Trần Châu là được nhất….” Mời các bạn đón đọc Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Khách Bộ Hành Thời Gian - Mộc Phù Sinh
Hành Sùng Ninh – cậu ấm của một tập đoàn nổi tiếng bị bắt cóc năm mười lăm tuổi. Vụ bắt cóc trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh phải sống thực vật suốt ba năm. Mười hai năm sau, khi đã trở thành một nhân vật đầy tiếng tăm trong ngành công nghiệp thiết kế đồng hồ, anh gặp Diệp Giai Nam lần đầu tại Ai Cập. Cô chính là người đã tiếp cho anh tia nắng trong cuộc sống. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp dường như đều không thể thoát khỏi bàn tay của định mệnh. Hai con người được gặp gỡ là do duyên số, nhưng duyên số hóa thành điều may mắn hay là sự trớ trêu, không ai có thể biết trước được… *** Người thông tuệ thường nói rằng: ‘Chỉ có những kẻ ngốc mới vội vàng.’ Nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn mình đem lòng yêu em.”* Diệp Giai Nam không ngốc cũng chẳng phải là kẻ cuồng si, thế nhưng vào giây phút bóng lưng Hành Sùng Ninh khuất sau ngã rẽ, cô lại chẳng kìm được dòng nước mắt, cứ thế đuổi theo anh, gọi tên anh, hôn anh. Diệp Giai Nam tuyệt đối không dám thú nhận với Hành Sùng Ninh rằng cô đã muốn hôn anh từ lâu lắm rồi, từ cái ngày tình cờ ngồi cạnh anh trên chiếc xe bus đi thăm ngôi đền Abu Simbel ở Ai Cập, khi cô thậm chí còn chưa biết tên anh, còn anh vẫn đang say ngủ với chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mà cô thấy cực kỳ quyến rũ.  Một năm sau, hai người gặp lại nhau trong làn mưa bụi giữa rừng hoa ngân hạnh. Lúc này, Diệp Giai Nam đã biết tên anh là Hành Sùng Ninh, người đứng đầu một hãng thiết kế đồng hồ nổi tiếng thế giới và là người mà cô phải khom lưng nịnh hót. Chỉ có điều, hình ảnh của Diệp Giai Nam trong lần gặp lại này có phần nhếch nhác vì mưa và bụi đất. Trong lúc tay xách nách mang, cô lên tiếng xin sự giúp đỡ của anh với hy vọng người đối tác này có thể thể hiện chút phong thái ga-lăng. Thế nhưng, Diệp Giai Nam không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai này lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ không nhẹ. Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, ắt hẳn Hành Sùng Ninh cũng có ít nhiều hối hận, nếu ngày đó anh chịu đưa tay giúp cô xách đồ, cô chắc chắn sẽ không ác cảm với anh nhiều đến thế. Nhưng mà, lúc đó trông cô nhếch nhác thảm hại thật sự luôn. Với cả, cuối cùng cô cũng thích anh trước đấy thôi =__= Chỉ có điều, từ chỗ “cực kỳ ác cảm” cho tới “thích” của Diệp Giai Nam là cả một quá trình, mà quá trình đó bao gồm việc cô “tình cờ” hắt cả một xô máu gà vào người anh theo đúng nghĩa đen, sau đó lại bị anh “vô tình” vặn trật khớp xương bả vai đau phát khóc. Tóm lại là nghiệp quật cả đôi cho đẹp lòng nhau.  Mời các bạn đón đọc Khách Bộ Hành Thời Gian của tác giả Mộc Phù Sinh.