Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hải Thượng Hoa Đình - Bồng Lai Khách

Cháu gái danh thần đời trước Mạnh Lan Đình, cảnh nhà sa sút, xuống phía nam tìm vị hôn phu, ngẫu nhiên gặp Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi, ở nhà đứng thứ chín, trước hắn là tám chị gái. Sau khi hắn được sinh ra, thầy bói phán: "trán rộng, nhân trung sâu, phúc không cần cầu, tướng đẹp phúc tự đến". Phùng gia mở cửa đốt pháo bày tiệc suốt ba ngày, lão Phùng mời đến một vị học giả tiếng tăm, lấy tên cho con trai là "Dẫn Dực" - nghĩa là "nổi được bay được, có hiếu có đức, bước dài bay xa", gửi gắm chân tình, mong cầu tốt đẹp. Đáng tiếc, đứa nhỏ này bị nuôi nấng lệch lạc, khi lớn lên trở thành Tiểu Cửu gia nổi tiếng mười dặm Phố Tây, sự thật rành rành. Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên tuyết đi qua, hướng người bên cạnh nhướng mày: "Đi bắt cô ta lại đây cho gia" *** Mạnh gia, Phùng gia đều là danh gia đời trước. Năm Phùng Khác Chi 6 tuổi, Mạnh Lan Đình 4 tuổi, phụ thân của anh tình cờ gặp lại bạn cũ, đem lòng yêu mến cô con gái nhỏ của bạn mình, quyết đặt cọc cho cậu quý tử mối hôn sự này. Mười lăm năm sau, Phùng gia rực rỡ, Mạnh gia suy tàn, phụ thân rồi mẫu thân của Mạnh Lan Đình đều lần lượt qua đời. Cậu em trai vốn đi du học cũng biệt vô âm tín. Mạnh Lan Đình hỏi thăm mới biết em mình đã bỏ học về nước hai năm trước. Cùng đường, cô khăn gói đến Thượng Hải, nhờ vả các mối quen biết và Phùng gia để tìm manh mối về Mạnh Nhược Du em trai mình. Ai mà ngờ được, vừa đặt chân đến ga Thượng Hải đã xui xẻo đụng hết kẻ cướp đồ đến kẻ “cướp sắc”. Đây là phân tuyến “Ra ngõ gặp oan gia”  Lần đầu gặp gỡ, Phùng Cửu ma đầu giữa đường chặn gái, bỏ một đống mỹ kim đòi mua hai bím tóc dài. Bị cô quật cường từ chối, đại ma đầu cường thủ đoạt hào, một đường kéo, bím tóc dài quá mông trở thành chạm gáy, người đẹp nổi hết da gà da vịt, lệ không rơi nổi, thân cô thế cô nơi đất khách quê người, nhẫn nhục chịu đựng. Đại ma đầu còn buông lời hăm doạ: "Hôm nay xem như đại gia ta xui xẻo, về sau đừng để ta nhìn thấy mặt cô!"  Lần thứ hai gặp gỡ là khi hắn biết mình có hôn ước với cô cô oan gia kia. Nghĩ bụng thôi thì cưới ai chả là cưới, hắn đã hạ mình cân nhắc sẽ nhận lời, chỉ có điều kiện nhỏ: "Làm vợ của Phùng Khác Chi, ngoại trừ phụng dưỡng cha tôi, còn lại phải "phu xướng phụ tuỳ, nói gì nghe nấy". Chú ý nghe lời. Tôi không thích phụ nữ không vâng lời". "Mạnh tiểu thư, tôi đối với vợ tương lai, chỉ có chút yêu cầu như thế. Cô hiểu chứ?" (*) Thế quái nào mà cô ta còn giở giọng: "Tôi không có khả năng chấp nhận gả cho kẻ chặn đường cắt tóc mình".  Lần thứ ba, hắn đứng ngoài cửa sổ mê đắm nhìn cô giảng bài, cô không hề hay biết. "Cô đứng cạnh bục giảng, dáng hình cao vút, ánh dương tươi đẹp xuyên qua cửa kính phòng học như ôm cô vào lòng. Cô nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt chăm chú dừng trên bảng đen, hoàn toàn không chú ý đến cách chỗ cô đứng không xa, nơi cửa sau phòng học, có một đôi mắt đang nhìn mình. Khuôn mặt cô dưới nắng dường như lộ ra màu men trong suốt mịn màng như sứ ngọc, một đôi môi anh đào nhỏ nhắn không ngừng chuyển động. Cánh môi cực kỳ diễm lệ, khiến hắn không ngừng liên tưởng đến những cánh hoa bừng nở trên nụ hồng trong vườn hoa..." (*)  Lần thứ tư gặp gỡ, hắn điên tiết gào lên: "Mạnh tiểu thư, đa tạ cô đã chỉ dạy, tôi xin nhận. Cô yên tâm, Phùng Khác Chi tôi ngày sau nếu còn gánh vác chuyện của cô, tôi con mẹ nó coi như là con rùa bò trên đất!" (*)  Lần thứ 5 gặp gỡ, cô lạnh lùng đáp trả: "Đời này, Mạnh Lan Đình tôi bị ức hiếp chưa từng có, hoặc gọi là nhục nhã, không đến từ bất kỳ ai khác, mà là từ Phùng công tử anh! Nếu anh đã quên, tôi nhắc anh nhớ, anh từng nói về sau đừng để anh nhìn thấy mặt tôi. Tôi cũng hy vọng như thế!" (*)  Đây là phân tuyến lời thanh minh của nam chính   Ngày nghe tin cô bị bắt nạt, anh tất tả vội vàng đứng canh nơi cửa lớp, dõi mắt nhìn cô trên bục giảng. Thẳng đến khi cô tan buổi dạy, anh vội vã trốn đi. Người muốn chơi xấu với cô, anh đánh cho kêu cha gọi mẹ, đến quỳ lạy xin cô tha thứ.  Ngày cô đau lòng buốt ruột vì nghe tin em trai bỏ mạng nơi chiến trường, anh lặng lẽ tìm chị cả xin tấm giấy thông hành mà không nói cho cô hay. Nếu cô muốn, anh nguyện đưa cô ra đầu chiến tuyến để nhìn nơi em trai an nghỉ, để nỗi đau trong lòng cô có thêm lớp phù sa yêu thương bồi đắp.  Ngày cô chấp nhận sự thật mất em trai, rời Thượng Hải về quê, một lòng ôn thi để đi du học, anh ngựa không dừng vó nơi chiến trường tìm tung tích em trai cô, đi từng nơi hỏi từng người, nhặt về cậu em trai nửa sống nửa chết nơi tử ngục, bất chấp việc đe doạ cả Trương Tư Lệnh Hiến binh ở Nam Kinh.  Ngày cô muốn trả ơn anh đã tìm về cho cô người em trai lành lặn khoẻ mạnh, án tích xem như xoá sạch, cô nói: "Sau này, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều nguyện ý thực hiện vì anh", anh đưa cô lên lầu cao nhất Đại Hoa. Anh yêu cô là thế, anh khao khát cô là thế, nhưng trước nước mắt của cô, anh lại không đành lòng, ngoảnh mặt đuổi: "Cút". Tiếng "Cút" ấy của anh, có bao nhiêu là tiếng lòng vỡ vụn trong đó, chỉ mình anh biết.  Ngày cô nói với anh: "Phùng Khác Chi, thật lòng, tôi không tin anh. Không phải không tin anh hiện tại. Mà là không tin tưởng anh của tương lai. Hiện tại lời anh đều là chân tình, nhưng sau này sẽ thế nào?" "Tôi không muốn mạo hiểm phần đời còn lại như thế. Người đàn ông đích thực tôi mong chờ không phải là anh." "Thật xin lỗi, anh đi đi." (*) Lòng anh có có bao nhiêu chết lặng?  Anh biết, người đàn ông trong lý tưởng của cô là ai. Người đàn ông đó, cũng đứng ở cửa lớp trong buổi dạy đầu tiên của cô, ấm áp dịu dàng nói với cô "Có lẽ sẽ có sinh viên nhiễu sự gây phiền phức, cô để ý một chút nhé, có gì cứ báo với tôi". Người đàn ông đó, cũng lặn lội ra sa trường nơi em trai cô bỏ mạng, mang về một lọ đất nhỏ, để cô "nhìn thấy nắm đất nơi em cô hi sinh". Người đàn ông đó, vì mối nhân duyên lằng nhằng trước đó mà về đấu tranh với mẹ mình, để có thể sạch tâm sạch ràng buộc để đến với cô. Người đàn ông đó, khi cô hết mực đau lòng đã vẽ cho cô con đường tương lai: "anh nghĩ, đối với em tốt nhất là đi du học". Người đàn ông đó, là người đã nói với cô: "Nếu em và Khác Chi lưỡng tình tương duyệt, anh sẽ chúc phúc, ngược lại nếu em không tình nguyện, cũng không thể mở miệng cự tuyệt, cứ nói với anh, anh có thể thay em đi giải thích rõ ràng." Người đàn ông đó, xán lạn như mặt trời, nho nhã ấm áp như ánh bình minh, cũng dịu dàng như trăng sáng. Người ấy trong lòng cô, là cỡ nào lương thiện? Anh trong lòng cô, là cỡ nào đại ác ma? Những việc anh làm cho cô, lòng cô thấu được bao nhiêu việc? Mạnh Lan Đình, mười mấy năm tung hoành mười dặm Phố Tây, lòng anh chỉ có cô là tử huyệt, là chua xót, là tuyệt vọng đến cùng cực. Mạnh Lan Đình, lòng anh, cô không hiểu hay cố tình không hiểu? Mạnh Lan Đình, lòng cô, cô dám nhìn thẳng vào đó mà nói, cô không thích anh không? “Hải thượng hoa đình” đặt trong bối cảnh Thượng Hải phồn hoa những năm cuối thập kỷ 20 của thế kỷ trước, có hào môn danh gia vọng tộc như Phùng gia, có danh môn suy tàn như Mạnh gia, có những sinh viên yêu nước của thuở đầu kháng Nhật, có những du học sinh nghe theo tiếng gọi của con tim trở về báo quốc dù lúc đó tổ quốc vẫn chưa gọi đến tên họ, có người ra đi vì nước, có người ở lại giúp dân... tất cả vẽ nên một bức tranh với những gam màu sáng, không giống như mình vẫn hình dung về mảng dân quốc với đầy nhưng gam màu trầm của mất mát, bi thương. Bồng Lai Khách viết “Hải thượng hoa đình” với cách xây dựng tính cách nhân vật có phần gợi nhớ đến Khom lưng ở quá trình trưởng thành trong tính cách của nam nữ chính: từ ngạo mạn nông nổi đến chín chắn trưởng thành, từ co ro cam chịu đến mạnh mẽ tự tin, và quá trình trưởng thành đó tuy đến chậm nhưng không hề gây phản cảm. Tác giả nêm nếm vừa vặn, tình tiết cũng đủ duyên nên dù nam chính có phần ngông cuồng bá đạo, “nghịch ngu” không chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đâu, nhưng đọc lên vẫn thấy anh lương thiện đáng yêu, còn nữ chính ngoài mềm trong cứng, thông minh hiểu chuyện, dù ngược nam chính tơi tả nhưng cũng không hề làm mình thấy khó chịu. Điểm trừ của tác phẩm, theo ý kiến cá nhân mình là tác giả yy nam nữ chính hơi quá tay ở cuối truyện, phần kết hơi vội khi đặt trong bối cảnh lịch sử thời bấy giờ. Dù không phải là tác phẩm đặc biệt xuất sắc, “Hải thượng hoa đình” cũng là một cuốn truyện đọc ổn, đặc biệt là với các độc giả luôn muốn mở lòng bao dung thương xót cho sự đau khổ của nam chính như #team_ngược_nam và team #ngược_ngược _nữa_ngược_mãi. *** Tham gia xong hội nghị trở về, Mạnh Lan Đình thuận đường đi qua trường học trước, lấy một ít đồ vật để ở văn phòng, lúc đi qua học viện thì gặp mấy nữ sinh đang học lớp toán của nàng, thấy nàng bọn họ chạy tới nhiệt tình chào hỏi. Đã lâu không thấy An An cùng Nhạc Nhạc, Mạnh Lan Đình rất là nhớ hai đứa, nên vội vã trở về. Nàng chào hỏi xong, thấy bọn họ còn chưa muốn đi cứ đứng trước mặt mình, cười hì hì có chút khác thường thì cho rằng bọn họ có việc nên hỏi một câu. “Phùng thái thái, cô đã xem qua 《 tạp chí thương mại 》 kỳ này chưa?” Một nữ sinh tên Jenny hỏi nàng. Mạnh Lan Đình mờ mịt mà lắc đầu. Các nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, che miệng lại, ha ha mà nở nụ cười. Jenny móc từ trong túi ra một quyển tạp chí, giở đến một trang rồi đưa tới, “Phùng thái thái ngài xem. Đây là đặc san kỳ này, nhân vật được phỏng vấn có phải trượng phu của ngài Phùng tiên sinh không? Hắn nhắc tới tình sử của hai người nữa kìa!” Mạnh Lan Đình liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong trang báo có ảnh của Phùng Khác Chi. Trong ảnh, ánh mắt hắn thâm thúy, hình tượng trang nghiêm. “Ngài xem, nơi này nơi này……” Các nữ sinh gấp không chờ nổi mà chỉ điểm cho nàng. Mạnh Lan Đình tiếp nhận tờ tạp chí, tầm mắt rơi xuống phần báo bên dưới, nhìn chằm chằm mấy chữ “Nhất kiến chung tình”, “Rơi vào bể tình”, thì không khỏi kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nói với đồng sự hoặc học sinh trượng phu mình là ai, làm gì. Nhưng Phùng Khác Chi thường xuyên tới trường học đón nàng, nhiều lần rồi thì không tránh được người khác nhận ra. Hắn trước đây cũng không đề cập với nàng về chuyện chấp nhận lời phỏng vấn của báo thương mại. Cái này cũng không có gì, nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là hắn làm sao lại ở trước mặt phóng viên nói hươu nói vượn thế này được chứ? “Phùng thái thái, thật không nghĩ tới, hai người lại có tình sử lãng mạn như thế!” Các nữ sinh cảm thán. Mạnh Lan Đình phục hồi lại tinh thần, ngước mắt, mỉm cười với mấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, đóng tạp chí lại đưa cho họ rồi chào hỏi sau đó đi tiếp. Đừng nói các nàng, ngay cả Mạnh Lan Đình cũng không nhớ nổi bọn họ lại có một đoạn tình sử “lãng mạn” như vậy. Thoạt nhìn mọi thứ đều tốt đẹp. Đó là một buổi chiều cuối tuần. Bốn giờ rưỡi, Phùng Khác Chi gọi điện thoại để tài xế không cần đến, tự mình lái xe đến trường học gần đó đón một đôi song bào thai đi học về. Ca ca Phùng Bỉnh An, nữ nhi Phùng Bỉnh Nhạc, an an nhạc nhạc, huynh muội hai người đang ngồi song song ở ghế sau. Muội muội để tóc mái bằng, trên đầu có cài nơ bướm màu hồng, mặc một cái váy xinh đẹp, hai chân đi tất trắng, còn có một đôi giày da dê mềm mại. Trên đầu gối nàng đang mở một cuốn truyện tranh rực rỡ sắc màu về công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn, ngón tay trắng nõn, mềm mụp đang chọc chọc tranh vẽ, trong miệng nhỏ giọng kể chuyện xưa cho ca ca. “…… Anh, công chúa Bạch Tuyết thật đáng thương, anh nói có phải không……” Thấy hắn không có phản ứng, muội muội ủy khuất mà chu miệng nhỏ, hướng về phía Phùng Khác Chi cáo trạng: “Ba ba, con kể chuyện cho anh nhưng anh đâu thèm nghe!” Ca ca so với muội muội chỉ lớn hơn vài phút nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Phùng Khác Chi luôn cảm thấy nhi tử chắc là phiên bản hồi nhỏ của Mạnh Lan Đình. Xem cái ảnh hồi nhỏ của nàng mà đến giờ hắn vẫn giữ là biết. Nàng còn nhỏ tuổi đã tươi cười đến lão luyện thành thục. Có khi ở trước mặt nhi tử, Phùng Khác Chi cảm thấy chính mình cũng không thể không thu liễm, miễn cho không cẩn thận mất đi uy nghiêm của phụ thân thì không xong. Nhưng nữ nhi thì không thế, lại kiều lại mềm, giống một cục bông, rất thích quấn lấy Phùng Khác Chi. Phùng Khác Chi cũng vô cùng yêu thương nàng, hận không thể hái sao trời cho nàng mới được. Nghe nữ nhi cáo trạng, hắn vừa lái xe vững vàng vừa liếc mắt nhìn nhi tử, hơi hơi khụ một tiếng, ôn nhu dỗ nữ nhi: “Không sao, ba ba đang nghe mà. Ba ba rất thích nghe.” “Muội muội, anh cũng đang nghe.” Ca ca giống như lấy lại tinh thần, xoay mặt vội ồn ào dỗ muội muội, “Vừa rồi anh là nghĩ mụ mụ mấy giờ về, cho nên mới không trả lời câu hỏi của em.” Hắn bổ sung một câu, lại tri kỷ mà giúp muội muội lật qua trang khác. Muội muội cũng nhớ mụ mụ rồi. Mụ mụ luôn bận rộn như vậy, so ba ba còn muốn bận hơn. Sắp một tuần bọn họ chưa thấy nàng rồi. “Ba ba, mụ mụ hôm nay khi nào thì về?” Nàng lập tức hỏi phụ thân. “Buổi tối là về. Mụ mụ vất vả một tuần, lúc ăn bữa tối xong hai đứa nhớ về phòng ngủ sớm, để mụ mụ cũng đi nghỉ ngơi sớm, được không?” Hắn cười tủm tỉm mà nói. “Được ạ.” Nhi tử gật đầu. “Vâng. Ba ba cũng phải bồi mụ mụ sớm đi ngủ nha, buổi tối không cần ba ba kể chuyện xưa cho con nữa.” Tiểu nữ nhi tri kỷ càng làm Phùng Khác Chi mặt mày hớn hở. Ô tô lái ra khỏi trường học, lúc đi qua một sạp báo bên đường, Phùng Khác Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc, xe đã chạy qua lại vòng về, dừng bên cạnh. Hắn hạ cửa kính, ló đầu ra hỏi chủ quán: “Có tạp chí phụ nữ thời đại không?” Chủ quán là một người phụ nữ da đen tròn vo, vội mang báo đến. Phùng Khác Chi lật nhanh vài tờ, tầm mắt hơi dừng lại, rồi lập tức thành toán, lấy tờ tạp chí rồi tiếp tục lái xe về phía trước. Mời các bạn đón đọc Hải Thượng Hoa Đình của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Khách Bộ Hành Thời Gian - Mộc Phù Sinh
Hành Sùng Ninh – cậu ấm của một tập đoàn nổi tiếng bị bắt cóc năm mười lăm tuổi. Vụ bắt cóc trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh phải sống thực vật suốt ba năm. Mười hai năm sau, khi đã trở thành một nhân vật đầy tiếng tăm trong ngành công nghiệp thiết kế đồng hồ, anh gặp Diệp Giai Nam lần đầu tại Ai Cập. Cô chính là người đã tiếp cho anh tia nắng trong cuộc sống. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp dường như đều không thể thoát khỏi bàn tay của định mệnh. Hai con người được gặp gỡ là do duyên số, nhưng duyên số hóa thành điều may mắn hay là sự trớ trêu, không ai có thể biết trước được… *** Người thông tuệ thường nói rằng: ‘Chỉ có những kẻ ngốc mới vội vàng.’ Nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn mình đem lòng yêu em.”* Diệp Giai Nam không ngốc cũng chẳng phải là kẻ cuồng si, thế nhưng vào giây phút bóng lưng Hành Sùng Ninh khuất sau ngã rẽ, cô lại chẳng kìm được dòng nước mắt, cứ thế đuổi theo anh, gọi tên anh, hôn anh. Diệp Giai Nam tuyệt đối không dám thú nhận với Hành Sùng Ninh rằng cô đã muốn hôn anh từ lâu lắm rồi, từ cái ngày tình cờ ngồi cạnh anh trên chiếc xe bus đi thăm ngôi đền Abu Simbel ở Ai Cập, khi cô thậm chí còn chưa biết tên anh, còn anh vẫn đang say ngủ với chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mà cô thấy cực kỳ quyến rũ.  Một năm sau, hai người gặp lại nhau trong làn mưa bụi giữa rừng hoa ngân hạnh. Lúc này, Diệp Giai Nam đã biết tên anh là Hành Sùng Ninh, người đứng đầu một hãng thiết kế đồng hồ nổi tiếng thế giới và là người mà cô phải khom lưng nịnh hót. Chỉ có điều, hình ảnh của Diệp Giai Nam trong lần gặp lại này có phần nhếch nhác vì mưa và bụi đất. Trong lúc tay xách nách mang, cô lên tiếng xin sự giúp đỡ của anh với hy vọng người đối tác này có thể thể hiện chút phong thái ga-lăng. Thế nhưng, Diệp Giai Nam không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai này lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ không nhẹ. Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, ắt hẳn Hành Sùng Ninh cũng có ít nhiều hối hận, nếu ngày đó anh chịu đưa tay giúp cô xách đồ, cô chắc chắn sẽ không ác cảm với anh nhiều đến thế. Nhưng mà, lúc đó trông cô nhếch nhác thảm hại thật sự luôn. Với cả, cuối cùng cô cũng thích anh trước đấy thôi =__= Chỉ có điều, từ chỗ “cực kỳ ác cảm” cho tới “thích” của Diệp Giai Nam là cả một quá trình, mà quá trình đó bao gồm việc cô “tình cờ” hắt cả một xô máu gà vào người anh theo đúng nghĩa đen, sau đó lại bị anh “vô tình” vặn trật khớp xương bả vai đau phát khóc. Tóm lại là nghiệp quật cả đôi cho đẹp lòng nhau.  Mời các bạn đón đọc Khách Bộ Hành Thời Gian của tác giả Mộc Phù Sinh.