Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

VĂN ÁN Rồng đời hai Tiết Trầm bị người khác hãm hại, bất đắc dĩ phải lưu lạc nhân gian, chỉ có thể mượn một cơ thể bình thường không có gì đặc biệt mà lớn lên. — Nhân gian có tà vật quấy rối, thậm chí còn có yêu quái tác loạn. Người bình thường run bần bật, người tu đạo sứt đầu mẻ trán. Anh đẹp trai Giản Lan Tư thâm tình nhìn Tiết Trầm: “Đừng sợ, anh là kỵ sĩ diệt rồng, sở hữu năng lực của Rồng, anh sẽ bảo vệ em.” Tiết Trầm bình tĩnh đẩy cánh tay hắn, cất cánh tại chỗ: “Xấu hổ quá, tôi chính là Rồng.” — Lấy sĩ diện của một con Rồng ra mà nói, thực lực không cho phép cậu tiếp tục khiêm tốn. Tiết Trầm: Đám yêu quái kia xem Long quyền của bố đây! Giản Lan Tư: “…….?” Người tu đạo:??? ………. Sau một khoảng thời gian, phàm thế có một vị Long Quân từ từ nổi lên, trực tiếp đăng cai ngôi vị Long Vương. Nghe nói vị Long Quân kia tốt nghiệp đại học chính quy, đã từng công tác ở những tập đoàn nổi tiếng và có kinh nghiệp quản lý bậc thầy. Long Tộc:??? Kỵ sĩ Diệt Rồng Giản Lan Tư trơ mắt nhìn bạn trai Tiết Trầm sau khi tốt nghiệp nhận chức….Long Vương, bình tĩnh thay đổi chí hướng của bản thân: Từ nay về sau, Kỵ Sĩ Diệt rồng sẽ lấy sứ mệnh chính là bản vệ Long Vương, cố gắng nghe lời Long Vương. Tiết Trầm: Hế lô? Đừng tưởng anh là Kỵ Sĩ Diệt Rồng là anh thực sự có thể cưỡi rồng nhé?! *** [Bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù.] Loài rồng cai quản mọi mạch nước trên thế gian, là dòng thủy tộc đứng đầu thiên hạ. Mỗi khi có một con rồng thành công tu luyện được hình dáng con người, Thiên Đình sẽ dựa vào công đức tích góp mà phân đất phong hầu, giao cho trị vì vùng nước một phương. Nghe thì có vẻ đáng mơ mộng, nhưng trên thực tế huyết mạch của long tộc vô cùng khổng lồ, đông con nhiều cháu. Người đời có câu “rồng sinh chín con” (*) quả thực không sai, các thế hệ sau của long tộc không con nào giống con nào, lớn lên khác nhau một trời một vực. (*): Truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính“cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Thời buổi hiện nay, con rồng tu luyện tốt có thể chủ quản cả một vùng biển, nhưng năng lực yếu kém thì đến một cái giếng cũng không được phân cho, ranh giới giữa giàu có và nghèo nàn thật sự rất lớn. Cũng bởi sự cạnh tranh trong công việc khắc nghiệt như vậy, mỗi con rồng vừa ra đời đã bị người lớn trong nhà bắt buộc tu luyện cực khổ, áp lực đè nặng lên thân thể và tinh thần. Đương nhiên những điều đó đều chỉ dùng để nói về những con rồng bình thường, Tiết Trầm không hề lo lắng vấn đề này. Từ ngày sinh ra đến nay, cậu chỉ mất 3 năm để tu tiên, 5 năm để đắc đạo, trình độ như thế này chắc chắn sẽ được chủ quản một vùng biển rộng lớn cho mà xem! ———————————- Tiết Trầm chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đột ngột làm chân mày cậu nhíu chặt, mất một lúc lâu mới có thể thích ứng. Dựa vào ánh sáng, Tiết Trầm nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt mình. Đây là một căn phòng nhỏ, bốn phía là những bức tường trắng tinh, cậu đang nằm trên chiếc giường cùng màu đơn điệu. Nhìn qua trông như phòng khám bệnh của con người. Tiết Trầm vội vã chống thân ngồi dậy, theo bản năng đánh giá cơ thể hiện tại của mình, chỉ thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, vóc người thon dài, còn có hai cái đùi… Là thân thể của con người, hơn nữa khá giống vóc dáng cậu khi lớn lên, nhưng đây không phải hình người mà cậu luyện thành. “Đậu má!” Tiết Trầm không nhịn được mắng một tiếng. Bởi vấn đề huyết thống, sau khi ra đời cậu không sinh hoạt cùng một chỗ với những con rồng nhỏ khác, mà một mình tu luyện trong kết giới mười mấy năm, vất vả lắm mới thành công, đúng lúc muốn bắt đầu chiếm lĩnh một vùng nước, hưởng thụ khoái lạc long sinh (*), lại bất ngờ phải hứng chịu một đợt công kích mạnh mẽ. (*): giống như “khoái lạc nhân sinh”, nhưng là phiên bản long tộc. Đối phương có pháp thuật cao cường, thâm sâu khó đoán, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến, Tiết Trầm không cẩn thận bị đánh trúng, chẳng những hình người bị hủy, nguyên thần đan cũng vỡ tan, may mắn cậu không hoảng loạn trong hiểm cảnh, vào những giây phút cuối cùng níu được một sợi hồn phách chạy xuống nhân gian. Hiện tại, cậu dùng sợi hồn phách này nhập vào thân thể của một người thường. Chủ nhân của thân thể này mới chết không lâu, lúc Tiết Trần nhập vào còn cảm nhận được chấp niệm sâu sắc và sự không cam lòng của người đó, và cả một phần ký ức còn sót lại trong đầu. Chủ nhân của thân thể này trùng hợp thay cũng tên là Tiết Trầm, sinh viên năm 4 đại học Phù Thành, hiện đang làm thực tập sinh tại tập đoàn Vân Giác. Vì sắp tới tập đoàn Vân Giác khai trương hạng mục du lịch mới ở ngoại thành Lan Quang, thân chủ cũng là một trong những thực tập sinh được cử tới đây hỗ trợ. Gia cảnh của thân chủ có chút phức tạp, dần dần tạo thành tính cách hướng nội nhút nhát, càng lớn lên càng phát hiện ra xu hướng giới tính không giống người thường, còn yêu thích một học trưởng khóa trên. Dùng hết tất cả can đảm đi tỏ tình với học trưởng trong lễ tốt nghiệp, kết quả bị từ chối không nói, còn bị thực tập sinh nam khác phát hiện ra, vạch trần rồi cười nhạo trước mặt mọi người một phen. Thân chủ buồn khổ mượn rượu giải sầu, uống nhiều tới mức vô tình bước hụt, rơi xuống con sông trong khu du lịch. Nơi này nằm ở vị trí hẻo lánh, vừa mới khai trường nên không đông người, chờ đến lúc có người phát hiện ra đưa đến phòng khám gần đó, thân chủ đã chết đuối rồi. Đúng lúc Tiết Trầm theo sợi hồn phách bay tới đây, mượn luôn cơ thể để nhập vào. Thân chủ này vận khí đúng là kém thật. Nghĩ lại, Tiết Trầm cười nhạt một tiếng, vận khí của chính mình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, đường đường là một con rồng trẻ tuổi mạnh mẽ, bây giờ phải lưu lạc dưới hạ giới, hồn phách còn bất ổn như vậy… Đang lúc thổn thức, cậu bỗng nghe được tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài cánh cửa. Một nam sinh không kiên nhẫn nói: “Tiết Trầm thật là tệ. Khuya rồi còn làm phiền đến người khác, có còn là trẻ con nữa đâu.” “Này, cậu đừng như vậy.” Một nữ sinh đáp, “Lúc gọi điện bác sĩ còn nói, khi cậu ấy đến đây đã ngừng thở rồi, may mà mạng lớn, nếu không hậu quả khó lường trước được.” Một người khác cũng đệm thêm vào: “Cậu còn dám phàn nàn à? Nếu không phải do cậu, Tiết Trầm sẽ không uống nhiều rượu như vậy…” Nam sinh kia “xuy” một tiếng ngắt lời, giọng nói xen lẫn khinh thường: “Đã là gay còn làm ra vẻ. Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, đâu có oan uổng cậu ta…” Đây đều là thực tập sinh của tập đoàn Vân Giác, mấy ngày trước công trình ở vùng ngoại thành Lan Quang này khai trường, không đủ nhân lực, cử bọn họ tới đây chạy vặt. Phúc lợi của tập đoàn không tồi, sau khi kết thúc công việc còn cho bọn họ lương thưởng và một bữa liên hoan lớn, kết quả trong buổi liên hoan, một cậu con trai bừng bừng khí thế tung tin chủ nhân của thân thể này là đồng tính luyến ái, còn cợt nhả trào phúng thân chủ một phen. Nỗi tức giận đầu tiên mà cậu cảm nhận được ở thân chủ chính là đối tượng tung tin này, tên Chu Quang. Chỉ khi nhóm thực tập sinh phát hiện thân chủ mất tích, gọi điện thoại tìm người được bác sĩ địa phương bắt máy, họ mới biết sự việc ngoài ý muốn này, vội vàng chạy tới phòng khám. Tuy Chu Quang đi theo tới đây, nhưng lại không tình nguyện một chút nào. Trong lúc nhóm thực tập sinh tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng đột nhiên bật mở ra, “rầm” một tiếng đập vào vách tường, khiến bọn họ giật mình hoảng sợ. Nhóm người theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện bên cạnh cánh cửa không có ai, không hiểu vì sao lại tự động mở, còn người thì đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, dùng khuôn mặt đen thui nhìn bọn họ, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Mấy người ồn muốn chết.” “Tiết Trầm, cuối cùng cậu cũng tỉnh!” “Cậu có khỏe không?” “Thân thể thế nào rồi?” Bọn họ quên bẵng đi sự kì dị khác thường lúc trước ở căn phòng này, chỉ nhanh nhẹn chạy vào thăm Tiết Trầm, một cô gái còn cẩn thận gọi bác sĩ trực ban tới. Tiết Trầm bị một đám người vây quanh, lại bị bác sĩ dùng dụng cụ dò xét một lần, sắc mặt càng ngày càng kém. Nếu đổi lại trước kia khi vẫn có thể biến thành hình rồng, nhất định cậu sẽ dùng móng vuốt quất bay đám người này tại chỗ. Nhưng hiện tại cậu đang ở trong thân xác con người. Trong lòng Tiết Trầm mặc niệm: giết người là phạm pháp, bổn long hiện tại lưu lạc nhân gian, không thể bị người ta tóm vào tù. Nhịn! Điều kiện của phòng khám có hạn, bác sĩ chỉ có thể kiểm tra đơn giản cho Tiết Trầm, tuy vậy, sắc mặt ông cực kì ngạc nhiên: “Tất cả chỉ số đều rất tốt, xem ra không còn vấn đề gì nữa.” Phải biết rằng, thời điểm người trẻ tuổi này vừa được đưa tới đây, hơi thở và nhịp đập trái tim đều không thể đo được, mà bây giờ các chỉ số đã khôi phục bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn mức bình thường… dường như không ngoa khi dùng từ “cường tráng!” Nếu không phải tình huống không thích hợp, bác sĩ còn muốn hỏi Tiết Trầm hàng ngày rèn luyện thân thể như thế nào, thời buổi này người trẻ tuổi mà khỏe mạnh có số lượng quá ít. Nghe bác sĩ nói vậy, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, vốn cho rằng Tiết trầm muốn ở lại bệnh viện quan sát thêm một buổi tối, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Bác sĩ còn rất có trách nhiệm, dặn dò Tiết Trầm tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện lớn kiểm tra lại, mua thêm thuốc đề phòng tình huống khẩn cấp. Một người trong nhóm theo bác sĩ ra ngoài lấy thuốc, những người khác giúp Tiết Trầm thu dọn đồ đạc, có người đưa áo khoác cho cậu: “Tiết Trầm, buổi tối gió mạnh, cậu mặc thêm áo khoác vào trước đi.” Vốn dĩ Tiết Trầm không còn tí kiên nhẫn nào, vừa nghe vậy nâng mí mắt lên liếc người kia, cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng, hời hợt khoác chiếc áo lên người. Mọi người đều không nhận ra sự khác thường của Tiết Trầm, chỉ cho rằng tâm trạng cậu không tốt, vậy nên không để trong lòng. Lúc này Chu Quang vẫn luôn bàng quan lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chua ngoa nói: “Còn tỏ ra yếu ớt như vậy sao? Bác sĩ đã nói không có vấn đề gì rồi.” “Không thể nói những câu như thế.” Một nữ sinh trừng mắt nhìn cậu ta, “Tiết Trầm vừa tìm được đường sống từ chỗ chết, mọi thứ đều nên chú ý cẩn thận.” “Tìm được đường sống từ trong chỗ chết? Lời này của cậu quá khoa trương rồi.” Chu Quang trợn trắng mắt, từ khi nhận được điện thoại của bệnh viện, đám thực tập sinh này vẫn luôn trách cứ cậu ta, cho rằng do vài lời nói của cậu ta mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu trong lòng Chu Quang có chút luống cuống, sợ hãi phải gánh trách nhiệm trên lưng, vì vậy dù đêm khuya cậu ta vẫn muốn cùng đi tới bệnh viện nhìn Tiết Trầm, đến khi vừa nghe được Tiết Trầm không có mệnh hệ gì, cậu ta đột nhiên phủi sạch quan hệ. Hiện tại Tiết Trầm đã bình thường, cậu ta càng cảm thấy bản thân không sai, đồng thời thêm bất mãn với Tiết Trầm, cười lạnh nói: “Tiết Trầm, tôi bảo cậu này, cậu đừng có uống nhiều rượu như vậy, có chuyện xảy ra lại làm phiền đến người khác, suýt chút nữa liên lụy tới tôi rồi. Còn nữa, đúng ra cậu nên xin lỗi tôi mới phải?” Những người khác nghe vậy không khỏi nhíu mày, một người nói: “Chu Quang, cậu đừng nói chuyện quá đáng.” “Như thế nào là quá đáng? Những điều tôi nói không phải sự thật à?” Mọi người càng lên tiếng, Chu Quang càng phải khẳng định lập trường của mình, vênh váo với Tiết Trầm: “Tiết Trầm, cậu nói xem như thế có hợp lý không?” Nhóm người vừa thấy Chu Quang “đá quả bóng” sang cho Tiết Trầm, bất đắc dĩ thở dài. Bọn họ cùng nhóm thực tập sinh nhưng không chung trường đại học, chỉ có Chu Quang và Tiết Trầm là tới từ đại học Phù Thành, nhưng không vì thế mà có quan hệ tốt với nhau, ngược lại Chu Quang thấy Tiết Trầm dễ tính, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến cậu. Tiết Trầm rất tốt, chỉ là tính cách có chút mềm mỏng, sợ xung đột, mỗi lần bị bắt nạt đều không lên tiếng, còn thường xuyên giúp đỡ cậu ta. Dựa vào cá tính của Tiết Trầm, phỏng chừng lần này cũng không dám phản bác lại Chu Quang, yên lặng mà cho qua. Đương sự đã không truy cứu, người ngoài cũng không nên tham gia vào. Chu Quang rõ ràng biết điều này mới đẩy vấn đề cho Tiết Trầm giải quyết. Nhưng ngay lúc này đây, Tiết Trầm lại khác hẳn mọi khi, không hề đứng ra khuyên can mà ngược lại yên lặng nhìn Chu Quang từ trên xuống dưới, giống như đánh giá cậu ta. Chu Quang đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tiết Trầm trả lời, đang muốn ra lệnh cho cậu theo thói quen, bất ngờ đụng phải ánh mắt của cậu, cả người giật thót một cái. Không biết là sự thật hay ảo giác, ánh mắt Tiết Trầm dường như có sự khác biệt so với thường ngày … sắc bén hơn? Chu Quang theo bản năng hỏi: “Cậu nhìn cái gì?” Ngón tay Tiết Trầm chạm nhẹ xuống mép giường, thong thả ung dung phun ra hai chữ: “Xem tướng” Nhóm thực tập sinh vốn cho rằng Tiết Trầm là người hiền lành “…?” Chu Quang cũng nhăn mày lại, ngay sau đó nhếch khóe miệng. Mệt cho cậu ta còn bị ánh mắt Tiết Trầm dọa hoảng sợ, sự tức giận nhỏ con này có tác dụng gì đâu, vẫn chỉ là nói hươu nói vượn, còn không dám đối mặt tranh cãi với cậu ta. Chu Quang giễu cợt “A” một tiếng, trào phúng nói: “Vậy cậu nhìn ra cái gì?” Cậu ta cho rằng Tiết Trầm sẽ lảng sang truyện khác, lời này chỉ nhằm mục đích gây khó dễ, vốn không cảm thấy Tiết Trầm có thể nhìn ra cái gì. Không ngờ Tiết Trầm nghe vậy thật sự đứng lên, nhìn cậu ta nói: “Lông mày thô to, đuôi mắt nhọn xếch lên, ánh mắt hung ác, tất cả nói lên cậu là người lòng dạ thâm độc dối trá, nếu không kịp thời ăn năn hối lỗi thì nửa đời sau sẽ trôi qua trong khó khăn.” Tiết Trầm nghiêm túc, mọi người xung quanh lại không nhịn được cười ra tiếng. Không nghĩ tới Tiết Trầm đã không tức giận thì thôi, một khi giận lên thì lời nói rất độc. Mặt Chu Quang cũng biến sắc, bọn họ đều không nghĩ những điều Tiết Trầm nói là sự thật, chỉ cho rằng Tiết Trầm cố ý trả đũa Chu Quang. Sắc mặt Chu Quang lúc xanh lúc trắng, nhưng rất nhanh hồi phục lại. Suy cho cùng, Tiết Trầm chính là hèn nhát, không dám quang minh chính đại mắng cậu ta, chỉ biết dựa vào vài câu huyền học mờ mịt vớ vẩn. Sau khi thông suốt, Chu Quang thu hồi vẻ mặt, khiêu khích nói: “Tiết Trầm, nếu cậu có ý kiến với tôi cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy.” “Vậy tôi nói thẳng nhé.” Tiết Trầm rất nghe lời, cười như không mà nhìn cậu ta: “Tôi nhìn thấy ấn đường cậu đang biến thành màu đen, biểu thị sắp tới cậu sẽ gặp phải tai nạn đổ máu.” Chu Quang càng cảm thấy nực cười: “Tôi nghĩ cậu ngã đến mức hỏng đầu rồi nhỉ? Cậu nghĩ lời nói như vậy có thể dọa tôi sao? Quả nhiên là đồ gay ẻo lả, không thể giống đàn ông con trai hơn chút nào.” Cậu ta nói rất khó nghe, mọi người đang muốn can thiệp, đột nhiên khó tin trợn mắt há mồm. Nắm đấm của Tiết Trầm vung lên, Chu Quang không kịp phòng bị ăn trọn cú đánh vào mũi. Chu Quang không thể tưởng tượng được Tiết Trầm bất ngờ gây khó dễ, vóc dáng thon gầy nhã nhặn hàng ngày sao lại có sức lực lớn đến vậy, một cú đấm đủ khiến mắt cậu ta bắn đầy sao, trực tiếp ngã xuống đất. Sự cố đột ngột xảy ra, nhóm thực tập sinh không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn Chu Quang ngã. Chu Quang vừa kinh hoàng vừa giận dữ, nhìn Tiết Trầm, cả giận nói: “Cậu làm cái gì…?” Lời còn chưa dứt, Tiết Trầm tiến lên một bước, dẫm chân lên ngực cậu ta, khiến cậu ta suýt chút nữa phun cả mật ra ngoài. Tiết Trầm khoang tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cực kỳ chân thành: “Xem xem, tôi đã nói cậu sẽ gặp tai nạn đổ máu rồi mà.” Nghe cậu nói, Chu Quang cảm thấy xoang mũi nóng lên, cậu ta theo bản năng duỗi tay chà một cái, ngón tay dính đầy máu đỏ tươi. Chu Quang:!!! Nhóm thực tập sinh: “……?” Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương của tác giả Lâm Tri Lạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vì Em Gặp Anh - LoLo
Vì Em Gặp Anh là câu chuyện kể về Ân Khả - một cô gái rất đỗi bình thường, dung mạo dễ nhìn, công việc ổn định với mức lương ít ỏi, không giỏi việc nhà, thi thoảng hơi ngốc nghếch, thi thoảng hơi nghịch ngợm. Cô đã bước vào cái tuổi thành lập gia thất nhưng trước giờ vẫn chưa mảnh tình vắt vai. Thế là mẹ cô hăm hở lao đi tìm đối tượng xem mắt cho cô. Đầu tiên là anh chàng Lâm Tương có điều kiện các mặt tương đối phù hợp với cô, hai người ở bên nhau tương đối hài hòa dễ chịu, vì thế Lâm Tương nhanh chóng đưa ra đề nghị kết hôn, Ân Khả cũng nhanh chóng đồng ý. Cứ tưởng một đám cưới sẽ được diễn ra lập tức, thì ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian nghỉ Tết không liên lạc với nhau, Lâm Tương đã tìm được một người vợ mới. Đây là một sự đả kích lớn với Ân Khả, cô cảm thấy mất tin tưởng vào tình yêu, vì thế khi Lỗ Nguy – một chàng cảnh sát trẻ trung đẹp trai phong độ tỏ tình với cô, cô đã không có chút phản ứng. Cô cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra, nghĩ rằng thời gian sẽ đãnh ngã cơn nông nổi nhất thời của Lỗ Nguy. Nhưng hai người lại gặp nhau lần nữa trong một đợt tập huấn, cô dần nhận ra mình có thiện cảm với anh. Đúng lúc này, Lỗ Nguy rút lại lời nói lần trước, nói rằng anh đã có đối tượng kết hôn. Ân Khả quá chán nản, cô trở về cơ quan ở huyện, bảo mẹ gấp rút giới thiệu đối tượng xem mắt. Cô muốn lấy chồng, muốn quên đi Lỗ Nguy. Đối tượng lần này là Hứa Thừa Cơ, một anh chàng khá hoàn hảo, nếu là ngày trước chắc Ân Khả đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ yêu đương với anh luôn, nhưng thực tế không giống trong tưởng tượng, bởi vì xuất hiện bên cạnh Hứa Thừa Cơ lại là Lỗ Nguy, hai người là anh em tốt của nhau. Trong một lần đi chơi trận giả, Ân Khả gặp lại Lỗ Nguy, đồng thời nhóm lên ngọn lửa trong lòng Lỗ Nguy, và một thỏa thuận được thành lập giữa Lỗ Nguy và Hứa Thừa Cơ. Không lâu sau Lỗ Nguy chuyển từ thành phố về nông thôn, công tác cùng khu vực với Ân Khả, anh tấn công dồn dập, luôn quan tâm chăm sóc cô. Ân Khả lòng dạ rối bời, một mặt rất xúc động sung sướng, mặt khác lại sợ hãi hồ nghi. Cô sợ anh sẽ lại đột ngột quay lưng chấm dứt mọi chuyện. Vào lúc này, Ân Khả nhận được lời cầu hôn của một vị hậu tiến sĩ. Cô gái Ân Khả suýt nữa ế chồng, giờ đây lại được ba người đàn ông cùng lúc theo đuổi. Rút cuộc ai mới là Mr Right của cô đây? Câu trả lời sẽ có trong Vì Em Gặp Anh. *** Tôi là con gái thứ ba của nhà họ Kha, hai anh lớn đều đã thành gia lập nghiệp, còn lý tưởng của tôi là lập nghiệp trước, thành gia sau. Bố tôi là đầu bếp, ông đã từng một lòng mong mỏi hai anh kế thừa sự nghiệp của mình, muốn truyền dạy tay nghề cho hai anh. Nhưng anh cả lại học về kinh tế, anh hai chạy đi làm nhà báo. Hai người anh hư thân chẳng ngó ngàng đến tâm nguyện của bố, trời nam biển bắc mỗi người hùng cứ một phương. Quán ăn nhỏ cả đời bố vất vả gây dựng cuối cùng đành trông chờ vào tôi. Quán ăn nhà tôi có vị thế hẻo lánh, nên dù bố rất có tay nghề nhưng việc kinh doanh lại chẳng được phát triển lắm. Tôi tốt nghiệp xong, bố vô cùng sung sướng, vội vàng trao lại việc kinh doanh quán ăn cho tôi. Ngay ngày hôm sau ông đã đi làm thủ tục thay đổi chủ quán, tên quán ăn cũng đặt theo tên tôi: Quán ăn Nhật Thiền. Cứ như thể bố sợ tôi lại vứt gánh giữa đường như hai ông anh vậy. Chắc chắn tôi không bắt chước các anh. Một khi đã tiếp nhận tôi sẽ gánh vác đến cùng. Dù ngày nào cũng mệt muốn đứt hơi, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ mặc tâm huyết cả đời của bố. Thực tế thì, chuyện kinh doanh của quán cũng chẳng khởi sắc hơn hồi trước. Dù tôi đã nghĩ đủ mọi cách, cải thiện hết mức chất lượng phục vụ và màu sắc thức ăn, thế nhưng khách hàng vẫn chỉ là những vị khách quen từ lâu. Việc kinh doanh không thành công khiến tâm trạng tôi chẳng được vui vẻ, lại gặp một kẻ chuyên bới móc làm người khác rầu rĩ hơn. Tôi cũng không biết sao mình lại đụng phải một kẻ như vậy. Mỗi tuần hắn đến ăn ở quán tôi hai đến ba lần, hoặc người khác mời hắn, hoặc hắn chủ động mời người khác. Theo lý mà nói, tôi phải đối xử nồng nhiệt với vị khách quen này, tuyệt đối không được đắc tội với hắn, song sau vài lần bị gọi đến hoạnh họe, tôi chợt tỉnh ngộ, không phải hắn có lòng chiếu cố việc kinh doanh của quán tôi, mà đơn thuần chỉ là đến để hoạnh họe. Tiểu Triệu là nhân viên bưng bê thức ăn của quán. Cậu ta bảo hắn lại gọi đích danh tôi. Đang lấy đống hành tỏi mới mua trên xe xuống đem vào bếp, vừa nghe bị gọi đích danh, tôi bèn phẫn nộ ném đống hành tỏi xuống bàn, không bình tĩnh nổi, khập khiễng bước về gian phòng hắn đang ngồi. Trong phòng vốn đang cười nói ầm ĩ, nghe tiếng gõ cửa lập tức im lìm. Hắn bình thản ngồi trên ghế, một cô gái ngồi cạnh. Thấy tôi bèn thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm nghị. “Hôm nay ông chủ Hứa lại không vui sao?” Đối mặt với ông thần ăn uống này, tôi nghĩ mình có thể nín được cơn giận mà cất tiếng hỏi thế này đã là hiếm lắm rồi. “Đương nhiên là không!” Hắn đặt đũa xuống bàn, ôm ngực dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Bà chủ Kha, tôi đã là khách quen ở đây, cô biết là khách quen thường sẽ đến quán của cô vì một món ăn có mùi vị độc đáo nào đó, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên tôi gọi cô ra. Cô rắp tâm đối xử thế này với tôi hay thi thoảng không giữ được phong độ đây?” Tôi đưa mắt nhìn con cá nằm giữa bàn ăn còn bốc khói nghi ngút. Một đĩa to tướng vẫn chưa có ai động đũa. Món ăn nổi tiếng nhất quán tôi là cá luộc. Tôi đã định dựa dẫm món này để phát triển kinh doanh, kỳ thực có rất nhiều người đến quán vì món này. Hứa Thừa Cơ chính là một trong số đó. Hôm nay đầu bếp Trương phụ trách nấu nướng. Tay nghề của đầu bếp Trương thật sự rất tuyệt. Nếu không phải người kén ăn, thì căn bản không phân biệt nổi cá do anh ấy luộc hay tôi luộc. Nhưng mà dưới gầm trời lại có người như thế đấy, kén chọn đến nỗi làm tôi nghĩ hắn sinh ra để đối đầu với mình. Nuốt đầy bụng bất mãn, tôi khẽ lau bàn tay bị xước lên tạp sề, rồi giơ tay định nhấc đĩa cá lên, bất chợt bàn tay bị dính máu lọt vào tầm nhìn của hắn. Nếu không phải bị đổ xe vì đâm vào chiếc ô tô rẽ ngang tùy tiện, tôi đã chẳng nói rằng không về kịp để làm món cá luộc này. Lúc tôi lồm cồm bò dậy, đầu bếp Trương gọi điện báo vị khách khó chiều đã đến, bảo tôi mau về nấu món cá luộc cho hắn. Nhưng chủ nhân chiếc ô tô khăng khăng bảo xe máy của tôi quệt hỏng đèn sau ô tô, đòi tôi bồi thường. Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc luộc cá cho hắn cả. Mời các bạn đón đọc Vì Em Gặp Anh của tác giả LoLo.
Trường Mộng Lưu Ngân - Thiên Tầm Thiên Tầm
"Cuộc đời tựa như một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ và người chơi chính là số phận..." Cho dù chúng ta có vùng vẫy cũng không cách nào thoát khỏi ván cờ đã định, tiến hay lui, được hay mất, tất cả đều do số phận định đoạt... ... Kiếp này tôi đã chẳng còn cơ hội nào nữa. Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng người đầu tiên em yêu sẽ là tôi, để tôi có thể cảm nhận thứ cảm giác được một người nào đó yêu thương. ... Phật nói, theo gió đến, rồi lại theo gió đi. Kiếp này phồn hoa như mộng, họ đã cùng nhau tạo nên một kỳ tích với khí thế khuynh thành. Tình này chưa hết, ý này khó quên. Dây đàn tuy đã đứt nhưng khúc nhạc còn du dương. ... "Đúng là tôi có thù hận, nhưng tôi sẽ không bao giờ để thù hận ảnh hưởng đến cuộc sống và sự nghiệp của mình. Tôi cũng chưa từng làm gì gia đình họ cả, vì tôi tin rằng sự cắn rứt lương tâm chính là thứ dày vò ghê gớm hơn cả thù hận. Hãy cứ để họ tiếp tục bị dằn vặt, giờ đây đối với tôi mà nói, tình yêu mới là thứ tôi thực sự muốn hướng tới..." *** Nếu như giữa họ đã từng có những gì. Thì giờ đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Phật nói, theo gió đến, Rồi lại theo gió bay đi… Không ai biết rõ tung tích Đỗ Trường Phong. Sau khi Thư Mạn mất tích, ít lâu sau đó Đỗ Trường Phong cũng mất tích luôn. Mất tích đúng vào hôm tòa xử án, nói chính xác là đi lạc đường. Bởi anh là một bệnh nhân tâm thần. Nhưng hôm đó có người nhìn thấy anh ở tòa án, dưới gốc cây đa trước cổng tòa án có một người thanh niên đứng hút thuốc ở đó rất lâu, miêu tả đặc trưng hình dáng và quần áo mặc trên người thì hoàn toàn giống Đỗ Trường Phong. Sau đó, công nhân dọn vệ sinh môi trường phụ trách khu vực cổng toàn án cũng chứng thực điều này, khi đó cô còn nói với anh mấy câu, nhắc anh đừng vứt mẩu tàn thước ra đất. Hơn nữa, công nhận dọn vệ sinh còn cung cấp một manh mối quan trọng nữa, nói trong tay người đó còn xách một cái hộp trông rất kì quái, hình dài dài, một đầu to một đầu nhỏ. Vi Minh Luân đoán được ngay, đó chính là hộp đàn, bên trong đựng chiếc “Stradivarius” trị giá bằng cả mấy thành phố! Không ai biết anh đã đi đâu. Truyền hình, báo chí phát sóng đăng tin tìm người suốt mấy ngày liền, cảnh sát nhân dân cũng truy tìm khắp các sân bay, bến xe, bến cảng, nhưng đều không có tin tức gì cả. Trên mảnh giấy anh để lại trước khi đi chỉ vẻn vẹn năm chữ : “Tôi không phải thằng điên.” “Anh thấy anh ta sẽ đi đâu được?” Âu Dương Chiêu bất ngờ hỏi Diệp Quán Ngữ khi hai người uống trà với nhau. “Anh ta không phải là một người điên.” “Không phải người điên?” Âu Dương Chiêu tỏ ý ngạc nhiên trước câu trả lời chắc nịch của Diệp Quán Ngữ. “Anh ta có thể xách cây đàn đó đi, chứng tỏ anh ta không hề bị điên…” Phán đoán của Diệp Quán Ngữ có vẻ như là có căn cứ, bởi sau khi Đỗ Trường Phong mất tích, người nhà tìm thấy một hộp đựng rất nhiều thuốc trong phòng anh, Thư Khang nhận ra số thuốc đó chính là loại thuốc cấm dẫn đến rối loạn tâm thần mà Lâm Hy kê cho Đỗ Trường Phong. Anh ta không uống sao? Vậy anh ta… “Giả điên.” Diệp Quán Ngữ cười đáp. “Tại sáao anh ta lại phải giả điên?” Âu Dương Chiêu nhất thời không lí giải được vì sao. “Anh ta không giả điên thì biết làm sao đây? Không giả điên thì tức là phải làm chứng và chỉ ra Lâm Hy đã giết người, phải không? Nói cho cùng, anh ta là người có tình cảm, cho dù bản thân có phải chịu oan ức cũng không muốn để anh em bị xét xử. Không giống như Lâm Hy, để thoát khỏi tội danh mà không nề hà hạ thủ ngay cả với anh em của mình…” “Cầm thú!” Âu Dương Chiêu thốt lên với đầy sự kinh ngạc và khinh bỉ. Mời các bạn đón đọc Trường Mộng Lưu Ngân của tác giả Thiên Tầm Thiên Tầm.
Trọn Đời Trọn Kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo
Trình Mục Dương tôi, trước 14 tuổi chỉ tin Phật, sau 14 tuổi chỉ tin cô ấy!" 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài 2.2 vạn km, đường bờ biển dài hơn 1.8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Với sự rộng lớn như vậy, chúng ta vốn nên sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, tương đương với “Trung Quốc. ”Đối với những người Trung Quốc kiếm tiền vất vả ở vùng biên giới chết chóc tại Moscow mà nói, chính là “Đấng cứu thế.” Trong con mắt của những gia tộc cùng nhau chi phối biên giới Trung Quốc lâu nay, người đàn ông này là một trong những Hoa Kiều “Quân hoả thương nhân” (buôn bán vũ khí)  lớn nhất. Nhưng đối với cô, hắn là một cậu bé lai xinh đẹp khi cười giống như một con mèo Ba Tư hoặc là giống như một con cáo. *** “Trọn đời trọn kiếp” của tác giả Mặc Bảo Phi Phi. Trước khi đọc tôi những tưởng đây sẽ là một câu chuyện “ngược tâm” điển hình. Có thể nội dung có nét “ngược tâm” thật, nhưng tôi chỉ có thể nói bao trùm toàn thể bằng hai chữ “mơ hồ”. Rằng mối quan hệ trước đây của hai người ở Bỉ. Thân phận thật sự bị che dấu và quá trình phát sinh tình cảm, mọi thứ như bị lấp lại trong một tầng sương mờ, còn lại chỉ là những chi tiết hành động kích thích nhưng lại quá khó hiểu ( có thể nguyên nhân nằm ở tôi ). Cũng có thể đó là một dụng ý của tác giả để khiến tác phẩm hấp dẫn, phải chăng. Khi hai nhân vật chính bị lôi kéo vào biết bao nguy hiểm và thoát chết trong gang tấc, thật sự vẫn không thể làm tôi hài lòng. 3 sao có thể là hơi khắt khe nhưng đối với thang điểm của bản thân 4 sao vẫn chưa đến. Nội dung sơ lược kể về Nam Bắc và Trình Mục Dương. Hai con người nằm trong 4 gia tộc đứng đầu, thân phận đặc biệt nên cách sống cũng được rèn giũa qua năm tháng, khác nhau có điều một người là do hứng thú còn một người là cam tâm tình nguyện, bước vào vũng lầy máu tanh. Hai người từng quen biết nhau với một thân phận khác, khi gặp lại một thân phận khác, liệu họ sẽ ra sao? Một mạng được cứu về và trọn đời trọn kiếp. Nhưng nói chung sau khi đọc, bản thân tôi không có quá nhiều ấn tượng với nhân vật, nếu có cũng là những màn đấu trí và âm mưu bẫy rập thường gặp được lý tưởng hoá trong thế giới ngầm. Cùng với bản năng sinh tồn và may mắn tột độ của họ. Trên hết, đây là ý kiến cá nhân mang tính chủ quan. Mọi người có thể đọc và đưa ra một nhận xét khác. *** Ngồi trên tàu hỏa vào ban đêm luôn có cảm giác mọi thứ đầy hư ảo. Bên tai Nam Bắc là tiết tấu âm vang của bánh tàu hỏa chạy qua đường ray, cô tựa người lên vách tường của khoang tàu, có thể cảm giác đôi chút rung động. Tất cả những tiết tấu này đều có quy luật, âm thanh, xúc cảm, đều có thể khiến người ta nhớ lại vô số mảnh ghép ký ức xưa cũ. “Em nhớ, lần đầu tiên mình ngồi tàu hỏa…” Cô dùng cánh tay kéo chăn, áp má lên trên, ngắm Trình Mục Dương ngồi cạnh cửa sổ. Còn hắn đang mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi đôi dép trắng, ngồi đó lật xem tờ báo trong tay. Bên cạnh hắn có một ấm trà. Giống hệt một buổi sáng tinh mơ nào đó bên hồ Thiên Đảo, khi hắn và cô còn chưa bắt đầu. “Rất đặc biệt sao?” “Cũng hơi.” Giọng Nam Bắc trầm xuống, “Đoàn tàu hỏa đó vô cùng rách nát, ngồi bên trên cảm giác cơ thể nghiêng ngả, lúc ấy em không biết tại sao mình phải ngồi trên con tàu không thoải mái như vậy nên khóc mãi. Ấy? Anh đừng cười, anh biết hồi đó em chỉ mới mấy tuổi thôi, lần đầu chịu cực khổ nên quả thực chỉ biết khóc nhè.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó? Em nhớ mình ngồi trên tàu một đêm, anh trai bế em một đêm, nhỏ tiếng dỗ dành suốt. Trời sáng, tàu dừng tại một nơi hẻo lánh, sau khi anh trai để em lại nhà ga cũ kỹ, liền tìm dây thừng trói tay chân em, còn bịt cả miệng em, rồi tìm thấy mấy mảnh vải và chiếu rách nát phủ lên người em, anh ấy trói em như vậy những một ngày.” Trình Mục Dương cau mày nhìn cô. Song cô có vẻ vui mừng đắc ý, cảm giác hồi ức kia chẳng hề buồn bã chút nào. “Khi đó em căm ghét Nam Hoài vô cùng, ban ngày trời nắng như vậy nên rất khó chịu, còn có rất nhiều côn trùng nữa, em hận Nam Hoài lắm, cảm thấy anh ấy muốn hại chết mình.” “Sau đó?” “Sau đó à, thì không có sau đó nữa.” Nam Bắc cười khẽ, ngửa mặt nằm trên giường, “Anh ấy trở về, đưa em đi, cho em ăn uống. Rồi tiếp tục tìm một nơi khác trói em như vậy, không cho em cử động hay lên tiếng suốt mấy tiếng đồng hồ, có lúc là một ngày một đêm, xong lại quay về đưa em đi. Cho đến khi em lớn, không còn khóc nhè, biết rằng anh ấy làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy sát bọn em, lúc đó em mới không căm ghét anh ấy nữa.” Dứt lời, cô liền im lặng. Chỉ có Nam Hoài biết hồi nhỏ cô hận anh nhiều đến mức nào. Cô cắn Nam Hoài, để lại những vết sẹo đầy trên cánh tay anh. Hồi đó quả thật cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Trần Thế - Mộc Phạn
Lăng Lạc Trần, một cô bé phải sống trong cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống khắc nghiệt nơi đây đã tôi luyện cho cô tính cách sớm chín chắn điềm tĩnh hơn các bạn cùng trang lứa. Năm 5 tuổi cô được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận làm con nuôi, nhưng số phận bất hạnh vẫn không chịu buông tha cho cô, 18 tuổi - khi vừa hay tin mình đỗ vào trường đại học C danh tiếng với tương lai rộng mở trước mắt, ba mẹ nuôi cô đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông đầy khuất tất. Vì trả nợ cho ba mẹ, nuôi em và chuẩn bị tương lai cho chính mình, Lăng Lạc Trần đồng ý cùng Lâm Tự ký kết một bản hợp đồng hôn nhân, và cái giá của bản hợp đồng đó là 50 vạn Nhân Dân Tệ. Lâm Tự - Cháu đích tôn của gia tộc họ Lâm ba đời độc đinh, người nối nghiệp trong tương lai của Lâm thị, đang bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn sinh con nối dõi tông đường. Trước sự thúc giục của ba mẹ và ông nội, cùng lúc đó lại gặp Lạc Trần, với suy nghĩ “Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, để người lớn trong nhà yên tâm, thế là đủ rồi.” anh đã đề nghị trả nợ cho Lạc Trần và bắt đầu một cuộc hôn nhân có thỏa thuận với cô. Sau một thời gian chung sống, Lạc Trần dần dần nảy sinh tình cảm với Lâm Tự, nhưng khi cô bày tỏ tình yêu đó của mình với Lâm Tự, anh đã từ chối. Lạc Trần đau khổ thu mình vào vỏ ốc, tiếp tục cuộc sống hôn nhân với mong muốn nhanh chóng kiếm tiền để trả hết nợ cho Lâm Tự, thanh lý hợp đồng này. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lạc Trần vô tình gặp lại anh bạn Sở Kinh Dương, một người bạn khi xưa cùng sống trong cô nhi viện với cô, nỗi ám ảnh của tuổi thơ cô. Sở Kinh Dương đã làm mọi cách để xóa bỏ hình ảnh đáng sợ của mình trong ký ức của Lạc Trần, anh âm thầm theo sau giúp đỡ Lạc Trần, âm thầm chờ đợi cô, và anh cũng chính là người tìm ra nguyên nhân dẫn đến tai nạn thương tâm của ba mẹ nuôi cô. Trong thời gian này, Lâm Tự vì sự phát triển của Lâm thị mà quyết định trả tự do cho Lạc Trần trước thời hạn của hợp đồng để kết hôn với con gái nhà họ Hứa. Vì sức ép của gia đình và cũng vì những hiểu lầm đáng tiếc, anh đã buông tay để cô ra đi. Nhưng cho đến khi cô hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của anh và để lại một khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy, anh mới biết điều mình thực sự đã đánh mất chính là tình yêu. Liệu cuối cùng Lạc Trần có thể tìm thấy hạn phúc của mình không? Với Sở Kinh Dương - người luôn yêu cô tha thiết- hay với người chồng “hợp đồng” Lâm Tự- người đã mang lại cho cô quá nhiều tổn thương nhưng cô lại không thể ngừng yêu anh? *** Con người sống trong trời đất này, cũng giống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử) Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đã ghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn, đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có những suy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sống theo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hy vọng. Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Về việc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vào hôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô không từ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trước một bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mau vái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô. Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi người xuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình, trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết những người yêu thương mình một cách vô điều kiện nhất trên thế giới này đã từng có lúc sống với mình, như thế là đủ rồi. Trên đường về, Lạc Trần hỏi: “Sao hôm nay lại đưa em tới đây?”. Cô và Sở Kinh Dương duy trì một mối quan hệ hết sức kỳ lạ. Thỉnh thoảng họ vẫn gặp riêng nhau nhưng không phải là hẹn hò, chỉ giống những người bạn cũ cùng ngồi nói chuyện, cùng làm những việc vui vẻ. Cũng có thể vẫn có thứ gì đó luôn chắn ngang giữa họ nhưng cả hai đều biết, cần phải tránh xa nó ra. Sở Kinh Dương nhìn đường, một lúc sau mới trả lời: “Bởi vì tới giờ anh mới có thể xác định chắc chắn em đã tìm được phương hướng cho mình, có thể sống độc lập, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Em như vậy mới có thể khiến họ an lòng. Đương nhiên, em cũng còn phải cảm ơn vì họ đã cho em sinh mạng này”. Lạc Trần rất cảm kích trước sự quan tâm ân cần của Sở Kinh Dương, đúng ba năm sau anh mới để cô phải đối diện với chuyện này. Lạc Trần không phải chỉ một lần thử tưởng tượng xem cha mẹ đẻ của mình trông như thế nào nhưng hiện ra trước mắt cô vẫn là hình ảnh thuần phác của cha mẹ nuôi. Cô tin, cha mẹ đẻ của mình cũng là những người lương thiện như thế. Lạc Trần đã sớm quyết định, sau khi Lạc Sa thi đỗ vào đại học sẽ đưa em đến vái lạy cha mẹ nuôi. Người nhà không chỉ là khởi điểm của sinh mạng mà còn là nguồn sức mạnh và dũng khí của sự sống, cho dù họ không còn trên thế giới này nữa. Nhớ tới họ, hoài niệm về họ, sau đó nỗ lực mà sống, dường như là việc duy nhất mà chị em cô có thể làm. Sau khi Mông Mông tốt nghiệp vẫn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, thi vào học nghiên cứu sinh ở đại học Quốc Phòng. Gia nhập quân đội dường như đã là số mệnh của cô ấy. Phòng làm việc của hai người vẫn được giữ lại, Lạc Trần là vì hứng thú, còn Mông Mông thì muốn giữ lại nơi này để khi nào cô ấy rảnh rỗi còn có chỗ đến chơi. Có điều Mông Mông bận tới mức chẳng thấy mặt mũi bao giờ. Tốt nghiệp hơn một năm, số lần cô ấy đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là họ vẫn còn liên lạc điện thoại với nhau, Lạc Trần chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải Mông Mông đã bị đưa tới căn cứ bí mật nào để huấn luyện rồi không. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Mông Mông đã cùng Lạc Trần tâm sự thâu đêm. Cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Lạc Trần, cậu có biết cuộc sống sinh viên không thể thiếu được trải nghiệm gì không? Đó chính là những buổi tối nói chuyện thâu đêm suốt sáng với các bạn cùng phòng. Nói gì ư? Nói về lý tưởng, về cuộc đời, quan trọng nhất là, nói về những nam sinh mà chúng ta đặc biệt yêu quý hoặc đặc biệt ghét. Cậu thiếu bài học này, hôm nay chúng ta sẽ học bù”. Vì vậy, tối hôm đó cô ấy và Lạc Trần đã nói chuyện cả đêm, nhưng dường như buổi học bù này là dành cho Mông Mông bởi Lạc Trần gần như không có cơ hội để nói. Mông Mông kể chuyện gia đình mình, cuộc sống của mình, nói về những lựa chọn, về những người con trai cô ấy thích và ghét. Mời các bạn đón đọc Trần Thế của tác giả Mộc Phạn.