Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Rơi Vào Tay Em

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Rơi Vào Tay Em của tác giả Nghê Đa Hỉ. Giới thiệu vắn tắt: 1. Buổi chiều hôm đó, Khương Từ vì lạc đường nên vô tình đi vào sân nhà của Thẩm Thính Nam, nghe thấy anh đang nói chuyện với bạn, giọng điệu khinh thường, “Tôi có thể có ý kiến gì chứ, một người mồi chài lớn và một người mồi chài nhỏ*, nhìn đã thấy phiền.” (*Bản gốc là 捞女 lao nữ: thường chỉ những người phụ nữ từ bỏ phẩm giá của mình, đánh đổi thể xác và linh hồn để lấy tiền.) “Ba tôi mấy năm nay càng già càng hồ đồ, trước khi dẫn người vào cửa cũng không biết điều tra lý lịch của người kia.” Năm đó Khương Từ vừa tròn mười tám tuổi, là thời điểm tâm tư nhạy cảm nhất, từ đó về sau, mỗi khi Thẩm Thính Nam ở nhà, cô đều ở trong phòng ngủ không ra ngoài, sợ chọc anh chán ghét. 2. Lúc đầu Thẩm Thính Nam thực sự rất khó chịu với cô em gái hời Khương Từ này, nhưng sau một thời gian ở chung sớm chiều, anh phát hiện cô gái nhỏ không hề đáng ghét như anh tưởng, ngược lại còn rất đáng yêu. Nhưng anh không hiểu tại sao Khương Từ cứ trốn tránh anh, mỗi lần nói chuyện với anh chưa được ba câu đã cố gắng muốn đi. Bạn tốt cười giỡn nói: “Bình thường có phải cậu bắt nạt cô gái nhỏ người ta không?” Thẩm Thính Nam nói: “Tôi cũng không có bệnh, một người đàn ông giận dỗi với cô gái nhỏ làm gì.” 3. Năm Khương Từ học đại học năm tư, mối quan hệ giữa mẹ cô và chú Thẩm kết thúc, hai người chia tay trong hòa bình. Khương Từ không còn lý do tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm nữa, cô rất nhanh đã chuyển ra ngoài. Tình cờ năm tư cô phải tìm việc làm, cô muốn về quê chăm sóc bà nội tuổi đã cao, thế là cô nộp hồ sơ xin việc ở Dung Thành quê cô. Gặp lại Thẩm Thính Nam đã là ba tháng sau. Đêm đó cô làm thêm giờ, lúc rời công ty luật đã là tám giờ tối. Nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang dựa vào xe hút thuốc ở đối diện, cô nghi ngờ mình hoa mắt nhìn lầm. Cho đến khi Thẩm Thính Nam nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, nhịp tim cô bất giác chậm một nhịp. Sau khi sửng sốt mấy giây, cô đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, vẫn là Thẩm Thính Nam mở miệng trước, khóe môi nở nụ cười nói: “Chuyển đi cũng không chào tạm biệt tôi, ghét tôi như vậy à?” * Khinh thường nhất thời thoải mái, theo đuổi vợ thừa sống thiếu chết. HE, chênh lệch 7 tuổi. Chú thích: Trong lúc ba mẹ nam nữ chính yêu nhau, nam nữ chính không có tuyến tình cảm. Nhân vật chính: Khương Từ, Thẩm Thính Nam Một câu giới thiệu vắn tắt: Bằng lòng rơi vào tay em. *** Ngồi trên máy bay nhìn mây ngoài cửa sổ, Khương Từ nhớ lại mười tám năm ngắn ngủi trước đó của mình. Cô đã không còn ký ức gì về những chuyện trước năm ba tuổi, những ký ức thật sự được bắt đầu sau ba tuổi. Trong ký ức của cô, cô sống với bố mẹ trong một căn hầm rất nhỏ, quanh năm không có ánh sáng mặt trời, tối tăm và ẩm thấp, nên khi còn nhỏ cô thường bị bệnh mẩn ngứa khắp người. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết tự chăm sóc mình, ba mẹ đi làm, cô ở nhà một mình đọc sách làm bài tập, đói bụng thì trèo lên ghế tự nấu ăn. Cô năm tuổi đã biết dùng bình gas, món đầu tiên học được chính là mì nước lọc. Cô không nhớ mình đã ăn bao nhiêu bát mì nước lọc, cô chỉ nhớ từ khi cô bắt đầu có ký ức, ba mẹ đã không ngừng cãi nhau. Mỗi lần hai người họ cãi nhau cô đều sợ hãi trốn vào một góc, nhìn ba mẹ đập phá nhà cửa thành một đống hỗn độn. Chờ đến khi hai người họ ngừng cãi nhau, cô lại hiểu chuyện đi nhặt lên từng thứ một. Mùa hè năm năm tuổi đó, lúc ăn tối, mẹ cô bỗng nhiên làm ầm ĩ chỉ vì một chuyện nhỏ. Ba cô nhấc bàn, bất ngờ nổi điên túm tóc mẹ, tàn nhẫn tát bà hai cái. Cô bị dọa đến bật khóc, chạy tới bảo vệ mẹ. Ba cô đẩy cô ra rồi bắt đầu đánh mẹ cô đến chết. Cô che trên người mẹ, ba cô liền đánh cả cô. Trong ký ức cô, lần đó mẹ không hề kêu lên một tiếng đau đớn nào, bà ấy chỉ xoay người ôm chặt cô vào lòng. Không biết qua bao lâu, ba cô cuối cùng cũng đánh đủ, ông ấy lấy tiền và chìa khóa rồi đóng sầm cửa ra ngoài, cả đêm không quay lại. Đêm hôm đó, cô bị mẹ đuổi về phòng nhỏ của mình ngủ. Nhưng cô không ngủ được, nằm trên chiếc giường nhỏ, qua cánh cửa khép hờ, cô thấy mẹ ngồi trên chiếc ghế âm thầm khóc nức nở. Mãi cho đến sau nửa đêm, cuối cùng mẹ cũng không rơi nước mắt nữa, bà ấy đứng dậy, lấy vali bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vào thời khắc ấy, dù còn nhỏ nhưng cô lại nhạy cảm ý thức được mình sắp mất đi thứ gì. Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, mang dép lê bước ra cửa. Cô luống cuống đứng ở cửa, nhìn mẹ thu dọn đồ đạc, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi sao?” Cô nhìn mẹ, nước mắt không kìm được chảy xuống, cô khóc hỏi: “Mẹ, con có thể đi với mẹ không?” Cô không biết lúc đó mẹ có do dự không, cô chỉ nhớ lúc đó mẹ dùng ánh mắt đau khổ nhìn cô rất lâu. Nhưng cuối cùng bà không nói gì, như đã hạ quyết tâm bỏ cô lại, bà xách hành lý lên, đi nhanh ra ngoài không quay đầu lại. Mời các bạn mượn đọc sách Rơi Vào Tay Em của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ly Hôn Đi Điện Hạ - Lục Thiếu
“Cô để cô dâu của tôi chạy mất, vậy thì cô thay thế cô ấy đi!”   Trước hôn lễ, cô từ dâu phụ nhanh chóng biến thành cô dâu, gả cho người đàn ông gian tà vốn là anh rể cô!   Sau khi kết hôn, anh lạnh nhạt với cô, không ngừng có scandal tình cảm, cô nhịn. Nhưng mà khi phát hiện mục đích khi anh cưới cô không hề đơn thuần, thì một tờ giấy ly hôn ngay lập tức được đưa đến trước mặt anh: “Ly hôn đi, điện hạ!”  Nhưng anh lại cười đến tà mị: “Ly hôn… Trò chơi vừa mới bắt đầu, tôi làm sao có thể để cho em rời đi?”  Một trò chơi do anh thiết kế, lại chọn sai đối tượng.  Đâm lao thì phải theo lao, một âm mưu được mở ra và theo sau nó lại là một cái bẫy lớn hơn nữa! Nhưng mà, trong trò chơi này, rốt cuộc là ai tính kế ai? *** Chỉ cần Vận Nhi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh đứng ở đối diện. Trong lòng Âu Thừa Duẫn nổi lên sóng to gió lớn, sau khi từ Pháp trở về, biết Vận Nhi ở trong thành phố này, sở dĩ anh không đi tìm cô là vì muốn cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý, lần này tìm được cô thì anh sẽ giữ cả đời! "Niệm Niệm, sao lại bò như thế, trên đất bẩn lắm!" Chỉ mới rời mắt một lát mà cô bé đã bò ra tận đây, Vận Nhi vội đi lên ôm lấy cả người cô bé, lại phủi sạch vụn cỏ dính trên tay cô bé, Niệm Niệm mất hứng nắm tóc Vận Nhi bày tỏ kháng nghị. Vận Nhi ôm lấy Niệm Niệm, lúc nãy nhìn thấy một người quen, cô chỉ qua chào hỏi một cái, lúc trở về đã thấy cô nhóc này bò một đoạn xa rồi. Âu Thừa Duẫn nhìn đứa bé trong lòng Vận Nhi, có cảm giác thỏa mãn không thể dùng lời nói mà hình dung được, đứa nhỏ kia là con gái anh sao? ... Mời các bạn đón đọc Ly Hôn Đi Điện Hạ của tác giả Lục Thiếu.
Khó Làm Thái Tử Phi - Ngự Tỉnh Phanh Hương
Kiếp trước không tốt, kiếp này Tri Huyện; kiếp trước làm ác, kiếp này phụ quách; tội ác chồng chất, phụ quách tỉnh thành. Cô cô ta sửa những lời này như sau: Kiếp trước không tốt, kiếp này cung nữ; kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi; người tội ác chồng chất, sẽ làm thái tử phi. Ta vẫn cảm thấy những lời này rất hợp với ta, nhớ tới ta tiếp trước tội ác chồng chất, kiếp này mới nhập chủ đông cung, làm thái tử phi. *** Sau khi nói chuyện với Khuất Quý nhân, ta thật sự phiêu phiêu đãng đãng bay ra khỏi cung Vị Ương. Lời nói của Khuất Quý nhân mặc dù đơn giản thô lỗ, nhưng lại không khác nào một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu ta, đánh cho ba hồn bảy phách của ta cũng. . . . . . Được rồi! Ta mặc dù có lúc rất tùy tiện, nhưng ta cũng không phải đồ ngốc. Ngay sau khi biết Mã Tài tử vẫn còn là xử nử, ta cũng đã từng nghi ngờ, phỏng đoán những mỹ nhân đông cung khác có phải vẫn còn thân hoàn bích hay không. ... Mời các bạn đón đọc Khó Làm Thái Tử Phi của tác giả Ngự Tỉnh Phanh Hương.
Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh - Huyên Huyên Yêu Hoa
 Một câu nói mà mình rất thích trong truyện này: "Làm phụ nữ, trước 25 tuổi, em có thể sống mà không có mục tiêu, nhưng sau khi bước qua tuổi 25, em phải hiểu rõ chính mình cần cái gì, muốn cái gì. Em có thể không cần quan tâm mình muốn tuýp đàn ông như thế nào, nhưng không thể không rõ mục tiêu, đam mê và những thứ em cần là gì. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm, túi xách, chính là những thứ cần thiết để khiến một người phụ nữ tự tin về bản thân mình hơn".  Những lời này, có ai ngờ sẽ là một người độc miệng như nam chính nói cơ chứ. Nhưng anh nói quá đúng, thật sự rất đúng. Có thể không có người yêu, nhưng cần phải đẹp, phải tự tin, phải sống hết mình vì mục tiêu của chính bản thân mình. Như vậy mới không thẹn với lòng, không thẹn với thanh xuân của chính mình.  Ứng Khắc Hoà - một người tưởng như là vô cùng độc miệng, lại có thể yêu thương và sủng ái nữ chính đến thế. Nói thật, đọc truyện của Huyên Thảo Yên Hoa về hai anh em nhà này thì mình đều không thích nữ chính cho lắm, nhưng mình lại rất kết nam chính. Ảnh không nói nhiều, nhưng ảnh lặng lẽ làm tất cả vì nữ chính, thật sự rất mong muốn sau này cũng sẽ gặp một người như thế: một người luôn đứng đằng sau để cổ vũ mình, lên tiếng khi mình phạm lỗi, nhưng sau đó lại lút cút chạy theo dỗ dành mình. Đừng để ấn tượng xấu của nam chính trong truyện (Bệnh không thể yêu) làm ảnh hưởng đến bạn, tin mình đi, nam chính trong truyện này thật sự rất tuyệt. À, sau đó anh còn kêu là, bạn nữ chính phải đặt mục tiêu là sau này trong nhà sẽ có một căn phòng riêng chỉ để trang điểm, trong đó sẽ có một cái tủ chỉ để đựng son môi thôi  =)))) tâm lý thế cơ trứ  =)))  Trong truyện này thì nói thẳng ra, đôi lúc mình không thích nữ chính lắm. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nữ chính mới 19 tuổi, được ca ngợi là Trù thần, có chút tự cao về bản thân mình cũng là đúng (chút chút à). Chắc do hình tượng nam chính hoàn mỹ, nên nữ chính hơi nhạt một chút.  Mình cũng không thích lắm một số chi tiết trong truyện, có đôi lúc mình thấy cách bẻ ngoặt của tác giả không được hợp lý lắm (nói ra thì thành spoil mất), đọc những khúc này có chút gượng ép, nhưng thôi, ngôn tình mà, đặt tình cảm lên hàng đầu  :)) Mà trong truyện còn một cặp phụ đáng yêu lắm  =)) mình thích bạn này còn hơn bạn nữ chính cơ. Con gái thời nay phải thế: thích được buông được, người ta không thích mình thì không cần phải dây dưa chi cho tốn thời gian. Có tiền có tài có sắc, sao không đi kiếm người đàn ông khác trẻ trung hơn, tốt đẹp hơn? (Trích nguyên văn)  =)) Mời các bạn đón đọc Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh của tác giả Huyên Huyên Yêu Hoa.
Chớ Hỏi Chốn Quân Về - Đê Biên Nhứ
Thật ra ban đầu khi nhìn thấy tên truyện, nghe nó cứ phũ phũ kiểu gì ấy. Nhưng mà khi quyết định lọt hố thì tớ mới nhận ra là mình lầm rồi, lầm to rồi :v Bởi vì xuyên suốt câu chuyện từ đầu đến cuối đều là quá trình ngọt sủng chết người của cặp đôi nhân vật chính: Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan. Mà khoan đã, như đã nói trên, đây là câu chuyện về cặp đôi chính là Mã Văn Tài và Diệp Quân Lam, truyện có (rất nhiều) những yếu tố dìm hàng cặp đôi Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài nên nếu ai là người hâm mộ nguyên tác nên cẩn thận cân nhắc trước khi đọc review và nhảy hố. Xin cảm ơn. ... Diệp Quân Lan vốn là một linh hồn vất vưởng do sự thất trách của địa phủ mà mãi vẫn chưa thể siêu sinh. Nàng lưu lạc trên cõi trần ai thênh thang, chứng kiến bao sự trêu ngươi của vận mệnh, bao cảnh trái ngang của nhân tình thế thái. Đến một ngày, nàng bỗng nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba tuổi dễ thương trắng trẻo, nàng đã rất ấn tượng với đôi mắt hồn nhiên ấy mà không biết rằng chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng chốc ấy chính là cầu nối bắt đầu đoạn nhân duyên của hai người. Lần đầu gặp hắn, nàng chỉ nghĩ đứa trẻ này thật hạnh phúc, bên cạnh có một mẫu thân xinh đẹp phúc hậu và một phụ thân tuấn lãng. Từ ánh mắt cũng có thể thấy đứa nhỏ này thật sung sướng biết bao. Lần thứ hai gặp lại, nàng hoảng hốt vì sao đôi mắt trong trẻo tràn ngập hạnh phúc trước kia tại sao lại trở nên lạnh nhạt thờ ơ như vậy, điều gì đã khiến một đứa trẻ trở nên như thế này? Nàng vô cớ cảm thấy xót thương. Lần thứ ba nhìn thấy hắn, không ngờ đứa trẻ này có khả năng nhìn thấy một linh hồn vất vưởng như Diệp Quân Lan. Một đứa trẻ như hắn đã phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ mình chết đi. Mã Văn Tài lúc ấy giống như một cánh chim lạc giữa trần đời thênh thang, không có lấy một người thân yêu bên cạnh. Hắn chỉ là một đứa trẻ cô độc.  Và hắn gặp Diệp Quân Lan, hắn và nàng cùng nhau bầu bạn, hẹn ước sẽ mãi mãi chẳng xa rời. Nàng như một tia nắng ấm áp soi sáng cuộc đời vốn tối tăm của Mã Văn Tài. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, chỉ sau vài ba ngày kết thân tình, nàng đã phải đi đầu thai để bắt đầu một kiếp người mới. Hai người tạm thời phải rời xa nhau. Sau khi đầu thai, nàng mất hết những ký ức về những ngày tháng mình đã từng trải qua. Nàng là tiểu thư duy nhất của Diệp gia giàu có, trên nàng còn hai anh trai. Tuy còn nhỏ nhưng nàng đã được học võ công, năm mười ba tuổi đã có y thuật đáng kể. Nàng có một người bằng hữu thân thiết là cửu tiểu thư của Chúc gia - Chúc Anh Đài.  Chúc Anh Vào năm mười tám tuổi, Diệp Quân Lan hợp tác với nàng ta phẫn nam trang rời nhà trốn đi đến học viện Ni Sơn đã ngưỡng mộ từ lâu. Mà trên đoạn đường đến học viện, Chúc Anh Đài đã gặp được tri kỷ Lương Sơn Bá, mà nàng cũng có một cuộc gặp gỡ với cố nhân. Và đây cũng chính là cuộc gặp gỡ thứ tư của hai người. Diệp Quân Lan trước khi đầu thai đã uống bát canh Mạnh Bà nên đã quên hết tất cả những ký ức đã từng có trong quá khứ. Nhưng Mã Văn Tài thì không, hắn vẫn luôn ấp ủ hình bóng của người con gái tên Diệp Quân Lan, khắc ghi vào trái tim một người con gái đã từng ở bên hắn trong những ngày hắn cảm thấy cô đơn nhất.  Mà sau bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng chờ đợi được, đợi được nàng. Chỉ là một cuộc tương phùng ngẫu nhiên, trong khi lúc ấy nàng đang giả nam. Nhưng chỉ trong một cái liếc mắt, hắn đã xác định được nàng chính là người hắn chờ đợi bấy lâu nay. "Nhiều năm sau đó, khi nàng hỏi, sao chàng biết đó là ta mà không phải người khác, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài vuốt vuốt một lọn tóc trên vai nàng, cúi đầu nói nhỏ - Bởi vì đó là nàng." Mã Văn Tài là con trai của Thái thú Hàng Châu. Vốn là một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian khi có mẹ cha bên cạnh thương yêu chiều chuộng. Nhưng từ ngày mẹ hắn lìa đời trước mắt, hắn và cha dần lạnh nhạt với nhau. Thậm chí Mã Văn Tài còn hận chính phụ thân của mình.  Nhưng may mắn hắn gặp được Diệp Quân Lan, chỉ có nàng là cười với hắn, bầu bạn bên cạnh hắn để Mã Văn Tài vơi đi phần nào nỗi đơn độc. Nhưng nàng lại rời đi không một lời từ biệt khiến hắn hụt hẫng biết bao. Hắn dần trở thành một nam nhân thờ ơ lạnh nhạt, nhưng vẫn cố nén bi thương mà đợi mà chờ. Vì hắn tin vào lời hứa của nàng với hắn, tin rằng nàng sẽ mãi mãi bên cạnh hắn, một đời một kiếp chẳng xa rời. Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đi chung thuyền đến học viện Ni Sơn, sau đó cả hai còn ở chung một phòng. Và tiếp tiếp sau đó nữa đương nhiên là quá trình phát triển tình cảm của cặp đôi nam nữ chính này rồi :v Thật ra đây là một câu chuyện hết sức nhẹ nhàng, nhưng mà đối với cặp đôi nhân vật chính thôi. Bởi vì quá trình yêu đương của anh chị hết sức thuận lợi và tự nhiên nên hầu như không có biến cố hay hiểu lầm gây ngược hoặc tình huống máu chó nào. Chỉ có một biến cố lớn nhất là khi chị nữ chính mém chết do nữ phụ hại thì anh Mã Văn Tài hết sức đáng thương mà ngồi túc trực bên giường Diệp Quân Lan, kiên nhẫn nói chuyện với nàng, mái tóc bạc sau một đêm. Nhưng cái kết đương nhiên là vẫn HE rồi :v ... Chuyện tình cảm của nhân vật chính hết sức là ngọt ngào khỏi bàn cãi, có thể nói là không đáng kể nên tớ xin phép nói thêm về cặp đôi phụ Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài trong tác phẩm này. Như tớ đã nói, "Chớ hỏi chốn quân về" là câu chuyện tôn vinh cặp đôi Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan nên đọc tác phẩm này tớ rất ghét Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá.  Chúc Anh Đài là cửu tiểu thư của Chúc gia, gia thế có thể nói là hiển hách. Từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương và sự bảo bọc cưng chiều của cha mẹ và các ca ca. Vì thế mà Anh Đài hình thành tính cách hào phóng trọng nghĩa khinh tài, không quan tâm đến của cải vật chất hay hình thức bên ngoài. Có thể nói là phóng khoáng, tiêu sái. Có lẽ vì điểm này mà Lương Sơn Bá đã rung động với nàng ta.  Nhưng mà sau khi mình đọc lại cảm thấy nàng ta quá ngây thơ tin người không đúng lúc, lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà liên lụy tới những người yêu thương mình. Cũng chính tính cách này mà nàng ta tự tay hủy đi tình bạn của mình với Diệp Quân Lan. Hay khi nàng ta vì tình yêu của mình với Lương Sơn Bá mà đào hôn khiến cho cả gia đình, người thân của mình bị bôi nhọ, ảnh hưởng đến cả gia tộc. Nói chung là càng đọc càng không vừa mắt với Chúc Anh Đài. Còn Lương Sơn Bá thì được khắc họa thành một thư sinh gia giáo thanh cao tận trong cốt tủy, lễ nghĩa được giáo dục hết sức đoàng hoàng, tuy nghèo những vẫn luôn chính trực, nuôi ước mơ đỗ đạt công danh trở thành một vị quan tốt giúp ích cho đời. Tớ cũng không có thành kiến nhiều với nhân vật này cho đến khi đọc đến ngoại truyện. Sau khi đi theo tình yêu mà mình cho là đích thực, sâu sắc của đời mình là Lương Sơn Bá mà Chúc Anh Đài đã rời bỏ gia đình, người thân của mình để về làm dâu tại Lương gia. Ban đầu cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, tình yêu son sắt mặn mà. Tuy mãi không có con nhưng họ vẫn luôn lạc quan mà tin rằng trong tương lai cũng sẽ có.  Nhưng mà, nhà họ Lương vốn là một gia đình dòng dõi thư hương nhưng lại rất nghèo, chẳng hề có của ăn của để. Chúc Anh Đài lại là tiểu thư lớn lên trong nhung lụa. Những ngày đầu nàng còn sử dụng của hồi môn của mình để tiêu xài thoải mái. Nhưng tiền bạc cũng vơi cạn, Anh Đài dần thay đổi, trở nên tính toán chi li, bắt đầu càm ràm, bắt đầu vận áo thô vải gai mà mình đã từng xem thường, nàng ta cũng dần đánh mất bản chất khinh tiền của vốn có của mình.  Anh Đài đành phải nhờ ca ca của mình thỉnh thoảng đem cho nàng một số tiền để tiêu xài cho cuộc sống hằng ngày. Còn Lương Sơn Bá vẫn cắm cúi miệt mài đèn sách để lên kinh ứng thí, chờ ngày đỗ đạt công danh. Rồi hắn cũng đã thành tài, cũng được một chức quan nhỏ. Nhưng Lương Sơn Bá đâu biết rằng chức quan ấy là do Anh Đài cầu cứu ca ca nàng ta để cho hắn, Sơn Bá cũng đâu biết hắn không thể có con là do cơ thể hắn vốn suy yếu lại trải qua bạo bệnh. Khi hắn biết Anh Đài lén lút lấy tiền từ Chúc gia, một thư sinh thanh cao cổ hủ như hắn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này. Hắn tức giận đến nỗi ra tay tát nàng, tát người hắn từng yêu sâu đậm. "Sau đó, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mặt mũi già nua, da vàng như nghệ, mắt to trống rỗng, đôi môi tái nhợt, thân thể gầy yếu của người con gái hắn đã từng yêu. Đây đâu còn là Chúc Anh Đài nữa? Chúc Anh Đài sao có thể thành như vậy?" Không biết từ khi nào, tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho nàng cũng đã bị mai một bởi nhân gian vô tình, hắn không còn yêu nàng nữa, mà cũng không muốn sẽ yêu nàng nữa. "Mẫu thân chủ trương nạp thiếp, hắn không phản đối, hắn cũng muốn có con. Lương gia không thể tuyệt hậu. Anh Đài không nói gì, dạo này càng ngày nàng càng trầm tĩnh. Tuy Lương gia nghèo khó, nhưng cũng được coi là dòng dõi thư hương, vẫn có người đồng ý gả cho hắn. Vì thế chọn ngày lành tháng tốt, nạp thiếp. Nhớ ngày đó nạp thiếp, Anh Đài ngồi ghế chủ vị, ánh mặt lạnh nhạt hờ hững, lúc nhìn về phía hắn cũng không còn tình yêu say đắm như trước đây. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra không chỉ có hắn không yêu nàng, mà nàng cũng chẳng còn yêu hắn nữa. Tình yêu của bọn họ cuối cùng chấm dứt trong những ngày tháng sống cùng nhau. Từ đó về sau trở thành hai người xa lạ." Tới khi đọc xong bộ truyện này, lòng tớ cũng dâng lên nhiều cảm xúc. Nếu Chúc Anh Đài ngày xưa nghe lời cha mẹ của mình mà đừng cố chấp đi theo tình yêu mà nàng ta cho là vĩnh viễn thì chắc đã không sa cơ đến bước đường này.  Có lẽ nhiều người sẽ không thích tác phẩm này, vì nó khác xa với nguyên tác. Cặp nhân vật Lương - Chúc được miêu tả rất dở hơi cà chớn nhưng Mã Văn Tài thì được miêu tả như một soái ca ngôn tình lạnh lùng thâm tình... Nhưng có lẽ là do khi xem bản nguyên tác, tớ hoàn toàn không có cảm tình với nhân vật nào, thậm chí là ghét luôn cả ba nhân vật Lương - Chúc - Mã nên tớ đọc bộ cảm thấy khá thú vị :v Mạch truyện hợp lý, độ dài cũng vừa phải. Khi tớ đọc ngoại truyện về những nhân vật mà tớ ghét, tớ mới cảm thấy thông cảm với họ. Ai cũng có những lý do, hoàn cảnh của riêng mình, họ đều có một nỗi khổ riêng để có kết cục như hiện tại. Thật ra suy cho cùng tất cả bọn họ đều là những kẻ đáng thương cả. Nếu các bạn là người thích những câu chuyện nhẹ nhàng lại ngọt ngào thì đây chính là bộ truyện dành cho bạn đó, nhảy hố thôi nào! ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Tịch Phi Mời các bạn đón đọc Chớ Hỏi Chốn Quân Về của tác giả Đê Biên Nhứ.