Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Chín Ngày

Ngày 13 tháng 7 năm 20XX… Hứa Duy quay về Phong Châu sau 11 năm bặt vô âm tín. Cảm giác thế nào không thể nói rõ. Nơi đây cho dù không phải là quê nhà của cô, nhưng những ký ức đẹp nhất của thanh xuân đều ở chốn này. Cô đã gặp những người bạn tốt nhất, trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất, cùng với người con trai duy nhất mà cô thích, Chung Hằng. Mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi. Vẫn là những hàng quán ven đường mà lúc trước cô và nhóm bạn thường đi ăn sau buổi học, vẫn là những con đường cô đã từng đi qua bao mùa mưa nắng. Còn có, con ngõ nhỏ cô đã từng ở cùng với bà, nơi luôn có một bóng hình thẳng tắp kiêu ngạo đang đợi cô. Nhưng mà Chung Hằng, anh có còn đang đợi em không? Hứa Duy không dám hy vọng quá nhiều. Dù cho trước kia cô vì sự cố bất đắc dĩ mới phải xa anh, nhưng sự thật vẫn là anh đã nhận được lời nói chia tay cùng với khoảng thời gian cô hoàn toàn biến mất. Hứa Duy chưa kịp hình dung mình sẽ phải đối mặt với anh như thế nào, cứ thế mà đã gặp lại anh rồi. Một Chung Hằng hai mươi tám tuổi, vẫn đẹp trai xuất chúng như vậy, vẫn kiêu ngạo một cách đáng yêu như vậy, liệu có còn thích cô như vậy nữa không?   Có một sự thật không thể chối cãi rằng, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Nhưng Hứa Duy lại cảm thấy may mắn, Chung Hằng trước mặt cô đây, lại dường như không hề thay đổi. Cái bộ dáng giả vờ lạnh lùng ấy, hệt như ngày xưa mỗi khi anh giận dỗi. Không phải là kiểu của một người bị tình yêu phản bội, mà chính là kiểu “Hứa Duy, anh giận rồi, mau đến dỗ anh đi…” Anh vẫn như vậy, chính là kiểu người, nếu muốn nắm tay thì sẽ đi trước cô vài bước rồi đứng đợi và chìa tay ra nói: “nắm đi". Nếu muốn hôn cô thì sẽ đưa cái bản mặt đẹp trai dụ hoặc đó đến gần cô và nói: “hôn đi". Hai người đã từng bên nhau như vậy. Một mối tình tuổi học trò giữa một cô gái xinh đẹp giỏi giang và một anh chàng thiếu gia ngỗ nghịch. Chẳng ai nghĩ rằng họ có thể ở bên nhau trong sự trái ngược ấy. Thế nhưng, Chung Hằng vì muốn có thể đi chung đường với Hứa Duy đã vứt bỏ cái sự bất cần đời của mình mà nghiêm túc học hành. Hứa Duy vì cảm nhận được sự dịu dàng đằng sau vẻ ngoài gai góc của Chung Hằng mà nắm lấy tay anh. Bởi vì cô biết, sự dịu dàng đặc biệt ấy, chỉ dành cho cô mà thôi. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Bây giờ họ đã không còn là những cô cậu vô tư ngày ấy nữa. Họ phải mang trên mình những trách nhiệm, những vai trò mới. Đối với Hứa Duy, còn là thân phận mới nữa. Bởi vì những ngày nồng nhiệt của tuổi trẻ ấy trôi qua nhanh quá, Chung Hằng chưa kịp biết rõ về thân thế của cô thì đã phải chia xa rồi. Thật bất ngờ, Hứa Duy lại có một chị gái sinh đôi giống mình như đúc. May mắn thay, đây không phải là kiểu tình chị duyên em mệt mỏi gì cả. Nhưng bất hạnh chính là, Hứa Duy đã bị chị gái của mình lấy cắp thân phận suốt 11 năm. Người chia tay Chung Hằng năm đó, không phải Hứa Duy. Cô làm bị thương người cha dượng phiền phức, nên ở tù. Thế nên người mẹ thiên vị ấy đã lấy kết quả thi đại học của Hứa Duy trao cho đứa con gái mà bà luôn yêu thương kia. Hứa Duy không hận. Việc cô làm sai cô phải chịu phạt, việc để cho người chị song sinh “mượn" thành tích của mình cô cũng xem như là một cách trả nợ cho ơn sinh thành. Cho đến bây giờ, cô ở trong tình huống này cũng là vì lời cầu cứu của chị gái. Chị cô đã động vào một người nguy hiểm và cô phải thay chị mình tìm ra bằng chứng tố cáo người đó. Chỉ có điều, Hứa Duy không ngờ đây lại là một cái bẫy. Chính người chị cùng một cuống rốn với cô đã vì sự ích kỷ của bản thân mà đẩy cô vào con đường nguy hiểm này. Cuộc đời vốn dĩ chính là một vở kịch có bi có hài. Nếu như gia đình là bi kịch của Hứa Duy thì Chung Hằng lại chính là điểm sáng duy nhất. Ngày trước cũng thế mà bây giờ cũng vậy. Anh vẫn yêu thương và bảo vệ cô như chưa hề có khoảng thời gian xa cách ấy. Vì anh đã hiểu được rằng, người nên hối hận không phải là Hứa Duy mà chính là bản thân anh. Những năm tháng ấy, lúc cô ở tù, lúc cô lặng lẽ đi tìm anh chỉ để nhìn anh cho thoả nỗi nhớ, anh đã ở đâu? Lúc cô khổ sở lạc lõng nhất, anh đang làm gì? Chỉ biết giận dỗi trách móc mà không hề suy nghĩ, cô gái mà anh luôn cho rằng đã thay đổi ấy, có phải là Hứa Duy hay không? Cô gái của anh, có thể lạnh nhạt với mọi thứ, chỉ ấm áp với anh. Lúc nào cũng nhẹ nhàng nhưng lại đánh nhau vì anh. Không nói nhiều nhưng chỉ cần anh có chuyện, thì lập tức có mặt. Trải qua tất cả mọi chuyện, vẫn chỉ một lòng hướng về anh. Người con gái ấy, mới là Hứa Duy của anh. Lần này, anh may mắn cứu được cô từ trong tay tử thần, sẽ giữ chặt lấy cô mãi mãi. Có thể nói, cuộc đời Hứa Duy chỉ tóm gọn bằng vài mốc thời gian mà thôi. 16 năm sống trong sự hờ hững của gia đình, 2 năm vui vẻ bên Chung Hằng và những người bạn, 11 năm mất đi thân phận và tương lai. Cuối cùng tìm lại được tất cả trong 19 ngày. “19 ngày” là hành trình gian khổ của Hứa Duy, bắt đầu từ sợ hãi và lo âu. Nhưng bằng sự giúp đỡ của những người bạn chân thành, người chị đáng yêu Chung Lâm, cô cháu gái lém lỉnh của Chung Hằng và cả chú chó ngốc nghếch Husky mà anh nuôi, tất cả đều kéo cô về lại bên anh một lần nữa. Nếu như tình cảm của Hứa Duy đối với Chung Hằng là một kiểu tình cảm son sắt một lòng thì tình cảm của Chung Hằng đối với Hứa Duy là một loại chấp niệm. Anh đẹp trai, thông minh nghĩa khí, vô cùng nam tính, là một kiểu chiêu ong dụ bướm. Nhưng khi ở bên cạnh cô lại giống như một chú chó nhỏ cáu kỉnh, thích được nuông chiều, mà cũng chỉ có Hứa Duy mới có thể dỗ dành được. Cho dù là trước đây hay bây giờ, Hứa Duy vẫn là cô gái nhỏ dịu dàng xem việc dỗ dành anh là một niềm vui. Còn Chung Hằng, chính là cái kiểu muốn tuyên bố cho cả thế giới biết, “ông đây sinh ra chính là để dành cho Hứa Duy” vậy đó. Liệu rằng ở trên đời, còn có thể tìm được một tình yêu thật cmn đáng yêu như thế này nữa không? ____ Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nhan Hân nói: "Chị Hứa Duy sẽ nhanh trở về, chờ một chút đi." Thạch Vân cười cười:"Được vậy thì chờ một lát nữa, đợi chút nữa chúng ta..." "Hứa...? Hứa gì cơ...?". Chung Hằng bỗng dưng mở miệng. ____ Không khí buồn bực suốt một ngày, sau bữa cơm tối, cơn mưa ập tới. Các ông các bà đi dạo bộ chạy vào đình nghỉ mát trú mưa, anh bảo vệ trẻ chạy nhanh vào phòng, lau nước mưa trên mặt, ngó ra ngoài, màn mưa bao phủ trời đất, che kín tầm nhìn, giống như nguyên cái túi đen úp trên đỉnh đầu. "Cái thời tiết quái quỷ này!." Anh bảo vệ cầm khăn lau mặt xong, thoáng nhìn trong màn mưa có người chạy tới, vóc dáng gầy gầy, chiếc váy màu xanh sẫm ướt sũng, gần như bao bọc lấy cô. Trí nhớ anh ta rất tốt, chưa đợi người chạy tới mái hiên đã nhận ra ngay: "Cô Hứa, mưa lớn như vậy cô không mang ô à?" "Ừm." Tiếng mưa lớn át đi tiếng trả lời qua loa đáp lại. Anh bảo vệ lấy ô trong tủ dự phòng ra định đưa cho cô: "Mưa quá lớn, cái ô này cô dùng trước đi...Ơ, cô Hứa?" Dưới mái hiên không có người. Anh bảo vệ rướn người nhìn, trong màn mưa đen kịt, cô gái kia chạy vào toà nhà cửa số chín. Chân trời bỗng dưng có một tia sấm sét, ầm ầm. Người bảo vệ bỗng nhiên lui về sau lầm bầm: "Cô Hứa này càng ngày càng kỳ lạ..." Tính nhẩm, từ một tuần trước trở về cô ấy hình như không chạm vào xe, đi ra ngoài thì bắt nhờ xe khác. Kì lạ thật! Xe cô ấy hỏng à? Mưa mùa hè tuỳ hứng lại vô năng, nhanh đến nhanh đi, đúng nửa tiếng là tạnh. Tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng. Hứa Duy để trần thân thể đi ra ngoài, tóc ước sũng tuỳ hứng tán loạn trên vai. Cô cầm khăn trên bàn, lau khô cổ và ngực, xoay nửa bờ vai, nửa người da thịt trắng nõn hiện lên trong gương. Trong phòng yên tĩnh, đồng hồ thạch anh lẻ loi trơ trọi chầm chậm chạy, tíc tắc, tiết tấu đều đều đơn điệu mơ hồ có thể thôi miên người khác. Tiếng chuông đột ngột vang lên, Hứa Duy lấy lại tinh thần, đi tới cầm chiếc điện thoại trên ghế salon. Cuộc gọi đến là một dãy số, số trong vùng. Hứa Duy nhận điện thoại. "Bé yêu!" giọng điệu rõ ràng, trung khí mười phần. Hứa Duy không phản ứng. Đầu kia Lữ Gia vẫn nói tiếp: "Mình nói rất to nha phóng viên... À không, đại tác giả Hứa, còn ở quê bầu bạn với mẹ không vậy? Không phải ngày kia lên đường à?" Hứa Duy bình tĩnh nói: "Đã ở Giang Thành rồi." "Vậy làm sao không có động tĩnh gì, Wechat cũng không có thông báo, từ lần trước đi công tác trở về xong cậu liền mất hút." Hứa Duy xoa tay trong khăn, suy nghĩ nói tiếp như thế nào. Lữ Gia " A, a " hai tiếng nói: "Đúng rồi có phải cậu bán căn nhà ở khu Phổ Vân rồi không? Dương Anh nói tháng trước gặp cậu ở cục quản lý bất động sản, xảy ra chuyện gì vậy, cậu cần tiền gấp à? " Hứa Duy quả quyết từ bỏ, không nghĩ gì nữa thì hơn. Lữ Gia nói: "Này, còn nghe không đấy?" Hứa Duy nói: "Đúng, có chút việc. " "Chuyện gì?" Lữ Gia xuất thân là phóng viên, tránh không nổi có chút tò mò, sửa không được tính tra rõ ngọn nguồn. "Cậu sẽ không thực sự bán phòng, bán xe đến Ngu Khê định cư đấy chứ? Giang Thành mặc dù không thể so với thủ đô, nhưng dù sao cũng là thành phố lớn, ở thoải mái, chỗ dưới quê đó có gì hấp dẫn được cậu vậy? Hứa Duy nghĩ: "Có thể là phong cảnh đẹp?" "Thôi đi, tốt xấu gì cậu cũng làm biên tập hai năm, cái lí do đó đổi được rồi đấy." Lữ Gia căn bản không tin, sưu tầm dân gian gì đó đi đâu chả có, không cần thiết hàng năm đều phải đi một chuyến, huyện nhỏ kia từng là huyện nghèo có tiếng ở tỉnh, cho dù bây giờ thành khu du lịch sinh thái cũng không đáng để lưu luyến, huống chi mấy năm gần đây khai sáng, cái góc nhỏ ấy hỗn loạn, lên tin tức trên tỉnh mấy lần. Lữ Gia nói: "Cậu thành thật khai báo, anh nào cướp mất hồn cậu rồi?" "..." Thật sự không có cách nào để giao lưu. Hứa Duy xoay người xoa chân: "Có chuyện thì nói, không có thì bãi triều." "Từ từ nào" Lữ Gia bị ép quay về vấn đề chính:" Tớ định đem Nhan Hân cho cậu gặp một chút, là một cô gái lanh lợi, rất hoạt bát, thích hợp bầu bạn với cậu, nhưng mà ngày mai không có thời gian, tớ cho cậu số điện thoại của cô ấy, để cô ấy trực tiếp tìm cậu. "Tuỳ cậu quyết định ".Hứa Duy bắt đầu lau tóc. "Vậy cứ thế đi, giữ liên lạc, cuối tháng nộp bản thảo, cậu đừng có trốn đấy." Để điện thoại xuống, Lữ Gia cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghĩ nghĩ, phát hiện cô hỏi vấn đề gì Hứa Duy không hề trả lời. Bảy rưỡi, ngoài cửa sổ là những ánh đèn mông lung. Hứa Duy đứng trước gương thử quần áo. Mời các bạn đón đọc Mười Chín Ngày của tác giả Quân Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khoản Nợ Hôn Nhân - Chu Khinh
Một tựa truyện làm khuynh đảo thể loại ngôn tình, dù vẫn mang tình tiết ướt át, thùy mị nhưng ít nhiều vẫn gửi đến độc giả cái nhìn chân thực về những khía cạnh ít khai thác trong truyện tình yêu. Khoản Nợ Hôn Nhân nói về Diêu Thủy Tinh, mười bảy tuổi, không yêu kiều, không tươi đẹp, ngũ quan thanh lệ, tính tình lạnh nhạt. Cô là đại tiểu thư, hai từ nghèo khổ là thứ xa xỉ mà chưa bao giờ cô biết đến! Ấy thế mà người thanh niên trông thế kia lại kéo cô khi bị lũ côn đồ đuổi theo còn trộm nụ hôn đầu tiên của cô. Nhìn cậu ta rất lạnh nhạt nhưng trải qua đêm và không ngần ngại dâng hiến đêm đầu tiên của mình cô mới nhận ra anh thật cháy bỏng. Rồi cô phát hiện mình có thai ở tuổi mười bảy... Mời các bạn đón đọc Khoản Nợ Hôn Nhân của tác giả Chu Khinh.
Hôn Nhân Đại Sự - Tử Trừng
Truyện tình yêu vốn dĩ luôn là câu chuyện khiến mọi người cảm thấy thú vị và hấp dẫn, có những thứ tình cảm phải thực sự đi đến hồi kết mới biết có nên đi tiếp con đường đó hay không. Trong suuốt những ngày tháng quẩn quanh trong suy nghĩ, mọi thứ dường như được vẽ lên một cách rõ nét, truyện Hôn Nhân Đại Sự sẽ dẫn dắt bạn đọc từ những bất ngờ này đến bất ngờ khác. Xuyên suốt Hôn Nhân Đại Sự là sợi dây níu kéo cuộc đời anh và cô hay đơn thuần chỉ là thoáng qua vô tình kéo cả hai đến gần bên nhau. Yêu thương này, đến cuối cùng là gì, còn gì nữa đây, tin yêu hay chỉ là sự mù quáng, mỏi mòn. Đọc truyện để cùng tìm câu trả lời, bạn cùng có thể theo dõi những truyện khác cùng thể loại như: Ấm Áp Như Xưa, Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc,... Mời các bạn đón đọc Hôn Nhân Đại Sự của tác giả Từ Trừng.
Đông Cung Chi Chủ - Nguyệt Lãm Hương
Nếu bạn xuyên đến cổ đại , xin nhớ kĩ lời khuyên và cảnh báo của tôi: Đừng biểu hiện ra là mình quá thông minh, trừ phi bạn muốn bị coi là yêu quái, bị loạn côn đánh chết. Đừng vọng tưởng đi dạo quán Tần lầu Sở trêu chọc tiểu quan, mà nếu như bạn muốn dùng mỹ danh "danh kỹ Vạn Hoa Lầu ngàn người gối, vạn người chơi" để lưu danh thiên cổ, vậy thì tất nhiên là thôi, tùy bạn. Đừng hi vọng xa vời một kết cục np có ba chồng bốn nam sủng, chuyện đã không làm được ở xã hội hiện đại thì đến xã hội phong kiến bình thường này càng không có khả năng thực hiện được. Cái này không được, cái kia không thành, vậy thì còn xuyên qua làm cái gì? Uầy, tất nhiên là có điều kiện hấp dẫn, không có điều kiện thì phải sáng tạo điều kiện hấp dẫn nội tâm tốt đẹp của bản thân, lại để cho những cổ nhân kia tiếp nhận những cái gọi là ngang hàng là lý tưởng dân chủ. Cảnh giới cao nhất chính là thay đổi một cách vô tri vô giác, hoặc giết người trong vô hình. Lời dịch giả: Nàng, xuyên qua dưới hình hài một đứa trẻ sơ sinh, lại dùng trí thông minh, sự mẫn tiệp, sắc bén của nàng chứng tỏ mình xứng với một chữ Mẫn trong tên nàng. Dùng trí tuệ của hiện đại, nàng ra sức bảo vệ những người nàng yêu thương, nàng báo thù, nàng tranh đấu, đến khi giấc mộng giang sơn của ai đó trở thành hiện thực. Hắn - kẻ đạp lên máu cả thiên hạ mà trưởng thành, tàn nhẫn, bạo ngược nhưng không vô tình, vì trong lòng hắn luôn có một "Giang Nam" Mời các bạn đón đọc ​Đông Cung Chi Chủ của tác giả Nguyệt Lãm Hương.
Nụ Hôn Ngọt Ngào - Quý Hồng
Nụ Hôn Ngọt Ngào là một câu chuyện rất ngọt ngào và hài hước. Chỉ vì muốn mua hạt cà phê nguyên chất mà Vu Phạm đã cố đi xe từ Nam Đầu xuống tới Đài Bắc, đâu ngờ, cửa hàng lại đóng cửa nghỉ bán trong một tuần. Đã phải đi một quãng đường dài mệt mỏi với bao khói bụi tàu xe, Vu Phạm bực tức đá tung cửa cuốn của cửa hàng cà phê. Cửa cuốn bất ngờ đổ sập xuống. Rõ ràng là cái tên thô lỗ hung hăng này đạp hư cửa sắt nhà cô. Vậy mà cô lại đuối lý, còn phải chịu trách nhiệm gọi điện thoại kêu thợ đến xử lý hậu quả. Ngay khi cô chuẩn bị từ bỏ quyết định bắt anh ta phải bồi thường thì cái tên đàn ông này lại trưng ra một khuôn mặt tươi cười vô cùng vui vẻ. . . . . . Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn Ngọt Ngào của tác giả Quý Hồng.