Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tỏ Tình

Nam nữ chính: Châu Kinh Trạch & Hứa Tùy (Phi công x Bác sĩ ngoại khoa) Thể loại: Hiện đại, tình yêu đặc biệt, chuyên gia trong ngành, thiên chi kiêu tử, yêu thầm, hoài bão, tự do, TRA NAM x GÁI NGOAN. Người dịch: Giang Hạ Số chương: Hơn 100 chương Văn án: 1. Hồi còn học đại học, Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy là hai cá thể hoàn toàn đối lập, khác nhau một trời một vực, hai người họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng lúc. Một người tùy hứng phóng đãng, luôn được đám đông vây quanh sùng bái. Còn một người lại vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn, dễ dàng bị phớt lờ đi sự tồn tại. Cô ở thư viện miệt mài làm đề thi thử, trong lúc vô tình đã nhìn thấy anh cùng người khác tình cảm mập mờ. Cô cũng tận mắt thấy anh đổi hết người bạn gái này đến người bạn gái khác. Một lần bạn bè tụ tập, Hứa Tùy uống say, ngay tại chỗ đông người khích lệ bản thân đi tỏ tình. Châu Kinh Trạch sửng sốt, sau đó anh rướn khóe môi, hờ hững nói: "Xin lỗi nhé, cậu ngoan quá rồi." ❤❤❤ 2. Gặp lại nhau, anh vẫn giống trước kia kiêu căng ngạo mạn. Vô số lần cố ý vô ý chạm mặt nhau, Hứa Tùy đều đã che giấu thật kỹ những suy nghĩ vốn không nên có trước đó và giữ khoảng cách với anh. Nhưng anh lại từng bước từng bước ép sát khiến cô không còn nơi trốn tránh. Hứa Tùy bị anh ép lên tường, cô thấp giọng nói: "Tại sao lại là tôi?" Châu Kinh Trạch cúi đầu sát lại bên tai, hơi thở ấm nóng, ngữ khí xấu xa: "Chẳng tại sao cả, lúc trước là do anh mắt mù!" ... "Biết rõ cách một khoảng trời không, nhưng vẫn đem lòng mến mộ ngày ngày gửi gắm vào trong thư." - Thư hồi âm của Keanu Reeves - ... Vào một thời điểm nào đó, ước mơ sẽ trở thành hiện thực! *** Sáu giờ sáng, con chim sẻ đậu trên cây cột điện 'phành phạch' đôi cánh đập tan sự yên tĩnh trong ngõ. Do tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa nên hoa quế rơi lả tả xuống dưới giống như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng lên trên mặt đất ướt sũng. Không khí ẩm thấp luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Hứa Tùy nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, giơ tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút. Tối hôm qua Hứa Tùy vừa mổ xong, cộng thêm lúc nửa đêm bệnh viện triệu tập cô có chuyện gấp, đợi tới lúc bận xong thì trời đã sắp sáng rồi, cô nằm bò thẳng luôn xuống dưới bàn chợp mắt một lúc, lông mi đen dài cũng chẳng che giấu được mệt mỏi nơi mí mắt. Trong nhà vệ sinh, Hứa Tùy ngậm nước súc miệng vị bạc hà trong miệng, mở vòi nước vốc một nắm nước lên rửa mặt để chuẩn bị đi làm ca sáng. Bảy giờ năm mươi phút, người trong khoa dần dần đông lên, mọi người chào buổi sáng với nhau. Hứa Tùy tranh thủ thời gian giải quyết một phần bánh sừng bò, cà phê đen đặt ở bên cạnh, có người nhấc lên thay vào đó một hộp sữa. Hứa Tùy ngẩng đầu, là bác sĩ thực tập mới đến, chàng trai ngại ngùng nói: "Bác sĩ Hứa, chị suốt ngày uống cà phê không tốt cho sức khỏe đâu ạ." "Cảm ơn." Hứa Tùy mỉm cười, cô nhìn thời gian, "Đi thôi, đến giờ kiểm tra phòng bệnh rồi." Bệnh nhân của khu nội trú hầu như ai cũng thích bác sĩ Hứa đến kiểm tra phòng, cô vừa dịu dàng vừa có tính kiên nhẫn, lại còn rất biết lắng nghe những lời oán trách thỉnh thoảng của bọn họ. Một vài bác sĩ thực tập theo sau Hứa Tùy, cô kiểm tra từng phòng một, ống tay áo hất lên một góc, theo ánh mắt nhìn sang bên ngực trái là bảng hiệu chứng nhận màu xanh lam: Hứa Tùy, bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Phổ Nhân. Lúc kiểm tra tới một cô gái, hai hôm nay người bệnh nhân này vừa mới mổ ruột thừa, Hứa Tùy dặn dò kỹ cô ấy phải ăn kiêng và điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt cho phù hợp. Tuổi tác của cô gái vẫn còn nhỏ, phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã khôi phục lại dáng vẻ lanh lợi như cũ, ngước đôi mắt to tròn long lanh nói bản thân mà còn ăn những đồ ăn bừa bãi như thế nữa thì kiểu gì cũng sẽ chết. "Bác sĩ Hứa, em có thể uống trà sữa không ạ?" Cô gái hỏi một cách dè dặt. Hứa Tùy cầm bút ký tên dừng lại trên tập tài liệu màu xanh, ngước mắt đối diện với cặp mắt long lanh đó, nói nhẹ nhàng: "Một chút thôi." "Tại sao ạ? Em muốn uống Yihetang hơn cơ." Cô gái làm mặt đau khổ. "..." Bác sĩ thực tập đứng đằng sau không nhịn được bật cười thành tiếng, Hứa Tùy mặt không cảm xúc, thanh âm còn mang theo chút tàn nhẫn: "Bây giờ đến cả 'một chút thôi'* em cũng không được uống nữa đâu." *Trung Quốc có một hãng trà sữa là 一点点: Yidiandian (một chút thôi) Cô gái phản ứng lại một cách muộn màng, hối hận đáp: "Bác sĩ, em sai rồi!" ... Kiểm tra phòng xong, Hứa Tùy đút hai tay vào trong túi áo quay về phòng làm việc, trên hành lang đụng phải thầy giáo kiêm chủ nhiệm khoa ngoại vẫn luôn dẫn dắt mình. Chủ nhiệm khoa tới có việc, đúng lúc tóm được cô: "Tiểu Hứa, vừa kiểm tra phòng xong à?" "Vâng." Hứa Tùy gật đầu, nhìn chủ nhiệm khoa như có điều gì muốn nói, cô chủ động hỏi: "Thầy, thầy có chuyện gì vậy ạ?" "Dạo gần đây em là người liều mạng nhất trong khoa đấy, đúng là có dáng vẻ của thầy năm xưa rồi." Bác sĩ Trương mỉm cười, nét mặt hiền từ, "Nhưng cũng phải chú ý điều tiết hòa hợp, mẹ em đã gọi điện thoại tới cho thầy rồi đây này, bảo thầy phải lo lắng cho chuyện trọng đại của em." Hứa Tùy ngẩn người, không ngờ hậu quả của nhiều lần từ chối đi xem mắt là mẹ lại tìm đến chủ nhiệm khoa để gây sức ép cho cô. Cô vựng lại tinh thần: "Thầy, thầy có biết mơ ước sau khi qua tuổi trung niên của mẹ em là gì không ạ?" "Là gì?" "Là làm bà mai mối, lôi em ra luyện tập trước." Hứa Tùy dùng ngón tay chỉ vào người vô tội là chính mình. "Cái đứa nhóc này." Chủ nhiệm Trương bật cười, ngữ khí bất lực, ngay sau đó chuyển chủ đề, "Ở trong tiểu khu chỗ thầy ở có một chàng trai cũng được lắm, điều kiện cũng tốt..." Đôi mắt của Hứa Tùy liếc điên đảo lên người ông, đánh lạc đề: "Thầy, sao em ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người của thầy vậy? Nồng lắm ạ." Người trong bệnh viện Phổ Nhân đều biết y thuật chữa bệnh của bác sĩ Trương vô cùng xuất xắc, uy tín vang danh khắp nơi, nhưng cũng là một người sợ vợ chính hiệu. Vợ của bác sĩ Trương là y tá trưởng của khoa nhi, thường xuyên tới đây kiểm tra. Lần nào bà ngửi thấy mùi thuốc trên người thầy là lại tuyên bố nếu không phải kiêng dè hai tay của ông vẫn còn có thể dùng để chữa bệnh cứu người, thì bà đã bẻ gãy tay của ông đi lâu rồi. "Hôm nay thầy đã kịp hút điếu nào đâu, chắc là bị ám mùi từ người nhà của bệnh nhân." Bác sĩ Trương kéo cổ áo lên ngửi, khuôn mặt lo lắng: "Thôi không nói với em nữa, thầy đi rửa tay đã." ... Bận bịu cả ngày trời, cuối cùng Hứa Tùy cũng kết thúc công việc. Cô về nhà ngủ bù, ngủ tới lúc trời đất tối sầm mới tỉnh dậy, phía xa xa là những ánh đèn neon sáng lấp lánh. Cô cứ tưởng thời gian đã trôi đi rất lâu rồi, nhưng thật ra mới chỉ ngủ được có ba tiếng. Hứa Tùy đờ đẫn một lúc rồi ngồi dậy đóng cửa sổ, dùng bluetooth của di động kết nối với loa mở một bản nhạc rock, cả người giẫm lên trên thảm mát xa thư giãn. Mọi người phần lớn đều cho rằng đứng ở trên thảm mát xa sẽ rất đau, nhưng đối với Hứa Tùy mà nói, nó là một loại phương thức giải tỏa stress tốt nhất. Di động kêu lên một tiếng 'ding', trên trán Hứa Tùy đổ một chút mồ hôi, cô trực tiếp ngồi phịch xuống dưới thảm mát xa cầm di động lên xem. Mẹ Hứa gửi một loạt tin nhắn đến, ý tứ là muốn cô đi xem mắt. Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Chàng trai lần này thật sự rất được, lớn hơn con hai tuổi, người ta còn là chủ quản phòng ban của một công ty lớn đấy, không những là người thành đạt, lại còn đẹp trai, người giới thiệu nói cậu ta là một chàng trai vừa ưu tú vừa có trách nhiệm.] Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Ngày mai đi gặp nhé? Đừng viện cớ nữa, mẹ biết tối mai con không phải trực ban.] 'Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ' chuyển tiếp cho cô danh thiếp của một người, Hứa Tùy nhấn vào ảnh đại diện, phản bác: [Cái kiểu chụp ảnh khoanh hai tay trước ngực thế này, con thấy không giống người thành đạt, giống đa cấp thì có.] Mẹ Hứa thấy Hứa Tùy đánh trống lảng là biết ngay cô lại muốn lừa bịp để qua cửa như mọi khi, thái độ chắc chắn có vấn đề. Mẹ Hứa hơi tức giận, bà chán chả buồn gõ tin nhắn nữa, gửi luôn một loạt voice chat khủng bố qua cho cô. Gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Năm nay con sắp sửa 28 rồi, sắp thành bà cô già rồi đấy, sao lại chẳng có tí gấp gáp nào thế hả?] Hứa Tùy trả lời: [Mẹ, bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn lắm.] Chí ít thì suy nghĩ trước mắt là như vậy, một mình vừa thoải mái vừa tự do tự tại, cộng thêm công việc của Hứa Tùy lại bận, kỳ thực chẳng còn sức lực để nghĩ đến chuyện này nữa. Gió thôi phất phơ, mây trôi lững lờ: [Vậy con muốn làm gì?] Hứa Tùy còn chưa kịp trả lời, 'gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ' đã lại gửi tiếp một tin nhắn nữa đến: [Có phải con muốn đi làm ni cô không?] Hứa Tùy phì cười, đang muốn trả lời thì màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn nhắc nhở, cô nhấp vào, cách nhiều năm vậy rồi mà vẫn có người nhấn thích bình luận đó của cô, lại còn trả lời lại nữa. Câu hỏi đó là: Việc buồn cười nhất mà bạn đã làm trong thời kỳ yêu thầm khi còn là học sinh là gì? Lúc đó Hứa Tùy nhiệt huyết dâng trào nên đã trả lời ẩn danh: "Năm lớp mười một, có một bộ phim điện ảnh nước ngoài được công chiếu, tôi vô cùng thích nó, thế là đã mua một chiếc áo T-shirt màu xanh lam ở gần rạp chiếu phim. Ngày đầu tiên mặc nó đến lớp, bỗng phát hiện cậu ấy cũng mặc chiếc áo T-shirt màu xanh lam đó, mặc dù áo mà cậu ấy mặc chỉ là loại bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng tim tôi lại đập lên thình thịch một cách rõ ràng, âm thầm cho rằng bọn tôi mặc đồ đôi với nhau. Có lẽ ông trời thấy tôi yêu thầm khổ quá, nên đã cố ý tặng tôi một sự trùng hợp ngọt ngào. Từ đó về sau, tôi thường xuyên mặc chiếc áo đó. Thậm chí vào tối hôm trước tôi còn hoang tưởng liệu cậu ấy có mặc chiếc áo T-shirt đó vào ngày thứ hai hay không. Cậu ấy ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, còn tôi ngồi hàng hai từ trên xuống. Mỗi ngày lên lớp vì để được nhìn cậu ấy nhiều một chút, tôi còn cố ý đi vào từ cửa sau, giả vờ không để ý đi lướt qua người cậu ấy, thỉnh thoảng đáy mắt sẽ liếc thấy cậu ấy lười biếng tựa vào khuỷu tay, mái tóc rối tung, khi mà thứ nhô ra khỏi xương bả vai mảnh khảnh là bóng hình màu xanh lam ấy, tim tôi sẽ đập nhanh một cách khác thường, không hiểu sao lại vui vẻ suốt cả một ngày trời. Kết quả sau này tôi biết được chiếc áo đó là chiếc áo T-shirt 9,9 tệ mà bạn gái cậu ấy lúc đi siêu thị mua đồ tính hóa đơn đã tiện tay mua thêm. Một chàng trai bất cần như vậy mà lại ngày ngày mặc nó không hề để ý chút nào. Lúc đó tôi như bừng tỉnh, hình như đã hiểu ra được một chuyện: Có lẽ cậu ấy vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy tôi." ... Số lượt thích bình luận của Hướng Dụ được xếp thứ nhất, thậm chí còn có rất nhiều người để lại lời nhắn: Chẳng buồn cười chút nào cả, sao tôi lại thấy chua xót thế nhỉ. Ôm ôm cô gái bé nhỏ. Hứa Tùy ngẩn người, nhìn lại vào bình luận nhiều năm trước đây của chính mình, lúc đang chuẩn bị ẩn đi thì có một bình luận mới nhảy ra: Vậy bây giờ bạn còn thích người đó không? Đáy mắt tối dần đi, Hứa Tùy ngồi trên thảm mát xa, cũng chẳng biết bị sao mà khắp người truyền đến cơn đau nhức tê dại từ tay chân, cô hít thở có chút khó khăn. Hứa Tùy không trả lời, thoát khỏi app, cô trả lời lại tin nhắn của mẹ: [Vâng.] ... Hôm sau, Hứa Tùy trang điểm qua một chút, cô theo địa chỉ mà mẹ gửi xuất hiện ở trong một nhà hàng, đối phương đã ở đó đợi từ lâu. Đối phương tên là Lâm Văn Thâm, hiện tại đang làm việc tại một công ty mạng, ấn tượng để lại cho Hứa Tùy so với trong ảnh tốt hơn rất nhiều, ngũ quan vẫn coi như đứng đắn, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn nhã nhặn. Hai người trò chuyện cũng không đến nỗi nào, sau khi ăn cơm xong, Lâm Văn Thâm đề nghị đi dạo ở gần đó, Hứa Tùy thầm nghĩ dù sao cũng đã đến xem mắt rồi, không cần phải ra vẻ làm gì nữa, cuối cùng cô gật đầu đồng ý. Mười giờ tối, ánh trăng sáng ngời. Hứa Tùy và Lâm Văn Thâm vai kề vai đi sát bên nhau, hai người chốc chốc lại nói đôi ba câu, bầu không khí cũng khá thoải mái, đi mãi đi mãi đi đến tận con phố bán đầy đồ ăn vặt. Trên phố ăn vặt, những tấm mành xanh đỏ đan xen lẫn nhau xếp thành một hàng, trên vỉ nướng dùng giấy bạc để đựng cà tím, ông chủ phết một lớp bột thì là, nướng dưới lớp lửa dầu phát ra những âm thanh 'tí tách', cá thu đao nướng than ở bên cạnh màu sắc vàng ruộm, mùi thơm tươi ngon bay ra khắp xung quanh. Bóng đèn treo trên đỉnh đầu hắt xuống dưới những tia sáng mờ ảo nhỏ vụn. Thành Vưu bưng một đĩa xiên nướng tới ngồi xuống trước mặt người đàn ông, hai người uống chút rượu, bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng với nhau. Thành Vưu đưa cho anh một xiên thịt bò, ngữ khí có phần dè dặt: "Lão đại, anh đừng có áp lực quá, lần này... anh coi như là nghỉ ngơi đi." Châu Kinh Trạch đang nhai thịt xiên, nghe vậy, nâng mí mắt lên nhìn anh ta, thấp giọng cười khẽ: "Anh thì có áp lực gì." "Không có thì tốt rồi." Thành Vưu thở hắt ra một hơi. Châu Kinh Trạch ngồi đối diện Thành Vưu, chân giẫm bừa lên trên thanh xà dưới bàn, anh mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của những cô gái ở mấy bàn bên cạnh. Nhưng anh cũng chẳng buồn nâng mí mắt lên, kẽ ngón tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc chầm chậm bay lên cao, vừa đẹp trai vừa lãnh đạm. Thành Vưu ngồi cùng anh đã cảm nhận được vô số ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, tự hào không thôi, cộng thêm anh ta hễ rượu vào là lời ra, mấy lời nhảm nhí đầy cả một đống: "Haiz, lão đại, mấy năm nay làm phi công ở trên trời bay đi khắp thế giới, thật sự vẫn chưa cẩn thận ngắm nhìn, nếu tính nơi nhiều người đẹp nhất thì có lẽ vẫn là ở thành phố Bắc Kinh của chúng ta." "Uầy, anh nhìn người đẹp chân dài kia đi." Thành Vưu cảm thán. Châu Kinh Trạch không nhìn, cười lạnh một tiếng: "Còn nhìn nữa anh sẽ nói với vợ em." Thành Vưu hậm hực thu lại ánh mắt, giữa chừng, con ngươi như phát quang, đẩy cánh tay của anh: "Lão đại, anh nhìn người con gái xinh đẹp phía đối diện đi, vừa nhìn tướng mạo là biết ngay người phương Nam." Nghe thấy hai chữ 'phương Nam', Châu Kinh Trạch theo bản năng ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hút liếc qua, sau đó có phần sửng sốt. Tướng mạo của đối phương quả thật là người phương Nam điển hình, da trắng, mắt hạnh long lanh, mặc một chiếc váy liền màu mơ, hai quai váy bé nhỏ để lộ ra bả vai trắng ngần. "Có bạn trai rồi, nhưng nhìn hai người này vừa nhìn là biết ngay vừa mới quen, có lẽ là đang xem mắt, có điều khí chất của hai người đều rất lịch sự văn hóa, cũng hợp lắm." Thành Vưu đưa ra đánh giá. Thành Vưu nói xong câu đó, cảm thấy không khí xung quanh chớp mắt lạnh hẳn đi, anh ta có hơi hoảng hốt, vừa liếc nhìn thì thấy anh trai của anh ta không nói lời nào tay không bẻ gãy một thanh tre. Hứa Tuỳ không chú ý tới động tĩnh ở bên này, cô sát vai Lâm Văn Thâm đi qua con phố ăn vặt, mắt nhìn thấy sắp tới điểm dừng thì ở đầu ngõ truyền đến tiếng tranh chấp. Có một bà lão bán kẹo bị một đám côn đồ nát rượu bao vây, bọn chúng lấy lý do kẹo khó nuốt nên muốn đập nát sạp hàng của bà lão. Hứa Tuỳ vốn dĩ chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng tiếng kêu cứu khốn khổ của bà lão vang lên chớp mắt giống hệt như bà nội của cô vậy. Hứa Tuỳ đang muốn đi qua đó, Lâm Văn Thâm giữ cô lại, ngữ khí tỉnh táo: "Cô ngàn vạn lần đừng có đi qua đó vào lúc này, lỡ như bị đám côn đồ hoặc bà lão đó lừa bịp thì thảm đấy." "Tôi thích bị người khác lừa." Hứa Tuỳ cong khoé môi, sau đó nhìn vào cánh tay đang giữ mình lại của Lâm Văn Thâm, đối phương ngượng ngập buông tay ra. Bà lão bị tên cầm đầu đẩy ngã xuống dưới đất, Hứa Tuỳ đi đến đỡ bà dậy, thanh âm bình thản: "Bao nhiêu tiền, tôi đền." Mắt của tên côn đồ nhuộm tóc đỏ nhìn thấy Hứa Tuỳ thì sáng rực lên, một cánh tay gác lên trên phần da thịt bị lộ ra ở bả vai của cô: "Nếu em gái đã cầu xin thì chuyện này coi như bỏ đi, uống rượu với anh đây, thế nào?" "Anh đừng có... đừng có làm bừa, có chuyện gì thì từ từ nói... anh... anh buông ra..." Lâm Văn Thâm đẩy gọng kính, căng thẳng tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Mấy tên côn đồ thấy Lâm Văn Thâm chỉ là một tên yếu ớt, khua khua cây gậy sắt trong tay, hỏi: "Sao hả, muốn đánh nhau à?" Lâm Văn Thâm lùi ra sau một bước, liếc nhìn Hứa Tuỳ, anh ta thế mà lại cắn răng chạy mất thật. Tay của tên côn đồ đặt trên vai Hướng Dụ còn cố tình vuốt ve sờ mó. Không đến một giây, Hứa Tuỳ vặn ngược tay của hắn ta ra đằng sau, phát ra tiếng kêu 'rắc rắc'. "Con mẹ... nhà mày nữa..." Tên tóc đỏ đau đớn vội buông tay, mặt tối sầm lại, hắn ta nâng cánh tay lên muốn tát vào mặt Hứa Tuỳ, thì đột nhiên trong không trung có một cánh tay thon dài, từng mạch máu từng khớp xương rõ ràng giữ chặt lại nắm đấm của hắn ta. Là Châu Kinh Trạch. "Ông đây lại còn tưởng là tay của phụ nữ, vừa mềm vừa không có tí sức lực nào." Lời này của anh chẳng khác nào đang khiêu khích, đối phương quơ một cánh tay qua, Châu Kinh Trạch nghiêng người tóm gọn cánh tay của tên tóc đỏ, quật cả người hắn xuống dưới đất, tên tóc đỏ gào lên một tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Mấy người vây lại một chỗ, bắt đầu đấm đá túi bụi. Hứa Tùy ngồi xổm xuống đỡ bà lão dậy, giúp bà thu dọn đồ đạc, không nói tiếng nào đưa bà rời khỏi đó. Một trận đánh nhau lộn xộn đến nhanh mà đi cũng nhanh, Châu Kinh Trạch dựa vào một đánh bốn, mấy tên côn đồ sợ hãi chạy mất dạng. Châu Kinh Trạch đứng dưới đèn đường, bóng anh kéo dài tới tận trước mặt cô. Bấy giờ Hứa Tùy mới ngước mắt tỉ mỉ quan sát anh. Châu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác bomber phi công, vóc dáng cao lớn, chiếc cổ thẳng tắp mang một loại cảm giác áp bức, mắt một mí, tóc ngắn, đường cong gương mặt sắc nét phân biệt rõ ràng, dưới cằm vẫn còn lưu lại một vệt máu đỏ, cặp mắt đen sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô. Hứa Tùy bị Châu Kinh Trạch nhìn đến mức trái tim co rụt lại, vô thức lùi ra sau một bước. Ngay giờ phút này có một cơn gió thổi qua, lá cây bên vệ đường cùng túi rác bị thổi bay lên giữa không trung. Châu Kinh Trạch nhìn dáng vẻ quen thuộc đó của cô, khóe môi rướn lên bật ra một tiếng cười. Người đàn ông nghiêng đầu nhổ một bãi máu vào trong thùng rác, lúc xoay người anh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, kẽ ngón tay thon dài của anh kẹp lấy đầu lọc thuốc, cúi đầu ngậm điếu thuốc vào trong miệng, chiếc bật lửa bằng bạc phát ra tiếng 'tách'. Vẫn là bộ dạng cợt nhả, ung dung thản nhiên như thuở nào. Anh đang đợi Hứa Tùy lên tiếng trước. Hứa Tùy di chuyển ánh mắt, ngữ khí không ngờ lại trở nên xa cách: "Tối nay cảm ơn nhé, mình đi trước đây." Nói xong trong lòng Hứa Tùy tự sửng sốt, cô từng tưởng tượng ra vô số khung cảnh gặp lại của hai người họ, nhưng không ngờ khi thật sự xảy ra, bọn họ đến cả một câu hàn huyên cũng chẳng nói ra được. Hứa Tùy xoay người muốn rời đi, Châu Kinh Trạch ép tới gần, mùi thuốc lá trên người anh rất rõ, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không thể động đậy nổi. Nhìn từ dưới đất, bóng của anh phút chốc vây kín lấy cô. Anh cụp mắt xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi trải ra một khoảng mờ, giọng điệu như nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đang xem mắt sao?" Mời các bạn mượn đọc sách Tỏ Tình của tác giả Ưng Chanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuân Về Đế Hậu - Hàm Kỳ
Triệu Chân xuất thân nhà võ, được Tề quốc công sủng ái mà lớn lên.Từ nhỏ nàng đã lăn lộn trong quân doanh, sau này lại lập không ít chiến công, là anh hùng người người kính trọng. Nàng là nữ tướng quân oai hùng, không sợ trời không sợ đất, tính tình sảng khoái. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có thứ nàng không muốn, chứ không có điều khiến nàng không thể. Mặc dù là một nữ anh hùng, thế nhưng Triệu Chân có một tính xấu, đó là mê trai. Thế nên, kiếp trước nàng mới bị nam sắc của Trần Chiêu mê hoặc, khờ dại mà thú chàng, còn vì chàng giành thiên hạ, cuối cùng từ bỏ lưng ngựa, cam chịu làm một con chim bị nhốt trong hoàng cung. Lần nữa trẻ lại, Triệu Chân đã tự hứa với bản thân sẽ không để Trần Chiêu mê hoặc. Thế nhưng, người xưa có câu, nghiện ngập thì có thể cai, mà mê trai thì dù đầu thai cũng khó hết. Thế nên, kết quả Triệu cô nương vẫn bị nam sắc của Trần Chiêu khiến cho thất điên bát đảo, trong lúc nàng chưa kịp nhận ra, đã bị giam hãm trong lưới tình của chàng.  Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra rất nhiều bí mật của chàng. Hoá ra, những năm tháng đã qua ấy, nàng đã hiểu lầm chàng như thế. Hoá ra, trong lớp cát bụi thời gian ấy, có một tình yêu bị vùi lấp. May mắn là số phận cho bọn họ một cơ hội để quay lại, một lần nữa viết lên thời gian giai thoại tình yêu của mình. Trần Chiêu là lục hoàng tử không được sủng ái, mẫu phi xuất thân thấp kém lại sớm qua đời. Nếu không phải chàng có tư sắc, thì lão hoàng đế sẽ không bởi lấy lòng Triệu Chân mà gả chàng qua phủ Quốc Công. Đối với Trần Chiêu, cùng nàng kết thành phu thê chính là một sự giải thoát. Chàng ngưỡng mộ nàng - nữ anh hùng của dân tộc, chàng thích nàng lưu manh, thẳng thắn, thích một người sẽ trực tiếp nói ra. Bọn họ, đã từng ân ái đến thế nhưng rồi điều gì khiến cho cảm tình ấy chẳng còn như lúc ban đầu? Có lẽ là bởi vị trí của nàng quá cao, còn thân phận chàng lại quá thấp, khiến cho lòng người không phục, đâm bọn họ sau lưng. Có lẽ, bởi vì nàng quá tin tưởng tướng lĩnh của mình, khiến chàng khó nói ra những lời thẳng thắn. Có lẽ, bởi vì thiên mệnh của chàng là bước lên ngôi cửu ngũ, khiến cho những mưu toan cứ dần chia cách hai người.  Nửa đời trước, chàng cùng nàng vẫn luôn khắc khẩu, ồn ào đến mức khó lòng dàn xếp nhưng lại không muốn tách ra. Bởi vì vốn dĩ, trong lòng bọn họ vẫn luôn có đối phương. Thế nên, một lần nữa trở về, có thêm thời gian, cởi bỏ khúc mắc, tình yêu sẽ hiện ra, rốt cục Trần Chiêu cùng Triệu Chân cũng hiểu được quý trọng lẫn nhau, ân ái một đời. Nam nữ chính đều là những người thông minh, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên cách biểu đạt cũng khác nhau. Triệu Chân giống như anh mặt trời rực rỡ, thẳng thắn quyết liệt, còn Trần Chiêu lại giống như ánh trăng êm dịu, ôn nhu. Bởi vì chưa tìm được khoảng thời gian giao nhau mà luôn đối chọi. Thế nhưng, mặt trăng ôm lấy mặt trời là quy luật tự nhiên, chỉ cần tìm được thời điểm chính xác, chân tình sẽ hiện ra. Ngoài cặp đôi nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng rất đa dạng. Nhất là cháu ngoại cùng nhi tử của nam nữ chính cực kỳ đáng yêu. Hội nhân vật phụ chỉ có nhây hơn chứ không có nhây nhất. Đáng thương nhất là anh hoàng thượng, nghe đồn bản thân là do thái thượng hoàng lừa thái thượng hoàng hậu uống xuân dược mới được sinh ra, nên mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh nọt, làm nũng mẫu hậu. Tác giả xử lý các tình huống gia đình khá thú vị, vừa hài vừa tình, lại cực kỳ thẳng thắn. Mạch truyện nhanh, cách viết tốt, điểm trừ duy nhất có lẽ là việc Triệu Chân và Trần Chiêu không “già” lại mà sống trong thân phận mới nên cảm giác hơi loạn. “Xuân về đế hậu” là một câu chuyện có thể khiến bạn cảm thấy vô cùng sảng khoái khi đọc. Có thể thỏa mãn từ sắc nữ đến các thanh niên nghiện ngọt, thích sủng và khoái nam nữ cường. Vì thế, hãy nhảy hố dù chưa có bản edit nhé, cv dễ đọc lắm nên đừng bỏ qua chuyện tình bỉ bựa của vợ chồng thái thượng hoàng nhé. Mời các bạn đón đọc Xuân Về Đế Hậu của tác giả Hàm Kỳ.
Chàng Rể Hồ Tiên - Tử Văn
Nàng là Vũ Dương Quận chúa, nhan sắc tựa đóa phù dung, cành vàng lá ngọc dịu dàng, Mười năm trước, tuyết rơi, ngoài ngôi miếu đổ nát cứu được một tiểu bạch hồ, Từ đó, duyên phận gắn kết nàng và “Nó”…. Trên chợ, một nam tử ngồi bán tranh, một thân áo trắng khó giấu vẻ tuấn lãng, Đối mặt với ác bá, hắn điềm nhiên không sợ hãi, bóng dáng đó lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng nàng, Nàng vì giúp hắn hả giận không cẩn thận bị thương, giúp rồi mới biết, thì ra hắn là kẻ ‘thâm tàng bất lộ’. Sau đó, vào ban đêm, hắn đến Vương phủ, chỉ để lại cho nàng thuốc chữa thương, Đồng ý thay nàng vẽ tranh chúc thọ, hơn nữa còn thuần phục ngựa hoang, mua nó cho nàng. Phát hiện hắn mặt lạnh lòng mềm, y thuật trác tuyệt, nàng cầu xin hắn chữa trị cho thứ Vương phi, Nhưng hắn lại hung hăng cự tuyệt, còn tỏ rõ cùng người trong hoàng thất ‘không đội trời chung’, Hiểu cho khúc mắc về oán hận của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm thần y khác. Sau khi quỳ gối trên tuyết lạnh đến nỗi hôn mê, tỉnh lại thấy ánh mắt nan giải của hắn, Thì ra, muốn hắn phá lệ cứu người không phải không được, mà là nàng trước hết phải dâng lên chính mình. . . . . . *** "Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?” Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm. "Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn. "COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe." Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút." Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Hồ Tiên của tác giả Tử Văn.
Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất
Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.
Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”.  Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy. Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố: “Cậu có đau không?”, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi: “Đi xuống lấy thêm một bịch nữa nhé?” Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này: “Lấy thêm một chai coca cho tớ nữa nhé! Cảm ơn cậu.” Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn.  Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết.  Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời. Mời các bạn đón đọc Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất của tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng.