Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Công Chúa Ngoan Một Chút! (Mạt Trà Khúc Kỳ)

Khi một gia đình hoàng thất vốn hay hục hặc với nhau cùng xuyên đến thế kỷ 21…

Phụ hoàng ăn bám, mẫu hậu mạnh mẽ, thái tử ca ca nổi loạn, quản gia ẻo lả…

Về phần vị thái phó mà nàng thầm mến, không ngờ lại trở thành bạn cùng bàn với nàng.

Chúc Yểu: “Thái phó, ta không biết làm đề này.”

Thái phó: “Sau khi tan học thần sẽ phụ đạo thêm cho công chúa.” Tìm mua: Công Chúa Ngoan Một Chút! TiKi Lazada Shopee

Sau này…

Bạn học A: “Lạy hồn, hôm nay tui nhìn thấy nam thần Nguyên Trạch cột dây giày cho Chúc Yểu, vả lại còn trong tư thế quỳ một chân dưới đất đấy.”

Bạn học B: “Không đời nào, nam thần Nguyên Trạch trước nay vốn lạnh lùng cao ngạo, đúng kiểu thanh niên nghiêm túc, thậm chí hoa khôi của trường ở ngay bên cạnh mà cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền thôi.”

Bạn học A: “Thiệt đó, nghe nói có người vô tình nhặt được điện thoại của nam thần, mấy người biết cậu ấy lưu tên Chúc Yểu là gì không? “Tiểu công chúa” đó, má ơi!”

Cảnh báo cẩu lương cấp 100, đây là một câu chuyện ngọt sâu răng, ngọt truỵ tim, sủng vô địch thiên hạ, sẽ làm tan chảy quắn quéo trái tim thiếu nữ của chúng ta trong tích tắc. Tin tôi đi... khi trùm chăn đọc truyện này trong đêm khuya tôi đã phấn khích tới mức xé rách cả chăn????

Truyện nói về gia đình hoàng tộc bao gồm hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử và công chúa vì một tai nạn xảy ra ở triều đình mà xuyên không tới thời hiện đại. Cả gia đình vẫn tiếp tục sống trong thân xác cũ kèm theo mớ ký ức không bị đánh rơi của cả hai kiếp. Trớ trêu thay, vị hoàng hậu luôn khép mình ở hậu cung nay đã trở thành trụ cột của gia đình trong khi vị hoàng thượng anh minh xưa kia bây giờ lại là một kẻ ăn cơm mềm thực thụ.

Chàng thái tử lêu lỏng đào hoa kiếp trước, kiếp này thì vẫn tiếp tục đào hoa lêu lỏng không hơn không kém, hắn lấy việc dùng mặt kiếm cơm như cha hắn làm mục tiêu phấn đấu cho tương lai.

Vậy còn tiểu công chúa thì sao? Nữ chính của chúng ta đích thị là một mỹ nhân cổ trang, sau khi xuyên qua, các bạn học đều cảm thấy khí chất của cô nàng Chúc Yểu không có gì ngoài gia thế đã thay đổi hẳn. Nàng không còn nét tự ti, lầm lì, thui thủi một mình như xưa kia mà đã trở nên khoan thai, toả sáng hơn bất cứ ai, phong thái công chúa đương triều mà lị. Mọi người đều ngạc nhiên là vị hoa khôi này mới chuyển tới hay sao mà lại xuất hiện đột ngột trong trường thế nhỉ, à hoá ra là Chúc Yểu - cô nàng nhờ mẹ đầu tư cho trường một toà nhà mới được vào học đấy. Lần đầu đến trường, vì mang theo các hủ tục kiếp trước nên tiểu công chúa ngượng ngùng mặc váy ngắn đồng phục, nên nàng đã chọn mặc quần dài. Khi đến cổng trường cảm thấy thật khác biệt, nhưng nàng vẫn ung dung tự tại bước vào, và sau đó bị một anh sao đỏ réo tên vì quên phù hiệu. Sau khi ghi tên họ và lớp học vào sổ, nàng bước đi.

—————————

“Thật là đẹp quá đi mất… Chẳng lẽ là học sinh mới chuyển đến?” Cậu ta nhìn chằm chằm vào cái tên trên cuốn sổ, lớp 12.9 khi nào thì có một học sinh xinh đẹp nhường này, sao cậu lại không hay biết nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, cuốn sổ trên tay bỗng bị ai đó giật mất.

Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn dáng người cao lớn trước mặt, mắt lập tức sáng rỡ. “Đúng rồi! Đội trưởng, chẳng phải cậu cũng học lớp đó sao?”

Người kia không trả lời.

Có điều đôi mắt lại nhìn chằm chặp vào cái tên trên cuốn sổ, sau đó dùng ngón tay cái đẩy nắp bút ra. Nắp bút rơi vào giữa hai trang giấy. Ngón tay thon dài cầm lấy cây bút lông màu đen.

Xoẹt một tiếng, gạch cái tên trên đó đi.

——————————

Sau khi Chúc Yểu ổn định chỗ ngồi, mới phát hiện ghế kế bên đã có chủ, ai là bạn cùng bàn của công chúa thế nhỉ. Các bạn đoán xem. À chưa đọc thì sao đoán được. Đó là nam chính của chúng ta. Không có gì ngạc nhiên phải không. Chàng là thái phó của thái tử, cháu trai độc nhất của tể tướng đương triều, thám hoa danh chấn kinh thành khi còn trẻ, người được dạy dỗ nghiêm khắc từ bé để lớn lên gánh vác thiên hạ. Chàng chính là giấc mơ của toàn bộ thiếu nữ kinh thành bao gồm cả tiểu công chúa đáng yêu của chúng ta. Hơ hơ hơ, thích nhé, được ngồi cạnh cờ rút cơ đấy. Kiếp trước chàng hơn nàng 7 tuổi, là áng mây xa không với tới, kiếp này hai người lại là bạn cùng bàn. Thật đáng mong chờ a.

Truyện từ đầu tới cuối chỉ có sủng. Quá trình từ nhận người quen, giúp đỡ nhau trong học tập, ghen ghen, sờ sờ, ôm ôm rồi hôn hôn diễn ra nhanh chóng ở giai đoạn cao trung. Sau khi chính thức xác nhận quan hệ thì từ rải đường cát chuyển sang tưới đường phèn cho chị em nha. Tác giả đặc biệt thích cho nhiều cảnh hôn và miêu tả khá kích thích. Đọc mà nhốn nháo hết trơn hà. Anh chàng thái phó Nguyên Triệu mặt lạnh nghiêm cẩn mà người ngoài luôn kính nhi viễn chi, khi nhìn đến Chúc Yểu thì trong mắt chỉ có ôn nhu mà thôi. Dù sau kiếp trước cộng kiếp này thì chàng vẫn lớn hơn nàng nhiều lắm, trong mắt chàng thì tiểu công chúa vẫn là bé con, nên luôn cầm trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Thái phó lớn tuổi nhà ta ấy vậy mà tính chiếm hữu cực mạnh đấy nhá, thấy vệ tinh nào léng phéng bén mảng đến gần tiểu công chúa là xác định, nếu ánh mắt có thể giết người thì các anh chàng vệ tinh kia có thể chết cả trăm lần chứ đùa. Chúc Yểu thì mặc dù không phải là học bá, nhưng nàng rất dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện (mình luôn thích các nữ chính hiểu chuyện), thêu thùa may vá đàn tì bà các kiểu thì khỏi bàn, như trong tranh bước ra. Đối với mọi người nàng vẫn luôn chân thành pha lẫn e thẹn đối xử. Nhưng khi với thái phó, thỉnh thoảng nàng phá lệ chủ động. Chủ động gọi cuộc gọi đầu tiên, chủ động hôn hôn. Cả lần đầu tiên hai người bên nhau nàng cũng chủ động gợi ý, nhưng vì hiểu lầm nho nhỏ mà nàng đã bỏ đi. Nàng rất thích Nguyên Triệu, thích từ lần gặp đầu tiên ở điện Kim Loan. Năm ấy nàng 8 tuổi, gặp được chàng thám hoa 15 tuổi, kinh ngạc thoáng nhìn. Khi nàng 14, ở tiệc sinh thần, gặp được thái phó anh tuấn trong áo bào trắng, chính trong ngày hôm đó, cảm tình của nàng đối với hắn, từ sự sủng bái của bé con, chuyển thành sự ái mộ của thiếu nữ. Trong lòng từ đây, nhớ mãi không quên.

Nàng ơi, nàng có hay chăng, chàng thái phó thanh cao xa vời như ánh trăng xưa kia cũng đem lòng ái mộ nàng. Hắn luôn thừa biết mỗi lần vào cung dạy học cho thái tử luôn có một đạo ánh mắt lén lút quan sát hắn, thích ngắm ta sao, ừ thì cứ thoải mái ngắm đi, vì ta cũng thích ngắm nàng. Một dạo bắt gặp tiểu công chúa xinh đẹp tĩnh mịch lặng lẽ đàn tỳ bà trong vườn thượng uyển, thái phó đã về quỳ xuống cầu xin tổ phụ được đào tạo một cậu bé để kế nghiệp chàng. Tể tướng hỏi tại sao, chàng bảo chàng muốn làm phò mã. Làm phò mã đồng nghĩa với việc ngươi không được dính líu đến triều chính, suốt cuộc đời sẽ bị nhốt trong lồng son, tài năng kinh bang tế thế sẽ bị chôn vùi mãi mãi. Nhưng trong giây phút đấy, chàng không hề do dự, đến bây giờ, mọi thứ chàng làm, mọi thứ chàng cố gắng chỉ vì bảo vệ toà thành kia, bảo vệ một tiểu công chúa trong toà thành ấy. Khi nàng bị bất đắc dĩ phải đi cầu thân, trong triều không còn một võ tướng nào có thể ra chiến trường, thái phó - một vị quan văn đã đứng ra xin chiến. Trên chiến trường sinh tử, một mũi tên đã suýt lấy mạng chàng. Tình yêu của Nguyên Triệu vĩ đại thế đấy, không hề khoe khoang, chàng chỉ lặng lẽ mà bảo vệ cả thế giới nhỏ của chàng mà thôi.

Truyện không có tiểu tam, không máu chó. Có phiên ngoại nhỏ dành cho cặp phụ thái tử và thái tử phi, nhưng đọc xong thấy hụt hết sức. Nói chung thì đây sẽ là một bộ truyện đáng đọc thử đấy, tác giả đích thị là mẹ ruột, viết cũng khá chắc tay. Cốt truyện không nói quá nhiều về các nhân vật phụ, cũng không miêu tả quá kỹ càng về sự học sự làm, hầu như chỉ tập trung vào tình yêu của nam nữ chính và một số mâu thuẫn nho nhỏ để thêm gia vị cho truyện mà thôi. Bên cạnh đó nhà Greenhouse edit mượt vô cùng, đọc siêu thoả mãn. Đọc truyện này không cần phải lắp não, chỉ cần bạn có một trái tim cứng như kim cương và cái đầu lạnh. Đừng manh động xé chăn như mình nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Công Chúa Ngoan Một Chút! PDF của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công
Nội dung chính trong truyện kể  về hành trình của nữ chính được hệ thống hỗ trợ xuyên vào các thế giới của các tiểu thuyết khác nhau bằng giọng văn vui vẻ hài hước. Có hải bạn ghét nữ chính Bạch Liên Hoa,hay thánh mẫu   ? Bạn ghét nam chính là con lai của n quốc gia với n+1 thân phận? Bạn ghét các tình tiết như đi 3 bước nhặt được 1 bàn tay vàng nhỏ, 5 bước một bàn tay vàng lớn, 10 bước lên đỉnh nhân sinh? Bạn thích, nữ chính lưu manh, hệ thống bán manh, xuyên nhanh rất nhiều thế giới!!! Nhảy hố thôi nào! Chính văn đã hơn 4000 c và còn đang tiếp tục ~ Hoan nghênh hoan nghênh ~ Văn án Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, xé nát mặt bạch liên hoa +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Chuyên gia hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, vả mặt nữ chính tâm cơ +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Dũng sĩ hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, ngược tra +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Tiểu kiên cường, một lòng không đổi, hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống tỏ vẻ, luôn có điêu dân mắt mù muốn hại Thiển Vũ nhà chúng ta. Hừ! *** Cố Thiển Vũ chậm rãi mở mắt, cô cảm giác toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn. Đây là cái tình huống gì, Cố Thiển Vũ một giây mơ hồ. Cô thử nhấc cánh tay lên một cái, nhưng thân thể mềm tựa như mì sợi, cuối cùng Cố Thiển Vũ cũng chỉ có thể từ bỏ. Hơi bình phục thân thể một chút cảm giác mang lại cho cô sự khác thường, Cố Thiển Vũ bắt đầu tiếp thu nội dung cốt truyện của thế giới này. Đây là một thế giới thập phần tôn trọng lực lượng quân sự, mặc dù người lãnh đạo tối cao của quốc gia là tổng thống, nhưng người nắm giữ quyền lực ở thế giới này là nam chính Tịch Duyên. Tịch Duyên là chỉ huy quân đội tối cao, tuổi còn trẻ đã đạt quân hàm thiếu tướng, có một không hai quyền lợi ở thế giới này. Tên chủ nhân của cổ thân thể mà Cố Thiển Vũ nghịch tập gọi là Hải Đường, cô là vợ của Tịch Duyên. Cha Hải Đường là phó quan của cha Tịch Duyên, oanh liệt hi sinh vì cứu Tịch lão tướng quân, cho nên lão tướng quân vì bù đắp cho Hải Đường, liền một lòng mong muốn cô gả cho Tịch Duyên. Hải Đường vô cùng thích Tịch Duyên, cho rằng gả cho Tịch Duyên là bắt đầu của hạnh phúc. Nhưng mà gả cho hắn cũng chả làm được con mẹ gì cả, bởi vì Tịch Duyên căn bản không có chạm qua Hải Đường, bọn họ kết hôn hơn một năm đều không có sinh hoạt vợ chồng.   Mời các bạn đón đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công của tác giả Đài Chi Mộng.
Em Về Cùng Ngày Nắng
Quay về tháng ngày lớp mười một, Ninh Trăn tự nhủ với lòng làm thật tốt ba chuyện. Đón nhận mẹ kế và em trai khác mẹ khác cha. Kiên trì theo đuổi niềm đam mê nhảy múa. Rời xa Lục Chấp. Hai chuyện trên cô làm rất tốt, chuyện thứ ba… Ngày nào đó đèn phòng học phụt tắt, trong bóng tối, cô bị chàng thiếu niên nắm chặt cổ tay kéo vào lòng. ‘Ghét bỏ lão tử nghèo, hửm?’ Editor: Phật nói đau rồi tự khắc sẽ buông, nhưng Đức Phật người từ bỏ cha mẹ vợ con từ bỏ tất cả để lo cho hết thảy chúng sinh liệu người có thấu hiểu ái tình. Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Lục Chấp vẫn không bỏ được người con gái hồn nhiên trong sáng của một sớm mùa hạ năm nào. Cô buông tay anh đi về miền nắng, để lại trong tim anh một vết hằn không xóa nổi với thời gian. Người ta nói thời gian là liều thuốc giảm đau hữu hiệu cho những mất mát, người ta nói thôi miên có thể giúp con người quên đi nỗi đau, nhưng đến nỗi đau có cô hiện hữu anh cũng không giữ được thì anh còn lại gì. ‘Em về cùng ngày nắng’ – khúc hát thanh xuân viết cho người dành cả đời để yêu một người. Yêu là yêu cho đến chết. *** Khi đọc Phiên ngoại của truyện, mình luôn nghĩ đến ‘Trời đầy cô tiên nữ, xuống đầu thai thành hoa. Giữa đêm mờ, hoa nở ngát hương Người về trong đêm tối, ôm cành hoa tả tơi…’ Trong gác đời lẻ loi buồn tênh không có ngày mai của Lục Chấp, Ninh Trăn đã đến, cô mang theo những gì ngoan ngoãn hiền lành nhất bước vào cuộc đời anh đi qua những ngày nắng ngày mưa. Tình cảm đầu đời của những năm tháng thiếu thời đến rồi đi như cơn lốc cuốn lấy tâm hồn anh. Thiên sứ về qua trần gian rồi đi trong thinh lặng mang theo cả trái tim anh đi. ‘Ninh Trăn sống một ngày, anh yêu cô một ngày. Nếu cô chết, trái tim anh cũng chết, làm sao còn có thể yêu một người nào khác.’ Và trong kiếp người thất lạc chơi vơi đó, anh đi tìm cô. *** Đây là một câu truyện hay và cảm động. Cả hai trọng sinh vào thời điểm khác nhau, nữ chính quay về trước, khi đó nam chính hơn nữ chính một tuổi. Sau này nam chính quay trở về trong dáng dấp tuổi 20 nhưng mang ký ức của tuổi 27 hơn nữ chính tám tuổi. Các bạn có thể vào đọc Phiên ngoại để biết được tình cảm sâu nặng của nam chính. Phiên ngoại là phần tác giả viết cuối cùng sau khi truyện kết thúc, nghĩa là suốt cả câu chuyện này nữ chính hoàn toàn không biết gì về kiếp đó của nam chính. Vì muốn để các bạn hiểu thêm về tình cảm của hai người nên mình đưa lên trước. Phiên ngoại rất cảm động, nhưng trong quá trình đọc truyện chắc chắn mọi người không thể không ngã mũ vái chào Chấp thần kinh – nam thần không góc chết, thanh niên lầy của Tam Trung, bạn ấy khiến người ta rất là… quan ngại và hạn hán lời vì những câu nói sát phong cảnh để đời by Chấp. “Ninh Trăn, anh viết kiểm điểm rất lợi hại.” Anh cười mỉm, hiu hiu tự đắc: “Từ lớp ba đã bắt đầu viết, viết tới bây giờ cũng coi như học giả cao cấp.” Ba chữ ‘Bản kiểm điểm’ to đùng nằm trên cùng. Bên dưới chỉ có một dòng cụt lủn —— ‘Tất cả đều là lỗi của Lục Chấp, Ninh Trăn vĩnh viễn không có lỗi.’ “Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người ta, không được phép từ chối.” … và rất nhiều câu không thể đỡ nổi. *** SPOIL Đây là spoil, ai thích để dành sau này đọc truyện từ từ lần giở bí mật thì đừng đọc nghen. Kiếp trước Lục Chấp bá đạo mặt dày theo đuổi Ninh Trăn, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và cô cũng trao cho anh cả trái tim thật lòng. Lục Chấp yêu Ninh Trăn hơn cả sinh mệnh, Ninh Trăn cũng hy sinh bản thân mình vì anh, rồi cô trọng sinh quay trở về thời điểm lần đầu gặp gỡ Lục Chấp. Khi mới sống lại trí nhớ của Ninh Trăn rất mơ hồ và khác với những nhân vật trong các câu truyện trọng sinh khác là tình cảm ko đi cùng cô về, nghĩa là lúc mới sống lại cô chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết, chỉ nhớ mình chết vì đã chắn đỡ cho Lục Chấp một nhát dao, hơn nữa Ninh Trăn nghĩ chỉ cần thay đổi một số chi tiết nhỏ thì hiệu ứng cánh bướm sẽ đưa đến một tương lai khác, cô không chết và anh cũng sẽ không phải đau đớn vì mất cô, thế là kiếp này cô trốn Lục Chấp – đó là về lý trí. Nhưng cũng như kiếp trước trái tim cứ vô thức chiều theo ý nam chính, chẳng bao giờ nỡ làm anh buồn, ‘luần quần’ một hồi toàn ‘hùa’ theo. Và cái bản lĩnh mặt dày của nam chính thì kiếp nào cũng thế, vẫn bá đạo đeo theo nữ chính, trốn gì thoát, đọc dễ thương và buồn cười không để đâu cho hết – chẳng biết bạn Chấp này là thiên sứ hay Satan địa ngục lạc phà. Kiếp trước Lục Chấp chỉ sống đến 27 tuổi, sau khi tìm ra được kẻ chủ mưu trả thù cho Ninh Trăn xong anh đi theo cô, rồi trọng sinh trở về vào khoảng nửa sau truyện, nên phần đầu nam chính hoàn toàn không có ký ức gì hết, yêu nữ chính là theo bản năng. Cuộc đời anh, quá khứ hiện tại tương lai đều đã định là yêu cô. Khi đọc truyện trọng sinh, có thể mọi người sẽ bị cảm giác ray rứt thương cho nam/ nữ chính kiếp trước còn lại một mình khi nửa kia ra đi. Nhưng truyện này có một điểm khác biệt, tác giả không cho Ninh Trăn mang nguyên vẹn tình cảm ký ức của kiếp trước trở về mà để cô dần mở lòng đón nhận Lục Chấp của kiếp này, đồng nghĩa với việc dù là Lục Chấp kiếp nào thì Ninh Trăn cũng sẽ yêu. Theo mình đó là một sự công bằng cho Lục Chấp của cả hai kiếp – dù rằng anh vẫn là anh. Lục Chấp kiếp trước thì được trở về sống với tình yêu của mình, Lục Chấp kiếp này thì dù ra đi nhưng chính anh, chính anh chứ không phải anh của kiếp nào khác, cũng đã nhận được trái tim nảy đập thật lòng của cô. Truyện gắn nhãn trọng sinh, nhưng các bạn đừng lấn cấn, truyện rất ‘đâu vào đó’, đọc chỉ cảm giác như chúng ta may mắn nhìn thấu được quá khứ biết trước được một phần tương lai để tất cả mọi người cùng được hạnh phúc, không mắc phải sai lầm vậy thôi. Mời các bạn đón đọc Em Về Cùng Ngày Nắng của tác giả Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba.
Rốt Cuộc Gặp Được Em
Một tinh anh trên thương trường, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú.   Duyên muộn, tình muộn.   Em không có cách nào chống lại sự cám dỗ của chị, cũng không biết có đủ dũng khí yêu chị hay không.   Em chưa bao giờ động tâm, nên không biết phải làm sao với người khiến trái tim em loạn nhịp.   Đây là tình bạn hay là ái tình?   Chỉ có thể đi đến cuối cùng, chúng ta mới biết được đáp án. ***   Mời các bạn đón đọc Rốt Cuộc Gặp Được Em của tác giả Văn Việt.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.