Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tối Nay Đi Gặp Em

Chu Phỉ đã tròn mười tám tuổi, định tìm một tên đàn ông để chơi đùa, làm chút chuyện người trưởng thành có thể làm. Cô còn thật sự tìm được một tên phù hợp với những yêu cầu khắt khe của mình... Hot boy trường đại học C Tạ Yển Xuyên. Đối phương cao một mét tám tám, cơ bụng tám múi, giọng hay, học giỏi, thích sạch sẽ, yêu vận động, không hút thuốc, không uống rượu... Buổi chiều đầu tiên gặp mặt offline Chu Phỉ lại bắt đầu rén. Hôn trộm không thành, còn bị ghẹo lại. Trong hành lang mờ tối, Tạ Yển Xuyên gần như nhốt Chu Phỉ vào trong góc, cúi đầu: "Hành động ban nãy tính là gì?" Sau đêm đó, Chu Phỉ rốt cuộc biết chuyện hôn môi này có thể tuyệt vời tới mức nào. * Sau một quãng thời gian dài. Người nào đó nhẹ nhàng gảy vành tai mẫn cảm của Chu Phỉ, giọng nói trầm thấp biếng nhác: "Em nghĩ là mình đang câu anh thật hả?" Chu Phỉ không cam lòng yếu thế, đẩy ngã ai kia: "Nói nhảm ít thôi, tới làm một vố lớn.” --- Nam chính mưu đồ từ lâu. *** Reviewer: AI_Nguyệt Quý Mười ba tuổi - Bạn mong ước mình sẽ lớn thật nhanh, khi ấy bản thân sẽ có tự do để làm những việc mình thích. Mười lăm tuổi - Lúc hormon có sự biến chuyển nhiều nhất, tâm trí đầy những sự biến động, ý định thôi thúc được trưởng thành càng mạnh hơn bất kỳ lúc nào khác. Mười tám tuổi - Lứa tuổi hồng ngập tràn những điều ngọt ngào được thêu dệt từ thuở bản thân còn bé. Mong ước nhiều là thế, nhưng khi con người ta đối diện với thực tế, có mấy ai can đảm thực hiện. Chu Phỉ có một điều mong ước thầm kín đầy táo bạo, mười tám tuổi cô sẽ làm chuyện kinh thiên động địa nhất - Tìm bạn trai và làm chuyện “người lớn”. Thoạt nhìn thì ai cũng sẽ đánh giá cô là người bốc đồng, trẻ tuổi ngây thơ và háo thắng, thật ra, con người Chu Phỉ là một bản thể của hai thái cực mâu thuẫn. Cô mong được trưởng thành để được thoát ly, không phải đơn thuần chỉ để thỏa mãn ham muốn được bước ra thế giới mới, chẳng qua từ bé cô đã quá quen với cảnh bố thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ, bà nội cũng là “bà nội” như bao người bà khác, nhưng bà không hiền từ với Chu Phỉ, cả tuổi thơ cô chỉ cảm nhận sự cay nghiệt và cáu bẳn từ bà. “Trong ấn tượng của Chu Phỉ, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, mẹ luôn luôn là người bị đánh. Vào lúc Chu Phỉ còn nhỏ, từng lấy hết can đảm tiến lên đẩy bố ra giúp mẹ, nhưng cô bé thuở nhỏ đâu phải là đối thủ của bố, ngược lại còn bị bố vả mạnh cho một phát, trên mặt nháy mắt sưng lên dấu bàn tay to đùng. Người đàn ông cả người đầy mùi rượu mặt mày dữ tợn, ông ta tuyệt đối không phải người bố sẽ cõng Chu Phỉ bị bệnh đi bệnh viện lúc nửa đêm kia, cũng không phải người bố sẽ ngồi bên cạnh trông chừng cô truyền nước, còn giúp cô ủ ấm nước để uống thuốc. Có lẽ là một tát này tạo thành bóng ma tâm lý to lớn cho Chu Phỉ, sau đó cô không dám đi lên ngăn cản nữa, chỉ yên lặng ngồi bên mẹ cùng nhau khóc, co quắp trong góc.” “Điều khiến Chu Phỉ đau khổ là, cô căn bản không có cách nào thay đổi hiện trạng, cô không cứu vớt được mẹ. Điều khiến Chu Phỉ càng đau khổ là, cô cũng yêu bố mình. Nhưng nếu thật sự bảo Chu Phỉ nói cô yêu bố mình thì cô cũng không nói ra được. Lòng người có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, bố Chu Phỉ có thể ôm cô đi khám bệnh trong giá rét, cũng sẽ động tay đánh mẹ khi say rượu.” Ngày ngày chứng kiến một màn, rõ ràng bố thương mẹ, bố kể chuyện tình yêu lãng mạn của hai người hay đến thế, vậy mà chỉ cần một giây phút mất kiểm soát, tình yêu kia tan thành mây khói, chỉ còn lại đó là những đau đớn tràn ngập thể xác và tâm hồn mẹ. Chu Phỉ khó hiểu, mạch não cô không cách nào đả thông được đường hướng của thứ gọi là “tình yêu” này. Mơ hồ về tình yêu nam nữ, tận đáy lòng Chu Phỉ sinh ra sự sợ hãi và khó chấp nhận, cô yêu bố thương mẹ, cũng ghét cả lúc bố đánh mẹ, nhưng lúc bố chăm sóc cô, cô lại mềm lòng, một mớ bòng bong bám víu và quẩn quanh tâm hồn cô. Chu Phỉ phiền não trong chuyện phải hiểu rõ định nghĩa về tình yêu. Mất niềm tin về tình yêu đôi lứa, đáng lý ra Chu Phỉ có thể dựa vào tình thân gia đình, vào lòng bà nội thân thuộc, vậy mà nào có được như ý, bà nội đối xử bất công với Chu Phỉ, từng lời nói khó nghe và những cái nhăn mặt của bà đã khắc sâu trong tiềm thức Chu Phỉ, để một cô bé bề ngoài trông hoạt bát là thế, nhưng ẩn bên trong là tâm hồn là những vết thương lòng chằng chịt. Tình cờ quen biết Tạ Yển Xuyên, Chu Phỉ vốn chỉ muốn lợi dụng anh, xem anh như một đối tác giúp mình bước vào thế giới người lớn, để Chu Phỉ khám phá xem, rốt cuộc thế giới ấy vì sao rối ren, vì sao người ta không thể đối xử nhau trong sự hiền hòa. Chính Chu Phỉ cũng không thể ngờ được, một chàng trai có vẻ ngoài xuất chúng như Tạ Yển Xuyên thật sự là người đàn ông chân thành, diện mạo anh, bối cảnh của anh thừa sức để anh có thể tiếp cận được những cô gái ưu tú hơn Chu Phỉ, thế nhưng anh lại chấp nhận làm quen với Chu Phỉ. Trong đêm tối vắng lặng, khi tâm hồn cô đơn chẳng qua bị vờ vịt ngủ yên, Chu Phỉ nghe thấy giọng nói Tạ Yển Xuyên, ban đầu đơn thuần là lời đối đáp qua lại làm quen, có ngượng ngùng, có thấp thỏm chờ mong, trái tim với nhiều đường nứt vỡ của Chu Phỉ từ từ được bồi đắp liền mạch bởi sự ngọt ngào cùng những lời quan tâm nồng ấm. Chu Phỉ phải lòng Tạ Yến Xuyên có chăng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều. Từ người bạn online, hai người chuyển sang chế độ offline, họ gặp mặt, trao đổi với nhau mọi điều trên trái đất, tất cả những điều vặt vãnh qua câu chuyện của họ bỗng dưng trở thành đề tài với sức hút mãnh liệt, để rồi những đêm tối họ quyến luyến bịn rịn khi chia tay nhau. Lại nói, chuyện tình dù ngọt ngào đến mấy rồi cũng phải đến lúc con người ta phải đối diện thực tế, liệu một Tạ Yển Xuyên ưu tú mọi mặt có thành công trong việc tạo dựng niềm tin về tình yêu trong lòng Chu Phỉ hay không? Chu Phỉ có dũng cảm đương đầu với những khúc mắc mình chôn giấu? Câu chuyện tình yêu giữa đôi gà bông mới lớn, không bằng từ ngữ và chi tiết đao to búa lớn, đơn giản là những tình tiết đời thường, đưa độc giả từng bước quay về thực tế cuộc sống, nhắc nhở chúng ta về quá khứ tuổi mười tám với những mâu thuẫn gia đình, những ưu tư về cuộc sống tương lai, những hồi hộp đợi chờ trong chuyện đôi lứa, có cảm giác lo được lo mất nhưng cũng không thiếu cảm xúc hạnh phúc vỡ oà. Một câu chuyện ngắn đầy đủ những yếu tố ngọt ngào và cưng chiều, an ủi tâm hồn cho một ai đó nếu đang thấy chán nản và vô vị. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồng Bì *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Chu Phỉ: [Có ai có thể nói cho mình biết cảm giác doi* là như thế nào không?] *doi: cách viết để tránh kiểm soát của AI của dân mạng Trung, do + i, đọc thành "do ai", theo cách dịch word by word nghĩa là "l4m tình". Chu Phỉ dùng bàn phím chín ô chữ (*) lạch cạch ném một câu hỏi trong nhóm chị em tên là "Người một nhà yêu thương lẫn nhau", sau đó đổi app, tìm một bài hát trên phần mềm nghe nhạc thường dùng, đeo tai nghe bluetooth lên. (*) Minh hoạ img Đứng dậy, lê đôi dép lê bông xù màu trắng, cơ thể nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng nhạc. Super Freaky Girl, Chu Phỉ quả thực yêu tiết tấu bài hát của Gà Tê Cay* này muốn chết. *Gà Tê Cay 麻辣鸡: Nicki Minaj. Một tháng trước Chu Phỉ vừa đón xong sinh nhật tròn mười tám tuổi, hiện tại cô chính là người trưởng thành thật sự. Khi còn bé mong ngóng được lớn lên, tin tưởng vững chắc rằng tương lai ẩn chứa khả năng vô hạn. Giống như mười tám tuổi chính là ranh giới, giống như bay lên trời trong tiểu thuyết, sau đó thả chiêu mạnh nhất ra, đánh đâu thắng đó. Nhưng mà, tiếng chuông 0 giờ báo tuổi mười tám vang lên, Chu Phỉ thổi tắt ngọn nến rồi nhìn vào bản thân không có thay đổi chút nào, cô hiểu ra một sự thật không thể chối cãi rằng, cuộc sống của cô chẳng có thay đổi to lớn gì. Vẫn lông gà đầy đất như trước. Gần đây Chu Phỉ có một ý định to gan, cô muốn doi. Nếu đã là người trưởng thành, cô muốn làm chút việc người trưởng thành có thể làm. Nói là có nhu cầu thì cũng chưa tới mức, dù sao ngay cả cảm giác hôn môi cô cũng chẳng biết, không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng không ngăn nổi sự tò mò. Đúng, Chu Phỉ còn rất thích đọc tiểu thuyết. Từ cấp hai lén đọc tiểu thuyết trong giờ tới sau khi lên đại học cầm điện thoại cười đáng khinh lúc nửa đêm, cô không thể rời xa tiểu thuyết tình cảm. Gần đây cô rất thích một tác giả tên là Ngân Bát, lần lượt đọc mấy bộ tiểu thuyết của tác giả này, vừa đọc hết một đoản văn ngắn tên "Sau khi tôi thông đồng với anh trai của bạn thân". (Rất hay, nhiệt liệt đề cử, không ngọt thì bạn đến đánh Ngân Bát) Nói như vậy, chuyện muốn doi này cũng không phải là nhất thời nổi hứng, có liên quan rất lớn tới việc đọc tiểu thuyết. Mặc dù trong tiểu thuyết luôn luôn sơ lược, ví dụ như: "Phiên vân phúc vũ...!Sau một đêm..." Nhưng dần dần Chu Phỉ bắt đầu tò mò không biết đó là loại cảm giác gì. Làm một người trưởng thành tròn mười tám tuổi, nhìn thẳng vào tính dục của bản thân, chuyện này không có vấn đề gì nhỉ? Đương nhiên là không vấn đề. Lại cầm lấy điện thoại chuẩn bị đổi bài khác, trên app xem video ngắn cô thi thoảng lướt xem khi nhàm chán bỗng nhảy ra một thông báo có người trả lời. Mặt khác, trong nhóm chị em đã có không ít tin nhắn chưa đọc. Oliver Jeanette: [Meme: Là ai đang gọi xuân ở đây?] BLACKPINK thành phố C: [Mặc quần đi Chu Phỉ, internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật.] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Đối phương từ chối nhận tin nhắn này của bạn, tiện tay sờ ngực bạn một cái] Chu Phỉ nhìn thấy câu trả lời của hội chị em trong nhóm, cười muốn ná thở. Chu Phỉ: [Mình chỉ thuận miệng hỏi một xíu, các cậu kích động vậy làm gì.] Oliver Jeanette: [Không phải mùa xuân đã qua rồi sao? Phản ứng này của cậu hơi chậm á.] BLACKPINK thành phố C: [Lại bị cái gì k1ch thích?] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Có cần tìm một con vịt* giúp cậu không?] *Trai bao. Oliver Jeanette: [Không được! Vịt bẩn lắm! Nhỡ mắc bệnh thì sao? Nhất định phải khiến đối phương trình báo cáo kiếm tra sức khoẻ trước đã.] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Không bằng, tìm bạn nam nào trong trường cậu thử xem.] BLACKPINK Thành Phố C: [@Chu Phỉ, cậu tiêm vắc xin ngừa ung thư cổ 4 cung chưa?] Chu Phỉ: [...] Mấy cô này còn thật sự bắt đầu thảo luận. Chu Phỉ chậc một tiếng, bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng, trong tai nghe vừa lúc đổi sang bài Partition của Beyonce. Cũng đúng. Tìm tên đàn ông nào thử xem. Bài Partition là bài hát Chu Phỉ thích nhất hồi học cấp hai, mấy năm trôi qua, lại bật lên nghe lại, chỉ cảm thấy máu cả người từ trên xuống dưới lại bắt đầu sục sôi. Ai có thể tin rằng tiết tấu và nhịp trống này lại là của bài hát hồi gần chục năm trước chứ? Beyonce là thần của Chu Phỉ! Thần của Chu Phỉ không có mười người thì cũng có trăm người. Lana Del Rey là thần của Chu Phỉ! Taylor Swift là thần của Chu Phỉ! Frankmusik là thần của Chu Phỉ! Sia là thần của Chu Phỉ! ...! Đã nghe quá nhiều bài hát, có thể nói rất nhiều ca khúc đều làm bạn Chu Phỉ vượt qua một quãng thời gian, sau đó bị lãng quên trong góc xó xỉnh. Sở dĩ sẽ nghe lại bài hát này, là trong lúc vô tình thấy có người dùng bài này làm nhạc nền cho video trên app xem video ngắn. Thế là cô dùng tài khoản phụ đăng một tấm ảnh phong cảnh, cũng dùng bài này làm nhạc nền. Tài khoản phụ của cô không có nhiều lượt like, càng gần như không có một bình luận nào, hôm đó lại có một người với avatar nhìn rất lạnh lùng hỏi thăm dưới cái video đó: BGM? Không hiểu sao Chu Phỉ hơi kích động, luôn có cảm giác kho báu của mình được khai quật, lập tức giả làm người lướt qua tốt bụng trả lời đối phương. Partition: Vách ngăn, chia cách. Nhưng rất xấu hổ, mười phút sau Chu Phỉ phát hiện mình gõ sai chữ, cô gõ thành parition. Lập tức xoá bình luận. Chu Phỉ đặc biệt pm đối phương: [Là Partition của Beyonce, vừa rồi tôi gõ sai] Thật ra hiện tại các app âm nhạc đều có thể nghe nhạc nhận biết bài hát, cho dù cô không nói, đối phương cố tình tìm một bài hát thì chỉ cần tuỳ tiện phân biệt một lát cũng có thể tìm rất nhanh. Đối phương online, tin nhắn nhanh chóng biểu hiện đã đọc. Chu Phỉ nhìn avatar của anh ta, đáy lòng sinh ra cảm giác tò mò khác thường. Ảnh chân dung của anh ta là đầu của một nam sinh màu xám, tóc ngắn, mặt nghiêng, không rõ lắm, có một lớp sương mù mỏng manh, giống như khói, tràn ngập cảm giác mông lung càng che càng lộ. Biệt danh là "Không Ăn Cà Rốt". Anh ta trả lời: [Cảm ơn.] Chu Phỉ: [Ừm ừm.] Có lẽ là đêm đó thật sự nhàm chán, cũng có chút h4m muốn tìm tòi đang quấy phá. Dưới sự quấy phá của sự tò mò, cô ấn mở tấm hình avatar lạnh lùng của anh ta, phần giới thiệu biểu hiện giới tính: Nam. Biểu hiện IP thuộc vùng: Thành phố C. Khéo thật, Chu Phỉ cũng ở thành phố C. Cô học đại học ở thành phố C. Nhìn lại trang cá nhân của đối phương, có một tác phẩm, là quay hồi tháng mười năm ngoái. Tác phẩm chỉ có độ dài vài giây đồng hồ, nhạc nền là một bài hát u Mỹ rất sôi động, là một bài hát mà Chu Phỉ chưa từng nghe. Chuyển động ống kính rất đơn giản, mấy bạn nam đang chơi bóng rổ, một người trong đó đứng ngoài vạch ba điểm, nhón chân, ném mạnh, một pha vào rổ hoàn mỹ, thanh xuân nhiệt huyết. Chắc chỉ đơn thuần là quay lưu lại. Chu Phỉ mắt sắc, thấy được mấy chữ dễ phát hiện trên màn hình...!Thi đấu bóng rổ đại học C. Đại học C? Thế thì càng khéo! Đại học C...!Ngay đối diện cổng chính trường đại học sư phạm mà Chu Phỉ học đó. Ma xui quỷ khiến, Chu Phỉ hỏi đồng chí "Không Ăn Cà Rốt" này một câu: [Anh là sinh viên đại học C?] Lại cố ý hỏi một câu nữa: [BGM trong video của anh là bài gì á?] Qua hai ngày, đồng chí "Không Ăn Cà Rốt" cuối cùng cũng trả lời Chu Phỉ: [Ừ.] Ừ. Câu trả lời rất lạnh lùng. Vốn dĩ Chu Phỉ cũng đã vứt đoạn nhạc đệm này qua sau đầu, hiện tại ngược lại lại cảm thấy hơi bất ngờ. Cô vốn cho rằng người này sẽ không trả lời cô nữa, dù sao đã qua tận hai ngày. Chốc lát, "Không Ăn Cà Rốt" trực tiếp chia sẻ âm nhạc qua: Bài hát chủ đề của vòng chung kết giải đấu LOL quốc tế...!Burn It All Down. Kết hợp với nội dung nói chuyện, hẳn là đang trả lời câu hỏi hai ngày trước của Chu Phỉ. Thật ra cô cũng không có hứng thú với BGM bằng "Không Ăn Cà Rốt", nhưng cô vẫn ấn mở bài hát này, nghiêm túc nghe từ đầu tới cuối một lần. Bài hát này cũng không phải rất bắt tai. Mặc dù cô không chơi LOL nhưng cũng từng nghe nói tới, đều không khiến cô cảm thấy hứng thú. Ngược lại là mấy năm nay có một bài hát chủ đề của vòng chung kết giải đấu LOL quốc tế khiến cô rất thích, là bài Warrior S (chiến sĩ), ca khúc tuyên truyền của mùa giải năm 2020. Bài hát này là Chu Phỉ trong lúc vô tình nhìn thấy hoạt hình tuyên truyền mùa giải LOL năm vào lúc nghỉ hè năm lớp mười một. Lúc ấy nhạc nền của hoạt hình chính là bài này, có thể nói là khiến cô cảm thấy rung động đến tận tâm can, như thể xung quanh như đang sáng bừng lên. Trước đó bài hát này còn có một phiên bản khác, là bài hát chủ đề của giải đấu tổng kết toàn cầu năm 2014 do ban nhạc Mộng Long biểu diễn. Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện với Không Ăn Cà Rốt sẽ kết thúc như vậy, nhưng điều Chu Phỉ không thể nghĩ tới là, anh ta lại chia sẻ một bài hát khác cho cô. ...![Warrior S (chiến sĩ), Bài hát tuyên truyền mùa giải 2020.] Cứu mạng. Chu Phỉ giật mình một cái. Không Ăn Cà Rốt: [Trong những bài hát chủ đề của các vòng chung kết thế giới LOL thì tôi khá đề cử bài hát này.] Chu Phỉ không tự chủ được dựng thẳng cái lưng đang dựa vào lưng ghế, cắn nát viên kẹo bạc hà trong miệng, khí lạnh giống như từ khoang miệng bay vào tới ngũ tạng lục phủ, lại không thể làm cho cái đầu đang nóng lên của cô hạ nhiệt độ tỉnh táo lại. Tiếp đó, vẫn không thể nào nhịn được. Chu Phỉ: [Có thể hẹn gặp anh một lần không?] Không Ăn Cà Rốt: [?] ...Tôi muốn doi.. Mời các bạn mượn đọc sách Tối Nay Đi Gặp Em của tác giả Ngân Bát.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Cố Từ Vi
Văn án:  Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. *** “Em Chỉ Có Thể Thích Anh” là câu chuyện về thanh xuân và tình yêu của hai nhân vật chính, đan xen vào đó là những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, về tình cảm vụng dại nhưng ngọt ngào sâu đậm, về những suy nghĩ tương lai hoài bão mà họ ấp ủ.  Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là “học thần” đứng đầu toàn khối, một là “học bá” đứng thứ hai của lớp. Thế giới của họ người thường như chúng ta không thể hiểu nổi. Hai người như không quen biết đối phương, xem người kia không vừa mắt.  Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung làm màu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm, Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư giả dối luôn biểu hiện mình ngoan hiền thánh thiện con ngoan trò giỏi. Qua hai năm trung học họ vẫn không nói với nhau được mấy câu, chỉ im lặng quan sát đối phương, thi thoảng lại tặng nhau vài ánh mắt nụ cười mỉa mai châm chọc. Cho đến một ngày hai người chạm mặt nhau ở một sàn đấu boxing, một người là quyền vương trên sàn đấu, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi đẹp trai lại ngầu lòi, một người là cheerleader ăn mặc nóng bỏng gợi cảm. Hai người lại lần nữa tặng cho đối phương ánh mắt chế nhạo “Ta đã biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi” Nếu để miêu tả Từ Tử Sung, mình chỉ có thể nói rằng cậu là một người có hormone nam tính bốc lên ngùn ngụt. Khi đi học Từ Tử Sung vẻ ngoài trầm tĩnh ít nói đằng sau đồng phục học sinh và cặp kính gọng đen, làm người ta có cảm giác hòa nhã và đáng tin cậy. Sau khi hết giờ học cậu học sinh kia hoàn toàn biến mất, ở đó chỉ còn một Từ Tử Sung nhiệt huyết và dũng mãnh tiến về phía trước, mang theo niềm khát khao cháy bỏng gia nhập giới quyền anh chuyên nghiệp, thực hiện ước mơ của mình. Khi ở trường, Hạ Mộng Ngư trung thành với mái tóc ngắn và đồng phục rộng thùng thình style cô học trò ngoan ngoãn, thế nên khi xuất hiện với vai trò cổ động đầy sexy ở sàn đấu, Hạ Mộng Ngư thật là làm cho Từ Tử Sung phải nhìn với con mắt khác.    Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Có Thể Thích Anh của tác giả Cố Từ Vi.
Em Là Ngôi Sao Nào? - Thường Đông
Chơi game trong kí túc xá, Ninh Nhuế Tinh bị phạt, mặc áo ngủ, lúc mở cửa huýt sáo với chàng trai dẫn đầu đoàn kiểm tra vệ sinh trường học: “Anh trai đẹp trai quá, yêu đương không?” Sau này, Ninh Nhuế Tinh chỉ muốn đập chết bản thân mình lúc ấy, chẳng trách, người cô dây vào không phải ai khác, mà chính là hội trưởng hội học sinh luôn nghiêm túc kỉ luật mà cả trường đại học Bắc Hoa đều biết, Giang Dữ. Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt Giang Dữ nhìn mình cực kì không bình thường, tràn ngập tính chiếm hữu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy. Thế nên gặp Giang Dữ trên đường, Ninh Nhuệ Tinh cũng muốn trốn đi. Rồi sau đó, Ninh Nhuệ Tinh bị ai đó chặn lại trong một góc, mặt như hoa đào, giọng nói yếu ớt: “Đàn anh, anh muốn làm gì?” Giang Dữ khẽ cười, nét mặt mang theo chiều chuộng: “Nhìn thấy tôi sao lại chạy? Chẳng phải muốn yêu đương sao?” Cả đời này Giang Dữ đều sống rất bình tĩnh tự chủ, chưa từng nghĩ một ngày sẽ gặp được cô gái mình thích, không thể lạnh lùng với cô, mà chỉ có tình cảm. Muốn đan mười ngón tay với cô, muốn ôm cô thật nồng thắm, muốn môi răng quấn quýt, muốn thân mật hơn nữa. Mời các bạn đón đọc Em Là Ngôi Sao Nào? của tác giả Thường Đông.
Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch - Tiểu Bát Lão Gia
 Văn án: Thẩm Hữu Bạch là kiêu ngạo, mà Từ Phẩm Vũ là thuộc về anh. "Sex is one of the nine reasons for reincarnation. The other eight are unimportant" * (Tình dục là một trong chín lý do để tái sinh. Tám cái còn lại không quan trọng.) Xin chào mọi người, mùa hè thật sự đã đến rồi nhỉ, nhiệt độ cũng thiệt là cmn nóng bức quá đi, nhưng đảm bảo với các bạn độc giả, dù có nóng thế nào thì tuyệt đối cũng không thể "nóng" bằng câu chuyện mà tui sắp rì viu sau đây ???? Nếu đã từng có chút để ý đến cái biệt danh reviewer này của tui, có lẽ mọi người cũng đã biết rằng tui là một thành viên lâu năm của #team_mê_thịt. Tuy vậy, dù là fan cuồng thịt, nhưng tui cũng rất kén chọn đấy, yêu cầu của tui còn phải là thịt chất lượng cao, tức là H+ phải có chiều sâu, có nội dung, có diễn biến. Tựu chung là dù yêu thịt, nhưng tui thuộc dạng#mê_thịt_có_tiết_tháo (à, để biết rõ hơn về cái "tiết tháo" này của tui, các bạn có thể đọc lại bài review về thịt chất lượng ngon tui từng viết. Link đây ạ:https://m.facebook.com/hoinhieuchu/posts/2445161605803514 - Một phút dành cho tự quảng cáo ????). Đấy, thành ra đam mê sắc nhưng những truyện H+ tui đã đọc thật ra không quá nhiều. Nhất là trong cái thời buổi mà Cục Văn Hóa bên Trung Quốc đang siết chặt quản lý thì việc tìm được một cuốn truyện H+ hấp dẫn càng trở nên khó khăn và bất khả thi làm sao. May mắn thay, tui lại mới vừa đãi cát tìm vàng, mèo mù vớ cá rán gặp được một cuốn truyện siêu sắc đáp ứng tương đối đầy đủ những yêu cầu khắt khe đó của mình. Sau khi hồ hởi đọc xong trong một đêm và tốn kha khá khăn giấy lau máu mũi, tui quyết định không thể để bản thân phải ấm ức chịu "nóng" một mình được, "ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân", nhất định tui phải vì cộng đồng mê sắc mà lan rộng, chia sẻ cho mọi người cùng biết cùng thưởng thức mới được ???? Ngày đầu tiên nhập học tại trường cấp 3 tư thục Đức Trí, học sinh nhập học muộn Từ Phẩm Vũ đã giúp đưa một bạn học nam bị sốt vào phòng y tế, cô cẩn thận hỏi han và an ủi người nọ mấy câu, sau đó vội vã rời đi đăng ký, đến mặt mũi cậu ấy thế nào cũng chẳng nhìn kĩ, chuyện này về sau cô đã nhanh chóng quên đi. Nhưng người nọ thì cực kì để trong lòng. Mùi hương của cô, giọng nói của cô đã khơi dậy trong anh bản năng chiếm hữu sâu thẳm nhất, trở thành chấp niệm nơi đáy lòng Thẩm Hữu Bạch anh. Trăm phương nghìn cách tìm kiếm thông tin, đến lúc biết được tên của cô, lại cũng đồng thời biết được cô đã có bạn trai. Cao ngạo như Thẩm Hữu Bạch, tất nhiên không cho phép bản thân đi cướp đoạt một bông hoa đã có chủ. Chỉ là, dục vọng một khi đã bị khơi dậy, sao dễ dàng ngủ yên? Nó chỉ tạm thời bị vùi nén sâu trong đáy lòng, như một ngọn núi lửa hung bạo luôn chực chờ dịp bùng phát mà thôi. Dầu vậy anh cũng lại không biết, Từ Phẩm Vũ, trong một lần bị ngã sây sát chân rồi tình cờ hội ngộ anh trong phòng y tế, giây phút anh cầm bông thấm cồn chấm lên đầu gối cô, giúp cô xử lý vết thương, thì trong lòng cô cũng bắt đầu nhen nhóm một khát khao mãnh liệt đối với anh, chính là mong muốn có được người con trai mà với cô như cánh chim thiên đường này. Một con chim thiên đường đẹp đẽ, rực rỡ không thuộc về trần thế bị Chúa trừng phạt giáng xuống nhân gian để đầu độc lòng của biết bao thiếu nữ. Nhưng anh lại là ai chứ, anh là Hội trưởng Hội học sinh trường, quyền lực, giàu có, đẹp trai, học giỏi bậc nhất, cao cao tại thượng, đám nữ sinh muốn quỳ dưới chân anh nhiều không đếm xuể; mà cô lại chỉ là một cô gái bình thường, gia thế tầm thường, khoảng cách giữa họ không phải chỉ là đoạn đường xa dằng dặc từ lớp K đến lớp A, mà chính là hai thế giới khác biệt nhau hoàn toàn. Thế nên, hai con người đó cứ lặng lẽ yêu thầm nhau, càng khao khát chờ mong lại càng không có được, càng không thể có được lại càng khăng khăng lưu luyến. *** Từ Phẩm Vũ chưa từng dám thẳng thắn với chính mình, vì sao phải chờ đợi. Nhưng lúc đứng trong phòng khách, nhìn thấy người kia, chỉ trong thoáng chốc mọi thứ đã trở nên rõ ràng. Chỉ bóng lưng mà thôi, nhưng Từ Phẩm Vũ dám chắc là anh. Cô phát hiện ra mình chưa từng quên đường nét của anh, trong lòng cô vẫn dán đầy thông báo tìm người. Bởi vì vẫn thích anh. Dù không cố thích anh nữa, nhưng lại giống như đi thẳng một mạch, chỉ nhắm mắt một cái cũng nghĩ tới anh. Dù cô đã tự tạo ra thói quen trả giá ngang bằng, nhưng chỉ cần anh xuất hiện, cô không cần báo đáp, chỉ muốn tặng tất cả cho anh. Cho nên, ngay lập tức cô lựa chọn né tránh anh. Tiếc là Từ Phẩm Vũ tự đánh giá cao khả năng trốn chạy của mình, cũng đánh giá thấp tình cảm của anh. So với nỗi mong nhớ xuất hiện lơ đãng của cô, thì từng nhịp thở của anh đều rừng rực khao khát. Từ Phẩm Vũ bước thật nhanh đến phòng rác, đổ tất cả rác rưởi vào bên trong thùng, đặt khay lên giá. Cô vừa đi về phía thang máy, vừa cầm tai nghe, gọi cho bộ phận dọn dẹp. Lúc ấn nút xuống của thang máy, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa mở, hoảng sợ, cô vội vàng quay đầu chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Nhưng giày cao gót vừa gõ xuống bậc thang thì phía sau đã vang lên giọng nói làm cô sững người lại. “Từ Phẩm Vũ.” ... Mời các bạn đón đọc Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch của tác giả Tiểu Bát Lão Gia.
Kẹo Kim Cương - Tô Tiền Tiền
Hai năm trước, Chu Khâm Nghiêu đến ngõ Cây Hòe, thuê một căn nhà ở đây. Hút loại thuốc mười tệ một bao, đi một chiếc xe máy cũ kĩ, không có hứng thú với cả tiền bạc và phụ nữ, sống không mưu cầu không dục vọng. Sau đó một cô gái kéo đàn Cello chuyển đến ngõ đối diện. Chu Khâm Nghiêu sống lại. Anh không chỉ có mưu cầu dục vọng, mà dục vọng còn không được thỏa mãn. Cả đám hotgirl đều cười nhạo Đường Du bị ma ám đi yêu một anh chàng nhà nghèo không rõ lai lịch, thậm chí còn vì anh mà trở mặt với người nhà. Đối mặt với những tin đồn ấy, Đường Du chỉ cười cho qua, chưa bao giờ giải thích. Sau này trong một buổi bán đấu giá đá quý ở Anh, lão đại kim cương Chu Khâm Nghiêu đã ra giá 5 trăm triệu tệ để mua viên kim cương màu hồng to bằng trứng bồ câu độc nhất vô nhị trên thế giới. Phóng viên hỏi anh sưu tập đá quý hay tặng người khác. Chu Khâm Nghiêu: “Để cầu hôn bé ngoan của tôi.” Ngày hôm sau, hastag#Ai_là_bé_ngoan_của_lão_đại_Chu# trở thành đề tài nóng hổi. Sau đó ở một buổi diễn tấu nào đó, mọi người đều phát hiện viên kim cương màu hồng đó xuất hiện trên ngón vô danh của nghệ sĩ Cello Đường Du. Dưới ánh đèn, kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ, làm mọi người chói mắt. Đám hotgirl: ??? Cmn nghèo đấy à? Mời các bạn đón đọc Kẹo Kim Cương của tác giả Tô Tiền Tiền.