Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần

Chó cuống lên sẽ vượt tường, còn thỏ thì sao? Đáp án là, ăn cỏ gần hang! Giang Văn Khê, một con gián khờ khạo yếu đuối vô dụng, bị người ta chèn ép bắt nạt cũng không dám phản kháng, vì thất nghiệp lần thứ n, uống rượu say nổi cơn điên, đã đập vỡ chai rượu giơ lên trước mặt ông chủ quán bar – Lạc Thiên, gào thét “Trả công việc cho tôi!”. Sau việc đó, dưới kế sách “phản kinh doanh” của cô bạn thân Lý Nghiên, cô từ một nhân viên thu ngân cực kỳ bình thường, trở thành cỏ gần hang của thỏ xấu bụng Lạc Thiên. Từ đó, Giang Văn Khê mãi mãi chỉ có nước giơ hai tay đầu hàng, than vãn một cách đáng thương rằng cô sai rồi, cô không nên thất lễ với anh trước mặt mọi người. Trong quá trình đấu trí, Lạc Thiên bất ngờ nhận ra, ngọn cỏ gần hang của anh trông có vẻ mềm yếu đó lại có bệnh “nhân cách phân liệt”, mỗi lúc phải chịu một cú shock nào đó liền có thể trong tích tắc trở nên hung dữ vô cùng, nhưng sau đó lại hoang mang không nhớ gì cả. Cỏ gần hang với tính cách yếu đuối và mạnh mẽ cùng tồn tại song song đã thu hút con thỏ vốn lạnh lẽo như băng, anh không kìm được ham muốn ngậm ngọn cỏ ấy vào miệng, sở hữu nó mãi mãi… Khi tình yêu đến với hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau này, một nghi án mười năm về trước đã phá vỡ băng và xuất hiện, khiến tất cả lại quay về số 0. Nút thắt tồn tại mười năm trong lòng Lạc Thiên liệu có được tháo gỡ? Cán cân thiên bình của tình yêu trong tim Giang Văn Khê liệu có thể được duy trì thế cân bằng? Một thực tế cho thấy, vạn vật khi sinh ra và tồn tại đều cần có đôi, từ những loài cỏ cây vô tri vô giác, đến những con thú bé nhỏ hay to lớn. Con người lại càng cần có đôi. Mất đi một nửa là mất đi sự cân bằng - cái trạng thái cân bằng mà vạn vật hiện tượng trong vũ trụ này đều hướng đến. Người ta yêu nhau, gắn bó với nhau và trở thành một nửa trong cặp đôi hoàn chỉnh của nhau cũng tuân theo quy luật bất biến ấy của tạo hóa. Chung quy lại, con người sống đều hướng về trái tim với tất cả những yêu thương nồng nhiệt nhất, những nghĩ suy sâu lắng nhất cùng sự quan tâm, sẻ chia mọi vấn đề mà cả hai cần đối mặt trong cuộc sống. Hướng về trái tim - một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn, ngọt ngào, vừa chân thực, hài hước - chắc chắn sẽ giúp người đọc nhận thức rõ hơn về vấn đề này. Ngòi bút của Hoa Thanh Thần tiếp tục đi sâu vào đời sống tinh thần của các nhân vật là làm bật lên những tư tưởng, đồng thời là thông điệp chính của tác phẩm. Đó là thông điệp về tình yêu, về cách xử lý các mối quan hệ, các rắc rối thường nhật mà chúng ta hay gặp phải... ... Không biết đụng phải tường bao nhiêu lượt, bẽ mặt bao nhiêu lần, cô mới được nhận vào làm một công việc không liên quan tí gì đến kế toán. Cô đã từng làm nhân viên bán bảo hiểm, mùa hè nóng nực, mỗi buổi sáng phải đứng ở cổng công ty làm một cái đài phát thanh rất kỳ cục, ra rả kêu gào các câu khẩu hiệu mời chào “Nét xuân vừa hiện, giành nhau thăm viếng”… kết quả, lúc cô đến gặp khách hàng đầu tiên, vì say nắng mà ngất xỉu ngay trước cổng công ty người ta theo đúng kiểu “nét xuân vừa hiện”. Cô từng bán mỹ phẩm Mary Kay, cảnh tượng gọi nhau lung tung là “mẹ” với “con gái” ở phiên họp thường kỳ khiến cô bàng hoàng suốt cả tuần cũng chưa hoàn hồn lại, kết quả là, tốn bao nhiêu tiền mua một đống mỹ phẩm về cũng không thể bán được, đành đem toàn bộ bôi hết lên mặt, ngay cả lòng bàn chân cũng không tha. Nhìn xem, qua một mùa hè mà da cô vẫn trắng muốt. Cô còn làm nhân viên bán bàn chải đánh răng, phát tờ rơi trên đường, nhân viên vệ sinh trong KFC, nhân viên bán hàng trong hiệu thuốc… Nhưng những công việc đó đều ngắn hạn. Khó khăn lắm mới xin được làm thu ngân trong một siêu thị, khi rảnh rỗi lại ao ước được như những đồng nghiệp phòng Tài vụ, ngày ngày được đếm tiền, tuy không phải là tiền của mình, có lẽ ngày nào đó, cô có thể từ một nhân viên thu ngân bé nhỏ tầm thường thăng chức lên phòng Tài vụ, nhưng ông trời tại sao lại tàn nhẫn cướp đoạt ước mơ nhỏ nhoi muốn có một công việc chính thức của cô kia chứ? Chỉ ba ngày nữa là cô có thể trở thành nhân viên chính thức rồi… Hàng mi dày cong và ướt đẫm động đậy, Giang Văn Khê vỗ vỗ mặt, gắng gượng chớp mắt vài cái, không thể không đối diện với hiện thực, thừa nhận số khổ của mình. Nắm tay lại, đứng thẳng người, cô động viên bản thân: Không sao, chắc chắn mình có thể tìm được việc khác. Lý Nghiên nói cô chính là một con gián vạn năm dù có bị đánh, đập, ngắt, đạp… cũng không chết được...” Đây là câu chuyện của những người đã từng yêu và từng bị tổn thương. Đây là câu chuyện dành cho những người đang chờ đợi một tình yêu, Và đây cũng là câu chuyện của những người đang yêu… Anh có một quá khứ không hoàn hảo, bị bạn bè xa lánh, người yêu bỏ rơi và toàn bộ tương lai tươi sáng của một sinh viên xuất sắc đã bị chôn vùi sau chấn song nhà tù vì một âm mưu của sự phản bội. Nỗi oan ức cùng sự đấu tranh trong tuyệt vọng khiến mái đầu của chàng thanh niên trẻ bạc trắng sau một đêm. Và từ giây phút bước chân vào nhà giam cho đến khi trở lại với tự do sau bốn năm bị giam cầm, anh không lúc nào quên mối hận thù với người cảnh sát đảm nhiệm vụ án đã gián tiếp hủy hoại cuộc sống của anh. Anh hận! Đứng dậy từ quá khứ đen tối để tự khẳng định năng lực của bản thân, sáu năm sau anh đã là Tổng giám đốc Lạc Thiên của tập đoàn Giang Hàng, một người đàn ông có hấp dẫn bằng cả tài năng và ngoại hình khiến người người ngưỡng mộ. Thế nhưng, trong cuộc sống của anh ngoài công việc thì chỉ còn sự trống rỗng: "Anh đã quen với cô độc, dần dần tĩnh lặng trong sự ồn ào cô độc, cứ tĩnh lặng đến mức mọi thứ đều trở nên câm nín… Một người mà trái tim đã chết thì làm sao còn sống lại được nữa…”. Cứ như vậy, anh làm bạn với nỗi cô đơn, mãi cho đến một ngày, người con gái ấy xuất hiện… Cô gái ấy chính là Giang Văn Khê, một cô gái rất bình thường, cô không xinh đẹp nổi bật, không thông minh giỏi giang, thậm chí cô còn đang trong tình trạng thất nghiệp nhưng cô đơn giản, không cầu kì, không đòi hỏi và cô rất tốt bụng. Chính sự đơn giản của cô đã thu hút anh, mặc dù đôi lúc cô vụng về vướng vào nhiều rắc rối khiến anh đau đầu nhưng chính cô đã khiến cho cuộc sống ảm đạm của anh trở nên đầy màu sắc và mái tóc vốn bạc trắng bao lâu nay cũng dần dần đen lại như một sự pháp màu diệu kỳ. Mọi chuyện những tưởng sẽ êm đẹp với một kết cục hạnh phúc của tình yêu thì cũng đúng là lúc sóng gió ập đến. Giang Văn Khê, người con gái mà Lạc Thiên yêu lại chính là cháu gái của người cảnh sát đã gián tiếp khiến anh danh một kẻ tội phạm trong oan ức. Cậu của cô đã mất cùng với bí mật về vụ án mà anh không cách nào lật lại để giải oan cho bản thân. Bóng ma bao phủ lấy quà khứ mà anh muốn đã muốn chôn vùi cùng sự hận thù trong bao lâu nay bỗng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết và tình yêu trong giây phút này trở nên thật lẻ loi. Hóa ra trong tình yêu cũng cần phải có sự dũng cảm và chấp nhận. Sự dũng cảm để đối mặt với quá khứ của nhau, sự chấp nhận để thấu hiểu chính con người thật của nhau. Ngay từ lúc yêu Giang Văn Khê, Lạc Thiên cũng đồng thời chấp nhận một nhân cách mạnh mẽ khác tồn tại trong con người cô mà cô cũng không hay biết. Và giây phút quá khứ của Lạc Thiên bị những kẻ được gọi là bạn bè cũ của anh lật lên ngay trước mắt Giang Văn Khê, cô vẫn lựa chọn tin tưởng con người anh. Nhưng ngay khoảnh khắc phát hiện ra mỗi liên hệ giữa người cảnh sát năm xưa và Văn Khê thì Lạc Thiên đã không thể kiềm chế bóng tối trong con người mình. Anh trốn tránh, xa lánh và cắt đứt liên lạc với Văn Khê, tự tay đẩy cô ra khỏi thế giới của mình và tự ngăn cấm cả tình yêu của bản thân. Liệu rằng lần này Lạc Thiên có thoát ra khỏi quá khứ ám ảnh bào lâu nay và tìm lại được tình yêu của mình? Và ai là người đứng đằng sau âm mưu hãm hại lạc Thiên năm xưa? *** Trong nhà hàng sang trọng với tiếng nhạc êm đềm, Nghiêm Tố ngồi gần cửa sổ, trên bàn đang đốt hai cặp nến thơm có kiểu dáng giống lọ hoa, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt chị, không nhìn rõ cảm xúc. Chị khẽ lắc nhẹ rượu vang trong ly, như đang nghe tiếng dương cầm róc rách hệt tiếng nước chảy, nhưng chi có chị biết chị đang nghĩ gì. Hôm nay là sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị, nhưng lại là một sinh nhật cô độc. Theo mọi năm, sẽ luôn có một người đàn ông cùng chị mừng sinh nhật, nhưng hôm nay chị lại cãi nhau với anh ta vì những chuyện cũ. Chị không biết trước sinh nhật bốn mươi của mình có còn đợi được người đó mở lời, vốn theo chủ nghĩa không kết hôn, bỗng phát hiện ra nỗi cô đơn lặng lẽ trong cuộc sống đơn độc ấy thực tế lại quá thê lương, vất vả làm việc cả ngày, về lại ngôi nhà vắng vẻ, mọi cô độc và mệt mỏi đều ập đến khiến chị cảm thấy rất mệt rất mệt. Vừa lúc nãy, anh chàng du học về nước theo đuổi chị rất lâu đã cầu hôn chị. Nếu theo cá tính trước kia, chị nhất định sẽ từ chối, nhưng lần này chị lại do dự. Gần đây chị luôn nghĩ đến một vấn đề, chị có nên tìm một người để lấy, dù sao chị cũng đã lớn tuổi, nay còn có người chịu đón nhận, chị nên lấy làm mừng mới phải, nhưng trong thâm tâm, chị vẫn chờ mong người đàn ông mà mình đã đợi hơn hai mươi năm - Giang Hoài Thâm. Nhưng đến hôm nay thì chị hoàn toàn bỏ cuộc. Vì anh ta đã tàn nhẫn gọi chị cùng đi chọn nhẫn cưới với mình, nói là định kết hôn. Quen biết với anh Thâm là vì người chị Nghiêm Quy Vân. Trong ký ức, chị Nghiêm Quy Vân là một người phụ nữ khá xinh đẹp và hiền dịu, nhưng chị lại có một cuộc hôn nhân bất hanh, cũng chính cuộc hôn nhân này đã mang lại bóng đen thời thơ ấu cho chị. Chị nhớ rõ mùa đông năm chín tuổi, Quy Vân vừa trải qua một ngày bị hành hạ vất vả, cuối cùng sinh ra một cậu con trai, lấy tên là Hứa Lạc Thiên, ngụ ý cậu là thiên sứ vui vẻ dạo chơi nhân gian. Đó là lần đầu Nghiêm Tố trông thấy một đứa bé sơ sinh, làn da đỏ hồng nhăn nheo, chị thậm chí không dám ôm, sợ làm rơi mất. Vốn là chuyện rất vui, nhưng người anh rể ham ăn lười làm, lại thích uống rượu đánh bạc Hứa Nham Tùng đã phá hoại tất cả. Quy Vân đã trông đợi người chồng Hứa Nham Tùng sẽ vì con trai mà sống thật tốt, nhưng rốt cuộc càng hy vọng lại càng thất vọng. Hứa Nham Tùng mấy hôm không về nhà bỗng nửa đêm đá bật cửa ra, làm tất cả mọi người tình giấc. Nghiêm Tố và mẹ chưa kịp dậy thì nghe phòng bên vẳng đến tiếng hét của Quy Vân. Nghiêm Tố vội ngồi dậy, lao đến, thấy Hứa Nham Tùng đang túm tóc Quy Vân, vừa kéo vừa đánh: “Lấy tiền ra đây!”. “Em đã nói là không có!” Quy Vân che chở đứa con, lại bị Hứa Nham Tùng tát cho một cái, đầu đập vào tủ quần áo, ngã ngồi xuống đất. Tiểu Lạc Thiên òa khóc. Nghiêm Tố thấy tình cảnh đó, không thể để mặc chị mình bị bắt nạt, lập tức rút một cây gậy ở ngoài, bất chấp tất cả lao đến, hét lên với Hứa Nham Tùng: “Không được đánh chị tôi!”. Hứa Nham Tùng đã uống say quay phắt lại, thấy tay Nghiêm Tố cầm gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này, chị mày không có tiền thì lão đây tối nay sẽ bán mày cho Lý thọt thôn bên để đổi lấy tiền”. “Hứa Nham Tùng, mày sẽ chết thê thảm!”, chị ra sức phản kháng, mẹ chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị hắn đẩy ngã xuống đất. “Còn mắng nữa thì tao xé rách miệng mày! Đi cho tao!”, hắn lôi xềnh xệch chị đi. Đúng lúc chị bị hắn lôi ra cửa thì Quy Vân cầm cây gậy trên đất lên, đập manh vào gáy hắn. Chị mở to mắt, nhìn hắn đổ sụp xuống trước cửa. Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời khỏi ngôi nhà như địa ngục bao năm nay. Từ quê lên thành phố N, họ đã đi trọn hai ngày hai đêm. Sự phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh ra ở nông thôn đã cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn lắm mới dành dụm được để thuê một căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với một trường học để tiếp tục lên lớp, còn chị lại đi tìm một công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà chăm sóc Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi. Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để giúp người ta làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình. Thời gian trôi qua rất nhanh, Quy Vân đã hai mươi lăm, còn Nghiêm Tố thì mười hai tuổi. Tiểu Lạc Thiên lớn lên từng ngày, bắt đầu ê a học nói, về sau biết gọi mẹ, gọi bà, gọi dì. Tuy sống cực khổ nhưng vui vẻ hơn lúc ở quê. Nghiêm Tố cảm thấy cuối cùng chị Quy Vân đã có thể thoát khỏi tên ma quỷ Hứa Nham Tùng kia, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng đáng. Nếu cứ như thế mãi thì tốt biết bao, nhưng bất ngờ lúc nào cũng xảy ra khi người ta đang hanh phúc nhất. Ông chủ quán ăn mà Quy Vân làm việc nợ một khoản tiền, bất đắc dĩ phải bán lại quán ăn cho một hộp đêm. Quy Vân rất do dự không biết có nên tiếp tục rửa bát đĩa cho hộp đêm vốn tạp nham hay không. Nếu không đi thì tiền sữa, bột của Tiểu Lạc Thiên, tiền học của Tố Tố phải lấy từ đâu? Chuyện này cứ bám lấy Quy Vân, cuối cùng chị vẫn hạ quyết tâm, chọn cách rời đi, tìm một công việc mới, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng bất ngờ đã xảy ra từ buổi chiều hôm đó, Nghiêm Tố tan học về nhà thì thấy Quy Vân đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đỉa ngồi bệt trên sàn nhà, mẹ chị khóc đến nỗi không thở được, nhũn người ngồi một bên. Khi không thấy Tiểu Lạc Thiên, chị mới biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ dẫn Tiểu Lạc Thiên ra ngoài chơi, chi chóp mắt một cái mà cậu bé đã biến mất. Không lâu trước đó, quanh đây vừa xảy ra một vụ bắt cóc trẻ con. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Lạc Thiên biến mất thì sẽ ra sao. Quy Vân men theo đường lớn hẻm nhỏ, điên cuồng tìm kiếm mấy ngày mấy đêm liền. Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tố thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới đều sụp đổ trước mắt. Mẹ chị không ngừng tự trách mình đã đánh mất Tiểu Lạc Thiên, thoáng chốc đã bệnh nặng không gượng dậy nổi. Nghiêm Tố nhìn Quy Vân đã trở nên không còn tỉnh táo, sợ hãi ôm lấy chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì thì mẹ nhất định sẽ không gượng nổi nữa”. Có lẽ tiếng khóc của chị đã thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân cười thê lương: “Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ sẽ thế nào? Em sẽ thế nào?”. Nói xong, hai chị em ôm nhau khóc to. Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới, nhưng lại phải đi làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong việc về nhà. Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như thế? Quy Vân giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thiếu đứng đắn. Bệnh của mẹ đã khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa thì sẽ ổn. Tuy trên gương mặt Quy Vân đã xuất hiện nụ cười như xưa, nhưng Nghiêm Tố cứ cảm giác chị đang mang một chiếc mặt nạ. Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp hơn, tóc cũng uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố thấy quần áo mới, giày mới, tủi xách mới thì vui sướng vô cùng, còn cả rất nhiều đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy Vân, vì lúc nào cũng ngửi thấy trên người chị một mùi hương nhàn nhạt, có lúc còn xen lẫn mùi rượu và thuốc lá, thậm chí nghe láng giềng nói chị Quy Vân làm việc trong hộp đêm. Chị cực kỳ buồn phiền, tuy chị Quy Vân thường giải thích, nhưng chị vẫn sợ những điều người ta nói là thật, thế là chị nói với Quy Vân rằng không muốn đi học nữa, không muốn Quy Vân phải vất vả nuôi gia đình, cho chị ăn học nữa, chị cũng muốn được ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình như Quy Vân. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Về Trái Tim của tác giả Hoa Thanh Thần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) - Giải Tổng
Từ Đồ gây họa, Từ Việt Hải ném cô vào thâm sơn cùng cốc, tìm người dạy dỗ đưa về với chính đạo. Cô cho rằng, đời này không sợ trời không sợ đất, … mãi đến khi gặp Tần Liệt. *** Về tên truyện: Tên gốc của truyện là ‘Liệt Đồ’ như cái tên ban đầu mình để. Nhưng vì đã có nhà edit trước nên mình đổi lại một chút. ‘Tam giác mùa hè’ là một tam giác tưởng tượng của bầu trời đêm, với các đỉnh là sao Ngưu Lang, sao Deneb và sao Chức Nữ. Hai đỉnh Ngưu Lang, Chức Nữ là hai ngôi sao nằm ở hai bên bờ của dải Ngân Hà. Đỉnh còn lại sao Deneb làm chiếc cầu ô thước nối liền đôi bờ Chức Nữ Ngưu Lang vĩnh viễn không rời. Cũng như Tần Liệt và Từ Đồ, Niễn Đạo Câu hoang vu hẻo lánh đã làm chiếc cầu đưa họ đến bên nhau trong những ngày mùa hè vàng rơm nắng. *** Editor: Giới thiệu vậy thôi, chứ nữ chính rất đáng yêu, hiểu chuyện đúng lứa tuổi của mình, dễ thương lắm. Truyện nhẹ nhàng với cảnh núi đồi biêng biếc, với thôn quê nghèo nhưng ấm áp tình người, nơi đó có những đứa bé mất cha mất mẹ khi đất đá đổ sụp xuống, tình thương là thứ bọn chúng luôn khao khát kiếm tìm; nơi mà chiếc bút màu là báu vật quý giá, khó khăn nghèo khổ nhưng trái tim đầy dũng cảm trong sáng. Truyện không phải là quá trình nam chính đào tạo nữ chính gì ghê gớm đâu, vì nữ chính vốn cũng chẳng hư hỏng gì, cô chỉ dùng cái vỏ nhím để bao bọc trái tim thỏ. Đó chỉ là quá trình anh giúp cô mạnh mẽ vượt qua nỗi sợ hãi quá khứ. Đây thật sự là một truyện rất hay, là truyện mình thích nhất trong những truyện cách nhau nhiều tuổi nhẹ nhàng. Các bạn hãy đi cùng mình đến cuối cùng, sẽ thấy nam nữ chính đáng yêu thế nào. Nam chính là người tài giỏi, có gánh nặng trách nhiệm với làng quê. Trước đây, khi đọc truyện mình ‘mệt’ với mấy anh vì quốc vong thân lắm. Nhưng trong truyện này đọc rất dễ chịu, mình thích cái xanh ngăn ngắt của núi đồi, thích những con suối ngọt ngào trong vắt luồn lách qua những rặng cây đắm mình trong ánh bàng bạc ngày trăng lên, thích những tán mâm xôi đỏ đen trĩu quả, thích cái nghèo đói nhưng chẳng chút bi lụy, chỉ có sự hồn nhiên trong sáng, nỗ lực vượt khó của những đứa trẻ kém may mắn. Nam chính 31 tuổi, nên dĩ nhiên từng có tình đầu, nhưng cái kiểu bị đeo bám riết mà thành, hờ hững lạnh nhạt, có cũng được không cũng chẳng sao. Đến nỗi lúc chưa yêu nhau, nữ chính đã phán một câu, ‘Con người này đúng là nhàm chán.’ Nhưng khi yêu rồi thì anh hừng hực còn hơn núi lửa Tambora phun trào. Độ sạch tác giả không đề cập tới, chỉ nói qua lời kể của nữ phụ đã từng được cõng, từng được gối đầu lên đùi anh, từng ôm anh. Và sau khi đọc đến cuối truyện, các bạn và mình có thể khẳng định, người như anh chắc chắn sẽ giữ thân với người mình yêu. Vì anh không yêu nữ phụ, ở bên cô ta bao nhiêu năm là tình cảm đồng hành và tình nghĩa, nó không có cái rạo rực để anh đánh mất lý trí. Hơn nữa, với tính cách của nữ phụ này, đến tình thương dành cho con trẻ còn giả dối lợi dụng, thì nếu có … chắc chắn sẽ không giữ nổi trong lòng, sẽ tung chiêu đả kích nữ chính. Ban đầu, khi mới vào truyện mình không ghét nữ phụ, vì ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc bằng cách này hay cách khác, chỉ cần đừng tổn thương người khác. Nhưng khi nghe được những lời thật lòng của cô ta, thì mình tin người như thế không bao giờ có được trái tim nam chính. Nữ chính mới 19 tuổi, điển hình là bê con đâm đầu húc bậy, bề ngoài hầm hố nhưng đáng yêu còn hơn thỏ, đọc mà buồn cười. Càng đọc càng thấy dễ thương lắm luôn. Nói chung không có đường đấu lại bò tót nhà quê (cách nữ chính ‘mắng’ nam chính). Truyện này nam chính được mô tả vạm vỡ lực lưỡng như Hercules, thì khỏi cần bàn tới độ mãnh rồi, thịt ngào ngạt thơm ngát. Thêm cái tình yêu kịch liệt của hai người đang sung sức, nói chung thịt tràn lan bát hoang tứ hải. Mà toàn là thịt ngon thôi. *** Tầm bốn giờ chiều hôm sau, Tần Liệt đến biệt thự Từ gia. Buổi sáng, lúc trở về Từ Đồ có nói qua với Từ Việt Hải. Ông không tỏ thái độ gì, vẫn thay quần áo chỉnh tề đến công ty, nhưng buổi chiều về nhà sớm hơn thường lệ. Lúc chuẩn bị đi, Tần Liệt vướng phải một chuyện khó xử. Từ Việt Hải thích sưu tầm ngọc và thư họa, nhưng với hoàn cảnh hiện giờ của anh quả thật lực bất tòng tâm. Nếu mang trà hay thực phẩm dinh dưỡng thì lại quá bình thường không thể hiện được thành ý, tóm lại, bất luận là đem theo thứ gì cũng đều có vẻ sơ sài. Anh cũng biết hiện giờ không phải là cơ hội tốt để đi gặp Từ Việt Hải, nhưng đã đến bước này rồi, không còn đường lui nào khác. Tần Liệt nghĩ đi nghĩ lại, nhớ tới Từ Việt Hải thích món ăn của Sơn Đông, anh cũng biết làm một số món ông ấy thích, trước đây khi đến nhà thăm hỏi cũng đã từng bộc lộ tay nghề, có điều từ khi về Lạc Bình, mấy năm nay không đụng tới, không biết có còn phát huy được trình độ lúc trước không. Từ Đồ thấy anh biết nấu ăn, cực kỳ sửng sốt, cứ xoay tới xoay lui trong nhà bếp lẽo đẽo đeo theo như cái đuôi nhỏ. Tần Liệt mệt với cô nàng tíu tít không ngừng, vướng víu tay chân, liền đẩy ra: “Đi nào, ra ngoài đợi.” “Em có thể phụ anh mà.” Cô nhúp một miếng cà rốt trong đĩa ném vào miệng: “Trước đây, em không thấy anh nấu cơm bao giờ, toàn là mấy người chị Tiểu Ba dọn sẵn ra hết, anh chỉ việc ăn, sau đó phủi tay đi về phòng không thèm để ý tới chuyện gì khác.” “Làm việc mệt quá, không còn sức để nấu.” “Cũng đúng ta.” Từ Đồ gật gù, đeo theo anh tới bồn rửa chén: “Vậy còn gì em chưa biết không?” “Không.” Anh khom người rửa rau: “Đứng lui ra sau, coi chừng nước văng trúng.” “Dạ.” Từ Đồ dịch ra một bước nhỏ. “Sườn này em muốn hấp hay muốn kho tàu?” “Anh làm gì em cũng thích hết.” Cô cười tít mắt, lại dán sát vào, bầu ngực căng tròn đụng vào cánh tay anh, vô tình cọ cọ: “Chỉ cần nghĩ tới sau này anh nấu cơm cho em ăn, liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.” Cánh tay Tần Liệt cũng cọ lại: “Sao hôm nay miệng ngọt thế này?” “Ngày nào mà không ngọt chứ?” Từ Đồ kiễng chân, kéo cổ anh xuống hôn lên môi. Tần Liệt theo bản năng nhìn ra cửa, lườm cô: “Đừng nghịch loạn nữa, để người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.” Từ Đồ luồn tay qua khuỷu tay anh, ôm lấy cánh tay anh: “Tối qua anh không nói như vậy.” Anh nhướn mày: “Tối qua anh nói thế nào?” Từ Đồ cong môi cười ranh mãnh, cố ý bắt chước anh đè thấp giọng nói: “Đồ Đồ, đừng cắn… Sâu hơn đi em, ngoan, nhanh một chút, ngậm lấy, đừng dùng răng…” Cô nàng còn chưa biểu diễn xong, Tần Liệt đã nhanh chóng giơ bàn tay ướt sũng bịt miệng cô lại, nghiến răng nói: “Em không biết xấu hổ hả?” Nghĩ tới đêm qua, trên lưng anh lại túa ra một lớp mồ hôi. Sau khi cô nghỉ ngơi chốc lát, hai người lại tới một lần nữa, Từ Đồ cũng dần buông thả, rên rỉ như con mèo nhỏ, vừa mềm mại nũng nịu vừa biếng lười uể oải, quả thật muốn mạng anh. Từ Đồ cào tay anh, cười hích hích: “Xấu hổ sao?” Tần Liệt đen mặt: “Em, lập tức ra ngoài cho anh.” “Dạ.” Cô ngoan ngoãn đáp lại nhưng nào có chịu đi, nhón chân hung hăng hôn môi anh, còn cố tình mút thật mạnh gây ra tiếng chụt chụt. Cửa: “Ai dà, tôi vào không đúng lúc hả?” Cả hai sững người, quay đầu nhìn. Mời các bạn đón đọc Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) của tác giả Giải Tổng.
Cháy Hết Lãng Mạn - Triệu Thập Dư
Văn án: Tựa gốc: Cường Thế Sủng Ái. Chu Khởi thích một cô gái. Đang suy nghĩ làm sao lừa người về nhà, cô gái kia lại tự mình tìm tới. “Nghe nói anh rất nghèo? Một trăm tệ một ngày bao ăn ở, có làm không?” Anh nhìn thẻ đen trong ví, cùng tài khoản mấy tỷ tiền lãi cổ phiếu, lười biếng nhìn cô, cười cười: "Xin chào bà chủ.” Gần đây Chu Khởi hơi bất thường. Quần áo cao cấp biến thành đồ taobao, iPhone XS đời mới biến thành cục gạch Nokia. Có người nói, anh không có tiền, em cho anh mượn. Anh lạnh lùng liếc qua: “Con mắt nào của ngươi thấy ta không có tiền?” Ngay sau đó, điện thoại kêu lên, Chu Khởi nháy mắt trở nên ôn nhu, mỉm cười. “Bảo bối, anh không có tiền bắt taxi về, em có thể tới đón anh không?” “…” (*) Đại thiếu gia hào môn tán gái như thế nào nhỉ? Rất đơn giản, dùng tiền đè chết đối thủ, sau đó nửa dụ dỗ nửa ép buộc đưa người đẹp về nhà. Đấy là truyện ngôn tình thông thường đều viết như vậy, nhưng đáng tiếc đây không phải một cuốn truyện bình thường. Vì vậy cách đại thiếu gia truyện này tán gái... thật sự rất khó đỡ. Anh, Chu Khởi, một người giàu nứt đố đổ vách, gia tộc quyền lực hạng nhất, nhưng đứng trước cô, anh lại trở thành nhân viên bảo vệ quèn đang mắc nợ ngập đầu, không nhà không xe không liêm sỉ. Hứa Nùng là một cô sinh viên khoa biểu diễn nghệ thuật nhưng lại bí mật muốn theo đuổi ngành đạo diễn. Do sự phức tạp của gia đình, cô gái luôn phải giấu mình trong những bộ đồ cũ kĩ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại. Tranh thủ nghỉ hè, cô xin làm thực tập phó đạo diễn trong một đoàn phim nhỏ ở Thành phố điện ảnh. Và cũng chính tại nơi này, cô đã gặp được anh, người đàn ông mặt dày giữa đường nhảy ra, khiến mọi kế hoạch của cô đều đổ bể. Chu Khởi cái gì cũng có, chỉ không có liêm sỉ. Đại thiếu gia như anh muốn gió có gió, muốn bão được bão, có cô gái nào chưa từng nhìn qua. Nhưng chính anh cũng chẳng thể ngờ được có một ngày, mình sẽ rơi vào lưới tình đột ngột như thế. Cô gái đó trông giống như con mèo nhỏ đáng yêu meo một tiếng, trái tim anh liền nhộn nhạo. Lần đầu gặp nhau, anh mặt dày xin cô một mồi lửa hút thuốc. Lần thứ hai chạm mặt, anh đang mặc chiếc áo bảo vệ, lại làm cô hiểu lầm rằng mình là một thanh niên nghèo khó mang nợ phải chạy trốn. Đã có lần hai rồi thì sẽ có lần ba, lần bốn. Mèo nhỏ cứ thế xông vào chiếm chỗ trong cuộc sống của Chu Khởi như vậy đấy. Đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì anh đã không còn cách nào rút chân ra được nữa rồi. Anh phát hiện một bí mật, con mèo nhỏ có sự bài xích kì lạ với đám thiếu gia công tử. Vì vậy cái khó ló cái khôn, anh bắt đầu giả nghèo giả khổ, quần áo đổi sang loại rẻ tiền nhất, điện thoại smartphone biến thành cục gạch nokia. Miễn là lay động được trái tim yếu ớt của người thương, anh chẳng ngại chịu khó một chút. Rốt cuộc chiêu bài đánh vào tình thương này cũng có tác dụng, mèo nhỏ tìm việc cho anh, lại mềm lòng cho anh ngủ chung phòng khách sạn trong đoàn phim. Con sói đuôi to Chu Khởi trong lòng đã nhảy cào cào vui sướng rồi mà ngoài mặt vẫn phải nhăn nhó khó xử, thật là ngược tâm quá đi! Cô làm đạo diễn, anh đóng vai quần chúng, hai người giữa phim trường giống như trở về tuổi thanh xuân cấp ba, chập chững biết yêu, biết thẹn thùng. Hứa Nùng đã bị sự chân thành của anh lay động. Dù anh nghèo kiết xác chẳng xu dính túi nhưng lại luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ cô, điều mà đã từ lâu Hứa Nùng không nhận được từ gia đình. Cô đã bị anh đánh gục rồi. Thế là kế hoạch tán gái của Chu thiếu chuẩn bị thành công rực rỡ, chẳng qua là giữa đường có một cục đá nhảy ra chắn ngang, đó chính là anh trai kế của nữ chính, Bùi Ngọc. Bùi Ngọc là diễn viên nổi tiếng, gia đình bắt ép Hứa Nùng học diễn xuất cũng chính vì hắn đứng sau giật dây. Nếu trong mấy cuốn truyện cao H giả incest, chắc chắn hắn ta sẽ có tên trong danh sách nam chính. Đáng tiếc câu chuyện của chúng ta hôm nay là một bát thức ăn cho cẩu độc thân ngọt ngào hấp dẫn, vì vậy hắn ta đành phải ngậm ngùi nhận vai nam phụ đáng ghét. Nói đến nhân vật này cũng phải kể thêm một chút về gia đình của nữ chính Hứa Nùng. Bố đi tù, mẹ tái giá với một đại gia ở thành bắc, anh trai kế luôn có ý đồ mờ ám với mình, Hứa Nùng lúc nào cũng sống trong nỗi sợ hãi. Bùi Ngọc vốn có tình yêu chiếm hữu với Hứa Nùng. Hắn luôn tự tin rằng cô yêu mình, mà dù cô không yêu cũng chẳng sao, hắn chỉ cần thể xác của cô là đủ. Tình yêu điên cuồng của hắn từ lâu đã bị Hứa Nùng nhận ra và bài xích. Cô muốn học đạo diễn, nhưng anh trai kế quỷ quyệt cùng với mẹ ruột ép cô phải theo học diễn xuất, trở thành một con búp bê tùy ý điều khiển. Vì vậy cô gái nhỏ mới âm thầm phản kháng, cố trở thành một sinh viên kém cỏi trong khoa biểu diễn. Và rồi trong lúc Hứa Nùng đang loay hoay trong cuộc sống bế tắc, nam chính Chu Khởi oanh liệt xuất hiện, tỏa hào quang chói mù mắt các vai phụ khác. Anh đúng là một thiên tài diễn xuất không qua trường lớp, diễn trọn vai thiếu gia giả nghèo, lừa được nữ chính, lừa luôn cả mẹ cô lẫn tên anh trai kế Bùi Ngọc. Nghèo cũng có cái giá của nghèo các bạn ạ. Bùi Ngọc và bà mẹ độc ác của nữ chính hẹn gặp Chu Khởi, ném tiền vào mặt bắt anh rời xa Hứa Nùng. Nếu đối với một người đàn ông nghèo có lòng tự trọng cao thì chắc chắn đã phủi mông bỏ đi, nhưng đây là đại thiếu gia nhà họ Chu, là người da mặt dày thứ hai thì không ai đứng nhất. Ép anh bỏ con mèo nhỏ nhà mình hả, vậy anh đi đăng ký với cô luôn, trở thành vợ chồng chính thức để xem ai còn dám chia rẽ. Nói vậy thôi chứ trong chỗ tối nam chính Chu Khởi của chúng ta cũng âm thầm lo sợ một ngày kia Hứa Nùng sẽ khám phá ra thân thế của anh. Anh không sợ gì hết, chỉ không muốn cô phải đau lòng khổ sở. Vì vậy trong ngày kết hôn, anh đã đem hết tất cả tài sản, xe, giấy tờ nhà nhét vào trong một cái hộp, trịnh trọng trao cho cô. Nhưng đại thiếu gia ngốc nghếch của chúng ta nào có ngờ đến mở Hứa Nùng cũng chẳng thèm, cất cái hộp vào trong ngăn tủ. Cô còn nghĩ, người nghèo như anh liệu có tài sản gì chứ, nếu có thì cũng phải tiết kiệm, coi như cô nhận tấm lòng là được. Vì vậy đến tận khi Bùi Ngọc và mẹ của Hứa Nùng tìm đến cửa "khuyên nhủ", nói hết sự thật về thân thế của anh để chia rẽ hai người, cô mới hốt hoảng mở chiếc hộp ấy ra. Sau đó, tất nhiên là cô vội vàng chạy tới chỗ anh để "xác nhận", khiến cho Chu thiếu không sợ trời không sợ đất lại bị một phen thót tim, gì cũng chẳng cần, mặt dày bám lấy cô cầu xin tha thứ. "Chúng ta ly hôn đi." Chu Khởi banh hàm, trên mặt đều là vẻ lạnh lùng nghiêm túc. "Vợ à, em tức giận cũng được, muốn tra tấn hay dạy dỗ, anh sẽ không hai lời mà đáp ứng, nhưng chỉ có chuyện ly hôn này thì không được." Hai cổ tay Hứa Nùng bị anh nắm chặt giữ ở cạnh sườn, thân hình anh mạnh mẽ áp xuống người cô. Môi mỏng như có như không để bên môi cô, khi anh mở miệng, âm thanh trầm thấp mang theo dục vọng chiếm hữu không thể kiềm chế. "Muốn ly hôn? Trừ khi anh chết." (*) Đốt cháy lãng mạn, đổi lấy em. Chỉ mình em. Bởi vì đây là một cuốn truyện hết sức ngọt ngào, nên cái kết đảm bảo sẽ khiến cho các bạn đắm mình trong bể mật. Mô típ cô gái xinh đẹp giả xấu xí dường như đã quá quen thuộc trong ngôn tình rồi, nhưng cách dẫn dắt của tác giả khiến câu chuyện này nghe rất vô lí nhưng lại thuyết phục. Nhân vật càng gây ấn tượng mạnh đó là Chu Khởi, thiếu gia giả nghèo lừa tình con gái nhà người ta, để rồi bị nghiệp quật rơi vào bể tình không ngóc đầu lên nổi. "Cháy hết lãng mạn" có lẽ là lời nhắn nhủ của tác giả, nếu yêu hãy cuồng say, hãy cháy hết mình để không bao giờ phải hối hận. Như đại thiếu gia Chu Khởi, như cô bé mèo hoang ngốc nghếch Hứa Nùng, cuối cùng cũng có cái kết đẹp như cổ tích. *** Thời gian nháy mắt đã tới cuối tháng. Bởi vì cùng Chu Khởi xác nhận quan hệ, cho nên gần đây thời gian riêng tư của Hứa Nùng cơ bản đều dành cho người bạn trai mới ra lò của mình, hiếm khi có buổi gặp gỡ nói chuyện với Trì Sa Sa và Lưu Ngải. Hôm nay tạm thời Chu Khởi có việc, không thể đưa Hứa Nùng tới lớp, cô hiếm có dịp rời nhà sớm đi tới trường, khi tới phòng học lớn còn hơn một tiếng nữa mới vào lớp. Hai người Lưu Ngải và Trì Sa Sa, thêm Hứa Nùng vào nhóm nhỏ Wechat, bình thường ở trong nhóm Hứa Nùng không nói nhiều, nhưng hai cô gái nói gì cô vẫn thấy. Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ oán hận Hứa Nùng trọng sắc khinh bạn, con thuyền tình bạn của ba người vừa mới nổi lên, nếu như lại chìm xuống như vậy, ước chừng rất nhanh sẽ bị lật. Cơ bản Hứa Nùng từng kháng nghị qua với Chu Khởi, nhưng người đàn ông đó vẫn bày ra bộ dáng bị tổn thương, nói mỗi ngày cô đi học đã mất hơn nửa ngày, ngoại trừ đi học, cô còn muốn dành thời gian ôn tập quay phim và tìm tư liệu, thời gian dành cho mình cẩn thận nghĩ lại căn bản không có bao nhiêu. Nếu như hắn không giành giật từng giây từng phút, vậy người bạn trai là hắn một chút cảm giác tồn tại cũng không có. Hứa Nùng bị anh nói không thể nào tức giận được, đúng vậy, cô xác thực thường ở nhà tra tư liệu, đọc sách các loại, nhưng làm gì có lần nào anh an ổn để cho cô làm xong. Có hai lần cô đang xem bộ phim cũ, học tập thủ pháp quay phim, kết quả là đang xem phim cô cảm giác được áp bức phía sau lưng nên quay đầu lại nhìn , khi cô còn chưa kịp phòng bị, liền nhanh chóng quay đầu trở lại. Lần quay đầu này chẳng hề gì, trong mười mấy phút còn lại của bộ phim, cô gần như đều quấn quít trong nụ hôn nóng bỏng của Chu Khởi. Sau khi bộ phim kết thúc, anh cũng hôn xong, lại còn mặt dày ngồi ở bên cạnh cô, vừa trêu đùa tóc của cô, vừa cười xấu xa nói: ” Xong rồi, em tiếp tục đi, không làm phiền em nữa “ Tiếp tục gì chứ! Hứa Nùng tức giận muốn cắn người. Cho nên, hôm nay khó có cơ hội nắm bắt thời cơ Chu Khởi có việc, cô một chút cũng không do dự, trực tiếp đeo ba lô rời nhà đi sớm. Sau khi tới trường, cô còn đặc biệt ở trong Wechat của nhóm, nhắn tin cho Lưu Ngải và Trì Sa Sa, nói mình đã tới trường học. Hai cô gái nhìn thấy tin nhắn mới này, thậm chí ngay cả nhắn tin trả lời cũng không, ở trong ký túc xá vội vàng thu xếp mọi thứ xong cũng tới lớp sớm. Trong phòng học lúc này chỉ có một mình Hứa Nùng, cô ngồi ở hàng ghế sau cùng ở trong góc, đang đọc sách của khoa đạo diễn. Sau khi Lưu Ngải và Trì Sa Sa bước vào, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy cô, nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn, đọc sách của cô, không nhịn được chế giễu cô. ” Đồng chí tiểu Hứa, yêu đương nồng nhiệt như vậy, còn không có đốt cháy người học sinh tốt là cậu, nói chuyện yêu đương lại còn chăm chỉ học hành như vậy! ” Đúng vậy, cậu như vậy khiến bọn tớ cảm thấy làm gì có tình yêu nào chịu nổi” Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn hai người, bất đắc dĩ cười, “Không phải hai người nói tớ trọng sắc khinh bạn hay sao? Tớ sợ ngọt ngào nữa sẽ khiến các cậu nhớ” ” Trọng sắc khinh bạn và lơ là việc học bản chất có gì khác nhau chứ? “ Lưu Ngải vừa nói, vừa ngồi ở vị trí bên trái của Hứa Nùng, sau đó giành lấy quyển sách trên tay của cô, “bốp” một tiếng, cuốn sách được đặt ở trên bàn. “Hiện tại là thời gian chị em tốt tra khảo, không cho phép cậu lại làm những chuyện này” Trì Sa Sa ngồi ở phía bên phải của Hứa Nùng, mãnh liệt gật đầu : ” Đúng vậy, bọn tớ có hàng đống vấn đề muốn hỏi cậu” Hứa Nùng nhịn cười, nhìn hai người hỏi: ” Hai người muốn hỏi gì?” Lưu Ngải tỏ vẻ thần bí liếc mắt đánh giá Hứa Nùng, sau cùng ánh mắt dừng ở trên gò má non mịn, hồng hào của cô, trầm mặc rất lâu, sau đó nói với Trì Sa Sa. ” Tớ nhận thấy… Dường như cũng không cần hỏi gì, nhìn sắc mặt đồng chí tiểu Hứa của chúng ta, liền biết cậu ấy bị “tưới ướt ” tàn bạo như thế nào, đáp án đều viết ở trên mặt… “ Nghe thấy hai chữ ” tưới ướt “, trên mặt Hứa Nùng ngại ngùng, trong đầu không tự chủ nhớ tới hình ảnh Chu Khởi hôn sâu mình. Trong nháy mắt, hai gò má của cô có xu thế càng ngày càng nóng, liền nhanh chóng phủ nhận: ” Không có, cậu đừng nói bừa” ” Ây, ây, ây, đồng chí tiểu Hứa, có lẽ tớ nên lấy gương để cho cậu nhìn bộ dáng hiện tại của chính mình, trong mắt đều là sóng thu trong vắt ” Trì Sa Sa vừa nhìn chằm chằm Hứa Nùng, vừa khoa trương nói. Hứa Nùng bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn hai người, “Hai người nhàm chán không có chuyện gì, đặc biệt nhắc tớ tới sớm là vì tìm tớ làm niềm vui?” Hai cô gái cũng biết đã đến lúc cần thu lại, cười hì hì trêu chọc Hứa Nùng hai câu, liền nhanh chóng chuyển chủ đề. ” Kỳ thực hôm nay chủ yếu là Sa Sa muốn hỏi cậu, cậu đã nghĩ tới ngày kia muốn tặng Chu đại soái ca quà sinh nhật gì chưa. Chu đại soái ca và xăm cánh tay nhà chúng ta, không phải sinh nhật cách nhau có mấy ngày thôi sao, cậu ấy không biết tặng gì, muốn tham khảo ý kiến của cậu. Mời các bạn đón đọc Cháy Hết Lãng Mạn của tác giả Triệu Thập Dư.
Làm Nũng Trong Lòng Anh (Khi Trái Tim Cố Chấp Giở Trò Ngang Ngược) - Xuân Phong Lựu Hỏa
Văn án: Một lần nữa được sống, Tịch Bạch quyết định không trở thành "kho máu di động" của người chị giả nhân giả nghĩa, cô thầm muốn sống một cuộc đời của riêng mình. Nhưng Tịch Bạch thật sự không thể phớt lờ người thiếu niên hung bạo kia. Đã từng có khi cô thiếu máu, trốn từ bệnh viện ra, bước đến đường cùng, ngất xỉu giữa đường, là người kia ôm cô về, chăm sóc, dốc lòng chăm sóc, che chở, yêu thương sâu đậm. Trong vô vàn đêm dài, môi của người chạm vào từng vết rút máu xấu xí. Thậm chí sau khi cô chết, còn xông vào nhà tang lễ cướp xác. Sống lại vào năm 16 tuổi, Tịch Bạch không còn sợ cậu nữa, khi còn thời niên thiếu, người kia âm u đứng trong góc, lặng yên chăm chú nhìn theo cô, Tịch Bạch quay đầu gật đầu mỉm cười ngọt ngào. "Chỉ cần cậu không hung dữ với tôi, tôi sẽ làm bạn tốt của cậu!" Thiếu niên thô bạo nghe thấy lời khuyên chân thành của cô gái, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của cô, cười lạnh: "Con mẹ nó, ai làm bạn tốt với cô em." Cậu chỉ muốn vân vê cô em này vào trong chăn mà thôi. Trùng sinh trở về, Tịch Bạch thật sự muốn cảm tạ, cải biến vận mệnh nhấp nhô của người. Nhưng thiếu niên kia dường như không thèm để lời khuyên của cô vào lòng. Cho đến ngày đó, trong một góc của phòng học trống vắng cô bị chặn lại, cậu chăm chú nhìn cô, thân thể nóng rực, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà khí "Muốn lão tử nghe lời, vậy cô em cũng phải nghe lời." *** Dạo gần đây mới đọc được truyện này, không biết đã có nhà nào edit hay chưa. Đây là môt câu chuyện xưa của Tạ Tùy và Tịch Bạch, hai cô cậu bé của hai thế giới tưởng chừng như khác nhau mà hóa ra họ lại chính lại là kẻ cô đơn lạc lõng trong chính thế giới của mình. Tịch Bạch, sứ mệnh của cô sinh ra, không phải vì tình yêu vì cô có một người chị bị bệnh, luôn cần một nguồn máu, máu này còn là máu hiếm vì thế cô sinh ra chính là để nguồn máu. Từ bé, Tịch Bạch đã hiểu mình không thể nào cạnh tranh được với Tịch Phi, một cô bé sinh ra, lớn lên chẳng mấy được yêu thương, cam chịu, dường như cô cảm thấy thế giới này quá khó sống, không thể tìm được một lẽ sống. Tạ Tùy, lại là một kẻ ở dưới đáy, không cha không mẹ, nói không cha không mẹ thì không đúng lắm, cha Tạ Tùy đi tù, mẹ cậu bỏ lại cậu chạy theo người đàn ông giàu có khác, một mình Tạ Tùy sống, sống không có ý nghĩa. Nếu như Tịch Bạch chọn một kiếp sống lặng lẽ cam chịu, thì Tạ Tùy lại chọn một lối sống kích thích hơn, đánh nhau, đấu quyền, đua xe, để kiếm tiền, để thỏa mãn hay là để khỏa lấp nỗi đau trong lòng thì chỉ có Tạ Tùy biết được. Hai người tưởng hai thế giới mà lại ở khúc chiết gặp nhau, có lẽ sinh ra để dành cho nhau, nếu Tạ Tùy là chỗ dựa trong lòng Tịch Bạch, thì Tịch Bạch lại là điều duy nhất mà Tạ Tùy cảm thấy thế giới này còn một chút gì đó đáng yêu. Khi đọc đến chỗ Tạ Tùy nói với Tịch Bạch "Tiểu Bạch, tôi bỗng thấy thế giới có một chút đáng yêu", Tịch Bạch ôm Tạ Tùy òa khóc, đúng vậy thế giới của Tịch Bạch có thể có nhiều điều khác nhưng thế giới của Tạ Tùy lại chỉ có mình Tịch Bạch, đến nỗi khi kiếp trước Tịch Bạch đã chết, Tạ Tùy ôm tro cốt của cô, nằm trên đường ray xe lửa, quyết tuyệt và không một chút do dự, vì chỉ sợ Tịch Bạch của Tạ Tùy ở dưới đó sẽ cô đơn, không ai chăm sóc. Tình cảm ở kiếp trước, có lẽ với Tạ Tùy là yêu nhưng với Tịch Bạch chỉ là sự cảm kích, Tịch Bạch cảm kích Tạ Tùy khi lúc cô yếu đuối, không nơi nương tựa là Tạ Tùy chìa tay ôm ấp vỗ về cô, vì thế khi được trùng sinh, cô muốn cải biến vận mệnh của Tạ Tùy. Khi trở lại cấp 3, Tịch Bạch không còn sợ Tạ Tùy, cô chỉ muốn cải biến nhân sinh cho Tạ Tùy mà thôi. Vì sao? Vì kiếp trước, trong một cuộc đua xe Tạ Tùy bị trọng thương, không còn năng lực của đàn ông (thiết nghĩ mẹ ruột mà viết con trai không xxx được), chỉ muốn nhân sinh của người đó không quá tuyệt vọng, không đi xuống đáy. Nhưng mà Tịch Bạch làm vậy lại chỉ khiến cho Tạ Tùy càng thêm chú ý. Một Tạ Tùy bất kham, mà lại chỉ sợ Tiểu Bạch khóc, chỉ sợ Tiểu Bạch đau lòng, so với việc mình đau lòng, bị tổn thương thì Tạ Tùy tình nguyện nếm trải, quyết không muốn người kia bị tổn thương. Dù là kiếp trước hay kiếp này, tình cảm của Tạ Tùy đối với Tịch Bạch lại làm mình hết sức cảm động, Tạ Tùy có thể không thể kiếm nhiều tiền, có thể tiết kiệm cho chính mình nhưng lại có thể chi tiêu cho Tịch Bạch như một nữ hoàng, dù cho có bao khó khăn, dù cho thiếu niên hay là đã trung niên đều là như vậy. Câu chuyện tình cảm phát triển rất khá, từ sợ hãi, bất bình đến yêu, đến thử thách, vượt qua, dù là Tịch Bạch hay Tạ Tùy đều phải trả giá thì mới có thể có được kết quả tốt đẹp. Ngoài chuyện tình yêu của nhân vật chính, dàn nhân vật phụ cũng khiến cho câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn. Điều mình đáng tiếc đó là từ đầu đến cuối không nhắc đến việc cha Tạ Tùy đi tù, vì mình cảm thấy cha Tạ Tùy bị oan, nhưng không hiểu sao tác giả không khai thác yếu tố này, phải chăng ngụ ý của tác giả chính là nói về thực tại xã hội chăng? Rằng có những chuyện đã qua thì qua và dù có cố gắng cũng không thể thay đổi?? P/s: Mặc dù khởi điểm là tình cảm cấp 3,đi làm đến kết hôn nhưng thật sự rất có cảm xúc, mình đọc có lúc thấy đau lòng, có lúc lại thấy thật vui vẻ, tuổi trẻ thật tốt :D *** Lúc Tịch Phi Phi xuất viện đã là nghỉ đông. Thời gian nằm viện hơn một tháng, bởi vì bận rộn thi cuối kỳ, Tịch Bạch không có đi bệnh viện thăm chị ta. Đương nhiên, thi cuối kỳ cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, Tịch Bạch sẽ không giả mù sa mưa hỏi han ân cần chị ta, thái độ của cô đối với Tịch Phi Phi từ đầu tới cuối đều không thay đổi. Nợ máu phải trả bằng máu nghe có chút dọa người, nhưng không hẳn không có đạo lý. Bằng không thì vì sao cô lại trùng sinh? Đương nhiên, Tịch Bạch sẽ không cần mạng của Tịch Phi Phi, bởi vì mạng của chị ta với cô mà nói không hề có giá trị. Tịch Bạch chỉ muốn đoạt lại cuộc sống vốn thuộc về mình. Chỉ là nghe cha mẹ nói, cảm xúc của Tịch Phi Phi đã dần dần ổn định, trải qua chuyện như vậy, chị ta dường như thay đổi thành một con người khác. Tịch Bạch cũng không để ý tới lời nói ấy-- Tịch Phi Phi giống như thay đổi thành một người khác, rốt cuộc là có ý gì. Thẳng đến ngày Tịch Phi Phi về nhà, thời điểm nhìn thấy Tịch Bạch, thế nhưng lại mỉm cười đi lên trước, cho cô một cái ôm ôn nhu. Tịch Bạch theo bản năng lui về phía sau, tránh ra. Cô có chút kinh ngạc nhìn Tịch Phi Phi. Trên mặt Tịch Phi Phi tươi cười hòa ái, chị ta tựa như chỉ cần vung cánh một cái, toàn thân sẽ lập tức biến thành Thiên Sứ thánh thiện lấp lánh hào quang. Đào Gia Chi khuyên nhủ: "Bạch Bạch, chuyện này đã là quá khứ, cho qua đi, Phi Phi ở trong bệnh viện đã thừa nhận sai lầm của mình, cũng đã nói xin lỗi, con cũng không nên níu chặt không buông, mặc kệ nói như thế nào, con bé vẫn là chị của con, dòng máu của hai chị em không thể tách rời." "Đúng vậy, Phi Phi cũng đã gỡ bỏ tài khoản weibo." Tịch Minh Chí trợ giúp: "Chị con thật sự nhận thức ra sai lầm, hôm nay còn cố ý đề nghị, muốn đích thân giải thích với con." Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi giả nhân giả nghĩa mỉm cười, cũng đã hiểu sương sương. Một tháng Tịch Phi Phi ở bệnh viện dưỡng thương, không chỉ khôi phục tâm lý, hơn nữa giống như...đã thay da đổi thịt, tăng level lên cao. Người thiếu kiên nhẫn trong quá khứ, thường xuyên không giữ được miệng mà nổi điên nói nhảm nhí kia, đã biến mất, hiện tại là nghệ sĩ Tịch Phi Phi luôn luôn thân mật mỉm cười, pokemon tiến hóa. Tịch Bạch thấy được chính mình trong ánh mắt chị ta, cảm nhận được từ sâu thẳm trái tim Tịch Phi Phi có bao nhiêu ý hận khắc cốt ghi tâm đối với cô. Kiếp trước, Tịch Phi Phi có năng lực làm cho cha mẹ triệt để vứt bỏ Tịch Bạch, có thể chứng minh được bản lĩnh của chị ta. Lần này, Tịch Bạch gần như bẻ gãy cánh tay của Tịch Phi Phi, mất đi một lợi thế có fans điều khiển dư luận, nhưng muốn hoàn toàn đánh sập chị ta, chỉ sợ không dễ dàng. Tịch Bạch cũng rất bội phục Tịch Phi Phi, nếu như là người có tố chất tâm lý hơi yếu một chút, bị thương nặng như thế, trên mạng internet còn bị người người điên cuồng chửi rủa, chết cũng uất ức, không khác gì An Khả Nhu bị Tịch Phi Phi tính kế lúc trước. Tịch Phi Phi có thể khôi phục trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa luôn luôn giả vờ, rất lợi hại. Chị ta càng như vậy, càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Tịch Bạch. Nếu chị ta chưa gượng dậy nổi mà tinh thần sa sút đi xuống, Tịch Bạch sẽ cảm thấy không có ý nghĩa nữa. Tịch Bạch từng bỏ mạng, cô cũng không muốn để Tịch Phi Phi cứ thoải mái mà rời đi như vậy. Cô nhìn Tịch Phi Phi, mở miệng nói: "Chị, không phải muốn nói xin lỗi sao?" Đào Gia Chi vô cùng hi vọng hai chị em nhanh chóng hòa hảo nên lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, Phi Phi, con mau xin lỗi Bạch Bạch đi." Tịch Phi Phi cắn cắn đầu lưỡi, nhìn Tịch Bạch, thành khẩn nói: "Bạch Bạch, chị xin lỗi em, chị không nên lúc nào cũng nhắm vào em." Mời các bạn đón đọc Làm Nũng Trong Lòng Anh (Khi Trái Tim Cố Chấp Giở Trò Ngang Ngược) của tác già Xuân Phong Lựu Hỏa.
Mười Tám Vị Ngọt (Ngọt Ngào 18 Vị) - Hồi Sênh
Tên truyện: Ngọt Ngào 18 Vị / Mười tám vị ngọt. Tác giả: Hồi Sênh. Thể loại: Thiên chi kiêu tử, giới giải trí, ngọt văn, 1vs1, HE CP: Ảnh: Tâm@HNC. Dịch: K@HNC Giới thiệu: Sau khi tấm ảnh em trai quốc dân Tiêu Nhượng chụp chung với bạn cùng lớp được tung ra, lướt Weibo đều thấy: "Cho hỏi làm bạn học với Tiêu Nhượng có cảm giác gì???" Bạn bè trong lớp 5 lướt thấy bài đăng Weibo này, nói với Thẩm Ý: "Bạn học đã là gì, hẳn là phải mời cậu chia sẻ cảm giác làm bạn cùng bạn với Tiêu Nhượng ra sao chứ?" Thẩm Ý cúi đầu làm bài không dám trả lời, Tiêu Nhượng - người đang được nhắc đến, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bên dưới bàn học, cười khẽ: "Hay là chia sẻ cảm giác thế nào khi yêu đương với Tiêu Nhượng..." Tên cũ của truyện "Bạn cùng bàn của tôi là đại minh tinh" - Tên convert: Mười tám vị ngọt - Về tác giả: Hồi Sênh tham gia TG từ 2013, đến nay đã viết hoàn 8 truyện trong đó có 6 truyện đã được mua bản quyền để xuất bản. Ở Việt Nam đã có kha khá truyện của Hồi Sênh được chuyển ngữ như: Ánh sao duy nhất (Đã mua bản quyền xuất bản tại VN), Ánh sao chờ đợi em, Phế hậu xoay người ký, ..... - Về truyện: Dài 356.431 từ, chia thành 89 chương, được viết và hoàn thành trong 2019. *** Bà Lynn có đôi lời muốn nói: Ờ thì đọc qua văn án đã thấy nội dung không có liên quan gì tới mỹ thực rồi nha các vị anh chị em bạn dì =))))))) Nhưng vì nhìn hình ảnh rất hợp với tên truyện nên mình vẫn sẽ giữ nguyên cái bìa này. Mà điều này đâu có quan trọng, quan trọng là Sênh của mình đã comeback, Sênh của mình chính thức đào hố mới rồi muahaha =))))))))) Ai chứ riêng cô gái ấy là Lynn nguyện đu (đương nhiên là thể loại phải hợp thì mình mới đào nha nha nha). Vậy nên tại đây xin tuyên bố một lần nữa là bộ này mình sẽ đu theo tiến độ của bạn ấy. Chắc chắn là không thể ngang ngửa với tốc độ đăng của Sênh đâu, nhưng mình sẽ cố gắng ưu tiên em nó hết mức có thể (vì đã hơn một năm rồi Sênh mới có động thái chính thức quay trở lại đường đua viết truyện cùng bè bạn). Khoảng thời gian vừa rồi có thể nói là bạn ấy đã trải qua kha khá khủng hoảng về tinh thần, mất ngủ, mất cảm xúc viết truyện, bệnh tật nữa nên mình rất mừng khi cuối cùng Sênh đã thông báo chuẩn bị đăng hố mới. Vì truyện đăng tới đâu mình đọc tới đó nên sẽ không thể đảm bảo là nó hay hoặc ấn tượng như những người anh em đi trước là 2 bộ Ánh sao. Mình chỉ muốn nói là ai thích Sênh và tin tưởng bạn ấy thì hãy nhảy, mình không chịu trách nhiệm nếu truyện không được như kỳ vọng của các bạn đâu. Truyện dự kiến được đăng từ mùng 5.2 mà tầm đó thì Tết rồi nên mình cũng không rảnh rỗi như ngày thường được. Khoảng tầm mùng 8 hết Tết, mọi hoạt động trở lại bình thường thì mình mới bắt đầu edit Mười tám nhé. Ngoài ra thì để dễ hình dung về Tiêu Nhượng thì bà Lynn mạn phép đăng kèm tấm hình của Ngô Lỗi đệ đệ vào (nguyên nhân là Sênh đã từng nói nhờ Ngô Lỗi mà bạn ấy đã có cảm hứng viết truyện này). Còn giờ thì chúng ta cùng chờ đợi màn cameo của Chu Bội Bội (như Sênh từng spoil) và biết đâu sẽ được gặp lại 2 cặp vợ chồng nhà nào đó :v Mời các bạn đón đọc Mười Tám Vị Ngọt (Ngọt Ngào 18 Vị) của tác giả Hồi Sênh.