Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Edit: Jane - Beta: Thần Hán Việt: Ninh tiên sinh, hảo cửu bất kiến Thể loại: Hiện đại, ngọt, sủng, thanh xuân vườn trường, đô thị tình duyên, song hướng yêu thầm,HE Nhân vật chính: Nguyễn Chanh, Ninh Quân Nhân vật phụ: Tống Hề, Giản Tri Ngôn, Trình Phỉ Số chương: Tác giả mới đào hố Một câu chuyện tình yêu từ ghế nhà trường bắt đầu nhẹ nhàng siêu ngọt và dễ thương. Nữ chính gặp nam chính lần đầu tiên đã nhờ nam chính giúp đỡ. Nguyễn Chanh: "Bạn học, ngại quá, có thể giúp tôi một chuyện không?" Ninh Quân: "Ừ?" Nguyễn Chanh: "Tay tôi đang bị thương, cậu có thể giúp tôi ghi lại đề bài không?" Ninh Quân kinh ngạc vài giây rồi mỉm cười. Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị thầy dạy Toán gọi lên văn phòng. Bài thi siêu khó, cả khối chỉ có mình cô được điểm tuyệt đối, nên cử cô tham gia đội tuyển thi Olympic. Nguyễn Chanh mờ mịt: "..." Ninh Quân ngồi trên ghế giáo viên, nhàn nhã nhìn cô. Sau này, cô mới biết thủ khoa trong kỳ thi cao trung Ninh Quân đã giúp cô làm bài... * Nhiều năm về sau. Ninh Quân: "Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi." Trình tiểu thư (Nguyễn Chanh): "Hả?" Đôi mắt Ninh Quân sâu xa, "Bạn gái của tôi. Lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với tôi, cũng không biết tên của tôi, lại để tôi giúp cô ấy làm bài thi." Khóe miệng của anh hiện lên chút vui vẻ nhẹ nhàng, trong ánh mắt ẩn giấu vài phần cưng chiều, sủng ái. P/s: 1. Thành thích của nữ chính rất tốt. 2. Song hướng yêu thầm. 3. Ngọt văn, ấm áp. * Simi: Hố mới nhảy, đọc xong văn án thấy cưng quá nên ôm luôn. Mình đặt gạch trước thôi, sẽ cho ẻm lên sóng sau Tết tây, lịch đăng không cố định, vẫn là ưu tiên [Tiểu Nguyệt Nha] trước nha. *** Review: 18/09/2020 Văn án:   Lần đầu gặp mặt.   Nguyễn Chanh:  “Bạn học, ngại quá, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”   Ninh Quân: “Hả?”   Nguyễn Chanh: “Tay tớ đang bị thương, cậu có thể giúp tớ giải đề không?”   Ninh Quân kinh ngạc, mấy giây sau hơi mỉm cười.   Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị thầy dạy toán gọi vào văn phòng. Bài thi siêu khó, cả lớp chỉ mình cô làm bài hoàn toàn đúng, cho nên để cô tham gia Olympic Toán.   Nguyễn Chanh: “...”   Ninh Quân ngồi trên ghế nhàn nhã nhìn cô.   Về sau, cô mới biết được lúc đó người mình nhờ là thủ khoa Ninh Quân giúp cô làm bài tập…   --   Nhiều năm về sau.   Ninh Quân: “Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi.”   Trình tiểu thư (Nguyễn Chanh): “Hả?”   Ánh mắt của Ninh Quân mắt nhìn sâu xa, “Bạn gái của tôi. Lần đầu cô ấy nói chuyện với tôi, cũng không biết tôi là ai, thế mà lại nhờ tôi giúp cô ấy làm bài thi.” Khóe miệng của anh mang theo ý, trong mắt cất giấu mấy phần cưng chiều.   Mối duyên của họ bắt đầu từ đó.   ***   Nguyễn Chanh là công chúa nhỏ của tiệm bánh ngọt Chanh Tâm - cửa hàng có tới 300 chi nhánh nhỏ trên toàn quốc, rất nổi tiếng. Cô sống vô lo vô nghĩ, thoải mái trong tình yêu thương của ba mẹ.   Nguyễn Chanh rất thông minh nhưng không dụng tâm học hành, là dạng học sinh gần đến kì thi mới lao đầu vào học, chỉ cần đủ điểm qua. Vận may của cô bùng nổ mà thi vào được trường trung học trực thuộc đại học D, lại tình cờ bị lôi vào đội tuyển Toán trong hoàn cảnh éo le như trên.    Nguyễn Chanh cảm thấy rất tuyệt vọng T-T Muốn học tra như cô thi Olympic toán? Haha…   Nhưng học đội tuyển Toán cũng rất có ích, Nguyễn Chanh còn chưa kịp dùng biện pháp dụ dỗ Ninh Quân làm bài tập về nhà cho mình thì cậu đã dễ dàng đồng ý, từ đó những tháng ngày hạnh phúc không bài tập chính thức bắt đầu.   Dần dần thân quen, tình cảm giữa họ có dấu hiệu nhen nhóm thì bất ngờ, Nguyễn Chanh nghe tin Ninh Quân sắp chuyển trường. Cô còn nhiều lần thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Đó là cô bạn hoàn cảnh không mấy khá giả nhưng điểm thi luôn nằm trong top đầu của lớp, trái ngược hoàn toàn với cô.   Trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử sẽ chọn công chúa hay lọ lem? Trong câu chuyện của họ, người cô thích đã chọn lọ lem rồi.   ****   “Tiểu Quân, con là con trai, nhường chị đi con.”    Đó là câu nói Ninh Quân nghe từ bé đến lớn.   Nhà khác có trọng nam khinh nữ, nhà cậu thì ngược lại.   Mẹ Ninh Quân là vợ kế, đối xử với con vợ trước còn tốt hơn chính con ruột mình. Đó là sự áy náy muốn bù đắp của bà ấy sao? Thật nực cười.   Còn Ninh Quân lại như một người xa lạ trong chính căn nhà đó.   Chị gái phải đến thành phố khác học đại học, ba cậu cũng chuyển đến nơi ấy làm việc. Cả gia đình quyết định đổi nơi ở, Ninh Quân khăng khăng ở lại một mình.   Sự công bằng và tình yêu thương của ba mẹ, cậu sớm đã không quan tâm nữa rồi.   Sinh nhật sáu tuổi, Ninh Quân tình cờ gặp Nguyễn Chanh ở tiệm bánh, còn được cô tặng một cái bánh ngọt. Cậu nhóc cô độc ấy đã thích cô bé kia từ cái nhìn đầu tiên.   Cứ ngỡ sẽ không gặp lại nhưng may mắn đã mỉm cười, Ninh Quân học cùng lớp cùng trường với Nguyễn Chanh.    Cậu ngày ngày làm bài tập cho cô, không một chút oán thán, còn mong họ gặp nhau sớm hơn chút nữa, cậu sẽ làm hết cả bài tập sơ trung cho cô. Tình yêu thời niên thiếu chỉ đơn giản như thế, được bên người mình thích, nhìn thấy người ấy luôn hạnh phúc vui vẻ.   Thế nhưng, công ty của ba Nguyễn Chanh gặp vấn đề tài chính, có nguy cơ phá sản, Ninh Quân cầu xin ba mình giúp đỡ họ, đổi lại điều kiện là cậu sẽ chuyển trường và đến ở chung với gia đình tại thành phố khác.   Ninh Quân không thể giải thích với Nguyễn Chanh, lần rời đi này là đằng đẵng suốt tám năm, cậu chưa từng thôi mong nhớ.   Và họ đã gặp lại nhau sau ngần ấy năm xa cách, tình cảm vẫn chẳng phai nhạt, Ninh Quân lần nữa theo đuổi cô gái nhỏ Nguyễn Chanh. Từ ấy nắm chặt tay nhau bước trên con đường hạnh phúc tiến vào hôn nhân.   ***   “Ninh tiên sinh, đã lâu không gặp” là một bộ truyện ngọt sủng, tình tiết truyện bình thường, tác giả viết không chắc tay lắm, mấy đoạn xa cách chỉ dùng đúng một dòng: hai năm sau, sáu năm sau…, đoạn miêu tả mâu thuẫn gay cấn thì cũng viết chưa tới nên nhìn chung nhàn nhạt, không có gì mới mẻ hay hấp dẫn.   Thêm một phần nữa là bạn editor truyện này edit khá cứng, lệch raw, mắc nhiều lỗi, điều này có thể đã khiến cho mình cảm thấy mất đi giá trị về văn phong của tác giả Dạ Mạn và nội dung truyện có chút sai sót nhưng bù lại là truyện không có pass gì cả, nên nếu các bạn dễ tính thích đọc truyện nhẹ nhàng thư giãn có thể nhảy hố thử nhé.   Dưới đây là một số trích đoạn truyện:   Bạn nam phụ đáng thương thất tình sau khi nam nữ chính thành đôi, đi uống rượu giải sầu:   Trọng lượng cả người Cố Dịch đều đè nặng lên người Ninh Quân.   “Sao lại biến thành đàn ông rồi?” Anh cọ cọ cổ áo Ninh Quân, ngửi ngửi hương vị.   “Chanh Chanh, sao em lại đổi sang dùng nước hoa đàn ông thế!”   Ninh Quân cố nhịn, anh thật muốn ném người đi.   Nguyễn Chanh dở khóc dở cười.   Lên xe, Cố Dịch ngồi phía sau, Ninh Quân cách anh rất xa.   Chỉ chốc lát sau, Cố Dịch lại ghé sát vào.   “Chanh Chanh, chúng ta về Anh đi. Thành phố B kẹt xe quá nhiều, còn luôn có sương mù. Về Anh đi, chúng ta kết hôn, sau đó sinh hai đứa con trai. Anh cả liền họ Nguyễn giống em, gọi là Nguyễn Tiểu Cố. Em trai thì theo họ anh, gọi là Cố Tiểu Nguyễn.”   Gió này sao đột nhiên lại đổi hướng rồi.   “Có được không, Chanh Chanh?”   [...]   Cố Dịch tựa trên vai Ninh Quân, lại còn cà cà, “Sao em lại cứng như vậy nha!”   Ninh Quân giơ tay đẩy anh sang một bên, đầu Cố Dịch cốp một nhát đập vào cửa sổ xe.   Và sau đó, khi Ninh Quân thuyết phục ba mẹ Chanh Chanh chấp nhận mình:   “Con cái của Nguyễn Chanh, sẽ mang họ Nguyễn, gọi là Nguyễn Ninh. Nếu như Nguyễn Chanh nguyện ý sinh 2 đứa, đứa sau gọi là Ninh Nguyễn.” Ninh Quân nói ra từng chữ một, ngữ khí chân thành.   Nói thật là dễ nghe! Rõ ràng là đạo sáng kiến của Cố Dịch. Nguyễn Chanh nháy mắt mấy cái, chưa gì mà nghĩ đến sinh hai đứa rồi? Nghĩ xa quá rồi đấy.   Mà cô đồng ý gả cho anh bao giờ? _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Dung Tú Nữ - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cổ Phong Hệ Liệt: Hồ Duyên - Công Tử Hoan Hỉ
Y dạy học ở thôn làng nho nhỏ, từ thơ bé đã mồ côi, lớn lên cũng phận mọt sách nghèo rớt mồng tơi. Hắn sinh trong vương tộc, hưởng trọn nhung lụa vàng son, thân hồ ly quen thói ngông cuồng. Một đêm mưa dông gió giật, một lần thiên kiếp, một thoáng vô tình lạc bước đến hậu sơn, lại là cơ duyên để đôi bên hội ngộ. Từ đây chấm dứt hai mươi năm hiu quạnh, hai mươi năm bình lặng dửng dưng…. Người có ơn và kẻ đến trả ơn, từ lúc nào đã dây dưa không dứt? Là khi y ngơ ngẩn vì bóng áo trắng và đôi mắt vàng kim nhàn nhạt, là khi hắn nhận ra vòng tay y ấm áp vô cùng? Ngày qua ngày, hắn cho gà ăn, y dạy học, trời đổ mưa lại có ai mang ô đứng đợi, tán ô khoanh lại một khoảnh trời mơ nồng nàn. Chuyện trời tàn đất tận, chưa đến tàn tận thì ai hay ra sao? Vậy hãy cùng nhau sống đời bình đạm, cùng nhau đợi đến đất tận trời tàn… *** "Đệ vẫn... khoẻ chứ?" Nhìn nhau im lặng, cuối cùng vẫn là Nhan Tử Khanh mở lời trước. "Ừ." Tô Phàm gật đầu, mắt đăm đăm nhìn mặt bàn cũ kỹ. Lại chìm vào yên tĩnh, ánh mắt Tô Phàm hơi nhích lên, bắt gặp nền gấm sắc vàng thêu hoa văn chìm màu bạc, gió to sóng cả, mây cuộn bể gầm. Trên đỉnh đầu một tiếng thở dài sâu thăm, bàn tay quên cầm bút làm thơ vươn đến gần y, giữa chừng lại buông thõng xuống, "Đã là tiên sinh rồi, sao còn kiệm lời như vậy?" Không phải không thích nói, chỉ là không muốn nói, không mong nói, cũng không biết phải nói gì. Tô Phàm trong lòng thầm biện giải. Ban tay cầm sách siết chặt thêm, mắt cứ nhìn mãi chỗ tróc sơn trên mặt bàn cũ kỹ. "Đệ vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào so với cái ngày không thuộc được thơ." Nhan Tử Khanh chẳng ngại Tô Phàm ít nói, tiếp tục gợi chuyện, khí vị xa xăm, như đang nhớ về ngày cũ. "Năm ấy, nếu không thuộc được, có lẽ phu tử sẽ giữ đệ lại đến tối mịt." "Không đâu, phu tử vốn từ ái, sẽ không làm vậy." Tô Phàm mở miệng biện hộ, bắt gặp ý cười ăm ắp trong đôi mắt kia, "Huynh..." "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?" Nhan Tử Khanh cười nhìn Tô Phàm, "Bạn đồng môn tái ngộ, Tô tiên sinh đối đãi thế này ư?" ... Mời các bạn đón đọc Hồ Duyên của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống - Lập Thệ Thành Yêu
Tại sao lại muốn cung đấu, gia đấu? Lại còn tranh đấu nữa? Ba người vì cái gì mà không thể trôi qua những ngày tươi đẹp? Là phu nhân của một nhân viên công vụ Bắc Tống, ta thật sự muốn gia đình vui vẻ yên ổn và hạnh phúc như vậy thôi. Việc này... Một đứa con riêng còn nhỏ + hai bàn tay của trượng phu + một thân thể trẻ con chưa phát triển = một nhà ba người… Có lẽ đó cũng chính là một loại may mắn sao... *** Trải qua hai lần ầm ĩ này, nhất là sau khi Triệu thị, người luôn luôn chua ngoa khí thế hung hăng gây phiền hà lại cực kỳ sợ hãi bỏ chạy như nhìn thấy quỷ, Tống Tiểu Hoa mạnh mẽ sống vài ngày yên ổn, mỗi ngày là ngồi ăn chờ chết vội vàng ‘ Tạo người’. Lục Lăng ở trong học viện cũng là đường làm quan rộng mở, trước mặt Thành tiên sinh là học sinh chịu khó cố gắng học, trở thành đại ca trong đám bạn học, thậm chí không ít bạn học lớn tuổi hơn cũng bởi vì cậu trọng nghĩa lại hơi liều mà nguyện ý đi cùng cậu “Chơi đùa”, dĩ nhiên là cũng không thiếu người thuận theo xu thế mà bám đùi...... Mà nhân vật quan trọng trong hai sự kiện là Tống Vô Khuyết, mức độ nổi tiếng tăng lên, điedanlequydon lại đến Lục Thác cũng có hứng thú, không có việc gì liền thích mang theo mấy miếng thịt bò kho tương của quán ăn nổi danh nhất Kinh Thành tới hối lộ làm quen. Cứ như thế mấy lần, rốt cuộc dụ dỗ thành công. Vì vậy, trên đường phố ở kinh thành thường thường có thể nhìn thấy một ông cụ khỏe mạnh, bên trái là nắm gạo nếp mềm mại, bên phải là con chó to có lông màu đen, nghênh ngang rêu rao khắp nơi...... Nhá nhem tối ngày nào đó, nắng gắt đã lặn xuống phía tây, gió mát thoải mái, Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ đang đứng giữa một đống dưa hấu, thi xem người nào có thể lựa ra dưa ngon vỏ mỏng lõi hồng, chợt nghe thấy tiếng cười của con trẻ, tiếp đó thấy Lục Lăng cưỡi trên cổ ông cụ Lục Thác đang tức giận mặt như cúc hoa, đôi tay níu lấy lỗ tai lão gia tử, miệng còn không ngừng kêu ‘đi đi’tiếng hô chơi rất là ‘la cái rắm’, miệng Tống Vô Khuyết ngậm túi thịt bò kho tương được mua cho ngẩng đầu bước đi bên cạnh. ... Mời các bạn đón đọc Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Du Thái Hoa - Lập Thệ Thành Yêu
Sau khi mất cả cha lẫn mẹ, Hoa Thái U được Tiêu Bái nhận nuôi. Tiêu Bái là huynh đệ kết nghĩa với cha nàng, khi xưa hai người từng thề với nhau nếu một người sinh con trai, một người sinh con gái thì sẽ cho chúng làm phu thê. Thế là, nàng đã trở thành con dâu tương lai của Tiêu gia.  Phu quân tương lai của nàng là Tiêu Mặc Dự, từ bé cậu đã là thần đồng, cậu thích ngâm thơ, làm câu đối, luyện chữ..., toàn thân toát lên vẻ nho nhã, phong trần. Còn Hoa Thái U lại hào sảng khoáng đạt, có chút lỗ mãng, vì vậy ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, họ đã trở thành oan gia.  Một ngày kia, sau khi đi xa nửa năm, Tiêu Mặc Dự đưa một biểu muội xa không nơi nương tựa về ở, người biểu muội đó vô cùng tâm đầu ý hợp với Tiêu Mặc Dự. Không lâu sau đó, tranh thủ lúc Tiêu Mặc Dự đi vắng, Hoa Thái U quyết định bỏ đi, chỉ để lại “giấy ly hôn”trên bàn.  Nàng một thân một mình đến Ung Thành, mua lại Tiêu Kim Lầu, ngang nhiên trở thành tú bà nổi tiếng nhất vùng! Tưởng chừng cuộc đời nàng từ đây không còn liên quan gì đến cái tên họ Tiêu kia nữa thì hai người lại tình cờ gặp lại nhau tại thanh lâu của nàng. Liệu đôi oan gia này sẽ ra sao? *** An Dương tức tối quay người, cất bước bỏ đi. “Đương nhiên quận chúa không sốt ruột rồi, bởi người đâu có trúng độc.” Hoa Thái U cong môi giễu cợt, lúc bóng dáng An Dương biến mất ở góc tường, nàng mới giống như đã mệt rũ người, ngồi bệt xuống bồn hoa bị tuyết phủ đầy bên cạnh, lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào, mình thật sự chỉ dựa vào ba tấc lưỡi tự lừa mình dối người là có thể xoa dịu bản thân?” Hoa Thái U nghĩ mãi nghĩ mãi, tròn mười ngày, tới ngày thứ mười một, nghe thấy một thông tin Tiêu Mạc Dự đã kết thúc mỹ mãn những việc liên quan ở Ung Thành, trong tương lai gần sẽ khởi hành về Giang Nam, đi cùng với chàng ngoài đoàn tùy tùng ra, còn có cậu con trai nuôi nữa Loan Lai một tay bế Ức Nhi một tay mân mê phím đàn, bắt đầu tiến hành dạy âm luật cho cậu bé: “Xem ra, bần tăng cần mang tiểu thí chủ đi tìm một nơi nào đó để tu dưỡng một khoảng thời gian.” “Ý của ngươi là, ngươi sẽ tung tin giả để tiện che mắt thiên hạ?” Hoa Thái U dựa vào cửa sổ, thản nhiên trêu đùa chim: “Chàng cờ trống rợp trời đưa hết những người có ý đồ bất lợi đối với Ức Nhi đi, chỗ chúng ta đây xem ra có thể an toàn hơn nhiều. Tới lúc đó, khả năng cử người tiếp ứng Ức Nhi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.” “Đúng vậy.” “Việc chàng tin tưởng ta toàn tâm toàn ý bảo vệ Ức Nhi cũng là điều đương nhiên, nhưng tại sao chàng lại tin tưởng ngươi như vậy nhỉ?” ... Mời các bạn đón đọc Du Thái Hoa của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê
Đến với “Tường vi đêm đầu tiên” độc giả sẽ hoàn toàn bất ngờ và bị chinh phục bởi sự đột phá trong cách sáng tạo hình tượng nhân vật và ngòi bút trữ tình vừa đằm thắm vừa sắc nhọn của Minh Hiểu Khê. Vẫn là những câu từ như ướp hương hoa nhưng Diệp Anh – nhân vật nữ chính của tác phẩm được hiện lên đa chiều và nhiều góc cạnh hơn. Diệp Anh, cô gái được sinh ra từ đêm đen u uất, như đóa tường vi bừng nở sau một đêm sấm sét ngợp trời, cô gọi mình là Dạ Anh, cô gái tới để hủy diệt, vùi lấp đi tất cả. Một trái tim và tâm hồn u tối trong diện mạo xinh đẹp, lạ thường. Diệp Anh đã dùng sắc đẹp và tài năng của mình thầm lặng thực hiện âm mưu lợi dụng anh em và gia đình họ Tạ, một danh gia vọng tộc trong ngành thời trang làm bàn đạp trong kế hoạch trả thù. Cô sẵn sàng bóp méo nhân cách của bản thân để đạt được mục đích. Minh Hiểu Khê đã đặt Diệp Anh vào giữa ranh giới mong manh của Tình yêu và Thù hận. Con người ta, có nên chăng để những hờn ghen và thù hận phôi phai theo năm tháng, quên những đớn đau của ngày hôm qua để sống cho hiện tại? Đọc “Tường vi đêm đầu tiên”, độc giả sẽ được trải nghiệm quá trình đấu tranh, kiếm tìm những giá trị đích thực của cuộc sống. Ở đó hằn sâu bao đau đớn và nước mắt của Diệp Anh. “Tường vi đêm đầu tiên” đã chuyển tải được những giằng xé nội tâm, diễn biến tâm lí phức tạp trong lớp ngôn từ nhẹ nhàng, uyển chuyển và tinh tế. Táo bạo khai phá đề tài Báo thù nhưng Minh Hiểu Khê đã khẳng định được tài năng của mình trên từng trang viết. Tập 1 “Tường vi đêm đầu tiên” được phát hành vào cuối năm 2011 đã gây được tiếng vang lớn trong lòng bạn đọc yêu thích văn học trẻ Trung Quốc. Thế nhưng cái kết còn bỏ ngỏ khiến cho người đọc không khỏi luyến tiếc. Liệu những người trẻ như Diệp Anh, Việt Tuyên, Việt Xán… có vượt qua được nỗi day dứt, hận thù để chạm tới yêu thương? Gần 4 năm trôi qua, năm 2015 đánh dấu sự trở lại của Minh Hiểu Khê với những diễn biến tiếp theo của câu chuyện trong tập 2 “Tường vi đêm đầu tiên”.  “Tường vi đêm đầu tiên” đượm như một ly rượu nồng, đón đợi bạn đọc cùng sẻ chia. *** Minh Hiểu Khê là một tác giả trẻ của Trung Quốc. Cô hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Quản lý Kinh tế thương mại Quốc tế, đại học Vũ Hán, Trung Quốc Minh Hiểu Khê là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được ưa thích nhất tại Trung Quốc. Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại" (trong bộ "Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê), "Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em", "Liệt Hỏa Như Ca"...Đặc biệt là bộ 3 tập truyện "Bong bóng mùa hè" đã đưa cơn sốt Minh Hiểu Khê tại Việt Nam lên đỉnh điểm.   Khi tự bạch về mình, cô tự nhận mình có  sở thích ngủ, xem phim hoạt hình, điện ảnh và tiểu thuyết, thích ăn sô-cô-la, uống nước ép trái cây, shopping và tán dóc...Cô thuộc chòm sao Song Tử, nhóm máu B, tâm nguyện hạnh phúc nhất là có thể lấy được một người chồng có lòng bao dung như trời biển, có được những người bạn hiểu thấu lòng mình, tìm được một công việc nhàn hạ sao cho không có quá nhiều tiền và cũng không có quá ít tiền!   2. Các cuốn sách đã xuất bản tại Việt Nam - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải lấp lánh hơn cả ngôi sao kia! Ánh nắng đầu thu phơi phới mang trong mình chút hơi lạnh. Những phiến lá xanh còn sót lại của rặng tường vi bên cửa sổ khẽ đung đưa trong gió chiều. Mặt trời chiếu rọi lên khung cửa kính lấp lánh như pha lê, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt, tựa như ánh sáng của vì sao long lanh nhất. Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh. “Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh vẫn còn hiệu lực”, cô gối đầu lên cánh tay anh, chỉ vào ngôi sao sáng nhất trong hằng hà sa số những ngôi sao trên bầu trời, “Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải lấp lánh hơn cả ngôi sao kia”. “Trong gần một tuần, cổ phiếu niêm yết của tập đoàn Tạ thị...” Tạ Phố đang báo cao tình hình biến động mới nhất về cổ phiếu của tập đoàn, giọng trầm thấp vang khắp căn phòng. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng ngồi thẳng, đôi môi anh thấp thoáng chút hồng nhạt. Chăm chú nhìn vệt nắng rực rỡ trên tấm kinh pha lê, đáy mắt anh dường như cũng lóe lên một tia sáng nhỏ nhoi. “Nhị thiếu gia?” Báo cáo xong, Tạ Phố liên hỏi. Ánh mắt chậm rãi rời khỏi vệt nắng, Việt Tuyên suy nghĩ giây lát, rồi dặn dò Tạ Phố vài câu. Tạ Phố dáng vẻ sợ hãi, những cũng không nói gì nhiều, liền rời khỏi phòng. Trên tay vịn xe lăn, những ngón tay Việt Tuyên thon dài, nhợt nhạt hơi nắm chặt rồi từ từ thả lỏng. Trong lồng ngực khẽ thổn thức một tiếng thởi dài, ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn làm việc, trong khung ảnh là anh trên chiếc xe lăn và cô đang cười tươi như hoa. Anh cầm khung ảnh lên. ... Mời các bạn đón đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên của tác giả Minh Hiểu Khê.