Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Từ Từ Dụ Dỗ
Văn án: Ban đầu cô là bệnh nhân của anh, sau này trở thành thực tập sinh của anh, cuối cùng lại làm vợ anh. Cô, từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng, đều chỉ có một mình anh, thủy chung chỉ một người. Nếu bạn đã quá chán ngán những cuốn truyện ngôn tình sủng ngọt, nơi mà nam chính dù lạnh lùng, cao ngạo với cả thế giới nhưng lại vô cùng si tình và yêu chiều duy nhất một mình nữ chính; hoặc là những cuốn truyện khi mà mục đích sinh ra của nữ chính là được cưng chiều, được nâng niu trong lòng bàn tay và bổn phận duy nhất của cô chỉ là để mặc cho nam chính hết lòng yêu thương, vậy thì bạn ơi, thật đáng tiếc nhưng cuốn tiểu thuyết này và bạn hẳn là không thuộc về nhau rồi~ Vâng, reviewer xin được hân hạnh giới thiệu, khi đọc cuốn sách này, đồng nghĩa với việc chúng ta đang đứng trước một nguy cơ hết sức lớn về tăng lượng đường trong máu cấp độ cảnh báo, nghẹn họng vì bánh gato và sẽ có một bàn thức ăn phong phú dành riêng cho các cẩu độc thân. Vậy nên, xin hãy cân nhắc kĩ và tuyệt đối thận trọng trước khi quyết định dấn thân nha! Năm 18 tuổi, Niệm Tưởng mọc răng khôn, lại còn mọc lệch, cô gái nhỏ dù cực kì sợ đau nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài đến bệnh viện cầu cứu bác sĩ nha khoa. Tại đấy, lần đầu tiên cô gặp Từ Nhuận Thanh, hiện đang thực tập tại Khoa răng hàm mặt, cũng duyên phận làm sao, trở thành bệnh nhân chính thức đầu tiên của anh. Người thanh niên bịt kín mặt, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt điềm tĩnh, trong trẻo, sâu hun hút nhưng lại có tác dụng trấn an lạ kì đối với Niệm Tưởng. Răng, vẫn đau. Nhưng tim, lại càng hồi hộp thấp thỏm hơn. Ở cái tuổi 18, Niệm Tưởng lần đầu biết thế nào là rung động trước một người, gom hết dũng khí thổ lộ với người ta, nhưng đổi lại là...lời từ chối. Cô gái nhỏ chỉ biết trao vội cho chàng thanh niên cô thầm mến một nụ hôn thoáng qua, nụ hôn đầu, dù không biết nó có được tính là một nụ hôn không nữa. Bởi vì mặc dù chạm vào nhưng lại bị ngăn cách bởi ngón tay cái của người ta, ăn đậu hủ của trai đẹp quả nhiên cũng đâu có dễ a~ *** Sáu năm sau gặp lại, Niệm Tưởng khi ấy, sau bao lần nhụt chí mới gom hết dũng khí để đến bệnh viện niềng răng thì lại một lần nữa, trở thành bệnh nhân của Từ Nhuận Thanh. Trái đất quả nhiên là tròn, đi một vòng lớn, duyên phận vẫn đưa anh và em đến bên nhau. Chỉ là, Niệm Tưởng giờ đã không nhận ra anh. Cô không cách nào liên hệ chàng thanh niên trầm mặc ít nói nhưng vô cùng ấm áp, vô cùng đáng tin cậy ngày ấy với vị bác sĩ thanh lãnh, ngạo mạn, phúc hắc, nói câu nào khiến cô thấp thỏm câu đó ngày nay. Nhưng dù Niệm Tưởng chẳng nhận ra anh, thì Từ Nhuận Thanh anh lại nhận ra cô đấy. Sáu năm trước, anh nghĩ rằng cô còn quá trẻ, tình cảm chỉ là bộc phát nhất thời, không phân biệt rõ thế nào là thích, chưa kể cô vẫn đang là học sinh cấp 3, việc học cấp bách hơn, nên đã thẳng thừng từ chối khi cô bày tỏ. Chỉ là, sau đó, anh đã hối hận rồi, đã nhanh chóng hối hận rồi... Sáu năm sau, nhớ mãi không quên cô, anh đối với Niệm Tưởng dù không phải là nhất kiến chung tình, nhưng nhất định đã tương tư thành tật. Gặp lại cô, phần duyên phận này, Từ Nhuận Thanh anh sao còn có thể để bản thân tiếp tục bỏ lỡ thêm một lần nữa đây. Vẫn có câu nói rằng" Gặp đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc, gặp đúng người sai thời điểm là bi thương"* , nhưng mình nghĩ, chỉ cần là đúng người, nếu ta nguyện ý chờ đợi, dốc lòng kiên nhẫn chờ đợi, vậy thì chẳng phải sẽ luôn có thể biến sai thành đúng, biến tiếc nuối thành viên mãn hay sao?! Nữ chính Niệm Tưởng có thể nói là dạng tiểu bạch thỏ điển hình, ngoan ngoãn, hiền lành, đơn thuần, đúng là kiểu con gái chờ người ta đến bắt nạt trong truyền thuyết ????. Xinh đẹp đáng yêu nên bên cạnh cũng có vài cánh hoa đào, tiếc rằng "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", EQ thấp thậm chí cô còn chẳng nhận ra tâm ý của người ta, nên chuyện dĩ nhiên là đều không đi đến đâu, cho tới khi gặp được Từ Thuận Thanh thì...ờ, từ lúc này thì làm gì còn có sau đó nữa chứ haha. Mặc dù là kiểu con gái chậm nhiệt, rụt rè, nhưng một khi đã quyết định điều gì thì Niệm Tưởng cũng sẽ rất kiên định đấy. Tỷ như ngày còn thiếu nữ ngây thơ đó đã dũng cảm bày tỏ với bác sĩ chữa răng của mình, hay tỷ như bây giờ, trưởng thành rồi thì sau bao e ngại cũng thành thật đối diện với tình cảm của bản thân, muốn trở thành vợ bác sĩ hướng dẫn thực tập của mình vậy. Về phần Từ Thuận Thanh quả thật chính là mẫu đàn ông rất thích hợp để lấy làm chồng. Là kiểu con rể mà bất kì một ông bố vợ bảo bọc con gái nhất, soi mói nhất cũng chẳng thể chê trách được gì. Tình trường hoàn toàn là một tờ giấy trắng, cẩn thận, chu đáo, thành thục, tài năng, đáng tin, có sự nghiệp, có gia thế tốt. Quả thật là quá mức hoàn mỹ rồi. Điểm yếu duy nhất nếu có chắc chỉ là siêu cấp đẹp trai, nên rất hay mời gọi ong bướm đổ xô đến hút mật ????, nhưng xin bố vợ tương lai yên tâm, thanh niên 28 tuổi này vẫn luôn giữ thân như ngọc đấy nhé, có mộng tưởng gì cũng chỉ biết dành hết cho người con gái anh trót thương nhớ thôi... Với Niệm Tưởng, Từ Nhuận Thanh từng là mối tình đầu ngây ngô thuở thiếu nữ, là người yêu nồng nàn say đắm hiện tại, là thầy hướng dẫn thực tập tỉ mỉ nghiêm khắc, cũng là thần tượng trong nghề mà cô phấn đấu học hỏi, và rồi sẽ là người chồng, là người cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, dựa dẫm, là bến đỗ cho cuộc đời cô. Anh là ngọn hải đăng dẫn chiếu đường cô đi, cũng nguyện là bến cảng che mưa chắn gió cho cô. Có một người đàn ông như vậy, dù anh luôn chỉ muốn bạn là chính mình, bảo bọc bạn hết mức trong vòng tay của anh, nhưng bạn lại vẫn sẽ nguyện ý vì anh mà phấn đấu trở nên dũng cảm hơn, tốt đẹp hơn. Chính là một Từ Nhuận Thanh của riêng Niệm Tưởng. Vậy nên, mỗi độc giả khi đọc xong cuốn truyện này, có lẽ sẽ đều có một khát khao, đó là bản thân cũng có thể trở thành "Niệm Tưởng" (nhớ nhung) của một người nào đó~ Ngoài những nhân vật chính, "Từ từ dụ dỗ" còn có một dàn nhân vật phụ đặc sắc và thú vị. Nào là trợ lý Âu Dương của Từ Nhuận Thanh, sinh ra để bị ai đó bắt nạt ????. Nào là cô y tá Phùng Giản, hủ nữ hàng thật giá thật thích bát quái. Và hiển nhiên không thể không nhắc đến bố vợ tương lai của Từ Nhuận Thanh, Niệm phụ, thật sự là bác quá quá đáng yêu rồi. Thú vui lớn nhất của Niệm cha trước khi con gái có bạn trai là trêu chọc cô, mà khi con gái có bạn trai rồi thì mới biết, cái người ông vẫn tùy tiện bắt nạt đó thực ra luôn là hòn ngọc quý mà ông vẫn nâng niu trân trọng hết mực đấy. Cái kiểu lo lắng xoắn xuýt của ông khi biết củ cải trắng nhà mình bỏ công chăm sóc vun trồng suốt 24 năm bị nhòm ngó và có nguy cơ bị ăn sạch, thật sự là buồn cười chết đi được ấy ????. "Từ từ dụ dỗ", thật ra, truyện y như tên, quả thật có diễn biến...vô cùng chậm rãi, chính là phong cách thường thấy của tác giả Bắc Khuynh, cho lửa cháy âm ỉ, nam chính dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh mà theo đuổi nữ chính, nếu ai thấy hợp thì sẽ rất thích, nhưng ai thấy không hợp thì hẳn sẽ cho rằng nó nhạt, nhất là những bạn đọc thiếu kiên nhẫn xin hãy dẹp sang một bên ạ ????. Truyện mặc dù ngọt, nhưng không phải cái kiểu ngọt gắt, mà giống như khi thưởng thức một chiếc bánh Tiramisu thượng hạng, sau khi cắn, miếng bánh sẽ từ từ tan ra trong khoang miệng, và rồi vị ngọt lan toả đến từng xúc giác, thấm vào từng cơ quan của bạn. Nó cũng đúng là một câu chuyện nhẹ nhàng điển hình: không có kịch tính, máu chó hay bất kì gay cấn cua gắt nào; mang đến cho bạn cảm giác vô cùng dễ chịu, thoải mái, tựa như là chúng ta lấy một chiếc lông vũ, khẽ khàng khều lên lòng bàn tay, có chút ngứa, cũng có chút xao xuyến bồi hồi; quả thật là một câu chuyện tình yêu rất thích hợp để dành đọc vào những ngày đầu thu, tiết trời dịu nhẹ nhưng vẫn còn chút nắng chói chang và oi bức của mùa hè như thế này. Vì thế, xin mời chúng độc giả yêu sủng ham ngọt nhiệt tình nhảy hố ạ ^^. P/s: Truyện này được editor gắn mác hơi sắc, nhưng mà mị nói thật, đến nửa miếng thịt cũng chả có mà xơi đâu, #team_mê_thịt giải tánnnnnnnn!!! *, Trích dẫn truyện Thương Ly, Tuyết Linh Chi. Mời các bạn đón đọc Từ Từ Dụ Dỗ của tác giả Bắc Khuynh.
Bạn Trai Thiên Tài
Văn án: Ai cũng biết Trần Mặc là đệ nhất danh khối trung học toàn thành phố, người cũng như tên, trầm mặc ít lời, như một đoá hoa lạnh lùng lại kiêu ngạo, chỉ nói chuyện với duy nhất Nguyễn Manh. Nhưng điều mọi người không biết chính là, đoá hoa cao lãnh này, khi học tiểu học lớp một từng bị kêu là “thằng nhóc câm”, lúc ấy luôn là tiểu bá vương Nguyễn Manh che chở cậu. Hơn nữa sách vở của đoá hoa cao lãnh này rất đặc biệt, tất cả mặt trên đều viết tên cô. Sau đó, cô hôn đoá hoa băng lãnh là cậu xong, liền chạy đến mất dạng. Nhiều năm sau, cậu chặn cô ở một góc, thanh âm hơi hơi mang theo chua xót, lẩm bẩm, “Tớ sai, nhưng tớ ít nhất sẽ không quên đi chuyện bản thân đã làm.” Nói xong, cậu cúi người, dùng sức hôn cô. Nhiều năm sau tại một đỉnh núi nọ, có người hỏi Trần Mặc: “Trần tổng, mối tình đầu của ngài là khi nào?” Trần Mặc bình đạm trả lời: “Năm nhất.” “Sơ trung hay cao trung?” Trần Mặc: “Tiểu học.” “……” đoá hoa băng lãnh này thực sự là trưởng thành sớm! Cả thế giới này đều bị cậu ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có Nguyễn Manh có thể tiến vào. *** Đối diện nhà cô bé Nguyễn Manh vừa chuyển đến một gia đình mới, nên bố dắt bé sang nhà hàng xóm chào hỏi làm quen. Thế nhưng kì lạ là cậu nhóc bằng tuổi bé con họ lại chẳng thú vị chút nào, cho dù bé nhiệt tình nói chuyện hay muốn kết bạn thì vẫn trầm mặc lạnh nhạt không nói gì rồi đi mất. Sau này, bố mẹ nói cho bé biết, cậu bạn kia bị bệnh nên không thích giao tiếp cùng người lạ, hy vọng bé có thể giúp cậu hòa nhập với mọi người. Nguyễn Manh khi ấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết nghe lời. Vì thế, bé quyết định phải bảo vệ và đối xử thật tốt thật tốt với cậu. Bởi bé hy vọng, cậu sẽ khỏe lại, sẽ vui vẻ chơi đùa cùng bé khắp nơi. Cô bé Nguyễn Manh tựa như một vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, cho dù nhìn ở bất kì đâu cũng lấp lánh xinh đẹp và tràn ngập sức sống. Cô bé hay nói, hay cười lại đặc biệt tinh tế và giàu lòng lương thiện. Sự xuất hiện của cô trong những năm tháng ấy, đã đem những tia nắng ấm áp nhất xóa tan đi sự cô độc đến mức lạnh giá trong lòng một người. Đó chính là cậu bé thiên tài nhưng tự kỉ Trần Mặc. Khi ấy, Nguyễn Manh không hề biết nhiều như vậy, cô bé chỉ biết Trần Mặc là hàng xóm, là bạn của mình, cậu ấy kì lạ như thế nào cũng không sao cả. Các bạn khác ức hiếp cậu, cô sẽ đánh, các bạn khác trêu chọc cậu, cô sẽ mắng, các bạn khác không chơi cùng cậu, cô sẽ chơi. Cô bé muốn mình trở thành người đầu tiên làm cho cậu biết rằng, thế giới này nếu không có ai bên cậu thì vẫn còn cô ở đây. Tất cả, đều tự nhiên như vậy, chân thành như vậy… Vì thế, bên cạnh cậu bé Trần Mặc lạnh nhạt không nói lời nào luôn là cô bé Nguyễn Manh líu ríu đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện trưa nay ăn gì, bài nào không làm được, bị mẹ phạt ra sao… Nguyễn Manh cũng không hề buồn lòng khi cậu không trả lời, bởi vì cô bé biết, cậu sẽ luôn kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ tất cả. Thế nên, cô bé không ngại ngần mỗi tối chạy đến nhà nhờ cậu giảng bài, còn mua thêm bức tranh ghép hình thật lớn sang chơi chung. Thời gian ở cùng cậu, luôn yên tĩnh dịu dàng và đặc biệt ấm áp. Có lẽ, ngay từ những khoảnh khắc tưởng như bình dị này, đã lặng lẽ thắp sáng những vì sao nho nhỏ trong lòng cả hai, để chẳng biết tự bao giờ lại biến thành dải ngân hà dài rộng trong đêm đen thăm thẳm mất rồi. *** Trần Mặc, người cũng như tên, trầm mặc ít nói, thông minh lạnh lùng… Sinh ra với khối óc thiên tài, mọi sự vật sự việc xung quanh đối với Trần Mặc quá sức dễ dàng. Thế nhưng, cậu lại mắc chứng bệnh tự kỉ, luôn sống trong thế giới cô đơn của chính mình, không có ai bên cạnh cũng không cần ai bên cạnh. Khi ấy, mọi thứ của cậu đều là những con số phức tạp trên quyển tập, không màu sắc, không dáng hình và không cả cảm xúc. Thế nhưng, giống như là vận mệnh đã an bài, vào cái ngày cậu chuyển đến nơi ở mới, đã có một người quan trọng xuất hiện, làm thay đổi tất cả những khái niệm và tư duy trong cậu. Một người mà sau này, cậu nguyện đánh đổi tất cả để có thể bên cạnh, yêu thương chở che. Và người ấy không ai khác chính là Nguyễn Manh. Nguyễn Manh là người đầu tiên làm rất nhiều điều cho cậu, là người đầu tiên kể những câu chuyện nhỏ về mọi thứ cho cậu nghe, là người đầu tiên đi tìm cậu khi cậu đi lạc, là người đầu tiên đem đến cho cậu bộ tranh xếp hình chơi chung, là người đầu tiên tặng cậu chú robot rất đẹp vào sinh nhật mà không ai nhớ, là người đầu tiên tin cậu không làm điều xấu và là người đầu tiên dịu dàng nói với cậu rằng, cậu là tiểu thiên sứ thông minh đáng yêu nhất trên đời này… Từng chút từng chút một nho nhỏ ấy, khắc vào trái tim Trần Mặc thành vết tích sâu đậm, để đến cuối cùng khắp nơi đều là giọng nói và dáng hình Nguyễn Manh. Vì thế, Trần Mặc để Nguyễn Manh bước vào thế giới của mình, cậu cũng vì cô mà phá tan đi rất nhiều quy tắc của bản thân. Bởi, Trần Mặc biết, chỉ cần là Nguyễn Manh, chỉ cần là cô, là cô thôi, vậy đủ rồi. Mọi người đều nói, Trần Mặc không thích hợp bên cạnh Nguyễn Manh, vì cậu là biển đêm, sâu thẳm, tăm tối và lạnh giá. Còn Nguyễn Manh lại như ánh mặt trời, rực rỡ chói chang và lấp lánh sắc màu. Thế nhưng, mọi người không biết, biển đêm nguyện rũ bỏ thế giới của mình, biến thành hàng ngàn con sóng, tan vào nắng mai hòa cùng mặt trời. Vì Nguyễn Manh, Trần Mặc học cách trưởng thành, học cách quan tâm chở che và yêu thương một người. Bởi cậu biết, bản thân mình bị bệnh, cậu không muốn cô phải vì mình mà chịu tổn thương, cũng không muốn cô chịu bất cứ thiệt thòi nào. Nguyễn Manh của cậu, phải bình an vui vẻ ấm áp một đời. Vậy nên, Nguyễn Manh dù ở đâu, làm gì, dù vất vả khó khăn ra sao cũng luôn biết rằng, phía sau cô còn có một Trần Mặc kiên định đứng đó, yên lặng chờ đợi cô, không bao giờ rời đi. Bởi, "Thế giới anh nhìn thấy như thế nào? Là em…" Đúng vậy, là em, là Nguyễn Manh, là vì sao duy nhất trong lòng anh. *** "Bạn trai thiên tài" là bộ truyện đầu tiên mình đọc của tác giả La Lí La Sách và mặc dù truyện chưa hoàn cv thì mình cũng xin mạn phép được chấm 9/10 điểm cho tác phẩm này. Bởi vì, đây hoàn toàn là một bộ truyện chuyên sủng ngọt và rất cảm động. Văn phong tác giả mềm mại, lưu loát, đặc biệt có những phân đoạn thật sự rất tình cảm tạo nên cảm xúc chân thật và lắng đọng. Về nam nữ chính theo mình thấy là xây dựng từ ngoại hình đến tính cách đều vô cùng tốt. Nữ chính Nguyễn Manh là một cô gái mạnh mẽ, trượng nghĩa, ấm áp và vô cùng mềm lòng. Vì thế, khi nhìn thấy cậu bé Trần Mặc cô độc ở thế giới bi thương của mình, cô đã từng bước một kiên trì đến bên cậu, dịu dàng ở đó, sẵn sàng vì cậu bao dung tất cả, yêu thương tất cả. Nam chính Trần Mặc là một chàng trai thiên tài bị bệnh tự kỉ. Thế giới của cậu từng rất cô độc tẻ nhạt và không có gì cả. Ngay đến những người thân trong gia đình cũng xem cậu là đứa trẻ không được đón nhận. Mọi người đều vì sự ích kỷ của bản thân mà rời xa, bỏ lại một mình cậu chơi vơi tồn tại. Nhưng, giữa những tổn thương và đau đớn ấy, Nguyễn Manh luôn là người ở lại, dùng giọng nói như tơ trời quyến luyến, dùng nụ cười như sao trời đêm đông và dùng đôi tay mềm nhẹ khẽ ôm cậu vỗ về. Tất cả tựa như ánh nắng chiếu qua trái tim, ấm áp ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Vì thế, chuyện tình cảm của hai người nhẹ nhàng ươm mầm từ thuở nhỏ, lớn dần theo tháng năm và sẽ kết thành quả ngọt khi trưởng thành. Và mình tin như vậy. Bởi, cả cuộc đời này của Nguyễn Manh hay Trần Mặc, sẽ không thể có bất kì người nào thay thế được vị trí đối phương trong lòng họ. Đó là sự đặc biệt của tình yêu. Chỉ là người, là người mà thôi… Cho nên, nếu bạn đã chán những câu chuyện ngược, kích thích hay đầy rối rắm phức tạp xin hãy dừng chân ghé lại câu chuyện này. Một bộ truyện tràn đầy sủng ngọt cảm động hẳn sẽ như cốc ca cao nóng ấm trong ngày gió về, nhè nhẹ đi vào tim, lưu luyến không rời. À, truyện chỉ có convert mà chưa có nhà nào nhận cả nên mình mong sẽ có nhà làm sau review này cho mn đọc ạ ^^ ___________ Review by #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Thiên Tài của tác giả La Lí La Sách.
Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình
Tên convert: Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau Chú thích: Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. Câu chuyện vả mặt hàng ngày của Nhiếp chính vương Bối cảnh truyện diễn ra tại Đại Sở quốc, khi mà vương đình đang bất ổn rối ren do tiên đế mất sớm, chúng vương không phục vị Thái tử nhỏ tuổi, dấy quân làm phản, gây binh biến khắp nơi. Trong khi đó gia tộc của hoàng hậu thế đơn lực mỏng không thể bảo vệ được Thái tử cũng như dẹp yên được triều đình, bởi vậy Túc vương Sở Mộ đang trấn ải biên cương phải dẫn quân về đồ sát kinh thành, trấn áp triều cương, đưa thái tử thuận lợi ngồi vững trên ngai vàng. Sở Mộ lúc này đã trở thành nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, cầm giữ vương đình, ngang ngược bá đạo, một tay che trời, quyền lực nắm trong tay còn cao hơn cả ấu đế và tiểu thái hậu, nhưng vị tiên đế xảo quyệt cũng để lại một lá bài tẩy để kiềm chế con giao long này: Sở Mộ phải cưới trưởng nữ của Tề quốc công phủ, đối thủ một mất một còn trên triều đình của hắn, làm vương phi. Tề quốc công cùng nhiếp chính vương là hai thế lực như nước với lửa, tuyệt đối không thể dung hoà, hai kẻ trung thành nhưng chính kiến bất đồng, lập trường bất đồng, khi mà thứ được Tề Chấn Nam bảo vệ là hoàng thất, là hoàng quyền tối thượng, còn với Sở Mộ thứ hắn coi trọng nhất lại là ích lợi quốc gia, xã tắc, hắn không muốn làm vua, nhưng nếu ấu đế gây hại cho Đại Sở, hắn sẵn sàng huyết tẩy triều đình một lần nữa để tìm chủ nhân mới cho ngai vàng. Mối hôn sự này với Sở Mộ chỉ là sự ràng buộc quyền lực của tiên đế, nên nếu đối phương là một cô gái khác có lẽ dù không có tình cảm hắn vẫn có thể đối xử có chút tôn trọng, nhưng bởi vì nàng là Tề Dư, con gái của Tề Chấn Nam nên đương nhiên hắn sẽ thấy ngứa mắt, chẳng thể hòa nhã mà thậm chí còn căm ghét nàng. Chạm vào con gái của kẻ thù sao? Đúng là chuyện nực cười: “Hắn thà cùng yên hoa nữ tử làm bạn, cũng không thèm bước vào phòng ngủ nàng ta một bước”. Huống chi lúc này trong lòng gã nhiếp chính vương cao ngạo còn đang có một vị sư muội “bạch nguyệt quang” ngự trị, chỉ chờ hắn xuất chinh trở về là rước nàng ta về dinh. Cho nên với Sở Mộ, Tề Dư chỉ là cái bình hoa hắn đặt lên chiếc ghế vương phi để trang trí mà thôi. Vậy còn Tề Dư thì sao? Nàng có động lòng với tên trượng phu trên danh nghĩa trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của mình hay không? Câu trả lời tất nhiên là “không” rồi! Cô nàng Tề Dư có thể nói là một bông hoa xuất sắc trong group nữ cường của thế giới ngôn tình: một quý nữ xinh đẹp danh giá, xuất thân cao quý, lại hết sức thông minh, có chính kiến, biết tiến biết lùi, đặc biệt là cực kì lý trí, dứt khoát trong chuyện tình cảm. Một kẻ ngạo mạn, ngang ngược như Sở Mộ, sao có thể khiến nàng rối rắm thống khổ, lãng phí tình cảm trên người hắn chứ? Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này có lẽ đã tiếp diễn mãi mãi nếu như Sở Mộ không vô ý trúng phải một loại tình cổ chi độc trong trận chiến với Nam Cương, một thứ hung độc quái dị, khiến cho cảm xúc của hắn trở nên lẫn lộn: yêu thành ghét, mà ghét lại thành yêu. Và đương nhiên kẻ đáng ghét hàng đầu Tề Dư bây giờ đã trở thành đại bảo bối trong lòng Sở Mộ rồi. Đã từng trong mắt Sở Mộ, Tề Dư chỉ là một đích nữ thế gia quy quy củ củ, mảnh mai cũ kỹ, yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu như không vì trúng tình cổ, khả năng cả đời Sở Mộ cũng không bao giờ thèm để mắt đến một nữ tử như vậy. Và ngày mà nhiếp chính vương khải hoàn hồi kinh sau trận chiến với Nam Cương cũng là lúc chuỗi ngày tự vả mặt cầu yêu của hắn bắt đầu. Tự vả lần 1: Nhẫn nhịn Sở Mộ cố gắng bình tĩnh, hồi tưởng lại cảm giác chán ghét Tề Dư, muốn mượn hồi ức để chôn vùi cảm giác rung động, nhưng bất kể hắn cố thế nào, cũng không nhớ nổi bộ dáng đáng giận của Tề Dư, thậm chí càng nhớ, hắn càng cảm thấy Tề Dư trong hồi ức hoàn mỹ đến mức khiến hắn thèm nhỏ dãi…. Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Sở Mộ muốn đi đào mộ hắn ta! Tự vả lần 2: Xin vào phòng Tề Dư "Vương gia muốn theo ta vào phòng ư?" Sở Mộ vội ho một tiếng, khó nén kích động: "Có thể, có thể chứ?" "Đương nhiên không thể." Giọng nói dịu dàng của Tề Dư khẽ trêu chọc trái tim đang kích động của Sở Mộ, khiến hắn mãi mới phản ứng lại, Tề Dư nói là —— không thể? "Vì sao?" Sở Mộ nhíu mày chất vấn. Tề Dư nở nụ cười còn đẹp hơn cả những bông hoa xuân tháng ba: "Bởi vì vương gia đã từng cảnh cáo thiếp thân, đời này kiếp này đều đừng vọng tưởng ... ngài bước vào phòng ta" Tự vả lần 3: Cười Sở Mộ nhìn nụ cười của Tề Dư mà bay mất nửa hồn phách, gian nan phun ra một câu: "Không được cười với bổn vương." Không được quyến rũ ta aaaaaaa!! Sở Mộ rít gào trong lòng. Tề Dư cười hắn vui vẻ, Tề Dư lạnh lùng hắn đau lòng ... Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Tự vả lần thứ 4: Gặp crush Khi bị bạch nguyệt quang quyến rũ, Sở Mộ: "Trong phòng tù túng, ra sân cho thoáng. Không thì chúng ta luyện kiếm đi. Đúng đúng đúng, lâu rồi chúng ta không luận bàn, luyện kiếm tốt! Luyện kiếm nhiều cho khỏe mạnh! Ha ha ha." Tự vả lần thứ 5: Thay quần áo “Không là nàng, thì có thể là ai??? Nàng là vương phi của bổn vương, ngọc thể của bổn vương chỉ cho nàng xem thôi, nữ nhân khác đừng mơ tưởng nhúng chàm nửa phần.” …. Tự vả lần thứ n: “Hừ, Tề Dư là ai chứ? Là con gái của Tề Chấn Nam, dù nữ nhân trong thiên hạ này chết hết, hắn cũng không thèm để mắt đến nàng ta!!!” A few moments later… "Tề Dư, nàng có biết rằng nàng như vậy khiến lòng ta khó chịu thế nào không? Không gặp nàng hai ngày ta không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là nghĩ đến nàng, thậm chí hiện tại ta cũng tự phỉ nhổ chính mình, vì sao muốn nói những lời này với nàng chứ?" Sở Mộ gào lên, giọng cực lớn, khiến mọi người trong viện đều nghe thấy: “Tề Dư, ta yêu nàng! Ta yêu nàng … hết thuốc chữa, nàng nói ta phải làm sao bây giờ???” Tự vả lần thứ n+1 "Tề Dư, hai chúng ta… không phải là phu thê sao?" Sở Mộ nói. "Giả." Tề Dư đáp. "Ta muốn biến thành thật thì sao?" Sở Mộ mong đợi. "Ta không muốn." Tề Dư bình tĩnh cự tuyệt. "Ta hứa sau này sẽ đối xử với nàng thật tốt." Sở Mộ thề với trời. "Không cần." Tề Dư không bị thuyết phục. "Tất cả mọi thứ trong phủ Nhiếp chính vương phủ đều cho nàng hết." Không nói lý được, thì dụ dỗ. "Vốn đã là của ta rồi." Rất rõ ràng, dụ dỗ thất bại. "Được, vậy nàng cầm hết thảy của ta, lại không chịu làm phu thê thật sự với ta, nàng cảm thấy hợp lý sao?" Dụ dỗ bất thành, lại tiếp tục nói lí lẽ. "Vậy ngươi hưu ta đi." Tề Dư gặp chiêu hủy chiêu, dầu muối không ăn. ". . ." "Tề Dư, bây giờ ta còn nói chuyện nhẹ nhàng, nếu nàng vẫn không nghe, thì đừng trách ta, ... đừng trách ta ..." ". . ." "Ta sẽ mách cha nàng!" ". . ." Tự vả lần thứ n+n+n+….. Từ nam chính Sở Mộ chúng ta có thể thấy bóng dáng của Chu Vũ Đế Cổ Thiệu Trạch trong Cung đấu không bằng nuôi cún năm nào, đều là những kẻ nắm quyền lực rất cao, một nhiếp chính vương – một hoàng đế, ngạo mạn, cao quý, nhưng đều mang trong mình những nghi kị lo âu, những nỗi đau từ quá khứ, để rồi gửi gắm nó vào những “bạch nguyệt quang” giả dối dưới cái lốt thanh cao, thiện lương. Và cũng tương tự như sự cố hoá chó của Chu Vũ Đế, nếu không có lần trúng tình cổ bất đắc dĩ này, có lẽ Sở Mộ đã bị “ánh trắng sáng” của hắn lừa dối suốt đời, đồng thời cũng không bao giờ có thể tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Sau quãng thời gian đầu rung động trong mơ màng bởi tình cổ, càng ở bên cạnh Tề Dư thêm bao lâu, Sở Mộ lại càng bị thu hút không chỉ bởi vẻ đẹp, mà còn vì sự thông minh, kiên cường của nàng. Ngày mà cả trái tim lẫn linh hồn của Sở Mộ “rơi vào tay giặc” cũng sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng liệu rằng thứ tình yêu xây dựng trên sự giả dối, lừa lọc này có bền vững? Giây phút mà Tề Dư phát hiện ra bí mật của Sở Mộ, với tính cách của mình, liệu nàng có thể tha thứ cho hắn hay không??? Và Sở Mộ sẽ phải làm gì để bảo vệ tình yêu của mình khi mà ngoài kia đang có một con ác khuyển vẫn luôn ngấp nghé "đại bảo bối" Tề Dư??? Câu trả lời sẽ nằm trong "Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau" hay có thể gọi là tự truyện vả mặt hàng ngày của thanh niên Tiểu Mộ. Thật ra truyện còn kha khá sạn, nhưng khuyết điểm không lấp được ưu điểm nên đây vẫn là một truyện rất hay, cẩu huyết nhưng không thể ngừng đọc vì độ hài+lầy+bựa của bạn nam chính Sở Mộ, anh chàng này tính cách hơi tuỳ tiện, thô lỗ nhưng lắm lúc cũng ngây thơ ghê gớm luôn, khẩu nghiệp cho lắm rồi suốt ngày bị nghiệp quật. thánh tấu hài của cả truyện ý. Tóm lại ai chê gì thì chê chứ tớ cực lực đề cử nha!!! *** Tám năm sau. Trung Châu Túc vương trong phủ nghênh đón vài vị trong kinh đến khách nhân. Tiết Ngọc Chương theo trên ngựa xuống dưới, chạy nhanh chạy đến xe ngựa trước, trước đem nữ nhi ôm xuống dưới, sau đó lại nâng đỡ lại lần nữa người mang lục giáp thê tử xuống xe. Túc vương phi Tề Dư theo nội môn nghênh ra, Tề Ninh trông thấy nàng, lập tức nhảy vẫy tay, này vừa động làm nhưng làm Tề Dư cùng Tiết Ngọc Chương đều cho sợ hãi, Tiết Ngọc Chương ôm nữ nhi vội la lên: "Ta tổ tông ôi, ngươi có thể cẩn thận chút." Tề Ninh cũng không để ý nàng, mà là thoát khỏi hắn nâng đỡ, liền hướng Tề Dư chạy chậm mà đi, Tề Dư thấy thế, vội vàng nhanh hơn bước chân, miệng không quên nhắc tới: "Chậm một chút chậm một chút, không nóng nảy không nóng nảy." Tề Ninh ưỡn bụng liền muốn nhào vào Tề Dư ôm ấp, bị Tề Dư vội vàng ngăn lại: "Cô nãi nãi, ngươi bình tĩnh một chút." "Tỷ, thật lâu không thấy , ôm một chút ma." Tề Ninh hoàn toàn không có cũng nhanh là hai cái hài tử mẫu thân thân phận, tiếp tục ở Tề Dư trước mặt làm nũng, Tề Dư có chút bất đắc dĩ: "Nào có thật lâu, các ngươi mùa xuân không là vừa qua khỏi đến? Bây giờ bất quá tháng mười mà thôi." "Tháng mười như thế nào, theo ta mùa xuân rời khỏi, đến bây giờ đều nhanh nửa năm . Tỷ tỷ, ngươi liền không nghĩ ngươi thân ái muội muội sao?" Tề Ninh cảm thấy rất bị thương. Tề Dư cảm thấy rất không lời. Tiết Ngọc Chương nắm nữ nhi đi lại, Tề Dư trông thấy tiểu ngoại sinh nữ này mới cười mở mắt: "Nha, chúng ta Nhã Nhã cũng tới rồi, mau nhường dì nhìn xem, trưởng thành, thật đáng yêu. Đến đến đến, dì ôm ôm." Bị Tề Dư nhiệt tình tương đối là Tiết Ngọc Chương cùng Tề Ninh đại nữ nhi Tiết phức nhã, sinh phấn điêu ngọc mài, trắng trắng non mềm, đặc biệt đáng yêu, Tề Dư nhìn này tiếu sinh sinh tiểu nha đầu liền kìm lòng không đậu tâm sinh hâm mộ. Nghĩ đến trong nhà kia hai da tiểu tử, Tề Dư liền đau đầu. "Dì tốt." Tiết phức nhã cũng rất vui mừng này xinh đẹp dì, miệng nhỏ có thể ngọt có thể ngọt . Tề Dư theo Tiết Ngọc Chương trong tay tiếp nhận tiểu ngoại sinh nữ tay, Tiết Ngọc Chương có chút ngượng ngùng nói: "Trưởng tỷ, chúng ta lại đây làm phiền." Bọn họ đi lại Tề Dư tự nhiên là cao hứng , chính là nhìn Tề Ninh bụng, lòng còn sợ hãi: "Này cũng quá mạo hiểm , vạn dọc theo đường đi xóc nảy có thể thế nào được." Tiết Ngọc Chương cũng rất bất đắc dĩ: "Ai, nếu không có có hài tử, nàng ngày hè đã nghĩ đi lại , thật là kéo cho tới bây giờ ngồi thực thai mới dám nhích người ." Tề Dư theo Sở Mộ đến Trung Châu, muốn nói kinh thành tối vướng bận của nàng, cần phải chính là Tề Ninh , Tề Ninh từ nhỏ đi theo Tề Dư, tỷ muội hai liền không thế nào rời khỏi qua, như vậy ngăn hai , khó trách Tề Ninh nghĩ thường xuyên đi lại. Tề Ninh đi lại ôm Tề Dư một cái khác cánh tay, hai mẹ con liền như vậy lại ở Tề Dư trên người vào vương phủ. "Đi đem hằng nhi cùng lỗ nhi hô qua đến, đã nói Nhã Nhã muội muội đến ." Tề Dư bảy năm trước sinh một đôi song sinh tử, Sở Hằng cùng sở lỗ, hai cái hài tử giống nhau đại, có thể tính tình lại khác nhau một trời một vực. Tề Dư nhường Tề Ninh ngồi ở La Hán trên giường, thân thủ sờ soạng một chút của nàng toàn tâm toàn ý bụng, hỏi: "Mấy tháng ?" Tề Ninh so ra một bàn tay: "Năm." "Thật sự là hồ nháo!" Tề Dư nhịn không được lại trách cứ một câu. "Ta nghĩ ngươi nghĩ gấp, ban đêm nằm mơ đều mơ thấy ngươi." Nếu có thể, Tề Ninh nghĩ cả đời đều theo tỷ tỷ ở cùng một chỗ. Mời các bạn đón đọc Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình của tác giả Hoa Nhật Phi.
Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Từ Qua là nữ cảnh sát của đội cảnh sát hình sự thành phố C, nhưng mà mọi người đều gọi cô là Từ ca. Bởi vì tuy cô rất xinh, nhưng ngoài giới tính ra thì Từ Qua không có nét nào là của con gái cả. Mạnh mẽ, gan dạ, liều lĩnh và cực kỳ nhạy bén trong điều tra. Thế cho nên, khi Lục Thịnh trở thành đội trưởng mới điều đến của bọn họ, anh đã rất ấn tượng. Thực ra thì duyên phận của Lục Thịnh và Từ Qua đến từ trước đó rất lâu, bắt đầu từ vụ án của chính gia đình cô. Nhưng mà khi đó cô chỉ mới là cô gái chưa thành niên, còn anh chỉ vừa mới nhận nhiệm vụ. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy không đủ để hình thành nên bất cứ một mối quan hệ nào, có chăng chỉ là một tín ngưỡng mới của Từ Qua đã xuất hiện. Chính là Lục Thịnh. Dõi theo anh, đi trên con đường của anh, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng anh tác nghiệp. Cuối cùng, mong muốn của cô đã thành hiện thực. Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu, mục đích vào ngành của Từ Qua đã khác với mọi người, cô thừa nhận mình không cao đẹp đến mức vì nhân dân hy sinh, cô chỉ là một người lạc lối nhìn theo bóng anh mà đi. Cho nên, khi Lục Thịnh nhìn thấy Từ Qua, anh chỉ thấy một cô gái không tiếc tính mạng, cần chết thì sẽ chết. Trước khi gặp lại Lục Thịnh, có lẽ con người cô chính là như vậy, nhưng bây giờ đã khác. Cô nhìn thấy anh, thỉnh thoảng còn được “sờ" vào anh, điều đó khiến cho Từ Qua cảm giác được cuộc sống ý nghĩa hơn rất nhiều. Cô biết mình thích anh. Nhưng khổ nỗi, Từ Qua vốn rất “boy", EQ cũng thấp. Rõ ràng muốn theo đuổi anh, nhưng lại sợ anh từ chối. Rõ ràng cảm nhận được anh “gì đó và này nọ" với mình, nhưng vẫn cương quyết phủ nhận. Đến cuối cùng, phải mượn rượu tỏ tình, xong rồi… bỏ chạy. Nhưng mà, chạy không thoát. Lục Thịnh chỉ chờ có bấy nhiêu thôi, lúc đầu nhìn Từ Qua anh còn không xác định được là cô thích con trai hay con gái, nhưng mà chắc chắn là anh thích cô. Đừng nói là lần gặp đầu tiên cô khóc nức nở trong lòng anh và để lại cho anh một dấu răng thật sâu đã khiến anh không quên, đến bây giờ làm việc cùng cô, nhìn thấy nỗ lực và tinh thần trượng nghĩa của cô, anh nghĩ mình xong rồi. “Từ Qua, anh hối hận.” “Hả?” “Hối hận vì lúc đó đã không khoá chặt em bên người. Nếu không, chúng ta đã có thêm 7 năm bên nhau.” Là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, các vụ án diễn ra không có quá nhiều nút thắt, nhưng được giải quyết hợp lý. Đối với thể loại trinh thám phá án, điều cơ bản nhất phải đạt được chính là logic, lôi cuốn và bất ngờ. Câu chuyện này thoả mãn được cả ba yếu tố đó. Xuất phát từ vụ án đầu tiên, tưởng như chỉ là một vụ án cướp của giết người đơn thuần, ai mà ngờ được mọi chuyện chỉ là một mắt xích trong một chuỗi những vụ án liên hoàn. Mạch truyện được dẫn dắt từ từ, án lồng trong án. Mỗi khi phá giải được một mắt xích, họ lại đến gần hơn với sự thật. Chúng giống như những bong bóng trên mặt nước, càng lan càng rộng, càng vỡ càng to. Không nêu cao ý tưởng cao đẹp vì đại nghĩa, họ chỉ là những con người bình thường, lựa chọn nghề nghiệp và có trách nhiệm với lựa chọn đó. Họ cũng có nỗi đau, cũng có sai lầm, cũng biết mệt mỏi. Nhưng mỗi khi tìm thấy một manh mối, họ lại quên đi bản thân, tiếp tục theo đuổi để giành lại sự sống cho nạn nhân. Toàn bộ câu chuyện là một chuỗi công việc và tình yêu đan xen lẫn nhau, có những đêm thức trắng đấu trí cùng kẻ tình nghi, cũng có những đêm mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay đối phương. Có những góc khuất trong thân phận người cảnh sát từng khiến Lục Thịnh muốn rời xa Từ Qua để cô được an toàn, nhưng cũng có sự kiên định của cô giúp anh hiểu được, yêu là phải ở cạnh nhau, bảo vệ nhau cho dù hoàn cảnh có nguy hiểm đến thế nào. Không quá kịch tính nhưng đủ hồi hộp, không quá hóc búa nhưng đủ thách thức, không quá khó để tưởng tượng nhưng lại đầy bất ngờ. Trải qua sinh tử, chúng ta mới hiểu được, trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng, chính là mặt trời và lòng người. Khi ánh nắng nhạt màu, anh sẽ đến tìm em. " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hạ Hầu Ngọc đã chết, đương trường đánh gục.   Từ Qua là ở một ngày sau biết chuyện này, nàng mới vừa khôi phục, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc. Nhìn cột lấy băng vải Lục Thịnh, xả hạ khóe miệng, “Một đôi tàn tật.” Lục Thịnh nắm tay nàng, “Ân, một đôi.” Phòng chăm sóc đặc biệt, Lục Thịnh dừng lại thời gian không thể lâu lắm, “Vì cái gì đột nhiên cảm xúc dao động như vậy đại? Ngươi thiếu chút nữa chết biết sao?” “Ta cho rằng ngươi tự sát.” Từ Qua nói thực ra. Lục Thịnh quả thực tưởng véo nàng mặt, “Mất máu quá nhiều phát sinh ảo giác? Ta như thế nào sẽ tự sát?” Từ Qua cũng không biết vì cái gì lúc ấy vì cái gì sẽ cảm thấy Lục Thịnh sẽ tự sát, nhưng Lục Thịnh cái kia tư thế, Từ Qua nhấp nhấp môi, “Ngươi đều lưu di ngôn.” Lục Thịnh ánh mắt trầm đi xuống, sờ sờ Từ Qua đầu tóc, “Lừa hắn.” Từ Qua suy nghĩ trong chốc lát, “Hạ Hầu Ngọc vì cái gì sẽ làm như vậy? Quả thực là tự sát thức bắt cóc.” “Hắn nhiễm bệnh, ác tính não u, cuối cùng một kích.” Từ Qua nhíu mày, “Hắn không phối hợp trị liệu lại muốn giết người, rốt cuộc nghĩ như thế nào?” “Ai biết được.” Từ Qua nhìn Lục Thịnh trong chốc lát, “Ta ba sao lại thế này?” “Hạ Hầu Ngọc tưởng đem Tô Nhiên đưa vào ngục giam, hắn giúp Tô Nhiên kế hoạch một cái trăm ngàn chỗ hở mưu sát, đáng tiếc chết non.” Lục Thịnh từ cái kia trợ lý nơi nào bắt được dược đưa kiểm kết quả ra tới, bên trong có kích thích trái tim thành phần tồn tại. “Làm Tô Nhiên giết ta ba?” “Đúng vậy.” Từ Qua cắn hạ môi, “Có chứng cứ sao?” “Tô Nhiên vì ngươi ba chuẩn bị dược có vấn đề, nhưng là hiện tại không có trực tiếp chứng cứ, yêu cầu chờ ngươi ba tỉnh lại. Ta phái người qua đi nhìn ngươi ba, chờ hắn thanh tỉnh.” Từ Qua trầm mặc trong chốc lát, mở miệng, “Bọn họ hai cái ai cũng không sạch sẽ,.” Một cái tham tài, một cái ham mê nữ sắc. “Hạ Hầu Ngọc sẽ hối hận sao?” “Ta không phải hắn.” Lục Thịnh ngón tay lướt qua Từ Qua mặt, ánh mắt lướt qua nàng nhìn về phía nơi xa, “Người đã chết, sở hữu hết thảy đều là suy đoán.” Hạ Hầu Ngọc ở cuối cùng một khắc, làm ra lựa chọn. Chu trạch thực mau liền công đạo, hắn cùng Hạ Hầu Ngọc là cho nhau uy hiếp. Hạ Hầu Ngọc cho hắn làm thôi miên, ám chỉ làm hắn giết người. Chu trạch quay video làm chứng cứ, sau uy hiếp Hạ Hầu Ngọc cùng hắn cùng nhau gây án. Hạ Hầu Ngọc lúc trước xác thật là đi tìm chứng cứ, nguyên bản hắn kế hoạch chính là ở chu trạch chạy trốn trên đường giết hắn, nhưng không nghĩ tới nửa đường thượng sát ra cái Từ Qua. Chu trạch chạy trốn kế hoạch bị đánh gãy, bị cảnh sát bắt giữ. Tô Nhiên là ở một vòng sau bị bắt giữ, chứng cứ tới đặc biệt xảo, thành phố B cảnh sát phá án cùng nhau cướp bóc án, bị trảo trong đó một người công đạo ra bảy năm trước liên lụy án kiện. Chính là Từ Qua mẫu thân bị bắt cóc án kiện, lúc ấy hắn là dắt thủ lĩnh, kế hoạch bắt cóc án đầu mục chi nhất. Mời các bạn đón đọc Khi Ánh Nắng Nhạt Màu của tác giả Hạo Hãn.