Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Thẩm Viên chửi tác giả:“Còn có thể yên ổn đọc văn ngựa đực không!” Cũng bởi vì mắng này mà Thẩm Viên sống lại thành nhân vật phản diện cặn bã ngược thiếu niên nam chính đến chết đi sống lại – Thẩm Thanh Thu. Hệ thống: 【You can you up, nhiệm vụ tăng chỉ số ngầu của truyện này liền giao cho ngài. 】 Phải biết rằng, Thẩm Thanh Thu nguyên tác cuối cùng bị đồ đệ hắn, nam chính Lạc Băng Hà, gọt sống thành nhân côn a nhân côn! Nội tâm Thẩm Thanh Thu có một vạn câu ĐM chạy qua như điên: “Không phải ta không muốn ôm đùi nam chính, nhưng mà ai kêu nam chính cmn là tuyến hắc hóa. Là loại hình có thù tất báo, hoàn trả ngàn lần a!” Tại sao làm một nhân vật phản diện cặn bã lại phải không ngừng vì nhân vật chính chắn đao chắn thương xả thân cứu người?! Thẩm Thanh Thu: “… _(:з)∠)_ Ta cảm thấy ta còn có thể vớt vát được chút.” Hắn phải chứng minh — nhân vật phản diện cặn bã cũng có thể phấn đấu nên sự nghiệp! Không chỉ phải sống, còn phải sống thật ly kỳ đặc sắc! (Nhìn kỹ sẽ thấy _(:з)∠)_ giống một người nằm bò ra đất, tương đương với OTL) Giai đoạn đầu trung khuyển tiểu bạch hoa giai đoạn sau hắc hóa quỷ súc công x phản diện biến chất ngụy trang nhã nhặn phun tào cuồng ma thụ Đây kỳ thật là một câu chuyện thầy trò tu tu chân, đánh đánh quái, đàm tình thuyết ái rất ấm áp ~ Cũng là câu chuyện nhân vật phản diện tận mắt chứng kiến, nam chính như thế nào từ một đóa cừu non bạch liên hoa biến thành quỷ súc chí tôn tam quan bất chính, xưng bá tam giới! Vì đây là một bộ truyện khá hài hước, sử dụng nhiều ngôn ngữ mạng/ thuật ngữ game, nên bọn ta sẽ cố dịch nghĩa gần với tiếng Việt nhất chứ không để nguyên gốc. Để nguyên gốc rồi đọc chú thích thì sẽ chẳng còn hài hước nữa. Nếu mọi người cảm thấy không thích có thể hoan nghênh đi đọc QT chứ đừng ném đá tội nghiệp:( *** Có lẽ mình đã ôm quá nhiều kì vọng khi đọc xong MĐTS. Nên khi đọc đến tác phẩm này, lại cảm thấy hơi chút hụt hẫng…Nhưng sau đó tìm hiểu mình mới biết được nó được viết trước cả Ma đạo tổ sư nên phần nào vẫn thông cảm được. Câu chuyện được kể lại theo phong cách “tưng tửng” của giọng văn Mặc Hương Đồng Khứu, lại ẩn ẩn cảm giác đau lòng. Hố có phần đơn giản và dễ đoán, nhưng nhìn chung đây vẫn là một tác phẩm không tệ. Thẩm Thanh Thu, một nhân vật có nhiều đất diễn nhất. Là nhân vật chính xuyên thư có mang hệ thống, nhiều tình huống dở khóc dở cười đã xảy ra. Vốn là nhân vật phản diện bị nam chính giết chết, Thẩm Thanh Thu xuyên một phát biến thành nhân vật không thể chết trong lòng nam chính. Thẩm Thanh Thu lương thiện hơn Thẩm Cửu bản gốc. Vốn từ đầu xem những người trong này là một nhân vật trong quyển sách. Nhưng cùng ăn cùng sống, y bắt đầu thay đổi cái nhìn, thay đổi mối quan hệ diễn ra xung quanh. Y đảm nhiệm vai trò tháo nút thắt. Đồng thời là nhân vật đem lại nhiều tiếng cười cho người đọc. Cách Thẩm Thanh Thu rít gào trong lòng, cách Thẩm Thanh Thu mắng chửi hệ thống, cách Thẩm Thanh Thu cùng Thượng Thanh Hoa quậy cho trời long đất lở đều liên tiêp khiến mình bật cười. Nhân vật Thượng Thanh Hoa này, cũng là một nhân vật mình rất thích. Mình chỉ không thích việc tình cảm của Thẩm Thanh Thu diễn biến rập khuôn. Vô tình, hiểu nhầm, tiếp tục hiểu nhầm, thử tiếp nhận, tiếp nhận. Trong quá trình này, ngoài trừ phần đầu vô tình tạo ra các hành động nho nhỏ thì phần còn lại toàn bộ đều nằm ở thế bị động. Trong khi tính cách được xây dựng theo kiểu mạnh mẽ, tự chủ, độc lập. Liên tiếp các hành động của Thẩm Thanh Thu đều xoay quanh việc trốn chạy khỏi nam chính, giải vây cho bản thân, tiện tay làm linh tinh gì đó. Mà linh tinh gì đó lại là nội lực thúc đẩy tình tiết câu chuyện. Như việc y tự bạo để cứu nam chính lần đầu. Thực ra y chỉ muốn kim thiền thoát xác giải độc trong cơ thể. Nhưng trước khi bạo xong, y lại gieo một câu khiến lòng nam chính thổn thức. Nếu như không có câu nói ấy, chắc Lạc Băng Hà đã có thời gian khá khẩm hơn. Cách Thẩm Thanh Thu yêu nam chính khá “kì quái”. Mới đó còn rũ bỏ. Sau thấy thần trí nam chính sắp tan vỡ thì đồng ý, tiện tay cứu nhân giới bên bờ vực sụp đổ. Y luôn miệng giải thích việc trò sai là do sư yếu kém…Y luôn biện giải cho hành động của mình. Đến khi vỡ lẽ, lại chỉ vỏn vẹn trong đôi ba câu ân hận. Nói thật, không hẳn mình ghét nhân vật Thẩm Thanh Thu này. Nhưng nói trắng ra thì không quá yêu mến. Tính cách lẫn hành động đều ghi điểm với mình. Chỉ duy nhất trong tình yêu thì mình không cảm nổi. Dù sau này y có đối xử tốt với nam chính ra sao, dịu dàng ra sao thì những chần chờ, lưỡng lự của Thẩm Thanh Thu đã nhiều lần làm hai bên khó xử là không thể chối. Có thể càng về cuối tác giả càng buông lơi nhân vật này nên còn nhiều điểm trong suy nghĩ của y khiến mình khó lòng chấp nhận. Gía như tác giả chăm chút hơn phần tình cảm của Thẩm Thanh Thu, thì điều mình nhớ về y sẽ trọn vẹn hơn nữa. Tiếp nói đến nam chính Lạc Băng Hà. Vốn là nhân vật chính đi theo hướng phản diện. Chỉ vì yêu phải sư tôn liền biến thành Lạc muội muội hay khóc nhè. Thật tình mình khá thích LạcBăng Hà. Yêu hận rõ ràng, người nợ ta một ta đòi một, người cho ta hai ta trả hai. Chỉ có một người, người nọ nợ hắn trăm vạn lần, hắn chỉ cần hồi đáp một. Vì sinh trưởng trong môi trường kì quái, tính cách Lạc Băng Hà có phần vặn vẹo. Nhưng tâm tính hắn vẫn như đứa trẻ, cầu yêu thương, cầu quan tâm, cầu không rời bỏ. Thẩm Thanh Thu tổn thương hẳn hết lần này đến lần khác, hắn vẫn xuề xòa sáp lại. Cũng vì Thẩm Thanh Thu, người nguyên bản vốn tự tin cường đại lại trở nên tự ti, yếu đuối. Mình không biết nên vui hay nên buồn với Lạc Băng Hà. Hắn vì sợ hãi Thẩm Thanh Thu bỏ rơi mình mà hóa điên muốn hủy diệt thế giới. Cũng vì Thẩm Thanh Thu mà thần sức kiệt quệ máu chảy thành suối. Năm năm ôm một xác chết không thay lòng, hắn khiến mọi người phải thổn thức. Lạc Băng Hà làm rất nhiều điều, vẫn luôn một lòng một dạ yêu thương sư tôn của hắn. Hắn danh dự, nhân phẩm, sinh mạng đều không cần. Gần như hèn mọn mà cầu xin Thẩm Thanh Thu yêu thương mình. Thẩm Thanh Thu đánh hắn, hắn vui thích. Thẩm Thanh Thu chịu nhìn nhận hắn, hắn vui sướng. Thẩm Thanh Thu ôn nhu với hắn, hắn hạnh phúc. Người như Lạc Băng Hà, quả thực xứng đáng được nhiều tình yêu thương hơn nữa. Hắn có thể có rất nhiều người yêu thương mình. Thói đời lại khiến Lạc Băng Hà chỉ cần mỗi Thẩm Thanh Thu. Là Thẩm Thanh Thu nợ Lạc Băng Hà, nợ rất nhiều. Phần tình cảm này, có phải không công bằng rồi hay không? Chính phần tình yêu lẫn tính cách quái dị của Lạc Băng Hà khiến mình thích nhân vật này hơn Thẩm Thanh Thu. Lạc Băng Hà can đảm nhận rõ tình yêu, can đảm hi sinh chỉ để Thẩm Thanh Thu vui lòng. Người nọ vô tình nói mấy câu, Lạc Băng Hà nguyện có chết cũng muốn hoàn thành nó. Chắc hẳn ngược công là phong cách của tác giả rồi… Mình phần nào có thể hiểu cách tác giả đi một vòng lớn rồi buộc phải trở về theo hướng nguyên tác ban đầu. Vì trong nguyên tác Lạc Băng Hà là boss cuối, khi Thẩm Thanh Thu xuyên thư cũng không thể xảy ra bug được. Vậy nên tình tiết cao trào ngược lại có hơi gượng ép. Lí do thúc đẩy cũng trở nên khiên cưỡng. Mục đích cuối cùng của tác giả là không để xảy ra kết quả ngược lại với nguyên bản. Dù sao nói như vậy thôi, tác phẩm vẫn xứng đáng là một câu chuyện hay. Mình vốn không thích thể loại xuyên thư hệ thống nhưng vẫn bị lôi cuốn đến trang cuối cùng. Dàn nhân vật phụ vẫn khiến mình yêu thích như trước, lại có phần nhỉnh hơn cả so với Thẩm Thanh Thu ấy. Ví như Thượng Thanh Hoa, một cây gây cười tạo nhiều bất ngờ, một cặp bài trùng với Thẩm Thanh Thu. Dường như có chút gian tình nho nhỏ với Mạc Bắc Quân, đáng yêu cực. Hay Liễu Thanh Ca, sư đệ luôn một mực bảo hộ và che chở người nhà mình. Khuôn mặt thanh tú, tính tình lại lớn vô cùng. Bên cạnh đó, vẫn xuất hiên những nhân vật đem đến nhiều tiếc nuối đau lòng. Như cố sự của Thanh Lang Quân với Tô Tịch Nhan. Như đứa trẻ xà nhân Trúc Chi Lang thiện lương ngốc nghếch vì báo ân mà mạng cũng không cần. Như Nhạc Thanh Nguyên dùng thân làm kiếm, một lần bỏ lỡ, lại bỏ lỡ mất Thẩm Cửu sư đệ của ngày xưa. Nhiều day dứt như thế, ngược lại đã cứu vớt được phần nào cho câu chuyện. Điểm nuối tiếc nhất, như mình đã nói ở trên, chính là phần tình yêu không được san sẻ công bình. *** Đọc xong bộ Ma đạo tổ sư rồi cái bạn bị cuồng cái văn phong của má Xú, thế là đi tìm truyện của má đọc, thì thấy của má Xú viết chỉ có vỏn vẹn 3 truyện mà thôi mà bộ Quan trời đức phúc thì còn chưa full, nên lọt hố vào bộ Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện. Bộ này nghe bảo là được viết trước cả bộ MĐTS cơ. Riêng bản thân bạn thì thấy bộ này nhiều hơn yếu tố hài hước, coi mà cười rụng cả răng đau cả hàm. Bạn thụ là người hiện đại, motif của má Xú thì nhân vật chính thường có quá khứ đau khổ, riêng bạn thụ này thì không có nhắc tới, cơ mà bạn thắc mắc là vì ếu gì bạn này chết trẻ như vậy (nên mới xuyên). Bạn thụ bởi vì trước khi chết cố gắng cày cấy hết bộ truyện <> của một tác giả dở hơi Đâm máy bay lên giời, kết quả cũng có thể hiểu được, tức chết tại giường. Sau đó chính là sống lại ở bối cảnh trong cái truyện dở hơi kia, không những xuyên qua mà còn xuyên vào một tên nhân vật phản diện, tư cách tỉ bỉ, ngụy quân tủ, toàn bị ném đá, kết cuộc thảm nhất trong truyện nữa – Thẩm Thanh Thu. Vị Thẩm Thanh Thu nguyên bản thì đúng là có quá khứ cũng chả tốt đẹp gì, bạn này không cha không mẹ lăn lộn đầu đường xó chợ, nhưng tính tình vốn cũng chẳng có đẹp đẽ gì, bị người ta bán vào một gia đình, bị tên công tử nhà đó bắt nạt đánh đập mà lớn lên, một lần vì tức giận quá mà cầm kiếm một hơi giết hết những kẻ đã bắt nạt mình trong gia đình này. Sau đó bạn Thẩm Thanh Thu nguyên bản đi theo tên sư phụ mình học tu tiên, rồi cuối cùng giết sư phụ mình để gia nhập Thương Khung Sơn phái. Nam chính Lạc Băng Hà (công) là đệ tử dưới trướng của Thẩm tiên sư, vì ganh ghét bạn công thiên tư hơn người, mà bạn Thẩm Thanh Thu nguyên bản lúc nào cũng làm khó làm dễ con người ta, từ khi be bé mới bước dô dưới trướng của bạn, làm khó tận tới mấy năm giời. Cũng may là bạn thụ xuyên vào tại thời điểm bạn công còn chưa bước lên con đường hắc hóa, còn chưa có hận Thẩm Thanh Thu nguyên bản tận xương tủy, cứu vớt lại tí hình tượng cùng cày độ hảo cảm với nam chính, nếu không sau này bị gọt thành côn nhân thiệt bi thảm. Chính thức bước vào con đường ôm đùi nam chính. Cũng chả biết dạy dỗ, giáo huấn kiểu gì, mà nam chính của một án văn ngực đực vốn hậu cung ba ngàn không điếm được lại lội vào con đường làm gei. Thẩm Thanh Thu nguyên bản bề ngoài lúc nào cũng làm, ra vẻ tiên phong đạo cốt, ra vẻ thanh tĩnh tao nhã, thực chất chính là một tên cuồng d*m, ngụy quân tử lòng dạ hẹp hòi, bị tất cả mọi người khinh bỉ. Thẩm Thanh Thu sau khi xuyên không thì lại là một thanh niên cực kỳ yêu mạng sống, lại còn bị một hệ thống của google translate cưỡng ép đóng kịch cho giống với nguyên bản, thế là năm này qua năm nọ, càng giả càng giống, bề ngoài tựa như trích tiên, lúc nào cũng mang hào quan của tiên tu, chỉ là nội tâm thì không hề như vậy, thực sự một biệt nữu. Truyện này không có nhiều yếu tố kinh dị cho lắm, tuy là tu chân nhưng thực sự đọc như một bộ truyện hài, cười muốn xúc ruột. Nội tâm bạn thụ cực kì phong phú, mỗi lần đấu tranh cùng hệ thống google translate thì đều khiến người đọc cười muốn gập người. Lạc Băng Hà tiểu công chính là đặt sư tôn Thẩm Thanh Thu của mình lên đầu, miễn người này vui tên này có thể vừa là hầu nữ cận thân chăm lo giấc ngủ sinh hoạt vừa là đầu bếp tỉ mẩn mỗi bữa ăn, chuyện to chuyện bé trong phong đều một tay bạn công làm lấy, thực sự chính là nam nhân ba tốt, có thể lên được phòng khách vào được phòng bếp vô được phòng ngủ. Đương trường từ một bạch liên hoa trở thành hắc liên hoa. Nhưng cho dù là bạch hay là hắc thì cũng như cũ là liên hoa mà thôi, bạn này đối với người ngoài cũng không hơn không kém là một tên ma đầu, ít ra đối với người của mười hai đỉnh phong thì chính là phải đuổi cùng giết tận. Có điều, ở trước mặt sư tôn Thẩm Thanh Thu thì lại y như một tên tiểu bạch suốt ngày nũng nịu, hở tí là đỏ mắt khóc huhu, chắc còn cách nào khác, đại thần bay lên giời chính là chỉ như vậy mới có thể bẻ cong thẳng nam Thẩm Thanh Thu. Tiếng của một thanh niên hơi ủy khuất nói: “Đệ tử ngàn dặm xa xôi từ ngoại châu bôn ba trở về, sư tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đã muốn cự tuyệt sao?” . Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói :”Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn ?” Lạc Băng Hà cười hì hì nói :”Tất nhiên là cho. Sư tôn nhìn có thuận mắt không ?” . Thích nhất chính là cái hệ thống mười hai đỉnh của Thương Khung Sơn phái, tuy một phái chia làm mười hai đỉnh nhưng lại cực kì bao che khuyết điểm. Trước mặt ngoại nhân thì bảo là về phái tính chuyện, thực chất chính là chuyện đến đây kết thúc, chúng ta trở vể ăn cơm thôi. Khi người của mình bị người ta đánh hội đồng thì nhảy ra mang danh là bảo vệ chính nghĩa, nhưng thực chất chính là : Vô Vọng cuối cùng không nhịn được nữa, quát :”Liễu phong chủ!” Liễu Thanh Ca :”Nhỡ tay.” “Nhạc chưởng môn.” “Hoa mắt.” Quần chúng có mặt không hẹn mà gặp lén nghĩ :Chuyện Thương Khung Sơn phái bên người nhà, quả nhiên danh bất hư truyền. Hai vị này đây là đang dùng hành động thực tế để cho kẻ khác biết :Đánh lộn, có thể ; khi dễ phong chủ Thanh Tĩnh phong, đừng hòng! . Thẩm Thanh Thu không đau đầu nữa, nhưng vẫn thấy choáng. Nhạc Thanh Nguyên :”Vừa rồi bị đánh trúng rồi ?” Liễu Thanh Ca :”Kẻ nào đánh ?” Đùa ?! Ai có thể đánh trúng Thẩm Thanh Thu ?! Vời tình hình vừa nãy, ai bị đánh chứ Thẩm Thanh Thu không thể bị đánh được nghe không ?! Ba người hết trong tối ngoài sáng bảo vệ hắn là ai hả ?! Còn choáng được ! Chỉ có hắn đi đánh kẻ khác thôi! Chưởng môn phái Nhạc Thanh Nguyên, là huynh đệ thuở hàn vi của bạn nguyên bản, vì thất hứa với nguyên bản mà bị nguyên bản ghi thù, theo nguyên tác chính là vì yêu thương người sư đệ này mà bị vạn tiễn xuyên tâm, chết cực oan uổng. May mắn thay, hàng thay thế không để chuyện đó xảy ra, Nhạc chưởng môn tới cuối cùng cũng không có việc gì, vui vui vẻ vẻ mà sống, một trong số những điều đáng yêu của má Xú. Thương nhất trong truyện là khúc bạn công trở về sau khi bị bạn thụ (thực chất là hệ thống Google Translate) ép buột nhảy xuống vực thẩm để trả thù bạn thụ, bạn thụ như chim sợ cành công, không thẻ nào tìm biện pháp khác chính là kim thiền thoát xác, để lại một cảnh tự bạo nhảy xuống từ đài cao, bạn công cứ tưởng mình mất đi sư tôn, đau lòng khóc ròng, ôm cái xác, một lần ôm tận năm năm. Thật ra tất cả cũng chỉ vì người không nguyện hỏi người không nguyện nói, nếu không đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi. Y nói từng câu, tiến gần từng bước, hung hăng bức người :”Hay là để cho ta giành đồ ăn với một con chó ? Hay để cho người mà ta giao ra chân tâm, đối xử hết lòng lừa gạt ta, vứt bỏ ta, phản bội ta, tự tay đẩy ta xuống nơi luyện ngục không bằng?” . Thẩm Thanh Thu buông ra Lạc Băng Hà, chầm chậm thối lui về sau, trên đường lảo đảo một chút. Tu Nhã Kiếm rơi xuống trước. Chủ nhân đã tự bạo linh lực, người còn kiếm còn, giữa không trung đã gãy thành mấy mảnh. Thẩm Thanh Thu luôn có thói quen nuốt máu vào trong bụng, giờ phút này lại tùy ý máu tươi tuôn ra. Hắn nói chính là :”Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ trả lại cho ngươi.” Sau đó, ngã ngửa về phía sau, từ trên lầu rơi xuống. Trong truyện không thể không nhắc tới một giàn nhân vật phụ nhưng không thể thiếu như là bạn Liễu Thanh Ca của Bách Chiến phong rất lạnh lùng rất ham chiến nhưng cũng đáng yêu lắm rất là yêu thương sư huynh đệ đồng môn, bạn Thượng Thanh Hoa đại thần Đâm máy bay lên giời cũng xui xẻo bị xuyên vào trong quyển truyện đựa ngựa dở hơi của mình,một Trúc Chi Lang có suy nghĩ ân thù vặn vẹo nhưng cũng đáng thương, một Tề Thanh Thê miệng mồm dữ dằn nhưng rất có lòng,một đại boss đánh chẳng có chút nào vẻ vang, một đám nữ nhân vốn là hậu cung của bạn công Lạc Băng Hà, một đám yêu ma quỷ quái, vân vân và mây mây. “Chỉ là, tuy không phải bị y giết chết, nhưng là vì y mà chết.” Liễu Thanh Ca gằn từng tiếng, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ :”Thù này tất báo.” Tề Thanh Thê tức giận nói: “Thẩm Thanh Thu ngươi… Ngươi có biết hay không sư huynh bọn họ đã bị ngươi hại thảm đến thế nào! Đồ đệ của ngươi khi đó đã khóc thành cái dạng gì rồi? Cả ngày khóc lóc nỉ non đến mức cả Thanh Tĩnh Phong đều chướng khí mù mịt mà để tang báo hiếu một năm trời khiến ai cũng chẳng muốn lên! Vị trí phong chủ cũng để trống, thế nhưng ngươi lại ở ngoài tiêu dao khoái hoạt!” Túm cái váy lại thì đây cũng chỉ là một câu chuyện tu tiên cực kì hài hước, cực kì giải trí, văn phong má Xú thì không thể đỡ được, ngay từ những dòng đầu tiên đã khiến người đọc xoắn não, tình tiết thì phong phú khỏi bàn, bất ngờ từ những tình huống, má Xủ bỏ những chi tiết bé tẹo nhưng không hề vô dụng, dường như đọc một lần rồi lại muốn đọc lại lần nữa. Ahuhu!!!! *** Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện, hay Trùng sinh chi nhân tra phản phái đích tự cứu hệ thống, là bộ sư đồ niên hạ đầu tiên ta đọc, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ viết review cho nó. Bởi trong Hệ thống, dường như mọi thứ đều rất khúc chiết, dễ hiểu, tường minh, chả có gì để tranh cãi hay phản biện (không như Ma đạo tổ sư hay Thiên quan tứ phúc hố một nùi, một nùi cãi nhau, anti cũng ngang ngửa fans là vậy). Hệ thống, từ đầu chí cuối rõ ràng chỉ là áng văn phun tào của anh Thẩm. Có cái gì để tranh cãi nữa đâu. Đọc xong là thỏa mãn. Nhưng hình như chỉ có mỗi ta cho rằng Hệ thống là dễ hiểu rõ ràng. *Warning: Người viết sủng công, bias Lạc Băng Hà vô điều kiện. Bài này có rất nhiều yếu tố SPOIL, đặc biệt là từ 4 phiên ngoại mới nhất của truyện, thỉnh cân nhắc trước khi đọc. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện Hôm trước tình cờ đọc được một topic trên mạng, rất nhiều bạn bảo: Lạc Băng Hà u ám quá, ghê rợn quá, chỉ có Thẩm Viên lạc quan thấy bà mới chịu được tình yêu vặn vẹo của y. Làm ta phải dừng lại một chút, lục lại trong ký ức. Lạc Băng Hà nhất định không phải con ma thích khóc như fans thường đùa cợt, hoặc các doujinshi tự phát cứ lấy đó làm vui đâu. Quả thực, từ chương đầu tiên, Lạc Băng Hà đã định là một kẻ tính toán chi li, có thù tất báo. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó mới là con người y. Là tính cách đã được dưỡng thành từ bao biến cố vây quanh khi y còn rất nhỏ. Nên đừng nói chỉ có Lạc Băng Hà trong nguyên tác Cuồng ngạo tiên ma đồ mới nham hiểm thủ đoạn, giả mù sa mưa. Bởi Lạc Băng Hà của Hệ thống, nhất định chỉ có u ám hơn chứ không kém. Chí ít, Lạc Băng Hà của Cuồng ngạo tiên ma đồ, thích em gái nào đều có thể đẩy ngã, sủng ai thì cho vào hậu cung, có ai chưa từng ưng thuận. Nhưng Lạc Băng Hà của Hệ thống, cứ việc giấu nhẹm tình cảm sôi trào từ thuở thiếu thời đến lúc thành niên, để kính sư tôn, đối xử với sư tôn vô tư chân thành, lấy sư tôn làm tín ngưỡng. Thổ lộ ư, cho y tám trăm lá gan y cũng chẳng dám để lộ lấy nửa phân. Y hèn mọn là thế. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện Cái đêm đầu tiên chuyển từ phòng chứa củi vào phòng hông trúc xá, Thẩm Thanh Thu cởi áo trị thương cho y, y chỉ có thể chạy trối chết, sức lực bùng phát, dồn đến đường cùng liền lao mình xuống hồ nước lạnh. Y cẩn thận từng li từng tí, bảo vệ thứ tình cảm sinh sôi nảy nở trong lòng. Cho Thẩm Thanh Thu một thời vui vẻ vô tư lự. Nếu năm đó Thẩm Thanh Thu không tàn nhẫn đẩy y xuống vực, liệu y có trở thành như bây giờ? Ma khí xông vào tâm tưởng, không còn có thể tin tưởng một ai, sư tôn tùy thời đều có thể vứt bỏ y, muốn thứ gì chỉ có thể tự mình giành lấy. Chờ sư tôn đến bên y ư? Y cuối cùng đã biết, đó là chuyện không thể nào. “Ta không tin vào thiên mệnh. Thiên mệnh, nếu có, cũng chỉ là thứ để giẫm đạp dưới chân.” Cuồng ngạo đến thế! Kết cục thế nào? Năm năm ôm một thi thể đã không còn hơi thở. Y nói, nếu sư tôn còn không tỉnh, ta… sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng rồi y cũng đã chịu đựng hai ngàn ngày như thế. Lạc Băng Hà điên cuồng ư? Đúng. U ám ư? Đúng. Vặn vẹo? Không sai. Nhưng sau tất cả, y thành ra như bây giờ, ta thấy đáng thương nhiều hơn đáng sợ. Tựa như những giọt nước mắt giả dối của y, từ sau khi Thượng Thanh Hoa bày cho y trò đó để khơi dậy lòng trắc ẩn của Thẩm Thanh Thu, cuối cùng thì cũng là nước mắt giả mà thôi. Y đã không còn khóc nữa. Tựa như nội tâm tràn đầy sợ hãi bất an của y, cuối cùng cũng chẳng ai hay. Y có thể ép buộc, có thể mềm mỏng cầu xin, có thể diễn trò, cốt để giữ Thẩm Thanh Thu ở lại. Nhưng y lại chẳng thể làm gì để người y khát cầu hiểu y, tự nguyện yêu y. Y bất lực biết bao. Bé mọn biết bao. Trước cái con người xa xôi diệu vợi, như xa như gần, cuối cùng vẫn là xa không thể với. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện   Đến những chương gần cuối mới thấy Thẩm Thanh Thu thích y một chút. Dẫu vẫn còn vòng vo lắm, nhưng chí ít từ khi trở ra từ Thánh Lăng, Thẩm Thanh Thu đã hơi chấp nhận việc mình thích y rồi. Chỉ là thời gian ấy chóng vánh quá. Chóng vánh đến nỗi Lạc Băng Hà, cuối cùng, vẫn nhập ma. Hẳn là vấn vương giữa bọn họ đã bắt đầu từ lâu lắm. Chỉ trách một người đã nhận ra quá sớm, để rồi phải đè nén suốt bấy lâu. Một người lại nhận ra quá muộn, nhất thời không cách nào tiếp thu ngay cho được. Thiếu thời học đạo. Chia cắt Vô Gian. Nghi ngờ và trốn chạy khi gặp lại. Năm năm bỏ lỡ. Là vận mệnh từng chút từng chút dồn y vào bước đường cùng. Hệ thống tự cứu Lạc Băng Hà Thẩm Thanh Thu là sợ y đấy, là nghi kỵ y đấy, hoặc, là tán thưởng y đấy. Nhưng hắn không thương y. Nói thực, đến hết chính văn, ta vẫn không thấy HE cho Lạc Băng Hà ở chỗ nào. Y có được Thẩm Thanh Thu ở bên mình, nhưng y vẫn không biết tình cảm sư tôn đối với y đến tột cùng là cái gì. Hối hận nên bù đắp? Thương hại, mủi lòng nên miễn cưỡng chính mình? Ta không thấy HE ở chỗ nào. Rõ ràng là một cái OE! May sao, bốn phiên ngoại phía sau của Mặc Hương, ít nhiều đã rắc chút đường cho độc giả. Cho Thẩm Thanh Thu cơ hội để nhìn rõ lòng mình. Cho Lạc Băng Hà từng chút từng chút cảm nhận được, giữa bọn họ, vốn đã là lưỡng tình tương duyệt. Chẳng qua là, một người sôi trào như viêm hỏa, một người lặng lẽ như nước sâu. Đều khắc cốt minh tâm vậy. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện P/S: Phim hoạt hình của Hệ thống sắp ra, tên là Xuyên thư tự cứu chỉ nam (Hướng dẫn tự cứu khi xuyên vào sách). Đẹp lắm lắm, nhất là Thẩm sư tôn, nên mọi người thử nghía qua đi nhé :))))) Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện của tác giả Mặc Hương Đồng Xú.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế! - Lạc Nhật Bầu Bạn
Thiên Nhất Thuần sau khi tốt nghiệp, nhờ thực lực của baba mà vào làm chủ nhiệm xí nghiệp. Tối chủ nhật hôm đó, nàng tắm rửa, làm đẹp để chuẩn bị đi xem mắt. Thế nhưng quần áo còn chưa kịp mặc, ai ngờ căn phòng sụp đổ, xuyên không. Trời xui đất khiến lại làm cho nàng rơi vào tẩm cung của hoàng đế. Nàng nhìn nam nhân trước mắt đang ở trên giường, mở miệng nói: “Cho ta mượn cái khăn trải giường này dùng tạm”. Đồng thời dùng sức lực của mình đem cái khăn kéo lên từ dưới ba thân thể tuyệt đẹp kia, sau đó nhìn người trên giường nói tiếp: “Làm phiền! Các người cứ tiếp tục”. Long Tiêu - là vua một nước, đang cùng tú nữ mới được tuyển chọn chơi đùa thì nghe một tiếng “Rầm”. Còn tưởng rằng có thích khách, không ngờ lại nhìn thấy một mỹ nhân trần như mộng, liền nghĩ là nàng là tú nữ mới. Nhưng mà các động tác sau đó của nàng, làm cho hắn chấn động, nàng nói : “Làm phiền! Các người cứ tiếp tục.” Thời nay, quần áo cũng theo chủ nhân mà xuyên qua, đúng là một trò hề! Hoàng thượng mang tiếng bạo quân khiến cho mọi người rất sợ hãi, người sẽ bỏ qua cho những kẻ quấy rầy việc tốt của người sao? Thiên Nhất Thuần sẽ ra sao? *** Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Nhất Thuần đột nhiên ngồi dậy, tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như trước, cảm thấy không có chút sức lực nào, lại không nhớ nhớ nổi rốt cuộc là có chỗ nào không đúng. "Nha đầu nhà ngươi? Ai, nếu thật sự không muốn thì để cho lão gia đẩy đi! Chờ mọi người tới, nhìn một chút, có lẽ con sẽ rất vui đó!" Dì Lưu nhìn thấy Nhất Thuần vừa mới tỉnh dậy, chỉ biết lắc đầu, lúc nãy mới vừa đi xuống một chút mà nó lại ngủ. "Người? Người nào?" Nhất Thuần không hiểu hỏi. "Con của ta ơi, con thiếu ngủ sao? Ở đây nói mớ cái gì vậy? Nhanh đi trang điểm!" Dì Lưu kéo Nhất Thuần, thuần thụcgiúp nàng sửa sang lại tất cả, không để ý tới tính tình của nàng, liền đi xuống lầu. "Ngươi?" Nhất Thuần nhìn người đang ngồi trong phòng khách, giống như đã từng quen biết, nhưng làm thế nào cũng nhớ không được rốt cuộc đã gặp ở đâu. "Các con biết nhau? Vậy thì không cần cha giới thiệu!" Thiên ba vui vẻ nói, hắn đối với người con rể tương lai này rất là hài lòng, có rất ít người có thể đồng thời thông qua cuộc khảo hạch của hai cha con bọn họ. Thầm nghĩ, tiểu tử đừng làm cho ta thất vọng! "Thiên bá bá hiểu lầm rồi, chúng con không biết nhau, có thể là do gương mặt và dáng dấp của con nhìn bình thường thôi!" Hudson đứng lên, dịu dàng nhìn chằm chằm Nhất Thuần. "Không biết?" Thiên ba có chút không hiểu, nhìn vẻ mặt của nữ nhi rõ ràng là biết nhau mà. Nhưng mà nhìn tình huống này xem ra hai người này rất có triển vọng, trong lòng bắt đầu vui vẻ. Sau khi ăn tối xong, Nhất Thuần muốn mời Hudson đến vườn hoa xem một chút, hành động này khiến người trong nhà thiếu chút nữa thét chói tai. Thế gian luôn có mấy nhà vui mừng mấy nhà lo, ở một thế giới khác, người dân ở Ân quốc không người nào dám nhắc đến chữ Thiên, cũng khôngngười dám nhắc tới chữ Nhất Thuần, ai cũng biết cái tên xinh đẹp này là cấm kỵ đối với hoàng thượng. Người trong cung càng sống thận trọng hơn nữa,mỗi một cọng cỏ, mỗi một tảng đá ở Thanh Hà uyển, tuy rất bình thường. Nhưng ngàn vạn lần không được đụng tới, càng đừng mong bước vào đó được. Tất cả mọi thứ ở đây, cũng có thể làm hoàng thượng đau lòng. Không người nào dám chỉ trích hoàng đế. Hắn đem hậu cung giết sạch sẽ, đem tiểu muội muội mình sủng ái nhất bắt làm ni cô. Đem vị Vương gia của Vũ quốc nuôi ở trong lồng chim khổng lồ. Tất cả mọi người điều nói Long tiêu là ác ma, là một tên hôn quân, đây là việc có thật, không ai hoài nghi những lời này. "Tại sao không giết ta?" Đứng ở trong lồng, Tin bình tĩnh mở miệng. "Trẫm muốn ngươi sống lâu thật lâu, muốn ngươi mỗi đêm vì nàng mà đau lòng." Muốn ngươi giống như ta, cùng chịu nổi đau mất đi nàng. Trong vườn hoa xinh đẹp, nước phun lên rồi rơi xuống hồ, Nhất Thuần cùng Hudson sóng vai đứng lẳng lặng, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng. "Ngươi nhớ ta sao?" Không chờ Nhất Thuần mở miệng, Hudson đã lên tiếng. Nếu như nàng nói nhớ, ta liền đem tất cả trí nhớ còn lại trả lại cho nàng. Nếu nàng nói không nhớ rõ, vậy hãy để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi! Đây cũng là kết quả ta mong muốn. "Ừ?" Trực giác nói cho nàng biết, nam nhân ở trước mắt rất kỳ quái, nhưng vấn đề của hắn càng kỳ quái hơn, nhưng điều đó cũng nói lên là họ biết nhau, nếu không người đàn ông này sẽ không hỏi mình có nhớ hay không. "Trả lời ta?" Hudson nghiêm túc nói. Nếu như là biết, vậy tại sao không nhớ nổi rốt cuộc biết nhau như thế nào? Nhất Thuần tự nhận là trí nhớ của mình không hề kém! Nếu như không biết, vì sao lại cảm thấy hắn quen thuộc như vậy. "Ta không biết!" Nhất Thuần nhẹ nhàng mở miệng, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng. "Đây không phải là đáp án!" Hudson nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, "Nếu như muốn hỏi tại sao, vậy thì hôn ta một cái!" Nhất Thuần tự nhiên nhón chân lên hôn một cái! Đám người nhìn lén ở trên lầu liền vui mừng! Bọn họ chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, hài tử của hắn đã trưởng thành, rốt cuộc cũng tìm được nửa kia của mình, sau đó hạnh phúc cuộc sống với nhau, cho đến hết quãng đời còn lại! Thuần nhi! Nàng chỉ là không cẩn thận nên ngủ một giấc, tỉnh mộng lại đến cổ đại làm tình nhân của hoàng đế! Mời các bạn đón đọc Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế! của tác giả Lạc Nhật Bầu Bạn.
Vì Em Gặp Anh - LoLo
Vì Em Gặp Anh là câu chuyện kể về Ân Khả - một cô gái rất đỗi bình thường, dung mạo dễ nhìn, công việc ổn định với mức lương ít ỏi, không giỏi việc nhà, thi thoảng hơi ngốc nghếch, thi thoảng hơi nghịch ngợm. Cô đã bước vào cái tuổi thành lập gia thất nhưng trước giờ vẫn chưa mảnh tình vắt vai. Thế là mẹ cô hăm hở lao đi tìm đối tượng xem mắt cho cô. Đầu tiên là anh chàng Lâm Tương có điều kiện các mặt tương đối phù hợp với cô, hai người ở bên nhau tương đối hài hòa dễ chịu, vì thế Lâm Tương nhanh chóng đưa ra đề nghị kết hôn, Ân Khả cũng nhanh chóng đồng ý. Cứ tưởng một đám cưới sẽ được diễn ra lập tức, thì ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian nghỉ Tết không liên lạc với nhau, Lâm Tương đã tìm được một người vợ mới. Đây là một sự đả kích lớn với Ân Khả, cô cảm thấy mất tin tưởng vào tình yêu, vì thế khi Lỗ Nguy – một chàng cảnh sát trẻ trung đẹp trai phong độ tỏ tình với cô, cô đã không có chút phản ứng. Cô cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra, nghĩ rằng thời gian sẽ đãnh ngã cơn nông nổi nhất thời của Lỗ Nguy. Nhưng hai người lại gặp nhau lần nữa trong một đợt tập huấn, cô dần nhận ra mình có thiện cảm với anh. Đúng lúc này, Lỗ Nguy rút lại lời nói lần trước, nói rằng anh đã có đối tượng kết hôn. Ân Khả quá chán nản, cô trở về cơ quan ở huyện, bảo mẹ gấp rút giới thiệu đối tượng xem mắt. Cô muốn lấy chồng, muốn quên đi Lỗ Nguy. Đối tượng lần này là Hứa Thừa Cơ, một anh chàng khá hoàn hảo, nếu là ngày trước chắc Ân Khả đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ yêu đương với anh luôn, nhưng thực tế không giống trong tưởng tượng, bởi vì xuất hiện bên cạnh Hứa Thừa Cơ lại là Lỗ Nguy, hai người là anh em tốt của nhau. Trong một lần đi chơi trận giả, Ân Khả gặp lại Lỗ Nguy, đồng thời nhóm lên ngọn lửa trong lòng Lỗ Nguy, và một thỏa thuận được thành lập giữa Lỗ Nguy và Hứa Thừa Cơ. Không lâu sau Lỗ Nguy chuyển từ thành phố về nông thôn, công tác cùng khu vực với Ân Khả, anh tấn công dồn dập, luôn quan tâm chăm sóc cô. Ân Khả lòng dạ rối bời, một mặt rất xúc động sung sướng, mặt khác lại sợ hãi hồ nghi. Cô sợ anh sẽ lại đột ngột quay lưng chấm dứt mọi chuyện. Vào lúc này, Ân Khả nhận được lời cầu hôn của một vị hậu tiến sĩ. Cô gái Ân Khả suýt nữa ế chồng, giờ đây lại được ba người đàn ông cùng lúc theo đuổi. Rút cuộc ai mới là Mr Right của cô đây? Câu trả lời sẽ có trong Vì Em Gặp Anh. *** Tôi là con gái thứ ba của nhà họ Kha, hai anh lớn đều đã thành gia lập nghiệp, còn lý tưởng của tôi là lập nghiệp trước, thành gia sau. Bố tôi là đầu bếp, ông đã từng một lòng mong mỏi hai anh kế thừa sự nghiệp của mình, muốn truyền dạy tay nghề cho hai anh. Nhưng anh cả lại học về kinh tế, anh hai chạy đi làm nhà báo. Hai người anh hư thân chẳng ngó ngàng đến tâm nguyện của bố, trời nam biển bắc mỗi người hùng cứ một phương. Quán ăn nhỏ cả đời bố vất vả gây dựng cuối cùng đành trông chờ vào tôi. Quán ăn nhà tôi có vị thế hẻo lánh, nên dù bố rất có tay nghề nhưng việc kinh doanh lại chẳng được phát triển lắm. Tôi tốt nghiệp xong, bố vô cùng sung sướng, vội vàng trao lại việc kinh doanh quán ăn cho tôi. Ngay ngày hôm sau ông đã đi làm thủ tục thay đổi chủ quán, tên quán ăn cũng đặt theo tên tôi: Quán ăn Nhật Thiền. Cứ như thể bố sợ tôi lại vứt gánh giữa đường như hai ông anh vậy. Chắc chắn tôi không bắt chước các anh. Một khi đã tiếp nhận tôi sẽ gánh vác đến cùng. Dù ngày nào cũng mệt muốn đứt hơi, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ mặc tâm huyết cả đời của bố. Thực tế thì, chuyện kinh doanh của quán cũng chẳng khởi sắc hơn hồi trước. Dù tôi đã nghĩ đủ mọi cách, cải thiện hết mức chất lượng phục vụ và màu sắc thức ăn, thế nhưng khách hàng vẫn chỉ là những vị khách quen từ lâu. Việc kinh doanh không thành công khiến tâm trạng tôi chẳng được vui vẻ, lại gặp một kẻ chuyên bới móc làm người khác rầu rĩ hơn. Tôi cũng không biết sao mình lại đụng phải một kẻ như vậy. Mỗi tuần hắn đến ăn ở quán tôi hai đến ba lần, hoặc người khác mời hắn, hoặc hắn chủ động mời người khác. Theo lý mà nói, tôi phải đối xử nồng nhiệt với vị khách quen này, tuyệt đối không được đắc tội với hắn, song sau vài lần bị gọi đến hoạnh họe, tôi chợt tỉnh ngộ, không phải hắn có lòng chiếu cố việc kinh doanh của quán tôi, mà đơn thuần chỉ là đến để hoạnh họe. Tiểu Triệu là nhân viên bưng bê thức ăn của quán. Cậu ta bảo hắn lại gọi đích danh tôi. Đang lấy đống hành tỏi mới mua trên xe xuống đem vào bếp, vừa nghe bị gọi đích danh, tôi bèn phẫn nộ ném đống hành tỏi xuống bàn, không bình tĩnh nổi, khập khiễng bước về gian phòng hắn đang ngồi. Trong phòng vốn đang cười nói ầm ĩ, nghe tiếng gõ cửa lập tức im lìm. Hắn bình thản ngồi trên ghế, một cô gái ngồi cạnh. Thấy tôi bèn thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm nghị. “Hôm nay ông chủ Hứa lại không vui sao?” Đối mặt với ông thần ăn uống này, tôi nghĩ mình có thể nín được cơn giận mà cất tiếng hỏi thế này đã là hiếm lắm rồi. “Đương nhiên là không!” Hắn đặt đũa xuống bàn, ôm ngực dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Bà chủ Kha, tôi đã là khách quen ở đây, cô biết là khách quen thường sẽ đến quán của cô vì một món ăn có mùi vị độc đáo nào đó, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên tôi gọi cô ra. Cô rắp tâm đối xử thế này với tôi hay thi thoảng không giữ được phong độ đây?” Tôi đưa mắt nhìn con cá nằm giữa bàn ăn còn bốc khói nghi ngút. Một đĩa to tướng vẫn chưa có ai động đũa. Món ăn nổi tiếng nhất quán tôi là cá luộc. Tôi đã định dựa dẫm món này để phát triển kinh doanh, kỳ thực có rất nhiều người đến quán vì món này. Hứa Thừa Cơ chính là một trong số đó. Hôm nay đầu bếp Trương phụ trách nấu nướng. Tay nghề của đầu bếp Trương thật sự rất tuyệt. Nếu không phải người kén ăn, thì căn bản không phân biệt nổi cá do anh ấy luộc hay tôi luộc. Nhưng mà dưới gầm trời lại có người như thế đấy, kén chọn đến nỗi làm tôi nghĩ hắn sinh ra để đối đầu với mình. Nuốt đầy bụng bất mãn, tôi khẽ lau bàn tay bị xước lên tạp sề, rồi giơ tay định nhấc đĩa cá lên, bất chợt bàn tay bị dính máu lọt vào tầm nhìn của hắn. Nếu không phải bị đổ xe vì đâm vào chiếc ô tô rẽ ngang tùy tiện, tôi đã chẳng nói rằng không về kịp để làm món cá luộc này. Lúc tôi lồm cồm bò dậy, đầu bếp Trương gọi điện báo vị khách khó chiều đã đến, bảo tôi mau về nấu món cá luộc cho hắn. Nhưng chủ nhân chiếc ô tô khăng khăng bảo xe máy của tôi quệt hỏng đèn sau ô tô, đòi tôi bồi thường. Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc luộc cá cho hắn cả. Mời các bạn đón đọc Vì Em Gặp Anh của tác giả LoLo.
Trường Mộng Lưu Ngân - Thiên Tầm Thiên Tầm
"Cuộc đời tựa như một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ và người chơi chính là số phận..." Cho dù chúng ta có vùng vẫy cũng không cách nào thoát khỏi ván cờ đã định, tiến hay lui, được hay mất, tất cả đều do số phận định đoạt... ... Kiếp này tôi đã chẳng còn cơ hội nào nữa. Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng người đầu tiên em yêu sẽ là tôi, để tôi có thể cảm nhận thứ cảm giác được một người nào đó yêu thương. ... Phật nói, theo gió đến, rồi lại theo gió đi. Kiếp này phồn hoa như mộng, họ đã cùng nhau tạo nên một kỳ tích với khí thế khuynh thành. Tình này chưa hết, ý này khó quên. Dây đàn tuy đã đứt nhưng khúc nhạc còn du dương. ... "Đúng là tôi có thù hận, nhưng tôi sẽ không bao giờ để thù hận ảnh hưởng đến cuộc sống và sự nghiệp của mình. Tôi cũng chưa từng làm gì gia đình họ cả, vì tôi tin rằng sự cắn rứt lương tâm chính là thứ dày vò ghê gớm hơn cả thù hận. Hãy cứ để họ tiếp tục bị dằn vặt, giờ đây đối với tôi mà nói, tình yêu mới là thứ tôi thực sự muốn hướng tới..." *** Nếu như giữa họ đã từng có những gì. Thì giờ đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Phật nói, theo gió đến, Rồi lại theo gió bay đi… Không ai biết rõ tung tích Đỗ Trường Phong. Sau khi Thư Mạn mất tích, ít lâu sau đó Đỗ Trường Phong cũng mất tích luôn. Mất tích đúng vào hôm tòa xử án, nói chính xác là đi lạc đường. Bởi anh là một bệnh nhân tâm thần. Nhưng hôm đó có người nhìn thấy anh ở tòa án, dưới gốc cây đa trước cổng tòa án có một người thanh niên đứng hút thuốc ở đó rất lâu, miêu tả đặc trưng hình dáng và quần áo mặc trên người thì hoàn toàn giống Đỗ Trường Phong. Sau đó, công nhân dọn vệ sinh môi trường phụ trách khu vực cổng toàn án cũng chứng thực điều này, khi đó cô còn nói với anh mấy câu, nhắc anh đừng vứt mẩu tàn thước ra đất. Hơn nữa, công nhận dọn vệ sinh còn cung cấp một manh mối quan trọng nữa, nói trong tay người đó còn xách một cái hộp trông rất kì quái, hình dài dài, một đầu to một đầu nhỏ. Vi Minh Luân đoán được ngay, đó chính là hộp đàn, bên trong đựng chiếc “Stradivarius” trị giá bằng cả mấy thành phố! Không ai biết anh đã đi đâu. Truyền hình, báo chí phát sóng đăng tin tìm người suốt mấy ngày liền, cảnh sát nhân dân cũng truy tìm khắp các sân bay, bến xe, bến cảng, nhưng đều không có tin tức gì cả. Trên mảnh giấy anh để lại trước khi đi chỉ vẻn vẹn năm chữ : “Tôi không phải thằng điên.” “Anh thấy anh ta sẽ đi đâu được?” Âu Dương Chiêu bất ngờ hỏi Diệp Quán Ngữ khi hai người uống trà với nhau. “Anh ta không phải là một người điên.” “Không phải người điên?” Âu Dương Chiêu tỏ ý ngạc nhiên trước câu trả lời chắc nịch của Diệp Quán Ngữ. “Anh ta có thể xách cây đàn đó đi, chứng tỏ anh ta không hề bị điên…” Phán đoán của Diệp Quán Ngữ có vẻ như là có căn cứ, bởi sau khi Đỗ Trường Phong mất tích, người nhà tìm thấy một hộp đựng rất nhiều thuốc trong phòng anh, Thư Khang nhận ra số thuốc đó chính là loại thuốc cấm dẫn đến rối loạn tâm thần mà Lâm Hy kê cho Đỗ Trường Phong. Anh ta không uống sao? Vậy anh ta… “Giả điên.” Diệp Quán Ngữ cười đáp. “Tại sáao anh ta lại phải giả điên?” Âu Dương Chiêu nhất thời không lí giải được vì sao. “Anh ta không giả điên thì biết làm sao đây? Không giả điên thì tức là phải làm chứng và chỉ ra Lâm Hy đã giết người, phải không? Nói cho cùng, anh ta là người có tình cảm, cho dù bản thân có phải chịu oan ức cũng không muốn để anh em bị xét xử. Không giống như Lâm Hy, để thoát khỏi tội danh mà không nề hà hạ thủ ngay cả với anh em của mình…” “Cầm thú!” Âu Dương Chiêu thốt lên với đầy sự kinh ngạc và khinh bỉ. Mời các bạn đón đọc Trường Mộng Lưu Ngân của tác giả Thiên Tầm Thiên Tầm.
Trọn Đời Trọn Kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo
Trình Mục Dương tôi, trước 14 tuổi chỉ tin Phật, sau 14 tuổi chỉ tin cô ấy!" 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài 2.2 vạn km, đường bờ biển dài hơn 1.8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Với sự rộng lớn như vậy, chúng ta vốn nên sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, tương đương với “Trung Quốc. ”Đối với những người Trung Quốc kiếm tiền vất vả ở vùng biên giới chết chóc tại Moscow mà nói, chính là “Đấng cứu thế.” Trong con mắt của những gia tộc cùng nhau chi phối biên giới Trung Quốc lâu nay, người đàn ông này là một trong những Hoa Kiều “Quân hoả thương nhân” (buôn bán vũ khí)  lớn nhất. Nhưng đối với cô, hắn là một cậu bé lai xinh đẹp khi cười giống như một con mèo Ba Tư hoặc là giống như một con cáo. *** “Trọn đời trọn kiếp” của tác giả Mặc Bảo Phi Phi. Trước khi đọc tôi những tưởng đây sẽ là một câu chuyện “ngược tâm” điển hình. Có thể nội dung có nét “ngược tâm” thật, nhưng tôi chỉ có thể nói bao trùm toàn thể bằng hai chữ “mơ hồ”. Rằng mối quan hệ trước đây của hai người ở Bỉ. Thân phận thật sự bị che dấu và quá trình phát sinh tình cảm, mọi thứ như bị lấp lại trong một tầng sương mờ, còn lại chỉ là những chi tiết hành động kích thích nhưng lại quá khó hiểu ( có thể nguyên nhân nằm ở tôi ). Cũng có thể đó là một dụng ý của tác giả để khiến tác phẩm hấp dẫn, phải chăng. Khi hai nhân vật chính bị lôi kéo vào biết bao nguy hiểm và thoát chết trong gang tấc, thật sự vẫn không thể làm tôi hài lòng. 3 sao có thể là hơi khắt khe nhưng đối với thang điểm của bản thân 4 sao vẫn chưa đến. Nội dung sơ lược kể về Nam Bắc và Trình Mục Dương. Hai con người nằm trong 4 gia tộc đứng đầu, thân phận đặc biệt nên cách sống cũng được rèn giũa qua năm tháng, khác nhau có điều một người là do hứng thú còn một người là cam tâm tình nguyện, bước vào vũng lầy máu tanh. Hai người từng quen biết nhau với một thân phận khác, khi gặp lại một thân phận khác, liệu họ sẽ ra sao? Một mạng được cứu về và trọn đời trọn kiếp. Nhưng nói chung sau khi đọc, bản thân tôi không có quá nhiều ấn tượng với nhân vật, nếu có cũng là những màn đấu trí và âm mưu bẫy rập thường gặp được lý tưởng hoá trong thế giới ngầm. Cùng với bản năng sinh tồn và may mắn tột độ của họ. Trên hết, đây là ý kiến cá nhân mang tính chủ quan. Mọi người có thể đọc và đưa ra một nhận xét khác. *** Ngồi trên tàu hỏa vào ban đêm luôn có cảm giác mọi thứ đầy hư ảo. Bên tai Nam Bắc là tiết tấu âm vang của bánh tàu hỏa chạy qua đường ray, cô tựa người lên vách tường của khoang tàu, có thể cảm giác đôi chút rung động. Tất cả những tiết tấu này đều có quy luật, âm thanh, xúc cảm, đều có thể khiến người ta nhớ lại vô số mảnh ghép ký ức xưa cũ. “Em nhớ, lần đầu tiên mình ngồi tàu hỏa…” Cô dùng cánh tay kéo chăn, áp má lên trên, ngắm Trình Mục Dương ngồi cạnh cửa sổ. Còn hắn đang mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi đôi dép trắng, ngồi đó lật xem tờ báo trong tay. Bên cạnh hắn có một ấm trà. Giống hệt một buổi sáng tinh mơ nào đó bên hồ Thiên Đảo, khi hắn và cô còn chưa bắt đầu. “Rất đặc biệt sao?” “Cũng hơi.” Giọng Nam Bắc trầm xuống, “Đoàn tàu hỏa đó vô cùng rách nát, ngồi bên trên cảm giác cơ thể nghiêng ngả, lúc ấy em không biết tại sao mình phải ngồi trên con tàu không thoải mái như vậy nên khóc mãi. Ấy? Anh đừng cười, anh biết hồi đó em chỉ mới mấy tuổi thôi, lần đầu chịu cực khổ nên quả thực chỉ biết khóc nhè.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó? Em nhớ mình ngồi trên tàu một đêm, anh trai bế em một đêm, nhỏ tiếng dỗ dành suốt. Trời sáng, tàu dừng tại một nơi hẻo lánh, sau khi anh trai để em lại nhà ga cũ kỹ, liền tìm dây thừng trói tay chân em, còn bịt cả miệng em, rồi tìm thấy mấy mảnh vải và chiếu rách nát phủ lên người em, anh ấy trói em như vậy những một ngày.” Trình Mục Dương cau mày nhìn cô. Song cô có vẻ vui mừng đắc ý, cảm giác hồi ức kia chẳng hề buồn bã chút nào. “Khi đó em căm ghét Nam Hoài vô cùng, ban ngày trời nắng như vậy nên rất khó chịu, còn có rất nhiều côn trùng nữa, em hận Nam Hoài lắm, cảm thấy anh ấy muốn hại chết mình.” “Sau đó?” “Sau đó à, thì không có sau đó nữa.” Nam Bắc cười khẽ, ngửa mặt nằm trên giường, “Anh ấy trở về, đưa em đi, cho em ăn uống. Rồi tiếp tục tìm một nơi khác trói em như vậy, không cho em cử động hay lên tiếng suốt mấy tiếng đồng hồ, có lúc là một ngày một đêm, xong lại quay về đưa em đi. Cho đến khi em lớn, không còn khóc nhè, biết rằng anh ấy làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy sát bọn em, lúc đó em mới không căm ghét anh ấy nữa.” Dứt lời, cô liền im lặng. Chỉ có Nam Hoài biết hồi nhỏ cô hận anh nhiều đến mức nào. Cô cắn Nam Hoài, để lại những vết sẹo đầy trên cánh tay anh. Hồi đó quả thật cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.