Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Đầu Trong Vũ Trụ - Thủy Thiên Mặc

Anh là một mỹ nam quan nhân "hoa đã có chủ", cô là phần tử khủng bố đuổi đánh đến cùng. Một người không tình nguyện, một người quá chủ động. Hai người vốn không liên can vì đã gây nên hậu quả mà phải ở bên nhau, Cô là người cố chấp, thề chết cũng phải công phá được bức tường đúc từ sắt nghìn năm kia. Anh hỏi, là do anh quá may mắn sao? Cô cười, do anh quá xui xẻo. Anh bó tay chịu trói, cô thắng lớn trở về. *** Ai đó đã từng nói rằng: “Không phải trong 7 tỉ người trên thế giới không còn ai quan tâm ta nhiều hơn, mà là ta chỉ cần sự quan tâm của một người ấy thôi…”. Có lẽ, đây là lý do cho mọi tình yêu đơn phương chăng? Vì chỉ cần người ấy, nên dù không có kết quả, dù phải ôm câu chuyện mãi cho riêng mình, vẫn cứ cố chấp thế thôi… Đây là câu chuyện về một cô gái cố chấp theo đuổi tình yêu, theo đuổi một cái cây trên sa mạc, bằng lòng vượt qua biển cát mênh mông để bước tới gần cái cây trong lòng mình.  Đường Quả gặp Diệp Bổng lần đầu tiên năm mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi, cô đã biết thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Dưới cái nắng chói chang ngày học quân sự, anh chàng giáo quan Diệp Bổng cứ thế đi vào lòng cô thiếu nữ tuổi mới lớn và tình đầu lặng lẽ nở hoa. Nhưng Đường Quả không phải là cô thiếu nữ hay e thẹn ngượng ngùng, giấu trong tim mối tình đầu không dám thổ lộ cùng ai. Ngay trong ngày thứ hai gặp mặt, cô đã cho cả thế giới biết rằng Đường Quả thích Diệp Bổng. Cô theo đuổi anh bằng sự nhiệt thành của tuổi trẻ, có nông nổi nhưng rất kiên định sâu sắc. “Năm đó tôi mười sáu tuổi, bạn có thể nghĩ tôi trẻ con, liều lĩnh, không biết trời cao đất dày, nhưng bạn không thể nói tôi không hiểu thế nào là tình yêu. Đó là ý trời, có người chẳng phải tìm đâu xa mà tự dưng nên duyên, cũng có người tìm hoài cả đời mà không tìm thấy…”  Nhưng có lẽ ngay từ đầu, tình yêu này đã được định sẵn là một tình yêu đơn phương cố chấp, tình yêu chỉ do một mình Đường Quả viết nên. Diệp Bổng chưa bao giờ coi tình cảm của cô là nghiêm túc, luôn coi cô là người em gái nhỏ chỉ đang ngộ nhận về tình yêu. “Trong thế giới của Diệp Bổng, tôi có vị trí rất quan trọng, tôi là người bạn nhỏ, anh yêu quý người bạn nhỏ ấy bằng tình cảm chân thành nhất, nhưng tình cảm ấy không thể thay thế được tình yêu”.  Khi gặp Đường Quả, anh đã có người anh yêu, một cô gái hơn anh ba tuổi, là thanh mai trúc mã với anh. Anh hết lòng yêu người con gái ấy, còn chỉ coi Đường Quả là em gái để quan tâm chăm sóc. Là cô bất chấp tất cả để quấn lấy anh. Trong suốt bốn năm, từ năm mười sáu tuổi đến khi hai mươi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội đến được với anh.  Thế rồi hai người ấy chia tay, anh muốn đi về nơi gian khổ, đi hoàn thành giấc mộng của anh, mà cô gái anh yêu lại chẳng thể chờ đợi. Cô ấy buông tay, cưới người đàn ông khác, để lại Diệp Bổng đau khổ nhớ nhung.  Đường Quả xót xa cho anh, đau lòng thay anh, nhưng cũng thầm vui mừng vì cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến. Anh đồng ý cho cô một lần thử, đồng ý để hai người thử yêu nhau. Nhưng dù có cố gắng thế nào, Đường Quả vẫn không thể tìm đường vào được trái tim Diệp Bổng. Lần này, cô đã quyết định buông tay, thực sự buông tay… Nhưng biến cố xảy đến lúc chẳng ai có thể ngờ. Ngày người cũ kết hôn, anh đau khổ, say rượu đến không thể kiểm soát được bản thân, cùng cô xảy ra quan hệ. Sau đó cô trốn tránh anh, không mong anh phải chịu trách nhiệm gì với mình.  Nhưng, Đường Quả là ai chứ, Đường Quả là người ngày ngày tâm tâm niệm niệm phải có anh, chỉ cần anh bước về phía cô một chút, cô lại có thể bất chấp tất cả để tiến về phía anh. Anh bảo cô “Chúng ta hẹn hò nhé”, cô sẽ không ngần ngại đồng ý. Trước khi lên đường đi huấn luyện, anh cầu hôn cô “Anh chưa kịp mua nhẫn, cũng không đủ thời gian mua hoa, em có đồng ý lấy anh không?”, tạm bợ như thế, nhưng cô gái nhỏ không hề thấy tủi thân mà chỉ tràn ngập hạnh phúc.  Hai người họ kết hôn vội vàng, khi tình yêu còn chưa kịp nở hoa. Anh đi huấn luyện gian khổ, cô ở nhà mòn mỏi nhớ mong. Cuối cùng, tình yêu cũng không vượt qua được khoảng cách, cô vẫn không cách nào chạm đến trái tim Diệp Bổng, nên một lần nữa lựa chọn chia tay.  Sáu năm sau gặp lại, cô đã trưởng thành, là một bà mẹ đơn thân, là trụ cột của gia đình. Gặp lại anh, cô không còn là cô gái bất chấp tất cả để theo đuổi anh năm ấy, không còn là cô gái chỉ vì một câu nói của anh mà rung động. Cô không còn thanh xuân để dành cho anh, giờ chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng. Nhưng, sự vật đổi dời, người không buông xuống được bây giờ lại là anh. “Tổ tông của anh, em thích anh lại từ đầu có được không… Tuy anh không xứng với em, nhưng em cho anh cơ hội để trở nên tốt hơn nhé? Sau này anh sẽ tốt hơn, sẽ yêu em hơn bất cứ ai, sẽ khiến em hạnh phúc. Em có thể cho anh cơ hội đó không?” Rốt cuộc, anh bây giờ đã hiểu được cảm giác của cô năm đó, cảm giác theo đuổi một người, cảm giác “xót từ tim lên mũi, xót đến mức cơ thể lạnh ngắt, muốn tìm nơi nào đó để chui vào, mùa đông thì càng khó chịu, chỉ hận không thể như gấu ngủ đông”.  Anh bắt đầu sợ hãi, sợ để mất cô “Anh chỉ sợ hôm nào đó em thấu hiểu hồng trần, thấy anh chả có gì tốt, không yêu anh nữa, không cần anh nữa. Tuy miệng anh nói em không nỡ, thật ra là mặt anh dày thôi, trong lòng anh rất hoang mang…” Anh đã hiểu được sự nhớ nhung không thể kìm nén, nỗi mất mát khi bị cự tuyêt, hiểu được vì sao khi xưa dù đau khổ đến chết, cô cũng quyết không buông tay. Bởi vì bây giờ, dù cô không còn yêu anh, dù có phải dùng cách nào đi chăng nữa, dù có phải mặt dày bám chặt không buông, thì anh cũng quyết sẽ không bỏ được, phải mang được cô trở về bên mình. Bởi vì, không phải là bây giờ, mà từ rất lâu trước kia, cô gái nhỏ đã tìm được chiếc chìa khóa vào trái tim anh và lặng lẽ ở đó rồi. Nhưng không một ai tin anh, kể cả cô cũng không hề tin rằng anh yêu cô.  Anh đồng ý ly hôn vì nghĩ rằng mình không xứng với cô, không muốn cô chôn vùi tuổi thanh xuân để chờ đợi mình. Khi cô đề nghị ly hôn, anh những tưởng rằng cô đã hết yêu mình.  Nhưng sáu năm qua đi, khi một lần nữa gặp lại, phát hiện cô vì anh mà một mình sinh con, anh đã ân hận biết bao. Ân hận vì không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, ân hận vì ngày ấy đã buông tay, ân hận sáu năm qua đã không hề đi tìm cô. Bây giờ, dù cô có còn yêu anh hay không, thì anh cũng chỉ muốn có cô mà thôi…   Mời các bạn đón đọc Tình Đầu Trong Vũ Trụ của tác giả Thủy Thiên Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Từng Niên Thiếu - Cửu Dạ Hồi
Trong cuộc đời mỗi con người, gặp gỡ rồi ly biệt là điều không thể tránh khỏi. Có một số người gặp gỡ và ly biệt chỉ trong khoảnh khắc, nhưng có một số người khoảnh khắc tưởng như ngắn ngủi kia lại là một đời một kiếp. Tạ Kiều và Tần Xuyên dường như đã gặp nhau quá sớm, ký ức của hai người là những mảng màu đan xen khó mà phân biệt rõ ràng. Năm đó, khi họ chơi trò nối chữ ba từ, trong lúc hoảng loạn, cô cố ý hét lên ba từ “Em yêu anh”. Năm đó, dưới gốc cây hòe già gió thổi xào xạc, cô chăm chú nhìn anh, anh dừng lại vài giây, chầm chậm cất lời: “Là người bạn quan trọng nhất.” Năm đó, bên cạnh cô có một người con trai khác, bên cạnh anh cũng đang tồn tại một cô gái khác, hai người họ rõ ràng sống trong cùng một thế giới nhưng lại chỉ như hai đường thẳng song song. Năm đó, anh nói: “Nếu năm ba mươi tuổi chưa có ai lấy cậu, tôi sẽ lấy cậu”. Hai người họ cứ bình lặng đi bên nhau, chờ đợi đối phương, không dám tiến lại quá gần cũng chẳng nỡ rời xa, chỉ sợ vì một chút sơ sẩy nào đó sẽ vô tình lạc mất nhau. Họ gọi những mảnh ghép của thủa thiếu thời bên nhau ấy là tình hữu nghị trong biển cát thời gian. Dường như, thứ tình cảm ấy chỉ cần không nói ra sẽ vĩnh viễn không tồn tại. Nhưng thời gian sẽ dần dần để lại vết tích của nó trong cuộc đời mỗi con người, và tình yêu cũng sẽ tự nó ngân lên giai điệu thuộc về riêng mình. Mời các bạn đón đọc Từng Niên Thiếu của tác giả Cửu Dạ Hồi
1 Cm Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo
Đây là một câu chuyện tình yêu giữa một cô gái tên Kỷ Ức thiếu thốn tình thương của gia đình và một chàng trai (tên Quý Thành Dương) lòng mang đầy hoài bão. Họ gặp nhau rất sớm, chàng trai ấy đã trở thành "một centimet ánh dương" cuối cùng, là hy vọng, là niềm tin và tình yêu của cô; còn cô cũng là ký ức, là nỗi nhớ, là điều mà anh muốn bảo vệ khi rời quê hương đi tới những vùng nguy hiểm vì công việc. Bởi hiểu lầm, họ đã lạc mất nhau trong những tháng năm tuổi trẻ. Anh không muốn cô chờ đợi mình vô vọng nên đã ra đi, cô lại những tưởng anh phản bội tình cảm của hai người. Rất nhiều năm sau, họ mới gặp lại, và nhận ra tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như thủa ban đầu. *** Với "1cm ánh dương", quả thực Mặc Bảo quá xuất sắc khi khiến người đọc cảm thấy day dứt đến vậy. Truyện không cao trào, cứ nhẹ nhàng và êm ái như bao câu truyện khác của MB thôi, nhưng lại khiến mình khóc, và day dứt. Mỗi câu mỗi chữ kể về cô bé Kỷ Ức, đều dễ dàng làm người ta đau đớn đến vậy, vì những điều cô bé ấy phải trải qua, phải chịu đựng, vậy mà chưa bao giờ cô bé ấy oán trách cuộc đời, oán trách bố mẹ bỏ rơi, ông bà không quan tâm, Kỷ Ức chỉ lặng lẽ cố gắng, chịu đựng, mạnh mẽ và hiểu chuyện hơn rất nhiều so với lứa tuổi của mình. Nhiều lúc, mình cứ nghĩ khi gặp hoàn cảnh ấy, khi bị cả gia đình trách móc vì vướng vào vụ Vương Hành Vũ xích mích với Triệu Tiểu Dĩnh, khi cả gia đình chẳng ai đứng về phía mình, nếu là người khác, chắc cô bé sẽ tự kỉ đến mức tìm đến những suy nghĩ tiêu cực mất, nhưng thật may, vì bên cạnh cô bé, luôn có chú út Quý - Quý Thành Dương. Với mình, Quý Thành Dương chính là ánh dương đối với cuộc đời của Kỷ Ức, anh luôn nhẹ nhàng, chiều chuộng, biết lo nghĩ, biết chăm sóc cho cô bé Tây Tây chưa lớn của anh, luôn để Kỷ Ức cảm thấy yên tâm, an toàn và được bảo vệ mỗi khi gần anh, mỗi khi nghe giọng anh, mỗi khi nhớ đến anh. Một điều mình thích ở truyện của Mặc Bảo, đó chính là nam chính luôn không hoàn hảo quá đáng, cũng có đôi chút khuyết điểm, không nói những lời hoa mỹ như các "soái ca" khác, nhưng cái cách mà nam chính của Mặc Bảo yêu, thực sự quá "tình". Không nói nhiều, chỉ hành động, tình cảm nhẹ nhàng, từ từ xây đắp, rồi mỗi ngày một lớn dần, nam chính thâm tình đến mức, khiến người đọc cảm thấy như mình cũng đang được "tắm trong kẹo" khi lật qua từng trang sách. "1 cm ánh dương" còn khiến mình "đã" hơn, khi viết về tình bạn của Noãn Noãn và Tây Tây đáng yêu quá đỗi, 2 cô bé thân thiết với nhau từ thuở bé thơ, ở bên nhau, nhìn nhau trưởng thành, cũng có khi trục trặc, giận nhau, nhưng sau tất cả, tình bạn ấy vẫn thắm thiết như ngày đầu. "1cm ánh dương" không chỉ khiến mình khóc vì tình yêu, tình bạn, hay cuộc đời của Kỷ Ức, mà còn khiến mình day dứt khi nói về cuộc chiến tranh giữa Iraq và Mỹ sau thảm hoạ 11/9, về những người phóng viên chiến trường, họ chính là những anh hùng không vũ khí trên chiến trường chiến tranh, với đạo đức nghề nghiệp cao cả. Mình đã suýt rơi nước mắt khi đọc đến đoạn nói về những phóng viên hi sinh trên chiến trường: "Những người bạn thân yêu của tôi, tuy không ai ghi nhớ tên của các bạn. Nhưng các bạn, là những vị vua không ngai chân chính". Mình còn cảm thấy thoả mãn ở chỗ, phần hậu kỳ, Mặc Bảo có viết về dòng thời gian, điều này giúp mình lại một lần nữa, như đang được chứng kiến Tây Tây lớn lên, và tình yêu của họ cũng ngày một lớn dần theo từng năm, từng tháng, từng mùa. Một cuốn truyện "đủ": đủ ngọt, đủ tuyệt, đủ thực tế, đủ day dứt, đủ để người ta nhớ về và đủ để độc giả đọc đi đọc lại mỗi khi cần relax. Mình viết không hay, nhưng lại thích bày vẽ, thích dài dòng, vì thế mong mn không "ném đá" review của mình, hehe... nói tóm lại là, nếu như mọi người cần một cuốn truyện để relax cuối tuần này, thì đừng ngại mà đọc "1cm ánh dương" nhé.   Mời các bạn đón đọc 1 Cm Ánh Dướng của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Mối Lương Duyên Trời Đánh - Hoa Thanh Thần
AudioBook Mối Lương Duyên Trời Đánh   "Có người yêu bình lặng, có người yêu nồng nhiệt, lại có người yêu rất vụng về. Người luôn làm ra vẻ như không quan tâm đến bạn thật ra ánh mắt lại luôn vô tình trôi về phía bạn, vì yêu, vì quan tâm nên luôn tìm cách ăn miếng trả miếng. Tình yêu bình lặng của những người bình thường luôn có hạnh phúc, rung động riêng của nó. Một vụ "huyết án" do chiếc quần lót "vô tội" gây ra, cô gái keo kiệt và chàng trai độc miệng chẳng cách nào chạy khỏi "nghiệt duyên". "Hàng ngàn hàng vạn mối tình, hàng ngàn hàng vạn cách thể hiện, như Kỷ Ngôn Tắc và Viên Nhuận Chi, tình yêu giữa họ cứ thế xoay vần, nhưng người đọc dần dần vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc. Có lẽ tác giả và "nửa kia" cũng đang rất hạnh phúc, nên sự ấm áp mới tràn ngập cuốn sách như vậy... Ghen tị-ing." Mời các bạn đón đọc Mối Lương Duyên Trời Đánh của tác giả Hoa Thanh Thần.
Cặp Đôi Trời Định - Thập Tứ Lang
AudioBook Cặp Đôi Trời Định   Bạn đang đọc truyện Cặp Đôi Trời Định của tác giả Thập Tứ Lang trên website đọc truyện online. Nữ chính rất đáng yêu với những suy nghĩ và phát ngôn té ghế, có thể khiến người ta dở khóc dở cười hay lăn đùng ra chết ngất vì nội thương.  Nàng năm nay sắp mười sáu – tuổi xanh mơn mởn như thế mà sắp bị liệt vô hàng “gái ế” bởi đến giờ này mà chưa ai dám tới hỏi cưới nàng, chỉ vì nàng lỡ bị phán rằng: “Số mệnh kỳ lạ, mạng khắc phu, phu quân phải là nửa người nửa quỷ mới tránh được kiếp số này.” Để đập tan lời phán vô căn cứ kia cha nàng quyết tâm kiếm cho nàng một tấm chồng thật hoàn hảo, nàng lại càng quyết tâm phải sắm bằng được mới thôi, nàng không tin mình không thể thực hiện được phi vụ mua bán này…  Nếu bạn đã đọc bộ truyện tranh “Vùng Đất Xa Xăm” và “Kyo mắt quỷ” thì chắc chắn bạn sẽ bắt gặp hình ảnh của Quỷ Thiên Đường Izaku và Kyo trong nhân vật Lục Thiên Kiều, không chỉ về tính cách, ngoại hình, thân thế, cách biến thân mà cả cách yêu và bảo vệ người mình yêu nữa. Mang trong người dòng máu của bộ tộc Chiến quỷ nhưng không thuần khiết, là Phiêu kị tướng quân nhưng lại bị đưa đi trông coi hoàng lăng. Tự dưng một ngày nọ thánh chỉ giáng xuống, lập tức thành thân trong vòng 2 tháng. Biến kiếp sắp tới, chưa biết thế nào, vậy chỉ còn cách: “Đào hôn hoặc là trói cô dâu lại trả về nhà …”.  Ai biết đâu được là mối nhân duyên trời định sẵn kia chứ, tránh không được, trốn không xong … thôi thì làm một cặp vợ chồng đẹp đôi trời sinh đi.  Mời các bạn đón đọc Cặp Đôi Trời Định của tác giả Thập Tứ Lang.